Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ - Chương 1803
Trong giọng Tô Cảnh Minh ít nhiều cũng có chút ghen tị, cái bóng chú chó độc thân này sao anh mãi không thể thoát ra khỏi nó được chứ?
Tầm mắt lạnh băng của Âu Cảnh Nghiêu thong thả chuyền qua khuôn mặt đẹp trai của Tô Cảnh Minh, nhìn xuông cậu bạn từ trên cao.
Tô Cảnh Minh vừa tháy liền biết đối phương muôn nói cái gì.
“Âu Cảnh Nghiêu, cậu đừng mở miệng nói chuyện, tôi chỉ là nói ra những suy nghĩ của chính mình, tôi biệt rõ cậu muôn nói gì.Cậu cũng đừng mỉa mai tôi. Ngôi xuống, tất cả mọi người củng thương lượng xem phải giải quyết việc này thê nào, đem mọi chuyện giải quyết xong, chúng ta cùng về nhà.”
Tô Cảnh Minh nói, thành công chặn lại những lời Âu Cảnh Nghiệu vừa muôn thốt ra khỏi miệng.
Vẻ mặt cảnh Nghiêu vô cảm ngồi xuống, ưu nhã bắt chéo hai chân, chờ Lục Hạo Thành nói chuyện.
Lục Hạo Thành lúc này mới ngước mắt nhìn Âu Cảnh Nghiêu, “A Nghiêu, lên lịch hẹn với giám độc Tống một chút, ngày mai giữa trưa, tôi muôn cùng ông ta gặp mặt.”
Âu Cảnh Nghiêu “Tôi đã biết, sáng mai tôi sẽ đến công ty liên hệ với ông ta.”
Lục Hạo Thành đứng dậy nhìn bọn họ, “Ăn cơm trước đi, sau khi tôi đi gặp giám ‹ đốc Tổng rồi sẽ quyết định sẽ làm thế nào.
Nói xong, anh lại nhìn qua Lâm Dã, “Lâm Dã, lại điều tra một chút, xem người cứu tôi vốn dĩ có phải Tống Ngôn Tư hạy không, tất cả mọi chỉ tiết liên quan đều phải kiểm tra.”
Lâm Dã gật gật đầu, “Có manh mối từ Tống Ngôn Tư này, có thê điều tra rõ được, tôi cân thời gian ba ngày, hiện tại tôi sẽ rời đi luôn, tôi có chuyện muôn nói với một người bạn ở đây.
Cậu ta có quen biết với Tống Ngôn Tư có lẽ sẽ có được tin tức bất ngờ nào đó.”
Lâm Dã nói, gập lại máy tính, chuẩn bị chạy lấy người.
Lục Hạo Thành nhìn qua đối phương “Khó có được một buổi tụ họp, ăn bữa cơm rồi đi chứ.”
TH ” Lâm Dã cười cười, nhìn anh, “A Thành, nói cũng phải, chúng ta đã rất lâu rồi không ăn cơm cùng nhau, được rồi, tôi sẽ ở lại đây ăn xong cơm tồi rôi đi.”
Âu Cảnh Nghiêu “Vậy tôi sẽ bảo bọn họ mang cơm tồi lên đây.”
Âu Cảnh Nghiêu đứng dậy, đi qua một bên gọi điện thoại nội tuyên.
Tô Cảnh Minh còn lại vẫn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ như cũ, đem hai chân gác lên trên bàn trà, lấy ra di động chơi đấu địa chủ.
Dù sao cũng không có chuyện gì làm, anh vừa ngủ xong một giắc, cảm giác sảng khoái hơn rất nhiều.
Lâm Dã ngồi xuống, kéo theo Tô Cảnh Minh cùng nhau chơi.
Lục Hạo Thành về phòng xem Lam Hân, Lam Hân vẫn đang ngủ yên ổn.
Điện thoại di động của Lam Hân ở một bên đột nhiên rung lên, Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, là điện thoại của Kỳ Kỳ.
Nghĩ đến ba đứa nhỏ của mình, trái tim anh lập tức đau như đao cắt.
Anh rung rầy cầm lấy di động của Lam Hân.
Kỳ Kỳ đang gọi điện video call tới, anh click mở video.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn xinh đẹp của con gái dường như đã trưởng thành hơn rât nhiêu, cặp mắt to trong trong veo kia rất giống mẹ con bé.
“Đa ” Lam Tử Kỳ trong mấy giây đầu tiên nhìn thấy cha thì rất sửng sốt, sau đó bật khóc oa oa.
“Cha, cha ơi, cha ơi……. “Lam Tử Kỳ khóc nâc không thành tiếng, trong miệng không ngừng gọi cha.
Tầm mắt lạnh băng của Âu Cảnh Nghiêu thong thả chuyền qua khuôn mặt đẹp trai của Tô Cảnh Minh, nhìn xuông cậu bạn từ trên cao.
Tô Cảnh Minh vừa tháy liền biết đối phương muôn nói cái gì.
“Âu Cảnh Nghiêu, cậu đừng mở miệng nói chuyện, tôi chỉ là nói ra những suy nghĩ của chính mình, tôi biệt rõ cậu muôn nói gì.Cậu cũng đừng mỉa mai tôi. Ngôi xuống, tất cả mọi người củng thương lượng xem phải giải quyết việc này thê nào, đem mọi chuyện giải quyết xong, chúng ta cùng về nhà.”
Tô Cảnh Minh nói, thành công chặn lại những lời Âu Cảnh Nghiệu vừa muôn thốt ra khỏi miệng.
Vẻ mặt cảnh Nghiêu vô cảm ngồi xuống, ưu nhã bắt chéo hai chân, chờ Lục Hạo Thành nói chuyện.
Lục Hạo Thành lúc này mới ngước mắt nhìn Âu Cảnh Nghiêu, “A Nghiêu, lên lịch hẹn với giám độc Tống một chút, ngày mai giữa trưa, tôi muôn cùng ông ta gặp mặt.”
Âu Cảnh Nghiêu “Tôi đã biết, sáng mai tôi sẽ đến công ty liên hệ với ông ta.”
Lục Hạo Thành đứng dậy nhìn bọn họ, “Ăn cơm trước đi, sau khi tôi đi gặp giám ‹ đốc Tổng rồi sẽ quyết định sẽ làm thế nào.
Nói xong, anh lại nhìn qua Lâm Dã, “Lâm Dã, lại điều tra một chút, xem người cứu tôi vốn dĩ có phải Tống Ngôn Tư hạy không, tất cả mọi chỉ tiết liên quan đều phải kiểm tra.”
Lâm Dã gật gật đầu, “Có manh mối từ Tống Ngôn Tư này, có thê điều tra rõ được, tôi cân thời gian ba ngày, hiện tại tôi sẽ rời đi luôn, tôi có chuyện muôn nói với một người bạn ở đây.
Cậu ta có quen biết với Tống Ngôn Tư có lẽ sẽ có được tin tức bất ngờ nào đó.”
Lâm Dã nói, gập lại máy tính, chuẩn bị chạy lấy người.
Lục Hạo Thành nhìn qua đối phương “Khó có được một buổi tụ họp, ăn bữa cơm rồi đi chứ.”
TH ” Lâm Dã cười cười, nhìn anh, “A Thành, nói cũng phải, chúng ta đã rất lâu rồi không ăn cơm cùng nhau, được rồi, tôi sẽ ở lại đây ăn xong cơm tồi rôi đi.”
Âu Cảnh Nghiêu “Vậy tôi sẽ bảo bọn họ mang cơm tồi lên đây.”
Âu Cảnh Nghiêu đứng dậy, đi qua một bên gọi điện thoại nội tuyên.
Tô Cảnh Minh còn lại vẫn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ như cũ, đem hai chân gác lên trên bàn trà, lấy ra di động chơi đấu địa chủ.
Dù sao cũng không có chuyện gì làm, anh vừa ngủ xong một giắc, cảm giác sảng khoái hơn rất nhiều.
Lâm Dã ngồi xuống, kéo theo Tô Cảnh Minh cùng nhau chơi.
Lục Hạo Thành về phòng xem Lam Hân, Lam Hân vẫn đang ngủ yên ổn.
Điện thoại di động của Lam Hân ở một bên đột nhiên rung lên, Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, là điện thoại của Kỳ Kỳ.
Nghĩ đến ba đứa nhỏ của mình, trái tim anh lập tức đau như đao cắt.
Anh rung rầy cầm lấy di động của Lam Hân.
Kỳ Kỳ đang gọi điện video call tới, anh click mở video.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn xinh đẹp của con gái dường như đã trưởng thành hơn rât nhiêu, cặp mắt to trong trong veo kia rất giống mẹ con bé.
“Đa ” Lam Tử Kỳ trong mấy giây đầu tiên nhìn thấy cha thì rất sửng sốt, sau đó bật khóc oa oa.
“Cha, cha ơi, cha ơi……. “Lam Tử Kỳ khóc nâc không thành tiếng, trong miệng không ngừng gọi cha.