- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 1,508
- Cập nhật
MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC
Lê Văn biết rằng bằng cách nào chàng cũng phải giết vợ. Chuyện đó, chắc chắn là chàng phải làm rồi. Đó là hành động đứng đắn và lịch sự nhất mà chàng có thể làm được. Ít nhất thì vợ chàng cũng phải được chàng đối xử như vậy.
Không thể nào đề cập được đến chuyện ly dị. Chàng không có một lý do chính đáng nào cả. Lệ Hoa, vợ chàng là một người đàn bà vừa đẹp vừa hiền dịu. Nàng rất dễ mến trong cách đối xử với chàng cũng như đối với tất cả mọi người.. Chưa một lần nào trong thời gian sống chung, nàng đã làm cho chàng cảm thấy khó chịu. Đó là một người nội trợ khéo, một bà chủ gia đình hoàn toàn. Nàng là người đàn bà được thương mến nhất trong thành phố. Thật là đáng tiếc khi bắt buộc phải giết nàng. Nhưng Lê Văn không thể nào làm nhục một người vợ hoàn toàn như vậy bằng cách đưa nàng ra Tòa xin ly dị. Vã lại, cách đây hai tháng, hai người đã làm lễ kỷ niệm hai mươi năm sống chung, chàng và vợ đã làm cho tất cả bạn bè cảm động và thán phục khi đã tự khen thưởng lẩn nhau cho chuỗi ngày hạnh phúc mà họ đã sống bên nhau. Trước sự hiện diện của những người bạn thật thân, họ đã uống chung ly rượu và thề nguyền sẽ yêu nhau trọn đời. Họ cũng nói lên ước nguyện là tương lai của họ sẽ là một chuỗi ngày hạnh phúc đầy yêu thương trước mặt bạn bè và người thân, giờ đây Lê Văn không thể nào bỏ vợ để kết hôn với người khác được. Nếu chàng làm vậy, chàng sẽ trở thành một tên khốn nạn ngay. Thật ra, không có chàng, Lệ Hoa cũng không thể nào sống được. Vẫn biết là nàng vẫn còn căn cửa hàng đang trên đà phát đạt đó nhưng Lệ Hoa không thuộc loại đàn bà có thể xoay sở làm ăn một mình được. Cửa hàng đồ cổ này, vợ chồng Lê Văn đã mua lại được sau khi tiệm Mekong, ở sát vách nhà chàng đề bảng rao bán. Hai vợ chồng đã mua lại cửa tiệm đó mà khỏi phải sửa sang gì cả. Lê Văn chỉ cần phá bức tường ở giữa hai căn nhà để có thể thông thương với nhau. Thế là xong. Cửa tiệm này chỉ là một công cụ cho vợ chàng tiêu bớt thì giờ khi chàng đi làm việc vắng nhà. Lệ Hoa không xem của hàng này là quan trọng mặc dù nàng cũng có một ít khái niệm về việc buôn bán. Lê Văn ít khi qua tiệm. Bây giờ nhớ lại chàng thấy nó thật bề bộn, đồ đạc để vô trật tự và thật nguy hiểm. Chàng chợt thấy khó chịu và không yên tâm một chút nào.
Suốt cuộc đời làm vợ, Lệ Hoa chỉ nghĩ đến chồng. Nàng không bận tâm lắm đến cửa hàng. Đời sống của nàng chỉ có ý nghĩa khi có sự hiện diện của chàng. Lê Văn là mục đích sống của vợ chàng.
Bây giờ, nếu Lê Văn ly dị vợ, nàng chẳng còn ai nữa cả. Không có chàng ai sẽ đưa nàng đi coi nhạc kịch, ai sẽ đưa nàng đi ăn tối ở tiệm. Đó là những thú vui duy nhất của vợ chàng. Trở thành người đàn bà ly dị và cô đơn, nàng sẽ bước vào thành phần những cô gái già hay những người đàn bà góa mà người ta thường mời ăn trưa chứ không bao giờ mời ăn tối.
Không, không thể nào Lê Văn đành tâm để cho Lệ Hoa sống một cuộc đời như vậy được mặc dù chàng hiểu là nếu chàng đòi ly dị Lệ Hoa sẽ chấp nhận ngay.Nàng là một người đàn bà rất dịu dàng và chỉ muốn làm vừa lòng chàng mà thôi.
Không, không thể nào Lê Văn có thể làm nhục vợ bằng cách ly dị nàng được. Lệ Hoa đáng cho chàng đối xử lịch sự hơn nhiều.
Phải chi chàng không gặp Anh Thư trong chuyến công tác xa nhà hơn một tháng trước! Chàng đã gặp nàng ở Lexington, một thành phố bên cạnh thành phố chàng cư ngụ. Nhưng tại sao lại phải hối hận về một phép lạ như vậy nhỉ? Sáu tuần nay, từ khi gặp Anh Thư, Lê Văn như được hồi sinh. Cuộc sống chung mấy chục năm nay với Lệ Hoa bổng trở nên nhạt nhẽo như tro tàn nếu đem nó ra so sánh với đời sống cùng Anh Thư. Từ khi gặp Anh Thư, Lê Văn như người mù từ lúc sơ sinh mới thấy được ánh sáng, chàng như người điếc từ lúc lọt lòng chừ mới được nghe tiếng chim hót lần đầu tiên trong đời. Và sự kỳ diệu là Anh Thư yêu chàng, nàng muốn sống chung với chàng và có thể tự do làm điều đó một khi Lê Văn không còn sống với vợ nữa.
Anh Thư vẫn chờ đợi chàng và nàng thúc hối chàng mỗi ngày. Giờ đây làm sao Lê Văn phải gạt bỏ Lệ Hoa ra khỏi đời chàng. Người ta xếp đặt thật dễ dàng một tai nạn. Cửa hàng bán đồ cổ của vợ chàng là một nơi lý tưởng với những đồ vật nàng xếp đặt lung tung , thiếu an ninh, thiếu tổ chức. Với những pho tượng bằng đá nặng nề, với những cây đèn để treo trên trần nhà bằng đồng to lớn cồng kềnh, với những đồ vật như vậy làm gì mà Lê Văn không tìm được một cách nào thật hiệu nghiệm để đưa vợ chàng về nơi an nghỉ nghìn thu?
****
- Anh ơi! Nhất định là anh phải nói ngay với vợ anh mới được.
Anh Thư âu yếm nói với Lê Văn khi hai người gặp lại nhau ở một khách sạn quen thuộc ở Lexington.
- Anh phải về sắp xếp ngay với vợ anh sự ly dị của hai người và nói cho bà ấy biết về những dự định của chúng mình.
Giọng nói của Anh Thư thật trầm, thật nhẹ như một khúc nhạc êm dịu thu hết cả hồn Lê Văn. Nhưng làm sao nói cho Lệ Hoa biết về sự hiện hữu của Anh Thư trong tim chàng bây giờ?
Vừa đúng lúc Lê Văn muốn mời Anh Thư qua phòng ăn của khách sạn thì Nguyễn Tú bước vào và tiến đến quầy rượu. Trời ơi, thằng cha Nguyễn Tú này làm gì ở Lexington vậy? Nhưng hình như ai cũng có quyền tự do đi đó đi đây và đó là một sự nguy cơ rất nhục nhã cho những kẻ yêu đương thầm lén. Họ có thể bị bắt gặp ở một nơi và bất cứ lúc nào.Không chỗ nào có thể gọi là an toàn cho những kẻ ngoại tình cả. Lê Văn sợ nhất là phải chạm mặt với Nguyễn Tú trong lúc chàng đang đứng cạnh một người đàn bà khác với vợ chàng. Tên thối mồm này sẽ kể lại cho ông hàng thịt, cho bà bán bảo hiểm, cho ông Bác sĩ, cho ông chủ tiệm tạp hóa của thành phố chàng đang ở. Rồi thì chuyện sẽ đến tai Lệ Hoa ngay. Nàng sẽ là người đau khổ vô cùng. Không, vợ chàng không thể bị chàng làm nhục như vậy được. Lê Văn nép người sau lưng Anh Thư. Nguyễn Tú vẫn đứng nơi quầy rượu. Lê Văn không thể nào kéo dài thêm sự nguy hiểm. Chàng lúng búng một câu xin lỗi xong bước mau về phía quầy bán báo và rút một tờ lên che mặt. Chàng chờ một hồi lâu mới thấy Nguyễn Tú rời quầy rượu và bước đến bên thang máy để đi lên lầu.
Lần này Lê Văn đã thoát hiểm. Nhưng chàng cũng nghĩ là không nên hạ quá thấp sự liên lạc của chàng với Anh Thư. Chàng phải làm một cái gì để cho nó trở thành quang minh chính đại…nhưng chàng cũng không muốn làm cho vợ chàng bị tổn thương và đau khổ. Ừ, sáng hôm nay có cả ngàn người Mỹ thức giấc nhưng sẽ chết khi màn đêm chưa buông xuống hẳn, tại sao Lệ Hoa của chàng lại không thể là một trong số những người bị chết đó? Tại sao phải có chàng nhúng tay vào thì vợ chàng mới có thể chết được? Chàng đâu có muốn nhúng tay vào tội ác nhưng chàng cũng không muốn làm cho Anh Thư nhục nhã.
Khi Lê Văn trở lại với Anh Thư và cố gắng giải thích cho nàng hiểu sự lo lắng của chàng thì nàng chỉ im lặng. Để chàng nói xong nàng mới nhìn thẳng vào mắt chàng và trả lời một cách chậm rãi và cương quyết:
- Anh đã thấy chưa? Câu chuyện vừa xảy ra đã chứng minh cho những lời em thúc dục anh từ mấy lâu nay. Anh phải nói ngay cho Lệ Hoa biết chuyện của chúng mình. Em không thể nào tiếp tục sống trong sự sợ hãi và lén lút như thế này nữa. Em chắc rằng giờ đây anh đã hiểu rỏ hoàn cảnh của chúng ta.
- Vâng em yêu! Em đã nói rất đúng . Anh phải làm ngay điều gì anh có thể làm được để chính thức hóa chuyện của chúng mình.
- Anh ơi, anh phải hành động ngay mới được
****
Sự đáng ngạc nhiên là trong lúc này Lệ Hoa cũng đang ở trong một hoàn cảnh khó xử như chồng. Thật ra, nàng chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ yêu một người nào. Nàng nghĩ trong đời nàng, nàng chỉ yêu một mình chồng nàng mà thôi. Tâm hồn nàng thật là ngây thơ, trong trắng trước khi Trần Đại bước vô cửa tiệm và hỏi nàng có bán pho tượng nào của nhà nhạc sĩ tài danh Mozart hay không? Dĩ nhiên là nàng có tượng của Mozart rồi. Nàng có rất nhiều tượng của ông ta cũng như của Bach, của Bethoween,của Victor Hugo,Balzac, Shakespeare, George Washington và một vài vĩ nhân khác nữa.
Người khách mua hàng đã tự giới thiệu. Chưa có một khách mua hàng nào đã tự giới thiệu mình với chủ tiệm cả. Nàng cũng nói tên mình cho người khách nghe để chợt nhớ ra là Trần Đại chính là người trang hoàng nhà cửa nổi tiếng nhất trong thành phố.
Thật tình Trần Đại nói với nàng - tôi chẳng thấy thích thú tý nào nếu bị ai bắt gặp nằm chết với pho tượng này trong tay cả. Bức tượng này cũng chỉ làm xấu đi căn phòng mà tôi đang trang hoàng. Nhưng người khách hàng kỳ khôi của tôi cứ nhất định phải có nó cho bằng được mà thôi.
- Bà có thể nào cho tôi xem một vài pho tượng khác nữa không?
Lệ Hoa mời chàng đi khắp các nơi trong tiệm. Nàng cố nhớ đến giây phút chính xác nhất mà nàng đã cảm thấy yêu Trần Đại. Chàng đã ở lại cửa tiệm suốt cả buổi sáng hôm đó, đến trưa chàng chợt chú ý đến một căn phòng nhỏ. Chàng rút thử một ngăn kéo, cái tay cầm sút ra và nằm lại trong tay chàng. Trần Đại vất nó xuống đất và dang tay ôm nàng vào lòng.
- Ông làm gì thế? Lệ Hoa kinh hãi kêu lên - Nếu có khách vào thì sao?
- Em đừng lo. Họ sẽ có đủ thì giờ lục loại mà!
Lệ Hoa không thể nào tin được câu chuyện này có thể xảy ra. Vậy mà nó đã xảy ra thật.
Sau ngày hôm đó, đáng ra nàng phải cảm thấy cô đơn mỗi khi Lê Văn đi công tác xa nhà vài ngày, trái lại, nàng lại cảm thấy háo hức và nôn nóng chờ đợi cái hôn nhẹ từ giã của chồng trước khi đi và lời dặn dò là chàng sẽ không về nhà vài tối. Căn phòng nhỏ bề bộn đầy tủ áo đã trở thành chỗ hẹn hò bí mật của Lệ Hoa và Trần Đại. Họ chỉ để thêm vào đó một chiếc ghế dài nữa thôi.
Một ngày kia chợt có một giọng nói làm họ giật mình. Hai người mải mê âu yếm nhau không để ý là có một khách hàng vừa bước vào cửa tiệm.
- Bà Lê Văn ơi, bà ở đâu rồi! Bà có thể cho tôi nhờ chút việc được không?
Lệ Hoa từ trong bóng tối bước vội ra để đón khách hàng. Nàng hấp tấp sửa vội lại mái tóc và vuốt lại quần áo cho thẳng thớm. Nàng lo sợ bề ngoài bê bối của nàng sẽ tố cáo tội lỗi của nàng với khách mua hàng.
Bà khách là bà Phú, một bà lắm chuyện nhất thành phố. Nếu mà biết được chuyện gì bà sẽ rao ầm khắp nơi là Lệ Hoa bê bối ngay trong cửa tiệm của nàng. Và khi đó thì không còn cách nào nàng có thể dấu Lê Văn được nữa....
Nhưng thật là may mắn. Sáng nay bà Phú có vẻ vội vàng. Bà ta đang cần mua gấp một hộp đựng nữ trang bằng gổ có chạm trổ để làm quà cưới cho người em chồng.
Thật là một sự may mắn hiếm có. Lệ Hoa sau đó đã nói với Trần Đại như vậy. Chàng này không tỏ vẻ hưởng ứng bao nhiêu.
- Anh yêu em vô cùng - chàng nói với Lệ Hoa- anh rất quý trọng em và quý trọng mối tình của chúng ta. Anh tin rằng em cũng yêu anh như anh yêu em vậy. Anh đã chán ngấy chuyện lén lút này và không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Em hiểu không? Chúng mình phải chính thức kết hôn với nhau. Em hảy nói với chồng em hay là em muốn ly dị.
Và mỗi ngày Trần Đại đều tiếp tục nói chuyện ly dị. Chàng làm như ly dị dể dàng như ta xin một cái hẹn để chữa răng vậy. Làm sao nàng có thể nói chuyện ly dị với một người đàn ông thật tốt, thật t trung thành, thật yêu thương nàng trong hai mươi năm qua như Lê Văn được chứ? Làm sao nàng có thể lấy đi một cách tàn nhẫn cái hạnh phúc duy nhất của đời Lê Văn được?
Trời, phải chi Lê Văn chết đi! Tại sao chàng lại không bị chết vì đứng tim nhỉ? Mỗi ngày cả ngàn người chết vì chứng đứng tim , tại sao Lê Văn yêu quý của nàng không bị bệnh đó? Nếu chàng chết đi, mọi chuyện sẽ trở thành giản dị vô cùng.
Tiếng chuông điện thoại cũng như có vẻ gay gắt khi Lệ Hoa nhấc máy lên trả lời. Đầu giây bên kia giọng Trần Đại vang lên, giận dữ:
- Lệ Hoa! Trưa hôm nay thật là nhục nhã. Anh chưa bao giờ phải chịu đựng sự lén lút như vậy cả. Anh không còn muốn phải trốn sau cánh cửa mỗi khi em có khách vào mua hàng hay là khi em đưa họ đi xem cái này, cái nọ. Anh muốn chúng ta phải gấp rút kết hôn mới được.
- Vâng, anh nghĩ đúng nhưng xin anh kiên nhẫn một thời gian nữa đi.
- Anh đã quá kiên nhẫn rồi! Anh không thể chờ đợi thêm ngày nào được nữa!
Lệ Hoa hiểu ý Trần Đại muốn nói gì mà đời nàng không có Trần Đại xem như bỏ đi. Đối với chồng, nàng chưa bao giờ có cảm giác đó cả. Lê Văn yêu quý của nàng, làm sao nàng có thể làm cho chàng biến khỏi đời nàng được đây?Chàng còn quá trẻ, lại đang sung sức! Ít nhất chàng cũng còn sống đến mấy chục năm nữa. Suốt đời Lê Văn chỉ sống cho nàng, cho tình yêu của nàng. Chàng chỉ sống để mong đem lại hạnh phúc cho vợ mà thôi.Tất cả bạn bè của hai vợ chồng nàng đều đã có gia đình. Nếu Lệ Hoa ly dị chồng, Lê Văn sẽ kéo dài cuộc sống của chàng trong sự cô đơn. Mà Lê Văn của nàng lại là một người chồng quá tốt để có thể bị nàng đối xử như vậy. Chỉ còn lại một phương cách cuối cùng. Nàng cần phải nghĩ ra một phương pháp nhẹ nhàng, hiệu nghiệm và nhanh chóng để loại trừ Lê Văn mới được. Và theo như lời hăm dọa của Trần Đại nàng phải hành động ngay.
****
Chưa khi nào Lê Văn thấy vợ mình xinh đẹp như tối hôm nay khi chàng đi công tác ở xa về. Trong một thoáng thật nhanh , Lê Văn chợt có ý tưởng là chàng không mong gì hơn là được sống với vợ mình suốt đời. Nhưng rồi chàng chợt nhớ tới Anh Thư và cảm thấy là chàng không thể sống thiếu nàng được. Chàng phải hành động cho đến nơi đến chốn những gì mà chàng đã sắp đặt sẵn trong đầu. Chàng phải tìm cách nào để giết Lệ Hoa cho thật nhẹ nhàng và êm ái nhất. Chàng phải giết nàng ngay tối hôm nay. Nhưng trước khi làm chuyện đó thì chàng phải ăn xong bửa cơm tối ngon lành mà vợ chàng đã nấu sẵn cho chàng cái đã. Đó là một cử chỉ lịch sự tối thiểu cuối cùng mà chàng phải dành cho Lệ Hoa. Vã lại, chàng cũng đang đói bụng.
Ừ, thì chàng sẽ giết nàng sau khi ăn xong! Nghĩ cách giết một người đàn bà trong khi ăn ngon lành những món ăn mà người đó đã thương yêu sửa soạn cho mình kể ra cũng tàn nhẫn thật.Nhưng Lê Văn biết rằng, tự thâm tâm chàng không bao giờ muốn làm khổ vợ, nói chi đến việc làm nhục nàng.
Chàng thật tình chưa tìm ra cách nào ổn thỏa để giết vợ. Nếu chàng tìm được cách nào kéo nàng qua cửa tiệm và đưa nàng đến gần những bức tường đá nặng nề thì họa may chàng sẽ tìm ra cách để loại trừ nàng.
Lệ Hoa chợt mỉm cười và đưa cho chàng ly cà phê nóng hổi, thơm phức.
- Em nghĩ sau một cuộc hành trình vừa dài vừa mệt nhọc vừa qua, anh cần phải uống một ly cà phê thật thơm ngon, phải không anh?
- Đúng như vậy, vợ yêu quý của anh! Cám ơn em...
Khi chàng bắt đầu uống hớp cà phê đầu tiên, chàng chợt nhìn kỹ Lệ Hoa đang ngồi đối diện với chàng ở bàn ăn cơm. Nàng có một nét mặt thật khác lạ. Lê Văn chợt ngẩn người. Sau hai mươi năm sống chung, vợ chồng chàng đã hiểu nhau quá nhiều. Có lẻ nào Lệ Hoa đọc được những ý nghĩ đang xảy ra trong đầu chàng? Chắc nàng đã biết chàng đang tính làm chuyện gì!
Nhưng rồi vợ chàng chợt mỉm cười.Nụ cười rạng rở mà nàng đã dành riêng cho chàng từ ngày đầu trong tuần trăng mật. Chàng thở phào! Mọi chuyện rồi sẽ được thu xếp ổn thỏa.
- Cưng ơi, em xin lỗi một tý nhé! Em chợt nhớ là phải qua cửa tiệm có việc cần. Em sẽ trở về ngay....
Nàng đi nhanh ra khỏi phòng ăn, băng qua hành lang và bước vào cửa tiệm. Nhưng trái với lời nàng hứa, Lệ Hoa không trở lại ngay. Nếu vợ chàng không trở về gấp thì ly cà phê của Lê Văn sẽ nguội đi mất thôi. Chàng uống vội một ngụm và bước qua tiệm xem nàng đang làm gì.
Lệ Hoa không nghe tiếng chồng bước vào. Lê Văn thấy nàng đang ngồi giũa căn phòng đầy những cây đèn bằng đồng treo trên trần nhà, những cây đèn nặng nề và sáng loáng.
Nàng ngồi xây lưng lại chỗ chàng. Nàng ngồi trên chiếc ghế dài ở giữa các bức tượng bằng đá đặt trên các bục cao. Các bức tượng nặng nề bao bọc lấy vợ chàng.
Trời ơi! Thật đúng như chàng đã suy đoán. Nàng đã đọc được những ý nghĩ trong đầu chàng. Lê Văn nhìn thấy hai vai của Lệ Hoa nhấp nhô lên xuống. Nàng đang khóc.Chắc nàng đã hiểu cuộc sống chung hạnh phúc giữa nàng và chồng đã đến ngày chấm dứt. Nhưng rồi Lê Văn vội vàng xua đuổi ý nghĩ đó đi . Chàng lại nguỵ biện biết đâu vợ chàng đang cười một mình. Khi cười hai vai nàng cũng rung động vậy. Nhưng thôi, giờ đây không phải là lúc đoán vợ chàng đang khóc hay đang cười., cũng không phải là lúc đứng đoán cho ra tâm trạng của người vợ mà chàng đang tìm cách xóa bỏ ra khỏi đời sống của chàng. Cơ hội quá tốt đẹp để Lê Văn có thể bỏ qua.. Cái đầu đang gục xuống của Lệ Hoa ở đúng ngay tầm rơi của pho tượng văn hào Victor Hugo. Lê Văn chỉ cần đẩy nhẹ một cái là pho tượng rơi ngay vào đầu của vợ chàng.Chỉ cần một cái đẩy tay thật nhẹ
Lê Văn đẩy pho tượng. Hành động thật là giản dị. Tội nghiệp cho người vợ bé nhỏ của chàng! Tội nghiệp cho Lệ Hoa! Nhưng tất cả đã xảy ra thật tốt đẹp và Lê Văn không cảm thấy hối hận chút nào về cử chỉ vừa qua của chàng. Chàng chỉ đứng sững một giây mà thôi vì chàng không ngờ sự việc lại xảy ra nhẹ nhàng nhanh chóng như vậy được. Nếu biết vậy chàng đã hành động từ mấy tuần lể nay rồi đâu phải đợi đến tối nay.
Lê Văn thật bình tĩnh. Chàng âu yếm nhìn xác Lệ Hoa một lần cuối rồi bước vội về lại phòng ăn.. Chàng sẽ uống nốt cho hết ly cà phê rồi gọi cho bác sĩ cũng không muộn. Chắc ông bác sĩ sẽ đề nghị chàng gọi cảnh sát vì vợ chàng đã bị chết vì tai nạn. Lê Văn cũng chẳng cần phải nói dối nhiều. Chàng chỉ cần thay đổi một chi tiết nhỏ nhặt mà thôi. Chàng chỉ cần nói là Lệ Hoa , trong một phút bất cẩn đã chạm vào bức tượng và nó đã rơi ngay xuống đầu nàng.
Cà phê trong tách của chàng vẫn còn nóng. Lê Văn uống chậm chạp. Chàng có gì mà phải vội vàng. Chàng chợt có ý nghĩ muốn chơi bảnh bằng cách gọi điện thoại cho Anh Thư và nói cho nàng biết là chàng đã thu xếp xong cuộc sống chung với nàng. Chỉ cần một thời gian ngắn cho đủ ân nghĩa rồi thì hai người có thể kết hôn được rồi. Nhưng chàng chợt nghĩ là nên cẩn thận thì hơn. Chàng sẽ gọi cho Anh Thư khi nào công việc đã được thu xếp xong xuôi.
Lê Văn cảm thấy trong lòng thật vui nhưng cũng thật an bình. Chàng nhớ là từ trước đến giờ chàng chưa bao giờ có được cái cảm giác vừa thoải mái vừa êm ả như thế này.Có lẻ chàng cảm thấy nhẹ nhõm vì đã làm xong được một việc mà chàng đã dự định phải làm
Lê Văn còn cảm thấy buồn ngủ nữa Hình như trong đời chàng chưa bao giờ chàng lại cảm thấy buồn ngủ như vậy.Chàng phải ngả mình một chốc trên chiếc ghế dài của phòng khách mới được.... Chuyện đó chàng còn cảm thấy cần hơn chuyện chàng phải gọi Bác sĩ để báo tin vợ chàng bị ngộ nạn nửa. Nhưng Lê Văn cũng không thể nào chờ để đi đến chiếc ghế dài ở phòng khách được. Chàng gục đầu xuống bàn ăn, hai tay buông thỏng...đong đưa.
******
Không một người bạn nào của Lê Văn và Lệ Hoa nghi ngờ về thảm kịch đã xảy ra.cả. Thật ra thì cái tiệm bán đồ cổ đó thật là nguy hiểm. Tối hôm đó chắc Lệ Hoa đã trượt chân và đụng phải pho tượng. Nó đã rơi đúng ngay vào đỉnh đầu của nàng. Lê Văn đã quá đau đớn khi nhìn thấy xác vợ. Chàng hiểu rằng chàng cũng không khi nào sống được khi vợ chàng đã chết đi. Trong cơn tuyệt vọng tột cùng đó chàng đã hòa thuốc ngủ vào ly cà phê mà chàng đang uống. Chàng đã hoà cho đủ số lượng thuốc ngủ để được chết cùng ngày với vợ chàng.
Bạn bè của Lê Văn và Lệ Hoa nhớ đến bữa tiệc mừng ngày kỷ niệm sống chung hai mươi năm của cặp vợ chồng này. Họ nhớ hai người đã tỏ ý có chung một sở nguyện là nếu có phải chết họ sẽ mong được chết bên nhau. Thật là một cặp vợ chồng gương mẫu, khắng khít, trung thành mà ta thật khó kiếm trong cuộc đời giả dối, lừa lọc này! Chỉ cần nghĩ đến họ, đến cái chết đau thương của họ cũng có thể biến chúng ta thành những kẻ mơ mộng rồi. Trong một xã hội lọc lừa, gian trá thế này mà có được một cặp vợ chồng thương yêu nhau sâu đậm cho đến phút cuối cùng như thế này thật là hiếm có. Chỉ cần nghĩ đến mối tình của Lê Văn và Lệ Hoa thôi ta đã cảm thấy an ủi thật nhiều. Hãy cứ yêu thương nhau và trung thành với nhau rồi chi cũng được toại nguyện. Lê Văn và Lệ Hoa đã chẳng từng mơ ước được sống và chết bên nhau sao? Dù cuộc đời họ ngắn ngủi nhưng họ đã có một cuộc đời thật hạnh phúc.
Đây là câu chuyện tình thật đẹp mà người trong thành phố thường hay đem ra kể cho nhau nghe để thấy rằn , dù gì đi nữa, tình yêu và sự trung thành cũng vẫn còn hiện hữu trong cái xã hội máy móc này.
Lê Văn biết rằng bằng cách nào chàng cũng phải giết vợ. Chuyện đó, chắc chắn là chàng phải làm rồi. Đó là hành động đứng đắn và lịch sự nhất mà chàng có thể làm được. Ít nhất thì vợ chàng cũng phải được chàng đối xử như vậy.
Không thể nào đề cập được đến chuyện ly dị. Chàng không có một lý do chính đáng nào cả. Lệ Hoa, vợ chàng là một người đàn bà vừa đẹp vừa hiền dịu. Nàng rất dễ mến trong cách đối xử với chàng cũng như đối với tất cả mọi người.. Chưa một lần nào trong thời gian sống chung, nàng đã làm cho chàng cảm thấy khó chịu. Đó là một người nội trợ khéo, một bà chủ gia đình hoàn toàn. Nàng là người đàn bà được thương mến nhất trong thành phố. Thật là đáng tiếc khi bắt buộc phải giết nàng. Nhưng Lê Văn không thể nào làm nhục một người vợ hoàn toàn như vậy bằng cách đưa nàng ra Tòa xin ly dị. Vã lại, cách đây hai tháng, hai người đã làm lễ kỷ niệm hai mươi năm sống chung, chàng và vợ đã làm cho tất cả bạn bè cảm động và thán phục khi đã tự khen thưởng lẩn nhau cho chuỗi ngày hạnh phúc mà họ đã sống bên nhau. Trước sự hiện diện của những người bạn thật thân, họ đã uống chung ly rượu và thề nguyền sẽ yêu nhau trọn đời. Họ cũng nói lên ước nguyện là tương lai của họ sẽ là một chuỗi ngày hạnh phúc đầy yêu thương trước mặt bạn bè và người thân, giờ đây Lê Văn không thể nào bỏ vợ để kết hôn với người khác được. Nếu chàng làm vậy, chàng sẽ trở thành một tên khốn nạn ngay. Thật ra, không có chàng, Lệ Hoa cũng không thể nào sống được. Vẫn biết là nàng vẫn còn căn cửa hàng đang trên đà phát đạt đó nhưng Lệ Hoa không thuộc loại đàn bà có thể xoay sở làm ăn một mình được. Cửa hàng đồ cổ này, vợ chồng Lê Văn đã mua lại được sau khi tiệm Mekong, ở sát vách nhà chàng đề bảng rao bán. Hai vợ chồng đã mua lại cửa tiệm đó mà khỏi phải sửa sang gì cả. Lê Văn chỉ cần phá bức tường ở giữa hai căn nhà để có thể thông thương với nhau. Thế là xong. Cửa tiệm này chỉ là một công cụ cho vợ chàng tiêu bớt thì giờ khi chàng đi làm việc vắng nhà. Lệ Hoa không xem của hàng này là quan trọng mặc dù nàng cũng có một ít khái niệm về việc buôn bán. Lê Văn ít khi qua tiệm. Bây giờ nhớ lại chàng thấy nó thật bề bộn, đồ đạc để vô trật tự và thật nguy hiểm. Chàng chợt thấy khó chịu và không yên tâm một chút nào.
Suốt cuộc đời làm vợ, Lệ Hoa chỉ nghĩ đến chồng. Nàng không bận tâm lắm đến cửa hàng. Đời sống của nàng chỉ có ý nghĩa khi có sự hiện diện của chàng. Lê Văn là mục đích sống của vợ chàng.
Bây giờ, nếu Lê Văn ly dị vợ, nàng chẳng còn ai nữa cả. Không có chàng ai sẽ đưa nàng đi coi nhạc kịch, ai sẽ đưa nàng đi ăn tối ở tiệm. Đó là những thú vui duy nhất của vợ chàng. Trở thành người đàn bà ly dị và cô đơn, nàng sẽ bước vào thành phần những cô gái già hay những người đàn bà góa mà người ta thường mời ăn trưa chứ không bao giờ mời ăn tối.
Không, không thể nào Lê Văn đành tâm để cho Lệ Hoa sống một cuộc đời như vậy được mặc dù chàng hiểu là nếu chàng đòi ly dị Lệ Hoa sẽ chấp nhận ngay.Nàng là một người đàn bà rất dịu dàng và chỉ muốn làm vừa lòng chàng mà thôi.
Không, không thể nào Lê Văn có thể làm nhục vợ bằng cách ly dị nàng được. Lệ Hoa đáng cho chàng đối xử lịch sự hơn nhiều.
Phải chi chàng không gặp Anh Thư trong chuyến công tác xa nhà hơn một tháng trước! Chàng đã gặp nàng ở Lexington, một thành phố bên cạnh thành phố chàng cư ngụ. Nhưng tại sao lại phải hối hận về một phép lạ như vậy nhỉ? Sáu tuần nay, từ khi gặp Anh Thư, Lê Văn như được hồi sinh. Cuộc sống chung mấy chục năm nay với Lệ Hoa bổng trở nên nhạt nhẽo như tro tàn nếu đem nó ra so sánh với đời sống cùng Anh Thư. Từ khi gặp Anh Thư, Lê Văn như người mù từ lúc sơ sinh mới thấy được ánh sáng, chàng như người điếc từ lúc lọt lòng chừ mới được nghe tiếng chim hót lần đầu tiên trong đời. Và sự kỳ diệu là Anh Thư yêu chàng, nàng muốn sống chung với chàng và có thể tự do làm điều đó một khi Lê Văn không còn sống với vợ nữa.
Anh Thư vẫn chờ đợi chàng và nàng thúc hối chàng mỗi ngày. Giờ đây làm sao Lê Văn phải gạt bỏ Lệ Hoa ra khỏi đời chàng. Người ta xếp đặt thật dễ dàng một tai nạn. Cửa hàng bán đồ cổ của vợ chàng là một nơi lý tưởng với những đồ vật nàng xếp đặt lung tung , thiếu an ninh, thiếu tổ chức. Với những pho tượng bằng đá nặng nề, với những cây đèn để treo trên trần nhà bằng đồng to lớn cồng kềnh, với những đồ vật như vậy làm gì mà Lê Văn không tìm được một cách nào thật hiệu nghiệm để đưa vợ chàng về nơi an nghỉ nghìn thu?
****
- Anh ơi! Nhất định là anh phải nói ngay với vợ anh mới được.
Anh Thư âu yếm nói với Lê Văn khi hai người gặp lại nhau ở một khách sạn quen thuộc ở Lexington.
- Anh phải về sắp xếp ngay với vợ anh sự ly dị của hai người và nói cho bà ấy biết về những dự định của chúng mình.
Giọng nói của Anh Thư thật trầm, thật nhẹ như một khúc nhạc êm dịu thu hết cả hồn Lê Văn. Nhưng làm sao nói cho Lệ Hoa biết về sự hiện hữu của Anh Thư trong tim chàng bây giờ?
Vừa đúng lúc Lê Văn muốn mời Anh Thư qua phòng ăn của khách sạn thì Nguyễn Tú bước vào và tiến đến quầy rượu. Trời ơi, thằng cha Nguyễn Tú này làm gì ở Lexington vậy? Nhưng hình như ai cũng có quyền tự do đi đó đi đây và đó là một sự nguy cơ rất nhục nhã cho những kẻ yêu đương thầm lén. Họ có thể bị bắt gặp ở một nơi và bất cứ lúc nào.Không chỗ nào có thể gọi là an toàn cho những kẻ ngoại tình cả. Lê Văn sợ nhất là phải chạm mặt với Nguyễn Tú trong lúc chàng đang đứng cạnh một người đàn bà khác với vợ chàng. Tên thối mồm này sẽ kể lại cho ông hàng thịt, cho bà bán bảo hiểm, cho ông Bác sĩ, cho ông chủ tiệm tạp hóa của thành phố chàng đang ở. Rồi thì chuyện sẽ đến tai Lệ Hoa ngay. Nàng sẽ là người đau khổ vô cùng. Không, vợ chàng không thể bị chàng làm nhục như vậy được. Lê Văn nép người sau lưng Anh Thư. Nguyễn Tú vẫn đứng nơi quầy rượu. Lê Văn không thể nào kéo dài thêm sự nguy hiểm. Chàng lúng búng một câu xin lỗi xong bước mau về phía quầy bán báo và rút một tờ lên che mặt. Chàng chờ một hồi lâu mới thấy Nguyễn Tú rời quầy rượu và bước đến bên thang máy để đi lên lầu.
Lần này Lê Văn đã thoát hiểm. Nhưng chàng cũng nghĩ là không nên hạ quá thấp sự liên lạc của chàng với Anh Thư. Chàng phải làm một cái gì để cho nó trở thành quang minh chính đại…nhưng chàng cũng không muốn làm cho vợ chàng bị tổn thương và đau khổ. Ừ, sáng hôm nay có cả ngàn người Mỹ thức giấc nhưng sẽ chết khi màn đêm chưa buông xuống hẳn, tại sao Lệ Hoa của chàng lại không thể là một trong số những người bị chết đó? Tại sao phải có chàng nhúng tay vào thì vợ chàng mới có thể chết được? Chàng đâu có muốn nhúng tay vào tội ác nhưng chàng cũng không muốn làm cho Anh Thư nhục nhã.
Khi Lê Văn trở lại với Anh Thư và cố gắng giải thích cho nàng hiểu sự lo lắng của chàng thì nàng chỉ im lặng. Để chàng nói xong nàng mới nhìn thẳng vào mắt chàng và trả lời một cách chậm rãi và cương quyết:
- Anh đã thấy chưa? Câu chuyện vừa xảy ra đã chứng minh cho những lời em thúc dục anh từ mấy lâu nay. Anh phải nói ngay cho Lệ Hoa biết chuyện của chúng mình. Em không thể nào tiếp tục sống trong sự sợ hãi và lén lút như thế này nữa. Em chắc rằng giờ đây anh đã hiểu rỏ hoàn cảnh của chúng ta.
- Vâng em yêu! Em đã nói rất đúng . Anh phải làm ngay điều gì anh có thể làm được để chính thức hóa chuyện của chúng mình.
- Anh ơi, anh phải hành động ngay mới được
****
Sự đáng ngạc nhiên là trong lúc này Lệ Hoa cũng đang ở trong một hoàn cảnh khó xử như chồng. Thật ra, nàng chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ yêu một người nào. Nàng nghĩ trong đời nàng, nàng chỉ yêu một mình chồng nàng mà thôi. Tâm hồn nàng thật là ngây thơ, trong trắng trước khi Trần Đại bước vô cửa tiệm và hỏi nàng có bán pho tượng nào của nhà nhạc sĩ tài danh Mozart hay không? Dĩ nhiên là nàng có tượng của Mozart rồi. Nàng có rất nhiều tượng của ông ta cũng như của Bach, của Bethoween,của Victor Hugo,Balzac, Shakespeare, George Washington và một vài vĩ nhân khác nữa.
Người khách mua hàng đã tự giới thiệu. Chưa có một khách mua hàng nào đã tự giới thiệu mình với chủ tiệm cả. Nàng cũng nói tên mình cho người khách nghe để chợt nhớ ra là Trần Đại chính là người trang hoàng nhà cửa nổi tiếng nhất trong thành phố.
Thật tình Trần Đại nói với nàng - tôi chẳng thấy thích thú tý nào nếu bị ai bắt gặp nằm chết với pho tượng này trong tay cả. Bức tượng này cũng chỉ làm xấu đi căn phòng mà tôi đang trang hoàng. Nhưng người khách hàng kỳ khôi của tôi cứ nhất định phải có nó cho bằng được mà thôi.
- Bà có thể nào cho tôi xem một vài pho tượng khác nữa không?
Lệ Hoa mời chàng đi khắp các nơi trong tiệm. Nàng cố nhớ đến giây phút chính xác nhất mà nàng đã cảm thấy yêu Trần Đại. Chàng đã ở lại cửa tiệm suốt cả buổi sáng hôm đó, đến trưa chàng chợt chú ý đến một căn phòng nhỏ. Chàng rút thử một ngăn kéo, cái tay cầm sút ra và nằm lại trong tay chàng. Trần Đại vất nó xuống đất và dang tay ôm nàng vào lòng.
- Ông làm gì thế? Lệ Hoa kinh hãi kêu lên - Nếu có khách vào thì sao?
- Em đừng lo. Họ sẽ có đủ thì giờ lục loại mà!
Lệ Hoa không thể nào tin được câu chuyện này có thể xảy ra. Vậy mà nó đã xảy ra thật.
Sau ngày hôm đó, đáng ra nàng phải cảm thấy cô đơn mỗi khi Lê Văn đi công tác xa nhà vài ngày, trái lại, nàng lại cảm thấy háo hức và nôn nóng chờ đợi cái hôn nhẹ từ giã của chồng trước khi đi và lời dặn dò là chàng sẽ không về nhà vài tối. Căn phòng nhỏ bề bộn đầy tủ áo đã trở thành chỗ hẹn hò bí mật của Lệ Hoa và Trần Đại. Họ chỉ để thêm vào đó một chiếc ghế dài nữa thôi.
Một ngày kia chợt có một giọng nói làm họ giật mình. Hai người mải mê âu yếm nhau không để ý là có một khách hàng vừa bước vào cửa tiệm.
- Bà Lê Văn ơi, bà ở đâu rồi! Bà có thể cho tôi nhờ chút việc được không?
Lệ Hoa từ trong bóng tối bước vội ra để đón khách hàng. Nàng hấp tấp sửa vội lại mái tóc và vuốt lại quần áo cho thẳng thớm. Nàng lo sợ bề ngoài bê bối của nàng sẽ tố cáo tội lỗi của nàng với khách mua hàng.
Bà khách là bà Phú, một bà lắm chuyện nhất thành phố. Nếu mà biết được chuyện gì bà sẽ rao ầm khắp nơi là Lệ Hoa bê bối ngay trong cửa tiệm của nàng. Và khi đó thì không còn cách nào nàng có thể dấu Lê Văn được nữa....
Nhưng thật là may mắn. Sáng nay bà Phú có vẻ vội vàng. Bà ta đang cần mua gấp một hộp đựng nữ trang bằng gổ có chạm trổ để làm quà cưới cho người em chồng.
Thật là một sự may mắn hiếm có. Lệ Hoa sau đó đã nói với Trần Đại như vậy. Chàng này không tỏ vẻ hưởng ứng bao nhiêu.
- Anh yêu em vô cùng - chàng nói với Lệ Hoa- anh rất quý trọng em và quý trọng mối tình của chúng ta. Anh tin rằng em cũng yêu anh như anh yêu em vậy. Anh đã chán ngấy chuyện lén lút này và không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Em hiểu không? Chúng mình phải chính thức kết hôn với nhau. Em hảy nói với chồng em hay là em muốn ly dị.
Và mỗi ngày Trần Đại đều tiếp tục nói chuyện ly dị. Chàng làm như ly dị dể dàng như ta xin một cái hẹn để chữa răng vậy. Làm sao nàng có thể nói chuyện ly dị với một người đàn ông thật tốt, thật t trung thành, thật yêu thương nàng trong hai mươi năm qua như Lê Văn được chứ? Làm sao nàng có thể lấy đi một cách tàn nhẫn cái hạnh phúc duy nhất của đời Lê Văn được?
Trời, phải chi Lê Văn chết đi! Tại sao chàng lại không bị chết vì đứng tim nhỉ? Mỗi ngày cả ngàn người chết vì chứng đứng tim , tại sao Lê Văn yêu quý của nàng không bị bệnh đó? Nếu chàng chết đi, mọi chuyện sẽ trở thành giản dị vô cùng.
Tiếng chuông điện thoại cũng như có vẻ gay gắt khi Lệ Hoa nhấc máy lên trả lời. Đầu giây bên kia giọng Trần Đại vang lên, giận dữ:
- Lệ Hoa! Trưa hôm nay thật là nhục nhã. Anh chưa bao giờ phải chịu đựng sự lén lút như vậy cả. Anh không còn muốn phải trốn sau cánh cửa mỗi khi em có khách vào mua hàng hay là khi em đưa họ đi xem cái này, cái nọ. Anh muốn chúng ta phải gấp rút kết hôn mới được.
- Vâng, anh nghĩ đúng nhưng xin anh kiên nhẫn một thời gian nữa đi.
- Anh đã quá kiên nhẫn rồi! Anh không thể chờ đợi thêm ngày nào được nữa!
Lệ Hoa hiểu ý Trần Đại muốn nói gì mà đời nàng không có Trần Đại xem như bỏ đi. Đối với chồng, nàng chưa bao giờ có cảm giác đó cả. Lê Văn yêu quý của nàng, làm sao nàng có thể làm cho chàng biến khỏi đời nàng được đây?Chàng còn quá trẻ, lại đang sung sức! Ít nhất chàng cũng còn sống đến mấy chục năm nữa. Suốt đời Lê Văn chỉ sống cho nàng, cho tình yêu của nàng. Chàng chỉ sống để mong đem lại hạnh phúc cho vợ mà thôi.Tất cả bạn bè của hai vợ chồng nàng đều đã có gia đình. Nếu Lệ Hoa ly dị chồng, Lê Văn sẽ kéo dài cuộc sống của chàng trong sự cô đơn. Mà Lê Văn của nàng lại là một người chồng quá tốt để có thể bị nàng đối xử như vậy. Chỉ còn lại một phương cách cuối cùng. Nàng cần phải nghĩ ra một phương pháp nhẹ nhàng, hiệu nghiệm và nhanh chóng để loại trừ Lê Văn mới được. Và theo như lời hăm dọa của Trần Đại nàng phải hành động ngay.
****
Chưa khi nào Lê Văn thấy vợ mình xinh đẹp như tối hôm nay khi chàng đi công tác ở xa về. Trong một thoáng thật nhanh , Lê Văn chợt có ý tưởng là chàng không mong gì hơn là được sống với vợ mình suốt đời. Nhưng rồi chàng chợt nhớ tới Anh Thư và cảm thấy là chàng không thể sống thiếu nàng được. Chàng phải hành động cho đến nơi đến chốn những gì mà chàng đã sắp đặt sẵn trong đầu. Chàng phải tìm cách nào để giết Lệ Hoa cho thật nhẹ nhàng và êm ái nhất. Chàng phải giết nàng ngay tối hôm nay. Nhưng trước khi làm chuyện đó thì chàng phải ăn xong bửa cơm tối ngon lành mà vợ chàng đã nấu sẵn cho chàng cái đã. Đó là một cử chỉ lịch sự tối thiểu cuối cùng mà chàng phải dành cho Lệ Hoa. Vã lại, chàng cũng đang đói bụng.
Ừ, thì chàng sẽ giết nàng sau khi ăn xong! Nghĩ cách giết một người đàn bà trong khi ăn ngon lành những món ăn mà người đó đã thương yêu sửa soạn cho mình kể ra cũng tàn nhẫn thật.Nhưng Lê Văn biết rằng, tự thâm tâm chàng không bao giờ muốn làm khổ vợ, nói chi đến việc làm nhục nàng.
Chàng thật tình chưa tìm ra cách nào ổn thỏa để giết vợ. Nếu chàng tìm được cách nào kéo nàng qua cửa tiệm và đưa nàng đến gần những bức tường đá nặng nề thì họa may chàng sẽ tìm ra cách để loại trừ nàng.
Lệ Hoa chợt mỉm cười và đưa cho chàng ly cà phê nóng hổi, thơm phức.
- Em nghĩ sau một cuộc hành trình vừa dài vừa mệt nhọc vừa qua, anh cần phải uống một ly cà phê thật thơm ngon, phải không anh?
- Đúng như vậy, vợ yêu quý của anh! Cám ơn em...
Khi chàng bắt đầu uống hớp cà phê đầu tiên, chàng chợt nhìn kỹ Lệ Hoa đang ngồi đối diện với chàng ở bàn ăn cơm. Nàng có một nét mặt thật khác lạ. Lê Văn chợt ngẩn người. Sau hai mươi năm sống chung, vợ chồng chàng đã hiểu nhau quá nhiều. Có lẻ nào Lệ Hoa đọc được những ý nghĩ đang xảy ra trong đầu chàng? Chắc nàng đã biết chàng đang tính làm chuyện gì!
Nhưng rồi vợ chàng chợt mỉm cười.Nụ cười rạng rở mà nàng đã dành riêng cho chàng từ ngày đầu trong tuần trăng mật. Chàng thở phào! Mọi chuyện rồi sẽ được thu xếp ổn thỏa.
- Cưng ơi, em xin lỗi một tý nhé! Em chợt nhớ là phải qua cửa tiệm có việc cần. Em sẽ trở về ngay....
Nàng đi nhanh ra khỏi phòng ăn, băng qua hành lang và bước vào cửa tiệm. Nhưng trái với lời nàng hứa, Lệ Hoa không trở lại ngay. Nếu vợ chàng không trở về gấp thì ly cà phê của Lê Văn sẽ nguội đi mất thôi. Chàng uống vội một ngụm và bước qua tiệm xem nàng đang làm gì.
Lệ Hoa không nghe tiếng chồng bước vào. Lê Văn thấy nàng đang ngồi giũa căn phòng đầy những cây đèn bằng đồng treo trên trần nhà, những cây đèn nặng nề và sáng loáng.
Nàng ngồi xây lưng lại chỗ chàng. Nàng ngồi trên chiếc ghế dài ở giữa các bức tượng bằng đá đặt trên các bục cao. Các bức tượng nặng nề bao bọc lấy vợ chàng.
Trời ơi! Thật đúng như chàng đã suy đoán. Nàng đã đọc được những ý nghĩ trong đầu chàng. Lê Văn nhìn thấy hai vai của Lệ Hoa nhấp nhô lên xuống. Nàng đang khóc.Chắc nàng đã hiểu cuộc sống chung hạnh phúc giữa nàng và chồng đã đến ngày chấm dứt. Nhưng rồi Lê Văn vội vàng xua đuổi ý nghĩ đó đi . Chàng lại nguỵ biện biết đâu vợ chàng đang cười một mình. Khi cười hai vai nàng cũng rung động vậy. Nhưng thôi, giờ đây không phải là lúc đoán vợ chàng đang khóc hay đang cười., cũng không phải là lúc đứng đoán cho ra tâm trạng của người vợ mà chàng đang tìm cách xóa bỏ ra khỏi đời sống của chàng. Cơ hội quá tốt đẹp để Lê Văn có thể bỏ qua.. Cái đầu đang gục xuống của Lệ Hoa ở đúng ngay tầm rơi của pho tượng văn hào Victor Hugo. Lê Văn chỉ cần đẩy nhẹ một cái là pho tượng rơi ngay vào đầu của vợ chàng.Chỉ cần một cái đẩy tay thật nhẹ
Lê Văn đẩy pho tượng. Hành động thật là giản dị. Tội nghiệp cho người vợ bé nhỏ của chàng! Tội nghiệp cho Lệ Hoa! Nhưng tất cả đã xảy ra thật tốt đẹp và Lê Văn không cảm thấy hối hận chút nào về cử chỉ vừa qua của chàng. Chàng chỉ đứng sững một giây mà thôi vì chàng không ngờ sự việc lại xảy ra nhẹ nhàng nhanh chóng như vậy được. Nếu biết vậy chàng đã hành động từ mấy tuần lể nay rồi đâu phải đợi đến tối nay.
Lê Văn thật bình tĩnh. Chàng âu yếm nhìn xác Lệ Hoa một lần cuối rồi bước vội về lại phòng ăn.. Chàng sẽ uống nốt cho hết ly cà phê rồi gọi cho bác sĩ cũng không muộn. Chắc ông bác sĩ sẽ đề nghị chàng gọi cảnh sát vì vợ chàng đã bị chết vì tai nạn. Lê Văn cũng chẳng cần phải nói dối nhiều. Chàng chỉ cần thay đổi một chi tiết nhỏ nhặt mà thôi. Chàng chỉ cần nói là Lệ Hoa , trong một phút bất cẩn đã chạm vào bức tượng và nó đã rơi ngay xuống đầu nàng.
Cà phê trong tách của chàng vẫn còn nóng. Lê Văn uống chậm chạp. Chàng có gì mà phải vội vàng. Chàng chợt có ý nghĩ muốn chơi bảnh bằng cách gọi điện thoại cho Anh Thư và nói cho nàng biết là chàng đã thu xếp xong cuộc sống chung với nàng. Chỉ cần một thời gian ngắn cho đủ ân nghĩa rồi thì hai người có thể kết hôn được rồi. Nhưng chàng chợt nghĩ là nên cẩn thận thì hơn. Chàng sẽ gọi cho Anh Thư khi nào công việc đã được thu xếp xong xuôi.
Lê Văn cảm thấy trong lòng thật vui nhưng cũng thật an bình. Chàng nhớ là từ trước đến giờ chàng chưa bao giờ có được cái cảm giác vừa thoải mái vừa êm ả như thế này.Có lẻ chàng cảm thấy nhẹ nhõm vì đã làm xong được một việc mà chàng đã dự định phải làm
Lê Văn còn cảm thấy buồn ngủ nữa Hình như trong đời chàng chưa bao giờ chàng lại cảm thấy buồn ngủ như vậy.Chàng phải ngả mình một chốc trên chiếc ghế dài của phòng khách mới được.... Chuyện đó chàng còn cảm thấy cần hơn chuyện chàng phải gọi Bác sĩ để báo tin vợ chàng bị ngộ nạn nửa. Nhưng Lê Văn cũng không thể nào chờ để đi đến chiếc ghế dài ở phòng khách được. Chàng gục đầu xuống bàn ăn, hai tay buông thỏng...đong đưa.
******
Không một người bạn nào của Lê Văn và Lệ Hoa nghi ngờ về thảm kịch đã xảy ra.cả. Thật ra thì cái tiệm bán đồ cổ đó thật là nguy hiểm. Tối hôm đó chắc Lệ Hoa đã trượt chân và đụng phải pho tượng. Nó đã rơi đúng ngay vào đỉnh đầu của nàng. Lê Văn đã quá đau đớn khi nhìn thấy xác vợ. Chàng hiểu rằng chàng cũng không khi nào sống được khi vợ chàng đã chết đi. Trong cơn tuyệt vọng tột cùng đó chàng đã hòa thuốc ngủ vào ly cà phê mà chàng đang uống. Chàng đã hoà cho đủ số lượng thuốc ngủ để được chết cùng ngày với vợ chàng.
Bạn bè của Lê Văn và Lệ Hoa nhớ đến bữa tiệc mừng ngày kỷ niệm sống chung hai mươi năm của cặp vợ chồng này. Họ nhớ hai người đã tỏ ý có chung một sở nguyện là nếu có phải chết họ sẽ mong được chết bên nhau. Thật là một cặp vợ chồng gương mẫu, khắng khít, trung thành mà ta thật khó kiếm trong cuộc đời giả dối, lừa lọc này! Chỉ cần nghĩ đến họ, đến cái chết đau thương của họ cũng có thể biến chúng ta thành những kẻ mơ mộng rồi. Trong một xã hội lọc lừa, gian trá thế này mà có được một cặp vợ chồng thương yêu nhau sâu đậm cho đến phút cuối cùng như thế này thật là hiếm có. Chỉ cần nghĩ đến mối tình của Lê Văn và Lệ Hoa thôi ta đã cảm thấy an ủi thật nhiều. Hãy cứ yêu thương nhau và trung thành với nhau rồi chi cũng được toại nguyện. Lê Văn và Lệ Hoa đã chẳng từng mơ ước được sống và chết bên nhau sao? Dù cuộc đời họ ngắn ngủi nhưng họ đã có một cuộc đời thật hạnh phúc.
Đây là câu chuyện tình thật đẹp mà người trong thành phố thường hay đem ra kể cho nhau nghe để thấy rằn , dù gì đi nữa, tình yêu và sự trung thành cũng vẫn còn hiện hữu trong cái xã hội máy móc này.