Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Hố sâu
Cô nhìn dáng vẻ như đã định liệu trước của Bắc Minh Chính Thiên, dường như cô sẽ không từ chối yêu cầu này.
Cô vẫn không kiềm chế được hỏi:" Vậy thì, nếu như chủ tịch tập đoàn Bắc Minh không phối hợp thì sao?"
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được, để khuất phục được người đàn ông đó khó thế nào.
" Tôi chỉ phụ trách đưa cô đến bên cạnh nó, những chuyện khác, phải dựa vào bản lĩnh của cô."
Cô không tự chủ lắc đầu, lão hồ ly đúng là lão hồ ly, đào một cái hố sâu để cô nhảy vào.
Hơn nữa cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn bản thân mình nhảy vào cái hố sâu đó.
Âm thầm thở dài một tiếng, Cố Hoan hỏi điều cuối cùng:" Cuối cùng tôi muốn hỏi, phải làm bao lâu?"
Nghe thấy câu này của cô, Bắc Minh Chính Thiên sửng sờ, sau đó nhìn Cố Hoan bằng ánh mắt đầy ẩn ý." Không có kỳ hạn, làm cho đến khi nhiệm vụ được hoàn thành."
Lão gia tử nói ra một đáp án mập mờ.
Cố Hoan không hiểu, vội vàng nói:" Nhưng tôi không thể ở bên canh ngài ấy 24/24 cả đời được! Lỡ như chủ tịch tập đoàn Bắc Minh kết hôn, rồi có vợ ngài ấy bên cạch thì tôi không tiện lắm...
" Nó vẫn chưa kết hôn..."
Bắc Minh Chính Thiên nhanh chóng ngắt lời Cố Hoan.
Quay người nhìn Cố Hoan một cái, phát hiện đôi mắt cô trùng xuống một chút.
Bắc Minh Chính Thiên lắc đầu nói:" Tóm lại Cố tiểu thư không cần nghĩ nhiều, cô chỉ cần đấu kiên nhẫn với lão nhị, ai thắng thì người đó sẽ được tự do."
Vẫn là đáp án mập mờ.
Sau khi nói xong, Bắc Minh Chính Thiên cầm cây gậy đầu rồng bằng gỗ đàn hương màu đỏ bước ra khỏi căn phòng đó.
Cố Hoan nhìn theo bóng lưng đó.
Cô ngay người một hồi lâu, cái gì gọi là....
Đấu kiên nhẫn, ai thắng người đó sẽ được tự do.
Ba ngày sau..
Thực sự chứng minh, sức ảnh hưởng của gia tộc Bắc Minh quả thật thần kỳ.
Cố Hoan mặc một bộ đồ làm việc màu đen, mặc dù nhìn cách ăn mặc có chút khiêm tốn nhưng vẫn lộ ra một đường cong và duyên dáng trên người cô.
Tóc được búi sau đầu, vô cùng tinh tế và tỉ mỉ.
Trên gương mặt xinh đẹp đã được trang điểm nhẹ nhàng và tinh tế.
Đáp ứng yêu cầu của Bắc Minh lão gia tử, cô còn đặt biệt đeo thêm cặp kính màu đen.
Bộ trang phục khiêm tốn này thành công dành được sự khen ngợi của Bắc Minh Chính Thiên.
Cố Hoan đứng dưới tập đoàn Bắc Minh, ngẩn đầu nhìn lên tập đoàn hơn 100 tầng này.
Cô cảm giác như mình sắp chuẩn bị ra chiến trường chiến đấu, cầm chặt chiếc cặp đen trên tay, bàn tay cô lẫm thẫm mồ hôi.
Dường như một khi đi vào thì cô không thể lường trước được sống chết của bản thân.
" Cố tiểu thư, chúng ta có thể đi vào rồi." Trần Duy Vinh kéo cô trở về với thực tại.
Trần Duy Vinh là trợ lý đặc biệt của Bắc Minh lão tử, giống như Hình Hoả là trợ lý thân cận bênh cạch của Bắc Minh Mặc, hầu như mỗi chủ nhân của Bắc Minh gia đều có một trợ lý thân cận ở bên cạnh, và họ hết mực trung thành.
Trần Duy Vinh hình như đã nhìn ra sự căng thẳng của cô, anh ấy nói:" Cố tiểu thư không cần sợ hãi, nhị thiếu gia là một người có giáo dưỡng."
Điều này có nghĩa là, người đàn ông sẽ luôn bình tĩnh và nghiêm nghị, nhất định sẽ không đánh mắng cô.
Vì vậy, cô căn bản không cần sợ hãi.
Cố Hoan cười khổ, Bắc Minh Mặc đương nhiên có giáo dưỡng, anh ấy chỉ dùng đường vòng để giết bạn, để khi bạn chết rồi cũng không hiểu vì sao lại chết.
Gật gật đầu, cô hít thật sâu một hơi, thằng lưng lên, đi theo Trần Duy Vinh, bước vào đại sảnh của tập đoàn Bắc Minh.
Lúc này, tất cả bộ phận của tập đoàn Bắc Minh đang thì thầm tám chuyện với nhau.
Từ sau khi lão gia tử của Bắc Minh hạ lệnh sẽ đưa một nữ thư ký vào phòng của chủ tịch tập đoàn thì tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Trận chiến của hai cha con họ đã sắp bắt đầu...
Tất cả nhân viên tạp đoàn đêù cảm thấy thưởng cảm cho vị nữ thư ký kia vì bất kể kết quả của cuộc chiến này ra sao thì vị nữ thư ký kia đều là bia để đạn cho hai bên.
Và nữ thư ký kia sẽ viết lên một trang lịch sử đẫm máu của nhân viên tập đoàn Bắc Minh.
Bầu không khí trên tầng cao nhất hiện giờ đang vô cùng căng thẳng.
Thang máy " ting" một tiếng, cửa thang máy dần dần mở ra.
Thân là một người đàn ông, Trần Duy Vinh đưa tay ra làm động tác mời với Cố Hoan.
Cố Hoan gật đầu, nắm chặt tay lại, thẳng lưng lên, từng bước tiến vào thang máy.
Ào!
Một tiếng.
Cả người cô run lên.
Bước chân vẫn dừng lại ở cửa thang máy.
Cô vẫn không kiềm chế được hỏi:" Vậy thì, nếu như chủ tịch tập đoàn Bắc Minh không phối hợp thì sao?"
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được, để khuất phục được người đàn ông đó khó thế nào.
" Tôi chỉ phụ trách đưa cô đến bên cạnh nó, những chuyện khác, phải dựa vào bản lĩnh của cô."
Cô không tự chủ lắc đầu, lão hồ ly đúng là lão hồ ly, đào một cái hố sâu để cô nhảy vào.
Hơn nữa cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn bản thân mình nhảy vào cái hố sâu đó.
Âm thầm thở dài một tiếng, Cố Hoan hỏi điều cuối cùng:" Cuối cùng tôi muốn hỏi, phải làm bao lâu?"
Nghe thấy câu này của cô, Bắc Minh Chính Thiên sửng sờ, sau đó nhìn Cố Hoan bằng ánh mắt đầy ẩn ý." Không có kỳ hạn, làm cho đến khi nhiệm vụ được hoàn thành."
Lão gia tử nói ra một đáp án mập mờ.
Cố Hoan không hiểu, vội vàng nói:" Nhưng tôi không thể ở bên canh ngài ấy 24/24 cả đời được! Lỡ như chủ tịch tập đoàn Bắc Minh kết hôn, rồi có vợ ngài ấy bên cạch thì tôi không tiện lắm...
" Nó vẫn chưa kết hôn..."
Bắc Minh Chính Thiên nhanh chóng ngắt lời Cố Hoan.
Quay người nhìn Cố Hoan một cái, phát hiện đôi mắt cô trùng xuống một chút.
Bắc Minh Chính Thiên lắc đầu nói:" Tóm lại Cố tiểu thư không cần nghĩ nhiều, cô chỉ cần đấu kiên nhẫn với lão nhị, ai thắng thì người đó sẽ được tự do."
Vẫn là đáp án mập mờ.
Sau khi nói xong, Bắc Minh Chính Thiên cầm cây gậy đầu rồng bằng gỗ đàn hương màu đỏ bước ra khỏi căn phòng đó.
Cố Hoan nhìn theo bóng lưng đó.
Cô ngay người một hồi lâu, cái gì gọi là....
Đấu kiên nhẫn, ai thắng người đó sẽ được tự do.
Ba ngày sau..
Thực sự chứng minh, sức ảnh hưởng của gia tộc Bắc Minh quả thật thần kỳ.
Cố Hoan mặc một bộ đồ làm việc màu đen, mặc dù nhìn cách ăn mặc có chút khiêm tốn nhưng vẫn lộ ra một đường cong và duyên dáng trên người cô.
Tóc được búi sau đầu, vô cùng tinh tế và tỉ mỉ.
Trên gương mặt xinh đẹp đã được trang điểm nhẹ nhàng và tinh tế.
Đáp ứng yêu cầu của Bắc Minh lão gia tử, cô còn đặt biệt đeo thêm cặp kính màu đen.
Bộ trang phục khiêm tốn này thành công dành được sự khen ngợi của Bắc Minh Chính Thiên.
Cố Hoan đứng dưới tập đoàn Bắc Minh, ngẩn đầu nhìn lên tập đoàn hơn 100 tầng này.
Cô cảm giác như mình sắp chuẩn bị ra chiến trường chiến đấu, cầm chặt chiếc cặp đen trên tay, bàn tay cô lẫm thẫm mồ hôi.
Dường như một khi đi vào thì cô không thể lường trước được sống chết của bản thân.
" Cố tiểu thư, chúng ta có thể đi vào rồi." Trần Duy Vinh kéo cô trở về với thực tại.
Trần Duy Vinh là trợ lý đặc biệt của Bắc Minh lão tử, giống như Hình Hoả là trợ lý thân cận bênh cạch của Bắc Minh Mặc, hầu như mỗi chủ nhân của Bắc Minh gia đều có một trợ lý thân cận ở bên cạnh, và họ hết mực trung thành.
Trần Duy Vinh hình như đã nhìn ra sự căng thẳng của cô, anh ấy nói:" Cố tiểu thư không cần sợ hãi, nhị thiếu gia là một người có giáo dưỡng."
Điều này có nghĩa là, người đàn ông sẽ luôn bình tĩnh và nghiêm nghị, nhất định sẽ không đánh mắng cô.
Vì vậy, cô căn bản không cần sợ hãi.
Cố Hoan cười khổ, Bắc Minh Mặc đương nhiên có giáo dưỡng, anh ấy chỉ dùng đường vòng để giết bạn, để khi bạn chết rồi cũng không hiểu vì sao lại chết.
Gật gật đầu, cô hít thật sâu một hơi, thằng lưng lên, đi theo Trần Duy Vinh, bước vào đại sảnh của tập đoàn Bắc Minh.
Lúc này, tất cả bộ phận của tập đoàn Bắc Minh đang thì thầm tám chuyện với nhau.
Từ sau khi lão gia tử của Bắc Minh hạ lệnh sẽ đưa một nữ thư ký vào phòng của chủ tịch tập đoàn thì tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Trận chiến của hai cha con họ đã sắp bắt đầu...
Tất cả nhân viên tạp đoàn đêù cảm thấy thưởng cảm cho vị nữ thư ký kia vì bất kể kết quả của cuộc chiến này ra sao thì vị nữ thư ký kia đều là bia để đạn cho hai bên.
Và nữ thư ký kia sẽ viết lên một trang lịch sử đẫm máu của nhân viên tập đoàn Bắc Minh.
Bầu không khí trên tầng cao nhất hiện giờ đang vô cùng căng thẳng.
Thang máy " ting" một tiếng, cửa thang máy dần dần mở ra.
Thân là một người đàn ông, Trần Duy Vinh đưa tay ra làm động tác mời với Cố Hoan.
Cố Hoan gật đầu, nắm chặt tay lại, thẳng lưng lên, từng bước tiến vào thang máy.
Ào!
Một tiếng.
Cả người cô run lên.
Bước chân vẫn dừng lại ở cửa thang máy.