Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331-340
Chương 331
Đào Anh Thy nhìn Đào Hải Trạch, lẽ nào ông ta đã thật sự thay đổi rồi sao?
Ông ta sẽ trở nên tốt hơn sao?
Không, có thay đổi hay không là chuyện của ông ta, nhưng nỗi sợ của cô lại là thật!
Đào Anh Thy hỏi: “Ông biết tôi đang sống ở đâu sao?”
“Mẹ con đã nói cho ba biết.”
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được cơn tức giận trong Đào Anh Thy lúc này, sau khi trở về cô phải chuyển nhà ngay lập tức!
Cô không nói thêm nửa lời mà nhanh chóng xoay người rời đi.
Đào Hải Trạch không lái xe mà vội vàng chạy bộ đuổi theo.
Ông ta đi bên cạnh Đào Anh Thy: “Để ba đưa con về.”
Đào Anh Thy giống như không hề nghe thấy, hiện giờ cô chỉ một muốn tránh xa Đào Hải Trạch, tránh xa Liêu Ninh!
Cô không cần bất kỳ ai hết!
Bên kia đường có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ, lẳng lặng nhìn Đào
Anh Thy đang đi cách đó không xa, và cả người đàn ông bên cạnh cô nữa. đàn ông và Đào Anh Thy vẫn đang nói chuyện.
Chiếc xe đó tiếp tục đi theo cô tới tận trước cổng khu chung cư, người Vệ sĩ gọi điện thoại cho Tư Hải Minh: “Có một người đàn ông lạ mặt đã đưa cô Anh Thy về nhà, hai người còn ôm nhau trước cổng siêu thị nữa, cô lòng Anh Thy không hề chống cự, người đàn ông đó còn vuốt má cô ấy, cô ấy cũng không hề tức giận…”
Đào Anh Thy về đến nhà, cô đóng cửa lại rồi lập tức thu dọn đồ đạc, tay chân run rẩy.
Cô không muốn tiếp tục sống ở đây nữa, phải rời khỏi nơi này rồi tính sau.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, cô mở cửa rồi lao thẳng ra ngoài, nhưng lại suýt nữa va phài người đang đứng trước cửa.
Bóng đen nguy hiểm ngoài cửa đập ngay trước mắt, giọng nói lạnh lùng của Tư Hải Minh bỗng vang lên: “Đi đâu?”
Đào Anh Thy nhìn anh đầy kinh ngạc: “Sao…sao anh lại ở đây?”
Hồi sáng anh vừa đưa cô về, vậy mà hiện giờ lại xuất hiện ở đây.
Tư Hải Minh không nói tiếng nào, anh sải bước vào phòng, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, khiến Đào Anh Thy không ngừng lùi lại. đen
Bóng người anh bao trùm lấy cô, không khí trở nên loãng đi, khiến cô hít thở không thông.
“Định đi đâu? Hả?” Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tư Hải Minh khiến người ta phải rợn người, Đào Anh Thy sợ tới mức da đầu tê dại.
“Tôi muốn đổi chỗ ở, đừng nói là chuyện này cũng không thể chứ?” Đôi lông mày xinh đẹp của cô chau lại.
“Là muốn đổi nơi ở, hay là muốn bỏ chạy cùng người khác? Lại định chạy ra nước ngoài à?” Sắc mặt Tư Hải Minh lạnh lẽo đến buốt xương buốt thịt.
Đào Anh Thy nhìn anh với ánh mắt đầy khó hiểu: “Tôi không hiểu anh đang nói gì cả!”
“Đây chính là lí do mà cô không muốn ở lại biệt thự Minh Uyền sao?”
“Anh…nói năng linh tinh!” Đào Anh Thy cũng lười giải thích, cô lách qua người anh định rời đi.
Nhưng cổ tay đã bị anh siết chặt, sau đó kéo trở lại. Đào Anh Thy loạng choạng, suýt chút nữa không đứng vững. •
Cổ tay giống như bị một chiếc vòng sắt siết chặt, khiến cô đau đớn tới mức phải nhíu mày:”Tư Hải Minh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Người đàn ông đó là ai?” Giọng nói của Tư Hải Minh vang lên vô cùng lạnh lẽo.
Người đàn ông? Đào Anh Thy hơi ngây người, bên cạnh cô làm gì có người đàn ông nào? Một suy nghĩ chot lóe lên trong đầu, bên cạnh cô ngoại trừ Tư Hải Minh ra thì đúng là không có người đàn ông nào khác, ngoại trừ Đào Hải Trạch…người mà cô đã gặp hôm nay?
Vậy nên hiện giờ Tư Hải Minh mới xuất hiện trước mặt cô sao?
Người đàn ông này vậy mà lại theo dõi cô!
“Nghĩ ra rồi à?” Ánh mắt Tư Hải Minh nhìn cô lạnh lẽo như băng.
Đào Anh Thy nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đầy phẫn nộ.
“Không có Tư Viễn Hằng nữa thì lại đi tìm người đàn ông khác sao? Có phải cô thấy tôi quá nhân từ rồi không?” Tư Hải Minh đè Đào Anh Thy vào tường.
“A!”
Nói, có phải cô muốn chết hay không? Hay là tôi chưa khiến cô thỏa mãn?” Tư Hải Minh bóp chặt cằm cô.
Đào Anh Thy chỉ cảm giác như xương hàm sắp bị anh bóp vụn: “Tư Hải
Minh, anh…không phải như anh nghĩ đâu.”
“Tôi nghĩ thế nào?” Tư Hải Minh hỏi với giọng điệu đáng sợ.
Đào Anh Thy cắn môi rồi thở gấp.
Cô không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Đào Hải Trạch.
Cô không muốn dính líu gì đến loại người đó, càng không muốn nói những điều này với Tư Hải Minh!
Lúc này đầu óc cô đang rối bời, cô gái cố chấp vẫn cô gắng nhẫn nhịn và nói: “Đừng hỏi nữa có được không? Không phải như anh nghĩ đâu, thật sự..” Thế nhưng trong mắt Tư Hải Minh, những lời cô nói chỉ là những lời dối trá, cô đang giờ trò láu cá trước mặt anh, không biết tốt xấu, cô chán sống rồi!
Chương 332
Ánh mắt của Tư Hải Minh bỗng trở nên sắc bén, anh giơ tay quẳng cô vào trong phòng.
“Á!” Đào Anh Thy ngã xuống giường.
Cú ngã đó khiến đầu cô quay vòng vòng, trước mắt hiện đầy sao, vừa định ngồi dậy thì lại bị Tư Hải Minh đè xuống giường: “Á! Tư Hải Minh, anh làm gì vậy?”
Đáp lại cô chỉ là tiếng quần áo bị xé rách, thân trên lộ ra cả một mảng vai lớn.
Sống mũi thẳng tắp của Tư Hải Minh chạm vào mặt cô, hơi thở gấp gáp, giọng nói vang lên vô cùng đáng sợ:
“Tôi cho cô một cơ hội nữa, người đàn ông đó là ai?”
Hốc mắt Đào Anh Thy hiện giờ đã nóng rực, cô nhắm mắt lại, cất giọng run run: “Tôi… không nói!”
Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh hơi sững sờ, ánh mắt đáng sợ như một tên ác ma: “Giỏi lắm, bây giờ thì khỏi cần cầu xin nữa, bởi vì… có cầu xin cũng vô ích thôi!” Anh nắm chặt cằm cô rồi cúi xuống hôn.
“Um! Um ưm!” Đào Anh Thy cố gắng vùng vẫy, nhưng nằm dưới thân Tư Hải Minh, sự vùng vẫy giãy giụa của cô cũng chỉ là vô ích.
Bên ngoài, bầu trời đã dần trở tối, nhưng lửa nhiệt ở trong phòng thì vẫn không hề giảm.
Đèn ngủ, ly cốc và điều khiển trên tủ đầu giường đều rơi cả xuống đất vì sự rung lắc dữ dội. Lúc này Đào Anh Thy đã vô cùng yếu ớt, cô khóc tới khản cả giọng.
Tư Hải Minh ôm cô vào lòng, anh giống như một con thú hoang, muốn rút cạn chút sức lực cuối cùng trong cơ thể cô.
Mãi cho tới khi trời tờ mờ sáng, Tư Hải Minh mới rời khỏi người Đào Anh Thy.
Bước ra khỏi phòng, anh chỉnh lại cổ tay áo, sau đó căn dặn vệ sĩ: “Canh giữ cho tôi.”
“Vâng!”
Tư Hải Minh để lại hai tên vệ sĩ đứng gác ngoài cửa phòng sau đó rời đi.
Đào Anh Thy không biết mình đã ngủ bao lâu, cô từ từ mở mắt, ánh nắng chiếu qua tấm rèm cửa, không biết đêm nay lại là một đêm như thế nào.
Khắp người đau nhức, cổ họng cũng đau.
Ngay cả sức đề mở mắt cũng vô cùng yếu ớt.
Cô nhớ lại những gì đã xảy ra trên cơ thể mình, cũng nhớ rằng bản thân mình phải rời khỏi đây.
Cố gắng gượng cơ thể đang đau nhức, Đào Anh Thy đứng dậy một cách khó khăn.
Thế nhưng, khi vừa nhấc người, cô đã cảm giác đầu óc quay cuồng.
Hoa mắt chóng mặt, cô lại gục đầu xuống gối và thở dốc.
Như thế này tức là chẳng những cơ thể suy nhược mà đầu óc cũng có vấn đề luôn rồi sao?
Sức lực đều đã bị Tư Hải Minh rút kiệt rồi à? Tại sao cô lại không có chút sức nào thế này?
Hơn nữa, ban nãy khi vừa cử động, đầu óc đã chóng mặt quay cuồng.
Đào Anh Thy nhắm mắt rồi lại dần chìm vào giấc ngủ…
Có lẽ tới khoảng giữa trưa, Tư Hải Minh mới bước vào tập đoàn Vương Tân.
Thang máy lên tới tầng mà anh ở, cửa thang máy vừa mở, đôi chân dài thẳng tắp đã nhanh chóng bước ra. Chương Vĩ đang đi từ xa tới, anh ta sải từng bước dài: “Ngài Hải Minh, đã điều tra ra được người đàn ông đó rồi, tên là Đào Hải Trạch, bốn mươi lăm tuổi, vừa mới tới thành phố, hiện tại đang ở khách sạn Caesar. Đào Hải Trạch đã gọi cho Đào Anh Thy hai cuộc điện thoại, nhưng không biết lí do tại sao, cô ấy không hề nghe máy…”
Bước chân của Tư Hải Minh chợt dừng lại, anh quay qua nhìn Chương Vĩ bằng đôi mắt đen sắc bén.
“Ngài Hải Minh… có vấn đề gì sao?” Chương Vĩ sững người, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Tư Hải Minh lập tức lấy điện thoại rồi gọi điện về biệt thự Minh Uyển: “Hỏi bà ấy xem, Đào Hải Trạch là ai.”
Quản gia Bào Điền lập tức hiểu ra, ông ta quay sang hỏi dì Hà đang đứng bên cạnh: “Bà có biết Đào Hải Trạch không?”
Dì Hà gật đầu: “Là ba của Đào Anh Thy.”
Nghe thấy dì Hà nói vậy, sắc mặt Tư Hải Minh bỗng trở nên hung ác, anh cúp máy mà không đợi quản gia Bào Điển báo cáo lại.
“Đồ khốn kiếp này!”
Anh quay người đi vào thang máy, bước đi vô cùng gấp gáp.
Chương Vĩ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy Tư Hải Minh mất kiểm soát như thế.
Thật ra, cũng không phải điều gì mới mẻ nhỉ?
Đối với những chuyện liên quan tới Đào Anh Thy, Tư Hải Minh vẫn thường xuyên mất kiểm soát mà
Tư Hải Minh bước vào nơi ở của Đào Anh Thy, anh mở cửa phòng, nhìn thấy người đang nằm bất động trên giường.
Dường như vẫn giống như lúc anh rời đi.
Bờ vai trắng nõn nà hơi lộ ra ngoài chăn, trên đó vẫn còn hằn rõ những dấu đỏ, không cần nhìn xuống dưới cũng có thể biết được, phía dưới chăn là cảnh tượng như thế nào. Tư Hải Minh nhẹ nhàng khép cửa, sau đó đi tới bên giường.
Chương 333
Đào Anh Thy đang say giấc nồng, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Nhưng mà hơi thở không ổn định của cô khiến cho ánh mắt Tư Hải Minh chợt thay đổi. Anh đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt cô, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến khiến tay anh hơi run lên.
Đáng chết!
Khi Đào Anh Thy có ý thức trở lại, điều đầu tiên cô cảm nhận được chính là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
Hai mắt mở ra, thì thấy mình đang ở trong một môi trường xa lạ – một căn phòng sơn màu trắng xanh đan xen.
Cô đây là… đang ở bệnh viện rồi ư?
Cô nhớ là trước đó mình vẫn đang ở nhà. Xem ra là đã đổ bệnh rồi, còn người đã đưa cô đến đây thì…
Đào Anh Thy quay sang thì trông thấy một bóng người mặc đồ đen đang ngồi trên chiếc ghế sô pha ở bên cạnh, khiến cho đồng tử của cô co rút lại.
Đào Anh Thy cụp mắt xuống và cố gắng ngồi dậy.
Một giây sau, cô đã được Tư Hải Minh ôm vào trong lòng, anh ngồi ở mép giường, lòng bàn tay áp vào sau lưng cô.
“Cô đừng lộn xộn.” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên bên tai cô: “Vì sao cô lại không nói cho tôi biết rằng người đàn ông đó là ba của cô?”
“Nói ra, thì anh với ông ta sẽ có sự khác biệt hay sao?” Đào Anh Thy rũ mắt xuống, yếu ớt hỏi: “Ở trong mắt tôi, các người đều như nhau cả thôi.”
Cả người Tư Hải Minh đang ôm lấy Đào Anh Thy đột nhiên chấn động, các cơ bắp căng cứng cả lại.
Đào Anh Thy ngước mắt lên, nhìn vào hàm dưới đang cắn chặt lại của Tư Hải Minh, chậm rãi nói: “Nhưng cũng không có vấn đề gì hết, dù sao thì tôi cũng đã quen rồi.” Tư Hải Minh nghiến chặt hàm răng, các cơ trên mặt đều co cứng lại.
“Chắc là bây giờ cơ thể tôi đã không còn vấn đề gì nữa rồi, tôi muốn xuất viện…”
Đào Anh Thy hất tay Tư Hải Minh ra, vén chăn lên muốn xuống giường, nhưng cơ thể còn đang kiệt sức, hai mắt tối sầm lại. Lúc cả người cô đang lắc lư, chuẩn bị ngã xuống đất, thì đã được Tư Hải Minh ôm lấy kịp thời. Đào Anh Thy không vui nói: “Anh thả tôi ra…”
“Cô vẫn đang bị sốt.”
“Ra ngoài!” Đào Anh Thy không muốn nhìn thấy anh.
Vẻ mặt của Tư Hải Minh hơi biến đổi, anh đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Đào Anh Thy sửng sốt một hồi, không ngờ anh ta lại có thể dễ dàng nghe theo lời mình như vậy. Cô còn tưởng rằng Tư Hải Minh sẽ lại mạnh mẽ cưỡng ép cô làm cái gì, dù sao thì thái độ của cô tồi tệ như vậy cơ mà.
Đào Anh Thy lặng lẽ nằm xuống gối, đầu cứ đau nhức từng cơn, chắc là do cơn sốt gây nên.
Sức khỏe cô vốn khá tốt, lần này lên cơn sốt chắc hẳn là do gặp phải Đào Hải Trạch nên sợ hãi quá độ, lại cộng thêm cả những hành động mất kiểm soát của Tư Hải Minh nữa, mới có thể dẫn đến tình trạng nghiêm trọng như vậy.
Có tiếng gõ cửa vang lên. Người bước vào chính là Hạ Khiết Mai.
“Chào Viện trưởng Hạ.”
“Để tôi đo nhiệt độ cho cô.” Hạ Khiết Mai đo nhiệt độ cơ thể cho Đào Anh Thy, liếc nhìn nhiệt kế, nói: “Nhiệt độ đã hạ xuống rồi, cô có thể về nhà nghỉ ngơi. Nếu như có vấn đề gì xảy ra thì tôi sẽ trực tiếp tới biệt thự Minh Uyển.”
“Tại sao lại là tới biệt thự Minh Uyển?” Đào Anh Thy khẽ nhíu mày: “Căn bản cô còn không biết mối quan hệ giữa tôi và Tư Hải Minh là loại quan hệ gì.”
“Tôi biết.”
Đào Anh Thy hơi bất ngờ ngẩng đầu nhìn Hạ Khiết Mai, hỏi: “Cô đã biết “Không phải. Lúc trước ngài Hải Minh tới bệnh viện, vạch trần việc tôi giúp cô giấu diếm chuyện sinh con, khi đó, tôi mới biết được cô chính là con từ sớm rồi ư?” gái của Liêu Ninh.”
“Vậy việc tôi sinh con cho Tư Hải Minh, cô cũng biết sao?”
“Biết chứ.” Hạ Khiết Mai không thể nào tưởng tượng được giữa Đào Anh Thy và Tư Hải Minh lại có mối quan hệ máu chó, đầy kịch tính như vậy:
“Lúc ấy, ngài Hải Minh giao cho tôi đi làm giấy khai sinh cho bọn trẻ, tôi không dám tin vào mắt mình luôn, cô thật sự là lợi hại quá đi mất, lại có thể mang thai sáu đứa bé cùng một lúc. Cả cuộc đời cống hiến cho nền y học của tôi chỉ mới gặp được một, hai trường hợp tương tự như vậy, nhưng mà đều ở nước ngoài cả. Còn có, tôi cũng biết rằng ngài Hải Minh từng làm tổn thương cô, nhưng sự việc của Liêu Ninh cô cũng đừng quá trách ngài ấy, vì bất kể ai đứng trước tình huống ấy cũng khó có thể chấp nhận được…”
“Có một vấn đề mà tôi vẫn luôn rất muốn hỏi cô, nhưng nếu cô muốn nói thì cứ nói, còn nếu không muốn thì hãy coi như là tôi chưa hỏi gì hết” Đào Anh Thy nói: “Khi đó, cô là bác sĩ tư nhân của mẹ Tư Hải Minh, vậy rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, chắc hẳn cô phải biết rõ, đúng không? Cô có thể nói cho tôi biết hay không?”
Hạ Khiết Mai nhìn về phía cửa phòng bệnh, cô biết Tư Hải Minh vẫn đang ngay ngoài kia.
“Vậy đi, coi như là tôi chưa từng hỏi cái gì hết.” Đào Anh Thy thấy cô ngần ngại, liền nói.
“Cũng không phải là không thể nói, nhưng nếu tôi nói, thì liệu cô có tin tưởng tôi hay không đây?” Hạ Khiết Mai hỏi.
Chương 334
“Trước kia có thể tôi sẽ không tin, nhưng bây giờ thì tôi tin rồi.” Gương mặt Đào Anh Thy không chút biểu cảm, giống như bất kể Hạ Khiết Mai có nói gì đi chăng nữa, thì cô đều có thể chấp nhận được.
“Cũng không có gì là phức tạp cả, chỉ là lúc trước, Liêu Ninh trở thành người thứ ba xen vào cuộc hôn nhân giữa ngài Lệnh Sơn và bà Tư. Thủ đoạn của bà ta vô cùng lợi hại, trước mặt ngài Lệnh Sơn thì giả vờ đáng thương, sau lưng thì gọi điện thoại cho bà Tư, chửi bởi đủ kiểu, những lời khó nghe gì cũng đều nói hết, khiến cho bà Tư tức giận đến nỗi sảy mất đứa con thứ hai đang mang trong bụng. Lại cộng thêm cả thái độ lạnh lùng, không tin tưởng của ngài Lệnh Sơn nên bà Tư ngày càng thất vọng, dẫn đến trầm cảm. Cuối cùng, bà ấy tự sát. Lúc tôi chạy vào trong phòng tắm thì đã thấy bà ấy nằm ở đó – giữa một chiếc bồn tắm lớn đầy máu, ngài Hải Minh đứng ngay bên cạnh. Khi ấy, ngài Hải Minh vẫn còn là một cậu thiếu niên, chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi những sang chấn tâm lý.”
Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn Hạ Khiết Mai, chân tướng của sự việc nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Trước đó cô đã lờ mờ đoán được chuyện này liên quan đến Liêu Ninh, song, đến khi chính tai nghe được thì lại là một chuyện khác.
Đào Anh Thy cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm chiếc chăn bông đang đắp trên đùi mình mà không hề nói một tiếng nào.
Thì ra là còn có một đứa trẻ…
“Nhưng mà tôi vẫn không hiểu, tại sao Tư Hải Minh vẫn có thể để yên cho Liêu Ninh sống tốt đến bây giờ, bà ta không những được gả cho Tư Lệnh Sơn như mong muốn, mà còn có thể sinh con cho ông ta?” Đào Anh Thy nói ra những nghi hoặc trong lòng.
“Vì đối với ngài Hải Minh mà nói, việc làm cho một người chết đi là quá dễ dàng.”
Đào Anh Thy chú ý tới biểu cảm của Hạ Khiết Mai, xem ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Không lẽ việc Liêu Ninh kết hôn với Tư Lệnh Sơn đều nằm trong kế hoạch của Tư Hải Minh?
Nhưng Đào Anh Thy không nghĩ ra được liệu sẽ có một kế hoạch như thế nào mà có thể trả thù Liêu Ninh theo cách đấy cả…
Hạ Khiết Mai nhìn Đào Anh Thy, thầm nghĩ: “Bây giờ xuất hiện một Đào Anh Thy, không biết ngài Hải Minh có tiếp tục thực hiện kế hoạch trả thù không đây…”
Hạ Khiết Mai nói: “Xin phép cho tôi nói thẳng, mẹ cô chẳng phải là người tốt đẹp gì đâu. Chính bản thân cô cũng đã từng nói rằng cô bị mẹ bỏ rơi, loại người như bà ta, nếu như đã có thể bỏ rơi cô một lần, thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Mặc dù những lời tôi nói có hơi phũ phàng, nhưng tốt nhất là cô vẫn nên mở to mắt ra mà nhìn đi. Tôi thấy cô là một người tốt, đừng để người khác tổn thương mình nữa.”
“Cảm ơn cô.” Đào Anh Thy chân thành nói, sau đó lại như nghĩ đến cái gì mà hỏi: “Cô giúp tôi giấu diếm chuyện sinh con, Tư Hải Minh có trách phạt cô hay không?”
Đào Anh Thy cảm thấy, dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn nham hiểm của Tư Hải
Minh, dự là anh ta sẽ không xử lý đơn giản đâu. Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
“Không có đâu, dù sao tôi cũng từng là bác sĩ tư nhân của bà Tư, đánh chó còn phải ngó mặt chủ chứ.” Hạ Khiết Mai cười qua loa.
Hồi ấy Hạ Khiết Mai cũng nghĩ như vậy, nhưng ai ngờ Tư Hải Minh lại trực tiếp cắt chức của cô luôn.
Về sau, khi được khôi phục lại chức vị, cô vẫn còn hoang mang không biết tại sao, thẳng cho đến khi biết được sự tồn tại của đứa trẻ. “Được rồi, không còn vấn đề gì nữa, cô có thể xuất viện rồi. Những việc tôi vừa nói, cô đừng nên suy nghĩ quá nhiều, dù sao đây cũng không phải là lỗi của cô.” Hạ Khiết Mai đứng dậy.
Lúc này, Đào Anh Thy mới chợt hoàn hồn, vội nói: “Đợi đã!”
“Làm sao?” Hạ Khiết Mai quay lại hỏi.
“Cô… Cô có thể kê cho tôi một đơn thuốc tránh thai khẩn cấp được không?” Đào Anh Thy hơi xấu hổ hỏi.
Hạ Khiết Mai hiểu rõ: “Tôi đã tiêm thuốc tránh thai cho cô rồi.”
“Cảm ơn cô nhiều.”
“Đó là yêu cầu của ngài Hải Minh ”
Đào Anh Thy không nói gì, chẳng lẽ cô còn phải đi cảm ơn anh ta sao? Dáng vẻ mất kiểm soát của tên điên Tư Hải Minh kia thật sự là vô cùng đáng sợ!
“Sau này, nếu như cô có bất kỳ vấn đề gì về sức khỏe, thì có thể gọi điện cho tôi, hoặc cho bất kỳ ai trong bệnh viện cũng được. Dù sao, cả cái bệnh viện cấp ba này đều thuộc sở hữu của ngài Hải Minh”
“. Thủ đô này còn có cái gì không phải là của anh ta nữa không?” Đào Anh Thy cũng nghiêm túc hỏi.
“Đấy cũng không phải là điều không thể, nếu như ngài ấy muốn vậy.” Nói xong, Hạ Khiết Mai cười cười đi ra ngoài.
“…” Đào Anh Thy chợt nghĩ, liệu những thứ mà Tư Hải Minh muốn có là ít hay sao?
Những ngày vừa qua ở tại tập đoàn Vương Tân, cô đã biết dã tâm của Tư Hải Minh lớn đến mức nào.
Đào Anh Thy ngồi dựa vào gối, ngẩn người suy nghĩ. Cô nghĩ đến những lời Hạ Khiết Mai vừa nói với mình.
Hạ Khiết Mai nói cho mình biết hết chân tướng của sự việc, chắc hẳn là muốn mình có thể tha thứ cho những gì mà Tư Hải Minh đã làm!
Chương 335
Chuyện của Tư Hải Minh khi còn nhỏ đúng là khiến người khác rất thương cảm thật đấy, nhưng chẳng lẽ anh không có tội gì sao?
Nếu Hạ Khiết Mai nói cô có thể xuất viện thì Đào Anh Thy cũng không cần phải nằm nữa.
Cô vừa hất chăn ra đã nghe tiếng cửa phòng bệnh mở ra mà hề có tiếng gõ cửa. Cảm giác bất an lan tràn trong không khí này khiến cô biết ngay ai là người bước vào.
Đào Anh Thy không quay đầu lại, cô tập trung mang giày vào chân.
Có điều cô còn chưa đứng dậy thì có một bóng đen đã tới gần, một giây sau, cơ thể cô chợt nhẹ bẫng, cô bị bế lên.
Đào Anh Thy hoảng sợ: “Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi.”
Tư Hải Mình vờ điếc, ôm Đào Anh Thy đến cửa phòng bệnh,
Đào Anh Thy vô thức chôn đầu mình trong lồng ngực Tư Hải Minh, Tư Hải Minh thấy phản ứng trốn tránh đáng yêu này của cô, đôi con người đen như mực của anh lóe lên một tia sáng.
Đào Anh Thy cũng tự biết mình là kiểu người thích trốn tránh, bọn Hạ Khiết Mai cũng không biết cô là ai.
Hơn nữa, trên con đường màu xanh đến bãi xe ngầm không có ai rảnh rỗi gây chuyện với họ.
Hạ Khiết Mai nói bệnh viện này là của Tư Hải Minh, những nơi có anh đều là vùng cấm.
Mãi đến khi lên xe, Đào Anh Thy mới ngẩng gương mặt đỏ bừng của mình lên, xuống khỏi người của Tư Hải Minh, ngồi một bên.
Cô ổn định hơi thở của mình, sửa lại quần áo, cố gắng khiến bản thân trở nên bình thường lại.
Xe vừa lăn bánh, Đào Anh Thy nghe tiếng Tư Hải Minh ra lệnh: “Cậu đi lấy danh nghĩa của tôi, tặng cho Đào Hải Trạch một món quà.”
Đào Anh Thy sửng sốt, cô quay đầu lại.
Tư Hải Minh cúp điện thoại, đôi con người đen nhánh nhìn thẳng vào cô, ánh lên ánh sáng lạnh lẽo: “Dù sao thì ông ta cũng đến địa bàn của tôi, không tặng gì thì có vẻ như tôi không được phóng khoáng lắm.” %3D
“Quà gì cơ?” Đào Anh Thy hỏi.
“Một thứ mà người bình thường không có.”
Đào Hải Trạch đang ở khách sạn nghe điện thoại: “Biết rồi, đến đây hai ngày thôi, ngày mốt về.” Hình như là ông ta đang gọi điện thoại cho vợ mình. Ngay lúc này, chuông cửa vang lên: “Thôi cứ như thế đi.”
Ông ta cúp điện thoại, bước ra mở cửa.
Có vài người đàn ông đứng ngoài cửa, nhìn bộ dạng như kiểu đang nói với người khác đừng lại gần họ, người dẫn đầu rất giống một người giỏi giang trong xã hội, anh ta mang một cặp kính gọng vàng.
Chương Vĩ quét mắt nhìn cặp kính gọng vàng trên mặt Đào Hải Trạch, mỉm cười: “Chào ông, ông là ông Đào Hải Trạch đúng không?”
“Đúng là tôi, cậu là ai?”
“Tôi là thư ký của chủ tịch tập đoàn Vương Tân, tôi được ngài Hải Minh sai đến tặng cho ông Đào Hải Trạch một món quà.” Chương Vĩ nói.
Đào Hải Trạch rất ngạc nhiên,
Món quà sao? Ông ta hơi mừng thầm trong lòng.
Trước giờ ông ta vẫn luôn muốn những mối làm ăn ở thủ đô của mình được thuận lợi nhưng con đường lại không dễ dàng như thế.
Không ngờ lần này khi ông ta liên lạc với Đào Anh Thy thì lại có niềm vui bất ngờ như thế! Hơn nữa người này nghe lời của Tư Hải Minh, liệu ông ta có thể nghĩ rằng hành động này là con rể lấy lòng ba vợ không?
Đào Hải Trạch nói một cách khách sáo: “Ngại quá đi mất! Ngài Hải Minh đúng là khách sáo, tôi thấy…”
Ông ta còn chưa nói xong thì Chương Vĩ đã lùi về sau, vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên.
Bọn họ nện một quyền cực mạnh vào bụng của Đào Hải Trạch.
“A!” Đào Hải Trạch kêu một tiếng thảm thiết. Ông ta còn chưa kịp kêu tròn tiếng thì đã bị bồi thêm một cú đạp nữa: “A!”
Đào Hải Trạch ngã xuống đất, ông ta đau đến mức tái mặt: “Các người…
Các người…! A!”
Các vệ sĩ vây lại xung quanh ông ta, người nào cũng thi nhau đấm đá ông
Tiếng chất vấn của Đào Hải Trạch bị kẹt trong cổ họng.
Ông ta che đầu thì chỗ khác bị đánh, che bụng thì bị đạp vào đầu, Đào Hải Trạch cho người trên mặt đất.
Mãi đến một lúc sau, Đào Hải Trạch bị đánh đến mức cả người toàn là vết thương, khóe miệng chảy máu, còn mặt của ông ta thì e rằng dù là vợ của ông ta cũng khó mà nhận ra.
“Các người… Các người không biết tôi là ai… Khụ khụ!” Đào Hải Trạch vừa mở miệng nói thì ho ra một ngụm máu.
Chương 336
Chương Vĩ đi lên, anh ta quan sát Đào Hải Trạch, có vẻ như còn chưa hài lòng lắm: “Tôi nói này, có phải các anh còn nương tay quá không? Sao ông ta còn nói được thế?”
Vệ sĩ nghe thấy thế thì định bước lên đánh tiếp nhưng Chương Vĩ đã cản lại: “Đùa chút thôi.”
Anh ta ngồi xổm xuống, nhìn Đào Hải Trạch bị đánh thành đầu heo, anh ta hỏi: “Ông Đào Hải Trạch, ông có thích quà của ngài Hải Minh nhà chúng tôi không? Nói thật lòng thì bình thường không ai được đối xử như thế này đâu, ông đúng là giỏi đó!”
Đào Hải Trạch đau đến mức run rẩy, nước bọt trong miệng hòa với máu loãng cùng chảy xuống nền nhà.
Bây giờ ông ta mới hiểu quà là gì.
“Không cần cảm ơn đâu nhé.” Chương Vĩ đứng dậy, không nhìn nữa, xoay người rời khỏi phòng.
Vệ sĩ cũng đi theo anh ta.
Sau khi bọn họ vào thang máy, thang máy đi xuống.
Chương Vĩ ngẫm nghĩ, anh ta lập tức lấy cặp kính gọng vàng xuống, nhíu mày nhìn xung quanh.
Cửa thang máy mở ra, lúc rời khỏi đó, Chương Vĩ tiện tay ném cặp kính vào trong thùng rác.
Xe ngừng lại ở ngoài phòng khách của biệt thự Minh Uyển, Đào Anh Thy không muốn xuống xe. Cô muốn về nhà mình, nếu sợ Đào Hải Trạch thì cô có thể qua chỗ dì Hà, dù gì thì cô cũng không ở lại biệt thự Minh Uyển đâu.
Dường như chỉ cần cô vào đó thì sẽ rất khó mà đi.
Cửa xe bên cạnh mở ra, Đào Anh Thy còn chưa kịp hoàn hồn thì người cô đã bị bế ra ngoài.
“Anh…” Đào Anh Thy không vui nhưng cô chưa biết nói gì.
Lúc cơ thể cô khỏe mạnh cô còn không chống lại Tư Hải Minh nổi, huống chi là bây giờ, lúc cô đang bệnh không còn sức lực gì.
Cô không có cách nào từ chối những hành vi ngang ngược của Tư Hải Minh
Sau khi hai người vào phòng khách, Đào Anh Thy thấy quản gia Bào Điển và dì Hà, cô chỉ muốn mình biến mất luôn cho rồi.
Dì Hà thấy Tư Hải Minh bế Đào Anh Thy vào thang máy thì lo lắng: “Có chuyện gì thế?”
“Cô Hà yên tâm, có ngài Hải Minh ở đây thì cô Anh Thy không sao đâu.”
Quản gia Bào Điền nói.
Dì Hà không nghĩ thế, bà cảm thấy chỉ cần đứng trước Tư Hải Minh thôi đã là một loại áp lực rồi chứ đừng nói chi là nói chuyện với anh như Đào Anh Thy.
Nhất định là khi không có ai thì cô còn áp lực hơn!
“Đến phòng của tôi đi.” Cửa thang máy mở ra, Đào Anh Thy nói.
Cô nói xong, không ngờ Tư Hải Minh không chỉ không tức giận mà còn có vẻ sung sướng.
Anh làm theo mong muốn của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy đoán không ra vì sao cảm xúc của Tư Hải Minh lại thay đổi bất thường như thế, theo lý thì nếu cô từ chối anh sẽ rất tức giận.
Hay là bây giờ cô đang bệnh nên anh không chấp cô?
Hai người vào phòng, Tư Hải Minh đặt Đào Anh Thy lên giường. Đào Anh Thy nằm trên giường, cô nhắm mắt, quay lưng về phía Tư Hải Minh: “Tôi cần được nghỉ ngơi.”
Tư Hải Minh khống nói gì, anh xoay người rời khỏi phòng.
Đào Anh Thy cảm thấy trong phòng không còn áp lực mà Tư Hải Minh mang lại nữa, mở mắt ra. Thân thể cô cũng thả lỏng.
Cô nhớ tới những gì Tư Hải Minh nói trên xe, Đào Anh Thy rất tò mò cuối cùng thì anh đưa món quà kiểu gì cho Đào Hải Trạch.
Tại sao cô lại nghĩ đó chẳng phải là thứ tốt lành gì nhỉ?
Dù anh tặng Đào Hải Trạch thứ gì thì cô cũng không muốn Đào Hải Trạch xuất hiện trước mặt cô một lần nào nữa.
Cô không cần ba, cũng không cần mẹ, trước đây không mà bây giờ cũng không.
Tiếng gõ cửa vang lên, dì Hà bước vào.
Đào Anh Thy biết không phải là Tư Hải Minh vì Tư Hải Minh sẽ không bao giờ gõ cửa.
“Di Hà…”
“Sao thế? Khó chịu à?” Dì Hà lo lắng.
“Bị cảm lạnh nên cả người nóng rần lên.” Đào Anh Thy không kể chuyện của mình cho di Hà, nếu không dì Hà sẽ sợ hãi mất. Có điều việc Đào Hài Trạch đến thủ đô thì cô vẫn phải nói cho dì Hà biết để dì Hà còn chuẩn bị tâm lý gặp ông ta.
“Sao cô lại không cần thận thế chứ? Tôi còn tưởng là…”
Đào Anh Thy cười: “Tưởng là gì ạ? Tưởng Tư Hải Minh đánh tôi sao?”
“Tôi sợ cô bị tổn thương, nếu anh ta dám làm thế với cô thì tôi liều mạng với anh ta!”
“Không, sao anh ấy đánh tôi được. Dù sao thì anh ấy cũng phải nể mặt sáu đứa nhỏ mà nương tay với tôi chứ?” Tư Hài Minh là kẻ mạnh, sức lực của anh rất lớn, đúng là bình thường Đào Anh Thy rất kỵ anh, nếu không thì cô cũng không ám ảnh đến thế: “Đúng rồi, dì Hà, hôm nay tôi gặp ba tôi rồi.”
Chương 337
“Gì cơ? Thành phố ư?”
“Ừm, ông ta ở thành phố, không biết tới đây làm gì hay là..vì biết tôi ở đây nên mới tới.” Đào Anh Thy không biết gì hết. Cô đã sức cùng lực kiệt vì ba mẹ mình. Mặt khác lại còn phải đối phó với tên ác quỷ Tư Hải Minh này nữa…
“Thế ông ta có làm gì cô không?” dì Hà hỏi.
“Không, ông ta nói cái gì mà đại loại như xin lỗi tôi, bảo tôi đừng ghét ông ta…” Đào Anh Thy lắc đầu, cô cảm thấy thật nực cười.
Hai chữ xin lỗi thì có thể giải quyết hết được một số chuyện ám ảnh sâu trong tâm trí người ta hay sao? Chẳng biết phải làm sao mới có thể xóa nhòa được những ám ảnh đó…
“Tôi nghĩ cô đừng để ý đến ông ta! Suốt bao năm thì chẳng hỏi han gì cô, bây giờ bày ra cái vẻ người ba tốt làm gì?” dì Hà tức giận nói.
“Tôi biết, bản chất không phải là thứ có thể thay đổi.”
Dì Hà nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô rồi nói: “Đừng buồn rầu vì chuyện này nữa, cô nghỉ ngơi đi. Có muốn ăn gì không tôi nấu cho”.
“Tôi không muốn ăn gì cả, chẳng có tâm trạng ăn uống”, Đào Anh Thy nói. Sau đó cô bỗng nhớ ra điều gì đó nên hỏi: “Bao giờ sáu đứa nhóc về? Tôi nhớ mấy đứa nó rồi.”
“Lát nữa là về tới nơi rồi. Nhưng cô có cần nghỉ ngơi chút không? Cô còn
sức không?” “Không sao, tôi đỡ nhiều rồi”.
“Thế tôi xuống xem sao. Bao giờ mấy đứa về tôi sẽ dắt tới phòng cô”.
“Được”.
Sau khi dì Hà đi ra thì Đào Anh Thy khẽ nhắm mắt lại.
Mỗi lần cô thấy buồn bực trong lòng thì chỉ cần nhìn thấy sáu đứa nhóc cô sẽ lập tức thấy lòng mình vui trở lại.
Đúng lúc Đào Anh Thy đang buồn ngủ thì dì Hà đưa sáu đứa nhóc vào phòng.
“Mẹ ơi!”
“Mę ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mę ơi!”
Sáu cái miệng nhỏ đồng loạt gọi mẹ như thể đòi ăn.
Đào Anh Thy vừa mở mắt ra thì nhìn thấy sáu gương mặt nhỏ đáng yêu bên cạnh giường. Đứa nào đứa nấy mũm mĩm, tròn xoe, mắt sáng long lanh như ánh sao. Dáng vẻ dễ thương của chúng trong vô thức làm trái tim Đào Anh Thy mềm xèo.
Cô nghĩ mình có thể ngồi dậy, thậm chí là thơm mỗi đứa một cái.
Cứ vậy, Đào Anh Thy ngồi lên, cười híp cả mắt nói: “Về rồi đấy hả?”
“Mẹ, mẹ không khỏe ạ?” Bảo Nam nhanh miệng hỏi luôn.
“Mẹ không khỏe ở đâu ạ?” Bảo Long tiếp lời.
“Mẹ uống sữa đi, tốt lắm đó…” Bảo My nói.
“Con biết rồi! Mẹ phải uống…nước…nước gừng tươi!” Bảo Vỹ cố gắng nhớ
ra cái tên này. “Lần trước mẹ cũng uống nước gừng tươi xong là khỏi đó!” Bảo Hân nói.
“Hmm…” Bảo An đang nghĩ ngợi trong đầu xem rốt cuộc là nước gừng tươi hay là sữa đây…
Đào Anh Thy nghĩ bụng uống sữa cũng được nhưng nước gừng tươi thì thôi đi. Cô vẫn còn bị ám ảnh về việc uống nước gừng tươi đây!
“Không sao, mẹ đã uống thuốc rồi, mai sẽ khỏi thôi!”
Dì Hà nói: “Mẹ phải nghỉ ngơi rồi, chúng ta ra ngoài đã nhé được không nào, đi thôi!”
“Không không không! Cháu phải ở đây với mẹ cơ! Cháu phải ở đây với mẹ cơ!” Bảo Nam vùng vằng không chịu.
Sau đó, ai đấy đã nắm cổ áo cậu bé lên, đôi chân nhỏ bị nhấc lên không
trung.
“…” Đào Anh Thy, dì Hà.
“Quấy phá cái gì thế hả?” Tư Hài Minh chau mày, nghiêm mặt nói.
Bảo Nam hơi ngây ra một chút rồi ngay tập tức khóc òa lên: “Tại sao lại đánh con? Ba xấu xa! Ba xấu xa!”
Đào Anh Thy sợ đổ cả mồ hôi hột. Bảo Nam à, sao con dám to tiếng thế? Đừng có chọc giận người đó! Con không biết người đàn ông con gọi là ba này đáng sợ đến thế nào đâu!
“Trật tự đi.” Tư Hải Minh nheo đôi mắt đáng sợ của mình nhìn cậu bé con mũm mĩm đang vung tay vung chân trong không trung.
“Oa!” Bảo Nam tiếp tục gào khóc.
“Này, Tư Hải Minh, bình thường anh trông trẻ kiều đấy à?” Đào Anh Thy không dám tin vào mắt mình.
“Bướng thì ăn đòn” Tư Hải Minh đảo mắt nhìn một lượt năm đứa nhóc còn lại đang rúm ró vào với nhau sau đó lùa chúng ra ngoài chỉ với một cái phẩy tay.
Chương 338
Dì Hà vội vàng chạy tới.
Cửa phòng đã đóng lại rồi mà sáu đứa nhóc vẫn bám chặt hai tay trên cửa không chịu đi.
“Mẹ ơi..” Sáu đứa nhóc mếu máo một cách đáng thương.
Bữa tối.
Tư Hải Minh ngồi trước bàn ăn. Anh không có vẻ gì là tức giận nhưng trông lại rất nghiêm, một bộ dạng khiến người khác phải e sợ.
Vẻ mặt nhẫn nhịn của anh trông đến là khó coi.
Thế nhưng tất cả những điều này vẫn không có chút tác dụng gì với sáu đứa nhóc.
“Mau ra đây, Bảo Nam, Bảo Vỹ, Bảo Long, Bảo My, Bảo Hân, Bảo An?” Dì Hà và quản gia Bào Điền mỗi người một bên dỗ sáu đứa nhóc đang chui dưới gầm bàn.
Sáu đứa nhóc kiên quyết không nghe, mấy thân hình nhỏ bé túm tụm lại với nhau, gương mặt vô cùng buồn bã.
Quản gia Bào Điển đã lấy đủ mọi thứ ra để dụ dỗ nào là sô cô la, nào là kem, nào là bánh gato, đồ chơi nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Chúng chỉ muốn mẹ thôi!
Không được gặp mẹ thì nhất quyết không ra! Đào Anh Thy chưa chợp mắt được bao lâu đã tỉnh lại.
Cô nằm trên giường mãi thấy khó chịu nên phải dậy. Cô thấy mình đã khỏe lại tương đối.
Một lúc sau, cô đi ra ban công, trời đã ngả tối.
Biệt thự Minh Uyển lấp lánh ánh đèn. Đào Anh Thy phóng tầm mắt ra xa, cô lặng người không hiểu thứ cô nhìn thấy đằng kia là gì.
Tiếng gõ cửa vang lên, dì Hà bước vào nói: “Sao lại ra khỏi giường rồi?
Cô đã khỏe chưa?”
“Dì Hà, đó là gì thế?” Đào Anh Thy chỉ về phía đó rồi hỏi.
“Ồ, đó là sân chơi mà ngài Lệnh Sơn xây cho bọn trẻ, vẫn chưa xong đâu!
Nghe nói phải mấy trăm triệu!”
“.” Ôi trời ơi…Đào Anh Thy cảm thấy kinh ngạc.
“Cô đói rồi hả? Để tôi lấy đồ ăn cho cô. Cô phải ăn vào, ít nhiều cũng phải ăn một chút.” Dì Hà không để cô tự quyết nữa, không ăn thì lấy đâu ra sức.
“Ừm, sáu đứa nhóc ăn chưa?”
Dì Hà nói: “Mấy đứa nó không vui vì bị lôi ra ngoài. Lúc ăn cơm đứa nào đứa nấy đều chui dưới gầm bàn, tôi và quản gia dỗ thế nào cũng không xong. Cuối cùng vẫn phải để cậu chủ bắt ra rồi lúc đấy mới ngoan ngoãn ăn cơm”.
“Bình thường Tư Hải Minh cũng xách mấy đứa nhóc như thế à?” Đào Anh Thy chau mày ra vẻ không hiểu.
“Kể cả cậu ta như thế nhưng dù gì cũng là con của cậu ta, cậu ta không đối xử tệ đâu. Cô yên tâm đi!”
Đương nhiên Đào Anh Thy biết Tư Hải Minh sẽ không đánh bọn trẻ hay gì cả, chỉ là cô bỗng nghĩ tới sức lực của Tư Hải Minh, anh khỏe lắm.
Chắc anh không dùng cái sức đấy với cô và bọn trẻ đấy chứ?
Tuyệt đối không được đâu!
Đào Anh Thy ngủ một giấc dậy toát cả mồ hôi, ăn cơm xong thì thấy cơ thể trì trệ vô cùng.
“Dì Hà, tôi muốn đi tắm”.
“Cô vừa mới hạ sốt thôi, chưa thể tắm được”.
Tất nhiên là Đào Anh Thy biết mình không thể tắm nhưng thực sự là cô
khó chịu lắm rồi.
Cứ thế này tối cô không ngủ được mất.
“Thôi, tôi đi vào lau qua người một chút!” Đào Anh Thy đứng dậy.
“Để tôi đi lấy đồ ngủ cho cô”.
“Không cần đâu, tôi tự làm được, có từ đây ra kia ấy mà.” Đào Anh Thy đã khỏe lên nhiều rồi, cô không yếu đuối đến thế.
Cô lấy đồ ngủ xong thì vào phòng tắm, cởi đồ trên người xuống rồi lấy khăn tắm nhúng nước ấm lau người.
Cô đang lau thì cửa phòng tắm bỗng mở cái “xoạch” khiến cô giật cả mình.
Cô quay lại thấy Tư Hải Minh ngang nhiên đi vào như không có chuyện gì xảy ra thì vội vàng vớ lấy bộ đồ ngủ bên cạnh mặc lên người nói: “Anh không thể gõ cửa trước khi vào được à?”
“Trên người cô còn chỗ nào mà tôi chưa thấy à?”
Đào Anh Thy mặt biến sắc, nhẫn nhịn không thèm nói gì nữa.
Khi cô quay lại thì chỉ trong phút chốc Tư Hải Minh đã đi tới trước mặt cô, đưa mu bàn tay lên trán cô.
Đào Anh Thy giật mình đơ cả người.
Bàn tay anh đặt lên trán cô, cảm giác mát lạnh từ da thịt anh dần dần len lỏi ngấm vào da thịt cô khiến cô trong thoáng chốc không thể nghĩ ngợi được gì nữa.
Tầm mắt cô đúng ngang với chiếc cúc áo đen trên ngực Tư Hải Minh.
Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh khẽ dao động. Tay anh vẫn đặt trên trán cô nhưng ánh mắt thì bắt đầu trượt xuống, từ gương mặt cô chuyển dần về chiếc cổ trắng nõn.
Phần da thịt nơi cổ áo xộc xệch vì mặc đồ trong sự vội vã của cô lộ ra vết tích không thể che giấu được còn sót lại sau cuộc ân ái.
Chương 339
“Tôi lại thích đi thẳng vào hơn.”
Đào Anh Thy chợt cảm thấy lời nói của anh ta còn có ý khác, là cô hiểu lầm sao?
Cô định chờ đến khi Tư Hải Minh buông tay ra, nhưng cuối cùng lại không chờ được. Bầu không khí trở nên gượng gạo, da thịt dính nhớp dán vào nhau khiến tim cô đập loạn.
Cô theo bản năng lùi về đằng sau một bước, tránh khỏi cảm giác tiếp xúc với cánh tay kia.
“Tôi khỏi lâu rồi, cảm ơn ngài Hải Minh đã quan tâm.” Đào Anh Thy trả lời qua quýt.
Con ngươi đen kịt của Tư Hải Minh đầy nghi ngờ nhìn cô.
Đào Anh Thy lẩn tránh ánh mắt anh, cô bước ra khỏi bên cạnh anh, đang
định rời khỏi phòng tắm, thì đột nhiên, cổ tay bị người khác siết chặt rồi kéo lại, thoáng cái lưng cô đã dán lên vách tường, bị cơ thể của Tư Hải Minh đè ép dưới bóng của anh ta.
Cắm cô bị bóp chặt, anh nói: “Căng thẳng cái gì? Lúc này tôi còn có thể ăn thịt cô hay sao?”
“Ngài Hải Minh nên cách xa tôi một chút, nhỡ tôi lây bệnh cho anh thì e là không ổn đâu.” Ánh mắt Đào Anh Thy đầy quật cường nhìn anh.
“Nhưng tôi lại muốn thử xem thế nào.”
Đang lúc Đào Anh Thy còn sửng sốt, thì khuôn mặt Tư Hải Minh đã phủ tới, đè ép tầm mặt cô trong một không gian chật hẹp hơn, đôi môi cô bị anh chiếm đoạt khiến cho hô hấp cũng trở nên tắc nghẹn.
Ánh mắt cô mang theo phẫn nộ, nhưng vẫn bị Tư Hải Minh hôn một lượt từ ngoài vào trong, thậm chí cô còn nghe được cả tiếng hầu kết Tư Hải Minh chuyển động theo nhịp nuốt xuống.
Cả người Đào Anh Thy mềm nhũn.
Nếu không phải Tư Hải Minh đang ôm cô thì cô đã trượt xuống đất từ lâu rồi.
Lúc anh rời khỏi người cô, Đào Anh Thy cảm thấy đầu óc vô cùng váng vất, đến khi tỉnh táo lại, cô mới thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, cả người cũng không còn chút sức lực nào.
“Tốt nhất là… đêm nay lây bệnh cho anh luôn đi.” Đào Anh Thy nói.
“Sợ là còn chưa đủ.”
Đào Anh Thy hơi nhíu mày: “Tư Hải Minh, anh đừng có mà quá đáng!”
“Đây gọi là quá đáng sao?”
Đào Anh Thy cắn răng, không nói gì với anh nữa, cô chui ra khỏi người anh rồi xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.
Nếu không phải vì Đào Anh Thy sợ lây bệnh cho sáu bé con thì cô cũng không muốn một mình ở lại trong căn phòng này, để rồi phải đối mặt với con người đầy nguy hiểm và ngang ngược này.
Cô quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tư Hải Minh: “Anh không sang ở với các con sao? Tôi không khỏe nên không sang được.”
Cứ đuổi người đàn ông nguy hiểm này đi trước cái đã mới là phương án tốt nhất! Ánh mắt cô chợt run rẩy khi thấy Tư Hải Minh đột nhiên ép sát tới gần cô, rõ ràng là chỉ tới gần như bình thường, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị uy hiếp đến mức căng thẳng.
Lúc cô bừng tỉnh thì tay đã bị anh kéo lên, cổ tay hơi lành lạnh, một chiếc vòng tay quen thuộc được đeo vào.
Đào Anh Thy hoảng hốt, sau đó sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi:
“Anh có ý gì?” “Cái này không cài máy định vị đâu.”
Đào Anh Thy đầy nghi ngờ nhìn anh.
“Không cho phép cô tháo nó ra, ngủ sớm đi.” Tư Hải Minh nói xong, con ngươi đen thâm thúy liếc cô một cải rồi xoay người bỏ đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, cả căn phòng lập tức rơi vào yên lặng, lúc bấy giờ Đào Anh Thy mới hoàn hồn.
Cô lập tức tháo vòng tay ra, xoay người tìm một đồ vật sắc nhọn để cạy mặt trong của chiếc vòng ra.
Cạy được rồi, cô lại không nhìn thấy cái chấm đen máy định vị đâu.
Nếu như không có cái chấm đen đó, thì tại sao Tư Hải Minh phải tiếp tục bắt cô đeo vòng? Chuyện này không giống như bình thường.
Cho dù không cài máy định vị thì khi nhìn thấy cái vòng tay này, trong lòng cô lập tức cảm thấy như có gánh nặng. Cô không muốn đeo nó.
Chẳng qua nếu không đeo thì sẽ chọc giận Tư Hải Minh!
Tính tình người đàn ông đó thất thường, ai mà biết giây tiếp theo lại xảy ra chuyện gì!
Đào Anh Thy ngồi trên mép giường, lại đeo vòng tay vào.
Thực ra, cô muốn đeo cái vòng mà Tư Viễn Hằng tặng cho mình cơ, chỉ là cô biết rõ rằng mình không thể đeo nó.
Không thể để Tư Viễn Hằng biết chuyện này, Tư Hải Minh lại càng không
Cô chỉ muốn lén giấu nó đi…
Cái lúc cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ đi, cô có đem theo luôn cả cái vòng tay đó, chỉ là không ngờ Tư Hải Minh sẽ xuất hiện, sau đó cô bị anh cưỡng ép làm chuyện đó, về sau nữa bị bệnh phải nhập viện, ra viện thì lập tức đến thẳng biệt thự Minh Uyển rồi.
Cô vẫn chưa có cơ hội về chỗ ở của mình.
Đồ đạc của cô đều còn ở đó… thể. Sáng sớm Đào Anh Thy đã tỉnh lại, sức khỏe đã khá hơn rất nhiều, cô mặc quần áo vào rồi ra khỏi phòng.
Chương 340
Cô vừa bước ra ngoài đã thấy Dì Hà đi tới: “Cô tỉnh rồi à?”
“Sáu bé con đâu?”
“Chúng đến trường rồi. Tôi nói với chúng là đi học về là sẽ nhìn thấy mẹ. Mẹ không khỏe nên cần nghỉ ngơi một chút. Mặc dù sáu bé con không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn tới trường, trông chúng có vẻ hơi đáng thương.” Dì Hà nói.
“Ừ.” Đào Anh Thy nhớ đến điều gì đó, lại hỏi: “Tư Hải Minh đâu?”
“Cậu ta ở trong phòng chưa ra, chắc vẫn còn đang ngủ.” Dì Hà nói. %3D
“Di Hà này, tôi sẽ về nhà một chuyến vì đồ đạc của tôi vẫn còn ở chỗ đấy, trước tiên tôi định chuyển đến chỗ của dì” Đào Anh Thy nói.
“Cô không ở biệt thự Minh Uyển sao?”
“Lúc trước tôi có nói rồi, tôi sẽ không ở lại chỗ này. Buổi chiều tôi sẽ đến
chơi với sáu bé con.”
“Được rồi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
“Được.”
Đào Anh Thy ngồi vào xe. Dì Hà nhìn cô leo lên xe rồi mới xoay người trở lại phòng khách, không ngờ lại nhìn thấy Tư Hải Minh đang đi vào phòng khách, làm bà sợ giật này cả mình.
Vì bà không ngờ Tư Hải Minh lại dậy sớm như vậy. “Ngài Hải Minh…”
“Cô ấy đi đâu rồi?” Mặt Tư Hải Minh lạnh tanh không cảm xúc.
“Cô ấy đi thu dọn đồ đạc rồi. * Dì Hà không nói gì khác.
Tư Hải Minh cũng không nói gì nữa, con ngươi den kịt sắc bén mà sâu thẳm.
Đào Anh Thy về đến chỗ cô ở, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vào bên trong rồi nhưng Đào Anh Thy lại không tìm thấy vali đồ đạc mà cô đã sắp xếp đâu.
“Đâu mất rồi?” Đào Anh Thy thấy kì lạ.
Cô nhớ lại lúc bị Tư Hải Minh ép lùi về đằng sau, cô đã đẩy đồ trên tay vào chỗ trước cửa ra vào.
Là ai làm…
Đào Anh Thy lập tức nghĩ tới Tư Hải Minh.
Ngoài anh ra thì sẽ không còn ai động vào đồ của cô.
Lại càng không phải ăn trộm.
Vì những đồ mà cô đã sắp xếp đều không đáng tiền…
Trong đầu Đào Anh Thy chợt lóe lên, không đúng, chiếc vòng tay của Tư Viễn Hằng được bọc trong túi rồi cơ mà.
Nếu cái túi đó bị Tư Hải Minh lấy đi thì anh chắc chắn sẽ nhìn thấy cái vòng đó, đến lúc đó không phải là cô lại gặp xui xẻo hay sao!
Đào Anh Thy lo lắng đến mức đang định xoay người bỏ đi thì lại thấy Liêu
Ninh tìm đến cửa.
Bà ta đi vào phòng, không mấy vui vẻ mà nhìn Đào Anh Thy: “Tìm được con đúng là không dễ dàng gì!”
“Có chuyện gì?” Sắc mặt Đào Anh Thy lạnh nhạt.
“Mẹ là mẹ ruột của con, phải có chuyện gì thì mới được tìm con hay sao? Hay là bây giờ con có Tư Hải Minh là người có tiền có quyền rồi thì ngay cả mẹ ruột cũng không cần nữa?”
“Là mẹ không cần con.” Tâm trạng của Đào Anh Thy nhìn thấy Liêu Ninh bây giờ và lúc trước hoàn toàn không giống nhau nữa.
Kể từ khi Hạ Khiết Mai nói cho cô biết chân tướng sự thật, cô thực sự không dám tin người trước mặt này lại là mẹ ruột của mình, những chuyện mà bà ta đã làm ra thật sự quá ác độc.
“Từ khi nào mẹ lại không cần con nữa? Lần trước mẹ đến biệt thự Minh Uyển, Tư Hải Minh đối xử với mẹ như vậy, vậy mà con lại dửng dưng làm như không thấy. Tại sao con có thể tàn nhẫn đến như vậy?” Liêu Ninh chất vấn cô.
“Mẹ đã quên chuyện lúc trước công ty nhà họ Tư suýt nữa thì bị mua lại rồi sao? Chắc Tư Hải Minh là người mà con có thể điều khiển? Con muốn cái gì anh ta cũng đồng ý sao? Mẹ nghĩ anh ta là ai hả!”
Ánh mắt của Liêu Ninh hơi lóe lên, sau đó bà ta không cam lòng nói: ” Con sợ cái gì chứ? Lúc trước và bây giờ không giống nhau. Bây giờ con sinh cho cậu ta sáu đứa con, địa vị không phải càng cao quý hơn hay sao? Không cần danh phận, chỉ cần con là mẹ của sáu đứa bé đó thì có chuyện gì mà không thể làm được!”
“Liên quan gì tới mẹ, con với mẹ thân ai người nấy lo, cho dù con có là ăn mày, nếu mẹ nhìn thấy thì cứ coi như không quen biết là được!” Đào Anh Thy nói xong lập tức xoay người bỏ đi, cô không muốn nhiều lời với bà ta nữa.
“Đào Anh Thy!” Tiếng gọi the thé của Liêu Ninh từ phía sau lưng vang
Bước chân của Đào Anh Thy ngừng lại, nhưng cô không quay đầu.
“Tại sao con không thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của mẹ hả? Có phải con bị ngốc hay không? Không biết tranh thủ vì bản thân sao? Chuyện này liên quan đến vinh hoa phú quý cả đời con đấy!”
“Vì vậy… ngày trước mẹ mới vì vinh hoa phú quý mà chia rẽ hôn nhân của mẹ Tư Hải Minh sao?” Đào Anh Thy xoay người lại, lạnh lùng nhìn bà ta.
“Con nói cái gì? Chuyện này mẹ đã giải thích với con rồi, chỉ là hiểu lầm!”
Đào Anh Thy nhìn Đào Hải Trạch, lẽ nào ông ta đã thật sự thay đổi rồi sao?
Ông ta sẽ trở nên tốt hơn sao?
Không, có thay đổi hay không là chuyện của ông ta, nhưng nỗi sợ của cô lại là thật!
Đào Anh Thy hỏi: “Ông biết tôi đang sống ở đâu sao?”
“Mẹ con đã nói cho ba biết.”
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được cơn tức giận trong Đào Anh Thy lúc này, sau khi trở về cô phải chuyển nhà ngay lập tức!
Cô không nói thêm nửa lời mà nhanh chóng xoay người rời đi.
Đào Hải Trạch không lái xe mà vội vàng chạy bộ đuổi theo.
Ông ta đi bên cạnh Đào Anh Thy: “Để ba đưa con về.”
Đào Anh Thy giống như không hề nghe thấy, hiện giờ cô chỉ một muốn tránh xa Đào Hải Trạch, tránh xa Liêu Ninh!
Cô không cần bất kỳ ai hết!
Bên kia đường có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ, lẳng lặng nhìn Đào
Anh Thy đang đi cách đó không xa, và cả người đàn ông bên cạnh cô nữa. đàn ông và Đào Anh Thy vẫn đang nói chuyện.
Chiếc xe đó tiếp tục đi theo cô tới tận trước cổng khu chung cư, người Vệ sĩ gọi điện thoại cho Tư Hải Minh: “Có một người đàn ông lạ mặt đã đưa cô Anh Thy về nhà, hai người còn ôm nhau trước cổng siêu thị nữa, cô lòng Anh Thy không hề chống cự, người đàn ông đó còn vuốt má cô ấy, cô ấy cũng không hề tức giận…”
Đào Anh Thy về đến nhà, cô đóng cửa lại rồi lập tức thu dọn đồ đạc, tay chân run rẩy.
Cô không muốn tiếp tục sống ở đây nữa, phải rời khỏi nơi này rồi tính sau.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, cô mở cửa rồi lao thẳng ra ngoài, nhưng lại suýt nữa va phài người đang đứng trước cửa.
Bóng đen nguy hiểm ngoài cửa đập ngay trước mắt, giọng nói lạnh lùng của Tư Hải Minh bỗng vang lên: “Đi đâu?”
Đào Anh Thy nhìn anh đầy kinh ngạc: “Sao…sao anh lại ở đây?”
Hồi sáng anh vừa đưa cô về, vậy mà hiện giờ lại xuất hiện ở đây.
Tư Hải Minh không nói tiếng nào, anh sải bước vào phòng, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, khiến Đào Anh Thy không ngừng lùi lại. đen
Bóng người anh bao trùm lấy cô, không khí trở nên loãng đi, khiến cô hít thở không thông.
“Định đi đâu? Hả?” Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tư Hải Minh khiến người ta phải rợn người, Đào Anh Thy sợ tới mức da đầu tê dại.
“Tôi muốn đổi chỗ ở, đừng nói là chuyện này cũng không thể chứ?” Đôi lông mày xinh đẹp của cô chau lại.
“Là muốn đổi nơi ở, hay là muốn bỏ chạy cùng người khác? Lại định chạy ra nước ngoài à?” Sắc mặt Tư Hải Minh lạnh lẽo đến buốt xương buốt thịt.
Đào Anh Thy nhìn anh với ánh mắt đầy khó hiểu: “Tôi không hiểu anh đang nói gì cả!”
“Đây chính là lí do mà cô không muốn ở lại biệt thự Minh Uyền sao?”
“Anh…nói năng linh tinh!” Đào Anh Thy cũng lười giải thích, cô lách qua người anh định rời đi.
Nhưng cổ tay đã bị anh siết chặt, sau đó kéo trở lại. Đào Anh Thy loạng choạng, suýt chút nữa không đứng vững. •
Cổ tay giống như bị một chiếc vòng sắt siết chặt, khiến cô đau đớn tới mức phải nhíu mày:”Tư Hải Minh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Người đàn ông đó là ai?” Giọng nói của Tư Hải Minh vang lên vô cùng lạnh lẽo.
Người đàn ông? Đào Anh Thy hơi ngây người, bên cạnh cô làm gì có người đàn ông nào? Một suy nghĩ chot lóe lên trong đầu, bên cạnh cô ngoại trừ Tư Hải Minh ra thì đúng là không có người đàn ông nào khác, ngoại trừ Đào Hải Trạch…người mà cô đã gặp hôm nay?
Vậy nên hiện giờ Tư Hải Minh mới xuất hiện trước mặt cô sao?
Người đàn ông này vậy mà lại theo dõi cô!
“Nghĩ ra rồi à?” Ánh mắt Tư Hải Minh nhìn cô lạnh lẽo như băng.
Đào Anh Thy nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đầy phẫn nộ.
“Không có Tư Viễn Hằng nữa thì lại đi tìm người đàn ông khác sao? Có phải cô thấy tôi quá nhân từ rồi không?” Tư Hải Minh đè Đào Anh Thy vào tường.
“A!”
Nói, có phải cô muốn chết hay không? Hay là tôi chưa khiến cô thỏa mãn?” Tư Hải Minh bóp chặt cằm cô.
Đào Anh Thy chỉ cảm giác như xương hàm sắp bị anh bóp vụn: “Tư Hải
Minh, anh…không phải như anh nghĩ đâu.”
“Tôi nghĩ thế nào?” Tư Hải Minh hỏi với giọng điệu đáng sợ.
Đào Anh Thy cắn môi rồi thở gấp.
Cô không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Đào Hải Trạch.
Cô không muốn dính líu gì đến loại người đó, càng không muốn nói những điều này với Tư Hải Minh!
Lúc này đầu óc cô đang rối bời, cô gái cố chấp vẫn cô gắng nhẫn nhịn và nói: “Đừng hỏi nữa có được không? Không phải như anh nghĩ đâu, thật sự..” Thế nhưng trong mắt Tư Hải Minh, những lời cô nói chỉ là những lời dối trá, cô đang giờ trò láu cá trước mặt anh, không biết tốt xấu, cô chán sống rồi!
Chương 332
Ánh mắt của Tư Hải Minh bỗng trở nên sắc bén, anh giơ tay quẳng cô vào trong phòng.
“Á!” Đào Anh Thy ngã xuống giường.
Cú ngã đó khiến đầu cô quay vòng vòng, trước mắt hiện đầy sao, vừa định ngồi dậy thì lại bị Tư Hải Minh đè xuống giường: “Á! Tư Hải Minh, anh làm gì vậy?”
Đáp lại cô chỉ là tiếng quần áo bị xé rách, thân trên lộ ra cả một mảng vai lớn.
Sống mũi thẳng tắp của Tư Hải Minh chạm vào mặt cô, hơi thở gấp gáp, giọng nói vang lên vô cùng đáng sợ:
“Tôi cho cô một cơ hội nữa, người đàn ông đó là ai?”
Hốc mắt Đào Anh Thy hiện giờ đã nóng rực, cô nhắm mắt lại, cất giọng run run: “Tôi… không nói!”
Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh hơi sững sờ, ánh mắt đáng sợ như một tên ác ma: “Giỏi lắm, bây giờ thì khỏi cần cầu xin nữa, bởi vì… có cầu xin cũng vô ích thôi!” Anh nắm chặt cằm cô rồi cúi xuống hôn.
“Um! Um ưm!” Đào Anh Thy cố gắng vùng vẫy, nhưng nằm dưới thân Tư Hải Minh, sự vùng vẫy giãy giụa của cô cũng chỉ là vô ích.
Bên ngoài, bầu trời đã dần trở tối, nhưng lửa nhiệt ở trong phòng thì vẫn không hề giảm.
Đèn ngủ, ly cốc và điều khiển trên tủ đầu giường đều rơi cả xuống đất vì sự rung lắc dữ dội. Lúc này Đào Anh Thy đã vô cùng yếu ớt, cô khóc tới khản cả giọng.
Tư Hải Minh ôm cô vào lòng, anh giống như một con thú hoang, muốn rút cạn chút sức lực cuối cùng trong cơ thể cô.
Mãi cho tới khi trời tờ mờ sáng, Tư Hải Minh mới rời khỏi người Đào Anh Thy.
Bước ra khỏi phòng, anh chỉnh lại cổ tay áo, sau đó căn dặn vệ sĩ: “Canh giữ cho tôi.”
“Vâng!”
Tư Hải Minh để lại hai tên vệ sĩ đứng gác ngoài cửa phòng sau đó rời đi.
Đào Anh Thy không biết mình đã ngủ bao lâu, cô từ từ mở mắt, ánh nắng chiếu qua tấm rèm cửa, không biết đêm nay lại là một đêm như thế nào.
Khắp người đau nhức, cổ họng cũng đau.
Ngay cả sức đề mở mắt cũng vô cùng yếu ớt.
Cô nhớ lại những gì đã xảy ra trên cơ thể mình, cũng nhớ rằng bản thân mình phải rời khỏi đây.
Cố gắng gượng cơ thể đang đau nhức, Đào Anh Thy đứng dậy một cách khó khăn.
Thế nhưng, khi vừa nhấc người, cô đã cảm giác đầu óc quay cuồng.
Hoa mắt chóng mặt, cô lại gục đầu xuống gối và thở dốc.
Như thế này tức là chẳng những cơ thể suy nhược mà đầu óc cũng có vấn đề luôn rồi sao?
Sức lực đều đã bị Tư Hải Minh rút kiệt rồi à? Tại sao cô lại không có chút sức nào thế này?
Hơn nữa, ban nãy khi vừa cử động, đầu óc đã chóng mặt quay cuồng.
Đào Anh Thy nhắm mắt rồi lại dần chìm vào giấc ngủ…
Có lẽ tới khoảng giữa trưa, Tư Hải Minh mới bước vào tập đoàn Vương Tân.
Thang máy lên tới tầng mà anh ở, cửa thang máy vừa mở, đôi chân dài thẳng tắp đã nhanh chóng bước ra. Chương Vĩ đang đi từ xa tới, anh ta sải từng bước dài: “Ngài Hải Minh, đã điều tra ra được người đàn ông đó rồi, tên là Đào Hải Trạch, bốn mươi lăm tuổi, vừa mới tới thành phố, hiện tại đang ở khách sạn Caesar. Đào Hải Trạch đã gọi cho Đào Anh Thy hai cuộc điện thoại, nhưng không biết lí do tại sao, cô ấy không hề nghe máy…”
Bước chân của Tư Hải Minh chợt dừng lại, anh quay qua nhìn Chương Vĩ bằng đôi mắt đen sắc bén.
“Ngài Hải Minh… có vấn đề gì sao?” Chương Vĩ sững người, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Tư Hải Minh lập tức lấy điện thoại rồi gọi điện về biệt thự Minh Uyển: “Hỏi bà ấy xem, Đào Hải Trạch là ai.”
Quản gia Bào Điền lập tức hiểu ra, ông ta quay sang hỏi dì Hà đang đứng bên cạnh: “Bà có biết Đào Hải Trạch không?”
Dì Hà gật đầu: “Là ba của Đào Anh Thy.”
Nghe thấy dì Hà nói vậy, sắc mặt Tư Hải Minh bỗng trở nên hung ác, anh cúp máy mà không đợi quản gia Bào Điển báo cáo lại.
“Đồ khốn kiếp này!”
Anh quay người đi vào thang máy, bước đi vô cùng gấp gáp.
Chương Vĩ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy Tư Hải Minh mất kiểm soát như thế.
Thật ra, cũng không phải điều gì mới mẻ nhỉ?
Đối với những chuyện liên quan tới Đào Anh Thy, Tư Hải Minh vẫn thường xuyên mất kiểm soát mà
Tư Hải Minh bước vào nơi ở của Đào Anh Thy, anh mở cửa phòng, nhìn thấy người đang nằm bất động trên giường.
Dường như vẫn giống như lúc anh rời đi.
Bờ vai trắng nõn nà hơi lộ ra ngoài chăn, trên đó vẫn còn hằn rõ những dấu đỏ, không cần nhìn xuống dưới cũng có thể biết được, phía dưới chăn là cảnh tượng như thế nào. Tư Hải Minh nhẹ nhàng khép cửa, sau đó đi tới bên giường.
Chương 333
Đào Anh Thy đang say giấc nồng, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Nhưng mà hơi thở không ổn định của cô khiến cho ánh mắt Tư Hải Minh chợt thay đổi. Anh đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt cô, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến khiến tay anh hơi run lên.
Đáng chết!
Khi Đào Anh Thy có ý thức trở lại, điều đầu tiên cô cảm nhận được chính là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
Hai mắt mở ra, thì thấy mình đang ở trong một môi trường xa lạ – một căn phòng sơn màu trắng xanh đan xen.
Cô đây là… đang ở bệnh viện rồi ư?
Cô nhớ là trước đó mình vẫn đang ở nhà. Xem ra là đã đổ bệnh rồi, còn người đã đưa cô đến đây thì…
Đào Anh Thy quay sang thì trông thấy một bóng người mặc đồ đen đang ngồi trên chiếc ghế sô pha ở bên cạnh, khiến cho đồng tử của cô co rút lại.
Đào Anh Thy cụp mắt xuống và cố gắng ngồi dậy.
Một giây sau, cô đã được Tư Hải Minh ôm vào trong lòng, anh ngồi ở mép giường, lòng bàn tay áp vào sau lưng cô.
“Cô đừng lộn xộn.” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên bên tai cô: “Vì sao cô lại không nói cho tôi biết rằng người đàn ông đó là ba của cô?”
“Nói ra, thì anh với ông ta sẽ có sự khác biệt hay sao?” Đào Anh Thy rũ mắt xuống, yếu ớt hỏi: “Ở trong mắt tôi, các người đều như nhau cả thôi.”
Cả người Tư Hải Minh đang ôm lấy Đào Anh Thy đột nhiên chấn động, các cơ bắp căng cứng cả lại.
Đào Anh Thy ngước mắt lên, nhìn vào hàm dưới đang cắn chặt lại của Tư Hải Minh, chậm rãi nói: “Nhưng cũng không có vấn đề gì hết, dù sao thì tôi cũng đã quen rồi.” Tư Hải Minh nghiến chặt hàm răng, các cơ trên mặt đều co cứng lại.
“Chắc là bây giờ cơ thể tôi đã không còn vấn đề gì nữa rồi, tôi muốn xuất viện…”
Đào Anh Thy hất tay Tư Hải Minh ra, vén chăn lên muốn xuống giường, nhưng cơ thể còn đang kiệt sức, hai mắt tối sầm lại. Lúc cả người cô đang lắc lư, chuẩn bị ngã xuống đất, thì đã được Tư Hải Minh ôm lấy kịp thời. Đào Anh Thy không vui nói: “Anh thả tôi ra…”
“Cô vẫn đang bị sốt.”
“Ra ngoài!” Đào Anh Thy không muốn nhìn thấy anh.
Vẻ mặt của Tư Hải Minh hơi biến đổi, anh đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Đào Anh Thy sửng sốt một hồi, không ngờ anh ta lại có thể dễ dàng nghe theo lời mình như vậy. Cô còn tưởng rằng Tư Hải Minh sẽ lại mạnh mẽ cưỡng ép cô làm cái gì, dù sao thì thái độ của cô tồi tệ như vậy cơ mà.
Đào Anh Thy lặng lẽ nằm xuống gối, đầu cứ đau nhức từng cơn, chắc là do cơn sốt gây nên.
Sức khỏe cô vốn khá tốt, lần này lên cơn sốt chắc hẳn là do gặp phải Đào Hải Trạch nên sợ hãi quá độ, lại cộng thêm cả những hành động mất kiểm soát của Tư Hải Minh nữa, mới có thể dẫn đến tình trạng nghiêm trọng như vậy.
Có tiếng gõ cửa vang lên. Người bước vào chính là Hạ Khiết Mai.
“Chào Viện trưởng Hạ.”
“Để tôi đo nhiệt độ cho cô.” Hạ Khiết Mai đo nhiệt độ cơ thể cho Đào Anh Thy, liếc nhìn nhiệt kế, nói: “Nhiệt độ đã hạ xuống rồi, cô có thể về nhà nghỉ ngơi. Nếu như có vấn đề gì xảy ra thì tôi sẽ trực tiếp tới biệt thự Minh Uyển.”
“Tại sao lại là tới biệt thự Minh Uyển?” Đào Anh Thy khẽ nhíu mày: “Căn bản cô còn không biết mối quan hệ giữa tôi và Tư Hải Minh là loại quan hệ gì.”
“Tôi biết.”
Đào Anh Thy hơi bất ngờ ngẩng đầu nhìn Hạ Khiết Mai, hỏi: “Cô đã biết “Không phải. Lúc trước ngài Hải Minh tới bệnh viện, vạch trần việc tôi giúp cô giấu diếm chuyện sinh con, khi đó, tôi mới biết được cô chính là con từ sớm rồi ư?” gái của Liêu Ninh.”
“Vậy việc tôi sinh con cho Tư Hải Minh, cô cũng biết sao?”
“Biết chứ.” Hạ Khiết Mai không thể nào tưởng tượng được giữa Đào Anh Thy và Tư Hải Minh lại có mối quan hệ máu chó, đầy kịch tính như vậy:
“Lúc ấy, ngài Hải Minh giao cho tôi đi làm giấy khai sinh cho bọn trẻ, tôi không dám tin vào mắt mình luôn, cô thật sự là lợi hại quá đi mất, lại có thể mang thai sáu đứa bé cùng một lúc. Cả cuộc đời cống hiến cho nền y học của tôi chỉ mới gặp được một, hai trường hợp tương tự như vậy, nhưng mà đều ở nước ngoài cả. Còn có, tôi cũng biết rằng ngài Hải Minh từng làm tổn thương cô, nhưng sự việc của Liêu Ninh cô cũng đừng quá trách ngài ấy, vì bất kể ai đứng trước tình huống ấy cũng khó có thể chấp nhận được…”
“Có một vấn đề mà tôi vẫn luôn rất muốn hỏi cô, nhưng nếu cô muốn nói thì cứ nói, còn nếu không muốn thì hãy coi như là tôi chưa hỏi gì hết” Đào Anh Thy nói: “Khi đó, cô là bác sĩ tư nhân của mẹ Tư Hải Minh, vậy rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, chắc hẳn cô phải biết rõ, đúng không? Cô có thể nói cho tôi biết hay không?”
Hạ Khiết Mai nhìn về phía cửa phòng bệnh, cô biết Tư Hải Minh vẫn đang ngay ngoài kia.
“Vậy đi, coi như là tôi chưa từng hỏi cái gì hết.” Đào Anh Thy thấy cô ngần ngại, liền nói.
“Cũng không phải là không thể nói, nhưng nếu tôi nói, thì liệu cô có tin tưởng tôi hay không đây?” Hạ Khiết Mai hỏi.
Chương 334
“Trước kia có thể tôi sẽ không tin, nhưng bây giờ thì tôi tin rồi.” Gương mặt Đào Anh Thy không chút biểu cảm, giống như bất kể Hạ Khiết Mai có nói gì đi chăng nữa, thì cô đều có thể chấp nhận được.
“Cũng không có gì là phức tạp cả, chỉ là lúc trước, Liêu Ninh trở thành người thứ ba xen vào cuộc hôn nhân giữa ngài Lệnh Sơn và bà Tư. Thủ đoạn của bà ta vô cùng lợi hại, trước mặt ngài Lệnh Sơn thì giả vờ đáng thương, sau lưng thì gọi điện thoại cho bà Tư, chửi bởi đủ kiểu, những lời khó nghe gì cũng đều nói hết, khiến cho bà Tư tức giận đến nỗi sảy mất đứa con thứ hai đang mang trong bụng. Lại cộng thêm cả thái độ lạnh lùng, không tin tưởng của ngài Lệnh Sơn nên bà Tư ngày càng thất vọng, dẫn đến trầm cảm. Cuối cùng, bà ấy tự sát. Lúc tôi chạy vào trong phòng tắm thì đã thấy bà ấy nằm ở đó – giữa một chiếc bồn tắm lớn đầy máu, ngài Hải Minh đứng ngay bên cạnh. Khi ấy, ngài Hải Minh vẫn còn là một cậu thiếu niên, chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi những sang chấn tâm lý.”
Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn Hạ Khiết Mai, chân tướng của sự việc nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Trước đó cô đã lờ mờ đoán được chuyện này liên quan đến Liêu Ninh, song, đến khi chính tai nghe được thì lại là một chuyện khác.
Đào Anh Thy cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm chiếc chăn bông đang đắp trên đùi mình mà không hề nói một tiếng nào.
Thì ra là còn có một đứa trẻ…
“Nhưng mà tôi vẫn không hiểu, tại sao Tư Hải Minh vẫn có thể để yên cho Liêu Ninh sống tốt đến bây giờ, bà ta không những được gả cho Tư Lệnh Sơn như mong muốn, mà còn có thể sinh con cho ông ta?” Đào Anh Thy nói ra những nghi hoặc trong lòng.
“Vì đối với ngài Hải Minh mà nói, việc làm cho một người chết đi là quá dễ dàng.”
Đào Anh Thy chú ý tới biểu cảm của Hạ Khiết Mai, xem ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Không lẽ việc Liêu Ninh kết hôn với Tư Lệnh Sơn đều nằm trong kế hoạch của Tư Hải Minh?
Nhưng Đào Anh Thy không nghĩ ra được liệu sẽ có một kế hoạch như thế nào mà có thể trả thù Liêu Ninh theo cách đấy cả…
Hạ Khiết Mai nhìn Đào Anh Thy, thầm nghĩ: “Bây giờ xuất hiện một Đào Anh Thy, không biết ngài Hải Minh có tiếp tục thực hiện kế hoạch trả thù không đây…”
Hạ Khiết Mai nói: “Xin phép cho tôi nói thẳng, mẹ cô chẳng phải là người tốt đẹp gì đâu. Chính bản thân cô cũng đã từng nói rằng cô bị mẹ bỏ rơi, loại người như bà ta, nếu như đã có thể bỏ rơi cô một lần, thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Mặc dù những lời tôi nói có hơi phũ phàng, nhưng tốt nhất là cô vẫn nên mở to mắt ra mà nhìn đi. Tôi thấy cô là một người tốt, đừng để người khác tổn thương mình nữa.”
“Cảm ơn cô.” Đào Anh Thy chân thành nói, sau đó lại như nghĩ đến cái gì mà hỏi: “Cô giúp tôi giấu diếm chuyện sinh con, Tư Hải Minh có trách phạt cô hay không?”
Đào Anh Thy cảm thấy, dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn nham hiểm của Tư Hải
Minh, dự là anh ta sẽ không xử lý đơn giản đâu. Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
“Không có đâu, dù sao tôi cũng từng là bác sĩ tư nhân của bà Tư, đánh chó còn phải ngó mặt chủ chứ.” Hạ Khiết Mai cười qua loa.
Hồi ấy Hạ Khiết Mai cũng nghĩ như vậy, nhưng ai ngờ Tư Hải Minh lại trực tiếp cắt chức của cô luôn.
Về sau, khi được khôi phục lại chức vị, cô vẫn còn hoang mang không biết tại sao, thẳng cho đến khi biết được sự tồn tại của đứa trẻ. “Được rồi, không còn vấn đề gì nữa, cô có thể xuất viện rồi. Những việc tôi vừa nói, cô đừng nên suy nghĩ quá nhiều, dù sao đây cũng không phải là lỗi của cô.” Hạ Khiết Mai đứng dậy.
Lúc này, Đào Anh Thy mới chợt hoàn hồn, vội nói: “Đợi đã!”
“Làm sao?” Hạ Khiết Mai quay lại hỏi.
“Cô… Cô có thể kê cho tôi một đơn thuốc tránh thai khẩn cấp được không?” Đào Anh Thy hơi xấu hổ hỏi.
Hạ Khiết Mai hiểu rõ: “Tôi đã tiêm thuốc tránh thai cho cô rồi.”
“Cảm ơn cô nhiều.”
“Đó là yêu cầu của ngài Hải Minh ”
Đào Anh Thy không nói gì, chẳng lẽ cô còn phải đi cảm ơn anh ta sao? Dáng vẻ mất kiểm soát của tên điên Tư Hải Minh kia thật sự là vô cùng đáng sợ!
“Sau này, nếu như cô có bất kỳ vấn đề gì về sức khỏe, thì có thể gọi điện cho tôi, hoặc cho bất kỳ ai trong bệnh viện cũng được. Dù sao, cả cái bệnh viện cấp ba này đều thuộc sở hữu của ngài Hải Minh”
“. Thủ đô này còn có cái gì không phải là của anh ta nữa không?” Đào Anh Thy cũng nghiêm túc hỏi.
“Đấy cũng không phải là điều không thể, nếu như ngài ấy muốn vậy.” Nói xong, Hạ Khiết Mai cười cười đi ra ngoài.
“…” Đào Anh Thy chợt nghĩ, liệu những thứ mà Tư Hải Minh muốn có là ít hay sao?
Những ngày vừa qua ở tại tập đoàn Vương Tân, cô đã biết dã tâm của Tư Hải Minh lớn đến mức nào.
Đào Anh Thy ngồi dựa vào gối, ngẩn người suy nghĩ. Cô nghĩ đến những lời Hạ Khiết Mai vừa nói với mình.
Hạ Khiết Mai nói cho mình biết hết chân tướng của sự việc, chắc hẳn là muốn mình có thể tha thứ cho những gì mà Tư Hải Minh đã làm!
Chương 335
Chuyện của Tư Hải Minh khi còn nhỏ đúng là khiến người khác rất thương cảm thật đấy, nhưng chẳng lẽ anh không có tội gì sao?
Nếu Hạ Khiết Mai nói cô có thể xuất viện thì Đào Anh Thy cũng không cần phải nằm nữa.
Cô vừa hất chăn ra đã nghe tiếng cửa phòng bệnh mở ra mà hề có tiếng gõ cửa. Cảm giác bất an lan tràn trong không khí này khiến cô biết ngay ai là người bước vào.
Đào Anh Thy không quay đầu lại, cô tập trung mang giày vào chân.
Có điều cô còn chưa đứng dậy thì có một bóng đen đã tới gần, một giây sau, cơ thể cô chợt nhẹ bẫng, cô bị bế lên.
Đào Anh Thy hoảng sợ: “Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi.”
Tư Hải Mình vờ điếc, ôm Đào Anh Thy đến cửa phòng bệnh,
Đào Anh Thy vô thức chôn đầu mình trong lồng ngực Tư Hải Minh, Tư Hải Minh thấy phản ứng trốn tránh đáng yêu này của cô, đôi con người đen như mực của anh lóe lên một tia sáng.
Đào Anh Thy cũng tự biết mình là kiểu người thích trốn tránh, bọn Hạ Khiết Mai cũng không biết cô là ai.
Hơn nữa, trên con đường màu xanh đến bãi xe ngầm không có ai rảnh rỗi gây chuyện với họ.
Hạ Khiết Mai nói bệnh viện này là của Tư Hải Minh, những nơi có anh đều là vùng cấm.
Mãi đến khi lên xe, Đào Anh Thy mới ngẩng gương mặt đỏ bừng của mình lên, xuống khỏi người của Tư Hải Minh, ngồi một bên.
Cô ổn định hơi thở của mình, sửa lại quần áo, cố gắng khiến bản thân trở nên bình thường lại.
Xe vừa lăn bánh, Đào Anh Thy nghe tiếng Tư Hải Minh ra lệnh: “Cậu đi lấy danh nghĩa của tôi, tặng cho Đào Hải Trạch một món quà.”
Đào Anh Thy sửng sốt, cô quay đầu lại.
Tư Hải Minh cúp điện thoại, đôi con người đen nhánh nhìn thẳng vào cô, ánh lên ánh sáng lạnh lẽo: “Dù sao thì ông ta cũng đến địa bàn của tôi, không tặng gì thì có vẻ như tôi không được phóng khoáng lắm.” %3D
“Quà gì cơ?” Đào Anh Thy hỏi.
“Một thứ mà người bình thường không có.”
Đào Hải Trạch đang ở khách sạn nghe điện thoại: “Biết rồi, đến đây hai ngày thôi, ngày mốt về.” Hình như là ông ta đang gọi điện thoại cho vợ mình. Ngay lúc này, chuông cửa vang lên: “Thôi cứ như thế đi.”
Ông ta cúp điện thoại, bước ra mở cửa.
Có vài người đàn ông đứng ngoài cửa, nhìn bộ dạng như kiểu đang nói với người khác đừng lại gần họ, người dẫn đầu rất giống một người giỏi giang trong xã hội, anh ta mang một cặp kính gọng vàng.
Chương Vĩ quét mắt nhìn cặp kính gọng vàng trên mặt Đào Hải Trạch, mỉm cười: “Chào ông, ông là ông Đào Hải Trạch đúng không?”
“Đúng là tôi, cậu là ai?”
“Tôi là thư ký của chủ tịch tập đoàn Vương Tân, tôi được ngài Hải Minh sai đến tặng cho ông Đào Hải Trạch một món quà.” Chương Vĩ nói.
Đào Hải Trạch rất ngạc nhiên,
Món quà sao? Ông ta hơi mừng thầm trong lòng.
Trước giờ ông ta vẫn luôn muốn những mối làm ăn ở thủ đô của mình được thuận lợi nhưng con đường lại không dễ dàng như thế.
Không ngờ lần này khi ông ta liên lạc với Đào Anh Thy thì lại có niềm vui bất ngờ như thế! Hơn nữa người này nghe lời của Tư Hải Minh, liệu ông ta có thể nghĩ rằng hành động này là con rể lấy lòng ba vợ không?
Đào Hải Trạch nói một cách khách sáo: “Ngại quá đi mất! Ngài Hải Minh đúng là khách sáo, tôi thấy…”
Ông ta còn chưa nói xong thì Chương Vĩ đã lùi về sau, vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên.
Bọn họ nện một quyền cực mạnh vào bụng của Đào Hải Trạch.
“A!” Đào Hải Trạch kêu một tiếng thảm thiết. Ông ta còn chưa kịp kêu tròn tiếng thì đã bị bồi thêm một cú đạp nữa: “A!”
Đào Hải Trạch ngã xuống đất, ông ta đau đến mức tái mặt: “Các người…
Các người…! A!”
Các vệ sĩ vây lại xung quanh ông ta, người nào cũng thi nhau đấm đá ông
Tiếng chất vấn của Đào Hải Trạch bị kẹt trong cổ họng.
Ông ta che đầu thì chỗ khác bị đánh, che bụng thì bị đạp vào đầu, Đào Hải Trạch cho người trên mặt đất.
Mãi đến một lúc sau, Đào Hải Trạch bị đánh đến mức cả người toàn là vết thương, khóe miệng chảy máu, còn mặt của ông ta thì e rằng dù là vợ của ông ta cũng khó mà nhận ra.
“Các người… Các người không biết tôi là ai… Khụ khụ!” Đào Hải Trạch vừa mở miệng nói thì ho ra một ngụm máu.
Chương 336
Chương Vĩ đi lên, anh ta quan sát Đào Hải Trạch, có vẻ như còn chưa hài lòng lắm: “Tôi nói này, có phải các anh còn nương tay quá không? Sao ông ta còn nói được thế?”
Vệ sĩ nghe thấy thế thì định bước lên đánh tiếp nhưng Chương Vĩ đã cản lại: “Đùa chút thôi.”
Anh ta ngồi xổm xuống, nhìn Đào Hải Trạch bị đánh thành đầu heo, anh ta hỏi: “Ông Đào Hải Trạch, ông có thích quà của ngài Hải Minh nhà chúng tôi không? Nói thật lòng thì bình thường không ai được đối xử như thế này đâu, ông đúng là giỏi đó!”
Đào Hải Trạch đau đến mức run rẩy, nước bọt trong miệng hòa với máu loãng cùng chảy xuống nền nhà.
Bây giờ ông ta mới hiểu quà là gì.
“Không cần cảm ơn đâu nhé.” Chương Vĩ đứng dậy, không nhìn nữa, xoay người rời khỏi phòng.
Vệ sĩ cũng đi theo anh ta.
Sau khi bọn họ vào thang máy, thang máy đi xuống.
Chương Vĩ ngẫm nghĩ, anh ta lập tức lấy cặp kính gọng vàng xuống, nhíu mày nhìn xung quanh.
Cửa thang máy mở ra, lúc rời khỏi đó, Chương Vĩ tiện tay ném cặp kính vào trong thùng rác.
Xe ngừng lại ở ngoài phòng khách của biệt thự Minh Uyển, Đào Anh Thy không muốn xuống xe. Cô muốn về nhà mình, nếu sợ Đào Hải Trạch thì cô có thể qua chỗ dì Hà, dù gì thì cô cũng không ở lại biệt thự Minh Uyển đâu.
Dường như chỉ cần cô vào đó thì sẽ rất khó mà đi.
Cửa xe bên cạnh mở ra, Đào Anh Thy còn chưa kịp hoàn hồn thì người cô đã bị bế ra ngoài.
“Anh…” Đào Anh Thy không vui nhưng cô chưa biết nói gì.
Lúc cơ thể cô khỏe mạnh cô còn không chống lại Tư Hải Minh nổi, huống chi là bây giờ, lúc cô đang bệnh không còn sức lực gì.
Cô không có cách nào từ chối những hành vi ngang ngược của Tư Hải Minh
Sau khi hai người vào phòng khách, Đào Anh Thy thấy quản gia Bào Điển và dì Hà, cô chỉ muốn mình biến mất luôn cho rồi.
Dì Hà thấy Tư Hải Minh bế Đào Anh Thy vào thang máy thì lo lắng: “Có chuyện gì thế?”
“Cô Hà yên tâm, có ngài Hải Minh ở đây thì cô Anh Thy không sao đâu.”
Quản gia Bào Điền nói.
Dì Hà không nghĩ thế, bà cảm thấy chỉ cần đứng trước Tư Hải Minh thôi đã là một loại áp lực rồi chứ đừng nói chi là nói chuyện với anh như Đào Anh Thy.
Nhất định là khi không có ai thì cô còn áp lực hơn!
“Đến phòng của tôi đi.” Cửa thang máy mở ra, Đào Anh Thy nói.
Cô nói xong, không ngờ Tư Hải Minh không chỉ không tức giận mà còn có vẻ sung sướng.
Anh làm theo mong muốn của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy đoán không ra vì sao cảm xúc của Tư Hải Minh lại thay đổi bất thường như thế, theo lý thì nếu cô từ chối anh sẽ rất tức giận.
Hay là bây giờ cô đang bệnh nên anh không chấp cô?
Hai người vào phòng, Tư Hải Minh đặt Đào Anh Thy lên giường. Đào Anh Thy nằm trên giường, cô nhắm mắt, quay lưng về phía Tư Hải Minh: “Tôi cần được nghỉ ngơi.”
Tư Hải Minh khống nói gì, anh xoay người rời khỏi phòng.
Đào Anh Thy cảm thấy trong phòng không còn áp lực mà Tư Hải Minh mang lại nữa, mở mắt ra. Thân thể cô cũng thả lỏng.
Cô nhớ tới những gì Tư Hải Minh nói trên xe, Đào Anh Thy rất tò mò cuối cùng thì anh đưa món quà kiểu gì cho Đào Hải Trạch.
Tại sao cô lại nghĩ đó chẳng phải là thứ tốt lành gì nhỉ?
Dù anh tặng Đào Hải Trạch thứ gì thì cô cũng không muốn Đào Hải Trạch xuất hiện trước mặt cô một lần nào nữa.
Cô không cần ba, cũng không cần mẹ, trước đây không mà bây giờ cũng không.
Tiếng gõ cửa vang lên, dì Hà bước vào.
Đào Anh Thy biết không phải là Tư Hải Minh vì Tư Hải Minh sẽ không bao giờ gõ cửa.
“Di Hà…”
“Sao thế? Khó chịu à?” Dì Hà lo lắng.
“Bị cảm lạnh nên cả người nóng rần lên.” Đào Anh Thy không kể chuyện của mình cho di Hà, nếu không dì Hà sẽ sợ hãi mất. Có điều việc Đào Hài Trạch đến thủ đô thì cô vẫn phải nói cho dì Hà biết để dì Hà còn chuẩn bị tâm lý gặp ông ta.
“Sao cô lại không cần thận thế chứ? Tôi còn tưởng là…”
Đào Anh Thy cười: “Tưởng là gì ạ? Tưởng Tư Hải Minh đánh tôi sao?”
“Tôi sợ cô bị tổn thương, nếu anh ta dám làm thế với cô thì tôi liều mạng với anh ta!”
“Không, sao anh ấy đánh tôi được. Dù sao thì anh ấy cũng phải nể mặt sáu đứa nhỏ mà nương tay với tôi chứ?” Tư Hài Minh là kẻ mạnh, sức lực của anh rất lớn, đúng là bình thường Đào Anh Thy rất kỵ anh, nếu không thì cô cũng không ám ảnh đến thế: “Đúng rồi, dì Hà, hôm nay tôi gặp ba tôi rồi.”
Chương 337
“Gì cơ? Thành phố ư?”
“Ừm, ông ta ở thành phố, không biết tới đây làm gì hay là..vì biết tôi ở đây nên mới tới.” Đào Anh Thy không biết gì hết. Cô đã sức cùng lực kiệt vì ba mẹ mình. Mặt khác lại còn phải đối phó với tên ác quỷ Tư Hải Minh này nữa…
“Thế ông ta có làm gì cô không?” dì Hà hỏi.
“Không, ông ta nói cái gì mà đại loại như xin lỗi tôi, bảo tôi đừng ghét ông ta…” Đào Anh Thy lắc đầu, cô cảm thấy thật nực cười.
Hai chữ xin lỗi thì có thể giải quyết hết được một số chuyện ám ảnh sâu trong tâm trí người ta hay sao? Chẳng biết phải làm sao mới có thể xóa nhòa được những ám ảnh đó…
“Tôi nghĩ cô đừng để ý đến ông ta! Suốt bao năm thì chẳng hỏi han gì cô, bây giờ bày ra cái vẻ người ba tốt làm gì?” dì Hà tức giận nói.
“Tôi biết, bản chất không phải là thứ có thể thay đổi.”
Dì Hà nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô rồi nói: “Đừng buồn rầu vì chuyện này nữa, cô nghỉ ngơi đi. Có muốn ăn gì không tôi nấu cho”.
“Tôi không muốn ăn gì cả, chẳng có tâm trạng ăn uống”, Đào Anh Thy nói. Sau đó cô bỗng nhớ ra điều gì đó nên hỏi: “Bao giờ sáu đứa nhóc về? Tôi nhớ mấy đứa nó rồi.”
“Lát nữa là về tới nơi rồi. Nhưng cô có cần nghỉ ngơi chút không? Cô còn
sức không?” “Không sao, tôi đỡ nhiều rồi”.
“Thế tôi xuống xem sao. Bao giờ mấy đứa về tôi sẽ dắt tới phòng cô”.
“Được”.
Sau khi dì Hà đi ra thì Đào Anh Thy khẽ nhắm mắt lại.
Mỗi lần cô thấy buồn bực trong lòng thì chỉ cần nhìn thấy sáu đứa nhóc cô sẽ lập tức thấy lòng mình vui trở lại.
Đúng lúc Đào Anh Thy đang buồn ngủ thì dì Hà đưa sáu đứa nhóc vào phòng.
“Mẹ ơi!”
“Mę ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mę ơi!”
Sáu cái miệng nhỏ đồng loạt gọi mẹ như thể đòi ăn.
Đào Anh Thy vừa mở mắt ra thì nhìn thấy sáu gương mặt nhỏ đáng yêu bên cạnh giường. Đứa nào đứa nấy mũm mĩm, tròn xoe, mắt sáng long lanh như ánh sao. Dáng vẻ dễ thương của chúng trong vô thức làm trái tim Đào Anh Thy mềm xèo.
Cô nghĩ mình có thể ngồi dậy, thậm chí là thơm mỗi đứa một cái.
Cứ vậy, Đào Anh Thy ngồi lên, cười híp cả mắt nói: “Về rồi đấy hả?”
“Mẹ, mẹ không khỏe ạ?” Bảo Nam nhanh miệng hỏi luôn.
“Mẹ không khỏe ở đâu ạ?” Bảo Long tiếp lời.
“Mẹ uống sữa đi, tốt lắm đó…” Bảo My nói.
“Con biết rồi! Mẹ phải uống…nước…nước gừng tươi!” Bảo Vỹ cố gắng nhớ
ra cái tên này. “Lần trước mẹ cũng uống nước gừng tươi xong là khỏi đó!” Bảo Hân nói.
“Hmm…” Bảo An đang nghĩ ngợi trong đầu xem rốt cuộc là nước gừng tươi hay là sữa đây…
Đào Anh Thy nghĩ bụng uống sữa cũng được nhưng nước gừng tươi thì thôi đi. Cô vẫn còn bị ám ảnh về việc uống nước gừng tươi đây!
“Không sao, mẹ đã uống thuốc rồi, mai sẽ khỏi thôi!”
Dì Hà nói: “Mẹ phải nghỉ ngơi rồi, chúng ta ra ngoài đã nhé được không nào, đi thôi!”
“Không không không! Cháu phải ở đây với mẹ cơ! Cháu phải ở đây với mẹ cơ!” Bảo Nam vùng vằng không chịu.
Sau đó, ai đấy đã nắm cổ áo cậu bé lên, đôi chân nhỏ bị nhấc lên không
trung.
“…” Đào Anh Thy, dì Hà.
“Quấy phá cái gì thế hả?” Tư Hài Minh chau mày, nghiêm mặt nói.
Bảo Nam hơi ngây ra một chút rồi ngay tập tức khóc òa lên: “Tại sao lại đánh con? Ba xấu xa! Ba xấu xa!”
Đào Anh Thy sợ đổ cả mồ hôi hột. Bảo Nam à, sao con dám to tiếng thế? Đừng có chọc giận người đó! Con không biết người đàn ông con gọi là ba này đáng sợ đến thế nào đâu!
“Trật tự đi.” Tư Hải Minh nheo đôi mắt đáng sợ của mình nhìn cậu bé con mũm mĩm đang vung tay vung chân trong không trung.
“Oa!” Bảo Nam tiếp tục gào khóc.
“Này, Tư Hải Minh, bình thường anh trông trẻ kiều đấy à?” Đào Anh Thy không dám tin vào mắt mình.
“Bướng thì ăn đòn” Tư Hải Minh đảo mắt nhìn một lượt năm đứa nhóc còn lại đang rúm ró vào với nhau sau đó lùa chúng ra ngoài chỉ với một cái phẩy tay.
Chương 338
Dì Hà vội vàng chạy tới.
Cửa phòng đã đóng lại rồi mà sáu đứa nhóc vẫn bám chặt hai tay trên cửa không chịu đi.
“Mẹ ơi..” Sáu đứa nhóc mếu máo một cách đáng thương.
Bữa tối.
Tư Hải Minh ngồi trước bàn ăn. Anh không có vẻ gì là tức giận nhưng trông lại rất nghiêm, một bộ dạng khiến người khác phải e sợ.
Vẻ mặt nhẫn nhịn của anh trông đến là khó coi.
Thế nhưng tất cả những điều này vẫn không có chút tác dụng gì với sáu đứa nhóc.
“Mau ra đây, Bảo Nam, Bảo Vỹ, Bảo Long, Bảo My, Bảo Hân, Bảo An?” Dì Hà và quản gia Bào Điền mỗi người một bên dỗ sáu đứa nhóc đang chui dưới gầm bàn.
Sáu đứa nhóc kiên quyết không nghe, mấy thân hình nhỏ bé túm tụm lại với nhau, gương mặt vô cùng buồn bã.
Quản gia Bào Điển đã lấy đủ mọi thứ ra để dụ dỗ nào là sô cô la, nào là kem, nào là bánh gato, đồ chơi nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Chúng chỉ muốn mẹ thôi!
Không được gặp mẹ thì nhất quyết không ra! Đào Anh Thy chưa chợp mắt được bao lâu đã tỉnh lại.
Cô nằm trên giường mãi thấy khó chịu nên phải dậy. Cô thấy mình đã khỏe lại tương đối.
Một lúc sau, cô đi ra ban công, trời đã ngả tối.
Biệt thự Minh Uyển lấp lánh ánh đèn. Đào Anh Thy phóng tầm mắt ra xa, cô lặng người không hiểu thứ cô nhìn thấy đằng kia là gì.
Tiếng gõ cửa vang lên, dì Hà bước vào nói: “Sao lại ra khỏi giường rồi?
Cô đã khỏe chưa?”
“Dì Hà, đó là gì thế?” Đào Anh Thy chỉ về phía đó rồi hỏi.
“Ồ, đó là sân chơi mà ngài Lệnh Sơn xây cho bọn trẻ, vẫn chưa xong đâu!
Nghe nói phải mấy trăm triệu!”
“.” Ôi trời ơi…Đào Anh Thy cảm thấy kinh ngạc.
“Cô đói rồi hả? Để tôi lấy đồ ăn cho cô. Cô phải ăn vào, ít nhiều cũng phải ăn một chút.” Dì Hà không để cô tự quyết nữa, không ăn thì lấy đâu ra sức.
“Ừm, sáu đứa nhóc ăn chưa?”
Dì Hà nói: “Mấy đứa nó không vui vì bị lôi ra ngoài. Lúc ăn cơm đứa nào đứa nấy đều chui dưới gầm bàn, tôi và quản gia dỗ thế nào cũng không xong. Cuối cùng vẫn phải để cậu chủ bắt ra rồi lúc đấy mới ngoan ngoãn ăn cơm”.
“Bình thường Tư Hải Minh cũng xách mấy đứa nhóc như thế à?” Đào Anh Thy chau mày ra vẻ không hiểu.
“Kể cả cậu ta như thế nhưng dù gì cũng là con của cậu ta, cậu ta không đối xử tệ đâu. Cô yên tâm đi!”
Đương nhiên Đào Anh Thy biết Tư Hải Minh sẽ không đánh bọn trẻ hay gì cả, chỉ là cô bỗng nghĩ tới sức lực của Tư Hải Minh, anh khỏe lắm.
Chắc anh không dùng cái sức đấy với cô và bọn trẻ đấy chứ?
Tuyệt đối không được đâu!
Đào Anh Thy ngủ một giấc dậy toát cả mồ hôi, ăn cơm xong thì thấy cơ thể trì trệ vô cùng.
“Dì Hà, tôi muốn đi tắm”.
“Cô vừa mới hạ sốt thôi, chưa thể tắm được”.
Tất nhiên là Đào Anh Thy biết mình không thể tắm nhưng thực sự là cô
khó chịu lắm rồi.
Cứ thế này tối cô không ngủ được mất.
“Thôi, tôi đi vào lau qua người một chút!” Đào Anh Thy đứng dậy.
“Để tôi đi lấy đồ ngủ cho cô”.
“Không cần đâu, tôi tự làm được, có từ đây ra kia ấy mà.” Đào Anh Thy đã khỏe lên nhiều rồi, cô không yếu đuối đến thế.
Cô lấy đồ ngủ xong thì vào phòng tắm, cởi đồ trên người xuống rồi lấy khăn tắm nhúng nước ấm lau người.
Cô đang lau thì cửa phòng tắm bỗng mở cái “xoạch” khiến cô giật cả mình.
Cô quay lại thấy Tư Hải Minh ngang nhiên đi vào như không có chuyện gì xảy ra thì vội vàng vớ lấy bộ đồ ngủ bên cạnh mặc lên người nói: “Anh không thể gõ cửa trước khi vào được à?”
“Trên người cô còn chỗ nào mà tôi chưa thấy à?”
Đào Anh Thy mặt biến sắc, nhẫn nhịn không thèm nói gì nữa.
Khi cô quay lại thì chỉ trong phút chốc Tư Hải Minh đã đi tới trước mặt cô, đưa mu bàn tay lên trán cô.
Đào Anh Thy giật mình đơ cả người.
Bàn tay anh đặt lên trán cô, cảm giác mát lạnh từ da thịt anh dần dần len lỏi ngấm vào da thịt cô khiến cô trong thoáng chốc không thể nghĩ ngợi được gì nữa.
Tầm mắt cô đúng ngang với chiếc cúc áo đen trên ngực Tư Hải Minh.
Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh khẽ dao động. Tay anh vẫn đặt trên trán cô nhưng ánh mắt thì bắt đầu trượt xuống, từ gương mặt cô chuyển dần về chiếc cổ trắng nõn.
Phần da thịt nơi cổ áo xộc xệch vì mặc đồ trong sự vội vã của cô lộ ra vết tích không thể che giấu được còn sót lại sau cuộc ân ái.
Chương 339
“Tôi lại thích đi thẳng vào hơn.”
Đào Anh Thy chợt cảm thấy lời nói của anh ta còn có ý khác, là cô hiểu lầm sao?
Cô định chờ đến khi Tư Hải Minh buông tay ra, nhưng cuối cùng lại không chờ được. Bầu không khí trở nên gượng gạo, da thịt dính nhớp dán vào nhau khiến tim cô đập loạn.
Cô theo bản năng lùi về đằng sau một bước, tránh khỏi cảm giác tiếp xúc với cánh tay kia.
“Tôi khỏi lâu rồi, cảm ơn ngài Hải Minh đã quan tâm.” Đào Anh Thy trả lời qua quýt.
Con ngươi đen kịt của Tư Hải Minh đầy nghi ngờ nhìn cô.
Đào Anh Thy lẩn tránh ánh mắt anh, cô bước ra khỏi bên cạnh anh, đang
định rời khỏi phòng tắm, thì đột nhiên, cổ tay bị người khác siết chặt rồi kéo lại, thoáng cái lưng cô đã dán lên vách tường, bị cơ thể của Tư Hải Minh đè ép dưới bóng của anh ta.
Cắm cô bị bóp chặt, anh nói: “Căng thẳng cái gì? Lúc này tôi còn có thể ăn thịt cô hay sao?”
“Ngài Hải Minh nên cách xa tôi một chút, nhỡ tôi lây bệnh cho anh thì e là không ổn đâu.” Ánh mắt Đào Anh Thy đầy quật cường nhìn anh.
“Nhưng tôi lại muốn thử xem thế nào.”
Đang lúc Đào Anh Thy còn sửng sốt, thì khuôn mặt Tư Hải Minh đã phủ tới, đè ép tầm mặt cô trong một không gian chật hẹp hơn, đôi môi cô bị anh chiếm đoạt khiến cho hô hấp cũng trở nên tắc nghẹn.
Ánh mắt cô mang theo phẫn nộ, nhưng vẫn bị Tư Hải Minh hôn một lượt từ ngoài vào trong, thậm chí cô còn nghe được cả tiếng hầu kết Tư Hải Minh chuyển động theo nhịp nuốt xuống.
Cả người Đào Anh Thy mềm nhũn.
Nếu không phải Tư Hải Minh đang ôm cô thì cô đã trượt xuống đất từ lâu rồi.
Lúc anh rời khỏi người cô, Đào Anh Thy cảm thấy đầu óc vô cùng váng vất, đến khi tỉnh táo lại, cô mới thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, cả người cũng không còn chút sức lực nào.
“Tốt nhất là… đêm nay lây bệnh cho anh luôn đi.” Đào Anh Thy nói.
“Sợ là còn chưa đủ.”
Đào Anh Thy hơi nhíu mày: “Tư Hải Minh, anh đừng có mà quá đáng!”
“Đây gọi là quá đáng sao?”
Đào Anh Thy cắn răng, không nói gì với anh nữa, cô chui ra khỏi người anh rồi xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.
Nếu không phải vì Đào Anh Thy sợ lây bệnh cho sáu bé con thì cô cũng không muốn một mình ở lại trong căn phòng này, để rồi phải đối mặt với con người đầy nguy hiểm và ngang ngược này.
Cô quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tư Hải Minh: “Anh không sang ở với các con sao? Tôi không khỏe nên không sang được.”
Cứ đuổi người đàn ông nguy hiểm này đi trước cái đã mới là phương án tốt nhất! Ánh mắt cô chợt run rẩy khi thấy Tư Hải Minh đột nhiên ép sát tới gần cô, rõ ràng là chỉ tới gần như bình thường, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị uy hiếp đến mức căng thẳng.
Lúc cô bừng tỉnh thì tay đã bị anh kéo lên, cổ tay hơi lành lạnh, một chiếc vòng tay quen thuộc được đeo vào.
Đào Anh Thy hoảng hốt, sau đó sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi:
“Anh có ý gì?” “Cái này không cài máy định vị đâu.”
Đào Anh Thy đầy nghi ngờ nhìn anh.
“Không cho phép cô tháo nó ra, ngủ sớm đi.” Tư Hải Minh nói xong, con ngươi đen thâm thúy liếc cô một cải rồi xoay người bỏ đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, cả căn phòng lập tức rơi vào yên lặng, lúc bấy giờ Đào Anh Thy mới hoàn hồn.
Cô lập tức tháo vòng tay ra, xoay người tìm một đồ vật sắc nhọn để cạy mặt trong của chiếc vòng ra.
Cạy được rồi, cô lại không nhìn thấy cái chấm đen máy định vị đâu.
Nếu như không có cái chấm đen đó, thì tại sao Tư Hải Minh phải tiếp tục bắt cô đeo vòng? Chuyện này không giống như bình thường.
Cho dù không cài máy định vị thì khi nhìn thấy cái vòng tay này, trong lòng cô lập tức cảm thấy như có gánh nặng. Cô không muốn đeo nó.
Chẳng qua nếu không đeo thì sẽ chọc giận Tư Hải Minh!
Tính tình người đàn ông đó thất thường, ai mà biết giây tiếp theo lại xảy ra chuyện gì!
Đào Anh Thy ngồi trên mép giường, lại đeo vòng tay vào.
Thực ra, cô muốn đeo cái vòng mà Tư Viễn Hằng tặng cho mình cơ, chỉ là cô biết rõ rằng mình không thể đeo nó.
Không thể để Tư Viễn Hằng biết chuyện này, Tư Hải Minh lại càng không
Cô chỉ muốn lén giấu nó đi…
Cái lúc cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ đi, cô có đem theo luôn cả cái vòng tay đó, chỉ là không ngờ Tư Hải Minh sẽ xuất hiện, sau đó cô bị anh cưỡng ép làm chuyện đó, về sau nữa bị bệnh phải nhập viện, ra viện thì lập tức đến thẳng biệt thự Minh Uyển rồi.
Cô vẫn chưa có cơ hội về chỗ ở của mình.
Đồ đạc của cô đều còn ở đó… thể. Sáng sớm Đào Anh Thy đã tỉnh lại, sức khỏe đã khá hơn rất nhiều, cô mặc quần áo vào rồi ra khỏi phòng.
Chương 340
Cô vừa bước ra ngoài đã thấy Dì Hà đi tới: “Cô tỉnh rồi à?”
“Sáu bé con đâu?”
“Chúng đến trường rồi. Tôi nói với chúng là đi học về là sẽ nhìn thấy mẹ. Mẹ không khỏe nên cần nghỉ ngơi một chút. Mặc dù sáu bé con không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn tới trường, trông chúng có vẻ hơi đáng thương.” Dì Hà nói.
“Ừ.” Đào Anh Thy nhớ đến điều gì đó, lại hỏi: “Tư Hải Minh đâu?”
“Cậu ta ở trong phòng chưa ra, chắc vẫn còn đang ngủ.” Dì Hà nói. %3D
“Di Hà này, tôi sẽ về nhà một chuyến vì đồ đạc của tôi vẫn còn ở chỗ đấy, trước tiên tôi định chuyển đến chỗ của dì” Đào Anh Thy nói.
“Cô không ở biệt thự Minh Uyển sao?”
“Lúc trước tôi có nói rồi, tôi sẽ không ở lại chỗ này. Buổi chiều tôi sẽ đến
chơi với sáu bé con.”
“Được rồi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
“Được.”
Đào Anh Thy ngồi vào xe. Dì Hà nhìn cô leo lên xe rồi mới xoay người trở lại phòng khách, không ngờ lại nhìn thấy Tư Hải Minh đang đi vào phòng khách, làm bà sợ giật này cả mình.
Vì bà không ngờ Tư Hải Minh lại dậy sớm như vậy. “Ngài Hải Minh…”
“Cô ấy đi đâu rồi?” Mặt Tư Hải Minh lạnh tanh không cảm xúc.
“Cô ấy đi thu dọn đồ đạc rồi. * Dì Hà không nói gì khác.
Tư Hải Minh cũng không nói gì nữa, con ngươi den kịt sắc bén mà sâu thẳm.
Đào Anh Thy về đến chỗ cô ở, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vào bên trong rồi nhưng Đào Anh Thy lại không tìm thấy vali đồ đạc mà cô đã sắp xếp đâu.
“Đâu mất rồi?” Đào Anh Thy thấy kì lạ.
Cô nhớ lại lúc bị Tư Hải Minh ép lùi về đằng sau, cô đã đẩy đồ trên tay vào chỗ trước cửa ra vào.
Là ai làm…
Đào Anh Thy lập tức nghĩ tới Tư Hải Minh.
Ngoài anh ra thì sẽ không còn ai động vào đồ của cô.
Lại càng không phải ăn trộm.
Vì những đồ mà cô đã sắp xếp đều không đáng tiền…
Trong đầu Đào Anh Thy chợt lóe lên, không đúng, chiếc vòng tay của Tư Viễn Hằng được bọc trong túi rồi cơ mà.
Nếu cái túi đó bị Tư Hải Minh lấy đi thì anh chắc chắn sẽ nhìn thấy cái vòng đó, đến lúc đó không phải là cô lại gặp xui xẻo hay sao!
Đào Anh Thy lo lắng đến mức đang định xoay người bỏ đi thì lại thấy Liêu
Ninh tìm đến cửa.
Bà ta đi vào phòng, không mấy vui vẻ mà nhìn Đào Anh Thy: “Tìm được con đúng là không dễ dàng gì!”
“Có chuyện gì?” Sắc mặt Đào Anh Thy lạnh nhạt.
“Mẹ là mẹ ruột của con, phải có chuyện gì thì mới được tìm con hay sao? Hay là bây giờ con có Tư Hải Minh là người có tiền có quyền rồi thì ngay cả mẹ ruột cũng không cần nữa?”
“Là mẹ không cần con.” Tâm trạng của Đào Anh Thy nhìn thấy Liêu Ninh bây giờ và lúc trước hoàn toàn không giống nhau nữa.
Kể từ khi Hạ Khiết Mai nói cho cô biết chân tướng sự thật, cô thực sự không dám tin người trước mặt này lại là mẹ ruột của mình, những chuyện mà bà ta đã làm ra thật sự quá ác độc.
“Từ khi nào mẹ lại không cần con nữa? Lần trước mẹ đến biệt thự Minh Uyển, Tư Hải Minh đối xử với mẹ như vậy, vậy mà con lại dửng dưng làm như không thấy. Tại sao con có thể tàn nhẫn đến như vậy?” Liêu Ninh chất vấn cô.
“Mẹ đã quên chuyện lúc trước công ty nhà họ Tư suýt nữa thì bị mua lại rồi sao? Chắc Tư Hải Minh là người mà con có thể điều khiển? Con muốn cái gì anh ta cũng đồng ý sao? Mẹ nghĩ anh ta là ai hả!”
Ánh mắt của Liêu Ninh hơi lóe lên, sau đó bà ta không cam lòng nói: ” Con sợ cái gì chứ? Lúc trước và bây giờ không giống nhau. Bây giờ con sinh cho cậu ta sáu đứa con, địa vị không phải càng cao quý hơn hay sao? Không cần danh phận, chỉ cần con là mẹ của sáu đứa bé đó thì có chuyện gì mà không thể làm được!”
“Liên quan gì tới mẹ, con với mẹ thân ai người nấy lo, cho dù con có là ăn mày, nếu mẹ nhìn thấy thì cứ coi như không quen biết là được!” Đào Anh Thy nói xong lập tức xoay người bỏ đi, cô không muốn nhiều lời với bà ta nữa.
“Đào Anh Thy!” Tiếng gọi the thé của Liêu Ninh từ phía sau lưng vang
Bước chân của Đào Anh Thy ngừng lại, nhưng cô không quay đầu.
“Tại sao con không thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của mẹ hả? Có phải con bị ngốc hay không? Không biết tranh thủ vì bản thân sao? Chuyện này liên quan đến vinh hoa phú quý cả đời con đấy!”
“Vì vậy… ngày trước mẹ mới vì vinh hoa phú quý mà chia rẽ hôn nhân của mẹ Tư Hải Minh sao?” Đào Anh Thy xoay người lại, lạnh lùng nhìn bà ta.
“Con nói cái gì? Chuyện này mẹ đã giải thích với con rồi, chỉ là hiểu lầm!”