Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Ta nhìn viên hoa lan khấu tới ngây người, lại nghe thanh âm của hắn vang lên bên tai: "Thưởng cho ngươi."
"..."
Thì ra là ban thưởng.
Trong cung, những chuyện như vậy không phải hiếm lạ, mỗi lần Hoàng đế cao hứng, ông ấy đều ban thưởng cho cung nữ thái giám bên cạnh. Nhưng lần này vì sao không phải tơ lụa hay bạc vụn giống Hoàng đế hay các vị nương nương ban thưởng, mà là nút thắt này?
Lòng ta tuy nghi hoặc nhưng vẫn duỗi tay nhận lấy.
Bởi vì được hắn cầm trong lòng bàn tay, trên viên hoa lan khấu đó vẫn còn mang theo độ ấm. Ta nâng niu trên người, nhẹ giọng: "Tạ điện hạ ban thưởng."
"Nhớ mang theo."
Nghe hắn thấp giọng nói ba chữ này, không biết tại sao ta lại cảm thấy giật mình, ngay lúc muốn ngẩng đầu nhìn hắn thì ngoài cửa vang tới tiếng bước chân. Người tới là một thị vệ, ta vừa nhìn liền nhận ra hắn là người giao đấu với thích khách hôm qua. Hắn đứng ngoài cửa, cúi đầu: "Thuộc hạ bái kiến Tam điện hạ."
Bùi Nguyên Hạo xoay người: "Nói."
"Thuộc hạ đuổi theo đám thích khách kia, chém chết một tên, làm ba kẻ bị thương, nhưng thời điểm ở thành Tây..."
"Làm sao?"
"Dạ, mất dấu rồi."
Nói tới đây, giọng người nọ lộ rõ vẻ run sợ.
Ta nghe mà trái tim của siết chặt, làm việc cho hoàng gia, nhiệm vụ một khi thất bại thì chính là thất trách, đặc biệt là trong chuyện Tam hoàng tử bị ám sát, có thể khiến đường đường tri phủ Dương Châu tới cầu tình một tiểu cung nữ như ta, bọn thị vệ này chỉ sợ phải trả bằng đầu của mình.
Nhưng ngoài dự đoán, Bùi Nguyên Hạo chỉ trầm mặc một lúc, lạnh lùng nói: "Lui xuống đi."
Người nọ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Hạo, hắn đương nhiên cũng không ngờ việc này trôi qua dễ dàng như vậy. Thấy Bùi Nguyên Hạo không nói gì, trong mắt hắn lập tức hiện lên một tia kinh hỉ: "Tạ điện hạ!"
Nói xong, hắn như trút được gánh nặng mà rời đi.
Ta chỉ đứng ngây ở đó, thật không rõ tại sao lần này Bùi Nguyên Hạo lại tốt như vậy, hơn nữa, thích khách còn chưa bắt được, hắn ở Dương Châu sẽ vô cùng nguy hiểm, mà lúc này lại không có manh mối để điều tra.
Ngay lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới cơn gió lạnh, ta vừa ngẩng đầu liền thấy một bóng người đứng ở ngoài, không vào trong mà chỉ hành lễ: "Tham kiến Tam điện hạ."
Thời gian sống trong cung không ngắn, ta lập tức nhận ra người này là ảnh vệ, là hộ vệ trung thành thần bí nhất của hoàng gia, cũng chính là tinh anh có thực lực mạnh nhất. Từ trước tới nay bọn họ chỉ chấp hành những nhiệm vụ bí mật, không dễ dàng hành động, thật không ngờ lần này Bùi Nguyên Hạo xuống Nam có dẫn theo bọn họ!
"Nói."
"Thuộc hạ phụng mệnh mai phục, đêm qua ở thành Tây huynh đệ đã chặn đứng thích khách, hiện tại vẫn đang đuổi theo."
Ta nhìn Bùi Nguyên Hạo, thấy hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, sắc mặt không hề có chút thay đổi. Xem ra lần này biết Dương Châu có nguy hiểm, hắn sớm đã an bài ảnh vệ mai phục.
Tâm tư người này thật kín đáo!
Ta ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao như ngọn núi, chỉ cảm thấy hoa lan khấu trong tay đột nhiên nóng lên.
Bùi Nguyên Hạo hỏi: "Kết quả thế nào?"
"Hồi điện hạ, thuộc hạ đi theo thích khách tới ngoại ô phía Đông, phát hiện sau khi tới đài Đồng Tước phía Tây thì biến mất."
"Hả?" Hắn nhướng mày, "Đó là nơi nào?"
"..."
Thì ra là ban thưởng.
Trong cung, những chuyện như vậy không phải hiếm lạ, mỗi lần Hoàng đế cao hứng, ông ấy đều ban thưởng cho cung nữ thái giám bên cạnh. Nhưng lần này vì sao không phải tơ lụa hay bạc vụn giống Hoàng đế hay các vị nương nương ban thưởng, mà là nút thắt này?
Lòng ta tuy nghi hoặc nhưng vẫn duỗi tay nhận lấy.
Bởi vì được hắn cầm trong lòng bàn tay, trên viên hoa lan khấu đó vẫn còn mang theo độ ấm. Ta nâng niu trên người, nhẹ giọng: "Tạ điện hạ ban thưởng."
"Nhớ mang theo."
Nghe hắn thấp giọng nói ba chữ này, không biết tại sao ta lại cảm thấy giật mình, ngay lúc muốn ngẩng đầu nhìn hắn thì ngoài cửa vang tới tiếng bước chân. Người tới là một thị vệ, ta vừa nhìn liền nhận ra hắn là người giao đấu với thích khách hôm qua. Hắn đứng ngoài cửa, cúi đầu: "Thuộc hạ bái kiến Tam điện hạ."
Bùi Nguyên Hạo xoay người: "Nói."
"Thuộc hạ đuổi theo đám thích khách kia, chém chết một tên, làm ba kẻ bị thương, nhưng thời điểm ở thành Tây..."
"Làm sao?"
"Dạ, mất dấu rồi."
Nói tới đây, giọng người nọ lộ rõ vẻ run sợ.
Ta nghe mà trái tim của siết chặt, làm việc cho hoàng gia, nhiệm vụ một khi thất bại thì chính là thất trách, đặc biệt là trong chuyện Tam hoàng tử bị ám sát, có thể khiến đường đường tri phủ Dương Châu tới cầu tình một tiểu cung nữ như ta, bọn thị vệ này chỉ sợ phải trả bằng đầu của mình.
Nhưng ngoài dự đoán, Bùi Nguyên Hạo chỉ trầm mặc một lúc, lạnh lùng nói: "Lui xuống đi."
Người nọ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Hạo, hắn đương nhiên cũng không ngờ việc này trôi qua dễ dàng như vậy. Thấy Bùi Nguyên Hạo không nói gì, trong mắt hắn lập tức hiện lên một tia kinh hỉ: "Tạ điện hạ!"
Nói xong, hắn như trút được gánh nặng mà rời đi.
Ta chỉ đứng ngây ở đó, thật không rõ tại sao lần này Bùi Nguyên Hạo lại tốt như vậy, hơn nữa, thích khách còn chưa bắt được, hắn ở Dương Châu sẽ vô cùng nguy hiểm, mà lúc này lại không có manh mối để điều tra.
Ngay lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới cơn gió lạnh, ta vừa ngẩng đầu liền thấy một bóng người đứng ở ngoài, không vào trong mà chỉ hành lễ: "Tham kiến Tam điện hạ."
Thời gian sống trong cung không ngắn, ta lập tức nhận ra người này là ảnh vệ, là hộ vệ trung thành thần bí nhất của hoàng gia, cũng chính là tinh anh có thực lực mạnh nhất. Từ trước tới nay bọn họ chỉ chấp hành những nhiệm vụ bí mật, không dễ dàng hành động, thật không ngờ lần này Bùi Nguyên Hạo xuống Nam có dẫn theo bọn họ!
"Nói."
"Thuộc hạ phụng mệnh mai phục, đêm qua ở thành Tây huynh đệ đã chặn đứng thích khách, hiện tại vẫn đang đuổi theo."
Ta nhìn Bùi Nguyên Hạo, thấy hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, sắc mặt không hề có chút thay đổi. Xem ra lần này biết Dương Châu có nguy hiểm, hắn sớm đã an bài ảnh vệ mai phục.
Tâm tư người này thật kín đáo!
Ta ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao như ngọn núi, chỉ cảm thấy hoa lan khấu trong tay đột nhiên nóng lên.
Bùi Nguyên Hạo hỏi: "Kết quả thế nào?"
"Hồi điện hạ, thuộc hạ đi theo thích khách tới ngoại ô phía Đông, phát hiện sau khi tới đài Đồng Tước phía Tây thì biến mất."
"Hả?" Hắn nhướng mày, "Đó là nơi nào?"