-
Chap-672
Chương 672
Chương 672: Ly hôn đi
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Xa Huệ Anh nằm ở trên giường, nghiêng đầu, cũng không nhìn Đào Hải Trạch đang ngồi cạnh giường Bị đánh thành như thế này, trong lòng bà ta xuất hiện đủ loại cảm xúc phần hận, sợ hãi, thất vọng!
“Vợ, xin lỗi, tôi biết tôi không nên đánh bà, chỉ là… lúc đó nhìn thấy trên mạng nói như vậy, lại làm cho người trong công ty đều biết, tôi quá tức giận! Bà nghĩ đi, ai mà không tức giận được chứ?” Đào Hải Trạch xin lỗi, tỏ vẻ vô tội.
Lúc ấy ông ta vừa ăn cơm tối xong, chuyện gì cũng không biết, trợ lý gọi điện thoại nói cho ông tat Chuyện mất mặt như không thể sinh con, ông ta sẽ không nói cho ai hết, cũng tại khi đó Xa Huệ Anh nhất định phải sinh con cho ông ta nên mới bị bà ta phát hiện!
Đã dặn bà ta không được nói ra, giờ thì tốt rồi, chuyện bị tung hết lên trên mạng!
“Ông hỏi cũng không thèm hỏi, vừa thấy mặt thì đã đánh tôi! Ông có cho tôi cơ hội giải thích không?” Xa Huệ Anh oan ức khóc lên.
“Chuyện này chỉ có tôi và bà biết, dù là không phải là bà tung tin ra thì bà có chắc là bà không có lỡ miệng nói cho ai khác biết không?”
“Tôi không có nói cho ai hết! Ngay cả hai đứa nhỏ tôi cũng không cho bọn nó biết! Cho dù tôi có lỡ miệng nói cho người khác biết thì ông có thể đánh tôi như vậy hả? Đánh như là đánh súc vật? Đào Hải Trạch, tôi không ngờ đấy, ông lại là loại đàn ông như vậy! Ông đối xử tốt với tôi chỉ là giả vờ đúng không? Sau này tôi sẽ không tin tưởng ông nữa, tôi muốn ly hôn, ly hôn!”
Xa Huệ Anh kích động đến toàn thân đều run lên, lập tức đụng đến xương sườn, đau đến bà ta đố mồ hôi lạnh “Vợ, bà đừng nóng giận, tôi sai rồi, đừng có ly hôn với tôi, tôi cũng sẽ không ly hôn với bà, tôi yêu bài” Đào Hải Trạch trấn an Xa Huệ Anh Nghĩ thầm, bây giờ không phải thời cơ tốt để ly hôn!
Nói gì thì nói, phải đợi Đào Anh Thy làm xong mới được!
*Trước kia tôi cũng nghĩ là ông là yêu tôi, ông nhìn tôi đi, ông yêu tôi như vậy đó hả!” Xa Huệ Anh hất tay của ông ta ra.
“Đó cũng đâu phải là lỗi của tôi? Tôi bị tức đến mức chập mạch thôi mà! Bà nghĩ đi, trước giờ trừ chuyện này ra tôi có từng động tay với bà hay sao? Đừng nói động tay, mắng bà, ngay cả lớn tiếng nói chuyện với bà tôi cũng chưa từng làm vậy!”
Xa Huệ Anh chỉ khóc, không nói lời nào.
Bởi vì Đào Hải Trạch đúng là như thế, chỉ có lần này… nhưng mà dù chỉ có mỗi lần này, cũng đủ khiến toàn bộ ảo tưởng của bà †a sụp đổ, Thậm chí cũng không dám nói với bất kỳ ai trong nhà, Đào Hải Trạch là người đàn ông mà trước kia bà ta sống chết cũng muốn ở cùng, bây giờ bị đánh thì có thể trách ai chứ?
Nói ra cũng quá mất mặt, bà ta cũng không muốn ly hôn với Đào Hải Trạch, vừa nghĩ tới ly hôn bà ta cũng khó chịu, càng nghĩ càng oan ức, càng oan ức càng khóc dữ dội hơn Đào Hải Trạch dỗ dành: “Được rồi, vợ đừng khóc, đều là do tôi không tốt, là lỗi của tôi, là…”
Còn chưa nói dứt lời thì cửa bị đẩy mạnh ra.
Dọa cho hai người bên trong giật nảy cả mình.
Nhìn thấy người đi vào là ai, Xa Huệ Anh cũng quên khóc.
Ánh mắt lạnh lẽo và tức giận của Đào Sơ Tâm chiếu thẳng vào người Đào Hải Trạch: “Mẹ tôi không phải bị lưu manh đánh bị thương mà là do ông đánh?”
*Không phải, Sơ Tâm, con nghe ba giải thích..”
“Ông không cần giải thích, thừa nhận đi!”
Xa Huệ Anh nói: “Sơ Tâm, sao con lại đến đây? Chuyện này là chuyện riêng giữa mẹ và ba con, con đừng quan tâm tới…”
“Ly hôn đi!” Đào Sơ Tâm không nói gì cả, chỉ phun ra ba chữ!
Đào Hải Trạch vội nói: “Ba sẽ không ly hôn với mẹ con! Sơ Tâm, lần này là ba không đúng, ba đã rất hối hận, lúc ấy chỉ là xúc động nhất thời…
*Xúc động? Đào Hải Trạch, nếu không phải mẹ tôi nhất quyết phải lấy ông thì ông nghĩ một tên nông dân như ông có đủ tư cách để đi vào nhà chúng tôi hay sao?” Đào Sơ Tâm hoàn toàn không nể mặt ông ta: “Ông giống như.
Đào Anh Thy, đều mơ tưởng muốn được gả vào nhà giàu! Đào Anh Thy còn chưa biết chuyện ông không thể sinh con chứ? Nếu ông không ly hôn thì tôi sẽ nói chuyện này cho cô ta biết, chắc chắn sẽ rất thú vị đó.
Chương 672: Ly hôn đi
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Xa Huệ Anh nằm ở trên giường, nghiêng đầu, cũng không nhìn Đào Hải Trạch đang ngồi cạnh giường Bị đánh thành như thế này, trong lòng bà ta xuất hiện đủ loại cảm xúc phần hận, sợ hãi, thất vọng!
“Vợ, xin lỗi, tôi biết tôi không nên đánh bà, chỉ là… lúc đó nhìn thấy trên mạng nói như vậy, lại làm cho người trong công ty đều biết, tôi quá tức giận! Bà nghĩ đi, ai mà không tức giận được chứ?” Đào Hải Trạch xin lỗi, tỏ vẻ vô tội.
Lúc ấy ông ta vừa ăn cơm tối xong, chuyện gì cũng không biết, trợ lý gọi điện thoại nói cho ông tat Chuyện mất mặt như không thể sinh con, ông ta sẽ không nói cho ai hết, cũng tại khi đó Xa Huệ Anh nhất định phải sinh con cho ông ta nên mới bị bà ta phát hiện!
Đã dặn bà ta không được nói ra, giờ thì tốt rồi, chuyện bị tung hết lên trên mạng!
“Ông hỏi cũng không thèm hỏi, vừa thấy mặt thì đã đánh tôi! Ông có cho tôi cơ hội giải thích không?” Xa Huệ Anh oan ức khóc lên.
“Chuyện này chỉ có tôi và bà biết, dù là không phải là bà tung tin ra thì bà có chắc là bà không có lỡ miệng nói cho ai khác biết không?”
“Tôi không có nói cho ai hết! Ngay cả hai đứa nhỏ tôi cũng không cho bọn nó biết! Cho dù tôi có lỡ miệng nói cho người khác biết thì ông có thể đánh tôi như vậy hả? Đánh như là đánh súc vật? Đào Hải Trạch, tôi không ngờ đấy, ông lại là loại đàn ông như vậy! Ông đối xử tốt với tôi chỉ là giả vờ đúng không? Sau này tôi sẽ không tin tưởng ông nữa, tôi muốn ly hôn, ly hôn!”
Xa Huệ Anh kích động đến toàn thân đều run lên, lập tức đụng đến xương sườn, đau đến bà ta đố mồ hôi lạnh “Vợ, bà đừng nóng giận, tôi sai rồi, đừng có ly hôn với tôi, tôi cũng sẽ không ly hôn với bà, tôi yêu bài” Đào Hải Trạch trấn an Xa Huệ Anh Nghĩ thầm, bây giờ không phải thời cơ tốt để ly hôn!
Nói gì thì nói, phải đợi Đào Anh Thy làm xong mới được!
*Trước kia tôi cũng nghĩ là ông là yêu tôi, ông nhìn tôi đi, ông yêu tôi như vậy đó hả!” Xa Huệ Anh hất tay của ông ta ra.
“Đó cũng đâu phải là lỗi của tôi? Tôi bị tức đến mức chập mạch thôi mà! Bà nghĩ đi, trước giờ trừ chuyện này ra tôi có từng động tay với bà hay sao? Đừng nói động tay, mắng bà, ngay cả lớn tiếng nói chuyện với bà tôi cũng chưa từng làm vậy!”
Xa Huệ Anh chỉ khóc, không nói lời nào.
Bởi vì Đào Hải Trạch đúng là như thế, chỉ có lần này… nhưng mà dù chỉ có mỗi lần này, cũng đủ khiến toàn bộ ảo tưởng của bà †a sụp đổ, Thậm chí cũng không dám nói với bất kỳ ai trong nhà, Đào Hải Trạch là người đàn ông mà trước kia bà ta sống chết cũng muốn ở cùng, bây giờ bị đánh thì có thể trách ai chứ?
Nói ra cũng quá mất mặt, bà ta cũng không muốn ly hôn với Đào Hải Trạch, vừa nghĩ tới ly hôn bà ta cũng khó chịu, càng nghĩ càng oan ức, càng oan ức càng khóc dữ dội hơn Đào Hải Trạch dỗ dành: “Được rồi, vợ đừng khóc, đều là do tôi không tốt, là lỗi của tôi, là…”
Còn chưa nói dứt lời thì cửa bị đẩy mạnh ra.
Dọa cho hai người bên trong giật nảy cả mình.
Nhìn thấy người đi vào là ai, Xa Huệ Anh cũng quên khóc.
Ánh mắt lạnh lẽo và tức giận của Đào Sơ Tâm chiếu thẳng vào người Đào Hải Trạch: “Mẹ tôi không phải bị lưu manh đánh bị thương mà là do ông đánh?”
*Không phải, Sơ Tâm, con nghe ba giải thích..”
“Ông không cần giải thích, thừa nhận đi!”
Xa Huệ Anh nói: “Sơ Tâm, sao con lại đến đây? Chuyện này là chuyện riêng giữa mẹ và ba con, con đừng quan tâm tới…”
“Ly hôn đi!” Đào Sơ Tâm không nói gì cả, chỉ phun ra ba chữ!
Đào Hải Trạch vội nói: “Ba sẽ không ly hôn với mẹ con! Sơ Tâm, lần này là ba không đúng, ba đã rất hối hận, lúc ấy chỉ là xúc động nhất thời…
*Xúc động? Đào Hải Trạch, nếu không phải mẹ tôi nhất quyết phải lấy ông thì ông nghĩ một tên nông dân như ông có đủ tư cách để đi vào nhà chúng tôi hay sao?” Đào Sơ Tâm hoàn toàn không nể mặt ông ta: “Ông giống như.
Đào Anh Thy, đều mơ tưởng muốn được gả vào nhà giàu! Đào Anh Thy còn chưa biết chuyện ông không thể sinh con chứ? Nếu ông không ly hôn thì tôi sẽ nói chuyện này cho cô ta biết, chắc chắn sẽ rất thú vị đó.