- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 812
- Cập nhật
Một quyết định khó khăn
Đứng tựa người vào gốc cây cổ thụ, cảnh sát trưởng Lê Phong có cái cảm giác khó chịu như một người phải bỏ một bữa ăn trong ngày hay đứng trước một quyết định mà ông chẳng muốn nhúng tay vào chút nào cả. Lê Phong đăm đăm nhìn xác chết gẫy gập, co quắp của Vũ Long dưới hố sâu khoảng chừng mười lăm thước dưới chân chàng. Xác chết giống như một món đồ chơi mà người ta đã chán và liệng nó đi, làm cho nó tan nát để khỏi phải nhìn thấy lại nữa.
Cảnh sát trưởng Lê Phong xoay đầu nhìn người phụ tá của ông, thiếu uý Trần Thu và Phạm Hải đang đi xuống đồi về phía nhà tù mà Phạm Hải sẽ bị nhốt chờ đến ngày ra Tòa. Hai người đàn ông biến dần sau các lùm cây và Lê Phong lại chăm chú nhìn lại xác chết của Vũ Long như muốn tìm ra một giải đáp cho bài toán nhức đầu đang ám ảnh tâm trí chàng.
Rồi tất cả những người ở trong cái thành phố nhỏ xíu này sẽ biết những gì Phạm Hải đã làm.Mọi người sẽ xôn xao bàn tán và ai cũng sẽ đồng ý là câu chuyện ngày hôm nay không thể nào tránh được.. Phạm Hải sẽ bị Tòa xét xử, sẽ bị kết tội và sẽ bị đem vào nhốt tại nhà tù Gaybriar, một nhà tù được dành riêng cho những người điên phạm tội giết người.
Lê Phong liệng mạnh điếu thuốc đang hút dở xong lại bồn chồn châm điếu khác ngay. Bây giờ thì ông bắt buộc phải nhìn thẳng vào sự việc.Thứ nhất Vũ Long đã chết hẳn, thứ hai chính Phạm Hải nhìn nhận đã giết chết Vũ Long , thứ ba Phạm Hải là bạn của Lê Phong.Thật ra chỉ có chi tiết này là điều đang làm bận lòng ông cảnh sát trưởng.Ông ta nhớ lại làm sao một một thanh niên nhút nhát , sợ hãi như một con thú hoang đã tìm được nơi ông lòng tin yêu và nhờ ông ta. Phạm Hải luôn luôn tìm kiếm sự có mặt của Lê Phong và nói cho ông ta nghe tất cả những sự lo sợ hay thiếu hiểu biết của anh ta. Lê Phong đã hưởng được sự tin cậy đó nhờ vào lòng kiên nhẫn vô bờ cũng như sự dịu dàng, hiểu biết của chàng dành cho Phạm Hải. Hình như tất cả dân cư trong cái thành phố nhỏ bé này đều thương mến ông cảnh sát trưởng và một vài người đã tỏ ý lo ngại cho ông khi thấy ông quá thân mật và hay chăm sóc đến một người như Phạm Hải. Theo họ thì Lê Phong nên xa lánh một người không được bình thường như Hải vì hắn có thể trở thành một tên nguy hiểm không biết vào lúc nào.
Trái lại, từ thâm tâm, chàng nghĩ rằng, Phạm Hải đã tìm đến chàng như những con mèo hoang đi lạc vẫn thường làm.Linh tính báo cho nó biết ràng chàng là một người nó có thể tin cậy, thương yêu được. Ông Trời hình như đã sinh ra Lê Phong cho những người như Phạm Hải tìm đến.
Tất cả mọi chuyện xảy ra thật rõ ràng và câu chuyện cũng thật là giản dị. Vậy mà nó đã làm cho Lê Phong vô cùng bối rối và chàng đã dừng lại bờ rừng này đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Chàng phân vân không biết mình phải nên làm gì , hảy để sự việc tiến hành một cách bình thường như trong những vụ án khác hay tự chàng phải tìm ra một giải pháp ' đầy tình người hơn mà không làm hại gì đến nền công lý và sự an ninh của những người dân đang sống trong thành phố này.
Môt lần nữa Lê Phong nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra cách đây khoảng hai tiếng đồng hồ.
Giữa sáng hôm nay, Lê Phong đag ngồi làm việc của sở cảnh sát. Bàn giấy của chàng được kê trong một góc phòng. Chàng đang ngủ gà ngủ gật thì chợt nghe tiếng chân quen thuộc bước vào.Ngẩng đầu lên, chàng trông thấy Phạm Hải đang đứng ở cửa phòng, chàng ra dấu cho anh ta đến gần bàn giấy và lên tiếng;
- Vào đây cho mát em. Ở ngoài trời chắc là đang nóng dữ lắm phải không?
Phạm Hải không trả lời. Anh ta đăm đăm nhìn ông bạn bằng đôi mắt vừa buồn vừa u uẩn hơn thường ngày. Phạm Hải bước từng bước một đến gần bàn giấy của Lê Phong. Phạm Hải là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, có thể liệt anh ta vào hạng đẹp trai. Mái tóc đen nhánh của anh bị nắng đốt cháy thành một mầu hung hung đỏ. Cái nhìn buồn bã của anh làm cho anh ta giống như một mảng sơn chói chang trên một bức tường của một căn nhà bị bỏ hoang. Một ngày nào đó trong quá khứ, bổng nhiên trí óc của anh ngưng hoạt động trong khi thể xác vẫn tiếp tục nẩy nở theo tuổi đời. Giọng nói của Phạm Hải giờ đây thật trầm buồn.
- Ngồi xuống đâ đi Hải. Trời hôm nay đẹp quá hả?
Phạm Hải ngồi xuống ghế, mắt không rời khỏi khuôn mặt của Lê Phong. Ông này thì đang cố quên sự đau nhức đang hành hạ các lóng xương trên bàn tay của ông. Căn bệnh tê thấp này thật là một căn bệnh khó chịu.Nó như một tên trộm lành nghề, nó lấy dần của ta những cử chỉ nho nhỏ. Vì căn bệnh quái ác này, ông cảnh sát trưởng đâm ra ghét trời mưa và sự nhanh nhẹn của các cảnh sát viên khác khi họ đang xử dụng súng. Họ chỉ vần nhắm mục tiêu rồi bấm cò súng dể dàng chứ đâu có phải khó khăn như chàng. Vả lại, bệnh tê thấp cũng cho ta biết là tuổi thanh xuân đã đổi qua và tuổi già đang từ từ bước đến..
- Tôi đến để nói với ông rằng tôi đã bắn Vũ Long và nó đã chết...Phạm Hải trả lời.
Lê Phong xếp hai chân vào dưới ghế ngồi, chàng nghiêng mình về phía chàng thanh niên và lấy một giọng thật nghiêm trang để hỏi chuyện anh này.Chàng cố gắng không để lộ một cử chỉ nào có thể tố cáo sự lo sợ đang xâm chiếm lòng chàng.
- Em đã giết Vũ Long thật à?
Phạm Hải chỉ im lặng gật đầu
- Này em, không bịa chuyện để kể cho tôi nghe đó chứ?-Lê Phong lo lắng hỏi tiếp-Có thật là Vũ Long đã chết không?
- Đúng như vậy thật mà!
- Vậy anh ta chết rồi sao?
- Hắn không còn cử động nữa!
- Bây giờ...bây giờ...Vũ Long đang ở đâu?
- Ngoài kia kià, ngoài bờ rừng đó...
Nói xong Phạm Hải buông thỏng đôi bàn tay xuống đầu gối.Lê Phong chợt để ý đến dấu máu trên cánh tay của anh ta. Đúng là dấu máu thật rồi! Nhưng Phạm Hải là một thanh niên rất sợ hãi sự săn bắn và nó rất ghét nhìn đến những võ khí giết người. Lê Phong buông một tiếng thở dài và nhăn nhó hỏi tiếp:
- Tại sao em lại giết nó vậy Hải?
Anh chàng này chỉ biết lắc đầu.
- Ở đâu mà em có súng vậy?
- Đó là súng của Vũ Long. Hải nhún vai trả lời.
- Súng của Vũ Long?
- Vâng!
- Vậy đó chỉ là một tai nạn phải không? Lê phong hỏi bằng một giọng chứa chan hy vọng.
- Không...Tôi muốn giết anh ta và tôi đã làm điều đó.... Tôi sung sướng mà làm được điều đó..
-Thu! Lê Phong gọi lớn.
Tiếng giày bốt vọng lại từ phía sau căn nhà đi đến. Trần Thu, người phụ tá của ông cảnh sát trưởng bước vào phòng nhưng đứng lại ngay khi có sự hiện diện của Phạm Hải. Nhìn bộ mặt bối rối của Lê Phong anh ta chọn sự im lặng.
- Phạm Hải thú nhận vừ giết chết Vũ Long, Lê Phong vừa nói vừa nhìn những vết máu khô đen trên ngón tay của Hải.
Thu chu mồm lại và huýt gió xong nhìn Phạm Hải một cách hiểu biết:
- Vụ này xẩy ra khi nào vậy?
- Kể cho chúng tôi nghe câu chuyện từ đầu đi Hải- Lê Phong hỏi bằng một giọng khá lớn.
- Cách đây nữa giờ. Tôi đã đến báo cho ông biết ngay đó.
Phạm Hải vắn tắt trả lời xong lại chìm vào sự im lặng u buồn thường ngày của nó. Hai mắt Hải lại chăm chú nhìn vào những ngón tay đầy máu đã khô đen.
-Tôi thành thực chia buồn với anh,anh Lê Phong ạ! Anh đã làm tất cả những gì có thể làm được để giúp đở anh Hải.
Ngẩng đầu lên, Lê Phong như nhìn thấy trong mắt của người phụ tá một tia an ủi.
- Vâng, tôi đã làm hết sức của tôi. Lê Phong lẩm bẩm nói môt mình- Tôi đã cố gắng hết sức mặc dù kết quả đạt được thật là ít ỏi. Tôi đã dạy cho thằng bé làm sao lợp được một mái nhà bị dột, tôi đã dạy cho nó tự mình làm lấy một bửa cơm.Tôi đã cố gắng dạy nó làm sao giữ được cho mình lòng tự trọng, yêu thương sự thật và yêu thương người khác. Tôi cũng nhét cả một mớ lý thuyết vào đầu óc nó nữa, những lý thuyết mà nhiều khi chính tôi cũng không hiểu nó muốn nói lên sự gì. Tôi đã làm hết sức của tôi và hôm nay tôi biết được rằng tôi chưa làm đầy đủ.
Lê Phong nhìn lại Phạm Hải đang ngồi yên trên ghế, đầu cúi xuống, hai vai buông thỏng như một người đã biết rằng mình thua cuộc và chờ hậu quả của những việc làm của mình. Lê Phong hiểu chàng thanh niên này chưa được trưởng thành, anh ta vẫn chỉ là một đứa trẻ con mà thôi. mà thật vậy, cả thành phố này đều xem anh ta như một đứa trẻ mà thôi, họ quên mất đôi tay rắn chắc, dáng người vạm vở của anh để chỉ còn nhớ đến nụ cười rạng rỡ của anh khi nhìn thây một con bướm đẹp muôn màu đang lặng lờ bay trong nắng ,hay khi anh ta nghe được một tiếng cười trong sáng tươi vui vọng lại trong một đêm hè.Mười lăm năm trước, khi mẹ anh ta bỏ rơi anh ta và đi mất, Phạm Hải chỉ còn một bà dì già nua để lo lắng cho anh. Và khi bà dì chết đi Phạm Hải chỉ còn lại với anh một con chó săn mà anh ta hết lòng thương yêu. Con chó đã đi theo anh ta khắp nơi, từ những ngọn đồi đầy hoa cho đến những cánh đồng đầy tuyết trắng giữa mùa Đông lạnh buốt. Con chó săn đó là vật sở hữu duy nhất và yêu quý nhất của anh ta. Lê Phong ngừng lại dòng suy tư để nhớ lại lời Phạm Hải đã thú nhận với chàng:" Tôi đến để nói với ông là tôi đã bắn Vũ Long và hắn đã chết".
- Tại sao hắn lại làm vậy hở trung úy?-Thu hỏi chàng- hắn có nói nguyên do nào đưa đến việc làm đó không?
- Không, hắn chỉ nói cho tôi nghe những gì mà hắn đã làm:hắn đã lấy súng của Vũ Long và bắn anh ta. Đó là tất cả những gì mà hắn đã nói, hắn không nói hay không thể nói tại sao.
Người cảnh sát trưởng buồn bả nghĩ thầm là hình như đối với mọi người chỉ cần hai chữ "tại sao' thôi cũng đủ buộc tội một người , họ không cần hỏi và biết đến hai chử 'nguyên nhân" đưa đến việc làm đó.Họ không suy nghĩ nhiều hơn, họ chỉ cần biết tên sát nhân đã dùng thứ gì, dao hay súng để giết chết người là đủ. Hai chử " nguyên nhân" đối với mọi người hình như quá thừa thải..
- Biết đâu hắn ta chỉ muốn tự vệ?- Thiếu uý Thu mớm lời....
Lê Phong cũng nuôi hy vọng như vậy. Những ngón tay của chàng cứng ngắc, chàng không hiểu sự đau đớn này có bất chợt biến đi vào một ngày nào không? Chàng đút vội hai tay vào túi quần làm như chàng mắc cở với sự đau đớn này xong từ từ đứng lên:
- Hải đưa chúng tôi đến bìa rừng ngay bây giờ nghe! Tới đó em sẽ kể cho chúng tôi nghe tất cả những gì đã xảy ra - Lê Phong dịu dàng nói với Hải..
Hải lặng lẽ đứng lên và đi về phía cửa. Lê Phong bước vòng qua bàn làm việc, Thu bước theo và cả ba đi ra khỏi sở cảnh sát dưới ánh nắng chói chang của mặt trời lúc ban trưa.Phải mất đến 40 phút cả ba mới đến được bìa rừng. Phạm Hải dừng lại ở góc bên trái. Ở đó cây cối thưa thớt và mặt đất lún sâu xuống như hình một cái mâm lớn. Cả ba người đàn ông đều nhìn xuống cái thi thể đã gẩy gập ở dưới một cái hố sâu chừng 15 thước ở cạnh bìa rừng.
- Có một lần hắn đã cho tôi tiền để tìm cho hắn một nơi nào mà thú rừng hay đến.
Hình như Lê Phong không nghe những gì mà Phạm Hải vừa nói. Ông ta đang nhớ lại lời khoe của Vũ Long với tất cả mọi người là ông ta muốn làm gì cũng được. Câu ông ta thường nói là " Đối với tôi, tiền bạc nói và tôi chỉ nghe theo lời nó".Câu nói đó thường kèm theo một tràng cười khoái trá đầy tự mãn. Thái độ đó đã làm cho ông cảnh sát trưởng Lê Phong bực bội không ít, không kể đến cái nhìn cao ngạo và lạnh lẻo củ Vũ Long.
- Em đợi ở đây- chàng nói với Phạm Hải- Xoay qua thiếu úy Thu chàng nói tiếp:Tôi xuống dưới đó xem cho rỏ, anh đứng đây với thằng Hải.
Vừa cẩn thận đi xuống con dốc nguy hiểm, Lê Phong tự hỏi sao mình lại chịu khó làm một việc mệt nhọc như vậy. Nhưng thật ra chàng đã biết trước câu trả lời. Tại vì chàng muốn tự mình quan sát và hiểu rõ câu chuyện. Phải chắc chắn mạch máu ở tay Vũ Long không còn nhịp nữa khi đó Lê Phong mới tin là Phạm Hải đã giết chết Vũ Long.
Mặ dù cố ý đi thật chậm nhưng rồi Lê Phong cũng đến được chổ xác chết của Vũ Long. Chỉ cần có vài phút, Lê Phong đã cúi xuống quan sát cái xác vô hồn của Vũ Long. Cái xác gảy hết tất cả tay chân, cổ bị vẹo qua một bên nhưng nó không làm cho Lê Phong ghê tởm. Chàng chỉ đau đớn nghĩ rằng Phạm Hải đã làm điều đó. Người nằm co quắp dưới chân chàng thật sự đã chết hẳn rồi.
Khuôn mặt đầy ưu tư, Lê Phong đứng hẳn lên và nhìn về phía Phạm Hải và Trần Thu đang im lặng nhìn chàng. Leo hố để lên lại đất liền khó khăn gấp mấy lần khi leo xuống. Lê Phong có cảm tưởng là chàng leo lên được một bước thì chân chàng lại bị tuột xuống hai bước. Nhưng rồi nhờ đôi tay rắn chắc của người phụ tá chàng cũng leo lên được lại bờ rừng.
- Hắn ta chết thật rồi- Phong nói với Thu- Ủa mà thằng Hải đâu rồi? Chàng vừa nói vừa nhìn quanh cố gắng lấy lại nhịp thở đều đặn của mình.
- Hắn mới đứng đây chừng một phút mà!...hay là...
- Hắn ở đằng kia kìa- Lê Phong ngắt lời.
Chàng vừa nhìn thấy Hải cách đó chừng mười thước.Hắn ta đang cúi xuống một vật gì mà Phong không làm sao trông thấy được vì một phiến đá lớn chắn mất tầm mắt của chàng.
- Chúng ta đến gặp Hải đi!
Nếu Hải có biết hai người cảnh sát đang đi đến gần nó thì nó cũng không để lộ ra mặt.Chỉ cho đến khi người cảnh sát trưởng đến đứng gần bên nó và gọi tên nó hai lần thì làm như khi đó nó mới biết có người đứng gần.
- Em ôm cái gì trong tay vậy? Lê Phong hỏi Hải-Câu hỏi thật thừa vì chàng đã trông thấy cái mà Phạm Hải đang ôm trong tay.
- Đây là con Milou, thằng bé trả lời mắt không rời khỏi thân thể đẩm máu của con chó mà nó yêu quý nhất đời. Nó chết rồi!
- Kể lại cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra đi.-Người cảnh sát hỏi Hải bằng một giọng đầy cảm xúc.
- Milou khi nào cũng thích hoạt động- Hải giảng giải, một thóang vui tươi hiện lên trong đôi mắt trầm buồn của nó- Nó không muốn làm chuyện gì bậy cả, nhưng nó ưa chạy trước tôi và Vũ Long. Ông này đã nổi giận khi nó rượt theo một con thỏ rừng mà ông ta muốn bắn.Ông ấy la hét Milou om xòm và Milou đã chạy lại trước mặt ông ta , vừa chạy vừa sủa.Rồi thì ông Long đã lấy bàn tay có cầm cây súng săn của ông ta và hất mạnh con Milou ra ngoài xa. Trời ơi, nếu các ông nghe được tiếng kêu đau đớn thảm thiết của con chó của tôi....
Lê Phong nhìn thân hình bất động của con chó trong tay thằng bé.
- Rồi chuyện gì đã xảy ra sau đó?
Chàng hỏi tiếp mà không dám ngẩng mặt lên, chàng sợ gặp đôi mắt của thằng Hải.
- Tôi chạy ngay đến chổ con Milou nhưng nó đã gần chết rồi. Hình như xương sống của nó đã bị gẫy. Vũ Long nói là ông ta rất tiếc chuyện đã xảy ra và ông ấy bằng lòng bồi thường thiệt hại cho tôi.- Hải nói bằng một giọng vừa ngạc nhiên vừa hận thù.Tôi nghĩ thầm "Ừ phải rồi, ông phải trả giá cái chết của con Milou của tôi".Khi đó hai con mắt của Milou gần như đã gần khép kín lại rồi. Tôi cướp khẩu súng trên tay ông Long, ông ấy thụt lùi nhưng tôi đã bắn theo ông Long hai phát và ông ấy ngả xuống hố . Sau đó Milou chết ngay, tôi vất vội khẩu súng....
Phạm Hải thở dài một cách đau đớn. nó nhìn theo những đám mây trắng đang trôi trên trời và nói tiếp:
- Các ông hiểu không, Milou nó nhìn tôi như thúc giục tôi phải làm một cái chi cho nó. Vì vậy....
Bứớc lên một bước, Lê Phong nói một câu thật nhỏ đến nổi Trần Thu phải lắng tai lắm mới nghe nổi:
- Tôi sẽ đem khẩu súng về cho- chàng vừa nói vừa đưa tay lấy cái khăn tay mà Thu đưa cho chàng- Thiên hạ sẽ nghĩ bậy nếu họ thấy anh đem khẩu súng và thằng bé về bót cảnh sát. Giờ thì anh hảy đem thằng Hải đi và để cho nó chôn cất con chó xong đã. Tôi sẽ gặp anh lại sau.
Đã một giờ trôi qua từ lúc Thu và Phạm Hải rời khỏi bìa rừng này vậy mà Lê Phong vẫn đứng dựa người vào cây cổ thụ và nhớ lại những gì đã xảy ra..
Phạm Hải là một đứa trẻ sinh ra dưới một ngôi sao xấu. Nó bị thiệt thòi đủ thứ. Chuyện đời thì quá rõ ràng không còn gì để hối cải.Vừa ra đời nó đã bị đời bỏ rơi, mẹ nó đã bỏ nó rồi lại đến cha nó xong lại đến người dì.của nó. Thiên nhiên đã phản bội nó khi cho nó làm người nhưng lại là một người không hoàn toàn.Hai mươi tuổi nó có sự thông minh của một đứa bé lên mười. Mẹ nó thì bỏ nó đi mất, dì nó chết đi để lại nó bơ vơ trong cuộc đời.Còn cha nó, người cha mà Phạm Hải chưa bao giờ biết mặt đã phản bội nó bằng cách trốn tránh trách nhiệm của ông đối với nó và sự im lặng của ông từ khi chỉ còn mình nó trên đời sống này. Nhưng con chó Milou chưa bao giờ phản bội thằng nhỏ, và trước đôi mát nhìn của nó cho thằng bé trước khi nó chết, Phạm Hải chỉ còn nghĩ đến cách trả thù.
Nhưng giờ Lê Phong biết rõ là Phạm Hải đã thất bại trong sự trả thù đó. Sau khi quan sát kỹ xác của Vũ Long , Lê Phong biết rằng ông này không bị trúng một viên đạn nào cả.
Lê Phong dựng lại trong đầu câu chuyện đã xảy ra. Phạm Hải đã chụp đại cây súng mà nó chưa bao giờ xử dụng và bắn vào Vũ Long. Ông này quá kinh hoàng đã thụt lùi và trượt chân rơi xuống hố. Máu dông trên những ngón tay của Hải giờ thì ông cảnh sát trưởng biết rằng đó chỉ là máu của con chó Milou. Vì vậy, Phạm Hải sẽ không bị Tòa án xét xử về tôi giết người mà sẽ ghép nó vào một tội nhẹ hơn. Như vậy thằng bé sẽ biết ngay là nó đã không làm được điều mà con chó Milou thương yêu xin nó làm trước khi chết.
Chỉ làm sao mà Lê Phong làm cho Phạm Hải bị kết án về một tội mà nó muốn phạm phải nhưng đã thất bại. Đó là giết chết Vũ Long. "trường hợp bị ghép vào tội nào cũng không cho thằng bé một hy vọng nào cả". Xữ xong rồi, Phạm Hải cũng sẽ bị gởi đi sống suốt đời trong nhà tù Graybriar, một nhà tù dành cho người điên Phạm pháp.. Lê Phong liền quyết định ngay. Với chiếc khăn tay của thiếu úy Thu chàng lượm khẩu súng lên và nhìn vào băng đạn. Nó còn hai viên. CHÀNG KÊ SÚNG LÊN VAI, NHẮM THẬT KỸ XÁC CHẾT CỦA VŨ LONG VÀ BẮN HAI VIÊN . Hai viên đạn trúng ngay vào trái tim đã ngừng đập. Xác của Vũ Long nảy lên khi bị đạn trúng vào.
Lê Phong hạ thấp khẩu súng xuống. Mặt trời đã sưởi ấm và chàng ngạc nhiên thích thú khi cảm thấy các ngón tay đang bị tê thấp hành hạ của chàng đã lấy lại được sức mạnh và sự mềm dẻo của nó. Chàng chạy thật nhanh xuống đồi để đi tìm Trần Thu và nhắc anh cho Phạm Hải ăn trưa.
Lòng người cảnh sát trưởng thật thanh thản, hình như chàng vừa làm được một việc đáng làm....
Bình luận facebook