2L
Staff member
-
Chương 12: Kiểm tra và tập luyện
1) Kiểm tra.
Tôi phải di chuyển tay theo nhịp điệu bài hát “ Twinkle twinkle stars”.
Đầu tiên là tay phải 12 lần, tay trái 17 lần.
3 phút sau là tay phải 18 lần, tay trái 22 lần.
5 phút tiếp là tay phải 18 lần, tay trái 21 lần.
2) Tập luyện
1. Tập đứng trên tay và đầu gối.
Giữ thăng bằng khi chuyển động cơ thể (như xoay bán thân nửa vòng).
Co duỗi một chân, chân kia quỳ , một tay chống , xoay người, đổi tay , lại xoay người và giơ tay nhưng không được cử động chân và xương vai.
2. Tập chân
Tập nhấc chân lên chạm tay, xương vai sẽ di chuyển vào trong, như thế trọng lượng sẽ kéo cơ thể lại, cái này sẽ giúp tôi khi bị ngã.
3. Tập tay
Đưa tay ra từ sau ra trước và theo dõi hông có chuyển động không ,bình thường là không , cụ thể
Khi tay phải đưa ra trước thì hông phải lại lùi về sau.
Và khi tay phải lùi về sau thì hông phải lại tiến về phía trước.
Lần lượt và xen kẽ. Nhưng với tôi …
Khi tay phải đưua ra trước, hông phỉa lùi về sau
Và khi tay phải lùi về sau, hông phải không tiến về phái trước.
Thật tệ , như thế cả chân và tay tôi lùi về sau cùng lúc.
4. Tập bò bằng đầu gối
Để làm đúng thì phải để vai thẳng, thân cũng phải thẳng , đầu gối phải thẳng với xương sống.
Bò về phía trước : nhấc tay trái lên, gối phải cũng đưa lên rồi đưa tay phải lên, gối trái cũng đưa lên. Yêu cầu chân phải thẳng với mặt đất. (bò như thế thôi cũng đã là khó rồi).
Tập xong thì đứng dậy, kết thúc buổi kiểm tra.
Hôm nay, khi chúng tôi đi ngang qua một cậu bé trong hành lang, bác sĩ Yamamoto đã nói với tôi, “Cậu bé tên là K-kun đó chuẩn bị nhập viện hôm nay. Cậu bé đó cũng bị ốm như cháu.”
Tôi ngoái lại nhin, đứa bé đó cỡ lớp 6 hay 7 gì đó, trông rất gầy nhưng ngây thơ và vui vẻ, dường như nó chẳng để ý tới ốm đau gì cả. Tự nhiên, tôi như muốn nói, “Chị hy vọng những mũi tiêm sẽ giúp em chóng khỏi bệnh. Cố lên em nhé!”
Sáng nay, sau khi tiêm, tôi bỗng bị đau đầu và muốn nôn, có thể là do tác dụng của thuốc, hoặc là tôi quá căng thẳng và sợ hãi. Các bác sĩ còn tiến hành ghi âm giọng nói của tôi, tôi thấy lạ khi đó các bác sĩ chỉ chú ý tới cổ họng và lưỡi.
Quan trọng nhất là hồi phục sức khỏe! Đó là những gì bác sĩ Yamamoto đã nói. Tôi biết, mình sẽ phải cố gắng hết sức mình, nhưng, “Mẹ ơi …. Có phải con không bình thường…” Nghĩ tới đó, tôi chỉ chực khóc.
Lúc chiều, tôi lên phòng kiểm tra để các bác sĩ ghi hình với 1 chiếc camera 16mm. Tôi đã ngã vài lần trong một vài động tác thăng bằng, tình cảnh lúc đó trông thật khổ sở. Khi ngồi nghỉ, bác sĩ phụ trách Kawabashi có đùa rằng tôi chỉ có thể đi như một robot, tôi cười thật buồn cảm ơn bác sĩ, như để xin lỗi, bác sĩ Kawabashi đã kể cho tôi nghe một chuyện thời thơ ấu.
“Khi còn nhỏ, chú rất nghịch ngợm, có lần đã tè lên đầu một thày giáo từ trên mái nhà xuống, để rồi sau đó bị đập một trận nhớ đời …”
“Wow … thật quá tinh quái… Tôi không thể làm như thế được. Nhưng cảm giác muốn làm một điều gì đó như cứ sôi sục trong tôi.
Chú còn kể cho tôi nghe những lần chộp những con ve sầu (cả đực và cái) trên những thân cây. Về cả những cái vỏ lột của bọn ve, riêng cái này thì chú cực kì thích thú khi cho rằng bọn ve sau khi lột vỏ thì sẽ trần như nhộng …. Tất nhiên rồi, chú ấy cũng là con trai mà … tôi thầm nghĩ.
Tôi bị sốt, 39 độ.
-Có phải tôi sắp chết không?
-Không! Không thể thua vì bệnh tật được.
Những lúc thế này, tôi rất nhớ mẹ, nhớ các em và gia đình mình…
Trời ơi … cứ mỗi khi tôi cố gắng bước một bước thì điều đó lại xảy ra. Dường như luôn có cái gì đó bấp bênh, chới với trong con người tôi, cả thể xác và tinh thần, những thứ đó lại cứ kéo dài mãi …
Thời gian dần trôi luôn làm tôi sợ, tôi sợ khi nghĩ về mình sau này, tôi mới chỉ 16 tuổi.
Chỉ còn hơn 2 lần tiêm nữa là xong. Cuối cùng tôi cũng đã có thể xuất viện …
Bình thường, đó sẽ là một điều rất vui, nhưng với tôi lại khác.
Từ khi bắt đầu được điều trị bằng những mũi thuốc tiêm, tôi đã phải chịu những cảm giác đau đầu, buồn nôn do tác dụng phụ của thuốc ròng rã hàng tháng trời, nhưng bác sĩ đã trấn an rằng những mũi tiêm sẽ phát huy tác dụng, có điều ước muốn được đi lại bình thường của tôi dường như không còn nữa…
Bây giờ, tôi có thêm một cuốn sổ khác bên cạnh cuốn nhật kí … cuốn sổ cho những người tàn tật. Căn bệnh của tôi là do những tế bào của tiểu não đang dần thoái hóa một cách tự nhiên, khiến cơ thể khó di chuyển và vận động, căn bệnh này đã được phát hiện từ khoảng 100 năm trước.
Tại sao căn bệnh này lại chọn tôi?
Định mệnh ư, từ đó không đủ để lý giải…
Tôi phải di chuyển tay theo nhịp điệu bài hát “ Twinkle twinkle stars”.
Đầu tiên là tay phải 12 lần, tay trái 17 lần.
3 phút sau là tay phải 18 lần, tay trái 22 lần.
5 phút tiếp là tay phải 18 lần, tay trái 21 lần.
2) Tập luyện
1. Tập đứng trên tay và đầu gối.
Giữ thăng bằng khi chuyển động cơ thể (như xoay bán thân nửa vòng).
Co duỗi một chân, chân kia quỳ , một tay chống , xoay người, đổi tay , lại xoay người và giơ tay nhưng không được cử động chân và xương vai.
2. Tập chân
Tập nhấc chân lên chạm tay, xương vai sẽ di chuyển vào trong, như thế trọng lượng sẽ kéo cơ thể lại, cái này sẽ giúp tôi khi bị ngã.
3. Tập tay
Đưa tay ra từ sau ra trước và theo dõi hông có chuyển động không ,bình thường là không , cụ thể
Khi tay phải đưa ra trước thì hông phải lại lùi về sau.
Và khi tay phải lùi về sau thì hông phải lại tiến về phía trước.
Lần lượt và xen kẽ. Nhưng với tôi …
Khi tay phải đưua ra trước, hông phỉa lùi về sau
Và khi tay phải lùi về sau, hông phải không tiến về phái trước.
Thật tệ , như thế cả chân và tay tôi lùi về sau cùng lúc.
4. Tập bò bằng đầu gối
Để làm đúng thì phải để vai thẳng, thân cũng phải thẳng , đầu gối phải thẳng với xương sống.
Bò về phía trước : nhấc tay trái lên, gối phải cũng đưa lên rồi đưa tay phải lên, gối trái cũng đưa lên. Yêu cầu chân phải thẳng với mặt đất. (bò như thế thôi cũng đã là khó rồi).
Tập xong thì đứng dậy, kết thúc buổi kiểm tra.
Hôm nay, khi chúng tôi đi ngang qua một cậu bé trong hành lang, bác sĩ Yamamoto đã nói với tôi, “Cậu bé tên là K-kun đó chuẩn bị nhập viện hôm nay. Cậu bé đó cũng bị ốm như cháu.”
Tôi ngoái lại nhin, đứa bé đó cỡ lớp 6 hay 7 gì đó, trông rất gầy nhưng ngây thơ và vui vẻ, dường như nó chẳng để ý tới ốm đau gì cả. Tự nhiên, tôi như muốn nói, “Chị hy vọng những mũi tiêm sẽ giúp em chóng khỏi bệnh. Cố lên em nhé!”
Sáng nay, sau khi tiêm, tôi bỗng bị đau đầu và muốn nôn, có thể là do tác dụng của thuốc, hoặc là tôi quá căng thẳng và sợ hãi. Các bác sĩ còn tiến hành ghi âm giọng nói của tôi, tôi thấy lạ khi đó các bác sĩ chỉ chú ý tới cổ họng và lưỡi.
Quan trọng nhất là hồi phục sức khỏe! Đó là những gì bác sĩ Yamamoto đã nói. Tôi biết, mình sẽ phải cố gắng hết sức mình, nhưng, “Mẹ ơi …. Có phải con không bình thường…” Nghĩ tới đó, tôi chỉ chực khóc.
Lúc chiều, tôi lên phòng kiểm tra để các bác sĩ ghi hình với 1 chiếc camera 16mm. Tôi đã ngã vài lần trong một vài động tác thăng bằng, tình cảnh lúc đó trông thật khổ sở. Khi ngồi nghỉ, bác sĩ phụ trách Kawabashi có đùa rằng tôi chỉ có thể đi như một robot, tôi cười thật buồn cảm ơn bác sĩ, như để xin lỗi, bác sĩ Kawabashi đã kể cho tôi nghe một chuyện thời thơ ấu.
“Khi còn nhỏ, chú rất nghịch ngợm, có lần đã tè lên đầu một thày giáo từ trên mái nhà xuống, để rồi sau đó bị đập một trận nhớ đời …”
“Wow … thật quá tinh quái… Tôi không thể làm như thế được. Nhưng cảm giác muốn làm một điều gì đó như cứ sôi sục trong tôi.
Chú còn kể cho tôi nghe những lần chộp những con ve sầu (cả đực và cái) trên những thân cây. Về cả những cái vỏ lột của bọn ve, riêng cái này thì chú cực kì thích thú khi cho rằng bọn ve sau khi lột vỏ thì sẽ trần như nhộng …. Tất nhiên rồi, chú ấy cũng là con trai mà … tôi thầm nghĩ.
Tôi bị sốt, 39 độ.
-Có phải tôi sắp chết không?
-Không! Không thể thua vì bệnh tật được.
Những lúc thế này, tôi rất nhớ mẹ, nhớ các em và gia đình mình…
Trời ơi … cứ mỗi khi tôi cố gắng bước một bước thì điều đó lại xảy ra. Dường như luôn có cái gì đó bấp bênh, chới với trong con người tôi, cả thể xác và tinh thần, những thứ đó lại cứ kéo dài mãi …
Thời gian dần trôi luôn làm tôi sợ, tôi sợ khi nghĩ về mình sau này, tôi mới chỉ 16 tuổi.
Chỉ còn hơn 2 lần tiêm nữa là xong. Cuối cùng tôi cũng đã có thể xuất viện …
Bình thường, đó sẽ là một điều rất vui, nhưng với tôi lại khác.
Từ khi bắt đầu được điều trị bằng những mũi thuốc tiêm, tôi đã phải chịu những cảm giác đau đầu, buồn nôn do tác dụng phụ của thuốc ròng rã hàng tháng trời, nhưng bác sĩ đã trấn an rằng những mũi tiêm sẽ phát huy tác dụng, có điều ước muốn được đi lại bình thường của tôi dường như không còn nữa…
Bây giờ, tôi có thêm một cuốn sổ khác bên cạnh cuốn nhật kí … cuốn sổ cho những người tàn tật. Căn bệnh của tôi là do những tế bào của tiểu não đang dần thoái hóa một cách tự nhiên, khiến cơ thể khó di chuyển và vận động, căn bệnh này đã được phát hiện từ khoảng 100 năm trước.
Tại sao căn bệnh này lại chọn tôi?
Định mệnh ư, từ đó không đủ để lý giải…