Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Vậy đây có được tính là hẹn hò không?
Trình Chu đưa Cố Kiều đến một quán Karaoke gần trường nhất. Bên trong rất đông, nhiều người là học sinh chơi chưa đã trong bữa tiệc đón năm mới tại trường, nên đến đây để tiếp tục.
Trình Chu thuê một phòng bao, kéo Cố Kiều vào trong rồi gọi thêm một ít đồ ăn vặt. Đĩa trái cây và đồ ăn vặt trong quán karaoke đắt gấp mấy lần khi mua ở ngoài, Cố Kiều đau lòng mất một lúc sau đó mới ngồi xuống ăn.
“Thích hát loại nhạc gì?” Trình Chu ngồi bên cạnh màn hình chọn bài hát, hỏi.
“Em á, chẳng phải là anh không biết, hát thì lạc điệu, lạc tận đi đẩu đi đâu.” Cố Kiều bỏ một quả nho vào miệng: “Ngọt quá, anh tiểu Chu, anh cũng ăn đi này.”
“Trước đây không phải lúc nào anh cũng chê giọng hát của em sao, còn không cho em hát bên cạnh anh, cứ hát là anh sẽ bịt miệng em lại còn gì.” Cố Kiều tiếp tục nói.
“Bây giờ anh muốn nghe rồi, được không?” Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái.
“Đàn ông các anh đúng là thay đổi như chong chóng.” Cố Kiều vặt thêm một quả nho, đi đến bên cạnh Trình Chu, bảo anh há miệng ra.
“Không ăn, không muốn ăn.” Trình Chu nói: “Em hát cùng Tần Dịch là bài nào?”
Cố Kiều nói ra một cái tên khá phổ biến, Trình Chu liền chọn một bài khác, là bản tình ca kinh điển.
Cố Kiều lén lút mỉm cười, cố ý hỏi: “Ồ, đây chẳng phải bài hát dành cho các cặp đôi yêu nhau sao, không được, nếu hát chẳng phải sẽ thành một đôi à?”
Cô nói xong lại cong môi nhìn anh.
Trình Chu đưa cho Cố Kiều một chiếc micro: “Bảo em hát thì hát đi, nói nhiều vậy làm gì?”
Cố Kiều có chút ngượng ngùng, giảo hoạt nói: “Tiểu nữ thà bán thân chứ không bán nghệ.”
Trình Chu liếc nhìn cô: “Còn nói nữa là anh tách lời cho em tự hát đó.”
Cố Kiều vội vàng cầm micro lên: “Đừng, đừng, đừng.”
Trong khi hai người nói chuyện, bài hát cũng đã phát được một nửa, Cố Kiều nhìn vào màn hình LCD và bắt đầu hát theo. Không tách lời, nên dường như không nghe ra cô đang hát lạc điệu. Đến câu hát của phái nam, cô quay sang nhìn Trình Chu bằng ánh mắt háo hức, nhưng anh lại để micro sang một bên, dựa người trên sofa, hoàn toàn không có ý định chuẩn bị hát.
“Em vẫn nên hát nhạc thiếu nhi thì hơn, nhạc thiếu nhi sẽ ít bị lạc điệu.” Cố Kiều đi tới nhấp vào một bài hát thiếu nhi, nói: “Hay là gọi thêm đám Triệu Hà, Thôi Cửu và Lộ Nhiễm tới nhé, đông người càng vui.”
Cô thì hát lạc điệu, cộng thêm anh lại chẳng muốn hát, khiến bầu không khí xung quanh không biết phải dùng từ gì để diễn tả cho đúng.
Trình Chu xua tay: “Không, anh muốn yên tĩnh.”
Ngài muốn đến bất cứ đâu để được yên tĩnh thì hiệu quả cũng tốt hơn nhiều so với việc đến quan karaoke đó.
Cố Kiều “gào thét” thêm vài bài hát thiếu nhi, đến khi mệt thì ngồi ra ghế sofa ăn bỏng ngô. Trên màn hình LCD không phát bài hát nào nữa, cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhai đồ ăn của Cố Kiều.
Trình Chu vẫn luôn nằm trên ghế, anh nghiêng mặt, nhìn Cố Kiều, trong miệng cô nhét đầy bỏng ngô, hai má phồng phồng, nhìn như chú sóc nhỏ.
“Sau này không được phép hát cùng bất cứ người đàn ông nào khác.” Trình Chu nói: “Lạc điệu lạc đi tận đâu thế này, sẽ khiến người ta hát sai theo luôn mất.”
“Vậy anh cũng quan tâm tới Tần Dịch đó chứ, sợ em làm cậu ấy hát sai nhạc phải không?” Cố Kiều tiến đến bên cạnh Trình Chu cũng nằm xuống sofa cùng anh.
Trình Chu quay mặt đi, ánh mắt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Bớt nói năng bậy bạ đi.”
Hai người nằm như vậy một lúc, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đột nhiên Trình Chu nói: “Có thể đừng chơi với Tần Dịch nữa được không?”
Cố Kiều mỉm cười, đáp: “Không thể, cậu ấy chẳng có bạn bè, có những lúc thực sự cô đơn.”
Trình Chu quay mặt lại, nhìn Cố Kiều, nói: “Chỉ vì việc này thôi sao?”
Cố Kiều trả lời: “Không riêng gì điểm này, chủ yếu là do con người cậu ấy rất tốt.” Thấy sắc mặt Trình Chu không tốt lắm, cô vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, anh tiểu Chu của em vẫn là tốt nhất.”
Nhưng hiển nhiên Cố Kiều không hề hay biết rằng câu nói vừa rồi của mình đã đắc tội với Trình Chu, cô dịch người lại, cơ thể dựa gần người anh. Ánh đèn trong quán Karaoke lờ mờ, mơ hồ, liên tục thay đổi màu sắc, hiện tại đang là ánh sáng hồng, giữa không gian nhỏ hẹp, toàn bộ không khí dường như đều đang toát lên hơi thở tình ái mê người. Hình dạng của ánh đèn chiếu xuống mặt đất còn là hình trái tim.
Cố Kiều nghiêng đầu, chăm chú ngắm nhìn gương mặt Trình Chu. Trên mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt, đôi mắt hoa đào màu trà nhìn lên ánh đèn trên mép trần nhà, không biết đang suy nghĩ điều gì mà lông mày hơi nhíu lại.
Cố Kiều đưa tay qua, di qua di lại, năm ngón tay khép chặt, mỉm cười nói: “Xem này, đây là chiếc bàn ủi, bây giờ em đang muốn ủi đồ, chỗ nào nhăn sẽ ủi chỗ đó.”
Cô nói xong liền quỳ trên ghế sofa, đưa tay lên vuốt vuốt vị trí lông mày Trình Chu, lướt qua lướt lại mấy lần, cuối cùng cũng có thể ủi phẳng. Nhưng vẫn không thể thu tay lại, vì kìm không được muốn chạm vào khuôn mặt anh. Từ mắt đến mũi, xuống đôi môi vừa vặn, không mỏng không dày, trời sinh đã thích hợp cho việc hôn.
Trình Chu nâng mắt nhìn cô: “Bỏ tay em ra.”
Nhưng Cố Kiều không muốn, cô cứ thế vuốt ve trên đôi môi anh vài lần. Điều này nhắc anh nhớ lại việc mình đã lén lút làm với cô khi cô đang ngủ, khiến cảm giác hổ thẹn đột nhiên dâng lên trong lòng.
“Anh tiểu Chu, em đã nằm mơ tới mấy lần, em mơ mình hôn một người.” Cố Kiều vừa nói, ngón tay vừa di chuyển trên môi anh, hết lần này lại lần khác.
“Hả?” Trình Chu hỏi. Anh nhìn cô, bộ dạng của cô lúc này trông không hề giống cô em gái nhà bên chút nào, ánh mắt đem theo vẻ quyến rũ mê hồn, không biết có phải do ánh đèn mơ hồ trong phòng lúc này hay không.
“Với một người đàn ông không quen biết.” Cô nhỏ giọng nói.
Ngay giây tiếp theo, môi cô đã bị chặn lại, anh đè cô xuống, giam cầm cô vào lưng ghế sofa. Anh hôn cô, giống như mấy lần trước đó, chỉ có điều biết cô đang tỉnh táo, nên sự thận trọng ấy đã hoàn toàn biến mất, vừa dịu dàng lại đem theo vài phần bá đạo. Trước khi Cố Kiều kịp phản ứng lại, anh đã tách ra khỏi người cô. Nụ hôn ngắn ngủi nhưng mãnh liệt.
Khuôn mặt Cố Kiều đỏ bừng, cảm thấy nóng rát, tim đập mỗi lúc một nhanh, khi ngẩng đầu lên nhìn anh, môi khẽ mấp máy nhưng không biết nên nói gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Trình Chu đứng dậy, nói: “Hát khó nghe chết đi được, về thôi.” Nói xong, anh nhặt chiếc áo khoác trên thành ghế sofa lên, rồi xoay người mở cửa.
Cố Kiều mặc áo khoác lông vũ của mình vào, với lấy một nắm bỏng ngô chưa ăn hết trên bàn, chạy theo.
Ra khỏi quán Karaoke, Trình Chu giúp Cố Kiều kéo khóa áo khoác lên cao, lại đội mũ lên cho cô, rồi nắm tay cô đi về phía trước. Vừa ra khỏi phòng hát, cơ thể cả hai người đều nóng rực, lòng bàn chạm vào nhau có cảm giác như bỏng.
Tay Cố Kiều cứng ngắc, cô khẽ cử động, nhưng lại bị anh nắm chặt lại. Từ khi hai, ba tuổi, anh đã bắt đầu nắm tay cô, cứ thế cho đến khi lớn, trên đường đi, mỗi lần gặp xe cộ qua lại, anh cũng sẽ nắm tay cô kéo về phía mình một cách rất tự nhiên. Chỉ có điều, lúc này vẫn là nắm tay cô, trong cái lạnh dưới không độ, gió không ngừng thổi, nhưng lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi, cũng không dám nghiêng mặt sang nhìn cô, cứ thế kéo cô đi về phía trước.
“Anh tiểu Chu, đau.” Cố Kiều nhỏ giọng nói: “Anh nắm chặt quá rồi.”
“Ừm.” Trình Chu nới lỏng ra một chút, nhưng đi chẳng được mấy bước lại nắm chặt lại như ban đầu. Anh chưa từng nắm tay một cô gái nào như vậy. Trước đây là danh phận của anh trai nắm tay em gái, còn bây giờ thì đã khác.
Cảm thấy lòng bàn tay hơi tê dại, còn có chút đau, xương khớp như sắp bị anh bẻ gãy đến nơi, vậy nên cô dừng lại.
Anh cũng dừng theo, vẫn giữ nguyên tư thế nắm tay cô thật chặt, nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?” Trình Chu giả bộ tỏ ra tự nhiên, nhưng âm thanh lại đem theo chút khàn khàn.
“Anh nắm tay em đau.” Cố Kiều nhìn xuống hai bàn tay đang đan vào nhau.
Trình Chu khẽ cau mày, anh buông cô ra, sau đó hơi khựng lại một chút rồi nhấc chân đi về phía trước. Cố Kiều nhìn người con trai trước mặt, đôi chân dài sải bước dưới ánh đèn đường, cô lập tức chạy theo, ôm lấy cánh tay anh. Đầu hơi nghiêng tựa vào vai anh, đi về phía trước, trông như keo dán dính chặt vào anh.
Khi về đến lối vào hành lang khu chung cư, đột nhiên Trình Chu lại nắm lấy tay Cố Kiều, đi qua cửa nhà nhưng không vào, mà cứ thế tiếp tục đi. Anh nắm tay cô, đi vòng quanh khu nhà hết vòng đến vòng khác. Bàn tay cô vừa nhỏ nhắn lại vừa mềm mại, như thể không xương, tay anh vừa to lại vừa có lực, bao bọc lấy tay cô.
Trình Chu dừng chân, quay sang hỏi Cố Kiều: “Lạnh không?”
Cố Kiều lắc đầu: “Không lạnh.”
Anh tiếp tục dắt cô đi thêm hai vòng, cô đi theo anh, trong lòng thầm nghĩ không phải anh định cứ đi thế này đến sáng luôn đó chứ? Một lần nữa lại đi đến lối vào hành lang khu nhà, cuối cùng Trình Chu cũng dừng bước và lấy chìa khóa ra mở cửa. Hai người đứng trước cửa nhà mình, cùng chúc nhau ngủ ngon, sau đó ai về nhà nấy, không nói thêm bất cứ một câu dư thừa nào nữa. Rốt cuộc, chuyện này là thế nào, anh hôn cô rồi, còn nắm tay cô đi dạo dưới ánh trăng. Sau đó thì chẳng còn sau đó nữa.
Trình Chu vào đến nhà, bà nội Trình vẫn chưa ngủ, liền đi tới nói: “Muộn thế này rồi mới về, con ra ngoài làm gì thế?”
Trình Chu cảm thấy dường như lòng bàn tay mình vẫn còn nguyên hơi ấm, anh thản nhiên đáp: “Không có gì ạ.”
Bà nội Trình đưa tay lên sờ trán anh: “Sao mặt đỏ thế này, nhưng lại không sốt, con đi hẹn hò phải không?”
Trình Chu hơi giật mình: “Dạ?”
Bà nội vỗ vỗ đầu anh một cái: “Khai thật đi, vừa rồi con đã đi đâu?”
Trình Chu vừa đi về phòng ngủ, vừa ngoảnh lại, chột dạ đáp: “Hôm nay lớp con tổ chức tiệc cuối năm, nên con ra ngoài chơi dùng hội Triệu Hà.”
Anh nói xong liền mở cửa phòng ngủ, vào trong, đóng cửa lại. Sau đó đứng dựa lưng vào cửa, tim đập nhanh mãi vẫn không bình tĩnh lại được. Trình Chu cúi đầu nhìn xuống tay mình, rồi lại chạm lên môi, cảm giác buổi tối hôm nay trôi qua có chút mơ hồ, đến giờ đầu óc vẫn còn choáng váng. Anh đã hôn cô rồi, nắm tay rồi, còn là trong lúc cô đang tỉnh táo nữa. Vì vậy bây giờ được tính là hẹn hò rồi đúng không?
Triệu Hà gọi điện tới, nói rằng cuốn sổ ghi chép của Tần Dịch cậu ấy đã mang tới và đặt nó trên bàn của anh. Trình Chu đi đến trước bàn học, liếc nhìn một cái, đến cuối cùng anh vẫn không bảo Triệu Hà ném hay đốt nó đi, vì không muốn Cố Kiều vì chuyện này mà cảm thấy có lỗi với Tần Dịch, cũng tránh việc cô suốt ngày thương nhớ đến tên nhóc kia.
Cố Kiều nằm trên giường, chuyện gì thế này, có phải là hẹn hò hay không, chắc là không đâu nhỉ, vì anh còn chưa tỏ tình cơ mà. Cô trằn trọc trở mình mãi vẫn không ngủ được, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, rốt cuộc là hẹn hò rồi hay chưa? Vì vậy, cô đứng dậy, quyết định sang hỏi anh.
Cố Kiều nhảy qua tường, vào hoa viên nhà Trình Chu, rồi nhẹ nhàng đi đến mở cửa phòng anh. Anh đã ngủ say, còn quên tắt đèn trên bàn học, cô đi đến, đang định tắt đi giúp anh, thì nhìn thấy trên bàn có một cuốn sổ màu đen trông rất quen mắt. Cố Kiều mở ra xem, hóa ra là sổ ghi chép của Tần Dịch. Cô nhíu mày, quay lại nhìn người đang nằm trên giường, hòa ra người lấy sổ ghi chép của Tần Dịch là anh, cô đã tìm kiếm bao lâu nay nhưng không thấy, cũng vì việc đó mà luôn cảm thấy tội lỗi. Cô cũng đã hỏi anh nhiều lần, nhưng anh đều không thừa nhận, còn gắt gỏng với cô.
Cố Kiều liếc nhìn Trình Chu một cái, sau đó cầm theo cuốn sổ, bước ra ngoài.
Trình Chu thuê một phòng bao, kéo Cố Kiều vào trong rồi gọi thêm một ít đồ ăn vặt. Đĩa trái cây và đồ ăn vặt trong quán karaoke đắt gấp mấy lần khi mua ở ngoài, Cố Kiều đau lòng mất một lúc sau đó mới ngồi xuống ăn.
“Thích hát loại nhạc gì?” Trình Chu ngồi bên cạnh màn hình chọn bài hát, hỏi.
“Em á, chẳng phải là anh không biết, hát thì lạc điệu, lạc tận đi đẩu đi đâu.” Cố Kiều bỏ một quả nho vào miệng: “Ngọt quá, anh tiểu Chu, anh cũng ăn đi này.”
“Trước đây không phải lúc nào anh cũng chê giọng hát của em sao, còn không cho em hát bên cạnh anh, cứ hát là anh sẽ bịt miệng em lại còn gì.” Cố Kiều tiếp tục nói.
“Bây giờ anh muốn nghe rồi, được không?” Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái.
“Đàn ông các anh đúng là thay đổi như chong chóng.” Cố Kiều vặt thêm một quả nho, đi đến bên cạnh Trình Chu, bảo anh há miệng ra.
“Không ăn, không muốn ăn.” Trình Chu nói: “Em hát cùng Tần Dịch là bài nào?”
Cố Kiều nói ra một cái tên khá phổ biến, Trình Chu liền chọn một bài khác, là bản tình ca kinh điển.
Cố Kiều lén lút mỉm cười, cố ý hỏi: “Ồ, đây chẳng phải bài hát dành cho các cặp đôi yêu nhau sao, không được, nếu hát chẳng phải sẽ thành một đôi à?”
Cô nói xong lại cong môi nhìn anh.
Trình Chu đưa cho Cố Kiều một chiếc micro: “Bảo em hát thì hát đi, nói nhiều vậy làm gì?”
Cố Kiều có chút ngượng ngùng, giảo hoạt nói: “Tiểu nữ thà bán thân chứ không bán nghệ.”
Trình Chu liếc nhìn cô: “Còn nói nữa là anh tách lời cho em tự hát đó.”
Cố Kiều vội vàng cầm micro lên: “Đừng, đừng, đừng.”
Trong khi hai người nói chuyện, bài hát cũng đã phát được một nửa, Cố Kiều nhìn vào màn hình LCD và bắt đầu hát theo. Không tách lời, nên dường như không nghe ra cô đang hát lạc điệu. Đến câu hát của phái nam, cô quay sang nhìn Trình Chu bằng ánh mắt háo hức, nhưng anh lại để micro sang một bên, dựa người trên sofa, hoàn toàn không có ý định chuẩn bị hát.
“Em vẫn nên hát nhạc thiếu nhi thì hơn, nhạc thiếu nhi sẽ ít bị lạc điệu.” Cố Kiều đi tới nhấp vào một bài hát thiếu nhi, nói: “Hay là gọi thêm đám Triệu Hà, Thôi Cửu và Lộ Nhiễm tới nhé, đông người càng vui.”
Cô thì hát lạc điệu, cộng thêm anh lại chẳng muốn hát, khiến bầu không khí xung quanh không biết phải dùng từ gì để diễn tả cho đúng.
Trình Chu xua tay: “Không, anh muốn yên tĩnh.”
Ngài muốn đến bất cứ đâu để được yên tĩnh thì hiệu quả cũng tốt hơn nhiều so với việc đến quan karaoke đó.
Cố Kiều “gào thét” thêm vài bài hát thiếu nhi, đến khi mệt thì ngồi ra ghế sofa ăn bỏng ngô. Trên màn hình LCD không phát bài hát nào nữa, cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhai đồ ăn của Cố Kiều.
Trình Chu vẫn luôn nằm trên ghế, anh nghiêng mặt, nhìn Cố Kiều, trong miệng cô nhét đầy bỏng ngô, hai má phồng phồng, nhìn như chú sóc nhỏ.
“Sau này không được phép hát cùng bất cứ người đàn ông nào khác.” Trình Chu nói: “Lạc điệu lạc đi tận đâu thế này, sẽ khiến người ta hát sai theo luôn mất.”
“Vậy anh cũng quan tâm tới Tần Dịch đó chứ, sợ em làm cậu ấy hát sai nhạc phải không?” Cố Kiều tiến đến bên cạnh Trình Chu cũng nằm xuống sofa cùng anh.
Trình Chu quay mặt đi, ánh mắt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Bớt nói năng bậy bạ đi.”
Hai người nằm như vậy một lúc, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đột nhiên Trình Chu nói: “Có thể đừng chơi với Tần Dịch nữa được không?”
Cố Kiều mỉm cười, đáp: “Không thể, cậu ấy chẳng có bạn bè, có những lúc thực sự cô đơn.”
Trình Chu quay mặt lại, nhìn Cố Kiều, nói: “Chỉ vì việc này thôi sao?”
Cố Kiều trả lời: “Không riêng gì điểm này, chủ yếu là do con người cậu ấy rất tốt.” Thấy sắc mặt Trình Chu không tốt lắm, cô vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, anh tiểu Chu của em vẫn là tốt nhất.”
Nhưng hiển nhiên Cố Kiều không hề hay biết rằng câu nói vừa rồi của mình đã đắc tội với Trình Chu, cô dịch người lại, cơ thể dựa gần người anh. Ánh đèn trong quán Karaoke lờ mờ, mơ hồ, liên tục thay đổi màu sắc, hiện tại đang là ánh sáng hồng, giữa không gian nhỏ hẹp, toàn bộ không khí dường như đều đang toát lên hơi thở tình ái mê người. Hình dạng của ánh đèn chiếu xuống mặt đất còn là hình trái tim.
Cố Kiều nghiêng đầu, chăm chú ngắm nhìn gương mặt Trình Chu. Trên mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt, đôi mắt hoa đào màu trà nhìn lên ánh đèn trên mép trần nhà, không biết đang suy nghĩ điều gì mà lông mày hơi nhíu lại.
Cố Kiều đưa tay qua, di qua di lại, năm ngón tay khép chặt, mỉm cười nói: “Xem này, đây là chiếc bàn ủi, bây giờ em đang muốn ủi đồ, chỗ nào nhăn sẽ ủi chỗ đó.”
Cô nói xong liền quỳ trên ghế sofa, đưa tay lên vuốt vuốt vị trí lông mày Trình Chu, lướt qua lướt lại mấy lần, cuối cùng cũng có thể ủi phẳng. Nhưng vẫn không thể thu tay lại, vì kìm không được muốn chạm vào khuôn mặt anh. Từ mắt đến mũi, xuống đôi môi vừa vặn, không mỏng không dày, trời sinh đã thích hợp cho việc hôn.
Trình Chu nâng mắt nhìn cô: “Bỏ tay em ra.”
Nhưng Cố Kiều không muốn, cô cứ thế vuốt ve trên đôi môi anh vài lần. Điều này nhắc anh nhớ lại việc mình đã lén lút làm với cô khi cô đang ngủ, khiến cảm giác hổ thẹn đột nhiên dâng lên trong lòng.
“Anh tiểu Chu, em đã nằm mơ tới mấy lần, em mơ mình hôn một người.” Cố Kiều vừa nói, ngón tay vừa di chuyển trên môi anh, hết lần này lại lần khác.
“Hả?” Trình Chu hỏi. Anh nhìn cô, bộ dạng của cô lúc này trông không hề giống cô em gái nhà bên chút nào, ánh mắt đem theo vẻ quyến rũ mê hồn, không biết có phải do ánh đèn mơ hồ trong phòng lúc này hay không.
“Với một người đàn ông không quen biết.” Cô nhỏ giọng nói.
Ngay giây tiếp theo, môi cô đã bị chặn lại, anh đè cô xuống, giam cầm cô vào lưng ghế sofa. Anh hôn cô, giống như mấy lần trước đó, chỉ có điều biết cô đang tỉnh táo, nên sự thận trọng ấy đã hoàn toàn biến mất, vừa dịu dàng lại đem theo vài phần bá đạo. Trước khi Cố Kiều kịp phản ứng lại, anh đã tách ra khỏi người cô. Nụ hôn ngắn ngủi nhưng mãnh liệt.
Khuôn mặt Cố Kiều đỏ bừng, cảm thấy nóng rát, tim đập mỗi lúc một nhanh, khi ngẩng đầu lên nhìn anh, môi khẽ mấp máy nhưng không biết nên nói gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Trình Chu đứng dậy, nói: “Hát khó nghe chết đi được, về thôi.” Nói xong, anh nhặt chiếc áo khoác trên thành ghế sofa lên, rồi xoay người mở cửa.
Cố Kiều mặc áo khoác lông vũ của mình vào, với lấy một nắm bỏng ngô chưa ăn hết trên bàn, chạy theo.
Ra khỏi quán Karaoke, Trình Chu giúp Cố Kiều kéo khóa áo khoác lên cao, lại đội mũ lên cho cô, rồi nắm tay cô đi về phía trước. Vừa ra khỏi phòng hát, cơ thể cả hai người đều nóng rực, lòng bàn chạm vào nhau có cảm giác như bỏng.
Tay Cố Kiều cứng ngắc, cô khẽ cử động, nhưng lại bị anh nắm chặt lại. Từ khi hai, ba tuổi, anh đã bắt đầu nắm tay cô, cứ thế cho đến khi lớn, trên đường đi, mỗi lần gặp xe cộ qua lại, anh cũng sẽ nắm tay cô kéo về phía mình một cách rất tự nhiên. Chỉ có điều, lúc này vẫn là nắm tay cô, trong cái lạnh dưới không độ, gió không ngừng thổi, nhưng lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi, cũng không dám nghiêng mặt sang nhìn cô, cứ thế kéo cô đi về phía trước.
“Anh tiểu Chu, đau.” Cố Kiều nhỏ giọng nói: “Anh nắm chặt quá rồi.”
“Ừm.” Trình Chu nới lỏng ra một chút, nhưng đi chẳng được mấy bước lại nắm chặt lại như ban đầu. Anh chưa từng nắm tay một cô gái nào như vậy. Trước đây là danh phận của anh trai nắm tay em gái, còn bây giờ thì đã khác.
Cảm thấy lòng bàn tay hơi tê dại, còn có chút đau, xương khớp như sắp bị anh bẻ gãy đến nơi, vậy nên cô dừng lại.
Anh cũng dừng theo, vẫn giữ nguyên tư thế nắm tay cô thật chặt, nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?” Trình Chu giả bộ tỏ ra tự nhiên, nhưng âm thanh lại đem theo chút khàn khàn.
“Anh nắm tay em đau.” Cố Kiều nhìn xuống hai bàn tay đang đan vào nhau.
Trình Chu khẽ cau mày, anh buông cô ra, sau đó hơi khựng lại một chút rồi nhấc chân đi về phía trước. Cố Kiều nhìn người con trai trước mặt, đôi chân dài sải bước dưới ánh đèn đường, cô lập tức chạy theo, ôm lấy cánh tay anh. Đầu hơi nghiêng tựa vào vai anh, đi về phía trước, trông như keo dán dính chặt vào anh.
Khi về đến lối vào hành lang khu chung cư, đột nhiên Trình Chu lại nắm lấy tay Cố Kiều, đi qua cửa nhà nhưng không vào, mà cứ thế tiếp tục đi. Anh nắm tay cô, đi vòng quanh khu nhà hết vòng đến vòng khác. Bàn tay cô vừa nhỏ nhắn lại vừa mềm mại, như thể không xương, tay anh vừa to lại vừa có lực, bao bọc lấy tay cô.
Trình Chu dừng chân, quay sang hỏi Cố Kiều: “Lạnh không?”
Cố Kiều lắc đầu: “Không lạnh.”
Anh tiếp tục dắt cô đi thêm hai vòng, cô đi theo anh, trong lòng thầm nghĩ không phải anh định cứ đi thế này đến sáng luôn đó chứ? Một lần nữa lại đi đến lối vào hành lang khu nhà, cuối cùng Trình Chu cũng dừng bước và lấy chìa khóa ra mở cửa. Hai người đứng trước cửa nhà mình, cùng chúc nhau ngủ ngon, sau đó ai về nhà nấy, không nói thêm bất cứ một câu dư thừa nào nữa. Rốt cuộc, chuyện này là thế nào, anh hôn cô rồi, còn nắm tay cô đi dạo dưới ánh trăng. Sau đó thì chẳng còn sau đó nữa.
Trình Chu vào đến nhà, bà nội Trình vẫn chưa ngủ, liền đi tới nói: “Muộn thế này rồi mới về, con ra ngoài làm gì thế?”
Trình Chu cảm thấy dường như lòng bàn tay mình vẫn còn nguyên hơi ấm, anh thản nhiên đáp: “Không có gì ạ.”
Bà nội Trình đưa tay lên sờ trán anh: “Sao mặt đỏ thế này, nhưng lại không sốt, con đi hẹn hò phải không?”
Trình Chu hơi giật mình: “Dạ?”
Bà nội vỗ vỗ đầu anh một cái: “Khai thật đi, vừa rồi con đã đi đâu?”
Trình Chu vừa đi về phòng ngủ, vừa ngoảnh lại, chột dạ đáp: “Hôm nay lớp con tổ chức tiệc cuối năm, nên con ra ngoài chơi dùng hội Triệu Hà.”
Anh nói xong liền mở cửa phòng ngủ, vào trong, đóng cửa lại. Sau đó đứng dựa lưng vào cửa, tim đập nhanh mãi vẫn không bình tĩnh lại được. Trình Chu cúi đầu nhìn xuống tay mình, rồi lại chạm lên môi, cảm giác buổi tối hôm nay trôi qua có chút mơ hồ, đến giờ đầu óc vẫn còn choáng váng. Anh đã hôn cô rồi, nắm tay rồi, còn là trong lúc cô đang tỉnh táo nữa. Vì vậy bây giờ được tính là hẹn hò rồi đúng không?
Triệu Hà gọi điện tới, nói rằng cuốn sổ ghi chép của Tần Dịch cậu ấy đã mang tới và đặt nó trên bàn của anh. Trình Chu đi đến trước bàn học, liếc nhìn một cái, đến cuối cùng anh vẫn không bảo Triệu Hà ném hay đốt nó đi, vì không muốn Cố Kiều vì chuyện này mà cảm thấy có lỗi với Tần Dịch, cũng tránh việc cô suốt ngày thương nhớ đến tên nhóc kia.
Cố Kiều nằm trên giường, chuyện gì thế này, có phải là hẹn hò hay không, chắc là không đâu nhỉ, vì anh còn chưa tỏ tình cơ mà. Cô trằn trọc trở mình mãi vẫn không ngủ được, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, rốt cuộc là hẹn hò rồi hay chưa? Vì vậy, cô đứng dậy, quyết định sang hỏi anh.
Cố Kiều nhảy qua tường, vào hoa viên nhà Trình Chu, rồi nhẹ nhàng đi đến mở cửa phòng anh. Anh đã ngủ say, còn quên tắt đèn trên bàn học, cô đi đến, đang định tắt đi giúp anh, thì nhìn thấy trên bàn có một cuốn sổ màu đen trông rất quen mắt. Cố Kiều mở ra xem, hóa ra là sổ ghi chép của Tần Dịch. Cô nhíu mày, quay lại nhìn người đang nằm trên giường, hòa ra người lấy sổ ghi chép của Tần Dịch là anh, cô đã tìm kiếm bao lâu nay nhưng không thấy, cũng vì việc đó mà luôn cảm thấy tội lỗi. Cô cũng đã hỏi anh nhiều lần, nhưng anh đều không thừa nhận, còn gắt gỏng với cô.
Cố Kiều liếc nhìn Trình Chu một cái, sau đó cầm theo cuốn sổ, bước ra ngoài.