-
Chap-690
Chương 690: Tôi còn bận việc
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
"Bà ta càm ràm nhiều quả, nhất thời ba kích động quá nên đánh bà ta." Đào Hải Trạch không cần che giấu, dù gì mọi người cũng biết!
“Ông đúng là cho tôi mở mang tầm mắt, lúc nhỏ tôi bị ông đánh, bây giờ ông vẫn không sửa đổi cái tật này!” Đào Anh Thy nói giọng lạnh lùng: "Ông không tìm được cách giải quyết, hay là không đánh người thì sẽ ngứa ngáy tay chân? Tôi không hiểu tại sao bà nội tốt như vậy, mà tính tình của ông lại xấu như vậy?”
Đào Hải Trạch đẩy nhẹ mắt kính: “Có lẽ liên quan đến tính cách trời sinh! Hơn nữa, lúc con còn nhỏ, ba cũng đâu phải cố tình đánh con, do ba uống say, và còn vì Liêu Ninh...”
Đào Anh Thy thật sự không muốn nói tiếp với loại người này nữa, lúc nào cũng có lý do này lý do kia!
"Không còn gì nữa tôi tắt máy đây!"
"Anh Thy, con không đến thăm ba sao?”
"Ông có một trai một gái, có đến lượt tôi đi không? Tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt hận thù như muốn ăn tươi nuốt sống tôi nữa!" Đào Anh Thy không cho Đào Hải Trạch có cơ hội phản bác, thẳng tay ngắt máy. "Anh Thy..." Đào Hải Trạch tức đến muốn quăng điện thoại, nhưng không thể không nhịn!
Quăng điện thoại rồi, ông ta lấy gì để liên lạc nữa? Người nào người nấy đều chống đối ông! Đừng vội, ông ấy sẽ khiến cho tất cả mọi người phải hối hận!
Đào Anh Thy không còn tâm trí làm việc, chủ yếu là vì đã đến giờ rồi.
Tư Hải Minh có gọi điện kêu cô qua biệt thự Minh
Uyển không? Có vẻ như cô không có bất kỳ lý do nào để từ chối thẳng thắn!
Cũng như chuyện ra biển.
Tư Hải Minh đã sắp xếp xong hết, ngày ra biển cũng đã xác định là trong tuần này!
Đào Anh Thy không muốn đi, nên đã nghĩ rất nhiều lý do có thể từ chối!
Nói đi làm, thì cả đài truyền hình đều là con cờ dưới trướng tập đoàn Vương Tân, nói cũng là dư thừa!
Nói sức khỏe không ổn, không cần nghĩ, Tư Hải Minh sẽ đưa cô đến thẳng chỗ của Hạ Khiết Mai!
Không lẽ chạy trốn về quê? Vậy thì càng vô ích! Tư Hải Minh biết chỗ dưới quê, máy bay trực thăng bay đến và đi đều tiện, cô có chạy đến đâu cũng vô ích!
Sau khi biết được trong lòng Tư Hải Minh thật sự nghĩ gì, cô càng không muốn có quá nhiều tiếp xúc không liên quan đến mấy đứa nhỏ với Tư Hải Minh! Vì sáu bé con, không thể không tiếp xúc, cô chấp nhận! Không còn cách nào khác, cô không thể không gặp sáu bé con!
Mang trong đầu suy nghĩ tiêu cực, bỏ mặc con cái rời khỏi thủ đô, đó cũng chỉ là lời nói hoang đường thôi! Tư Hải Minh còn chưa chơi đủ với cô, sao có thể tha cho cô ch...
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Đào Anh Thy nhìn vào chiếc điện thoại ba giây rồi mới nhấc lên.
Là của Tư Hải Minh nhắn, ba từ: Bãi đậu xe.
Đào Anh Thy bấm số nội bộ gọi Lâm Anh vào.
Lâm Anh bước vào văn phòng: “MC Đào, tìm tôi có việc gì à?"
"Có phải hôm nay đã nói với anh em sinh ba là buổi tối có thời gian không?”
"Phải, hình như anh em sinh ba có sở thích khác cần được đào tạo.” "Gọi điện cho họ, hỏi xem tối nay có thời gian không.”
"Bây giờ hả?"
"Ừ, dù sao cũng là phỏng vấn thôi, không mất quá nhiều thời gian đâu."
“Được.” Lâm Anh đi gọi điện thoại.
Đào Anh Thy lúc này mới trả lời tin nhắn Tư Hải Minh: "Trò chuyện cùng bé 3” sắp ghi hình rồi, dạo này bận lắm, hai hôm nay không đến biệt thự Minh Uyển nữa!
Tin nhắn gửi xong không có động tĩnh gì.
Sau khi chốt giờ phỏng vấn với sinh ba không bao lâu, Tư Hải Minh đã đến.
Đứng trong văn phòng, thân hình cao ráo đã làm cho không gian của văn phòng trở nên hết sức chật hẹp!
Đào Anh Thy nói: “Không phải nói bận sao?” Tư Hải Minh ngồi xuống ghế sô-pha, bắt chéo hai chân, vẻ mặt nghiêm túc: “Còn bận gì nữa?”
"Phỏng vấn anh em sinh ba."
Tư Hải Minh đưa tay lên nhìn lướt qua đồng hồ: "Chắc không mất nhiều thời gian, tôi chờ.”
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
"Bà ta càm ràm nhiều quả, nhất thời ba kích động quá nên đánh bà ta." Đào Hải Trạch không cần che giấu, dù gì mọi người cũng biết!
“Ông đúng là cho tôi mở mang tầm mắt, lúc nhỏ tôi bị ông đánh, bây giờ ông vẫn không sửa đổi cái tật này!” Đào Anh Thy nói giọng lạnh lùng: "Ông không tìm được cách giải quyết, hay là không đánh người thì sẽ ngứa ngáy tay chân? Tôi không hiểu tại sao bà nội tốt như vậy, mà tính tình của ông lại xấu như vậy?”
Đào Hải Trạch đẩy nhẹ mắt kính: “Có lẽ liên quan đến tính cách trời sinh! Hơn nữa, lúc con còn nhỏ, ba cũng đâu phải cố tình đánh con, do ba uống say, và còn vì Liêu Ninh...”
Đào Anh Thy thật sự không muốn nói tiếp với loại người này nữa, lúc nào cũng có lý do này lý do kia!
"Không còn gì nữa tôi tắt máy đây!"
"Anh Thy, con không đến thăm ba sao?”
"Ông có một trai một gái, có đến lượt tôi đi không? Tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt hận thù như muốn ăn tươi nuốt sống tôi nữa!" Đào Anh Thy không cho Đào Hải Trạch có cơ hội phản bác, thẳng tay ngắt máy. "Anh Thy..." Đào Hải Trạch tức đến muốn quăng điện thoại, nhưng không thể không nhịn!
Quăng điện thoại rồi, ông ta lấy gì để liên lạc nữa? Người nào người nấy đều chống đối ông! Đừng vội, ông ấy sẽ khiến cho tất cả mọi người phải hối hận!
Đào Anh Thy không còn tâm trí làm việc, chủ yếu là vì đã đến giờ rồi.
Tư Hải Minh có gọi điện kêu cô qua biệt thự Minh
Uyển không? Có vẻ như cô không có bất kỳ lý do nào để từ chối thẳng thắn!
Cũng như chuyện ra biển.
Tư Hải Minh đã sắp xếp xong hết, ngày ra biển cũng đã xác định là trong tuần này!
Đào Anh Thy không muốn đi, nên đã nghĩ rất nhiều lý do có thể từ chối!
Nói đi làm, thì cả đài truyền hình đều là con cờ dưới trướng tập đoàn Vương Tân, nói cũng là dư thừa!
Nói sức khỏe không ổn, không cần nghĩ, Tư Hải Minh sẽ đưa cô đến thẳng chỗ của Hạ Khiết Mai!
Không lẽ chạy trốn về quê? Vậy thì càng vô ích! Tư Hải Minh biết chỗ dưới quê, máy bay trực thăng bay đến và đi đều tiện, cô có chạy đến đâu cũng vô ích!
Sau khi biết được trong lòng Tư Hải Minh thật sự nghĩ gì, cô càng không muốn có quá nhiều tiếp xúc không liên quan đến mấy đứa nhỏ với Tư Hải Minh! Vì sáu bé con, không thể không tiếp xúc, cô chấp nhận! Không còn cách nào khác, cô không thể không gặp sáu bé con!
Mang trong đầu suy nghĩ tiêu cực, bỏ mặc con cái rời khỏi thủ đô, đó cũng chỉ là lời nói hoang đường thôi! Tư Hải Minh còn chưa chơi đủ với cô, sao có thể tha cho cô ch...
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Đào Anh Thy nhìn vào chiếc điện thoại ba giây rồi mới nhấc lên.
Là của Tư Hải Minh nhắn, ba từ: Bãi đậu xe.
Đào Anh Thy bấm số nội bộ gọi Lâm Anh vào.
Lâm Anh bước vào văn phòng: “MC Đào, tìm tôi có việc gì à?"
"Có phải hôm nay đã nói với anh em sinh ba là buổi tối có thời gian không?”
"Phải, hình như anh em sinh ba có sở thích khác cần được đào tạo.” "Gọi điện cho họ, hỏi xem tối nay có thời gian không.”
"Bây giờ hả?"
"Ừ, dù sao cũng là phỏng vấn thôi, không mất quá nhiều thời gian đâu."
“Được.” Lâm Anh đi gọi điện thoại.
Đào Anh Thy lúc này mới trả lời tin nhắn Tư Hải Minh: "Trò chuyện cùng bé 3” sắp ghi hình rồi, dạo này bận lắm, hai hôm nay không đến biệt thự Minh Uyển nữa!
Tin nhắn gửi xong không có động tĩnh gì.
Sau khi chốt giờ phỏng vấn với sinh ba không bao lâu, Tư Hải Minh đã đến.
Đứng trong văn phòng, thân hình cao ráo đã làm cho không gian của văn phòng trở nên hết sức chật hẹp!
Đào Anh Thy nói: “Không phải nói bận sao?” Tư Hải Minh ngồi xuống ghế sô-pha, bắt chéo hai chân, vẻ mặt nghiêm túc: “Còn bận gì nữa?”
"Phỏng vấn anh em sinh ba."
Tư Hải Minh đưa tay lên nhìn lướt qua đồng hồ: "Chắc không mất nhiều thời gian, tôi chờ.”
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Bình luận facebook