Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1631-1640
Chương 1634
Đế Hạo Thiên một tay cầm điện thoại, một tay mở cửa phòng, dừng ở phòng của Vô Tội, cô ta im lặng nằm trong tấm lưới: “Sáng nay ăn gì?”
“Không phải là quá vô tình rồi sao? Lâu như vậy rồi chúng ta chưa gặp nhau, anh hai không nhớ em sao?” Đế Bắc Lâm hỏi.
*..“ Nhớ ư? Cái này từ này không có trong từ điển của anh ta: “Biết rồi, gửi vị trí qua đây” Nói xong thì cúp điện thoại.
Vô Tội nghe tiếng cửa phòng mở thì tỉnh dậy, theo bản năng dựng tai lên nghe giống như một con mèo.
Thậm chí cô ta còn nghe thấy rất rõ tiếng bước chân rất nhẹ đến gần của anh ta.
Cô ta ngẩng đầu, bị nhìn từ trên xuống.
“Tôi chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, có chạy nữa không?” Đế Hạo.
Thiên hỏi.
Vô Tội lắc đầu.
Đế Hạo Thiên nhìn cô ta chằm chăm trong vài giây, sau đó quay người rời đi.
Vô Tội suy nghĩ một lúc, rồi lại tiếp tục cuộn mình.
Đế Hạo Thiên đi đâu? Bao giờ thì quay lại?
Nếu như cô ta chạy trốn, cô ta có thể chạy thoát không?
Vô Tội kéo kéo tấm lưới, hoàn toàn không thể trốn thoát!
Vô Tội suy nghĩ một chút, ngồi dậy lại đứng lên.
Mặc dù không thể đứng thẳng, nhưng vẫn có đi từng bước nhỏ.
Chẳng lẽ không có cách nào trốn đi sao?
Vô Tội ở trong phòng đi tới đi lui, dao nhỏ để sẵn trên bàn, nhưng cô ta không dám cắt tấm lưới.
Bị điện giật rất đáng sợ.
Nếu không có tấm lưới đen này mà chạy trốn thì có thể chạy trốn được không?
Vô Tội không biết nên làm gì bây Vội nghĩ cách để trốn thoát, nhưng cô ta không đối phó được với Đế Hạo Thiên. Bên ngoài nhất định là có người của Đế Hạo Thiên đang theo dõi cô ta!
Bàn ăn sáng của nhà họ Lạc, chỉ thiếu duy nhất một mình Vô Tội.
Nhưng mà bình thường giấc ngủ của Vô Tội không cố định, có đôi khi sẽ không xuống nhà ăn sáng, có đôi khi ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy.
Lạc Du Cẩn nói với quản gia: “Để lại bữa sáng cho Kiều Nhi chưa?”
Quản gia cười cười: “Cậu chủ yên tâm, chắc chắn là đã để lại rồi”
Ông cụ Lạc cười khúc khích: “Ông nội chọn vợ cho cháu rất vừa ý đúng không? Tâm tình của Du Cẩn tốt hơn trước đây rất nhiều rồi, cũng không còn nặng nề nữa. Tâm trạng tốt thì cơ thể cũng sẽ tốt, nói không chừng sau khi kết hôn, chẳng bao lâu nữa là ông nội có thể ôm chắt trai rồi!
Lạc Du Cẩn ngượng ngùng cười cười, lỗ tai hơi đỏ lên không nói gì.
Lạc Du Cẩn ăn sáng xong, sau khi lên tầng, anh ta nghĩ mình chưa từng vào phòng của Lam Kiều Nhi, nên tiếp đó, anh ta quay lại sang phòng của Lam Kiều Nhi.
Anh ta không gõ cửa mà nhẹ nhàng đi vào.
Bước vào phòng, anh ta lại phát hiện trên giường không có bóng dáng của Lam Kiều Nhi.
Chăn đệm trên giường không có dấu vết của người đã ngủ trên đó.
Người đâu?
Chiều hôm qua Đế Anh Thy đã đưa đứa nhỏ trở về, lại đến thủ đô, ngủ ở trên tầng thượng một đêm, sau khi đưa đứa nhỏ đi thì mặc kệ Tư Hải Minh.
Sau đó về nhà.
Chương 1635
Dù sao cô cũng nói rõ ràng là muốn về nhà nhìn thử, cũng may Tư Hải Minh không bắt cô đưa anh vào nhà, chỉ đưa đến cửa nhà.
Đế Anh Thy đứng ở cửa nói: “Không phải anh nói đến công ty sao?”
“Nhìn em đi vào rồi đi” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy không nói gì, dùng dấu vân tay mở khóa, hỏi lại: “Có thể… đừng!”
Cô chưa kịp hỏi xong thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị chiếm đoạt, cơ thể bị đè lên cánh cửa rồi bị hôn mạnh.
Cô bị hôn đến choáng váng thì anh mới chịu buông ra.
“Anh… anh đừng quá đáng, còn chạm vào nữa… tôi sẽ quay về đảo Trân Châu..” Đế Anh Thy thở dốc, hai mắt tối sầm lại, yếu ớt dọa dẫm.
Tư Hải Minh ngẩng đầu lên, dùng ngón tay thô ráp vuốt ve đôi môi mềm mại của cô: “Em không thích sao? Hả?”
“Không thích…”
“Nói dối!” Hơi thở nóng rực của Tư Hải Minh phả vào mặt cô, giọng điệu đầy độc đoán.
“Không… không có…
“Anh Thy, khi nào thì em mới chịu chấp nhận anh đây?” Tư Hải Minh hỏi.
“Anh… anh đừng nghĩ..” Đế Anh Thy bị anh làm cho rối bời, lấy lại sức rồi đẩy anh sang một bên, xoay người bước vào trong, đóng sầm cửa lại, sau lưng dán chặt vào cánh cửa.
Như thể như thế này thì Tư Hải Minh sẽ không thể vào được.
Tư Hải Minh muốn đi vào rất dễ, nhưng anh lại không làm như vậy.
Không sao, anh có thể chờ.
Có thể giữ cô ấy một lần, có thể có lần thứ hai, bọn họ còn có cả một đời…
Đế Anh Thy thở hổn hển dựa vào cửa, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không có tiếng động gì. Đã đi rồi sao?
Cô nhìn vào mắt mèo, không có ai cả.
Cô lại mở cửa ra, thò đầu ra ngoài, không thấy Tư Hải Minh nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tư Hải Minh sẽ lại hỏi “khi nào thì chấp nhận anh”? Căn bản là không có khả năng!
Cô không thể ở cùng với người đã giết Tư Viễn Hằng.
Cho dù từng có loại quan hệ này, cũng không phải thật lòng.
Đế Anh Thy đóng cửa lại, đi qua huyền quan vào phòng khách “AI” Đế Anh Thy bị dọa sợ đến mức lùi về sau.
Vô Tội ngồi trong tấm lưới, hai mắt nhìn chăm chằm Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy ôm ngực, trái tim như sắp nhảy ra ngoài, nhìn trái nhìn phải, xác định lại đây là nhà mình mà!
Cô cảnh giác đi về phía trước vài bước, đánh giá người đang bị tấm lưới nhốt lại, thoạt nhìn tuổi vẫn còn rất trẻ, giống như một bảo bối hiếm có, chỉ cần chạm vào là có thể khóc rất lâu.
Cô không nhịn được hỏi: “Cô là ai? Tại sao lại ở trong nhà của tôi?”
Vô Tội suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi là Vô Tội”
Đế Anh Thy nghĩ, Vô Tội? Không biết, chưa từng nghe. Trông thật quái lạ.
“Đây là nhà của tôi, cô vào đây bằng cách nào?” Đế Anh Thy hỏi.
“Đế Hạo Thiên đưa tôi đến đây” Vô Tội nhìn chằm chằm Đế Anh Thy với đôi mắt to đầy tò mò.
“Anh hai tôi?” Đế Anh Thy ngạc nhiên.
Ánh mắt của Vô Tội càng thêm tò mò: “Cô là em gái của Đế Hạo Thiên?”
“Đúng vậy!” Đế Anh Thy thừa nhận. Cô quay đầu nhìn vào trong phòng: “Anh hai của tôi đâu?”
“Ra ngoài rồi”
Chương 1636
Đế Anh Thy nhìn cô ta, nghi ngờ: “Cô là gì của anh hai tô thầm, sẽ không phải là kiểu quan hệ nam nữ kia chứ?
Nếu vậy thì tại sao cô gái này lại bị nhốt ở trong lưới? Nếu không phải thì sao lại ở trong nhà của cô?
“Con mồi”
” Cô nghĩ tấm lưới trên người cô ta: “Cho nên dùng cái này để bắt con mồi?”
Vô Tội cúi đầu nhìn tấm lưới, mở tay ra, giống như hai đôi cánh: “Đúng vậy”
Đế Anh Thy nghĩ anh hai cô có hơi điên rồ! Cô lại càng không hiểu saot Ngoài cửa có tiếng động, Đế Anh Thy quay đầu thì nhìn thấy Đế Hạo.
Thiên đi vào. Vừa định nói gì đó, thì thấy Đế Hạo Thiên đi tới, kéo cô lại gần mình, tránh xa Vô Tội.
*..* Đế Anh Thy được Đế Hạo thiên bảo vệ trong ngực thì kinh ngạc: “Anh hai?”
“Tránh xa em ấy ra một chút” Đôi mắt của Đế Hạo Thiên nhìn Vô Tội cảnh cáo.
Đế Anh Thy bật cười: “Để làm gì? Sao anh hai lại căng thẳng như thể đang tiếp xúc với vật nguy hiểm vậy?”
“Cô ta chỉ cố tỏ ra vô hại mà thôi” Đế Hạo Thiên nói.
Đế Anh Thy nhìn Vô Tội, chỉ cố tỏ ra vô hại sao? Nhìn qua đúng thật là vô hại, hơn nữa còn rất yếu đuối. Ngây thơ giống như chưa từng bước.
ra xã hội…
Thật sự rất nguy hiểm sao?
Nhưng cô ta trông thật đáng thương…
“Sao lại đến đây? Tư Hải Minh đâu?” Đế Hạo Thiên hỏi.
Khi anh ta không muốn anh cứ dán mắt vào Anh Thy thì anh cứ như âm hồn bất tán. Còn khi anh ta yêu cầu thì lại không thấy đâu!
“Em không biết” Đế Anh Thy không được tự nhiên nói.
“Không bị ức hiếp đấy chứ?”
“Không có. Nhà của dì Hà vẫn để trống, em không thể đến đây sao!”
Đế Anh Thy liếc nhìn cô gái bên kia, sau đó nắm lấy cánh tay của anh hai mình kéo ra ngoài cửa. Đóng cửa lại, Đế Anh Thy nhíu mày: “Anh hai, anh đang làm gì vậy? Cô gái kia xảy ra chuyện gì? Tại sao lại dùng lưới nhốt cô ấy lại?”
“Bắt được”
“Đó là người, giam giữ người ta như vậy không tốt lắm đâu?” Đế Anh Thy không đồng ý chuyện này, nó giống như nhốt động vật vậy.
“Cô ta chỉ thích hợp với việc bị giam giữ như vậy” Đế Hạo Thiên nói: “Anh Thy, không cần lo lắng”
“Cô ấy làm gì phật lòng anh hai sao?” Đế Anh Thy nghĩ đến khả năng này, cô hỏi.
“Đâu chỉ như thế” Đế Hạo Thiên nhìn cánh cửa đóng chặt, trong mắt lóe lên sự tàn khốc.
Đế Anh Thy nghĩ, chuyện rất nghiêm trọng sao? Một cô gái như vậy thì có thể làm gì khiến anh hai đối xử với cô ấy như vậy?
“Ăn sáng chưa?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Ăn rồi”
“Được rồi, ở thủ đô thỏa sức chơi đùa, khi nào muốn về thì nói với các anh, các anh tới đón em”
“Anh hai phải về sao?” Đế Anh Thy hỏi.
“Ừ. Cũng may có anh ba em ở bên cạnh, anh cũng yên tâm hơn một chút” Đế Hạo Thiên nói. Chuyện lần trước làm cho các ông anh hiểu rằng, dù có bảo vệ tốt đến đâu cũng luôn có sơ xuất.
Để A Thy ở lại thủ đô Hải Hạ sẽ an toàn hơn!
Cho nên, Tư Hải Minh nói trước tiên để cho đứa nhỏ quay về thủ đô, khi đó có thể danh chính ngôn thuận trở về cùng với Anh Thy.
Chương 1637
Kiểu “dụ dỗ” này các anh đều rất hiểu, nhưng vì sự an toàn của đứa em gái bảo bối này nên bọn họ vẫn đồng ý.
Đế Anh Thy biết mình đến bên này không có khả năng ở lại một đêm rồi về, nhưng lại cảm thấy cô là loại người sẽ tùy lúc tùy chỗ đều có thể quay về.
Dù sao Tư Hải Minh cũng giống như một quả bom hẹn giờ, rất kinh khủng…
“Nhưng anh ba không có ở bên kia, anh cả và anh hai có kịp tới xử lý bọn họ không? Tập đoàn Á Châu có thế lực ngầm ở mọi chỗ, hơn nữa còn chưa tìm được Cố Mạnh, mặc dù em không lợi hại như các anh, nhưng tốt xấu gì cũng có thể làm chút gì đó đúng không?” Đế Anh Thy nói.
“Các anh có thể kiểm soát Đông Nam Á cũng không phải ngồi không, Anh Thy cứ yên tâm ở đây, nhớ các anh thì gọi điện thoại, được.
không?” Đế Hạo Thiên sờ sờ mặt cô, giọng nói dịu dàng.
“Biết rồi”
Quay về phòng, Đế Hạo Thiên đi đến chỗ Vô Tội.
Vô Tội đi đến bên cạnh, đáng thương mà cầu xin: “Tôi có thể đi theo anh, nhưng… nhưng hãy để tôi gọi cho Lạc Du Cẩn một cuộc điện thoại…”
“Đừng nói ra những yêu cầu không có khả năng này” Đế Hạo Thiên kéo tấm lưới, bắt lấy cô ta.
Vô Tội nhìn Đế Anh Thy đang đứng cách đó không xa đang chứng kiến cảnh tượng này, cô ta bắt đầu cầu xin, khóc lóc nói: “Giúp tôi… giúp tôi với… tôi chỉ muốn gọi điện thoại, nếu không anh ấy sẽ tìm tôi…”
Đế Anh Thy có chút không đành lòng: “Anh hai, gọi một cuộc điện thoại thôi mà, không được sao?”
“Anh Thy không cần phải mềm lòng với cô ta. Để bắt được cô ta, anh đã mất không ít công sức!” Đế Hạo Thiên lạnh lùng liếc nhìn Vô Tội.
Đế Anh Thy chưa bao giờ thấy anh hai mình như thế này.
Bởi vì anh hai của cô sẽ không tự mình xử lý con mồi, đều là do cấp dưới làm.
Vô Tội thấy không thể tiếp tục theo cách này được, lại sợ sẽ thật sự bị bắt về.
Con dao giấu trong tay áo đã lộ ra ngoài.
Đế Anh Thy nhìn thấy con dao, nghĩ rằng cô ta muốn đánh lén anh hai mình, sợ tới mức sắc mặt thay đổi: “Anh hai, cẩn thận!”
Khi Đế Hạo Thiên quay đầu lại, con dao của Vô Tội đã đâm thẳng vào bụng cô ta: “Ưm..” Bụng của cô ta ngay lập tức bị máu nhuộm đỏ, làm người ta nhìn mà phát hoảng.
“.” Đế Anh Thy.
“Chết tiệt.” Sắc mặt Đế Hạo Thiên lập tức trở nên âm u, rất đáng sợ.
Lấy điều khiển từ xa nhấn nút.
Lưới tự động mở ra, rơi xuống một bên.
Lúc Đế Hạo Thiên đến gần, đôi mắt nhắm nghiền của Vô Tội đột nhiên mở ra, rút con dao trên bụng mình đâm thẳng về phía Đế Hạo Thiên.
Đế Hạo Thiên ở gần như vậy, cho dù nhanh chóng lùi lại, anh ta vẫn bị dao đâm vào bụng. Áo sơ mi màu đen nhưng vẫn nhìn ra chất lỏng ẩm ướt.
Nếu chậm hơn một bước, thứ bị cắt chính là cổ của anh ta!
“Anh hai!” Đế Anh Thy bị dọa sợ, vội vàng tiến lên kiểm tra: “Anh thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Bị thương ngoài da, không có chuyện gì” Đế Hạo Thiên hung ác nhìn chăm chằm Vô Tội, người đang cầm dao: “A Thy, nhìn thấy không, cô ta thật sự không ngoan chút nào.”
Đế Anh Thy cau mày nhìn cô ta.
Vô Tội giống như một con thú nhỏ bị kích thích, lông trên người đều dựng thẳng lên, nhìn bọn họ vô cùng cảnh giác và hung dữ.
Tựa như chỉ cần họ tiến lại gần hơn, con dao trên tay sẽ tấn công bọn họ.
Chương 1638
Cô ta hoàn toàn không để ý đến máu trên người mình, một tay cái ôm bụng bị dao đâm, bàn tay kia nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ tươi.
“Cô cho rằng như thế này là có thể chạy sao?” Đế Hạo Thiên nhìn sâu vào mắt cô ta .
Con dao trên tay Vô Tội rơi xuống, ánh mắt cô ta cũng trùng xuống.
Giống như mất hết sức phản kháng.
Bàn tay đang che vết thương đột nhiên ấn mạnh, ngón tay cắm vào vết thương, sắc mặt cô ta tái nhợt, run lên vì đau.
“Gô ấy… cô ấy đang làm gì vậy! Anh hai!” Đế Anh Thy bị dọa sợ.
Vẻ mặt Đế Hạo Thiên bối rối, tay đang tự hại mình của Vô Tội.
Vô Tội nâng mắt lên, ánh mắt lóe lên sự hung ác, con dao nhỏ đâm về phía Đế Hạo Thiên.
Đế Hạo Thiên bị cô ta đâm một nhát, sẽ không bao giờ có lần thứ hai!
Tay kia nhanh chóng nắm chặt cổ tay của cô ta, dùng sức bóp chặt xương tay cô ta, con dao rơi xuống.
Đế Hạo Thiên ném cả người Vô Tội lên ghế sô pha.
“AI Vô Tội bị hành động bạo lực của Đế Hạo Thiên làm cho choáng váng, cô ta quay đầu lại cắn vào cánh tay của Đế Hạo Thiên.
nghiêng mình bước đến nắm chặt bàn “Ưml” Đế Hạo Thiên đau đớn kêu lên một tiếng, cơ bắp trên cánh tay siết chặt. Hai ngón tay đè mạnh sau gáy của Vô Tội.
Vô Tội ậm ừ một tiếng, cơ thể run lên, lực cắn trên cánh tay dần yếu đi cho đến khi buông ra. Đầu cô ta lệch sang một bên, ngã trên ghế sô pha ngất đi.
Đế Hạo Thiên đứng dậy khỏi ghế sofa.
Vết cắn trên cánh tay rướm máu.
“Anh hai… anh hai..” Từ đầu đến cuối Đế Anh Thy vẫn đang nhìn toàn bộ cảnh tượng đánh nhau này, lúc này mới đến bên cạnh Đế Hạo Thiên kiểm tra cánh tay của anh ta.
“Không sao” Đế Hạo Thiên còn không nhìn đến vết thương của mình, anh ta nhìn chăm chằm Vô Tội, ánh mắt bạo lực vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Đế Anh Thy nhìn cô gái nằm bất tỉnh trên sô pha, thật là hết hồn!
Đánh thành như thế còn đưa tới bệnh viện, anh hai của cô chắc không muốn cô gái kia chết đâu nhỉ.
Đế Hạo Thiên đưa Vô Tội đến bệnh viện gần đây nhất để chữa trị.
Sau khi cấp cứu xong Vô Tội được đẩy đến phòng bệnh thường.
Vô Tội bị dao găm đâm rất sâu mất rất nhiều máu nhưng đã kịp thời cấp cứu nên không có gì nguy hiểm đến tính mạng cả.
Đế Hạo Thiên ngồi ở trên ghế sô pha cạnh giường, dáng vẻ lười biếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vô Tội đang nằm trên giường bệnh vẫn còn chưa tỉnh lại.
“Đây là trò chơi của cô sao?”
Người nắm giữ, khống chế trò chơi trước nay vẫn luôn là anh ta.
Chương 1639
Đế Anh Thy ở nhà chờ đợi, cô càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Lúc cô gái kia và anh hai cô ở bên nhau, trông bọn họ không giống như mới quen nhau lắm. Hơn nữa trong lúc quan trọng bắt Cố Mạnh lại có thêm một người, không cảm thấy rất bất thường hay sao?
Đế Anh Thy do dự.
Đế Anh Thy suy nghĩ, nếu như anh hai của cô muốn đưa cô gái kia tới bệnh viện thì chắc hẳn anh ta sẽ chọn tới bệnh viện gần đây nhất.
Vô Tội tỉnh lại, cô ta mở to mắt, mơ mơ hồ hồ.
Một giây sau Vô Tội cảm thấy bầu không khí trong phòng bệnh rất khác thường, cô ta quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy người đàn ông đang ngồi im lặng trên ghế sô pha.
Vô Tội bị dọa sợ ngồi bật người dậy.
vết thương ở trên bụng đau khiến Vô Tội rên rỉ một tiếng.
“Mới đau có chút xíu mà cô đã không chịu được rồi à? Không phải là đã học được chiêu tự mình hại mình rồi sao?” Đế Hạo Thiên hờ hững nhìn Vô Tội.
Dường như Đế Hạo Thiên đang nhắc nhở Vô Tội, rốt cuộc cô ta đã làm những gì, việc cô ta đã lấy cái chết ra để chống lại anh ta khiến cô †a không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng.
Vô Tội đã không chết được lại còn không thể chống cự lại được Đế Hạo Thiên, như thế thì không biết anh ta sẽ làm gì cô ta nữa.
Đế Hạo Thiên đứng dậy, Vô Tội hơi lùi người ra phía sau, đôi mắt xinh đẹp đầy cảnh giác.
Đế Hạo Thiên ngồi xuống bên mép giường Vô Tội, anh ta nắm chặt lấy cảm của cô ta, áp sát mặt lại rồi nói: “Nếu như lúc bốn tuổi cô không chết thì sau này cô cũng sẽ không chết, là tôi đã nói như thế”
Giọng nói trầm thấp lại rất quỷ dị, giống như một kẻ độc tài hung hãn đang cảnh cáo con mồi nằm trong lòng bàn tay anh ta vậy.
“Tôi chỉ muốn gọi điện thoại thôi” Vô Tội ngoan ngoãn nói.
“Nếu như không cho cô gọi thì sao?”
Giọng nói ai oán của Vô Tội còn mang theo cả tiếng khóc nức nở nữa. Giống như cô ta phải ăn được viên kẹo kia cho bằng được, nếu như không ăn được cô ta sẽ làm ầm lên giống như một đứa trẻ vậy.
Đế Hạo Thiên nhìn chăm chằm đôi mắt như tỏa ra ánh sáng kia của Vô Tội, anh ta buông cô ta ra đứng dậy rồi ném điện thoại lên trên giường.
Vô Tội ngây người ra, cô ta nhanh chóng cầm điện thoại lên.
Vô Tội nhớ số điện thoại của Lạc Du Cẩn, cô ta đã cố tình ghi nhớ nó, chính là muốn khắc ghi nó ở trong lòng.
Gọi điện thoại rồi chờ đầu bên kia bắt máy, Đế Hạo Thiên ngồi trên ghế sô pha đợi ánh mắt sắc bén lạnh lùng.
“Ai đó?”
Giọng nói của Lạc Du Cẩn vang lên, Vô Tội ngồi thẳng người dậy.
“Ai vậy?” không thấy tiếng trả lời Lạc Du Cẩn lại hỏi lần nữa: “Là Kiều Nhi sao?”
Vô Tội cắn cắn môi, cô ta ngồi co lại trên đầu giường rồi cúi đầu xuống khế vâng một tiếng.
“Cô đang ở đâu vậy?”
“Tôi phải đi rồi”
“Cô đi đâu?”
“Lạc Du Cẩn, tôi không phải là Lam Kiều Nhi, Lam Kiều Nhi đã chết rồi, tôi là giả thế nên tôi phải đi Vô Tội nói ra sự thật.
“Vậy cô còn quay về đây không?” Lạc Du Cẩn hỏi.
“Tôi sẽ không về nữa..” Vô Tội nói.
Chương 1640
Sẽ không trở về nhà họ Lạc, sẽ không kết hôn với Lạc Du Cẩn, sau này Vô Tội cũng sẽ không gặp lại anh ta nữa.
Nơi trái tim từng được sưởi ấm thật khó chịu.
“Cô đi đâu” Lạc Du Cẩn hỏi.
“Chắc là… chắc là sẽ tới nơi thuộc về tôi” Vô Tội nói, ở đảo Cấm, trừ phi chết đuối, còn nếu không sẽ đừng bao giờ mong trốn thoát được…
Có khi đó là cấm khu đến cả cướp biển cũng không dám tới ấy.
“Tôi có thể tới tìm cô không?”
“Không thể” Vô Tội càng lúc càng cảm thấy khó chịu, cô ta nói: “Tôi không phải là Lam Kiều Nhị, tôi là Vô Tội, Lạc Du Cẩn tạm biệt anh”
“Vô Tội…” Lạc Du Cẩn gọi tên Vô Tội nhưng điện thoại đã bị ngắt rồi, Vô Tội không nghe thấy tiếng anh ta gọi.
Vô iện thoại sang bên cạnh, cô ta nhìn Đế Hạo Thiên, vẻ mặt người nào đó có vẻ không vui cho lắm, cô ta nói: “Tôi gọi điện xong rồi, bao giờ thì chúng ta đi đây?”
Đế Hạo Thiên mỉm cười lạnh lùng: “Cô mới ra ngoài có mấy ngày mà đã có tình cảm với người đàn ông khác rồi à? Cô có biết tình cảm giữa nam nữ là gì không?”
Vô Tội không hiểu nhìn anh ta.
*Ồ phải rồi, tôi vẫn chưa dạy cô cái này mà nhỉ” Đế Hạo Thiên đang vắt chân ngồi trên ghế sô pha đứng dậy rồi đi về phía Vô Tội.
“A..” Vô Tội bị Đế Hạo Thiên ép lên trên giường, cô ta còn chưa kịp phản ứng thì đã có một bóng đen bao trùm lên cơ thể của cô ta rì T Đôi môi bị chiếm giữ, Đế Hạo Thiên dùng sức cắn nghiến, tiến quân thần tốc.
“Ư..” Vô Tội chịu kích thích, cơ thể của cô ta khế run lên, cô ta dùng sức ngoảnh mặt sang một bên ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Tại sao, tại sao anh ta lại muốn làm như thế.
Vô Tội mãi mới phục hồi lại tinh thần cô ta há miệng ra thở hổn hà hổn hẻi Đế Hạo Thiên ép Vô Tội ngoảnh đầu lại đối mặt với anh ta, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm không báo trước giống như vực sâu thăm thẳm vậy: “Sao nào, cô không muốn học à? Chẳng phải lúc ở trên thuyền cô muốn quyến rũ tôi đó sao, bây giờ cô không muốn nữa à?”
ép phải nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ của Đế Hạo Thiên, cơ thể và trái tim của cô ta đều tràn đầy sợ hãi.
Loại sợ hãi này được tạo thành từ khi Vô Tội còn bé tý.
Bởi vì Vô Tội biết là ai đã nhốt cô ta ở trên đảo Cấm, là ai đã khiến cô ta và dã thú giết hại lẫn nhau, là ai đã phái sát thủ tới giết cô ta… đều là Đế Hạo Thiên hết.
“Cô chạy ra ngoài là muốn tìm đàn ông ư?” Đế Hạo Thiên hỏi, anh ta nắm chặt tay đang giữ cằm của Vô Tội lại, anh ta nhìn xuống đôi mắt ngấn luật cường của Vô Tộ tàn nhãn nói: “Cô không học thì sau này tìm đàn ông thế nào được đây? Cô phải chăm chỉ học vào”
Nói xong Đế Hạo Thiên dùng sức căn mạnh vào đôi môi còn xinh đẹp hơn hoa của Vô Tội một lần nữa.
“Ư..” hàng mi dài của Vô Tội khẽ động, nước mắt chảy từ hốc mắt xuống.
Đế Anh Thy đứng ở cửa phòng bệnh nghĩ thầm, chắc đây là nơi y tá nói nhỉ.
Cô khẽ gõ cửa, không có tiếng gì vang lên cả.
Sau khi tiến vào Đế Anh Thy nhìn thấy cảnh tượng này thì ngớ người ra.
Đế Hạo Thiên phát hiện ra có điều gì đó bất thường, anh ta ngoảnh đầu lại, anh mắt kia rất muốn giết người.
Đế Hạo Thiên một tay cầm điện thoại, một tay mở cửa phòng, dừng ở phòng của Vô Tội, cô ta im lặng nằm trong tấm lưới: “Sáng nay ăn gì?”
“Không phải là quá vô tình rồi sao? Lâu như vậy rồi chúng ta chưa gặp nhau, anh hai không nhớ em sao?” Đế Bắc Lâm hỏi.
*..“ Nhớ ư? Cái này từ này không có trong từ điển của anh ta: “Biết rồi, gửi vị trí qua đây” Nói xong thì cúp điện thoại.
Vô Tội nghe tiếng cửa phòng mở thì tỉnh dậy, theo bản năng dựng tai lên nghe giống như một con mèo.
Thậm chí cô ta còn nghe thấy rất rõ tiếng bước chân rất nhẹ đến gần của anh ta.
Cô ta ngẩng đầu, bị nhìn từ trên xuống.
“Tôi chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, có chạy nữa không?” Đế Hạo.
Thiên hỏi.
Vô Tội lắc đầu.
Đế Hạo Thiên nhìn cô ta chằm chăm trong vài giây, sau đó quay người rời đi.
Vô Tội suy nghĩ một lúc, rồi lại tiếp tục cuộn mình.
Đế Hạo Thiên đi đâu? Bao giờ thì quay lại?
Nếu như cô ta chạy trốn, cô ta có thể chạy thoát không?
Vô Tội kéo kéo tấm lưới, hoàn toàn không thể trốn thoát!
Vô Tội suy nghĩ một chút, ngồi dậy lại đứng lên.
Mặc dù không thể đứng thẳng, nhưng vẫn có đi từng bước nhỏ.
Chẳng lẽ không có cách nào trốn đi sao?
Vô Tội ở trong phòng đi tới đi lui, dao nhỏ để sẵn trên bàn, nhưng cô ta không dám cắt tấm lưới.
Bị điện giật rất đáng sợ.
Nếu không có tấm lưới đen này mà chạy trốn thì có thể chạy trốn được không?
Vô Tội không biết nên làm gì bây Vội nghĩ cách để trốn thoát, nhưng cô ta không đối phó được với Đế Hạo Thiên. Bên ngoài nhất định là có người của Đế Hạo Thiên đang theo dõi cô ta!
Bàn ăn sáng của nhà họ Lạc, chỉ thiếu duy nhất một mình Vô Tội.
Nhưng mà bình thường giấc ngủ của Vô Tội không cố định, có đôi khi sẽ không xuống nhà ăn sáng, có đôi khi ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy.
Lạc Du Cẩn nói với quản gia: “Để lại bữa sáng cho Kiều Nhi chưa?”
Quản gia cười cười: “Cậu chủ yên tâm, chắc chắn là đã để lại rồi”
Ông cụ Lạc cười khúc khích: “Ông nội chọn vợ cho cháu rất vừa ý đúng không? Tâm tình của Du Cẩn tốt hơn trước đây rất nhiều rồi, cũng không còn nặng nề nữa. Tâm trạng tốt thì cơ thể cũng sẽ tốt, nói không chừng sau khi kết hôn, chẳng bao lâu nữa là ông nội có thể ôm chắt trai rồi!
Lạc Du Cẩn ngượng ngùng cười cười, lỗ tai hơi đỏ lên không nói gì.
Lạc Du Cẩn ăn sáng xong, sau khi lên tầng, anh ta nghĩ mình chưa từng vào phòng của Lam Kiều Nhi, nên tiếp đó, anh ta quay lại sang phòng của Lam Kiều Nhi.
Anh ta không gõ cửa mà nhẹ nhàng đi vào.
Bước vào phòng, anh ta lại phát hiện trên giường không có bóng dáng của Lam Kiều Nhi.
Chăn đệm trên giường không có dấu vết của người đã ngủ trên đó.
Người đâu?
Chiều hôm qua Đế Anh Thy đã đưa đứa nhỏ trở về, lại đến thủ đô, ngủ ở trên tầng thượng một đêm, sau khi đưa đứa nhỏ đi thì mặc kệ Tư Hải Minh.
Sau đó về nhà.
Chương 1635
Dù sao cô cũng nói rõ ràng là muốn về nhà nhìn thử, cũng may Tư Hải Minh không bắt cô đưa anh vào nhà, chỉ đưa đến cửa nhà.
Đế Anh Thy đứng ở cửa nói: “Không phải anh nói đến công ty sao?”
“Nhìn em đi vào rồi đi” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy không nói gì, dùng dấu vân tay mở khóa, hỏi lại: “Có thể… đừng!”
Cô chưa kịp hỏi xong thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị chiếm đoạt, cơ thể bị đè lên cánh cửa rồi bị hôn mạnh.
Cô bị hôn đến choáng váng thì anh mới chịu buông ra.
“Anh… anh đừng quá đáng, còn chạm vào nữa… tôi sẽ quay về đảo Trân Châu..” Đế Anh Thy thở dốc, hai mắt tối sầm lại, yếu ớt dọa dẫm.
Tư Hải Minh ngẩng đầu lên, dùng ngón tay thô ráp vuốt ve đôi môi mềm mại của cô: “Em không thích sao? Hả?”
“Không thích…”
“Nói dối!” Hơi thở nóng rực của Tư Hải Minh phả vào mặt cô, giọng điệu đầy độc đoán.
“Không… không có…
“Anh Thy, khi nào thì em mới chịu chấp nhận anh đây?” Tư Hải Minh hỏi.
“Anh… anh đừng nghĩ..” Đế Anh Thy bị anh làm cho rối bời, lấy lại sức rồi đẩy anh sang một bên, xoay người bước vào trong, đóng sầm cửa lại, sau lưng dán chặt vào cánh cửa.
Như thể như thế này thì Tư Hải Minh sẽ không thể vào được.
Tư Hải Minh muốn đi vào rất dễ, nhưng anh lại không làm như vậy.
Không sao, anh có thể chờ.
Có thể giữ cô ấy một lần, có thể có lần thứ hai, bọn họ còn có cả một đời…
Đế Anh Thy thở hổn hển dựa vào cửa, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không có tiếng động gì. Đã đi rồi sao?
Cô nhìn vào mắt mèo, không có ai cả.
Cô lại mở cửa ra, thò đầu ra ngoài, không thấy Tư Hải Minh nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tư Hải Minh sẽ lại hỏi “khi nào thì chấp nhận anh”? Căn bản là không có khả năng!
Cô không thể ở cùng với người đã giết Tư Viễn Hằng.
Cho dù từng có loại quan hệ này, cũng không phải thật lòng.
Đế Anh Thy đóng cửa lại, đi qua huyền quan vào phòng khách “AI” Đế Anh Thy bị dọa sợ đến mức lùi về sau.
Vô Tội ngồi trong tấm lưới, hai mắt nhìn chăm chằm Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy ôm ngực, trái tim như sắp nhảy ra ngoài, nhìn trái nhìn phải, xác định lại đây là nhà mình mà!
Cô cảnh giác đi về phía trước vài bước, đánh giá người đang bị tấm lưới nhốt lại, thoạt nhìn tuổi vẫn còn rất trẻ, giống như một bảo bối hiếm có, chỉ cần chạm vào là có thể khóc rất lâu.
Cô không nhịn được hỏi: “Cô là ai? Tại sao lại ở trong nhà của tôi?”
Vô Tội suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi là Vô Tội”
Đế Anh Thy nghĩ, Vô Tội? Không biết, chưa từng nghe. Trông thật quái lạ.
“Đây là nhà của tôi, cô vào đây bằng cách nào?” Đế Anh Thy hỏi.
“Đế Hạo Thiên đưa tôi đến đây” Vô Tội nhìn chằm chằm Đế Anh Thy với đôi mắt to đầy tò mò.
“Anh hai tôi?” Đế Anh Thy ngạc nhiên.
Ánh mắt của Vô Tội càng thêm tò mò: “Cô là em gái của Đế Hạo Thiên?”
“Đúng vậy!” Đế Anh Thy thừa nhận. Cô quay đầu nhìn vào trong phòng: “Anh hai của tôi đâu?”
“Ra ngoài rồi”
Chương 1636
Đế Anh Thy nhìn cô ta, nghi ngờ: “Cô là gì của anh hai tô thầm, sẽ không phải là kiểu quan hệ nam nữ kia chứ?
Nếu vậy thì tại sao cô gái này lại bị nhốt ở trong lưới? Nếu không phải thì sao lại ở trong nhà của cô?
“Con mồi”
” Cô nghĩ tấm lưới trên người cô ta: “Cho nên dùng cái này để bắt con mồi?”
Vô Tội cúi đầu nhìn tấm lưới, mở tay ra, giống như hai đôi cánh: “Đúng vậy”
Đế Anh Thy nghĩ anh hai cô có hơi điên rồ! Cô lại càng không hiểu saot Ngoài cửa có tiếng động, Đế Anh Thy quay đầu thì nhìn thấy Đế Hạo.
Thiên đi vào. Vừa định nói gì đó, thì thấy Đế Hạo Thiên đi tới, kéo cô lại gần mình, tránh xa Vô Tội.
*..* Đế Anh Thy được Đế Hạo thiên bảo vệ trong ngực thì kinh ngạc: “Anh hai?”
“Tránh xa em ấy ra một chút” Đôi mắt của Đế Hạo Thiên nhìn Vô Tội cảnh cáo.
Đế Anh Thy bật cười: “Để làm gì? Sao anh hai lại căng thẳng như thể đang tiếp xúc với vật nguy hiểm vậy?”
“Cô ta chỉ cố tỏ ra vô hại mà thôi” Đế Hạo Thiên nói.
Đế Anh Thy nhìn Vô Tội, chỉ cố tỏ ra vô hại sao? Nhìn qua đúng thật là vô hại, hơn nữa còn rất yếu đuối. Ngây thơ giống như chưa từng bước.
ra xã hội…
Thật sự rất nguy hiểm sao?
Nhưng cô ta trông thật đáng thương…
“Sao lại đến đây? Tư Hải Minh đâu?” Đế Hạo Thiên hỏi.
Khi anh ta không muốn anh cứ dán mắt vào Anh Thy thì anh cứ như âm hồn bất tán. Còn khi anh ta yêu cầu thì lại không thấy đâu!
“Em không biết” Đế Anh Thy không được tự nhiên nói.
“Không bị ức hiếp đấy chứ?”
“Không có. Nhà của dì Hà vẫn để trống, em không thể đến đây sao!”
Đế Anh Thy liếc nhìn cô gái bên kia, sau đó nắm lấy cánh tay của anh hai mình kéo ra ngoài cửa. Đóng cửa lại, Đế Anh Thy nhíu mày: “Anh hai, anh đang làm gì vậy? Cô gái kia xảy ra chuyện gì? Tại sao lại dùng lưới nhốt cô ấy lại?”
“Bắt được”
“Đó là người, giam giữ người ta như vậy không tốt lắm đâu?” Đế Anh Thy không đồng ý chuyện này, nó giống như nhốt động vật vậy.
“Cô ta chỉ thích hợp với việc bị giam giữ như vậy” Đế Hạo Thiên nói: “Anh Thy, không cần lo lắng”
“Cô ấy làm gì phật lòng anh hai sao?” Đế Anh Thy nghĩ đến khả năng này, cô hỏi.
“Đâu chỉ như thế” Đế Hạo Thiên nhìn cánh cửa đóng chặt, trong mắt lóe lên sự tàn khốc.
Đế Anh Thy nghĩ, chuyện rất nghiêm trọng sao? Một cô gái như vậy thì có thể làm gì khiến anh hai đối xử với cô ấy như vậy?
“Ăn sáng chưa?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Ăn rồi”
“Được rồi, ở thủ đô thỏa sức chơi đùa, khi nào muốn về thì nói với các anh, các anh tới đón em”
“Anh hai phải về sao?” Đế Anh Thy hỏi.
“Ừ. Cũng may có anh ba em ở bên cạnh, anh cũng yên tâm hơn một chút” Đế Hạo Thiên nói. Chuyện lần trước làm cho các ông anh hiểu rằng, dù có bảo vệ tốt đến đâu cũng luôn có sơ xuất.
Để A Thy ở lại thủ đô Hải Hạ sẽ an toàn hơn!
Cho nên, Tư Hải Minh nói trước tiên để cho đứa nhỏ quay về thủ đô, khi đó có thể danh chính ngôn thuận trở về cùng với Anh Thy.
Chương 1637
Kiểu “dụ dỗ” này các anh đều rất hiểu, nhưng vì sự an toàn của đứa em gái bảo bối này nên bọn họ vẫn đồng ý.
Đế Anh Thy biết mình đến bên này không có khả năng ở lại một đêm rồi về, nhưng lại cảm thấy cô là loại người sẽ tùy lúc tùy chỗ đều có thể quay về.
Dù sao Tư Hải Minh cũng giống như một quả bom hẹn giờ, rất kinh khủng…
“Nhưng anh ba không có ở bên kia, anh cả và anh hai có kịp tới xử lý bọn họ không? Tập đoàn Á Châu có thế lực ngầm ở mọi chỗ, hơn nữa còn chưa tìm được Cố Mạnh, mặc dù em không lợi hại như các anh, nhưng tốt xấu gì cũng có thể làm chút gì đó đúng không?” Đế Anh Thy nói.
“Các anh có thể kiểm soát Đông Nam Á cũng không phải ngồi không, Anh Thy cứ yên tâm ở đây, nhớ các anh thì gọi điện thoại, được.
không?” Đế Hạo Thiên sờ sờ mặt cô, giọng nói dịu dàng.
“Biết rồi”
Quay về phòng, Đế Hạo Thiên đi đến chỗ Vô Tội.
Vô Tội đi đến bên cạnh, đáng thương mà cầu xin: “Tôi có thể đi theo anh, nhưng… nhưng hãy để tôi gọi cho Lạc Du Cẩn một cuộc điện thoại…”
“Đừng nói ra những yêu cầu không có khả năng này” Đế Hạo Thiên kéo tấm lưới, bắt lấy cô ta.
Vô Tội nhìn Đế Anh Thy đang đứng cách đó không xa đang chứng kiến cảnh tượng này, cô ta bắt đầu cầu xin, khóc lóc nói: “Giúp tôi… giúp tôi với… tôi chỉ muốn gọi điện thoại, nếu không anh ấy sẽ tìm tôi…”
Đế Anh Thy có chút không đành lòng: “Anh hai, gọi một cuộc điện thoại thôi mà, không được sao?”
“Anh Thy không cần phải mềm lòng với cô ta. Để bắt được cô ta, anh đã mất không ít công sức!” Đế Hạo Thiên lạnh lùng liếc nhìn Vô Tội.
Đế Anh Thy chưa bao giờ thấy anh hai mình như thế này.
Bởi vì anh hai của cô sẽ không tự mình xử lý con mồi, đều là do cấp dưới làm.
Vô Tội thấy không thể tiếp tục theo cách này được, lại sợ sẽ thật sự bị bắt về.
Con dao giấu trong tay áo đã lộ ra ngoài.
Đế Anh Thy nhìn thấy con dao, nghĩ rằng cô ta muốn đánh lén anh hai mình, sợ tới mức sắc mặt thay đổi: “Anh hai, cẩn thận!”
Khi Đế Hạo Thiên quay đầu lại, con dao của Vô Tội đã đâm thẳng vào bụng cô ta: “Ưm..” Bụng của cô ta ngay lập tức bị máu nhuộm đỏ, làm người ta nhìn mà phát hoảng.
“.” Đế Anh Thy.
“Chết tiệt.” Sắc mặt Đế Hạo Thiên lập tức trở nên âm u, rất đáng sợ.
Lấy điều khiển từ xa nhấn nút.
Lưới tự động mở ra, rơi xuống một bên.
Lúc Đế Hạo Thiên đến gần, đôi mắt nhắm nghiền của Vô Tội đột nhiên mở ra, rút con dao trên bụng mình đâm thẳng về phía Đế Hạo Thiên.
Đế Hạo Thiên ở gần như vậy, cho dù nhanh chóng lùi lại, anh ta vẫn bị dao đâm vào bụng. Áo sơ mi màu đen nhưng vẫn nhìn ra chất lỏng ẩm ướt.
Nếu chậm hơn một bước, thứ bị cắt chính là cổ của anh ta!
“Anh hai!” Đế Anh Thy bị dọa sợ, vội vàng tiến lên kiểm tra: “Anh thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Bị thương ngoài da, không có chuyện gì” Đế Hạo Thiên hung ác nhìn chăm chằm Vô Tội, người đang cầm dao: “A Thy, nhìn thấy không, cô ta thật sự không ngoan chút nào.”
Đế Anh Thy cau mày nhìn cô ta.
Vô Tội giống như một con thú nhỏ bị kích thích, lông trên người đều dựng thẳng lên, nhìn bọn họ vô cùng cảnh giác và hung dữ.
Tựa như chỉ cần họ tiến lại gần hơn, con dao trên tay sẽ tấn công bọn họ.
Chương 1638
Cô ta hoàn toàn không để ý đến máu trên người mình, một tay cái ôm bụng bị dao đâm, bàn tay kia nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ tươi.
“Cô cho rằng như thế này là có thể chạy sao?” Đế Hạo Thiên nhìn sâu vào mắt cô ta .
Con dao trên tay Vô Tội rơi xuống, ánh mắt cô ta cũng trùng xuống.
Giống như mất hết sức phản kháng.
Bàn tay đang che vết thương đột nhiên ấn mạnh, ngón tay cắm vào vết thương, sắc mặt cô ta tái nhợt, run lên vì đau.
“Gô ấy… cô ấy đang làm gì vậy! Anh hai!” Đế Anh Thy bị dọa sợ.
Vẻ mặt Đế Hạo Thiên bối rối, tay đang tự hại mình của Vô Tội.
Vô Tội nâng mắt lên, ánh mắt lóe lên sự hung ác, con dao nhỏ đâm về phía Đế Hạo Thiên.
Đế Hạo Thiên bị cô ta đâm một nhát, sẽ không bao giờ có lần thứ hai!
Tay kia nhanh chóng nắm chặt cổ tay của cô ta, dùng sức bóp chặt xương tay cô ta, con dao rơi xuống.
Đế Hạo Thiên ném cả người Vô Tội lên ghế sô pha.
“AI Vô Tội bị hành động bạo lực của Đế Hạo Thiên làm cho choáng váng, cô ta quay đầu lại cắn vào cánh tay của Đế Hạo Thiên.
nghiêng mình bước đến nắm chặt bàn “Ưml” Đế Hạo Thiên đau đớn kêu lên một tiếng, cơ bắp trên cánh tay siết chặt. Hai ngón tay đè mạnh sau gáy của Vô Tội.
Vô Tội ậm ừ một tiếng, cơ thể run lên, lực cắn trên cánh tay dần yếu đi cho đến khi buông ra. Đầu cô ta lệch sang một bên, ngã trên ghế sô pha ngất đi.
Đế Hạo Thiên đứng dậy khỏi ghế sofa.
Vết cắn trên cánh tay rướm máu.
“Anh hai… anh hai..” Từ đầu đến cuối Đế Anh Thy vẫn đang nhìn toàn bộ cảnh tượng đánh nhau này, lúc này mới đến bên cạnh Đế Hạo Thiên kiểm tra cánh tay của anh ta.
“Không sao” Đế Hạo Thiên còn không nhìn đến vết thương của mình, anh ta nhìn chăm chằm Vô Tội, ánh mắt bạo lực vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Đế Anh Thy nhìn cô gái nằm bất tỉnh trên sô pha, thật là hết hồn!
Đánh thành như thế còn đưa tới bệnh viện, anh hai của cô chắc không muốn cô gái kia chết đâu nhỉ.
Đế Hạo Thiên đưa Vô Tội đến bệnh viện gần đây nhất để chữa trị.
Sau khi cấp cứu xong Vô Tội được đẩy đến phòng bệnh thường.
Vô Tội bị dao găm đâm rất sâu mất rất nhiều máu nhưng đã kịp thời cấp cứu nên không có gì nguy hiểm đến tính mạng cả.
Đế Hạo Thiên ngồi ở trên ghế sô pha cạnh giường, dáng vẻ lười biếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vô Tội đang nằm trên giường bệnh vẫn còn chưa tỉnh lại.
“Đây là trò chơi của cô sao?”
Người nắm giữ, khống chế trò chơi trước nay vẫn luôn là anh ta.
Chương 1639
Đế Anh Thy ở nhà chờ đợi, cô càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Lúc cô gái kia và anh hai cô ở bên nhau, trông bọn họ không giống như mới quen nhau lắm. Hơn nữa trong lúc quan trọng bắt Cố Mạnh lại có thêm một người, không cảm thấy rất bất thường hay sao?
Đế Anh Thy do dự.
Đế Anh Thy suy nghĩ, nếu như anh hai của cô muốn đưa cô gái kia tới bệnh viện thì chắc hẳn anh ta sẽ chọn tới bệnh viện gần đây nhất.
Vô Tội tỉnh lại, cô ta mở to mắt, mơ mơ hồ hồ.
Một giây sau Vô Tội cảm thấy bầu không khí trong phòng bệnh rất khác thường, cô ta quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy người đàn ông đang ngồi im lặng trên ghế sô pha.
Vô Tội bị dọa sợ ngồi bật người dậy.
vết thương ở trên bụng đau khiến Vô Tội rên rỉ một tiếng.
“Mới đau có chút xíu mà cô đã không chịu được rồi à? Không phải là đã học được chiêu tự mình hại mình rồi sao?” Đế Hạo Thiên hờ hững nhìn Vô Tội.
Dường như Đế Hạo Thiên đang nhắc nhở Vô Tội, rốt cuộc cô ta đã làm những gì, việc cô ta đã lấy cái chết ra để chống lại anh ta khiến cô †a không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng.
Vô Tội đã không chết được lại còn không thể chống cự lại được Đế Hạo Thiên, như thế thì không biết anh ta sẽ làm gì cô ta nữa.
Đế Hạo Thiên đứng dậy, Vô Tội hơi lùi người ra phía sau, đôi mắt xinh đẹp đầy cảnh giác.
Đế Hạo Thiên ngồi xuống bên mép giường Vô Tội, anh ta nắm chặt lấy cảm của cô ta, áp sát mặt lại rồi nói: “Nếu như lúc bốn tuổi cô không chết thì sau này cô cũng sẽ không chết, là tôi đã nói như thế”
Giọng nói trầm thấp lại rất quỷ dị, giống như một kẻ độc tài hung hãn đang cảnh cáo con mồi nằm trong lòng bàn tay anh ta vậy.
“Tôi chỉ muốn gọi điện thoại thôi” Vô Tội ngoan ngoãn nói.
“Nếu như không cho cô gọi thì sao?”
Giọng nói ai oán của Vô Tội còn mang theo cả tiếng khóc nức nở nữa. Giống như cô ta phải ăn được viên kẹo kia cho bằng được, nếu như không ăn được cô ta sẽ làm ầm lên giống như một đứa trẻ vậy.
Đế Hạo Thiên nhìn chăm chằm đôi mắt như tỏa ra ánh sáng kia của Vô Tội, anh ta buông cô ta ra đứng dậy rồi ném điện thoại lên trên giường.
Vô Tội ngây người ra, cô ta nhanh chóng cầm điện thoại lên.
Vô Tội nhớ số điện thoại của Lạc Du Cẩn, cô ta đã cố tình ghi nhớ nó, chính là muốn khắc ghi nó ở trong lòng.
Gọi điện thoại rồi chờ đầu bên kia bắt máy, Đế Hạo Thiên ngồi trên ghế sô pha đợi ánh mắt sắc bén lạnh lùng.
“Ai đó?”
Giọng nói của Lạc Du Cẩn vang lên, Vô Tội ngồi thẳng người dậy.
“Ai vậy?” không thấy tiếng trả lời Lạc Du Cẩn lại hỏi lần nữa: “Là Kiều Nhi sao?”
Vô Tội cắn cắn môi, cô ta ngồi co lại trên đầu giường rồi cúi đầu xuống khế vâng một tiếng.
“Cô đang ở đâu vậy?”
“Tôi phải đi rồi”
“Cô đi đâu?”
“Lạc Du Cẩn, tôi không phải là Lam Kiều Nhi, Lam Kiều Nhi đã chết rồi, tôi là giả thế nên tôi phải đi Vô Tội nói ra sự thật.
“Vậy cô còn quay về đây không?” Lạc Du Cẩn hỏi.
“Tôi sẽ không về nữa..” Vô Tội nói.
Chương 1640
Sẽ không trở về nhà họ Lạc, sẽ không kết hôn với Lạc Du Cẩn, sau này Vô Tội cũng sẽ không gặp lại anh ta nữa.
Nơi trái tim từng được sưởi ấm thật khó chịu.
“Cô đi đâu” Lạc Du Cẩn hỏi.
“Chắc là… chắc là sẽ tới nơi thuộc về tôi” Vô Tội nói, ở đảo Cấm, trừ phi chết đuối, còn nếu không sẽ đừng bao giờ mong trốn thoát được…
Có khi đó là cấm khu đến cả cướp biển cũng không dám tới ấy.
“Tôi có thể tới tìm cô không?”
“Không thể” Vô Tội càng lúc càng cảm thấy khó chịu, cô ta nói: “Tôi không phải là Lam Kiều Nhị, tôi là Vô Tội, Lạc Du Cẩn tạm biệt anh”
“Vô Tội…” Lạc Du Cẩn gọi tên Vô Tội nhưng điện thoại đã bị ngắt rồi, Vô Tội không nghe thấy tiếng anh ta gọi.
Vô iện thoại sang bên cạnh, cô ta nhìn Đế Hạo Thiên, vẻ mặt người nào đó có vẻ không vui cho lắm, cô ta nói: “Tôi gọi điện xong rồi, bao giờ thì chúng ta đi đây?”
Đế Hạo Thiên mỉm cười lạnh lùng: “Cô mới ra ngoài có mấy ngày mà đã có tình cảm với người đàn ông khác rồi à? Cô có biết tình cảm giữa nam nữ là gì không?”
Vô Tội không hiểu nhìn anh ta.
*Ồ phải rồi, tôi vẫn chưa dạy cô cái này mà nhỉ” Đế Hạo Thiên đang vắt chân ngồi trên ghế sô pha đứng dậy rồi đi về phía Vô Tội.
“A..” Vô Tội bị Đế Hạo Thiên ép lên trên giường, cô ta còn chưa kịp phản ứng thì đã có một bóng đen bao trùm lên cơ thể của cô ta rì T Đôi môi bị chiếm giữ, Đế Hạo Thiên dùng sức cắn nghiến, tiến quân thần tốc.
“Ư..” Vô Tội chịu kích thích, cơ thể của cô ta khế run lên, cô ta dùng sức ngoảnh mặt sang một bên ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Tại sao, tại sao anh ta lại muốn làm như thế.
Vô Tội mãi mới phục hồi lại tinh thần cô ta há miệng ra thở hổn hà hổn hẻi Đế Hạo Thiên ép Vô Tội ngoảnh đầu lại đối mặt với anh ta, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm không báo trước giống như vực sâu thăm thẳm vậy: “Sao nào, cô không muốn học à? Chẳng phải lúc ở trên thuyền cô muốn quyến rũ tôi đó sao, bây giờ cô không muốn nữa à?”
ép phải nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ của Đế Hạo Thiên, cơ thể và trái tim của cô ta đều tràn đầy sợ hãi.
Loại sợ hãi này được tạo thành từ khi Vô Tội còn bé tý.
Bởi vì Vô Tội biết là ai đã nhốt cô ta ở trên đảo Cấm, là ai đã khiến cô ta và dã thú giết hại lẫn nhau, là ai đã phái sát thủ tới giết cô ta… đều là Đế Hạo Thiên hết.
“Cô chạy ra ngoài là muốn tìm đàn ông ư?” Đế Hạo Thiên hỏi, anh ta nắm chặt tay đang giữ cằm của Vô Tội lại, anh ta nhìn xuống đôi mắt ngấn luật cường của Vô Tộ tàn nhãn nói: “Cô không học thì sau này tìm đàn ông thế nào được đây? Cô phải chăm chỉ học vào”
Nói xong Đế Hạo Thiên dùng sức căn mạnh vào đôi môi còn xinh đẹp hơn hoa của Vô Tội một lần nữa.
“Ư..” hàng mi dài của Vô Tội khẽ động, nước mắt chảy từ hốc mắt xuống.
Đế Anh Thy đứng ở cửa phòng bệnh nghĩ thầm, chắc đây là nơi y tá nói nhỉ.
Cô khẽ gõ cửa, không có tiếng gì vang lên cả.
Sau khi tiến vào Đế Anh Thy nhìn thấy cảnh tượng này thì ngớ người ra.
Đế Hạo Thiên phát hiện ra có điều gì đó bất thường, anh ta ngoảnh đầu lại, anh mắt kia rất muốn giết người.