Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 411-420
Chương 411: Đồng hồ mất rồi
Đào Anh Thy không ngờ lại có
được câu trả lời như vậy, còn tưởng
rằng là em trai em gái gì! Việc này
không giống với kịch bản, lại cảm
thấy thú vị, lúc này lại càng phù hợp
với chủ đề "Trò chuyện cùng bé”
Cho nên cũng không ngừng lại, tiếp
tục hỏi: "Bạn gái lớp mầm?”
Những người khác nghe xong
đều cười.
Đạo diễn cũng không hô cắt.
"Đúng ạ.
"Ôi, vậy con có thể nói một chút
vê bạn nhỏ mà con thích được
không?" Đào Anh Thy cười hỏi.
"Bạn ấy rất đáng yêu ạ, tóc tết
hai bên, xinh hơn tất cả các bạn nữ
mà con biết!" Cậu bé nói.
Đào Anh Thy nhìn vào ống kinh
trêu ghẹo: “Xem ra con trai thích
con gái đẹp là trời sinh rôi'
Người xem phía dưới không
nhịn được cười.
"Vậy bạn ấy có thích con
không?" Đào Anh Thy hỏi.
"Con cảm thấy sẽ thích ạ"
Đào Anh Thy nín cười, nhìn về
khán giả ngồi xem bên dưới đang
không ngừng cười: 'Vì sao?"
"Bạn ấy cho con rất nhiều phiếu
bé ngoan ạ.
"A... phiếu bé ngoan, hình như là
phiếu bé ngoan của nhà trẻ đúng
không?"
"Đúng ạ.
Đào Anh Thy nghĩ thâm, hành
động này sao mà quen vậy ta?
"Đáng yêu như vậy thì chắc
chăn cái tên cũng dễ thương đúng
không.
"Tên của bạn ấy là Bảo Hân, con
gọi bạn ấy là Hân Hân ạ”
“.... Trong lòng Đào Anh Thy có
vô số dấu chấm than hiện ra! Khi
đối mặt với ống kính lại bị gương
mặt ngây thơ của cậu bé chọc cười.
Bảo Hân ơi là Bảo Hân! Con
tặng cho bạn nam ở lớn mầm phiếu
bé ngoan thì thôi, sao giờ còn tặng
cho cả bạn nam lớp lớn thế này? Rốt
cuộc là con tặng ra ngoài bao nhiêu
cái phiếu bé ngoan rồi!
Có điều cũng chỉ là trò chơi của
đám nhỏ, cũng không tính là gì.
Quay hình đến đây là kết thúc,
lân này đạo diễn rất hài lòng với số
lần này.
Có lúc ý nghĩ của trẻ con khác
với người lớn, trong cuộc sống sinh
hoạt hàng ngày có thể vô tư nói ra
nhiều việc, Đào Anh Thy bây giờ
không biết nên khóc hay nên cười,
trong lòng vô số cảm xúc đan xen.
Kịch bản nhiều khi chỉ có tác
dụng tham khảo, lúc tiến hành quay
nếu có thể phát huy thì càng tốt,
nếu không thì mới dựa theo kịch
bản để quay.
Đào Anh Thy xuống sân khấu,
Chương 412: Không có manh mối
"Được”
Nhân viên công tác tua nhanh
video, mở ra video trong camera
giám sát ở bộ phận giải trí.
Đào Anh Thy biết khó điều tra,
cô chỉ là muốn nhìn xem có người
nào từng đi vào, xem có manh mối
gì không.
"Dừng lại. Đào Anh Thy nhìn
thấy người trong video thì lên tiếng:
“Tua chậm lại.
Video được tua chậm lại, là
Châu Lam, cô ta đến bộ phận giải trí
làm gì?
Có điều, Châu Lam đến bộ phận
giải trí cũng là bình thường...
"Tiếp tục." Đào Anh Thy nói.
Ghi chép của camera giám sát
chiếu tiếp cho tới khi Đào Anh Thy
quay vê bộ phận mới thôi, giống như
cô nghĩ, không chỉ có người của bộ
phận giải trí mà còn có những nhân
viên của các bộ phận khác ra vào,
rất loạn, cũng không có chỗ khả
nghi.
Nếu như nói đến đối tượng hoài
nghi, Đào Anh Thy lại cảm thấy
người có khả năng lấy đồng hồ đi
nhất chính là Châu Lam
Dù sao nhân phẩm của Châu
Lam được bày ra rất rõ ràng, là một
người phụ nữ thích ngấm ngầm bày
mưu tính kế.
Thế nhưng không có bằng
chứng, người ta chắc chắn sẽ
không thừa nhận, cuối cùng không
chừng còn bị cắn ngược lại, đến lúc
đó thì cô lại là kẻ không nói đạo lý...
Điện thoại trong túi xách vang
lên, cô hoàn hôn, rời khỏi phòng
giám sát.
Lấy điện thoại di động ra nhìn
điện báo trên màn hình, dãy số trên
đó khiến trái tim cô như bị bóp
nghẹt.
Cô ấn nút nghe: "Anh Hải Minh,
tìm tôi có chuyện gì?"
"Không có việc thì không thể
tìm em à?" Giọng nói trâm thấp lạnh
lùng lại tràn đầy uy hiếp của Tư Hải
Minh truyền tới.
”... Tôi không có ÿ đó. Đào Anh
Thy theo bản năng căng thẳng.
"Tan làm rồi à?"
"Ừm, đang chuẩn bị trở về." Đào
Anh Thy đi tới thang máy, ấn nút
xuống.
Chương 413: Thật tội nghiệp
Cảnh tượng vừa rồi cô ta thấy
rất rõ ràng, Đào Anh Thy quả nhiên
lợi hại, thế mà lại câu được Tư Hải
Minh!
Khiến cô ta vừa tức vừa ghen tị!
Đào Anh Thy phát hiện, Tư Hải
Minh vừa lên xe thì cả người như
tỏa ra hơi lạnh.
Trong lòng không khỏi phòng bị.
Anh ta sao vậy?
Sau khi Đào Anh Thy lên xe của
Tư Hải Minh thì liên đeo ba lô trước
ngực, đặt tay đeo vòng ra phía sau
túi xách, đề phòng Tư Hải Minh nhìn
ra đồng hồ bị mất.
Lúc này, cổ tay có hơi run rẩy.
Đúng lúc đang đoán già đoán
non, ánh mắt sắc bén của Tư Hải
Minh phóng tới, khiến đôi con ngươi
của cô kích động run lên.
'...Sao vậy?"
"Em rất không thích bị người ta
nhìn thấy à?" Đôi mắt đen tuyên của
Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô.
“... Như vậy sẽ gây rắc rối cho
anh. Với cả anh nghĩ mà xem, nếu
như tôi có được bất kỳ thành tích
nào trong đài truyên hình, người ta
đều se nói, người đứng sau tôi là
người đứng đầu của tập đoàn
Vương Tân, lúc đó làm việc sẽ bị
mất đi hứng thú, đúng không?" Đào
Anh Thy giải thích.
Ánh mắt của Tư Hải Minh lạnh
lẽo, nhìn sâu thẳm không đoán
được nhìn cô: "Em cho rằng người
khác không biết?"
"Cho dù có biết thì đó cũng chỉ
là các lãnh đạo khác." Đào Anh Thy
nghĩ, trong lòng Châu Lam biết rõ
nhưng tuyệt đối sẽ không truyên ra
ngoài, dù sao cũng không có ảnh
hưởng tốt tới công việc của cô ta
trong đài truyên hình.
Ngay từ đầu, ngay cả lãnh đạo
cũng không biết, chỉ là sau này
chuyện đài truyên hình bảo cô tới
làm việc lại có liên quan tới Tư Hải
Minh.
Mặc dù là Chương Vĩ ra mặt,
nhưng người đã có thể leo lên chức
lãnh đạo thì sao không có độ nhảy
cảm được chứ, bằng không tổng
thanh tra cũng sẽ không khách khí
với cô như vậy.
"Muốn ăn gì?" Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy hoàn hồn, phản
ứng kịp là anh đang hỏi về cơm tôi,
đang hỏi ý cô thật à? Trong đầu suy
nghĩ một lượt, điều cô muốn nhất
không phải là ăn cơm, mà là về nhà
tắm rửa xong rồi lên giường nằm
chơi điện thoại, việc này hạnh phúc
hơn nhiều so với phải ứng phó với
tâm trạng mưa nắng thất thường
của Tư Hải Minhl
Với cả, đồng hồ cô không đeo,
nếu như ăn cơm chung, trừ phi Tư
Hải Minh mù rồi mới không để ý.
Nhưng trong lòng cô cũng rất rõ
ràng, cố ý từ chối Tư Hải Minh sẽ có
kết cục gì.
Chương 414: Không cần tháo ra
Người đàn ông này vốn không
từ chỗ cao rơi xuống.
Dã tâm của anh, thâm trầm khó
đoán, sợ là muốn rơi cũng không
được.
Chắc hẳn nếu không do cô đề
nghị thì cả đời này Tư Hải Minh
cũng sẽ không ăn thứ đồ này.
"Không ăn à?" Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy hoàn hồn: "Ăn đây”
Nhấc tay lên câm một chiếc đùi
gà, sau đó nhìn Tư Hải Minh rồi đưa
tới.
Tư Hải Minh nhìn đùi gà trước
mặt, ánh mắt lại rời vào cổ tay trống
rỗng của cô, hơi nhíu mày: "Đồng hồ
và vòng tay đâu?"
Đào Anh Thy nhìn cổ tay của
mình, phản ứng chậm nửa nhịp mới
"A" lên một tiếng: "Để quên trong
ngăn kéo ở văn phòng rồi"
Ánh mắt sắc bén của Tư Hải
Minh lạnh lùng nhìn cô.
Đào Anh Thy giải thích: "Tôi
không phải cố ý không đeo! Do
nhận điện thoại của anh cho nên
quên mang về, với cả lúc thu
chương trình, đồ trang sức đều phải
bỏ xuống."
"Lần sau không cân tháo ra" Tư
Hải Minh nói.
“... Ý của anh là lúc quay
chương trình cũng phải mang?" Đào
Anh Thy hỏi.
"Có vấn đề gì à?"
“... Không có. Đào Anh Thy nào
dám nói "có" chứ? Ánh mắt đảo lên
chiếc đồng hồ nam trên cổ tay Tư
Hải Minh, cô tin vào bản lĩnh ép
người của Tư Hải Minh, với lại cũng
không có ai dám làm trái ý.
Có điêu, một khi đồng hô cùng
kiểu dáng, cùng nhãn hiệu bị lộ ra,
có thể tạo ra sóng gió gì không?
Sẽ không đâu, dù sao người đeo
đồng hồ nữ cũng không có khả
năng chỉ có mình cô, ai sẽ nghĩ là cô
và Tư Hải Minh đang ở bên nhau
chứ?
Bây giờ việc lo lắng không phải
điều này, mà là đồng hồ rốt cuộc
đang ở nơi nào.
Sợ anh lại tiếp tục hỏi chuyện vê
chiếc đồng hồ, Đào Anh Thy liền nói
lái sang chuyện khác: "Trước đeo
găng tay nhỉ?"
Tư Hải Minh lưỡng lự mấy giây,
sau đó thỏa hiệp giơ găng tay lên:
"Lần sau không được như vậy nữa”
"Được.' Đào Anh Thy nghĩ thầm,
anh không ăn tôi ăn. Nhét đùi gà
vào trong tay anh, sau đó tự câm
đùi gà của mình cắn một miếng,
giòn xốp ngon ngọt: "Anh Hải Minh,
anh có biết không? Ăn thực phẩm
có hàm lượng calo cao làm cho não
tiết ra dopamine, sẽ lập tức cảm
thấy vui sướng, cho nên người khác
mới nói thức ăn ngon đánh thức
tâm tình.
Chương 415: Chỉ có cô mới xứng với Tư Hải Minh
Không đúng!
"Đồng hồ này cô lấy ở đâu?
Không phải là cô mua đấy chứ?" Đồ
xa xỉ Võ Ái Nhi dùng không ít, cũng
không phải kẻ ngốc, hỏi.
"Ái Nhi, cô thông minh lắm,
đúng là tôi không mua nổi, đồng hồ
này là tôi lấy được từ chỗ của Đào
Anh Thy.
"Cô nói cái gì?" Võ Ái Nhi đột
nhiên đứng bật dậy, khó tin đến nỗi
trở nên phẫn nộ.
Võ Ái Nhi rất nhạy cảm với kiểu
dáng của chiếc đồng hồ này, là vì Tư
Hải Minh.
Tư Hải Minh thường đeo đồng
hô nam của nhãn hiệu quốc tế này.
Lúc đó cô ta muốn đi đặt riêng
một chiếc đồng hồ nữ, trong lòng
nghĩ có thể đeo đồng hồ đôi với Tư
Hải Minh.
Khi nhãn hiệu đồng hồ này ra
mắt cũng có kiểu dáng dành cho
nữ, nhưng vì Tư Hải Minh mua mẫu
của nam, cho nên liên dứt khoát
mua đứt luôn thiết kế nữ.
Nói cách khác, trừ phi Tư Hải
Minh đồng ý, nếu không một khi
những người khác có kiểu dáng
đồng hồ này, chính là xâm phạm
bản quyên.
Ai dám xâm phạm vào quyền
hành của Tư Hải Minh? Chẳng khác
nào tìm đường chết cải
Mà chiếc đồng hồ trước mắt
không chỉ cùng nhãn hiệu mà lại
còn là hàng thật.
Việc này sao Võ Ái Nhi có thể
chấp nhận được!
"Ái Nhi, cô hẳn là đoán được,
chiếc đồng hồ này của Đào Anh Thy
là do ai tặng.
"A aa!!!" Võ Ái Nhi đột nhiên điên
cuồng hét lên.
Dọa Châu Lam giật nảy mình.
Võ Ái Nhin hét lên như muốn
giải tỏa hết sự điên cuông ghen
ghét trong lòng, nhưng vẫn vô dụng.
Nước mắt dâng lên trong mắt
cô ta: Đào Anh Thy, cái thứ không
biết xấu hổ này, lại dám dụ dỗ anh
Hải Minh cho cô ta chiếc đồng hồ
cùng kiểu!"
"Ái Nhi, cô cũng không cần tức
giận, loại người như Đào Anh Thy
làm sao so với cô được? Chỉ có cô
mới xứng đáng với chiếc đồng hồ
đắt đỏ này thôi, cho nên tôi mới lấy
mang đến cho cô." Châu Lam còn
chưa biết rằng chiếc đồng hồ này
chính là một đôi với Tư Hải Minh.
Võ Ái Nhi như bị người ta đạp
vào chân đau điếng, thẹn quá hóa
giận nói với Châu Lam: "Sao, cô cảm
thấy tôi không mua nổi à? Hay là cô
cảm thấy anh Hai Minh sẽ không
tặng cho tôi? Cô đang cười nhạo tôi
đấy à?"
Châu Lam vội vàng giải thích:
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ đơn giản
Chương 416: Quay về lấy đồng hồ
"Đúng vậy, đăng rồi lại xóa, thật
kỳ lại, chẳng phải chỉ là một bức ảnh
chụp uống cà phê thôi sao?”
"Không đúng, bên dưới có người
đang nói về đồng hồ, là hàng hiệu
quốc tế phiên bản giới hạn, còn là
đồng hồ đôi... Có người đoán Võ Ái
Nhi đang yêu đương, đây là có ý
ngầm tỏ tình!"
"Có giữ ảnh không? Phón lớn ra
nhìn xem là đồng hồ gì..."
Mấy cô gái trong bộ phận thư ký
cùng hóng hớt vây xem hình ảnh,
Chương Vĩ ở phía sau lưng vô thức
tới gần: "Xem cái gì đấy?"
Âm thanh này dọa bọn họ giật
mình đứng nghiêm thành hàng,
ném điện thoại di động lên bàn.
Chương Vĩ nhanh tay cầm lên,
đúng lúc hình ảnh đang bị phóng
lớn.
Chương Vĩ nheo mắt nhìn ảnh
chụp, ánh mắt của anh ta dừng lại ở
chiếc đồng hồ nữ trên cổ tay: "Hình
ảnh ở đâu ra?"
Anh ta nhớ kỹ là đồng hô nữ này
không hình ảnh tuyên truyền, tấm
hình này còn giống ảnh sinh hoạt
bình thường hơn.
"Là Võ Ái Nhi đăng ảnh tự
Sướng, bị người ta chụp lại, chúng
tôi thấy cho nên... cho nên mới xem
một chút“
Chương Vĩ cười một tiếng, trả
điện thoại di động cho bọn họ, cũng
ném tài liệu trong tay tới: "Làm tốt
công việc đi.'
"Vâng. Thấy Chương Vĩ đi rồi,
tất cả mới cùng nhau thở phào nhẹ
nhõm.
Trên đường trở về, chỗ ngồi
phía sau xe tràn ngập hơi thở của
Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy dựa vào cửa xe,
nhìn cảnh đêm không ngừng lui vê
sau ngoài cửa sổ xe.
Mới vừa đi ra từ trong tiệm gà
rán, còn chưa biết là đang muốn đi
nơi nào.
Cô không ngờ Tư Hải Minh sẽ
thật sự cùng cô đến cửa hàng ăn gà
rán!
Đào Anh Thy vừa định hỏi đi
đâu thì liền nghe thấy điện thoại di
động rung lên, là điện thoại của Tư
Hải Minh. Cô liền ngậm miệng, nghĩ
chờ lát nữa hỏi lại sau, rồi lại quay
đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tư Hải Minh lấy điện thoại ra
xem, khi nhìn thấy nội dung và ảnh
chụp mà Chương Vĩ gửi tới, cả
người bỗng trở nên lạnh lùng.
Đào Anh Thy đang chú ý đến
phong cảnh bên ngoài xe đột nhiên
cảm thấy bầu không khí trong xe có
vẻ khác thường.
Quay mặt lại thì thấy Tư Hải
Minh để di động sang một bên,
không nói không rằng.
Đào Anh Thy nghĩ, cảm giác
nguy hiểm vừa rồi chắc là ảo giác
của mình rồi...
Chương 417: Không thấy đồng hồ
Tư Hải Minh dùng đôi mắt đen
thâm sâu khó lường chăm chú nhìn
cô, không khí bên trong toa xe càng
ngột ngạt đáng sợ.
Sau khi im lặng một chút, anh
liên lấy điện thoại di động ra, nói:
"Dọn đẹp người trong đài truyền
hình”
Đào Anh Thy cụp mắt xuống,
tâm tư lay động.
Tư Hải Minh đang nghi ngờ cô
à? Nếu không vì sao lại kiên trì đi
vào đài truyên hình như vậy, không
tiếc cho nhân viên công tác trong
đài truyên hình rời khỏi cả, lại vì điều
gì?
Khi ở trên xe, điện thoại di động
của Tư Hải Minh rung lên, dường
như nhận được tin tức gì đó, có liên
quan đến đồng hồ sao?
Cửa xe mở a, Đào Anh Thy đi
theo Tư Hải Minh xuống xe, tiến vào
đài truyên hình.
Quả nhiên có quyên thế thật
tiện lợi, từ lúc bắt đầu vào của đã
không có ai.
Cực kỳ trống trải, chỉ nghe được
tiếng bước chân của cô và Tư Hải
Minh.
Mỗi âm thanh đều như đâm vào
trái tim yếu ớt của cô.
Cách văn phòng cô càng gần thì
trong lòng càng khẩn trương.
Đào Anh Thy mở cửa văn phòng
đi vào, cảm giác được áp lực của Tư
Hải Minh phía sau.
Đi tới trước bàn làm việc, kéo
ngăn kéo ra tìm đồng hồ. Bên trong
ống tay áo cho vào tay vào trước,
sao đó giả bộ lấy ra từ ngăn kéo để
lên bàn.
Sau đó cô tiếp tục tìm đồng hồ,
lật tới lật lui tài liệu trong ngăn kéo:
"Ø, đồng hồ đâu nhỉ? Rõ ràng tôi đặt
nó chung với vòng tay mà...
Ngay lúc đang tỏ vẻ khó hiểu thì
cô cũng cảm giác được áp lực bên
người càng ngày càng nặng, bóng
đen bên cạnh bao phủ lấy cô.
"Không tìm thấy?"
“Đúng vậy, rõ ràng tôi đặt trong
ngăn kéo, vòng tay có mà đồng hồ
lại không thấy đâu, vô lý quá..."
Cổ tay liền bị siết chặt: "Không
cần tìm nữa”
Lực tay mạnh mẽ siết lấy cổ tay
mảnh khảnh, cảm giác thô ráp khiến
Đào Anh Thy hoảng hốt: "Xin lỗi, là
Chương 418: Cô ta rảnh rỗi quá rồi
Trong lòng cô, Tư Hải Minh
chính là một người cực kỳ nguy
hiểm.
"Mặc dù tôi không cố ý, nhưng
mà... Đào Anh Thy còn chưa nói
xong, cằm đã bị nắm lấy, trên mặt bị
bóng tối bao phủ, môi gần như bị
nuốt chứng: "Ưm..."
Đào Anh Thy nhận lệnh nhắm
mắt cam chịu, Tư Hải Minh lại muốn
trừng phạt cô sao? Loại trừng phạt
này như đâm sâu cắm rễ, mỗi lân
đều như muốn lột một lớp da của
cô...
Tư Hải Minh dường như cảm
thấy hôn không đủ sâu, một tay
khác đè lên gáy cô, ấn xuống.
Còn có thể nghe được âm
thanh yết hâu của anh nhấp nhô.
Hôn một hồi lâu, Đào Anh Thy
mới được buông ra, cằm bị nắm
chặt, gương mặt nhỏ gần trong
gang tấc ửng hồng, mắt long lanh
nước.
Tư Hải Minh dùng đôi mắt đen
láy vừa quen thuộc vừa hung hăng
nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như
lưỡi dao đâm thẳng vào tâm hồn cô,
giọng nói dung túng đến thô bạo:
"Chuyện như mất đồ, cứ nói cho tôi
biết, đừng sợ:
Tay buông lỏng, cả người Đào
Anh Thy mềm nhữn ngã vào trong
lòng Tư Hải Minh, cố gắng hít thở,
một hồi lâu đầu óc mới tỉnh táo lại.
Ý Tư Hải Minh là không trách cô
làm mất đồng hồ sao...
Xe tiến vào khu chung cư, dừng
ở lâu một, Đào Anh Thy vẫn có chút
hoang mang không hiểu.
"Không xuống xe, đang khảo
nghiệm tính kiên nhẫn của tôi đấy
à?" Giọng nói trâm thấp của Tư Hải
Minh truyên tới.
Đào Anh Thy hoàn hồ: “...Tạm
biệt!"
Nói xong liên nhảy xuống khỏi
xe, không quay đầu lại mà đi vào
thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, không
nhìn thấy xe phía ngoài, Đào Anh
Thy mới được thở phào một cái,
thân kinh căng cứng mới được thả
lỏng, cả người như muốn nhũn ra,
nhất là hai chân, chỉ muốn ngã ngôi
trên mặt đất.
Cô vào phòng, đóng cửa lại, mở
đèn, lén lút đi tới ban công, vừa hay
nhìn thấy xe của Tư Hải Minh khởi
động, rời đi.
Đào Anh Thy bây giờ mới có thể
vững tin là Tư Hải Minh thật sự
buông tha cho mình.
Có điều là vì sao chứ?
Dựa theo tính tình của Tư Hải
Minh trong quá khứ, cô làm mất đồ
anh ta tặng, cho dù không phát hiện
cô lừa mình thì cũng sẽ không dễ
dàng để cho co nói lời tạm biệt như
Vậy.
Điều này khiến cô ngạc nhiên vô
Chương 419: Tôi có rất nhiều bản sao
"Lời này của cô đừng nói trước
mặt tôi làm gì, cái anh Hải Minh kia
cũng không có công khai cô là vợ
chưa cưới của anh ta, nói cho cùng
thì đây cũng chỉ là mong muốn của
một mình mẹ anh ta, nếu như anh ta
không thừa nhận thì cũng chẳng có
chứng cứ gì.
Võ Ái Nhi vừa ấm ức vừa tức
giận, lại không biết nên nói gì, chỉ có
thể ném đồ lung tung phát tiết.
Ban ngày dì Hà ở Minh Uyển,
Đào Hải Trạch lại gọi điện thoại tới:
"Bà nghĩ thông suốt chưa?"
"Tôi muốn gặp ông."
"Được"
Hai người hẹn gặp ở câu lạc bộ
An Nhàn, Đào Hải Trạch đang năm
trên giường, được hai người phụ nữ
ăn mặc hở hang đấm bóp.
Dì Hà đi vào, nhìn thấy cảnh
tượng bên trong, lập tức rời mắt đi
chỗ khác.
Đào Hải Trạch nghe được động
tĩnh, tháo kính ra, quay sang, nhìn
thấy người tới là dì Hà thì liền ra hiệu
với mấy cô gái đang mát xa, bọn họ
đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.
'Sao còn đứng đó không qua?
Cũng không thể đứng ở xa như vậy
mà nói chuyện với tôi được chứ?”
Đào Hải Trạch ngôi dậy: "Bà nghĩ
thông suốt rôi nên mới muốn đến
gặp tôi sao?”
"Tôi có thể đồng ý với ông,
nhưng mà phải xóa bỏ video đi.' Dì
Hà yêu cầu.
"Tôi nhất định sẽ xóa bỏ video,
nhưng mà phải sau khi tôi và Anh
Thy hòa hợp lại đã" Đào Hải Trạch
không ngốc, dù sao cũng lăn lộn
trong thương trường nhiều năm như
vậy rồi.
Dì Hà nhìn điện thoại trên bàn
bên cạnh, tiến lên muốn cướp lấy.
Nhưng động tác của bà chậm
hơn Đào Hải Trạch một bước, ông ta
đã cất điện thoại đi.
"Xóa bỏ video đi!" dì Hà tức giận
nói.
"Tôi thấy có vẻ bà không thật
lòng muốn giúp tôi rồi. Hay là thế
này đi, tôi gửi video cho Anh Thy
coi? Xem dì Hà mà con bé tồn trọng
có dáng vẻ gì trên giường.
"Đào Hải Trạch, ông không phải
là người! Rốt cuộc ông có chút nhân
tính nào không?” Dì Hà tức giận đến
nỗi cả người phát run, bị sỉ nhục
khiến cho mắt bà đong đầy nước.
Ánh mắt Đào Hải Trạch đảo qua
người dì Hà: "Nếu như qua đây
không phải vì muốn hợp tác với tôi
thì chính là nhớ mãi không quên
chuyện lần đó nên mới tới đúng
không? Tôi đã nói rôi mà, bà cứ theo
tôi là được rồi, tôi rất thích bà, có
điều vì chuyện của Anh Thy nên
khiến tôi có chút đau đầu..."
Nói xong liền động tay.
Dì Hà giật nảy mình, đẩy bàn tay
Chương 420: Cô ta gài bẫy cô
Sau một đêm, Châu Lam từ một
người dẫn chương trình đầy năng
lượng, cuốn hút của bộ phận tin tức
lập tức trở thành trà xanh đạo đức
tồi tệ.
Mười mấy đường dây nóng của
bộ Tin tức đều bị gọi cháy máy, toàn
bộ đều là mắng Châu Lam.
Đào Anh Thy bận rộn tới trưa,
vừa về văn phòng, Châu Lam đã tìm
tới cửa, còn đóng kín cửa lại.
Đào Anh Thy lạnh nhạt nhìn cô
ta, cảm thấy không cần thiết phải
đóng cửa, bây giờ Châu Lam ở bên
ngoài rất hot, ở đài truyên hình là
"người nổi tiếng”
"Là do cô chỉ điểm đúng
không!" Châu Lam đi tới chất vấn,
dù tức giận nhưng chỉ có thể kiêm
chế.
"Cô nói cái gì, tôi nghe không
hiểu!" Đào Anh Thy nói với vẻ mặt
võ tội.
"Đừng nói với tôi là cô không
biết! Là cô bảo Trương Thiên Di tới
tìm tôi, dụ dỗ tôi nói ra như vậy, rồi
đưa lên internet, muốn đuổi cùng
giết tận tôi!"
Đào Anh Thy hỏi: "Như vậy thì
nội dung là thật rôi? Chuyện đó do
cô làm sao?"
Châu Lam im bặt, nhưng ánh
mắt thì không phục.
Đào Anh Thy cười mỉa mai: "Cô
trộm đồ của tôi đưa cho Võ Ái Nhị,
lại còn nói cho cô ta biết lai lịch của
chiếc đồng hồ, muốn Võ Ái Nhi gây
rối với tôi, để tôi không có cách nào
ở lại đài truyên hình nữa. Nhưng
không ngờ rằng cô ta lại đăng chiếc
đồng hồ lên mạng nhỉ? Mặc dù
không tận mắt thấy cô trộm, nhưng
hoài nghi cô là việc đương nhiên
không cân suy nghĩ nhiều. Cộng
thêm việc cô hãm hại Trương Thiên
Di trước đó, thật sự tưởng là tôi
không biết à? Với cả chuyện gần
đây ký hợp đồng vơi các em nhỏ
nữa, Châu Lam, cô đúng là cực kỳ
không an phận đấy?”
“Cô thì có gì đặc biệt hơn người
chứ? Chẳng phải chỉ dựa vào đàn
ông nên mới có thể đắc ý như vậy
à? Đúng là thứ bị đàn ông chơi đùal”
Châu Lam chế giễu.
Đào Anh Thy nhíu mày, vẻ mặt
không vui: “Đúng vậy, tôi chính là
dựa vào đàn ông nên mới đắc ý như
vậy, cô có bản lĩnh thì cũng làm vậy
đi, tôi đâu có cản"
Châu Lam bi cô chặn họng,
giống như nuốt phải một cục đá vậy,
không phát ra được lời nào.
"Biết rõ sau lưng tôi có người
chống lưng, mà còn làm loạn như
vậy, cô đúng là không biết sống
chết." Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn
cô ta: "Còn nữa, đừng nghĩ cách trả
thù tôi, bằng không tôi sẽ cho cô
không tiếp tục được ở lại cái thành
phố này nữa đâu! Cút!"
Châu Lam tức đến nỗi cả người
phát run, chỉ có thể nhẫn nhịn, quay
Đào Anh Thy không ngờ lại có
được câu trả lời như vậy, còn tưởng
rằng là em trai em gái gì! Việc này
không giống với kịch bản, lại cảm
thấy thú vị, lúc này lại càng phù hợp
với chủ đề "Trò chuyện cùng bé”
Cho nên cũng không ngừng lại, tiếp
tục hỏi: "Bạn gái lớp mầm?”
Những người khác nghe xong
đều cười.
Đạo diễn cũng không hô cắt.
"Đúng ạ.
"Ôi, vậy con có thể nói một chút
vê bạn nhỏ mà con thích được
không?" Đào Anh Thy cười hỏi.
"Bạn ấy rất đáng yêu ạ, tóc tết
hai bên, xinh hơn tất cả các bạn nữ
mà con biết!" Cậu bé nói.
Đào Anh Thy nhìn vào ống kinh
trêu ghẹo: “Xem ra con trai thích
con gái đẹp là trời sinh rôi'
Người xem phía dưới không
nhịn được cười.
"Vậy bạn ấy có thích con
không?" Đào Anh Thy hỏi.
"Con cảm thấy sẽ thích ạ"
Đào Anh Thy nín cười, nhìn về
khán giả ngồi xem bên dưới đang
không ngừng cười: 'Vì sao?"
"Bạn ấy cho con rất nhiều phiếu
bé ngoan ạ.
"A... phiếu bé ngoan, hình như là
phiếu bé ngoan của nhà trẻ đúng
không?"
"Đúng ạ.
Đào Anh Thy nghĩ thâm, hành
động này sao mà quen vậy ta?
"Đáng yêu như vậy thì chắc
chăn cái tên cũng dễ thương đúng
không.
"Tên của bạn ấy là Bảo Hân, con
gọi bạn ấy là Hân Hân ạ”
“.... Trong lòng Đào Anh Thy có
vô số dấu chấm than hiện ra! Khi
đối mặt với ống kính lại bị gương
mặt ngây thơ của cậu bé chọc cười.
Bảo Hân ơi là Bảo Hân! Con
tặng cho bạn nam ở lớn mầm phiếu
bé ngoan thì thôi, sao giờ còn tặng
cho cả bạn nam lớp lớn thế này? Rốt
cuộc là con tặng ra ngoài bao nhiêu
cái phiếu bé ngoan rồi!
Có điều cũng chỉ là trò chơi của
đám nhỏ, cũng không tính là gì.
Quay hình đến đây là kết thúc,
lân này đạo diễn rất hài lòng với số
lần này.
Có lúc ý nghĩ của trẻ con khác
với người lớn, trong cuộc sống sinh
hoạt hàng ngày có thể vô tư nói ra
nhiều việc, Đào Anh Thy bây giờ
không biết nên khóc hay nên cười,
trong lòng vô số cảm xúc đan xen.
Kịch bản nhiều khi chỉ có tác
dụng tham khảo, lúc tiến hành quay
nếu có thể phát huy thì càng tốt,
nếu không thì mới dựa theo kịch
bản để quay.
Đào Anh Thy xuống sân khấu,
Chương 412: Không có manh mối
"Được”
Nhân viên công tác tua nhanh
video, mở ra video trong camera
giám sát ở bộ phận giải trí.
Đào Anh Thy biết khó điều tra,
cô chỉ là muốn nhìn xem có người
nào từng đi vào, xem có manh mối
gì không.
"Dừng lại. Đào Anh Thy nhìn
thấy người trong video thì lên tiếng:
“Tua chậm lại.
Video được tua chậm lại, là
Châu Lam, cô ta đến bộ phận giải trí
làm gì?
Có điều, Châu Lam đến bộ phận
giải trí cũng là bình thường...
"Tiếp tục." Đào Anh Thy nói.
Ghi chép của camera giám sát
chiếu tiếp cho tới khi Đào Anh Thy
quay vê bộ phận mới thôi, giống như
cô nghĩ, không chỉ có người của bộ
phận giải trí mà còn có những nhân
viên của các bộ phận khác ra vào,
rất loạn, cũng không có chỗ khả
nghi.
Nếu như nói đến đối tượng hoài
nghi, Đào Anh Thy lại cảm thấy
người có khả năng lấy đồng hồ đi
nhất chính là Châu Lam
Dù sao nhân phẩm của Châu
Lam được bày ra rất rõ ràng, là một
người phụ nữ thích ngấm ngầm bày
mưu tính kế.
Thế nhưng không có bằng
chứng, người ta chắc chắn sẽ
không thừa nhận, cuối cùng không
chừng còn bị cắn ngược lại, đến lúc
đó thì cô lại là kẻ không nói đạo lý...
Điện thoại trong túi xách vang
lên, cô hoàn hôn, rời khỏi phòng
giám sát.
Lấy điện thoại di động ra nhìn
điện báo trên màn hình, dãy số trên
đó khiến trái tim cô như bị bóp
nghẹt.
Cô ấn nút nghe: "Anh Hải Minh,
tìm tôi có chuyện gì?"
"Không có việc thì không thể
tìm em à?" Giọng nói trâm thấp lạnh
lùng lại tràn đầy uy hiếp của Tư Hải
Minh truyền tới.
”... Tôi không có ÿ đó. Đào Anh
Thy theo bản năng căng thẳng.
"Tan làm rồi à?"
"Ừm, đang chuẩn bị trở về." Đào
Anh Thy đi tới thang máy, ấn nút
xuống.
Chương 413: Thật tội nghiệp
Cảnh tượng vừa rồi cô ta thấy
rất rõ ràng, Đào Anh Thy quả nhiên
lợi hại, thế mà lại câu được Tư Hải
Minh!
Khiến cô ta vừa tức vừa ghen tị!
Đào Anh Thy phát hiện, Tư Hải
Minh vừa lên xe thì cả người như
tỏa ra hơi lạnh.
Trong lòng không khỏi phòng bị.
Anh ta sao vậy?
Sau khi Đào Anh Thy lên xe của
Tư Hải Minh thì liên đeo ba lô trước
ngực, đặt tay đeo vòng ra phía sau
túi xách, đề phòng Tư Hải Minh nhìn
ra đồng hồ bị mất.
Lúc này, cổ tay có hơi run rẩy.
Đúng lúc đang đoán già đoán
non, ánh mắt sắc bén của Tư Hải
Minh phóng tới, khiến đôi con ngươi
của cô kích động run lên.
'...Sao vậy?"
"Em rất không thích bị người ta
nhìn thấy à?" Đôi mắt đen tuyên của
Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô.
“... Như vậy sẽ gây rắc rối cho
anh. Với cả anh nghĩ mà xem, nếu
như tôi có được bất kỳ thành tích
nào trong đài truyên hình, người ta
đều se nói, người đứng sau tôi là
người đứng đầu của tập đoàn
Vương Tân, lúc đó làm việc sẽ bị
mất đi hứng thú, đúng không?" Đào
Anh Thy giải thích.
Ánh mắt của Tư Hải Minh lạnh
lẽo, nhìn sâu thẳm không đoán
được nhìn cô: "Em cho rằng người
khác không biết?"
"Cho dù có biết thì đó cũng chỉ
là các lãnh đạo khác." Đào Anh Thy
nghĩ, trong lòng Châu Lam biết rõ
nhưng tuyệt đối sẽ không truyên ra
ngoài, dù sao cũng không có ảnh
hưởng tốt tới công việc của cô ta
trong đài truyên hình.
Ngay từ đầu, ngay cả lãnh đạo
cũng không biết, chỉ là sau này
chuyện đài truyên hình bảo cô tới
làm việc lại có liên quan tới Tư Hải
Minh.
Mặc dù là Chương Vĩ ra mặt,
nhưng người đã có thể leo lên chức
lãnh đạo thì sao không có độ nhảy
cảm được chứ, bằng không tổng
thanh tra cũng sẽ không khách khí
với cô như vậy.
"Muốn ăn gì?" Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy hoàn hồn, phản
ứng kịp là anh đang hỏi về cơm tôi,
đang hỏi ý cô thật à? Trong đầu suy
nghĩ một lượt, điều cô muốn nhất
không phải là ăn cơm, mà là về nhà
tắm rửa xong rồi lên giường nằm
chơi điện thoại, việc này hạnh phúc
hơn nhiều so với phải ứng phó với
tâm trạng mưa nắng thất thường
của Tư Hải Minhl
Với cả, đồng hồ cô không đeo,
nếu như ăn cơm chung, trừ phi Tư
Hải Minh mù rồi mới không để ý.
Nhưng trong lòng cô cũng rất rõ
ràng, cố ý từ chối Tư Hải Minh sẽ có
kết cục gì.
Chương 414: Không cần tháo ra
Người đàn ông này vốn không
từ chỗ cao rơi xuống.
Dã tâm của anh, thâm trầm khó
đoán, sợ là muốn rơi cũng không
được.
Chắc hẳn nếu không do cô đề
nghị thì cả đời này Tư Hải Minh
cũng sẽ không ăn thứ đồ này.
"Không ăn à?" Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy hoàn hồn: "Ăn đây”
Nhấc tay lên câm một chiếc đùi
gà, sau đó nhìn Tư Hải Minh rồi đưa
tới.
Tư Hải Minh nhìn đùi gà trước
mặt, ánh mắt lại rời vào cổ tay trống
rỗng của cô, hơi nhíu mày: "Đồng hồ
và vòng tay đâu?"
Đào Anh Thy nhìn cổ tay của
mình, phản ứng chậm nửa nhịp mới
"A" lên một tiếng: "Để quên trong
ngăn kéo ở văn phòng rồi"
Ánh mắt sắc bén của Tư Hải
Minh lạnh lùng nhìn cô.
Đào Anh Thy giải thích: "Tôi
không phải cố ý không đeo! Do
nhận điện thoại của anh cho nên
quên mang về, với cả lúc thu
chương trình, đồ trang sức đều phải
bỏ xuống."
"Lần sau không cân tháo ra" Tư
Hải Minh nói.
“... Ý của anh là lúc quay
chương trình cũng phải mang?" Đào
Anh Thy hỏi.
"Có vấn đề gì à?"
“... Không có. Đào Anh Thy nào
dám nói "có" chứ? Ánh mắt đảo lên
chiếc đồng hồ nam trên cổ tay Tư
Hải Minh, cô tin vào bản lĩnh ép
người của Tư Hải Minh, với lại cũng
không có ai dám làm trái ý.
Có điêu, một khi đồng hô cùng
kiểu dáng, cùng nhãn hiệu bị lộ ra,
có thể tạo ra sóng gió gì không?
Sẽ không đâu, dù sao người đeo
đồng hồ nữ cũng không có khả
năng chỉ có mình cô, ai sẽ nghĩ là cô
và Tư Hải Minh đang ở bên nhau
chứ?
Bây giờ việc lo lắng không phải
điều này, mà là đồng hồ rốt cuộc
đang ở nơi nào.
Sợ anh lại tiếp tục hỏi chuyện vê
chiếc đồng hồ, Đào Anh Thy liền nói
lái sang chuyện khác: "Trước đeo
găng tay nhỉ?"
Tư Hải Minh lưỡng lự mấy giây,
sau đó thỏa hiệp giơ găng tay lên:
"Lần sau không được như vậy nữa”
"Được.' Đào Anh Thy nghĩ thầm,
anh không ăn tôi ăn. Nhét đùi gà
vào trong tay anh, sau đó tự câm
đùi gà của mình cắn một miếng,
giòn xốp ngon ngọt: "Anh Hải Minh,
anh có biết không? Ăn thực phẩm
có hàm lượng calo cao làm cho não
tiết ra dopamine, sẽ lập tức cảm
thấy vui sướng, cho nên người khác
mới nói thức ăn ngon đánh thức
tâm tình.
Chương 415: Chỉ có cô mới xứng với Tư Hải Minh
Không đúng!
"Đồng hồ này cô lấy ở đâu?
Không phải là cô mua đấy chứ?" Đồ
xa xỉ Võ Ái Nhi dùng không ít, cũng
không phải kẻ ngốc, hỏi.
"Ái Nhi, cô thông minh lắm,
đúng là tôi không mua nổi, đồng hồ
này là tôi lấy được từ chỗ của Đào
Anh Thy.
"Cô nói cái gì?" Võ Ái Nhi đột
nhiên đứng bật dậy, khó tin đến nỗi
trở nên phẫn nộ.
Võ Ái Nhi rất nhạy cảm với kiểu
dáng của chiếc đồng hồ này, là vì Tư
Hải Minh.
Tư Hải Minh thường đeo đồng
hô nam của nhãn hiệu quốc tế này.
Lúc đó cô ta muốn đi đặt riêng
một chiếc đồng hồ nữ, trong lòng
nghĩ có thể đeo đồng hồ đôi với Tư
Hải Minh.
Khi nhãn hiệu đồng hồ này ra
mắt cũng có kiểu dáng dành cho
nữ, nhưng vì Tư Hải Minh mua mẫu
của nam, cho nên liên dứt khoát
mua đứt luôn thiết kế nữ.
Nói cách khác, trừ phi Tư Hải
Minh đồng ý, nếu không một khi
những người khác có kiểu dáng
đồng hồ này, chính là xâm phạm
bản quyên.
Ai dám xâm phạm vào quyền
hành của Tư Hải Minh? Chẳng khác
nào tìm đường chết cải
Mà chiếc đồng hồ trước mắt
không chỉ cùng nhãn hiệu mà lại
còn là hàng thật.
Việc này sao Võ Ái Nhi có thể
chấp nhận được!
"Ái Nhi, cô hẳn là đoán được,
chiếc đồng hồ này của Đào Anh Thy
là do ai tặng.
"A aa!!!" Võ Ái Nhi đột nhiên điên
cuồng hét lên.
Dọa Châu Lam giật nảy mình.
Võ Ái Nhin hét lên như muốn
giải tỏa hết sự điên cuông ghen
ghét trong lòng, nhưng vẫn vô dụng.
Nước mắt dâng lên trong mắt
cô ta: Đào Anh Thy, cái thứ không
biết xấu hổ này, lại dám dụ dỗ anh
Hải Minh cho cô ta chiếc đồng hồ
cùng kiểu!"
"Ái Nhi, cô cũng không cần tức
giận, loại người như Đào Anh Thy
làm sao so với cô được? Chỉ có cô
mới xứng đáng với chiếc đồng hồ
đắt đỏ này thôi, cho nên tôi mới lấy
mang đến cho cô." Châu Lam còn
chưa biết rằng chiếc đồng hồ này
chính là một đôi với Tư Hải Minh.
Võ Ái Nhi như bị người ta đạp
vào chân đau điếng, thẹn quá hóa
giận nói với Châu Lam: "Sao, cô cảm
thấy tôi không mua nổi à? Hay là cô
cảm thấy anh Hai Minh sẽ không
tặng cho tôi? Cô đang cười nhạo tôi
đấy à?"
Châu Lam vội vàng giải thích:
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ đơn giản
Chương 416: Quay về lấy đồng hồ
"Đúng vậy, đăng rồi lại xóa, thật
kỳ lại, chẳng phải chỉ là một bức ảnh
chụp uống cà phê thôi sao?”
"Không đúng, bên dưới có người
đang nói về đồng hồ, là hàng hiệu
quốc tế phiên bản giới hạn, còn là
đồng hồ đôi... Có người đoán Võ Ái
Nhi đang yêu đương, đây là có ý
ngầm tỏ tình!"
"Có giữ ảnh không? Phón lớn ra
nhìn xem là đồng hồ gì..."
Mấy cô gái trong bộ phận thư ký
cùng hóng hớt vây xem hình ảnh,
Chương Vĩ ở phía sau lưng vô thức
tới gần: "Xem cái gì đấy?"
Âm thanh này dọa bọn họ giật
mình đứng nghiêm thành hàng,
ném điện thoại di động lên bàn.
Chương Vĩ nhanh tay cầm lên,
đúng lúc hình ảnh đang bị phóng
lớn.
Chương Vĩ nheo mắt nhìn ảnh
chụp, ánh mắt của anh ta dừng lại ở
chiếc đồng hồ nữ trên cổ tay: "Hình
ảnh ở đâu ra?"
Anh ta nhớ kỹ là đồng hô nữ này
không hình ảnh tuyên truyền, tấm
hình này còn giống ảnh sinh hoạt
bình thường hơn.
"Là Võ Ái Nhi đăng ảnh tự
Sướng, bị người ta chụp lại, chúng
tôi thấy cho nên... cho nên mới xem
một chút“
Chương Vĩ cười một tiếng, trả
điện thoại di động cho bọn họ, cũng
ném tài liệu trong tay tới: "Làm tốt
công việc đi.'
"Vâng. Thấy Chương Vĩ đi rồi,
tất cả mới cùng nhau thở phào nhẹ
nhõm.
Trên đường trở về, chỗ ngồi
phía sau xe tràn ngập hơi thở của
Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy dựa vào cửa xe,
nhìn cảnh đêm không ngừng lui vê
sau ngoài cửa sổ xe.
Mới vừa đi ra từ trong tiệm gà
rán, còn chưa biết là đang muốn đi
nơi nào.
Cô không ngờ Tư Hải Minh sẽ
thật sự cùng cô đến cửa hàng ăn gà
rán!
Đào Anh Thy vừa định hỏi đi
đâu thì liền nghe thấy điện thoại di
động rung lên, là điện thoại của Tư
Hải Minh. Cô liền ngậm miệng, nghĩ
chờ lát nữa hỏi lại sau, rồi lại quay
đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tư Hải Minh lấy điện thoại ra
xem, khi nhìn thấy nội dung và ảnh
chụp mà Chương Vĩ gửi tới, cả
người bỗng trở nên lạnh lùng.
Đào Anh Thy đang chú ý đến
phong cảnh bên ngoài xe đột nhiên
cảm thấy bầu không khí trong xe có
vẻ khác thường.
Quay mặt lại thì thấy Tư Hải
Minh để di động sang một bên,
không nói không rằng.
Đào Anh Thy nghĩ, cảm giác
nguy hiểm vừa rồi chắc là ảo giác
của mình rồi...
Chương 417: Không thấy đồng hồ
Tư Hải Minh dùng đôi mắt đen
thâm sâu khó lường chăm chú nhìn
cô, không khí bên trong toa xe càng
ngột ngạt đáng sợ.
Sau khi im lặng một chút, anh
liên lấy điện thoại di động ra, nói:
"Dọn đẹp người trong đài truyền
hình”
Đào Anh Thy cụp mắt xuống,
tâm tư lay động.
Tư Hải Minh đang nghi ngờ cô
à? Nếu không vì sao lại kiên trì đi
vào đài truyên hình như vậy, không
tiếc cho nhân viên công tác trong
đài truyên hình rời khỏi cả, lại vì điều
gì?
Khi ở trên xe, điện thoại di động
của Tư Hải Minh rung lên, dường
như nhận được tin tức gì đó, có liên
quan đến đồng hồ sao?
Cửa xe mở a, Đào Anh Thy đi
theo Tư Hải Minh xuống xe, tiến vào
đài truyên hình.
Quả nhiên có quyên thế thật
tiện lợi, từ lúc bắt đầu vào của đã
không có ai.
Cực kỳ trống trải, chỉ nghe được
tiếng bước chân của cô và Tư Hải
Minh.
Mỗi âm thanh đều như đâm vào
trái tim yếu ớt của cô.
Cách văn phòng cô càng gần thì
trong lòng càng khẩn trương.
Đào Anh Thy mở cửa văn phòng
đi vào, cảm giác được áp lực của Tư
Hải Minh phía sau.
Đi tới trước bàn làm việc, kéo
ngăn kéo ra tìm đồng hồ. Bên trong
ống tay áo cho vào tay vào trước,
sao đó giả bộ lấy ra từ ngăn kéo để
lên bàn.
Sau đó cô tiếp tục tìm đồng hồ,
lật tới lật lui tài liệu trong ngăn kéo:
"Ø, đồng hồ đâu nhỉ? Rõ ràng tôi đặt
nó chung với vòng tay mà...
Ngay lúc đang tỏ vẻ khó hiểu thì
cô cũng cảm giác được áp lực bên
người càng ngày càng nặng, bóng
đen bên cạnh bao phủ lấy cô.
"Không tìm thấy?"
“Đúng vậy, rõ ràng tôi đặt trong
ngăn kéo, vòng tay có mà đồng hồ
lại không thấy đâu, vô lý quá..."
Cổ tay liền bị siết chặt: "Không
cần tìm nữa”
Lực tay mạnh mẽ siết lấy cổ tay
mảnh khảnh, cảm giác thô ráp khiến
Đào Anh Thy hoảng hốt: "Xin lỗi, là
Chương 418: Cô ta rảnh rỗi quá rồi
Trong lòng cô, Tư Hải Minh
chính là một người cực kỳ nguy
hiểm.
"Mặc dù tôi không cố ý, nhưng
mà... Đào Anh Thy còn chưa nói
xong, cằm đã bị nắm lấy, trên mặt bị
bóng tối bao phủ, môi gần như bị
nuốt chứng: "Ưm..."
Đào Anh Thy nhận lệnh nhắm
mắt cam chịu, Tư Hải Minh lại muốn
trừng phạt cô sao? Loại trừng phạt
này như đâm sâu cắm rễ, mỗi lân
đều như muốn lột một lớp da của
cô...
Tư Hải Minh dường như cảm
thấy hôn không đủ sâu, một tay
khác đè lên gáy cô, ấn xuống.
Còn có thể nghe được âm
thanh yết hâu của anh nhấp nhô.
Hôn một hồi lâu, Đào Anh Thy
mới được buông ra, cằm bị nắm
chặt, gương mặt nhỏ gần trong
gang tấc ửng hồng, mắt long lanh
nước.
Tư Hải Minh dùng đôi mắt đen
láy vừa quen thuộc vừa hung hăng
nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như
lưỡi dao đâm thẳng vào tâm hồn cô,
giọng nói dung túng đến thô bạo:
"Chuyện như mất đồ, cứ nói cho tôi
biết, đừng sợ:
Tay buông lỏng, cả người Đào
Anh Thy mềm nhữn ngã vào trong
lòng Tư Hải Minh, cố gắng hít thở,
một hồi lâu đầu óc mới tỉnh táo lại.
Ý Tư Hải Minh là không trách cô
làm mất đồng hồ sao...
Xe tiến vào khu chung cư, dừng
ở lâu một, Đào Anh Thy vẫn có chút
hoang mang không hiểu.
"Không xuống xe, đang khảo
nghiệm tính kiên nhẫn của tôi đấy
à?" Giọng nói trâm thấp của Tư Hải
Minh truyên tới.
Đào Anh Thy hoàn hồ: “...Tạm
biệt!"
Nói xong liên nhảy xuống khỏi
xe, không quay đầu lại mà đi vào
thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, không
nhìn thấy xe phía ngoài, Đào Anh
Thy mới được thở phào một cái,
thân kinh căng cứng mới được thả
lỏng, cả người như muốn nhũn ra,
nhất là hai chân, chỉ muốn ngã ngôi
trên mặt đất.
Cô vào phòng, đóng cửa lại, mở
đèn, lén lút đi tới ban công, vừa hay
nhìn thấy xe của Tư Hải Minh khởi
động, rời đi.
Đào Anh Thy bây giờ mới có thể
vững tin là Tư Hải Minh thật sự
buông tha cho mình.
Có điều là vì sao chứ?
Dựa theo tính tình của Tư Hải
Minh trong quá khứ, cô làm mất đồ
anh ta tặng, cho dù không phát hiện
cô lừa mình thì cũng sẽ không dễ
dàng để cho co nói lời tạm biệt như
Vậy.
Điều này khiến cô ngạc nhiên vô
Chương 419: Tôi có rất nhiều bản sao
"Lời này của cô đừng nói trước
mặt tôi làm gì, cái anh Hải Minh kia
cũng không có công khai cô là vợ
chưa cưới của anh ta, nói cho cùng
thì đây cũng chỉ là mong muốn của
một mình mẹ anh ta, nếu như anh ta
không thừa nhận thì cũng chẳng có
chứng cứ gì.
Võ Ái Nhi vừa ấm ức vừa tức
giận, lại không biết nên nói gì, chỉ có
thể ném đồ lung tung phát tiết.
Ban ngày dì Hà ở Minh Uyển,
Đào Hải Trạch lại gọi điện thoại tới:
"Bà nghĩ thông suốt chưa?"
"Tôi muốn gặp ông."
"Được"
Hai người hẹn gặp ở câu lạc bộ
An Nhàn, Đào Hải Trạch đang năm
trên giường, được hai người phụ nữ
ăn mặc hở hang đấm bóp.
Dì Hà đi vào, nhìn thấy cảnh
tượng bên trong, lập tức rời mắt đi
chỗ khác.
Đào Hải Trạch nghe được động
tĩnh, tháo kính ra, quay sang, nhìn
thấy người tới là dì Hà thì liền ra hiệu
với mấy cô gái đang mát xa, bọn họ
đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.
'Sao còn đứng đó không qua?
Cũng không thể đứng ở xa như vậy
mà nói chuyện với tôi được chứ?”
Đào Hải Trạch ngôi dậy: "Bà nghĩ
thông suốt rôi nên mới muốn đến
gặp tôi sao?”
"Tôi có thể đồng ý với ông,
nhưng mà phải xóa bỏ video đi.' Dì
Hà yêu cầu.
"Tôi nhất định sẽ xóa bỏ video,
nhưng mà phải sau khi tôi và Anh
Thy hòa hợp lại đã" Đào Hải Trạch
không ngốc, dù sao cũng lăn lộn
trong thương trường nhiều năm như
vậy rồi.
Dì Hà nhìn điện thoại trên bàn
bên cạnh, tiến lên muốn cướp lấy.
Nhưng động tác của bà chậm
hơn Đào Hải Trạch một bước, ông ta
đã cất điện thoại đi.
"Xóa bỏ video đi!" dì Hà tức giận
nói.
"Tôi thấy có vẻ bà không thật
lòng muốn giúp tôi rồi. Hay là thế
này đi, tôi gửi video cho Anh Thy
coi? Xem dì Hà mà con bé tồn trọng
có dáng vẻ gì trên giường.
"Đào Hải Trạch, ông không phải
là người! Rốt cuộc ông có chút nhân
tính nào không?” Dì Hà tức giận đến
nỗi cả người phát run, bị sỉ nhục
khiến cho mắt bà đong đầy nước.
Ánh mắt Đào Hải Trạch đảo qua
người dì Hà: "Nếu như qua đây
không phải vì muốn hợp tác với tôi
thì chính là nhớ mãi không quên
chuyện lần đó nên mới tới đúng
không? Tôi đã nói rôi mà, bà cứ theo
tôi là được rồi, tôi rất thích bà, có
điều vì chuyện của Anh Thy nên
khiến tôi có chút đau đầu..."
Nói xong liền động tay.
Dì Hà giật nảy mình, đẩy bàn tay
Chương 420: Cô ta gài bẫy cô
Sau một đêm, Châu Lam từ một
người dẫn chương trình đầy năng
lượng, cuốn hút của bộ phận tin tức
lập tức trở thành trà xanh đạo đức
tồi tệ.
Mười mấy đường dây nóng của
bộ Tin tức đều bị gọi cháy máy, toàn
bộ đều là mắng Châu Lam.
Đào Anh Thy bận rộn tới trưa,
vừa về văn phòng, Châu Lam đã tìm
tới cửa, còn đóng kín cửa lại.
Đào Anh Thy lạnh nhạt nhìn cô
ta, cảm thấy không cần thiết phải
đóng cửa, bây giờ Châu Lam ở bên
ngoài rất hot, ở đài truyên hình là
"người nổi tiếng”
"Là do cô chỉ điểm đúng
không!" Châu Lam đi tới chất vấn,
dù tức giận nhưng chỉ có thể kiêm
chế.
"Cô nói cái gì, tôi nghe không
hiểu!" Đào Anh Thy nói với vẻ mặt
võ tội.
"Đừng nói với tôi là cô không
biết! Là cô bảo Trương Thiên Di tới
tìm tôi, dụ dỗ tôi nói ra như vậy, rồi
đưa lên internet, muốn đuổi cùng
giết tận tôi!"
Đào Anh Thy hỏi: "Như vậy thì
nội dung là thật rôi? Chuyện đó do
cô làm sao?"
Châu Lam im bặt, nhưng ánh
mắt thì không phục.
Đào Anh Thy cười mỉa mai: "Cô
trộm đồ của tôi đưa cho Võ Ái Nhị,
lại còn nói cho cô ta biết lai lịch của
chiếc đồng hồ, muốn Võ Ái Nhi gây
rối với tôi, để tôi không có cách nào
ở lại đài truyên hình nữa. Nhưng
không ngờ rằng cô ta lại đăng chiếc
đồng hồ lên mạng nhỉ? Mặc dù
không tận mắt thấy cô trộm, nhưng
hoài nghi cô là việc đương nhiên
không cân suy nghĩ nhiều. Cộng
thêm việc cô hãm hại Trương Thiên
Di trước đó, thật sự tưởng là tôi
không biết à? Với cả chuyện gần
đây ký hợp đồng vơi các em nhỏ
nữa, Châu Lam, cô đúng là cực kỳ
không an phận đấy?”
“Cô thì có gì đặc biệt hơn người
chứ? Chẳng phải chỉ dựa vào đàn
ông nên mới có thể đắc ý như vậy
à? Đúng là thứ bị đàn ông chơi đùal”
Châu Lam chế giễu.
Đào Anh Thy nhíu mày, vẻ mặt
không vui: “Đúng vậy, tôi chính là
dựa vào đàn ông nên mới đắc ý như
vậy, cô có bản lĩnh thì cũng làm vậy
đi, tôi đâu có cản"
Châu Lam bi cô chặn họng,
giống như nuốt phải một cục đá vậy,
không phát ra được lời nào.
"Biết rõ sau lưng tôi có người
chống lưng, mà còn làm loạn như
vậy, cô đúng là không biết sống
chết." Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn
cô ta: "Còn nữa, đừng nghĩ cách trả
thù tôi, bằng không tôi sẽ cho cô
không tiếp tục được ở lại cái thành
phố này nữa đâu! Cút!"
Châu Lam tức đến nỗi cả người
phát run, chỉ có thể nhẫn nhịn, quay