Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-797
Chương 797: Sói mắt trắng không nhận ba mẹ
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Vừa nghe thấy chữ "mẹ" Đào Anh Thy liền cảm thấy chói tai! "Tôi không tức giận nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy bà. Mong là bà không cần xuất hiện thêm lần nữa vậy thì tôi sẽ suy xét mà tha thứ cho bà!" "Sao mày lại không có lương tâm như vậy? Mày quên rồi sao? Lúc mày còn nhỏ bị ba mày đánh, tao còn chắn cho mày. Nhìn đi, vết sẹo trên tay tao còn chưa có phai đâu!" Liêu Ninh đưa tay ra. Đào Anh Thy liếc mắt nhìn rồi nói: "Ai biết là để che chắn cho tôi hay là còn có mục đích nào khác? Bây giờ bà lại giở bài 'tình thương' trước mặt tôi sao?" "Mày với ba mày có chuyện gì rồi?" "Liên quan gì tới bà?" "Dù ông ta không phải là ba ruột của mày nhưng đã nuôi nấng mày nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao mà?"
Suýt nữa thì Đào Anh Thy đã bật cười: "Khổ lao?
Đúng rồi, đánh người thì cần có sức lực." "Đào Anh Thy, mày không có lương tâm sao. Cho dù đánh mày thì ông ta cũng không bỏ đói mày! Nếu không phải mày được ông ta nuôi nấng thì bây giờ cũng không biết đang lưu lạc ở phương trời nào đâu!"
Đào Anh Thy làm sao có thể lý luận được với Liêu Ninh? Bởi vì tư tưởng hoàn toàn khác nhau! "Bà chạy tới đây nói tốt giúp ông ta, chẳng lẽ hai người lại bắt tay' với nhau à?"
Liêu Ninh bị hai chữ "bắt tay" làm cho tức giận đến nổi mặt đỏ hết lên: "Tao chỉ là không nhìn được những gì mày làm ra!"
Đào Anh Thy lạnh nhạt mà nhìn bà ta: "Bà cũng xứng sao?" "Đào Anh Thy, mày hơi quá đáng rồi đó! Không, mặc cho Đào Hải Trạch có phải là ba ruột của mày hay không thì mày cũng phải giúp ông ta!" Liêu Ninh bắt đầu không nói lý! "Nếu không thì sao?" "Thế thì mày đừng hối hận!" Liêu Ninh xoay người mở ra của văn phòng.
Đào Anh Thy tưởng bà ta đã đi rồi!
Không ngờ Liêu Ninh lại đi ra ngoài, bà ta đứng bên ngoài nói với đồng nghiệp: "Các người xem đi! Đây là Đào Anh Thy, người dẫn chương trình xuất sắc của đài truyền hình các người, lại vô tâm với ba mẹ mặc kệ sống chết! Cho dù không phải là ba ruột của nó nhưng đã nuôi nấng nó nhiều năm như vậy, bây giờ có tiền lại trở mặt không nhìn người! Cũng như nuôi một con sói mắt trắng có gì khác nhau đâu?"
Các đồng nghiệp bên ngoài văn phòng nhìn nhau, bối rối trước tình huống này. Lại nghe được chuyện nhà của MC Đào, trái lại làm cho họ không được tự nhiên!
Đào Anh Thy tiến tới kéo bà ta: "Bà làm gì vậy? Đi về đi!"
Liêu Ninh hất tay cô ra: "Tại sao tao phải đi về? Mày sợ cái gì? Trúng tim đen rồi à? Mày chính là một con sói mắt trắng! Không nhận mẹ cũng không nhận ba! Tao muốn cho tất cả mọi người ở đài truyền hình này nhìn rõ mặt mày!"
Đào Anh Thy không ngờ Liêu Ninh lại vô liêm sỉ tới như vậy! Dám trắng trợn nháo nhào ở đây! "Liêu Ninh, bà đừng có ầm ĩ ở đây!" Vẻ mặt Đào
Anh Thy lạnh lùng cảnh cáo bà ta. "Tao ầm ĩ sao? Tao chỉ nói thật mà thôi! Nếu mày ngay thẳng thì sợ cái gì?" Liêu Ninh không chịu thua!
Quay lại và nói với nhóm đồng nghiệp của cô: "Nó, Đào Anh Thy, tìm được một người đàn ông giàu có rồi quay lưng không nhận ba mẹ của mình nửa. Các người nghĩ xem người như vậy có thể làm MC được sao? A? Tôi thấy ở đây ai cũng có lương tâm hơn cô ta... A a!"
Liêu Ninh còn chưa nói xong, đã bị Đào Anh Thy "không thể nhịn nổi" kéo đi... kéo ra bên ngoài! "Đào Anh Thy, mày thả tao ra!" Liêu Ninh kéo tay của cô, kéo đến mức khiến da đầu cũng đau!" A a!" Đào Anh Thy kéo bà ta đi rất xa rồi mới buông tay ra.
Cuối cùng Liêu Ninh cũng thoát ra được liền chỉ trỏ mắng chửi: "Đào Anh Thy! Mẹ mày mà mày cũng dám đánh! Mày... Mày muốn làm phản sao! Đồ súc sinh!" "Tôi không chỉ muốn đánh bà mà ngay cả ông ta cũng muốn đánh, muốn thử một chút hay không?" Đào Anh Thy tức giận! "Đào Anh Thy, mày đừng có quá đáng! Đừng nghĩ có Tư Hải Minh chống lưng thì hay lắm! Tao chờ tới lúc mày bị vứt rồi xem mày còn kiêu ngạo thế nào!" Đầu tóc Liêu Ninh hỗn loạn tức giận hét lớn!
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Vừa nghe thấy chữ "mẹ" Đào Anh Thy liền cảm thấy chói tai! "Tôi không tức giận nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy bà. Mong là bà không cần xuất hiện thêm lần nữa vậy thì tôi sẽ suy xét mà tha thứ cho bà!" "Sao mày lại không có lương tâm như vậy? Mày quên rồi sao? Lúc mày còn nhỏ bị ba mày đánh, tao còn chắn cho mày. Nhìn đi, vết sẹo trên tay tao còn chưa có phai đâu!" Liêu Ninh đưa tay ra. Đào Anh Thy liếc mắt nhìn rồi nói: "Ai biết là để che chắn cho tôi hay là còn có mục đích nào khác? Bây giờ bà lại giở bài 'tình thương' trước mặt tôi sao?" "Mày với ba mày có chuyện gì rồi?" "Liên quan gì tới bà?" "Dù ông ta không phải là ba ruột của mày nhưng đã nuôi nấng mày nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao mà?"
Suýt nữa thì Đào Anh Thy đã bật cười: "Khổ lao?
Đúng rồi, đánh người thì cần có sức lực." "Đào Anh Thy, mày không có lương tâm sao. Cho dù đánh mày thì ông ta cũng không bỏ đói mày! Nếu không phải mày được ông ta nuôi nấng thì bây giờ cũng không biết đang lưu lạc ở phương trời nào đâu!"
Đào Anh Thy làm sao có thể lý luận được với Liêu Ninh? Bởi vì tư tưởng hoàn toàn khác nhau! "Bà chạy tới đây nói tốt giúp ông ta, chẳng lẽ hai người lại bắt tay' với nhau à?"
Liêu Ninh bị hai chữ "bắt tay" làm cho tức giận đến nổi mặt đỏ hết lên: "Tao chỉ là không nhìn được những gì mày làm ra!"
Đào Anh Thy lạnh nhạt mà nhìn bà ta: "Bà cũng xứng sao?" "Đào Anh Thy, mày hơi quá đáng rồi đó! Không, mặc cho Đào Hải Trạch có phải là ba ruột của mày hay không thì mày cũng phải giúp ông ta!" Liêu Ninh bắt đầu không nói lý! "Nếu không thì sao?" "Thế thì mày đừng hối hận!" Liêu Ninh xoay người mở ra của văn phòng.
Đào Anh Thy tưởng bà ta đã đi rồi!
Không ngờ Liêu Ninh lại đi ra ngoài, bà ta đứng bên ngoài nói với đồng nghiệp: "Các người xem đi! Đây là Đào Anh Thy, người dẫn chương trình xuất sắc của đài truyền hình các người, lại vô tâm với ba mẹ mặc kệ sống chết! Cho dù không phải là ba ruột của nó nhưng đã nuôi nấng nó nhiều năm như vậy, bây giờ có tiền lại trở mặt không nhìn người! Cũng như nuôi một con sói mắt trắng có gì khác nhau đâu?"
Các đồng nghiệp bên ngoài văn phòng nhìn nhau, bối rối trước tình huống này. Lại nghe được chuyện nhà của MC Đào, trái lại làm cho họ không được tự nhiên!
Đào Anh Thy tiến tới kéo bà ta: "Bà làm gì vậy? Đi về đi!"
Liêu Ninh hất tay cô ra: "Tại sao tao phải đi về? Mày sợ cái gì? Trúng tim đen rồi à? Mày chính là một con sói mắt trắng! Không nhận mẹ cũng không nhận ba! Tao muốn cho tất cả mọi người ở đài truyền hình này nhìn rõ mặt mày!"
Đào Anh Thy không ngờ Liêu Ninh lại vô liêm sỉ tới như vậy! Dám trắng trợn nháo nhào ở đây! "Liêu Ninh, bà đừng có ầm ĩ ở đây!" Vẻ mặt Đào
Anh Thy lạnh lùng cảnh cáo bà ta. "Tao ầm ĩ sao? Tao chỉ nói thật mà thôi! Nếu mày ngay thẳng thì sợ cái gì?" Liêu Ninh không chịu thua!
Quay lại và nói với nhóm đồng nghiệp của cô: "Nó, Đào Anh Thy, tìm được một người đàn ông giàu có rồi quay lưng không nhận ba mẹ của mình nửa. Các người nghĩ xem người như vậy có thể làm MC được sao? A? Tôi thấy ở đây ai cũng có lương tâm hơn cô ta... A a!"
Liêu Ninh còn chưa nói xong, đã bị Đào Anh Thy "không thể nhịn nổi" kéo đi... kéo ra bên ngoài! "Đào Anh Thy, mày thả tao ra!" Liêu Ninh kéo tay của cô, kéo đến mức khiến da đầu cũng đau!" A a!" Đào Anh Thy kéo bà ta đi rất xa rồi mới buông tay ra.
Cuối cùng Liêu Ninh cũng thoát ra được liền chỉ trỏ mắng chửi: "Đào Anh Thy! Mẹ mày mà mày cũng dám đánh! Mày... Mày muốn làm phản sao! Đồ súc sinh!" "Tôi không chỉ muốn đánh bà mà ngay cả ông ta cũng muốn đánh, muốn thử một chút hay không?" Đào Anh Thy tức giận! "Đào Anh Thy, mày đừng có quá đáng! Đừng nghĩ có Tư Hải Minh chống lưng thì hay lắm! Tao chờ tới lúc mày bị vứt rồi xem mày còn kiêu ngạo thế nào!" Đầu tóc Liêu Ninh hỗn loạn tức giận hét lớn!
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
Bình luận facebook