Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1253
Chương 1253: Về căn hộ dì hà
Edit By Trà Nữ Lê
“Tôi nghĩ rằng, trước khi chết tôi chỉ muốn giúp anh khai rõ gánh nặng lòng, anh sẽ cảm thấy có lỗi với tôi. Đối với tôi nếu thấy có lỗi thì sẽ đối tốt với sáu đứa bé, cho dù tương lai anh có vợ và sinh con cũng sẽ nể tình “ý tốt” của tôi mà quan tâm nhiều hơn về sáu đứa nhỏ. Tôi chỉ nghĩ như vậy thôi. Tư Hải Minh, anh tại sao lại đa tình rồi? Đế Anh Thy buồn cười nói
Nói cách khác, nàng đối với anh không một chút tình ý
Sự thật như ngàn mũi dao đâm vào tim đế hô hấp của anh đều run lên, mắt đen đau khổ mà nhìn nàng “anh không tin…”
“Tin hay không bản thân anh tự rõ. Buông tay!” Đế Anh Thy không có giãy giụa, chỉ ra lệnh anh. Bởi vì nàng biết sức lực của mình không thể đấu lại anh
Những khớp ngón tay Tư Hải Minh đang nắm lấy bả vai của nàng trắng bệch, nội tâm cường đại áp chế xuống, ngón tay dần buông ra
Đế Anh Thy bất động, sắc mặt giãn nhẹ và nhẹ nhàng thở ra, vừa định quay người, một giây sau eo xiết chặt, đăỏ mắt liền bị Tư Hải Minh đưa vào trong xe. Cửa xe bịch một tiếng đóng lại
“Tư Hải Minh, anh!” Đế Anh Thy tức giận toàn thân phát run
“Nơi này không gọi được xe, anh đưa em về nội thành”
Mắt Đế Anh Thy nhìn vào cửa xe, ổn định lại nội tâm đang phẩn nộ. Thuyết phục bản thân nóng giận với anh không có ý nghĩa
Người này luôn luôn bá đạo cường thế!
“Tôi hy vọng anh nói được làm được”
Xe vững vàng chạy ra khỏi nghĩa trang, Đế Anh Thy một mực duy trì nhìn về phía ngoài cửa sổ xe với một tư thế, một cái liếc mắt cũng không cho người bên cạnh
Tư Hải Minh trừ nhìn nàng ra đều không nói một câu. Tự như bản thân là người tàng hình
Rõ ràng hiện tại Đế Anh Thy đối với anh có rất nhiều tức giận
Không quan hệ, nàng vừa khôi phục ký ức nhất thời không thể tiếp nhận, không sau anh có thể chờ
Chỉ cần nàng còn sống, anh liền có hy vọng
Xe đến nội thành, Tư Hải Minh không có nuốt lời, để Anh Thy xuống xe
Đế Anh Thy vừa đứng lên, anh nắm chặt nàng, nàng không vui “Anh muốn đổi ý sao?”
“Anh chỉ muốn nói với em, hãy chú ý an toàn, có việc hãy gọi cho anh” Tư Hải Minh mắt đen ôn nhu mà nhìn nàng
Đế Anh Thy hoàn toàn không quan tâm, dùng sức hất tay anh ra, xuống xe, cũng không quay đầu nhìn lại mà hướng thẳng vào dòng người đang qua lại
Đi được một đoạn, quay đầu không nhìn thấy xe và người nữa nàng mới thả lỏng thần kinh đề phòng ra
Đế Anh Thy cúi đầu nhìn về cổ tay mình, da thịt trắng nõn bên trên có lưu lại một vòng tròn màu đỏ nhàn nhạt
Chỉ cần Tư Hải Minh đụng vào nàng, nàng liền cảm thấy tâm rất nặng. Sao có thể gọi điện cho anh
Đế Anh Thy yên lặng một mình đi trên phố, nơi này nàng đã từng phấn đấu rất nhiều để tồn tại
Từng nhiều lần muốn rời bỏ nơi này nhưng đều thất bại, ngay cả cái chết
Nàng lại trở về, mang theo trí nhớ đầy đủ
Có đau khổ, có vui cười
Khiến cho nội tâm của nàng xáo trộn
Đế Anh Thy trờ về căn hộ của dì Hà, đi tới cửa, nàng nhìn cánh cửa đóng chặt. Ổ khóa thay bằng khóa điện tử. Mật mã không nhớ rõ, nhưng vân tay sẽ được sao?
Nàng thử đưa tay đến, một vòng màu xanh quét qua, cửa mở
Tim nàng không khỏi đập nhanh, mở cửa ra, đi vào
Bên trong bày biện tất cả đều còn nguyên, mọi thứ quen thuộc thân thiết để nàng cái mũi cay cay
Phòng ở vẫn còn nhưng chủ nhân lại không tồn tại
Nếu như dì Hà vẫn còn nàng nhất định làm cho cuộc sống của dì Hà thật hạnh phúc, giàu có…
Đế Anh Thy tiến đến từng gian phòng phát hiện bên trong có rất nhiều đồ của đàn ông, mở ngăn tủ ra còn có trang sức. Sắc mặt nàng lạnh xuống
Edit By Trà Nữ Lê
“Tôi nghĩ rằng, trước khi chết tôi chỉ muốn giúp anh khai rõ gánh nặng lòng, anh sẽ cảm thấy có lỗi với tôi. Đối với tôi nếu thấy có lỗi thì sẽ đối tốt với sáu đứa bé, cho dù tương lai anh có vợ và sinh con cũng sẽ nể tình “ý tốt” của tôi mà quan tâm nhiều hơn về sáu đứa nhỏ. Tôi chỉ nghĩ như vậy thôi. Tư Hải Minh, anh tại sao lại đa tình rồi? Đế Anh Thy buồn cười nói
Nói cách khác, nàng đối với anh không một chút tình ý
Sự thật như ngàn mũi dao đâm vào tim đế hô hấp của anh đều run lên, mắt đen đau khổ mà nhìn nàng “anh không tin…”
“Tin hay không bản thân anh tự rõ. Buông tay!” Đế Anh Thy không có giãy giụa, chỉ ra lệnh anh. Bởi vì nàng biết sức lực của mình không thể đấu lại anh
Những khớp ngón tay Tư Hải Minh đang nắm lấy bả vai của nàng trắng bệch, nội tâm cường đại áp chế xuống, ngón tay dần buông ra
Đế Anh Thy bất động, sắc mặt giãn nhẹ và nhẹ nhàng thở ra, vừa định quay người, một giây sau eo xiết chặt, đăỏ mắt liền bị Tư Hải Minh đưa vào trong xe. Cửa xe bịch một tiếng đóng lại
“Tư Hải Minh, anh!” Đế Anh Thy tức giận toàn thân phát run
“Nơi này không gọi được xe, anh đưa em về nội thành”
Mắt Đế Anh Thy nhìn vào cửa xe, ổn định lại nội tâm đang phẩn nộ. Thuyết phục bản thân nóng giận với anh không có ý nghĩa
Người này luôn luôn bá đạo cường thế!
“Tôi hy vọng anh nói được làm được”
Xe vững vàng chạy ra khỏi nghĩa trang, Đế Anh Thy một mực duy trì nhìn về phía ngoài cửa sổ xe với một tư thế, một cái liếc mắt cũng không cho người bên cạnh
Tư Hải Minh trừ nhìn nàng ra đều không nói một câu. Tự như bản thân là người tàng hình
Rõ ràng hiện tại Đế Anh Thy đối với anh có rất nhiều tức giận
Không quan hệ, nàng vừa khôi phục ký ức nhất thời không thể tiếp nhận, không sau anh có thể chờ
Chỉ cần nàng còn sống, anh liền có hy vọng
Xe đến nội thành, Tư Hải Minh không có nuốt lời, để Anh Thy xuống xe
Đế Anh Thy vừa đứng lên, anh nắm chặt nàng, nàng không vui “Anh muốn đổi ý sao?”
“Anh chỉ muốn nói với em, hãy chú ý an toàn, có việc hãy gọi cho anh” Tư Hải Minh mắt đen ôn nhu mà nhìn nàng
Đế Anh Thy hoàn toàn không quan tâm, dùng sức hất tay anh ra, xuống xe, cũng không quay đầu nhìn lại mà hướng thẳng vào dòng người đang qua lại
Đi được một đoạn, quay đầu không nhìn thấy xe và người nữa nàng mới thả lỏng thần kinh đề phòng ra
Đế Anh Thy cúi đầu nhìn về cổ tay mình, da thịt trắng nõn bên trên có lưu lại một vòng tròn màu đỏ nhàn nhạt
Chỉ cần Tư Hải Minh đụng vào nàng, nàng liền cảm thấy tâm rất nặng. Sao có thể gọi điện cho anh
Đế Anh Thy yên lặng một mình đi trên phố, nơi này nàng đã từng phấn đấu rất nhiều để tồn tại
Từng nhiều lần muốn rời bỏ nơi này nhưng đều thất bại, ngay cả cái chết
Nàng lại trở về, mang theo trí nhớ đầy đủ
Có đau khổ, có vui cười
Khiến cho nội tâm của nàng xáo trộn
Đế Anh Thy trờ về căn hộ của dì Hà, đi tới cửa, nàng nhìn cánh cửa đóng chặt. Ổ khóa thay bằng khóa điện tử. Mật mã không nhớ rõ, nhưng vân tay sẽ được sao?
Nàng thử đưa tay đến, một vòng màu xanh quét qua, cửa mở
Tim nàng không khỏi đập nhanh, mở cửa ra, đi vào
Bên trong bày biện tất cả đều còn nguyên, mọi thứ quen thuộc thân thiết để nàng cái mũi cay cay
Phòng ở vẫn còn nhưng chủ nhân lại không tồn tại
Nếu như dì Hà vẫn còn nàng nhất định làm cho cuộc sống của dì Hà thật hạnh phúc, giàu có…
Đế Anh Thy tiến đến từng gian phòng phát hiện bên trong có rất nhiều đồ của đàn ông, mở ngăn tủ ra còn có trang sức. Sắc mặt nàng lạnh xuống