Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231
Vân Thi Thi xấu hổ trừng mắt nhìn anh, tại sao người đàn ông này, lại không phân biệt phải trái như vậy chứ? Rốt cuộc thì anh nhìn từ đâu ra, cô yêu thích Cố Tinh Trạch?!
Mộ Nhã Triết cười nhạt, trong giọng điệu có mấy phần nhấn mạnh kỳ lạ: "Cô để bụng tới anh ta như thế, rất khả nghi, không phải sao?"
Vân Thi Thi ngẩn người, đàn ông tự mình nói ra, sẽ không có cảm giác gì, nhưng mà cô lại nhạy cảm cảm giác được, giọng nói của anh rất quái gở, như là ăn trúng mùi vị gì đó.
Trước đây, cô ở trước mặt Hữu Hữu ôm những đứa trẻ khác, Hữu Hữu cũng bày ra vẻ mặt đó, giọng điệu nói chuyện cũng lộ ra mùi vị chua chua thế này.
Cô nhíu mày, chỉ cho là mình suy nghĩ nhiều, vì vậy nói: "Thật là, Cố Tinh Trạch, quả thực là một diễn viên ưu tú. Tôi có xem qua phim của anh ấy, kỹ xảo diễn xuất rất tốt, năng lực diễn xuất trước ống kính cực kỳ xuất sắc, dù sao cũng đã xuất đạo mười năm, kinh nghiệm phong phú."
Cô tự mình nói, lại không nhận ra được vẻ mặt người đàn ông nào đó không ngừng biến đổi, anh nhìn cô chằm chằm, nói đến Cố Tinh Trạch, trong mắt khó nén sự tôn kính cùng tán thưởng.
Trong lòng có chút khó chịu. Anh hơi đứng dậy, nửa người trên nở nang nghiêng về phía cô, nâng cao hai cánh tay của cô, nắm thật chặt, vây cô giữa vách tường cùng lồng ngực của anh.
Anh đột ngột đứng dậy, làm cho nước trong bồn tắm lớn tràn ra ngoài, thấm ướt mặt đất.
Vân Thi Thi hoảng sợ trừng lớn hai mắt. Hai cánh tay của cô bị anh kéo cao khỏi đỉnh đầu, muốn giãy dụa, nhưng cánh tay của anh còn dài hơn tay cô một đoạn, căn bản không có năng lực chống cự.
Phía sau, sống lưng kề sát mặt ngoài của gạch men sứ lạnh lẽo, một luồng cảm giác mát mẻ thấm vào xương cốt, từ da thịt lan truyền đến toàn thân;
Trước người, là lồng ngực nam tính cực nóng của anh, nếu nói phụ nữ làm từ nước vậy thì người đàn ông này, trong cơ thể to lớn bao hàm ngọn lửa hừng hực, da thịt nóng bỏng, kề sát cơ thể mềm mại không một mảnh vải của cô, sau lưng là tường lạnh chín thước, trước người là một ngọn lửa hừng hực, như đặt mình trong hai tầng băng hỏa!
"Anh... Anh làm gì đấy?!" Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, không biết người đàn ông này lại nổi điên cái gì!
Mộ Nhã Triết nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, đôi mắt phượng thâm thúy nguy hiểm nheo lại, môi mỏng nói ra vài chữ, như chạm vào khối băng, vô cùng trầm lạnh: "Cô ở trước mặt tôi, tán thưởng người đàn ông khác?"
Vân Thi Thi hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Hả?"
"Cố Tinh Trạch dịu dàng hơn anh, hiểu tình cảm hơn anh, hơn nữa anh ấy tài hoa hơn người, còn rất chăm sóc tôi."
"Ồ. Vậy anh ta, có đẹp trai như tôi? Nhà có gia thế, giàu có như tôi không?" Anh khinh bỉ nhếch môi, vẻ mặt thành thật hỏi ngược lại cô.
Tức giận trong mắt Vân Thi Thi bỗng nhiên tan đi, người đàn ông trước mắt, bỗng nhiên rất tích cực, như là đứa nhỏ ở nhà trẻ, dùng hết khả năng nắm lấy đồ vật giàu có cho chính mình.
Giống như Hữu Hữu lúc bốn tuổi, khi cô ôm đứa bé hàng xóm sát vách, cũng giận hờn chất vấn cô như vậy: "Mẹ, tại sao mẹ lại muốn ôm những đứa nhỏ khác? Lẽ nào cậu ta đáng yêu hơn con, đẹp hơn, thông minh hơn con? Chẳng lẽ mẹ không yêu con sao?"
Điềm đạm đáng yêu như một con cún con, ở trước mặt cô cắn đuôi, oan ức lên án cô dành sự yêu thương cho một đứa nhỏ khác.
Không giống Hữu Hữu chính là, mặc dù thái độ của Mộ Nhã Triết là giả vờ xem thường, nhưng cô có thể thấy, người đàn ông này, hình như trong xương rất để ý chuyện cô đánh giá người đàn ông khác?
Vân Thi Thi thầm nói: "Mộ Nhã Triết, anh thật giống trẻ con."