Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Chương 26: Lam Lam, đây là quyết định của em
Đột nhiên, tin nhắn của cô bỗng reo lên, cô cúi
đầu nhìn điện thoại.
Lục Hạo Thành lúc này mới hoàn hồn lại, ánh
mắt vẫn dừng lại trên gương mặt của cô.
Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu xem điện thoại của
cô, bộ dạng lúc nhỏ của Lam Lam, bộ dạng đó
lại cùng giống nhau.
Khóe miệng của Lục Hạo Thành hơi nhô lên.
Anh rất muốn được ôm Lam Lam, rất nhớ cô.
Lúc trước, anh vẫn luôn cảm thấy Lam Lam rất
ồn ào, luôn nói vào tai anh không ngừng,
những lời nói quan tâm đó, nghe vào tai anh,
anh căn bản là không coi là một việc.
Nhưng lúc Lam Lam xảy ra chuyện, liền không
còn được nghe thấy âm thanh huyên náo đó
nữa rồi.
Mặc kệ là anh dùng bao nhiêu lực cũng không
thoát khỏi được hố sâu đó.
Khóe miệng của Lam Hân bỗng cười lên, cười
lên trong cô như ánh sáng tỏa ra vậy.
Cần Hi gửi tin nhắn cho cô, bảo cô nhớ uống ít
rượu thôi, anh ấy sẽ qua đón cô, cho cô yên
tâm mà chơi.
Cần Hi vẫn luôn ấm lòng như vậy.
Lam Hân nhân cơ hội này, liền nói với Cẩn Hi là
cô phải ở lại công ty này làm tổng giám.
Nhưng, sau khi gửi tin đi, Cẩn Hi bông trầm
mặc lại.
Cần Hi đang ở phòng làm việc ở phân công ty.
Anh mặc một bộ tây phục, mái tóc ngắn gọn
gàng khiến cho ngũ quan của anh hiện rõ, làm
toát ra vẻ trầm ổn mà nội liễm.
Anh mặc như vậy chó chút không quen.
Anh hơi nhíu mày, nhìn thấy tin nhắn mà Lam
Hân gửi tới, anh có chút thất thần nhìn vào
dòng tin nhắn áy.
“Cần Hi, chị quyết định sẽ ở công ty này làm
tổng giám rồi. Mấy người Tiểu Tuấn cũng sẽ tới
thành phố Giang này.”
Suy nghĩ một lúc, anh mới thu hồi lại ánh mắt,
chậm rãi cầm lấy di động, đôi mày hơi nhếch
lên, ánh mắt hơi phức tạp.
Anh mở sáng màn hình, đôi tay thon dài gõ bàn phím.
Anh gõ chữ, nhẹ nhàng xem lại mấy chữ mà
anh vừa gõ, do dự không biết có nên gửi hay không?
Suy nghĩ một lúc, anh mới sắp xếp lại thứ tự rồi
gõ một dòng chữ.
Anh như thế phải đến năm sáu lần.
Cuối cùng, anh cũng hạ quyết tâm.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ôn nhu cười cười,
ngón tay nhanh chóng gõ ra một hàng
chữ:”Lam Lam, chị ở đâu thì em ở đó.”
Lần này, anh không do dự, rất nhanh chóng liền gửi đi.
Anh tâm tình cũng rất nhiều, Lam Lam rất thông
minh, anh nói thế này, Lam Lam nhất định sẽ
hiểu ý của anh.
Anh nắm chặt hay tay, khóe miệng khẽ cười.
Tron lòng anh sốt ruột chờ Lam Hân trả lời tin nhắn.
Lam Hân nhận được tin nhắn, mở ra xe, vừa
nhìn thấy, ánh mắt cô hơi giật mình.
Cô nhanh chóng gửi lại tin nhắn.
Cần Hi em không cần phải vì chị mà làm như
vậy. Em như vậy chị cảm thấy rất là khó xử. Cô
còn gửi thêm một cai icon qua.
Quyết định nay của Cần Hi, thực sự là ngoài ý
muốn của cô.
Ơ thành phố Giang, thậm chí là cả một đất
nước, sắp trở thành cả thiên hạ của Lục Hạo
Thành rồi, sản nghiệp của anh rất nhiều, nhưng
đặc biệt thích mảng thiết kế trang phục.
Tai thành phố Phàn rất xa nơi đó, Cẩn Hi không
dễ dàng gì mà trở thành lão đại thương nghiệp
của thành phố Phàn, không thể vì cô mà ảnh
hưởng đến sự phát triển của anh được.
Cần Hi nhanh chóng gửi lại tin nhắn,”Lam Lam,
đây là quyết định của em, vậy nên chị không
cần phải cảm thấy khó xử, chơi vui một chút,
em cũng chuẩn bị tan làm rồi, buổi tối đến đón
chị.” Cuối cùng còn gửi thêm icon mặt cười.
Tâm tình của Cần Hi dường như rất tốt.
Lam Hân nhìn thấy tin nhắn, trong lòng cô lại
càng trở nên trầm trọng
Cần Hi làm như vậy, khiến cô có áp lực rất lớn.
Chương 26: Lam Lam, đây là quyết định của em
Đột nhiên, tin nhắn của cô bỗng reo lên, cô cúi
đầu nhìn điện thoại.
Lục Hạo Thành lúc này mới hoàn hồn lại, ánh
mắt vẫn dừng lại trên gương mặt của cô.
Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu xem điện thoại của
cô, bộ dạng lúc nhỏ của Lam Lam, bộ dạng đó
lại cùng giống nhau.
Khóe miệng của Lục Hạo Thành hơi nhô lên.
Anh rất muốn được ôm Lam Lam, rất nhớ cô.
Lúc trước, anh vẫn luôn cảm thấy Lam Lam rất
ồn ào, luôn nói vào tai anh không ngừng,
những lời nói quan tâm đó, nghe vào tai anh,
anh căn bản là không coi là một việc.
Nhưng lúc Lam Lam xảy ra chuyện, liền không
còn được nghe thấy âm thanh huyên náo đó
nữa rồi.
Mặc kệ là anh dùng bao nhiêu lực cũng không
thoát khỏi được hố sâu đó.
Khóe miệng của Lam Hân bỗng cười lên, cười
lên trong cô như ánh sáng tỏa ra vậy.
Cần Hi gửi tin nhắn cho cô, bảo cô nhớ uống ít
rượu thôi, anh ấy sẽ qua đón cô, cho cô yên
tâm mà chơi.
Cần Hi vẫn luôn ấm lòng như vậy.
Lam Hân nhân cơ hội này, liền nói với Cẩn Hi là
cô phải ở lại công ty này làm tổng giám.
Nhưng, sau khi gửi tin đi, Cẩn Hi bông trầm
mặc lại.
Cần Hi đang ở phòng làm việc ở phân công ty.
Anh mặc một bộ tây phục, mái tóc ngắn gọn
gàng khiến cho ngũ quan của anh hiện rõ, làm
toát ra vẻ trầm ổn mà nội liễm.
Anh mặc như vậy chó chút không quen.
Anh hơi nhíu mày, nhìn thấy tin nhắn mà Lam
Hân gửi tới, anh có chút thất thần nhìn vào
dòng tin nhắn áy.
“Cần Hi, chị quyết định sẽ ở công ty này làm
tổng giám rồi. Mấy người Tiểu Tuấn cũng sẽ tới
thành phố Giang này.”
Suy nghĩ một lúc, anh mới thu hồi lại ánh mắt,
chậm rãi cầm lấy di động, đôi mày hơi nhếch
lên, ánh mắt hơi phức tạp.
Anh mở sáng màn hình, đôi tay thon dài gõ bàn phím.
Anh gõ chữ, nhẹ nhàng xem lại mấy chữ mà
anh vừa gõ, do dự không biết có nên gửi hay không?
Suy nghĩ một lúc, anh mới sắp xếp lại thứ tự rồi
gõ một dòng chữ.
Anh như thế phải đến năm sáu lần.
Cuối cùng, anh cũng hạ quyết tâm.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ôn nhu cười cười,
ngón tay nhanh chóng gõ ra một hàng
chữ:”Lam Lam, chị ở đâu thì em ở đó.”
Lần này, anh không do dự, rất nhanh chóng liền gửi đi.
Anh tâm tình cũng rất nhiều, Lam Lam rất thông
minh, anh nói thế này, Lam Lam nhất định sẽ
hiểu ý của anh.
Anh nắm chặt hay tay, khóe miệng khẽ cười.
Tron lòng anh sốt ruột chờ Lam Hân trả lời tin nhắn.
Lam Hân nhận được tin nhắn, mở ra xe, vừa
nhìn thấy, ánh mắt cô hơi giật mình.
Cô nhanh chóng gửi lại tin nhắn.
Cần Hi em không cần phải vì chị mà làm như
vậy. Em như vậy chị cảm thấy rất là khó xử. Cô
còn gửi thêm một cai icon qua.
Quyết định nay của Cần Hi, thực sự là ngoài ý
muốn của cô.
Ơ thành phố Giang, thậm chí là cả một đất
nước, sắp trở thành cả thiên hạ của Lục Hạo
Thành rồi, sản nghiệp của anh rất nhiều, nhưng
đặc biệt thích mảng thiết kế trang phục.
Tai thành phố Phàn rất xa nơi đó, Cẩn Hi không
dễ dàng gì mà trở thành lão đại thương nghiệp
của thành phố Phàn, không thể vì cô mà ảnh
hưởng đến sự phát triển của anh được.
Cần Hi nhanh chóng gửi lại tin nhắn,”Lam Lam,
đây là quyết định của em, vậy nên chị không
cần phải cảm thấy khó xử, chơi vui một chút,
em cũng chuẩn bị tan làm rồi, buổi tối đến đón
chị.” Cuối cùng còn gửi thêm icon mặt cười.
Tâm tình của Cần Hi dường như rất tốt.
Lam Hân nhìn thấy tin nhắn, trong lòng cô lại
càng trở nên trầm trọng
Cần Hi làm như vậy, khiến cô có áp lực rất lớn.
Chương 26: Lam Lam, đây là quyết định của em
Đột nhiên, tin nhắn của cô bỗng reo lên, cô cúi
đầu nhìn điện thoại.
Lục Hạo Thành lúc này mới hoàn hồn lại, ánh
mắt vẫn dừng lại trên gương mặt của cô.
Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu xem điện thoại của
cô, bộ dạng lúc nhỏ của Lam Lam, bộ dạng đó
lại cùng giống nhau.
Khóe miệng của Lục Hạo Thành hơi nhô lên.
Anh rất muốn được ôm Lam Lam, rất nhớ cô.
Lúc trước, anh vẫn luôn cảm thấy Lam Lam rất
ồn ào, luôn nói vào tai anh không ngừng,
những lời nói quan tâm đó, nghe vào tai anh,
anh căn bản là không coi là một việc.
Nhưng lúc Lam Lam xảy ra chuyện, liền không
còn được nghe thấy âm thanh huyên náo đó
nữa rồi.
Mặc kệ là anh dùng bao nhiêu lực cũng không
thoát khỏi được hố sâu đó.
Khóe miệng của Lam Hân bỗng cười lên, cười
lên trong cô như ánh sáng tỏa ra vậy.
Cần Hi gửi tin nhắn cho cô, bảo cô nhớ uống ít
rượu thôi, anh ấy sẽ qua đón cô, cho cô yên
tâm mà chơi.
Cần Hi vẫn luôn ấm lòng như vậy.
Lam Hân nhân cơ hội này, liền nói với Cẩn Hi là
cô phải ở lại công ty này làm tổng giám.
Nhưng, sau khi gửi tin đi, Cẩn Hi bông trầm
mặc lại.
Cần Hi đang ở phòng làm việc ở phân công ty.
Anh mặc một bộ tây phục, mái tóc ngắn gọn
gàng khiến cho ngũ quan của anh hiện rõ, làm
toát ra vẻ trầm ổn mà nội liễm.
Anh mặc như vậy chó chút không quen.
Anh hơi nhíu mày, nhìn thấy tin nhắn mà Lam
Hân gửi tới, anh có chút thất thần nhìn vào
dòng tin nhắn áy.
“Cần Hi, chị quyết định sẽ ở công ty này làm
tổng giám rồi. Mấy người Tiểu Tuấn cũng sẽ tới
thành phố Giang này.”
Suy nghĩ một lúc, anh mới thu hồi lại ánh mắt,
chậm rãi cầm lấy di động, đôi mày hơi nhếch
lên, ánh mắt hơi phức tạp.
Anh mở sáng màn hình, đôi tay thon dài gõ bàn phím.
Anh gõ chữ, nhẹ nhàng xem lại mấy chữ mà
anh vừa gõ, do dự không biết có nên gửi hay không?
Suy nghĩ một lúc, anh mới sắp xếp lại thứ tự rồi
gõ một dòng chữ.
Anh như thế phải đến năm sáu lần.
Cuối cùng, anh cũng hạ quyết tâm.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ôn nhu cười cười,
ngón tay nhanh chóng gõ ra một hàng
chữ:”Lam Lam, chị ở đâu thì em ở đó.”
Lần này, anh không do dự, rất nhanh chóng liền gửi đi.
Anh tâm tình cũng rất nhiều, Lam Lam rất thông
minh, anh nói thế này, Lam Lam nhất định sẽ
hiểu ý của anh.
Anh nắm chặt hay tay, khóe miệng khẽ cười.
Tron lòng anh sốt ruột chờ Lam Hân trả lời tin nhắn.
Lam Hân nhận được tin nhắn, mở ra xe, vừa
nhìn thấy, ánh mắt cô hơi giật mình.
Cô nhanh chóng gửi lại tin nhắn.
Cần Hi em không cần phải vì chị mà làm như
vậy. Em như vậy chị cảm thấy rất là khó xử. Cô
còn gửi thêm một cai icon qua.
Quyết định nay của Cần Hi, thực sự là ngoài ý
muốn của cô.
Ơ thành phố Giang, thậm chí là cả một đất
nước, sắp trở thành cả thiên hạ của Lục Hạo
Thành rồi, sản nghiệp của anh rất nhiều, nhưng
đặc biệt thích mảng thiết kế trang phục.
Tai thành phố Phàn rất xa nơi đó, Cẩn Hi không
dễ dàng gì mà trở thành lão đại thương nghiệp
của thành phố Phàn, không thể vì cô mà ảnh
hưởng đến sự phát triển của anh được.
Cần Hi nhanh chóng gửi lại tin nhắn,”Lam Lam,
đây là quyết định của em, vậy nên chị không
cần phải cảm thấy khó xử, chơi vui một chút,
em cũng chuẩn bị tan làm rồi, buổi tối đến đón
chị.” Cuối cùng còn gửi thêm icon mặt cười.
Tâm tình của Cần Hi dường như rất tốt.
Lam Hân nhìn thấy tin nhắn, trong lòng cô lại
càng trở nên trầm trọng
Cần Hi làm như vậy, khiến cô có áp lực rất lớn.
Chương 26: Lam Lam, đây là quyết định của em
Đột nhiên, tin nhắn của cô bỗng reo lên, cô cúi
đầu nhìn điện thoại.
Lục Hạo Thành lúc này mới hoàn hồn lại, ánh
mắt vẫn dừng lại trên gương mặt của cô.
Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu xem điện thoại của
cô, bộ dạng lúc nhỏ của Lam Lam, bộ dạng đó
lại cùng giống nhau.
Khóe miệng của Lục Hạo Thành hơi nhô lên.
Anh rất muốn được ôm Lam Lam, rất nhớ cô.
Lúc trước, anh vẫn luôn cảm thấy Lam Lam rất
ồn ào, luôn nói vào tai anh không ngừng,
những lời nói quan tâm đó, nghe vào tai anh,
anh căn bản là không coi là một việc.
Nhưng lúc Lam Lam xảy ra chuyện, liền không
còn được nghe thấy âm thanh huyên náo đó
nữa rồi.
Mặc kệ là anh dùng bao nhiêu lực cũng không
thoát khỏi được hố sâu đó.
Khóe miệng của Lam Hân bỗng cười lên, cười
lên trong cô như ánh sáng tỏa ra vậy.
Cần Hi gửi tin nhắn cho cô, bảo cô nhớ uống ít
rượu thôi, anh ấy sẽ qua đón cô, cho cô yên
tâm mà chơi.
Cần Hi vẫn luôn ấm lòng như vậy.
Lam Hân nhân cơ hội này, liền nói với Cẩn Hi là
cô phải ở lại công ty này làm tổng giám.
Nhưng, sau khi gửi tin đi, Cẩn Hi bông trầm
mặc lại.
Cần Hi đang ở phòng làm việc ở phân công ty.
Anh mặc một bộ tây phục, mái tóc ngắn gọn
gàng khiến cho ngũ quan của anh hiện rõ, làm
toát ra vẻ trầm ổn mà nội liễm.
Anh mặc như vậy chó chút không quen.
Anh hơi nhíu mày, nhìn thấy tin nhắn mà Lam
Hân gửi tới, anh có chút thất thần nhìn vào
dòng tin nhắn áy.
“Cần Hi, chị quyết định sẽ ở công ty này làm
tổng giám rồi. Mấy người Tiểu Tuấn cũng sẽ tới
thành phố Giang này.”
Suy nghĩ một lúc, anh mới thu hồi lại ánh mắt,
chậm rãi cầm lấy di động, đôi mày hơi nhếch
lên, ánh mắt hơi phức tạp.
Anh mở sáng màn hình, đôi tay thon dài gõ bàn phím.
Anh gõ chữ, nhẹ nhàng xem lại mấy chữ mà
anh vừa gõ, do dự không biết có nên gửi hay không?
Suy nghĩ một lúc, anh mới sắp xếp lại thứ tự rồi
gõ một dòng chữ.
Anh như thế phải đến năm sáu lần.
Cuối cùng, anh cũng hạ quyết tâm.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ôn nhu cười cười,
ngón tay nhanh chóng gõ ra một hàng
chữ:”Lam Lam, chị ở đâu thì em ở đó.”
Lần này, anh không do dự, rất nhanh chóng liền gửi đi.
Anh tâm tình cũng rất nhiều, Lam Lam rất thông
minh, anh nói thế này, Lam Lam nhất định sẽ
hiểu ý của anh.
Anh nắm chặt hay tay, khóe miệng khẽ cười.
Tron lòng anh sốt ruột chờ Lam Hân trả lời tin nhắn.
Lam Hân nhận được tin nhắn, mở ra xe, vừa
nhìn thấy, ánh mắt cô hơi giật mình.
Cô nhanh chóng gửi lại tin nhắn.
Cần Hi em không cần phải vì chị mà làm như
vậy. Em như vậy chị cảm thấy rất là khó xử. Cô
còn gửi thêm một cai icon qua.
Quyết định nay của Cần Hi, thực sự là ngoài ý
muốn của cô.
Ơ thành phố Giang, thậm chí là cả một đất
nước, sắp trở thành cả thiên hạ của Lục Hạo
Thành rồi, sản nghiệp của anh rất nhiều, nhưng
đặc biệt thích mảng thiết kế trang phục.
Tai thành phố Phàn rất xa nơi đó, Cẩn Hi không
dễ dàng gì mà trở thành lão đại thương nghiệp
của thành phố Phàn, không thể vì cô mà ảnh
hưởng đến sự phát triển của anh được.
Cần Hi nhanh chóng gửi lại tin nhắn,”Lam Lam,
đây là quyết định của em, vậy nên chị không
cần phải cảm thấy khó xử, chơi vui một chút,
em cũng chuẩn bị tan làm rồi, buổi tối đến đón
chị.” Cuối cùng còn gửi thêm icon mặt cười.
Tâm tình của Cần Hi dường như rất tốt.
Lam Hân nhìn thấy tin nhắn, trong lòng cô lại
càng trở nên trầm trọng
Cần Hi làm như vậy, khiến cô có áp lực rất lớn.
Đột nhiên, tin nhắn của cô bỗng reo lên, cô cúi
đầu nhìn điện thoại.
Lục Hạo Thành lúc này mới hoàn hồn lại, ánh
mắt vẫn dừng lại trên gương mặt của cô.
Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu xem điện thoại của
cô, bộ dạng lúc nhỏ của Lam Lam, bộ dạng đó
lại cùng giống nhau.
Khóe miệng của Lục Hạo Thành hơi nhô lên.
Anh rất muốn được ôm Lam Lam, rất nhớ cô.
Lúc trước, anh vẫn luôn cảm thấy Lam Lam rất
ồn ào, luôn nói vào tai anh không ngừng,
những lời nói quan tâm đó, nghe vào tai anh,
anh căn bản là không coi là một việc.
Nhưng lúc Lam Lam xảy ra chuyện, liền không
còn được nghe thấy âm thanh huyên náo đó
nữa rồi.
Mặc kệ là anh dùng bao nhiêu lực cũng không
thoát khỏi được hố sâu đó.
Khóe miệng của Lam Hân bỗng cười lên, cười
lên trong cô như ánh sáng tỏa ra vậy.
Cần Hi gửi tin nhắn cho cô, bảo cô nhớ uống ít
rượu thôi, anh ấy sẽ qua đón cô, cho cô yên
tâm mà chơi.
Cần Hi vẫn luôn ấm lòng như vậy.
Lam Hân nhân cơ hội này, liền nói với Cẩn Hi là
cô phải ở lại công ty này làm tổng giám.
Nhưng, sau khi gửi tin đi, Cẩn Hi bông trầm
mặc lại.
Cần Hi đang ở phòng làm việc ở phân công ty.
Anh mặc một bộ tây phục, mái tóc ngắn gọn
gàng khiến cho ngũ quan của anh hiện rõ, làm
toát ra vẻ trầm ổn mà nội liễm.
Anh mặc như vậy chó chút không quen.
Anh hơi nhíu mày, nhìn thấy tin nhắn mà Lam
Hân gửi tới, anh có chút thất thần nhìn vào
dòng tin nhắn áy.
“Cần Hi, chị quyết định sẽ ở công ty này làm
tổng giám rồi. Mấy người Tiểu Tuấn cũng sẽ tới
thành phố Giang này.”
Suy nghĩ một lúc, anh mới thu hồi lại ánh mắt,
chậm rãi cầm lấy di động, đôi mày hơi nhếch
lên, ánh mắt hơi phức tạp.
Anh mở sáng màn hình, đôi tay thon dài gõ bàn phím.
Anh gõ chữ, nhẹ nhàng xem lại mấy chữ mà
anh vừa gõ, do dự không biết có nên gửi hay không?
Suy nghĩ một lúc, anh mới sắp xếp lại thứ tự rồi
gõ một dòng chữ.
Anh như thế phải đến năm sáu lần.
Cuối cùng, anh cũng hạ quyết tâm.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ôn nhu cười cười,
ngón tay nhanh chóng gõ ra một hàng
chữ:”Lam Lam, chị ở đâu thì em ở đó.”
Lần này, anh không do dự, rất nhanh chóng liền gửi đi.
Anh tâm tình cũng rất nhiều, Lam Lam rất thông
minh, anh nói thế này, Lam Lam nhất định sẽ
hiểu ý của anh.
Anh nắm chặt hay tay, khóe miệng khẽ cười.
Tron lòng anh sốt ruột chờ Lam Hân trả lời tin nhắn.
Lam Hân nhận được tin nhắn, mở ra xe, vừa
nhìn thấy, ánh mắt cô hơi giật mình.
Cô nhanh chóng gửi lại tin nhắn.
Cần Hi em không cần phải vì chị mà làm như
vậy. Em như vậy chị cảm thấy rất là khó xử. Cô
còn gửi thêm một cai icon qua.
Quyết định nay của Cần Hi, thực sự là ngoài ý
muốn của cô.
Ơ thành phố Giang, thậm chí là cả một đất
nước, sắp trở thành cả thiên hạ của Lục Hạo
Thành rồi, sản nghiệp của anh rất nhiều, nhưng
đặc biệt thích mảng thiết kế trang phục.
Tai thành phố Phàn rất xa nơi đó, Cẩn Hi không
dễ dàng gì mà trở thành lão đại thương nghiệp
của thành phố Phàn, không thể vì cô mà ảnh
hưởng đến sự phát triển của anh được.
Cần Hi nhanh chóng gửi lại tin nhắn,”Lam Lam,
đây là quyết định của em, vậy nên chị không
cần phải cảm thấy khó xử, chơi vui một chút,
em cũng chuẩn bị tan làm rồi, buổi tối đến đón
chị.” Cuối cùng còn gửi thêm icon mặt cười.
Tâm tình của Cần Hi dường như rất tốt.
Lam Hân nhìn thấy tin nhắn, trong lòng cô lại
càng trở nên trầm trọng
Cần Hi làm như vậy, khiến cô có áp lực rất lớn.
Chương 26: Lam Lam, đây là quyết định của em
Đột nhiên, tin nhắn của cô bỗng reo lên, cô cúi
đầu nhìn điện thoại.
Lục Hạo Thành lúc này mới hoàn hồn lại, ánh
mắt vẫn dừng lại trên gương mặt của cô.
Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu xem điện thoại của
cô, bộ dạng lúc nhỏ của Lam Lam, bộ dạng đó
lại cùng giống nhau.
Khóe miệng của Lục Hạo Thành hơi nhô lên.
Anh rất muốn được ôm Lam Lam, rất nhớ cô.
Lúc trước, anh vẫn luôn cảm thấy Lam Lam rất
ồn ào, luôn nói vào tai anh không ngừng,
những lời nói quan tâm đó, nghe vào tai anh,
anh căn bản là không coi là một việc.
Nhưng lúc Lam Lam xảy ra chuyện, liền không
còn được nghe thấy âm thanh huyên náo đó
nữa rồi.
Mặc kệ là anh dùng bao nhiêu lực cũng không
thoát khỏi được hố sâu đó.
Khóe miệng của Lam Hân bỗng cười lên, cười
lên trong cô như ánh sáng tỏa ra vậy.
Cần Hi gửi tin nhắn cho cô, bảo cô nhớ uống ít
rượu thôi, anh ấy sẽ qua đón cô, cho cô yên
tâm mà chơi.
Cần Hi vẫn luôn ấm lòng như vậy.
Lam Hân nhân cơ hội này, liền nói với Cẩn Hi là
cô phải ở lại công ty này làm tổng giám.
Nhưng, sau khi gửi tin đi, Cẩn Hi bông trầm
mặc lại.
Cần Hi đang ở phòng làm việc ở phân công ty.
Anh mặc một bộ tây phục, mái tóc ngắn gọn
gàng khiến cho ngũ quan của anh hiện rõ, làm
toát ra vẻ trầm ổn mà nội liễm.
Anh mặc như vậy chó chút không quen.
Anh hơi nhíu mày, nhìn thấy tin nhắn mà Lam
Hân gửi tới, anh có chút thất thần nhìn vào
dòng tin nhắn áy.
“Cần Hi, chị quyết định sẽ ở công ty này làm
tổng giám rồi. Mấy người Tiểu Tuấn cũng sẽ tới
thành phố Giang này.”
Suy nghĩ một lúc, anh mới thu hồi lại ánh mắt,
chậm rãi cầm lấy di động, đôi mày hơi nhếch
lên, ánh mắt hơi phức tạp.
Anh mở sáng màn hình, đôi tay thon dài gõ bàn phím.
Anh gõ chữ, nhẹ nhàng xem lại mấy chữ mà
anh vừa gõ, do dự không biết có nên gửi hay không?
Suy nghĩ một lúc, anh mới sắp xếp lại thứ tự rồi
gõ một dòng chữ.
Anh như thế phải đến năm sáu lần.
Cuối cùng, anh cũng hạ quyết tâm.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ôn nhu cười cười,
ngón tay nhanh chóng gõ ra một hàng
chữ:”Lam Lam, chị ở đâu thì em ở đó.”
Lần này, anh không do dự, rất nhanh chóng liền gửi đi.
Anh tâm tình cũng rất nhiều, Lam Lam rất thông
minh, anh nói thế này, Lam Lam nhất định sẽ
hiểu ý của anh.
Anh nắm chặt hay tay, khóe miệng khẽ cười.
Tron lòng anh sốt ruột chờ Lam Hân trả lời tin nhắn.
Lam Hân nhận được tin nhắn, mở ra xe, vừa
nhìn thấy, ánh mắt cô hơi giật mình.
Cô nhanh chóng gửi lại tin nhắn.
Cần Hi em không cần phải vì chị mà làm như
vậy. Em như vậy chị cảm thấy rất là khó xử. Cô
còn gửi thêm một cai icon qua.
Quyết định nay của Cần Hi, thực sự là ngoài ý
muốn của cô.
Ơ thành phố Giang, thậm chí là cả một đất
nước, sắp trở thành cả thiên hạ của Lục Hạo
Thành rồi, sản nghiệp của anh rất nhiều, nhưng
đặc biệt thích mảng thiết kế trang phục.
Tai thành phố Phàn rất xa nơi đó, Cẩn Hi không
dễ dàng gì mà trở thành lão đại thương nghiệp
của thành phố Phàn, không thể vì cô mà ảnh
hưởng đến sự phát triển của anh được.
Cần Hi nhanh chóng gửi lại tin nhắn,”Lam Lam,
đây là quyết định của em, vậy nên chị không
cần phải cảm thấy khó xử, chơi vui một chút,
em cũng chuẩn bị tan làm rồi, buổi tối đến đón
chị.” Cuối cùng còn gửi thêm icon mặt cười.
Tâm tình của Cần Hi dường như rất tốt.
Lam Hân nhìn thấy tin nhắn, trong lòng cô lại
càng trở nên trầm trọng
Cần Hi làm như vậy, khiến cô có áp lực rất lớn.
Chương 26: Lam Lam, đây là quyết định của em
Đột nhiên, tin nhắn của cô bỗng reo lên, cô cúi
đầu nhìn điện thoại.
Lục Hạo Thành lúc này mới hoàn hồn lại, ánh
mắt vẫn dừng lại trên gương mặt của cô.
Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu xem điện thoại của
cô, bộ dạng lúc nhỏ của Lam Lam, bộ dạng đó
lại cùng giống nhau.
Khóe miệng của Lục Hạo Thành hơi nhô lên.
Anh rất muốn được ôm Lam Lam, rất nhớ cô.
Lúc trước, anh vẫn luôn cảm thấy Lam Lam rất
ồn ào, luôn nói vào tai anh không ngừng,
những lời nói quan tâm đó, nghe vào tai anh,
anh căn bản là không coi là một việc.
Nhưng lúc Lam Lam xảy ra chuyện, liền không
còn được nghe thấy âm thanh huyên náo đó
nữa rồi.
Mặc kệ là anh dùng bao nhiêu lực cũng không
thoát khỏi được hố sâu đó.
Khóe miệng của Lam Hân bỗng cười lên, cười
lên trong cô như ánh sáng tỏa ra vậy.
Cần Hi gửi tin nhắn cho cô, bảo cô nhớ uống ít
rượu thôi, anh ấy sẽ qua đón cô, cho cô yên
tâm mà chơi.
Cần Hi vẫn luôn ấm lòng như vậy.
Lam Hân nhân cơ hội này, liền nói với Cẩn Hi là
cô phải ở lại công ty này làm tổng giám.
Nhưng, sau khi gửi tin đi, Cẩn Hi bông trầm
mặc lại.
Cần Hi đang ở phòng làm việc ở phân công ty.
Anh mặc một bộ tây phục, mái tóc ngắn gọn
gàng khiến cho ngũ quan của anh hiện rõ, làm
toát ra vẻ trầm ổn mà nội liễm.
Anh mặc như vậy chó chút không quen.
Anh hơi nhíu mày, nhìn thấy tin nhắn mà Lam
Hân gửi tới, anh có chút thất thần nhìn vào
dòng tin nhắn áy.
“Cần Hi, chị quyết định sẽ ở công ty này làm
tổng giám rồi. Mấy người Tiểu Tuấn cũng sẽ tới
thành phố Giang này.”
Suy nghĩ một lúc, anh mới thu hồi lại ánh mắt,
chậm rãi cầm lấy di động, đôi mày hơi nhếch
lên, ánh mắt hơi phức tạp.
Anh mở sáng màn hình, đôi tay thon dài gõ bàn phím.
Anh gõ chữ, nhẹ nhàng xem lại mấy chữ mà
anh vừa gõ, do dự không biết có nên gửi hay không?
Suy nghĩ một lúc, anh mới sắp xếp lại thứ tự rồi
gõ một dòng chữ.
Anh như thế phải đến năm sáu lần.
Cuối cùng, anh cũng hạ quyết tâm.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ôn nhu cười cười,
ngón tay nhanh chóng gõ ra một hàng
chữ:”Lam Lam, chị ở đâu thì em ở đó.”
Lần này, anh không do dự, rất nhanh chóng liền gửi đi.
Anh tâm tình cũng rất nhiều, Lam Lam rất thông
minh, anh nói thế này, Lam Lam nhất định sẽ
hiểu ý của anh.
Anh nắm chặt hay tay, khóe miệng khẽ cười.
Tron lòng anh sốt ruột chờ Lam Hân trả lời tin nhắn.
Lam Hân nhận được tin nhắn, mở ra xe, vừa
nhìn thấy, ánh mắt cô hơi giật mình.
Cô nhanh chóng gửi lại tin nhắn.
Cần Hi em không cần phải vì chị mà làm như
vậy. Em như vậy chị cảm thấy rất là khó xử. Cô
còn gửi thêm một cai icon qua.
Quyết định nay của Cần Hi, thực sự là ngoài ý
muốn của cô.
Ơ thành phố Giang, thậm chí là cả một đất
nước, sắp trở thành cả thiên hạ của Lục Hạo
Thành rồi, sản nghiệp của anh rất nhiều, nhưng
đặc biệt thích mảng thiết kế trang phục.
Tai thành phố Phàn rất xa nơi đó, Cẩn Hi không
dễ dàng gì mà trở thành lão đại thương nghiệp
của thành phố Phàn, không thể vì cô mà ảnh
hưởng đến sự phát triển của anh được.
Cần Hi nhanh chóng gửi lại tin nhắn,”Lam Lam,
đây là quyết định của em, vậy nên chị không
cần phải cảm thấy khó xử, chơi vui một chút,
em cũng chuẩn bị tan làm rồi, buổi tối đến đón
chị.” Cuối cùng còn gửi thêm icon mặt cười.
Tâm tình của Cần Hi dường như rất tốt.
Lam Hân nhìn thấy tin nhắn, trong lòng cô lại
càng trở nên trầm trọng
Cần Hi làm như vậy, khiến cô có áp lực rất lớn.
Chương 26: Lam Lam, đây là quyết định của em
Đột nhiên, tin nhắn của cô bỗng reo lên, cô cúi
đầu nhìn điện thoại.
Lục Hạo Thành lúc này mới hoàn hồn lại, ánh
mắt vẫn dừng lại trên gương mặt của cô.
Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu xem điện thoại của
cô, bộ dạng lúc nhỏ của Lam Lam, bộ dạng đó
lại cùng giống nhau.
Khóe miệng của Lục Hạo Thành hơi nhô lên.
Anh rất muốn được ôm Lam Lam, rất nhớ cô.
Lúc trước, anh vẫn luôn cảm thấy Lam Lam rất
ồn ào, luôn nói vào tai anh không ngừng,
những lời nói quan tâm đó, nghe vào tai anh,
anh căn bản là không coi là một việc.
Nhưng lúc Lam Lam xảy ra chuyện, liền không
còn được nghe thấy âm thanh huyên náo đó
nữa rồi.
Mặc kệ là anh dùng bao nhiêu lực cũng không
thoát khỏi được hố sâu đó.
Khóe miệng của Lam Hân bỗng cười lên, cười
lên trong cô như ánh sáng tỏa ra vậy.
Cần Hi gửi tin nhắn cho cô, bảo cô nhớ uống ít
rượu thôi, anh ấy sẽ qua đón cô, cho cô yên
tâm mà chơi.
Cần Hi vẫn luôn ấm lòng như vậy.
Lam Hân nhân cơ hội này, liền nói với Cẩn Hi là
cô phải ở lại công ty này làm tổng giám.
Nhưng, sau khi gửi tin đi, Cẩn Hi bông trầm
mặc lại.
Cần Hi đang ở phòng làm việc ở phân công ty.
Anh mặc một bộ tây phục, mái tóc ngắn gọn
gàng khiến cho ngũ quan của anh hiện rõ, làm
toát ra vẻ trầm ổn mà nội liễm.
Anh mặc như vậy chó chút không quen.
Anh hơi nhíu mày, nhìn thấy tin nhắn mà Lam
Hân gửi tới, anh có chút thất thần nhìn vào
dòng tin nhắn áy.
“Cần Hi, chị quyết định sẽ ở công ty này làm
tổng giám rồi. Mấy người Tiểu Tuấn cũng sẽ tới
thành phố Giang này.”
Suy nghĩ một lúc, anh mới thu hồi lại ánh mắt,
chậm rãi cầm lấy di động, đôi mày hơi nhếch
lên, ánh mắt hơi phức tạp.
Anh mở sáng màn hình, đôi tay thon dài gõ bàn phím.
Anh gõ chữ, nhẹ nhàng xem lại mấy chữ mà
anh vừa gõ, do dự không biết có nên gửi hay không?
Suy nghĩ một lúc, anh mới sắp xếp lại thứ tự rồi
gõ một dòng chữ.
Anh như thế phải đến năm sáu lần.
Cuối cùng, anh cũng hạ quyết tâm.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ôn nhu cười cười,
ngón tay nhanh chóng gõ ra một hàng
chữ:”Lam Lam, chị ở đâu thì em ở đó.”
Lần này, anh không do dự, rất nhanh chóng liền gửi đi.
Anh tâm tình cũng rất nhiều, Lam Lam rất thông
minh, anh nói thế này, Lam Lam nhất định sẽ
hiểu ý của anh.
Anh nắm chặt hay tay, khóe miệng khẽ cười.
Tron lòng anh sốt ruột chờ Lam Hân trả lời tin nhắn.
Lam Hân nhận được tin nhắn, mở ra xe, vừa
nhìn thấy, ánh mắt cô hơi giật mình.
Cô nhanh chóng gửi lại tin nhắn.
Cần Hi em không cần phải vì chị mà làm như
vậy. Em như vậy chị cảm thấy rất là khó xử. Cô
còn gửi thêm một cai icon qua.
Quyết định nay của Cần Hi, thực sự là ngoài ý
muốn của cô.
Ơ thành phố Giang, thậm chí là cả một đất
nước, sắp trở thành cả thiên hạ của Lục Hạo
Thành rồi, sản nghiệp của anh rất nhiều, nhưng
đặc biệt thích mảng thiết kế trang phục.
Tai thành phố Phàn rất xa nơi đó, Cẩn Hi không
dễ dàng gì mà trở thành lão đại thương nghiệp
của thành phố Phàn, không thể vì cô mà ảnh
hưởng đến sự phát triển của anh được.
Cần Hi nhanh chóng gửi lại tin nhắn,”Lam Lam,
đây là quyết định của em, vậy nên chị không
cần phải cảm thấy khó xử, chơi vui một chút,
em cũng chuẩn bị tan làm rồi, buổi tối đến đón
chị.” Cuối cùng còn gửi thêm icon mặt cười.
Tâm tình của Cần Hi dường như rất tốt.
Lam Hân nhìn thấy tin nhắn, trong lòng cô lại
càng trở nên trầm trọng
Cần Hi làm như vậy, khiến cô có áp lực rất lớn.