2L
Staff member
-
Chương 17: Vòng quay
Tôi muốn tự mình quyết định việc chuyển trường
Tôi đã tự nhủ sẽ chấm dứt khi hết học kỳ 3
(Ký ức 1)
Thầy N., đến bây giờ tôi vẫn kính trọng và tin tưởng thầy. Vậy mà kinh tởm làm sao, chính thầy lại là người đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi chuyện.
Thầy có thể chỉ cần nói thẳng với em rằng, "Hãy đến trường khuyết tật đi, vì trường này không thể lo cho em được nữa." thay vì nói với mẹ em "Em ấy sẽ mất nhiều thời gian hơn cho việc đi từ lớp này sang lớp khác."
Nếu thầy nói thẳng ra, có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho em trong việc quyết định. Đừng nhìn tôi mà! Trời ơi, điều này thật đáng giận!
Thầy đã hỏi tôi, "Mẹ đã nói gì với em chưa?"
Tại sao mọi người lại giấu tôi mọi chuyện thế! Nói đi mà...chỉ cần thế thôi.
Mặc dù cuộc sống của tôi là một chuỗi những ngày gian truân, vất vả, nhưng sao mọi người không lắng nghe những điều tôi phải nói, để rồi tôi có thể rời trường trong tâm trạng tốt hơn?
Nếu mọi người để tôi nói, tôi có thể dễ dàng mà thông báo rằng tôi sẽ chuyển trường vào năm 2.
Tôi đã định sẽ nhập học trường khuyết tật vào tháng Tư nhưng...
Tôi muốn rời trường với sự tự tin nhưng giờ thì tôi thậm chí không còn làm được điều đó nữa.
Tôi không thể đi với tâm trạng như thế này được...
(Ký ức thứ 2)
Tôi nói chuyện với S-chan
"Ở trường khuyết tật bạn sẽ không bao giờ là đặc biệt nữa, vậy bạn sẽ không còn cảm thấy buồn tủi như khi ở đây. Nhưng...nếu bạn thật sự muốn làm cái gì đó nhanh chóng, bạn có thể làm nó, thì vì sao không nỗ lực để làm được điều đó?"
Tôi cảm thấy như có một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua tôi.
Tình bạn của chúng tôi vững bền bởi vì 99% tốt bụng và 1% nghiêm túc của bạn ý, vì thế tôi không khóc.
Cảm xúc của tôi như đóng băng khi tôi xúc động.
S-chan dạy tôi thế nào là "nghĩ"
Tôi được tái sinh.
Mặc dù tôi là người khuyết tật về mặt hình thể, nhưng tôi nghĩ trí tuệ của tôi thì giống với bất cứ người bình thường nào.
Hẫng một bậc cầu thang và rơi xuống...đó chính là cái cảm giác đó.
Những người bạn và thầy cô, tất cả đều là những người khỏe mạnh. Sự thật này khiến tôi đau lòng, nhưng tôi không thể làm gì để thay đổi sự khác biệt đó.
Tôi sẽ rời khỏi Higashikou và tôi sẽ sống "cô đơn" mang theo một túi hành lý nặng nề mang tên khuyết tật.
Tôi đã cần ít nhất 1 lít nước mắt để đưa ra quyết định và sẽ cần nhiều hơn nữa cho tương lai.
Tôi không muốn khóc nữa.
Mất mát làm tôi thấy nản lòng.
Nếu bạn cảm thấy nản lòng, hãy làm gì đi chứ!
Tôi không thể tiếp tục làm kẻ thua cuộc được.
Lần đến khám đầu tiên sau năm mới.
Tôi cũng nguôi ngoai đôi chút sau khi nói chuyện với bác sĩ Yamamoto.
Lòng nhiệt tình đã khuấy động bên trong tôi.
Mẹ tôi nói nhanh về việc chuyển đến trường khuyết tật.
Bác sĩ nói mẹ có thể hỏi về việc giáo dục.
Tôi nhen nhóm niềm hy vọng trở lại, nhưng thậm chí ngay cả lúc đó, nó cũng chỉ như bong bóng xà phòng.
Tôi đột nhiên nhớ ra tôi đã nổi loạn thế nào trong mấy ngày trước
Bạn (trong tư cách của tôi) đã dựa dẫm quá nhiều vào người khác.
Tôi mới vừa nhận ra điều đó.
Bạn đã lợi dụng những người xung quanh bạn.
Đó là lý do bạn bè bạn trở nên mệt mỏi. Đã quá muộn để nhận ra điều đó rồi.
Chúng tôi đi ăn tại tiệm Ashakuma, lâu rồi chúng tôi mới có dịp đến đây. Mẹ nói với mấy đứa em tôi về việc tôi sẽ chuyển tới trường khuyết tật. Tôi nổi khùng và nói, "Chúng đều biết cả rồi, đừng nói về việc đó nữa!"
"Đúng là Aya, con là người sẽ phải chuyển trường. Nhưng nó không phải chỉ liên quan đến con. Điều này quan trọng đối với chúng ta để suy nghĩ, giúp đỡ và chúc mừng người khác, để giải quyết những chuyện trong gia đình. Sự kết nối là rất quan trọng, Aya ạ." Mẹ nói.
Mọi việc tốt hơn khi ta bắt đầu lại. Tôi bắt đầu nghĩ không cần phải cảm thấy háo hức. Hamburger thịt bò rất ngon. Tôi đã ăn kem, đấy là đồ tráng miệng và tôi đã chén hết chỉ trong tích tắc.
W-kun, O-kun, D-kun, cảm ơn vì đã luôn nói "xin chào" với tôi. Nó thật sự khiến tôi hạnh phúc.
M-kun, cám ơn vì đã xách cặp giùm tôi.
Cuối cùng, tôi đã có thể nói "Xin chào" với H-kun...
Năm nay quả thực là dài.
Tôi thực sự tận hưởng được năm nay với mọi người. Tôi đã sẵn sàng.
Tạm biệt và bảo trọng.
Tôi đã tự nhủ sẽ chấm dứt khi hết học kỳ 3
(Ký ức 1)
Thầy N., đến bây giờ tôi vẫn kính trọng và tin tưởng thầy. Vậy mà kinh tởm làm sao, chính thầy lại là người đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi chuyện.
Thầy có thể chỉ cần nói thẳng với em rằng, "Hãy đến trường khuyết tật đi, vì trường này không thể lo cho em được nữa." thay vì nói với mẹ em "Em ấy sẽ mất nhiều thời gian hơn cho việc đi từ lớp này sang lớp khác."
Nếu thầy nói thẳng ra, có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho em trong việc quyết định. Đừng nhìn tôi mà! Trời ơi, điều này thật đáng giận!
Thầy đã hỏi tôi, "Mẹ đã nói gì với em chưa?"
Tại sao mọi người lại giấu tôi mọi chuyện thế! Nói đi mà...chỉ cần thế thôi.
Mặc dù cuộc sống của tôi là một chuỗi những ngày gian truân, vất vả, nhưng sao mọi người không lắng nghe những điều tôi phải nói, để rồi tôi có thể rời trường trong tâm trạng tốt hơn?
Nếu mọi người để tôi nói, tôi có thể dễ dàng mà thông báo rằng tôi sẽ chuyển trường vào năm 2.
Tôi đã định sẽ nhập học trường khuyết tật vào tháng Tư nhưng...
Tôi muốn rời trường với sự tự tin nhưng giờ thì tôi thậm chí không còn làm được điều đó nữa.
Tôi không thể đi với tâm trạng như thế này được...
(Ký ức thứ 2)
Tôi nói chuyện với S-chan
"Ở trường khuyết tật bạn sẽ không bao giờ là đặc biệt nữa, vậy bạn sẽ không còn cảm thấy buồn tủi như khi ở đây. Nhưng...nếu bạn thật sự muốn làm cái gì đó nhanh chóng, bạn có thể làm nó, thì vì sao không nỗ lực để làm được điều đó?"
Tôi cảm thấy như có một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua tôi.
Tình bạn của chúng tôi vững bền bởi vì 99% tốt bụng và 1% nghiêm túc của bạn ý, vì thế tôi không khóc.
Cảm xúc của tôi như đóng băng khi tôi xúc động.
S-chan dạy tôi thế nào là "nghĩ"
Tôi được tái sinh.
Mặc dù tôi là người khuyết tật về mặt hình thể, nhưng tôi nghĩ trí tuệ của tôi thì giống với bất cứ người bình thường nào.
Hẫng một bậc cầu thang và rơi xuống...đó chính là cái cảm giác đó.
Những người bạn và thầy cô, tất cả đều là những người khỏe mạnh. Sự thật này khiến tôi đau lòng, nhưng tôi không thể làm gì để thay đổi sự khác biệt đó.
Tôi sẽ rời khỏi Higashikou và tôi sẽ sống "cô đơn" mang theo một túi hành lý nặng nề mang tên khuyết tật.
Tôi đã cần ít nhất 1 lít nước mắt để đưa ra quyết định và sẽ cần nhiều hơn nữa cho tương lai.
Tôi không muốn khóc nữa.
Mất mát làm tôi thấy nản lòng.
Nếu bạn cảm thấy nản lòng, hãy làm gì đi chứ!
Tôi không thể tiếp tục làm kẻ thua cuộc được.
Lần đến khám đầu tiên sau năm mới.
Tôi cũng nguôi ngoai đôi chút sau khi nói chuyện với bác sĩ Yamamoto.
Lòng nhiệt tình đã khuấy động bên trong tôi.
Mẹ tôi nói nhanh về việc chuyển đến trường khuyết tật.
Bác sĩ nói mẹ có thể hỏi về việc giáo dục.
Tôi nhen nhóm niềm hy vọng trở lại, nhưng thậm chí ngay cả lúc đó, nó cũng chỉ như bong bóng xà phòng.
Tôi đột nhiên nhớ ra tôi đã nổi loạn thế nào trong mấy ngày trước
Bạn (trong tư cách của tôi) đã dựa dẫm quá nhiều vào người khác.
Tôi mới vừa nhận ra điều đó.
Bạn đã lợi dụng những người xung quanh bạn.
Đó là lý do bạn bè bạn trở nên mệt mỏi. Đã quá muộn để nhận ra điều đó rồi.
Chúng tôi đi ăn tại tiệm Ashakuma, lâu rồi chúng tôi mới có dịp đến đây. Mẹ nói với mấy đứa em tôi về việc tôi sẽ chuyển tới trường khuyết tật. Tôi nổi khùng và nói, "Chúng đều biết cả rồi, đừng nói về việc đó nữa!"
"Đúng là Aya, con là người sẽ phải chuyển trường. Nhưng nó không phải chỉ liên quan đến con. Điều này quan trọng đối với chúng ta để suy nghĩ, giúp đỡ và chúc mừng người khác, để giải quyết những chuyện trong gia đình. Sự kết nối là rất quan trọng, Aya ạ." Mẹ nói.
Mọi việc tốt hơn khi ta bắt đầu lại. Tôi bắt đầu nghĩ không cần phải cảm thấy háo hức. Hamburger thịt bò rất ngon. Tôi đã ăn kem, đấy là đồ tráng miệng và tôi đã chén hết chỉ trong tích tắc.
W-kun, O-kun, D-kun, cảm ơn vì đã luôn nói "xin chào" với tôi. Nó thật sự khiến tôi hạnh phúc.
M-kun, cám ơn vì đã xách cặp giùm tôi.
Cuối cùng, tôi đã có thể nói "Xin chào" với H-kun...
Năm nay quả thực là dài.
Tôi thực sự tận hưởng được năm nay với mọi người. Tôi đã sẵn sàng.
Tạm biệt và bảo trọng.