Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-157
Chương 157
Chương 157: Tôi là ba của Tư Viễn Hằng
Tư Viễn Hẳng thu lại ánh mắt sắc mạnh của mình
tồi trở về phòng.
‘Tư Triều Vũ vẫn đứng đó, từng cơ thịt trên mặt đều
đang run lên vì tức giận
Lại là vì người phụ nữ đó! Ông ta tuyệt đối không
thể nhân nhượng thêm được nữa!
Đào Anh Thy đần đần tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mê
man, cả người không chút sức lực.
Cô mở mắt ra nhìn xung quanh, nơi đây là một căn phòng hoàn toàn xa lạ, cô không biết bản thân mình đang ở đâu.
Đào Anh Thy đưa tay lên xoa xoa phần gáy đang
đau nhức, nghĩ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
Lúc đó cô tranh thủ giờ nghỉ trưa của đài truyền hình để chuẩn bị ra ngoài mua ít sữa bột cho sáu bé con, cô định sẽ lựa chọn loại sữa trước, tới lúc đó chỉ cần bảo nhân viên bán hàng gửi thẳng về nhà cho cô. là được. Như vậy sẽ không cần mang về đài truyền
hình, khiến người khác nghi ngờ.
Thế nhưng cô vừa rời khỏi đài truyền hình chưa
được bao lâu thì đã bị ai đó đánh ngất từ phía sau. Khi cô tỉnh lại thì bản thân đã ở đây.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô đã chọc giận ai rồi sao?
Khi Đào Anh Thy còn đang băn khoăn khó hiếu, cửa phòng đã bị người ta đấy ra. Cô ngước đầu lên nhìn, một người đàn ông trung niên bước vào, ông ta mặc vest và đi giày da, dáng người hơi lực lưỡng, biểu
cảm nghiêm nghị và có phần coi thường khinh bi.
Đôi lông mày thanh mảnh và xinh đẹp của Đào Anh Thy khẽ chau lại, cô cố gảng lục tìm trong kí ức, sau đó chắc chắn rằng bản thân không hề quen biết người này.
Cô đứng dậy và nhìn thẳng vào ông ta: “Ông là ai? Tại sao lại đưa tôi tới đây? Ông định làm gì?” Cô không nghĩ rằng đây là một chuyện tốt, nếu như là chuyện tốt.
thì sao phải dùng phương thức này chứ?
“Đào Anh Thy, mặc dù chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng tôi đã biết tới cô từ rất lâu rồi. Nếu như. không tính bữa tiệc sinh nhật của Tư Lệnh Sơn” Người này chính là Tư Triều Vũ – ba của Tư Viễn Hãng. Ông ta. đi vòng quanh Đào Anh Thy, ánh mắt như đang dò xét và đánh giá: “Quả nhiên là có vẻ đẹp quyến rũ được đàn ông”
Đào Anh Thy nghe Tư Triều Vũ nói vậy thì trong
lòng rất không thoải mái.
Nhưng tại sao lại nhắc đến bữa tiệc sinh nhật của
‘Tư Lệnh Sơn? Người đàn ông này xuất hiện trong tiệc
sinh nhật đó, vậy thì chắc chắn không phải là người bình thường?
“Ông và nhà họ Tư có quan hệ gì sao? Hay ông là người nhà họ Tư?” Đào Anh Thy chỉ có thể đoán được đến thế này. “Cũng coi như là có đâu óc đấy, tiếp tục đoán đi”
Đào Anh Thy không có tâm trạng đoán già đoán
non: “Tôi không đoán ra được”
“Tôi cũng không muốn giẩu cô, tôi là ba của Tư Viễn Hãng”
Đào Anh Thy vô cùng kinh ngạc và sửng sốt: “Ông là..ba của Tư Viễn Hằng sao? Sao ông lại phải đánh. ngất tôi, lại còn đưa tôi tới đây nữa? Tôi và Tư Viên
Hãng đã không còn quan hệ gì nữa rồi”
Cô không hiểu, cho dù cô và anh ta có quan hệ đi chăng nữa, thì cũng không nên dùng cách thức như thế này chứ?
Thật sự là quá dã man!
“Không có quan hệ gì sao?” Tư Triều Vũ cười khẩy:
“Lời này của cô chỉ có thế dùng đế lừa người khác thôi: “Tôi và Tư Viễn Hằng đã chia tay rồi” “Chia tay rồi mà vẫn vương vấn không dứt sao?”
‘Đào Anh Thy cản chặt môi, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu.
Cô còn không nhìn ra sao? Ba của Tư Viễn Hãng
rất không vừa ý đối với cô.
“Liêu Ninh đã khiển nhà họ Tư loạn tới mức gà bay.
chó sủa, hiện giờ cô lại chuẩn bị tiếp bước bà ta sao?”
Đào Anh Thy không đáp lại, tại sao mọi người ai cũng nghĩ xấu về cô như vậy? Cô đã làm gì sai? Cô thực sự không hiếu tại sao mình lại bị gán tiếng xấu này lên người!
Đào Anh Thy không muốn tranh luận với loại người
này: “Ông thích nghĩ sao thì tủy, tôi không tiếp” Nói
xong, cô xoay người định rời đi.
‘Tư Triều Vũ bước lên trước rồi túm lấy cánh tay cô,
sau đó cô bị ông ta đấy ngã sõng soài trên mặt đất
Tư Triều Vũ nhìn cô bắng vẻ mặt méo mó vặn vẹo:
“Còn định chạy sao?”
‘Đào Anh Thy ngồi bệt trên mặt đất, cô quay mặt nhìn vẻ mặt méo mó của ông ta, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh, khuôn mặt nhợt nhạt tái xanh: “Tư Hải
Minh chắc chắn sẽ đi tìm tôi!” “Sao anh ta lại phải đi tìm cô?”
Đào Anh Thy im lặng không nói gì, hiện giờ sự sống hay cái chết của cô đều do Tư Hải Minh quyết định.
Cô không hề nói cho ông ta biết, trên người cô còn
có gắn thiết bị theo dõi.
Nếu như Tư Hải Minh phát hiện vị trí mà cô đang ở
có gì bất thường, anh nhất định sẽ tìm tới.
“Cô thật sự nghĩ bản thân mình được xem trọng đến vậy sao?” Tư Triều Vũ ngồi xổm xuống trước mặt cô, cơ thể Đào Anh Thy vô thức lùi dăn về sau, giờ đây.
cảm giác lo lẳng bất an đã bao trùm lấy cô…
Chương 157: Tôi là ba của Tư Viễn Hằng
Tư Viễn Hẳng thu lại ánh mắt sắc mạnh của mình
tồi trở về phòng.
‘Tư Triều Vũ vẫn đứng đó, từng cơ thịt trên mặt đều
đang run lên vì tức giận
Lại là vì người phụ nữ đó! Ông ta tuyệt đối không
thể nhân nhượng thêm được nữa!
Đào Anh Thy đần đần tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mê
man, cả người không chút sức lực.
Cô mở mắt ra nhìn xung quanh, nơi đây là một căn phòng hoàn toàn xa lạ, cô không biết bản thân mình đang ở đâu.
Đào Anh Thy đưa tay lên xoa xoa phần gáy đang
đau nhức, nghĩ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
Lúc đó cô tranh thủ giờ nghỉ trưa của đài truyền hình để chuẩn bị ra ngoài mua ít sữa bột cho sáu bé con, cô định sẽ lựa chọn loại sữa trước, tới lúc đó chỉ cần bảo nhân viên bán hàng gửi thẳng về nhà cho cô. là được. Như vậy sẽ không cần mang về đài truyền
hình, khiến người khác nghi ngờ.
Thế nhưng cô vừa rời khỏi đài truyền hình chưa
được bao lâu thì đã bị ai đó đánh ngất từ phía sau. Khi cô tỉnh lại thì bản thân đã ở đây.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô đã chọc giận ai rồi sao?
Khi Đào Anh Thy còn đang băn khoăn khó hiếu, cửa phòng đã bị người ta đấy ra. Cô ngước đầu lên nhìn, một người đàn ông trung niên bước vào, ông ta mặc vest và đi giày da, dáng người hơi lực lưỡng, biểu
cảm nghiêm nghị và có phần coi thường khinh bi.
Đôi lông mày thanh mảnh và xinh đẹp của Đào Anh Thy khẽ chau lại, cô cố gảng lục tìm trong kí ức, sau đó chắc chắn rằng bản thân không hề quen biết người này.
Cô đứng dậy và nhìn thẳng vào ông ta: “Ông là ai? Tại sao lại đưa tôi tới đây? Ông định làm gì?” Cô không nghĩ rằng đây là một chuyện tốt, nếu như là chuyện tốt.
thì sao phải dùng phương thức này chứ?
“Đào Anh Thy, mặc dù chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng tôi đã biết tới cô từ rất lâu rồi. Nếu như. không tính bữa tiệc sinh nhật của Tư Lệnh Sơn” Người này chính là Tư Triều Vũ – ba của Tư Viễn Hãng. Ông ta. đi vòng quanh Đào Anh Thy, ánh mắt như đang dò xét và đánh giá: “Quả nhiên là có vẻ đẹp quyến rũ được đàn ông”
Đào Anh Thy nghe Tư Triều Vũ nói vậy thì trong
lòng rất không thoải mái.
Nhưng tại sao lại nhắc đến bữa tiệc sinh nhật của
‘Tư Lệnh Sơn? Người đàn ông này xuất hiện trong tiệc
sinh nhật đó, vậy thì chắc chắn không phải là người bình thường?
“Ông và nhà họ Tư có quan hệ gì sao? Hay ông là người nhà họ Tư?” Đào Anh Thy chỉ có thể đoán được đến thế này. “Cũng coi như là có đâu óc đấy, tiếp tục đoán đi”
Đào Anh Thy không có tâm trạng đoán già đoán
non: “Tôi không đoán ra được”
“Tôi cũng không muốn giẩu cô, tôi là ba của Tư Viễn Hãng”
Đào Anh Thy vô cùng kinh ngạc và sửng sốt: “Ông là..ba của Tư Viễn Hằng sao? Sao ông lại phải đánh. ngất tôi, lại còn đưa tôi tới đây nữa? Tôi và Tư Viên
Hãng đã không còn quan hệ gì nữa rồi”
Cô không hiểu, cho dù cô và anh ta có quan hệ đi chăng nữa, thì cũng không nên dùng cách thức như thế này chứ?
Thật sự là quá dã man!
“Không có quan hệ gì sao?” Tư Triều Vũ cười khẩy:
“Lời này của cô chỉ có thế dùng đế lừa người khác thôi: “Tôi và Tư Viễn Hằng đã chia tay rồi” “Chia tay rồi mà vẫn vương vấn không dứt sao?”
‘Đào Anh Thy cản chặt môi, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu.
Cô còn không nhìn ra sao? Ba của Tư Viễn Hãng
rất không vừa ý đối với cô.
“Liêu Ninh đã khiển nhà họ Tư loạn tới mức gà bay.
chó sủa, hiện giờ cô lại chuẩn bị tiếp bước bà ta sao?”
Đào Anh Thy không đáp lại, tại sao mọi người ai cũng nghĩ xấu về cô như vậy? Cô đã làm gì sai? Cô thực sự không hiếu tại sao mình lại bị gán tiếng xấu này lên người!
Đào Anh Thy không muốn tranh luận với loại người
này: “Ông thích nghĩ sao thì tủy, tôi không tiếp” Nói
xong, cô xoay người định rời đi.
‘Tư Triều Vũ bước lên trước rồi túm lấy cánh tay cô,
sau đó cô bị ông ta đấy ngã sõng soài trên mặt đất
Tư Triều Vũ nhìn cô bắng vẻ mặt méo mó vặn vẹo:
“Còn định chạy sao?”
‘Đào Anh Thy ngồi bệt trên mặt đất, cô quay mặt nhìn vẻ mặt méo mó của ông ta, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh, khuôn mặt nhợt nhạt tái xanh: “Tư Hải
Minh chắc chắn sẽ đi tìm tôi!” “Sao anh ta lại phải đi tìm cô?”
Đào Anh Thy im lặng không nói gì, hiện giờ sự sống hay cái chết của cô đều do Tư Hải Minh quyết định.
Cô không hề nói cho ông ta biết, trên người cô còn
có gắn thiết bị theo dõi.
Nếu như Tư Hải Minh phát hiện vị trí mà cô đang ở
có gì bất thường, anh nhất định sẽ tìm tới.
“Cô thật sự nghĩ bản thân mình được xem trọng đến vậy sao?” Tư Triều Vũ ngồi xổm xuống trước mặt cô, cơ thể Đào Anh Thy vô thức lùi dăn về sau, giờ đây.
cảm giác lo lẳng bất an đã bao trùm lấy cô…
Bình luận facebook