Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1361-1370
Chương 1361
Buổi tối anh ấy hẹn người bạn hợp tác với anh ấy gặp mặt ở quán bar.
Đi qua quầy bar anh ấy sửng sốt một lát, xoay người lại, nhìn người ngồi một mình uống rượu ở quầy bar. Cố Mạnh sửa sang lại cảm xúc, chạy đến ngồi xuống bên cạnh. chương Vĩ nhìn anh ấy: “Tôi không mời anh ngồi cạnh tôi.” “Không phải anh đang đợi tôi sao?” Cố Mạnh ra hiệu với người pha rượu: “Giống anh ta”
“Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi đến thành phố Tân công tác. Hết cách rồi, lãnh đạo bận dỗ dành bà xã, chuyện đi công tác phải để tôi làm thôi” chương Vĩ uống một ngụm rượu, thản nhiên bình tĩnh nói, trong lời nói mang theo vẻ buồn phiền và bất đắc dĩ.
Anh ta nói cũng không khác mấy, chỗ nào cũng có tài sản của Tư Hải Minh. Chẳng qua trước đây đến thành phố Tân đều là anh Kim, không phải anh ta.
“Chuyện đi công tác như thế này, hẳn là có rất nhiều người trong Tập đoàn Vương Tân muốn gánh vác đúng không? Là thư ký Chương có năng lực, anh Hải Minh mới trọng dụng anh”
Cố Mạnh dừng lại một lát: “Chỉ là tôi nghĩ mãi không ra, tại sao anh Hải Minh cứ giữ chặt tôi không buông? Khi ở thủ đô cũng thế, bây giờ ở thành phố Tân cũng thế. Để tôi nghĩ xem, sau khi tôi bị giam bốn mươi tám tiếng xong, anh Hải Minh có đến sở cảnh sát. Là vì Đào Sơ Tâm để lại một câu trong điện thoại sao? Vậy thật oan uổng tôi quá, ngay từ đầu Đào Sơ Tâm đã không hài lòng với tôi rồi. Ngay cả những câu như vậy cũng nói ra được, tôi còn bất ngờ hơn các anh ấy chứ.”
“Thật sao? Vậy mà tôi không biết chuyện này chương Vĩ nói.
“Không biết anh Hải Minh có thời gian hay không, tôi muốn tự mình giải thích chuyện này với anh ấy. Cho dù có phán tội chết cho tôi, có phải cũng cần chứng cứ mới được chứ? Đến cuối cùng đổ oan cho tôi, tôi mất đi cũng không chỉ một, hai thứ đâu.” Cố Mạnh nói.
Chương Vĩ không trả lời thẳng. Thân thể xoay sang chỗ khác, nghiêng người ngồi, đối mặt với Cố Mạnh: “Chuyện này anh yên tâm, nếu quả thật oan uổng anh, những gì anh mất đi, anh Hải Minh đều sẽ trả lại cho anh.”
Lời nói này vô cùng điên cuồng.
Cũng làm cho Cố Mạnh đố kỵ và khao khát.
Đây chính là đỉnh cao cuộc sống mà anh ấy mong muốn, không cần phải để ai vào mắt!
“Dùng thủ đoạn này, có phải quá để tiện không?” Khi Cố Mạnh nói câu này, ngay cả tức giận cũng không có.
“Buôn bán như chiến trường, tổng giám đốc Cố hẳn là hiểu rõ đạo lý này hơn hẳn những người khác chứ.” chương Vĩ nhắc anh ấy, công ty, sự nghiệp của anh ấy có được như thế nào.
Chẳng qua là giành được từ nhà họ Xa thôi.
Nếu không hợp tác với Đào Anh Thy, làm sao anh ấy có được địa vị như bây giờ.
“Tổng giám đốc Cố, cho dù trong lúc kinh doanh, cũng nên có nguyên tắc của mình. Nguyên tắc của anh Hải Minh chính là mạnh được yêu thua. Nguyên tắc của anh là gì?” chương Vĩ hỏi. Không đợi anh ấy trả lời, nói thêm: “Tổng giám đốc Cổ, tôi không thể không nhắc anh một câu, anh chọc vào ai không được, lại đi chọc vào người nắm quyền của Tập đoàn Vương Tân? Lại còn đi lại gần gũi với cô Để như vậy. Anh bảo anh Hải Minh nghĩ thế nào đây? Tôi hiểu anh ấy rất rõ, chỉ cần một người đàn ông đến gần cô Đế thôi, anh ấy cũng sẽ không vui. Càng đừng nói là, anh không chỉ chạm vào vảy ngược có một chút như vậy” .
Cố Mạnh bưng ly rượu trước mặt uống một ngụm thật to: “Nói cách khác, anh Hải Minh nhất định phải ép tôi vào đường cùng đúng không?”
“Cần gì phải nói nghiêm trọng như vậy? Tôi nói rồi, nếu anh trong sạch, đương nhiên anh Hải Minh sẽ không oan uổng cho anh. Tổng giám đốc Cố, có câu này anh cũng không xa lạ gì, lần trước ở sở cảnh sát anh hắn cũng đã nghe thấy rồi. Thành thật sẽ được khoan hồng”
“Tôi lấy người ba đã mất ra của tôi xin thề, cái chết của Nguyễn Ngọc Hà không hề có chút quan hệ gì với tôi.”
Câu thề này khiến chương Vĩ sửng sốt một lát, biết rõ ba của Cố Mạnh là sự tồn tại có ý nghĩa như thế nào với anh ấy, có thể lấy người thân ra thề, vậy anh ấy chắc chắn không giết Nguyễn Ngọc Hà rồi.
Nói về logic, là như vậy.
“Tôi chỉ có thể chứng minh trong sạch của mình như vậy thôi. Vì các anh cũng giống như tôi thôi, đều không thể tìm thấy chứng cứ gì có tác dụng” Cổ Mạnh nói.
“Quả thật cũng khiến người ta hơi tin tưởng”
Cố Mạnh uống hết rượu trong ly, nói: “Thật ra tôi hy vọng có thể sớm tìm thấy chứng cứ.” Đứng dậy: “Để tôi trả tiền” Nói xong, bỏ đi.
chương Vĩ nhìn Cố Mạnh rời khỏi quán bar, sau khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, gửi bản ghi âm cuộc trò chuyện vừa nãy cho anh Hải Minh.
Chín giờ, bọn trẻ đều đã ngủ. Tư Hải Minh đi. Chẳng qua là từ căn phòng của dì Hà đến chỗ đối diện.
Dựa vào đầu giường, nghe nội dung cuộc trò chuyện từ điện thoại di động vang lên.
Khi Cố Mạnh nói lấy ba mình ra thề, ánh mắt Tư Hải Minh cũng không hề chớp. Không những không rửa sạch nghi ngờ trên người Cố Mạnh, ngược lại càng khiến anh nghi ngờ, thậm chí thăm dò ranh giới cuối cùng của Cố Mạnh.
Chương 1362
Không có giới hạn.
Mặc kệ anh ấy có nói như thế nào, Tư Hải Minh quyết tâm không cho Cố Mạnh sống yên ổn.
Sau khi nghe xong một lần, Tư Hải Minh tắt đi. Mở album ảnh của anh, một tay gối lên gáy, nhìn ảnh cưới của anh và Anh Thy trong album, còn có chụp cuộc sống của Anh Thy, ánh mắt sâu sắc lại dịu dàng.
Cô gái mình yêu ở ngay ngôi nhà đối diện, nhưng chẳng thể làm gì được, loại quanh co đến mức ngứa ngáy trong lòng này khiến anh không hề buồn ngủ chút nào.
Trong lòng Tư Hải Minh suy nghĩ rất nhiều, hơi nhíu mày, mở điện thoại ra nhắn tin cho Để Anh Thy. Lúc này, hẳn là cô đang tắm…
Để Anh Thy vừa tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, điện thoại di động đặt trên bàn vang lên.
Tiếng chuông của tin nhắn.
Cô đi tới, cầm điện thoại di động lên, phát hiện là Tư Hải Minh gửi tin nhắn đến.
Anh làm gì vậy? Chẳng phải ở ngay cửa đối diện sao? Gửi tin nhắn vui lắm à?
Để Anh Thy không nói gì mở tin nhắn, Tự Hải Minh gửi đến một câu: Chỗ anh có bản ghi âm mà Chương Vĩ gửi đến, có muốn nghe không?
Để Anh Thy hơi suy nghĩ, ghi âm của chương Vĩ sao? Ghi âm gì cơ? Phản ứng đầu tiên của cô là có thể sẽ liên quan đến Cố Mạnh.
Ngay bây giờ đến đó sao?
Trước đây còn quay về, bây giờ đã ở ngay đối diện rồi, anh càng ngày càng được voi đòi tiên!
Nhưng mà, Tư Hải Minh sẽ không đùa giỡn cô đấy chứ?
Không đâu, nếu đùa giỡn cô trắng trợn, cô sẽ tức giận, có cho anh cũng không dám! Muộn thế này rồi còn muốn sang đó có phần không tiện lắm, nhưng chẳng lẽ phải đợi đến sáng sớm ngày mai sao?
Cô rất muốn biết Chương Vĩ gửi đến bản ghi âm gì… Để Anh Thy cân nhắc một lát, trả lời: Liên quan đến chuyện gì?
Tư Hải Minh: Cổ Mạnh.
Đế Anh Thy không nói gì, anh không thể nói hết trong một câu sao? Đang câu cá à? Nhẫn nại gửi tin nhắn lần nữa: Anh ấy nói gì?
Tư Hải Minh: Rất nhiều, có muốn sang nghe một lát không?
Để Anh Thy: Anh không thể gửi sang cho tôi sao?
Tư Hải Minh: Không biết làm.
“..” Để Anh Thy nghiến răng, trong mắt bốc lên ngọn lửa. Rốt cuộc là không biết làm hay là không muốn làm hả? Có điều anh đúng là biết chiến thuật tâm lý!
Thở dài, xoay người về phòng.
Bọn trẻ ngủ rất yên ổn. Cô cầm quần áo vào nhà tắm thay.
Sau khi thay quần áo xong mới đi sang phía Tư Hải Minh.
Vừa đứng trước cửa, nâng tay lên còn chưa đụng vào cửa, cửa đã mở ra.
Dáng người cao lớn mặc áo sơ mi đen của Tư Hải Minh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô, nếu nói không phải anh đứng ngay cạnh cửa thì chẳng ai tin được! Tính được là cô sẽ đến!
“Cho tôi nghe.” Để Anh Thy không có ý định đi vào, đứng ngay ở cửa ra vào nói.
“Vào đi.”
“Không cần, đứng đây nghe cũng được. Gương mặt Để Anh Thy nghiêng sang bên cạnh, nhìn như tùy ý đối phó, thật ra trong lòng đang đề phòng.
“Em yêu, em sợ anh ăn em à?” Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp gần như khàn xuống, không mất đi sự nguy hiểm trong anh.
“Còn lâu tôi mới sợ anh! Tôi mà sợ anh thì đã không ra ngoài!” Để Anh Thy không thừa nhận.
“Nếu đã không sợ, tại sao không vào?” Tự Hải Minh giữ chặt cổ tay cô, bá đạo kéo vào.
“Anh…” Để Anh Thy trong tay anh, nhẹ như lông vũ, không tốn nhiều sức lực đã bị kéo vào rồi.
Đi vào, Để Anh Thy giãy giụa thoát khỏi tay anh, sắc mặt khó coi.
Cửa đóng lại, đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Hải Minh nhìn về phía cô, giống như động sâu có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ: “Nếu anh muốn làm gì với em, dù có thay quần áo cũng chẳng có tác dụng gì”.
“..” Để Anh Thy thẹn quá thành giận: “Rốt cuộc anh có muốn cho tôi nghe hay không? Nếu để tôi phát hiện anh lừa tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ cô tức giận trong giây lát, đi đến cầm điện thoại di động.
Để Anh Thy thấy anh đi qua phòng, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.
Tư Hải Minh không hỏi cô đã tắm chưa, mà lập tức vạch trần chuyện có thật là cô đã thay quần áo.
Chương 1363
Cảm giác này thật sự rất đáng ghét! Dường như cô làm cái gì cũng có thể bị nhìn thấu! Không phải người này lại cài hệ thống giám sát đấy chứ!
Không có, khi không ở trong phòng, Tư Hải Minh cũng có thể nhìn thấy tất cả!
Tư Hải Minh cầm điện thoại di động ra, ngồi xuống ghế sô pha, gọi cô: “Đến đây.” Giọng nói đè nén trầm thấp có vẻ rất dịu dàng.
Để Anh Thy duy trì cảnh giác đi tới, ngồi xuống sô pha đối diện.
Tư Hải Minh mở ghi âm ra, nghe thấy giọng nói bên trong, cô lập tức nghe ra là ai, chương Vĩ và Cổ Mạnh.
Cố Mạnh không thừa nhận là chuyện rất bình thường, khi cô nghe thấy anh ấy lấy ba mình ra thề, hơi sửng sốt một lát, sau đó cũng không nói gì nữa, Cố Mạnh đi rồi, ghi âm kết thúc.
“Em cảm thấy lời Cố Mạnh nói có thể tin được không?” Tư Hải Minh hỏi.
“Nếu dì Hà thật sự do anh ấy giết, nhưng anh ấy lại lấy ba mình ra thề, người này có thể làm được bất cứ chuyện gì” Để Anh Thy nói.
“Có một số người, càng không có át chủ bài, lại càng phô trương thanh thế” Tư Hải Minh giống như nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
Đế Anh Thy cảm thấy anh nói những câu này rất có lý. Cô cũng cảm thấy lời nói của Cố Mạnh quá giả dối! Đối với một nhóm người mà nói, thứ như lời thề này trong lương tâm không đứng vững chân được.
Cô nhớ đến cái gì đó, hỏi: “chương Vĩ đã đi đến thành phố Tân sao?” Cố Mạnh quay về, không thể nào lại quay lại đây nhanh như vậy được: “Không gặp nguy hiểm gì chứ?”
Tư Hải Minh hơi nhíu mày lại: “Em lo lắng cho người đàn ông khác sao? Em về phòng ngủ đi chứ!”.
“…” Để Anh Thy cắn răng, đứng dậy, ngủ thì ngủ! Ai mà còn không ngủ chứ! Xoay người đi về phía cửa bên kia, càng nghĩ càng thấy chẳng hiểu anh ra sao! Cửa vừa được kéo ra đã bị chặn lại, lại đóng vào lần nữa. Cơ thể dán chặt đè lên sau cửa khiến thần kinh cô đột nhiên căng thẳng, da đầu tê dại.
“Tức giận à? Hả?” Tư Hải Minh nửa người trên hơi đè xuống, môi mỏng đến gần lỗ tai cô.
Để Anh Thy cảm thấy đầu óc kêu ong ong, theo bản năng quay mặt đi chỗ khác, lỗ tai cách xa hơn một chút, tay nắm tay nắm cửa: “Nhường đường.”
“Có phải tức giận không?” Tư Hải Minh lại hỏi, dường như rất muốn lấy được câu trả lời.
“Không có! Được chưa?”
“Anh chỉ ước gì Cổ Mạnh ra tay với chương Vĩ” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy sửng sốt một lát: “Anh muốn anh ấy lộ ra gương mặt thật”
Đế Anh Thy thật sự không nghĩ ra Cố Mạnh sẽ ra tay như thế nào, miễn là đừng tổn thương đến bọn trẻ, mặc sức anh ấy muốn chơi thế nào cũng được.
“Em yêu, ngủ chung với bọn trẻ không chật chội sao?” Tư Hải Minh hỏi: “Bên này có phòng còn trống” Ngay cả câu từ chối Để Anh Thy cũng chẳng muốn nói nữa.
Làm sao cô biết được cùng ngủ chung với Tư Hải Minh trong một phòng, có khác gì với việc bị nhốt cùng với một con thú hoang nham hiểm khó lường chứ?
“Tránh ra.” Để Anh Thy giật tay trên cửa, mở cửa, đi ra phía trước.
Tóc đang quấn quanh trên tay Tư Hải Minh cũng được buông ra, vô cùng suôn mượt.
Chương 1364
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm Đế Anh Thy rời đi, mãi đến tận khi không nhìn thấy nữa. Anh dựa vào khung cửa, đôi mắt đen mang theo vẻ nuông chiều.
Thật sự muốn kéo cô vào phòng, đè cô xuống dưới người mình, có làm sao cũng đừng hòng trốn được…
Cố Mạnh không hề rời khỏi quán bar. Chỉ đi ra khỏi quán bar ngồi vào xe, xe dừng bên đường thôi.
Một tiếng sau, nhìn thấy chương Vĩ từ trong quán bar đi ra, lập tức lái xe đi.
Chương Vĩ ở đây là muốn bày mưu đặt kể nhằm vào anh ấy.
Suy nghĩ của Cố Mạnh bây giờ là hận không thể lập tức đuổi theo giết chết chương Vĩ!
Nhưng cái chết của chương Vĩ chỉ là tạm thời, vấn đề thật sự là Tư Hải Minh, người mà anh ấy phải đối phó chỉ có Tư Hải Minh. Tư Hải Minh biến mất, anh ấy có thể trở thành người duy nhất! Giết chương Vĩ là hành động không lý trí!
Chương Vĩ đến đây, nếu xảy ra chuyện gì, Tư Hải Minh sẽ tính lên đầu anh ấy. Như vậy, chỉ khiến công ty của mình vào chỗ chết nhanh hơn thôi!
Hiện giờ, anh ấy có cảm giác mình là một con chuột, bị Tư Hải Minh chậm rãi đùa bỡn đến chết.
Nếu Tư Hải Minh thật sự nghĩ như vậy, thế thì anh thật sự quá ngây thơ rồi! Ai là thợ săn, ai là con mồi, còn không biết trước được đâu!
Cố Mạnh trở lại biệt thự, bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, mở vòi sen ra, sau đó gọi điện thoại.
Bên kia đỗ chuông hai tiếng thì có người bắt máy: “Người nào?” “Giúp tôi giết người.” Cố Mạnh nói”Để Anh Thy, thủ đô Hải Hạ” “Hải Hạ?” “Giá gấp đôi” Đối phương hoàn toàn không chần chờ, lập tức chấp nhận.
Nghề của bọn họ vốn là sống vì tiền. Tuy rằng phía Hải Hạ khá là rắc rối, nhưng trước kia cũng không phải chưa từng đi, tìm một người ‘Sạch sẽ qua đó là được.
Cố Mạnh cúp điện thoại, ném thẻ điện thoại vào bồn cầu rồi ấn nước. Ánh mắt anh ấy âm u đến cực điểm. Tất nhiên, mục đích của anh ấy không phải Để Anh Thy, nhưng nếu Đế Anh Thy chết, đến lúc đó ba người nhà họ Đế sao có thể bỏ qua cho Tư Hải Minh? Cũng không cần anh ấy ra tay thì đã trực tiếp chém Tư Hải Minh thành thịt vụn!
Người mua sắp xếp người đến thủ đô Hải Hạ, chỉ có một người. Mà Tư Hải Minh và Để Anh Thy còn không biết nguy hiểm đã tới gần.
Thứ bảy hôm nay, Tư Hải Minh và Đế Anh Thy mang theo bảy đứa nhỏ đến khu Tây Nam chơi. Chơi hơn một giờ, họ ngồi nghỉ tạm dưới một cây dù che nắng ngoài một quán cà phê bên đường.
Bảy đứa nhỏ mỗi đứa một cây kem, ăn cực kỳ ngon lành. Trên tay Để Anh Thy cũng đang cầm một hộp kem để ăn, vừa ăn vừa nhìn bọn nhỏ.
Hiện tại chỉ cần mang sáu đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, Để Anh Thy hầu như luôn. mang theo cả Tư Thái Lâm.
Sau khi tiếp xúc vài lần, Tư Thái Lâm rõ ràng đã sinh động hơn trước đó nhiều. Được giáo dục như vậy, Tư Thái Lâm sẽ khỏe mạnh mà lớn dần.
Để Anh Thy đang trông nom con nhận thấy ánh mắt ở đối diện của Tư Hải Minh, cô không ngẩng đầu nhìn, mà chỉ ăn kem phần mình. Mấu chốt là Tư Hải Minh luôn uống cà phê cũng đang cầm ly kem ăn, không biết anh suy nghĩ cái gì.
“Biết khu vực này tên là không?” Tư Hải Minh hỏi cô. Để Anh Thy bị hỏi mà ngớ ra, nhìn về hướng con đường được trải gạch đất tiền xa xa: “Không phải là khu Tây Nam sao?” Chẳng lẽ còn có tên khác? Cô đã tới mấy lần mà cũng không để ý cái tên của nó, nói chuyện với người khác cũng gọi là khu Tây Nam.
Chẳng lẽ còn có tên riêng à? “Là khu Hoàng Hậu” Tư Hải Minh nhìn sâu vào mắt cô.
Để Anh Thy cũng không có cảm giác gì vì cái tên này, nhưng ánh mắt của Tư Hải Minh cứ như muốn nuốt chửng lấy cô. Giống như “Khu Hoàng Hậu này có liên quan đến cô vậy…
Tư Hải Minh nhìn về Bảo Hân bên cạnh: “Tên này là do ba đặt, biết có ý nghĩa gì không?”
“Con biết!” Bảo Hân. “Con cũng biết!” Bảo Vỹ. “Mẹ là hoàng hậu!” Bảo Hân. “Đúng!” Bảo Vỹ. “Tụi con là công chúa.” Bảo My trợn to đôi mắt ngây thơ. “Mẹ là hoàng hậu, con là hoàng đế” Bảo Nam hưng phấn vì ý tưởng của mình. “Hoàng đế!” Bảo An đang ăn quá mê say. “..” Tư Hải Minh.
Để Anh Thy muốn cười, nhưng không muốn cười cho Tư Hải Minh xem, cho nên phải nhịn tương đối vất vả!
Cái đầu của Bảo Nam suy nghĩ gì thế…
“Không phải!” Bảo Hân sửa lưng anh mình: “Mẹ là hoàng hậu, hoàng đế chắc là ba đó!”.
“Anh là thái tử!” Tư Thái Lâm. “Thái tử sau này cũng là hoàng đế!” Bảo Nam không phục. “Nói nhăng nói cuội!” Bảo Vỹ phun ra một câu nói vàng.
Để Anh Thy đã nghẹn cười đến đỏ mặt, vươn một bàn tay bụm mặt: “Mẹ đi toilet!”
Nói xong thì chạy. Trời ạ, cô mà ở lại tiếp nữa thì sẽ làm nghẹn chết mình mất! Cô bước tới toilet, đi vào toilet nữ.
Trong đó chỉ có một mình cô. Đế Anh Thy nhìn chính mình trong gương, mặt đỏ hồng, lại nghĩ tới lời bảy đứa nhỏ nói, gương mặt không khỏi lộ ra nụ cười hứng thú.
Mà Tư Hải Minh lại đặt tên cho khu Tây Nam này, mặc kệ ánh mắt anh là gì, dẫn đường bọn nhỏ nói ra những lời này làm gì, cô cũng không thừa nhận có liên quan đến mình.
Quan tâm anh đặt tên gì chứ, cứ tùy ý đi! Để Anh Thy làm bộ rửa tay trong toilet, sau đó xoay người mở cửa đi ra ngoài. Mới đi ra, cô sợ tới mức phải dừng lại. Chỉ thấy Tư Hải Minh đứng ở bên cạnh cửa, rất giống đang canh giữ.
“… Anh làm gì thế?” Đế Anh Thy hỏi.
“Chờ em” Tư Hải Minh nói. Để Anh Thy liếc nhìn WC nam đối diện, chắc anh cũng đi toilet, đi xong rồi nhưng thấy cô chưa đi ra nên tiện thể chờ luôn.
Chương 1365
Để Anh Thy không nói gì nữa, cô đi xuống bậc thang, bước dọc theo hành lang ra ngoài.
Không cần quay đầu lại, nghe tiếng bước chân trầm ổn phía sau cũng biết Tư Hải Minh cách cô bao xa.
Người đi ngang qua bên cạnh đều nhìn cô và Tư Hải Minh ở phía sau, có vẻ bị khí chất cùng vẻ ngoài của bọn họ hấp dẫn.
Để Anh Thy không nhìn ánh mắt người bên ngoài, lập tức đi về phía trước.
Từ xa xa, cô đã nhìn thấy mấy đứa nhỏ vây quanh cái bàn, cạnh miệng dính không ít kem.
Ở khoảng cách một trăm thước, trên đỉnh cao tầng là một tay súng bắn tỉa làm người ta sợ hãi, người này đang nhắm về hướng quán cà phê. Dưới dù che nắng không có nhiều người. Trong ống ngắm có thể nhìn thấy rõ mấy đứa nhỏ.
Sát thủ còn cố ý đếm thử, bảy.
Dáng vẻ đều tương tự nhau, thật là đáng yêu. Sát thủ cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Lúc này, trong ống ngắm xuất hiện một nam một nữ, một trước một sau. Sát thủ nhớ mục tiêu ám sát là người nữ.
Vì thế anh ta nhắm ngay đầu của cô. Lúc đang chuẩn bị bóp cò súng, đầu cô bị một góc dù chặn lại.
Sát thủ nhíu mày, nếu không phải một phát súng lấy mạng, nếu giết người mà không chết, đến lúc đó chạy đến từ nơi ngàn dặm xa xôi mà còn không lấy được tiền, vậy thì quá thiệt thòi rồi.
Nhưng bây giờ là thời cơ ám sát tốt nhất, bỏ lỡ lần này thì không biết đến lúc nào…
Sát thủ nhắm mục tiêu vào người đàn ông bên cạnh. Hài hước mà nghĩ, dù sao bọn họ đi cùng nhau, ai chết cũng giống nhau thôi, đúng không?
Anh ta cảm thấy quá đúng, vì vậy lập tức nhắm họng súng vào đầu Tư Hải Minh…
Để Anh Thy đang chuẩn bị đi đến chỗ ngồi của mình, khóe mắt cô hiện lên một ánh phản quang dị thường, nhắm ngay vào Tư Hải Minh bên cạnh.
Để Anh Thy hoảng sợ, gần như theo bản năng dùng hết sức của mình mà nhào về phía Tư Hải Minh.
Ngay lúc Tư Hải Minh ngã về sau, viên đạn cũng xẹt qua hai người bọn họ.
Tư Hải Minh theo bản năng ôm lấy hông của Để Anh Thy, ngã ngồi vào cái ghế bên cạnh–
Ngay sau đó là một tiếng rầm vang lên!
“Có bị thương không?” Giọng của Tư Hải Minh còn đang run rẩy, phản ứng đầu tiên của anh là vội vã sờ lên người Đế Anh Thy.
Để Anh Thy được bảo vệ trong lòng Tư Hải Minh đã đầu óc rối loạn, hô hấp gần như đứt đoạn. Trên người cô không có đau đớn, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tư Hải Minh, lắc đầu. Tư Hải Minh nhìn về phía cái lỗ bị bắn thủng trên tấm kính của quán cà phê, người bên trong bên ngoài đều bị hù cho kinh hoàng chạy trốn.
Bảy đứa nhỏ sớm đã được vệ sĩ mang đến nơi an toàn.
Tầm mắt của Tư Hải Minh quét về hướng nổ súng, anh hung ác nhìn chằm chằm tầng cao nhất.
Đúng lúc nhìn thấy một cái bóng đen đội mũ lưỡi trai đang rút lui. “Đi tầng cao nhất!” Tư Hải Minh tức giận rống to. Vệ sĩ nhận được chỉ thị, lập tức chạy về hướng tòa nhà đối diện!
Họ vừa chạy, vừa cực kỳ chuyên nghiệp mà sắp xếp người chặn lại chung quanh tòa nhà, không cho người bên trong có cơ hội chạy thoát!
Để Anh Thy bước vào quán cà phê, sờ đầu bọn trẻ vỗ về: “Không sao rồi, đừng sợ, mẹ ở đây.” Cô quay mặt sang thì nhìn thấy Tư Hải Minh đang đứng chặn
cửa, đang gọi điện thoại thông báo cho ai, dùng thể lực che trời của mình để đi bắt tay súng bắn tỉa kia.
Khi hai người nhìn nhau, Để Anh Thy lại quay mặt sang chỗ khác.
Tư Hải Minh gọi một cuộc gọi lại gọi một cuộc gọi khác. Cuộc gọi sau là gọi cho vệ sĩ, nhắc nhở bọn họ đường mà tay súng bắn tỉa sẽ chọn rút lui.
Khi tên sát thủ chạy xuống dưới, thấy người đuổi theo tới, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.
Tên sát thủ, nếu đã đến, chắc chắn anh ta đã nghĩ sẵn con đường để trốn thoát.
Chỉ là không nghĩ tới mình lại thất thủ! Không biết khi nào mới có cơ hội lần hai!
Tên sát thủ xoay người đi vào thang máy, nhấn nút, sau khi cửa đóng lại, đầu tiên là tháo nóc thang máy xuống. Ban đầu phần trên được cố định bởi bốn chiếc định. Bây giờ chỉ còn một chiếc định, có thể thấy đây cũng là lối thoát thân do tên sát thủ chuẩn bị cho mình. Hơn nữa, toàn bộ camera giám sát trong tòa nhà đã bị anh ta làm hỏng từ trước.
Sau khi lên phía trên, anh ta lắp phần nóc lại, siết chặt cho trùng khớp, không để lại dấu vết bị tháo rời.
Vừa lên phía trên, cửa thang máy mở ra.
Tên sát thủ ngồi xổm ở phía trên quan sát vệ sĩ, vào thang máy, nhìn không thấy có người, lại đi ra ngoài.
Trốn trong thang máy không phải là một giải pháp lâu dài. Hơn nữa, cho dù đi xuống bằng đường thang máy, vẫn phải đi qua cửa của tòa nhà để ra ngoài.
Chương 1366
Cách duy nhất cũng là cách anh ta nhiều lần thử qua và luôn hiệu quả, đó là thay quần áo để đánh lừa tầm mắt.
Tên sát thủ đặt súng ở phía trên, cởi quần áo và thay một bộ khác, tháo mũ ra, sửa lại đầu tóc, rồi đi xuống từ thang máy.
Tên sát thủ ăn mặc bao bọc kín kẽ, bỗng chốc trở thành trang phục vô cùng bình thường.
Bấm thang máy đi xuống tầng một.
Còn chưa đến tầng một, cửa thang máy đã mở ra. Cảnh sát mặc thường phục yêu cầu một số nam, nữ đi vào thang máy xuống tầng một.
Vừa hay, tên sát thủ cũng trà trộn vào trong, cùng xuống tầng một.
Người trong tòa nhà tập trung ở tầng một, không để thả lột người khả nghi nào đi ra ngoài.
Đến lượt tên sát thủ trả lời một số câu hỏi như: tới đây để làm gì. Tên sát thủ đã sớm suy nghĩ xong. Anh ta trả lời tự nhiên, sau đó được cho đi.
Tên sát thủ đi về phía cửa với vẻ tự mãn, vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh. Vừa định đi ra ngoài thì sau lưng có tiếng hét”Đứng lại!”
Tên sát thủ dừng lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, rất muốn chạy thẳng đi. Bên ngoài bị bao vây tầng tầng lớp lớp. Anh ta suy nghĩ, một mình thoát ra được chỉ nắm chắc được mấy phần…
“Xoay người lại” Những người phía sau áp sát tới gần. Tên sát thủ không nắm chắc có thể toàn mạng mà chạy thoát thân. Anh ta xoay người lại. Vệ sĩ cầm đầu quan sát kỹ anh ta: “Thẻ căn cước” “Ở nhà”. “Tới nơi này làm gì?” Vệ sĩ lại hỏi. “Xem tòa nhà văn phòng Tên sát thủ trả lời y hệt ban nãy. Vệ sĩ nói: “Anh có thể đi” Tên sát thủ gật đầu và xoay người.
Nhưng khi anh ta xoay người, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt của vệ sĩ đột nhiên trở nên dữ tợn, đập mạnh một gậy vào sau gáy anh ta.
Tên sát thủ không ngờ còn có thủ đoạn này, còn chưa kịp phản ứng đã té ngã xuống đất.
Vệ sĩ lấy điện thoại di động ra gọi: “Anh Minh Hải, đã tìm thấy người rồi.”
Tư Hải Minh căn dặn xong cúp điện thoại, bước vào quán cà phê: “Anh đưa mọi người về.”
“Đã tìm thấy người rồi?” Để Anh Thy hỏi. “Ừm”. Để Anh Thy không nói gì thêm, đưa bọn trẻ cùng lên xe. Xe trở về Biệt thự Minh Uyển.
Sắc mặt Để Anh Thy không tốt lắm: “Không phải tìm thấy người rồi sao? Sao còn phải ở nơi này?”.
“Tạm thời không biết đó có phải là hoạt động đơn lẻ hay không, ngộ nhỡ vẫn còn có kẻ khác chưa bắt được, em và bọn trẻ sẽ không an toàn” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy nhìn bảy đứa trẻ, cũng không biết chúng có bị dọa sợ không, tôi về có gặp ác mộng không. Nếu cô bỏ đi một mình, trong lòng cũng không yên về đứa trẻ…
“Mẹ không muốn sống ở đây sao?” Bảo Vỹ tủi thân. “Đâu có, không phải” Để Anh Thy liên tục chổi gạt. “Anh đi xem qua” Tư Hải Minh nói. “Ừ” Để Anh Thy không nói gì. Tư Hải Minh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, như muốn nói gì đó, cuối cùng kìm nén xuống, quay người trở lại xe.
Để Anh Thy xoay người sang chỗ khác, nhìn chiếc Rolls Royce càng lúc càng đi xa, cho đến khi khuất dạng.
Viên đạn đó nhằm vào Tư Hải Minh, tại sao lại muốn giết anh ta?
Là ai muốn giết anh ta? Để Anh Thy nghĩ đến người duy nhất có khả năng đó là Cố Mạnh. Đây chính là lá bài tẩy của Cố Mạnh?
Nhưng Cố Mạnh không phải là một doanh nhân mà? Rốt cuộc anh ta thuê ở đâu ra một người như vậy?
Nơi này cũng không phải là khu vực Đông Nam Á, không thể tùy ý tìm ra được một tay súng bắn tỉa…
“Me…” Để Anh Thy định thần lại, nhìn bảy đứa trẻ. Bào Điển nói: “Cô Đế, vào trong thôi?”
“Ừm” Đế Anh Thy dắt bọn trẻ vào phòng khách. Cô nói với Tư Thái Lâm: “Bây giờ đưa em về nhà nhé?”
Tư Thái Lâm hỏi: “Anh trai đi đâu rồi? Là đi tìm người xấu kia sao?”
Xảy ra chuyện như vậy, trẻ em hơn năm tuổi đều biết rằng đó không phải là một trò chơi vui nhộn.
“Đúng rồi” Để Anh Thy không giấu giếm: “Bắt được người xấu thì sẽ ổn thôi.” “Vậy thì em sẽ đợi anh trai quay lại rồi mới về” Tư Thái Lâm nói. Để Anh Thy không nói gì. Cho đến bây giờ, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Nếu không phải cô thường được anh hai đưa đến sân bắn nghịch súng, cô đã không có được sự nhạy bén như hôm nay, và Tư Hải Minh…
Để Anh Thy lập tức kìm nén cảm xúc, tay siết chặt thành nắm đấm không khỏi run rẩy.
Tư Hải Minh không thể xảy ra chuyện, bọn trẻ không thể sống thiếu ba…
Tên sát thủ bị tóm đã đến tay Tư Hải Minh, bị nhốt trong một căn phòng khác của anh.
Khi Tư Hải Minh đến nơi, tên sát thủ đã bị trói hai tay bắt chéo và quỳ trên mặt. đất. Bên cạnh là quần áo anh ta đã thay trên nóc thang máy và một khẩu súng bắn tỉa.
Chương 1367
Hơn nữa, trong túi vẫn còn có giấy chứng nhận nên anh ta càng không có cơ hội ngụy biện.
Tư Hải Minh nhẫn nhịn cảm xúc khát máu, đứng trước mặt anh ta, nhìn anh ta một cách trịch thượng.
Vệ sĩ bước tới, túm lấy tóc tên sát thủ, ra sức kéo về phía sau: “Ngẩng đầu lên!”
Tư Hải Minh lạnh lùng hỏi: “Mày tự mình thú nhận hay là chờ dụng hình?”
Tên sát thủ nói: “Tôi chỉ bán mạng vì tiền, những thứ khác tôi đều không biết”.
“Mày đến từ khu vực Đông Nam Á?” Tư Hải Minh hỏi.
“Phải.”
“Mày không biết cấp trên của mày?”
“Chúng tôi không gặp mặt, chỉ có phương thức liên lạc. Tư Hải Minh, nhìn anh ta, đôi mắt đen kịt không có nhiệt độ: “Muốn chết sao?” Tên sát thủ không nói gì, cảm thấy câu nói này là một cái bẫy có móc câu.
“Tao có hàng trăm cách khiến mày sống không bằng chết” Vẻ mặt Tư Hải Minh kinh khủng như đến từ địa ngục.
Tên sát thủ giết người như ngóe cũng bị dọa sợ phát run. “Tìm ra người đứng đằng sau, người sống không bằng chất chính là hắn ta.” Tên sát thủ hoảng sợ không dám nói lời nào.
Vẻ mặt Tư Hải Minh hung ác đáng sợ, nhìn về phía con kiến hội quỳ trên mặt đất: “Đừng nói với tạo là bọn mày cũng có tình nghĩa, chẳng qua là một đám mạng quên!”
“Nếu tìm ra được người đó, thật sự có thể tha cho tôi sao?” Tên sát thủ hỏi.
Loại liều mạng như họ cũng không có tình nghĩa gì, chẳng qua là ai trả nhiều tiền hơn sẽ bán mạng cho người đó. Hôm nay có thể bán mạng vì người này, ngày mai cũng có thể vì người khác mà bán mạng của người đó.
Để Anh Thy đang làm bài cùng bọn nhỏ trong phòng của chúng, một bóng đen xuất hiện ở cửa khiến cô ngẩng đầu lên.
Từ Hải Minh đang dùng một ánh mắt âm u nhìn cô. Bọn nhỏ cũng nhìn thấy rồi . “Ba!” “Anh!” Bảo Nam chạy lại hỏi: “Có bắt được kẻ xấu không ạ?” Từ Hải Minh nhìn Để Anh Thy: “Bắt được”
Trước đó Từ Hải Minh đã nói trước với Để Anh Thy rồi, nên cô biết vừa rồi anh đi thẩm vấn tên kia. Không biết thu được gì rồi…
“Em lại đây.” Từ Hải Minh mở miệng.
Đế Anh Thy chần chừ một lúc, tuy rằng cô rất muốn biết kẻ đứng sau giật dây là ai, nhưng cô không muốn đi theo Từ Hải Minh, thật sự rất mâu thuẫn, còn có chút khẩn trương…
Trong lúc cô do dự, bảy đứa nhỏ yên lặng nhìn mẹ, chị mình. Bị cái ánh mắt long lanh trong suốt này nhìn, cứ có cảm giác như Đế Anh Thy đã làm sai gì đó vậy, làm cô cảm thấy chột dạ.
Cô chậm chạp đứng lên, “Ngoan làm bài tập đi.” “Dạ vâng ạ!” Bảy đứa trẻ đồng thanh trả lời, rất ngoan ngoãn. Để Anh Thy đi ra ngoài, đóng cửa lại. Vừa ra khỏi cửa liền bị Từ Hải Minh túm lấy cổ tay kéo đi. “A! Từ Hải Minh.”
Để Anh Thy còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Từ Hải Minh ném vào phòng ngủ của anh, đóng sầm cửa lại, tiếp theo lại bị thân thể to lớn đè lên.
Để Anh Thy thở hổn hển, tim đập thình thịch. “Em có biết mình đang làm cái gì không?”
Đầu của Để Anh Thy ong ong, kinh ngạc nhìn vẻ mặt hỏi tội của Từ Hải Minh, cái ánh mắt kia như thể cô vừa làm một chuyện tày đình gì vậy!
Sau khi hoàn hồn, Đế Anh Thy quay mặt đi, hai tay muốn đẩy anh ra: “Anh đứng dậy, tôi không làm gì cả.”
Từ Hải Minh xoay mặt cô lại, làm cho bốn mắt nhìn nhau, “Biết rõ nguy hiểm còn chạy đến, ai cho phép em làm như vậy?” Để Anh Thy bị chất vấn, tức giận phản bác lại: “Anh bị điên à? Tôi cứu anh, anh còn không cảm kích còn trách tôi?”
“Không cần em cứu!” Con mắt của Từ Hải Minh đỏ sậm, khẽ gầm lên, gắt gao giữ chặt mặt của cô, dường như đang cố áp chế tâm tình rối loạn trong lòng, thanh âm cũng trở nên run rẩy: “Mạng sống của em quan trọng hơn bất cứ điều gì!” .
Có ý gì? Anh muốn cô trơ mắt nhìn anh chết à?
Trái tim của Đế Anh Thy như muốn ngừng đập. Có lẽ cô bị Từ Hải Minh áp chế, không biết phản ứng thế nào.
Vừa rồi cô không muốn đi cùng Từ Hải Minh cũng là vì nguyên nhân này! Rõ ràng hận anh như vậy, vào thời khắc quan trọng vẫn liều mạng đi cứu anh.
Cô rất rõ, nếu lúc đó không phản ứng nhanh, viên đạn sẽ xuyên qua đầu cô. Nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ có vẻ như cô làm chuyện thừa rồi.
“Lúc đó em nghĩ gì? Tại sao lại đi cứu anh?” Từ Minh Hải mở miệng hỏi, đôi mắt sâu thẳm, tựa như muốn khám sâu vào linh hồn Để Anh Thy, muốn nhìn rõ nội tâm của cô.
Để Anh Thy nhìn thẳng vào đôi mắt Từ Hải Minh, ánh mắt không di chuyển, so với bàn tay đang áp chế cô còn muốn cứng hơn, áp bức chờ cô trả lời. Để Anh Thy không có biểu cảm gì, bàn tay giữ mặt cô càng chặt hơn, “Sao không nói gì? Em có biết là có nguy hiểm như nào không, tỉ lệ viên đạn bắn trúng người em là rất cao, sao còn xông vào?”
“Từ Hải Minh, anh đang hy vọng điều gì?” Tay cô buông xuống, dù sao sức lực của anh lớn như vậy, cô cũng không chống lại được. Cô ngẩng mặt nhìn anh, “Anh hy vọng cái gì, thì không phải cái đó”.
Chương 1368
Từ Hải Minh cảm thấy thất vọng và đau khổ, ánh mắt rơi xuống, trái tim cũng như muốn ngừng đập.
“Tôi không hy vọng anh chết, hẳn là anh cũng biết nguyên nhân đúng không? Nếu anh chết không phải một đứa nhỏ mất ba mà là sáu đứa nhỏ..” Để Anh Thy nói. “Em đối với anh… Một chút tình cảm cũng không có?” Giọng Tử Hải Minh khàn đến cực điểm.
“Không có” Để Anh Thy bình tĩnh trả lời.
Con người Từ Hải Minh đen nhánh nhìn chằm chằm cô, có chút đáng sợ, có vẻ sắp không khống chế được cảm xúc nữa rồi.
“Buông tay ra được chưa?” Để Anh Thy có chút hoảng. “Anh không tin.” Từ Hải Minh dùng sức hôn cô, dáng vẻ không cam lòng.
“Ừm!” Để Anh Thy bị hôn bất ngờ, không kịp phản ứng, nhất thời đầu óc quay cuồng.
Sau khi hoàn hồn thì dùng sức cô đẩy anh ra, nhưng anh như một con thú hoang, đẩy thế nào cũng không được.
Từ Hải Minh nắm cằm cô, đè cô trên cửa, ra sức cưỡng hôn. Anh không tin cô đối với anh không có cảm giác gì. “Chát” Một vết tát xuất hiện trên mặt Từ Hải Minh.
Từ Hải Minh vẫn không dừng lại, giống như không có cảm giác gì, tiếp tục cưỡng hôn, điên cuồng chà đạp khuôn miệng nhỏ nhắn của cô.
Từ Hải Minh ôm cô vào lòng, hơi buông lỏng ra, để cho cô có thể thở nhưng vẫn dán lên môi cô, nhẹ nhàng cắn mút, lưu luyến trầm mê.
“Ưm…” Để Anh Thy cả người run lên, phát tiết cắn lên cánh môi của Từ Hải Minh.
Từ Hải Minh vẫn không dừng lại, ngược lại hôn càng sâu hơn, mặc kệ cô cắn thoải mái.
“A..” Quần áo của Đế Anh Thy lộn xộn, cả người mềm nhũn, nếu không phải là Từ Hải Minh ôm cô thì cô đã ngã xuống đất rồi.
ít nhất thì bây giờ, em cũng có cảm giác với anh.”
“Từ Hải Minh.” Để Anh Thy mềm nhũn trong lồng ngực anh “Chạm vào tôi, anh không hối hận à?”
Lý trí buộc anh dừng lại, suýt nữa thì chạm đến giới hạn rồi.
Vài phút sau, Từ Hải Minh buông tha cho Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy vô lực ngã xuống đất, cô trượt xuống, trên môi đều là dấu vết. mãnh liệt vừa rồi để lại.
Từ Hải Mình đứng trước mặt cô, hô hấp mạnh mẽ, hối hận về việc làm của mình. Anh chỉ là muốn biết cô rốt cuộc có cảm giác với anh hay không…
Kết quả vẫn giống như lúc trước, cô hận anh, không muốn anh chạm vào cô..
Con người đen nhánh nhanh chóng nhìn vào cô, hối hận nói: “Anh Thy, anh..” .
“Tên kia sao rồi?” Để Anh Thy không muốn tranh luận chuyện vừa rồi với anh, cô ngay cả sức lực để so đo cũng không có.
Tranh luận cũng vô dụng, cuối cùng vẫn sẽ vì bọn nhỏ mà “hoà bình ở chung”. “Anh muốn đi một chuyến đến khu vực Đông Nam Á.”
Để Anh Thy hơi sững sờ, ngẩng đầu lên: “Có ý gì? Sao anh lại phải sang đó? Có người ở bên đó muốn giết anh?”
“Ù.”
“Có liên quan đến Cố Mạnh không?”
“Người mua trực tiếp của anh ta ở Đông Nam Á. Anh phải tìm ra người này. Em và mấy đứa nhỏ ở lại đây. Anh sẽ đi nhanh thôi.” Ánh mắt Từ Hải Minh cẩn thận quan sát Để Anh Thy, sợ cô tức giận.
Thể lực trong người Để Anh Thy đã hồi phục, cô đứng dậy: “Nếu như qua bên đó thì tôi đi theo là được rồi. Bên đó không phải thủ đô, không để cho anh muốn làm gì thì làm. Đến lúc đấy, tôi sẽ giải thích chuyện này với các anh trai của tôi. Bọn họ tham gia vào xử lí một chút.”
Nói xong cô quay người rời đi.
Ngay khi tay cô vừa chạm vào cửa thì giọng nói trầm và khàn khàn của Tư Hải Minh vang lên sau lưng: “Ngủ sớm đi”.
Anh nói những lời này để thăm dò xem Đế Anh Thy có tức giận hay không, nhưng Đế Anh Thy không trả lời, cô mở cửa và rời đi. Cả người Tư Hải Minh căng cứng lại và đứng đó một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Bình thường khi nhìn cô, anh kiềm chế rất tốt, nhưng chuyện xảy ra hôm nay làm anh không nhịn được, chút nữa là làm hỏng chuyện rồi…
Để Anh Thy quay về phòng, lúc trước cô ở cái phòng kia. Ấn tượng ở đó không tốt, nhưng đối với cô mà nói, trong biệt thự Minh Uyển thì ở nơi nào cũng giống nhau.
Cô ngồi trên ghế sô pha, cảm giác nhiệt độ nơi Tư Hải Minh chạm vào cô vẫn chưa hoàn toàn giảm bớt. Môi, cổ, cánh tay, eo, còn có… nóng lên, ánh mắt bắt đầu nóng rực.
Để Anh Thy đứng dậy, vội vàng chạy vào nhà tắm, cô mở vòi nước, dùng nước để rửa mặt cũng như để bản thân tỉnh táo lại…
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm, nhưng nét mặt lại mơ màng… Tư Hải Minh không cần nói như vậy! Cơ thể cô như có cảm giác bị anh ép bức!
Cô từ chối là bằng chứng tốt nhất! Cô không muốn anh chạm vào, không muốn… Để Anh Thy quay lại, cách đó không xa là bồn tắm.
Chương 1369
Lần đầu tiên cô đến biệt thự Minh Uyển đã phát hiện ra bồn tắm lớn của biệt thự Minh Uyển đều được lắp đặt.
Bây giờ cô đã hiểu, Tư Hải Minh đem những thứ này lắp đặt trong bồn tắm cho thấy những vấn đề tâm lí của anh đã được giải quyết.
Mẹ của anh tự sát trong bồn tắm, đây là điều cấm kỵ của anh.
Như vậy, vì đoạn ghi âm cô để cho anh đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng anh!
Coi như cô đã làm một chuyện tốt… Để Anh Thy đi đến, mở vòi hoa sen và bắt đầu tắm.
Tắm xong, cô bước vào phòng ngủ. Cô lấy điện thoại ra và gọi video cho các anh trai.
Ba người đàn ông xuất hiện bên trong video.
“Đây là công chúa nhỏ nhà ai mà lớn lên đáng yêu thế?” Để Bắc Lâm cười híp mắt, lộ ra hàm trắng đều và ngay ngắn, anh ta cười khoái chí.
“Ngoại trừ công chúa nhỏ nhà mình thì còn ai đáng yêu như vậy?” Đế Hạo Thiên kiêu ngạo nói.
Trên mặt Để Anh Thy ngượng ngùng nhưng cô vẫn lễ phép mỉm cười: “Anh cả, anh hai, anh ba.”
“Gọi điện tới là nhớ các anh rồi đúng không?” Đế Bắc Lâm hỏi. “Nhớ anh nào hơn?” Vẻ mặt của Để Hạo Thiên mong chờ và hỏi.
Đế Hoàng Minh lạnh lùng và nghiêm túc hơn, nhưng không như đối xử với những người khác, ánh mắt và giọng nói của anh ta không lạnh lùng như vậy: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Hôm nay có người dùng súng bắn tỉa giết Tư Hải Minh. Nếu không phải em phát hiện sớm, sợ là đã gặp chuyện không may..” Để Anh Thy vừa nghĩ tới tình hình lúc đó, cô vẫn còn lo lắng.
“Giết Tư Hải Minh?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Anh thấy là cậu ta làm nhiều việc ác nhiều quá rồi!” Để Hạo Thiên cười lạnh.
“Anh hai!” Đế Anh Thy nghe vậy thì không vừa lòng. Lý trí của cô bảo: “Anh ta là ba của sáu cái thai, anh hai nói như vậy có phải là không hay lắm?”
Đế Hạo Thiên sờ mũi: “Anh chỉ nói đại thôi…” và anh nói không sai. những lời nói trong lòng anh ta không dám nói ra. Nhưng em gái tức giận như vậy làm gì? Rõ ràng là tức giận vì Tư Hải Minh… “Bắt được người rồi?” Để Hoàng Minh hỏi.
“Đã bắt được. là khu vực Đông Nam Á. Ngàn dặm xa xôi chạy đến đây giết Tư Hải Minh, nhất định là có người phải đến.” Để Anh Thy nói.
“Cho nên anh cả, anh hai, anh ba, ngày mai, em và Tư Minh Hàn sẽ quay lại khu vực Đông Nam Á, em muốn bắt được kẻ đứng sau sai người đến. Biết đầu năm sát thủ giết em và anh ba lúc trước là cùng một kẻ đứng sau giật dây. Có phải anh ba còn không điều tra ra được?” Cô nói tiếp.
“Đó không phải là tìm em sao?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Em cũng không biết, có thể là kĩ thuật dùng súng bắn tỉa không tốt nên ngắm nhầm người?” Để Anh Thy hài hước nói.
“Chờ bọn em đến rồi nói sau, việc này phải điều tra đến cùng” Đế Hoàng Minh nói.
“Vâng”.
“Anh Thy ngủ ở đâu đó?” Để Bắc Lâm nhìn thấy khung cảnh phía sau cô, cố ý hỏi.
“Biệt thự Minh Uyển.” Để Anh Thy không nói dối, các anh trai đã tới phòng của cô ở biệt thự Minh Uyển, sao có thể không nhận ra.
“Ngủ một mình?” Để Hạo Thiên giả vờ như hỏi một câu rất bình thường.
Nhưng Để Anh Thy làm sao không nghe ra, dù sao những lời này rất quen thuộc, cô nói: “Ngủ một mình. Không tin à? Để em cầm điện thoại cho các anh xem?”
“Không cần, vừa rồi anh không có ý đó, thuận tiện nên hỏi vậy thôi.” Đế Hạo Thiên nói.
Đế Anh Thy không vạch trần anh ta. “Ngủ sớm một chút.” Đế Hoàng Minh nói. “Đợi đã! Em đã nói xong đâu!” Đế Bắc Lâm vội vàng.
“Đúng đấy, cho dù ngày mai em trở về thì vẫn phải đợi đến ngày mau sao?” Đế Hạo Thiên nói tự nhiên. “Anh cả, anh lí trí quá, không đáng yêu rồi”.
“…” Để Hoàng Minh. Để Anh Thy cười: “Các anh đợi mai em trở về rồi nói nha!”
“Được, tùy em gái quyết định.” Đế Hạo Thiên lập tức lật mặt.
“Ngủ sớm một chút.” Đế Hoàng Minh. “Bảo bối ngủ ngon!” Đế Bắc Lâm.
“Ngủ ngon!” Để Anh Thy vẫy tay, rồi tắt điện thoại. Nếu cô không ngăn cản, các anh của cô sẽ bám lấy cô nói chuyện rất lâu. Cứ nói chuyện như vậy, các anh không định mang chị dâu ra mắt à?
Chương 1370
Buổi sáng hôm sau, Tư Hải Minh và Đế Anh Thy đứa bọn nhỏ đến trường, con đường màu xanh lá bên kia, sáu đứa bé ôm lấy mẹ quyến luyến không rời, Tư Thái Lâm đứng ở bên cạnh mà tâm trạng cũng chán nản.
“Mẹ, mẹ nói quay về là lừa bọn con phải không?” Bảo Vỹ đáng thương hỏi.
“Mẹ không thể không về!” Bảo Nam. “Mẹ không về chúng con sẽ đi tìm mẹ!” Bảo Long.
“Tìm bác..” Bảo My.
“Dù sao bọn con cũng biết đảo Trân Châu ở đâu!” Bảo An. Để Anh Thy bật cười, cô nói chuyện không đáng tin đến thế sao?
Bảo Nam quay người và đi đến trước mặt Tư Hải Minh: “Đưa con đi mua máy bay! Con muốn cùng mẹ đi đảo Trân Châu!”
“Máy bay của ba tặng cho con.” Tư Hải Minh nói.
“Không muốn, không muốn! Con muốn máy bay của mình!” Bảo Nam mất hứng nói.
“Con cũng muốn!” Bảo Long đã chạy tới. “Con cũng muốn!” Bảo Vỹ. “Con cũng muốn!” Bảo Hân. “Con nữa.” Bảo My. “Con muốn máy bay!” Bảo An. Để Anh Thy nghĩ, được đấy, sau chiếc máy bay.
May mà sân bay biệt thự Minh Uyển lớn, nếu không cùng lúc thêm nhiều như vậy, chỉ sợ không có chỗ lách vào.
“Về sau mua cho các con.” Tư Hải Minh nói. Đôi mắt của sáu đứa trẻ lập tức sáng long lanh!
Để Anh Thy nhìn Tư Hải Minh, anh thật sự đồng ý à? Nhưng nghĩ đến bọn nhỏ chỉ mới hai tuổi mà Tư Hải Minh đã mua máy bay chuyên dụng cho bọn nó vẽ chơi thì chắc hẳn cũng không có gì không làm được.
Tư Thái Lâm đi đến: “Chị, em sẽ nhớ chị!”.
Để Anh Thy xoa đầu của cậu bé: “Chị cũng sẽ nhớ em. Lúc không muốn trong nhà có thể đến biệt thự Minh Uyển tìm đám Bảo Nam chơi, biết chưa?”.
“Vâng, em biết rồi!” Tư Thái Lâm nghe lời.
“Mau vào đi! Đừng để thầy giáo chờ lâu. Yên tâm, mẹ xong việc thì sẽ quay về” Đế Anh Thy đồng ý.
Bảo Vỹ cười hỏi ba: “Ba, mẹ và ba cùng đi đảo Trân Châu, vậy ba cũng sẽ cùng mẹ trở về ạ?”
“Phải chắc chắn đấy. Nếu không con sẽ tức giận!” Bảo Nam vểnh môi.
Tư Hải Minh nhìn về phía Để Anh Thy, trong con ngươi đen nhánh của anh hiện lên tia thâm thúy, bảo đảm nói: “Ừ, ba sẽ dẫn mẹ về mà”
Bảo Vỹ chạy đến trước mặt mẹ: “Mẹ sẽ trở về với ba đúng không ạ?”
Trong lòng Để Anh Thy đang nghĩ thầm đừng tới hỏi mẹ đừng tới hỏi mẹ, kết quả con gái lại không cho cô một chút bất ngờ nào, nhanh chóng chạy tới trước mặt hỏi cô. Cô chỉ mỉm cười: “Mẹ sẽ về”
Thật ra cho dù con không hỏi, cô cũng sẽ về.
Dù sao ngay từ cũng đã nói sẽ trở về, vậy mà con trai vẫn muốn chắc chắn thêm lần nữa, chuyện này đủ thấy trong lòng bọn nhóc hình như không có cảm giác an toàn…
Không phải cô không muốn nói, chẳng qua chỉ không muốn phối hợp với Tư Hải Minh mà thôi…
Cuối cùng, bảy nhóc con yên tâm theo cô giáo trở về phòng học.
Để Anh Thy nhìn cơ thể nhỏ nhắn đáng yêu của bọn nhóc, trong ngực cũng dẫn ấm áp hơn.
Cô không cần lo lắng Cố Mạnh sẽ chạy tới đây làm chuyện xấu nữa.
Vệ sĩ của Tư Hải Minh cũng không phải ngồi không cảm thấy dường như được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, không biết so với cấp A có ngang tài không.
Đế Anh Thy và Tư Hải Minh ngồi trên máy bay.
Đây là hành trình duy nhất mà hai người ngồi riêng với nhau, không tính thời gian cô mất trí nhớ.
Không có bọn nhỏ ở bên cạnh, bầu không khí trên máy bay yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở và tiếng tim đập của mình.
Để Anh Thy nghĩ, ban ngày ngủ cũng không có gì lạ đâu ha?
Quay về ngủ… Nhưng nếu vào phòng, có Tư Hải Minh ở đó không phải sẽ càng nguy hiểm hơn à? Thôi quên đi, Để Anh Thy chần chờ một chút rồi quyết định từ bỏ suy nghĩ đi vào phòng.
Ngồi đây ngắm tầng mây ngoài cửa sổ cũng được, cảnh tượng đẹp đẽ thế này, coi như ngồi năm tiếng thế này cũng không quá khó.
“Em có muốn ngủ một lát không?” Tư Hải Minh hỏi.
“Không được. Để Anh Thy nghĩ thầm, tôi đi ngủ một lát, còn anh thì sao? Chẳng lẽ cũng muốn chạy vào phòng làm chút chuyện gì đó với tôi à! Cô thật sự rất sợ anh….
“Anh sẽ ở đây, không đi đâu cả.” Tư Hải Minh lại giải thích.
Để Anh Thy bị anh nhìn thấu suy nghĩ lập tức cảm thấy không được tự nhiên, cô không nói chuyện mà chỉ trầm mặc, thậm chí còn bỏ quên cả Tư Hải Minh.
Buổi tối anh ấy hẹn người bạn hợp tác với anh ấy gặp mặt ở quán bar.
Đi qua quầy bar anh ấy sửng sốt một lát, xoay người lại, nhìn người ngồi một mình uống rượu ở quầy bar. Cố Mạnh sửa sang lại cảm xúc, chạy đến ngồi xuống bên cạnh. chương Vĩ nhìn anh ấy: “Tôi không mời anh ngồi cạnh tôi.” “Không phải anh đang đợi tôi sao?” Cố Mạnh ra hiệu với người pha rượu: “Giống anh ta”
“Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi đến thành phố Tân công tác. Hết cách rồi, lãnh đạo bận dỗ dành bà xã, chuyện đi công tác phải để tôi làm thôi” chương Vĩ uống một ngụm rượu, thản nhiên bình tĩnh nói, trong lời nói mang theo vẻ buồn phiền và bất đắc dĩ.
Anh ta nói cũng không khác mấy, chỗ nào cũng có tài sản của Tư Hải Minh. Chẳng qua trước đây đến thành phố Tân đều là anh Kim, không phải anh ta.
“Chuyện đi công tác như thế này, hẳn là có rất nhiều người trong Tập đoàn Vương Tân muốn gánh vác đúng không? Là thư ký Chương có năng lực, anh Hải Minh mới trọng dụng anh”
Cố Mạnh dừng lại một lát: “Chỉ là tôi nghĩ mãi không ra, tại sao anh Hải Minh cứ giữ chặt tôi không buông? Khi ở thủ đô cũng thế, bây giờ ở thành phố Tân cũng thế. Để tôi nghĩ xem, sau khi tôi bị giam bốn mươi tám tiếng xong, anh Hải Minh có đến sở cảnh sát. Là vì Đào Sơ Tâm để lại một câu trong điện thoại sao? Vậy thật oan uổng tôi quá, ngay từ đầu Đào Sơ Tâm đã không hài lòng với tôi rồi. Ngay cả những câu như vậy cũng nói ra được, tôi còn bất ngờ hơn các anh ấy chứ.”
“Thật sao? Vậy mà tôi không biết chuyện này chương Vĩ nói.
“Không biết anh Hải Minh có thời gian hay không, tôi muốn tự mình giải thích chuyện này với anh ấy. Cho dù có phán tội chết cho tôi, có phải cũng cần chứng cứ mới được chứ? Đến cuối cùng đổ oan cho tôi, tôi mất đi cũng không chỉ một, hai thứ đâu.” Cố Mạnh nói.
Chương Vĩ không trả lời thẳng. Thân thể xoay sang chỗ khác, nghiêng người ngồi, đối mặt với Cố Mạnh: “Chuyện này anh yên tâm, nếu quả thật oan uổng anh, những gì anh mất đi, anh Hải Minh đều sẽ trả lại cho anh.”
Lời nói này vô cùng điên cuồng.
Cũng làm cho Cố Mạnh đố kỵ và khao khát.
Đây chính là đỉnh cao cuộc sống mà anh ấy mong muốn, không cần phải để ai vào mắt!
“Dùng thủ đoạn này, có phải quá để tiện không?” Khi Cố Mạnh nói câu này, ngay cả tức giận cũng không có.
“Buôn bán như chiến trường, tổng giám đốc Cố hẳn là hiểu rõ đạo lý này hơn hẳn những người khác chứ.” chương Vĩ nhắc anh ấy, công ty, sự nghiệp của anh ấy có được như thế nào.
Chẳng qua là giành được từ nhà họ Xa thôi.
Nếu không hợp tác với Đào Anh Thy, làm sao anh ấy có được địa vị như bây giờ.
“Tổng giám đốc Cố, cho dù trong lúc kinh doanh, cũng nên có nguyên tắc của mình. Nguyên tắc của anh Hải Minh chính là mạnh được yêu thua. Nguyên tắc của anh là gì?” chương Vĩ hỏi. Không đợi anh ấy trả lời, nói thêm: “Tổng giám đốc Cổ, tôi không thể không nhắc anh một câu, anh chọc vào ai không được, lại đi chọc vào người nắm quyền của Tập đoàn Vương Tân? Lại còn đi lại gần gũi với cô Để như vậy. Anh bảo anh Hải Minh nghĩ thế nào đây? Tôi hiểu anh ấy rất rõ, chỉ cần một người đàn ông đến gần cô Đế thôi, anh ấy cũng sẽ không vui. Càng đừng nói là, anh không chỉ chạm vào vảy ngược có một chút như vậy” .
Cố Mạnh bưng ly rượu trước mặt uống một ngụm thật to: “Nói cách khác, anh Hải Minh nhất định phải ép tôi vào đường cùng đúng không?”
“Cần gì phải nói nghiêm trọng như vậy? Tôi nói rồi, nếu anh trong sạch, đương nhiên anh Hải Minh sẽ không oan uổng cho anh. Tổng giám đốc Cố, có câu này anh cũng không xa lạ gì, lần trước ở sở cảnh sát anh hắn cũng đã nghe thấy rồi. Thành thật sẽ được khoan hồng”
“Tôi lấy người ba đã mất ra của tôi xin thề, cái chết của Nguyễn Ngọc Hà không hề có chút quan hệ gì với tôi.”
Câu thề này khiến chương Vĩ sửng sốt một lát, biết rõ ba của Cố Mạnh là sự tồn tại có ý nghĩa như thế nào với anh ấy, có thể lấy người thân ra thề, vậy anh ấy chắc chắn không giết Nguyễn Ngọc Hà rồi.
Nói về logic, là như vậy.
“Tôi chỉ có thể chứng minh trong sạch của mình như vậy thôi. Vì các anh cũng giống như tôi thôi, đều không thể tìm thấy chứng cứ gì có tác dụng” Cổ Mạnh nói.
“Quả thật cũng khiến người ta hơi tin tưởng”
Cố Mạnh uống hết rượu trong ly, nói: “Thật ra tôi hy vọng có thể sớm tìm thấy chứng cứ.” Đứng dậy: “Để tôi trả tiền” Nói xong, bỏ đi.
chương Vĩ nhìn Cố Mạnh rời khỏi quán bar, sau khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, gửi bản ghi âm cuộc trò chuyện vừa nãy cho anh Hải Minh.
Chín giờ, bọn trẻ đều đã ngủ. Tư Hải Minh đi. Chẳng qua là từ căn phòng của dì Hà đến chỗ đối diện.
Dựa vào đầu giường, nghe nội dung cuộc trò chuyện từ điện thoại di động vang lên.
Khi Cố Mạnh nói lấy ba mình ra thề, ánh mắt Tư Hải Minh cũng không hề chớp. Không những không rửa sạch nghi ngờ trên người Cố Mạnh, ngược lại càng khiến anh nghi ngờ, thậm chí thăm dò ranh giới cuối cùng của Cố Mạnh.
Chương 1362
Không có giới hạn.
Mặc kệ anh ấy có nói như thế nào, Tư Hải Minh quyết tâm không cho Cố Mạnh sống yên ổn.
Sau khi nghe xong một lần, Tư Hải Minh tắt đi. Mở album ảnh của anh, một tay gối lên gáy, nhìn ảnh cưới của anh và Anh Thy trong album, còn có chụp cuộc sống của Anh Thy, ánh mắt sâu sắc lại dịu dàng.
Cô gái mình yêu ở ngay ngôi nhà đối diện, nhưng chẳng thể làm gì được, loại quanh co đến mức ngứa ngáy trong lòng này khiến anh không hề buồn ngủ chút nào.
Trong lòng Tư Hải Minh suy nghĩ rất nhiều, hơi nhíu mày, mở điện thoại ra nhắn tin cho Để Anh Thy. Lúc này, hẳn là cô đang tắm…
Để Anh Thy vừa tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, điện thoại di động đặt trên bàn vang lên.
Tiếng chuông của tin nhắn.
Cô đi tới, cầm điện thoại di động lên, phát hiện là Tư Hải Minh gửi tin nhắn đến.
Anh làm gì vậy? Chẳng phải ở ngay cửa đối diện sao? Gửi tin nhắn vui lắm à?
Để Anh Thy không nói gì mở tin nhắn, Tự Hải Minh gửi đến một câu: Chỗ anh có bản ghi âm mà Chương Vĩ gửi đến, có muốn nghe không?
Để Anh Thy hơi suy nghĩ, ghi âm của chương Vĩ sao? Ghi âm gì cơ? Phản ứng đầu tiên của cô là có thể sẽ liên quan đến Cố Mạnh.
Ngay bây giờ đến đó sao?
Trước đây còn quay về, bây giờ đã ở ngay đối diện rồi, anh càng ngày càng được voi đòi tiên!
Nhưng mà, Tư Hải Minh sẽ không đùa giỡn cô đấy chứ?
Không đâu, nếu đùa giỡn cô trắng trợn, cô sẽ tức giận, có cho anh cũng không dám! Muộn thế này rồi còn muốn sang đó có phần không tiện lắm, nhưng chẳng lẽ phải đợi đến sáng sớm ngày mai sao?
Cô rất muốn biết Chương Vĩ gửi đến bản ghi âm gì… Để Anh Thy cân nhắc một lát, trả lời: Liên quan đến chuyện gì?
Tư Hải Minh: Cổ Mạnh.
Đế Anh Thy không nói gì, anh không thể nói hết trong một câu sao? Đang câu cá à? Nhẫn nại gửi tin nhắn lần nữa: Anh ấy nói gì?
Tư Hải Minh: Rất nhiều, có muốn sang nghe một lát không?
Để Anh Thy: Anh không thể gửi sang cho tôi sao?
Tư Hải Minh: Không biết làm.
“..” Để Anh Thy nghiến răng, trong mắt bốc lên ngọn lửa. Rốt cuộc là không biết làm hay là không muốn làm hả? Có điều anh đúng là biết chiến thuật tâm lý!
Thở dài, xoay người về phòng.
Bọn trẻ ngủ rất yên ổn. Cô cầm quần áo vào nhà tắm thay.
Sau khi thay quần áo xong mới đi sang phía Tư Hải Minh.
Vừa đứng trước cửa, nâng tay lên còn chưa đụng vào cửa, cửa đã mở ra.
Dáng người cao lớn mặc áo sơ mi đen của Tư Hải Minh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô, nếu nói không phải anh đứng ngay cạnh cửa thì chẳng ai tin được! Tính được là cô sẽ đến!
“Cho tôi nghe.” Để Anh Thy không có ý định đi vào, đứng ngay ở cửa ra vào nói.
“Vào đi.”
“Không cần, đứng đây nghe cũng được. Gương mặt Để Anh Thy nghiêng sang bên cạnh, nhìn như tùy ý đối phó, thật ra trong lòng đang đề phòng.
“Em yêu, em sợ anh ăn em à?” Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp gần như khàn xuống, không mất đi sự nguy hiểm trong anh.
“Còn lâu tôi mới sợ anh! Tôi mà sợ anh thì đã không ra ngoài!” Để Anh Thy không thừa nhận.
“Nếu đã không sợ, tại sao không vào?” Tự Hải Minh giữ chặt cổ tay cô, bá đạo kéo vào.
“Anh…” Để Anh Thy trong tay anh, nhẹ như lông vũ, không tốn nhiều sức lực đã bị kéo vào rồi.
Đi vào, Để Anh Thy giãy giụa thoát khỏi tay anh, sắc mặt khó coi.
Cửa đóng lại, đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Hải Minh nhìn về phía cô, giống như động sâu có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ: “Nếu anh muốn làm gì với em, dù có thay quần áo cũng chẳng có tác dụng gì”.
“..” Để Anh Thy thẹn quá thành giận: “Rốt cuộc anh có muốn cho tôi nghe hay không? Nếu để tôi phát hiện anh lừa tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ cô tức giận trong giây lát, đi đến cầm điện thoại di động.
Để Anh Thy thấy anh đi qua phòng, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.
Tư Hải Minh không hỏi cô đã tắm chưa, mà lập tức vạch trần chuyện có thật là cô đã thay quần áo.
Chương 1363
Cảm giác này thật sự rất đáng ghét! Dường như cô làm cái gì cũng có thể bị nhìn thấu! Không phải người này lại cài hệ thống giám sát đấy chứ!
Không có, khi không ở trong phòng, Tư Hải Minh cũng có thể nhìn thấy tất cả!
Tư Hải Minh cầm điện thoại di động ra, ngồi xuống ghế sô pha, gọi cô: “Đến đây.” Giọng nói đè nén trầm thấp có vẻ rất dịu dàng.
Để Anh Thy duy trì cảnh giác đi tới, ngồi xuống sô pha đối diện.
Tư Hải Minh mở ghi âm ra, nghe thấy giọng nói bên trong, cô lập tức nghe ra là ai, chương Vĩ và Cổ Mạnh.
Cố Mạnh không thừa nhận là chuyện rất bình thường, khi cô nghe thấy anh ấy lấy ba mình ra thề, hơi sửng sốt một lát, sau đó cũng không nói gì nữa, Cố Mạnh đi rồi, ghi âm kết thúc.
“Em cảm thấy lời Cố Mạnh nói có thể tin được không?” Tư Hải Minh hỏi.
“Nếu dì Hà thật sự do anh ấy giết, nhưng anh ấy lại lấy ba mình ra thề, người này có thể làm được bất cứ chuyện gì” Để Anh Thy nói.
“Có một số người, càng không có át chủ bài, lại càng phô trương thanh thế” Tư Hải Minh giống như nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
Đế Anh Thy cảm thấy anh nói những câu này rất có lý. Cô cũng cảm thấy lời nói của Cố Mạnh quá giả dối! Đối với một nhóm người mà nói, thứ như lời thề này trong lương tâm không đứng vững chân được.
Cô nhớ đến cái gì đó, hỏi: “chương Vĩ đã đi đến thành phố Tân sao?” Cố Mạnh quay về, không thể nào lại quay lại đây nhanh như vậy được: “Không gặp nguy hiểm gì chứ?”
Tư Hải Minh hơi nhíu mày lại: “Em lo lắng cho người đàn ông khác sao? Em về phòng ngủ đi chứ!”.
“…” Để Anh Thy cắn răng, đứng dậy, ngủ thì ngủ! Ai mà còn không ngủ chứ! Xoay người đi về phía cửa bên kia, càng nghĩ càng thấy chẳng hiểu anh ra sao! Cửa vừa được kéo ra đã bị chặn lại, lại đóng vào lần nữa. Cơ thể dán chặt đè lên sau cửa khiến thần kinh cô đột nhiên căng thẳng, da đầu tê dại.
“Tức giận à? Hả?” Tư Hải Minh nửa người trên hơi đè xuống, môi mỏng đến gần lỗ tai cô.
Để Anh Thy cảm thấy đầu óc kêu ong ong, theo bản năng quay mặt đi chỗ khác, lỗ tai cách xa hơn một chút, tay nắm tay nắm cửa: “Nhường đường.”
“Có phải tức giận không?” Tư Hải Minh lại hỏi, dường như rất muốn lấy được câu trả lời.
“Không có! Được chưa?”
“Anh chỉ ước gì Cổ Mạnh ra tay với chương Vĩ” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy sửng sốt một lát: “Anh muốn anh ấy lộ ra gương mặt thật”
Đế Anh Thy thật sự không nghĩ ra Cố Mạnh sẽ ra tay như thế nào, miễn là đừng tổn thương đến bọn trẻ, mặc sức anh ấy muốn chơi thế nào cũng được.
“Em yêu, ngủ chung với bọn trẻ không chật chội sao?” Tư Hải Minh hỏi: “Bên này có phòng còn trống” Ngay cả câu từ chối Để Anh Thy cũng chẳng muốn nói nữa.
Làm sao cô biết được cùng ngủ chung với Tư Hải Minh trong một phòng, có khác gì với việc bị nhốt cùng với một con thú hoang nham hiểm khó lường chứ?
“Tránh ra.” Để Anh Thy giật tay trên cửa, mở cửa, đi ra phía trước.
Tóc đang quấn quanh trên tay Tư Hải Minh cũng được buông ra, vô cùng suôn mượt.
Chương 1364
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm Đế Anh Thy rời đi, mãi đến tận khi không nhìn thấy nữa. Anh dựa vào khung cửa, đôi mắt đen mang theo vẻ nuông chiều.
Thật sự muốn kéo cô vào phòng, đè cô xuống dưới người mình, có làm sao cũng đừng hòng trốn được…
Cố Mạnh không hề rời khỏi quán bar. Chỉ đi ra khỏi quán bar ngồi vào xe, xe dừng bên đường thôi.
Một tiếng sau, nhìn thấy chương Vĩ từ trong quán bar đi ra, lập tức lái xe đi.
Chương Vĩ ở đây là muốn bày mưu đặt kể nhằm vào anh ấy.
Suy nghĩ của Cố Mạnh bây giờ là hận không thể lập tức đuổi theo giết chết chương Vĩ!
Nhưng cái chết của chương Vĩ chỉ là tạm thời, vấn đề thật sự là Tư Hải Minh, người mà anh ấy phải đối phó chỉ có Tư Hải Minh. Tư Hải Minh biến mất, anh ấy có thể trở thành người duy nhất! Giết chương Vĩ là hành động không lý trí!
Chương Vĩ đến đây, nếu xảy ra chuyện gì, Tư Hải Minh sẽ tính lên đầu anh ấy. Như vậy, chỉ khiến công ty của mình vào chỗ chết nhanh hơn thôi!
Hiện giờ, anh ấy có cảm giác mình là một con chuột, bị Tư Hải Minh chậm rãi đùa bỡn đến chết.
Nếu Tư Hải Minh thật sự nghĩ như vậy, thế thì anh thật sự quá ngây thơ rồi! Ai là thợ săn, ai là con mồi, còn không biết trước được đâu!
Cố Mạnh trở lại biệt thự, bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, mở vòi sen ra, sau đó gọi điện thoại.
Bên kia đỗ chuông hai tiếng thì có người bắt máy: “Người nào?” “Giúp tôi giết người.” Cố Mạnh nói”Để Anh Thy, thủ đô Hải Hạ” “Hải Hạ?” “Giá gấp đôi” Đối phương hoàn toàn không chần chờ, lập tức chấp nhận.
Nghề của bọn họ vốn là sống vì tiền. Tuy rằng phía Hải Hạ khá là rắc rối, nhưng trước kia cũng không phải chưa từng đi, tìm một người ‘Sạch sẽ qua đó là được.
Cố Mạnh cúp điện thoại, ném thẻ điện thoại vào bồn cầu rồi ấn nước. Ánh mắt anh ấy âm u đến cực điểm. Tất nhiên, mục đích của anh ấy không phải Để Anh Thy, nhưng nếu Đế Anh Thy chết, đến lúc đó ba người nhà họ Đế sao có thể bỏ qua cho Tư Hải Minh? Cũng không cần anh ấy ra tay thì đã trực tiếp chém Tư Hải Minh thành thịt vụn!
Người mua sắp xếp người đến thủ đô Hải Hạ, chỉ có một người. Mà Tư Hải Minh và Để Anh Thy còn không biết nguy hiểm đã tới gần.
Thứ bảy hôm nay, Tư Hải Minh và Đế Anh Thy mang theo bảy đứa nhỏ đến khu Tây Nam chơi. Chơi hơn một giờ, họ ngồi nghỉ tạm dưới một cây dù che nắng ngoài một quán cà phê bên đường.
Bảy đứa nhỏ mỗi đứa một cây kem, ăn cực kỳ ngon lành. Trên tay Để Anh Thy cũng đang cầm một hộp kem để ăn, vừa ăn vừa nhìn bọn nhỏ.
Hiện tại chỉ cần mang sáu đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, Để Anh Thy hầu như luôn. mang theo cả Tư Thái Lâm.
Sau khi tiếp xúc vài lần, Tư Thái Lâm rõ ràng đã sinh động hơn trước đó nhiều. Được giáo dục như vậy, Tư Thái Lâm sẽ khỏe mạnh mà lớn dần.
Để Anh Thy đang trông nom con nhận thấy ánh mắt ở đối diện của Tư Hải Minh, cô không ngẩng đầu nhìn, mà chỉ ăn kem phần mình. Mấu chốt là Tư Hải Minh luôn uống cà phê cũng đang cầm ly kem ăn, không biết anh suy nghĩ cái gì.
“Biết khu vực này tên là không?” Tư Hải Minh hỏi cô. Để Anh Thy bị hỏi mà ngớ ra, nhìn về hướng con đường được trải gạch đất tiền xa xa: “Không phải là khu Tây Nam sao?” Chẳng lẽ còn có tên khác? Cô đã tới mấy lần mà cũng không để ý cái tên của nó, nói chuyện với người khác cũng gọi là khu Tây Nam.
Chẳng lẽ còn có tên riêng à? “Là khu Hoàng Hậu” Tư Hải Minh nhìn sâu vào mắt cô.
Để Anh Thy cũng không có cảm giác gì vì cái tên này, nhưng ánh mắt của Tư Hải Minh cứ như muốn nuốt chửng lấy cô. Giống như “Khu Hoàng Hậu này có liên quan đến cô vậy…
Tư Hải Minh nhìn về Bảo Hân bên cạnh: “Tên này là do ba đặt, biết có ý nghĩa gì không?”
“Con biết!” Bảo Hân. “Con cũng biết!” Bảo Vỹ. “Mẹ là hoàng hậu!” Bảo Hân. “Đúng!” Bảo Vỹ. “Tụi con là công chúa.” Bảo My trợn to đôi mắt ngây thơ. “Mẹ là hoàng hậu, con là hoàng đế” Bảo Nam hưng phấn vì ý tưởng của mình. “Hoàng đế!” Bảo An đang ăn quá mê say. “..” Tư Hải Minh.
Để Anh Thy muốn cười, nhưng không muốn cười cho Tư Hải Minh xem, cho nên phải nhịn tương đối vất vả!
Cái đầu của Bảo Nam suy nghĩ gì thế…
“Không phải!” Bảo Hân sửa lưng anh mình: “Mẹ là hoàng hậu, hoàng đế chắc là ba đó!”.
“Anh là thái tử!” Tư Thái Lâm. “Thái tử sau này cũng là hoàng đế!” Bảo Nam không phục. “Nói nhăng nói cuội!” Bảo Vỹ phun ra một câu nói vàng.
Để Anh Thy đã nghẹn cười đến đỏ mặt, vươn một bàn tay bụm mặt: “Mẹ đi toilet!”
Nói xong thì chạy. Trời ạ, cô mà ở lại tiếp nữa thì sẽ làm nghẹn chết mình mất! Cô bước tới toilet, đi vào toilet nữ.
Trong đó chỉ có một mình cô. Đế Anh Thy nhìn chính mình trong gương, mặt đỏ hồng, lại nghĩ tới lời bảy đứa nhỏ nói, gương mặt không khỏi lộ ra nụ cười hứng thú.
Mà Tư Hải Minh lại đặt tên cho khu Tây Nam này, mặc kệ ánh mắt anh là gì, dẫn đường bọn nhỏ nói ra những lời này làm gì, cô cũng không thừa nhận có liên quan đến mình.
Quan tâm anh đặt tên gì chứ, cứ tùy ý đi! Để Anh Thy làm bộ rửa tay trong toilet, sau đó xoay người mở cửa đi ra ngoài. Mới đi ra, cô sợ tới mức phải dừng lại. Chỉ thấy Tư Hải Minh đứng ở bên cạnh cửa, rất giống đang canh giữ.
“… Anh làm gì thế?” Đế Anh Thy hỏi.
“Chờ em” Tư Hải Minh nói. Để Anh Thy liếc nhìn WC nam đối diện, chắc anh cũng đi toilet, đi xong rồi nhưng thấy cô chưa đi ra nên tiện thể chờ luôn.
Chương 1365
Để Anh Thy không nói gì nữa, cô đi xuống bậc thang, bước dọc theo hành lang ra ngoài.
Không cần quay đầu lại, nghe tiếng bước chân trầm ổn phía sau cũng biết Tư Hải Minh cách cô bao xa.
Người đi ngang qua bên cạnh đều nhìn cô và Tư Hải Minh ở phía sau, có vẻ bị khí chất cùng vẻ ngoài của bọn họ hấp dẫn.
Để Anh Thy không nhìn ánh mắt người bên ngoài, lập tức đi về phía trước.
Từ xa xa, cô đã nhìn thấy mấy đứa nhỏ vây quanh cái bàn, cạnh miệng dính không ít kem.
Ở khoảng cách một trăm thước, trên đỉnh cao tầng là một tay súng bắn tỉa làm người ta sợ hãi, người này đang nhắm về hướng quán cà phê. Dưới dù che nắng không có nhiều người. Trong ống ngắm có thể nhìn thấy rõ mấy đứa nhỏ.
Sát thủ còn cố ý đếm thử, bảy.
Dáng vẻ đều tương tự nhau, thật là đáng yêu. Sát thủ cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Lúc này, trong ống ngắm xuất hiện một nam một nữ, một trước một sau. Sát thủ nhớ mục tiêu ám sát là người nữ.
Vì thế anh ta nhắm ngay đầu của cô. Lúc đang chuẩn bị bóp cò súng, đầu cô bị một góc dù chặn lại.
Sát thủ nhíu mày, nếu không phải một phát súng lấy mạng, nếu giết người mà không chết, đến lúc đó chạy đến từ nơi ngàn dặm xa xôi mà còn không lấy được tiền, vậy thì quá thiệt thòi rồi.
Nhưng bây giờ là thời cơ ám sát tốt nhất, bỏ lỡ lần này thì không biết đến lúc nào…
Sát thủ nhắm mục tiêu vào người đàn ông bên cạnh. Hài hước mà nghĩ, dù sao bọn họ đi cùng nhau, ai chết cũng giống nhau thôi, đúng không?
Anh ta cảm thấy quá đúng, vì vậy lập tức nhắm họng súng vào đầu Tư Hải Minh…
Để Anh Thy đang chuẩn bị đi đến chỗ ngồi của mình, khóe mắt cô hiện lên một ánh phản quang dị thường, nhắm ngay vào Tư Hải Minh bên cạnh.
Để Anh Thy hoảng sợ, gần như theo bản năng dùng hết sức của mình mà nhào về phía Tư Hải Minh.
Ngay lúc Tư Hải Minh ngã về sau, viên đạn cũng xẹt qua hai người bọn họ.
Tư Hải Minh theo bản năng ôm lấy hông của Để Anh Thy, ngã ngồi vào cái ghế bên cạnh–
Ngay sau đó là một tiếng rầm vang lên!
“Có bị thương không?” Giọng của Tư Hải Minh còn đang run rẩy, phản ứng đầu tiên của anh là vội vã sờ lên người Đế Anh Thy.
Để Anh Thy được bảo vệ trong lòng Tư Hải Minh đã đầu óc rối loạn, hô hấp gần như đứt đoạn. Trên người cô không có đau đớn, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tư Hải Minh, lắc đầu. Tư Hải Minh nhìn về phía cái lỗ bị bắn thủng trên tấm kính của quán cà phê, người bên trong bên ngoài đều bị hù cho kinh hoàng chạy trốn.
Bảy đứa nhỏ sớm đã được vệ sĩ mang đến nơi an toàn.
Tầm mắt của Tư Hải Minh quét về hướng nổ súng, anh hung ác nhìn chằm chằm tầng cao nhất.
Đúng lúc nhìn thấy một cái bóng đen đội mũ lưỡi trai đang rút lui. “Đi tầng cao nhất!” Tư Hải Minh tức giận rống to. Vệ sĩ nhận được chỉ thị, lập tức chạy về hướng tòa nhà đối diện!
Họ vừa chạy, vừa cực kỳ chuyên nghiệp mà sắp xếp người chặn lại chung quanh tòa nhà, không cho người bên trong có cơ hội chạy thoát!
Để Anh Thy bước vào quán cà phê, sờ đầu bọn trẻ vỗ về: “Không sao rồi, đừng sợ, mẹ ở đây.” Cô quay mặt sang thì nhìn thấy Tư Hải Minh đang đứng chặn
cửa, đang gọi điện thoại thông báo cho ai, dùng thể lực che trời của mình để đi bắt tay súng bắn tỉa kia.
Khi hai người nhìn nhau, Để Anh Thy lại quay mặt sang chỗ khác.
Tư Hải Minh gọi một cuộc gọi lại gọi một cuộc gọi khác. Cuộc gọi sau là gọi cho vệ sĩ, nhắc nhở bọn họ đường mà tay súng bắn tỉa sẽ chọn rút lui.
Khi tên sát thủ chạy xuống dưới, thấy người đuổi theo tới, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.
Tên sát thủ, nếu đã đến, chắc chắn anh ta đã nghĩ sẵn con đường để trốn thoát.
Chỉ là không nghĩ tới mình lại thất thủ! Không biết khi nào mới có cơ hội lần hai!
Tên sát thủ xoay người đi vào thang máy, nhấn nút, sau khi cửa đóng lại, đầu tiên là tháo nóc thang máy xuống. Ban đầu phần trên được cố định bởi bốn chiếc định. Bây giờ chỉ còn một chiếc định, có thể thấy đây cũng là lối thoát thân do tên sát thủ chuẩn bị cho mình. Hơn nữa, toàn bộ camera giám sát trong tòa nhà đã bị anh ta làm hỏng từ trước.
Sau khi lên phía trên, anh ta lắp phần nóc lại, siết chặt cho trùng khớp, không để lại dấu vết bị tháo rời.
Vừa lên phía trên, cửa thang máy mở ra.
Tên sát thủ ngồi xổm ở phía trên quan sát vệ sĩ, vào thang máy, nhìn không thấy có người, lại đi ra ngoài.
Trốn trong thang máy không phải là một giải pháp lâu dài. Hơn nữa, cho dù đi xuống bằng đường thang máy, vẫn phải đi qua cửa của tòa nhà để ra ngoài.
Chương 1366
Cách duy nhất cũng là cách anh ta nhiều lần thử qua và luôn hiệu quả, đó là thay quần áo để đánh lừa tầm mắt.
Tên sát thủ đặt súng ở phía trên, cởi quần áo và thay một bộ khác, tháo mũ ra, sửa lại đầu tóc, rồi đi xuống từ thang máy.
Tên sát thủ ăn mặc bao bọc kín kẽ, bỗng chốc trở thành trang phục vô cùng bình thường.
Bấm thang máy đi xuống tầng một.
Còn chưa đến tầng một, cửa thang máy đã mở ra. Cảnh sát mặc thường phục yêu cầu một số nam, nữ đi vào thang máy xuống tầng một.
Vừa hay, tên sát thủ cũng trà trộn vào trong, cùng xuống tầng một.
Người trong tòa nhà tập trung ở tầng một, không để thả lột người khả nghi nào đi ra ngoài.
Đến lượt tên sát thủ trả lời một số câu hỏi như: tới đây để làm gì. Tên sát thủ đã sớm suy nghĩ xong. Anh ta trả lời tự nhiên, sau đó được cho đi.
Tên sát thủ đi về phía cửa với vẻ tự mãn, vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh. Vừa định đi ra ngoài thì sau lưng có tiếng hét”Đứng lại!”
Tên sát thủ dừng lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, rất muốn chạy thẳng đi. Bên ngoài bị bao vây tầng tầng lớp lớp. Anh ta suy nghĩ, một mình thoát ra được chỉ nắm chắc được mấy phần…
“Xoay người lại” Những người phía sau áp sát tới gần. Tên sát thủ không nắm chắc có thể toàn mạng mà chạy thoát thân. Anh ta xoay người lại. Vệ sĩ cầm đầu quan sát kỹ anh ta: “Thẻ căn cước” “Ở nhà”. “Tới nơi này làm gì?” Vệ sĩ lại hỏi. “Xem tòa nhà văn phòng Tên sát thủ trả lời y hệt ban nãy. Vệ sĩ nói: “Anh có thể đi” Tên sát thủ gật đầu và xoay người.
Nhưng khi anh ta xoay người, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt của vệ sĩ đột nhiên trở nên dữ tợn, đập mạnh một gậy vào sau gáy anh ta.
Tên sát thủ không ngờ còn có thủ đoạn này, còn chưa kịp phản ứng đã té ngã xuống đất.
Vệ sĩ lấy điện thoại di động ra gọi: “Anh Minh Hải, đã tìm thấy người rồi.”
Tư Hải Minh căn dặn xong cúp điện thoại, bước vào quán cà phê: “Anh đưa mọi người về.”
“Đã tìm thấy người rồi?” Để Anh Thy hỏi. “Ừm”. Để Anh Thy không nói gì thêm, đưa bọn trẻ cùng lên xe. Xe trở về Biệt thự Minh Uyển.
Sắc mặt Để Anh Thy không tốt lắm: “Không phải tìm thấy người rồi sao? Sao còn phải ở nơi này?”.
“Tạm thời không biết đó có phải là hoạt động đơn lẻ hay không, ngộ nhỡ vẫn còn có kẻ khác chưa bắt được, em và bọn trẻ sẽ không an toàn” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy nhìn bảy đứa trẻ, cũng không biết chúng có bị dọa sợ không, tôi về có gặp ác mộng không. Nếu cô bỏ đi một mình, trong lòng cũng không yên về đứa trẻ…
“Mẹ không muốn sống ở đây sao?” Bảo Vỹ tủi thân. “Đâu có, không phải” Để Anh Thy liên tục chổi gạt. “Anh đi xem qua” Tư Hải Minh nói. “Ừ” Để Anh Thy không nói gì. Tư Hải Minh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, như muốn nói gì đó, cuối cùng kìm nén xuống, quay người trở lại xe.
Để Anh Thy xoay người sang chỗ khác, nhìn chiếc Rolls Royce càng lúc càng đi xa, cho đến khi khuất dạng.
Viên đạn đó nhằm vào Tư Hải Minh, tại sao lại muốn giết anh ta?
Là ai muốn giết anh ta? Để Anh Thy nghĩ đến người duy nhất có khả năng đó là Cố Mạnh. Đây chính là lá bài tẩy của Cố Mạnh?
Nhưng Cố Mạnh không phải là một doanh nhân mà? Rốt cuộc anh ta thuê ở đâu ra một người như vậy?
Nơi này cũng không phải là khu vực Đông Nam Á, không thể tùy ý tìm ra được một tay súng bắn tỉa…
“Me…” Để Anh Thy định thần lại, nhìn bảy đứa trẻ. Bào Điển nói: “Cô Đế, vào trong thôi?”
“Ừm” Đế Anh Thy dắt bọn trẻ vào phòng khách. Cô nói với Tư Thái Lâm: “Bây giờ đưa em về nhà nhé?”
Tư Thái Lâm hỏi: “Anh trai đi đâu rồi? Là đi tìm người xấu kia sao?”
Xảy ra chuyện như vậy, trẻ em hơn năm tuổi đều biết rằng đó không phải là một trò chơi vui nhộn.
“Đúng rồi” Để Anh Thy không giấu giếm: “Bắt được người xấu thì sẽ ổn thôi.” “Vậy thì em sẽ đợi anh trai quay lại rồi mới về” Tư Thái Lâm nói. Để Anh Thy không nói gì. Cho đến bây giờ, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Nếu không phải cô thường được anh hai đưa đến sân bắn nghịch súng, cô đã không có được sự nhạy bén như hôm nay, và Tư Hải Minh…
Để Anh Thy lập tức kìm nén cảm xúc, tay siết chặt thành nắm đấm không khỏi run rẩy.
Tư Hải Minh không thể xảy ra chuyện, bọn trẻ không thể sống thiếu ba…
Tên sát thủ bị tóm đã đến tay Tư Hải Minh, bị nhốt trong một căn phòng khác của anh.
Khi Tư Hải Minh đến nơi, tên sát thủ đã bị trói hai tay bắt chéo và quỳ trên mặt. đất. Bên cạnh là quần áo anh ta đã thay trên nóc thang máy và một khẩu súng bắn tỉa.
Chương 1367
Hơn nữa, trong túi vẫn còn có giấy chứng nhận nên anh ta càng không có cơ hội ngụy biện.
Tư Hải Minh nhẫn nhịn cảm xúc khát máu, đứng trước mặt anh ta, nhìn anh ta một cách trịch thượng.
Vệ sĩ bước tới, túm lấy tóc tên sát thủ, ra sức kéo về phía sau: “Ngẩng đầu lên!”
Tư Hải Minh lạnh lùng hỏi: “Mày tự mình thú nhận hay là chờ dụng hình?”
Tên sát thủ nói: “Tôi chỉ bán mạng vì tiền, những thứ khác tôi đều không biết”.
“Mày đến từ khu vực Đông Nam Á?” Tư Hải Minh hỏi.
“Phải.”
“Mày không biết cấp trên của mày?”
“Chúng tôi không gặp mặt, chỉ có phương thức liên lạc. Tư Hải Minh, nhìn anh ta, đôi mắt đen kịt không có nhiệt độ: “Muốn chết sao?” Tên sát thủ không nói gì, cảm thấy câu nói này là một cái bẫy có móc câu.
“Tao có hàng trăm cách khiến mày sống không bằng chết” Vẻ mặt Tư Hải Minh kinh khủng như đến từ địa ngục.
Tên sát thủ giết người như ngóe cũng bị dọa sợ phát run. “Tìm ra người đứng đằng sau, người sống không bằng chất chính là hắn ta.” Tên sát thủ hoảng sợ không dám nói lời nào.
Vẻ mặt Tư Hải Minh hung ác đáng sợ, nhìn về phía con kiến hội quỳ trên mặt đất: “Đừng nói với tạo là bọn mày cũng có tình nghĩa, chẳng qua là một đám mạng quên!”
“Nếu tìm ra được người đó, thật sự có thể tha cho tôi sao?” Tên sát thủ hỏi.
Loại liều mạng như họ cũng không có tình nghĩa gì, chẳng qua là ai trả nhiều tiền hơn sẽ bán mạng cho người đó. Hôm nay có thể bán mạng vì người này, ngày mai cũng có thể vì người khác mà bán mạng của người đó.
Để Anh Thy đang làm bài cùng bọn nhỏ trong phòng của chúng, một bóng đen xuất hiện ở cửa khiến cô ngẩng đầu lên.
Từ Hải Minh đang dùng một ánh mắt âm u nhìn cô. Bọn nhỏ cũng nhìn thấy rồi . “Ba!” “Anh!” Bảo Nam chạy lại hỏi: “Có bắt được kẻ xấu không ạ?” Từ Hải Minh nhìn Để Anh Thy: “Bắt được”
Trước đó Từ Hải Minh đã nói trước với Để Anh Thy rồi, nên cô biết vừa rồi anh đi thẩm vấn tên kia. Không biết thu được gì rồi…
“Em lại đây.” Từ Hải Minh mở miệng.
Đế Anh Thy chần chừ một lúc, tuy rằng cô rất muốn biết kẻ đứng sau giật dây là ai, nhưng cô không muốn đi theo Từ Hải Minh, thật sự rất mâu thuẫn, còn có chút khẩn trương…
Trong lúc cô do dự, bảy đứa nhỏ yên lặng nhìn mẹ, chị mình. Bị cái ánh mắt long lanh trong suốt này nhìn, cứ có cảm giác như Đế Anh Thy đã làm sai gì đó vậy, làm cô cảm thấy chột dạ.
Cô chậm chạp đứng lên, “Ngoan làm bài tập đi.” “Dạ vâng ạ!” Bảy đứa trẻ đồng thanh trả lời, rất ngoan ngoãn. Để Anh Thy đi ra ngoài, đóng cửa lại. Vừa ra khỏi cửa liền bị Từ Hải Minh túm lấy cổ tay kéo đi. “A! Từ Hải Minh.”
Để Anh Thy còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Từ Hải Minh ném vào phòng ngủ của anh, đóng sầm cửa lại, tiếp theo lại bị thân thể to lớn đè lên.
Để Anh Thy thở hổn hển, tim đập thình thịch. “Em có biết mình đang làm cái gì không?”
Đầu của Để Anh Thy ong ong, kinh ngạc nhìn vẻ mặt hỏi tội của Từ Hải Minh, cái ánh mắt kia như thể cô vừa làm một chuyện tày đình gì vậy!
Sau khi hoàn hồn, Đế Anh Thy quay mặt đi, hai tay muốn đẩy anh ra: “Anh đứng dậy, tôi không làm gì cả.”
Từ Hải Minh xoay mặt cô lại, làm cho bốn mắt nhìn nhau, “Biết rõ nguy hiểm còn chạy đến, ai cho phép em làm như vậy?” Để Anh Thy bị chất vấn, tức giận phản bác lại: “Anh bị điên à? Tôi cứu anh, anh còn không cảm kích còn trách tôi?”
“Không cần em cứu!” Con mắt của Từ Hải Minh đỏ sậm, khẽ gầm lên, gắt gao giữ chặt mặt của cô, dường như đang cố áp chế tâm tình rối loạn trong lòng, thanh âm cũng trở nên run rẩy: “Mạng sống của em quan trọng hơn bất cứ điều gì!” .
Có ý gì? Anh muốn cô trơ mắt nhìn anh chết à?
Trái tim của Đế Anh Thy như muốn ngừng đập. Có lẽ cô bị Từ Hải Minh áp chế, không biết phản ứng thế nào.
Vừa rồi cô không muốn đi cùng Từ Hải Minh cũng là vì nguyên nhân này! Rõ ràng hận anh như vậy, vào thời khắc quan trọng vẫn liều mạng đi cứu anh.
Cô rất rõ, nếu lúc đó không phản ứng nhanh, viên đạn sẽ xuyên qua đầu cô. Nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ có vẻ như cô làm chuyện thừa rồi.
“Lúc đó em nghĩ gì? Tại sao lại đi cứu anh?” Từ Minh Hải mở miệng hỏi, đôi mắt sâu thẳm, tựa như muốn khám sâu vào linh hồn Để Anh Thy, muốn nhìn rõ nội tâm của cô.
Để Anh Thy nhìn thẳng vào đôi mắt Từ Hải Minh, ánh mắt không di chuyển, so với bàn tay đang áp chế cô còn muốn cứng hơn, áp bức chờ cô trả lời. Để Anh Thy không có biểu cảm gì, bàn tay giữ mặt cô càng chặt hơn, “Sao không nói gì? Em có biết là có nguy hiểm như nào không, tỉ lệ viên đạn bắn trúng người em là rất cao, sao còn xông vào?”
“Từ Hải Minh, anh đang hy vọng điều gì?” Tay cô buông xuống, dù sao sức lực của anh lớn như vậy, cô cũng không chống lại được. Cô ngẩng mặt nhìn anh, “Anh hy vọng cái gì, thì không phải cái đó”.
Chương 1368
Từ Hải Minh cảm thấy thất vọng và đau khổ, ánh mắt rơi xuống, trái tim cũng như muốn ngừng đập.
“Tôi không hy vọng anh chết, hẳn là anh cũng biết nguyên nhân đúng không? Nếu anh chết không phải một đứa nhỏ mất ba mà là sáu đứa nhỏ..” Để Anh Thy nói. “Em đối với anh… Một chút tình cảm cũng không có?” Giọng Tử Hải Minh khàn đến cực điểm.
“Không có” Để Anh Thy bình tĩnh trả lời.
Con người Từ Hải Minh đen nhánh nhìn chằm chằm cô, có chút đáng sợ, có vẻ sắp không khống chế được cảm xúc nữa rồi.
“Buông tay ra được chưa?” Để Anh Thy có chút hoảng. “Anh không tin.” Từ Hải Minh dùng sức hôn cô, dáng vẻ không cam lòng.
“Ừm!” Để Anh Thy bị hôn bất ngờ, không kịp phản ứng, nhất thời đầu óc quay cuồng.
Sau khi hoàn hồn thì dùng sức cô đẩy anh ra, nhưng anh như một con thú hoang, đẩy thế nào cũng không được.
Từ Hải Minh nắm cằm cô, đè cô trên cửa, ra sức cưỡng hôn. Anh không tin cô đối với anh không có cảm giác gì. “Chát” Một vết tát xuất hiện trên mặt Từ Hải Minh.
Từ Hải Minh vẫn không dừng lại, giống như không có cảm giác gì, tiếp tục cưỡng hôn, điên cuồng chà đạp khuôn miệng nhỏ nhắn của cô.
Từ Hải Minh ôm cô vào lòng, hơi buông lỏng ra, để cho cô có thể thở nhưng vẫn dán lên môi cô, nhẹ nhàng cắn mút, lưu luyến trầm mê.
“Ưm…” Để Anh Thy cả người run lên, phát tiết cắn lên cánh môi của Từ Hải Minh.
Từ Hải Minh vẫn không dừng lại, ngược lại hôn càng sâu hơn, mặc kệ cô cắn thoải mái.
“A..” Quần áo của Đế Anh Thy lộn xộn, cả người mềm nhũn, nếu không phải là Từ Hải Minh ôm cô thì cô đã ngã xuống đất rồi.
ít nhất thì bây giờ, em cũng có cảm giác với anh.”
“Từ Hải Minh.” Để Anh Thy mềm nhũn trong lồng ngực anh “Chạm vào tôi, anh không hối hận à?”
Lý trí buộc anh dừng lại, suýt nữa thì chạm đến giới hạn rồi.
Vài phút sau, Từ Hải Minh buông tha cho Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy vô lực ngã xuống đất, cô trượt xuống, trên môi đều là dấu vết. mãnh liệt vừa rồi để lại.
Từ Hải Mình đứng trước mặt cô, hô hấp mạnh mẽ, hối hận về việc làm của mình. Anh chỉ là muốn biết cô rốt cuộc có cảm giác với anh hay không…
Kết quả vẫn giống như lúc trước, cô hận anh, không muốn anh chạm vào cô..
Con người đen nhánh nhanh chóng nhìn vào cô, hối hận nói: “Anh Thy, anh..” .
“Tên kia sao rồi?” Để Anh Thy không muốn tranh luận chuyện vừa rồi với anh, cô ngay cả sức lực để so đo cũng không có.
Tranh luận cũng vô dụng, cuối cùng vẫn sẽ vì bọn nhỏ mà “hoà bình ở chung”. “Anh muốn đi một chuyến đến khu vực Đông Nam Á.”
Để Anh Thy hơi sững sờ, ngẩng đầu lên: “Có ý gì? Sao anh lại phải sang đó? Có người ở bên đó muốn giết anh?”
“Ù.”
“Có liên quan đến Cố Mạnh không?”
“Người mua trực tiếp của anh ta ở Đông Nam Á. Anh phải tìm ra người này. Em và mấy đứa nhỏ ở lại đây. Anh sẽ đi nhanh thôi.” Ánh mắt Từ Hải Minh cẩn thận quan sát Để Anh Thy, sợ cô tức giận.
Thể lực trong người Để Anh Thy đã hồi phục, cô đứng dậy: “Nếu như qua bên đó thì tôi đi theo là được rồi. Bên đó không phải thủ đô, không để cho anh muốn làm gì thì làm. Đến lúc đấy, tôi sẽ giải thích chuyện này với các anh trai của tôi. Bọn họ tham gia vào xử lí một chút.”
Nói xong cô quay người rời đi.
Ngay khi tay cô vừa chạm vào cửa thì giọng nói trầm và khàn khàn của Tư Hải Minh vang lên sau lưng: “Ngủ sớm đi”.
Anh nói những lời này để thăm dò xem Đế Anh Thy có tức giận hay không, nhưng Đế Anh Thy không trả lời, cô mở cửa và rời đi. Cả người Tư Hải Minh căng cứng lại và đứng đó một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Bình thường khi nhìn cô, anh kiềm chế rất tốt, nhưng chuyện xảy ra hôm nay làm anh không nhịn được, chút nữa là làm hỏng chuyện rồi…
Để Anh Thy quay về phòng, lúc trước cô ở cái phòng kia. Ấn tượng ở đó không tốt, nhưng đối với cô mà nói, trong biệt thự Minh Uyển thì ở nơi nào cũng giống nhau.
Cô ngồi trên ghế sô pha, cảm giác nhiệt độ nơi Tư Hải Minh chạm vào cô vẫn chưa hoàn toàn giảm bớt. Môi, cổ, cánh tay, eo, còn có… nóng lên, ánh mắt bắt đầu nóng rực.
Để Anh Thy đứng dậy, vội vàng chạy vào nhà tắm, cô mở vòi nước, dùng nước để rửa mặt cũng như để bản thân tỉnh táo lại…
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm, nhưng nét mặt lại mơ màng… Tư Hải Minh không cần nói như vậy! Cơ thể cô như có cảm giác bị anh ép bức!
Cô từ chối là bằng chứng tốt nhất! Cô không muốn anh chạm vào, không muốn… Để Anh Thy quay lại, cách đó không xa là bồn tắm.
Chương 1369
Lần đầu tiên cô đến biệt thự Minh Uyển đã phát hiện ra bồn tắm lớn của biệt thự Minh Uyển đều được lắp đặt.
Bây giờ cô đã hiểu, Tư Hải Minh đem những thứ này lắp đặt trong bồn tắm cho thấy những vấn đề tâm lí của anh đã được giải quyết.
Mẹ của anh tự sát trong bồn tắm, đây là điều cấm kỵ của anh.
Như vậy, vì đoạn ghi âm cô để cho anh đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng anh!
Coi như cô đã làm một chuyện tốt… Để Anh Thy đi đến, mở vòi hoa sen và bắt đầu tắm.
Tắm xong, cô bước vào phòng ngủ. Cô lấy điện thoại ra và gọi video cho các anh trai.
Ba người đàn ông xuất hiện bên trong video.
“Đây là công chúa nhỏ nhà ai mà lớn lên đáng yêu thế?” Để Bắc Lâm cười híp mắt, lộ ra hàm trắng đều và ngay ngắn, anh ta cười khoái chí.
“Ngoại trừ công chúa nhỏ nhà mình thì còn ai đáng yêu như vậy?” Đế Hạo Thiên kiêu ngạo nói.
Trên mặt Để Anh Thy ngượng ngùng nhưng cô vẫn lễ phép mỉm cười: “Anh cả, anh hai, anh ba.”
“Gọi điện tới là nhớ các anh rồi đúng không?” Đế Bắc Lâm hỏi. “Nhớ anh nào hơn?” Vẻ mặt của Để Hạo Thiên mong chờ và hỏi.
Đế Hoàng Minh lạnh lùng và nghiêm túc hơn, nhưng không như đối xử với những người khác, ánh mắt và giọng nói của anh ta không lạnh lùng như vậy: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Hôm nay có người dùng súng bắn tỉa giết Tư Hải Minh. Nếu không phải em phát hiện sớm, sợ là đã gặp chuyện không may..” Để Anh Thy vừa nghĩ tới tình hình lúc đó, cô vẫn còn lo lắng.
“Giết Tư Hải Minh?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Anh thấy là cậu ta làm nhiều việc ác nhiều quá rồi!” Để Hạo Thiên cười lạnh.
“Anh hai!” Đế Anh Thy nghe vậy thì không vừa lòng. Lý trí của cô bảo: “Anh ta là ba của sáu cái thai, anh hai nói như vậy có phải là không hay lắm?”
Đế Hạo Thiên sờ mũi: “Anh chỉ nói đại thôi…” và anh nói không sai. những lời nói trong lòng anh ta không dám nói ra. Nhưng em gái tức giận như vậy làm gì? Rõ ràng là tức giận vì Tư Hải Minh… “Bắt được người rồi?” Để Hoàng Minh hỏi.
“Đã bắt được. là khu vực Đông Nam Á. Ngàn dặm xa xôi chạy đến đây giết Tư Hải Minh, nhất định là có người phải đến.” Để Anh Thy nói.
“Cho nên anh cả, anh hai, anh ba, ngày mai, em và Tư Minh Hàn sẽ quay lại khu vực Đông Nam Á, em muốn bắt được kẻ đứng sau sai người đến. Biết đầu năm sát thủ giết em và anh ba lúc trước là cùng một kẻ đứng sau giật dây. Có phải anh ba còn không điều tra ra được?” Cô nói tiếp.
“Đó không phải là tìm em sao?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Em cũng không biết, có thể là kĩ thuật dùng súng bắn tỉa không tốt nên ngắm nhầm người?” Để Anh Thy hài hước nói.
“Chờ bọn em đến rồi nói sau, việc này phải điều tra đến cùng” Đế Hoàng Minh nói.
“Vâng”.
“Anh Thy ngủ ở đâu đó?” Để Bắc Lâm nhìn thấy khung cảnh phía sau cô, cố ý hỏi.
“Biệt thự Minh Uyển.” Để Anh Thy không nói dối, các anh trai đã tới phòng của cô ở biệt thự Minh Uyển, sao có thể không nhận ra.
“Ngủ một mình?” Để Hạo Thiên giả vờ như hỏi một câu rất bình thường.
Nhưng Để Anh Thy làm sao không nghe ra, dù sao những lời này rất quen thuộc, cô nói: “Ngủ một mình. Không tin à? Để em cầm điện thoại cho các anh xem?”
“Không cần, vừa rồi anh không có ý đó, thuận tiện nên hỏi vậy thôi.” Đế Hạo Thiên nói.
Đế Anh Thy không vạch trần anh ta. “Ngủ sớm một chút.” Đế Hoàng Minh nói. “Đợi đã! Em đã nói xong đâu!” Đế Bắc Lâm vội vàng.
“Đúng đấy, cho dù ngày mai em trở về thì vẫn phải đợi đến ngày mau sao?” Đế Hạo Thiên nói tự nhiên. “Anh cả, anh lí trí quá, không đáng yêu rồi”.
“…” Để Hoàng Minh. Để Anh Thy cười: “Các anh đợi mai em trở về rồi nói nha!”
“Được, tùy em gái quyết định.” Đế Hạo Thiên lập tức lật mặt.
“Ngủ sớm một chút.” Đế Hoàng Minh. “Bảo bối ngủ ngon!” Đế Bắc Lâm.
“Ngủ ngon!” Để Anh Thy vẫy tay, rồi tắt điện thoại. Nếu cô không ngăn cản, các anh của cô sẽ bám lấy cô nói chuyện rất lâu. Cứ nói chuyện như vậy, các anh không định mang chị dâu ra mắt à?
Chương 1370
Buổi sáng hôm sau, Tư Hải Minh và Đế Anh Thy đứa bọn nhỏ đến trường, con đường màu xanh lá bên kia, sáu đứa bé ôm lấy mẹ quyến luyến không rời, Tư Thái Lâm đứng ở bên cạnh mà tâm trạng cũng chán nản.
“Mẹ, mẹ nói quay về là lừa bọn con phải không?” Bảo Vỹ đáng thương hỏi.
“Mẹ không thể không về!” Bảo Nam. “Mẹ không về chúng con sẽ đi tìm mẹ!” Bảo Long.
“Tìm bác..” Bảo My.
“Dù sao bọn con cũng biết đảo Trân Châu ở đâu!” Bảo An. Để Anh Thy bật cười, cô nói chuyện không đáng tin đến thế sao?
Bảo Nam quay người và đi đến trước mặt Tư Hải Minh: “Đưa con đi mua máy bay! Con muốn cùng mẹ đi đảo Trân Châu!”
“Máy bay của ba tặng cho con.” Tư Hải Minh nói.
“Không muốn, không muốn! Con muốn máy bay của mình!” Bảo Nam mất hứng nói.
“Con cũng muốn!” Bảo Long đã chạy tới. “Con cũng muốn!” Bảo Vỹ. “Con cũng muốn!” Bảo Hân. “Con nữa.” Bảo My. “Con muốn máy bay!” Bảo An. Để Anh Thy nghĩ, được đấy, sau chiếc máy bay.
May mà sân bay biệt thự Minh Uyển lớn, nếu không cùng lúc thêm nhiều như vậy, chỉ sợ không có chỗ lách vào.
“Về sau mua cho các con.” Tư Hải Minh nói. Đôi mắt của sáu đứa trẻ lập tức sáng long lanh!
Để Anh Thy nhìn Tư Hải Minh, anh thật sự đồng ý à? Nhưng nghĩ đến bọn nhỏ chỉ mới hai tuổi mà Tư Hải Minh đã mua máy bay chuyên dụng cho bọn nó vẽ chơi thì chắc hẳn cũng không có gì không làm được.
Tư Thái Lâm đi đến: “Chị, em sẽ nhớ chị!”.
Để Anh Thy xoa đầu của cậu bé: “Chị cũng sẽ nhớ em. Lúc không muốn trong nhà có thể đến biệt thự Minh Uyển tìm đám Bảo Nam chơi, biết chưa?”.
“Vâng, em biết rồi!” Tư Thái Lâm nghe lời.
“Mau vào đi! Đừng để thầy giáo chờ lâu. Yên tâm, mẹ xong việc thì sẽ quay về” Đế Anh Thy đồng ý.
Bảo Vỹ cười hỏi ba: “Ba, mẹ và ba cùng đi đảo Trân Châu, vậy ba cũng sẽ cùng mẹ trở về ạ?”
“Phải chắc chắn đấy. Nếu không con sẽ tức giận!” Bảo Nam vểnh môi.
Tư Hải Minh nhìn về phía Để Anh Thy, trong con ngươi đen nhánh của anh hiện lên tia thâm thúy, bảo đảm nói: “Ừ, ba sẽ dẫn mẹ về mà”
Bảo Vỹ chạy đến trước mặt mẹ: “Mẹ sẽ trở về với ba đúng không ạ?”
Trong lòng Để Anh Thy đang nghĩ thầm đừng tới hỏi mẹ đừng tới hỏi mẹ, kết quả con gái lại không cho cô một chút bất ngờ nào, nhanh chóng chạy tới trước mặt hỏi cô. Cô chỉ mỉm cười: “Mẹ sẽ về”
Thật ra cho dù con không hỏi, cô cũng sẽ về.
Dù sao ngay từ cũng đã nói sẽ trở về, vậy mà con trai vẫn muốn chắc chắn thêm lần nữa, chuyện này đủ thấy trong lòng bọn nhóc hình như không có cảm giác an toàn…
Không phải cô không muốn nói, chẳng qua chỉ không muốn phối hợp với Tư Hải Minh mà thôi…
Cuối cùng, bảy nhóc con yên tâm theo cô giáo trở về phòng học.
Để Anh Thy nhìn cơ thể nhỏ nhắn đáng yêu của bọn nhóc, trong ngực cũng dẫn ấm áp hơn.
Cô không cần lo lắng Cố Mạnh sẽ chạy tới đây làm chuyện xấu nữa.
Vệ sĩ của Tư Hải Minh cũng không phải ngồi không cảm thấy dường như được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, không biết so với cấp A có ngang tài không.
Đế Anh Thy và Tư Hải Minh ngồi trên máy bay.
Đây là hành trình duy nhất mà hai người ngồi riêng với nhau, không tính thời gian cô mất trí nhớ.
Không có bọn nhỏ ở bên cạnh, bầu không khí trên máy bay yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở và tiếng tim đập của mình.
Để Anh Thy nghĩ, ban ngày ngủ cũng không có gì lạ đâu ha?
Quay về ngủ… Nhưng nếu vào phòng, có Tư Hải Minh ở đó không phải sẽ càng nguy hiểm hơn à? Thôi quên đi, Để Anh Thy chần chờ một chút rồi quyết định từ bỏ suy nghĩ đi vào phòng.
Ngồi đây ngắm tầng mây ngoài cửa sổ cũng được, cảnh tượng đẹp đẽ thế này, coi như ngồi năm tiếng thế này cũng không quá khó.
“Em có muốn ngủ một lát không?” Tư Hải Minh hỏi.
“Không được. Để Anh Thy nghĩ thầm, tôi đi ngủ một lát, còn anh thì sao? Chẳng lẽ cũng muốn chạy vào phòng làm chút chuyện gì đó với tôi à! Cô thật sự rất sợ anh….
“Anh sẽ ở đây, không đi đâu cả.” Tư Hải Minh lại giải thích.
Để Anh Thy bị anh nhìn thấu suy nghĩ lập tức cảm thấy không được tự nhiên, cô không nói chuyện mà chỉ trầm mặc, thậm chí còn bỏ quên cả Tư Hải Minh.
Bình luận facebook