Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Chương 23: Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu
“Được rồi, Lam Lam, việc mua nhà này nhất
định không được làm qua loa, phải chọn một vị
trí thật tốt, thuận tiện ba anh em tiểu Tuấn còn
có thể đi học, mẹ ở bên đó có người quen, đến
lúc đó mẹ cũng sẽ giúp con hỏi một chút.”
“Vâng, được rồi!”Lam Lam gật đầu, tắt điện
thoại, sau khi hạ quyết tâm, ngược lại còn cảm
thấy không có khó xử như vậy.
Một giờ sau, điện thoại của Lục Hạo Thành
bỗng đổ chuông.
Anh ngồi trên mặt đất, anh giật mình, cầm lấy
điện thoại.
Ngồi suốt cả một tiếng, chân anh đã tê rần cả
rồi, lúc đứng dậy tí thì ngã xuống.
Hay tay anh nắm vào bàn làm việc, kéo gọn
một chân, ngồi xuống ghế, không hề quan tâm
đến cơn đau chân, liền nghe điện thoại.
Trong tâm anh bây giờ vô cùng kích động.
“Alo” chỉ một từ, âm thanh run rẩy không đè
nén được truyền tới.
Mộc Tử Hành ở điện thoại bên kia nói: “Hạo
Thành, Lam Hân năm nay hai mươi lăm tuổi,
chuyên ngành thiết kế.”
Lúc sau không còn tiếng của Mộc Tử Hành.
Lục Hạo Thành nhíu mày hỏi:” Còn gì nữa 2″
“Hết rồi.” Mộc Tử Hành có chút sợ trả lời,
nhưng thật sự là không có thêm một thông tin
gì nữa cả.
“Mộc Tử Hành, đùa với tôi là phải trả giá đắt
lắm đấy.” Lục Tử Thành mắt kiên nhãn với Mộc
Tử Hành mà tức giận hét lên, vết thương trên
trán bỗng dưng đau nhói, nhưng anh không
thèm để ý đến.
Gương mặt vô tội ủy khuất của Mộc Tử Hành ở
đầu dây bên kia.
Bực bội nóng nảy, trả lời: “Lục Hạo Thành cậu
chỉ cho tôi có một giờ, trong thời gian gấp gáp
như vậy tôi không thể nào điều tra ra được. Tôi
tra ra được một ít thông tin, mà địa chỉ của nhà
của cô ấy cũng là giả, , những thông tin liên
quan đến cô ấy, đều bị người ta xóa đi hết rồi,
đến cả sở tôi cũng đi hỏi rồi, địa chỉ ở hiện nay
của cô ấy tôi cũng không tra ra được.”
Lục Hạo Thành giận đến toàn thân run rẩy,
từng câu từng chữ anh nói rõ ràng: “Tiếp tục
điều tra cho tôi.”
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, không vội,
không được vội vàng, Lam Hân làm việc ở
công ty của anh làm việc, anh có thể điều tra từ từ.
Mà cùng lúc đó.
Tại thành phố Phàn, tại một căn chung cư nhỏ
ba phòng ngủ một phòng khách.
Trong một căn phòng nhỏ, có đặt hai chiếc
giường đơn, một cái bàn học trẻ con, còn có
một cái tủ quần áo màu đen trắng, tuy rằng
trông có vẻ đơn sơ, nhưng lại tỏa ra sự ấm áp.
Có một cậu bé, mặc một chiếc áo phông màu
đen, quần màu đen, cậu cùng Lam Tử Nhiên
giống nhau y như đúc, chỉ là nhìn có vẻ trầm
tĩnh hơn Lam Tử Nhiên, cậu ngồi cạnh bàn đọc
sách, khuôn mặt chuyên tâm chú ý đến những
số liệu đang điên cuồng chạy ở trên máy tính,
đôi bàn tay trắng nõn gõ thật nhanh trên bàn
phím, trình độ của cậu thuần thục, tựa như đã
gõ hơn nghìn lần.
Đột nhiên, điện thoại ở trước mặt cậu, cậu
bỗng giật mình đôi chút.
Đôi mắt trong trẻo to tròn tựa như nước hồ ,
hơi nhíu mày nhìn điện thoại, nhìn thấy trên
màn hình hai chữ Sư Phó, cậu liền nhanh
chóng nghe điện thoại.
“Alo, Sư Phó.” giọng nói hơi non nhưng lại có
vẻ trầm.
“Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu?” điện
thoại đầu bên kia truyền đến một giọng nói.
Cậu hỏi: “Là ai muốn điều tra mẹ tôi?” những
thông tin vết tích của mẹ đều đã được các cậu
xóa gần hết rồi, mà vẫn có người điều tra.
“Ha ha, tiểu thất, lần này là người mà cậu
không nghĩ tới.”Giọng nói của đối phương, tràn
đầy ý trêu đùa.
“Sự Phó mau nói thẳng!” Giọng nói của cậu,
đầy sự mắt kiên nhẫn.
Đối phương lại nói:” Tiểu Thất, tính khí của cậu
không tốt, không kiên nhẫn, là mẹ cậu đi làm
tổng giám ở công ty, người của Lục Hạo Thành
điều tra mẹ cậu.”
“Được rồi! Tắt đây .” Vẻ mặt vô cảm của Lam
Tử Tuấn tắt mắt, mười ngón tay gõ nhanh
chóng trên bàn phím, chưa tới một phút, tất cả
những tài liệu liên quan đến Lục Hạo Thành,
đều hiện lên ngay trước mắt cậu.
Chương 23: Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu
“Được rồi, Lam Lam, việc mua nhà này nhất
định không được làm qua loa, phải chọn một vị
trí thật tốt, thuận tiện ba anh em tiểu Tuấn còn
có thể đi học, mẹ ở bên đó có người quen, đến
lúc đó mẹ cũng sẽ giúp con hỏi một chút.”
“Vâng, được rồi!”Lam Lam gật đầu, tắt điện
thoại, sau khi hạ quyết tâm, ngược lại còn cảm
thấy không có khó xử như vậy.
Một giờ sau, điện thoại của Lục Hạo Thành
bỗng đổ chuông.
Anh ngồi trên mặt đất, anh giật mình, cầm lấy
điện thoại.
Ngồi suốt cả một tiếng, chân anh đã tê rần cả
rồi, lúc đứng dậy tí thì ngã xuống.
Hay tay anh nắm vào bàn làm việc, kéo gọn
một chân, ngồi xuống ghế, không hề quan tâm
đến cơn đau chân, liền nghe điện thoại.
Trong tâm anh bây giờ vô cùng kích động.
“Alo” chỉ một từ, âm thanh run rẩy không đè
nén được truyền tới.
Mộc Tử Hành ở điện thoại bên kia nói: “Hạo
Thành, Lam Hân năm nay hai mươi lăm tuổi,
chuyên ngành thiết kế.”
Lúc sau không còn tiếng của Mộc Tử Hành.
Lục Hạo Thành nhíu mày hỏi:” Còn gì nữa 2″
“Hết rồi.” Mộc Tử Hành có chút sợ trả lời,
nhưng thật sự là không có thêm một thông tin
gì nữa cả.
“Mộc Tử Hành, đùa với tôi là phải trả giá đắt
lắm đấy.” Lục Tử Thành mắt kiên nhãn với Mộc
Tử Hành mà tức giận hét lên, vết thương trên
trán bỗng dưng đau nhói, nhưng anh không
thèm để ý đến.
Gương mặt vô tội ủy khuất của Mộc Tử Hành ở
đầu dây bên kia.
Bực bội nóng nảy, trả lời: “Lục Hạo Thành cậu
chỉ cho tôi có một giờ, trong thời gian gấp gáp
như vậy tôi không thể nào điều tra ra được. Tôi
tra ra được một ít thông tin, mà địa chỉ của nhà
của cô ấy cũng là giả, , những thông tin liên
quan đến cô ấy, đều bị người ta xóa đi hết rồi,
đến cả sở tôi cũng đi hỏi rồi, địa chỉ ở hiện nay
của cô ấy tôi cũng không tra ra được.”
Lục Hạo Thành giận đến toàn thân run rẩy,
từng câu từng chữ anh nói rõ ràng: “Tiếp tục
điều tra cho tôi.”
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, không vội,
không được vội vàng, Lam Hân làm việc ở
công ty của anh làm việc, anh có thể điều tra từ từ.
Mà cùng lúc đó.
Tại thành phố Phàn, tại một căn chung cư nhỏ
ba phòng ngủ một phòng khách.
Trong một căn phòng nhỏ, có đặt hai chiếc
giường đơn, một cái bàn học trẻ con, còn có
một cái tủ quần áo màu đen trắng, tuy rằng
trông có vẻ đơn sơ, nhưng lại tỏa ra sự ấm áp.
Có một cậu bé, mặc một chiếc áo phông màu
đen, quần màu đen, cậu cùng Lam Tử Nhiên
giống nhau y như đúc, chỉ là nhìn có vẻ trầm
tĩnh hơn Lam Tử Nhiên, cậu ngồi cạnh bàn đọc
sách, khuôn mặt chuyên tâm chú ý đến những
số liệu đang điên cuồng chạy ở trên máy tính,
đôi bàn tay trắng nõn gõ thật nhanh trên bàn
phím, trình độ của cậu thuần thục, tựa như đã
gõ hơn nghìn lần.
Đột nhiên, điện thoại ở trước mặt cậu, cậu
bỗng giật mình đôi chút.
Đôi mắt trong trẻo to tròn tựa như nước hồ ,
hơi nhíu mày nhìn điện thoại, nhìn thấy trên
màn hình hai chữ Sư Phó, cậu liền nhanh
chóng nghe điện thoại.
“Alo, Sư Phó.” giọng nói hơi non nhưng lại có
vẻ trầm.
“Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu?” điện
thoại đầu bên kia truyền đến một giọng nói.
Cậu hỏi: “Là ai muốn điều tra mẹ tôi?” những
thông tin vết tích của mẹ đều đã được các cậu
xóa gần hết rồi, mà vẫn có người điều tra.
“Ha ha, tiểu thất, lần này là người mà cậu
không nghĩ tới.”Giọng nói của đối phương, tràn
đầy ý trêu đùa.
“Sự Phó mau nói thẳng!” Giọng nói của cậu,
đầy sự mắt kiên nhẫn.
Đối phương lại nói:” Tiểu Thất, tính khí của cậu
không tốt, không kiên nhẫn, là mẹ cậu đi làm
tổng giám ở công ty, người của Lục Hạo Thành
điều tra mẹ cậu.”
“Được rồi! Tắt đây .” Vẻ mặt vô cảm của Lam
Tử Tuấn tắt mắt, mười ngón tay gõ nhanh
chóng trên bàn phím, chưa tới một phút, tất cả
những tài liệu liên quan đến Lục Hạo Thành,
đều hiện lên ngay trước mắt cậu.
Chương 23: Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu
“Được rồi, Lam Lam, việc mua nhà này nhất
định không được làm qua loa, phải chọn một vị
trí thật tốt, thuận tiện ba anh em tiểu Tuấn còn
có thể đi học, mẹ ở bên đó có người quen, đến
lúc đó mẹ cũng sẽ giúp con hỏi một chút.”
“Vâng, được rồi!”Lam Lam gật đầu, tắt điện
thoại, sau khi hạ quyết tâm, ngược lại còn cảm
thấy không có khó xử như vậy.
Một giờ sau, điện thoại của Lục Hạo Thành
bỗng đổ chuông.
Anh ngồi trên mặt đất, anh giật mình, cầm lấy
điện thoại.
Ngồi suốt cả một tiếng, chân anh đã tê rần cả
rồi, lúc đứng dậy tí thì ngã xuống.
Hay tay anh nắm vào bàn làm việc, kéo gọn
một chân, ngồi xuống ghế, không hề quan tâm
đến cơn đau chân, liền nghe điện thoại.
Trong tâm anh bây giờ vô cùng kích động.
“Alo” chỉ một từ, âm thanh run rẩy không đè
nén được truyền tới.
Mộc Tử Hành ở điện thoại bên kia nói: “Hạo
Thành, Lam Hân năm nay hai mươi lăm tuổi,
chuyên ngành thiết kế.”
Lúc sau không còn tiếng của Mộc Tử Hành.
Lục Hạo Thành nhíu mày hỏi:” Còn gì nữa 2″
“Hết rồi.” Mộc Tử Hành có chút sợ trả lời,
nhưng thật sự là không có thêm một thông tin
gì nữa cả.
“Mộc Tử Hành, đùa với tôi là phải trả giá đắt
lắm đấy.” Lục Tử Thành mắt kiên nhãn với Mộc
Tử Hành mà tức giận hét lên, vết thương trên
trán bỗng dưng đau nhói, nhưng anh không
thèm để ý đến.
Gương mặt vô tội ủy khuất của Mộc Tử Hành ở
đầu dây bên kia.
Bực bội nóng nảy, trả lời: “Lục Hạo Thành cậu
chỉ cho tôi có một giờ, trong thời gian gấp gáp
như vậy tôi không thể nào điều tra ra được. Tôi
tra ra được một ít thông tin, mà địa chỉ của nhà
của cô ấy cũng là giả, , những thông tin liên
quan đến cô ấy, đều bị người ta xóa đi hết rồi,
đến cả sở tôi cũng đi hỏi rồi, địa chỉ ở hiện nay
của cô ấy tôi cũng không tra ra được.”
Lục Hạo Thành giận đến toàn thân run rẩy,
từng câu từng chữ anh nói rõ ràng: “Tiếp tục
điều tra cho tôi.”
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, không vội,
không được vội vàng, Lam Hân làm việc ở
công ty của anh làm việc, anh có thể điều tra từ từ.
Mà cùng lúc đó.
Tại thành phố Phàn, tại một căn chung cư nhỏ
ba phòng ngủ một phòng khách.
Trong một căn phòng nhỏ, có đặt hai chiếc
giường đơn, một cái bàn học trẻ con, còn có
một cái tủ quần áo màu đen trắng, tuy rằng
trông có vẻ đơn sơ, nhưng lại tỏa ra sự ấm áp.
Có một cậu bé, mặc một chiếc áo phông màu
đen, quần màu đen, cậu cùng Lam Tử Nhiên
giống nhau y như đúc, chỉ là nhìn có vẻ trầm
tĩnh hơn Lam Tử Nhiên, cậu ngồi cạnh bàn đọc
sách, khuôn mặt chuyên tâm chú ý đến những
số liệu đang điên cuồng chạy ở trên máy tính,
đôi bàn tay trắng nõn gõ thật nhanh trên bàn
phím, trình độ của cậu thuần thục, tựa như đã
gõ hơn nghìn lần.
Đột nhiên, điện thoại ở trước mặt cậu, cậu
bỗng giật mình đôi chút.
Đôi mắt trong trẻo to tròn tựa như nước hồ ,
hơi nhíu mày nhìn điện thoại, nhìn thấy trên
màn hình hai chữ Sư Phó, cậu liền nhanh
chóng nghe điện thoại.
“Alo, Sư Phó.” giọng nói hơi non nhưng lại có
vẻ trầm.
“Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu?” điện
thoại đầu bên kia truyền đến một giọng nói.
Cậu hỏi: “Là ai muốn điều tra mẹ tôi?” những
thông tin vết tích của mẹ đều đã được các cậu
xóa gần hết rồi, mà vẫn có người điều tra.
“Ha ha, tiểu thất, lần này là người mà cậu
không nghĩ tới.”Giọng nói của đối phương, tràn
đầy ý trêu đùa.
“Sự Phó mau nói thẳng!” Giọng nói của cậu,
đầy sự mắt kiên nhẫn.
Đối phương lại nói:” Tiểu Thất, tính khí của cậu
không tốt, không kiên nhẫn, là mẹ cậu đi làm
tổng giám ở công ty, người của Lục Hạo Thành
điều tra mẹ cậu.”
“Được rồi! Tắt đây .” Vẻ mặt vô cảm của Lam
Tử Tuấn tắt mắt, mười ngón tay gõ nhanh
chóng trên bàn phím, chưa tới một phút, tất cả
những tài liệu liên quan đến Lục Hạo Thành,
đều hiện lên ngay trước mắt cậu.
Chương 23: Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu
“Được rồi, Lam Lam, việc mua nhà này nhất
định không được làm qua loa, phải chọn một vị
trí thật tốt, thuận tiện ba anh em tiểu Tuấn còn
có thể đi học, mẹ ở bên đó có người quen, đến
lúc đó mẹ cũng sẽ giúp con hỏi một chút.”
“Vâng, được rồi!”Lam Lam gật đầu, tắt điện
thoại, sau khi hạ quyết tâm, ngược lại còn cảm
thấy không có khó xử như vậy.
Một giờ sau, điện thoại của Lục Hạo Thành
bỗng đổ chuông.
Anh ngồi trên mặt đất, anh giật mình, cầm lấy
điện thoại.
Ngồi suốt cả một tiếng, chân anh đã tê rần cả
rồi, lúc đứng dậy tí thì ngã xuống.
Hay tay anh nắm vào bàn làm việc, kéo gọn
một chân, ngồi xuống ghế, không hề quan tâm
đến cơn đau chân, liền nghe điện thoại.
Trong tâm anh bây giờ vô cùng kích động.
“Alo” chỉ một từ, âm thanh run rẩy không đè
nén được truyền tới.
Mộc Tử Hành ở điện thoại bên kia nói: “Hạo
Thành, Lam Hân năm nay hai mươi lăm tuổi,
chuyên ngành thiết kế.”
Lúc sau không còn tiếng của Mộc Tử Hành.
Lục Hạo Thành nhíu mày hỏi:” Còn gì nữa 2″
“Hết rồi.” Mộc Tử Hành có chút sợ trả lời,
nhưng thật sự là không có thêm một thông tin
gì nữa cả.
“Mộc Tử Hành, đùa với tôi là phải trả giá đắt
lắm đấy.” Lục Tử Thành mắt kiên nhãn với Mộc
Tử Hành mà tức giận hét lên, vết thương trên
trán bỗng dưng đau nhói, nhưng anh không
thèm để ý đến.
Gương mặt vô tội ủy khuất của Mộc Tử Hành ở
đầu dây bên kia.
Bực bội nóng nảy, trả lời: “Lục Hạo Thành cậu
chỉ cho tôi có một giờ, trong thời gian gấp gáp
như vậy tôi không thể nào điều tra ra được. Tôi
tra ra được một ít thông tin, mà địa chỉ của nhà
của cô ấy cũng là giả, , những thông tin liên
quan đến cô ấy, đều bị người ta xóa đi hết rồi,
đến cả sở tôi cũng đi hỏi rồi, địa chỉ ở hiện nay
của cô ấy tôi cũng không tra ra được.”
Lục Hạo Thành giận đến toàn thân run rẩy,
từng câu từng chữ anh nói rõ ràng: “Tiếp tục
điều tra cho tôi.”
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, không vội,
không được vội vàng, Lam Hân làm việc ở
công ty của anh làm việc, anh có thể điều tra từ từ.
Mà cùng lúc đó.
Tại thành phố Phàn, tại một căn chung cư nhỏ
ba phòng ngủ một phòng khách.
Trong một căn phòng nhỏ, có đặt hai chiếc
giường đơn, một cái bàn học trẻ con, còn có
một cái tủ quần áo màu đen trắng, tuy rằng
trông có vẻ đơn sơ, nhưng lại tỏa ra sự ấm áp.
Có một cậu bé, mặc một chiếc áo phông màu
đen, quần màu đen, cậu cùng Lam Tử Nhiên
giống nhau y như đúc, chỉ là nhìn có vẻ trầm
tĩnh hơn Lam Tử Nhiên, cậu ngồi cạnh bàn đọc
sách, khuôn mặt chuyên tâm chú ý đến những
số liệu đang điên cuồng chạy ở trên máy tính,
đôi bàn tay trắng nõn gõ thật nhanh trên bàn
phím, trình độ của cậu thuần thục, tựa như đã
gõ hơn nghìn lần.
Đột nhiên, điện thoại ở trước mặt cậu, cậu
bỗng giật mình đôi chút.
Đôi mắt trong trẻo to tròn tựa như nước hồ ,
hơi nhíu mày nhìn điện thoại, nhìn thấy trên
màn hình hai chữ Sư Phó, cậu liền nhanh
chóng nghe điện thoại.
“Alo, Sư Phó.” giọng nói hơi non nhưng lại có
vẻ trầm.
“Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu?” điện
thoại đầu bên kia truyền đến một giọng nói.
Cậu hỏi: “Là ai muốn điều tra mẹ tôi?” những
thông tin vết tích của mẹ đều đã được các cậu
xóa gần hết rồi, mà vẫn có người điều tra.
“Ha ha, tiểu thất, lần này là người mà cậu
không nghĩ tới.”Giọng nói của đối phương, tràn
đầy ý trêu đùa.
“Sự Phó mau nói thẳng!” Giọng nói của cậu,
đầy sự mắt kiên nhẫn.
Đối phương lại nói:” Tiểu Thất, tính khí của cậu
không tốt, không kiên nhẫn, là mẹ cậu đi làm
tổng giám ở công ty, người của Lục Hạo Thành
điều tra mẹ cậu.”
“Được rồi! Tắt đây .” Vẻ mặt vô cảm của Lam
Tử Tuấn tắt mắt, mười ngón tay gõ nhanh
chóng trên bàn phím, chưa tới một phút, tất cả
những tài liệu liên quan đến Lục Hạo Thành,
đều hiện lên ngay trước mắt cậu.
“Được rồi, Lam Lam, việc mua nhà này nhất
định không được làm qua loa, phải chọn một vị
trí thật tốt, thuận tiện ba anh em tiểu Tuấn còn
có thể đi học, mẹ ở bên đó có người quen, đến
lúc đó mẹ cũng sẽ giúp con hỏi một chút.”
“Vâng, được rồi!”Lam Lam gật đầu, tắt điện
thoại, sau khi hạ quyết tâm, ngược lại còn cảm
thấy không có khó xử như vậy.
Một giờ sau, điện thoại của Lục Hạo Thành
bỗng đổ chuông.
Anh ngồi trên mặt đất, anh giật mình, cầm lấy
điện thoại.
Ngồi suốt cả một tiếng, chân anh đã tê rần cả
rồi, lúc đứng dậy tí thì ngã xuống.
Hay tay anh nắm vào bàn làm việc, kéo gọn
một chân, ngồi xuống ghế, không hề quan tâm
đến cơn đau chân, liền nghe điện thoại.
Trong tâm anh bây giờ vô cùng kích động.
“Alo” chỉ một từ, âm thanh run rẩy không đè
nén được truyền tới.
Mộc Tử Hành ở điện thoại bên kia nói: “Hạo
Thành, Lam Hân năm nay hai mươi lăm tuổi,
chuyên ngành thiết kế.”
Lúc sau không còn tiếng của Mộc Tử Hành.
Lục Hạo Thành nhíu mày hỏi:” Còn gì nữa 2″
“Hết rồi.” Mộc Tử Hành có chút sợ trả lời,
nhưng thật sự là không có thêm một thông tin
gì nữa cả.
“Mộc Tử Hành, đùa với tôi là phải trả giá đắt
lắm đấy.” Lục Tử Thành mắt kiên nhãn với Mộc
Tử Hành mà tức giận hét lên, vết thương trên
trán bỗng dưng đau nhói, nhưng anh không
thèm để ý đến.
Gương mặt vô tội ủy khuất của Mộc Tử Hành ở
đầu dây bên kia.
Bực bội nóng nảy, trả lời: “Lục Hạo Thành cậu
chỉ cho tôi có một giờ, trong thời gian gấp gáp
như vậy tôi không thể nào điều tra ra được. Tôi
tra ra được một ít thông tin, mà địa chỉ của nhà
của cô ấy cũng là giả, , những thông tin liên
quan đến cô ấy, đều bị người ta xóa đi hết rồi,
đến cả sở tôi cũng đi hỏi rồi, địa chỉ ở hiện nay
của cô ấy tôi cũng không tra ra được.”
Lục Hạo Thành giận đến toàn thân run rẩy,
từng câu từng chữ anh nói rõ ràng: “Tiếp tục
điều tra cho tôi.”
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, không vội,
không được vội vàng, Lam Hân làm việc ở
công ty của anh làm việc, anh có thể điều tra từ từ.
Mà cùng lúc đó.
Tại thành phố Phàn, tại một căn chung cư nhỏ
ba phòng ngủ một phòng khách.
Trong một căn phòng nhỏ, có đặt hai chiếc
giường đơn, một cái bàn học trẻ con, còn có
một cái tủ quần áo màu đen trắng, tuy rằng
trông có vẻ đơn sơ, nhưng lại tỏa ra sự ấm áp.
Có một cậu bé, mặc một chiếc áo phông màu
đen, quần màu đen, cậu cùng Lam Tử Nhiên
giống nhau y như đúc, chỉ là nhìn có vẻ trầm
tĩnh hơn Lam Tử Nhiên, cậu ngồi cạnh bàn đọc
sách, khuôn mặt chuyên tâm chú ý đến những
số liệu đang điên cuồng chạy ở trên máy tính,
đôi bàn tay trắng nõn gõ thật nhanh trên bàn
phím, trình độ của cậu thuần thục, tựa như đã
gõ hơn nghìn lần.
Đột nhiên, điện thoại ở trước mặt cậu, cậu
bỗng giật mình đôi chút.
Đôi mắt trong trẻo to tròn tựa như nước hồ ,
hơi nhíu mày nhìn điện thoại, nhìn thấy trên
màn hình hai chữ Sư Phó, cậu liền nhanh
chóng nghe điện thoại.
“Alo, Sư Phó.” giọng nói hơi non nhưng lại có
vẻ trầm.
“Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu?” điện
thoại đầu bên kia truyền đến một giọng nói.
Cậu hỏi: “Là ai muốn điều tra mẹ tôi?” những
thông tin vết tích của mẹ đều đã được các cậu
xóa gần hết rồi, mà vẫn có người điều tra.
“Ha ha, tiểu thất, lần này là người mà cậu
không nghĩ tới.”Giọng nói của đối phương, tràn
đầy ý trêu đùa.
“Sự Phó mau nói thẳng!” Giọng nói của cậu,
đầy sự mắt kiên nhẫn.
Đối phương lại nói:” Tiểu Thất, tính khí của cậu
không tốt, không kiên nhẫn, là mẹ cậu đi làm
tổng giám ở công ty, người của Lục Hạo Thành
điều tra mẹ cậu.”
“Được rồi! Tắt đây .” Vẻ mặt vô cảm của Lam
Tử Tuấn tắt mắt, mười ngón tay gõ nhanh
chóng trên bàn phím, chưa tới một phút, tất cả
những tài liệu liên quan đến Lục Hạo Thành,
đều hiện lên ngay trước mắt cậu.
Chương 23: Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu
“Được rồi, Lam Lam, việc mua nhà này nhất
định không được làm qua loa, phải chọn một vị
trí thật tốt, thuận tiện ba anh em tiểu Tuấn còn
có thể đi học, mẹ ở bên đó có người quen, đến
lúc đó mẹ cũng sẽ giúp con hỏi một chút.”
“Vâng, được rồi!”Lam Lam gật đầu, tắt điện
thoại, sau khi hạ quyết tâm, ngược lại còn cảm
thấy không có khó xử như vậy.
Một giờ sau, điện thoại của Lục Hạo Thành
bỗng đổ chuông.
Anh ngồi trên mặt đất, anh giật mình, cầm lấy
điện thoại.
Ngồi suốt cả một tiếng, chân anh đã tê rần cả
rồi, lúc đứng dậy tí thì ngã xuống.
Hay tay anh nắm vào bàn làm việc, kéo gọn
một chân, ngồi xuống ghế, không hề quan tâm
đến cơn đau chân, liền nghe điện thoại.
Trong tâm anh bây giờ vô cùng kích động.
“Alo” chỉ một từ, âm thanh run rẩy không đè
nén được truyền tới.
Mộc Tử Hành ở điện thoại bên kia nói: “Hạo
Thành, Lam Hân năm nay hai mươi lăm tuổi,
chuyên ngành thiết kế.”
Lúc sau không còn tiếng của Mộc Tử Hành.
Lục Hạo Thành nhíu mày hỏi:” Còn gì nữa 2″
“Hết rồi.” Mộc Tử Hành có chút sợ trả lời,
nhưng thật sự là không có thêm một thông tin
gì nữa cả.
“Mộc Tử Hành, đùa với tôi là phải trả giá đắt
lắm đấy.” Lục Tử Thành mắt kiên nhãn với Mộc
Tử Hành mà tức giận hét lên, vết thương trên
trán bỗng dưng đau nhói, nhưng anh không
thèm để ý đến.
Gương mặt vô tội ủy khuất của Mộc Tử Hành ở
đầu dây bên kia.
Bực bội nóng nảy, trả lời: “Lục Hạo Thành cậu
chỉ cho tôi có một giờ, trong thời gian gấp gáp
như vậy tôi không thể nào điều tra ra được. Tôi
tra ra được một ít thông tin, mà địa chỉ của nhà
của cô ấy cũng là giả, , những thông tin liên
quan đến cô ấy, đều bị người ta xóa đi hết rồi,
đến cả sở tôi cũng đi hỏi rồi, địa chỉ ở hiện nay
của cô ấy tôi cũng không tra ra được.”
Lục Hạo Thành giận đến toàn thân run rẩy,
từng câu từng chữ anh nói rõ ràng: “Tiếp tục
điều tra cho tôi.”
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, không vội,
không được vội vàng, Lam Hân làm việc ở
công ty của anh làm việc, anh có thể điều tra từ từ.
Mà cùng lúc đó.
Tại thành phố Phàn, tại một căn chung cư nhỏ
ba phòng ngủ một phòng khách.
Trong một căn phòng nhỏ, có đặt hai chiếc
giường đơn, một cái bàn học trẻ con, còn có
một cái tủ quần áo màu đen trắng, tuy rằng
trông có vẻ đơn sơ, nhưng lại tỏa ra sự ấm áp.
Có một cậu bé, mặc một chiếc áo phông màu
đen, quần màu đen, cậu cùng Lam Tử Nhiên
giống nhau y như đúc, chỉ là nhìn có vẻ trầm
tĩnh hơn Lam Tử Nhiên, cậu ngồi cạnh bàn đọc
sách, khuôn mặt chuyên tâm chú ý đến những
số liệu đang điên cuồng chạy ở trên máy tính,
đôi bàn tay trắng nõn gõ thật nhanh trên bàn
phím, trình độ của cậu thuần thục, tựa như đã
gõ hơn nghìn lần.
Đột nhiên, điện thoại ở trước mặt cậu, cậu
bỗng giật mình đôi chút.
Đôi mắt trong trẻo to tròn tựa như nước hồ ,
hơi nhíu mày nhìn điện thoại, nhìn thấy trên
màn hình hai chữ Sư Phó, cậu liền nhanh
chóng nghe điện thoại.
“Alo, Sư Phó.” giọng nói hơi non nhưng lại có
vẻ trầm.
“Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu?” điện
thoại đầu bên kia truyền đến một giọng nói.
Cậu hỏi: “Là ai muốn điều tra mẹ tôi?” những
thông tin vết tích của mẹ đều đã được các cậu
xóa gần hết rồi, mà vẫn có người điều tra.
“Ha ha, tiểu thất, lần này là người mà cậu
không nghĩ tới.”Giọng nói của đối phương, tràn
đầy ý trêu đùa.
“Sự Phó mau nói thẳng!” Giọng nói của cậu,
đầy sự mắt kiên nhẫn.
Đối phương lại nói:” Tiểu Thất, tính khí của cậu
không tốt, không kiên nhẫn, là mẹ cậu đi làm
tổng giám ở công ty, người của Lục Hạo Thành
điều tra mẹ cậu.”
“Được rồi! Tắt đây .” Vẻ mặt vô cảm của Lam
Tử Tuấn tắt mắt, mười ngón tay gõ nhanh
chóng trên bàn phím, chưa tới một phút, tất cả
những tài liệu liên quan đến Lục Hạo Thành,
đều hiện lên ngay trước mắt cậu.
Chương 23: Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu
“Được rồi, Lam Lam, việc mua nhà này nhất
định không được làm qua loa, phải chọn một vị
trí thật tốt, thuận tiện ba anh em tiểu Tuấn còn
có thể đi học, mẹ ở bên đó có người quen, đến
lúc đó mẹ cũng sẽ giúp con hỏi một chút.”
“Vâng, được rồi!”Lam Lam gật đầu, tắt điện
thoại, sau khi hạ quyết tâm, ngược lại còn cảm
thấy không có khó xử như vậy.
Một giờ sau, điện thoại của Lục Hạo Thành
bỗng đổ chuông.
Anh ngồi trên mặt đất, anh giật mình, cầm lấy
điện thoại.
Ngồi suốt cả một tiếng, chân anh đã tê rần cả
rồi, lúc đứng dậy tí thì ngã xuống.
Hay tay anh nắm vào bàn làm việc, kéo gọn
một chân, ngồi xuống ghế, không hề quan tâm
đến cơn đau chân, liền nghe điện thoại.
Trong tâm anh bây giờ vô cùng kích động.
“Alo” chỉ một từ, âm thanh run rẩy không đè
nén được truyền tới.
Mộc Tử Hành ở điện thoại bên kia nói: “Hạo
Thành, Lam Hân năm nay hai mươi lăm tuổi,
chuyên ngành thiết kế.”
Lúc sau không còn tiếng của Mộc Tử Hành.
Lục Hạo Thành nhíu mày hỏi:” Còn gì nữa 2″
“Hết rồi.” Mộc Tử Hành có chút sợ trả lời,
nhưng thật sự là không có thêm một thông tin
gì nữa cả.
“Mộc Tử Hành, đùa với tôi là phải trả giá đắt
lắm đấy.” Lục Tử Thành mắt kiên nhãn với Mộc
Tử Hành mà tức giận hét lên, vết thương trên
trán bỗng dưng đau nhói, nhưng anh không
thèm để ý đến.
Gương mặt vô tội ủy khuất của Mộc Tử Hành ở
đầu dây bên kia.
Bực bội nóng nảy, trả lời: “Lục Hạo Thành cậu
chỉ cho tôi có một giờ, trong thời gian gấp gáp
như vậy tôi không thể nào điều tra ra được. Tôi
tra ra được một ít thông tin, mà địa chỉ của nhà
của cô ấy cũng là giả, , những thông tin liên
quan đến cô ấy, đều bị người ta xóa đi hết rồi,
đến cả sở tôi cũng đi hỏi rồi, địa chỉ ở hiện nay
của cô ấy tôi cũng không tra ra được.”
Lục Hạo Thành giận đến toàn thân run rẩy,
từng câu từng chữ anh nói rõ ràng: “Tiếp tục
điều tra cho tôi.”
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, không vội,
không được vội vàng, Lam Hân làm việc ở
công ty của anh làm việc, anh có thể điều tra từ từ.
Mà cùng lúc đó.
Tại thành phố Phàn, tại một căn chung cư nhỏ
ba phòng ngủ một phòng khách.
Trong một căn phòng nhỏ, có đặt hai chiếc
giường đơn, một cái bàn học trẻ con, còn có
một cái tủ quần áo màu đen trắng, tuy rằng
trông có vẻ đơn sơ, nhưng lại tỏa ra sự ấm áp.
Có một cậu bé, mặc một chiếc áo phông màu
đen, quần màu đen, cậu cùng Lam Tử Nhiên
giống nhau y như đúc, chỉ là nhìn có vẻ trầm
tĩnh hơn Lam Tử Nhiên, cậu ngồi cạnh bàn đọc
sách, khuôn mặt chuyên tâm chú ý đến những
số liệu đang điên cuồng chạy ở trên máy tính,
đôi bàn tay trắng nõn gõ thật nhanh trên bàn
phím, trình độ của cậu thuần thục, tựa như đã
gõ hơn nghìn lần.
Đột nhiên, điện thoại ở trước mặt cậu, cậu
bỗng giật mình đôi chút.
Đôi mắt trong trẻo to tròn tựa như nước hồ ,
hơi nhíu mày nhìn điện thoại, nhìn thấy trên
màn hình hai chữ Sư Phó, cậu liền nhanh
chóng nghe điện thoại.
“Alo, Sư Phó.” giọng nói hơi non nhưng lại có
vẻ trầm.
“Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu?” điện
thoại đầu bên kia truyền đến một giọng nói.
Cậu hỏi: “Là ai muốn điều tra mẹ tôi?” những
thông tin vết tích của mẹ đều đã được các cậu
xóa gần hết rồi, mà vẫn có người điều tra.
“Ha ha, tiểu thất, lần này là người mà cậu
không nghĩ tới.”Giọng nói của đối phương, tràn
đầy ý trêu đùa.
“Sự Phó mau nói thẳng!” Giọng nói của cậu,
đầy sự mắt kiên nhẫn.
Đối phương lại nói:” Tiểu Thất, tính khí của cậu
không tốt, không kiên nhẫn, là mẹ cậu đi làm
tổng giám ở công ty, người của Lục Hạo Thành
điều tra mẹ cậu.”
“Được rồi! Tắt đây .” Vẻ mặt vô cảm của Lam
Tử Tuấn tắt mắt, mười ngón tay gõ nhanh
chóng trên bàn phím, chưa tới một phút, tất cả
những tài liệu liên quan đến Lục Hạo Thành,
đều hiện lên ngay trước mắt cậu.
Chương 23: Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu
“Được rồi, Lam Lam, việc mua nhà này nhất
định không được làm qua loa, phải chọn một vị
trí thật tốt, thuận tiện ba anh em tiểu Tuấn còn
có thể đi học, mẹ ở bên đó có người quen, đến
lúc đó mẹ cũng sẽ giúp con hỏi một chút.”
“Vâng, được rồi!”Lam Lam gật đầu, tắt điện
thoại, sau khi hạ quyết tâm, ngược lại còn cảm
thấy không có khó xử như vậy.
Một giờ sau, điện thoại của Lục Hạo Thành
bỗng đổ chuông.
Anh ngồi trên mặt đất, anh giật mình, cầm lấy
điện thoại.
Ngồi suốt cả một tiếng, chân anh đã tê rần cả
rồi, lúc đứng dậy tí thì ngã xuống.
Hay tay anh nắm vào bàn làm việc, kéo gọn
một chân, ngồi xuống ghế, không hề quan tâm
đến cơn đau chân, liền nghe điện thoại.
Trong tâm anh bây giờ vô cùng kích động.
“Alo” chỉ một từ, âm thanh run rẩy không đè
nén được truyền tới.
Mộc Tử Hành ở điện thoại bên kia nói: “Hạo
Thành, Lam Hân năm nay hai mươi lăm tuổi,
chuyên ngành thiết kế.”
Lúc sau không còn tiếng của Mộc Tử Hành.
Lục Hạo Thành nhíu mày hỏi:” Còn gì nữa 2″
“Hết rồi.” Mộc Tử Hành có chút sợ trả lời,
nhưng thật sự là không có thêm một thông tin
gì nữa cả.
“Mộc Tử Hành, đùa với tôi là phải trả giá đắt
lắm đấy.” Lục Tử Thành mắt kiên nhãn với Mộc
Tử Hành mà tức giận hét lên, vết thương trên
trán bỗng dưng đau nhói, nhưng anh không
thèm để ý đến.
Gương mặt vô tội ủy khuất của Mộc Tử Hành ở
đầu dây bên kia.
Bực bội nóng nảy, trả lời: “Lục Hạo Thành cậu
chỉ cho tôi có một giờ, trong thời gian gấp gáp
như vậy tôi không thể nào điều tra ra được. Tôi
tra ra được một ít thông tin, mà địa chỉ của nhà
của cô ấy cũng là giả, , những thông tin liên
quan đến cô ấy, đều bị người ta xóa đi hết rồi,
đến cả sở tôi cũng đi hỏi rồi, địa chỉ ở hiện nay
của cô ấy tôi cũng không tra ra được.”
Lục Hạo Thành giận đến toàn thân run rẩy,
từng câu từng chữ anh nói rõ ràng: “Tiếp tục
điều tra cho tôi.”
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, không vội,
không được vội vàng, Lam Hân làm việc ở
công ty của anh làm việc, anh có thể điều tra từ từ.
Mà cùng lúc đó.
Tại thành phố Phàn, tại một căn chung cư nhỏ
ba phòng ngủ một phòng khách.
Trong một căn phòng nhỏ, có đặt hai chiếc
giường đơn, một cái bàn học trẻ con, còn có
một cái tủ quần áo màu đen trắng, tuy rằng
trông có vẻ đơn sơ, nhưng lại tỏa ra sự ấm áp.
Có một cậu bé, mặc một chiếc áo phông màu
đen, quần màu đen, cậu cùng Lam Tử Nhiên
giống nhau y như đúc, chỉ là nhìn có vẻ trầm
tĩnh hơn Lam Tử Nhiên, cậu ngồi cạnh bàn đọc
sách, khuôn mặt chuyên tâm chú ý đến những
số liệu đang điên cuồng chạy ở trên máy tính,
đôi bàn tay trắng nõn gõ thật nhanh trên bàn
phím, trình độ của cậu thuần thục, tựa như đã
gõ hơn nghìn lần.
Đột nhiên, điện thoại ở trước mặt cậu, cậu
bỗng giật mình đôi chút.
Đôi mắt trong trẻo to tròn tựa như nước hồ ,
hơi nhíu mày nhìn điện thoại, nhìn thấy trên
màn hình hai chữ Sư Phó, cậu liền nhanh
chóng nghe điện thoại.
“Alo, Sư Phó.” giọng nói hơi non nhưng lại có
vẻ trầm.
“Tiểu Thất, có người điều tra mẹ cậu?” điện
thoại đầu bên kia truyền đến một giọng nói.
Cậu hỏi: “Là ai muốn điều tra mẹ tôi?” những
thông tin vết tích của mẹ đều đã được các cậu
xóa gần hết rồi, mà vẫn có người điều tra.
“Ha ha, tiểu thất, lần này là người mà cậu
không nghĩ tới.”Giọng nói của đối phương, tràn
đầy ý trêu đùa.
“Sự Phó mau nói thẳng!” Giọng nói của cậu,
đầy sự mắt kiên nhẫn.
Đối phương lại nói:” Tiểu Thất, tính khí của cậu
không tốt, không kiên nhẫn, là mẹ cậu đi làm
tổng giám ở công ty, người của Lục Hạo Thành
điều tra mẹ cậu.”
“Được rồi! Tắt đây .” Vẻ mặt vô cảm của Lam
Tử Tuấn tắt mắt, mười ngón tay gõ nhanh
chóng trên bàn phím, chưa tới một phút, tất cả
những tài liệu liên quan đến Lục Hạo Thành,
đều hiện lên ngay trước mắt cậu.