Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Ghen tuông khiến người ta mất đi lý trí
Ngày hôm sau, khi Cố Kiều thức dậy, cô luôn cảm thấy môi mình hơi tê ngứa, nhìn vào gương thậm chí còn cảm thấy hơi sưng. Sự dịu dàng của anh, đem theo chút mãnh liệt của anh, cô đều đã được trải nghiệm cả rồi.
Khi còn nhỏ, khoảng tầm bốn, năm tuổi, Cố Kiều thường xuyên hôn Trình Chu, nhân lúc anh ngủ, hôn lên khắp mặt anh, đến mức khiến mặt anh dính đầy nước miếng, anh cũng đã phát hiện vài lần và mắng cô mấy câu. Nhưng bây giờ lại đổi thành anh lén lút hôn trộm cô. Vậy, cô có nên chạy sang mắng lại anh vài câu hay không, coi như báo thù cho bản thân mình khi còn nhỏ.
Trong lúc rửa mặt, Cố Kiều ngắm nghía trong gương rất lâu, cô cảm thấy đôi môi được anh tiểu Chu hôn trông đẹp hơn hẳn. Cố Kiều liếm liếm môi mình và phát hiện rằng lưỡi của anh mềm hơn một chút, cảm giác đó thật khiến người ta muốn nghiện, thực sự muốn ngày nào cũng mưa to kèm sấm chớp quá đi.
Cô sắp xếp cặp sách, sang gõ cửa nhà Trình Chu. Bà nội Trình ra mở cửa: “Kiều Kiều, tiểu Chu đi học trước rồi, con mau vào ăn sáng đi.”
Anh đã đi rồi, lại không đợi cô?
Cố Kiều vội vàng chạy, sao anh có thể không đợi cô cơ chứ, rõ ràng tối qua còn hôn cô đắm đuối như vậy, nhưng sao quay đầu cái lại chạy mất rồi.
Đến lớp học, Cố Kiều đi vào từ cửa sau, trông thấy Triệu Hà và Trình Chu đang ngồi tại chỗ của mình nói chuyện.
“Anh Chu, có phải anh sốt không, qua đây em sờ coi nào, sao mặt lại đỏ thế này?” Triệu Hà vừa nói vừa vươn tay ra.
“Biến, đừng động vào tôi.” Trình Chu đập vào cánh tay đang vươn tới của Triệu Hà.
Cố Kiều đi đến, ngồi vào chỗ, đặt cặp sách xuống, rồi quay đầu lại muốn hỏi anh tại sao lại không đợi mình cùng đi học. Nhưng chỉ thấy anh vùi đầu vào cuốn từ điển tiếng Anh, chẳng thấy mặt mũi đâu.
“Sao anh không đợi em?” Cố Kiều hỏi.
“Không muốn đợi nên không đợi, chẳng có tại sao.” Người đang vùi đầu vào cuốn từ điển nói.
Tuy rằng không thấy mặt, nhưng tai thì vẫn lộ ra bên ngoài. Hai vành tai đỏ hết cả lên rồi kìa. Vậy là anh đang xấu hổ phải không? Cố Kiều búng vào tai Trình Chu một cái, cố ý nói: “Anh tiểu Chu, tai anh đỏ quá, làm chuyện gì sai trái rồi sao?”
Trình Chu ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên đôi môi Cố Kiều. Có lẽ hôm nay cô đã thoa son bóng, màu hồng nhạt, trông rất ngon mắt. Đêm qua, khi anh từ phòng cô trở về, đã là ba giờ sáng, lúc đó bản thân mới phát hiện mình đã bị nghiện cô mất rồi.
“Không có gì.” Trình Chu rời mắt khỏi đôi môi Cố Kiều, không được nhìn, hễ nhìn là lại nhớ tới chuyên đêm qua.
Trong suy nghĩ của Cố Kiều, Trình Chu luôn là hình mẫu một người anh đẹp trai, khí chất ngời ngời, nhưng quả không ngờ, anh cũng có lúc nhút nhát ngượng ngùng như vậy. Bây giờ còn không dám nhìn cô. Nhưng anh càng như vậy, cô lại càng muốn trêu chọc.
“Anh tiểu Chu, tối qua em nằm mơ, mơ thấy anh hôn em.” Cố Kiều ghé sát bên tai Trình Chu, nói: “Còn dùng lưỡi nữa.”
Trình Chu cầm cuốn từ điển tiếng Anh khẽ đập lên đầu Cố Kiều một cái: “Mẹ kiếp, bớt thèm muốn anh như thế nữa đi.”
Cố Kiều quay người lại, lén lút cười.
“Hóa ra cậu cũng mơ giống tớ.” Lộ Nhiễm thầm thì nói.
“Chị gái, tai chị cũng thính quá đó, vậy mà cũng nghe thấy được.” Cố Kiều ngạc nhiên khẽ giật mình.
Lão Kim bước vào lớp, gọi Cố Kiều và Tần Dịch ra ngoài, đến một nơi vắng người ở cuối hành lang nói chuyện.
Lão Kim hỏi: “Có lấy được video giám sát không?”
Cố Kiều thật thà đáp: “Nhà nghỉ không cho, họ nói không được phép tùy tiện đưa người khác, hay là thầy đi cùng bọn em đến đó được không ạ?”
Lão Kim nhìn thời gian: “Giờ tan học buổi trưa đợi thầy ở lớp. Bây giờ về học đi đã.”
Cố Kiều và Tần Dịch cùng nhau quay lại phòng học, khi đi qua cửa lớp A5, cô trông thấy một nhóm người đang chỉ chỉ chỏ chỏ vào mình.
“Chắc chắn là lớp trưởng lớp A5 loan tin bậy bạ rồi.” Cố Kiều nói với Tần Dịch: “Chính là người hôm qua gặp tại cửa văn phòng của lão Kim.”
Cố kiều lấy trong túi ra một xu đưa cho Tần Dịch: “Đã hứa với cậu, mỗi ngày trả một xu, vết thương của cậu đã ổn hơn chưa?”
Tần Dịch nhận lấy đồng tiền xu, mỉm cười nói: “Không sao rồi.”
Buổi trưa tan học, Cố Kiều và Tần Dịch cùng lão Kim cùng đến nhà nghỉ, thuyết phục mãi người ta mới đồng ý cho bọn họ xem lại đoạn video giám sát vào thời điểm đó. Kết quả là, khi nhân viên bảo vệ mở ra tìm, lại phát hiện không biết camera đã hỏng từ khi nào, nhìn khoảng thời gian thì có lẽ đã hỏng từ cách đây ba tuần rồi, quả thực là đáng tiếc.
Ba người ra khỏi nhà nghỉ, tiếp tục bàn phương án ứng phó. Lão Kim bất lực nói: “Thầy tin tưởng hai em, nhưng việc này đã bị ai đó báo cáo lên hiệu trưởng, mấy tấm ảnh kia còn bị gửi lên cả phòng Giáo dục, bên trên còn viết chữ vô cùng khó nghe, các lãnh đạo đều đang rất giận.”
Cố Kiều nói: “Vậy chỉ còn cách mời phụ huynh thôi phải không ạ?”
Lão Kim gật đầu: “Để phụ huynh ra mặt bảo lãnh vậy.”
Cố Kiều suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Vậy gọi ba em đi ạ, đừng gọi mẹ em, còn cậu thì sao, Tần Dịch?”
Tần Dịch nói: “Gọi mẹ, đừng gọi cho ba dượng tớ.”
Sau đó, cả hai cùng ai gọi cho ba mẹ người nấy, trước khi gọi còn gửi trước một tin nhắn thông báo.
“Ba, đừng để mẹ biết chuyện này, con không yêu đương sớm, cũng không làm gì mờ ám.” Cố Kiều nói: “Nếu giáo viên trong trường gọi, thì ba cứ đến là được.”
Cố Kiến Nghiệp không bao giờ gay gắt với Cố Kiều, luôn trong trạng thái nửa quản nửa không, nên đã đồng ý, tùy theo ý cô. Bên phía Tần Dịch cũng không có vấn đề gì, tuy rằng cha dượng không tốt, nhưng mẹ thì vẫn là mẹ ruột của cậu ấy.
Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, nhưng điều tồi tệ đó là Giang Cầm và Cố Kiến Nghiệp làm việc trong cùng một nhà máy. Khi điện thoại của Cố Kiến Nghiệp đổ chuông, thì nó đang nằm trong tay Giang Cầm, nhìn thấy là số lạ, bà ta thản nhiên trả lời. Không ngờ đó lại là một giáo viên trong trường. Lại yêu đương sớm, còn bị chụp ảnh đi nhà nghỉ với nhau.
Cố Kiều không hề hay biết Giang Cầm đã phát hiện toàn bộ sự việc, giờ tan học vẫn như thường lệ, hôm nay Trình Chu nói có chút việc bận nên bảo Triệu Hà đưa cô về nhà. Cố Kiều mở cửa, vừa đóng cửa lại, Giang Cầm đã cầm cây gậy tre xông ra vụt cô một cái.
Đây là một cây roi tre mới, ở chợ có rất nhiều, là loại làm từ những đoạn tre dùng thừa, Cố Kiều đã nhìn thấy chúng rất nhiều lần và lần nào cũng muốn đem lửa đốt sạch.
Cô nghiến răng, không lên tiếng. Khi Giang Cầm vụt lần thứ hai, Cố Kiều liền ngẩng đầu, túm lấy nó. Nhưng sức lực của cô quá yếu, Giang Cầm dùng sức giật lại, khiến tay Cố Kiều bị cứa thành hai vệt màu đỏ, hơi rớm máu.
“Cứ cho lần trước chủ nhiệm Ngô nói là giả, vậy thì lần này, người ta đã chụp được ảnh của con rồi, con còn cãi nữa không?” Giang Cầm vừa nói, vừa vụt một roi lên lưng Cố Kiều.
Cố quay đầu lại, hung hăng nhìn Giang Cầm.
“Con mới bao nhiêu tuổi hả, vậy mà đã đi thuê phòng với người ta rồi, biết thế nào là hèn hạ không?” Giang Cầm vung tay lên, Cố Kiều lập tức né tránh, khiến bà ta đánh vào không khí.
“Có thai thì phải làm thế nào, thi đại học phải làm thế nào, có phải con điên rồi không hả?”
Lợi dụng lúc Cố Kiều quay đi, một roi lại giáng xuống người cô. Lần này thực sự rất đau, cảm giác như da phía sau lưng sắp nứt ra đến nơi, nhức nhối dữ dội. Nhưng trái tim cô đã hoàn toàn tê liệt, ngay từ lần “vô lương tâm” tìm tới, khi cú đá của Giang Cầm rơi vào bụng cô, đó cũng là lúc trái tim cô hoàn toàn nguội lạnh với Giang Cầm.
“Sao không lên tiếng, không dám thừa nhận phải không?” Giang Cầm chỉ vào mặt Cố Kiều: “Nếu có thai, tao sẽ đánh chết mày!”
Cố Kiều ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt Giang Cầm, bà ta đang nghiến răng nghiến lợi, đôi môi tái xanh, giọng nói có chút run rẩy, dùng đủ lại lời lẽ mắng chửi cô.
Đột nhiên Cố Kiều khẽ nhếch mép cười, cố ý chọc tức Giang Cầm, lớn tiếng nói: “Con đi thuê phòng với Tần Dịch đấy thì đã làm sao, con chính là lại rẻ tiền, mang thai rồi không thi đại học đấy, mẹ làm được gì nào?”
Quả nhiên là Giang Cầm đã thực sự nổi điên, toàn thân run bần bật, bà ta giơ cây roi tre trong tay lên muốn vụt tới. Cố Kiều không hiểu lấy đâu ra sức lực, cô túm chặt cổ tay Giang Cầm, tay còn lại giật lấy cây gậy, bẻ gãy thành từng mảnh, ném sang một bên, làm đổ cả chiếc cốc thủy tinh trên bàn trà.
“Mày điên rồi đấy à?” Giang Cầm hét lên.
Cửa phòng khách đột nhiên bị mở, Cố Kiến Nghiệp tan làm về nhà, vừa nhìn cảnh tượng này liền biết, Giang Cầm lại lên cơn rồi. Ông đi tới, xua xua tay bảo Cố Kiều về phòng, sau đó quay đầu lại khuyên nhủ Giang Cầm.
Cố Kiều nhặt cặp sách rơi trên mặt đất, mở cửa phòng ngủ, “rầm” một tiếng khóa cửa lại. Vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Trình Chu đang đứng ngoài hoa viên nhà mình, anh nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận.
Tin đồn trong trường, không phải là anh không nghe thấy, bọn họ nói Cố Kiều và Tần Dịch yêu đương, còn thuê phòng cùng nhau. Anh tìm đến lớp trưởng lớp A5, đối phương nói trong lúc đi ngang qua, đã tận tai nghe thấy lão Kim chủ nhiệm lớp bọn họ đứng nói chuyện với Cố Kiều và Tần Dịch bên ngoài cửa văn phòng. Còn nói nhìn thấy Cố Kiều và Tần Dịch hôn nhau.
Trình Chu muốn về hỏi Cố Kiều, đúng lúc nhảy qua vườn nhà cô, còn chưa kịp vào lại nghe thấy câu cô hét lên bên ngoài phòng khách. Anh không thể tưởng tượng nổi, cảnh cô ở bên người đàn ông khác, cũng không thể chịu đựng được việc cô bị người khác hôn, bị người khác chiếm hữu. Cảnh tượng này không thể nghĩ tới, vì chỉ cần chớm nghĩ đến thôi, là anh đã cảm thấy bản thân mình như bị ai đó cầm dao đâm, máu chảy trong đau đớn.
Qua cửa sổ, Cố Kiều nhìn thấy Trình Chu, những đòn roi vừa rồi của Giang Cầm đều không khiến cô thấy đau, nhưng vừa trông thấy anh, tất cả cơn đau dường như bị phóng đại lên vô số lần. Đau quá, anh tiểu Chu, em rất đau.
Hai hàng nước mắt chảy dài, cô mở cửa, chạy về phía anh, lao vào vòng tay anh. Nhưng anh lại gạt cô sang một bên. Anh dùng lực rất mạnh, ngón tay bám chặt lấy cánh tay cô, cắm sâu vào da thịt, đau nhói.
Cố Kiều không thể đứng vững, suýt chút nữa ngã xuống, cô phải bám vào giá hoa bên cạnh mới không ngã xuống đất.
“Có phải anh không tin em không?” Giọng nói của Cố Kiều rất thấp, trầm đến mức như thể bị bi thương bao phủ.
Giang Cầm không tin cô thì thôi, nhưng Trình Chu không thể không tin cô. Trên thế giới này chẳng một ai tin cô cũng không sao, nhưng Trình Chu không thể không tin cô. Nếu đến cả anh cũng không tin cô nữa, cho dù có chiếm được lòng tin của cả thế giới, thì đối với cô mà nó cũng hoàn toàn vô dụng. Nếu ngay cả Trình Chu cũng không còn nữa, thì cô còn tồn tại trên đời này làm gì? Sẽ chết ư? Không, nhưng có sống cũng chỉ như một cái xác vô hồn.
Trình Chu đột ngột đi tới, bế người con gái đã mất đi sự tỉnh táo lên, đẩy cửa phòng ngủ của cô bước vào. Anh đè cô xuống, điên cuồng xé quần áo của cô, từng chiếc từng chiếc một, đến khi không còn lại một mảnh. Trong suốt cả quá trình, Cố kiều hoàn toàn bất động, mặc anh hành động, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, có phải anh không tin mình hay không, anh không cần cô nữa sao?
Trên người cô hằn vết đỏ, Trình Chu cúi đầu, hôn lên đó. Ngoài cửa phòng ngủ, Giang Cầm và Cố Kiến Nghiệp vẫn đang cãi cọ, giọng nói của Giang Cầm rất lớn, nói toàn những câu không thể lọt tai.
Tiếng đập cửa bỗng vang lên ầm ầm, nhưng người trong phòng vẫn chẳng hề bị ảnh hưởng. Cố Kiều biết anh đang làm gì, cũng biết người bên ngoài có thể lao vào bất cứ lúc nào. Nhưng cô không quan tâm đến những điều đó, lúc này trong mắt cô chỉ có anh. Bất luận là ai, cho dù là bất cứ ai, chỉ cần không khiến anh thất vọng là được.
“Anh, tin em không?” Cô hỏi.
Trình Chu ngẩng đầu, khóe mắt có chút đỏ, đờ đẫn nói: “Là em không tin tưởng anh.”
Anh áp vào tai cô: “Tại sao lại giấu anh, là Mao Lục phải không, tên chụp ảnh hãm hại em.”
Cố Kiều nghiêng đầu, không lên tiếng. Nước mắt lại rơi, nhỏ xuống ga giường, ướt thành một mảng.
Cô giải thích: “Em và Tần Dịch không có gì hết, hôm đó là cậu ấy bị thương, không thể về nhà…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, nụ hôn của anh lại rơi xuống, độc đoán mà hoảng loạn.
“Cố Kiều, con mở cửa ra cho mẹ.” Giang Cầm vẫn gào thét bên ngoài, còn Cố Kiến Nghiệp đang đứng bên cạnh kéo bà ta.
Trình Chu kéo chăn đắp lên người cô, nhất thời không hiểu tại sao vừa rồi mình lại đột nhiên xé quần áo cô, giống như một kẻ biến thái. Vốn dĩ cô và Tần Dịch chẳng có gì hết, mọi thứ chỉ là cảnh tượng lóe lên trong đầu anh. Đã ghen tuông thành cái dạng này rồi sao, đến nhắc tên cũng không cho người ta nhắc, không cho phép tên cô và tên của người đàn ông khác cùng mấy chữ thuê phòng được đặt liền nhau.
Anh đứng dậy, cầm chiếc áo ngủ trên mắc áo, ném vào mặt cô, khàn giọng nói: “Mặc vào.”
Cố Kiều mặc xong, đột nhiên không biết phải làm gì. Phải đối mặt với anh thế nào đây, còn nói cái gì mà tình cảm anh em, đã thế này rồi, còn anh em gì nữa?
“Anh thực sự là anh trai tốt của em.” Cố Kiều nhỏ giọng nói, âm thanh lộ rõ sự lúng túng và cẩn trọng, nói như vậy chắc là ổn chứ?
“Con mẹ nó, em im ngay cho anh.” Trình Chu nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài phòng khách, đối diện với gương mặt kinh ngạc của Giang Cầm.
…………….
Ở một diễn biến khác:
Cố Kiều: “Tại sao lại xé áo?”
Trình Chu: “Đâu biết đâu, tác giả bảo xé.”
Cố Kiều: “Ý anh là sao, nếu tác giả không cho xé thì anh cũng thôi luôn hả?”
Trình Chu: “Nằm xuống đi, đến ngay đây.”
Khi còn nhỏ, khoảng tầm bốn, năm tuổi, Cố Kiều thường xuyên hôn Trình Chu, nhân lúc anh ngủ, hôn lên khắp mặt anh, đến mức khiến mặt anh dính đầy nước miếng, anh cũng đã phát hiện vài lần và mắng cô mấy câu. Nhưng bây giờ lại đổi thành anh lén lút hôn trộm cô. Vậy, cô có nên chạy sang mắng lại anh vài câu hay không, coi như báo thù cho bản thân mình khi còn nhỏ.
Trong lúc rửa mặt, Cố Kiều ngắm nghía trong gương rất lâu, cô cảm thấy đôi môi được anh tiểu Chu hôn trông đẹp hơn hẳn. Cố Kiều liếm liếm môi mình và phát hiện rằng lưỡi của anh mềm hơn một chút, cảm giác đó thật khiến người ta muốn nghiện, thực sự muốn ngày nào cũng mưa to kèm sấm chớp quá đi.
Cô sắp xếp cặp sách, sang gõ cửa nhà Trình Chu. Bà nội Trình ra mở cửa: “Kiều Kiều, tiểu Chu đi học trước rồi, con mau vào ăn sáng đi.”
Anh đã đi rồi, lại không đợi cô?
Cố Kiều vội vàng chạy, sao anh có thể không đợi cô cơ chứ, rõ ràng tối qua còn hôn cô đắm đuối như vậy, nhưng sao quay đầu cái lại chạy mất rồi.
Đến lớp học, Cố Kiều đi vào từ cửa sau, trông thấy Triệu Hà và Trình Chu đang ngồi tại chỗ của mình nói chuyện.
“Anh Chu, có phải anh sốt không, qua đây em sờ coi nào, sao mặt lại đỏ thế này?” Triệu Hà vừa nói vừa vươn tay ra.
“Biến, đừng động vào tôi.” Trình Chu đập vào cánh tay đang vươn tới của Triệu Hà.
Cố Kiều đi đến, ngồi vào chỗ, đặt cặp sách xuống, rồi quay đầu lại muốn hỏi anh tại sao lại không đợi mình cùng đi học. Nhưng chỉ thấy anh vùi đầu vào cuốn từ điển tiếng Anh, chẳng thấy mặt mũi đâu.
“Sao anh không đợi em?” Cố Kiều hỏi.
“Không muốn đợi nên không đợi, chẳng có tại sao.” Người đang vùi đầu vào cuốn từ điển nói.
Tuy rằng không thấy mặt, nhưng tai thì vẫn lộ ra bên ngoài. Hai vành tai đỏ hết cả lên rồi kìa. Vậy là anh đang xấu hổ phải không? Cố Kiều búng vào tai Trình Chu một cái, cố ý nói: “Anh tiểu Chu, tai anh đỏ quá, làm chuyện gì sai trái rồi sao?”
Trình Chu ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên đôi môi Cố Kiều. Có lẽ hôm nay cô đã thoa son bóng, màu hồng nhạt, trông rất ngon mắt. Đêm qua, khi anh từ phòng cô trở về, đã là ba giờ sáng, lúc đó bản thân mới phát hiện mình đã bị nghiện cô mất rồi.
“Không có gì.” Trình Chu rời mắt khỏi đôi môi Cố Kiều, không được nhìn, hễ nhìn là lại nhớ tới chuyên đêm qua.
Trong suy nghĩ của Cố Kiều, Trình Chu luôn là hình mẫu một người anh đẹp trai, khí chất ngời ngời, nhưng quả không ngờ, anh cũng có lúc nhút nhát ngượng ngùng như vậy. Bây giờ còn không dám nhìn cô. Nhưng anh càng như vậy, cô lại càng muốn trêu chọc.
“Anh tiểu Chu, tối qua em nằm mơ, mơ thấy anh hôn em.” Cố Kiều ghé sát bên tai Trình Chu, nói: “Còn dùng lưỡi nữa.”
Trình Chu cầm cuốn từ điển tiếng Anh khẽ đập lên đầu Cố Kiều một cái: “Mẹ kiếp, bớt thèm muốn anh như thế nữa đi.”
Cố Kiều quay người lại, lén lút cười.
“Hóa ra cậu cũng mơ giống tớ.” Lộ Nhiễm thầm thì nói.
“Chị gái, tai chị cũng thính quá đó, vậy mà cũng nghe thấy được.” Cố Kiều ngạc nhiên khẽ giật mình.
Lão Kim bước vào lớp, gọi Cố Kiều và Tần Dịch ra ngoài, đến một nơi vắng người ở cuối hành lang nói chuyện.
Lão Kim hỏi: “Có lấy được video giám sát không?”
Cố Kiều thật thà đáp: “Nhà nghỉ không cho, họ nói không được phép tùy tiện đưa người khác, hay là thầy đi cùng bọn em đến đó được không ạ?”
Lão Kim nhìn thời gian: “Giờ tan học buổi trưa đợi thầy ở lớp. Bây giờ về học đi đã.”
Cố Kiều và Tần Dịch cùng nhau quay lại phòng học, khi đi qua cửa lớp A5, cô trông thấy một nhóm người đang chỉ chỉ chỏ chỏ vào mình.
“Chắc chắn là lớp trưởng lớp A5 loan tin bậy bạ rồi.” Cố Kiều nói với Tần Dịch: “Chính là người hôm qua gặp tại cửa văn phòng của lão Kim.”
Cố kiều lấy trong túi ra một xu đưa cho Tần Dịch: “Đã hứa với cậu, mỗi ngày trả một xu, vết thương của cậu đã ổn hơn chưa?”
Tần Dịch nhận lấy đồng tiền xu, mỉm cười nói: “Không sao rồi.”
Buổi trưa tan học, Cố Kiều và Tần Dịch cùng lão Kim cùng đến nhà nghỉ, thuyết phục mãi người ta mới đồng ý cho bọn họ xem lại đoạn video giám sát vào thời điểm đó. Kết quả là, khi nhân viên bảo vệ mở ra tìm, lại phát hiện không biết camera đã hỏng từ khi nào, nhìn khoảng thời gian thì có lẽ đã hỏng từ cách đây ba tuần rồi, quả thực là đáng tiếc.
Ba người ra khỏi nhà nghỉ, tiếp tục bàn phương án ứng phó. Lão Kim bất lực nói: “Thầy tin tưởng hai em, nhưng việc này đã bị ai đó báo cáo lên hiệu trưởng, mấy tấm ảnh kia còn bị gửi lên cả phòng Giáo dục, bên trên còn viết chữ vô cùng khó nghe, các lãnh đạo đều đang rất giận.”
Cố Kiều nói: “Vậy chỉ còn cách mời phụ huynh thôi phải không ạ?”
Lão Kim gật đầu: “Để phụ huynh ra mặt bảo lãnh vậy.”
Cố Kiều suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Vậy gọi ba em đi ạ, đừng gọi mẹ em, còn cậu thì sao, Tần Dịch?”
Tần Dịch nói: “Gọi mẹ, đừng gọi cho ba dượng tớ.”
Sau đó, cả hai cùng ai gọi cho ba mẹ người nấy, trước khi gọi còn gửi trước một tin nhắn thông báo.
“Ba, đừng để mẹ biết chuyện này, con không yêu đương sớm, cũng không làm gì mờ ám.” Cố Kiều nói: “Nếu giáo viên trong trường gọi, thì ba cứ đến là được.”
Cố Kiến Nghiệp không bao giờ gay gắt với Cố Kiều, luôn trong trạng thái nửa quản nửa không, nên đã đồng ý, tùy theo ý cô. Bên phía Tần Dịch cũng không có vấn đề gì, tuy rằng cha dượng không tốt, nhưng mẹ thì vẫn là mẹ ruột của cậu ấy.
Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, nhưng điều tồi tệ đó là Giang Cầm và Cố Kiến Nghiệp làm việc trong cùng một nhà máy. Khi điện thoại của Cố Kiến Nghiệp đổ chuông, thì nó đang nằm trong tay Giang Cầm, nhìn thấy là số lạ, bà ta thản nhiên trả lời. Không ngờ đó lại là một giáo viên trong trường. Lại yêu đương sớm, còn bị chụp ảnh đi nhà nghỉ với nhau.
Cố Kiều không hề hay biết Giang Cầm đã phát hiện toàn bộ sự việc, giờ tan học vẫn như thường lệ, hôm nay Trình Chu nói có chút việc bận nên bảo Triệu Hà đưa cô về nhà. Cố Kiều mở cửa, vừa đóng cửa lại, Giang Cầm đã cầm cây gậy tre xông ra vụt cô một cái.
Đây là một cây roi tre mới, ở chợ có rất nhiều, là loại làm từ những đoạn tre dùng thừa, Cố Kiều đã nhìn thấy chúng rất nhiều lần và lần nào cũng muốn đem lửa đốt sạch.
Cô nghiến răng, không lên tiếng. Khi Giang Cầm vụt lần thứ hai, Cố Kiều liền ngẩng đầu, túm lấy nó. Nhưng sức lực của cô quá yếu, Giang Cầm dùng sức giật lại, khiến tay Cố Kiều bị cứa thành hai vệt màu đỏ, hơi rớm máu.
“Cứ cho lần trước chủ nhiệm Ngô nói là giả, vậy thì lần này, người ta đã chụp được ảnh của con rồi, con còn cãi nữa không?” Giang Cầm vừa nói, vừa vụt một roi lên lưng Cố Kiều.
Cố quay đầu lại, hung hăng nhìn Giang Cầm.
“Con mới bao nhiêu tuổi hả, vậy mà đã đi thuê phòng với người ta rồi, biết thế nào là hèn hạ không?” Giang Cầm vung tay lên, Cố Kiều lập tức né tránh, khiến bà ta đánh vào không khí.
“Có thai thì phải làm thế nào, thi đại học phải làm thế nào, có phải con điên rồi không hả?”
Lợi dụng lúc Cố Kiều quay đi, một roi lại giáng xuống người cô. Lần này thực sự rất đau, cảm giác như da phía sau lưng sắp nứt ra đến nơi, nhức nhối dữ dội. Nhưng trái tim cô đã hoàn toàn tê liệt, ngay từ lần “vô lương tâm” tìm tới, khi cú đá của Giang Cầm rơi vào bụng cô, đó cũng là lúc trái tim cô hoàn toàn nguội lạnh với Giang Cầm.
“Sao không lên tiếng, không dám thừa nhận phải không?” Giang Cầm chỉ vào mặt Cố Kiều: “Nếu có thai, tao sẽ đánh chết mày!”
Cố Kiều ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt Giang Cầm, bà ta đang nghiến răng nghiến lợi, đôi môi tái xanh, giọng nói có chút run rẩy, dùng đủ lại lời lẽ mắng chửi cô.
Đột nhiên Cố Kiều khẽ nhếch mép cười, cố ý chọc tức Giang Cầm, lớn tiếng nói: “Con đi thuê phòng với Tần Dịch đấy thì đã làm sao, con chính là lại rẻ tiền, mang thai rồi không thi đại học đấy, mẹ làm được gì nào?”
Quả nhiên là Giang Cầm đã thực sự nổi điên, toàn thân run bần bật, bà ta giơ cây roi tre trong tay lên muốn vụt tới. Cố Kiều không hiểu lấy đâu ra sức lực, cô túm chặt cổ tay Giang Cầm, tay còn lại giật lấy cây gậy, bẻ gãy thành từng mảnh, ném sang một bên, làm đổ cả chiếc cốc thủy tinh trên bàn trà.
“Mày điên rồi đấy à?” Giang Cầm hét lên.
Cửa phòng khách đột nhiên bị mở, Cố Kiến Nghiệp tan làm về nhà, vừa nhìn cảnh tượng này liền biết, Giang Cầm lại lên cơn rồi. Ông đi tới, xua xua tay bảo Cố Kiều về phòng, sau đó quay đầu lại khuyên nhủ Giang Cầm.
Cố Kiều nhặt cặp sách rơi trên mặt đất, mở cửa phòng ngủ, “rầm” một tiếng khóa cửa lại. Vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Trình Chu đang đứng ngoài hoa viên nhà mình, anh nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận.
Tin đồn trong trường, không phải là anh không nghe thấy, bọn họ nói Cố Kiều và Tần Dịch yêu đương, còn thuê phòng cùng nhau. Anh tìm đến lớp trưởng lớp A5, đối phương nói trong lúc đi ngang qua, đã tận tai nghe thấy lão Kim chủ nhiệm lớp bọn họ đứng nói chuyện với Cố Kiều và Tần Dịch bên ngoài cửa văn phòng. Còn nói nhìn thấy Cố Kiều và Tần Dịch hôn nhau.
Trình Chu muốn về hỏi Cố Kiều, đúng lúc nhảy qua vườn nhà cô, còn chưa kịp vào lại nghe thấy câu cô hét lên bên ngoài phòng khách. Anh không thể tưởng tượng nổi, cảnh cô ở bên người đàn ông khác, cũng không thể chịu đựng được việc cô bị người khác hôn, bị người khác chiếm hữu. Cảnh tượng này không thể nghĩ tới, vì chỉ cần chớm nghĩ đến thôi, là anh đã cảm thấy bản thân mình như bị ai đó cầm dao đâm, máu chảy trong đau đớn.
Qua cửa sổ, Cố Kiều nhìn thấy Trình Chu, những đòn roi vừa rồi của Giang Cầm đều không khiến cô thấy đau, nhưng vừa trông thấy anh, tất cả cơn đau dường như bị phóng đại lên vô số lần. Đau quá, anh tiểu Chu, em rất đau.
Hai hàng nước mắt chảy dài, cô mở cửa, chạy về phía anh, lao vào vòng tay anh. Nhưng anh lại gạt cô sang một bên. Anh dùng lực rất mạnh, ngón tay bám chặt lấy cánh tay cô, cắm sâu vào da thịt, đau nhói.
Cố Kiều không thể đứng vững, suýt chút nữa ngã xuống, cô phải bám vào giá hoa bên cạnh mới không ngã xuống đất.
“Có phải anh không tin em không?” Giọng nói của Cố Kiều rất thấp, trầm đến mức như thể bị bi thương bao phủ.
Giang Cầm không tin cô thì thôi, nhưng Trình Chu không thể không tin cô. Trên thế giới này chẳng một ai tin cô cũng không sao, nhưng Trình Chu không thể không tin cô. Nếu đến cả anh cũng không tin cô nữa, cho dù có chiếm được lòng tin của cả thế giới, thì đối với cô mà nó cũng hoàn toàn vô dụng. Nếu ngay cả Trình Chu cũng không còn nữa, thì cô còn tồn tại trên đời này làm gì? Sẽ chết ư? Không, nhưng có sống cũng chỉ như một cái xác vô hồn.
Trình Chu đột ngột đi tới, bế người con gái đã mất đi sự tỉnh táo lên, đẩy cửa phòng ngủ của cô bước vào. Anh đè cô xuống, điên cuồng xé quần áo của cô, từng chiếc từng chiếc một, đến khi không còn lại một mảnh. Trong suốt cả quá trình, Cố kiều hoàn toàn bất động, mặc anh hành động, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, có phải anh không tin mình hay không, anh không cần cô nữa sao?
Trên người cô hằn vết đỏ, Trình Chu cúi đầu, hôn lên đó. Ngoài cửa phòng ngủ, Giang Cầm và Cố Kiến Nghiệp vẫn đang cãi cọ, giọng nói của Giang Cầm rất lớn, nói toàn những câu không thể lọt tai.
Tiếng đập cửa bỗng vang lên ầm ầm, nhưng người trong phòng vẫn chẳng hề bị ảnh hưởng. Cố Kiều biết anh đang làm gì, cũng biết người bên ngoài có thể lao vào bất cứ lúc nào. Nhưng cô không quan tâm đến những điều đó, lúc này trong mắt cô chỉ có anh. Bất luận là ai, cho dù là bất cứ ai, chỉ cần không khiến anh thất vọng là được.
“Anh, tin em không?” Cô hỏi.
Trình Chu ngẩng đầu, khóe mắt có chút đỏ, đờ đẫn nói: “Là em không tin tưởng anh.”
Anh áp vào tai cô: “Tại sao lại giấu anh, là Mao Lục phải không, tên chụp ảnh hãm hại em.”
Cố Kiều nghiêng đầu, không lên tiếng. Nước mắt lại rơi, nhỏ xuống ga giường, ướt thành một mảng.
Cô giải thích: “Em và Tần Dịch không có gì hết, hôm đó là cậu ấy bị thương, không thể về nhà…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, nụ hôn của anh lại rơi xuống, độc đoán mà hoảng loạn.
“Cố Kiều, con mở cửa ra cho mẹ.” Giang Cầm vẫn gào thét bên ngoài, còn Cố Kiến Nghiệp đang đứng bên cạnh kéo bà ta.
Trình Chu kéo chăn đắp lên người cô, nhất thời không hiểu tại sao vừa rồi mình lại đột nhiên xé quần áo cô, giống như một kẻ biến thái. Vốn dĩ cô và Tần Dịch chẳng có gì hết, mọi thứ chỉ là cảnh tượng lóe lên trong đầu anh. Đã ghen tuông thành cái dạng này rồi sao, đến nhắc tên cũng không cho người ta nhắc, không cho phép tên cô và tên của người đàn ông khác cùng mấy chữ thuê phòng được đặt liền nhau.
Anh đứng dậy, cầm chiếc áo ngủ trên mắc áo, ném vào mặt cô, khàn giọng nói: “Mặc vào.”
Cố Kiều mặc xong, đột nhiên không biết phải làm gì. Phải đối mặt với anh thế nào đây, còn nói cái gì mà tình cảm anh em, đã thế này rồi, còn anh em gì nữa?
“Anh thực sự là anh trai tốt của em.” Cố Kiều nhỏ giọng nói, âm thanh lộ rõ sự lúng túng và cẩn trọng, nói như vậy chắc là ổn chứ?
“Con mẹ nó, em im ngay cho anh.” Trình Chu nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài phòng khách, đối diện với gương mặt kinh ngạc của Giang Cầm.
…………….
Ở một diễn biến khác:
Cố Kiều: “Tại sao lại xé áo?”
Trình Chu: “Đâu biết đâu, tác giả bảo xé.”
Cố Kiều: “Ý anh là sao, nếu tác giả không cho xé thì anh cũng thôi luôn hả?”
Trình Chu: “Nằm xuống đi, đến ngay đây.”