Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2801
Cả hai đều vô cùng ưu tú, quả thật khó mà chọn.
Mộ Nhã Triết ghét bỏ liếc Lục Cận Dự một cái: "Nói thẳng ra, không cần câu nệ như thế, lời cậu vừa nói đến anh còn không tin nổi."
"Nếu thật sự muốn em phát biểu ý kiến thì theo như em thấy, Hữu Hữu năng lực rất xuất chúng, giống như lão đại, vừa sinh ra đã có đầu óc kinh doanh, rất có thiên phú! Nếu giao tập đoàn cho nó thì anh cũng có thể kê cao gối mà ngủ, cũng có thể an dưỡng tuổi già."
Mộ Nhã Triết "..."
An dưỡng tuổi già...
Anh già sao.
Anh thật sự già như vậy sao.
Lục Cận Dự thấy sắc mặt của Mộ Nhã Triết có vẻ không đúng lắm, nghĩ đến việc bản thân vừa mới vô ý nói ra câu "an dưỡng tuổi già" thì trên mặt không giấu được vẻ chột dạ: "Lão đại, điều quan trọng là, nếu trong tương lai nó kế thừa tập đoàn Thánh Ngự thì nhất định tập đoàn sẽ càng trở nên lớn mạnh."
"Anh cũng nghĩ như vậy."
Mộ Nhã Triết tiện tay đem tờ báo đặt trên bàn, chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất.
Tổng công ty của tập đoàn Thánh Ngự nằm ở nơi phồn hoa nhất trong thành phố, một tòa cao ốc chọc trời, văn phòng của tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, đứng bên cửa sổ sát đất liền có thể thu toàn bộ vào trong tầm mắt mà không bỏ sót chút gì.
Lục Cận Dự đi đến bên cạnh Mộ Nhã Triết, trong lòng thầm so sánh hai đứa bé, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ!
"Có đôi lúc, gen đúng là một thứ thần kỳ, Tiểu Dịch Thần đối với quân sự rất có thiên phú, vượt xa cả lão đại, Hữu Hữu đối với lĩnh vực thương nghiệp, lại càng hơn một bậc. Nếu thật sự so ra, thì hai tên nhóc này chọn một ưu điểm riêng của lão đại mà kế thừa và phát triển, một văn một võ, thật là thần kỳ. Thật khiến người ta hâm mộ!”
Mộ Nhã Triết lành lạnh cắt ngang: "Nếu cảm thấy hâm mộ thì cứ việc đi tìm cho mình một người phụ nữ mà sinh lấy một đứa."
"....... Lão đại, đây là anh chê em phiền?"
"Hai ngày nay uống lầm thuốc sao?"
Mộ Nhã Triết nâng tay lên, tay kia chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, lạnh lùng nói: "Từ một tiếng trước, lúc cậu vào đây đưa báo cáo cho anh thì đã bắt đầu lải nhải đến tận bây giờ, anh không một cước đá cậu ra ngoài, thì đã nhân từ với cậu lắm rồi."
"Lão đại..... Thật quá đáng! Em thân là một con cẩu FA mà suốt ngày còn phải nhìn cảnh anh cùng chị dâu ân ân ái ái, càng quá đáng hơn là, còn có hai đứa con trai thông minh nữa, em hâm mộ không được, lại còn không thể nói ra vài lời bực tức sao?"
"Phụ nữ theo đuổi cậu cũng không phải là không có."
"Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà..." Lục Cận Dự lúc này bắt đầu phun trào: "Trong 2 tháng này, nếu không phải là họp hội nghị thì chính là tăng ca, lão đại, anh nói xem, cứ bận rộn như vậy, em lấy đâu ra thời gian mà nói chuyện yêu đương? Mỗi ngày đều bận như vậy, đến thời gian hẹn hò còn không có.”
Thời gian hẹn hò còn không có?
Thời gian ước pháo* thì có!
*Ước pháo: Các mối quan hệ không phải là bạn trai - bạn gái hoặc vợ - chồng, mà lại hẹn gặp nhau và sau đó phát sinh quan hệ tình dục, gọi là ước pháo. Ngoài ra, sở dĩ tác giả có thể đột nhiên nhắc đến “ước pháo” và vì hẹn hò là “ước hẹn”, có cùng một chữ với “ước pháo”.
Người đàn ông này, hiếm khi thật lòng muốn yêu đương tử tế, có lẽ từ lúc sinh ra anh ta đã không có sự kiên nhẫn để đối phó với bất kỳ người phụ nữ nào. Đối với cậu ta mà nói, phụ nữ chỉ là giống loài mà cậu ta nghĩ tới lúc cô đơn.
Nhưng mà, anh hiểu được, thằng nhóc Lục Cận Dự này trút giận nhiều như vậy, lải nhải liên miên từ nãy tới giờ, đơn giản là vì một mục đích cuối cùng.
Kháng nghị tăng ca.
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, “Tiếp tục!”
Lục Cận Dự cười cười, lập tức “động chi dĩ lý, hiểu chi dĩ tình*” nói: “Lão đại, anh xem, anh chỉ hơn em có vài tuổi, mà bọn trẻ cũng đã lớn thế rồi!” Vừa nói chuyện, anh ta vừa đặt tay ngang eo mình so so, trên mặt lộ ra biểu cảm đau khổ: “Mà em đây, đến vợ còn chưa tìm được! Vốn là, em định năm nay cố gắng một chút, tích cóp tí vốn, để cưới một nàng dâu xinh đẹp!”
*Động chi dĩ lý, hiểu chi dĩ tình: Dùng tình cảm để lay động trái tim người khác, dùng đạo lý để giảng giải cho người khác hiểu. Xuất xứ: 《Luận Ngữ》