Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Tâm trạng của ta trầm xuống - - nguy rồi, chẳng lẽ vừa rồi lúc ta đổi bát của Diêu Ánh Tuyết cho Ân Hoàng hậu, hắn đã thấy được?
Nghe thấy lời này, Ân Hoàng hậu quay đầu nhìn về phía ta, sắc mặt bà ấy âm trầm, ánh mắt sắc bén như đao, ta bị ánh mắt ấy nhìn mà trong lòng run rẩy, Hoàng thượng ở bên cạnh lập tức giận tím mặt, quát lớn: "Thật to gan, dám hạ độc Hoàng hậu! Người tới, mau bắt nàng ta lại cho trấm!"
Vừa dứt lời, mấy thị vệ liền vọt lên, muốn bắt ta, ta bị biến cố xảy ra bất ngờ đến mức sắc mặt trắng bệch, theo bản năng lùi về phía sau: "Không, không phải ta!"
"Lớn mật, ngươi dám kháng chỉ!"
Sắc mặt Hoàng thượng đều giận đến trắng xanh, vỗ bàn một cái: "Bắt lấy nàng ta!"
Những thi vệ này trước còn cố kỵ người xung quanh, nhưng thấy Hoàng đế giận đến tím mặt, cũng không chần chừ nữa, chỉ nghe thấy vài tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, ánh sáng hắt vào trên kiếm chói vào mắt khiến ta đau nhức, kiếm đã tới gần bên cổ.
Đúng lúc này, một bóng người hiện lên trước mắt, một thanh âm lớn tiếng nói: "Dừng tay!"
Ta nheo mắt nhìn, là Bùi Nguyên Phong, hắn đứng trước mặt ta, hai tay giơ lên ngăn cản bọn họ.
Giờ phút này, bầu không gian bỗng im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi người không dám tin mở to mắt nhìn hắn, một vị Hoàng tử, đường đường là Tề vương điện hạ, lại dám đứng ra trước mặt bảo vệ ta.
Ta cũng kinh ngạc không nói nên lời, nhìn hắn: "Tiểu - - Điện hạ?"
Hắn quay đầu nhìn ta một cái, ánh mắt lóe ra giống như đang nói "đừng sợ", sau đó quay đầu, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu bị hành động của hắn làm cho chấn kinh, lúc này sắc mặt Hoàng hậu càng thêm khó coi: "Phong nhi, con đang làm gì?"
"Mẫu hậu, Thanh Anh nàng ấy không phải người như thế, nàng ấy sẽ không hạ độc với mẫu hậu!"
"Thanh Anh?"
Đôi mắt Hoàng hậu khẽ nheo lại, nhìn liếc nhìn ta sau lưng Bùi Nguyên Phong một cái, ánh mắt kia có chút ngoài ý muốn: "Con ngay cả tên nàng ta cũng biết, nàng ta là ai?"
"Ách - - "
Lần này, đến lượt Bùi Nguyên Phong nói không nên lời, ta quen biết hắn, vốn đã không giống người thường, nhưng lúc này không có thời gian nghĩ nhiều nữa, ta đi ra khỏi sau lưng hắn, đến giữa trung tâm quỳ xuống: "Nô tỳ Nhạc Thanh Anh, là kẻ hầu bên người Ánh Tuyết phu nhân. Nương nương, nô tỳ thật sự không có hạ độc, nô tỳ bị oan."
"Bị oan?" Tứ hoàng tử Bùi Nguyên Sâm đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Bổn điện hạ rõ ràng nhìn thấy ngươi động tay động chân, ngươi còn dám nói chính mình bị oan, chẳng lẽ - -" Ánh mắt hắn lóe lên nhìn về bóng dáng bên cạnh ta, cười lạnh: "Ngươi bị người ta sai khiến, kẻ chủ mưu chân chính phía sau là một người khác?"
Hắn vừa nói xong, người chung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.
Ta rõ ràng cảm thấy hơi thở Bùi Nguyên Hạo trầm xuống, nhưng hắn vẫn lạnh lùng đứng ở nơi đó, một câu cũng không nói.
Chuyện này, đã không chỉ còn là chuyện hạ độc đơn giản như vậy, thậm chí đã liên lụy tới đấu đá trong hoàng thất rồi!
Ta ổn định lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Bùi Nguyên Sâm, nghiêm mặt nói: "Tứ điện hạ, nếu ngài nói vừa rồi nhìn thấy nô tỳ động tay động chân, vậy vì sao lúc nô tỳ làm, người không lên tiếng ngăn ta lại?"
Nghe thấy lời này, Ân Hoàng hậu quay đầu nhìn về phía ta, sắc mặt bà ấy âm trầm, ánh mắt sắc bén như đao, ta bị ánh mắt ấy nhìn mà trong lòng run rẩy, Hoàng thượng ở bên cạnh lập tức giận tím mặt, quát lớn: "Thật to gan, dám hạ độc Hoàng hậu! Người tới, mau bắt nàng ta lại cho trấm!"
Vừa dứt lời, mấy thị vệ liền vọt lên, muốn bắt ta, ta bị biến cố xảy ra bất ngờ đến mức sắc mặt trắng bệch, theo bản năng lùi về phía sau: "Không, không phải ta!"
"Lớn mật, ngươi dám kháng chỉ!"
Sắc mặt Hoàng thượng đều giận đến trắng xanh, vỗ bàn một cái: "Bắt lấy nàng ta!"
Những thi vệ này trước còn cố kỵ người xung quanh, nhưng thấy Hoàng đế giận đến tím mặt, cũng không chần chừ nữa, chỉ nghe thấy vài tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, ánh sáng hắt vào trên kiếm chói vào mắt khiến ta đau nhức, kiếm đã tới gần bên cổ.
Đúng lúc này, một bóng người hiện lên trước mắt, một thanh âm lớn tiếng nói: "Dừng tay!"
Ta nheo mắt nhìn, là Bùi Nguyên Phong, hắn đứng trước mặt ta, hai tay giơ lên ngăn cản bọn họ.
Giờ phút này, bầu không gian bỗng im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi người không dám tin mở to mắt nhìn hắn, một vị Hoàng tử, đường đường là Tề vương điện hạ, lại dám đứng ra trước mặt bảo vệ ta.
Ta cũng kinh ngạc không nói nên lời, nhìn hắn: "Tiểu - - Điện hạ?"
Hắn quay đầu nhìn ta một cái, ánh mắt lóe ra giống như đang nói "đừng sợ", sau đó quay đầu, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu bị hành động của hắn làm cho chấn kinh, lúc này sắc mặt Hoàng hậu càng thêm khó coi: "Phong nhi, con đang làm gì?"
"Mẫu hậu, Thanh Anh nàng ấy không phải người như thế, nàng ấy sẽ không hạ độc với mẫu hậu!"
"Thanh Anh?"
Đôi mắt Hoàng hậu khẽ nheo lại, nhìn liếc nhìn ta sau lưng Bùi Nguyên Phong một cái, ánh mắt kia có chút ngoài ý muốn: "Con ngay cả tên nàng ta cũng biết, nàng ta là ai?"
"Ách - - "
Lần này, đến lượt Bùi Nguyên Phong nói không nên lời, ta quen biết hắn, vốn đã không giống người thường, nhưng lúc này không có thời gian nghĩ nhiều nữa, ta đi ra khỏi sau lưng hắn, đến giữa trung tâm quỳ xuống: "Nô tỳ Nhạc Thanh Anh, là kẻ hầu bên người Ánh Tuyết phu nhân. Nương nương, nô tỳ thật sự không có hạ độc, nô tỳ bị oan."
"Bị oan?" Tứ hoàng tử Bùi Nguyên Sâm đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Bổn điện hạ rõ ràng nhìn thấy ngươi động tay động chân, ngươi còn dám nói chính mình bị oan, chẳng lẽ - -" Ánh mắt hắn lóe lên nhìn về bóng dáng bên cạnh ta, cười lạnh: "Ngươi bị người ta sai khiến, kẻ chủ mưu chân chính phía sau là một người khác?"
Hắn vừa nói xong, người chung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.
Ta rõ ràng cảm thấy hơi thở Bùi Nguyên Hạo trầm xuống, nhưng hắn vẫn lạnh lùng đứng ở nơi đó, một câu cũng không nói.
Chuyện này, đã không chỉ còn là chuyện hạ độc đơn giản như vậy, thậm chí đã liên lụy tới đấu đá trong hoàng thất rồi!
Ta ổn định lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Bùi Nguyên Sâm, nghiêm mặt nói: "Tứ điện hạ, nếu ngài nói vừa rồi nhìn thấy nô tỳ động tay động chân, vậy vì sao lúc nô tỳ làm, người không lên tiếng ngăn ta lại?"