• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (72 Viewers)

  • Chương 1459-1465

“Buông tôi ra nào.” Để Anh Thy đẩy cánh tay đang đặt trên eo mình ra: “Tôi muốn đi vệ sinh”.

“Ừ” Tư Hải Minh đáp lại, đôi môi mỏng khẽ cắn vào mặt cô một cái, để lại một vết hồng nhàn nhạt xong mới buông cô ra.

Để Anh Thy không được tự nhiên nhảy từ trên giường xuống dưới đất đi vào buồng vệ sinh, vết đỏ do bị cản trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỗ đó thật sự đỏ ửng lên.

Cô mờ mịt tự nhìn mình trong gương, rốt cuộc quan hệ giữa cô và Tư Hải Minh là gì vậy? Càng ngày càng không thể nói rõ được.

Giống như không biết nên đối mặt với những chuyện đã xảy ra như thế nào vậy. Dáng vẻ kia của cô ngày hôm qua, hình như không khác gì đã chấp nhận Tư Hải Minh rồi thì phải?

Cũng không biết trong lúc đau khổ và thất vọng, Tư Hải Minh sẽ nghĩ như thế nào?

Có lẽ là sẽ chỉ cổ vũ cho sự lạnh lẽo ở sâu bên trong Tư Hải Minh đi! Tốt nhất là cô nên tự quản lý bản thân mình cho tốt thì hơn!

Đế Anh Thy vừa đánh răng xong thì cánh cửa bị đẩy ra.

Không cần nhìn cũng biết là ai.

Hành vi đường hoàng.

Tư Hải Minh áp sát cô, hàm dưới của Đế Anh Thy xiết chặt, môi mỏng ép xuống môi cô, một loạt các động tác vô cùng trôi chảy.

Đế Anh Thy hơi nhíu mày đẩy anh ra, nhưng chưa đủ thời gian, Tư Hải Minh nhất quyết không chịu buông cô ra, cho nên cô cũng dứt khoát không vùng vẫy.

Đợi đến khi anh buông cô ra rồi, đầu óc Đế Anh Thy đã thiếu rất nhiều dưỡng khí, thân thể hơi lung lay.

Cũng may mà Tư Hải Minh kịp thời ôm lấy eo cô, băng không thì cô đã ngã ngồi xuống ngay lập tức rồi.




Thái độ của Đế Anh Thy không tốt lắm, giật ra khỏi tay anh, lườm anh mọt cái, đi thẳng ra ngoài.

Ăn sáng thôi, nếu như mười giờ còn tính là buổi sáng!

Sau khi ăn xong, Đế Anh Thy ra ngoài phòng khách, di động đặt trên bàn trà của cô reo lên.

Cô cầm lên nhìn, là ba người anh trai của cô.

Đế Anh Thy nhìn thấy thật cạn lời, còn biết gọi điện cho cô ư? Gọi cho Tư Hải Minh không phải là được rồi sao? Bây giờ cô lại quan trọng hơn à? Hả?

Mặc dù trong lòng căm giận bất bình nhưng cuối cùng cô vẫn nghe.

Chỉ có điều khuôn mặt nhỏ nhìn rất khó chịu.

“Cục cưng nhỏ, có nhớ ba người anh này không?” Gương mặt Đế Bắc Lâm tràn đầy ý cười như gió xuân.

“Ai là cục cưng nhỏ của anh? Em không phải nhé” Đế Anh Thy tỏ vẻ kiêu ngạo.

“À, đúng rồi, cục cưng nhỏ là sáu đứa bé đáng yêu kia, còn Anh Thy là cục cưng lớn!” Đế Bắc Lâm lập tức sửa lại.

Đế Anh Thy không muốn tiếp lời.

“Anh Thy đang làm gì đấy?” Đế Hạo Thiên dịu dàng hỏi.

Đế Anh Thy cảm thấy, giờ phút này, ngay cả vẻ mặt của anh cả cũng đã trở nên hơi “Hiền lành”!

Thế này rõ ràng là có tật giật mình!
“Các anh, không phải là các anh lừa em hợp tác với Tư Hải Minh chứ? Em không đáng tin như vậy sao?” Đế Anh Thy chất vấn.

“Cái này không thể trách bọn anh được! Là mưu ma chước quỷ của Tư Hải Minh mà!” Đế Bắc Lâm vội vàng trốn tránh trách nhiệm.

“Đúng! Cậu ta nói Anh Thy nhát gan, không thể để Anh Thy nhúng tay vào được” Đế Hạo Thiên và em trai rất đồng lòng.

“Anh ấy nói cái gì thì chính là cái đó à?” Đế Anh Thy tức giận, sau đó hạ giọng: “Không phải các anh nhìn anh ấy không thuận mắt sao?”

“Sau khi kết thúc hợp tác, bọn anh vẫn sẽ thấy cậu ta không thuận mắt!” Đế Bắc Lâm tỏ ý.

“.” Đế Anh Thy thầm nghĩ, cái này còn có thể chuyển đổi như vậy sao?

Đế Hoàng Minh hỏi: “Cố Mạnh có nói cái gì không?”

Trong bệnh viện, Cố Mạnh nói anh ấy không dì Hà, điều này: khiến Đế Anh Thy hơi mê mang, rốt cuộc là anh ấy nói thật hay nói dối?

Chẳng lẽ phán đoán của mình sai rồi ư?

Sau đó anh ấy còn nói là Tư Hải Minh giết! Nếu thế thì Đế Anh Thy cô chấp nhận dì Hà đã tự sát còn hơn!

Điều này cô tin tưởng, cái chết của dì Hà không liên quan gì đến Tư Hải Minh.

Thế còn Tư Viên Tê thì sao?




Đầu óc Đế Anh Thy rất hỗn loạn, đúng vậy, không phải phẫn hận, mà là hồn loạn.

Nhưng cô hẳn là nên tin tưởng con mắt của mình.

Không nên vì chuyện Tư Hải Minh tự sát mà tự khiến suy nghĩ của mình bị rối loạn…

“Anh Thy đang suy nghĩ cái gì thế?” Đế Hạo Thiên hỏi.

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1460-0


“Sao cậu ta cũng ở đây?” Giọng nói của Đế Hạo Thiên rất không vui.

“Không phải là tối qua đã ở tầng cao nhất chứ?” Đế Bắc Lâm hỏi.

“Anh Thy có thể trở về” Đế Hoàng Minh nói.

Tư Hải Minh đang ngồi thảnh thơi uống cà phê ở cạnh, nghe thấy câu nói cuối cùng, sắc mặt hơi thay đổi.

“Để lát nữa hãng về nhé? Em vừa mới qua đây thôi, đi luôn thì không giải thích cho bọn trẻ được” Đế Anh Thy nói.

Nói đến bọn trẻ, gương mặt ba người anh cô lộ ra vẻ u ám.

Dù sao thì Anh Thy cũng nói sự thật Nhưng nếu để Anh Thy ở đó, bọn họ không yên tâm, lúc nào Tư Hải Minh cũng để ý đến cô, không phải rất nguy hiểm sao? Cái tên này còn nguy hiểm hơn cả Cố Mạnh nhiều!
Cố Mạnh nguy hiểm thì bọn họ còn có cách phòng tránh, Tư Hải Minh nguy hiểm thì bọn họ biết làm thế nào?

Ánh mắt của tên đó nhìn Anh Thy lúc nào cũng có vẻ như hận không thể dính lấy cô mà hôn!

Là anh trai của Anh Thy, sao bọn họ có thể thấy thuận mắt được?

“Các anh, để cho người của các anh để ý đến Cố Mạnh, em sợ ở bên ngoài anh ấy sẽ có hành động gì khác” Đế Anh Thy nói tránh đi.

“Em yên tâm, nơi này không phải là thiên đường của Cố Mạnh, mà là địa ngục” Đế Hạo Thiên nói Đúng vậy, sang bên đó, muốn cho Cố Mạnh chết như thế nào chẳng được.

“Anh ấy..” Đế Anh Thy vừa muốn nói thì lại có một bàn tay sờ lên chân cô, khiến cô bị khựng lại, khóe miệng run lên.

“Cái gì?” Đế Bắc Lâm hị Đế Anh Thy cố gắng không để cho gương mặt mình lộ ra vẻ kì lạ, đổi tư thế ngồi, nhẹ nhàng rút chân mình về.

“Em muốn nói người sau lưng Cố Mạnh liệu có phải đang ở khu vực Đông Nam Á” Đế Anh Thy nói: “Nội ứng ngoại hợp ấy?”

“Anh Thy quá thông minh! Cố Mạnh đã gầy dựng được thế lực của mình ở đây rồi, chỉ có điều Anh Thy cứ yên tâm, hang ổ của cậu ta cứ để cho bọn anh xử lý!” Đế Bắc Lâm nói.

“Cố Mạnh không phải không có chỗ tốt. Tôi rất muốn biết người gọi điện thoại cho anh ta là ai, không bằng nên tận diệt đi. Nói không chừng, người đó là người quen của chúng ta” Tư Hải Minh tự dưng chen ngang một câu như vậy.




Mặc dù ba người anh không muốn thấy mặt anh, nhưng anh nói vậy vẫn đủ khiến người khác suy nghĩ sâu xa.

“Ai?” Đế Anh Thy hỏi anh.

“Anh đoán” Tư Hải Minh nói.

Đế Anh Thy không biết rốt cuộc anh nói như vậy mình có thể tin được bao nhiêu, nhưng nếu không phải người quen thì ai sẽ biết Tư Hải Minh không chết trốn ở đảo Trân Châu đâu?

“Sao nào, cậu lại nghỉ ngờ Tân Hành Châu à?” Sắc mặt Đế Hạo Thiên tối sầm xuống.

“Loại trừ Hành Châu” Ngay cả Đế Hoàng Minh nói như vậy, nên cho dù có nghỉ ngờ thì cũng phải có chừng mực.

Đế Anh Thy nghĩ đến cái gì đó, hỏi Tư Hải Minh: “Không phải anh nghi ngờ Kiều Minh Nguyệt đấy chứ?”

“Bất kể là ai cũng đều đáng nghi” Tư Hải Minh nói.

Đế Anh Thy nghĩ, chẳng lẽ không phải là vì anh bị bệnh đa nghỉ à?

“Dù sao thì cứ để các anh của em điều tra đi! Có tin gì nhất định cũng phải nói cho em biết nhé! Sau khi Cố Mạnh thì đừng giết anh ấy vội, em có lời muốn hỏi anh ấy” Đế Anh Thy nói.




“Yên tâm, anh sẽ để cho cậu ta một hơi tàn” Đế Bắc Lâm cười dịu dàng.

“Vậy cứ thế nhé! Bai bai!” Đế Anh Thy không để anh trai mình kịp phản ứng, tắt luôn video. Hừ, ai bảo bọn họ không hợp tác với cô? Lúc đấy cô rất khó chịu đấy! Sau đó cô hỏi Tư Hải Minh: “Anh thật sự nghi ngờ Kiều Minh Nguyệt ư? Ngoại trừ cô ấy thì còn ai nữa không?”

“Tạm thời không nghĩ tới” Tư Hải Minh nói.

“Vậy anh nói xem tại sao Kiều Minh Nguyệt lại có liên lạc với Cố Mạnh?” Đế Anh Thy hoi.

“Không có chứng cứ” Tư Hải Minh nói.

“Không có chứng cứ thì anh đừng có tùy tiện nghỉ ngờ như thế chứ!” Đế Anh Thy cạn lời, nhưng lại kịp phản ứng, hỏi: “Sao anh vẫn còn ở đây? Không đến công ty à?”

“Em đi đâu?”

“Em ở trong nhà, không đi đâu cả.”

“Chúng ta ra biển chơi”

“Không muốn!” Phản ứng đầu tiên của Đế Anh Thy chính là từ chối, ra biển với anh có khác gì con cá sẽ bị ăn không còn sót lại chút nào đâu?
Cô càng ngày càng không thể khẳng định mình có thể thoát khỏi móng vuốt của Tư Hải Minh không!

Ví dụ như tối hôm qua, nếu như Tư Hải Minh tiếp tục, cô chắc chắn sẽ bị ăn sạch!

Chỉ có điều Để Anh Thy rất không cam tâm, cảm giác bị nắm thóp cả về thể xác lẫn tinh thần như thế này khiến cho cô rất muốn làm cái gì đó! Ví dụ như trả thù Tư Hải Minh!

Thế là, cô cụp mắt xuống, sau đó quay mặt lại nhìn Tư Hải Minh, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh, sau đó chậm rãi tựa vào người anh, mập mờ cọ cọ lên cánh tay rắn chắc Tư Hải Minh.

“.” Sự “ôm ấp yêu thương” đó khiến cho toàn thân Tư Hải Minh căng cứng, đè nén sự hô hấp, cũng không dám động đậy.

“Tư Hải Minh, tối hôm qua ngủ có ngon không?” Để Anh Thy đưa mặt lại gần, hơi thở như lông vũ thoảng qua trên mặt Tư Hải Minh, khiến cho con thú hoang bị nhốt trong cơ thể anh muốn phá lồng giam lao ra!

“… Không tốt”

“Khó chịu à?”

“Ừm” Giọng nói của Tư Hải Minh đã khàn đi, đôi mắt đen sâu thẳm như hố đen nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp mê người trước mặt.

“Muốn không?” Đế Anh Thy lại sát gần hơn. Thấy Tư Hải Minh cùng người bất động, cô bèn hôn lên mặt Tư Hải Minh một cái, hô hấp của của Tư Hải Minh đột nhiên cứng lại, không nhịn được muốn hôn cái miệng nhỏ đòi mạng kia. Nhưng Để Anh Thy lại né tránh: “Vội cái gì?”

Hai tay cô ôm lấy cổ Tư Hải Minh, miệng nhỏ trượt xuống bên lỗ tai anh.

Cơ thể Tư Hải Minh run lên một cái, vội vàng đặt Để Anh Thy xuống dưới thân, hơi thở thô ráp: “Cục cưng, em đang đùa với lửa đó!”

Để Anh Thy giật nảy mình, hô hấp hơi loạn, cố gắng bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông tràn đầy sự nguy hiểm ở phía trên, hỏi: “Muốn à?”.




Tư Hải Minh cúi người xuống, giống như con chim ưng lao xuống, tính công kích cực mạnh, không hề do dự một chút nào. “A” Đế Anh Thy bỗng nhiên ôm bụng, cau mày. “Sao vậy? Không thoải mái?” Tư Hải Minh cứng đờ người.

“Em vào nhà vệ sinh chút đã. Đợi lát nữa.” Để Anh Thy chui ra khỏi vòng tay Tư Hải Minh, ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.

Sau khi chạy vào trong, cô đóng cửa, khóa lại.

Đế Anh Thy đang ôm bụng làm gì còn vẻ mặt đau khổ nào, trong mắt lóe lên sự gian xảo.

Hứ, đầu với em á? Để anh khó chịu chết!

Đương nhiên là Đế Anh Thy không cần đi vệ sinh, cô chỉ giả vờ thôi. Cô tựa vào cửa số, thảnh thơi nhìn phong cảnh bên ngoài, còn lâu mới quan tâm đến Tư Hải Minh lúc này đang ở bên ngoài đau khổ khó khăn thế nào!

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Thy, lâu lắm rồi đó!”

“Ui da, nhưng bụng em vẫn đau lắm!” Để Anh Thy giả vờ vẫn khó chịu.

“Anh đi gọi Hạ Khiết Mai tới”

“Không cần, sẽ nhanh ổn thôi!” Để Anh Thy đùa giỡn anh.

Trước cửa không có động tĩnh, Để Anh Thy thầm nghĩ, không phải là anh thật sự chạy đi gọi điện thoại cho Hạ Khiết Mai chứ? Thể cô không cần đâu! Đến lúc đó Hạ Khiết Mai tới kiểm tra cho cô thật, không phải là làm khổ người ta quá à?

Đùa giỡn Tư Hải Minh cũng không nên liên lụy đến người thứ ba!

Lúc này, hẳn là Tư Hải Minh cũng đã tỉnh táo hơn một chút rồi.
Cô chỉ định khiến anh khó chịu thôi! Ai bảo lần nào anh cũng dùng ánh mắt như bị đói bụng mấy trăm năm để nhìn cô khiến cô áo não chú.

Để Anh Thy vội vàng mở cửa đi ra trước khi Hạ Khiết Mai tới. .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Vừa đi ra ngoài, một bóng đen nhảy tới, dọa cho cô nhảy dựng lên.

“A!”

Tiếp theo, đầu cô đụng nhẹ vào cửa.

“..” Đầu óc Đế Anh Thy ong ong nhìn anh, không phải anh đi gọi điện thoại sao?

Sao lại còn đứng ở đây thể? Cô không phản ứng kịp, không đùa giỡn được anh đến nơi đến chốn, ngược lại bị anh đùa giỡn!

“Bụng tốt rồi hả?” Tư Hải Minh lạnh lùng rút ngắn khoảng cách, hô hấp của Đế Anh Thy gần như biến mất! Ánh mắt Để Anh Thy lập lòe, muốn luồn qua dưới tay anh mà chạy đi.

Mà cô vừa cử động, cơ thể Tư Hải Minh đã kề sát lấy cô.

Cơ thể hai người dán chặt vào nhau không một kẽ hở, khiến Để Anh Thy không thoát đi được.

“Bụng ổn rồi! Có thể để em đi chưa?” Đế Anh Thy nhìn anh chằm chằm.

“Đã tốt rồi thì tiếp tục chuyện vừa nãy đi” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh sâu thẳm, dường như muốn nhất chìm cô.

Sao anh không biết Để Anh Thy chỉ giả vờ chứ?

Nhưng anh muốn chơi với cô thôi.




Chơi không biết mệt.

Ngón tay Để Anh Thy gãi mặt: “Em hết hứng rồi, vẫn nên..”

“Hứng thú của anh vẫn còn” Tư Hải Minh không lừa người, nghe âm thanh khàn khàn đè nén kia của anh là biết.

“Không được, bây giờ em… A!” Đế Anh Thy còn chưa nói xong, cơ thể đã nhẹ bẫng, bị bế lên. Cô vô thức khoác vai Tư Hải Minh: “Anh thả em xuống, em không muốn!”

Tư Hải Minh không để ý tới, đi thẳng vào vườn hoa. Chân dài móc một cái, cửa đóng lại, tự động khóa. Để Anh Thy cảm thấy trời đất quay cuồng, bị ném lên ghế sô pha, bị Tư Hải Minh đè lên!

“Anh… Anh đừng quá đáng, em không đồng ý, anh không được đụng vào em!” Để Anh Thy run rẩy nói, thân thể xoay một cái, núp ở một góc ghế sô pha.

Tư Hải Minh nhìn vẻ đáng yêu của cô, lại nói vẻ mặt của mỗi người đều như tấm gương phản ánh lại người đối diện, nên Tư Hải Minh nghỉ hiện tại mình chẳng giống người chút nào.

Nếu như có thể luôn thấy phản ứng đáng yêu như vậy của cô, không phải là anh không thể kiềm chế được cảm giác ham muốn trong người. Suy cho cùng anh vẫn lo rằng mình ra tay quá nặng.

Để Anh Thy nói xong bèn nhìn Tư Hải Minh như quái vật.

Đôi mắt đen sâu hút vẫn luôn nhìn cô, sự nguy hiểm cháy âmí không công khai. Cô không hiểu anh đang có ý gì? Đang suy nghĩ chiêu gì hay sao?

Khiến cô hoảng sợ.

Sau đó Tư Hải Minh hơi lùi ra, giống như thú hoang thu lại sự tấn công, chỉ ngồi đó.

Mông anh đặt ngay bên cạnh chân Để Anh Thy. Để Anh Thy vô thức cuộn ngón chân lại, đề phòng bị cái mông ngồi vào. Cô vốn đi dép, nhung bị Tư Hải Minh, đi thẳng từ vườn hoa vào đây, không biết dép đã rơi ở đâu.

Bàn tay to của Tư Hải Minh lập tức đặt lên đùi cô.
“..” Chân Để Anh Thy run lên, muốn rút về, nhưng anh không chịu thả. Lòng bàn tay anh như xiềng xích, dường như sắt bị nung đỏ, làm bóng chân cô. “Anh không động vào em” Tư Hải Minh nói.

Để Anh Thy cho rằng đó là đương nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy phong cách không giống Tư Hải Minh bình thường lắm. Sao chỉ nắm lấy chân mình không nhúc nhích thế?

Còn tưởng là sẽ ra chiêu gì ghê gớm.

Khiến trái tim cô như nhảy ra khỏi cổ họng.

Tư Hải Minh hơi động, khiến Để Anh Thy giật mình muốn tránh đi. Nhưng sau khi Tư Hải Minh đứng lên, cô lập tức rụt chân lại, muốn tìm dép nhưng làm gì có dép.

Chắc chắn là rơi chỗ nào ngoài hoa viên rồi.

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1464-0


Để Anh Thy cũng không phản kháng, suy nghĩ động đậy cũng không có.

“Có tâm sự?” Tư Hải Minh hỏi.

“Em không phản kháng chắc anh đang mừng thầm nhỉ” Còn hỏi nữa!

Khóe miệng Tư Hải Minh hơi cong lên, chóp mũi dán lên khuôn mặt nhỏ của Để Anh Thy, đôi mắt âm u nhắm lại.

Buổi chiều, hai người bọn họ đi đón con.

Trên xe, sáu đứa bé không kịp chờ đợi mà nói chuyện thầy cô nhắn nhủ cho bố mẹ nghe.

“Cô giáo nói rõ phải tham gia hoạt động ngoại khóa!” Bảo Nam.




“Đúng!” Bảo Vỹ: “Ba mẹ phải tham gia!”

“Ba mẹ phải chơi bóng rổ!” Bảo Long. “Ba mẹ sẽ đi chứ?” Bảo My nhìn về phía ba mẹ.

“Không phải! Ba chơi bóng rổ, còn mẹ chỉ cần ngồi xem thôi!” Bảo Hân nói lại.

“Ừm, chính là như vậy!” Bảo An kết luận.

Nhiệm vụ này là của Tư Hải Minh, Để Anh Thy không có gánh nặng gì.

Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên cô tham gia hoạt động ngoài trời cho ba mẹ và bé. Cô nhớ rõ, khi đó sáu đứa trẻ con khai giảng cô không đi, cuối cùng chỉ có thể xem video.

Ngay cả Tư Hải Minh cũng không đi.

Chắc là mấy đứa trẻ rất thất vọng…

“Ba mẹ sẽ đi chứ?” Bảo Hân hỏi.

Sáu đứa trẻ nhanh chóng chuẩn bị bày ra vẻ tủi thân. “Đi, vì sao lại không đi chứ?” Đế Anh Thy vội nói. “Ba thì sao?” Bảo Vỹ hỏi.

“Đi”

“A! Tốt quá! Cuối cùng ba mẹ cũng chịu đến trường học!” Bảo Long reo lên.

Để Anh Thy chột dạ, vô thức nhìn về phía Tư Hải Minh, lúc bốn mắt nhìn nhau, cô lại ngó ra cửa sổ xe.

Cô không thể không thừa nhận, hai người làm cha mẹ thất bại quá.
Sau khi ăn cơm tối xong, sáu đứa bé muốn vào vườn hoa.

Tiến vào hoa viên, đứa nào đứa nấy cũng đều há to miệng.

“Oa! Đẹp quá!” Bảo Long.

“Thật nhiều.” Bảo My. “Còn thơm nữa.” Bảo Hân nói.

Để Anh Thy đi theo bật cười, đương nhiên là thơm, sao lại như phát hiện ra đại lục mới thế.

“Đây là cái gì?” Bảo Nam chỉ vào micro hỏi.

“Nghe nhạc.” Để Anh Thy nói với cậu bé.

“Sao lại thế này?” Bảo Long tò mò, đưa tay ra sờ. Bảo An đứng trước lò sưởi, nhìn cái lò sưởi trong tường, ánh mắt lóe sáng.

Thế là, trụ sở bí mật ban đầu của Tư Hải Minh và Để Anh Thy đã bị sáu đứa nhỏ phát hiện ra. Chúng nó ở bên trong chơi đùa, ngắm hoa, sờ này sờ kia, nhìn ngó xung quanh.

Để Anh Thy vẫy tay: “Tới đây Sáu đứa bé không hiểu gì, nhao nhao chạy đến trước mặt ba mẹ. Để Anh Thy cảm thấy chắc chắc Tư Hải Minh sẽ thấy chúng nó vướng chân, muốn lừa bọn nhỏ đến nơi khác…

“Chuyện hoạt động ngoại khóa phụ huynh trẻ con kia để cho các bác của chúng nó đi đi, gọi điện thoại cho bác đi” Tư Hải Minh nói.

“Thật sao? Các bác của bọn con có thể tới à?” Bảo Vỹ hỏi.

“Bất kể là bác của ai cũng đều có thể tới” Tư Hải Minh nói, đưa điện thoại cho Bảo Nam: “Cầm gọi bác đi”

Bảo Nam kích động ôm điện thoại, sáu đứa bé mở to mắt lấp lánh, vô cùng sung sướng!

“Ra phòng khách” Tư Hải Minh nói.




“Vâng!” Sáu đứa bé chạy đi. Quan trọng là khi ra ngoài bọn chúng còn không quên đóng cửa lại, khiến Để Anh Thy phiền muộn.

“Anh thật sự để cho các anh của em đến sao?” Để Anh Thy hỏi: “Bọn họ có chuyện cần làm, hẳn là sẽ không tới đâu?”

“Sẽ đến” Tư Hải Minh khẳng định.

Để Anh Thy nghĩ, coi như muốn tìm Cổ Mạnh cũng không cần các anh của cô ra trận, huống chi là cái hoạt động ngoài trời một ngày này.

Bọn họ còn phải ở bên kia để ý động tĩnh của Cố Mạnh, cho nên chưa chắc bọn họ đã đi.

Sáu đứa bé gọi điện thoại, ban đầu sắc mặt của ba người đàn ông trong video rất lạnh lùng, bởi vì đây là số điện thoại của Tư Hải Minh, nhưng khi thấy sáu đứa bé đáng yêu, sự lạnh lùng trên mặt họ lập tức biến mất sạch.

“Bác!”

Sáu đứa bé đồng thanh hô lên, khiến Để Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên cười không ngậm lại được miệng.

Để Anh Thy và Tư Hải Minh cùng nhau ngồi đợi, nhìn kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên.

Cô cố gắng ngồi ở chỗ xa nhất.

“Thy, ngồi xa như vậy làm gì? Lại đấy” Tư Hải Minh vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.

“Ghế sô pha lớn như thế, sao phải chen chúc” Để Anh Thy từ chối.

Cho nên, Tư Hải Minh chủ động ngồi gần lại, gần đến mức hai cơ thể dán vào nhau.

Để Anh Thy im lặng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom