Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1649
“Nhà họ Đế đã hết thời rồi, cậu ba nhà họ Đế đã chết, hiện giờ chúng tôi chỉ tập trung tinh thần để đối phó với cậu hai nhà họ Đế thôi, mà cô chính là điểm mấu chốt” Peter Kim nói.
“Anh cảm thấy có bao nhiêu phần thắng” Vô Tội lên tiếng.
“Cái này khó mà nói được, nhưng vì cùng một mục tiêu chúng ta phải thử mới biết được. Không thử thì cứ đợi mà làm phạm nhân, hoặc là chết hoặc là thắng, ai bằng lòng làm phạm nhân cơ chứ?” Peter Kim nói.
Vô Tội cảm thấy những lời này rất đúng.
Đối với cô ta của mười mấy năm nay, tự do chính là khát vọng duy nhất.
Vô Tội định muốn trốn ra ngoài rồi sống những ngày tháng đơn giản nhưng suy cho cùng là do cô ta nghĩ nhiều.
“Anh cảm thấy tới khu vực Đông Nam Á, trốn ở nơi nào có thể trốn khỏi sự tìm kiếm của nhà họ Đế ấy” Vô Tội nói.
“Chuyện này thì cô cứ yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi”
Peter Kim nói.
Vô Tội nghĩ, như thế này thì còn gì bằng nữa.
“Điều đáng tiếc duy nhất chính là không thể mang con gái nhà họ Đế đi theo được” Peter Kim nói.
Vô Tội không lên tiếng, cô ta nhìn về phía xa xa.
Nơi đó có một con thuyền đang âm thầm tới đây.
Trước khi trời tối Đế Hạo Thiên vẫn không phát hiện ra tung tích của Vô Tội nên anh ta đã từ bỏ.
Trên đường trở về, Đế Hạo Thiên gọi điện thoại cho Tư Hải Minh, anh ta nói: “Cậu có biết người tên Lạc Du Cẩn không?”
“Tôi biết.”
“Anh ta có lai lịch gì?”
“Là một người trí thức ở thủ đô, là người có năng lực duy nhất ở nhà họ Lạc, có điều sức khỏe của anh ta không được tốt lắm thôi”
“Tôi muốn đưa người này đi, cậu xử lý hậu quả đi” Đế Hạo Thiên nói xong thì cúp điện thoại, tuy anh ta mỉm cười nhưng trong ánh mắt không có ý cười.
“Vô Tội, cô có bao giờ thấy trẻ con đánh thắng ba mẹ chưa?”
Sau khi Tư Hải Minh dặn dò Chương Vĩ qua điện thoại thì quay về phòng ngủ.
Đế Anh Thy tắm xong thì cầm điện thoại di động dựa vào ban công, cũng may điện thoại vẫn chưa hỏng.
Cô vốn định đón mấy đứa trẻ nhưng sau đó lại xảy ra chuyện ở bệnh viện nên Tư Hải Minh đã ở cùng cô trong căn hộ chung cư.
Đế Anh Thy lấy điện thoại của Tư Hải Minh gọi điện thoại cho sáu đứa trẻ, sáu đứa trẻ bu môi nói mẹ đi hẹn hò mà không cho chúng đi theo.
Hẹn hò gì chứ? Vốn dĩ không phải?
Cửa phòng được mở ra, Đế Anh Thy nhìn thấy Tư Hải Minh cầm khăn trong tay đi vào phòng, trong khăn hình như còn có thứ gì đó.
“Lại đây” Tư Hải Minh nói.
“Làm gì”
“Chườm nóng”
“Không cần đâu, qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi” Đế Anh Thy từ chối.
Nhưng Tư Hải Minh vốn không nghe lọt tai những lời cô nói, anh bế ngang người cô lên giường, cơ thể áp sát lại.
“Anh… anh đợi đã để tự tôi làm” Đế Anh Thy đỏ mặt cô biết rõ phản kháng cũng vô dụng bên chỉ đành chấp nhận, để Tư Hải Minh làm vậy thì áo ngủ trên người cô sẽ bị anh lột sạch sành sanh.
Đế Anh Thy biết được vị trí ở đâu, ảo ngủ trượt xuống bả vai, lộ ra xương bả vai, cô nói: “Thế này được rồi chứ?”
“Ừ” Tư Hải Minh nhẹ nhàng đặt khăn mặt lên chỗ máu bầm.
“Anh cảm thấy có bao nhiêu phần thắng” Vô Tội lên tiếng.
“Cái này khó mà nói được, nhưng vì cùng một mục tiêu chúng ta phải thử mới biết được. Không thử thì cứ đợi mà làm phạm nhân, hoặc là chết hoặc là thắng, ai bằng lòng làm phạm nhân cơ chứ?” Peter Kim nói.
Vô Tội cảm thấy những lời này rất đúng.
Đối với cô ta của mười mấy năm nay, tự do chính là khát vọng duy nhất.
Vô Tội định muốn trốn ra ngoài rồi sống những ngày tháng đơn giản nhưng suy cho cùng là do cô ta nghĩ nhiều.
“Anh cảm thấy tới khu vực Đông Nam Á, trốn ở nơi nào có thể trốn khỏi sự tìm kiếm của nhà họ Đế ấy” Vô Tội nói.
“Chuyện này thì cô cứ yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi”
Peter Kim nói.
Vô Tội nghĩ, như thế này thì còn gì bằng nữa.
“Điều đáng tiếc duy nhất chính là không thể mang con gái nhà họ Đế đi theo được” Peter Kim nói.
Vô Tội không lên tiếng, cô ta nhìn về phía xa xa.
Nơi đó có một con thuyền đang âm thầm tới đây.
Trước khi trời tối Đế Hạo Thiên vẫn không phát hiện ra tung tích của Vô Tội nên anh ta đã từ bỏ.
Trên đường trở về, Đế Hạo Thiên gọi điện thoại cho Tư Hải Minh, anh ta nói: “Cậu có biết người tên Lạc Du Cẩn không?”
“Tôi biết.”
“Anh ta có lai lịch gì?”
“Là một người trí thức ở thủ đô, là người có năng lực duy nhất ở nhà họ Lạc, có điều sức khỏe của anh ta không được tốt lắm thôi”
“Tôi muốn đưa người này đi, cậu xử lý hậu quả đi” Đế Hạo Thiên nói xong thì cúp điện thoại, tuy anh ta mỉm cười nhưng trong ánh mắt không có ý cười.
“Vô Tội, cô có bao giờ thấy trẻ con đánh thắng ba mẹ chưa?”
Sau khi Tư Hải Minh dặn dò Chương Vĩ qua điện thoại thì quay về phòng ngủ.
Đế Anh Thy tắm xong thì cầm điện thoại di động dựa vào ban công, cũng may điện thoại vẫn chưa hỏng.
Cô vốn định đón mấy đứa trẻ nhưng sau đó lại xảy ra chuyện ở bệnh viện nên Tư Hải Minh đã ở cùng cô trong căn hộ chung cư.
Đế Anh Thy lấy điện thoại của Tư Hải Minh gọi điện thoại cho sáu đứa trẻ, sáu đứa trẻ bu môi nói mẹ đi hẹn hò mà không cho chúng đi theo.
Hẹn hò gì chứ? Vốn dĩ không phải?
Cửa phòng được mở ra, Đế Anh Thy nhìn thấy Tư Hải Minh cầm khăn trong tay đi vào phòng, trong khăn hình như còn có thứ gì đó.
“Lại đây” Tư Hải Minh nói.
“Làm gì”
“Chườm nóng”
“Không cần đâu, qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi” Đế Anh Thy từ chối.
Nhưng Tư Hải Minh vốn không nghe lọt tai những lời cô nói, anh bế ngang người cô lên giường, cơ thể áp sát lại.
“Anh… anh đợi đã để tự tôi làm” Đế Anh Thy đỏ mặt cô biết rõ phản kháng cũng vô dụng bên chỉ đành chấp nhận, để Tư Hải Minh làm vậy thì áo ngủ trên người cô sẽ bị anh lột sạch sành sanh.
Đế Anh Thy biết được vị trí ở đâu, ảo ngủ trượt xuống bả vai, lộ ra xương bả vai, cô nói: “Thế này được rồi chứ?”
“Ừ” Tư Hải Minh nhẹ nhàng đặt khăn mặt lên chỗ máu bầm.