Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
Chương 8
Chương 8: Không biết sao này người phụ nữ như nào sẽ được lợi
Chuyện đầu tiên sau khi Đào Anh Thy về là pha sữa cho tụi nhỏ.
Lúc pha sữa, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.
Cô chỉ thấy chuyện bất bình nên hô một tiếng thôi, không ngờ chủ nhân của Rolls-Royce lại là người đứng đầu tập đoàn Vương Tân, Tư Hải Minh.
Sớm biết đó là xe của Tư Hải Minh, cô mới chẳng thèm xen vào việc của người khác.
Đào Anh Thy ước lượng sữa bột đổ vào bình rồi đổ nước nóng vào, vặn chặt nắp, vừa lắc bình sữa, vừa nghĩ tới nghĩ lui chuyện vừa rồi.
Ý của Tư Hải Minh là gì? Cảm giác nóng bỏng trên da thịt vẫn còn phẳng phất, mà câu nói kia khiến cho cô cực kỳ bất an.
“Có phải tôi gặp cô ở đâu rồi không?” Câu này nói rõ anh không nhớ rõ cô là ai, nhưng cũng không có nghĩa là sau này anh không nhớ ra.
Đào Anh Thy cảm thấy sau này không có việc gì thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt anh! Quá nguy hiếm rồi!
Đào Anh Thy hoàn hồn, nhìn căn phòng trống rỗng. Ơ, bọn nhỏ đâu?
Quay người lại thì thấy đám nhóc đã xếp hàng ngay ngắn phía sau, đứa nào đứa nấy ngóng trông về phía cô.
Đào Anh Thy giật mình, chẳng lẽ vừa rồi cô đi tới đi lui, lũ nhỏ cũng xếp hàng đi tới lui đẳng sau cô ư? Đúng là giống cái đuôi dài.
Cô nhanh chóng đưa bình sữa trên tay cho Bảo Nam, sau đó pha tiếp bình thứ hai, cái đuôi dài phía sau lại dùng ánh mắt long lanh chờ lượt.Đào Anh Thy nghĩ, chúng nó… đáng yêu quá trời.
Ngày hôm sau Đào Anh Thy lại đi làm, đứng ở quầy lễ tân. Buổi trưa nhanh chóng tới, trong sảnh lớn một trận xôn xao, liên biết là Tư Hải Minh tới rồi.
Cô lập tức thẳng lưng, cụp mắt xuống, lo lắng, bất an chờ đợi.
Mãi cho tới khi đám người Tư Hải Minh đi qua, không khí trong sảnh lớn mới khôi phục lại nguyên dạng, cô mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
“Ngài Hải Minh đẹp trai quá. Liên Bình đặt hai tay lên ngực, cực kỳ kích động, dường như thấy mình nói còn chưa đú, quay người hỏi Đào Anh Thy: “Đẹp trai nhỉ?”
Đào Anh Thy gượng cười: “Đẹp trai”
“Ngài Hải Minh là kiểu đẹp trai mà nguy hiểm ấy, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm vào! Không biết sau này người phụ nữ thế nào sẽ được lợi nữa”
Đào Anh Thy chột dạ, người phụ nào được lợi sau này thì không biết, nhưng cô lại rõ ràng trước kia là ai…
Tư Hải Minh tiến vào văn phòng, ngón tay thon đài đặt trên thành ghế, dặn đò: “Gọi quản lý quầy lễ tân tới”
Chương Vĩ sững sờ, lập tức hiểu: “Vâng”
Anh ta liền quay người đi ra ngoài.
Mấy phút sau, Tư Hải Minh nhìn vào màn hình máy tính đang chia làm chín ô vuông, phóng to một cái, bên trong là Đào Anh Thy.
Tư Hải Minh có hơi dựa vào thành ghế, chân bắt chéo, dáng vẻ lười biếng mà không mất đi sự âm trầm, sắc bén, nhìn gương mặt nhỏ trong màn hình.
Mà người bị nhìn thì không biết gì cá, nghiêm túc làm việc.
Đào Anh Thy đứng tới trưa, chiều còn phải đứng năm tiếng nữa.
Lần đầu tiên cô đứng như vậy, còn đi giày cao gót, vừa mệt vừa đau.
Liên Bình nói, sau này sẽ thành thói quen.
Nhưng đó cũng là sau này.
Chiều, Đào Anh Thy thực sự đứng không nổi nữa, nhân dịp quản lý không có ở đây, cô lén lút bó giày cao gót ra, dùng mu bản chân giẫm lên nhau, ngón chân đáng yêu có chút bất an co lại.
Ánh mắt linh hoạt nhìn vẽ bốn phía.
Ôi… sảng khoái quá.
Bộ dạng này mặc dù không thể giải phóng hoàn toàn, nhưng rất dề chịu.
Giải phóng chân phải xong, thì lại giải phóng chân trái, động tác rất nhẹ nhàng, sợ Liên Bình đứng cạnh vô tình nhìn thấy.
Ngay khi cô chuẩn bị đổi chân thì ánh mắt lại vô tình nhìn về phía camera giám sát ở góc trên bên phải, biểu cảm của Đào Anh Thy lập tức cứng đờ.
Chương 8: Không biết sao này người phụ nữ như nào sẽ được lợi
Chuyện đầu tiên sau khi Đào Anh Thy về là pha sữa cho tụi nhỏ.
Lúc pha sữa, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.
Cô chỉ thấy chuyện bất bình nên hô một tiếng thôi, không ngờ chủ nhân của Rolls-Royce lại là người đứng đầu tập đoàn Vương Tân, Tư Hải Minh.
Sớm biết đó là xe của Tư Hải Minh, cô mới chẳng thèm xen vào việc của người khác.
Đào Anh Thy ước lượng sữa bột đổ vào bình rồi đổ nước nóng vào, vặn chặt nắp, vừa lắc bình sữa, vừa nghĩ tới nghĩ lui chuyện vừa rồi.
Ý của Tư Hải Minh là gì? Cảm giác nóng bỏng trên da thịt vẫn còn phẳng phất, mà câu nói kia khiến cho cô cực kỳ bất an.
“Có phải tôi gặp cô ở đâu rồi không?” Câu này nói rõ anh không nhớ rõ cô là ai, nhưng cũng không có nghĩa là sau này anh không nhớ ra.
Đào Anh Thy cảm thấy sau này không có việc gì thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt anh! Quá nguy hiếm rồi!
Đào Anh Thy hoàn hồn, nhìn căn phòng trống rỗng. Ơ, bọn nhỏ đâu?
Quay người lại thì thấy đám nhóc đã xếp hàng ngay ngắn phía sau, đứa nào đứa nấy ngóng trông về phía cô.
Đào Anh Thy giật mình, chẳng lẽ vừa rồi cô đi tới đi lui, lũ nhỏ cũng xếp hàng đi tới lui đẳng sau cô ư? Đúng là giống cái đuôi dài.
Cô nhanh chóng đưa bình sữa trên tay cho Bảo Nam, sau đó pha tiếp bình thứ hai, cái đuôi dài phía sau lại dùng ánh mắt long lanh chờ lượt.Đào Anh Thy nghĩ, chúng nó… đáng yêu quá trời.
Ngày hôm sau Đào Anh Thy lại đi làm, đứng ở quầy lễ tân. Buổi trưa nhanh chóng tới, trong sảnh lớn một trận xôn xao, liên biết là Tư Hải Minh tới rồi.
Cô lập tức thẳng lưng, cụp mắt xuống, lo lắng, bất an chờ đợi.
Mãi cho tới khi đám người Tư Hải Minh đi qua, không khí trong sảnh lớn mới khôi phục lại nguyên dạng, cô mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
“Ngài Hải Minh đẹp trai quá. Liên Bình đặt hai tay lên ngực, cực kỳ kích động, dường như thấy mình nói còn chưa đú, quay người hỏi Đào Anh Thy: “Đẹp trai nhỉ?”
Đào Anh Thy gượng cười: “Đẹp trai”
“Ngài Hải Minh là kiểu đẹp trai mà nguy hiểm ấy, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm vào! Không biết sau này người phụ nữ thế nào sẽ được lợi nữa”
Đào Anh Thy chột dạ, người phụ nào được lợi sau này thì không biết, nhưng cô lại rõ ràng trước kia là ai…
Tư Hải Minh tiến vào văn phòng, ngón tay thon đài đặt trên thành ghế, dặn đò: “Gọi quản lý quầy lễ tân tới”
Chương Vĩ sững sờ, lập tức hiểu: “Vâng”
Anh ta liền quay người đi ra ngoài.
Mấy phút sau, Tư Hải Minh nhìn vào màn hình máy tính đang chia làm chín ô vuông, phóng to một cái, bên trong là Đào Anh Thy.
Tư Hải Minh có hơi dựa vào thành ghế, chân bắt chéo, dáng vẻ lười biếng mà không mất đi sự âm trầm, sắc bén, nhìn gương mặt nhỏ trong màn hình.
Mà người bị nhìn thì không biết gì cá, nghiêm túc làm việc.
Đào Anh Thy đứng tới trưa, chiều còn phải đứng năm tiếng nữa.
Lần đầu tiên cô đứng như vậy, còn đi giày cao gót, vừa mệt vừa đau.
Liên Bình nói, sau này sẽ thành thói quen.
Nhưng đó cũng là sau này.
Chiều, Đào Anh Thy thực sự đứng không nổi nữa, nhân dịp quản lý không có ở đây, cô lén lút bó giày cao gót ra, dùng mu bản chân giẫm lên nhau, ngón chân đáng yêu có chút bất an co lại.
Ánh mắt linh hoạt nhìn vẽ bốn phía.
Ôi… sảng khoái quá.
Bộ dạng này mặc dù không thể giải phóng hoàn toàn, nhưng rất dề chịu.
Giải phóng chân phải xong, thì lại giải phóng chân trái, động tác rất nhẹ nhàng, sợ Liên Bình đứng cạnh vô tình nhìn thấy.
Ngay khi cô chuẩn bị đổi chân thì ánh mắt lại vô tình nhìn về phía camera giám sát ở góc trên bên phải, biểu cảm của Đào Anh Thy lập tức cứng đờ.