Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1600-1604
Chương 1600
“Đầu gối có đau không?” Tư Hải Minh phớt lờ sự chống cự của cô, bàn tay to lớn nắm lấy bắp chân của cô, hơi nâng lên.
Máu bầm trên đầu gối của cô đã tan đi nhiều rồi, không còn quá đau đớn nữa, đi lại cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả.
Đế Anh Thy rút chân về, nói: “Anh đừng có đánh trống lảng, sau này anh đừng nói chuyện với Tân Hành Chi như vậy nữa, anh ấy đã tự trách lắm đấy”
“Anh Thy, ở trước mặt anh thì đừng thiên vị cho người đàn ông khác, anh sẽ mất khống chế đấy”
Đế Anh Thy cắn răng, nói: “Đây không phải là thiên vị, tôi đây là biết phân rõ phải trái trắng đen!”
“Vậy cũng không được. Trong bất kỳ tình huống nào thì em cũng chỉ có thể thiên vị cho mình anh thôi”
Đế Anh Thy nhìn anh chằm chäm, đúng là không thể nói lý lẽ được mài Tư Hải Minh hoàn toàn không cảm thấy cách nói chuyện của mình có vấn đề gì hết, anh nhẹ nhàng nắm cằm của Đế Anh Thy, cúi đầu cắn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô, cản đến khi Đế Anh Thy hừ nhẹ một tiếng mới chịu buông ra.
chính là tù nhân bị lực lượng vũ trang giam giữ, không có kỹ thuật làm mờ, cũng không đeo mặt nạ, lộ ra một gương mặt rất rõ ràng.
Đó chính là tên cầm đầu đã bị bắt, hiện tại người này đang đứng trước máy quay, thành thật khai báo tất cả tội lỗi của mình, bao gồm cả kế hoạch và dã tâm của Tập đoàn Quang Huy.
Những người ngồi trước TV đều hoang mang lo sợ, có phải là sẽ điều tra đến cả những người liên quan luôn không đấy? Vậy thì mức độ thương vong sẽ lớn đến đâu cơ chứ? Điều này đã tạo nên một cục diện vô cùng hỗn loạn.
Đám rắn mất đầu kia ban đầu còn lén lút rục rà rục rịch, hiện tại, tất cả đều im thin thít giống như rùa đen rụt đầu vậy.
Một mặt là do bọn họ còn chưa đủ thực lực để tranh đấu, ngay cả đứng quan sát thôi thì cũng sẽ dính phải tai bay vạ gió. Chẳng bằng chờ bọn họ đấu đến một mất một còn, bản thân mình ở giữa ngồi mát ăn bát vàng còn hơn.
Quân sư quạt mo đưa máy tính bảng cho Peter Kim xem tin tức, Peter Kim nhìn nhìn, sau đó, hai hàng lông mày của anh ta nhíu chặt lại, có chút suy tư.
“Sao lại bị phát hiện được nhỉ? Có lẽ Khỉ cũng không biết chuyện này có liên quan đến chúng ta mới đúng” Quân sư quạt mo kỳ quái nói.
Khu chính là biệt danh của tên cầm đầu bị bắt kia.
Perter Kim nhét máy tính bảng vào tay anh ta, nói: “Có phải hay không cũng không còn quan trọng nữa, trận chiến khó khăn này chúng ta nhất định phải đánh. Chọc tức nhà họ Đế cũng chính là vì mục đích này, chơi chết cậu hai nhà họ Đế chính là mục đích cuối cùng của tôi!”
Trong ánh mắt cứng rắn còn pha lẫn vẻ hưng phấn, dù sao thì trong ba người nhà họ Đế cũng chỉ có cậu hai là phù hợp với hứng thú của anh †a thôi.
Cũng là do cậu hai nhà họ Đế làm lũng loạn thị trường vũ khí, vậy thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Giàu nứt đố đổ vách, có ai mà không thèm thuồng cho được!
Bây giờ là cuộc chiến về thực lực!
Một đêm không trăng, gió lớn lay động, đêm khuya thanh vắng.
Chương 1601
Cả căn cứ đang chìm trong yên tĩnh, khắp nơi đều có người canh gác, mỗi người đều cầm súng trong tay, vô cùng cảnh giác.
Gió nhẹ nhàng thổi qua tán cây, phát ra những âm thanh nhỏ bé không đủ để làm kinh động đến mọi người.
Ẩn nấp bên dưới đám lá cây là những chiếc máy bay không người lái loại nhỏ được người điều khiển từ xa, chúng xuyên qua kế lá một cách linh hoạt, giống như vô số con ruồi nhỏ bay trên bầu trời.
“Vút vút vút’ mấy tiếng, người canh gác đã bị máy bay không người lái cỡ nhỏ bắn chết. Nhờ có màn hình giám sát mà người điều khiển có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Có một cậu chàng hình như là đã uống rượu say, nửa đêm muốn kiếm chỗ đi vệ sinh, bị máy bay không người lái quay được, lập tức bị bắn chết.
Người đó ngã xuống đất đánh ‘rầm’ một tiếng, làm kinh động đến các đội canh phòng khác trong căn cứ.
Tất cả mọi người đều cầm súng lao ra bên ngoài.
Như thế thì càng tốt, máy bay không người lái bắt đầu bắn phá trên diện rộng.
“Ááát”
*Á ối “Ối á á!”
Tất cả những người lao ra bên ngoài cứ ra một người là chết một người.
Bọn họ muốn phản kích, nhưng đám máy bay không người lái kia lại giống như là có mắt vậy, chúng còn có thể né tránh nữa cơ. Chúng bay lên lượn xuống, xoay tròn giữa trời cao, bản giết từ mọi góc độ.
Ánh đèn trong căn cứ đột nhiên sáng choang.
Peter Kim dẫn người trốn trong bóng tối cầm súng nhắm vào đám máy bay không người lái, rầm’ một tiếng, có một chiếc máy bay bị đánh trúng.
Nhưng mà có đến mười mấy chiếc máy bay không người lái lận, đánh rơi một chiếc thì những chiếc khác lập tức nhắm vào vị trí của đám Peter Kim ở bên này mà bắn phá.
“Đoàng đoàng đoàng!’ Vách tường chỗ Peter Kim trốn bị bắn thành hàng trăm ngàn lỗ thủng, lung la lung lay.
Peter Kim đành phải vội vàng tìm chỗ khác để tránh né.
Quân sư quạt mo chật vật né qua một bên, nói: “Nhiều máy bay.
không người lái quá!”
“Lũ nhà giàu chết tiệt!”
Hai mắt Peter Kim nóng lên, anh ta nói: “Nếu tôi có những trang bị này thì cần gì phải trốn chui trốn nhủi cơ chứ!”
“Đúng là vậy”
“Đã chuẩn bị đồ xong chưa?” Peter Kim hỏi.
“Đã sắp xếp xong cả rồi!”
Sau ba mươi giây, một chiếc tên lửa xẹt ngang qua bầu trời đêm phóng tới, nhìn từ xa trông cực kỳ giống một vì sao đang sáng lấp lánh, vụt thẳng tới căn cứ của Peter Kim.
Lúc tên lửa đạn đạo phóng đến vị trí cao nhất, trong căn cứ cũng phóng ra một chiếc tên lửa chống tên lửa đạn đạo bay thẳng lên không trung.
Mấy giây sau, ‘uỳnh’ một tiếng, đâm vào ngay giữa chiếc tên lửa đạn đạo kia.
Những người ở trong căn cứ thấy thế thì đều lập tức reo lên. Bọn họ đang suy nghĩ, cậu hai nhà họ Đế cũng chẳng có gì đặc biệt cả, thì một giây sau, chiếc tên lửa đạn đạo bị ngăn chặn kia đột nhiên nở bung ra, biến thành vô số tên lửa bắn về phía căn cứ.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!’ Toàn bộ căn cứ bị oanh tạc, khắp nơi đều là hố sâu và ánh lửa, lẫn trong đó là tiếng người la hét thảm thiết.
Chương 1602
Tiếng nổ vang lên trong căn cứ của Peter Kim kéo dài tới tận mười phút, những người trong đó đều đã chết cả rồi.
Đế Hạo Thiên ra lệnh trong video: “Không cần đi vào căn cứ, cứ bao vây xung quanh, ra người nào giết người đó, không cần phải để lại người sống!”
Hơn nữa, trong lúc máy bay không người lái bắn phá thì nó còn bắn ra một thiết bị điện tử – loại bỏ túi lên trên thân cây để giám sát căn cứ này nữa.
Chỉ cần có người thôi, cơ mà chỉ e rằng Peter Kim đã chẳng còn cấp dưới nào nữa rồi!
Vô Tội không biết đi đâu, nhưng cô ta vẫn luôn đi về phía đông. Cô ta biết rằng mặt trời luôn mọc từ đẳng đông, đi theo mặt trời nhất định sẽ không sai.
Vậy thì nhất định phải rời khỏi khu vực Đông Nam Á, thậm chí còn sẽ gặp đủ loại rắc rối. Ví dụ như cần phải có giấy tờ tùy thân thì mới có thể đi đến một quốc gia khác, bằng không thì phải vượt biên.
Nhưng mà, đối với Vô Tội thì những chuyện này chẳng có gì là khó khăn hết, gặp nước thì lội qua nước, gặp núi thì trèo qua núi.
Trên người Vô Tội mặc một bộ quần áo thể thao rộng rãi do cô ta trộm được ở ven đường, áo là áo hoodie, mũ trùm kín cả đầu, chỉ lộ ra gần một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang đeo khẩu trang, cực kỳ kín đáo.
Bởi vì cô ta phát hiện sau khi mình rời khỏi đảo thì có rất nhiều người nhìn chăm chằm vào bản thân mình. Vô Tội không hiểu, tại sao lại nhìn chằm chằm vào cô ta mãi thế? Chẳng lẽ là do cô ta rất xinh đẹp sao?
Vô Tội cũng không hiểu lắm về cái gọi là ‘gương mặt xinh đẹp”. Bị nhốt tận mười mấy năm, đối với cô ta thì tất cả mọi thứ ở bên ngoài đều rất mới mẻ. Vô Tội vừa đi, vừa tìm tòi khám phá về những điều mới mẻ này.
Ngồi trên thuyền vượt biên, Vô Tội nhìn những ngọn núi cao vút ở bên ngoài, tầng tầng lớp lớp. Nhìn nhìn một lát, đột nhiên, cô ta ‘ùm’ một cái rơi vào trong nước.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao lại té xuống nước rồi?”
“Mặc kệ đi, không liên quan gì đến chúng ta hết Người vượt biên chết là một chuyện vô cùng bình thường, bởi vì sẽ có đủ loại trường hợp đột ngột xảy ra.
Sau khi con thuyền đã đi xa, Vô Tội mới ngoi lên mặt nước, cả người ướt sũng bò lên trên núi. Trăm cay nghìn đăng để vượt biên, lúc này, Vô Tội đang đứng trên sườn núi, cô ta nhìn thấy một con đường thật dài ở phía dưới, còn có một vườn cây ăn quả rất rộng.
Vô Tội đi xuống núi, băng qua con đường lầy lội, mò vào trong vườn cây ăn quả kia.
Chẳng biết loại quả trên cây là quả gì nữa, nhưng mà chắc là ăn được chứ nhỉ?
Đúng lúc này, bụng Vô Tội réo lên “ùng ục, ùng ục”.
Cô ta hái một quả xuống, trực tiếp gặm một cái.
“Ui..” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tội lập tức nhăn nhúm hết lại.
Vị đắng đắng chát chát kia khiến khoang miệng gần như là mất cảm giác luôn! Đây là cái quỷ gì vậy? Khó ăn thế không biết!
Những loại hoa quả cực kỳ khó ăn trên đảo Cấm mà cô ta từng ăn cũng chẳng có mùi vị lạ lùng như thế này đâu!
“Phụt!”
Vô Tội run lên một cái, xoay mặt đi chỗ khác. Cô ta nhìn thấy một cô gái trạc tuổi mình đang đứng cách đó không xa và mỉm cười với mình, trên tay cô gái còn câm một chiếc giỏ trúc.
Lúc Lam Kiều Nhi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bên dưới mũ trùm thì nụ cười trên mặt cô ấy chuyển sang vẻ ngạc nhiên. Từ trước tới nay cô ấy chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy cả, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to đẹp đẽ vô cùng thuần khiết và có hồn. Dáng vẻ dùng hai bàn tay cầm lấy quả hồng thật sự là quá đáng yêu! Rất giống chú sóc nhỏ mà cô ấy thường hay cho ăn!
Cô gái này không phải là một tinh linh từ cây hồng biến thành đó chứ?
Chương 1603
Phải đợi đến khi nào quả chín thì mới ăn được”
Vô Tội nhìn trái cây đã bị mình gặm một miếng trên tay, quả hồng là tên của một loại hoa quả sao? Lần đầu tiên cô ta được nghe đó…
“Cô từ đâu đến ?” Lam Kiều Nhi hỏi.
Số hộ gia đình ở thôn bọn họ có thể đếm hết trên mười đầu ngón tay, chưa bao giờ nhìn thấy cô gái này cả. Hơn nữa, cho dù trí nhớ của cô ấy không tốt thì nhất định cũng sẽ nhớ được một cô gái xinh đẹp như thế này!
Vô Tội nhìn Lam Kiều Nhi, không lên tiếng.
“Chẳng lẽ là cô đi lạc sao?”
Lam Kiều Nhi lại hỏi: “Cô là người ở đâu vậy?”
Vô Tội vẫn im lặng.
Lam Kiều Nhi thầm nghĩ, hình như cô gái này không được thông minh cho lắm nhỉ? Vì vậy nên mới bị lạc đường sao? Tội nghiệp quá đi!
Trong lòng cô ấy dâng lên cảm giác đồng cảm.
Bị lạc ở chỗ này rất nguy hiểm, buổi tối còn có chó sói nữa cơ! Lúc đi ngủ mà không đóng kín cửa nẻo là không được đâu! Hơn nữa, nhìn cô gái này xinh đẹp yếu ớt như vậy, lỡ may gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao.
bây giờ?
“Hay là cô đến ở với tôi nhé? Đợi người nhà cô đến tìm cô. Được không?” Lam Kiều Nhi tốt bụng đề nghị.
Vô Tội thấy tự bản thân mình cũng có thể tìm được một chỗ để ở, sự phòng bị trong lòng cô ta chẳng hề lơi lỏng chút nào.
Lam Kiều Nhi mỉm cười hiền lành, n‹ nó chín rồi đưa cho cô ăn, có được không?”
Để tôi hái mấy quả về, ủ cho Trong lúc nói chuyện thì cô ấy đã đi về phía cây hồng, vừa hái vừa nói: “Vườn hồng này là của nhà bác cả tôi, hôm nay bác cả bận việc nên bảo tôi tới xem thử. Lén vặt của bác mấy quả cũng không sao đâu ha?”
Lam Kiều Nhi hái sáu quả hồng và cất vào trong giỏ. Sau đó, cô ấy vươn tay ra định kéo tay Vô Tội, nói: “Đi, đến nhà của tôi đi…”
Còn chưa kịp chạm vào thì Vô Tội đã tránh thoát được bàn tay của cô ấy, Vô lạnh nhạt nhả ra hai chữ: “Không cần”
Sau đó, cô ta vứt trái hồng trên tay đi, xoay người chạy mất.
Lam Kiều Nhi ngạc nhiên nhìn bàn tay mình, rồi lại ngẩng đầu lên, đã chẳng thấy bóng dáng người kia đâu nữa rồi.
Chạy nhanh thật đấy…
Lam Kiều Nhi trở về nhà.
Chương 1604
Nhà của cô ấy là một căn nhà nhỏ, rất đơn sơ, nhưng cũng rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Cạnh cửa sổ có kê một chiếc bàn ăn, cửa sổ làm bằng gỗ, được chống lên bằng một cái gậy. Trên bàn có một cái bình thủy tinh, bên trong có cắm mấy bông hoa dại. Một chú sóc nhỏ đứng trên bệ cửa sổ, đôi mắt tròn xoe đáng yêu nhìn ngó xung quanh.
Lam Kiều Nhi đi tới, lúc cô ấy đặt một củ lạc lên bệ cửa sổ thì chú sóc đã bị thu hút ngay lập tức, nó dùng hai móng vuốt bé xíu ôm lấy củ lạc, bắt đầu bóc vỏ.
Bé Tròn, hôm nay chị gặp được một cô gái cực kỳ xinh đẹp luôn, giống như là tinh linh vậy á. Bé có thấy cô ấy không? Nhưng mà cô ấy chỉ có một mình thôi à, hình như là bị lạc đường á, thật là tội nghiệp. Bé nói xem chúng ta có nên giúp đỡ cô ấy không nè?”
Hai má của Bé Tròn nhét đây đậu phộng căng phồng lên, hai mắt đảo loạn, cũng chẳng biết nó có nghe hiểu những gì Lam Kiều Nhi vừa nói không nữa.
Lúc Vô Tội sống trên đảo Cấm, chẳng có thứ gì là vô hại cả, cho dù chỉ là một con thỏ thì nó cũng muốn giết chết bạn. Hiếm hoi lắm mới thấy một người thì người đó cũng muốn giết chết cô ta. Cho nên, khi nhìn thấy Lam Kiều Nhi, nâng cao cảnh giác là phản ứng duy nhất theo bản năng của cô ta.
Năng lực sinh tồn của Vô Tội rất mạnh, cô ta có thể sống sót dù là ở bất kỳ nơi đâu.
Đi được một đoạn, Vô Tội ngồi xuống dưới một gốc cây. Tán cây rất lớn, tuy không thể chắn gió nhưng lại có thể che mưa, cũng có thể ngăn chặn thứ cô ta không thích, đó chính là ánh nắng mặt trời. Vô Tội rất thích thời tiết trên đảo Cấm, ở đó hầu như không hề có ánh mặt trời, nếu mặt trời ló dạng thì cô ta cũng sẽ trốn đi.
Vô Tội đã chọn cái cây này làm chỗ ở tạm thời của mình, trốn ở đây, có lẽ tạm thời người nhà họ Đế sẽ không phát hiện ra cô ta đâu. Chỉ cần có chút động tĩnh thì cô ta có thể chạy vào trong rừng cây ở phía sau.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng, Vô Tội vẫn đang còn ngủ. Cô ta cuộn mình nằm dưới gốc cây, giống như một chú hồ ly nằm dưới chân hàng rào vậy.
Trong bụi cỏ đột nhiên phát ra tiếng động, Vô Tội mở mắt ra và chống người ngồi dậy, cô ta nắm lấy một viên đá, định dùng nó để làm ám khí. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy gương mặt chui ra từ sau bụi cỏ thì cô ta không phóng viên đá ra nữa.
Lam Kiều Nhi đi ra, tò mò hỏi: “Tối qua cô ngủ ở đây sao? Trên núi có rắn và cả chó sói nữa đấy!”
Vô Tội nghĩ, có rắn và chó sói thì có gì mà kỳ quái chứ? Thịt chó sói và thịt rắn chính là món ăn đầy dinh dưỡng của cô ta đấy.
“Cô chờ một chút!”
Lam Kiều Nhi lấy một quả bắp từ trong giỏ ra đưa cho Vô Tội và nói: “Cô ăn cái này đi”
“Cô gái này thà ngủ trong núi rừng cũng không muốn ở chung với mình, vậy thì đưa cho cô ấy cái gì đó để ăn thì chắc là vẫn được chứ?
“Không cần” Vô Tội từ chối.
Lam Kiều Nhi cũng không cảm thấy mất mát khi bị từ chối, cô ấy đặt quả bắp vào tay Vô Tội, nói: “Không ăn thì sẽ bị đói bụng đấy, tôi đi làm việc đây”
Nói xong thì xoay người rời đi.
Vô Tội nâng quả bắp lên mũi ngửi ngửi một chút, đây là thứ gì vậy?
Cô ta chưa ăn bao giờ, có thể ăn được không? Ngửi thì cũng thơm đấy…
Bởi vì đây là thứ do người lạ đưa cho, Vô Tội nhìn chằm chằm vào quả bắp chừng ba phút, sau đó ném nó qua một bên. Cô ta đứng lên, đi vào trong rừng cây để tìm thức ăn.
Sau khi Lam Kiều Nhi làm việc xong thì cô ấy lại chạy tới đây, phát hiện người kia đã không còn ở đây nữa, chỉ có quả bắp bị vứt chỏng chơ trên đất thôi.
Tại sao lại không ăn? Là vì ăn không ngon sao?
Lam Kiều Nhi nghĩ rằng cô gái này thích ăn thịt.
“Đầu gối có đau không?” Tư Hải Minh phớt lờ sự chống cự của cô, bàn tay to lớn nắm lấy bắp chân của cô, hơi nâng lên.
Máu bầm trên đầu gối của cô đã tan đi nhiều rồi, không còn quá đau đớn nữa, đi lại cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả.
Đế Anh Thy rút chân về, nói: “Anh đừng có đánh trống lảng, sau này anh đừng nói chuyện với Tân Hành Chi như vậy nữa, anh ấy đã tự trách lắm đấy”
“Anh Thy, ở trước mặt anh thì đừng thiên vị cho người đàn ông khác, anh sẽ mất khống chế đấy”
Đế Anh Thy cắn răng, nói: “Đây không phải là thiên vị, tôi đây là biết phân rõ phải trái trắng đen!”
“Vậy cũng không được. Trong bất kỳ tình huống nào thì em cũng chỉ có thể thiên vị cho mình anh thôi”
Đế Anh Thy nhìn anh chằm chäm, đúng là không thể nói lý lẽ được mài Tư Hải Minh hoàn toàn không cảm thấy cách nói chuyện của mình có vấn đề gì hết, anh nhẹ nhàng nắm cằm của Đế Anh Thy, cúi đầu cắn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô, cản đến khi Đế Anh Thy hừ nhẹ một tiếng mới chịu buông ra.
chính là tù nhân bị lực lượng vũ trang giam giữ, không có kỹ thuật làm mờ, cũng không đeo mặt nạ, lộ ra một gương mặt rất rõ ràng.
Đó chính là tên cầm đầu đã bị bắt, hiện tại người này đang đứng trước máy quay, thành thật khai báo tất cả tội lỗi của mình, bao gồm cả kế hoạch và dã tâm của Tập đoàn Quang Huy.
Những người ngồi trước TV đều hoang mang lo sợ, có phải là sẽ điều tra đến cả những người liên quan luôn không đấy? Vậy thì mức độ thương vong sẽ lớn đến đâu cơ chứ? Điều này đã tạo nên một cục diện vô cùng hỗn loạn.
Đám rắn mất đầu kia ban đầu còn lén lút rục rà rục rịch, hiện tại, tất cả đều im thin thít giống như rùa đen rụt đầu vậy.
Một mặt là do bọn họ còn chưa đủ thực lực để tranh đấu, ngay cả đứng quan sát thôi thì cũng sẽ dính phải tai bay vạ gió. Chẳng bằng chờ bọn họ đấu đến một mất một còn, bản thân mình ở giữa ngồi mát ăn bát vàng còn hơn.
Quân sư quạt mo đưa máy tính bảng cho Peter Kim xem tin tức, Peter Kim nhìn nhìn, sau đó, hai hàng lông mày của anh ta nhíu chặt lại, có chút suy tư.
“Sao lại bị phát hiện được nhỉ? Có lẽ Khỉ cũng không biết chuyện này có liên quan đến chúng ta mới đúng” Quân sư quạt mo kỳ quái nói.
Khu chính là biệt danh của tên cầm đầu bị bắt kia.
Perter Kim nhét máy tính bảng vào tay anh ta, nói: “Có phải hay không cũng không còn quan trọng nữa, trận chiến khó khăn này chúng ta nhất định phải đánh. Chọc tức nhà họ Đế cũng chính là vì mục đích này, chơi chết cậu hai nhà họ Đế chính là mục đích cuối cùng của tôi!”
Trong ánh mắt cứng rắn còn pha lẫn vẻ hưng phấn, dù sao thì trong ba người nhà họ Đế cũng chỉ có cậu hai là phù hợp với hứng thú của anh †a thôi.
Cũng là do cậu hai nhà họ Đế làm lũng loạn thị trường vũ khí, vậy thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Giàu nứt đố đổ vách, có ai mà không thèm thuồng cho được!
Bây giờ là cuộc chiến về thực lực!
Một đêm không trăng, gió lớn lay động, đêm khuya thanh vắng.
Chương 1601
Cả căn cứ đang chìm trong yên tĩnh, khắp nơi đều có người canh gác, mỗi người đều cầm súng trong tay, vô cùng cảnh giác.
Gió nhẹ nhàng thổi qua tán cây, phát ra những âm thanh nhỏ bé không đủ để làm kinh động đến mọi người.
Ẩn nấp bên dưới đám lá cây là những chiếc máy bay không người lái loại nhỏ được người điều khiển từ xa, chúng xuyên qua kế lá một cách linh hoạt, giống như vô số con ruồi nhỏ bay trên bầu trời.
“Vút vút vút’ mấy tiếng, người canh gác đã bị máy bay không người lái cỡ nhỏ bắn chết. Nhờ có màn hình giám sát mà người điều khiển có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Có một cậu chàng hình như là đã uống rượu say, nửa đêm muốn kiếm chỗ đi vệ sinh, bị máy bay không người lái quay được, lập tức bị bắn chết.
Người đó ngã xuống đất đánh ‘rầm’ một tiếng, làm kinh động đến các đội canh phòng khác trong căn cứ.
Tất cả mọi người đều cầm súng lao ra bên ngoài.
Như thế thì càng tốt, máy bay không người lái bắt đầu bắn phá trên diện rộng.
“Ááát”
*Á ối “Ối á á!”
Tất cả những người lao ra bên ngoài cứ ra một người là chết một người.
Bọn họ muốn phản kích, nhưng đám máy bay không người lái kia lại giống như là có mắt vậy, chúng còn có thể né tránh nữa cơ. Chúng bay lên lượn xuống, xoay tròn giữa trời cao, bản giết từ mọi góc độ.
Ánh đèn trong căn cứ đột nhiên sáng choang.
Peter Kim dẫn người trốn trong bóng tối cầm súng nhắm vào đám máy bay không người lái, rầm’ một tiếng, có một chiếc máy bay bị đánh trúng.
Nhưng mà có đến mười mấy chiếc máy bay không người lái lận, đánh rơi một chiếc thì những chiếc khác lập tức nhắm vào vị trí của đám Peter Kim ở bên này mà bắn phá.
“Đoàng đoàng đoàng!’ Vách tường chỗ Peter Kim trốn bị bắn thành hàng trăm ngàn lỗ thủng, lung la lung lay.
Peter Kim đành phải vội vàng tìm chỗ khác để tránh né.
Quân sư quạt mo chật vật né qua một bên, nói: “Nhiều máy bay.
không người lái quá!”
“Lũ nhà giàu chết tiệt!”
Hai mắt Peter Kim nóng lên, anh ta nói: “Nếu tôi có những trang bị này thì cần gì phải trốn chui trốn nhủi cơ chứ!”
“Đúng là vậy”
“Đã chuẩn bị đồ xong chưa?” Peter Kim hỏi.
“Đã sắp xếp xong cả rồi!”
Sau ba mươi giây, một chiếc tên lửa xẹt ngang qua bầu trời đêm phóng tới, nhìn từ xa trông cực kỳ giống một vì sao đang sáng lấp lánh, vụt thẳng tới căn cứ của Peter Kim.
Lúc tên lửa đạn đạo phóng đến vị trí cao nhất, trong căn cứ cũng phóng ra một chiếc tên lửa chống tên lửa đạn đạo bay thẳng lên không trung.
Mấy giây sau, ‘uỳnh’ một tiếng, đâm vào ngay giữa chiếc tên lửa đạn đạo kia.
Những người ở trong căn cứ thấy thế thì đều lập tức reo lên. Bọn họ đang suy nghĩ, cậu hai nhà họ Đế cũng chẳng có gì đặc biệt cả, thì một giây sau, chiếc tên lửa đạn đạo bị ngăn chặn kia đột nhiên nở bung ra, biến thành vô số tên lửa bắn về phía căn cứ.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!’ Toàn bộ căn cứ bị oanh tạc, khắp nơi đều là hố sâu và ánh lửa, lẫn trong đó là tiếng người la hét thảm thiết.
Chương 1602
Tiếng nổ vang lên trong căn cứ của Peter Kim kéo dài tới tận mười phút, những người trong đó đều đã chết cả rồi.
Đế Hạo Thiên ra lệnh trong video: “Không cần đi vào căn cứ, cứ bao vây xung quanh, ra người nào giết người đó, không cần phải để lại người sống!”
Hơn nữa, trong lúc máy bay không người lái bắn phá thì nó còn bắn ra một thiết bị điện tử – loại bỏ túi lên trên thân cây để giám sát căn cứ này nữa.
Chỉ cần có người thôi, cơ mà chỉ e rằng Peter Kim đã chẳng còn cấp dưới nào nữa rồi!
Vô Tội không biết đi đâu, nhưng cô ta vẫn luôn đi về phía đông. Cô ta biết rằng mặt trời luôn mọc từ đẳng đông, đi theo mặt trời nhất định sẽ không sai.
Vậy thì nhất định phải rời khỏi khu vực Đông Nam Á, thậm chí còn sẽ gặp đủ loại rắc rối. Ví dụ như cần phải có giấy tờ tùy thân thì mới có thể đi đến một quốc gia khác, bằng không thì phải vượt biên.
Nhưng mà, đối với Vô Tội thì những chuyện này chẳng có gì là khó khăn hết, gặp nước thì lội qua nước, gặp núi thì trèo qua núi.
Trên người Vô Tội mặc một bộ quần áo thể thao rộng rãi do cô ta trộm được ở ven đường, áo là áo hoodie, mũ trùm kín cả đầu, chỉ lộ ra gần một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang đeo khẩu trang, cực kỳ kín đáo.
Bởi vì cô ta phát hiện sau khi mình rời khỏi đảo thì có rất nhiều người nhìn chăm chằm vào bản thân mình. Vô Tội không hiểu, tại sao lại nhìn chằm chằm vào cô ta mãi thế? Chẳng lẽ là do cô ta rất xinh đẹp sao?
Vô Tội cũng không hiểu lắm về cái gọi là ‘gương mặt xinh đẹp”. Bị nhốt tận mười mấy năm, đối với cô ta thì tất cả mọi thứ ở bên ngoài đều rất mới mẻ. Vô Tội vừa đi, vừa tìm tòi khám phá về những điều mới mẻ này.
Ngồi trên thuyền vượt biên, Vô Tội nhìn những ngọn núi cao vút ở bên ngoài, tầng tầng lớp lớp. Nhìn nhìn một lát, đột nhiên, cô ta ‘ùm’ một cái rơi vào trong nước.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao lại té xuống nước rồi?”
“Mặc kệ đi, không liên quan gì đến chúng ta hết Người vượt biên chết là một chuyện vô cùng bình thường, bởi vì sẽ có đủ loại trường hợp đột ngột xảy ra.
Sau khi con thuyền đã đi xa, Vô Tội mới ngoi lên mặt nước, cả người ướt sũng bò lên trên núi. Trăm cay nghìn đăng để vượt biên, lúc này, Vô Tội đang đứng trên sườn núi, cô ta nhìn thấy một con đường thật dài ở phía dưới, còn có một vườn cây ăn quả rất rộng.
Vô Tội đi xuống núi, băng qua con đường lầy lội, mò vào trong vườn cây ăn quả kia.
Chẳng biết loại quả trên cây là quả gì nữa, nhưng mà chắc là ăn được chứ nhỉ?
Đúng lúc này, bụng Vô Tội réo lên “ùng ục, ùng ục”.
Cô ta hái một quả xuống, trực tiếp gặm một cái.
“Ui..” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tội lập tức nhăn nhúm hết lại.
Vị đắng đắng chát chát kia khiến khoang miệng gần như là mất cảm giác luôn! Đây là cái quỷ gì vậy? Khó ăn thế không biết!
Những loại hoa quả cực kỳ khó ăn trên đảo Cấm mà cô ta từng ăn cũng chẳng có mùi vị lạ lùng như thế này đâu!
“Phụt!”
Vô Tội run lên một cái, xoay mặt đi chỗ khác. Cô ta nhìn thấy một cô gái trạc tuổi mình đang đứng cách đó không xa và mỉm cười với mình, trên tay cô gái còn câm một chiếc giỏ trúc.
Lúc Lam Kiều Nhi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bên dưới mũ trùm thì nụ cười trên mặt cô ấy chuyển sang vẻ ngạc nhiên. Từ trước tới nay cô ấy chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy cả, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to đẹp đẽ vô cùng thuần khiết và có hồn. Dáng vẻ dùng hai bàn tay cầm lấy quả hồng thật sự là quá đáng yêu! Rất giống chú sóc nhỏ mà cô ấy thường hay cho ăn!
Cô gái này không phải là một tinh linh từ cây hồng biến thành đó chứ?
Chương 1603
Phải đợi đến khi nào quả chín thì mới ăn được”
Vô Tội nhìn trái cây đã bị mình gặm một miếng trên tay, quả hồng là tên của một loại hoa quả sao? Lần đầu tiên cô ta được nghe đó…
“Cô từ đâu đến ?” Lam Kiều Nhi hỏi.
Số hộ gia đình ở thôn bọn họ có thể đếm hết trên mười đầu ngón tay, chưa bao giờ nhìn thấy cô gái này cả. Hơn nữa, cho dù trí nhớ của cô ấy không tốt thì nhất định cũng sẽ nhớ được một cô gái xinh đẹp như thế này!
Vô Tội nhìn Lam Kiều Nhi, không lên tiếng.
“Chẳng lẽ là cô đi lạc sao?”
Lam Kiều Nhi lại hỏi: “Cô là người ở đâu vậy?”
Vô Tội vẫn im lặng.
Lam Kiều Nhi thầm nghĩ, hình như cô gái này không được thông minh cho lắm nhỉ? Vì vậy nên mới bị lạc đường sao? Tội nghiệp quá đi!
Trong lòng cô ấy dâng lên cảm giác đồng cảm.
Bị lạc ở chỗ này rất nguy hiểm, buổi tối còn có chó sói nữa cơ! Lúc đi ngủ mà không đóng kín cửa nẻo là không được đâu! Hơn nữa, nhìn cô gái này xinh đẹp yếu ớt như vậy, lỡ may gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao.
bây giờ?
“Hay là cô đến ở với tôi nhé? Đợi người nhà cô đến tìm cô. Được không?” Lam Kiều Nhi tốt bụng đề nghị.
Vô Tội thấy tự bản thân mình cũng có thể tìm được một chỗ để ở, sự phòng bị trong lòng cô ta chẳng hề lơi lỏng chút nào.
Lam Kiều Nhi mỉm cười hiền lành, n‹ nó chín rồi đưa cho cô ăn, có được không?”
Để tôi hái mấy quả về, ủ cho Trong lúc nói chuyện thì cô ấy đã đi về phía cây hồng, vừa hái vừa nói: “Vườn hồng này là của nhà bác cả tôi, hôm nay bác cả bận việc nên bảo tôi tới xem thử. Lén vặt của bác mấy quả cũng không sao đâu ha?”
Lam Kiều Nhi hái sáu quả hồng và cất vào trong giỏ. Sau đó, cô ấy vươn tay ra định kéo tay Vô Tội, nói: “Đi, đến nhà của tôi đi…”
Còn chưa kịp chạm vào thì Vô Tội đã tránh thoát được bàn tay của cô ấy, Vô lạnh nhạt nhả ra hai chữ: “Không cần”
Sau đó, cô ta vứt trái hồng trên tay đi, xoay người chạy mất.
Lam Kiều Nhi ngạc nhiên nhìn bàn tay mình, rồi lại ngẩng đầu lên, đã chẳng thấy bóng dáng người kia đâu nữa rồi.
Chạy nhanh thật đấy…
Lam Kiều Nhi trở về nhà.
Chương 1604
Nhà của cô ấy là một căn nhà nhỏ, rất đơn sơ, nhưng cũng rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Cạnh cửa sổ có kê một chiếc bàn ăn, cửa sổ làm bằng gỗ, được chống lên bằng một cái gậy. Trên bàn có một cái bình thủy tinh, bên trong có cắm mấy bông hoa dại. Một chú sóc nhỏ đứng trên bệ cửa sổ, đôi mắt tròn xoe đáng yêu nhìn ngó xung quanh.
Lam Kiều Nhi đi tới, lúc cô ấy đặt một củ lạc lên bệ cửa sổ thì chú sóc đã bị thu hút ngay lập tức, nó dùng hai móng vuốt bé xíu ôm lấy củ lạc, bắt đầu bóc vỏ.
Bé Tròn, hôm nay chị gặp được một cô gái cực kỳ xinh đẹp luôn, giống như là tinh linh vậy á. Bé có thấy cô ấy không? Nhưng mà cô ấy chỉ có một mình thôi à, hình như là bị lạc đường á, thật là tội nghiệp. Bé nói xem chúng ta có nên giúp đỡ cô ấy không nè?”
Hai má của Bé Tròn nhét đây đậu phộng căng phồng lên, hai mắt đảo loạn, cũng chẳng biết nó có nghe hiểu những gì Lam Kiều Nhi vừa nói không nữa.
Lúc Vô Tội sống trên đảo Cấm, chẳng có thứ gì là vô hại cả, cho dù chỉ là một con thỏ thì nó cũng muốn giết chết bạn. Hiếm hoi lắm mới thấy một người thì người đó cũng muốn giết chết cô ta. Cho nên, khi nhìn thấy Lam Kiều Nhi, nâng cao cảnh giác là phản ứng duy nhất theo bản năng của cô ta.
Năng lực sinh tồn của Vô Tội rất mạnh, cô ta có thể sống sót dù là ở bất kỳ nơi đâu.
Đi được một đoạn, Vô Tội ngồi xuống dưới một gốc cây. Tán cây rất lớn, tuy không thể chắn gió nhưng lại có thể che mưa, cũng có thể ngăn chặn thứ cô ta không thích, đó chính là ánh nắng mặt trời. Vô Tội rất thích thời tiết trên đảo Cấm, ở đó hầu như không hề có ánh mặt trời, nếu mặt trời ló dạng thì cô ta cũng sẽ trốn đi.
Vô Tội đã chọn cái cây này làm chỗ ở tạm thời của mình, trốn ở đây, có lẽ tạm thời người nhà họ Đế sẽ không phát hiện ra cô ta đâu. Chỉ cần có chút động tĩnh thì cô ta có thể chạy vào trong rừng cây ở phía sau.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng, Vô Tội vẫn đang còn ngủ. Cô ta cuộn mình nằm dưới gốc cây, giống như một chú hồ ly nằm dưới chân hàng rào vậy.
Trong bụi cỏ đột nhiên phát ra tiếng động, Vô Tội mở mắt ra và chống người ngồi dậy, cô ta nắm lấy một viên đá, định dùng nó để làm ám khí. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy gương mặt chui ra từ sau bụi cỏ thì cô ta không phóng viên đá ra nữa.
Lam Kiều Nhi đi ra, tò mò hỏi: “Tối qua cô ngủ ở đây sao? Trên núi có rắn và cả chó sói nữa đấy!”
Vô Tội nghĩ, có rắn và chó sói thì có gì mà kỳ quái chứ? Thịt chó sói và thịt rắn chính là món ăn đầy dinh dưỡng của cô ta đấy.
“Cô chờ một chút!”
Lam Kiều Nhi lấy một quả bắp từ trong giỏ ra đưa cho Vô Tội và nói: “Cô ăn cái này đi”
“Cô gái này thà ngủ trong núi rừng cũng không muốn ở chung với mình, vậy thì đưa cho cô ấy cái gì đó để ăn thì chắc là vẫn được chứ?
“Không cần” Vô Tội từ chối.
Lam Kiều Nhi cũng không cảm thấy mất mát khi bị từ chối, cô ấy đặt quả bắp vào tay Vô Tội, nói: “Không ăn thì sẽ bị đói bụng đấy, tôi đi làm việc đây”
Nói xong thì xoay người rời đi.
Vô Tội nâng quả bắp lên mũi ngửi ngửi một chút, đây là thứ gì vậy?
Cô ta chưa ăn bao giờ, có thể ăn được không? Ngửi thì cũng thơm đấy…
Bởi vì đây là thứ do người lạ đưa cho, Vô Tội nhìn chằm chằm vào quả bắp chừng ba phút, sau đó ném nó qua một bên. Cô ta đứng lên, đi vào trong rừng cây để tìm thức ăn.
Sau khi Lam Kiều Nhi làm việc xong thì cô ấy lại chạy tới đây, phát hiện người kia đã không còn ở đây nữa, chỉ có quả bắp bị vứt chỏng chơ trên đất thôi.
Tại sao lại không ăn? Là vì ăn không ngon sao?
Lam Kiều Nhi nghĩ rằng cô gái này thích ăn thịt.