Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ - Chương 1800
Lúc trước cô hôn mê, vần luôn có anh ở bên cạnh, thỉnh thoảng cô còn nghe được giọng nói thông khô đau đớn của anh, cô liều mạng muốn tỉnh lại, nhưng lại không thể mở mắt ra được.
Lam Hân nhịn không được vươn tay ra, nhẹ nhàng đưa tay miêu tả hình dáng khuôn Hội anh, trông anh ngủ thật sự yên ổn, trên đôi mồi tái nhọt dường như còn xuất hiện tia cười nhẹ nhàng thoáng qua.
Lạm Hân nhìn ngắm gần nửa giờ đồng hồ, cũng không thăng nổi cơn buôn ngủ, dân dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cô lại mơ thây Lục Hạo Thành, anh năm tay cô đi dạo trên bờ biển, từng dấu chân in trên mặt cát phía sau lưng hai người họ, hoàng hôn xuống thật rực rỡ, bọn họ tựa như trên thê giới chỉ còn duy nhất hai người, khung cảnh lãng mạn như vậy khiến cô vô cùng hạnh phúc.
Lam Hân đang có giác mơ đẹp không muôn tỉnh, lại cảm giác trên người mình có một cô nóng rực đang di chuyền.
Lam Hân thình lình mở to mắt, đầu cô lúc này đã không còn cảm giác choáng váng mơ mang như trước đó nữa.
Ngước mắt, đối mặt với ánh mắt Lục Hạo Thành nóng rực mà thâm tình như biên rộng cùng với khuôn mặt đẹp trai như gân ngay trước mắt, khóe môi anh còn gợi lên một nụ cười nhạt như không cười.
Cô hơi sửng sốt, con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc.
“A, A Thành…… ” Đầu lưỡi Lam Hân có chút cứng ngắc, tựa như mơ mà không phải mơ, hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, cho cô biết anh đang ở bên cạnh.
Lục Hạo Thành nhìn cô tỉnh lại, vẻ tươi cười trên mặt dần dần mở rộng, đưa trán mình GCỌ CO trên trán cô “Bà xã, anh nhớ em. ” Giọng nói từ tính trầm thấp tràn đầy nhung nhớ.
Lam ham. can. ^ đúng là đã thật lâu không có ở bên nhau, SỐ Cô có chút khẩn trương.
“Gọi anh trai.” Âm sắc tuyệt đẹp trong giọng nói của Lục Hạo Thành lộ ra một tia dụ hoặc đầy cám dỗ.
Lam Hân trừng mắt nhìn liếc qua anh một cái, “Lại như vậy rôi.”
Lục Hạo Thành cười quyến rũ mê hoặc lòng người “Anh thích nghe.”
Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô, nhìn vằng trán được dán băng gạc, ánh mặt nhanh chóng xuất hiện một tia đau lòng.
“Lam Lam, còn đau không?” Tối hôm qua chảy rất nhiều máu, anh nhìn mà thây sợ hãi.
Lam Hân khẽ lắc đầu, “Ngủ một giác xong thì đã khá hơn nhiều, đầu cũng không còn thấy choáng váng nữa.
Lam Hân duỗi tay ôm lấy eo anh, tươi cười rạng rỡ “Anh biết không? Nghe được những lời Tống Ngôn Tư nỏi, em thật sự thấy khó chịu, tựa như bị chính tay anh đâm một nhát vậy.”
Hô hấp của Lục Hạo Thành chợt cứng lại, cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi cô, “Đồ ngốc, cả đời này trong lòng anh cũng chỉ có mình em, không bao giờ có khả năng yêu người phụ nữ nào khác cả.”
Ở trong lòng anh, cô vĩnh viễn là người không ai sánh bằng.
Nụ cười trong sáng và đơn thuần của cô thật đẹp, mỗi khi nhìn thầy cô tươi cười rạng rỡ, trong lòng anh lại tràn ngập ngọt ngào.
“Cho nên, em tin tưởng anh.” Lạm Hân cười ấm áp, chờ đợi rất thống khổ, nhưng kết quả đạt được lại thật ngọt ngào.
Cô nhớ lại chuyện đã xảy ra khi còn bé, lúc này, cô thật sự cảm thây anh chính là Lục Hạo Thành, người mà lúc còn bé cô cứ chạy theo sau như cái đuôi nhỏ, liên tục gọi anh Hạo Thành.
Hiện tại tât cả đêu không phải giâc mơ nữa, nghe một tiêng quen thuộc mà anh gọi, Lam Lam, khiên trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.
Mấy chữ “Em tin tưởng anh” khiến cho tâm trạng của Lục Hạo Thành càng thêm sung sướng.
“Lam Lam.” Anh khẽ gọi một tiếng, ánh mắt trông tối hơn bao giờ hết.
Lam Hân làm nũng cười cười, “Vâng!
Lam Hân nhịn không được vươn tay ra, nhẹ nhàng đưa tay miêu tả hình dáng khuôn Hội anh, trông anh ngủ thật sự yên ổn, trên đôi mồi tái nhọt dường như còn xuất hiện tia cười nhẹ nhàng thoáng qua.
Lạm Hân nhìn ngắm gần nửa giờ đồng hồ, cũng không thăng nổi cơn buôn ngủ, dân dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cô lại mơ thây Lục Hạo Thành, anh năm tay cô đi dạo trên bờ biển, từng dấu chân in trên mặt cát phía sau lưng hai người họ, hoàng hôn xuống thật rực rỡ, bọn họ tựa như trên thê giới chỉ còn duy nhất hai người, khung cảnh lãng mạn như vậy khiến cô vô cùng hạnh phúc.
Lam Hân đang có giác mơ đẹp không muôn tỉnh, lại cảm giác trên người mình có một cô nóng rực đang di chuyền.
Lam Hân thình lình mở to mắt, đầu cô lúc này đã không còn cảm giác choáng váng mơ mang như trước đó nữa.
Ngước mắt, đối mặt với ánh mắt Lục Hạo Thành nóng rực mà thâm tình như biên rộng cùng với khuôn mặt đẹp trai như gân ngay trước mắt, khóe môi anh còn gợi lên một nụ cười nhạt như không cười.
Cô hơi sửng sốt, con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc.
“A, A Thành…… ” Đầu lưỡi Lam Hân có chút cứng ngắc, tựa như mơ mà không phải mơ, hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, cho cô biết anh đang ở bên cạnh.
Lục Hạo Thành nhìn cô tỉnh lại, vẻ tươi cười trên mặt dần dần mở rộng, đưa trán mình GCỌ CO trên trán cô “Bà xã, anh nhớ em. ” Giọng nói từ tính trầm thấp tràn đầy nhung nhớ.
Lam ham. can. ^ đúng là đã thật lâu không có ở bên nhau, SỐ Cô có chút khẩn trương.
“Gọi anh trai.” Âm sắc tuyệt đẹp trong giọng nói của Lục Hạo Thành lộ ra một tia dụ hoặc đầy cám dỗ.
Lam Hân trừng mắt nhìn liếc qua anh một cái, “Lại như vậy rôi.”
Lục Hạo Thành cười quyến rũ mê hoặc lòng người “Anh thích nghe.”
Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô, nhìn vằng trán được dán băng gạc, ánh mặt nhanh chóng xuất hiện một tia đau lòng.
“Lam Lam, còn đau không?” Tối hôm qua chảy rất nhiều máu, anh nhìn mà thây sợ hãi.
Lam Hân khẽ lắc đầu, “Ngủ một giác xong thì đã khá hơn nhiều, đầu cũng không còn thấy choáng váng nữa.
Lam Hân duỗi tay ôm lấy eo anh, tươi cười rạng rỡ “Anh biết không? Nghe được những lời Tống Ngôn Tư nỏi, em thật sự thấy khó chịu, tựa như bị chính tay anh đâm một nhát vậy.”
Hô hấp của Lục Hạo Thành chợt cứng lại, cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi cô, “Đồ ngốc, cả đời này trong lòng anh cũng chỉ có mình em, không bao giờ có khả năng yêu người phụ nữ nào khác cả.”
Ở trong lòng anh, cô vĩnh viễn là người không ai sánh bằng.
Nụ cười trong sáng và đơn thuần của cô thật đẹp, mỗi khi nhìn thầy cô tươi cười rạng rỡ, trong lòng anh lại tràn ngập ngọt ngào.
“Cho nên, em tin tưởng anh.” Lạm Hân cười ấm áp, chờ đợi rất thống khổ, nhưng kết quả đạt được lại thật ngọt ngào.
Cô nhớ lại chuyện đã xảy ra khi còn bé, lúc này, cô thật sự cảm thây anh chính là Lục Hạo Thành, người mà lúc còn bé cô cứ chạy theo sau như cái đuôi nhỏ, liên tục gọi anh Hạo Thành.
Hiện tại tât cả đêu không phải giâc mơ nữa, nghe một tiêng quen thuộc mà anh gọi, Lam Lam, khiên trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.
Mấy chữ “Em tin tưởng anh” khiến cho tâm trạng của Lục Hạo Thành càng thêm sung sướng.
“Lam Lam.” Anh khẽ gọi một tiếng, ánh mắt trông tối hơn bao giờ hết.
Lam Hân làm nũng cười cười, “Vâng!