Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211
Cậu nhóc này, người nhỏ mà ma mãnh, mới có sáu tuổi, đã có hành động như vậy?
Trong lòng Mộ Nhã Triết, không phải không có kinh ngạc, thậm chí là không thể tưởng tượng nổi.
Đứa bé này, đối với anh mà nói, như là một câu đố. Đứa trẻ sáu tuổi, có thể có bản lĩnh lớn bao nhiêu? Một đứa trẻ bình thường ở độ tuổi như Vân Thiên Hữu, bất quá chỉ mới hiểu được một số chuyện, bình thường một chút, có thể ngay cả nói chuyện cũng phát âm không rõ, học môn toán cũng là vụng về đếm trên đầu ngón tay.
Anh cũng đã gặp những đứa trẻ cùng tuổi, gặp người lạ đều là nhát gan sợ sệt, nhát gan một chút đều sẽ trốn sau lưng cha mẹ.
Thông minh như Tiểu Dịch Thần, xem như là thiên phú dị bẩm, thông minh hơn hẳn những đứa trẻ bình thường, mặc dù lúc bình thường đối với người ngoài có chút lạnh lùng, thực chất bên trong vẫn còn là một đứa con nít.
Tuy nhiên sẽ không giống một tiểu nhân tinh* như cậu, học được gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ!
*Tiểu nhân tinh: ý chỉ người còn nhỏ nhưng vô cùng tinh ranh, lõi đời.
Đến bây giờ anh vẫn khó có thể quên, ngày hôm đó ở trong điện thoại, cậu nhóc gọi thẳng tên anh, Mộ Nhã Triết, âm thanh không chút run rẩy, vô cùng bình tĩnh, mang theo lạnh lùng và xa cách khó có thể nhận ra, đối với người cha ruột chưa từng gặp mặt là anh đây, dường như đứa bé này đã sớm biết thân phận của anh, thậm chí lạnh lùng cảnh cáo anh, không được trêu chọc mẹ cậu nữa.
Tuổi còn nhỏ, nhưng đặc biệt che chở mẹ, dù cho bên ngoài làm tổn thương cô một chút, ở trong mắt cậu đều sẽ bị phóng to vô hạn, thậm chí không thể tha thứ.
Sáu tuổi... Mới chỉ có sáu tuổi, đã có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa, từ đầu đến cuối nói khoác với anh không biết ngượng: Chú cho rằng chú là ai?
Thậm chí còn nói: Sẽ không bỏ qua cho anh.
Mộ Nhã Triết kinh hãi không thôi, cũng không phải là anh không có tuổi ấu thơ, khi sáu tuổi, anh cũng chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm, sống bên trong nhà ấm, cho dù trưởng thành sớm hơn các đứa trẻ cùng lứa, nhưng cũng sẽ không vượt bậc thế này.
Đứa bé này... Lại làm cho anh có chút hoài nghi, bên trong cơ thể bé nhỏ đó, đang ẩn giấu một linh hồn đã trưởng thành.
Phía bên kia điện thoại, Vân Thiên Hữu ngồi trong thư phòng, sờ mó món đồ chơi trong tay, yên lặng nghe được tiếng thở gấp trong loa truyền đến, còn tưởng rằng là tín hiệu không tốt, lại hỏi vài câu: "Mẹ..? Mẹ có nghe thấy Hữu Hữu nói gì không?"
"Có."
Mộ Nhã Triết nặng nề mở miệng, giọng điệu rất thành thục.
Trong nháy mắt khi Vân Thiên Hữu nghe được giọng nói của anh, phảng phất như bị sét đánh, toàn bộ cơ thể đều cứng ngắc.
"Chú... Mộ Nhã Triết?" Vừa nói ra khỏi miệng, đã không còn là âm thanh bi bô, thành thục giống như là cuộc đối thoại của hai người đàn ông, cách một cái microphone, lạnh lùng đối lập.
Anh có chút ngoài ý muốn nhíu mày, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, đầu ngón tay đều đang run rẩy.
"Là tôi. Thế nào, con gọi thẳng tên của cha mình như thế à?"
"Không phải vậy, tôi nên gọi chú là cái gì?"
Vân Thiên Hữu cười nhạt chế giễu, bỗng nhiên chất vấn: "Điện thoại di động của mẹ tôi tại sao lại ở chỗ chú?"
"Xuỵt." Khoé môi Mộ Nhã Triết lặng lẽ cong lên: "Mẹ con đã ngủ, nhỏ tiếng một chút."
"Mẹ ở chỗ của chú?" Lông mày Vân Thiên Hữu rụt lại, rõ ràng đối với sự thực này có chút không bình tĩnh nổi.
Bị kích thích không nhỏ.
"Không phải tôi đã nói, chú không được trêu chọc mẹ tôi sao?"
"Chuyện này, không phải con đã cho cha một lựa chọn sao?" Mộ Nhã Triết tốt bụng nhắc nhở, hiển nhiên tâm tình thật tốt, đưa ra đáp án: "Cha có lựa chọn."
Vân Thiên Hữu sờ cằm, nhớ lại.
—— Người nhà cùng kẻ địch, chọn một trong hai?
"Chú Mộ, tôi nghĩ rằng chú đã hiểu lầm." Bỗng nhiên Vân Thiên Hữu lạnh lùng nói: "Tôi hối hận rồi."
"Hả? Hối hận?" Mộ Nhã Triết bật cười, đứa bé này, lúc nói chuyện vừa cố chấp vừa uyển chuyển, rốt cuộc là học được từ ai?