Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1215
Kèm theo tiếng kêu thảm thiết, đám người thưa thớt ngã xuống mấy người.
"Bắn chết nó, bắn chết nó đi."
Có người biểu hiện như gặp quỷ, la lên như vậy, ngay sau đó, ánh đao lóe lên lướt qua, trên cổ xuất hiện một vết cắt, máu đỏ phun ra bắn lên những người xung quanh ta.
Lisa nổi danh ta là sát thủ cận chiến.
Xuất thủ nhanh ta, chuẩn, ngoan độc, không một chút sơ hở.
Những người ở đây một khi trở thành mục tiêu của Lisa thì chỉ một cái vung tay là một đòn trí mạng kết liễu đối phương!
"Bắn đi, mau bắn đi!"
Nhưng mà hắn còn chưa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
"Nhiều người như vậy lại đi bắt nạt một đứa bé gái? Bạo hành trẻ em sao?"
Kho hàng trống vắng trong lòng đất bỗng nhiên vang lên một tiếng nói.
Khiến cho người khác phải giật mình.
Mọi người lưng phát lạnh, chợt cảnh giác nhìn xung quanh ta, ánh mắt thăm dò, không hề phát hiện có bóng người xa lạ.
Hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không biết thanh ta âm này phát ra từ đâu.
Đúng lúc này "Phốc" một tiếng, tiếng vũ khí va chạm lạ lùng vang lên.
Đám lính mà đang tấn công Lisa, hay kể cả những tên đang chĩa súng vào người đàn ông vừa xuất hiện đều "Đông" một tiếng ngã trên mặt đất, viên đạn găm giữa mi tâm, trán nứt ra, máu chảy thành dòng.
Sắc mặt mọi người kinh hãi.
Toàn bộ đều là tinh anh ta trong bộ đội đặc chủng, thân thủ bất phàm.
Thế mà người kia có thể phá vòng vây mà vào.
Càng tức giận hơn là bây giờ người này còn như ma quỷ ẩn núp trong số bọn họ, bất kỳ lúc nào cũng có thể đoạt đi mạng sống của bọn họ.
Một người trong đám lính cả giận nói: "Là ai, mau ra đây!"
Cái thanh ta âm kia miễn cưỡng trả lời: "Thực sự là một đám toi cơm mà."
Thanh ta âm quỷ mị đi tới gần, giống như đã ngay sát bên tai của tên lính kia.
Binh sĩ nhất thời toàn thân cứng ngắt, theo bản năng muốn xoay người lại, nhưng lại xuất hiện một bàn tay đặt lên vai hắn.
Hắn nuốt nước bọt rùng mình nhìn An Kiệt thình lình xuất hiện đứng ngay cạnh hắn, bàn tay khác thì áp ngay bên tai hắn đầu ngón tay dí sát thái dương, ghé vào lỗ tai hắn hà hơi như lan (nói khẽ như gió thoảng): "Tao ở đây này."
"Mày... mày là ai?"
An Kiệt ôn nhu mỉm cười, cao ngạo ngẩng mặt lên, giống như muốn khẳng định lại uy phong của bản thân nói: "Tao là chỉ huy của Đội lính đánh thuê Thiên Thai, người gặp người thích, xe gặp xe chở, hoa gặp hoa nở, bất kỳ ai gặp tao đều phải quỳ xuống dưới chân tao mà gọi một tiếng An Kiệt đại nhân!"
"Phanh ta" một tiếng súng vang lên.
Đầu trong nháy mắt bể nát.
Đáng thương cho tên lính kia chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra mà đã gục xuống dưới chân của An Kiệt rồi.
"Một chút tài nghệ này mà đòi ra oai trước mặt tao sao?"
An Kiệt lười biếng ngẩng mặt lên, hướng về phía đám người đang ngây ngốc đứng ở đó cảnh cáo nói: "À đúng rồi, mấy vị anh ta hùng này, cẩn thận bể đầu."
Đúng lúc này lại có một tên lính giơ súng hướng về phía An Kiệt.
Nhưng tay còn chưa kịp bóp cò thì lại "Phanh ta" một tiếng, thân hình hắn ta đã nặng nề đổ ầm xuống, đầu rơi máu chảy.
Giống như tử thần đang ở ngay bên cạnh, chỉ cần hơi nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay thôi liền có thể bị đoạt mạng rồi.
An Kiệt đánh giá thi thể trên đất thở dài: "Không phải đã nhắc nhở rồi sao. không nên manh ta động, đạn không có mắt."
Anh ta ngẩng đầu, nói với Lisa: "Lisa trở về đi, chỗ này để cho tôi."