Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1305
Vân Thi Thi đưa tay muốn giữ bàn tay đang làm loạn của anh lại, kiều mị cười, giống như một con yêu tinh đi quyến rũ người khác, đập vào mắt anh, là một thân hình nóng bỏng!
"Được rồi, đừng làm rộn nữa, ngủ cùng em có được hay không?"
Cô cúi người, nằm trên người anh, ôm vai anh, mềm mại làm nũng.
Cô hơi mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi!
Chỉ có điều bàn tay làm loạn kia của anh cũng không yên ổn, vẫn cứ sờ soạng lung tung trên người cô, không ngừng đốt lửa.
Làm cho cơ thể cô cũng có phản ứng theo.
Vân Thi Thi bực bội, không nhịn được nắm cằm anh.
Mộ Nhã Triết lại hỏi cô: "Ngủ thế nào đây?"
"Này!" Vân Thi Thi trợn mắt nhìn anh, tức giận nói:"Mộ Nhã Triết, anh có thể nghiêm chỉnh một chút được không hả?"
Người đàn ông vuốt ve cần cổ trắng mịn của cô, thổi khí vào bên tai cô: "Anh còn chưa đủ nghiêm chỉnh sao? Vậy em muốn anh phải nghiêm chỉnh như thế nào? Nói đi."
"Nghiêm túc nằm ngủ bên cạnh em!"
Vân Thi Thi đè bàn tay không an phận của anh lại, sau đó nói: "Hôm nay... Thật sự không được..."
Người đàn ông nhướng mày, ý vị sâu xa, giống như đang trêu chọc cô: "Không được ở chỗ nào?"
Vân Thi Thi ngẩn người, thấy anh khẽ cười, giống như đang chế nhạo cô, lúc này mặt đỏ tới mang tai.
Vấn đề này thật khó giải quyết...
Cô mềm nhũn nói một câu: "Em sai rồi, em không nên đốt lửa... Bỏ qua cho em, có được không?"
"Muốn anh bỏ qua cho em sao, cũng được!"
Mộ Nhã Triết ôm mặt cô, giọng nói tà khí: "Kêu một tiếng dễ nghe, sao?"
Kêu một tiếng dễ nghe à?
Vân Thi Thi vắt óc suy nghĩ.
"Nhã Triết?"
"Nghe không hay!"
Cô lại mềm mại dịu dàng nói: "Triết..."
Người đàn ông hừ một cái: "Nghe không hay."
Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thi Thi ỉu xìu, có chút thất bại nhìn anh, mím môi.
Cũng không biết anh ấy rốt cuộc là muốn nghe cái gì mới thấy hay nữa!
"Ông xã..."
" Không được... Hôm nay không được."
"Không được cái gì chứ?"
"Còn kêu thêm cái tên nào nghe không hay nữa, anh sẽ không cho em cơ hội nữa đâu!"
Anh hừ lạnh một tiếng, bàn tay đang đặt trên mông cô, chen vào giữa hai chân đang dang ra của cô.
Vân Thi Thi hô lên một tiếng, né tránh bàn tay đang chạm vào nơi mẫn cảm của mình, vội vội vàng vàng bắt lấy tay anh, lấy lòng cọ cọ đầu dưới cằm anh, nhỏ giọng làm nũng.
"Ông xã!"
Cô dịu dàng kêu lên một tiếng, đôi mắt trong veo giống như mặt hồ thu, sáng lấp lánh, giống như một sợi lông vũ đang cọ cọ vào trái tim anh!
Trong nháy mắt anh trở nên mềm lòng.
"Bằng lòng không?"
Cô ôm vai anh, trên mặt hiện lên nụ cười nịnh hót.
"Tối nay, tạm thời bỏ qua cho em!"
Anh nói xong, cũng buông tha cho cô!
Vân Thi Thi lấy lòng hôn lên mặt anh một cái.
Anh ôm cô, để cô nằm lên giường, sau đó hôn lên trán cô một cái, trầm giọng nói: "Anh đi tắm, em ngủ trước đi!"
"Em cũng chưa tắm."
"Tắm chung không?"
"...Không muốn!" Mặt cô nóng lên, ngay lập tức cự tuyệt!
Tắm chung với anh, không phải là để cô tự tìm đường chết sao?
Tránh để lúc đó lại xảy ra chuyện lau súng cướp cò, lại tắm không đàng hoàng!
Người đàn ông này tinh lực dồi dào, giống như mãi mãi cũng không biết mệt mỏi, vậy mà cô lại thật sự rất mệt, đầu vừa ngả xuống gối, cơn buồn ngủ liền ập đến, một giây sau là có thể ngủ thiếp đi.
"Vậy em tắm trước đi!"
Anh vỗ nhẹ lên mông cô một cái, kêu cô đi tắm trước.
Khuôn mặt Vân Thi Thi đỏ như máu, lập tức xuống giường, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, cũng không quên khóa trái cửa.