Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 531-540
Chương 531: Em nấu mì cho tôi đi
Bảo Long không đi qua được bên đó nên năm sụp xuống, cơ thể mũm mĩm bò vào bên trong.
“„* Đào Anh Thy đi qua đó: “Bảo Long, con tìm cái gì vậy?”
Bảo Long bò qua lùm cây, nhìn thấy quả bóng thì đôi mắt sáng bừng lên. Cậu bé tiến lên trước ôm lấy quả bóng rồi đứng lên, hai cánh tay ngắn bé chỉ có thể ôm được nửa quả bóng.
Cậu bé vui vẻ nói: “Mẹ ơi, com tìm thấy quả bóng rồi” “Bảo Long giỏi quá đi!” Đào Anh Thy khen ngợi cậu bé.
Quản gia Bào Điển đi đến chỗ họ: “Cô Anh Thy, cậu Hải Minh gọi cô qua đó” Đào Anh Thy hơi sững lại: “Có chuyện gì sao?” “Cậu Hải Minh không nói, cậu ấy đang đợi cô ở phòng ăn”
Phòng ăn? Tư Hải Minh gọi cô, cô không thể không đi Đào Anh Thy đi vào trong phòng khách rồi đi thẳng đến nhà ăn. Cô nhìn thấy Tư Hải Minh đang yên lặng ngồi đợi mình trên ghế chủ nên bèn đi qua đó với vẻ không hiểu: “Tôi đang chơi với các con, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lẽ nào là vì chơi đùa với các con lâu quá sao? Quả thật hơi lâu một chút, sau khi ăn xong cô và các con chơi với nhau hơn hai tiếng đồng hồ rồi…
Tư Hải Minh ngước mắt lên, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thăm thẩm: “Tôi vẫn chưa ăn no, em nấu mì tôm cho tôi” “”
Đào Anh Thy ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng, sau đó hỏi: “Mì tôm à? Để tôi đi vào bếp xem xem” Khi đi đến phòng bếp, cô thầm nghĩ. Đầu bếp trong biệt thự Minh Uyển này anh không dùng mà lại đi tìm tôi để nấu mì gói?
Đi vào trong phòng bếp, cô nhìn thấy đầu bếp đang ở bên trong thì vội vàng hỏi: “Có mì gói không?” “Có ạ” Đầu bếp mở ngăn tủ ra, nhìn thấy đống mì gói được xếp ngăn nắp gọn gàng ở trong đó.
Trong đầu Đào Anh Thy nảy ra rất nhiều dấu chấm hỏi. Cô đã đến biệt thự Minh Uyển nhiều lần như vậy, nhưng chưa từng ăn các.
loại đồ ăn như mì chứ đừng nói chỉ là mì gói.
“Đống mì gói này là lần trước cậu Hải Minh yêu cầu chuẩn bị, sau khi mua xong thì đặt ở trong này không hề động đến. Tôi cũng không biết cậu Hải Minh muốn ăn mì từ bao giờ, hóa ra là chuẩn bị cho cô Anh Thy” .’ Vẻ mặt của Anh Thy rất khó nói lên lời.
Chuẩn bị mì gói cho cô? Lẽ nào Tư Hải Minh cho rằng cô sẽ đến biệt thự Minh Uyển sao? Lẽ nào chạy từ trường học của sáu đứa con đến đây là kế hoạch của anh sao? Trong đầu cô lóe lên chỗ khác thường vào buổi chiều.
Khi chạy từ trong trường của các con đến đài truyền hình của cô dù thế nào cũng phải mất hơn nửa tiếng. Trong khoảng thời gian này, trường học không thông báo cho Tư Hải.
Minh sao? Với bản lĩnh một tay che trời của Tư Hải Minh, tìm sáu đứa con của mình là chuyện vô cùng dễ dàng.
Anh cần gì phải đợi ba tiếng sau mới xuất hiện ở đài truyền hình? Đào Anh Thy cố gắng phân tích sự nghi ngờ trong đầu mình. Không, không, không, sao có thể như vậy được?
Chuyện này liên quan đến sự an toàn của sáu đứa trẻ, Tư hải Minh vẫn có chút tính người mà. Không nên suy nghĩ như vậy! Nhưng tại sao Tư Hải Minh lại đến đài truyền hình muộn như vậy…
“Cô Anh Thy?” Đào Anh Thy định thần lại, đầu bếp đang nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: “Cô Anh Thy, cô không sao chứ?” “Tôi không sao, tôi không sao!” “Cô muốn nấu mấy gói?” Đầu bếp chuẩn bị bật bếp lửa.
“Anh đi ra ngoài đi, tôi làm được rồi” Đào Anh Thy nói.
Người đầu bếp trở nên luống cuống: “Đây là công việc của tôi, như vậy không được hay cho lắm đâu” Đào Anh Thy ngẩn ra một chút, hiểu tại sao anh ta lại hoảng sợ như vậy. Cô nở nụ cười rồi nói: “Tôi không có cướp mất công việc của anh đâu, tôi muốn đích thân nấu mì cho anh ấy” Người đầu bếp đó hiểu ra: “Được rồi” Nói rồi anh ta đi ra ngoài.
Đào Anh Thy không hề muốn nấu cho Tư Hải Minh, nhưng cô cũng không dám làm trái lại mệnh lệnh của anh.
Mấy phút sau, mì đã nấu ở trong nồi, hương thơm bay ngào ngạt.
Đào Anh Thy chóp chép miệng. Trong bữa cơm tối cô chỉ để ý đến bọn trẻ, cho nên cô cũng không ăn được gì nhiều.
Dù thế nào nấu một gói là nấu mà nấu hai gói cũng là nấu, vậy thì cứ nấu hai gói đi! Đào Anh Thy lại lấy thêm một gói mì ra, đến lúc đó cô cũng có thể ăn mà! Cô lại nấu mì lên giống như lần trước, còn trần hai quả trứng gà. Người hầu đến bưng bát mì ra trước bàn trong phòng ăn giúp cô.
Đào Anh Thy ngồi xuống bàn, nhận ra trên bàn không chỉ có mì gói mà còn có dưa chua và thịt quay.
Ặc.. Chuẩn bị cũng rất chu đáo đấy! “Tôi ăn cùng với anh, đủ tình nghĩa chưa?” Đào Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh liếc nhìn cô, sau đó cầm đôi đũa lên.
Chương 532: Mau trốn đi!
Đào Anh Thy ăn mì, dùng hết sức hút sụp soạt: “Ừm, tôi cảm thấy mì này của anh ngon hơn mì trong nhà tôi.”
Sau đó cô lại gắp một miếng thịt và dưa chua rồi bỏ vào miệng mình Thịt ngon quát Rất ngon! Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh, người đàn ông này ăn thôi mà cũng toát lên vẻ điềm đạm chững chạc, khiến cho gói mì ăn liền có cảm giác rất đắt giá.
“Tư Hải Minh, tôi làm cho anh phải lung lay rồi sao?” Đào Anh Thy mỉm cười rồi hỏi: “Tôi đã nói với anh về những thứ như mì ăn liền này, nếu như không ăn trong một khoảng thời gian thì anh sẽ vô cùng nhớ nó. Có phải bởi vì anh nhớ cho nên bảo tôi đi nấu không?”
Tư hải Minh ngước mắt nhìn, đôi mắt đen sâu thăm thẩm nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi có rất nhiều thứ muốn ăn” Đôi mắt mang theo sự xâm nhập quen thuộc này khiến cho Đào Anh Thy trở nên hoảng hốt. Cô chuyển chủ đề: “Anh ăn thử thịt với dưa chua cùng với nhau nhau, rất là ngon đấy!” Sau đó cô lại cúi đầu ăn mì.
Tại sao chủ đề hay như thế mà lại làm cho không được tự nhiên như vậy! Khi bầu không khí đặc sệt trở lại bình thường, bên ngoài vang lên giọng nói của sáu đứa trẻ…
“Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?” “Mẹ ơi!” Đào Anh Thy run lên, bàn tay vội vàng túm lấy tay áo của Tư Hải Minh: “Nhanh lên, mau trốn đi! Bưng mì đi!” “.” Tư Hải Minh.
“Trẻ con không được ăn thứ này, không lành mạnh. Đừng để các con nhìn thấy!” Đào.
Anh Thy vội vàng đứng lên, một tay thì bưng bát mì, tay kia thì lôi tay áo của Tư Hải Minh.
Cô đẩy Tư Hải Minh vào trong phòng bếp, còn bản thân mình cũng trốn ở trong đó.
Sáu đứa trẻ chạy vào trong phòng ăn, cái đầu nhỏ quay qua quay lại tìm kiếm…
“Ơ, mẹ đâu rồi?” Bảo Nam hỏi.
“Mẹ đi đâu rồi nhỉ?” Bảo Vỹ hỏi.
“Mẹ ơi!” “Mẹ… Mẹ ơi” Bảo My.
“Em biết rồi, mẹ đi tìm ba rồi!” Bảo Hân quay người đi ra khỏi phòng bếp.
Bảo An chạy theo phía sau cô bé.
Sáu đứa trẻ giống như một viên tròn vội vàng chạy đi tìm ba và mẹ. Chắc chẳn ba mẹ đang chơi trò gì vui lắm, bọn chúng cũng muốn chơi! Nghe thấy tiếng sáu đứa trẻ rời đi, Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm.
Khi cô quay mặt lại, một bóng đen bao trùm khiến hô hấp của cô như ngừng lại Không biết khi nào Tư Hải Minh đã ở phía Sau cô, song song với đôi mắt là hàm dưới cương nghị của Tư Hải Minh.
Một giây sau, cái miệng đang căng thẳng của cô bị anh nuốt trọn.
“Ừm..” Trái tim của Đào Anh Thy lập tức ập loạn xạ không còn quy luật nào nữa, trong đôi mắt đang mở to của cô ngập tràn sự ngỡ ngàng.
Cơ thể cô dán chặt lên bức tường, dường như đã hòa làm một với bước tường đó. Cô mặc cho Tư Hải Minh đang hôn mình, nếm mùi vị của mình.
Trên tay cô vẫn còn bưng bát mì nên cô không thể nào đẩy anh ra được. Khi bị hôn, cả người cô lập tức cứng đờ ngay tại chỗ đó, giống như thần kinh cô đã hoàn toàn bị tê liệt đến nỗi không nghe bất kỳ mệnh lệnh nào nữa.
Sau khi anh khẽ buông ra, Đào Anh Thy vội vàng thở hổn hển rồi nói: “Anh… Anh Hải Minh.
Lỡ như tay của tôi run lên, tất cả mì sẽ đổ lên người anh thì… thì anh đừng trách tôi..” Tư Hải Minh cắn môi của cô, hơi thở nóng Về hừng hực, giọng nói trở nên khàn khàn: phòng” Cơ thể của Đào Anh Thy khẽ run lên, cô biết Tư Hải Minh muốn cái gì.
Anh thật sự định ăn xong mì cô nấu rồi lại muốn đến ăn cô.
“Tối hôm nay còn muốn đi sao? Hử?” Tư Hải Minh cọ sống mũi thẳng của mình lên gương mặt nóng bừng của cô.
Xung quanh hai người chỉ có sự mập mờ không rõ ràng.
Tư Hải Minh cầm lấy mì trên tay cô, quay người đặt lên trên bục.
Đào Anh Thy thấy vậy thì muốn chạy trốn.
Mà thật ra cô đã làm như vậy rồi Cô đi ra khỏi phòng bếp, băng qua phòng ăn rồi đi vào phòng khách.
Cô vội vàng đi đến phía cầu thang để tìm sáu đứa nhỏ, nếu nói cô đang chạy vào rừng rú cũng không có gì sai cả.
“Át’ Đào Anh Thy vừa mới đi đến cửa phòng sách thì cổ tay đã bị vặn lại, ngay sau đó cô bị kéo vào bên trong phòng sách bên cạnh.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng sách đóng sầm lại.
Cơ thể của Đào Anh Thy rất nhẹ nên bị Tư Hải Minh bế thốc lên trên mặt bàn, cô vừa mới ngồi dậy thì cơ thể lại bị Tư hải Minh đè xuống.
Chương 533: Lại bị “bóng đèn” phá đàm
Không chỉ như vậy, ngay cả tia sáng duy nhất trước mắt cô cũng bị ngăn che bởi gương mặt tuấn tú như tạc tượng của Tư Hải Minh.
“Anh.” Đào Anh Thy thở hồng hộc nhìn anh: “Anh buông tôi ra.
Tư Hải Minh không nói gì mà nắm lấy cằm của cô, sau đó hôn dồn dập.
Đào Anh Thy bị anh hôn đến nỗi không có.
chỗ nào để né tránh. Cô làm thế nào cũng không thể đẩy Tư Hải Minh ra được, ngược lại còn khiến cho sức lực trong cơ thể mình càng nhanh chóng tiêu hao hơn.
Đào Anh Thy tin chắc chắn bên cạnh Tư Hải Minh không có người phụ nữ nào khác.
Nếu như có người phụ nữ nào đó thì anh sẽ không thể mãnh liệt và chỉ mong lập tức ăn ngấu nghiến rồi nuốt chửng cô vào bụng như vậy.
“Cộc cộc cộc” Tiếng gõ cửa vang lên, là tiếng bàn tay nhỏ bé gõ lên cánh cửa.
Sau đó là giọng nói trẻ con bập bẹ của sáu đứa trẻ…
“Ba ơi, mẹ ơi!” Bảo Nam.
“Ba ơi!” Bảo Vỹ, “Mẹ ơil Con muốn mẹ!” Bảo Long “Mẹ ơi… Mẹ có ở trong đó không?” Bảo My.
“Mở cửa ra, con là con thỏ con đây!” Bảo “Mẹ ơi, ba ơi!” Bảo An.
Sáu đứa trẻ cứ bám víu lên cánh cửa như vậy giống như một viên tròn nhỏ dính trên cửa, nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu.
“Đợi đã… Đợi đã, các con..” Đào Anh Thy ngăn cản anh lại. Nhưng cô lại kéo cái áo sơ mi của anh xuống bả vai, để lộ ra phần da thịt vừa cứng vừa cường tráng, ngập tràn sự ngỗ ngược.
“Không cần để ý đến bọn trẻ, bọn chúng.
không tìm thấy người thì sẽ đi thôi.” Đào Quỳnh Anh buồn bực, đây là lời nói của con người sao? Không cần để ý sao? “Tư Hải Minh, anh đừng..” Đào Anh Thy đang vô cùng bối rối.
Qua lớp cửa, cô lại ở bên trong cùng với Tư Hải Minh… Điều này quá kỳ cục không thể tưởng tượng nổi! “Ba ơi! Mẹ ơi!” “Mẹ ơi! Mở cửa rai” “Mở cửa ral” Tư Hải Minh dừng lại, gương mặt trở nên u ám. Anh thở hồng hộc, đang cố gắng kiềm chế lại.
Giọng nói của sáu đứa trẻ ở bên ngoài ríu rít không ngừng không thể không để cho anh phải kiềm chế lại.
Bọn trẻ thật sự rất kiên trì trong chuyện này, không tìm thấy người thì sẽ không bỏ qua, đúng không! Tư Hải Minh buông Đào Anh Thy ra, sau đó đứng dậy. Anh hít một hơi sâu để điều hòa lại dòng sáu đang cuồn cuộn.
Anh chỉnh lại quần áo.
Đào Anh Thy thấy dáng vẻ chật vật của Tư Hải Minh, cô cũng không biết tại sao mà bật cười “phì” một tiếng Động tác chỉnh sửa quần áo của Tư Hải Minh dừng lại, đôi mắt đen nhìn chảm chảm vào cô. Anh nheo mắt lại, tận sâu bên trong lóe lên tia ẩm ướt.
Đào Anh Thy nhận thấy ánh mắt Tư Hải Minh đang nhìn chăm chăm vào mình, cô thu nụ cười trên gương mặt lại rồi nhảy xuống khỏi bàn làm việc.
Cô vừa mới đi được một bước, cái eo của mình lại bị siết chặt lại. Cả cơ thể của cô ngã vào trong lồng ngực vừa rắn chắc vừa nóng bừng của Tư Hải Minh.
“Cô cười cái gì? Hả?” Tư Hải Minh nhìn sát vào cô.
“Đến cười mà tôi cũng không được cười sao?” Đào Anh Thy đẩy cánh tay đang siết chặt trên eo của mình ra.
Ngón trỏ của Tư Hải Minh lướt lên căm cô, ra yêu cầu: “Cười một cái đi” Đào Anh Thy sầu não, có gì đáng để cười chứ? Cười trước gương mặt ma quỷ này có chỗ nào bất bình thường sao? “Anh đừng như vậy, tôi đi mở cửa… ƯmI” Đào Anh Thy vùng vẫy, kết quả đôi môi nhỏ xinh của cô lại bị anh hôn lên.
Nụ hôn lần này cũng không phải là nụ hôn mãnh liệt đến điên cuồng nữa.
Mà là nụ hôn vừa ngang ngược vừa dịu dàng, nhẹ nhàng xâm nhập vào trong trái tim của Đào Anh Thy, dọc theo từng mạch máu nhỏ bé mà tản ra, nằm chắc từng nhịp đập trái tim cô.
Đào Anh Thy sợ hãi, cố gắng hết sức đẩy Tư Hải Minh ra.
Tư Hải Minh đang chìm đảm hơi sững người lại, giọng nói khàn khàn: “Sao vậy?” Đào Anh Thy làm ổn định lại hơi thở đang rối loạn, ánh mắt lóe lên: “Anh… Anh đã xong chưa? Tôi đi mở cửa..” Sau đó cô quay người mở cánh cửa ra.
“Á” Sáu đứa trẻ đồng loạt ngã nhào xuống mặt đất, năm xếp chồng lên nhau.
Bảo Nam bò dậy đầu tiên, cậu bé ôm lấy chân Đào Anh Thy: “Mẹ ơi mẹ ơi, sao mẹ lại chạy đến chơi ở đây?” Bóng dáng của Tư Hải Minh đi từ trong bóng tối ra. Bởi vì anh bị làm phiền chuyện tốt cho nên đối mặt với sáu đứa trẻ với gương mặt tối sầm lại.
“Ba ơi, ba chơi cái gì vậy? Con cũng muốn chơi!” Bảo Nam hét lên.
“Không chơi gì cả” Vẻ mặt của Tư Hải Minh rất khó coi.
Chương 534: Ba không được cắn vào môi mẹ đâu nhé
Sau khi Bảo Nam đứng lên, năm đứa trẻ còn lại cũng lần lượt bò dậy.
Đôi mắt Bảo Hân sáng lên: “Mẹ ơi, mẹ làm sai chuyện gì sao?” “Cái gì?” Đào Anh Thy sững sờ, lập tức hiểu ra “phát hiện mới” của Bảo Hân.
“Môi của mẹ bị ba cần đỏ hết cả lên rồi, chắc là đau lắm” Bảo Hân nói với vẻ lo lắng.
“. Đào Anh Thy chột dạ sờ lên môi của mình, nơi đó vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại châm chích, sưng tấy lên Không cần soi gương cô cũng tưởng tượng ra được nó trông như thế nào.
Lần trước cô bị Bảo Hân tận mắt nhìn thấy, Tư Hải Minh đã giải thích với cô bé như vậy.
Ôi trời ơi…
“Mẹ ơi, Bảo Hân thổi giúp mẹ” Bảo Hân thân mật.
Đào Anh Thy rầu rĩ, nhưng không để cho.
cô bé thổi thì sẽ làm tổn thương lòng tự ái của con trẻ. Vì vậy cô đành phải đỏ mặt ngồi xổm xuống, để Bảo Hân thổi phù phù vào miệng mình.
“Được rồi, mẹ không đau nữa rồi” Đào Anh Thy véo gương mặt núng nính của cô bé đầy yêu thương cưng chiều.
“Ba ơi, ba không được cần vào môi mẹ! Mẹ tất mong muốn ba dịu dàng hơn” Bảo Hân nói Tư Hải Minh nhìn về phía Đào Anh Thy, con mắt đen nhìn chằm chằm vào cô.
Đào Anh Thy rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống: “Không phải..” “Con biết rồi,mẹ mong muốn nhìn thấy dáng vẻ lợi hại của ba cho nên mới trốn trong.
phòng sách để cho ba cần, không cho con nhìn thấy” Bảo Hân kết luận, nói.
Hai từ “trốn” và “căn” nói ra thật khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Gương mặt của Đào Anh Thu chợt đỏ bừng lên, cho nên Bảo Hân cảm thấy cô thích Tư Hải Minh cắn vào miệng mình? “Nói rất đúng” Tư Hải Minh nói.
Bảo Hân được khen nên rất vui vẻ.
“Thế nào là đúng hả?” ào Anh Thy nổi nóng: “Anh đừng nói dối bọn trẻ!” Tư Hải Minh không thèm để ý đến dáng vẻ sốt ruột của Đào Anh Thị, trong lòng anh trở nên rất tốt: “Các con muốn chơi gì?” “Chơi gì cũng được sao ạ?” Bảo Vỹ vui vẻ hỏi.
“Đương nhiên rồi” Đào Anh Thy ngồi trên sân cỏ, bên cạnh cô là Bảo My và Bảo Hân. Hai đứa trẻ đang hái hoa rồi cài lên trên mái tóc của cô.
Đào Anh Thy toát mồ hôi, bây giờ có lễ trên đầu của mình đã toàn là hoa rồi. Không sao, trong lòng cảm thấy hạnh phúc là được rồi…
Ánh mắt cô nhìn về hướng xa xa, Tư Hải Minh cầm một cây gậy golf. Anh dùng hết sức vung lên, quả bóng golf bay ra ngoài.
“Đi nhặt đi.” “Con đi cho!” Bảo Nam vui vẻ đuổi theo quả bóng.
.” Đào Anh Thy không thể nhìn nổi nữa, †ại sao cô cảm thấy giống như anh đang ném cây gậy rồi bảo con chó con đi nhặt về vậy nhỉ? Bảo Nam ngây thơ non nớt hoàn toàn không rõ tình hình này…
Tư Hải Minh lại vung cây gậy: “Đi nhặt đi” “Để con đi!” Bảo Long đuổi theo quả bóng Mặc dù Đào Anh Thy cảm thấy Tư Hải Minh đang đùa với các con, nhưng cô cũng không thể ngăn cản được.
Hơn nữa Đào Anh Thy cực kỳ thích nhìn sáu đứa con của mình chạy đi chạy lại, mỗi đứa giống như con chim cánh cụt nhìn vô cùng đáng yêu! Đào Anh Thy nghĩ, nếu như không phải vì chuyện Đào Hải Trạch hại chết dì Thu, vậy thì có lẽ ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy rồi…
“Mẹ đẹp quá đi!” Bảo Vỹ nhào vào trong lòng Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy cười: “Cảm ơn Bảo Vỹ và Bảo.
Hân đã biến mẹ trở nên xinh đẹp như vậy” “Ba ơi, ba xem mẹ có đẹp không?” Bảo Hân nhảy cà tưng cà tưng lên phía trước.
Tư Hải Minh bỗng nhiên quay mặt qua, nhìn thẳng về phía Đào Anh Thy.
Đôi mắt Đào Anh Thy lóe lên, cô cảm thấy lúc này mình chắc chắn rất giống một con ngốc…
Khi Đào Anh Thy rủ ánh mắt xuống, ánh mắt của Tư Hải Minh rất càn rỡ.
Tám giờ, trong căn phòng. Sáu đứa trẻ tắm rửa xong xuôi chỉ ở trên giường, không hề có ý buồn ngủ.
“Được rồi, muộn lắm rồi, các con đi ngủ thôi nào” Đào Anh Thy nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Mẹ đẹp quá đi!” bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Bảo Hân chạm lên hoa trên đầu của Đào Anh Thy.
“Đúng vậy, đẹp lắm. Bảo Hân cũng rất xinh đẹp” Đào Anh Thy nói theo cô bé.
“Mẹ ơi, mẹ và ba vẫn chưa tắm rửa gì cả, ba mẹ tẳm rửa xong thì có thể ngủ cùng với bọn con!” Bảo Hân nói.
Tư Hải Minh đi vào trong: “Các con nằm xuống trước đi, tắm rửa xong ba mẹ sẽ qua đây.
Chương 535: Ngày đó tới sớm
“Vâng ạ!” Sáu đứa trẻ lập tức chui vào trong chăn, nằm thành hàng rất ngay ngắn.
Khi Đào Anh Thy đang ngẩn ra, cổ tay của cô bị Tư Hải Minh siết chặt rồi kéo ra ngoài Bảo Vỹ nói: “Mẹ mau quay lại nha!” Đào Anh Thy còn chưa trả lời thì đã bị Tư Hải Minh ngang ngược ôm ra ngoài.
Đi đến phòng ngủ chính của Tư Hải Minh, Đào Anh Thy bị anh chặn trước cửa. Hơi thở vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ của Tư Hải Minh bap phủ lên cô, kề sát cô dưới người anh “Anh… bọn trẻ còn đang đợi chúng ta qua đó..” Tư Hải Minh nâng căm Đào Anh Thy lên, những bông hoa nhỏ cài trên mái tóc cô một cách tùy tiện không theo cách thức nào.
Nhưng nó lại rất hợp với gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô, càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên rõ rệt của cô.
“Rất xinh đẹp” Đào Anh Thy vô cùng bất ngờ đến nỗi đôi mắt bỗng nhiên run rẩy, nhịp đập trái tim không hiếu ra sao lại đến rồi.
Cô vô thức muốn đẩy Tư Hải Minh ra, nhưng cơ thể của anh lại đi trước một bước mà đè lên cô. Anh nuốt trọn đôi môi đang hoảng hốt của cô, không để cho cô bất kỳ cơ hội suy nghĩ nào cả..
Một giây trước Đào Anh Thy cảm thấy mình đang bị chiếm đoạt, vấn đề cuối cùng cô nghĩ chính là sáu đứa con không đợi được cô quay lại.
Mặt trời đã lên đến đỉnh núi, Đào Anh Thy vẫn còn trong giấc mộng. Cơ thể của cô theo bản năng mà run rẩy, sau đó choàng tỉnh dậy.
Phần eo của cô rất đau nhức, phần bụng dưới cũng lâm râm đau.
Trong đôi mắt vẫn còn buồn ngủ của Đào Anh Thy mang theo vẻ ngỡ ngàng mơ màng.
Tại sao bụng lại khó chịu như vậy nhỉ? Rất giống với lúc đến kỳ kinh nguyệt.
Nhưng tính ngày thì không đúng, chẳng phải mấy ngày nữa mới đến kỳ kinh nguyệt của cô sao? Tư Hải Minh cảm nhận được động tĩnh cho nên cũng tỉnh dậy: “Sao vậy?”
”„.Đi vệ sinh” Đào Anh Thy kéo cái tay đang đặt trên lưng mình của Tư Hải Minh ra, cố chịu cơn khó chịu mà quay người xuống giường, sau đó kéo bộ quần áo ngủ dự phòng ở bên cạnh mặc lên người mình.
Cô vừa mới cử động, Tư Hải Minh đã ngửi thấy được mùi máu tươi. Hàng lông mày đen của anh nhíu lại, anh vén chăn lên.
Đúng lúc này Đào Anh Thy đang xoay người, nhìn thấy cảnh tượng thấy mà đau lòng ở trên giường khiến cho cô vô cùng hoảng hốt. Gương mặt lúng túng của cô lập tức đỏ bừng.
“Ngày đó tới sớm” Tư Hải Minh khép chăn lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn Đào Anh Thy.
Ý của anh chính là ngày hôm qua có đến hay không, anh là người rõ nhất.
Đào Anh Thy ảo não, cô quay người rời khỏi phòng ngủ rồi vội vàng quay trở lại phòng của mình.
Cô lấy từ trong tủ quần áo ra bộ đồ lót rồi đi vào trong phòng tắm, tìm băng vệ sinh trong ngăn kéo. Cô nhớ mình đã để băng vệ sinh ở trong này.
‘Vừa mở ngăn kéo ra, trong này chỗ nào cũng có khiến cho Đào Anh Thy ngẩn ra một chút.
Cô nhớ lần trước chỉ mua mấy gói mà thôi.
Đào Anh Thy nhìn ngăn kéo bên cạnh, cô mở ra, bên trong cũng tràn đây băng vệ sinh Đào Anh Thy mở ngăn tủ ra, băng vệ sinh ở bên trong ngăn tủ khiến cô mở to mắt há hốc miệng. Tư Hải Minh bán buôn bán sỉ thứ này sao? Đào Anh Thy vẻ mặt đau khổ ngồi trên bệ xí,rõ rằng mấy ngày sau cô mới đến.
Tư Hải Minh thật sự hung hăng như thú vật, để cho cô đến kỳ kinh nguyệt sớm thế này! Cánh cửa trong phòng tắm mở ra mà không hề báo trước, khiến Đào Anh Thy vô thức lấy quần áo ngủ che lại.
Tư Hải Minh đứng ở trước cửa nhìn cô.
Đào Anh Thy ngồi ngay ngắn, trên tay nằm chặt chiếc băng vệ sinh, vẻ mặt hồng hào không hề có chút khó chịu gì.
“Anh nhìn cái gì? Tôi đang đi vệ sinh!” Đào Anh Thy bị anh nhìn chằm chẳm như vậy, khiến da dầu của cô trở nên tê dại.
“Em xấu hổ cái gì? Xem ra tối hôm qua làm hơi ít” Tư Hải Minh vừa nói xong, một gói băng vệ sinh phi thẳng lên đầu anh. Anh đưa tay ra chộp lấy, gói băng vệ sinh nằm trong tay anh vô cùng chuẩn xác.
Gương mặt Đào Anh Thy đỏ bừng: “Anh ra ngoài đi Nhưng Tư Hải Minh lại đi vào trong, tiến gần đến phía Đào Anh Thy.
Lúc này Đào Anh Thy đang ở trong hoàn cảnh vô cùng lúng túng, không thể nào nhúc nhích được. Vì vậy vô chỉ trơ mắt nhìn bóng hình Tư Hải Minh dần bao trùm đến.
“Em như vậy là muốn tôi giúp sao? Hử?” Gương mặt Tư Hải Minh áp sát lại cô.
“Tôi muốn anh giúp cái gì chứ? Anh đi ra ngoài chính là sự giúp đỡ lớn nhất của tôi…
ưm!” Anh hôn lên đôi môi nhỏ đang mấp máy của Đào Anh Thy, khiến cho đầu cô lập tức cứng đờ.
Khi phản ứng lại được, cô đẩy Tư Hải Minh ra.
Tư Hải Minh đưa tay ra rồi đặt lên gáy của cô, hôn đủ rồi mới buông ra. Sau đó anh đặt gói băng vệ sinh lên trên tay cô rồi rời đi.
Chương 536: Ba của sáu đứa nhỏ từ chối rồi
Hô hấp của Đào Anh Thy trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng.
Cô đã làm bẩn giường của anh, anh không những không tức giận mà còn có sở thích chạy đến trước mặt cô đang ngồi nhà làm cái chuyện xâm phạm như thế này.
Đào Anh Thy thở dài một hơi. Rõ ràng cô đến đây để ngủ cùng với sáu đứa con của mình, nhưng kết quả lại đi vào phòng của Tư.
Hải Minh không có cơ hội đi ra, mà sáu đứa con của cô đi đến trường học rồi cô mới tỉnh.
Tất cả đều tại Tư Hải Minh, nếu như không phải anh thì sao cô như thế này được! Đào Anh Thy tắm rửa xong rồi đến phòng của sáu bọn trẻ lấy túi.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, sắp mười giờ rồi mà ở trong đài truyền hình ngay cả một cuộc gọi điện thoại cũng không có.
Đào Anh Thy gọi điện thoại cho đạo diễn, giọng nói của đạo diễn vang lên: “Sao vậy?” “Ừm… Đạo diễn à, sáng hôm nay tôi có chút chuyện nên ăn xong cơm trưa tôi sẽ qua đó” Đào Anh Thy thầm nghĩ tại sao ông lại hỏi tôi là “sao vậy”? Giống như cô không đi đến không ty cũng không có bất kỳ thắc mắc nào vậy.
“Không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là quay quảng cáo mà thôi. Để xem bao giờ cô có thời gian” Đạo diễn nói.
Đào Anh Thy lập tức cảm thấy mình rất có danh tiếng: “Buổi chiều tôi có thời gian” “Được thôi! À đúng rồi, công việc vê sáu đứa trẻ cô làm như thế nào rồi? Tôi nói cho cô biết, một khi sáu đứa trẻ lên truyền hình thì chắc chắn rating sẽ bùng nổ lên tận trời đó!”
Đạo diễn nói: “Tôi nghĩ đến thôi mà vô cùng kích động rồi!” Đào Anh Thy toát mồ hôi: “Đạo diễn, ba của sáu bọn trẻ đã từ chối tôi rồi”
“Từ chối? Cô không để cho bọn họ ra giá sao? Thương lượng giá cả ổn thỏa!” Giám đốc làm dáng vẻ muốn bao nhiêu tiền cũng tình nguyện vung ra.
“Người đó nói có đưa ra giá trên trời thì cũng không đồng ý” “Người đó không thiếu tiền, đúng không?” Đào Anh Thy nở nụ cười gượng gạo: “Hình như là vậy”
“Cơ hội này tốt biết bao..” Đạo diễn ở trong điện thoại nói với giọng tiếc nuối: “Nhưng cũng thật kỳ lạ”
“Kỳ lạ chỗ nào?”
“Tại sao sáu đứa trẻ ấy lại đến đài truyền hình? Còn nói là đến tìm mẹ bọn chúng? Chẳng phải cô nói ba mẹ của sáu đứa trẻ đó đến rồi lại đi rồi sao?” Đạo diễn cảm thấy phần trước và phần sau rất mâu thuần.
“Bọn trẻ chắc chắn chạy nhầm chỗ, ba mẹ tìm và nhìn thấy bọn trẻ thích chơi ở đài truyền hình. Họ có chuyện gấp nên đi làm việc trước, làm xong việc thì đón bọn trẻ đi. Chắc là như: vậy đó ạ..” Đào Anh Thy lấp la lấp liếm.
“Sáu đứa trẻ đó ở đâu thì đi tìm lại đi, xác suất đã nhỏ lại còn nhỏ hơn, không biết từ đâu. Nếu không thì cô đi tìm những người khác đi, ví dụ như sinh bốn sinh năm chẳng hạn? Mặc dù không thu hút người khác bằng sinh sáu nhưng chắc chẵn sẽ không hề kém cạnh”
“Vâng, tôi sẽ chú ý nhiều hơn về chuyện này”
: “Vất cả cho cô rồi” Đào Anh Thy toát mồ hôi. Cô cũng không biết mình vất vả ở chỗ nào, ngủ đến tận bây giờ mới dậy…
Trước bàn ăn chỉ có hai người là Đào Anh Thy và Tư Hải Minh đang dùng bữa.
Có sự tồn tại của Tư Hải Minh ở chỗ này, Đào Anh Thy luôn có cảm giác bức bách bí ép.
“Muốn đi đến đài truyền hình sao?” Tư hải Minh trầm giọng nói đe dọa phá tan bầu không khí im lặng.
Đào Anh Thy hơi ngẩn ra một chút: “Đúng vậy” Anh nói như vậy chẳng phải là nói thừa sao? “Tối nay em ở đâu?” “„..Ở chung cư” Khi Đào Anh Thư trả lời không khỏi để ý đến vẻ mặt của Tư Hải Minh.
Cô cũng không thể vì quyết định của mình mà lại chọc giận anh.
Bầu không khí lại chìm vào im lặng, khiến trong lòng người ta sinh ra sự sợ hãi.
Nhưng cho đến khi dùng xong bữa, Tư Hải Minh vẫn không nói một lời nào.
Đào Anh Thy ngồi trong xe của Tư Hải Minh, đi đến bãi đỗ xe của đài truyền hình.
Vệ sĩ mở cửa xe ra, Đào Anh Thy nói lời cảm ơn rồi bước xuống xe.
Khuỷu tay cô lập tức bị kéo lại, trong chốc lát Đào Anh Thy ngã nhào lên người Tư Hải Minh.
Cô bất ngờ va vào đôi mắt đen sâu của anh, trái tim đập loạn xạ Tư Hải Minh thu đôi mắt đen của mình lại, nhìn xuống đôi môi đỏ hồng của Đào Anh Thy, vẻ mặt nguy hiểm giống như con dã thú đang nhìn chăm chảm vào con mồi.
Đào Anh Thy nín thở. Khi cô đang nghĩ Tư Hải Minh định làm chuyện xâm phạm với cô thì lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh “Khi nào em muốn đi đến biệt thự Minh Uyến thì nói trước với tôi một tiếng”
Chương 537: Anh đã cho phép rồi!
Đôi mắt đề phòng của Đào Anh Thy run rẩy, cơ thể cứng đờ không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy Cô có thể đi đến đó bất khi nào bất cứ lúc nào, điều đó có nghĩa là cô có thể gặp các con của mình bất cứ lúc nào sao?
“Không muốn sao?” Đôi mắt đen sắc bén của Tư Hải Minh có thể chui vào nơi sâu nhất trong linh hồn của Đào Anh Thy khiến cho cô cụp đôi mắt xuống, mất tự nhiên không có nơi nào trốn tránh.
Giọng nói của cô trở nên yếu ớt: “Không phải, tôi muốn chứ. Vậy… đến lúc đó tôi sẽ nói với anh”
“Hết rồi? Hả?” Đào Anh Thy ngước mắt lên, trong đôi mắt đen của Tư Hải Minh vẫn bình thản, nhưng thật ra anh đang giấu đi tính độc chiếm của mình.
Đào Anh Thy đưa đôi tay ra ôm lấy cổ của anh, sau đó dán đôi môi vừa gợi cảm vừa mỏng nhẹ lên…
Hai người quấn trong xe một chút, lúc này Đào Anh Thy mới đặt đôi chân mềm nhũn xuống xe Cô đi đến thang máy.
Đi vào trong thang máy, chiếc xe màu đen vẫn đợi cách đó không xa. Khắp xe đều là màu đen nên không nhìn thấy người bên trong, nhưng Đào Anh Thy vẫn có cảm giác bí bách khi đối diện với Tư hải Minh. Cho đến khi cánh cửa thang máy đóng lại thì cảm giác bí bách chèn ép này mới biến mất.
Khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Trong đầu cô hiện lên những lời nói của Tư Hải Minh, muốn đi đến biệt thự Minh Uyển thì nói trước với anh một tiếng.
Anh đã cho phép rồi, thật sự đã cho phép rồi! “Bịch!” Đào Anh Thy nhảy cẵng lên khiến cho cả thang máy rung chuyển, khiến cho cô sợ hãi vô cùng mà dừng ngay hành động ấy lại.
Cô cảm thấy mình thật sự vô cùng vui vẻ phấn chấn! Từ đó bây giờ bất cứ lúc nào cô cũng có thể được gặp sáu đứa con của mình.
Nhưng đột nhiên Tư Hải Minh thỏa hiệp như vậy, rốt cuộc anh đã nghĩ cái gi? Vì sáu đứa trẻ sao…
Dù sao cả ngày nhìn thấy sáu đứa trẻ khóc lóc ồn ào trước mặt mình phiền phức như vậy cũng là chuyện rất đau đầu.
Liêu Ninh ăn cơm xong nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì nghĩ đến dáng vẻ vừa khóc lóc vừa làm loạn với Tư Thái Lâm vào ngày hôm qua, bà ta càng nghĩ càng tức giận.
Bây giờ Đào Anh Thy cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi cho nên có thể không thèm để bất cứ ai vào mắt, đúng không? Nếu như cô không có lòng muốn tranh giành thì cũng không xứng để xách giày cho nhà họ Tư!
Chứ nói gì là bám vào Tư Hải Minh! Bà ta chuyển ánh mắt, trong lòng nảy ra một mưu tính. Bà ta để ý đến những người xung quanh, sau đó cầm điện thoại ra gọi cho Tư Lệnh Sơn.
“Sao lại gọi điện thoại cho tôi? Bình thường tôi đến tìm bà, bà còn không thèm đếm xiỉa đến tôi. Cảm thấy vẫn là tôi tốt sao?”
Liêu Ninh liếc mắt đầy khinh thường: “Thấy ông nhớ đến phần của tôi cho nên tôi nói với ông một chuyện, Đào Anh Thy biết tung tích của Tư Viễn Hằng rồi”
“Cái gì? Đào Anh Thy? Nó vẫn liên lạc với Tư Viễn Hằng sao?”
Tư Lệnh Sơn tưởng có Tư Hải Minh ở đây thì Đào Anh Thy không có lá gan đấy nữa: “Tại sao người phụ nữ này lại hèn hạ đê tiện như vậy? Cô ta làm hại con trai của tôi còn chưa đủ sao?”
Ông không nghe nói dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng sao? Hơn nữa Đào Anh Thy dụ dỗ nhiều đàn ông như vậy, không chỉ một mình ai cả, ngay cả Tư Hải Minh cũng bị nó đùa giỡn xoay vòng vòng.
Cứ như vậy chỉ có người đứng ngoài mới nhìn rõ thôi. Tôi cảm thấy hay là ông đi dạy dỗ Đào Anh Thy đi, nếu không nó sẽ không nói cho ông biết Tư Viễn Hằng ở đâu đâu” Liêu Ninh xúi giục Tư Lệnh Sơn, trong lòng bà ta thật sự độc ác nham hiểm.
“Nếu như bà không nói thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô ta đâu!” “Ông có thể hỏi và có thể dạy dỗ nó, nhưng không được nói là tôi nói cho ông biết”
“Bà yên tâm, tôi sẽ không bán đứng bà đâu” Tư Lệnh Sơn cúp điện thoại, trong bụng ngùn ngụt lửa.
Sự mất tích của Tư Viễn Hằng chắc chăn không phải là chuyện vô duyên vô cớ.
Trước kia bởi vì Đào Anh Thy lúc nào Tư: Viễn Hằng cũng chống lại người ba là ông ta Bây giờ thì hay rồi, ngay cả công ty cũng không quản! Vậy thì coi là cái gì? Vì một đứa con gái mà phá hủy bản thân mình suốt đời sao?
Trong đầu thăng bé chứa cái gì vậy? Đào Anh Thy và người phụ trách kinh doanh đã hẹn xong thời gian quay quảng cáo, địa điểm là trong tầng trệt ven đường thành phố.
Quay quảng cáo không đến ba tiếng, Đào.
Anh Thy lại quay trở về đài truyền hình.
Cô có xe của riêng mình, còn là chiếc xe Đào Hải Trạch mua cho cô.
Ngồi trên xe quay trở về sắp được bốn tiếng rồi.
Đào Anh Thy nhìn bên ngoài cửa sổ xe suy nghĩ miên man.
Cô đang nghĩ tối nay đi đến biệt thự Minh Uyến đi! Tốt nhất là trong mấy ngày gần đây cứ ở nơi đó.
Chương 538: Bị người bám theo
Bởi vì kỳ kinh nguyệt của cô cũng phải mất mấy ngày…
Đào Anh Thy cầm điện thoại lên rồi gửi tin nhắn cho Tư Hải Minh, soạn nội dung là: Tối nay tôi muốn ở biệt thụ Minh Uyển.
Cô gửi tin nhắn đi, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng Chỉ cách một đêm mà đã muốn ở biệt thự Minh Uyến, Tư Hải Minh sẽ nghĩ như thế nào?
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Đào Anh Thy nhìn số điện thoại thì sửng sốt Tại sao Tư Hải Minh lại gọi điện thoại đến? Chẳng phải chỉ cần nói một tiếng là được rồi sao?
Chẳng lẽ có biến cố nào khác? Cô không dám chậm trễ, vội vàng nghe máy: “Sao vậy?” “Em đang ở đâu?” Giọng nói trầm thấp đe dọa vang lên.
“Tôi vừa mới quay xong quảng cáo, định đến trường đón bọn trẻ rồi sau đó đi cùng xe về biệt thự Minh Uyển. Được không?”
“Tôi biết rồi” Tư Hải Minh cúp máy.
Trong lòng Đào Anh Thy bình tĩnh trở lại, như vậy là cô có thể nhìn thấy sáu đứa con của mình rồi.
Cũng không cần lo lẳng bị Tư Hải Minh ăn thịt nữa! Một mũi tên trúng hai mục đích! Bên ngoài cửa sổ đi lướt qua cửa hàng sách.
“Đứng ở gần đó” Đào Anh Thy vội vàng nói Tài xế dừng xe ở bên đường, Đào Anh Thy xuống xe rồi đi đến cửa hàng sách.
Cô muốn đi loanh quanh trong cửa hàng sách xem có thứ gì muốn mua cho sáu đứa con của mình không.
Đương nhiên rồi, cô sẽ chuẩn bị những thứ này cho các con ở trong biệt thự Minh Uyển. Đào Anh Thy là một người mẹ, chắc chẩn cô muốn dùng cách này để tham gia vào quá trình trưởng thành của các con.
Khi Đào Anh Thy đang xem cuốn truyện cổ tích được tặng giấy dán phim hoạt hình, có người đến bên cạnh cô.
“Tư Viễn Hãng đang ở đâu?” Đào Anh Thy run lên, quay đầu lại nhìn Tư Lệnh Sơn xuất hiện trước mặt mình với ánh mắt ngạc nhiên.
Dáng vẻ của ông ta giống như đang hỏi tội khiến cô không thể giải thích được: “Sao tôi biết anh ấy đang ở đâu được?” Nói rồi cô quay người rời đi.
Tư Viên Hãng là Tư Viễn Hằng, Tư Lệnh Sơn là Tư Lệnh Sơn.
Cô thật sự rất không ưa gì Tư Lệnh Sơn.
Cô còn chưa đi được một bước thì đã bị Tư Lệnh Sơn kéo lại: “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất hãy thành thật nói cho tôi biết. Nếu không rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Đào Anh Thy bất đắc dĩ nhìn ông ta: “Tôi thật sự không biết”
“Tại sao cô lại không biết?” “Ông hỏi cái câu gì kỳ lạ vậy? Sao mà tôi biết được? Đã lâu lãm rồi tôi không nhìn thấy Tư Viễn Hằng và càng không liên lạc với anh ấy”
“Cô lừa được người khác chứ không lừa được tôi đâu. Cô đừng tưởng tôi không biết nước cờ của cô, leo lên Tư Hải Minh chưa đủ còn muốn quyến rũ Tư Viễn Hằng. Phải cần bao nhiêu đàn ông thì mới có thể làm thỏa mãn cô?” Nghe những lời nói khó nghe như vậy, Đào.
Anh Thy dùng sức đẩy ông ta ra rồi rời đi.
Tư Lệnh Sơn lửa giận ngút trời, ông ta tiến lên bóp lấy cố của Đào Anh Thy, sau đó bịt miệng cô lại kéo về phía sau…
“Ưm ưm ưm! Đào Anh Thy bị ông ta đột kích bất ngờ mà không kịp đề phòng gì, cô hoàn toàn không có phản ứng.
Trong tiệm sách vốn không có ai, ông chủ còn đang đeo tai nghe để nghe sách nên hoàn toàn không nhận ra sự khác thường trong cửa hàng sách.
Tư Lệnh Sơn kéo Đào Anh Thy vào trong chiếc xe bên cạnh đường.
Xe của Đào Anh Thy ở con đường đối diện, lại có xe của Tư Lệnh Sơn che khuất cho nên không nhìn thấy Đào Anh Thy bị bắt đi.
Đào Anh Thy không muốn lên xe, cô vùng vẫy, khuỷu tay dùng sức đập lên xương sườn của Tư Lệnh Sơn.
Tư Lệnh Sơn bị đau nên sức lực cũng giảm bớt đi.
Đào Anh Thy lại dùng chân giãm mu bàn chân của Tư Lệnh Sơn, sau đó lại đá lên bắp.
chân của ông ta. Cô đánh lại liên tiếp khiến cho Tư Lệnh Sơn cuối cùng phải buông tay ra.
Đào Anh Thy nhân cơ hội này thì quay người chạy đi, chạy thẳng đến con đường đối diện.
Tư Lệnh Sơn muốn đuổi theo, nhìn thấy Đào Anh Thy lên xe thì cũng quay người lái xe đi. Ông ta đuổi theo xe của Đào Anh Thy ở phía trước, không ngừng theo sát cô.
“Cô Anh Thy, người nào đang đuổi theo chúng ta vậy?” Người tài xế trở nên lo lắng, hỏi.
“Một người bị điên!” Trước mặt là đèn đỏ, tài xế không thể nào không dừng xe lại.
Đào Anh Thy cầm lấy điện thoại vội vàng báo cảnh sát, nhưng cô còn chưa gõ dãy số xong thì chiếc xe đã bị đâm rầm một cái. Cả cơ thể của Đào Anh Thy ngã nhào lên phía trước, điện thoại cũng rơi xuống.
Chiếc xe của cô bị đâm đến đường dành cho người đi bộ. Tư Lệnh Sơn ở phía sau giống như con người phát điên mà càng nhấn xa hơn, đâm vào xe của Đào Anh Thy một lần nữa.
Chương 539: Tai nạn rồi
Xe trượt ra ngoài, dừng lại giữa đường.
Đào Anh Thy vất vả giữ cơ thể ổn định, bỗng chuông điện thoại cô vang lên.
Nhìn tên người gọi đến là Tư Hải Minh, Đào Anh Thy nhanh chóng mở điện thoại lên nghe, cầu cứu anh: “Anh Hải Minh…”
Còn chưa nói xong, bên tai cô nghe thấy tiếng gọi hốt hoảng của người lái xe: “Cô Anh Thy!” Đào Anh Thy theo bản năng ngẩng đầu lên liền thấy xe của Tư Triều Vũ như nổi điên chạy tới, dù cô đã chuẩn bị kĩ càng ngồi cố định một chỗ nhưng va chạm mạnh vẫn khiến đầu cô đụng vào kính xe: “bịch” một tiếng.
Đầu Đào Anh Thy bị đụng đau ong lên, tay thả lỏng làm điện thoại rơi.
“Đào Anh Thy?” Trong điện thoại truyền tới giọng nói gấp gáp của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy muốn nhặt điện thoại nhưng cơ thể dường như không còn chịu sự điều khiển của cô.
Từ xa, xe lớn không kịp xử lí, lao thẳng đâm về phía xe của Tư Triều Vũ, xe của Đào Anh Thy theo quán tính bị đẩy ra ngoài.
Trong thời khắc sống còn ấy, xe lớn dù thẳng phanh từ xa nhưng do quán tính thì người tài xế cũng không thể cho xe phanh kịp lúc.
Nó trực tiếp ép hai chiếc xe của Tư Triều Vũ và Đào Anh Thy đụng vào tường chăn đường, tường chắn nhanh chóng nứt tạo ra khe hở.
Nắm chặt ghế lái phía trước, Đào Anh Thy mở mắt quan sát, cô cảm thấy tuy bản thân may mắn sống sót, không bị thương nặng nhưng cũng hồn vía lên mây. Cô chưa hoàn hồn nhìn tài xế ở phía trước: “Lý Ba à, anh sao rồi? Lý Ba” Lái xe đã hôn mê, đầu anh ta gục lên tay lái, không rõ mức độ nghiêm trọng thế nào.
Mà bên ngoài là xe của Tư Triều Vũ đứng mũi chịu sào bị xe lớn trực tiếp đâm, hơn nữa bị kẹp ở giữ xe của Đào Anh Thy và xe lớn khiến cho nó bị biến dạng, còn Tư Triều Vũ ở bên trong đã bất tỉnh.
Đào Anh Thy nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Thông qua tấm kính vỡ, cô thấy được tình trạng giao thông hỗn loạn, xe kẹt cứng, dòng người hoảng sợ.
Bên tai truyền đến tiếng tường xi măng nứt, càng ngày càng lớn.
Tim Đào Anh Thy như ngừng đập, cô nhìn sang bên cạnh, vách xi măng đổ xuống “âm” một tiếng rơi trên mui xe.
“Am Đào Anh Thy kinh hoảng co người rụt xuống ghế, toàn thân cô không ngừng run rẩy.
Trần xe lại bị nện xuống, không gian trong xe càng bị thu hẹp.
Chịu kinh hoảng cũng như các cơn va đập liên tục như thế, sắc mặt Đào Anh Thy trắng bệch, cô bắt đầu thấy khó thở, sức lực cạn kiệt Điện thoại cách đó không xa nhưng cô vẫn không thể với tay đến, huống chi nghĩ đến việc bản thân có thể bò ra ngoài.
Cô thở dốc, xem ra dưới tình huống bình thường cũng không thoát được.
Cửa xe đã biến dạng lại bị xe của Tư Triều Vũ đè, trân xe bị đá rớt lõm xuống, bốn phía đều bị vây. Đào Anh Thy hoàn toàn bị nhốt.
Sức lực bây giờ dồn vào việc hô hấp, vô cùng khó chịu.
Làm sao bây giờ? Cô phải chết sao? Không được, cô không thể chết, sáu đứa con của cô còn nhỏ như vậy. Cô không muốn…
Ý chí sống sót trong người Đào Anh Thy trỗi dậy mãnh liệt, cô dùng sức đẩy cửa xe nhưng chốc lát, sắc mặt cô đã tái nhợt.
Đào Anh Thy tuyệt vọng ôm ngực, mỗi một giây trôi qua cô càng cảm thấy dày vò hơn. Cảm giác ngạt thở ngày càng nhiều, không cách nào thoát được, cô sẽ chết ngạt mất.
Trong đầu tràn về bóng ma tuổi thơ khiến nước mắt tràn mi.
Tại sao cứ bám lấy cô? Tại sao vậy? Cô muốn sống cuộc sống bình thường, cô muốn được tự do…
Là Đào Hải Trạch, cô muốn giết ông ta! Cô hận không thể băm ông ta thành trăm mảnh.
Cô còn chưa làm gì đã phải chết ư? Nếu cô chết thì sao cô có thể đối diện với dì Thu đã chết thảm đây.
Cô không cam tâm… Cô sắp sụp đổ rồi…
“Ha ha… Ha ha… Ha ha..” Không khí trong xe sắp hết, Đào Anh Thy càng ngày càng khó thở, mỗi lần thở ra tựa như nó là một hơi cuối cùng.
Đào Anh Thy mềm nhữn tựa vào cửa xe, ánh mắt nhìn lên trần xe dần tan rã, thầm kêu… Cứu tôi, tôi không muốn chết…
Chương 540: Anh tới cứu cô
“Bịch” một tiếng, có thứ gì đó nện lên trân xe tạo ra âm thanh khiến Đào Anh Thy tập trung nhìn về nơi đó.
Cô tưởng rằng là xi măng rớt xuống nhưng cô bổng phát hiện là người ở trên đó, có người đang đập trần xe.
Người đó đến cứu cô đúng không? Cảnh sát đến thật nhanh, cô được cứu rồi Giờ phút này, Đào Anh Thy muốn cười cũng cười không nổi, cô nhảm mắt lại, cố gắng hít thở, cô ước người trên đó mau chóng đập vỡ trần xe.
Chỉ như vậy mới có thể cứu cô ra ngoài, bốn phía đều đã bị chặn, không thể cứu người ra ngoài, trừ khi dời được xe của Tư Triều Vũ.
Không đúng. Nếu là cảnh sát thì tại sao không di chuyển xe của Tư Triều Vũ đi mà phải leo lên trần xe? Hô hấp của Đào Anh Thy như ngừng lại, trần xe bị đập đã xuất hiện vết nứt, cô trơ mắt nhìn một bàn tay từ miệng vết nứt luồn vào trong, nó năm chặt cạnh sắc, dùng sức kéo.
Máu từ các ngón tay chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi lên ghế sau.
Chẳng lẽ người này muốn dùng tay không kéo rách trần xe…
Ngay lúc Đào Anh Thy còn đang kinh ngạc, trần xe từng chút được xốc lên, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào ngày càng nhiều, rọi vào gương mặt bất lực lẫn kinh hoảng đang run rẩy của cô.
Nương theo một tiếng động lớn, trần xe hoàn toàn được mở ra.
Đào Anh Thy không thể kìm nén cảm xúc, cô vỡ òa khóc, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trên trần xe đang đưa tay về phía cô.
“Đưa tay cho tôi!” Giọng nói khẩn trương pha lẫn chút trầm khàn của Tư Hải Minh vang lên.
Ánh mắt Đào Anh Thy run lên, cô nhìn hướng bàn tay của anh, máu bao phủ khắp bàn tay, không thấy vết thương mà chỉ thấy máu chảy từng dòng.
“Anh… Khụ khụ khụ!” Hô hấp của Đào Anh Thy vốn khó khăn, bây giờ gấp gáp nói chuyện khiến cô bị sặc.
Cơn ho càng làm cô khó thở thở hơn, cô vất vả giơ tay lại gần tay của Tư Hải Minh.
Bởi vì tay vô lực mà run rẩy liên tục.
Dường như cô phải dùng hết sức mới có thể với tay ra.
Mồ hôi tuôn rơi trên trán, miệng hé mở hít lấy không khí, sảc mặt trắng bệch, đôi mắt bần thần.
Văn chưa chạm đến tay Tư Hải Minh nhưng sức của Đào Anh Thy đã tới cực hạn.
Không thể gắng gượng, bàn tay cô sắp buông xuống.
Cơ thể Tư Hải Minh nhanh chóng cúi xuống, tay anh kịp thời nằm được tay cô, miệng trần xe sắc bén cứa mạnh vào phần thịt nơi bả vai anh, máu lập tức chảy ra.
Nhưng Tư Hải Minh như mất cảm giác, anh nắm thật chặt tay Đào Anh Thy và kéo người ra khỏi xe, ôm vào lòng. Anh nhanh chóng lấy trong túi một ống hít phun sương chậm, kéo cảm cô và bảo: “Đếm đến ba, em hãy dùng sức hít thơ đi” Anh đem ống hít phun sương chậm nhét vào miệng Đào Anh Thy.
“Một, hai, ba, hít…” Ánh mắt vốn mơ màng của Đào Anh Thy nhìn môi trên mỏng của Tư Hải Minh. Sau đó, cô nhắm mắt dùng sức hít.
“Một lần nữa” Đào Anh Thy hít ba lần, hô hấp mới bắt đầu trở lại bình thường. một thời gian dài thiếu không khí khiến cô mềm nhũn tựa vào ngực Tư Hải Minh.
Mơ màng nhìn Tư Hải Minh cất ống hít phun sương chậm vào trong túi.
“Không sao nữa rồi” Giọng Tư Hải Minh vang lên, anh ôm cô nhảy xuống xe và đưa vào bên trong chiếc Rolls-Royce.
Bên ngoài xe là vệ sĩ của Tư Hải Minh như đang vẽ ra một đường giới ranh không cho bất kì người nào lại gần.
Ngay cả cảnh sát cũng không dám đến gần, mặc cho Tư Hải Minh mang Đào Anh Thy đi.
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng tiến về phía bệnh viện.
Đào Anh Thy năm trong lồng ngực của Tư Hải Minh hô hấp nhịp nhàng, mỗi lần suy nghĩ lại làm đầu óc đau nhức từng cơn.
Ánh mắt cô rơi vào ngực trái Tư Hải Minh, bên trong túi áo là ống hít phun sương chậm.
Tư Hải Minh à, lúc nào anh cũng mang theo ống hít phun sương chậm, đến cùng là đang uy hiếp tôi hay vì cứu tôi đây…
Càng suy nghĩ nhiều kéo theo cảm giác đau đớn tăng lên. Không kiên trì được lâu hơn nữa, Đào Anh Thy lâm vào hôn mê.
Bảo Long không đi qua được bên đó nên năm sụp xuống, cơ thể mũm mĩm bò vào bên trong.
“„* Đào Anh Thy đi qua đó: “Bảo Long, con tìm cái gì vậy?”
Bảo Long bò qua lùm cây, nhìn thấy quả bóng thì đôi mắt sáng bừng lên. Cậu bé tiến lên trước ôm lấy quả bóng rồi đứng lên, hai cánh tay ngắn bé chỉ có thể ôm được nửa quả bóng.
Cậu bé vui vẻ nói: “Mẹ ơi, com tìm thấy quả bóng rồi” “Bảo Long giỏi quá đi!” Đào Anh Thy khen ngợi cậu bé.
Quản gia Bào Điển đi đến chỗ họ: “Cô Anh Thy, cậu Hải Minh gọi cô qua đó” Đào Anh Thy hơi sững lại: “Có chuyện gì sao?” “Cậu Hải Minh không nói, cậu ấy đang đợi cô ở phòng ăn”
Phòng ăn? Tư Hải Minh gọi cô, cô không thể không đi Đào Anh Thy đi vào trong phòng khách rồi đi thẳng đến nhà ăn. Cô nhìn thấy Tư Hải Minh đang yên lặng ngồi đợi mình trên ghế chủ nên bèn đi qua đó với vẻ không hiểu: “Tôi đang chơi với các con, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lẽ nào là vì chơi đùa với các con lâu quá sao? Quả thật hơi lâu một chút, sau khi ăn xong cô và các con chơi với nhau hơn hai tiếng đồng hồ rồi…
Tư Hải Minh ngước mắt lên, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thăm thẩm: “Tôi vẫn chưa ăn no, em nấu mì tôm cho tôi” “”
Đào Anh Thy ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng, sau đó hỏi: “Mì tôm à? Để tôi đi vào bếp xem xem” Khi đi đến phòng bếp, cô thầm nghĩ. Đầu bếp trong biệt thự Minh Uyển này anh không dùng mà lại đi tìm tôi để nấu mì gói?
Đi vào trong phòng bếp, cô nhìn thấy đầu bếp đang ở bên trong thì vội vàng hỏi: “Có mì gói không?” “Có ạ” Đầu bếp mở ngăn tủ ra, nhìn thấy đống mì gói được xếp ngăn nắp gọn gàng ở trong đó.
Trong đầu Đào Anh Thy nảy ra rất nhiều dấu chấm hỏi. Cô đã đến biệt thự Minh Uyển nhiều lần như vậy, nhưng chưa từng ăn các.
loại đồ ăn như mì chứ đừng nói chỉ là mì gói.
“Đống mì gói này là lần trước cậu Hải Minh yêu cầu chuẩn bị, sau khi mua xong thì đặt ở trong này không hề động đến. Tôi cũng không biết cậu Hải Minh muốn ăn mì từ bao giờ, hóa ra là chuẩn bị cho cô Anh Thy” .’ Vẻ mặt của Anh Thy rất khó nói lên lời.
Chuẩn bị mì gói cho cô? Lẽ nào Tư Hải Minh cho rằng cô sẽ đến biệt thự Minh Uyển sao? Lẽ nào chạy từ trường học của sáu đứa con đến đây là kế hoạch của anh sao? Trong đầu cô lóe lên chỗ khác thường vào buổi chiều.
Khi chạy từ trong trường của các con đến đài truyền hình của cô dù thế nào cũng phải mất hơn nửa tiếng. Trong khoảng thời gian này, trường học không thông báo cho Tư Hải.
Minh sao? Với bản lĩnh một tay che trời của Tư Hải Minh, tìm sáu đứa con của mình là chuyện vô cùng dễ dàng.
Anh cần gì phải đợi ba tiếng sau mới xuất hiện ở đài truyền hình? Đào Anh Thy cố gắng phân tích sự nghi ngờ trong đầu mình. Không, không, không, sao có thể như vậy được?
Chuyện này liên quan đến sự an toàn của sáu đứa trẻ, Tư hải Minh vẫn có chút tính người mà. Không nên suy nghĩ như vậy! Nhưng tại sao Tư Hải Minh lại đến đài truyền hình muộn như vậy…
“Cô Anh Thy?” Đào Anh Thy định thần lại, đầu bếp đang nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: “Cô Anh Thy, cô không sao chứ?” “Tôi không sao, tôi không sao!” “Cô muốn nấu mấy gói?” Đầu bếp chuẩn bị bật bếp lửa.
“Anh đi ra ngoài đi, tôi làm được rồi” Đào Anh Thy nói.
Người đầu bếp trở nên luống cuống: “Đây là công việc của tôi, như vậy không được hay cho lắm đâu” Đào Anh Thy ngẩn ra một chút, hiểu tại sao anh ta lại hoảng sợ như vậy. Cô nở nụ cười rồi nói: “Tôi không có cướp mất công việc của anh đâu, tôi muốn đích thân nấu mì cho anh ấy” Người đầu bếp đó hiểu ra: “Được rồi” Nói rồi anh ta đi ra ngoài.
Đào Anh Thy không hề muốn nấu cho Tư Hải Minh, nhưng cô cũng không dám làm trái lại mệnh lệnh của anh.
Mấy phút sau, mì đã nấu ở trong nồi, hương thơm bay ngào ngạt.
Đào Anh Thy chóp chép miệng. Trong bữa cơm tối cô chỉ để ý đến bọn trẻ, cho nên cô cũng không ăn được gì nhiều.
Dù thế nào nấu một gói là nấu mà nấu hai gói cũng là nấu, vậy thì cứ nấu hai gói đi! Đào Anh Thy lại lấy thêm một gói mì ra, đến lúc đó cô cũng có thể ăn mà! Cô lại nấu mì lên giống như lần trước, còn trần hai quả trứng gà. Người hầu đến bưng bát mì ra trước bàn trong phòng ăn giúp cô.
Đào Anh Thy ngồi xuống bàn, nhận ra trên bàn không chỉ có mì gói mà còn có dưa chua và thịt quay.
Ặc.. Chuẩn bị cũng rất chu đáo đấy! “Tôi ăn cùng với anh, đủ tình nghĩa chưa?” Đào Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh liếc nhìn cô, sau đó cầm đôi đũa lên.
Chương 532: Mau trốn đi!
Đào Anh Thy ăn mì, dùng hết sức hút sụp soạt: “Ừm, tôi cảm thấy mì này của anh ngon hơn mì trong nhà tôi.”
Sau đó cô lại gắp một miếng thịt và dưa chua rồi bỏ vào miệng mình Thịt ngon quát Rất ngon! Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh, người đàn ông này ăn thôi mà cũng toát lên vẻ điềm đạm chững chạc, khiến cho gói mì ăn liền có cảm giác rất đắt giá.
“Tư Hải Minh, tôi làm cho anh phải lung lay rồi sao?” Đào Anh Thy mỉm cười rồi hỏi: “Tôi đã nói với anh về những thứ như mì ăn liền này, nếu như không ăn trong một khoảng thời gian thì anh sẽ vô cùng nhớ nó. Có phải bởi vì anh nhớ cho nên bảo tôi đi nấu không?”
Tư hải Minh ngước mắt nhìn, đôi mắt đen sâu thăm thẩm nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi có rất nhiều thứ muốn ăn” Đôi mắt mang theo sự xâm nhập quen thuộc này khiến cho Đào Anh Thy trở nên hoảng hốt. Cô chuyển chủ đề: “Anh ăn thử thịt với dưa chua cùng với nhau nhau, rất là ngon đấy!” Sau đó cô lại cúi đầu ăn mì.
Tại sao chủ đề hay như thế mà lại làm cho không được tự nhiên như vậy! Khi bầu không khí đặc sệt trở lại bình thường, bên ngoài vang lên giọng nói của sáu đứa trẻ…
“Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?” “Mẹ ơi!” Đào Anh Thy run lên, bàn tay vội vàng túm lấy tay áo của Tư Hải Minh: “Nhanh lên, mau trốn đi! Bưng mì đi!” “.” Tư Hải Minh.
“Trẻ con không được ăn thứ này, không lành mạnh. Đừng để các con nhìn thấy!” Đào.
Anh Thy vội vàng đứng lên, một tay thì bưng bát mì, tay kia thì lôi tay áo của Tư Hải Minh.
Cô đẩy Tư Hải Minh vào trong phòng bếp, còn bản thân mình cũng trốn ở trong đó.
Sáu đứa trẻ chạy vào trong phòng ăn, cái đầu nhỏ quay qua quay lại tìm kiếm…
“Ơ, mẹ đâu rồi?” Bảo Nam hỏi.
“Mẹ đi đâu rồi nhỉ?” Bảo Vỹ hỏi.
“Mẹ ơi!” “Mẹ… Mẹ ơi” Bảo My.
“Em biết rồi, mẹ đi tìm ba rồi!” Bảo Hân quay người đi ra khỏi phòng bếp.
Bảo An chạy theo phía sau cô bé.
Sáu đứa trẻ giống như một viên tròn vội vàng chạy đi tìm ba và mẹ. Chắc chẳn ba mẹ đang chơi trò gì vui lắm, bọn chúng cũng muốn chơi! Nghe thấy tiếng sáu đứa trẻ rời đi, Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm.
Khi cô quay mặt lại, một bóng đen bao trùm khiến hô hấp của cô như ngừng lại Không biết khi nào Tư Hải Minh đã ở phía Sau cô, song song với đôi mắt là hàm dưới cương nghị của Tư Hải Minh.
Một giây sau, cái miệng đang căng thẳng của cô bị anh nuốt trọn.
“Ừm..” Trái tim của Đào Anh Thy lập tức ập loạn xạ không còn quy luật nào nữa, trong đôi mắt đang mở to của cô ngập tràn sự ngỡ ngàng.
Cơ thể cô dán chặt lên bức tường, dường như đã hòa làm một với bước tường đó. Cô mặc cho Tư Hải Minh đang hôn mình, nếm mùi vị của mình.
Trên tay cô vẫn còn bưng bát mì nên cô không thể nào đẩy anh ra được. Khi bị hôn, cả người cô lập tức cứng đờ ngay tại chỗ đó, giống như thần kinh cô đã hoàn toàn bị tê liệt đến nỗi không nghe bất kỳ mệnh lệnh nào nữa.
Sau khi anh khẽ buông ra, Đào Anh Thy vội vàng thở hổn hển rồi nói: “Anh… Anh Hải Minh.
Lỡ như tay của tôi run lên, tất cả mì sẽ đổ lên người anh thì… thì anh đừng trách tôi..” Tư Hải Minh cắn môi của cô, hơi thở nóng Về hừng hực, giọng nói trở nên khàn khàn: phòng” Cơ thể của Đào Anh Thy khẽ run lên, cô biết Tư Hải Minh muốn cái gì.
Anh thật sự định ăn xong mì cô nấu rồi lại muốn đến ăn cô.
“Tối hôm nay còn muốn đi sao? Hử?” Tư Hải Minh cọ sống mũi thẳng của mình lên gương mặt nóng bừng của cô.
Xung quanh hai người chỉ có sự mập mờ không rõ ràng.
Tư Hải Minh cầm lấy mì trên tay cô, quay người đặt lên trên bục.
Đào Anh Thy thấy vậy thì muốn chạy trốn.
Mà thật ra cô đã làm như vậy rồi Cô đi ra khỏi phòng bếp, băng qua phòng ăn rồi đi vào phòng khách.
Cô vội vàng đi đến phía cầu thang để tìm sáu đứa nhỏ, nếu nói cô đang chạy vào rừng rú cũng không có gì sai cả.
“Át’ Đào Anh Thy vừa mới đi đến cửa phòng sách thì cổ tay đã bị vặn lại, ngay sau đó cô bị kéo vào bên trong phòng sách bên cạnh.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng sách đóng sầm lại.
Cơ thể của Đào Anh Thy rất nhẹ nên bị Tư Hải Minh bế thốc lên trên mặt bàn, cô vừa mới ngồi dậy thì cơ thể lại bị Tư hải Minh đè xuống.
Chương 533: Lại bị “bóng đèn” phá đàm
Không chỉ như vậy, ngay cả tia sáng duy nhất trước mắt cô cũng bị ngăn che bởi gương mặt tuấn tú như tạc tượng của Tư Hải Minh.
“Anh.” Đào Anh Thy thở hồng hộc nhìn anh: “Anh buông tôi ra.
Tư Hải Minh không nói gì mà nắm lấy cằm của cô, sau đó hôn dồn dập.
Đào Anh Thy bị anh hôn đến nỗi không có.
chỗ nào để né tránh. Cô làm thế nào cũng không thể đẩy Tư Hải Minh ra được, ngược lại còn khiến cho sức lực trong cơ thể mình càng nhanh chóng tiêu hao hơn.
Đào Anh Thy tin chắc chắn bên cạnh Tư Hải Minh không có người phụ nữ nào khác.
Nếu như có người phụ nữ nào đó thì anh sẽ không thể mãnh liệt và chỉ mong lập tức ăn ngấu nghiến rồi nuốt chửng cô vào bụng như vậy.
“Cộc cộc cộc” Tiếng gõ cửa vang lên, là tiếng bàn tay nhỏ bé gõ lên cánh cửa.
Sau đó là giọng nói trẻ con bập bẹ của sáu đứa trẻ…
“Ba ơi, mẹ ơi!” Bảo Nam.
“Ba ơi!” Bảo Vỹ, “Mẹ ơil Con muốn mẹ!” Bảo Long “Mẹ ơi… Mẹ có ở trong đó không?” Bảo My.
“Mở cửa ra, con là con thỏ con đây!” Bảo “Mẹ ơi, ba ơi!” Bảo An.
Sáu đứa trẻ cứ bám víu lên cánh cửa như vậy giống như một viên tròn nhỏ dính trên cửa, nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu.
“Đợi đã… Đợi đã, các con..” Đào Anh Thy ngăn cản anh lại. Nhưng cô lại kéo cái áo sơ mi của anh xuống bả vai, để lộ ra phần da thịt vừa cứng vừa cường tráng, ngập tràn sự ngỗ ngược.
“Không cần để ý đến bọn trẻ, bọn chúng.
không tìm thấy người thì sẽ đi thôi.” Đào Quỳnh Anh buồn bực, đây là lời nói của con người sao? Không cần để ý sao? “Tư Hải Minh, anh đừng..” Đào Anh Thy đang vô cùng bối rối.
Qua lớp cửa, cô lại ở bên trong cùng với Tư Hải Minh… Điều này quá kỳ cục không thể tưởng tượng nổi! “Ba ơi! Mẹ ơi!” “Mẹ ơi! Mở cửa rai” “Mở cửa ral” Tư Hải Minh dừng lại, gương mặt trở nên u ám. Anh thở hồng hộc, đang cố gắng kiềm chế lại.
Giọng nói của sáu đứa trẻ ở bên ngoài ríu rít không ngừng không thể không để cho anh phải kiềm chế lại.
Bọn trẻ thật sự rất kiên trì trong chuyện này, không tìm thấy người thì sẽ không bỏ qua, đúng không! Tư Hải Minh buông Đào Anh Thy ra, sau đó đứng dậy. Anh hít một hơi sâu để điều hòa lại dòng sáu đang cuồn cuộn.
Anh chỉnh lại quần áo.
Đào Anh Thy thấy dáng vẻ chật vật của Tư Hải Minh, cô cũng không biết tại sao mà bật cười “phì” một tiếng Động tác chỉnh sửa quần áo của Tư Hải Minh dừng lại, đôi mắt đen nhìn chảm chảm vào cô. Anh nheo mắt lại, tận sâu bên trong lóe lên tia ẩm ướt.
Đào Anh Thy nhận thấy ánh mắt Tư Hải Minh đang nhìn chăm chăm vào mình, cô thu nụ cười trên gương mặt lại rồi nhảy xuống khỏi bàn làm việc.
Cô vừa mới đi được một bước, cái eo của mình lại bị siết chặt lại. Cả cơ thể của cô ngã vào trong lồng ngực vừa rắn chắc vừa nóng bừng của Tư Hải Minh.
“Cô cười cái gì? Hả?” Tư Hải Minh nhìn sát vào cô.
“Đến cười mà tôi cũng không được cười sao?” Đào Anh Thy đẩy cánh tay đang siết chặt trên eo của mình ra.
Ngón trỏ của Tư Hải Minh lướt lên căm cô, ra yêu cầu: “Cười một cái đi” Đào Anh Thy sầu não, có gì đáng để cười chứ? Cười trước gương mặt ma quỷ này có chỗ nào bất bình thường sao? “Anh đừng như vậy, tôi đi mở cửa… ƯmI” Đào Anh Thy vùng vẫy, kết quả đôi môi nhỏ xinh của cô lại bị anh hôn lên.
Nụ hôn lần này cũng không phải là nụ hôn mãnh liệt đến điên cuồng nữa.
Mà là nụ hôn vừa ngang ngược vừa dịu dàng, nhẹ nhàng xâm nhập vào trong trái tim của Đào Anh Thy, dọc theo từng mạch máu nhỏ bé mà tản ra, nằm chắc từng nhịp đập trái tim cô.
Đào Anh Thy sợ hãi, cố gắng hết sức đẩy Tư Hải Minh ra.
Tư Hải Minh đang chìm đảm hơi sững người lại, giọng nói khàn khàn: “Sao vậy?” Đào Anh Thy làm ổn định lại hơi thở đang rối loạn, ánh mắt lóe lên: “Anh… Anh đã xong chưa? Tôi đi mở cửa..” Sau đó cô quay người mở cánh cửa ra.
“Á” Sáu đứa trẻ đồng loạt ngã nhào xuống mặt đất, năm xếp chồng lên nhau.
Bảo Nam bò dậy đầu tiên, cậu bé ôm lấy chân Đào Anh Thy: “Mẹ ơi mẹ ơi, sao mẹ lại chạy đến chơi ở đây?” Bóng dáng của Tư Hải Minh đi từ trong bóng tối ra. Bởi vì anh bị làm phiền chuyện tốt cho nên đối mặt với sáu đứa trẻ với gương mặt tối sầm lại.
“Ba ơi, ba chơi cái gì vậy? Con cũng muốn chơi!” Bảo Nam hét lên.
“Không chơi gì cả” Vẻ mặt của Tư Hải Minh rất khó coi.
Chương 534: Ba không được cắn vào môi mẹ đâu nhé
Sau khi Bảo Nam đứng lên, năm đứa trẻ còn lại cũng lần lượt bò dậy.
Đôi mắt Bảo Hân sáng lên: “Mẹ ơi, mẹ làm sai chuyện gì sao?” “Cái gì?” Đào Anh Thy sững sờ, lập tức hiểu ra “phát hiện mới” của Bảo Hân.
“Môi của mẹ bị ba cần đỏ hết cả lên rồi, chắc là đau lắm” Bảo Hân nói với vẻ lo lắng.
“. Đào Anh Thy chột dạ sờ lên môi của mình, nơi đó vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại châm chích, sưng tấy lên Không cần soi gương cô cũng tưởng tượng ra được nó trông như thế nào.
Lần trước cô bị Bảo Hân tận mắt nhìn thấy, Tư Hải Minh đã giải thích với cô bé như vậy.
Ôi trời ơi…
“Mẹ ơi, Bảo Hân thổi giúp mẹ” Bảo Hân thân mật.
Đào Anh Thy rầu rĩ, nhưng không để cho.
cô bé thổi thì sẽ làm tổn thương lòng tự ái của con trẻ. Vì vậy cô đành phải đỏ mặt ngồi xổm xuống, để Bảo Hân thổi phù phù vào miệng mình.
“Được rồi, mẹ không đau nữa rồi” Đào Anh Thy véo gương mặt núng nính của cô bé đầy yêu thương cưng chiều.
“Ba ơi, ba không được cần vào môi mẹ! Mẹ tất mong muốn ba dịu dàng hơn” Bảo Hân nói Tư Hải Minh nhìn về phía Đào Anh Thy, con mắt đen nhìn chằm chằm vào cô.
Đào Anh Thy rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống: “Không phải..” “Con biết rồi,mẹ mong muốn nhìn thấy dáng vẻ lợi hại của ba cho nên mới trốn trong.
phòng sách để cho ba cần, không cho con nhìn thấy” Bảo Hân kết luận, nói.
Hai từ “trốn” và “căn” nói ra thật khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Gương mặt của Đào Anh Thu chợt đỏ bừng lên, cho nên Bảo Hân cảm thấy cô thích Tư Hải Minh cắn vào miệng mình? “Nói rất đúng” Tư Hải Minh nói.
Bảo Hân được khen nên rất vui vẻ.
“Thế nào là đúng hả?” ào Anh Thy nổi nóng: “Anh đừng nói dối bọn trẻ!” Tư Hải Minh không thèm để ý đến dáng vẻ sốt ruột của Đào Anh Thị, trong lòng anh trở nên rất tốt: “Các con muốn chơi gì?” “Chơi gì cũng được sao ạ?” Bảo Vỹ vui vẻ hỏi.
“Đương nhiên rồi” Đào Anh Thy ngồi trên sân cỏ, bên cạnh cô là Bảo My và Bảo Hân. Hai đứa trẻ đang hái hoa rồi cài lên trên mái tóc của cô.
Đào Anh Thy toát mồ hôi, bây giờ có lễ trên đầu của mình đã toàn là hoa rồi. Không sao, trong lòng cảm thấy hạnh phúc là được rồi…
Ánh mắt cô nhìn về hướng xa xa, Tư Hải Minh cầm một cây gậy golf. Anh dùng hết sức vung lên, quả bóng golf bay ra ngoài.
“Đi nhặt đi.” “Con đi cho!” Bảo Nam vui vẻ đuổi theo quả bóng.
.” Đào Anh Thy không thể nhìn nổi nữa, †ại sao cô cảm thấy giống như anh đang ném cây gậy rồi bảo con chó con đi nhặt về vậy nhỉ? Bảo Nam ngây thơ non nớt hoàn toàn không rõ tình hình này…
Tư Hải Minh lại vung cây gậy: “Đi nhặt đi” “Để con đi!” Bảo Long đuổi theo quả bóng Mặc dù Đào Anh Thy cảm thấy Tư Hải Minh đang đùa với các con, nhưng cô cũng không thể ngăn cản được.
Hơn nữa Đào Anh Thy cực kỳ thích nhìn sáu đứa con của mình chạy đi chạy lại, mỗi đứa giống như con chim cánh cụt nhìn vô cùng đáng yêu! Đào Anh Thy nghĩ, nếu như không phải vì chuyện Đào Hải Trạch hại chết dì Thu, vậy thì có lẽ ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy rồi…
“Mẹ đẹp quá đi!” Bảo Vỹ nhào vào trong lòng Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy cười: “Cảm ơn Bảo Vỹ và Bảo.
Hân đã biến mẹ trở nên xinh đẹp như vậy” “Ba ơi, ba xem mẹ có đẹp không?” Bảo Hân nhảy cà tưng cà tưng lên phía trước.
Tư Hải Minh bỗng nhiên quay mặt qua, nhìn thẳng về phía Đào Anh Thy.
Đôi mắt Đào Anh Thy lóe lên, cô cảm thấy lúc này mình chắc chắn rất giống một con ngốc…
Khi Đào Anh Thy rủ ánh mắt xuống, ánh mắt của Tư Hải Minh rất càn rỡ.
Tám giờ, trong căn phòng. Sáu đứa trẻ tắm rửa xong xuôi chỉ ở trên giường, không hề có ý buồn ngủ.
“Được rồi, muộn lắm rồi, các con đi ngủ thôi nào” Đào Anh Thy nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Mẹ đẹp quá đi!” bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Bảo Hân chạm lên hoa trên đầu của Đào Anh Thy.
“Đúng vậy, đẹp lắm. Bảo Hân cũng rất xinh đẹp” Đào Anh Thy nói theo cô bé.
“Mẹ ơi, mẹ và ba vẫn chưa tắm rửa gì cả, ba mẹ tẳm rửa xong thì có thể ngủ cùng với bọn con!” Bảo Hân nói.
Tư Hải Minh đi vào trong: “Các con nằm xuống trước đi, tắm rửa xong ba mẹ sẽ qua đây.
Chương 535: Ngày đó tới sớm
“Vâng ạ!” Sáu đứa trẻ lập tức chui vào trong chăn, nằm thành hàng rất ngay ngắn.
Khi Đào Anh Thy đang ngẩn ra, cổ tay của cô bị Tư Hải Minh siết chặt rồi kéo ra ngoài Bảo Vỹ nói: “Mẹ mau quay lại nha!” Đào Anh Thy còn chưa trả lời thì đã bị Tư Hải Minh ngang ngược ôm ra ngoài.
Đi đến phòng ngủ chính của Tư Hải Minh, Đào Anh Thy bị anh chặn trước cửa. Hơi thở vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ của Tư Hải Minh bap phủ lên cô, kề sát cô dưới người anh “Anh… bọn trẻ còn đang đợi chúng ta qua đó..” Tư Hải Minh nâng căm Đào Anh Thy lên, những bông hoa nhỏ cài trên mái tóc cô một cách tùy tiện không theo cách thức nào.
Nhưng nó lại rất hợp với gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô, càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên rõ rệt của cô.
“Rất xinh đẹp” Đào Anh Thy vô cùng bất ngờ đến nỗi đôi mắt bỗng nhiên run rẩy, nhịp đập trái tim không hiếu ra sao lại đến rồi.
Cô vô thức muốn đẩy Tư Hải Minh ra, nhưng cơ thể của anh lại đi trước một bước mà đè lên cô. Anh nuốt trọn đôi môi đang hoảng hốt của cô, không để cho cô bất kỳ cơ hội suy nghĩ nào cả..
Một giây trước Đào Anh Thy cảm thấy mình đang bị chiếm đoạt, vấn đề cuối cùng cô nghĩ chính là sáu đứa con không đợi được cô quay lại.
Mặt trời đã lên đến đỉnh núi, Đào Anh Thy vẫn còn trong giấc mộng. Cơ thể của cô theo bản năng mà run rẩy, sau đó choàng tỉnh dậy.
Phần eo của cô rất đau nhức, phần bụng dưới cũng lâm râm đau.
Trong đôi mắt vẫn còn buồn ngủ của Đào Anh Thy mang theo vẻ ngỡ ngàng mơ màng.
Tại sao bụng lại khó chịu như vậy nhỉ? Rất giống với lúc đến kỳ kinh nguyệt.
Nhưng tính ngày thì không đúng, chẳng phải mấy ngày nữa mới đến kỳ kinh nguyệt của cô sao? Tư Hải Minh cảm nhận được động tĩnh cho nên cũng tỉnh dậy: “Sao vậy?”
”„.Đi vệ sinh” Đào Anh Thy kéo cái tay đang đặt trên lưng mình của Tư Hải Minh ra, cố chịu cơn khó chịu mà quay người xuống giường, sau đó kéo bộ quần áo ngủ dự phòng ở bên cạnh mặc lên người mình.
Cô vừa mới cử động, Tư Hải Minh đã ngửi thấy được mùi máu tươi. Hàng lông mày đen của anh nhíu lại, anh vén chăn lên.
Đúng lúc này Đào Anh Thy đang xoay người, nhìn thấy cảnh tượng thấy mà đau lòng ở trên giường khiến cho cô vô cùng hoảng hốt. Gương mặt lúng túng của cô lập tức đỏ bừng.
“Ngày đó tới sớm” Tư Hải Minh khép chăn lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn Đào Anh Thy.
Ý của anh chính là ngày hôm qua có đến hay không, anh là người rõ nhất.
Đào Anh Thy ảo não, cô quay người rời khỏi phòng ngủ rồi vội vàng quay trở lại phòng của mình.
Cô lấy từ trong tủ quần áo ra bộ đồ lót rồi đi vào trong phòng tắm, tìm băng vệ sinh trong ngăn kéo. Cô nhớ mình đã để băng vệ sinh ở trong này.
‘Vừa mở ngăn kéo ra, trong này chỗ nào cũng có khiến cho Đào Anh Thy ngẩn ra một chút.
Cô nhớ lần trước chỉ mua mấy gói mà thôi.
Đào Anh Thy nhìn ngăn kéo bên cạnh, cô mở ra, bên trong cũng tràn đây băng vệ sinh Đào Anh Thy mở ngăn tủ ra, băng vệ sinh ở bên trong ngăn tủ khiến cô mở to mắt há hốc miệng. Tư Hải Minh bán buôn bán sỉ thứ này sao? Đào Anh Thy vẻ mặt đau khổ ngồi trên bệ xí,rõ rằng mấy ngày sau cô mới đến.
Tư Hải Minh thật sự hung hăng như thú vật, để cho cô đến kỳ kinh nguyệt sớm thế này! Cánh cửa trong phòng tắm mở ra mà không hề báo trước, khiến Đào Anh Thy vô thức lấy quần áo ngủ che lại.
Tư Hải Minh đứng ở trước cửa nhìn cô.
Đào Anh Thy ngồi ngay ngắn, trên tay nằm chặt chiếc băng vệ sinh, vẻ mặt hồng hào không hề có chút khó chịu gì.
“Anh nhìn cái gì? Tôi đang đi vệ sinh!” Đào Anh Thy bị anh nhìn chằm chẳm như vậy, khiến da dầu của cô trở nên tê dại.
“Em xấu hổ cái gì? Xem ra tối hôm qua làm hơi ít” Tư Hải Minh vừa nói xong, một gói băng vệ sinh phi thẳng lên đầu anh. Anh đưa tay ra chộp lấy, gói băng vệ sinh nằm trong tay anh vô cùng chuẩn xác.
Gương mặt Đào Anh Thy đỏ bừng: “Anh ra ngoài đi Nhưng Tư Hải Minh lại đi vào trong, tiến gần đến phía Đào Anh Thy.
Lúc này Đào Anh Thy đang ở trong hoàn cảnh vô cùng lúng túng, không thể nào nhúc nhích được. Vì vậy vô chỉ trơ mắt nhìn bóng hình Tư Hải Minh dần bao trùm đến.
“Em như vậy là muốn tôi giúp sao? Hử?” Gương mặt Tư Hải Minh áp sát lại cô.
“Tôi muốn anh giúp cái gì chứ? Anh đi ra ngoài chính là sự giúp đỡ lớn nhất của tôi…
ưm!” Anh hôn lên đôi môi nhỏ đang mấp máy của Đào Anh Thy, khiến cho đầu cô lập tức cứng đờ.
Khi phản ứng lại được, cô đẩy Tư Hải Minh ra.
Tư Hải Minh đưa tay ra rồi đặt lên gáy của cô, hôn đủ rồi mới buông ra. Sau đó anh đặt gói băng vệ sinh lên trên tay cô rồi rời đi.
Chương 536: Ba của sáu đứa nhỏ từ chối rồi
Hô hấp của Đào Anh Thy trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng.
Cô đã làm bẩn giường của anh, anh không những không tức giận mà còn có sở thích chạy đến trước mặt cô đang ngồi nhà làm cái chuyện xâm phạm như thế này.
Đào Anh Thy thở dài một hơi. Rõ ràng cô đến đây để ngủ cùng với sáu đứa con của mình, nhưng kết quả lại đi vào phòng của Tư.
Hải Minh không có cơ hội đi ra, mà sáu đứa con của cô đi đến trường học rồi cô mới tỉnh.
Tất cả đều tại Tư Hải Minh, nếu như không phải anh thì sao cô như thế này được! Đào Anh Thy tắm rửa xong rồi đến phòng của sáu bọn trẻ lấy túi.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, sắp mười giờ rồi mà ở trong đài truyền hình ngay cả một cuộc gọi điện thoại cũng không có.
Đào Anh Thy gọi điện thoại cho đạo diễn, giọng nói của đạo diễn vang lên: “Sao vậy?” “Ừm… Đạo diễn à, sáng hôm nay tôi có chút chuyện nên ăn xong cơm trưa tôi sẽ qua đó” Đào Anh Thy thầm nghĩ tại sao ông lại hỏi tôi là “sao vậy”? Giống như cô không đi đến không ty cũng không có bất kỳ thắc mắc nào vậy.
“Không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là quay quảng cáo mà thôi. Để xem bao giờ cô có thời gian” Đạo diễn nói.
Đào Anh Thy lập tức cảm thấy mình rất có danh tiếng: “Buổi chiều tôi có thời gian” “Được thôi! À đúng rồi, công việc vê sáu đứa trẻ cô làm như thế nào rồi? Tôi nói cho cô biết, một khi sáu đứa trẻ lên truyền hình thì chắc chắn rating sẽ bùng nổ lên tận trời đó!”
Đạo diễn nói: “Tôi nghĩ đến thôi mà vô cùng kích động rồi!” Đào Anh Thy toát mồ hôi: “Đạo diễn, ba của sáu bọn trẻ đã từ chối tôi rồi”
“Từ chối? Cô không để cho bọn họ ra giá sao? Thương lượng giá cả ổn thỏa!” Giám đốc làm dáng vẻ muốn bao nhiêu tiền cũng tình nguyện vung ra.
“Người đó nói có đưa ra giá trên trời thì cũng không đồng ý” “Người đó không thiếu tiền, đúng không?” Đào Anh Thy nở nụ cười gượng gạo: “Hình như là vậy”
“Cơ hội này tốt biết bao..” Đạo diễn ở trong điện thoại nói với giọng tiếc nuối: “Nhưng cũng thật kỳ lạ”
“Kỳ lạ chỗ nào?”
“Tại sao sáu đứa trẻ ấy lại đến đài truyền hình? Còn nói là đến tìm mẹ bọn chúng? Chẳng phải cô nói ba mẹ của sáu đứa trẻ đó đến rồi lại đi rồi sao?” Đạo diễn cảm thấy phần trước và phần sau rất mâu thuần.
“Bọn trẻ chắc chắn chạy nhầm chỗ, ba mẹ tìm và nhìn thấy bọn trẻ thích chơi ở đài truyền hình. Họ có chuyện gấp nên đi làm việc trước, làm xong việc thì đón bọn trẻ đi. Chắc là như: vậy đó ạ..” Đào Anh Thy lấp la lấp liếm.
“Sáu đứa trẻ đó ở đâu thì đi tìm lại đi, xác suất đã nhỏ lại còn nhỏ hơn, không biết từ đâu. Nếu không thì cô đi tìm những người khác đi, ví dụ như sinh bốn sinh năm chẳng hạn? Mặc dù không thu hút người khác bằng sinh sáu nhưng chắc chẵn sẽ không hề kém cạnh”
“Vâng, tôi sẽ chú ý nhiều hơn về chuyện này”
: “Vất cả cho cô rồi” Đào Anh Thy toát mồ hôi. Cô cũng không biết mình vất vả ở chỗ nào, ngủ đến tận bây giờ mới dậy…
Trước bàn ăn chỉ có hai người là Đào Anh Thy và Tư Hải Minh đang dùng bữa.
Có sự tồn tại của Tư Hải Minh ở chỗ này, Đào Anh Thy luôn có cảm giác bức bách bí ép.
“Muốn đi đến đài truyền hình sao?” Tư hải Minh trầm giọng nói đe dọa phá tan bầu không khí im lặng.
Đào Anh Thy hơi ngẩn ra một chút: “Đúng vậy” Anh nói như vậy chẳng phải là nói thừa sao? “Tối nay em ở đâu?” “„..Ở chung cư” Khi Đào Anh Thư trả lời không khỏi để ý đến vẻ mặt của Tư Hải Minh.
Cô cũng không thể vì quyết định của mình mà lại chọc giận anh.
Bầu không khí lại chìm vào im lặng, khiến trong lòng người ta sinh ra sự sợ hãi.
Nhưng cho đến khi dùng xong bữa, Tư Hải Minh vẫn không nói một lời nào.
Đào Anh Thy ngồi trong xe của Tư Hải Minh, đi đến bãi đỗ xe của đài truyền hình.
Vệ sĩ mở cửa xe ra, Đào Anh Thy nói lời cảm ơn rồi bước xuống xe.
Khuỷu tay cô lập tức bị kéo lại, trong chốc lát Đào Anh Thy ngã nhào lên người Tư Hải Minh.
Cô bất ngờ va vào đôi mắt đen sâu của anh, trái tim đập loạn xạ Tư Hải Minh thu đôi mắt đen của mình lại, nhìn xuống đôi môi đỏ hồng của Đào Anh Thy, vẻ mặt nguy hiểm giống như con dã thú đang nhìn chăm chảm vào con mồi.
Đào Anh Thy nín thở. Khi cô đang nghĩ Tư Hải Minh định làm chuyện xâm phạm với cô thì lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh “Khi nào em muốn đi đến biệt thự Minh Uyến thì nói trước với tôi một tiếng”
Chương 537: Anh đã cho phép rồi!
Đôi mắt đề phòng của Đào Anh Thy run rẩy, cơ thể cứng đờ không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy Cô có thể đi đến đó bất khi nào bất cứ lúc nào, điều đó có nghĩa là cô có thể gặp các con của mình bất cứ lúc nào sao?
“Không muốn sao?” Đôi mắt đen sắc bén của Tư Hải Minh có thể chui vào nơi sâu nhất trong linh hồn của Đào Anh Thy khiến cho cô cụp đôi mắt xuống, mất tự nhiên không có nơi nào trốn tránh.
Giọng nói của cô trở nên yếu ớt: “Không phải, tôi muốn chứ. Vậy… đến lúc đó tôi sẽ nói với anh”
“Hết rồi? Hả?” Đào Anh Thy ngước mắt lên, trong đôi mắt đen của Tư Hải Minh vẫn bình thản, nhưng thật ra anh đang giấu đi tính độc chiếm của mình.
Đào Anh Thy đưa đôi tay ra ôm lấy cổ của anh, sau đó dán đôi môi vừa gợi cảm vừa mỏng nhẹ lên…
Hai người quấn trong xe một chút, lúc này Đào Anh Thy mới đặt đôi chân mềm nhũn xuống xe Cô đi đến thang máy.
Đi vào trong thang máy, chiếc xe màu đen vẫn đợi cách đó không xa. Khắp xe đều là màu đen nên không nhìn thấy người bên trong, nhưng Đào Anh Thy vẫn có cảm giác bí bách khi đối diện với Tư hải Minh. Cho đến khi cánh cửa thang máy đóng lại thì cảm giác bí bách chèn ép này mới biến mất.
Khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Trong đầu cô hiện lên những lời nói của Tư Hải Minh, muốn đi đến biệt thự Minh Uyển thì nói trước với anh một tiếng.
Anh đã cho phép rồi, thật sự đã cho phép rồi! “Bịch!” Đào Anh Thy nhảy cẵng lên khiến cho cả thang máy rung chuyển, khiến cho cô sợ hãi vô cùng mà dừng ngay hành động ấy lại.
Cô cảm thấy mình thật sự vô cùng vui vẻ phấn chấn! Từ đó bây giờ bất cứ lúc nào cô cũng có thể được gặp sáu đứa con của mình.
Nhưng đột nhiên Tư Hải Minh thỏa hiệp như vậy, rốt cuộc anh đã nghĩ cái gi? Vì sáu đứa trẻ sao…
Dù sao cả ngày nhìn thấy sáu đứa trẻ khóc lóc ồn ào trước mặt mình phiền phức như vậy cũng là chuyện rất đau đầu.
Liêu Ninh ăn cơm xong nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì nghĩ đến dáng vẻ vừa khóc lóc vừa làm loạn với Tư Thái Lâm vào ngày hôm qua, bà ta càng nghĩ càng tức giận.
Bây giờ Đào Anh Thy cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi cho nên có thể không thèm để bất cứ ai vào mắt, đúng không? Nếu như cô không có lòng muốn tranh giành thì cũng không xứng để xách giày cho nhà họ Tư!
Chứ nói gì là bám vào Tư Hải Minh! Bà ta chuyển ánh mắt, trong lòng nảy ra một mưu tính. Bà ta để ý đến những người xung quanh, sau đó cầm điện thoại ra gọi cho Tư Lệnh Sơn.
“Sao lại gọi điện thoại cho tôi? Bình thường tôi đến tìm bà, bà còn không thèm đếm xiỉa đến tôi. Cảm thấy vẫn là tôi tốt sao?”
Liêu Ninh liếc mắt đầy khinh thường: “Thấy ông nhớ đến phần của tôi cho nên tôi nói với ông một chuyện, Đào Anh Thy biết tung tích của Tư Viễn Hằng rồi”
“Cái gì? Đào Anh Thy? Nó vẫn liên lạc với Tư Viễn Hằng sao?”
Tư Lệnh Sơn tưởng có Tư Hải Minh ở đây thì Đào Anh Thy không có lá gan đấy nữa: “Tại sao người phụ nữ này lại hèn hạ đê tiện như vậy? Cô ta làm hại con trai của tôi còn chưa đủ sao?”
Ông không nghe nói dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng sao? Hơn nữa Đào Anh Thy dụ dỗ nhiều đàn ông như vậy, không chỉ một mình ai cả, ngay cả Tư Hải Minh cũng bị nó đùa giỡn xoay vòng vòng.
Cứ như vậy chỉ có người đứng ngoài mới nhìn rõ thôi. Tôi cảm thấy hay là ông đi dạy dỗ Đào Anh Thy đi, nếu không nó sẽ không nói cho ông biết Tư Viễn Hằng ở đâu đâu” Liêu Ninh xúi giục Tư Lệnh Sơn, trong lòng bà ta thật sự độc ác nham hiểm.
“Nếu như bà không nói thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô ta đâu!” “Ông có thể hỏi và có thể dạy dỗ nó, nhưng không được nói là tôi nói cho ông biết”
“Bà yên tâm, tôi sẽ không bán đứng bà đâu” Tư Lệnh Sơn cúp điện thoại, trong bụng ngùn ngụt lửa.
Sự mất tích của Tư Viễn Hằng chắc chăn không phải là chuyện vô duyên vô cớ.
Trước kia bởi vì Đào Anh Thy lúc nào Tư: Viễn Hằng cũng chống lại người ba là ông ta Bây giờ thì hay rồi, ngay cả công ty cũng không quản! Vậy thì coi là cái gì? Vì một đứa con gái mà phá hủy bản thân mình suốt đời sao?
Trong đầu thăng bé chứa cái gì vậy? Đào Anh Thy và người phụ trách kinh doanh đã hẹn xong thời gian quay quảng cáo, địa điểm là trong tầng trệt ven đường thành phố.
Quay quảng cáo không đến ba tiếng, Đào.
Anh Thy lại quay trở về đài truyền hình.
Cô có xe của riêng mình, còn là chiếc xe Đào Hải Trạch mua cho cô.
Ngồi trên xe quay trở về sắp được bốn tiếng rồi.
Đào Anh Thy nhìn bên ngoài cửa sổ xe suy nghĩ miên man.
Cô đang nghĩ tối nay đi đến biệt thự Minh Uyến đi! Tốt nhất là trong mấy ngày gần đây cứ ở nơi đó.
Chương 538: Bị người bám theo
Bởi vì kỳ kinh nguyệt của cô cũng phải mất mấy ngày…
Đào Anh Thy cầm điện thoại lên rồi gửi tin nhắn cho Tư Hải Minh, soạn nội dung là: Tối nay tôi muốn ở biệt thụ Minh Uyển.
Cô gửi tin nhắn đi, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng Chỉ cách một đêm mà đã muốn ở biệt thự Minh Uyến, Tư Hải Minh sẽ nghĩ như thế nào?
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Đào Anh Thy nhìn số điện thoại thì sửng sốt Tại sao Tư Hải Minh lại gọi điện thoại đến? Chẳng phải chỉ cần nói một tiếng là được rồi sao?
Chẳng lẽ có biến cố nào khác? Cô không dám chậm trễ, vội vàng nghe máy: “Sao vậy?” “Em đang ở đâu?” Giọng nói trầm thấp đe dọa vang lên.
“Tôi vừa mới quay xong quảng cáo, định đến trường đón bọn trẻ rồi sau đó đi cùng xe về biệt thự Minh Uyển. Được không?”
“Tôi biết rồi” Tư Hải Minh cúp máy.
Trong lòng Đào Anh Thy bình tĩnh trở lại, như vậy là cô có thể nhìn thấy sáu đứa con của mình rồi.
Cũng không cần lo lẳng bị Tư Hải Minh ăn thịt nữa! Một mũi tên trúng hai mục đích! Bên ngoài cửa sổ đi lướt qua cửa hàng sách.
“Đứng ở gần đó” Đào Anh Thy vội vàng nói Tài xế dừng xe ở bên đường, Đào Anh Thy xuống xe rồi đi đến cửa hàng sách.
Cô muốn đi loanh quanh trong cửa hàng sách xem có thứ gì muốn mua cho sáu đứa con của mình không.
Đương nhiên rồi, cô sẽ chuẩn bị những thứ này cho các con ở trong biệt thự Minh Uyển. Đào Anh Thy là một người mẹ, chắc chẩn cô muốn dùng cách này để tham gia vào quá trình trưởng thành của các con.
Khi Đào Anh Thy đang xem cuốn truyện cổ tích được tặng giấy dán phim hoạt hình, có người đến bên cạnh cô.
“Tư Viễn Hãng đang ở đâu?” Đào Anh Thy run lên, quay đầu lại nhìn Tư Lệnh Sơn xuất hiện trước mặt mình với ánh mắt ngạc nhiên.
Dáng vẻ của ông ta giống như đang hỏi tội khiến cô không thể giải thích được: “Sao tôi biết anh ấy đang ở đâu được?” Nói rồi cô quay người rời đi.
Tư Viên Hãng là Tư Viễn Hằng, Tư Lệnh Sơn là Tư Lệnh Sơn.
Cô thật sự rất không ưa gì Tư Lệnh Sơn.
Cô còn chưa đi được một bước thì đã bị Tư Lệnh Sơn kéo lại: “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất hãy thành thật nói cho tôi biết. Nếu không rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Đào Anh Thy bất đắc dĩ nhìn ông ta: “Tôi thật sự không biết”
“Tại sao cô lại không biết?” “Ông hỏi cái câu gì kỳ lạ vậy? Sao mà tôi biết được? Đã lâu lãm rồi tôi không nhìn thấy Tư Viễn Hằng và càng không liên lạc với anh ấy”
“Cô lừa được người khác chứ không lừa được tôi đâu. Cô đừng tưởng tôi không biết nước cờ của cô, leo lên Tư Hải Minh chưa đủ còn muốn quyến rũ Tư Viễn Hằng. Phải cần bao nhiêu đàn ông thì mới có thể làm thỏa mãn cô?” Nghe những lời nói khó nghe như vậy, Đào.
Anh Thy dùng sức đẩy ông ta ra rồi rời đi.
Tư Lệnh Sơn lửa giận ngút trời, ông ta tiến lên bóp lấy cố của Đào Anh Thy, sau đó bịt miệng cô lại kéo về phía sau…
“Ưm ưm ưm! Đào Anh Thy bị ông ta đột kích bất ngờ mà không kịp đề phòng gì, cô hoàn toàn không có phản ứng.
Trong tiệm sách vốn không có ai, ông chủ còn đang đeo tai nghe để nghe sách nên hoàn toàn không nhận ra sự khác thường trong cửa hàng sách.
Tư Lệnh Sơn kéo Đào Anh Thy vào trong chiếc xe bên cạnh đường.
Xe của Đào Anh Thy ở con đường đối diện, lại có xe của Tư Lệnh Sơn che khuất cho nên không nhìn thấy Đào Anh Thy bị bắt đi.
Đào Anh Thy không muốn lên xe, cô vùng vẫy, khuỷu tay dùng sức đập lên xương sườn của Tư Lệnh Sơn.
Tư Lệnh Sơn bị đau nên sức lực cũng giảm bớt đi.
Đào Anh Thy lại dùng chân giãm mu bàn chân của Tư Lệnh Sơn, sau đó lại đá lên bắp.
chân của ông ta. Cô đánh lại liên tiếp khiến cho Tư Lệnh Sơn cuối cùng phải buông tay ra.
Đào Anh Thy nhân cơ hội này thì quay người chạy đi, chạy thẳng đến con đường đối diện.
Tư Lệnh Sơn muốn đuổi theo, nhìn thấy Đào Anh Thy lên xe thì cũng quay người lái xe đi. Ông ta đuổi theo xe của Đào Anh Thy ở phía trước, không ngừng theo sát cô.
“Cô Anh Thy, người nào đang đuổi theo chúng ta vậy?” Người tài xế trở nên lo lắng, hỏi.
“Một người bị điên!” Trước mặt là đèn đỏ, tài xế không thể nào không dừng xe lại.
Đào Anh Thy cầm lấy điện thoại vội vàng báo cảnh sát, nhưng cô còn chưa gõ dãy số xong thì chiếc xe đã bị đâm rầm một cái. Cả cơ thể của Đào Anh Thy ngã nhào lên phía trước, điện thoại cũng rơi xuống.
Chiếc xe của cô bị đâm đến đường dành cho người đi bộ. Tư Lệnh Sơn ở phía sau giống như con người phát điên mà càng nhấn xa hơn, đâm vào xe của Đào Anh Thy một lần nữa.
Chương 539: Tai nạn rồi
Xe trượt ra ngoài, dừng lại giữa đường.
Đào Anh Thy vất vả giữ cơ thể ổn định, bỗng chuông điện thoại cô vang lên.
Nhìn tên người gọi đến là Tư Hải Minh, Đào Anh Thy nhanh chóng mở điện thoại lên nghe, cầu cứu anh: “Anh Hải Minh…”
Còn chưa nói xong, bên tai cô nghe thấy tiếng gọi hốt hoảng của người lái xe: “Cô Anh Thy!” Đào Anh Thy theo bản năng ngẩng đầu lên liền thấy xe của Tư Triều Vũ như nổi điên chạy tới, dù cô đã chuẩn bị kĩ càng ngồi cố định một chỗ nhưng va chạm mạnh vẫn khiến đầu cô đụng vào kính xe: “bịch” một tiếng.
Đầu Đào Anh Thy bị đụng đau ong lên, tay thả lỏng làm điện thoại rơi.
“Đào Anh Thy?” Trong điện thoại truyền tới giọng nói gấp gáp của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy muốn nhặt điện thoại nhưng cơ thể dường như không còn chịu sự điều khiển của cô.
Từ xa, xe lớn không kịp xử lí, lao thẳng đâm về phía xe của Tư Triều Vũ, xe của Đào Anh Thy theo quán tính bị đẩy ra ngoài.
Trong thời khắc sống còn ấy, xe lớn dù thẳng phanh từ xa nhưng do quán tính thì người tài xế cũng không thể cho xe phanh kịp lúc.
Nó trực tiếp ép hai chiếc xe của Tư Triều Vũ và Đào Anh Thy đụng vào tường chăn đường, tường chắn nhanh chóng nứt tạo ra khe hở.
Nắm chặt ghế lái phía trước, Đào Anh Thy mở mắt quan sát, cô cảm thấy tuy bản thân may mắn sống sót, không bị thương nặng nhưng cũng hồn vía lên mây. Cô chưa hoàn hồn nhìn tài xế ở phía trước: “Lý Ba à, anh sao rồi? Lý Ba” Lái xe đã hôn mê, đầu anh ta gục lên tay lái, không rõ mức độ nghiêm trọng thế nào.
Mà bên ngoài là xe của Tư Triều Vũ đứng mũi chịu sào bị xe lớn trực tiếp đâm, hơn nữa bị kẹp ở giữ xe của Đào Anh Thy và xe lớn khiến cho nó bị biến dạng, còn Tư Triều Vũ ở bên trong đã bất tỉnh.
Đào Anh Thy nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Thông qua tấm kính vỡ, cô thấy được tình trạng giao thông hỗn loạn, xe kẹt cứng, dòng người hoảng sợ.
Bên tai truyền đến tiếng tường xi măng nứt, càng ngày càng lớn.
Tim Đào Anh Thy như ngừng đập, cô nhìn sang bên cạnh, vách xi măng đổ xuống “âm” một tiếng rơi trên mui xe.
“Am Đào Anh Thy kinh hoảng co người rụt xuống ghế, toàn thân cô không ngừng run rẩy.
Trần xe lại bị nện xuống, không gian trong xe càng bị thu hẹp.
Chịu kinh hoảng cũng như các cơn va đập liên tục như thế, sắc mặt Đào Anh Thy trắng bệch, cô bắt đầu thấy khó thở, sức lực cạn kiệt Điện thoại cách đó không xa nhưng cô vẫn không thể với tay đến, huống chi nghĩ đến việc bản thân có thể bò ra ngoài.
Cô thở dốc, xem ra dưới tình huống bình thường cũng không thoát được.
Cửa xe đã biến dạng lại bị xe của Tư Triều Vũ đè, trân xe bị đá rớt lõm xuống, bốn phía đều bị vây. Đào Anh Thy hoàn toàn bị nhốt.
Sức lực bây giờ dồn vào việc hô hấp, vô cùng khó chịu.
Làm sao bây giờ? Cô phải chết sao? Không được, cô không thể chết, sáu đứa con của cô còn nhỏ như vậy. Cô không muốn…
Ý chí sống sót trong người Đào Anh Thy trỗi dậy mãnh liệt, cô dùng sức đẩy cửa xe nhưng chốc lát, sắc mặt cô đã tái nhợt.
Đào Anh Thy tuyệt vọng ôm ngực, mỗi một giây trôi qua cô càng cảm thấy dày vò hơn. Cảm giác ngạt thở ngày càng nhiều, không cách nào thoát được, cô sẽ chết ngạt mất.
Trong đầu tràn về bóng ma tuổi thơ khiến nước mắt tràn mi.
Tại sao cứ bám lấy cô? Tại sao vậy? Cô muốn sống cuộc sống bình thường, cô muốn được tự do…
Là Đào Hải Trạch, cô muốn giết ông ta! Cô hận không thể băm ông ta thành trăm mảnh.
Cô còn chưa làm gì đã phải chết ư? Nếu cô chết thì sao cô có thể đối diện với dì Thu đã chết thảm đây.
Cô không cam tâm… Cô sắp sụp đổ rồi…
“Ha ha… Ha ha… Ha ha..” Không khí trong xe sắp hết, Đào Anh Thy càng ngày càng khó thở, mỗi lần thở ra tựa như nó là một hơi cuối cùng.
Đào Anh Thy mềm nhữn tựa vào cửa xe, ánh mắt nhìn lên trần xe dần tan rã, thầm kêu… Cứu tôi, tôi không muốn chết…
Chương 540: Anh tới cứu cô
“Bịch” một tiếng, có thứ gì đó nện lên trân xe tạo ra âm thanh khiến Đào Anh Thy tập trung nhìn về nơi đó.
Cô tưởng rằng là xi măng rớt xuống nhưng cô bổng phát hiện là người ở trên đó, có người đang đập trần xe.
Người đó đến cứu cô đúng không? Cảnh sát đến thật nhanh, cô được cứu rồi Giờ phút này, Đào Anh Thy muốn cười cũng cười không nổi, cô nhảm mắt lại, cố gắng hít thở, cô ước người trên đó mau chóng đập vỡ trần xe.
Chỉ như vậy mới có thể cứu cô ra ngoài, bốn phía đều đã bị chặn, không thể cứu người ra ngoài, trừ khi dời được xe của Tư Triều Vũ.
Không đúng. Nếu là cảnh sát thì tại sao không di chuyển xe của Tư Triều Vũ đi mà phải leo lên trần xe? Hô hấp của Đào Anh Thy như ngừng lại, trần xe bị đập đã xuất hiện vết nứt, cô trơ mắt nhìn một bàn tay từ miệng vết nứt luồn vào trong, nó năm chặt cạnh sắc, dùng sức kéo.
Máu từ các ngón tay chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi lên ghế sau.
Chẳng lẽ người này muốn dùng tay không kéo rách trần xe…
Ngay lúc Đào Anh Thy còn đang kinh ngạc, trần xe từng chút được xốc lên, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào ngày càng nhiều, rọi vào gương mặt bất lực lẫn kinh hoảng đang run rẩy của cô.
Nương theo một tiếng động lớn, trần xe hoàn toàn được mở ra.
Đào Anh Thy không thể kìm nén cảm xúc, cô vỡ òa khóc, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trên trần xe đang đưa tay về phía cô.
“Đưa tay cho tôi!” Giọng nói khẩn trương pha lẫn chút trầm khàn của Tư Hải Minh vang lên.
Ánh mắt Đào Anh Thy run lên, cô nhìn hướng bàn tay của anh, máu bao phủ khắp bàn tay, không thấy vết thương mà chỉ thấy máu chảy từng dòng.
“Anh… Khụ khụ khụ!” Hô hấp của Đào Anh Thy vốn khó khăn, bây giờ gấp gáp nói chuyện khiến cô bị sặc.
Cơn ho càng làm cô khó thở thở hơn, cô vất vả giơ tay lại gần tay của Tư Hải Minh.
Bởi vì tay vô lực mà run rẩy liên tục.
Dường như cô phải dùng hết sức mới có thể với tay ra.
Mồ hôi tuôn rơi trên trán, miệng hé mở hít lấy không khí, sảc mặt trắng bệch, đôi mắt bần thần.
Văn chưa chạm đến tay Tư Hải Minh nhưng sức của Đào Anh Thy đã tới cực hạn.
Không thể gắng gượng, bàn tay cô sắp buông xuống.
Cơ thể Tư Hải Minh nhanh chóng cúi xuống, tay anh kịp thời nằm được tay cô, miệng trần xe sắc bén cứa mạnh vào phần thịt nơi bả vai anh, máu lập tức chảy ra.
Nhưng Tư Hải Minh như mất cảm giác, anh nắm thật chặt tay Đào Anh Thy và kéo người ra khỏi xe, ôm vào lòng. Anh nhanh chóng lấy trong túi một ống hít phun sương chậm, kéo cảm cô và bảo: “Đếm đến ba, em hãy dùng sức hít thơ đi” Anh đem ống hít phun sương chậm nhét vào miệng Đào Anh Thy.
“Một, hai, ba, hít…” Ánh mắt vốn mơ màng của Đào Anh Thy nhìn môi trên mỏng của Tư Hải Minh. Sau đó, cô nhắm mắt dùng sức hít.
“Một lần nữa” Đào Anh Thy hít ba lần, hô hấp mới bắt đầu trở lại bình thường. một thời gian dài thiếu không khí khiến cô mềm nhũn tựa vào ngực Tư Hải Minh.
Mơ màng nhìn Tư Hải Minh cất ống hít phun sương chậm vào trong túi.
“Không sao nữa rồi” Giọng Tư Hải Minh vang lên, anh ôm cô nhảy xuống xe và đưa vào bên trong chiếc Rolls-Royce.
Bên ngoài xe là vệ sĩ của Tư Hải Minh như đang vẽ ra một đường giới ranh không cho bất kì người nào lại gần.
Ngay cả cảnh sát cũng không dám đến gần, mặc cho Tư Hải Minh mang Đào Anh Thy đi.
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng tiến về phía bệnh viện.
Đào Anh Thy năm trong lồng ngực của Tư Hải Minh hô hấp nhịp nhàng, mỗi lần suy nghĩ lại làm đầu óc đau nhức từng cơn.
Ánh mắt cô rơi vào ngực trái Tư Hải Minh, bên trong túi áo là ống hít phun sương chậm.
Tư Hải Minh à, lúc nào anh cũng mang theo ống hít phun sương chậm, đến cùng là đang uy hiếp tôi hay vì cứu tôi đây…
Càng suy nghĩ nhiều kéo theo cảm giác đau đớn tăng lên. Không kiên trì được lâu hơn nữa, Đào Anh Thy lâm vào hôn mê.