Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1858
Chương 1858:
Nhiều khi cần đi ra ngoài, đã ngồi lên xe rồi mà cô còn tự hỏi xem bản thân đã khóa cửa hay chưa.
Khi quay trở lại thì cửa đã khóa rồi.
Lục Hạo Thành đứng dậy lôi kéo cô ngồi lên người mình, anh năm tay cô, một bàn tay vuốt ve mái tóc xinh đẹp của bà xã, anh mím môi cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, “Lam Lam, không có việc gì hết, có anh ở đây rôi.
Sau này em muốn uống nước anh giúp em lấy.”
“Có anh ở đây.”
Máy chữ này, làm đáy lòng Lam Hân cảm thấy ấm áp.
Không có gì khiến cô an tâm hơn mấy chữ này.
Cô cười nhẹ, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia, cô tươi cười xán lạn mà yếu ớt, sắc mặt cũng càng thêm tái nhọt.
Lục Hạo Thành nhìn cô như vậy, tim anh liền thấy đau nhói, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, võ nhẹ vào lưng cô, Lam Lam, em đừng suy nghĩ gì nhiều nữa, anh đã trở về, anh liên ở bên cạnh em, anh không bao giờ rời khỏi em nữa.”
Anh biến mắt, khiến cô sinh bệnh.
Lục Hạo Thành cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó bóp nghẹn, đau đến mức anh không tài nào thở được.
Cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh, là tia sáng đã dẫn lối anh bước ra từ bóng tôi lúc còn nhỏ.
Trong những năm tháng mát đi cô, dựa vào nụ cười của cô từ trong ký ức, anh đã nhìn thấy được ánh bình minh từ trong bóng tôi.
Anh cứ như vậy mà cần thận , mà che chở, nâng niu trên lòng bàn tay nhưng lại vân luôn làm cho cô phải chịu thương tồn, anh đột nhiên phát hiện năng lực của bản thân lại quá yếu đuối, yêu đuối đến mức ngay cả người mình yêu thương nhất cũng không thể bảo vệ được.
Tải app truyện hola về đọc tiếp nhé!
“Hãng ” Lam Hân vui vẻ cười cười, đầu cọ cọ ở trong lồng ngực anh, hai tay ôm lẫy cổ anh, giọng điệu thật nhẹ nhàng, “Ä Thành, anh trở vê, em biết, em thật sự rất vui vẻ.
A Thành, chúng ta trở về đi, ba anh em Tiêu Tuần cùng cha và mẹ đều rất nhớ anh đó”
Cô nhớ nhà, nhớ cha mẹ, càng nhớ ba đứa nhỏ nhà mình.
“Được, chúng ta về nhà.”
Giọng điệu Lục Hạo Thành đầy cưng chiều, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Lam Hân một cái rồi mới hôn cô.
Một lát sau, người phục vụ mang đồ ăn lên toàn là những món mà cô thích ăn, sau khi Lục Hạo Thành cùng cô ăn bữa sáng, bảo Âu Cảnh Nghiêu đặt vé máy bay trở về nước.
Đề Lâm Dã ở lại xử lý những việc còn lại.
Lâm Dã biết Tống Thanh Thần ở chỗ này, vừa lúc cũng không muốn rời đi, để cho nhóm người Lục Hạo Thành trở vê trước.
Miệng vết thương của Tô Cảnh Minh vân chưa lành hăn, anh cũng không muôn rời đi.
Vé máy bay đã đặt vào ngày hôm sau, ngày hôm sau cả đoàn người lập tức khởi hành về nước.
Sau khi Lục Hạo Thành đã lên chuyền bay, Tống Ngôn Tư. mới biết được Lục Hạo Thành đã về nước.
Cô ta vừa tức lại vừa giận, đập phá đồ đạc trong phòng vung vãi khặp nơi.
Trong phòng cô ta, bên cạnh phòng tăm có một phòng làm việc và trên những vách tường ở trong đó đều dán đây ảnh chụp của Lục Hạo Thành.
Kể từ khi bức ảnh đầu tiên của Lục Hạo Thành xuất hiện trước công chúng, cô ta đã bắt đầu thu thập ảnh chụp của anh.
Nhiều khi cần đi ra ngoài, đã ngồi lên xe rồi mà cô còn tự hỏi xem bản thân đã khóa cửa hay chưa.
Khi quay trở lại thì cửa đã khóa rồi.
Lục Hạo Thành đứng dậy lôi kéo cô ngồi lên người mình, anh năm tay cô, một bàn tay vuốt ve mái tóc xinh đẹp của bà xã, anh mím môi cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, “Lam Lam, không có việc gì hết, có anh ở đây rôi.
Sau này em muốn uống nước anh giúp em lấy.”
“Có anh ở đây.”
Máy chữ này, làm đáy lòng Lam Hân cảm thấy ấm áp.
Không có gì khiến cô an tâm hơn mấy chữ này.
Cô cười nhẹ, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia, cô tươi cười xán lạn mà yếu ớt, sắc mặt cũng càng thêm tái nhọt.
Lục Hạo Thành nhìn cô như vậy, tim anh liền thấy đau nhói, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, võ nhẹ vào lưng cô, Lam Lam, em đừng suy nghĩ gì nhiều nữa, anh đã trở về, anh liên ở bên cạnh em, anh không bao giờ rời khỏi em nữa.”
Anh biến mắt, khiến cô sinh bệnh.
Lục Hạo Thành cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó bóp nghẹn, đau đến mức anh không tài nào thở được.
Cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh, là tia sáng đã dẫn lối anh bước ra từ bóng tôi lúc còn nhỏ.
Trong những năm tháng mát đi cô, dựa vào nụ cười của cô từ trong ký ức, anh đã nhìn thấy được ánh bình minh từ trong bóng tôi.
Anh cứ như vậy mà cần thận , mà che chở, nâng niu trên lòng bàn tay nhưng lại vân luôn làm cho cô phải chịu thương tồn, anh đột nhiên phát hiện năng lực của bản thân lại quá yếu đuối, yêu đuối đến mức ngay cả người mình yêu thương nhất cũng không thể bảo vệ được.
Tải app truyện hola về đọc tiếp nhé!
“Hãng ” Lam Hân vui vẻ cười cười, đầu cọ cọ ở trong lồng ngực anh, hai tay ôm lẫy cổ anh, giọng điệu thật nhẹ nhàng, “Ä Thành, anh trở vê, em biết, em thật sự rất vui vẻ.
A Thành, chúng ta trở về đi, ba anh em Tiêu Tuần cùng cha và mẹ đều rất nhớ anh đó”
Cô nhớ nhà, nhớ cha mẹ, càng nhớ ba đứa nhỏ nhà mình.
“Được, chúng ta về nhà.”
Giọng điệu Lục Hạo Thành đầy cưng chiều, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Lam Hân một cái rồi mới hôn cô.
Một lát sau, người phục vụ mang đồ ăn lên toàn là những món mà cô thích ăn, sau khi Lục Hạo Thành cùng cô ăn bữa sáng, bảo Âu Cảnh Nghiêu đặt vé máy bay trở về nước.
Đề Lâm Dã ở lại xử lý những việc còn lại.
Lâm Dã biết Tống Thanh Thần ở chỗ này, vừa lúc cũng không muốn rời đi, để cho nhóm người Lục Hạo Thành trở vê trước.
Miệng vết thương của Tô Cảnh Minh vân chưa lành hăn, anh cũng không muôn rời đi.
Vé máy bay đã đặt vào ngày hôm sau, ngày hôm sau cả đoàn người lập tức khởi hành về nước.
Sau khi Lục Hạo Thành đã lên chuyền bay, Tống Ngôn Tư. mới biết được Lục Hạo Thành đã về nước.
Cô ta vừa tức lại vừa giận, đập phá đồ đạc trong phòng vung vãi khặp nơi.
Trong phòng cô ta, bên cạnh phòng tăm có một phòng làm việc và trên những vách tường ở trong đó đều dán đây ảnh chụp của Lục Hạo Thành.
Kể từ khi bức ảnh đầu tiên của Lục Hạo Thành xuất hiện trước công chúng, cô ta đã bắt đầu thu thập ảnh chụp của anh.