Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 323-330
Chương 323
Nhìn lại một lần nữa, sáu bé con và dì Hà không có ở đây, chỉ có quản gia
Bào Điển đang xử lý.
Chắc hẳn mấy cảnh tượng như thế này, cũng không thích hợp để mấy đứa trẻ nhìn thấy.
Sẽ có ảnh hưởng không tốt?
Liêu Ninh nhìn thấy Tư Hải Minh đã về, còn có Đào Anh Thy nữa.
Đứng ở xa như vậy cũng có thể cảm nhận được áp lực rất lớn từ trên người Tư Hải Minh, nhưng nghĩ đến Đào Anh Thy và sáu đứa trẻ đều ở đây, bà ta ngay lập tức có can đảm để bước lên phía trước.
Không dám đối diện với Tư Hải Minh, mà là nhìn về phía Đào Anh Thy: “Sao con lại đến đây? Không phải mẹ đã nói rồi hay sao, không nên làm mấy chuyện không liên quan đến con. Người khác sẽ nghĩ như thế nào đây? Trước đó, liều lĩnh sinh mấy đứa nhỏ ra thì thôi đi, bây giờ lại còn chạy đến đây nữa à?”
Trước khi Tư Hải Minh tức giận lên tiếng thì Đào Anh Thy đã nhanh chóng nói trước: “Liên quan gì đến bà kia chứ?”
“Mẹ… Nhưng mẹ là mẹ ruột của con đấy!”
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện của tôi không cần bà quan tâm. Bà đi đi!” Đào Anh Thy đi đến kéo bà ta.
Nếu không phải xem xét đến chuyện bà ta là mẹ cô, cô mới không thèm nói với bà ta nhiều thêm một chữ nào đâu, trực tiếp để cho Tư Hải Minh xử lý là được rồi! Vừa rồi ở trên xe, tâm trạng của Tư Hải Minh đã có gì đó không đúng rồi, bây giờ đến chọc anh không phải là đâm đầu vào họng súng hay sao?
“Vì sao mẹ lại phải đi kia chứ?” Liêu Ninh tránh thoát khỏi tay của Đào Anh Thy, bày ra dáng vẻ dự định ở lại đây.
Vẻ mặt của Đào Anh Thy cũng bắt đầu trở nên khó chịu, bà ta như vậy là nhìn không hiểu ánh mắt của cô hay sao?
Không nên đụng đến điều cấm kỵ của Tư Hải Minh?
“Mẹ không quan tâm, con là con gái của mẹ, chuyện này mẹ nhất định phải quản đến cùng!” Liêu Ninh bày ra bộ dáng không sợ chết mà nói.
Bảo vệ đi lên, trực tiếp túm lấy Liêu Ninh kéo đi.
Liêu Ninh còn ở chỗ này giãy giụa: “Buông tôi ra! Tôi là muốn đến bàn chuyện mà! Dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi cơ chứ!”
Bảo vệ không một chút thương tiếc, nhanh chóng ném bà ta ra khỏi cửa. Nếu như chậm một chút, người bị ném ra khỏi đây chính là bọn họ rồi! Cuối cùng lỗ tai cũng đã được yên tĩnh rồi.
Nhưng mà, bầu không khí vẫn như trước không hề có một chút chuyển biến tốt đẹp nào cả, áp lực mạnh mẽ đè nén lên lồng ngực.
“Đi vào.” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy ngây người ra, sau đó mới phản ứng lại là anh đang nói cô, cô cũng chẳng để ý nhiều, trực tiếp đi vào đại sảnh.
“Là ai cho bà ta vào?” Sau khi Đào Anh Thy đã đi vào lúc này giọng nói hung dữ của Tư Hải Minh mới vang lên, khiến cho người khác phải lạnh hết cả xương sống.
Một người bảo vệ đứng ra, cúi thấp đầu, run rẩy nói: “Ngài… Ngài Hải Minh, bà ấy nói bà ấy là…”Tư Hải Minh tiến lên phía trước đá anh ta một cái, vô cùng ngoan độc.
“A!”
Sau khi Tư Hải Minh xử lý chuyện của bảo vệ xong, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại, đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng nói: hành tung của Đào Anh Thy.” Cho người theo dõi
“Vâng.” Đầu bên kia là Chương Vĩ.
Cho dù Đào Anh Thy đã tiến vào đại sảnh nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu đầy thảm thiết của người bảo vệ.
Dọa cô sợ đến mức trong lòng vô cùng căng thẳng.
Hiện giờ là người bảo vệ, một chút nữa có phải là sẽ đến lượt cô hay không?
Đào Anh Thy thầm nghĩ, có sáu bé con ở đây, Tư Hải Minh sẽ không đến mức đổ chuyện này lên đầu cô chứ?
Thật sự không biết Liêu Ninh nghĩ như thế nào mà lại chạy đến đây nói mấy lời ngu ngốc như vậy trước mặt Tư Hải Minh nữa?
Chẳng lẽ bà ta cảm thấy Tư Hải Minh là một người rất dễ nói chuyện hay sao?
Sáu bé con từ trong thang máy đi ra còn đang muốn tiếp tục chơi đùa với thang máy nữa, lại nhìn thấy mẹ của chúng, hai mắt ngay lập tức sáng lên.
“Mẹ!” Bảo Nam kêu lên, những bé con còn lại cũng ngay lập tức thấy mẹ của chúng, ngay tức khắc chạy về phía cô.
“Me!”
“Me!”
“Mẹ!”
“Mẹ!”
“Me!”
Đào Anh Thy giật mình, nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang chạy về phía mình, vẻ mặt hiện lên vẻ dịu dàng, ngồi xuống ôm chúng vào lòng.
Nhìn thấy bọn chúng vui vẻ như vậy, cho dù là cô có bị mấy đứa trẻ bổ nhào vào mà bị ngã, đó cũng là một loại hạnh phúc.
“Mẹ!” Sáu bé con lục tục bổ nhào vào lòng Đào Anh Thy, Bảo An là đứa chậm nhất.
“A…” Đào Anh Thy bị mấy đứa nhỏ nhào vào lòng mà bị ngã về phía sau.
Ngay lúc cô sắp ngã xuống đất, sau lưng có một sức lực truyền đến, trực tiếp chống đỡ cả người cô.
Đào Anh Thy hơi hoảng hốt, quay mặt nhìn về phía sau, ngay lập tức đối diện với đôi mắt đen, sâu thẳm của Tư Hải Minh.
Chương 324
Độ ẩm từ lòng bàn tay anh cùng với sức lực mạnh mẽ từ phía sau lưng truyền đến, vậy mà anh lại chỉ dùng có một tay đã có thể chống đỡ sức nặng của cả người cô, nhưng không chỉ riêng cô, còn có sức nặng của sáu bé con đang đè trên người cô nữa!
Sức lực của anh thật đáng sợ!
Đào Anh Thy thu hồi tầm mắt, ổn định lại thân thể của mình, tập trung vào sáu bé con.
“Mẹ, mẹ, mẹ đến lúc nào vậy ạ?” Bảo Vỹ vui vẻ hỏi.
“Vừa mới tới thôi, các con đang làm gì vậy?” Đào Anh Thy xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nhỏ, hỏi.
“Đang chơi với thang máy ạ!” Bảo Nam nói.
“Chơi vui không?” Đào Anh Thy cười hỏi.
Bảo Long nói: “Chơi vui ạ!”
Bảo My nói: “Mẹ, chơi vui…”
Bảo Hân ôm cánh tay của Đào Anh Thy: “Mẹ, có phải mẹ lại phải tăng ca
không ạ? Bảo Hân ghét tăng ca!”
Bảo An ở bên cạnh nghiêm túc nghe, sau đó gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy ạ!”
Đào Anh Thy cười: “Hôm nay không có tăng ca, buổi tối mẹ sẽ ngủ với các con, được không?”
“Vậy chẳng phải là con sẽ phải ngủ cùng với ba và mẹ hay sao?” Bảo Vỹ hai mắt tròn xoe, sáng lấp lánh hỏi cô.
Bời vì ba cũng muốn ngủ với bọn họ, mẹ cũng muốn ngủ chung, vậy là mọi người cùng nhau ngủ rồi!
Đào Anh Thy còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Bảo Long đã ngay lập tức giơ hai tay lên đồng ý: “Cùng nhau ngủ!”
Bảo My: “Ngủ…”
Khuôn mặt tròn tròn của Bảo An tràn đầy kích động: “Mẹ…”
Đào Anh Thy thật sự bị sự hưng phấn của sáu bé con làm cho mơ hồ.
Tại sao lại phải ngủ cùng Tư Hải Minh?
Trước kia cũng không phải ngủ như vậy.
Và tất nhiên, sau này cũng sẽ không ngủ như vậy.
Cô nói lãng sang chuyện khác: “Các con ăn cơm chưa?”
“Dạ, chưa ạ!” Sáu bé con trả lời.
“Vậy nhanh đi ăn cơm thôi!” Đào Anh Thy nói.
“Mẹ ăn cơm với tụi con ạ!” Bảo Vỹ nói.
“Mẹ đã ăn cơm rồi, các con ăn đi, mẹ ra ngoài đi dạo một chút.” Đào Anh Thy nói, đứng lên. Ngay lúc cô xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, thì cổ tay cô bị nắm lại, sức lực này khiến cô phải nhíu mày, trừng mắt nhìn Tư Hải Minh:
“Làm gì?”
“Ăn cơm rồi?” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm cô.
“Ăn mì rồi, không phải anh đã nhìn thấy rồi à?” Đào Anh Thy nói, mặt dù chỉ là mì ăn liền nhưng mà ăn vài miếng thì cũng là ăn, cô thật sự không muốn ăn cơm với Tư Hải Minh.
Nhưng mà, giây tiếp theo, cô đã bị Tư Hải Minh cưỡng ép đi về phía phòng ăn.
“Anh…” Mấy đứa trẻ đang ở đây, Đào Anh Thy chỉ dám hơi giãy dụa, cuối cùng vẫn là đi vào phòng ăn.
Sáu bé con giống như chim cánh cụt nhỏ đang đuổi theo phía sau, nhảy nhót xung quanh, vô cùng vui vẻ. Sáu bé con, Tư Hải Minh, Đào Anh Thy, tám người ngồi trên bàn ăn.
May mắn là bàn ăn ở nơi này rất dài rất lớn, nếu không thì không đủ chỗ để ngồi rồi, còn phải làm lại một cái bàn mới.
Nhưng mà cái bàn này cũng không rẻ đâu, được làm từ gỗ lim, vô cùng quý giá.
Lần đầu tiên Đào Anh Thy phát hiện ra điều này cũng sợ đến ngây người.
Giá trị của cây gỗ lim này chắc có lẽ đã lên tới trăm năm tuổi rồi, vậy mà lại được dùng để làm bàn ăn cơm!
“Mẹ, thịt, thịt…” Chiếc thìa nhỏ của Bảo An đặt trên miếng thịt, học dáng vẻ đút cho người khác ăn mà bảo cô mở miệng thật to.
Đào Anh Thy cười, hé miệng, ăn miếng thịt: “Ừ, thịt ngon lắm!” Bảo An kích động đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ cả lên.
“Mẹ, con cũng muốn!” Bảo Hân ngồi bên cạnh cũng lấy thìa múc một miếng thịt, đưa đến bên miệng cô.
Trong lòng Đào Anh Thy thật không biết nên nói gì.
Mỗi lần chỉ cần cô ăn của ai, những đứa trẻ khác cũng muốn đút cho cô ăn, nếu không ăn thì chúng sẽ không vui.
Thật lâu rồi không có như vậy, ai muốn đút cho Đào Anh Thy ăn cô cũng không từ chối, từng miếng từng miếng một, sáu miếng thịt đều được cô ăn hết.
“Ba ơi, ăn thịt.” Bảo Hân dùng thìa đút cho Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy nhìn qua, thì phát hiện vẻ mặt của Tư Hải Minh hơi cứng nhắc, nhìn thấy chiếc thìa trước mặt anh vẫn còn nguyên như vậy.
Giống như đây không phải là thức ăn ngon, mà nó giống như là một quả bom có thể gây nguy hiểm cho anh vậy.
Có khi nào anh sẽ không ăn không nhỉ?
Đào Anh Thy nghĩ, nếu như Tư Hải Minh thật sự không ăn, vậy thì cô sẽ nhanh chóng chen vào, nếu không thì sáu bé con sẽ khóc mất…
Chương 325
Ngay lúc Đào Anh Thy nghĩ như vậy mà quan sát anh, thì nhìn thấy môi
mỏng của Tư Hải Minh khẽ mở, ăn miếng thịt kia.
Điều này khiến cho Đào Anh Thy vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó, Bảo Hân đút cho anh, những đứa trẻ khác cũng theo đó mà đút cho anh.
Tư Hải Minh cũng giống cô, ăn hết sáu miếng thịt.
Đào Anh Thy quan sát vẻ mặt của Tư Hải Minh, không có cảm xúc gì cả, không hề nhìn thấy chút cảm xúc nào trên khuôn mặt thâm sâu khó lường của anh.
Hay là, đối với anh mà nói, làm việc này chỉ là đang giải quyết phiền phức mà thôi…
Nhưng mà, quan tâm anh nghĩ gì làm gì, chỉ cần không khiến cho sáu bé con khóc là được rồi.
Dì Hà ở bên cạnh nhìn thấy vậy, cũng rất vui mừng, càng nhìn càng hy vọng sau này một nhà tám người có thể ngày ngày vui vẻ giống như vậy. Buổi tối, ở trong phòng, dì Hà sửa sang lại ga giường cho Đào Anh Thy, sáu bé con thì ở bên cạnh chơi đùa.
Thứ bọn nhỏ đang chơi chính chính là đồ chơi mà Đào Anh Thy mua cho bọn nhỏ, khiến cho bọn nhỏ vô cùng yêu thích.
Đào Anh Thy ngăn cản động tác của dì Hà: “Dù không cần làm mấy việc này đâu.”
“Dù sao thì tôi cũng đang rảnh, ở nhà tôi cũng tự mình dọn dẹp mà, tới đây rồi lại không có cơ hội được làm. Một tháng tôi làm được ba trăm triệu VND, lại chỉ cần trông nom mấy đứa nhỏ, thật là ngại quá!” Dì Hà nói.
Đào Anh Thy nói: “Trông nom mấy đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì.”
“Trông nom mấy đứa nhỏ, tôi rất vui.” Dì Hà nói: “Cô nhìn bọn nhỏ mà xem, chúng đáng yêu như vậy, lại rất hiểu chuyện, tôi vô cùng thích bọn nhỏ, nếu mà một ngày không gặp bọn nhỏ tôi sẽ buồn đến chết mất. Hơn nữa, tôi giúp cô thu xếp mọi thứ, cũng không phải là giúp người ngoài mà.”
Trong lòng Đào Anh Thy vô cùng ấm áp, nhìn dáng vẻ vui vẻ của sáu bé con, hỏi: “Bọn nhóc sống ở Biệt thự Minh Uyển như thế nào? Cũng vui vẻ như vậy sao? Tư Hải Minh đối xử với bọn nhóc như thế nào?”
“Ngài Hải Minh là đối xử với con của mình mà tất nhiên là rất tốt, điều đó chắc chắn khỏi phải bàn cãi rồi, hơn nữa, đêm qua còn ngủ cùng với mấy đứa nhỏ, chẳng qua là, sáng sớm nhìn sắc mặt của ngài Hải Minh có vẻ không được tốt lắm, chắc là ngủ không ngon giấc, trông nom sáu bé con làm sao có thể dễ dàng cho được.” Dì Hà cười trộm nói.
Đào Anh Thy cũng hiểu ra, chẳng trách sáu bé con muốn cô và Tư Hải Minh ngủ cùng nhau.
“Tính khí của Tư Hài Minh vào lúc sáng sớm thường không được tốt, hôm ấy sắc mặt của anh ta không tốt cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Đúng vậy, quản gia cũng nói với tôi như vậy.” Dì Hà hơi dừng lại một chút, lại nói: “Lúc bọn trẻ ở trường học thì cũng không có gì, chủ yếu là sau khi trở về, thường thường muốn tìm mẹ, đặc biệt là vào buổi tối… Anh Thy à, cô không muốn cho mấy đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh hay sao?”
Đào Anh Thy hỏi: “Dì có thấy Liêu Ninh đến gây sự với anh ta vào lúc tối không?”
“Tôi biết, ngay sau đó tôi đã đưa mấy đứa trẻ vào phòng.” Dì Hà nghĩ đến việc này cũng thở dài: “Làm sao có thể hoàn toàn không đề ý đến cảm nhận của cô mà làm ra mấy chuyện như vậy chứ? Nhưng tôi cảm thấy nên xem xét đến tương lai sau này của mấy đứa nhỏ mà cô thử sống chung với ngài Hải Minh xem sao.” Đào Anh Thy trầm mặc, thử sống chung với nhau?
Không, chỉ nghĩ đến điều đó thôi mà cô cũng không muốn nghĩ nữa là.
Cô và Tư Hải Minh, vĩnh viễn không có khả năng.
Cô cũng không thể thích người như Tư Hải Minh được, ở cùng với anh, đây là một chuyện rất đáng sợ, nói gì đến việc sống chung một nhà nữa cơ chứ.
Dì Hà có thể không hiểu nỗi sợ hãi của cô…
Hiện giờ tất cả sự lựa chọn của cô đều là do Tư Hải Minh ép buộc cả…
Cô tắm cho sáu bé con ở trong phòng của chúng. Bọn nhỏ vừa tắm vừa thổi bong bóng, còn dùng ngón tay nho nhỏ đầy
thịt của mình mà chọc bong bóng, vô cùng dễ thương.
Từng đứa một ôm lấy giường, giống như một cục thịt dễ thương đang ở trên giường vậy.
Nhìn thấy mà thật muốn cắn một ngụm.
Chẳng qua là sau khi Đào Anh Thy tắm xong cho mấy đứa nhỏ thì trên người cũng ướt hết rồi, nói: “Các con ngoan nha, mẹ đi tắm một chút, sau khi tắm xong sẽ qua đây với các con, được không?”
“Dạ, được ạ!” Sáu bé con đồng ý.
Đào Anh Thy trở về căn phòng trước kia của cô, vừa mới mở cửa, đã nhìn thấy một bóng dáng màu đen đang ngồi trên ghế sofa, khiến cô sợ đến mức tay đang đẩy cửa ra cũng dừng lại.
Cô không đóng cửa, trực tiếp tiến vào, thầm nghĩ Tư Hải Minh qua đây làm gì?
Bởi vì chuyện của Liêu Ninh hay sao?
Trong lòng bỗng nhiên thấy lo lắng.
Chương 326
Trước đây chưa từng giở trò là bởi vì có sáu đứa nhỏ ở bên cạnh, hiện giờ thì sao…
Hơi thở của Tư Hải Minh đã tràn ngập trong không khí, quấn quanh cơ thể cô, khiến cô chỉ dám hít thở một cách dè dặt.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Đào Anh Thy cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi cất tiếng hỏi.
“Đến phòng cô vào giờ này, cô nghĩ là có chuyện gì?” Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh mang theo ánh nhìn thâm sâu và hung hãn.
Đào Anh Thy rời mắt sang hướng khác, cô cố tình nói: “Vì chuyện của Liêu Ninh.”
Tư Hải Minh đặt chân đang vắt chéo xuống, sau đó đứng dậy, không khí trong phòng cũng trở nên bất an theo động tác của anh.
Đào Anh Thy hơi lùi về sau, chẳng mấy chốc, cơ thể đã áp sát vào tường, không thể lùi tiếp được nữa.
Ngay sau đó, bóng người Tư Hải Minh đã lập tức áp xuống.
Khí oxy cũng trở nên loãng hơn.Nhịp tim càng trở nên rối loạn.
“Có phải cô đã sống quá thoải mái rồi nên thích chọc tức tôi đúng không?” Khi Tư Hải Minh nói ra lời này, giọng nói tuy rằng nguy hiểm nhưng giọng điệu thì không hề thay đổi, cũng không quá đáng sợ.
Đào Anh Thy nhìn đôi mắt đen như hai hố sâu của anh, cô không biết người đàn ông này đang suy nghĩ điều gì. Cô quay người định đi qua người Tư Hải Minh, nhưng đã bị anh dùng một tay giữ chặt vai, không thể nhúc nhích.
Đôi lông mày thanh mảnh và xinh đẹp của Đào Anh Thy khẽ chau lại: “Lẽ nào không phải là anh đang giận cá chém thớt sao?”
“Chẳng phải cô và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi sao? Hả?”
Đào Anh Thy nghĩ đến sự lựa cho mà trước đây Tư Hải Minh cho cô chọn, một là không làm con gái của Liêu Ninh, hai là làm người phụ nữ của anh.
Cô đã lựa chọn về sau.
“Thật sự là đã không còn quan hệ gì nữa. Anh đừng ép vào tôi, tôi phải đi lấy quần áo rồi tới chơi với các con!”
“Không tắm à?”
“Tôi đứng ở đây cũng đâu tắm được!” Đào Anh Thy nói với giọng không
“Tắm chung đi.”
“.” Đào Anh Thy tỏ ra khó chịu, người đàn ông này đợi ở đây chỉ vì để tắm chung thôi sao? Sở thích gì kỳ cục vậy?
“Tôi tới đây để chơi cùng các bé con, anh đừng như vậy có được không?”
Cô dùng lực đẩy anh ra, lúc quay người rời đi, do quá hoảng loạn nên chân trái vấp vào chân phải. “Á..” Đào Anh Thy giật mình, hai chân bỗng chốc mềm nhũn, cô túm lấy
Tư Hải Minh trong vô thức. Thật không ngờ anh lại thuận thế đè cô xuống dưới thân mình, khiến cô vô cùng hoàng hốt: “…”
“Cô thế này là không đợi được nữa rồi à?” Giọng nói trầm khàn của Tư Hải Minh vang lên.
Đào Anh Thy không ngờ được rằng mình lại kéo anh xuống!
Cô khẽ chau mày: “Không phải như anh nghĩ đâu, mau đứng lên.”
Đôi mắt đen thẳm của Tư Hải Minh mang theo ánh nhìn hung hãn, anh chẳng những không đứng lên mà đôi tay còn lướt xuống phía dưới. vui. Đào Anh Thy giật mình, cô còn chưa kịp giãy giụa thì đã nghe thấy tiếng bước chân đang chạy bịch bịch bịch ở bên ngoài.
Nghe giống nhứ…bước chân của sáu đứa nhỏ? Sao các bé con lại chạy qua đây?
“Ba ơi, mẹ ơi, ba mẹ đang chơi trò gì thế?” Sáu bé con mặc trên người bộ đồ ngủ vô cùng đáng yêu, dáng người tròn vo mũm mĩm, trên áo ngủ in hình những con vật nhỏ khác nhau. Các bé áp sát vào cửa, ngơ ngác nhìn hai người đang nằm đè lên nhau trên mặt đất. Không đợi hai người kịp phản ứng, cặp mắt của chúng đã sáng rực lên: “Mẹ ơi, tụi con cũng muốn chơi!”
“Con muốn chơi!” Bảo Nam bước vào phòng.
“Con cũng muốn chơi!” Bảo Long nói.
“Chơi!” Bảo My cũng reo lên.
“Trò này hay quá!” Bảo Hân phấn khích.
“Mẹ ơi!” Bảo An cất tiếng gọi.
Đào Anh Thy vô cùng hoảng hốt: “Đừng! Đợi chút đã! Để mẹ đứng dậy..”
Cô còn chưa nói dứt lời, sáu bé con đã lần lượt nhảy lên người Tư Hải
Minh, giống như một bầy chim cánh cụt nhỏ.
Tất cả các bé đều đã nhảy lên.
“..” Đào Anh Thy ngây ngốc nhìn sáu đứa nhỏ trèo lên người Tư Hải Minh.
Thế nhưng sức nặng đè lên người cô không hề tăng thêm.
Cô biết, Tư Hải Minh đã một mình chống đỡ sức nặng của cả sáu bé.
Anh giống như không hề bị sáu đứa nhỏ đè lên, anh nhìn xuống Đào Anh Thy bằng đôi mắt đen sâu thẳm, hai mắt giống như hai hố đen đang muốn hút cô vào.
Ánh mắt Đào Anh Thy hơi lóe lên rồi lại quay mặt đi.
“Ui! Con trèo lên được rồi!” Bảo Nam ngồi trên vai Tư Hải Minh, vui vẻ vẫy vẫy hai tay.
Chương 327
Bé Bảo An khó khăn lắm mới trèo lên được, hiện giờ lại ngã nhào xuống dưới. Cậu bé ngồi dậy nhìn bọn họ, khuôn mặt bầu bĩnh trông vô cùng đáng yêu.
“Bảo An, lên đây!” Bảo Vỹ giơ tay ra kéo lấy em trai.
Mắt Bảo An chợt sáng lên, cậu bé bò dậy rồi trèo lên một lần nữa với sự giúp đỡ của chị gái.
“Bảo Nam, Bảo Vỹ, các con mau xuống.” Đào Anh Thy còn chưa nói hết câu, cơ thể Tư Hải Minh đã hạ thấp xuống, môi mỏng của anh chạm vào đôi môi đang hé mở của cô, khiến cô hít thở không thông, lời chưa kịp nói ra chỉ đành nuốt xuống cổ họng.
Đây không phải là hôn sâu, chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng lại khiến khóe môi cô run rẩy.
Trông thì có vẻ như Tư Hải Minh không chống đỡ nổi sức nặng đè xuống của sáu đứa nhỏ nên mới bất ngờ hôn cô.
Nhưng Đào Anh Thy biết rằng, khả năng anh không chống đỡ được còn thấp hơn không.
Cô không ngờ Tư Hải Minh lại làm hành động như thế này ngay khi các bé con đang ở đây. Mặc dù các bé ở phía trên, bị lưng anh chắn lại, không thể nhìn thấy hành động lén lút mờ ám của hai người họ, nhưng Đào Anh Thy vẫn vô cùng căng thẳng.
Giống như đang lén lút làm chuyện gì đó không đứng đắn ngay trước mặt các con!
Đào Anh Thy đầy môi mỏng của Tư Hải Minh ra rồi vội vàng quay mặt đi: “Bảo Nam, Bảo Vỹ, đừng nghịch nữa, mau xuống đi được không?”
Bảo Nam bò trên vai Tư Hải Minh, đôi mắt to tròn và sáng long lanh: “Mẹ ơi, chơi cái này vui quá! Sau này ngày nào chúng ta cũng chơi trò này nhé!”
“Con cũng muốn chơi!” Bảo Vỹ là người tán thành đầu tiên.
“Con muốn chơi!” Bảo Long cũng nói theo.
“Con…Con cũng muốn chơi.” Bảo My nói giọng thỏ thẻ.
“Vui quá đi!” Bảo Hân kích động.
“…Chơi!” Hai bàn tay nhỏ mũm mĩm của Bảo An túm chặt áo Tư Hải Minh, sợ bị rơi xuống.
Trên trán Đào Anh Thy lúc này đã lấm tấm mồ hôi, lại còn đòi ngày nào cũng chơi sao? Yêu cầu thế này thì cô quả thực không dám nhận lời!
“Các con ngoan, chơi cũng đủ rồi đó, giờ thì xuống đi, được không?”
Tư Hải Minh khẽ động đậy người, sáu đứa nhỏ lần lượt rơi xuống khỏi lưng anh, bé nào cũng lăn tròn hai vòng trên đất.
Đào Anh Thy vội vàng đầy anh lên rồi trườn ra khỏi người anh, cả tay và chân đều dùng sức, nếu như nói là đang trốn chạy vào đồng hoang thì cũng không ngoa. Hài má cô ửng hồng vì ngạt, trông rất đáng yêu.
Ánh mắt của Tư Hải Minh lướt qua khuôn mặt cô, sau đó anh nhìn cô chăm chú không rời.
Đào Anh Thy đứng dậy rồi quay người đi lấy quần áo, cô lấy đại một bộ đồ trong phòng treo đồ rồi vội vàng đi ra ngoài.
“Đi thôi! Mẹ sẽ ngủ cùng các con nha!” Đào Anh Thy cất tiếng gọi các bé
“Vâng ạ!” Sáu đứa nhỏ thi nhau vỗ tay, sau đó cùng đi theo cô.
Dì Hà vẫn luôn đứng đợi ở ngoài cửa.
Mặc dù bà đã rất thân với các bé con của Đào Anh Thy, vào phòng cũng con. không sao cả, nhưng trước giờ bà vẫn luôn là một người cư xử có phép tắc, phân biệt chủ tớ rõ ràng.
Đặc biệt là Tư Hải Minh vẫn còn đang ở đây.
Đi được một đoạn, Bảo Hân bỗng quay đầu lại rồi đi tới trước mặt Tư Hải Minh, cô bé ngước đầu lên nhìn anh, hai mắt sáng ngời: “Ba ơi, ba cũng ngủ cùng tụi con đúng không ạ?”
Đào Anh Thy đang đi phía trước, khi nghe thấy con gái nói vậy, sống lưng cô bỗng chốc cứng đờ.
Đừng nói là thật sự ngủ cùng đó nhé? Bảo Hân à…
Đào Anh Thy vừa nghĩ đến đây, Bảo An cũng đã chạy qua đó, cậu bé đứng im lặng bên cạnh Bảo Hân, tuy không lên tiếng nhưng lại lặng lẽ nhìn lên như muốn thể hiện sự ủng hộ thầm lặng của mình.
“…” Đào Anh Thy không biết nên nói gì.
“Có phải ba không muốn ngủ cùng tụi con nữa đúng không? Ba không yêu tụi con nữa sao?” Đôi mắt Bảo Hân đã rưng rưng nước.
Trên mặt Bảo An lộ rõ sự thất vọng.
Tư Hải Minh lườm Đào Anh Thy một cái rồi nói: “Đợi lát nữa nhé.”
Đào Anh Thy sững người, đang định lên tiếng phản đối.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui mừng rạng rỡ của các bé con, cô lại nuốt những lời định nói xuống.
Dì Hà kéo sáu đứa nhỏ rời đi, Đào Anh Thy vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô nhìn Tư Hải Minh đang đi tới: “Giường nhỏ quá, không đủ chỗ để nhiều người ngủ vậy đâu. Lúc tôi không có ở đây thì anh ngủ cùng bọn trẻ là được rồi.”
Tư Hải Minh đứng lặng hồi lâu trước mặt cô, bóng người cao lớn như bao bọc lấy cô, không để lộ bất kì cảm xúc nào: “Phải ngủ thì mới biết có ngủ được hay không chứ. Hay là, cô đi nói với bọn trẻ đi?
Chương 328
Nói rồi, anh lướt qua người cô và rời đi.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn theo bóng người cao lớn ấy, mím chặt môi đầy bất mãn.
Sao cô có thể đi nói với lũ trẻ chuyện này chứ? Dù là nhịn cũng phải cố nhẫn nhịn!
Buổi tối khi đi ngủ.
Tám người thực sự nằm trên cùng một chiếc giường.
Thật ra chiếc giường đó cũng không hề nhỏ.
Hai người lớn và sáu đứa trẻ con hoàn toàn có thể nằm ngủ được.
Đây là lần đầu tiên sáu đứa nhỏ được ngủ cùng ba mẹ, trong lòng cảm thấy rất lạ lẫm.
Lúc thì nằm bò trên người ba, lúc sau lại bò lên người mẹ, chúng lăn qua lộn lại, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Đây cũng là lần đầu tiên Tư Hải Minh nằm ngủ như thế này, mặt anh nhìn thì không có biểu hiện gì nhiều, nhưng trong lòng thì hoàn toàn ngược lại.
Hiện giờ anh đã không còn tâm trạng làm chuyện đó nữa rồi.
Tư Hải Minh đặt mấy đứa nhỏ nằm vào giữa giường, ngăn cách giữa cô và anh.
Đào Anh Thy kể chuyện cho các bé con nghe, sau khi chúng đã ngủ say, cô nhắm mắt lại rồi ôm lấy Bảo An đang nằm gần nhất, hít hà mùi sữa trên người cậu bé và chuẩn bị đi ngủ. Ngủ sớm dậy sớm, cô không muốn phải đối diện với Tư Hải Minh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đào Anh Thy tỉnh giấc, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, cô quay sang ôm lấy bé con bên cạnh trong vô thức.
Thế nhưng không phải cảm giác mềm mại như bình thường mà là cảm giác của cơ thịt rắn chắc.
Cô hơi hoảng hốt, từ từ mở mắt, hình ảnh hiện ra trước mắt cô chính là lồng ngực của một người lớn.
Mặt cô đang áp sát vào ngực Tư Hải Minh, đầu gối trên cánh tay rắn chắc của anh.
Sao cô lại ngủ trong vòng tay của Tư Hải Minh nhỉ?
Nhìn sang sáu đứa nhỏ, không biết chúng đã nằm xuống phía dưới chân giường tự bao giờ, lũ nhỏ đang nằm bò trên chân của cô và Tư Hải Minh.
Bảo An và Bảo Hân nằm cong người như tư thế khi còn trong bụng mẹ, Bảo Long và Bảo My thì nằm quay mặt vào nhau ngủ, đầu gác lên chân Tư Hải Minh.
Bảo Vỹ ôm chân Đào Anh Thy.
Bảo Nam…
Chắc là đã lăn xuống dưới giường rồi.
Đào Anh Thy khẽ nhúc nhích, quả nhiên đã nhìn thấy Bảo Nam đang nằm trên tấm đệm cạnh giường, hai chân và hai tay dang rộng.
Nhìn các bé con đang năm xoay ngang xoay dọc trên giường, trông dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Lại nhìn sang Tư Hải Minh đang ngủ say, ánh mắt Đào Anh Thy bỗng chốc trở nên lạnh lùng hẳn.
Khi cô vừa định ngồi dậy để xuống giường, eo đã bị tay anh giữ lại.
Đào Anh Thy định gỡ tay Tư Hải Minh ra, nhưng bàn tay anh chẳng những không buông lỏng, ngược lại còn ôm càng chặt hơn, cánh tay cô vừa thu sức, cả người lại nằm gọn trong vòng tay anh. “…” Đào Anh Thy lại bị Tư Hải Minh ôm vào lòng.
Sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Người đàn ông này là đang ngủ hay thức vậy?
Đúng lúc Đào Anh Thy đang định sống chết vùng vẫy giãy giụa để thoát
“Ưm..” Bảo An đã tình giấc.
Tiếp theo là Bảo Long và Bảo My.
Các bé con đều lần lượt tỉnh dậy.
“Mẹ ơi..” Bảo Nam đưa tay lên dui mắt, hai tay bám lấy thành giường. Khi mở mắt ra thì nhìn thấy Đào Anh Thy, cậu bé lập tức trèo lên giường rồi nhào vào lòng cô: “Mẹ ơi!”
Thấy Bảo Nam nhào tới, các bé khác cũng muốn nhào theo.
Sau đó từng béo một bò lên người Đào Anh Thy và Tư Hải Minh.
“Ba ơi, ánh nắng chiếu vào mông con rồi! Mông con sắp bị đốt cháy rồi nè!” Bảo Nam thì thầm trước mặt Tư Hải Minh.
Bảo Long còn tò mò dùng những ngón tay mũm mĩm của mình để mở mắt anh ra,
Bàn tay to lớn của Tư Hải Minh nắm lấy bàn tay mũm mĩm ấy của bé con, anh nhíu mày, mắt vẫn chưa mở nhưng đã cảm nhận được bàn tay sắp chạm vào mặt mình.
Tâm trạng Đào Anh Thy vô cùng thoải mái, cô bước xuống giường rồi rời khỏi phòng, về phòng của mình để vệ sinh cá nhân, không hề quan tâm tới cảnh tượng trên giường.
Dì Hà nhìn thấy cô bèn hỏi: “Các bé con đã dậy rồi sao?”
“Dậy rồi ạ, cứ để bọn chúng chơi trên giường một lát! Tôi đi đánh răng rửa mặt đã rồi sẽ tới gọi chúng.” Đào Anh Thy nói.
“Vâng.”
Trên bàn ăn, sáu đứa nhỏ rất háu ăn, ăn từng miếng từng miếng trông vô ra. cùng thỏa mãn, những chiếc miệng bé bé xinh xinh đang nhai chóp chép.
Các đĩa đựng thức ăn trước mặt mỗi người đều không giống nhau, trên đó in hình đủ các con vật nhỏ.
Những hình vẽ động vật dễ thương này dường như đang hòa quyện với vẻ đáng yêu của các bé.
Chỉ là Tư Hải Minh vì phải miễn cưỡng dậy cho nên sắc mặt không tốt cho lắm.
Di Hà bước tới: “Anh Thy, cô có điện thoại.”
Chương 329
Đào Anh Thy hơi ngây ra, cô lo rằng lại là Đào Hải Trạch gọi tới. Nhưng nếu như không nghe thì cũng hơi kỳ.
Cô đứng dậy, cầm theo điện thoại rời khỏi phòng ăn.
Tư Hải Minh đưa mắt nhìn theo, ánh mắt anh sáng rực mà sắc sảo.
Cô tới phòng khách, giơ máy lên xem ai gọi tới thì hóa ra lại là Trương Thiên Di.
“Alo, chị Di, chị gọi tôi có việc gì không?”
“Khi nào thì cô tới đài truyền hình đây?”
“Tôi đã nghỉ việc rồi mà?”
“Nhưng thực sự là tôi hết cách rồi. Trợ lý mới kiểu gì thì kiểu vẫn không thích, cô vẫn ổn hơn. Vậy nên tôi muốn nói là nếu bây giờ cô chưa có việc gì thì có thể tiếp tục làm được không?” Trương Thiên Di hỏi.
Đào Anh Thy không ngờ Trương Thiên Di lại đưa ra yêu cầu như vậy. Đây là chủ ý của Trương Thiên Di hay là…hay là của Tư Hải Minh chứ?
Đào Anh Thy nhìn về phía phòng ăn, nghĩ bụng có đi hay không. Nếu đây là chủ ý của Tư Hải Minh mà cô không tới đài truyền hình thì Tư Hải Minh sẽ gây sức ép cho những chỗ khác. Vậy thì còn ai dám nhận cô?
“Để tôi suy nghĩ xem sao đã”.
“Còn suy nghĩ gì nữa chứ? Đừng suy nghĩ nữa, cứ như vậy nhé. Mấy hôm nay cô có thời gian thì qua đây, bye bye” dứt lời, Trương Thiên Di cúp máy luôn. “…” Đào Anh Thy.
Lại còn thương lượng kiểu ép buộc thế này nữa sao…
Đào Anh Thy quay trở lại bàn ăn thì phát hiện ra sắc mặt Tư Hải Minh không được ổn cho lắm, không giống với lúc nãy khi anh vừa mới tỉnh dậy.
Nhưng anh như vậy thì cũng chả ảnh hưởng đến sáu đứa nhóc đang ăn uống hăng say.
Quái lạ, cái người này làm sao thế? Chẳng lẽ đang ăn cơm mà nghe một cuộc điện thoại cũng không được à?
Đào Anh Thy im lặng một hồi rồi lên tiếng hỏi: “Chuyện bên đài truyền hình là do anh đề xuất đấy à?”
Ánh mắt Tư Hải Minh khẽ dao động: “Cô có ý kiến gì à?” anh nói với vẻ mặt không còn lạnh lùng như trước đó nữa.
Đào Anh Thy hỏi: “Thế nếu tôi muốn tới chỗ khác làm việc thì sao?”
“Được”.
Đào Anh Thy hơi bất ngờ, cô nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Trong khoảnh khắc này cô không thể hiểu được lời nói của anh có bao
nhiêu phần trăm là thật.
Tôi mua lại công ty đó là được”.
Đào Anh Thy cụp mắt xuống, tiếp tục ăn sáng.
Anh bày ra cái vẻ dễ tính thoải mái là thể đẩy nhưng trong thâm tâm lại toan tính đáng sợ như vậy.
Sự kiểm soát này của anh không chỉ cần đến khả năng về nhân lực mà còn cần cả khả năng về tài chính.
Đúng là người đàn ông có tính chiếm hữu đáng sợ!
Cô đã sớm đoán được rằng sẽ như vậy mà vẫn đi hỏi, đúng là tự rước khổ vào thân.
Đào Anh Thy tự mình đưa sáu đứa trẻ tới trường trên chiếc Rolls-Royce của Tư Hải Minh.
Đưa đám nhóc tới trường.
Nếu là trước đây, Đào Anh Thy sẽ đứng nhìn sáu đứa nhóc đáng yêu cùng với những bạn nhỏ khác xếp hàng rồi lí la lí lắc đi vào trong. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, với quyền thế của Tư Hải Minh thì
thân phận của sáu đứa nhóc giờ đây đã không còn giống như lúc trước.
Chỉ với một làn đường ưu tiên duy nhất, Đào Anh Thy đã không còn phải chen chúc với hàng đống phụ huynh để đưa đón con như trước kia.
Nhìn đám trẻ được cô giáo đưa vào phòng học xong Đào Anh Thy mới rời mắt đi.
Cô liếc nhìn Tư Hải Minh bên cạnh nói: “Tôi về đây”.
“Lên xe” giọng nói với âm vực trầm đầy uy lực của Tư Hải Minh vang lên.
Đào Anh Thy hiểu ý anh, cô nói: “Cũng không tiện đường mà, tôi tự đi tàu điện ngầm là được”.
Dứt lời, cô đang định quay người bỏ đi thì Tư Hải Minh lập tức bắt lấy cổ tay cô, kéo cô tới trước mặt anh.
“…” Đào Anh Thy cảm thấy như ngừng thở vào giây phút va phải lồng ngực Tư Hải Minh và cảm nhận được sự rắn chắc ấy. Bóng hình Tư Hải Minh giờ đây đã che phủ hoàn toàn đôi mắt đen láy đang run rẩy của cô.
“Đi đâu mà vội vàng vậy?”
Đào Anh Thy khẽ vùng vằng cổ tay nhưng không thể thoát được bàn tay anh. Cô nói: “Tôi về nhà! Tôi vẫn… tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ về chuyện bên đài truyền hình”.
“Hết rồi?” Tư Hải Minh hỏi.
“Hết rồi, chứ không thì còn chuyện gì được nữa?” Đào Anh Thy nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Anh có ý gì vậy chứ? Sao nói chuyện nghe kỳ cục vậy? Càng ngày càng
khó đoán. “Tốt nhất là như vậy. Lên xe. Tư Hải Minh buông tay cô ra, quay người bước lên xe.
Anh ngồi trên ghế lái màu đen, mắt nhìn về phía trước, không có vẻ gì là tức giận nhưng lại tỏa ra thứ uy lực khủng khiếp.
Chương 330
Tư Hải Minh đã nói “lên xe” những hai lần rồi. Đối với một người không mấy nhẫn nại như anh, Đào Anh Thy mà còn từ chối nữa thì biết hậu quả ra sao rồi đấy!
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi bụng bảo dạ được thôi, anh muốn chở thì cứ chở! Không lên thì phí quá, lên rồi lại còn tiết kiệm được bốn đồng đi tàu điện ngầm!
Nghĩ vậy cô bèn lên xe.
Thế nhưng lúc ở trong xe thì Tư Hải Minh đã không còn quá căng thẳng khiến người khác phải sợ như vừa rồi nữa.
Người đàn ông này đúng là nắng mưa thất thường mà.
Đào Anh Thy im lặng không nói gì, đưa mắt nhìn cảnh vật dần bị bỏ lại phía sau ngoài khung cửa kính.
Cả một chặng đường như thế không ai nói với ai câu nào.
Tới cổng khu chung cư thì Đào Anh Thy mới nói một câu cảm ơn rồi xuống xe.
Tư Hải Minh không nói gì cả, lạnh lùng quay đầu đi.
Sau khi chiếc Rolls-Royce đi khỏi tầm mắt mình, Đào Anh Thy mới quay người đi vào trong khu chung cư.
Cô leo năm tầng cầu thang, thở hổn hển đi tới cửa thì chợt ngây ra.
Thay cửa rồi sao?
Chắc không phải đi nhầm cửa rồi đấy chứ? Đào Anh Thy lấy chìa khóa ra mở cửa thì mới chắc chắn đây đúng là nơi ở của cô.
Thế cái cửa này…là do Tư Hải Minh cho người tới thay sao?
Anh tự đạp hỏng cửa, vậy nên anh không đền thì ai đền? Đây là điều đương nhiên!
Thật ra cô nói chưa suy nghĩ kỹ về chuyện tới đài truyền hình, nói như vậy là để qua mắt anh thôi.
Hơn nữa làm gì đến lượt cô xem xét về chuyện công việc chứ?
Nếu ở thành phố mà cũng bị Tư Hải Minh kiểm soát như vậy thì thà tới làm việc ở chỗ đài truyền hình quen thuộc cho xong.
Nghĩ vậy nên Đào Anh Thy lập tức gọi điện cho Trương Thiên Di để báo việc mai cô sẽ tới đài truyền hình.
Mai phải tới đài truyền hình làm việc rồi, vậy thì cô cũng nên ra ngoài đi vòng vòng xem xem có gì cần mua không mới được.
Đào Anh Thy đi vòng quanh cái siêu thị, đang miệt mài chọn khoai tây thì một bóng người xuất hiện bên cạnh cô.
“Anh Thy”.
Giọng nói quen thuộc trong những cơn ác mộng khiến Đào Anh Thy sợ đến nỗi tay run bần bật, đánh rơi khoai tây xuống nền đất.
Đào Hải Trạch cúi xuống nhặt khoai tây dưới đất lên đưa cho cô.
Đào Anh Thy nhìn ông ta, không có ý định đưa tay ra nhận lấy chỗ khoai tây. Cả người cô đã căng thẳng đến mức cứng đờ ra.
“Đã lâu không gặp, con vẫn hận ba sao?” Đào Hải Trạch đẩy kính nói: “Chuyện trước kia là lỗi của ba, ba xin lỗi con”.
Đào Anh Thy cắn chặt răng, cứ như thể chỉ cần cô thả lỏng một chút là cơ thể sẽ lại run lấy bẩy.
Cô đảo mắt thấy dòng người qua lại bên cạnh mình nên nỗi sợ trong thâm tâm mới vơi đi phần nào: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của ông!” “Ba biết trước đây ba đã quá đáng với con tới nhường nào, nhưng bây giờ ba đã thay đổi rồi. Chủ yếu là hồi đó ba có tài nhưng không gặp thời nên mới rượu chè bết bát, sau đó.” Đào Hải Trạch bày ra vẻ mặt ăn năn hối hận day dứt rồi ông ta nhìn Đào Anh Thy vẫn không hề thay đổi cảm xúc trên gương mặt, hỏi:
“Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện được không? Đứng đậy cũng không hay lắm”.
Đào Anh Thy vẫn đứng yên đó, không hề có ý định sẽ đi. Đào Hải Trạch kéo tay cô nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài nào”.
Khoảnh khắc bị động chạm đó Đào Anh Thy lại càng cảm thấy cơ thể mình cứng đờ hơn bao giờ hết.
Cứ như thể chỉ một giây sau đó thôi Đào Hải Trạch sẽ đánh đập cô vậy.
Thế nhưng cô không thể phản ứng lại được.
Cô sợ đến nỗi như một chiếc máy vừa rơi vào trạng thái tự bảo dưỡng, không thể hoạt động.
Ra đến bên ngoài Đào Hải Trạch mới nói: “Ba nghe mẹ con nói bây giờ con đang ở thành phố nên ba mới liên lạc với con. Ba vẫn luôn đi tìm con nhưng không biết con đã đi đâu. Bây giờ thấy con sống tốt như vậy là ba yên tâm rồi”.
Đào Anh Thy vẫn im lặng từ đầu tới cuối nhưng khi nghe ông ta nhắc tới “mẹ” thì ánh mắt cô khẽ dao động.
Cô hiểu rồi, việc Đào Hải Trạch có thể tìm được cô sao thiếu đi sự giúp đỡ của Liêu Ninh cơ chứ.
Tại sao bà ta cứ luôn tiết lộ thông tin về cô như thế?
Đúng lúc Đào Anh Thy biểu lộ một chút cảm xúc như thế thì Đào Hải
Trạch đã ôm cô vào lòng.
Đào Anh Thy lập tức cứng đờ cả người.
“Ba biết tới bây giờ con vẫn đang giận ba nhưng không sao cả. Nếu đã tìm được con rồi thì ba sẽ cố gắng bù đắp cho con. Ba còn muốn cùng con tới thăm bà nội nữa” Đào Hài Trạch nói.
Ánh mắt Đào Anh Thy khẽ lay động: “…Điều gì đã khiến ông nhớ đến bà nội thế?”
Đào Hải Trạch buông cô ra, thái độ càng thêm phần day dứt: “Hồi đầu ba có từng về. Nhưng khi về đến nơi thì bà nội đã mất rồi, con thì cũng chẳng biết đã đi đâu. Đáng lẽ ra ba nên về sớm hơn.”
Nhìn lại một lần nữa, sáu bé con và dì Hà không có ở đây, chỉ có quản gia
Bào Điển đang xử lý.
Chắc hẳn mấy cảnh tượng như thế này, cũng không thích hợp để mấy đứa trẻ nhìn thấy.
Sẽ có ảnh hưởng không tốt?
Liêu Ninh nhìn thấy Tư Hải Minh đã về, còn có Đào Anh Thy nữa.
Đứng ở xa như vậy cũng có thể cảm nhận được áp lực rất lớn từ trên người Tư Hải Minh, nhưng nghĩ đến Đào Anh Thy và sáu đứa trẻ đều ở đây, bà ta ngay lập tức có can đảm để bước lên phía trước.
Không dám đối diện với Tư Hải Minh, mà là nhìn về phía Đào Anh Thy: “Sao con lại đến đây? Không phải mẹ đã nói rồi hay sao, không nên làm mấy chuyện không liên quan đến con. Người khác sẽ nghĩ như thế nào đây? Trước đó, liều lĩnh sinh mấy đứa nhỏ ra thì thôi đi, bây giờ lại còn chạy đến đây nữa à?”
Trước khi Tư Hải Minh tức giận lên tiếng thì Đào Anh Thy đã nhanh chóng nói trước: “Liên quan gì đến bà kia chứ?”
“Mẹ… Nhưng mẹ là mẹ ruột của con đấy!”
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện của tôi không cần bà quan tâm. Bà đi đi!” Đào Anh Thy đi đến kéo bà ta.
Nếu không phải xem xét đến chuyện bà ta là mẹ cô, cô mới không thèm nói với bà ta nhiều thêm một chữ nào đâu, trực tiếp để cho Tư Hải Minh xử lý là được rồi! Vừa rồi ở trên xe, tâm trạng của Tư Hải Minh đã có gì đó không đúng rồi, bây giờ đến chọc anh không phải là đâm đầu vào họng súng hay sao?
“Vì sao mẹ lại phải đi kia chứ?” Liêu Ninh tránh thoát khỏi tay của Đào Anh Thy, bày ra dáng vẻ dự định ở lại đây.
Vẻ mặt của Đào Anh Thy cũng bắt đầu trở nên khó chịu, bà ta như vậy là nhìn không hiểu ánh mắt của cô hay sao?
Không nên đụng đến điều cấm kỵ của Tư Hải Minh?
“Mẹ không quan tâm, con là con gái của mẹ, chuyện này mẹ nhất định phải quản đến cùng!” Liêu Ninh bày ra bộ dáng không sợ chết mà nói.
Bảo vệ đi lên, trực tiếp túm lấy Liêu Ninh kéo đi.
Liêu Ninh còn ở chỗ này giãy giụa: “Buông tôi ra! Tôi là muốn đến bàn chuyện mà! Dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi cơ chứ!”
Bảo vệ không một chút thương tiếc, nhanh chóng ném bà ta ra khỏi cửa. Nếu như chậm một chút, người bị ném ra khỏi đây chính là bọn họ rồi! Cuối cùng lỗ tai cũng đã được yên tĩnh rồi.
Nhưng mà, bầu không khí vẫn như trước không hề có một chút chuyển biến tốt đẹp nào cả, áp lực mạnh mẽ đè nén lên lồng ngực.
“Đi vào.” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy ngây người ra, sau đó mới phản ứng lại là anh đang nói cô, cô cũng chẳng để ý nhiều, trực tiếp đi vào đại sảnh.
“Là ai cho bà ta vào?” Sau khi Đào Anh Thy đã đi vào lúc này giọng nói hung dữ của Tư Hải Minh mới vang lên, khiến cho người khác phải lạnh hết cả xương sống.
Một người bảo vệ đứng ra, cúi thấp đầu, run rẩy nói: “Ngài… Ngài Hải Minh, bà ấy nói bà ấy là…”Tư Hải Minh tiến lên phía trước đá anh ta một cái, vô cùng ngoan độc.
“A!”
Sau khi Tư Hải Minh xử lý chuyện của bảo vệ xong, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại, đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng nói: hành tung của Đào Anh Thy.” Cho người theo dõi
“Vâng.” Đầu bên kia là Chương Vĩ.
Cho dù Đào Anh Thy đã tiến vào đại sảnh nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu đầy thảm thiết của người bảo vệ.
Dọa cô sợ đến mức trong lòng vô cùng căng thẳng.
Hiện giờ là người bảo vệ, một chút nữa có phải là sẽ đến lượt cô hay không?
Đào Anh Thy thầm nghĩ, có sáu bé con ở đây, Tư Hải Minh sẽ không đến mức đổ chuyện này lên đầu cô chứ?
Thật sự không biết Liêu Ninh nghĩ như thế nào mà lại chạy đến đây nói mấy lời ngu ngốc như vậy trước mặt Tư Hải Minh nữa?
Chẳng lẽ bà ta cảm thấy Tư Hải Minh là một người rất dễ nói chuyện hay sao?
Sáu bé con từ trong thang máy đi ra còn đang muốn tiếp tục chơi đùa với thang máy nữa, lại nhìn thấy mẹ của chúng, hai mắt ngay lập tức sáng lên.
“Mẹ!” Bảo Nam kêu lên, những bé con còn lại cũng ngay lập tức thấy mẹ của chúng, ngay tức khắc chạy về phía cô.
“Me!”
“Me!”
“Mẹ!”
“Mẹ!”
“Me!”
Đào Anh Thy giật mình, nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang chạy về phía mình, vẻ mặt hiện lên vẻ dịu dàng, ngồi xuống ôm chúng vào lòng.
Nhìn thấy bọn chúng vui vẻ như vậy, cho dù là cô có bị mấy đứa trẻ bổ nhào vào mà bị ngã, đó cũng là một loại hạnh phúc.
“Mẹ!” Sáu bé con lục tục bổ nhào vào lòng Đào Anh Thy, Bảo An là đứa chậm nhất.
“A…” Đào Anh Thy bị mấy đứa nhỏ nhào vào lòng mà bị ngã về phía sau.
Ngay lúc cô sắp ngã xuống đất, sau lưng có một sức lực truyền đến, trực tiếp chống đỡ cả người cô.
Đào Anh Thy hơi hoảng hốt, quay mặt nhìn về phía sau, ngay lập tức đối diện với đôi mắt đen, sâu thẳm của Tư Hải Minh.
Chương 324
Độ ẩm từ lòng bàn tay anh cùng với sức lực mạnh mẽ từ phía sau lưng truyền đến, vậy mà anh lại chỉ dùng có một tay đã có thể chống đỡ sức nặng của cả người cô, nhưng không chỉ riêng cô, còn có sức nặng của sáu bé con đang đè trên người cô nữa!
Sức lực của anh thật đáng sợ!
Đào Anh Thy thu hồi tầm mắt, ổn định lại thân thể của mình, tập trung vào sáu bé con.
“Mẹ, mẹ, mẹ đến lúc nào vậy ạ?” Bảo Vỹ vui vẻ hỏi.
“Vừa mới tới thôi, các con đang làm gì vậy?” Đào Anh Thy xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nhỏ, hỏi.
“Đang chơi với thang máy ạ!” Bảo Nam nói.
“Chơi vui không?” Đào Anh Thy cười hỏi.
Bảo Long nói: “Chơi vui ạ!”
Bảo My nói: “Mẹ, chơi vui…”
Bảo Hân ôm cánh tay của Đào Anh Thy: “Mẹ, có phải mẹ lại phải tăng ca
không ạ? Bảo Hân ghét tăng ca!”
Bảo An ở bên cạnh nghiêm túc nghe, sau đó gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy ạ!”
Đào Anh Thy cười: “Hôm nay không có tăng ca, buổi tối mẹ sẽ ngủ với các con, được không?”
“Vậy chẳng phải là con sẽ phải ngủ cùng với ba và mẹ hay sao?” Bảo Vỹ hai mắt tròn xoe, sáng lấp lánh hỏi cô.
Bời vì ba cũng muốn ngủ với bọn họ, mẹ cũng muốn ngủ chung, vậy là mọi người cùng nhau ngủ rồi!
Đào Anh Thy còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Bảo Long đã ngay lập tức giơ hai tay lên đồng ý: “Cùng nhau ngủ!”
Bảo My: “Ngủ…”
Khuôn mặt tròn tròn của Bảo An tràn đầy kích động: “Mẹ…”
Đào Anh Thy thật sự bị sự hưng phấn của sáu bé con làm cho mơ hồ.
Tại sao lại phải ngủ cùng Tư Hải Minh?
Trước kia cũng không phải ngủ như vậy.
Và tất nhiên, sau này cũng sẽ không ngủ như vậy.
Cô nói lãng sang chuyện khác: “Các con ăn cơm chưa?”
“Dạ, chưa ạ!” Sáu bé con trả lời.
“Vậy nhanh đi ăn cơm thôi!” Đào Anh Thy nói.
“Mẹ ăn cơm với tụi con ạ!” Bảo Vỹ nói.
“Mẹ đã ăn cơm rồi, các con ăn đi, mẹ ra ngoài đi dạo một chút.” Đào Anh Thy nói, đứng lên. Ngay lúc cô xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, thì cổ tay cô bị nắm lại, sức lực này khiến cô phải nhíu mày, trừng mắt nhìn Tư Hải Minh:
“Làm gì?”
“Ăn cơm rồi?” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm cô.
“Ăn mì rồi, không phải anh đã nhìn thấy rồi à?” Đào Anh Thy nói, mặt dù chỉ là mì ăn liền nhưng mà ăn vài miếng thì cũng là ăn, cô thật sự không muốn ăn cơm với Tư Hải Minh.
Nhưng mà, giây tiếp theo, cô đã bị Tư Hải Minh cưỡng ép đi về phía phòng ăn.
“Anh…” Mấy đứa trẻ đang ở đây, Đào Anh Thy chỉ dám hơi giãy dụa, cuối cùng vẫn là đi vào phòng ăn.
Sáu bé con giống như chim cánh cụt nhỏ đang đuổi theo phía sau, nhảy nhót xung quanh, vô cùng vui vẻ. Sáu bé con, Tư Hải Minh, Đào Anh Thy, tám người ngồi trên bàn ăn.
May mắn là bàn ăn ở nơi này rất dài rất lớn, nếu không thì không đủ chỗ để ngồi rồi, còn phải làm lại một cái bàn mới.
Nhưng mà cái bàn này cũng không rẻ đâu, được làm từ gỗ lim, vô cùng quý giá.
Lần đầu tiên Đào Anh Thy phát hiện ra điều này cũng sợ đến ngây người.
Giá trị của cây gỗ lim này chắc có lẽ đã lên tới trăm năm tuổi rồi, vậy mà lại được dùng để làm bàn ăn cơm!
“Mẹ, thịt, thịt…” Chiếc thìa nhỏ của Bảo An đặt trên miếng thịt, học dáng vẻ đút cho người khác ăn mà bảo cô mở miệng thật to.
Đào Anh Thy cười, hé miệng, ăn miếng thịt: “Ừ, thịt ngon lắm!” Bảo An kích động đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ cả lên.
“Mẹ, con cũng muốn!” Bảo Hân ngồi bên cạnh cũng lấy thìa múc một miếng thịt, đưa đến bên miệng cô.
Trong lòng Đào Anh Thy thật không biết nên nói gì.
Mỗi lần chỉ cần cô ăn của ai, những đứa trẻ khác cũng muốn đút cho cô ăn, nếu không ăn thì chúng sẽ không vui.
Thật lâu rồi không có như vậy, ai muốn đút cho Đào Anh Thy ăn cô cũng không từ chối, từng miếng từng miếng một, sáu miếng thịt đều được cô ăn hết.
“Ba ơi, ăn thịt.” Bảo Hân dùng thìa đút cho Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy nhìn qua, thì phát hiện vẻ mặt của Tư Hải Minh hơi cứng nhắc, nhìn thấy chiếc thìa trước mặt anh vẫn còn nguyên như vậy.
Giống như đây không phải là thức ăn ngon, mà nó giống như là một quả bom có thể gây nguy hiểm cho anh vậy.
Có khi nào anh sẽ không ăn không nhỉ?
Đào Anh Thy nghĩ, nếu như Tư Hải Minh thật sự không ăn, vậy thì cô sẽ nhanh chóng chen vào, nếu không thì sáu bé con sẽ khóc mất…
Chương 325
Ngay lúc Đào Anh Thy nghĩ như vậy mà quan sát anh, thì nhìn thấy môi
mỏng của Tư Hải Minh khẽ mở, ăn miếng thịt kia.
Điều này khiến cho Đào Anh Thy vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó, Bảo Hân đút cho anh, những đứa trẻ khác cũng theo đó mà đút cho anh.
Tư Hải Minh cũng giống cô, ăn hết sáu miếng thịt.
Đào Anh Thy quan sát vẻ mặt của Tư Hải Minh, không có cảm xúc gì cả, không hề nhìn thấy chút cảm xúc nào trên khuôn mặt thâm sâu khó lường của anh.
Hay là, đối với anh mà nói, làm việc này chỉ là đang giải quyết phiền phức mà thôi…
Nhưng mà, quan tâm anh nghĩ gì làm gì, chỉ cần không khiến cho sáu bé con khóc là được rồi.
Dì Hà ở bên cạnh nhìn thấy vậy, cũng rất vui mừng, càng nhìn càng hy vọng sau này một nhà tám người có thể ngày ngày vui vẻ giống như vậy. Buổi tối, ở trong phòng, dì Hà sửa sang lại ga giường cho Đào Anh Thy, sáu bé con thì ở bên cạnh chơi đùa.
Thứ bọn nhỏ đang chơi chính chính là đồ chơi mà Đào Anh Thy mua cho bọn nhỏ, khiến cho bọn nhỏ vô cùng yêu thích.
Đào Anh Thy ngăn cản động tác của dì Hà: “Dù không cần làm mấy việc này đâu.”
“Dù sao thì tôi cũng đang rảnh, ở nhà tôi cũng tự mình dọn dẹp mà, tới đây rồi lại không có cơ hội được làm. Một tháng tôi làm được ba trăm triệu VND, lại chỉ cần trông nom mấy đứa nhỏ, thật là ngại quá!” Dì Hà nói.
Đào Anh Thy nói: “Trông nom mấy đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì.”
“Trông nom mấy đứa nhỏ, tôi rất vui.” Dì Hà nói: “Cô nhìn bọn nhỏ mà xem, chúng đáng yêu như vậy, lại rất hiểu chuyện, tôi vô cùng thích bọn nhỏ, nếu mà một ngày không gặp bọn nhỏ tôi sẽ buồn đến chết mất. Hơn nữa, tôi giúp cô thu xếp mọi thứ, cũng không phải là giúp người ngoài mà.”
Trong lòng Đào Anh Thy vô cùng ấm áp, nhìn dáng vẻ vui vẻ của sáu bé con, hỏi: “Bọn nhóc sống ở Biệt thự Minh Uyển như thế nào? Cũng vui vẻ như vậy sao? Tư Hải Minh đối xử với bọn nhóc như thế nào?”
“Ngài Hải Minh là đối xử với con của mình mà tất nhiên là rất tốt, điều đó chắc chắn khỏi phải bàn cãi rồi, hơn nữa, đêm qua còn ngủ cùng với mấy đứa nhỏ, chẳng qua là, sáng sớm nhìn sắc mặt của ngài Hải Minh có vẻ không được tốt lắm, chắc là ngủ không ngon giấc, trông nom sáu bé con làm sao có thể dễ dàng cho được.” Dì Hà cười trộm nói.
Đào Anh Thy cũng hiểu ra, chẳng trách sáu bé con muốn cô và Tư Hải Minh ngủ cùng nhau.
“Tính khí của Tư Hài Minh vào lúc sáng sớm thường không được tốt, hôm ấy sắc mặt của anh ta không tốt cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Đúng vậy, quản gia cũng nói với tôi như vậy.” Dì Hà hơi dừng lại một chút, lại nói: “Lúc bọn trẻ ở trường học thì cũng không có gì, chủ yếu là sau khi trở về, thường thường muốn tìm mẹ, đặc biệt là vào buổi tối… Anh Thy à, cô không muốn cho mấy đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh hay sao?”
Đào Anh Thy hỏi: “Dì có thấy Liêu Ninh đến gây sự với anh ta vào lúc tối không?”
“Tôi biết, ngay sau đó tôi đã đưa mấy đứa trẻ vào phòng.” Dì Hà nghĩ đến việc này cũng thở dài: “Làm sao có thể hoàn toàn không đề ý đến cảm nhận của cô mà làm ra mấy chuyện như vậy chứ? Nhưng tôi cảm thấy nên xem xét đến tương lai sau này của mấy đứa nhỏ mà cô thử sống chung với ngài Hải Minh xem sao.” Đào Anh Thy trầm mặc, thử sống chung với nhau?
Không, chỉ nghĩ đến điều đó thôi mà cô cũng không muốn nghĩ nữa là.
Cô và Tư Hải Minh, vĩnh viễn không có khả năng.
Cô cũng không thể thích người như Tư Hải Minh được, ở cùng với anh, đây là một chuyện rất đáng sợ, nói gì đến việc sống chung một nhà nữa cơ chứ.
Dì Hà có thể không hiểu nỗi sợ hãi của cô…
Hiện giờ tất cả sự lựa chọn của cô đều là do Tư Hải Minh ép buộc cả…
Cô tắm cho sáu bé con ở trong phòng của chúng. Bọn nhỏ vừa tắm vừa thổi bong bóng, còn dùng ngón tay nho nhỏ đầy
thịt của mình mà chọc bong bóng, vô cùng dễ thương.
Từng đứa một ôm lấy giường, giống như một cục thịt dễ thương đang ở trên giường vậy.
Nhìn thấy mà thật muốn cắn một ngụm.
Chẳng qua là sau khi Đào Anh Thy tắm xong cho mấy đứa nhỏ thì trên người cũng ướt hết rồi, nói: “Các con ngoan nha, mẹ đi tắm một chút, sau khi tắm xong sẽ qua đây với các con, được không?”
“Dạ, được ạ!” Sáu bé con đồng ý.
Đào Anh Thy trở về căn phòng trước kia của cô, vừa mới mở cửa, đã nhìn thấy một bóng dáng màu đen đang ngồi trên ghế sofa, khiến cô sợ đến mức tay đang đẩy cửa ra cũng dừng lại.
Cô không đóng cửa, trực tiếp tiến vào, thầm nghĩ Tư Hải Minh qua đây làm gì?
Bởi vì chuyện của Liêu Ninh hay sao?
Trong lòng bỗng nhiên thấy lo lắng.
Chương 326
Trước đây chưa từng giở trò là bởi vì có sáu đứa nhỏ ở bên cạnh, hiện giờ thì sao…
Hơi thở của Tư Hải Minh đã tràn ngập trong không khí, quấn quanh cơ thể cô, khiến cô chỉ dám hít thở một cách dè dặt.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Đào Anh Thy cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi cất tiếng hỏi.
“Đến phòng cô vào giờ này, cô nghĩ là có chuyện gì?” Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh mang theo ánh nhìn thâm sâu và hung hãn.
Đào Anh Thy rời mắt sang hướng khác, cô cố tình nói: “Vì chuyện của Liêu Ninh.”
Tư Hải Minh đặt chân đang vắt chéo xuống, sau đó đứng dậy, không khí trong phòng cũng trở nên bất an theo động tác của anh.
Đào Anh Thy hơi lùi về sau, chẳng mấy chốc, cơ thể đã áp sát vào tường, không thể lùi tiếp được nữa.
Ngay sau đó, bóng người Tư Hải Minh đã lập tức áp xuống.
Khí oxy cũng trở nên loãng hơn.Nhịp tim càng trở nên rối loạn.
“Có phải cô đã sống quá thoải mái rồi nên thích chọc tức tôi đúng không?” Khi Tư Hải Minh nói ra lời này, giọng nói tuy rằng nguy hiểm nhưng giọng điệu thì không hề thay đổi, cũng không quá đáng sợ.
Đào Anh Thy nhìn đôi mắt đen như hai hố sâu của anh, cô không biết người đàn ông này đang suy nghĩ điều gì. Cô quay người định đi qua người Tư Hải Minh, nhưng đã bị anh dùng một tay giữ chặt vai, không thể nhúc nhích.
Đôi lông mày thanh mảnh và xinh đẹp của Đào Anh Thy khẽ chau lại: “Lẽ nào không phải là anh đang giận cá chém thớt sao?”
“Chẳng phải cô và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi sao? Hả?”
Đào Anh Thy nghĩ đến sự lựa cho mà trước đây Tư Hải Minh cho cô chọn, một là không làm con gái của Liêu Ninh, hai là làm người phụ nữ của anh.
Cô đã lựa chọn về sau.
“Thật sự là đã không còn quan hệ gì nữa. Anh đừng ép vào tôi, tôi phải đi lấy quần áo rồi tới chơi với các con!”
“Không tắm à?”
“Tôi đứng ở đây cũng đâu tắm được!” Đào Anh Thy nói với giọng không
“Tắm chung đi.”
“.” Đào Anh Thy tỏ ra khó chịu, người đàn ông này đợi ở đây chỉ vì để tắm chung thôi sao? Sở thích gì kỳ cục vậy?
“Tôi tới đây để chơi cùng các bé con, anh đừng như vậy có được không?”
Cô dùng lực đẩy anh ra, lúc quay người rời đi, do quá hoảng loạn nên chân trái vấp vào chân phải. “Á..” Đào Anh Thy giật mình, hai chân bỗng chốc mềm nhũn, cô túm lấy
Tư Hải Minh trong vô thức. Thật không ngờ anh lại thuận thế đè cô xuống dưới thân mình, khiến cô vô cùng hoàng hốt: “…”
“Cô thế này là không đợi được nữa rồi à?” Giọng nói trầm khàn của Tư Hải Minh vang lên.
Đào Anh Thy không ngờ được rằng mình lại kéo anh xuống!
Cô khẽ chau mày: “Không phải như anh nghĩ đâu, mau đứng lên.”
Đôi mắt đen thẳm của Tư Hải Minh mang theo ánh nhìn hung hãn, anh chẳng những không đứng lên mà đôi tay còn lướt xuống phía dưới. vui. Đào Anh Thy giật mình, cô còn chưa kịp giãy giụa thì đã nghe thấy tiếng bước chân đang chạy bịch bịch bịch ở bên ngoài.
Nghe giống nhứ…bước chân của sáu đứa nhỏ? Sao các bé con lại chạy qua đây?
“Ba ơi, mẹ ơi, ba mẹ đang chơi trò gì thế?” Sáu bé con mặc trên người bộ đồ ngủ vô cùng đáng yêu, dáng người tròn vo mũm mĩm, trên áo ngủ in hình những con vật nhỏ khác nhau. Các bé áp sát vào cửa, ngơ ngác nhìn hai người đang nằm đè lên nhau trên mặt đất. Không đợi hai người kịp phản ứng, cặp mắt của chúng đã sáng rực lên: “Mẹ ơi, tụi con cũng muốn chơi!”
“Con muốn chơi!” Bảo Nam bước vào phòng.
“Con cũng muốn chơi!” Bảo Long nói.
“Chơi!” Bảo My cũng reo lên.
“Trò này hay quá!” Bảo Hân phấn khích.
“Mẹ ơi!” Bảo An cất tiếng gọi.
Đào Anh Thy vô cùng hoảng hốt: “Đừng! Đợi chút đã! Để mẹ đứng dậy..”
Cô còn chưa nói dứt lời, sáu bé con đã lần lượt nhảy lên người Tư Hải
Minh, giống như một bầy chim cánh cụt nhỏ.
Tất cả các bé đều đã nhảy lên.
“..” Đào Anh Thy ngây ngốc nhìn sáu đứa nhỏ trèo lên người Tư Hải Minh.
Thế nhưng sức nặng đè lên người cô không hề tăng thêm.
Cô biết, Tư Hải Minh đã một mình chống đỡ sức nặng của cả sáu bé.
Anh giống như không hề bị sáu đứa nhỏ đè lên, anh nhìn xuống Đào Anh Thy bằng đôi mắt đen sâu thẳm, hai mắt giống như hai hố đen đang muốn hút cô vào.
Ánh mắt Đào Anh Thy hơi lóe lên rồi lại quay mặt đi.
“Ui! Con trèo lên được rồi!” Bảo Nam ngồi trên vai Tư Hải Minh, vui vẻ vẫy vẫy hai tay.
Chương 327
Bé Bảo An khó khăn lắm mới trèo lên được, hiện giờ lại ngã nhào xuống dưới. Cậu bé ngồi dậy nhìn bọn họ, khuôn mặt bầu bĩnh trông vô cùng đáng yêu.
“Bảo An, lên đây!” Bảo Vỹ giơ tay ra kéo lấy em trai.
Mắt Bảo An chợt sáng lên, cậu bé bò dậy rồi trèo lên một lần nữa với sự giúp đỡ của chị gái.
“Bảo Nam, Bảo Vỹ, các con mau xuống.” Đào Anh Thy còn chưa nói hết câu, cơ thể Tư Hải Minh đã hạ thấp xuống, môi mỏng của anh chạm vào đôi môi đang hé mở của cô, khiến cô hít thở không thông, lời chưa kịp nói ra chỉ đành nuốt xuống cổ họng.
Đây không phải là hôn sâu, chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng lại khiến khóe môi cô run rẩy.
Trông thì có vẻ như Tư Hải Minh không chống đỡ nổi sức nặng đè xuống của sáu đứa nhỏ nên mới bất ngờ hôn cô.
Nhưng Đào Anh Thy biết rằng, khả năng anh không chống đỡ được còn thấp hơn không.
Cô không ngờ Tư Hải Minh lại làm hành động như thế này ngay khi các bé con đang ở đây. Mặc dù các bé ở phía trên, bị lưng anh chắn lại, không thể nhìn thấy hành động lén lút mờ ám của hai người họ, nhưng Đào Anh Thy vẫn vô cùng căng thẳng.
Giống như đang lén lút làm chuyện gì đó không đứng đắn ngay trước mặt các con!
Đào Anh Thy đầy môi mỏng của Tư Hải Minh ra rồi vội vàng quay mặt đi: “Bảo Nam, Bảo Vỹ, đừng nghịch nữa, mau xuống đi được không?”
Bảo Nam bò trên vai Tư Hải Minh, đôi mắt to tròn và sáng long lanh: “Mẹ ơi, chơi cái này vui quá! Sau này ngày nào chúng ta cũng chơi trò này nhé!”
“Con cũng muốn chơi!” Bảo Vỹ là người tán thành đầu tiên.
“Con muốn chơi!” Bảo Long cũng nói theo.
“Con…Con cũng muốn chơi.” Bảo My nói giọng thỏ thẻ.
“Vui quá đi!” Bảo Hân kích động.
“…Chơi!” Hai bàn tay nhỏ mũm mĩm của Bảo An túm chặt áo Tư Hải Minh, sợ bị rơi xuống.
Trên trán Đào Anh Thy lúc này đã lấm tấm mồ hôi, lại còn đòi ngày nào cũng chơi sao? Yêu cầu thế này thì cô quả thực không dám nhận lời!
“Các con ngoan, chơi cũng đủ rồi đó, giờ thì xuống đi, được không?”
Tư Hải Minh khẽ động đậy người, sáu đứa nhỏ lần lượt rơi xuống khỏi lưng anh, bé nào cũng lăn tròn hai vòng trên đất.
Đào Anh Thy vội vàng đầy anh lên rồi trườn ra khỏi người anh, cả tay và chân đều dùng sức, nếu như nói là đang trốn chạy vào đồng hoang thì cũng không ngoa. Hài má cô ửng hồng vì ngạt, trông rất đáng yêu.
Ánh mắt của Tư Hải Minh lướt qua khuôn mặt cô, sau đó anh nhìn cô chăm chú không rời.
Đào Anh Thy đứng dậy rồi quay người đi lấy quần áo, cô lấy đại một bộ đồ trong phòng treo đồ rồi vội vàng đi ra ngoài.
“Đi thôi! Mẹ sẽ ngủ cùng các con nha!” Đào Anh Thy cất tiếng gọi các bé
“Vâng ạ!” Sáu đứa nhỏ thi nhau vỗ tay, sau đó cùng đi theo cô.
Dì Hà vẫn luôn đứng đợi ở ngoài cửa.
Mặc dù bà đã rất thân với các bé con của Đào Anh Thy, vào phòng cũng con. không sao cả, nhưng trước giờ bà vẫn luôn là một người cư xử có phép tắc, phân biệt chủ tớ rõ ràng.
Đặc biệt là Tư Hải Minh vẫn còn đang ở đây.
Đi được một đoạn, Bảo Hân bỗng quay đầu lại rồi đi tới trước mặt Tư Hải Minh, cô bé ngước đầu lên nhìn anh, hai mắt sáng ngời: “Ba ơi, ba cũng ngủ cùng tụi con đúng không ạ?”
Đào Anh Thy đang đi phía trước, khi nghe thấy con gái nói vậy, sống lưng cô bỗng chốc cứng đờ.
Đừng nói là thật sự ngủ cùng đó nhé? Bảo Hân à…
Đào Anh Thy vừa nghĩ đến đây, Bảo An cũng đã chạy qua đó, cậu bé đứng im lặng bên cạnh Bảo Hân, tuy không lên tiếng nhưng lại lặng lẽ nhìn lên như muốn thể hiện sự ủng hộ thầm lặng của mình.
“…” Đào Anh Thy không biết nên nói gì.
“Có phải ba không muốn ngủ cùng tụi con nữa đúng không? Ba không yêu tụi con nữa sao?” Đôi mắt Bảo Hân đã rưng rưng nước.
Trên mặt Bảo An lộ rõ sự thất vọng.
Tư Hải Minh lườm Đào Anh Thy một cái rồi nói: “Đợi lát nữa nhé.”
Đào Anh Thy sững người, đang định lên tiếng phản đối.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui mừng rạng rỡ của các bé con, cô lại nuốt những lời định nói xuống.
Dì Hà kéo sáu đứa nhỏ rời đi, Đào Anh Thy vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô nhìn Tư Hải Minh đang đi tới: “Giường nhỏ quá, không đủ chỗ để nhiều người ngủ vậy đâu. Lúc tôi không có ở đây thì anh ngủ cùng bọn trẻ là được rồi.”
Tư Hải Minh đứng lặng hồi lâu trước mặt cô, bóng người cao lớn như bao bọc lấy cô, không để lộ bất kì cảm xúc nào: “Phải ngủ thì mới biết có ngủ được hay không chứ. Hay là, cô đi nói với bọn trẻ đi?
Chương 328
Nói rồi, anh lướt qua người cô và rời đi.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn theo bóng người cao lớn ấy, mím chặt môi đầy bất mãn.
Sao cô có thể đi nói với lũ trẻ chuyện này chứ? Dù là nhịn cũng phải cố nhẫn nhịn!
Buổi tối khi đi ngủ.
Tám người thực sự nằm trên cùng một chiếc giường.
Thật ra chiếc giường đó cũng không hề nhỏ.
Hai người lớn và sáu đứa trẻ con hoàn toàn có thể nằm ngủ được.
Đây là lần đầu tiên sáu đứa nhỏ được ngủ cùng ba mẹ, trong lòng cảm thấy rất lạ lẫm.
Lúc thì nằm bò trên người ba, lúc sau lại bò lên người mẹ, chúng lăn qua lộn lại, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Đây cũng là lần đầu tiên Tư Hải Minh nằm ngủ như thế này, mặt anh nhìn thì không có biểu hiện gì nhiều, nhưng trong lòng thì hoàn toàn ngược lại.
Hiện giờ anh đã không còn tâm trạng làm chuyện đó nữa rồi.
Tư Hải Minh đặt mấy đứa nhỏ nằm vào giữa giường, ngăn cách giữa cô và anh.
Đào Anh Thy kể chuyện cho các bé con nghe, sau khi chúng đã ngủ say, cô nhắm mắt lại rồi ôm lấy Bảo An đang nằm gần nhất, hít hà mùi sữa trên người cậu bé và chuẩn bị đi ngủ. Ngủ sớm dậy sớm, cô không muốn phải đối diện với Tư Hải Minh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đào Anh Thy tỉnh giấc, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, cô quay sang ôm lấy bé con bên cạnh trong vô thức.
Thế nhưng không phải cảm giác mềm mại như bình thường mà là cảm giác của cơ thịt rắn chắc.
Cô hơi hoảng hốt, từ từ mở mắt, hình ảnh hiện ra trước mắt cô chính là lồng ngực của một người lớn.
Mặt cô đang áp sát vào ngực Tư Hải Minh, đầu gối trên cánh tay rắn chắc của anh.
Sao cô lại ngủ trong vòng tay của Tư Hải Minh nhỉ?
Nhìn sang sáu đứa nhỏ, không biết chúng đã nằm xuống phía dưới chân giường tự bao giờ, lũ nhỏ đang nằm bò trên chân của cô và Tư Hải Minh.
Bảo An và Bảo Hân nằm cong người như tư thế khi còn trong bụng mẹ, Bảo Long và Bảo My thì nằm quay mặt vào nhau ngủ, đầu gác lên chân Tư Hải Minh.
Bảo Vỹ ôm chân Đào Anh Thy.
Bảo Nam…
Chắc là đã lăn xuống dưới giường rồi.
Đào Anh Thy khẽ nhúc nhích, quả nhiên đã nhìn thấy Bảo Nam đang nằm trên tấm đệm cạnh giường, hai chân và hai tay dang rộng.
Nhìn các bé con đang năm xoay ngang xoay dọc trên giường, trông dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Lại nhìn sang Tư Hải Minh đang ngủ say, ánh mắt Đào Anh Thy bỗng chốc trở nên lạnh lùng hẳn.
Khi cô vừa định ngồi dậy để xuống giường, eo đã bị tay anh giữ lại.
Đào Anh Thy định gỡ tay Tư Hải Minh ra, nhưng bàn tay anh chẳng những không buông lỏng, ngược lại còn ôm càng chặt hơn, cánh tay cô vừa thu sức, cả người lại nằm gọn trong vòng tay anh. “…” Đào Anh Thy lại bị Tư Hải Minh ôm vào lòng.
Sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Người đàn ông này là đang ngủ hay thức vậy?
Đúng lúc Đào Anh Thy đang định sống chết vùng vẫy giãy giụa để thoát
“Ưm..” Bảo An đã tình giấc.
Tiếp theo là Bảo Long và Bảo My.
Các bé con đều lần lượt tỉnh dậy.
“Mẹ ơi..” Bảo Nam đưa tay lên dui mắt, hai tay bám lấy thành giường. Khi mở mắt ra thì nhìn thấy Đào Anh Thy, cậu bé lập tức trèo lên giường rồi nhào vào lòng cô: “Mẹ ơi!”
Thấy Bảo Nam nhào tới, các bé khác cũng muốn nhào theo.
Sau đó từng béo một bò lên người Đào Anh Thy và Tư Hải Minh.
“Ba ơi, ánh nắng chiếu vào mông con rồi! Mông con sắp bị đốt cháy rồi nè!” Bảo Nam thì thầm trước mặt Tư Hải Minh.
Bảo Long còn tò mò dùng những ngón tay mũm mĩm của mình để mở mắt anh ra,
Bàn tay to lớn của Tư Hải Minh nắm lấy bàn tay mũm mĩm ấy của bé con, anh nhíu mày, mắt vẫn chưa mở nhưng đã cảm nhận được bàn tay sắp chạm vào mặt mình.
Tâm trạng Đào Anh Thy vô cùng thoải mái, cô bước xuống giường rồi rời khỏi phòng, về phòng của mình để vệ sinh cá nhân, không hề quan tâm tới cảnh tượng trên giường.
Dì Hà nhìn thấy cô bèn hỏi: “Các bé con đã dậy rồi sao?”
“Dậy rồi ạ, cứ để bọn chúng chơi trên giường một lát! Tôi đi đánh răng rửa mặt đã rồi sẽ tới gọi chúng.” Đào Anh Thy nói.
“Vâng.”
Trên bàn ăn, sáu đứa nhỏ rất háu ăn, ăn từng miếng từng miếng trông vô ra. cùng thỏa mãn, những chiếc miệng bé bé xinh xinh đang nhai chóp chép.
Các đĩa đựng thức ăn trước mặt mỗi người đều không giống nhau, trên đó in hình đủ các con vật nhỏ.
Những hình vẽ động vật dễ thương này dường như đang hòa quyện với vẻ đáng yêu của các bé.
Chỉ là Tư Hải Minh vì phải miễn cưỡng dậy cho nên sắc mặt không tốt cho lắm.
Di Hà bước tới: “Anh Thy, cô có điện thoại.”
Chương 329
Đào Anh Thy hơi ngây ra, cô lo rằng lại là Đào Hải Trạch gọi tới. Nhưng nếu như không nghe thì cũng hơi kỳ.
Cô đứng dậy, cầm theo điện thoại rời khỏi phòng ăn.
Tư Hải Minh đưa mắt nhìn theo, ánh mắt anh sáng rực mà sắc sảo.
Cô tới phòng khách, giơ máy lên xem ai gọi tới thì hóa ra lại là Trương Thiên Di.
“Alo, chị Di, chị gọi tôi có việc gì không?”
“Khi nào thì cô tới đài truyền hình đây?”
“Tôi đã nghỉ việc rồi mà?”
“Nhưng thực sự là tôi hết cách rồi. Trợ lý mới kiểu gì thì kiểu vẫn không thích, cô vẫn ổn hơn. Vậy nên tôi muốn nói là nếu bây giờ cô chưa có việc gì thì có thể tiếp tục làm được không?” Trương Thiên Di hỏi.
Đào Anh Thy không ngờ Trương Thiên Di lại đưa ra yêu cầu như vậy. Đây là chủ ý của Trương Thiên Di hay là…hay là của Tư Hải Minh chứ?
Đào Anh Thy nhìn về phía phòng ăn, nghĩ bụng có đi hay không. Nếu đây là chủ ý của Tư Hải Minh mà cô không tới đài truyền hình thì Tư Hải Minh sẽ gây sức ép cho những chỗ khác. Vậy thì còn ai dám nhận cô?
“Để tôi suy nghĩ xem sao đã”.
“Còn suy nghĩ gì nữa chứ? Đừng suy nghĩ nữa, cứ như vậy nhé. Mấy hôm nay cô có thời gian thì qua đây, bye bye” dứt lời, Trương Thiên Di cúp máy luôn. “…” Đào Anh Thy.
Lại còn thương lượng kiểu ép buộc thế này nữa sao…
Đào Anh Thy quay trở lại bàn ăn thì phát hiện ra sắc mặt Tư Hải Minh không được ổn cho lắm, không giống với lúc nãy khi anh vừa mới tỉnh dậy.
Nhưng anh như vậy thì cũng chả ảnh hưởng đến sáu đứa nhóc đang ăn uống hăng say.
Quái lạ, cái người này làm sao thế? Chẳng lẽ đang ăn cơm mà nghe một cuộc điện thoại cũng không được à?
Đào Anh Thy im lặng một hồi rồi lên tiếng hỏi: “Chuyện bên đài truyền hình là do anh đề xuất đấy à?”
Ánh mắt Tư Hải Minh khẽ dao động: “Cô có ý kiến gì à?” anh nói với vẻ mặt không còn lạnh lùng như trước đó nữa.
Đào Anh Thy hỏi: “Thế nếu tôi muốn tới chỗ khác làm việc thì sao?”
“Được”.
Đào Anh Thy hơi bất ngờ, cô nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Trong khoảnh khắc này cô không thể hiểu được lời nói của anh có bao
nhiêu phần trăm là thật.
Tôi mua lại công ty đó là được”.
Đào Anh Thy cụp mắt xuống, tiếp tục ăn sáng.
Anh bày ra cái vẻ dễ tính thoải mái là thể đẩy nhưng trong thâm tâm lại toan tính đáng sợ như vậy.
Sự kiểm soát này của anh không chỉ cần đến khả năng về nhân lực mà còn cần cả khả năng về tài chính.
Đúng là người đàn ông có tính chiếm hữu đáng sợ!
Cô đã sớm đoán được rằng sẽ như vậy mà vẫn đi hỏi, đúng là tự rước khổ vào thân.
Đào Anh Thy tự mình đưa sáu đứa trẻ tới trường trên chiếc Rolls-Royce của Tư Hải Minh.
Đưa đám nhóc tới trường.
Nếu là trước đây, Đào Anh Thy sẽ đứng nhìn sáu đứa nhóc đáng yêu cùng với những bạn nhỏ khác xếp hàng rồi lí la lí lắc đi vào trong. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, với quyền thế của Tư Hải Minh thì
thân phận của sáu đứa nhóc giờ đây đã không còn giống như lúc trước.
Chỉ với một làn đường ưu tiên duy nhất, Đào Anh Thy đã không còn phải chen chúc với hàng đống phụ huynh để đưa đón con như trước kia.
Nhìn đám trẻ được cô giáo đưa vào phòng học xong Đào Anh Thy mới rời mắt đi.
Cô liếc nhìn Tư Hải Minh bên cạnh nói: “Tôi về đây”.
“Lên xe” giọng nói với âm vực trầm đầy uy lực của Tư Hải Minh vang lên.
Đào Anh Thy hiểu ý anh, cô nói: “Cũng không tiện đường mà, tôi tự đi tàu điện ngầm là được”.
Dứt lời, cô đang định quay người bỏ đi thì Tư Hải Minh lập tức bắt lấy cổ tay cô, kéo cô tới trước mặt anh.
“…” Đào Anh Thy cảm thấy như ngừng thở vào giây phút va phải lồng ngực Tư Hải Minh và cảm nhận được sự rắn chắc ấy. Bóng hình Tư Hải Minh giờ đây đã che phủ hoàn toàn đôi mắt đen láy đang run rẩy của cô.
“Đi đâu mà vội vàng vậy?”
Đào Anh Thy khẽ vùng vằng cổ tay nhưng không thể thoát được bàn tay anh. Cô nói: “Tôi về nhà! Tôi vẫn… tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ về chuyện bên đài truyền hình”.
“Hết rồi?” Tư Hải Minh hỏi.
“Hết rồi, chứ không thì còn chuyện gì được nữa?” Đào Anh Thy nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Anh có ý gì vậy chứ? Sao nói chuyện nghe kỳ cục vậy? Càng ngày càng
khó đoán. “Tốt nhất là như vậy. Lên xe. Tư Hải Minh buông tay cô ra, quay người bước lên xe.
Anh ngồi trên ghế lái màu đen, mắt nhìn về phía trước, không có vẻ gì là tức giận nhưng lại tỏa ra thứ uy lực khủng khiếp.
Chương 330
Tư Hải Minh đã nói “lên xe” những hai lần rồi. Đối với một người không mấy nhẫn nại như anh, Đào Anh Thy mà còn từ chối nữa thì biết hậu quả ra sao rồi đấy!
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi bụng bảo dạ được thôi, anh muốn chở thì cứ chở! Không lên thì phí quá, lên rồi lại còn tiết kiệm được bốn đồng đi tàu điện ngầm!
Nghĩ vậy cô bèn lên xe.
Thế nhưng lúc ở trong xe thì Tư Hải Minh đã không còn quá căng thẳng khiến người khác phải sợ như vừa rồi nữa.
Người đàn ông này đúng là nắng mưa thất thường mà.
Đào Anh Thy im lặng không nói gì, đưa mắt nhìn cảnh vật dần bị bỏ lại phía sau ngoài khung cửa kính.
Cả một chặng đường như thế không ai nói với ai câu nào.
Tới cổng khu chung cư thì Đào Anh Thy mới nói một câu cảm ơn rồi xuống xe.
Tư Hải Minh không nói gì cả, lạnh lùng quay đầu đi.
Sau khi chiếc Rolls-Royce đi khỏi tầm mắt mình, Đào Anh Thy mới quay người đi vào trong khu chung cư.
Cô leo năm tầng cầu thang, thở hổn hển đi tới cửa thì chợt ngây ra.
Thay cửa rồi sao?
Chắc không phải đi nhầm cửa rồi đấy chứ? Đào Anh Thy lấy chìa khóa ra mở cửa thì mới chắc chắn đây đúng là nơi ở của cô.
Thế cái cửa này…là do Tư Hải Minh cho người tới thay sao?
Anh tự đạp hỏng cửa, vậy nên anh không đền thì ai đền? Đây là điều đương nhiên!
Thật ra cô nói chưa suy nghĩ kỹ về chuyện tới đài truyền hình, nói như vậy là để qua mắt anh thôi.
Hơn nữa làm gì đến lượt cô xem xét về chuyện công việc chứ?
Nếu ở thành phố mà cũng bị Tư Hải Minh kiểm soát như vậy thì thà tới làm việc ở chỗ đài truyền hình quen thuộc cho xong.
Nghĩ vậy nên Đào Anh Thy lập tức gọi điện cho Trương Thiên Di để báo việc mai cô sẽ tới đài truyền hình.
Mai phải tới đài truyền hình làm việc rồi, vậy thì cô cũng nên ra ngoài đi vòng vòng xem xem có gì cần mua không mới được.
Đào Anh Thy đi vòng quanh cái siêu thị, đang miệt mài chọn khoai tây thì một bóng người xuất hiện bên cạnh cô.
“Anh Thy”.
Giọng nói quen thuộc trong những cơn ác mộng khiến Đào Anh Thy sợ đến nỗi tay run bần bật, đánh rơi khoai tây xuống nền đất.
Đào Hải Trạch cúi xuống nhặt khoai tây dưới đất lên đưa cho cô.
Đào Anh Thy nhìn ông ta, không có ý định đưa tay ra nhận lấy chỗ khoai tây. Cả người cô đã căng thẳng đến mức cứng đờ ra.
“Đã lâu không gặp, con vẫn hận ba sao?” Đào Hải Trạch đẩy kính nói: “Chuyện trước kia là lỗi của ba, ba xin lỗi con”.
Đào Anh Thy cắn chặt răng, cứ như thể chỉ cần cô thả lỏng một chút là cơ thể sẽ lại run lấy bẩy.
Cô đảo mắt thấy dòng người qua lại bên cạnh mình nên nỗi sợ trong thâm tâm mới vơi đi phần nào: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của ông!” “Ba biết trước đây ba đã quá đáng với con tới nhường nào, nhưng bây giờ ba đã thay đổi rồi. Chủ yếu là hồi đó ba có tài nhưng không gặp thời nên mới rượu chè bết bát, sau đó.” Đào Hải Trạch bày ra vẻ mặt ăn năn hối hận day dứt rồi ông ta nhìn Đào Anh Thy vẫn không hề thay đổi cảm xúc trên gương mặt, hỏi:
“Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện được không? Đứng đậy cũng không hay lắm”.
Đào Anh Thy vẫn đứng yên đó, không hề có ý định sẽ đi. Đào Hải Trạch kéo tay cô nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài nào”.
Khoảnh khắc bị động chạm đó Đào Anh Thy lại càng cảm thấy cơ thể mình cứng đờ hơn bao giờ hết.
Cứ như thể chỉ một giây sau đó thôi Đào Hải Trạch sẽ đánh đập cô vậy.
Thế nhưng cô không thể phản ứng lại được.
Cô sợ đến nỗi như một chiếc máy vừa rơi vào trạng thái tự bảo dưỡng, không thể hoạt động.
Ra đến bên ngoài Đào Hải Trạch mới nói: “Ba nghe mẹ con nói bây giờ con đang ở thành phố nên ba mới liên lạc với con. Ba vẫn luôn đi tìm con nhưng không biết con đã đi đâu. Bây giờ thấy con sống tốt như vậy là ba yên tâm rồi”.
Đào Anh Thy vẫn im lặng từ đầu tới cuối nhưng khi nghe ông ta nhắc tới “mẹ” thì ánh mắt cô khẽ dao động.
Cô hiểu rồi, việc Đào Hải Trạch có thể tìm được cô sao thiếu đi sự giúp đỡ của Liêu Ninh cơ chứ.
Tại sao bà ta cứ luôn tiết lộ thông tin về cô như thế?
Đúng lúc Đào Anh Thy biểu lộ một chút cảm xúc như thế thì Đào Hải
Trạch đã ôm cô vào lòng.
Đào Anh Thy lập tức cứng đờ cả người.
“Ba biết tới bây giờ con vẫn đang giận ba nhưng không sao cả. Nếu đã tìm được con rồi thì ba sẽ cố gắng bù đắp cho con. Ba còn muốn cùng con tới thăm bà nội nữa” Đào Hài Trạch nói.
Ánh mắt Đào Anh Thy khẽ lay động: “…Điều gì đã khiến ông nhớ đến bà nội thế?”
Đào Hải Trạch buông cô ra, thái độ càng thêm phần day dứt: “Hồi đầu ba có từng về. Nhưng khi về đến nơi thì bà nội đã mất rồi, con thì cũng chẳng biết đã đi đâu. Đáng lẽ ra ba nên về sớm hơn.”
Bình luận facebook