Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Sáu tháng sau.
Vân Thi Thi sau khi cùng thư ký đi đăng kí thủ tục học lại đại học, trên đường bụng đột nhiên trở nên đau đớn.
Lo lắng mấy tháng nay, giờ lại bất ngờ sinh non, cũng không kịp đưa đến bệnh viện tư nhân của Mộ gia, thư kí đành đưa cô chạy vào một bệnh viện phụ sản gần đó, bình tĩnh hoàn tất cả thủ tục cần thiết.
Vân Thi Thi nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, mắt không ngừng nhìn lên ngọn đèn trên trần, đau đến mồ hôi chảy đầm đìa, mang thai tám tháng, cuối cùng cũng sắp được giải thoát rồi. Thư kí đưa cô vào phòng sinh, không ngừng ở bên cạnh động viên cô: “Cô Vân, đừng sợ, cô nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ mẹ tròn con vuông. Tôi luôn ở bên ngoài đợi tin của cô!”
“Thư kí… cảm ơn…”
Vân Thi Thi nhắm mắt lại, sau đó cô bị đẩy vào phòng sinh, cánh cửa đóng lại.
Viện trưởng của bệnh viện này có quen biết với Vân Nghiệp Trình, vì thế khi Vân Thi Thi vào sinh, liền gọi điện cho Vân Nghiệp Trình báo tin. Vừa nghe tin, Vân Nghiệp Trình lập tức chạy ngay vào bệnh viện, ở ngoài phòng chờ mà lo lắng đứng ngồi không yên.
Bốn giờ sau, trong phòng sinh truyền đến tiếng trẻ con khóc.
“Là một bé trai rất khoẻ mạnh”
Y tá ôm đứa nhỏ đặt vào một cái giỏ, rồi đưa đến một phòng bệnh khác. Vân Nghiệp Trình không kịp nhìn đứa nhỏ, chỉ lo lắng đứng ở ngoài phòng nhìn.
Thư kí đến trước phòng bệnh dành cho trẻ sơ sinh, nhìn qua tấm kính lớn, thấy được đứa bé, xoay người lại nói: “Còn một đứa nữa đâu?”
Y tá tiếc nuối quay đầu lại nói: “Thật có lỗi, vì sinh non nên thai nhi thứ hai bị yếu đi rất nhiều, khi vừa sinh đã không còn thở nữa rồi…”
Thư kí giật mình, sắc mặt sợ hãi hỏi: “Không còn cách nào cứu nó sao?”
Y tá thẳng thắn đáp: “Không cứu được!”
Nữ thư kí có chút thất vọng, đành nói: “Được rồi, đứa bé kia, bệnh viện cứ xử lý cho tốt vào, đừng để tin xấu truyền ra ngoài!”
Dứt lời, thư kí cầm di động liên hệ với vài người của bệnh viện bên Mộ gia.
Lúc sắp đi, thư kí điền một tờ chi phiếu. đưa cho Vân Nghiệp Trình, khách sáo nói: “Cha Vân, mấy tháng này con ông chịu khổ rồi, đây là thù lao của cô ấy, xin hãy nhận cho”
Vân Nghiệp Trình lúng túng cầm lấy tờ chi phiếu, sau đó thư kí rời khỏi bệnh viện.
Trong phòng sinh, Vân Thi Thi sớm đã hôn mê.
Y tá đi qua đi lại trong phòng, đang định đem đứa nhỏ còn lại đi xử lí, nhưng khi vừa ôm đứa bé, y tá nhìn thoáng qua, mặt mày chấn động, sắc mặt đại biến, sau đó bối rối ôm đứa nhỏ chạy tới bác sĩ, vừa đi vừa kêu to: “Bác sĩ, bác sĩ…”
…
…
…
6 năm sau.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhanh như con thoi, chớp mắt đã 6 năm rồi.
Trong một cửa hành bách hoá, một đám người đang đi tới đi lui, Vân Thi Thi đẩy xe đi, nhìn đông nhìn tây, đi qua đi lại.
Cô vừa mua vài thứ và đồ dùng cần thiết, cô mới xoay người đi một cái, thế nhưng đứa bé đứng cạnh cô nãy giờ lại chạy đi đâu rồi không biết. Cô đi xung quanh mấy hàng đồ chơi, rồi đi xuống dưới lầu, mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt cô dừng trên người một đứa bé dáng người nhỏ nhỏ, cô nhún vai, thờ dài, rồi lại bật cười, đẩy xe đến bên cạnh đứa bé, ngồi chồm hổm xuống phía sau nó.
Đứa bé kia đứng ở trước quầy hành, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn mấy chiếc xe điều khiển tuyệt đẹp. Đứa bé này nhìn rất nhỏ, nhưng cũng đã được 5, 6 tuổi rồi, bên ngoài mặc một bộ đồng phục ngay ngắn, nhưng lại rộng thùng thình, có vẻ nó rất gầy.
Mái tóc đen mềm mại, làn da trắng nõn hồng hồng, gương mặt trẻ thơ non nớt, ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, hai má phấn nộ, thật đáng yêu! Đứa bé có một đôi mắt to trong veo như nước, lấp lánh lấp lánh, đẹp vô cùng. Đuôi mắt dài hơi hếch lê, là một đôi mắt phượng rất đẹp, lông mi vừa cong vừa dài, hơi chớp chớp, con ngươi đen láy như viên ngọc đen không chút tỳ vết.
Đứa bé có một nụ cười mê người, tựa như một tinh linh nhỏ, nhưng ánh mắt của tiểu tinh linh này giờ phút này rất nghiêm túc chững chạc, cứ như người trưởng thành vậy.