Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1351-1360
Chương 1351:
Edit By Sumi – Team Truyen.one
“Tôi không sao.” “Bọn trẻ sẽ nhận ra. Tự Hải Minh ngắt lời cộ.
Lòng chống đối của Để Anh Thy mềm xuống: “Có… Có nghiêm trọng đến vậy sao?” Bọn trẻ không đến mức sẽ nhận ra chứ? Cô giả vờ không có việc gì không phải là được rồi sao…
“Con của chúng ta rất thông minh” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy chần chừ, theo bản năng cắn môi.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh hơi chuyển động, nhìn chằm chằm động tác nhỏ cắn môi của cô, đáng yêu đến mức khiến anh muốn xông lên cắn mạnh một cái.
Đúng lúc máu huyết anh đang bắt đầu dâng trào, Đế Anh Thy tỉnh táo lại, giọng nói không vui vang lên: “Anh đứng dậy được chưa?”
Tư Hải Minh tập trung tinh thần, hầu kết gợi cảm nhô ra hơi chuyển động, kiềm chế khát vọng của mình. Từ trên người Để Anh Thy đứng dậy, ngồi bên cạnh.
Áp lực trên cơ thể không còn, Đế Anh Thy lập tức ngồi dậy.
Vừa nãy cô có cảm giác được sự thay đổi của Tư Hải Minh, về mặt này, cô bị Tư Hải Minh làm cho rất nhạy cảm.
Miễn là anh có phản ứng, cô đều có thể nhận ra, giống như một kiểu… Cảm ứng Cảm ứng đáng sợ…
“Bọn trẻ lớn rồi, không cần đưa đón mỗi ngày như vậy, miễn là bọn trẻ quay về gặp em là được rồi. Trong trường học cũng không có ba mẹ nào ngày nào cũng đưa đón, em đã làm tốt lắm rồi.”
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt Để Anh Thy, sắc bén giống như muốn nhìn thấu linh hồn bên trong cô: “Em chưa bao giờ nợ bọn trẻ cái gì. Nếu thật sự phải so sánh, là anh nợ bọn trẻ. Vì anh đã đánh mất mẹ của bọn trẻ ba năm”.
Để Anh Thy dùng hết sức lực kiềm chế sự run rẩy trong thể xác và tinh thần, không muốn bị ảnh hưởng vì lời nói của Tư Hải Minh, nhưng chua xót đã hòa nhập vào xương tủy này đang ăn mòn cô.
“Ba năm trước anh khống chế em như vậy, vẫn bỏ qua rất nhiều chuyện của em, anh rất tệ” Tư Hải Minh vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của Đế Anh Thy, bàn tay nhỏ bé run lên, anh nắm chặt hơn, dường như đang truyện sức mạnh cho cô: “Sau này sẽ không như vậy nữa”
Để Anh Thy cứng đờ, cúi đầu, không nói câu nói, mắt trợn lên rất to, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không cho Tư Hải Minh bất kỳ phản ứng nào.
Lúc này, nghe thấy âm thanh của bọn trẻ từ phía cửa đối diện, Tư Hải Minh thả tay: “Anh đi sang nhìn xem.”
Tư Hải Minh đi ra ngoài, sau khi cài cửa lại, nước mắt trong mắt Để Anh Thy không kiềm chế được ngày càng tích tụ nhiều hơn, giống như vô số viên trân châu trong suốt lăn xuống mặt đất.
Anh cũng biết trước đây mình đáng giận đến mức nào sao?
Cho dù anh từ bỏ tôi một lần, tôi cũng sẽ không sụp đổ đến mức tự sát!
Bây giờ anh phát hiện ra tôi còn sống, đến thể hiện tình cảm sâu nặng cái gì!
Tôi còn có thể sống sót, vậy người chết thì sao? Còn có thể sống lại không? Có một số việc đã xảy ra rồi, thì mãi mãi không quay đầu lại được nữa. Giống như Tư Viễn Hằng trước đây. Cho dù mình có tình cảm với anh ta, vì sự tồn tại của bọn trẻ, cô từ bỏ.
Tư Hải Minh, Đào Anh Thy đã chết rồi, đứng trước mặt anh, chỉ có Để Anh Thy…
Trên bàn ăn…
“Tại sao ba không ăn cơm?” Bảo Vỹ hỏi.
“Đưa các con đến trường xong ba sẽ cùng ăn với mẹ.” Tư Hải Minh ngồi trên ghế sô pha lật xem điện thoại di động.
“Vậy chúng ta thăm mẹ trước khi đến trường nhé!” Bảo Nam nói.
“Không được.” Tư Hải Minh hoàn toàn không cho bàn bạc chút nào.
“Hừ!” Bảo Nam thở hổn hển, nhưng không có cách nào.
Để Anh Thy nằm trên giường, nghe thấy âm thanh ở ngoài cửa.
Âm thanh bọn trẻ đi ra ngoài, âm thanh càng lúc càng xa. Cô còn nghe thấy bọn trẻ gọi “mẹ”, lắng tai nghe khiến trong lòng cô bình tĩnh hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau đó cô ngủ thiếp đi. Đợi đến khi tỉnh lại, nhìn đồng hồ bên cạnh, cũng nhìn thấy thân hình đang nửa tựa vào đầu giường.
Tư Hải Minh nhắm mắt nghỉ ngơi dường như đã tỉnh lại trong nháy mắt Đế Anh Thy còn chưa mở mắt, nắm chặt cằm cô quan sát sắc mặt: “Tốt hơn nhiều rồi”
Để Anh Thy đẩy tay anh ra, đứng dậy xuống giường, rời khỏi căn phòng, đi tới căn phòng của dì Hà.
Khi cô rửa mặt cũng nhìn thấy sắc mặt của mình, quả thật đã khôi phục.
Rửa mặt ra ngoài, trên bàn cơm đã dọn thức ăn ngon lên rồi.
Chương 1352
Edit By Sumi- Team Truyen.one
Tư Hải Minh ngồi trước bàn đợi cô.
Để Anh Thy đi tới, ngồi xuống, cầm đũa lên ăn.
“Tôi muốn đi thăm dò Cố Mạnh, anh đừng có nhúng tay vào” Đế Anh Thy nói. Cô cũng không muốn nói, nhưng mà rõ ràng là Tư Hải Minh đã biết tất cả mọi chuyện rồi.
Không nói rõ ràng, đến lúc đó Tư Hải Minh chỉ biết phá hỏng chuyện của cô!
“Không được.”
“Tôi chỉ thông báo cho anh” Đế Anh Thy kiềm nén lửa giận, nói xong, nhìn thấy khóe miệng Tư Hải Minh nhếch lên, dường như đang cười: “…Anh cười cái gì?”
“Rất đáng yêu”
“..” Để Anh Thy thật sự muốn cầm thức ăn đập lên mặt anh. Cô không hiểu rốt cuộc lời nói của mình đáng yêu ở chỗ nào!
“Em có thể điều tra, nhưng mà anh muốn tham gia.” Tư Hải Minh yêu cầu: “Nếu không thì không bàn nữa.”
“Anh định tham gia thế nào?”
“Em chuẩn bị điều tra thế nào? Cố tình đến gần Cổ Mạnh?”
“Vậy anh có cách gì điều tra ra được chứng cứ anh ấy giết người sao?” Đế Anh Thy hỏi: “Bây giờ đều chỉ là suy đoán, anh ấy không thừa nhận ngược lại còn dứt dây đồng rừng. Nếu những chuyện xấu này đều do anh ấy gây ra, tâm tư Cố Mạnh này sâu không tưởng tượng được. Tôi nghĩ, trước tiên gây chuyện trở mặt với anh, rồi lại đến gần Cố Mạnh. Đào Sơ Tâm ở bên cạnh anh ấy mới phát hiện ra vấn đề. Tôi..”
“Không thực hiện được.” Để Anh Thy nhíu mày: “Tại sao lại không thể thực hiện được?”
“Anh sẽ không gây chuyện trở mặt với em”.
“…” Để Anh Thy cố gắng đè nén cơn giận của mình: “Giả vờ cho Cố Mạnh xem thôi!”
“Không giả vờ được.”
“Tư Hải Minh, anh cố tình!”
“Hơn nữa anh không cho phép em đến gần người đàn ông khác như vậy” Tư Hải Minh nói thẳng ra rồi, anh không làm được. Để Anh Thy đặt đũa xuống: “Tư Hải Minh, tôi bình tĩnh hòa thuận nói cho anh biết, anh đừng có không biết suy xét như vậy!” “Đây là ranh giới cuối cùng của anh”
“Ranh giới cuối cùng của anh có liên quan gì đến tối chứ? Tôi có thể nói cho anh biết cũng đã tốt lắm rồi, còn ở đây được voi đòi tiên!” Để Anh Thy tức giận đứng dậy, cơm cũng lười ăn.
Mới vừa bước được một bước, đã bị Tư Hải Minh mạnh mẽ kéo lại, mông đặt xuống vị trí gần anh nhất.
“Tại sao tức giận lại không ăn cơm hả?” Tư Hải Minh nuông chiều nói, còn cầm đũa đến nhét vào tay cô: “Cơm nước xong chúng ta dễ bàn bạc.”
Để Anh Thy chỉ có thể theo đó mà làm, nuốt giận đi ăn cơm.
Tư Hải Minh lại càng quá đáng hơn, gắp thức ăn lại cho cô.
Đế Anh Thy bây giờ giống như “có chuyện nhờ người khác” vậy. Không phải có việc nhờ người khác thì sao? Những chuyện mà cô muốn làm, Tư Hải Minh đều biết cả, người mà ngay cả điện thoại di động cô lấy được, nội dung tin nhắn trong điện thoại di động cũng đoán ra được, sau khi bị lộ ra, chỉ biến thành cô nghe theo anh! Nếu không thì kế hoạch không áp dụng được!
Sau khi ăn cơm xong, ngồi xuống ghế sô pha, Để Anh Thy hỏi: “Anh có ý kiến gì không?”
“Điện thoại di động, máy tính của Cố Mạnh, anh đều cho chương Vĩ đi điều tra rồi, bao gồm cả hành trình mỗi ngày của anh ấy, không có bất kỳ điều gì đáng nghi. Vết xấu duy nhất chính là chuyện sắp xếp những người đàn ông khác nhau cho Đào Sơ Tâm”
“Anh ấy sắp xếp sao?” Để Anh Thy không hề nghĩ đến chuyện này: “Trước đây không phải chính là anh ấy tìm tôi lấy lòng để cứu được Đào Sơ Tâm ra khỏi quán bar đó sao?”
“Mọi việc không thể dựa vào bề ngoài” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy cười khẩy, ai lại có mưu tính sâu xa như anh chứ?
“Một người quanh năm bị lấn át một khi đạt được xu thế, điều anh ấy càng muốn làm hơn nữa chính là đòi lại những sỉ nhục mà mình từng phải chịu từ phía những người khác. Tư Hải Minh phân tích cho cô: “Người nhà họ Xa đã chết hết rồi, chỉ còn lại một mình Đào Sơ Tâm, không tra tấn cô ta thì tra tấn ai?”
Chương 1353:
Edit By Sumi- Team Truyen.one
Ngược lại Đế Anh Thy cũng cảm thấy hơi thương hại người phụ nữ Đào Sơ Tâm này rồi, vừa không biết gì lại vừa đáng thương.
Nói là được cứu ra khỏi quán bar, thật ra chẳng qua từ một động ma rơi xuống một động ma khác thôi.
“Đào Sơ Tâm vẫn luôn bị Cổ Mạnh khống chế, sao cô ta lại có cơ hội đến thủ đô được? Trước đó em cũng đã nói, Cố Mạnh đã đi đến khu vực Đông Nam Á, còn gặp em ở bến tàu Trân Châu.
Trước đó là bất ngờ, còn sau đó thì sao?”
Để Anh Thy nhớ lại hai lần gặp được Cố Mạnh ở đảo Trân Châu. Vì không nhận ra anh ấy, cho nên cũng không cẩn thận đi suy đoán. Được Tư Hải Minh nhắc nhở, khiến cô không ngừng bắt đầu suy xét.
Đừng nói, thật đúng là vô cùng trùng hợp…
Rơi ví tiền, lạc mất Một Hào, Cố Mạnh còn nói đến chuyện ở thủ đô, thậm chí là nhắc đến Tự Hải Minh…
“Tôi nghĩ anh ấy tiếp cận tôi là muốn xác định xem tôi có phải là Đào Anh Thy hay không thôi.”
“Em đã từng nhìn thấy một mặt anh ấy không muốn người khác biết chưa?”
Để Anh Thy nói: “Nhìn thấy anh ấy bị người của nhà họ Xa bắt nạt có tính không?” Cô suy nghĩ một lát, chần chừ nói: “Trong đồng hồ của Cố Mạnh có giấu một mảnh dao, rất sắc bén. Tôi nghĩ, vết cắt trên cổ Đào Sơ Tâm cũng bị anh ấy cắt ra. Mà động cơ giết Đào Sơ Tâm chính là Đào Sơ Tâm đã biết sự thật của việc anh ấy giết hại dì Hà…”
“Cho nên tối hôm qua em ngủ không ngon.” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy quay mặt đi nhìn ra ngoài ban công, không nói gì, coi như thừa nhận.
“Tôi chỉ không suy nghĩ thông suốt được… Thật ra tôi hy vọng mình đã suy nghĩ quá nhiều.”
“Miễn là khẳng định được người do Cố Mạnh giết, cũng không cần quanh co lòng vòng với anh ấy” Tư Hải Minh nói: “Còn có một điều nữa, chúng ta bắt đầu nghi ngờ anh ấy, anh ấy cũng sẽ nghi ngờ chúng ta, sau đó chuẩn bị trước.”
Để Anh Thy hơi nhức đầu, phải làm thế nào mới có thể khiến cho Cố Mạnh bại lộ đây?
Con người như Tư Hải Minh này tuyệt đối sẽ không để bản thân cô rơi vào nguy hiểm để thử.
Cô bằng lòng nói ra những gì mình biết, cũng vì muốn có cách nắm chắc hơn.
Rõ ràng, Tư Hải Minh trước mặt mới là vật cản lớn nhất của cô…
“Còn nhớ Đào Hải Trạch không” Tư Hải Minh hỏi.
Để Anh Thy hơi ngẩn ra, tại sao lại nhắc đến Đào Hải Trạch vậy? Khi cô vẫn còn là Đào Anh Thy đã không có được tin tức của Đào Hải Trạch rồi, sau này cô tự thiêu mình mất đi trí nhớ lại càng không có cơ hội chú ý đến nữa.
“Đào Hải Trạch sống chết không rõ. Ở thủ đô tại sao lại có thể có người mà anh không tìm được chứ, trừ khi ông ta đã rời khỏi thủ đô. Tình huống của ông ta rất giống Đào Sơ Tâm. Khi đi đến đường cùng, tìm Cố Mạnh. Anh đoán không nhầm thì có trên mộ Đào Hải Trạch cũng đã cao lắm rồi.”
Để Anh Thy nghĩ như vậy, Cố Mạnh lại là một người vô cùng nguy hiểm!
Nguy hiểm đến mức là một quái vật nhìn ai không vừa mắt sẽ cắt cổ người ta!
Tư Hải Minh đi lên trước, nửa ngồi xuống trước mặt Để Anh Thy.
Để Anh Thy kinh ngạc nhìn người có địa vị cao như anh lại tự hạ thấp mình như vậy.
Thậm chí hai tay anh còn đang chống lên bên cạnh mình, cực kỳ bá đạo.
“Người đã bị anh theo dõi, sẽ không trốn thoát được. Trước tiên em đừng làm gì hết, để anh”
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn cô sâu sắc như vậy, dịu dàng như vậy, giống như không phải anh đang chuẩn bị đối phó người ta, mà là đang tỏ tình vậy.
“Ý anh là… Về mặt làm ăn sao?” Để Anh Thy hỏi.
“Ở thủ đô có chuyện buôn bán của anh ấy, rất dễ làm”
Để Anh Thy nghi ngờ nhìn anh: “Anh đã theo dõi Cố Mạnh từ lâu rồi đúng không?”
“Dám có ý đồ với người phụ nữ của anh thì phải chuẩn bị tinh thần sẽ thất bại” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh bình tĩnh không dao động chút nào, thật ra trong lòng đang có gió tanh mưa máu vần vũ.
Để Anh Thy hiểu được ý của anh, làm cho việc buôn bán của Cố Mạnh thất bại, quay về làm Cố Mạnh không có gì cả như lúc ban đầu.
Một khi Cố Mạnh không còn gì cả, anh ấy không thể chấp nhận được gì nữa, sẽ bắt đầu đánh trả lại. Chó cùng rất giậu, bản tính sẽ bại lộ.
Để Anh Thy nghĩ, nếu quả thật như vậy, coi như cô đang nợ ơn huệ của Tư Hải Minh sao? Cô không muốn.
“Tôi có thể tìm anh cả của tôi. Tôi có ba người anh trai, không biết còn lợi hại hơn anh bao nhiêu đâu!”
“Anh trai em không quản được chuyện ở đây.”
Có nghĩa là, ở đây do anh quyết định.
Chương 1354
Edit By Sumi- Team Truyen.one
Để Anh Thy không phải không hiểu, nếu Tư Hải Minh không bằng lòng, đến lúc đó điều tra Cổ Mạnh kiểu gì? Nhìn dáng vẻ của anh, không chuẩn bị để người khác ra tay, cho dù “người khác”
này là ba người anh trai của cô, giống như anh đã bao phủ hết rồi!
Thấy Để Anh Thy im lặng không nói gì, Tư Hải Minh mở miệng: “Quyết định như vậy đi.” Nói xong đi sờ tay cô. Đế Anh Thy tỉnh táo lại, rút tay mình về: “Tư Hải Minh, anh đang đợi cơ hội sàm sỡ tôi à?”
“Lần sau anh sẽ chú ý hơn”
Sắc mặt Để Anh Thy không tốt, ngoài miệng nói “Lần sau sẽ chú ý”, nhưng lại chẳng hề có ý thành thật chút nào!
“Năm đó điều tra dì Hà có hồ sơ không?” Để Anh Thy hỏi.
“Anh cho người gửi đến” Tư Hải Minh lấy điện thoại di động ra, ngồi xuống bên cạnh Để Anh Thy, gọi điện thoại dặn dò. Sau khi cúp điện thoại nói với Để Anh Thy: “Đợi một lát.”
Chưa đến mười phút sau, điện thoại di động của Tư Hải Minh vang lên, là trong cục gửi tài liệu cho anh. Hồ sơ điều tra gồm có những bức ảnh chụp được lúc đó.
Nhìn thấy hình ảnh dì Hà nằm sấp trong vũng máu, cơ thể Để Anh Thy theo bản năng run rẩy, quay mặt sang chỗ khác.
“Để anh xem” Tư Hải Minh nói.
“Không cần.” Để Anh Thy hít thở sâu, quay mặt lại, nhìn chằm chằm lên điện thoại của Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh phóng to ảnh chụp, vị trí dì Hà ngã xuống chính là vị trí cơ thể tự do rơi xuống, không giống như có người đẩy xuống. Nếu không ngay từ đầu cảnh sát đã phát hiện ra điều không hợp lý rồi.
Trên phân tích nội dung vụ án có miêu tả rõ ràng, trước khi rơi xuống tầng không có bất kỳ dấu vết giãy giụa nào. Khi nhìn thấy người quen mới có thể không giãy giụa chút nào, còn một khả năng là quay lưng lại nên mới bị đẩy xuống.
Để Anh Thy đứng dậy, đi đến vị trí ban công, quay lưng về phía phòng khách, nhìn xuống. Hàng rào bảo vệ bằng thủy tinh vừa vặn đến ngang hông cô, trong lúc không đề phòng bị người ta đẩy xuống, có phải chỉ có thể rơi xuống bên cạnh luống hoa…
Khí thế sau lưng đến gần, Để Anh Thy tập trung lại.
“Nếu đã nghi ngờ, chúng ta phải đi điều tra. Cho dù Cố Mạnh bị oan”. “Nếu anh ấy bị oan thì sao?” Để Anh Thy nói.
Tư Hải Minh chỉ cách cơ thể cô có một li, có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực trên người anh.
Tư Hải Minh mở miệng khàn khàn nói bên tại cô: “Không sao cả, anh vẫn nhìn anh ấy không vừa mắt. Có phải điện thoại di động ở bên dưới gầm giường không?”
“…” Để Anh Thy. Cô nghi ngờ Tư Hải Minh lắp thiết bị giám sát trên người cô!
Môi mỏng của Tư Hải Minh đến gần tại cô hơn, trầm thấp hơi khàn như giọng nói của giống cái: “Em yêu, anh còn hiểu em hơn cả chính anh. Giao điện thoại di động cho cảnh sát đi. Bọn họ sẽ trực tiếp bắt Cố Mạnh”
“Chỉ có một câu không đầy đủ… Cố Mạnh giết Hà. Cái này chẳng chứng minh được gì cả. Cố Mạnh hoàn toàn có thể ngụy biện được”.
“Một câu này cũng đủ giam giữ anh ấy bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Xung quanh biệt thự của Cố Mạnh có lắp hệ thống giám sát bí mật, chỉ có cảnh sát mới có thể đàng hoàng công khai đi điều tra lấy chứng cứ được. Nếu trong vòng bốn mươi tám tiếng tìm thấy thi thể của Đào Hải Trạch là được rồi, như vậy có thể chôn xung quanh biệt thự của Cổ Mạnh, được cảnh sát lục soát ra đúng là không thể tốt hơn.”
“..” Da đầu Để Anh Thy tê dại.
“Có điều hẳn là sẽ không dễ dàng như vậy” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh tính toán sâu xa.
Để Anh Thy đứng đó nghe anh nói ra những câu không giống của người bình thường, anh còn có thể kiêu ngạo hơn nữa sao? Nói hết cho cô nghe thấy, sợ cô không biết anh đáng ghét đến mức nào sao?
Chương 1355:
Đế Anh Thy đẩy tay anh ta ra, xoay người: “Tôi đi lấy điện thoại di động”
Nói xong cô xoay người bỏ đi. Vào phòng, lấy điện thoại di động kiểu cũ dưới gầm giường.
Nhìn điện thoại di động, cô vô cùng buồn bực.
Tư Hải Minh này rốt cuộc làm sao biết được cô sẽ giấu điện thoại xuống dưới gầm giường cơ chứ? Nếu biết từ trước thì đã không giấu ở đây rồi, khiến anh đắc ý như vậy…
Sau khi giao điện thoại di động cho cảnh sát, cảnh sát đến tận cửa bắt người.
Vì Cố Mạnh là người của thành phố Tân, Đào Sơ Tâm cũng là người của thành phố tân, theo lý nên do cảnh sát của thành phố Tân xử lý. Nhưng vụ án lại xảy ra ở thủ đô, cho nên Cố Mạnh đang ở thành phố Tân bị chuyển thẳng đến thủ đô.
Trong phòng thẩm vấn, Cố Mạnh vẫn mặc quần áo người kinh doanh, áo khoác tay trang tùy ý vắt lên cánh tay, nhàn nhã giống như đang ngồi trong một quán cà phê nào đó uống cà phê.
Cảnh sát hình sự ngồi xuống đối diện anh ấy, ánh mắt quan sát kỹ càng.
Từ khi cảnh sát đến công ty của Cố Mạnh. Cố Mạnh không hề giãy giụa, đi theo. Vì một khi giãy giụa, người của công ty sẽ suy đoán có phải anh ấy phạm phải tội gì hay không, ảnh hưởng rất xấu.
Cho đến bây giờ, Cố Mạnh vẫn giữ thái độ vô cùng bình tĩnh, thậm chí vô cùng khó hiểu.
“Đào Sơ Tâm chết như thế nào?”.
Cố Mạnh nhếch mí mắt lên: “Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không nói gì hết.”
“Được, vậy đợi luật sư của anh đến” Cảnh sát hình sự đã từng gặp nhiều người có hoàn cảnh hoành tráng, giàu có khoe khoang, không quan tâm anh ấy gọi mấy luật sư đến.
Không bao lâu sau, luật sư đến, xách theo cặp công văn ngồi xuống bên cạnh Cổ Mạnh: “Xin chào, tôi là luật sư của tổng giám đốc Cố, tôi họ Vương”
“Đào Sơ Tâm chết như thế nào?” Cảnh sát hình sự vẫn hỏi lại câu này.
“Lúc ấy là các anh nói cho tôi biết thì tôi mới biết, là bị người ta cắt động mạch chủ” Cố Mạnh nói.
“Trước khi chết có phải Đào Sơ Tâm đã gọi điện thoại cho anh không?”
“Phải”
“Cô ta gọi điện thoại cho anh làm gì?”
“Cô ta nói có người muốn giết cô ta, bảo tôi đến cứu cô ta.” Cố Mạnh nói.
“Anh ở thành phố Tân, nước xa không cứu được lửa gần, chẳng lẽ anh không nghĩ đến việc báo cảnh sát sao?” Cảnh sát hình sự hỏi.
Cổ Mạnh hơi nhếch khóe môi, lại nhanh chóng hạ xuống: “Vì cô ta nói cho tôi biết, người muốn giết cô ta có quyền có thể bảo cảnh sát chưa chắc đã có tác dụng gì”
“Anh Cố, trước khi anh nói những lời này không hề suy nghĩ cẩn thận một chút sao? Vô cớ bôi nhọ, chúng tôi có thể lập tức bắt giam anh!”
Luật sư chen vào: “Đây không phải là bôi nhọ chứ? Anh Cố chẳng qua chỉ đang kể lại lời nói của người chết thôi”
Không hổ là làm luật sư, có thể phát hiện ra sơ hở trong nháy mắt, hơn nữa còn chỉ ra.
Đương nhiên, nếu không phải có chút tài năng, Cố Mạnh làm sao mời anh ta đến công ty làm công tác pháp luật chứ.
“Mặc dù tôi và Đào Sơ Tâm không có liên hệ máu mủ gì, nhưng mà tôi vẫn luôn coi cô ta như em gái ruột của mình. Em gái gặp nạn, đương nhiên tôi đi cứu cô ta trước rồi. Không ngờ vẫn chậm một bước.” Sắc mặt Cố Mạnh nghiêm túc.
“Nói cách khác, quan hệ của anh và Đào Sơ Tâm rất thân thiết sao?” Cảnh sát hỏi.
Luật sư nói: “Câu này có cần thiết phải trả lời anh không? Không liên quan đến vụ án đúng không? Anh ấy có thể không trả lời.”
Cố Mạnh vươn tay ngắn lại, bảo luật sư đừng nói chuyện. Cảnh sát hình sự nhìn dáng vẻ nhà giàu của anh ấy, không nói gì hết.
“Cảnh sát, anh có con chưa?”
“Có” Cảnh sát hình sự không cảm thấy câu này có gì khó trả lời.
“Xem tuổi của anh, chắc con anh cũng mười mấy tuổi rồi nhỉ?” Cố Mạnh lại hỏi.
“Mười hai”
“Đôi khi, có phải anh cảm thấy, anh đã đối xử rất tốt với con mình rồi, thỉnh thoảng trong lúc bận rộn còn bớt chút thời gian ở cạnh con, nhưng mà con anh vẫn cảm thấy anh không tốt?”
Cảnh sát hình sự không phản ứng gì, nhưng mà trong lòng lại bị Cổ Mạnh nói trúng.
Vì anh ta là cảnh sát, hoàn toàn không có thời gian ở bên cạnh con, anh ta có công việc như vậy, có vụ án không giải quyết xong, chuyện này không có cách nào khác được…
Chương 1356
“Tôi và Đào Sơ Tâm cũng như vậy. Tôi cảm thấy tôi đối xử với cô ta rất tốt, cô ta lại cảm thấy tôi không tốt”
Cảnh sát hình sự nhìn Cố Mạnh đối đáp trôi chảy không có chút kẽ hở nào, anh ta lấy một chiếc điện thoại di động kiểu cũ ra, đẩy sang: “Nếu trên thế giới bớt đi một vài tội phạm, chúng tôi cũng không đến nỗi bận rộn như vậy! Xem tin nhắn bên trong đi.”
“Đây là điện thoại di động gì vậy?” Luật sư hỏi.
“Điện thoại di động của người chết”
Cố Mạnh cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn ra, đọc nội dung bên trong… Cố Mạnh giết Nguyễn Ngọc Hà.
“Anh hiểu câu này có nghĩa gì không?” Cảnh sát hình sự nhìn chằm chằm sự thay đổi biểu cảm trên mặt Cố Mạnh, muốn nhận ra điều gì đó.
Mà Cố Mạnh chỉ lộ ra vẻ khó hiểu hơi nhíu mày: “Tôi giết ai cơ?”
Cố Mạnh nói: “Tôi vừa mới nói rồi, tôi đối xử tốt với cô ta, nhưng cô ta không cảm thấy thế, nói không chừng cô ta muốn hại tôi thì sao?”
“Dùng cách thế này sao?”
“Có gì đáng ngạc nhiên chứ?”
“Có khi nào… Cô ta biết chuyện anh đã giết Nguyễn Ngọc Hà, anh dứt khoát giết người bịt miệng luồn?” Cảnh sát hình sự hỏi: “Không phải cô ta cầu cứu anh sao? Anh từ chối cô ta lấy chuyện này ra đe dọa anh, anh dứt khoát giải quyết xong mọi chuyện giết cô ta luôn?”
Cổ Mạnh bật cười: “Tôi bị anh nói đến mức không biết nên trả lời thế nào. Đang thẩm vấn vụ án sao? Hay là đang tìm đề tài viết tiểu thuyết?”
Luật sư nói: “Chỉ dựa vào một câu như vậy đã thẩm vấn Cố Mạnh như phạm nhân, các anh vẫn phả án như vậy sao?”
“Anh đã nói như vậy, chúng ta sẽ điều tra theo manh mối này. Trước tiên giam giữ bốn mươi tám tiếng, nếu sau bốn mươi tám tiếng vẫn không tìm thấy chứng cứ mới, sẽ để anh đi.” Cảnh sát hình sự nói xong, khuỷu tay chọc sang trợ lý đang sửa sang lại lời khai bên cạnh: “Cậu ta ngoài trước đi, thuận tay tắt hệ thống giám sát đi.”
Trợ lý vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài.
Cố Mạnh và luật sư cũng không hiểu anh ta định làm gì.
Chẳng lẽ có người ở đây còn không thuận tiện sao? Cổ Mạnh tỏ vẻ anh ấy cũng không có quan hệ sâu sắc ở đây đến vậy. Cùng lắm cũng chỉ là đã từng quen biết thôi.
Cảnh sát hình sự nhìn thấy cửa đã đóng lại, sau khi hệ thống giám sát được tắt hết đi, hằng giọng, chỉ đồng hồ trên tay Cố Mạnh: “Cái này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Cố Mạnh hơi ngẩn ra, khi nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt cảnh sát hình sự, trong lòng lập tức coi thường. Bên ngoài vẫn thành thật trả lời: “Hơn hai mươi tự tỷ.”
“Hay là tặng cho tôi nhé?”.
Luật sự không phải người biết khống chế biểu cảm, nghe nói như vậy, không kiềm được kinh ngạc, đồng thời cảm thấy chueyenj này sẽ không phát triển theo hướng xấu. Thế giới này, không ai không thích tiền! Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không phải chuyện gì lớn nữa rồi!
Cố Mạnh tháo đồng hồ trên tay xuống, đưa cho anh ta, rất hào phóng. Cảnh sát hình sự lại liếc mắt nhìn ra cửa lần nữa, vô cùng cẩn thận. Mới đưa tay nhét đồng hồ vào túi, lại hắng giọng, che giấu sự chột dạ.
“Yên tâm, bên dưới tôi sẽ thu xếp, nói không chừng chưa đến bốn mươi tám tiếng đã có thể cho anh ra ngoài rồi” Cảnh sát hình sự nói.
Luật sư lập tức đứng dậy, bắt tay với cảnh sát hình sự, lời cảm ơn này một lời khó nói hết: “Thật sự làm phiền anh! Có gì cần cứ nói ra nhé!”
“Tôi thích những người hiểu biết như các anh” Cảnh sát hình sự nói xong, đứng dậy rời đi.
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, cảnh sát hình sự đưa đồng hồ đeo tay cho trợ lý bên cạnh: “Đưa bộ phận kỹ thuật tìm xem bên trong có bí mật gì không.”
“Vâng” Cậu trợ lý nhỏ cầm đồng hồ chạy đi làm việc.
Trong phòng thẩm vấn, luật sư an ủi Cổ Mạnh: “Tổng giám đốc Cố, không có chuyện gì đâu, không bao lâu sẽ thả anh ra ngoài thôi, làm gì có ai không thích tiền chứ!”.
Ánh mắt Cố Mạnh lạnh lùng, không nói gì, anh ấy cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Lần trước đi tìm điện thoại di động gặp phải Đế Anh Thy, không ngờ cả hai người đều không tìm thấy điện thoại di động, mà lại bị cảnh sát tìm được…
Anh ấy đã nói trong điện thoại di động có thứ gì đó, nếu không sẽ không bị Đào Sơ Tâm giấu đi.
Người phụ nữ này, hắn là nên giết chết cô ta sớm hơn mới đúng!
Chương 1357
Trong lúc cảnh sát giam giữ Cố Mạnh bốn mươi tám tiếng, đi tới điều tra biệt thự nơi Cố Mạnh đang sống.
Trong biệt thự của Cố Mạnh sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả chút dấu vết phạm tội cũng không thấy. Còn chuyện Đào Sơ Tâm ngủ cùng với những người kia, đều nói là Đào Sơ Tâm liên lạc với bọn họ.
Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Nếu Cổ Mạnh lại dễ bị người ta nắm được đuôi như vậy, cũng sẽ không đến lượt anh ấy đi đến trình độ hôm nay! Hơn nữa, chuyện như giao dịch ngủ này cũng không phải giao dịch tiền bạc, không có tội.
Đế Anh Thy mua mấy chậu cây xanh đặt ngoài ban công, đang tưới nước ở đó.
Từ ngoài cửa có âm thanh vang lên, sau đó, cửa mở ra.
Để Anh Thy quay mặt đi, nhìn thấy Tư Hải Minh đang đi tới.
Cô lạnh nhạt nói: “Còn chưa đến giờ đón con.”
“Bây giờ chúng ta là một lòng” Tư Hải Minh dựa vào lối vào ban công, mắt đen nhìn cô rất lâu.
Để Anh Thy mấp máy môi: “Đợi chuyện này điều tra rõ ràng xong, hy vọng anh đừng tùy ý làm bậy như vậy nữa.”
“Được.”
Để Anh Thy nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, đồng ý nhanh như vậy, độ tin cậy giảm mạnh! Nhưng cô cũng không nói gì nữa.
Bây giờ lòng cô đều đang suy nghĩ đến chuyện của Cố Mạnh bên kia, miễn là Tư Hải Minh đừng quá đáng, cô đều có thể chịu đựng được!
“Thấy em lại nghĩ đến người đàn ông khác, trong lòng anh rất khó chịu đấy”
“..” Để Anh Thy tức giận trong lòng, thật sự muốn bịt tai mình lại.
Chẳng qua Cố Mạnh chỉ có thân phận người bị tình nghi, đã phải làm như vậy với anh ấy? Nhưng cô biết rõ, càng nói anh sẽ càng mạnh tay!
Hơn nữa cũng không cần thiết giải thích với anh!
Điện thoại di động trên người Tư Hải Minh vang lên, phá hỏng không khí làm đôi mắt đen của anh hơi tối xuống.
Có điều khi nhìn thấy tên hiện lên trên điện thoại di động, lại lập tức nghe máy: “Sao rồi?”
Lực chú ý của Để Anh Thy chuyển sang nơi khác, nhìn chăm chú vào sự thay đổi trên mặt Tư Hải Minh khi nghe điện thoại. Mà Tư Hải Minh vừa nghe điện thoại còn vừa nhìn sang cô. Ánh mắt kia giống như hang sâu, mang theo lực hấp dẫn mạnh mẽ. Giống như không cẩn thận sẽ bị hút vào trong, mãi mãi không ngóc đầu dậy được.
Để Anh Thy dứt khoát không nhìn nữa, lắng tai nghe.
“Trong biệt thự có tầng hầm không? Những biệt thự cùng loại đều sẽ có, tìm cẩn thận đi. Còn nữa, đồng hồ ở nhà anh ấy cũng đừng quên kiểm tra Tư Hải Minh nói xong, cúp điện thoại.
Để Anh Thy hỏi: “Là cảnh sát gọi đến sao?”
“Ừm, Đồng hồ đeo tay ở sở cảnh sát không có vấn đề gì.” Tư Hải Minh nói,
“Tôi khẳng định đồng hồ đeo tay của anh ấy có giấu lưỡi dao. Vậy chỉ có thể nói, anh ấy đã thay đồng hồ từ trước thôi.” “Đồng hồ trong nhà cũng không có vấn đề gì, cho nên không cần thiết phải điều tra thêm nữa” Tư Hải Minh nói.
“Cố Mạnh này lòng người suy xét quá sâu” Để Anh Thy biết, nếu kiểm tra đồng hồ, Cố Mạnh sẽ đoán được, cô đã khôi phục trí nhớ rồi.
Vì vũ khí nguy hiểm bí mật như vậy, Cổ Mạnh không thể nào nói cho người khác biết được. Nói cho cô biết, đó cũng là việc không thể làm khác được.
Tư Hải Minh đi lên trước, đến gần Để Anh Thy hơn một chút, mắt nhìn xuống cô: “Miễn là anh ấy có đuôi, nhất định sẽ lộ ra thôi”
Dường như anh nói về Cố Mạnh, nhưng ánh mắt chăm chú lại nhìn cô, khiến cô cực kỳ khó chịu dịch người sang, tiếp tục tưới nước cho cây xanh.
“Nếu trong vòng bốn mươi tám tiếng không tìm thấy những chứng cứ phạm tội khác thì sao?” Cô hỏi: “Thả anh ấy sao?”
“Thả, anh có món quà tặng anh ấy”.
Để Anh Thy nghĩ, sau khi ra ngoài Cố Mạnh phát hiện ra chuyện làm ăn không thể nào tiếp tục hoạt động được nữa, sẽ biết Tư Hải Minh đang đối phó anh ấy.
Nhưng chuyện như vậy, Tư Hải Minh cũng không che giấu.
Ai cũng có thể đoán được là ai có thể lực có thể trong vòng bốn mươi tám tiếng ngắn ngủi này phá hủy chuyện làm ăn.
Chương 1358
Điện thoại của Tư Hải Minh lại vang lên lần nữa, anh nghe, không biết đối phương nói gì, Tư Hải Minh chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó cúp máy.
“Đã phát hiện ra tầng hầm của Cổ Mạnh, nhưng cũng không có gì đặc biệt” Tư Hải Minh nói.
Có thể thấy được con người Cố Mạnh này làm việc tỉ mỉ.
Miễn là thứ gây bất lợi cho anh ấy, sẽ tiêu hủy sạch sẽ.
Nhưng mà không có nghĩa là Tư Hải Minh không làm gì được anh ấy. Nếu không cách nói vua thủ đô này cũng không kêu thành tiếng được rồi!
Cố Mạnh vừa từ trong cục ra đã nhận được điện thoại của thư ký.
Vì bị giam nên không nhận được tin tức gì hết.
“Anh nói cái gì?”
“Phía hợp tác bên thủ đô muốn hủy bỏ hợp đồng” Thư ký nói.
“Biết rồi.” Cố Mạnh cúp điện thoại, hóa ra dự cảm xấu trong lòng đến từ chỗ này.
Cũng may ban đầu khi phát triển ở thủ đô, cố tình tách biệt với chuyện làm ăn ở thành phố Tân. Cho dù không làm tiếp được nữa, tổng thể cũng không ảnh hưởng gì.
Không tránh được hiểu ra, là Tư Hải Minh đang giở trò.
Thật ra anh ấy muốn biết, chuyện làm ăn có liên quan đến nội dung trong điện thoại di động hay không…
Dù sao vừa nãy anh ấy không tận mắt nhìn thấy cảnh sát tìm được điện thoại di động, không nhìn thấy, thì có đến mười nghìn khả năng…
Anh không vội quay về, cũng không vội vàng nghĩ cách, mà quay về căn biệt thự của nhà họ xa trước đây, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, rồi gọi điện thoại cho Đế Anh Thy.
“Cô Đế, xin chào.”
“Cố Mạnh? Tìm tôi có việc gì sao?” giọng nói của Đế Anh Thy vang lên.
“Tôi đang ở thủ đô. Có một chuyện tôi muốn biết, cô có biết chuyện làm ăn của tôi ở thủ đô xảy ra chuyện gì không? Cổ Mạnh hói.
“Chuyện gì?”
“Người hợp tác làm ăn chỉ trong vòng một đêm đều giải trừ hợp đồng với tôi. Tôi nghĩ, chuyện này hẳn là anh Hải Minh biết rõ nhất mới phải chứ? Tôi chỉ không hiểu tại sao thôi.” Cố Mạnh nói.
“Không ngờ anh ấy thật sự làm như vậy.” Để Anh Thy cực kỳ không biết nói gì.
“Tại sao nói vậy?”
“Anh ấy nghi ngờ giữa chúng ta có chuyện gì đó” Để Anh Thy nói xong, Tư Hải Minh ngồi đối diện sắc mặt lạnh lùng lộ ra vẻ kiềm chế, đường cong trên mặt căng lên rất chặt. Để Anh Thy coi như không nhìn thấy: “Thật xin lỗi, là tôi liên lụy đến anh, có điều tôi sẽ giải thích với anh ấy…”
“Cảm ơn” Cổ Mạnh nói.
“Đừng khách sáo” Cúp điện thoại, Tư Hải Minh lập tức khởi binh hỏi tội: “Cái gì gọi là có gì đó? Anh bảo em nói thế à?”
Để Anh Thy mím môi, Tư Hải Minh nói là, nhìn thấy có người đàn ông đến gần cô, anh ghen, cho nên mới trừng phạt nhỏ thôi.
Nhưng mà cô còn lâu mới nói như vậy.
“Có gì hay so đo chứ? Dù sao ý nghĩa cũng gần giống nhau mà.”
Tư Hải Minh đứng dậy, đến gần cô, cúi người xuống, tay chống trên ghế sô pha, hai cánh tay chống hai bên, bá đạo: “Rất khác nhau!”
“Anh rất khác người thì có!” Để Anh Thy nhíu mày, bị anh áp lực như vậy, hít thở cũng khó khăn. Tuy rằng anh cũng không chạm vào cơ thể mình, nhưng mà…
“Tiếp theo trả lời anh ấy thế nào?” Tư Hải Minh vẫn chưa đứng dậy, tiếp tục hỏi.
“Thì nói anh không đồng ý” Để Anh Thy bị anh giam giữ như vậy, lúc suy nghĩ có vẻ thoải mái hơn nhiều.
“Nói với anh ấy, anh đến sở cảnh sát. Những thứ khác anh ấy có hỏi cái gì, em cứ nói không biết. Tư Hải Minh dạy cô.
Để Anh Thy bị anh học một cái, hiểu rõ. Đẩy tay anh ra: “Biết rồi, anh đứng dậy được chưa?”
“Không khen thưởng anh cái gì sao, hả?” Đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Hải Minh nhìn về phía cô.
“Có cái tát này muốn không?”
“Tát xong có thể hôn một cái không? Nếu có thể thì tát thêm mấy cái đi” Gương mặt Tư Hải Minh càng ghé sát hơn, đưa cho cô đánh.
“…” Đế Anh Thy không nói gì được nữa! Cố gắng gạt tay anh ra, đứng dậy, xoay người vào phòng, đóng cửa thật mạnh. Tự ném mình lên giường.
Người này từ sáng đến tối không đến công ty, cứ lượn quanh cổ, thú vị lắm sao?
Bình tĩnh lại, trong đầu nghĩ đến những lời nên nói với Cổ Mạnh nếu lát nữa anh ấy gọi điện thoại đến…
Chương 1359
Khoảng mười phút sau, điện thoại gọi đến, giọng nói của Cố Mạnh vang lên: “Cô Đế, sao rồi?”
“Anh ấy mới từ sở cảnh sát về, sắc mặt không tốt lắm. Tôi có hỏi anh ấy chuyện của anh, anh ấy không hé miệng, bấy giờ đang ngồi một mình ngoài phòng khách…” Để Anh Thy còn chưa nói hết câu, cửa lập tức bị đẩy ra.
“..” Để Anh Thy nhíu mày nhìn anh, đầu bị kẹt à. Bên kia chắc chắn nghe thấy tiếng mở cửa. Định phát huy ngay ở hiện trường sao?
Trong nháy mắt khi cô đang sững sờ, Tư Hải Minh lại giống như không nhìn thấy cô rối rắm, lập tức chất vấn: “Gọi điện cho ai đấy?”
“…” Sắc mặt Đế Anh Thy cứng đờ, anh còn không biết cô gọi điện thoại cho ai sao? Kịp phản ứng lại nói: “Cho cô giáo ở trường học…”
Tư Hải Minh đi thẳng đến giật điện thoại.
“Này! Anh cướp điện thoại của tôi làm gì? Tư Hải Minh, anh.” Để Anh Thy cố gắng giành giật với anh. Một giây sau đã bị Tư Hải Minh đặt xuống giường: “A!”.
“Có phải lại giấu anh gọi điện thoại cho người đàn ông khác không?” Giọng nói Tư Hải Minh thay đổi trở nên đáng sợ, kiềm chế gầm nhẹ.
“Không có! Buồng ra.” Để Anh Thy vốn đang diễn kịch, bây giờ bị Tư Hải Minh đặt trên giường gần gũi như vậy, không biết là tức giận hay là gấp gáp, cả gương mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng. Lòng chống đối chính xác không sai chút nào!
“Tôi lặp lại lần nữa, trả lại điện thoại di động cho tôi.”
Một tay khác của Đế Anh Thy cố gắng với đến điện thoại di động, cắt ngang cuộc gọi, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Tư Hải Minh.
“Em diễn hay lắm, anh cũng chẳng kém gì” Ánh mắt lạnh lùng của Tư Hải Minh vừa nãy lập tức chuyển thành nuông chiều.
Để Anh Thy hít sâu một hơi, mới nhẫn nhịn không kêu lên: “Có thể đứng dậy chưa?”
“Diễn xong phim rồi, có thế.” Tư Hải Minh không do dự chút nào đứng dậy. Để Anh Thy ngồi dậy, sửa lại quần áo, đầu tóc xộc xệch. Cắn răng nhìn Tư Hải Minh. “Sao vậy, không hài lòng à?” Tư Hải Minh hỏi. Đế Anh Thy định tranh cãi với anh, phát hiện ra lời muốn nói cũng đã nói rồi, cuối cùng cứ thế nuốt xuống.
Vì nếu như nói anh cố tình, người ta chắc chắn sẽ nói mình đang diễn kịch, không nghĩ nhiều như vậy. Cô đáp lại như thế nào? Cho nên dứt khoát không nói gì hết.
Sau khi kết thúc điện thoại, Cố Mạnh đặt điện thoại bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ tối tăm.
Trong điện thoại Để Anh Thy đã nói, Tư Hải Minh tới sở cảnh sát rồi. Cho nên, nhất định anh đã biết chuyện này, mới tự mình đi đến sở cảnh sát.
Bây giờ anh còn chưa ra tay với anh ấy là vì chưa tìm thấy chứng cứ xác thực.
Hắn là cũng chưa nói chuyện này cho Để Anh Thy, dù sao bây giờ Đế Anh Thy vẫn khôi phục trí nhớ.
Động tác của anh ấy đã rất nhanh, vẫn bị Đào Sơ Tâm ảnh hưởng.
Anh ấy vạch ra kế hoạch, làm thế nào đối phó Tư Hải Minh…
Vốn dĩ Đế Anh Thy định đuổi Tư Hải Minh đi, nghĩ đến chuyện gì, hỏi: “Tư Thái Lâm bên kia quan trọng hơn sao? Cố Mạnh vẫn thường xuyên qua lại với Tư Thái Lâm… Chẳng lẽ anh ấy cố tình tiếp cận Tư Thái Lâm sao? Nói như vậy, Tư Thái Lâm sẽ gặp nguy hiểm?”
“Anh cho người theo dõi rồi, không phải lo.”
Để Anh Thy liếc nhìn anh một cái, không nói gì, dường như cô nghĩ đến chuyện gì, đều bị Tư Hải Minh làm trước mất rồi.
Cho nên, nếu thật sự Tư Hải Minh muốn cùng cô, tất cả đấu tranh đều sẽ bị giết từ trứng nước,
Lòng dạ Tư Hải Minh rất sâu, mà Cố Mạnh lại là người nham hiểm, thủ đoạn cũng không kém.
Nếu không, làm sao đến bây giờ cô mới phản ứng được sự tồn tại của Cố Mạnh có vấn đề. Nếu không phải Đào Sơ Tâm để lại một câu như vậy, cả đời này cô cũng không thể ngờ được cái chết của dì Hà lại có gì kỳ lạ.
Đi đón bọn trẻ, ngồi trên xe, Để Anh Thy nói với Bảo Nam: “Gọi Tư Thái Lâm đến đây, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm tối.”
“Vâng!” Sau khi Bảo Nam xuống xe, chạy về phía cổng trường, kéo Tư Thái Lâm đến.
Chương 1360
Tư Triều Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, khi nhìn thấy Roll-Royce cách đó không xa, nụ cười trên mặt ông ta rạng rỡ như hoa, còn làm ra vẻ đáng yêu vẫy tay.
“Chị! Anh!” Tự Thái Lâm lên xe, miệng ngọt ngoan ngoãn chào hỏi. Đế Anh Thy cười sờ đầu cậu bé: “Đi ăn cơm với bọn chị có được không?”
“Vâng, được!” Hai mắt Tư Thái Lâm lóe sáng.
Dẫn bảy đứa trẻ đi ăn cơm tối, còn đi dạo phố. Đi đến trước một cửa hàng, Để Anh Thy nói với Tư Thái Lâm: “Chị mua đồng hồ điện thoại mới cho em nhé!”
“Chị, em vẫn hay dùng cái này, không cần phải mua nữa đâu” Tư Thái Lâm nói.
Đứa trẻ tiết kiệm như vậy, thật khiến người ta đau lòng. Để Anh Thy nói: “Chị muốn nhìn thấy Tự Thái Lâm đeo đồng hồ chị mua, có được không?”
“Được rồi” Tư Thái Lâm ngoan ngoãn nói.
Để Anh Thy kéo cậu bé rời đi, bảy đứa trẻ đáng yêu cùng vào, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Ý đồ thực sự của Để Anh Thy khi đổi đồng hồ đeo tay cho Tư Thái Lâm là muốn chặt đứt liên hệ giữa cậu bé và Cố Mạnh, Đổi đồng hồ, thuận tiện đổi số luôn. Thậm chí còn cài đặt định vị.
Cổ Mạnh tiếp cận Tư Thái Lâm chắc chắn là có mục đích.
Cô phải đề phòng trước mới được.
Mua cho Tư Thái Lâm, vậy cũng phải mua cho sáu đứa trẻ, ngoại trừ màu sắc khác nhau ra, còn lại cùng một kiểu dáng.
Tư Thái Lâm cực kỳ quý trọng: “Chị, sau này ngày nào em cũng sẽ mang theo”
“Ngoan”
Sau khi quay về, khi dạy bọn trẻ, Để Anh Thy ngồi bên cạnh Tư Thái Lâm, hỏi cậu bé: “Thái Lâm, chú Cố lần trước kia có đến tìm em không?”
“Không có.”
“Cũng không gọi điện thoại sao?”
“Không có
“Chị thay đổi số điện thoại của em một lần nữa, ngoại trừ cô giáo và ba còn có bọn chị biết ra, không được nói với những người khác. Biết chưa?” Để Anh Thy dặn cậu bé.
“Chú Cố cũng không được nói sao?”
“Cũng không được nói.”
Mắt Tư Thái Lâm chớp chớp: “Biết rồi.” Cậu bé cũng không hỏi tại sao không được nói với chú Cố, dù sao chị nói thế nào thì là như thể.
Sau khi bọn trẻ đều đã ngủ, Tư Hải Minh nói: “Cố Mạnh quay về thành phố Tân rồi. Trực tiếp bỏ qua chuyện làm ăn ở đây, anh ấy cũng rất biết thời thế.”
“Từ bỏ sớm một chút, giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.”
“Không phải. Mối làm ăn bên này của anh ấy có thể nói là không liên quan chút nào đến tổng công ty, tiền tài tách biệt. Chuyện buôn bán của anh ấy rất vững vàng, cho dù có sập tiệm, cũng sẽ không liên lụy đến tổng công ty”.
“Trước đây nếu nhà họ Xa và Đào Hải Trạch thông minh như Cố Mạnh, cũng sẽ không đến mức không gượng dậy được. Mặc dù về mặt làm ăn không ảnh hưởng gì, nhưng không có nghĩa là trong lòng nuốt trôi được cơn tức này. Cổ Mạnh chắc chắn còn có chiêu sau, dù sao cũng sẽ không đợi anh lấy đi tổng công ty của anh ấy đâu!” Để Anh Thy tự hỏi.
“Anh không đợi được anh ấy làm gì nữa rồi.” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy biết, từ một loạt động tác của Tư Hải Minh có thể nhận ra được, anh đang đợi Cổ Mạnh nổi điên! Càng điện càng tốt!
Nghĩ đến chuyện gì, cô chần chừ nghĩ có nên nói không, vừa đi đến phòng khách vừa nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra: “Tư Triều Vũ bên kia, anh nhắc nhở mấy câu, đừng để đến lúc Cổ Mạnh có tiền lại chạy theo”
“Được, anh sẽ nhớ kỹ những gì em nói” Ánh mắt Tư Hải Minh sâu như đêm đen.
“…” Trong lòng Đế Anh Thy cảm thấy là lạ.
Ngay từ khi bắt đầu cô chần chứ không nói là vì cảm thấy chắc chắn Tư Hải Minh đã nói với Tư Triều Vũ từ trước rồi, cô không cần thiết lại mở miệng nữa. Nhưng mà nếu không nói, ngộ nhỡ Tư Hải Minh không dặn dò Tư Triều Vũ thì sao? Cho nên, cô vẫn nhắc nhở anh.
Những câu trả lời của Tư Hải Minh lại khiến cô có cảm giác sai lầm “anh rất nghe lời cô”! Nhưng mà cô không cần!
Để Anh Thy cảm thấy mình thật sự không phải người nữa rồi! Cô không biết rằng, Tư Hải Minh đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện từ lâu rồi.
“Cố Mạnh đi rồi sẽ còn quay lại chứ?” Để Anh Thy nói sang chuyện khác.
“Sẽ” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh sâu thẳm đến cực điểm.
Đúng, Cố Mạnh quay về thành phố Tân không bao lâu, công ty âm thanh đã bị phá hủy, tuy rằng tổn thất không lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là “Vì cái nhỏ mà mất cái lớn”!
Không cần nghĩ cũng biết là do Tư Hải Minh làm. Cũng đã đuổi đến tận thành phố Tân rồi!
Edit By Sumi – Team Truyen.one
“Tôi không sao.” “Bọn trẻ sẽ nhận ra. Tự Hải Minh ngắt lời cộ.
Lòng chống đối của Để Anh Thy mềm xuống: “Có… Có nghiêm trọng đến vậy sao?” Bọn trẻ không đến mức sẽ nhận ra chứ? Cô giả vờ không có việc gì không phải là được rồi sao…
“Con của chúng ta rất thông minh” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy chần chừ, theo bản năng cắn môi.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh hơi chuyển động, nhìn chằm chằm động tác nhỏ cắn môi của cô, đáng yêu đến mức khiến anh muốn xông lên cắn mạnh một cái.
Đúng lúc máu huyết anh đang bắt đầu dâng trào, Đế Anh Thy tỉnh táo lại, giọng nói không vui vang lên: “Anh đứng dậy được chưa?”
Tư Hải Minh tập trung tinh thần, hầu kết gợi cảm nhô ra hơi chuyển động, kiềm chế khát vọng của mình. Từ trên người Để Anh Thy đứng dậy, ngồi bên cạnh.
Áp lực trên cơ thể không còn, Đế Anh Thy lập tức ngồi dậy.
Vừa nãy cô có cảm giác được sự thay đổi của Tư Hải Minh, về mặt này, cô bị Tư Hải Minh làm cho rất nhạy cảm.
Miễn là anh có phản ứng, cô đều có thể nhận ra, giống như một kiểu… Cảm ứng Cảm ứng đáng sợ…
“Bọn trẻ lớn rồi, không cần đưa đón mỗi ngày như vậy, miễn là bọn trẻ quay về gặp em là được rồi. Trong trường học cũng không có ba mẹ nào ngày nào cũng đưa đón, em đã làm tốt lắm rồi.”
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt Để Anh Thy, sắc bén giống như muốn nhìn thấu linh hồn bên trong cô: “Em chưa bao giờ nợ bọn trẻ cái gì. Nếu thật sự phải so sánh, là anh nợ bọn trẻ. Vì anh đã đánh mất mẹ của bọn trẻ ba năm”.
Để Anh Thy dùng hết sức lực kiềm chế sự run rẩy trong thể xác và tinh thần, không muốn bị ảnh hưởng vì lời nói của Tư Hải Minh, nhưng chua xót đã hòa nhập vào xương tủy này đang ăn mòn cô.
“Ba năm trước anh khống chế em như vậy, vẫn bỏ qua rất nhiều chuyện của em, anh rất tệ” Tư Hải Minh vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của Đế Anh Thy, bàn tay nhỏ bé run lên, anh nắm chặt hơn, dường như đang truyện sức mạnh cho cô: “Sau này sẽ không như vậy nữa”
Để Anh Thy cứng đờ, cúi đầu, không nói câu nói, mắt trợn lên rất to, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không cho Tư Hải Minh bất kỳ phản ứng nào.
Lúc này, nghe thấy âm thanh của bọn trẻ từ phía cửa đối diện, Tư Hải Minh thả tay: “Anh đi sang nhìn xem.”
Tư Hải Minh đi ra ngoài, sau khi cài cửa lại, nước mắt trong mắt Để Anh Thy không kiềm chế được ngày càng tích tụ nhiều hơn, giống như vô số viên trân châu trong suốt lăn xuống mặt đất.
Anh cũng biết trước đây mình đáng giận đến mức nào sao?
Cho dù anh từ bỏ tôi một lần, tôi cũng sẽ không sụp đổ đến mức tự sát!
Bây giờ anh phát hiện ra tôi còn sống, đến thể hiện tình cảm sâu nặng cái gì!
Tôi còn có thể sống sót, vậy người chết thì sao? Còn có thể sống lại không? Có một số việc đã xảy ra rồi, thì mãi mãi không quay đầu lại được nữa. Giống như Tư Viễn Hằng trước đây. Cho dù mình có tình cảm với anh ta, vì sự tồn tại của bọn trẻ, cô từ bỏ.
Tư Hải Minh, Đào Anh Thy đã chết rồi, đứng trước mặt anh, chỉ có Để Anh Thy…
Trên bàn ăn…
“Tại sao ba không ăn cơm?” Bảo Vỹ hỏi.
“Đưa các con đến trường xong ba sẽ cùng ăn với mẹ.” Tư Hải Minh ngồi trên ghế sô pha lật xem điện thoại di động.
“Vậy chúng ta thăm mẹ trước khi đến trường nhé!” Bảo Nam nói.
“Không được.” Tư Hải Minh hoàn toàn không cho bàn bạc chút nào.
“Hừ!” Bảo Nam thở hổn hển, nhưng không có cách nào.
Để Anh Thy nằm trên giường, nghe thấy âm thanh ở ngoài cửa.
Âm thanh bọn trẻ đi ra ngoài, âm thanh càng lúc càng xa. Cô còn nghe thấy bọn trẻ gọi “mẹ”, lắng tai nghe khiến trong lòng cô bình tĩnh hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau đó cô ngủ thiếp đi. Đợi đến khi tỉnh lại, nhìn đồng hồ bên cạnh, cũng nhìn thấy thân hình đang nửa tựa vào đầu giường.
Tư Hải Minh nhắm mắt nghỉ ngơi dường như đã tỉnh lại trong nháy mắt Đế Anh Thy còn chưa mở mắt, nắm chặt cằm cô quan sát sắc mặt: “Tốt hơn nhiều rồi”
Để Anh Thy đẩy tay anh ra, đứng dậy xuống giường, rời khỏi căn phòng, đi tới căn phòng của dì Hà.
Khi cô rửa mặt cũng nhìn thấy sắc mặt của mình, quả thật đã khôi phục.
Rửa mặt ra ngoài, trên bàn cơm đã dọn thức ăn ngon lên rồi.
Chương 1352
Edit By Sumi- Team Truyen.one
Tư Hải Minh ngồi trước bàn đợi cô.
Để Anh Thy đi tới, ngồi xuống, cầm đũa lên ăn.
“Tôi muốn đi thăm dò Cố Mạnh, anh đừng có nhúng tay vào” Đế Anh Thy nói. Cô cũng không muốn nói, nhưng mà rõ ràng là Tư Hải Minh đã biết tất cả mọi chuyện rồi.
Không nói rõ ràng, đến lúc đó Tư Hải Minh chỉ biết phá hỏng chuyện của cô!
“Không được.”
“Tôi chỉ thông báo cho anh” Đế Anh Thy kiềm nén lửa giận, nói xong, nhìn thấy khóe miệng Tư Hải Minh nhếch lên, dường như đang cười: “…Anh cười cái gì?”
“Rất đáng yêu”
“..” Để Anh Thy thật sự muốn cầm thức ăn đập lên mặt anh. Cô không hiểu rốt cuộc lời nói của mình đáng yêu ở chỗ nào!
“Em có thể điều tra, nhưng mà anh muốn tham gia.” Tư Hải Minh yêu cầu: “Nếu không thì không bàn nữa.”
“Anh định tham gia thế nào?”
“Em chuẩn bị điều tra thế nào? Cố tình đến gần Cổ Mạnh?”
“Vậy anh có cách gì điều tra ra được chứng cứ anh ấy giết người sao?” Đế Anh Thy hỏi: “Bây giờ đều chỉ là suy đoán, anh ấy không thừa nhận ngược lại còn dứt dây đồng rừng. Nếu những chuyện xấu này đều do anh ấy gây ra, tâm tư Cố Mạnh này sâu không tưởng tượng được. Tôi nghĩ, trước tiên gây chuyện trở mặt với anh, rồi lại đến gần Cố Mạnh. Đào Sơ Tâm ở bên cạnh anh ấy mới phát hiện ra vấn đề. Tôi..”
“Không thực hiện được.” Để Anh Thy nhíu mày: “Tại sao lại không thể thực hiện được?”
“Anh sẽ không gây chuyện trở mặt với em”.
“…” Để Anh Thy cố gắng đè nén cơn giận của mình: “Giả vờ cho Cố Mạnh xem thôi!”
“Không giả vờ được.”
“Tư Hải Minh, anh cố tình!”
“Hơn nữa anh không cho phép em đến gần người đàn ông khác như vậy” Tư Hải Minh nói thẳng ra rồi, anh không làm được. Để Anh Thy đặt đũa xuống: “Tư Hải Minh, tôi bình tĩnh hòa thuận nói cho anh biết, anh đừng có không biết suy xét như vậy!” “Đây là ranh giới cuối cùng của anh”
“Ranh giới cuối cùng của anh có liên quan gì đến tối chứ? Tôi có thể nói cho anh biết cũng đã tốt lắm rồi, còn ở đây được voi đòi tiên!” Để Anh Thy tức giận đứng dậy, cơm cũng lười ăn.
Mới vừa bước được một bước, đã bị Tư Hải Minh mạnh mẽ kéo lại, mông đặt xuống vị trí gần anh nhất.
“Tại sao tức giận lại không ăn cơm hả?” Tư Hải Minh nuông chiều nói, còn cầm đũa đến nhét vào tay cô: “Cơm nước xong chúng ta dễ bàn bạc.”
Để Anh Thy chỉ có thể theo đó mà làm, nuốt giận đi ăn cơm.
Tư Hải Minh lại càng quá đáng hơn, gắp thức ăn lại cho cô.
Đế Anh Thy bây giờ giống như “có chuyện nhờ người khác” vậy. Không phải có việc nhờ người khác thì sao? Những chuyện mà cô muốn làm, Tư Hải Minh đều biết cả, người mà ngay cả điện thoại di động cô lấy được, nội dung tin nhắn trong điện thoại di động cũng đoán ra được, sau khi bị lộ ra, chỉ biến thành cô nghe theo anh! Nếu không thì kế hoạch không áp dụng được!
Sau khi ăn cơm xong, ngồi xuống ghế sô pha, Để Anh Thy hỏi: “Anh có ý kiến gì không?”
“Điện thoại di động, máy tính của Cố Mạnh, anh đều cho chương Vĩ đi điều tra rồi, bao gồm cả hành trình mỗi ngày của anh ấy, không có bất kỳ điều gì đáng nghi. Vết xấu duy nhất chính là chuyện sắp xếp những người đàn ông khác nhau cho Đào Sơ Tâm”
“Anh ấy sắp xếp sao?” Để Anh Thy không hề nghĩ đến chuyện này: “Trước đây không phải chính là anh ấy tìm tôi lấy lòng để cứu được Đào Sơ Tâm ra khỏi quán bar đó sao?”
“Mọi việc không thể dựa vào bề ngoài” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy cười khẩy, ai lại có mưu tính sâu xa như anh chứ?
“Một người quanh năm bị lấn át một khi đạt được xu thế, điều anh ấy càng muốn làm hơn nữa chính là đòi lại những sỉ nhục mà mình từng phải chịu từ phía những người khác. Tư Hải Minh phân tích cho cô: “Người nhà họ Xa đã chết hết rồi, chỉ còn lại một mình Đào Sơ Tâm, không tra tấn cô ta thì tra tấn ai?”
Chương 1353:
Edit By Sumi- Team Truyen.one
Ngược lại Đế Anh Thy cũng cảm thấy hơi thương hại người phụ nữ Đào Sơ Tâm này rồi, vừa không biết gì lại vừa đáng thương.
Nói là được cứu ra khỏi quán bar, thật ra chẳng qua từ một động ma rơi xuống một động ma khác thôi.
“Đào Sơ Tâm vẫn luôn bị Cổ Mạnh khống chế, sao cô ta lại có cơ hội đến thủ đô được? Trước đó em cũng đã nói, Cố Mạnh đã đi đến khu vực Đông Nam Á, còn gặp em ở bến tàu Trân Châu.
Trước đó là bất ngờ, còn sau đó thì sao?”
Để Anh Thy nhớ lại hai lần gặp được Cố Mạnh ở đảo Trân Châu. Vì không nhận ra anh ấy, cho nên cũng không cẩn thận đi suy đoán. Được Tư Hải Minh nhắc nhở, khiến cô không ngừng bắt đầu suy xét.
Đừng nói, thật đúng là vô cùng trùng hợp…
Rơi ví tiền, lạc mất Một Hào, Cố Mạnh còn nói đến chuyện ở thủ đô, thậm chí là nhắc đến Tự Hải Minh…
“Tôi nghĩ anh ấy tiếp cận tôi là muốn xác định xem tôi có phải là Đào Anh Thy hay không thôi.”
“Em đã từng nhìn thấy một mặt anh ấy không muốn người khác biết chưa?”
Để Anh Thy nói: “Nhìn thấy anh ấy bị người của nhà họ Xa bắt nạt có tính không?” Cô suy nghĩ một lát, chần chừ nói: “Trong đồng hồ của Cố Mạnh có giấu một mảnh dao, rất sắc bén. Tôi nghĩ, vết cắt trên cổ Đào Sơ Tâm cũng bị anh ấy cắt ra. Mà động cơ giết Đào Sơ Tâm chính là Đào Sơ Tâm đã biết sự thật của việc anh ấy giết hại dì Hà…”
“Cho nên tối hôm qua em ngủ không ngon.” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy quay mặt đi nhìn ra ngoài ban công, không nói gì, coi như thừa nhận.
“Tôi chỉ không suy nghĩ thông suốt được… Thật ra tôi hy vọng mình đã suy nghĩ quá nhiều.”
“Miễn là khẳng định được người do Cố Mạnh giết, cũng không cần quanh co lòng vòng với anh ấy” Tư Hải Minh nói: “Còn có một điều nữa, chúng ta bắt đầu nghi ngờ anh ấy, anh ấy cũng sẽ nghi ngờ chúng ta, sau đó chuẩn bị trước.”
Để Anh Thy hơi nhức đầu, phải làm thế nào mới có thể khiến cho Cố Mạnh bại lộ đây?
Con người như Tư Hải Minh này tuyệt đối sẽ không để bản thân cô rơi vào nguy hiểm để thử.
Cô bằng lòng nói ra những gì mình biết, cũng vì muốn có cách nắm chắc hơn.
Rõ ràng, Tư Hải Minh trước mặt mới là vật cản lớn nhất của cô…
“Còn nhớ Đào Hải Trạch không” Tư Hải Minh hỏi.
Để Anh Thy hơi ngẩn ra, tại sao lại nhắc đến Đào Hải Trạch vậy? Khi cô vẫn còn là Đào Anh Thy đã không có được tin tức của Đào Hải Trạch rồi, sau này cô tự thiêu mình mất đi trí nhớ lại càng không có cơ hội chú ý đến nữa.
“Đào Hải Trạch sống chết không rõ. Ở thủ đô tại sao lại có thể có người mà anh không tìm được chứ, trừ khi ông ta đã rời khỏi thủ đô. Tình huống của ông ta rất giống Đào Sơ Tâm. Khi đi đến đường cùng, tìm Cố Mạnh. Anh đoán không nhầm thì có trên mộ Đào Hải Trạch cũng đã cao lắm rồi.”
Để Anh Thy nghĩ như vậy, Cố Mạnh lại là một người vô cùng nguy hiểm!
Nguy hiểm đến mức là một quái vật nhìn ai không vừa mắt sẽ cắt cổ người ta!
Tư Hải Minh đi lên trước, nửa ngồi xuống trước mặt Để Anh Thy.
Để Anh Thy kinh ngạc nhìn người có địa vị cao như anh lại tự hạ thấp mình như vậy.
Thậm chí hai tay anh còn đang chống lên bên cạnh mình, cực kỳ bá đạo.
“Người đã bị anh theo dõi, sẽ không trốn thoát được. Trước tiên em đừng làm gì hết, để anh”
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn cô sâu sắc như vậy, dịu dàng như vậy, giống như không phải anh đang chuẩn bị đối phó người ta, mà là đang tỏ tình vậy.
“Ý anh là… Về mặt làm ăn sao?” Để Anh Thy hỏi.
“Ở thủ đô có chuyện buôn bán của anh ấy, rất dễ làm”
Để Anh Thy nghi ngờ nhìn anh: “Anh đã theo dõi Cố Mạnh từ lâu rồi đúng không?”
“Dám có ý đồ với người phụ nữ của anh thì phải chuẩn bị tinh thần sẽ thất bại” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh bình tĩnh không dao động chút nào, thật ra trong lòng đang có gió tanh mưa máu vần vũ.
Để Anh Thy hiểu được ý của anh, làm cho việc buôn bán của Cố Mạnh thất bại, quay về làm Cố Mạnh không có gì cả như lúc ban đầu.
Một khi Cố Mạnh không còn gì cả, anh ấy không thể chấp nhận được gì nữa, sẽ bắt đầu đánh trả lại. Chó cùng rất giậu, bản tính sẽ bại lộ.
Để Anh Thy nghĩ, nếu quả thật như vậy, coi như cô đang nợ ơn huệ của Tư Hải Minh sao? Cô không muốn.
“Tôi có thể tìm anh cả của tôi. Tôi có ba người anh trai, không biết còn lợi hại hơn anh bao nhiêu đâu!”
“Anh trai em không quản được chuyện ở đây.”
Có nghĩa là, ở đây do anh quyết định.
Chương 1354
Edit By Sumi- Team Truyen.one
Để Anh Thy không phải không hiểu, nếu Tư Hải Minh không bằng lòng, đến lúc đó điều tra Cổ Mạnh kiểu gì? Nhìn dáng vẻ của anh, không chuẩn bị để người khác ra tay, cho dù “người khác”
này là ba người anh trai của cô, giống như anh đã bao phủ hết rồi!
Thấy Để Anh Thy im lặng không nói gì, Tư Hải Minh mở miệng: “Quyết định như vậy đi.” Nói xong đi sờ tay cô. Đế Anh Thy tỉnh táo lại, rút tay mình về: “Tư Hải Minh, anh đang đợi cơ hội sàm sỡ tôi à?”
“Lần sau anh sẽ chú ý hơn”
Sắc mặt Để Anh Thy không tốt, ngoài miệng nói “Lần sau sẽ chú ý”, nhưng lại chẳng hề có ý thành thật chút nào!
“Năm đó điều tra dì Hà có hồ sơ không?” Để Anh Thy hỏi.
“Anh cho người gửi đến” Tư Hải Minh lấy điện thoại di động ra, ngồi xuống bên cạnh Để Anh Thy, gọi điện thoại dặn dò. Sau khi cúp điện thoại nói với Để Anh Thy: “Đợi một lát.”
Chưa đến mười phút sau, điện thoại di động của Tư Hải Minh vang lên, là trong cục gửi tài liệu cho anh. Hồ sơ điều tra gồm có những bức ảnh chụp được lúc đó.
Nhìn thấy hình ảnh dì Hà nằm sấp trong vũng máu, cơ thể Để Anh Thy theo bản năng run rẩy, quay mặt sang chỗ khác.
“Để anh xem” Tư Hải Minh nói.
“Không cần.” Để Anh Thy hít thở sâu, quay mặt lại, nhìn chằm chằm lên điện thoại của Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh phóng to ảnh chụp, vị trí dì Hà ngã xuống chính là vị trí cơ thể tự do rơi xuống, không giống như có người đẩy xuống. Nếu không ngay từ đầu cảnh sát đã phát hiện ra điều không hợp lý rồi.
Trên phân tích nội dung vụ án có miêu tả rõ ràng, trước khi rơi xuống tầng không có bất kỳ dấu vết giãy giụa nào. Khi nhìn thấy người quen mới có thể không giãy giụa chút nào, còn một khả năng là quay lưng lại nên mới bị đẩy xuống.
Để Anh Thy đứng dậy, đi đến vị trí ban công, quay lưng về phía phòng khách, nhìn xuống. Hàng rào bảo vệ bằng thủy tinh vừa vặn đến ngang hông cô, trong lúc không đề phòng bị người ta đẩy xuống, có phải chỉ có thể rơi xuống bên cạnh luống hoa…
Khí thế sau lưng đến gần, Để Anh Thy tập trung lại.
“Nếu đã nghi ngờ, chúng ta phải đi điều tra. Cho dù Cố Mạnh bị oan”. “Nếu anh ấy bị oan thì sao?” Để Anh Thy nói.
Tư Hải Minh chỉ cách cơ thể cô có một li, có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực trên người anh.
Tư Hải Minh mở miệng khàn khàn nói bên tại cô: “Không sao cả, anh vẫn nhìn anh ấy không vừa mắt. Có phải điện thoại di động ở bên dưới gầm giường không?”
“…” Để Anh Thy. Cô nghi ngờ Tư Hải Minh lắp thiết bị giám sát trên người cô!
Môi mỏng của Tư Hải Minh đến gần tại cô hơn, trầm thấp hơi khàn như giọng nói của giống cái: “Em yêu, anh còn hiểu em hơn cả chính anh. Giao điện thoại di động cho cảnh sát đi. Bọn họ sẽ trực tiếp bắt Cố Mạnh”
“Chỉ có một câu không đầy đủ… Cố Mạnh giết Hà. Cái này chẳng chứng minh được gì cả. Cố Mạnh hoàn toàn có thể ngụy biện được”.
“Một câu này cũng đủ giam giữ anh ấy bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Xung quanh biệt thự của Cố Mạnh có lắp hệ thống giám sát bí mật, chỉ có cảnh sát mới có thể đàng hoàng công khai đi điều tra lấy chứng cứ được. Nếu trong vòng bốn mươi tám tiếng tìm thấy thi thể của Đào Hải Trạch là được rồi, như vậy có thể chôn xung quanh biệt thự của Cổ Mạnh, được cảnh sát lục soát ra đúng là không thể tốt hơn.”
“..” Da đầu Để Anh Thy tê dại.
“Có điều hẳn là sẽ không dễ dàng như vậy” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh tính toán sâu xa.
Để Anh Thy đứng đó nghe anh nói ra những câu không giống của người bình thường, anh còn có thể kiêu ngạo hơn nữa sao? Nói hết cho cô nghe thấy, sợ cô không biết anh đáng ghét đến mức nào sao?
Chương 1355:
Đế Anh Thy đẩy tay anh ta ra, xoay người: “Tôi đi lấy điện thoại di động”
Nói xong cô xoay người bỏ đi. Vào phòng, lấy điện thoại di động kiểu cũ dưới gầm giường.
Nhìn điện thoại di động, cô vô cùng buồn bực.
Tư Hải Minh này rốt cuộc làm sao biết được cô sẽ giấu điện thoại xuống dưới gầm giường cơ chứ? Nếu biết từ trước thì đã không giấu ở đây rồi, khiến anh đắc ý như vậy…
Sau khi giao điện thoại di động cho cảnh sát, cảnh sát đến tận cửa bắt người.
Vì Cố Mạnh là người của thành phố Tân, Đào Sơ Tâm cũng là người của thành phố tân, theo lý nên do cảnh sát của thành phố Tân xử lý. Nhưng vụ án lại xảy ra ở thủ đô, cho nên Cố Mạnh đang ở thành phố Tân bị chuyển thẳng đến thủ đô.
Trong phòng thẩm vấn, Cố Mạnh vẫn mặc quần áo người kinh doanh, áo khoác tay trang tùy ý vắt lên cánh tay, nhàn nhã giống như đang ngồi trong một quán cà phê nào đó uống cà phê.
Cảnh sát hình sự ngồi xuống đối diện anh ấy, ánh mắt quan sát kỹ càng.
Từ khi cảnh sát đến công ty của Cố Mạnh. Cố Mạnh không hề giãy giụa, đi theo. Vì một khi giãy giụa, người của công ty sẽ suy đoán có phải anh ấy phạm phải tội gì hay không, ảnh hưởng rất xấu.
Cho đến bây giờ, Cố Mạnh vẫn giữ thái độ vô cùng bình tĩnh, thậm chí vô cùng khó hiểu.
“Đào Sơ Tâm chết như thế nào?”.
Cố Mạnh nhếch mí mắt lên: “Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không nói gì hết.”
“Được, vậy đợi luật sư của anh đến” Cảnh sát hình sự đã từng gặp nhiều người có hoàn cảnh hoành tráng, giàu có khoe khoang, không quan tâm anh ấy gọi mấy luật sư đến.
Không bao lâu sau, luật sư đến, xách theo cặp công văn ngồi xuống bên cạnh Cổ Mạnh: “Xin chào, tôi là luật sư của tổng giám đốc Cố, tôi họ Vương”
“Đào Sơ Tâm chết như thế nào?” Cảnh sát hình sự vẫn hỏi lại câu này.
“Lúc ấy là các anh nói cho tôi biết thì tôi mới biết, là bị người ta cắt động mạch chủ” Cố Mạnh nói.
“Trước khi chết có phải Đào Sơ Tâm đã gọi điện thoại cho anh không?”
“Phải”
“Cô ta gọi điện thoại cho anh làm gì?”
“Cô ta nói có người muốn giết cô ta, bảo tôi đến cứu cô ta.” Cố Mạnh nói.
“Anh ở thành phố Tân, nước xa không cứu được lửa gần, chẳng lẽ anh không nghĩ đến việc báo cảnh sát sao?” Cảnh sát hình sự hỏi.
Cổ Mạnh hơi nhếch khóe môi, lại nhanh chóng hạ xuống: “Vì cô ta nói cho tôi biết, người muốn giết cô ta có quyền có thể bảo cảnh sát chưa chắc đã có tác dụng gì”
“Anh Cố, trước khi anh nói những lời này không hề suy nghĩ cẩn thận một chút sao? Vô cớ bôi nhọ, chúng tôi có thể lập tức bắt giam anh!”
Luật sư chen vào: “Đây không phải là bôi nhọ chứ? Anh Cố chẳng qua chỉ đang kể lại lời nói của người chết thôi”
Không hổ là làm luật sư, có thể phát hiện ra sơ hở trong nháy mắt, hơn nữa còn chỉ ra.
Đương nhiên, nếu không phải có chút tài năng, Cố Mạnh làm sao mời anh ta đến công ty làm công tác pháp luật chứ.
“Mặc dù tôi và Đào Sơ Tâm không có liên hệ máu mủ gì, nhưng mà tôi vẫn luôn coi cô ta như em gái ruột của mình. Em gái gặp nạn, đương nhiên tôi đi cứu cô ta trước rồi. Không ngờ vẫn chậm một bước.” Sắc mặt Cố Mạnh nghiêm túc.
“Nói cách khác, quan hệ của anh và Đào Sơ Tâm rất thân thiết sao?” Cảnh sát hỏi.
Luật sư nói: “Câu này có cần thiết phải trả lời anh không? Không liên quan đến vụ án đúng không? Anh ấy có thể không trả lời.”
Cố Mạnh vươn tay ngắn lại, bảo luật sư đừng nói chuyện. Cảnh sát hình sự nhìn dáng vẻ nhà giàu của anh ấy, không nói gì hết.
“Cảnh sát, anh có con chưa?”
“Có” Cảnh sát hình sự không cảm thấy câu này có gì khó trả lời.
“Xem tuổi của anh, chắc con anh cũng mười mấy tuổi rồi nhỉ?” Cố Mạnh lại hỏi.
“Mười hai”
“Đôi khi, có phải anh cảm thấy, anh đã đối xử rất tốt với con mình rồi, thỉnh thoảng trong lúc bận rộn còn bớt chút thời gian ở cạnh con, nhưng mà con anh vẫn cảm thấy anh không tốt?”
Cảnh sát hình sự không phản ứng gì, nhưng mà trong lòng lại bị Cổ Mạnh nói trúng.
Vì anh ta là cảnh sát, hoàn toàn không có thời gian ở bên cạnh con, anh ta có công việc như vậy, có vụ án không giải quyết xong, chuyện này không có cách nào khác được…
Chương 1356
“Tôi và Đào Sơ Tâm cũng như vậy. Tôi cảm thấy tôi đối xử với cô ta rất tốt, cô ta lại cảm thấy tôi không tốt”
Cảnh sát hình sự nhìn Cố Mạnh đối đáp trôi chảy không có chút kẽ hở nào, anh ta lấy một chiếc điện thoại di động kiểu cũ ra, đẩy sang: “Nếu trên thế giới bớt đi một vài tội phạm, chúng tôi cũng không đến nỗi bận rộn như vậy! Xem tin nhắn bên trong đi.”
“Đây là điện thoại di động gì vậy?” Luật sư hỏi.
“Điện thoại di động của người chết”
Cố Mạnh cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn ra, đọc nội dung bên trong… Cố Mạnh giết Nguyễn Ngọc Hà.
“Anh hiểu câu này có nghĩa gì không?” Cảnh sát hình sự nhìn chằm chằm sự thay đổi biểu cảm trên mặt Cố Mạnh, muốn nhận ra điều gì đó.
Mà Cố Mạnh chỉ lộ ra vẻ khó hiểu hơi nhíu mày: “Tôi giết ai cơ?”
Cố Mạnh nói: “Tôi vừa mới nói rồi, tôi đối xử tốt với cô ta, nhưng cô ta không cảm thấy thế, nói không chừng cô ta muốn hại tôi thì sao?”
“Dùng cách thế này sao?”
“Có gì đáng ngạc nhiên chứ?”
“Có khi nào… Cô ta biết chuyện anh đã giết Nguyễn Ngọc Hà, anh dứt khoát giết người bịt miệng luồn?” Cảnh sát hình sự hỏi: “Không phải cô ta cầu cứu anh sao? Anh từ chối cô ta lấy chuyện này ra đe dọa anh, anh dứt khoát giải quyết xong mọi chuyện giết cô ta luôn?”
Cổ Mạnh bật cười: “Tôi bị anh nói đến mức không biết nên trả lời thế nào. Đang thẩm vấn vụ án sao? Hay là đang tìm đề tài viết tiểu thuyết?”
Luật sư nói: “Chỉ dựa vào một câu như vậy đã thẩm vấn Cố Mạnh như phạm nhân, các anh vẫn phả án như vậy sao?”
“Anh đã nói như vậy, chúng ta sẽ điều tra theo manh mối này. Trước tiên giam giữ bốn mươi tám tiếng, nếu sau bốn mươi tám tiếng vẫn không tìm thấy chứng cứ mới, sẽ để anh đi.” Cảnh sát hình sự nói xong, khuỷu tay chọc sang trợ lý đang sửa sang lại lời khai bên cạnh: “Cậu ta ngoài trước đi, thuận tay tắt hệ thống giám sát đi.”
Trợ lý vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài.
Cố Mạnh và luật sư cũng không hiểu anh ta định làm gì.
Chẳng lẽ có người ở đây còn không thuận tiện sao? Cổ Mạnh tỏ vẻ anh ấy cũng không có quan hệ sâu sắc ở đây đến vậy. Cùng lắm cũng chỉ là đã từng quen biết thôi.
Cảnh sát hình sự nhìn thấy cửa đã đóng lại, sau khi hệ thống giám sát được tắt hết đi, hằng giọng, chỉ đồng hồ trên tay Cố Mạnh: “Cái này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Cố Mạnh hơi ngẩn ra, khi nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt cảnh sát hình sự, trong lòng lập tức coi thường. Bên ngoài vẫn thành thật trả lời: “Hơn hai mươi tự tỷ.”
“Hay là tặng cho tôi nhé?”.
Luật sự không phải người biết khống chế biểu cảm, nghe nói như vậy, không kiềm được kinh ngạc, đồng thời cảm thấy chueyenj này sẽ không phát triển theo hướng xấu. Thế giới này, không ai không thích tiền! Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không phải chuyện gì lớn nữa rồi!
Cố Mạnh tháo đồng hồ trên tay xuống, đưa cho anh ta, rất hào phóng. Cảnh sát hình sự lại liếc mắt nhìn ra cửa lần nữa, vô cùng cẩn thận. Mới đưa tay nhét đồng hồ vào túi, lại hắng giọng, che giấu sự chột dạ.
“Yên tâm, bên dưới tôi sẽ thu xếp, nói không chừng chưa đến bốn mươi tám tiếng đã có thể cho anh ra ngoài rồi” Cảnh sát hình sự nói.
Luật sư lập tức đứng dậy, bắt tay với cảnh sát hình sự, lời cảm ơn này một lời khó nói hết: “Thật sự làm phiền anh! Có gì cần cứ nói ra nhé!”
“Tôi thích những người hiểu biết như các anh” Cảnh sát hình sự nói xong, đứng dậy rời đi.
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, cảnh sát hình sự đưa đồng hồ đeo tay cho trợ lý bên cạnh: “Đưa bộ phận kỹ thuật tìm xem bên trong có bí mật gì không.”
“Vâng” Cậu trợ lý nhỏ cầm đồng hồ chạy đi làm việc.
Trong phòng thẩm vấn, luật sư an ủi Cổ Mạnh: “Tổng giám đốc Cố, không có chuyện gì đâu, không bao lâu sẽ thả anh ra ngoài thôi, làm gì có ai không thích tiền chứ!”.
Ánh mắt Cố Mạnh lạnh lùng, không nói gì, anh ấy cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Lần trước đi tìm điện thoại di động gặp phải Đế Anh Thy, không ngờ cả hai người đều không tìm thấy điện thoại di động, mà lại bị cảnh sát tìm được…
Anh ấy đã nói trong điện thoại di động có thứ gì đó, nếu không sẽ không bị Đào Sơ Tâm giấu đi.
Người phụ nữ này, hắn là nên giết chết cô ta sớm hơn mới đúng!
Chương 1357
Trong lúc cảnh sát giam giữ Cố Mạnh bốn mươi tám tiếng, đi tới điều tra biệt thự nơi Cố Mạnh đang sống.
Trong biệt thự của Cố Mạnh sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả chút dấu vết phạm tội cũng không thấy. Còn chuyện Đào Sơ Tâm ngủ cùng với những người kia, đều nói là Đào Sơ Tâm liên lạc với bọn họ.
Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Nếu Cổ Mạnh lại dễ bị người ta nắm được đuôi như vậy, cũng sẽ không đến lượt anh ấy đi đến trình độ hôm nay! Hơn nữa, chuyện như giao dịch ngủ này cũng không phải giao dịch tiền bạc, không có tội.
Đế Anh Thy mua mấy chậu cây xanh đặt ngoài ban công, đang tưới nước ở đó.
Từ ngoài cửa có âm thanh vang lên, sau đó, cửa mở ra.
Để Anh Thy quay mặt đi, nhìn thấy Tư Hải Minh đang đi tới.
Cô lạnh nhạt nói: “Còn chưa đến giờ đón con.”
“Bây giờ chúng ta là một lòng” Tư Hải Minh dựa vào lối vào ban công, mắt đen nhìn cô rất lâu.
Để Anh Thy mấp máy môi: “Đợi chuyện này điều tra rõ ràng xong, hy vọng anh đừng tùy ý làm bậy như vậy nữa.”
“Được.”
Để Anh Thy nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, đồng ý nhanh như vậy, độ tin cậy giảm mạnh! Nhưng cô cũng không nói gì nữa.
Bây giờ lòng cô đều đang suy nghĩ đến chuyện của Cố Mạnh bên kia, miễn là Tư Hải Minh đừng quá đáng, cô đều có thể chịu đựng được!
“Thấy em lại nghĩ đến người đàn ông khác, trong lòng anh rất khó chịu đấy”
“..” Để Anh Thy tức giận trong lòng, thật sự muốn bịt tai mình lại.
Chẳng qua Cố Mạnh chỉ có thân phận người bị tình nghi, đã phải làm như vậy với anh ấy? Nhưng cô biết rõ, càng nói anh sẽ càng mạnh tay!
Hơn nữa cũng không cần thiết giải thích với anh!
Điện thoại di động trên người Tư Hải Minh vang lên, phá hỏng không khí làm đôi mắt đen của anh hơi tối xuống.
Có điều khi nhìn thấy tên hiện lên trên điện thoại di động, lại lập tức nghe máy: “Sao rồi?”
Lực chú ý của Để Anh Thy chuyển sang nơi khác, nhìn chăm chú vào sự thay đổi trên mặt Tư Hải Minh khi nghe điện thoại. Mà Tư Hải Minh vừa nghe điện thoại còn vừa nhìn sang cô. Ánh mắt kia giống như hang sâu, mang theo lực hấp dẫn mạnh mẽ. Giống như không cẩn thận sẽ bị hút vào trong, mãi mãi không ngóc đầu dậy được.
Để Anh Thy dứt khoát không nhìn nữa, lắng tai nghe.
“Trong biệt thự có tầng hầm không? Những biệt thự cùng loại đều sẽ có, tìm cẩn thận đi. Còn nữa, đồng hồ ở nhà anh ấy cũng đừng quên kiểm tra Tư Hải Minh nói xong, cúp điện thoại.
Để Anh Thy hỏi: “Là cảnh sát gọi đến sao?”
“Ừm, Đồng hồ đeo tay ở sở cảnh sát không có vấn đề gì.” Tư Hải Minh nói,
“Tôi khẳng định đồng hồ đeo tay của anh ấy có giấu lưỡi dao. Vậy chỉ có thể nói, anh ấy đã thay đồng hồ từ trước thôi.” “Đồng hồ trong nhà cũng không có vấn đề gì, cho nên không cần thiết phải điều tra thêm nữa” Tư Hải Minh nói.
“Cố Mạnh này lòng người suy xét quá sâu” Để Anh Thy biết, nếu kiểm tra đồng hồ, Cố Mạnh sẽ đoán được, cô đã khôi phục trí nhớ rồi.
Vì vũ khí nguy hiểm bí mật như vậy, Cổ Mạnh không thể nào nói cho người khác biết được. Nói cho cô biết, đó cũng là việc không thể làm khác được.
Tư Hải Minh đi lên trước, đến gần Để Anh Thy hơn một chút, mắt nhìn xuống cô: “Miễn là anh ấy có đuôi, nhất định sẽ lộ ra thôi”
Dường như anh nói về Cố Mạnh, nhưng ánh mắt chăm chú lại nhìn cô, khiến cô cực kỳ khó chịu dịch người sang, tiếp tục tưới nước cho cây xanh.
“Nếu trong vòng bốn mươi tám tiếng không tìm thấy những chứng cứ phạm tội khác thì sao?” Cô hỏi: “Thả anh ấy sao?”
“Thả, anh có món quà tặng anh ấy”.
Để Anh Thy nghĩ, sau khi ra ngoài Cố Mạnh phát hiện ra chuyện làm ăn không thể nào tiếp tục hoạt động được nữa, sẽ biết Tư Hải Minh đang đối phó anh ấy.
Nhưng chuyện như vậy, Tư Hải Minh cũng không che giấu.
Ai cũng có thể đoán được là ai có thể lực có thể trong vòng bốn mươi tám tiếng ngắn ngủi này phá hủy chuyện làm ăn.
Chương 1358
Điện thoại của Tư Hải Minh lại vang lên lần nữa, anh nghe, không biết đối phương nói gì, Tư Hải Minh chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó cúp máy.
“Đã phát hiện ra tầng hầm của Cổ Mạnh, nhưng cũng không có gì đặc biệt” Tư Hải Minh nói.
Có thể thấy được con người Cố Mạnh này làm việc tỉ mỉ.
Miễn là thứ gây bất lợi cho anh ấy, sẽ tiêu hủy sạch sẽ.
Nhưng mà không có nghĩa là Tư Hải Minh không làm gì được anh ấy. Nếu không cách nói vua thủ đô này cũng không kêu thành tiếng được rồi!
Cố Mạnh vừa từ trong cục ra đã nhận được điện thoại của thư ký.
Vì bị giam nên không nhận được tin tức gì hết.
“Anh nói cái gì?”
“Phía hợp tác bên thủ đô muốn hủy bỏ hợp đồng” Thư ký nói.
“Biết rồi.” Cố Mạnh cúp điện thoại, hóa ra dự cảm xấu trong lòng đến từ chỗ này.
Cũng may ban đầu khi phát triển ở thủ đô, cố tình tách biệt với chuyện làm ăn ở thành phố Tân. Cho dù không làm tiếp được nữa, tổng thể cũng không ảnh hưởng gì.
Không tránh được hiểu ra, là Tư Hải Minh đang giở trò.
Thật ra anh ấy muốn biết, chuyện làm ăn có liên quan đến nội dung trong điện thoại di động hay không…
Dù sao vừa nãy anh ấy không tận mắt nhìn thấy cảnh sát tìm được điện thoại di động, không nhìn thấy, thì có đến mười nghìn khả năng…
Anh không vội quay về, cũng không vội vàng nghĩ cách, mà quay về căn biệt thự của nhà họ xa trước đây, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, rồi gọi điện thoại cho Đế Anh Thy.
“Cô Đế, xin chào.”
“Cố Mạnh? Tìm tôi có việc gì sao?” giọng nói của Đế Anh Thy vang lên.
“Tôi đang ở thủ đô. Có một chuyện tôi muốn biết, cô có biết chuyện làm ăn của tôi ở thủ đô xảy ra chuyện gì không? Cổ Mạnh hói.
“Chuyện gì?”
“Người hợp tác làm ăn chỉ trong vòng một đêm đều giải trừ hợp đồng với tôi. Tôi nghĩ, chuyện này hẳn là anh Hải Minh biết rõ nhất mới phải chứ? Tôi chỉ không hiểu tại sao thôi.” Cố Mạnh nói.
“Không ngờ anh ấy thật sự làm như vậy.” Để Anh Thy cực kỳ không biết nói gì.
“Tại sao nói vậy?”
“Anh ấy nghi ngờ giữa chúng ta có chuyện gì đó” Để Anh Thy nói xong, Tư Hải Minh ngồi đối diện sắc mặt lạnh lùng lộ ra vẻ kiềm chế, đường cong trên mặt căng lên rất chặt. Để Anh Thy coi như không nhìn thấy: “Thật xin lỗi, là tôi liên lụy đến anh, có điều tôi sẽ giải thích với anh ấy…”
“Cảm ơn” Cổ Mạnh nói.
“Đừng khách sáo” Cúp điện thoại, Tư Hải Minh lập tức khởi binh hỏi tội: “Cái gì gọi là có gì đó? Anh bảo em nói thế à?”
Để Anh Thy mím môi, Tư Hải Minh nói là, nhìn thấy có người đàn ông đến gần cô, anh ghen, cho nên mới trừng phạt nhỏ thôi.
Nhưng mà cô còn lâu mới nói như vậy.
“Có gì hay so đo chứ? Dù sao ý nghĩa cũng gần giống nhau mà.”
Tư Hải Minh đứng dậy, đến gần cô, cúi người xuống, tay chống trên ghế sô pha, hai cánh tay chống hai bên, bá đạo: “Rất khác nhau!”
“Anh rất khác người thì có!” Để Anh Thy nhíu mày, bị anh áp lực như vậy, hít thở cũng khó khăn. Tuy rằng anh cũng không chạm vào cơ thể mình, nhưng mà…
“Tiếp theo trả lời anh ấy thế nào?” Tư Hải Minh vẫn chưa đứng dậy, tiếp tục hỏi.
“Thì nói anh không đồng ý” Để Anh Thy bị anh giam giữ như vậy, lúc suy nghĩ có vẻ thoải mái hơn nhiều.
“Nói với anh ấy, anh đến sở cảnh sát. Những thứ khác anh ấy có hỏi cái gì, em cứ nói không biết. Tư Hải Minh dạy cô.
Để Anh Thy bị anh học một cái, hiểu rõ. Đẩy tay anh ra: “Biết rồi, anh đứng dậy được chưa?”
“Không khen thưởng anh cái gì sao, hả?” Đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Hải Minh nhìn về phía cô.
“Có cái tát này muốn không?”
“Tát xong có thể hôn một cái không? Nếu có thể thì tát thêm mấy cái đi” Gương mặt Tư Hải Minh càng ghé sát hơn, đưa cho cô đánh.
“…” Đế Anh Thy không nói gì được nữa! Cố gắng gạt tay anh ra, đứng dậy, xoay người vào phòng, đóng cửa thật mạnh. Tự ném mình lên giường.
Người này từ sáng đến tối không đến công ty, cứ lượn quanh cổ, thú vị lắm sao?
Bình tĩnh lại, trong đầu nghĩ đến những lời nên nói với Cổ Mạnh nếu lát nữa anh ấy gọi điện thoại đến…
Chương 1359
Khoảng mười phút sau, điện thoại gọi đến, giọng nói của Cố Mạnh vang lên: “Cô Đế, sao rồi?”
“Anh ấy mới từ sở cảnh sát về, sắc mặt không tốt lắm. Tôi có hỏi anh ấy chuyện của anh, anh ấy không hé miệng, bấy giờ đang ngồi một mình ngoài phòng khách…” Để Anh Thy còn chưa nói hết câu, cửa lập tức bị đẩy ra.
“..” Để Anh Thy nhíu mày nhìn anh, đầu bị kẹt à. Bên kia chắc chắn nghe thấy tiếng mở cửa. Định phát huy ngay ở hiện trường sao?
Trong nháy mắt khi cô đang sững sờ, Tư Hải Minh lại giống như không nhìn thấy cô rối rắm, lập tức chất vấn: “Gọi điện cho ai đấy?”
“…” Sắc mặt Đế Anh Thy cứng đờ, anh còn không biết cô gọi điện thoại cho ai sao? Kịp phản ứng lại nói: “Cho cô giáo ở trường học…”
Tư Hải Minh đi thẳng đến giật điện thoại.
“Này! Anh cướp điện thoại của tôi làm gì? Tư Hải Minh, anh.” Để Anh Thy cố gắng giành giật với anh. Một giây sau đã bị Tư Hải Minh đặt xuống giường: “A!”.
“Có phải lại giấu anh gọi điện thoại cho người đàn ông khác không?” Giọng nói Tư Hải Minh thay đổi trở nên đáng sợ, kiềm chế gầm nhẹ.
“Không có! Buồng ra.” Để Anh Thy vốn đang diễn kịch, bây giờ bị Tư Hải Minh đặt trên giường gần gũi như vậy, không biết là tức giận hay là gấp gáp, cả gương mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng. Lòng chống đối chính xác không sai chút nào!
“Tôi lặp lại lần nữa, trả lại điện thoại di động cho tôi.”
Một tay khác của Đế Anh Thy cố gắng với đến điện thoại di động, cắt ngang cuộc gọi, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Tư Hải Minh.
“Em diễn hay lắm, anh cũng chẳng kém gì” Ánh mắt lạnh lùng của Tư Hải Minh vừa nãy lập tức chuyển thành nuông chiều.
Để Anh Thy hít sâu một hơi, mới nhẫn nhịn không kêu lên: “Có thể đứng dậy chưa?”
“Diễn xong phim rồi, có thế.” Tư Hải Minh không do dự chút nào đứng dậy. Để Anh Thy ngồi dậy, sửa lại quần áo, đầu tóc xộc xệch. Cắn răng nhìn Tư Hải Minh. “Sao vậy, không hài lòng à?” Tư Hải Minh hỏi. Đế Anh Thy định tranh cãi với anh, phát hiện ra lời muốn nói cũng đã nói rồi, cuối cùng cứ thế nuốt xuống.
Vì nếu như nói anh cố tình, người ta chắc chắn sẽ nói mình đang diễn kịch, không nghĩ nhiều như vậy. Cô đáp lại như thế nào? Cho nên dứt khoát không nói gì hết.
Sau khi kết thúc điện thoại, Cố Mạnh đặt điện thoại bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ tối tăm.
Trong điện thoại Để Anh Thy đã nói, Tư Hải Minh tới sở cảnh sát rồi. Cho nên, nhất định anh đã biết chuyện này, mới tự mình đi đến sở cảnh sát.
Bây giờ anh còn chưa ra tay với anh ấy là vì chưa tìm thấy chứng cứ xác thực.
Hắn là cũng chưa nói chuyện này cho Để Anh Thy, dù sao bây giờ Đế Anh Thy vẫn khôi phục trí nhớ.
Động tác của anh ấy đã rất nhanh, vẫn bị Đào Sơ Tâm ảnh hưởng.
Anh ấy vạch ra kế hoạch, làm thế nào đối phó Tư Hải Minh…
Vốn dĩ Đế Anh Thy định đuổi Tư Hải Minh đi, nghĩ đến chuyện gì, hỏi: “Tư Thái Lâm bên kia quan trọng hơn sao? Cố Mạnh vẫn thường xuyên qua lại với Tư Thái Lâm… Chẳng lẽ anh ấy cố tình tiếp cận Tư Thái Lâm sao? Nói như vậy, Tư Thái Lâm sẽ gặp nguy hiểm?”
“Anh cho người theo dõi rồi, không phải lo.”
Để Anh Thy liếc nhìn anh một cái, không nói gì, dường như cô nghĩ đến chuyện gì, đều bị Tư Hải Minh làm trước mất rồi.
Cho nên, nếu thật sự Tư Hải Minh muốn cùng cô, tất cả đấu tranh đều sẽ bị giết từ trứng nước,
Lòng dạ Tư Hải Minh rất sâu, mà Cố Mạnh lại là người nham hiểm, thủ đoạn cũng không kém.
Nếu không, làm sao đến bây giờ cô mới phản ứng được sự tồn tại của Cố Mạnh có vấn đề. Nếu không phải Đào Sơ Tâm để lại một câu như vậy, cả đời này cô cũng không thể ngờ được cái chết của dì Hà lại có gì kỳ lạ.
Đi đón bọn trẻ, ngồi trên xe, Để Anh Thy nói với Bảo Nam: “Gọi Tư Thái Lâm đến đây, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm tối.”
“Vâng!” Sau khi Bảo Nam xuống xe, chạy về phía cổng trường, kéo Tư Thái Lâm đến.
Chương 1360
Tư Triều Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, khi nhìn thấy Roll-Royce cách đó không xa, nụ cười trên mặt ông ta rạng rỡ như hoa, còn làm ra vẻ đáng yêu vẫy tay.
“Chị! Anh!” Tự Thái Lâm lên xe, miệng ngọt ngoan ngoãn chào hỏi. Đế Anh Thy cười sờ đầu cậu bé: “Đi ăn cơm với bọn chị có được không?”
“Vâng, được!” Hai mắt Tư Thái Lâm lóe sáng.
Dẫn bảy đứa trẻ đi ăn cơm tối, còn đi dạo phố. Đi đến trước một cửa hàng, Để Anh Thy nói với Tư Thái Lâm: “Chị mua đồng hồ điện thoại mới cho em nhé!”
“Chị, em vẫn hay dùng cái này, không cần phải mua nữa đâu” Tư Thái Lâm nói.
Đứa trẻ tiết kiệm như vậy, thật khiến người ta đau lòng. Để Anh Thy nói: “Chị muốn nhìn thấy Tự Thái Lâm đeo đồng hồ chị mua, có được không?”
“Được rồi” Tư Thái Lâm ngoan ngoãn nói.
Để Anh Thy kéo cậu bé rời đi, bảy đứa trẻ đáng yêu cùng vào, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Ý đồ thực sự của Để Anh Thy khi đổi đồng hồ đeo tay cho Tư Thái Lâm là muốn chặt đứt liên hệ giữa cậu bé và Cố Mạnh, Đổi đồng hồ, thuận tiện đổi số luôn. Thậm chí còn cài đặt định vị.
Cổ Mạnh tiếp cận Tư Thái Lâm chắc chắn là có mục đích.
Cô phải đề phòng trước mới được.
Mua cho Tư Thái Lâm, vậy cũng phải mua cho sáu đứa trẻ, ngoại trừ màu sắc khác nhau ra, còn lại cùng một kiểu dáng.
Tư Thái Lâm cực kỳ quý trọng: “Chị, sau này ngày nào em cũng sẽ mang theo”
“Ngoan”
Sau khi quay về, khi dạy bọn trẻ, Để Anh Thy ngồi bên cạnh Tư Thái Lâm, hỏi cậu bé: “Thái Lâm, chú Cố lần trước kia có đến tìm em không?”
“Không có.”
“Cũng không gọi điện thoại sao?”
“Không có
“Chị thay đổi số điện thoại của em một lần nữa, ngoại trừ cô giáo và ba còn có bọn chị biết ra, không được nói với những người khác. Biết chưa?” Để Anh Thy dặn cậu bé.
“Chú Cố cũng không được nói sao?”
“Cũng không được nói.”
Mắt Tư Thái Lâm chớp chớp: “Biết rồi.” Cậu bé cũng không hỏi tại sao không được nói với chú Cố, dù sao chị nói thế nào thì là như thể.
Sau khi bọn trẻ đều đã ngủ, Tư Hải Minh nói: “Cố Mạnh quay về thành phố Tân rồi. Trực tiếp bỏ qua chuyện làm ăn ở đây, anh ấy cũng rất biết thời thế.”
“Từ bỏ sớm một chút, giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.”
“Không phải. Mối làm ăn bên này của anh ấy có thể nói là không liên quan chút nào đến tổng công ty, tiền tài tách biệt. Chuyện buôn bán của anh ấy rất vững vàng, cho dù có sập tiệm, cũng sẽ không liên lụy đến tổng công ty”.
“Trước đây nếu nhà họ Xa và Đào Hải Trạch thông minh như Cố Mạnh, cũng sẽ không đến mức không gượng dậy được. Mặc dù về mặt làm ăn không ảnh hưởng gì, nhưng không có nghĩa là trong lòng nuốt trôi được cơn tức này. Cổ Mạnh chắc chắn còn có chiêu sau, dù sao cũng sẽ không đợi anh lấy đi tổng công ty của anh ấy đâu!” Để Anh Thy tự hỏi.
“Anh không đợi được anh ấy làm gì nữa rồi.” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy biết, từ một loạt động tác của Tư Hải Minh có thể nhận ra được, anh đang đợi Cổ Mạnh nổi điên! Càng điện càng tốt!
Nghĩ đến chuyện gì, cô chần chừ nghĩ có nên nói không, vừa đi đến phòng khách vừa nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra: “Tư Triều Vũ bên kia, anh nhắc nhở mấy câu, đừng để đến lúc Cổ Mạnh có tiền lại chạy theo”
“Được, anh sẽ nhớ kỹ những gì em nói” Ánh mắt Tư Hải Minh sâu như đêm đen.
“…” Trong lòng Đế Anh Thy cảm thấy là lạ.
Ngay từ khi bắt đầu cô chần chứ không nói là vì cảm thấy chắc chắn Tư Hải Minh đã nói với Tư Triều Vũ từ trước rồi, cô không cần thiết lại mở miệng nữa. Nhưng mà nếu không nói, ngộ nhỡ Tư Hải Minh không dặn dò Tư Triều Vũ thì sao? Cho nên, cô vẫn nhắc nhở anh.
Những câu trả lời của Tư Hải Minh lại khiến cô có cảm giác sai lầm “anh rất nghe lời cô”! Nhưng mà cô không cần!
Để Anh Thy cảm thấy mình thật sự không phải người nữa rồi! Cô không biết rằng, Tư Hải Minh đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện từ lâu rồi.
“Cố Mạnh đi rồi sẽ còn quay lại chứ?” Để Anh Thy nói sang chuyện khác.
“Sẽ” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh sâu thẳm đến cực điểm.
Đúng, Cố Mạnh quay về thành phố Tân không bao lâu, công ty âm thanh đã bị phá hủy, tuy rằng tổn thất không lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là “Vì cái nhỏ mà mất cái lớn”!
Không cần nghĩ cũng biết là do Tư Hải Minh làm. Cũng đã đuổi đến tận thành phố Tân rồi!