Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
CHƯƠNG 35: THAY ĐỔI NGOÀI DỰ ĐOÁN
CHƯƠNG 35: THAY ĐỔI NGOÀI DỰ ĐOÁN
Chuyện xấu hổ trong cuộc sống có rất nhiều, ví dụ như việc cởi quần của con gái ngoài ý muốn, đại khái là vậy.
May mà có Lâm Kim Sương ở bên cạnh khuyên giải mới giúp tôi thoát được kết cục bị hiểu lầm thành biến thái.
Nhưng khi Lâm Uyên Sương nhìn vào mặt tôi vẫn rất khó chịu như cũ. Đổi lại là người nào bị kẻ khác cởi quần, chắc chắn cũng không vui vẻ nổi, đương trường không kiềm chế được là ăn bạt tai luôn.
Đưa Lâm Kim Sương vào phòng bệnh, Lâm Uyên Sương liền kéo tôi tới một chỗ trống không người. Cô nói với tôi: "Hoàng Biên Bình đã quyết định sẽ xử lý cậu ở trường học. Dựa vào cô Tiêu gánh đỡ vẫn không được. Cậu nhất định phải nghĩ biện pháp, nếu không việc học khó bảo toàn."
Tôi thở dài, nói với cô ấy chuyện này cũng chẳng có cách giải quyết. Tôi là một học sinh bình thường, cho dù quỳ ngoài phòng hiệu trưởng khóc lóc cầu xin cũng không có biện pháp thay đổi việc bọn họ đã quyết định. Dù sao, từng vì cứu cô Tiêu, tôi ăn chắcđã bị hiệu trưởng ghi hận rồi.
Nhìn thái độ tiêu cực ngồi chờ chết của tôi, Lâm Uyên Sương nổi giận mắng: "Con người cậu sao lại không có chí khí như vậy! Cậu quên lời ba cậu nói với cậu rồi sao?"
"Làm sao tôi dám quên!" Rống lên như thể trút giận, rồi mí mắt tôi lại buông xuống: "Chỉ là tôi có thể làm được gì? Chẳng lẽ đi khiếu nại bọn họ hay sao? Tôi cũng chẳng có chứng cứ...”
Ánh mắt Lâm Uyên Sương giật nhẹ, cô không nói nữa nhưng trên khuôn mặt yên lặng kia dường như đã ra quyết định gì đó.
Tôi và Lâm Uyên Sương chia tay ở bệnh viện. Khi chia tay, Lâm Uyên Sương tặng tôi một chiếc di động.
"Sao tôi có thể nhận đồ vật quý giá thế này của cậu!"
Tôi vội vàng trả chiếc di động về cho cô, nhưng Lâm Uyên Sương lại giải thích: "Cái này coi như quà tặng để tôi xin lỗi cậu. Thái độ trước kia của tôi với cậu thực sự không tốt. Mà ba cậu cũng vì tôi mới phải ngồi tù. Tôi rất xin lỗi."
"Hơn nữa, tôi sắp phải rời khỏi thành phố này rồi."
Sao lại đột nhiên rời đi như thế? Tôi hỏi khó hiểu. Rồi tôi biết được cô ấy đã chuẩn bị xong tài chính cho cuộc sống tương lại. Tuy rằng phải bỏ học hành, nhưng vì tương lai của em gái, cô ấy đã hạ quyết tâm rời đi.
Như vậy tôi cũng không khuyên can gì nữa, chỉ là trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn khó hiểu, giống như đánh mất đi thứ gì đó.
"Khi nào thì đi?" Tôi hỏi.
Lâm Uyên Sương lại tránh nặng tìm nhẹ: "Dù tôi không nói thì cậu cũng sẽ biết. Trong di động có số điện thoại của tôi, đến lúc đó gọi cho tôi nhé."
Tôi chẳng hiểu gì, cầm lấy điện thoại đi về nhà. Về đến nhà, nhìn thấy căn phòng trống rỗng im lặng, tâm trạng không tránh khỏi tụt dốc.
Mẹ vì duy trì cuộc sống gia đình, lại nhận một công việc nữa. Bà đã không còn ở trong nhà mà chuyển đến sống tại nơi làm việc rồi.
Đợi tới kỳ thuê nhà đến, tôi cũng phải thu thập đồ đạc rời đi, chuyển đến sống trong trường học.
Tôi vẫn không muốn nói tin tức mình sắp bị nhà trường học đuổi cho mẹ nghe, tôi sợ mẹ không chịu được đả kích liên tục mà sụp đổ.
Tôi thở dài, nằm trên giường, suy nghĩ xem ngày sau nên làm thế nào. Vấn đề này gần đây luôn quấy nhiễu tôi. Nhưng bất giác, tôi lại nghĩ tới khuôn mặt cô Tiêu đầy thân thiết. Nhớ tới cô ấy vì tôi mà trả giá nhiều như vậy, vì để tôi ở lại mà lao tâm lao lực. Cô lại không ngờ trong lòng tôi đã buông bỏ rồi...
Như vậy rất có lỗi với cô Tiêu. Nhưng tôi thật sự không có cách nào khác. Bởi vì so sánh với trường học, căn nhà này rõ ràng cần tôi hơn.
Đến ngày hôm sau, tôi vẫn đi học như lệ thường. Vừa mới ngồi vào chỗ được mấy phút, người của hội học sinh đã gọi tôi tới phòng hiệu trưởng. Tôi thầm nghĩ, cái nên tới vẫn cứ tới, thôi đến xem thử hiệu trưởng Quách sẽ xử trí tôi như thế nào đi.
Đi tới phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Quách và giáo viên chủ nhiệm Hoàng Biên Bình đều ở bên trong. Bọn họ nhìn tôi đi vào, đẩy một tập tài liệu đang đặt trên bàn về phía tôi.
"Đây là kết quả xử trí cậu sau khi nhà trường thảo luận, xem xong rồi thì ký nhanh vào đó." Vẻ mặt hiệu trưởng Quách quát tôi không kiên nhẫn. Hoàng Biên Bình ngồi một bên uống trà nhàn nhã trên chiếc ghế thái sư. Chỉ là ánh mắt liếc xéo tôi rõ ràng lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Tôi đi tới trước cầm lấy tài liệu trên bàn lật qua lật lại, tổng kết đượcmột câu trên đó: Việc cha tôi giết người đã gây chấn động lớn. Vì để không ảnh hưởng tới danh dự của nhà trường, xử phạt tôi bị xóa học tịch.
Quả nhiên, bản thân mình không tránh được việc bị đuổi...
Cái này chỉ là làm dáng, tôi ký hay không cũng chẳng sao cả, thậm chí có thể ngay lúc này đi thu dọn đồ đạc rời khỏi trường học.
Chỉ là cứ đi như vậy, tôi sẽ không có cách nào đặt chân vào trường học này một bước, cũng không có cách nào nhìn thấy bóng dáng của cô Tiêu nữa.
"Cậu còn chờ cái gì? Ký nhanh rồi cút đi!" Nhìn tôi kì kèo mè nheo, Hoàng Biên Bình đã mất kiên nhẫn, đứng dậy quát tôi.
Vào lúc tôi đang nắm cán chuôi của hắn ta, hắn ta chỉ có thể khúm núm khép nép không dám đắc tội chút nào. Hiện giờ thấy tôi gặp nạn, liền bày dáng vẻ khó ưa hận không thể dùng một gậy đập tôi chết. Thật là tiểu nhân đắc chí.
Bọn họ không chấp nhận tôi, tôi đi là được thôi.
Vào lúc tôi chuẩn bị cầm bút ký tên, cửa phòng hiệu trưởng bị đẩy ra, cô Tiêu nổi giận đùng đùng vọt vào.
"Trương Hữu Đường, không cho phép em ký!" Cô thét lớn, cướp lấy tờ giấy trên tay tôi ném xuống đất, hung hăng giẫm lên mấy cái.
"Tiêu Oanh, cô làm gì đấy!" Nét mặt Hoàng Biên Bình giận dữ, gào to với cô Tiêu.
"Trương Hữu Đường là học trò của tôi, tôi không đồng ý để các người đuổi đi!" Cô Tiêu không hề sợ hãi, một đôi mặt đẹp trừng lên, khí thế như hổ.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô Tiêu, hình ảnh hòa ái dễ gần ngày thường đã biến mất đâu không thấy, cả người đã thành con cọp mẹ, bắt được ai cắn người đó, khiến người ta khiếp sợ.
"Tiêu Oanh, đây là ý kiến và kết quả thống nhất của trường học, cô..." Quách Hiếu Mạnh vừa muốn tranh cãi, lại bị cô Tiêu giận dữ đáp trả.
"Thống nhất quái gì, tôi không đồng ý! Chỉ bởi vì cha em ấy là tội phạm giết người thì em ấy đáng bị đuổi đi à! Con của tội phạm giết người thì không nên được nhận sự giáo dục à! Các người làm như vậy lẽ nào thật sự chính xác sao?"
Bị Tiêu Oanh chỉ vào mũi điên cuồng quát mắng, thể diện đàn ông của Hoàng Biên Bình không thể nhịn được, cũng giẫm mạnh chân quát: "Tiêu Oanh, nơi này là phòng hiệu trưởng. Cô là giáo viên, còn để hiệu trường và giáo viên chủ nhiệm như tôi vào mắt nữa không!"
"Tiêu Oanh, nếu có ý kiến gì, cô có thể khiếu nại lên Bộ Giáo dục, không được ở nơi này của tôi gào to lớn tiếng." Sắc mặt hiệu trưởng Quách cũng trầm xuống, bị một người phụ nữ oán hận thật sự rất mất mặt. Nhưng hắn lại chuyển lời mà nói: "Nếu cô có thể đồng ý với đề nghị lần trước của tôi, thì cho đứa học sinh này của cô ở lại cũng không phải là không được."
Cô Tiêu vừa nghe vậy, cả người liền hơi run rẩy, sắc mặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng ghê tởm của Quách Hiếu Mạnh lại thêm u ám.
Trong lòng tôi hiểu rõ ngụ ý của hiệu trưởng Quách là gì. Nếu phải nhờ việc cô Tiêu bán thân mới được ở lại trưởng học, vậy tôi thà đâm đầu vào tường chết cho rồi, bản thân còn mặt mũi nào mà đối diện với cô Tiêu nữa!
"Cô ơi không cần đâu!" Tôi đứng lên nhặt lấy tài liệu ném dưới đất đã bị thêm mấy dấu chân, nhìn ánh mắt khinh miệt của Quách Hiếu Mạnh và Hoàng Biên Bình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi ký là được, các người đừng làm khó cô Tiêu!"
Tiêu Oanh vội vàng khuyên giải tôi. Nhưng tôi đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể vì mình mà khiến cô Tiêu bị khinh bỉ.
"Ký nhanh lên! Nếu không thì gọi mẹ cậu tới ký!" Hoàng Biên Bình thúc giục, lại bỏ thêm đá xuống giếng. Ông ta liếc qua đầu, thậm chí còn không muốn nhìn tôi thêm dù chỉ một ánh mắt.
Đáng giận! Tôi nắm chặt bút, thân bút nhựa cứng rắn bị ngón tay cái của tôi bóp tới sắp nát gẫy, trong lòng thật muốn cắn chết tên khốn này!
Nhưng mà, một học sinh bình thường như tôi thì có cách gì. Ở trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một quân cờ tùy ý đùa nghịch trên bàn cờ thôi.
Tôi căm hận bọn họ bao nhiêu thì cũng oán hận sự bất lực của mình bấy nhiêu.
Ký thôi, ký rồi thì cô Tiêu sẽ không vì tôi mà bị liên lụy nữa.
Vào lúc tôi đang muốn ký thì cửa phòng hiệu trưởng lại đột nhiên bị đẩy ra. Một đám người trung niên đeo giầy tây đi vào. Người dẫn đầu nhìn thấy không khí giương cung bạt kiếm trong phòng thì hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã lên giọng quát đầy uy nghiêm: "Quách Hiếu Mạnh và Hoàng Biên Bình chính là hai người?"
CHƯƠNG 35: THAY ĐỔI NGOÀI DỰ ĐOÁN
Chuyện xấu hổ trong cuộc sống có rất nhiều, ví dụ như việc cởi quần của con gái ngoài ý muốn, đại khái là vậy.
May mà có Lâm Kim Sương ở bên cạnh khuyên giải mới giúp tôi thoát được kết cục bị hiểu lầm thành biến thái.
Nhưng khi Lâm Uyên Sương nhìn vào mặt tôi vẫn rất khó chịu như cũ. Đổi lại là người nào bị kẻ khác cởi quần, chắc chắn cũng không vui vẻ nổi, đương trường không kiềm chế được là ăn bạt tai luôn.
Đưa Lâm Kim Sương vào phòng bệnh, Lâm Uyên Sương liền kéo tôi tới một chỗ trống không người. Cô nói với tôi: "Hoàng Biên Bình đã quyết định sẽ xử lý cậu ở trường học. Dựa vào cô Tiêu gánh đỡ vẫn không được. Cậu nhất định phải nghĩ biện pháp, nếu không việc học khó bảo toàn."
Tôi thở dài, nói với cô ấy chuyện này cũng chẳng có cách giải quyết. Tôi là một học sinh bình thường, cho dù quỳ ngoài phòng hiệu trưởng khóc lóc cầu xin cũng không có biện pháp thay đổi việc bọn họ đã quyết định. Dù sao, từng vì cứu cô Tiêu, tôi ăn chắcđã bị hiệu trưởng ghi hận rồi.
Nhìn thái độ tiêu cực ngồi chờ chết của tôi, Lâm Uyên Sương nổi giận mắng: "Con người cậu sao lại không có chí khí như vậy! Cậu quên lời ba cậu nói với cậu rồi sao?"
"Làm sao tôi dám quên!" Rống lên như thể trút giận, rồi mí mắt tôi lại buông xuống: "Chỉ là tôi có thể làm được gì? Chẳng lẽ đi khiếu nại bọn họ hay sao? Tôi cũng chẳng có chứng cứ...”
Ánh mắt Lâm Uyên Sương giật nhẹ, cô không nói nữa nhưng trên khuôn mặt yên lặng kia dường như đã ra quyết định gì đó.
Tôi và Lâm Uyên Sương chia tay ở bệnh viện. Khi chia tay, Lâm Uyên Sương tặng tôi một chiếc di động.
"Sao tôi có thể nhận đồ vật quý giá thế này của cậu!"
Tôi vội vàng trả chiếc di động về cho cô, nhưng Lâm Uyên Sương lại giải thích: "Cái này coi như quà tặng để tôi xin lỗi cậu. Thái độ trước kia của tôi với cậu thực sự không tốt. Mà ba cậu cũng vì tôi mới phải ngồi tù. Tôi rất xin lỗi."
"Hơn nữa, tôi sắp phải rời khỏi thành phố này rồi."
Sao lại đột nhiên rời đi như thế? Tôi hỏi khó hiểu. Rồi tôi biết được cô ấy đã chuẩn bị xong tài chính cho cuộc sống tương lại. Tuy rằng phải bỏ học hành, nhưng vì tương lai của em gái, cô ấy đã hạ quyết tâm rời đi.
Như vậy tôi cũng không khuyên can gì nữa, chỉ là trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn khó hiểu, giống như đánh mất đi thứ gì đó.
"Khi nào thì đi?" Tôi hỏi.
Lâm Uyên Sương lại tránh nặng tìm nhẹ: "Dù tôi không nói thì cậu cũng sẽ biết. Trong di động có số điện thoại của tôi, đến lúc đó gọi cho tôi nhé."
Tôi chẳng hiểu gì, cầm lấy điện thoại đi về nhà. Về đến nhà, nhìn thấy căn phòng trống rỗng im lặng, tâm trạng không tránh khỏi tụt dốc.
Mẹ vì duy trì cuộc sống gia đình, lại nhận một công việc nữa. Bà đã không còn ở trong nhà mà chuyển đến sống tại nơi làm việc rồi.
Đợi tới kỳ thuê nhà đến, tôi cũng phải thu thập đồ đạc rời đi, chuyển đến sống trong trường học.
Tôi vẫn không muốn nói tin tức mình sắp bị nhà trường học đuổi cho mẹ nghe, tôi sợ mẹ không chịu được đả kích liên tục mà sụp đổ.
Tôi thở dài, nằm trên giường, suy nghĩ xem ngày sau nên làm thế nào. Vấn đề này gần đây luôn quấy nhiễu tôi. Nhưng bất giác, tôi lại nghĩ tới khuôn mặt cô Tiêu đầy thân thiết. Nhớ tới cô ấy vì tôi mà trả giá nhiều như vậy, vì để tôi ở lại mà lao tâm lao lực. Cô lại không ngờ trong lòng tôi đã buông bỏ rồi...
Như vậy rất có lỗi với cô Tiêu. Nhưng tôi thật sự không có cách nào khác. Bởi vì so sánh với trường học, căn nhà này rõ ràng cần tôi hơn.
Đến ngày hôm sau, tôi vẫn đi học như lệ thường. Vừa mới ngồi vào chỗ được mấy phút, người của hội học sinh đã gọi tôi tới phòng hiệu trưởng. Tôi thầm nghĩ, cái nên tới vẫn cứ tới, thôi đến xem thử hiệu trưởng Quách sẽ xử trí tôi như thế nào đi.
Đi tới phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Quách và giáo viên chủ nhiệm Hoàng Biên Bình đều ở bên trong. Bọn họ nhìn tôi đi vào, đẩy một tập tài liệu đang đặt trên bàn về phía tôi.
"Đây là kết quả xử trí cậu sau khi nhà trường thảo luận, xem xong rồi thì ký nhanh vào đó." Vẻ mặt hiệu trưởng Quách quát tôi không kiên nhẫn. Hoàng Biên Bình ngồi một bên uống trà nhàn nhã trên chiếc ghế thái sư. Chỉ là ánh mắt liếc xéo tôi rõ ràng lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Tôi đi tới trước cầm lấy tài liệu trên bàn lật qua lật lại, tổng kết đượcmột câu trên đó: Việc cha tôi giết người đã gây chấn động lớn. Vì để không ảnh hưởng tới danh dự của nhà trường, xử phạt tôi bị xóa học tịch.
Quả nhiên, bản thân mình không tránh được việc bị đuổi...
Cái này chỉ là làm dáng, tôi ký hay không cũng chẳng sao cả, thậm chí có thể ngay lúc này đi thu dọn đồ đạc rời khỏi trường học.
Chỉ là cứ đi như vậy, tôi sẽ không có cách nào đặt chân vào trường học này một bước, cũng không có cách nào nhìn thấy bóng dáng của cô Tiêu nữa.
"Cậu còn chờ cái gì? Ký nhanh rồi cút đi!" Nhìn tôi kì kèo mè nheo, Hoàng Biên Bình đã mất kiên nhẫn, đứng dậy quát tôi.
Vào lúc tôi đang nắm cán chuôi của hắn ta, hắn ta chỉ có thể khúm núm khép nép không dám đắc tội chút nào. Hiện giờ thấy tôi gặp nạn, liền bày dáng vẻ khó ưa hận không thể dùng một gậy đập tôi chết. Thật là tiểu nhân đắc chí.
Bọn họ không chấp nhận tôi, tôi đi là được thôi.
Vào lúc tôi chuẩn bị cầm bút ký tên, cửa phòng hiệu trưởng bị đẩy ra, cô Tiêu nổi giận đùng đùng vọt vào.
"Trương Hữu Đường, không cho phép em ký!" Cô thét lớn, cướp lấy tờ giấy trên tay tôi ném xuống đất, hung hăng giẫm lên mấy cái.
"Tiêu Oanh, cô làm gì đấy!" Nét mặt Hoàng Biên Bình giận dữ, gào to với cô Tiêu.
"Trương Hữu Đường là học trò của tôi, tôi không đồng ý để các người đuổi đi!" Cô Tiêu không hề sợ hãi, một đôi mặt đẹp trừng lên, khí thế như hổ.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô Tiêu, hình ảnh hòa ái dễ gần ngày thường đã biến mất đâu không thấy, cả người đã thành con cọp mẹ, bắt được ai cắn người đó, khiến người ta khiếp sợ.
"Tiêu Oanh, đây là ý kiến và kết quả thống nhất của trường học, cô..." Quách Hiếu Mạnh vừa muốn tranh cãi, lại bị cô Tiêu giận dữ đáp trả.
"Thống nhất quái gì, tôi không đồng ý! Chỉ bởi vì cha em ấy là tội phạm giết người thì em ấy đáng bị đuổi đi à! Con của tội phạm giết người thì không nên được nhận sự giáo dục à! Các người làm như vậy lẽ nào thật sự chính xác sao?"
Bị Tiêu Oanh chỉ vào mũi điên cuồng quát mắng, thể diện đàn ông của Hoàng Biên Bình không thể nhịn được, cũng giẫm mạnh chân quát: "Tiêu Oanh, nơi này là phòng hiệu trưởng. Cô là giáo viên, còn để hiệu trường và giáo viên chủ nhiệm như tôi vào mắt nữa không!"
"Tiêu Oanh, nếu có ý kiến gì, cô có thể khiếu nại lên Bộ Giáo dục, không được ở nơi này của tôi gào to lớn tiếng." Sắc mặt hiệu trưởng Quách cũng trầm xuống, bị một người phụ nữ oán hận thật sự rất mất mặt. Nhưng hắn lại chuyển lời mà nói: "Nếu cô có thể đồng ý với đề nghị lần trước của tôi, thì cho đứa học sinh này của cô ở lại cũng không phải là không được."
Cô Tiêu vừa nghe vậy, cả người liền hơi run rẩy, sắc mặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng ghê tởm của Quách Hiếu Mạnh lại thêm u ám.
Trong lòng tôi hiểu rõ ngụ ý của hiệu trưởng Quách là gì. Nếu phải nhờ việc cô Tiêu bán thân mới được ở lại trưởng học, vậy tôi thà đâm đầu vào tường chết cho rồi, bản thân còn mặt mũi nào mà đối diện với cô Tiêu nữa!
"Cô ơi không cần đâu!" Tôi đứng lên nhặt lấy tài liệu ném dưới đất đã bị thêm mấy dấu chân, nhìn ánh mắt khinh miệt của Quách Hiếu Mạnh và Hoàng Biên Bình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi ký là được, các người đừng làm khó cô Tiêu!"
Tiêu Oanh vội vàng khuyên giải tôi. Nhưng tôi đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể vì mình mà khiến cô Tiêu bị khinh bỉ.
"Ký nhanh lên! Nếu không thì gọi mẹ cậu tới ký!" Hoàng Biên Bình thúc giục, lại bỏ thêm đá xuống giếng. Ông ta liếc qua đầu, thậm chí còn không muốn nhìn tôi thêm dù chỉ một ánh mắt.
Đáng giận! Tôi nắm chặt bút, thân bút nhựa cứng rắn bị ngón tay cái của tôi bóp tới sắp nát gẫy, trong lòng thật muốn cắn chết tên khốn này!
Nhưng mà, một học sinh bình thường như tôi thì có cách gì. Ở trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một quân cờ tùy ý đùa nghịch trên bàn cờ thôi.
Tôi căm hận bọn họ bao nhiêu thì cũng oán hận sự bất lực của mình bấy nhiêu.
Ký thôi, ký rồi thì cô Tiêu sẽ không vì tôi mà bị liên lụy nữa.
Vào lúc tôi đang muốn ký thì cửa phòng hiệu trưởng lại đột nhiên bị đẩy ra. Một đám người trung niên đeo giầy tây đi vào. Người dẫn đầu nhìn thấy không khí giương cung bạt kiếm trong phòng thì hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã lên giọng quát đầy uy nghiêm: "Quách Hiếu Mạnh và Hoàng Biên Bình chính là hai người?"