Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-567
Chương 567: Chơi xích đu
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
"Bay!" Bảo An kích động.
Cơ thể nhỏ rơi vào bên trong nệm hơi, bị biển bong bóng bao phủ, sau đó nhô cái đầu nhỏ ra, vẻ mặt rất đáng yêu.
Bảo Long và Bảo My một trước một sau ngồi trên đu quay, hai cái tay nhỏ nắm chặt lấy cây cột, biểu cảm vui vẻ hiện rõ trên mặt. Bên cạnh có vệ sĩ đi theo, chú ý đến an toàn của bọn nó. Lại nhìn Bảo Vỹ và Bảo Hân, hai đứa bé ghé vào đu dây, chân tay ngắn ngủn, cơ thể mũm mĩm, có hơi lắc lư theo xích đu.
Đào Anh Thy cười ra tiếng, đây là cách chơi mới sao? Rất đáng yêu
"Bảo Vỹ, Bảo Hân?" Đào Anh Thy đi qua.
Bảo Vỹ và Bảo Hân hơi sững sờ, khi ngẩng đầu lên, nhìn đến mẹ thì phóng từ trên xích đu xuống,
Vệ sĩ vội vã chạy tới đỡ lấy.
"Mę!"
"Mę!" Bảo Vỹ và Bảo Hân vui vẻ chạy về phía Đào Anh Thy, một người ôm một cái chân, nũng nịu nhảy. Vừa nhảy vừa gọi mẹ.
Đào Anh Thy cười, vui vẻ như vậy sao? Sau đó ngồi xổm xuống, miễn cho bọn nhỏ với không tới.
Bảo Nam và Bảo An nhìn thấy mẹ.
"Mẹ ơi, ôm một cái!"
"Mẹ ơi, ôm một cái!"
Hai đứa nhỏ vội vã leo ra khỏi biển bong bóng, từ trên nệm hơi lăn xuống đất.
Bảo Long và Bảo My đang ở trên đu quay thì gấp đến độ kêu to: "Mau thả chúng cháu xuống!"
"Xuống đi... mẹ ơi.” Bảo My muốn khóc.
Vệ sĩ ôm hai đứa nhỏ xuống, hai đứa nhỏ lập tức chạy tới chỗ mẹ!
"Mẹ ơi, chơi với chúng con đi!" Bảo Vỹ nhảy cẫng lên, mong đợi.
"Mẹ ơi, chơi thang trượt với con đi!" Bảo Nam.
"Ừm!" Bảo An kích động gật đầu, tỏ vẻ chơi rất vui.
"Chơi đu dây!" Bảo Hân.
"Cưỡi ngựa!" Bảo Long.
"Có quá nhiều...” Bảo My.
Sáu đứa nhỏ, đứa nào cũng muốn được chơi cùng với mẹ, Đào Anh Thy hoàn toàn không thể phân thân ra được!
Ở chỗ này có nhiều cái để chơi như vậy, cô có thể chơi hết sao? Tuy nhiên công viên trò chơi cũng không đơn thuần là chỗ để cho các bạn nhỏ chơi.
Đào Anh Thy không phải là chưa từng vào công viên trò chơi, trước khi cô sinh sáu đứa nhỏ này thì cũng từng chơi rồi, thậm chí là ngồi đu quay với... Tư Viễn Hằng.
Khi tình cảm của cô và Tư Viễn Hằng còn đang mặn nồng, chỉ cần là những chuyện có liên quan tới chuyện yêu đương thì bọn họ đều có làm hết rồi.
Nhưng mà chơi và chăm sóc con cái lại không có liên quan gì đến Tư Viễn Hằng.
Không khỏi hơi xúc động...
Phát hiện có một hơi thở đến gần sau lưng, Đào Anh Thy hoàn hồn, thần kinh căng thẳng, tập trung tinh thần.
"Có thể chơi." Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên ở phía sau.
"Đi thôi! Chúng ta chơi từng cái trước!" Đào Anh Thy đi tới chỗ thang trượt.
Sáu đứa nhỏ nhanh chóng theo sát mẹ chúng.
Bảo Hân nghĩ đến gì đó, quay đầu chạy đến trước mặt Tư Hải Minh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ba ơi, ba không chơi với chúng con sao?"
Tư Hải Minh ôm lấy Bảo Hân: "Ba đẩy xích đu cho con được không?”
"Được!"
Thích chơi đu dây thì tìm ba, thích chơi thang trượt hoặc là đu quay thì đi theo mẹ.
Hai người tách ra chơi với bọn nhỏ. Tư Hải Minh đang đẩy xích đu cho Bảo Hân nhưng sự chú ý lại đặt ở trên người Đào Anh Thy ở phía xa.
Đào Anh Thy chơi như một đứa trẻ con, hoặc là ôm Bảo My nhát gan cùng nhảy xuống, chìm vào bên trong biển bong bóng, cười giòn tan như bánh đa.
"Ba, đừng có ngừng chứ!" Bảo Hân ngẩng khuôn
mặt nhỏ nhắn lên nhìn ba mình, lại nhận ra ba mình đang nhìn mẹ ở phía xa. Khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ bà cụ non ngẫm nghĩ, có vẻ như là nghĩ đến cái gì, quyết tâm gật đầu một cái.
Sau đó từ đu dây leo xuống, chạy một mạch tới chỗ của Đào Anh Thy, đâm đầu vào bên trong biển bong bóng.
"Bảo Hân!" Đào Anh Thy kinh ngạc, vội chạy tới
kéo Bảo Hân ra khỏi biển bong bóng: "Con làm gì đó?
Sao lại chạy qua đây?" Không phải Tư Hải Minh đang trông chừng con bé sao?
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tư Hải Minh đang đứng bên cạnh đu dây.
"Mẹ ơi, đi chơi xích đu!" Bảo Hân níu chặt quần của Đào Anh Thy, không ngừng kéo cô ra bên ngoài.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
"Bay!" Bảo An kích động.
Cơ thể nhỏ rơi vào bên trong nệm hơi, bị biển bong bóng bao phủ, sau đó nhô cái đầu nhỏ ra, vẻ mặt rất đáng yêu.
Bảo Long và Bảo My một trước một sau ngồi trên đu quay, hai cái tay nhỏ nắm chặt lấy cây cột, biểu cảm vui vẻ hiện rõ trên mặt. Bên cạnh có vệ sĩ đi theo, chú ý đến an toàn của bọn nó. Lại nhìn Bảo Vỹ và Bảo Hân, hai đứa bé ghé vào đu dây, chân tay ngắn ngủn, cơ thể mũm mĩm, có hơi lắc lư theo xích đu.
Đào Anh Thy cười ra tiếng, đây là cách chơi mới sao? Rất đáng yêu
"Bảo Vỹ, Bảo Hân?" Đào Anh Thy đi qua.
Bảo Vỹ và Bảo Hân hơi sững sờ, khi ngẩng đầu lên, nhìn đến mẹ thì phóng từ trên xích đu xuống,
Vệ sĩ vội vã chạy tới đỡ lấy.
"Mę!"
"Mę!" Bảo Vỹ và Bảo Hân vui vẻ chạy về phía Đào Anh Thy, một người ôm một cái chân, nũng nịu nhảy. Vừa nhảy vừa gọi mẹ.
Đào Anh Thy cười, vui vẻ như vậy sao? Sau đó ngồi xổm xuống, miễn cho bọn nhỏ với không tới.
Bảo Nam và Bảo An nhìn thấy mẹ.
"Mẹ ơi, ôm một cái!"
"Mẹ ơi, ôm một cái!"
Hai đứa nhỏ vội vã leo ra khỏi biển bong bóng, từ trên nệm hơi lăn xuống đất.
Bảo Long và Bảo My đang ở trên đu quay thì gấp đến độ kêu to: "Mau thả chúng cháu xuống!"
"Xuống đi... mẹ ơi.” Bảo My muốn khóc.
Vệ sĩ ôm hai đứa nhỏ xuống, hai đứa nhỏ lập tức chạy tới chỗ mẹ!
"Mẹ ơi, chơi với chúng con đi!" Bảo Vỹ nhảy cẫng lên, mong đợi.
"Mẹ ơi, chơi thang trượt với con đi!" Bảo Nam.
"Ừm!" Bảo An kích động gật đầu, tỏ vẻ chơi rất vui.
"Chơi đu dây!" Bảo Hân.
"Cưỡi ngựa!" Bảo Long.
"Có quá nhiều...” Bảo My.
Sáu đứa nhỏ, đứa nào cũng muốn được chơi cùng với mẹ, Đào Anh Thy hoàn toàn không thể phân thân ra được!
Ở chỗ này có nhiều cái để chơi như vậy, cô có thể chơi hết sao? Tuy nhiên công viên trò chơi cũng không đơn thuần là chỗ để cho các bạn nhỏ chơi.
Đào Anh Thy không phải là chưa từng vào công viên trò chơi, trước khi cô sinh sáu đứa nhỏ này thì cũng từng chơi rồi, thậm chí là ngồi đu quay với... Tư Viễn Hằng.
Khi tình cảm của cô và Tư Viễn Hằng còn đang mặn nồng, chỉ cần là những chuyện có liên quan tới chuyện yêu đương thì bọn họ đều có làm hết rồi.
Nhưng mà chơi và chăm sóc con cái lại không có liên quan gì đến Tư Viễn Hằng.
Không khỏi hơi xúc động...
Phát hiện có một hơi thở đến gần sau lưng, Đào Anh Thy hoàn hồn, thần kinh căng thẳng, tập trung tinh thần.
"Có thể chơi." Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên ở phía sau.
"Đi thôi! Chúng ta chơi từng cái trước!" Đào Anh Thy đi tới chỗ thang trượt.
Sáu đứa nhỏ nhanh chóng theo sát mẹ chúng.
Bảo Hân nghĩ đến gì đó, quay đầu chạy đến trước mặt Tư Hải Minh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ba ơi, ba không chơi với chúng con sao?"
Tư Hải Minh ôm lấy Bảo Hân: "Ba đẩy xích đu cho con được không?”
"Được!"
Thích chơi đu dây thì tìm ba, thích chơi thang trượt hoặc là đu quay thì đi theo mẹ.
Hai người tách ra chơi với bọn nhỏ. Tư Hải Minh đang đẩy xích đu cho Bảo Hân nhưng sự chú ý lại đặt ở trên người Đào Anh Thy ở phía xa.
Đào Anh Thy chơi như một đứa trẻ con, hoặc là ôm Bảo My nhát gan cùng nhảy xuống, chìm vào bên trong biển bong bóng, cười giòn tan như bánh đa.
"Ba, đừng có ngừng chứ!" Bảo Hân ngẩng khuôn
mặt nhỏ nhắn lên nhìn ba mình, lại nhận ra ba mình đang nhìn mẹ ở phía xa. Khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ bà cụ non ngẫm nghĩ, có vẻ như là nghĩ đến cái gì, quyết tâm gật đầu một cái.
Sau đó từ đu dây leo xuống, chạy một mạch tới chỗ của Đào Anh Thy, đâm đầu vào bên trong biển bong bóng.
"Bảo Hân!" Đào Anh Thy kinh ngạc, vội chạy tới
kéo Bảo Hân ra khỏi biển bong bóng: "Con làm gì đó?
Sao lại chạy qua đây?" Không phải Tư Hải Minh đang trông chừng con bé sao?
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tư Hải Minh đang đứng bên cạnh đu dây.
"Mẹ ơi, đi chơi xích đu!" Bảo Hân níu chặt quần của Đào Anh Thy, không ngừng kéo cô ra bên ngoài.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter