Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Mặt tôi ngơ ngác bao nhiêu, mặt chú bình thản bấy nhiêu:
- Vào trong đã.
Tôi luống cuống gật đầu, tránh sang một bên:
- Chú vào đi. Chú về sao không gọi tôi ra đón?
Đảo mắt nhìn một lượt khắp căn phòng, chú già khẽ nhếch môi:
- Nhóc đón được tôi trong tình trạng này sao?
Cũng phải thôi tôi bây giờ đang mặc cái áo choàng mỏng tanh của khách sạn, đầu óc thì rối tung rối mù. Mắt đêm qua khóc nhiều quá, nay sưng vù hết lên. Xấu hổ quá phải cười hề hề kiếm câu chuyện đánh trống lảng:
- Bố có về cùng chú không?
- Không. Có mình tôi thôi, chuẩn bị quần áo đi tôi đưa về nhà.
Tôi vô tư hỏi lại:
- Về nhà nào?
Tay chú cầm điện thoại nhắn tin ai cho đó, miệng vẫn tiếp tục nói chuyện với tôi:
- Còn nhà nào nữa, nhanh lên.
- Tôi không về đâu, về mẹ lại đuổi tôi đi.
- Không ai dám đuổi em hết.
Chú già đột nhiên thay đổi cách xưng hô, nhưng đang có chuyện quan trọng hơn nên tôi cũng không phản kháng:
- Thật không?
- Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói dối em.
Miệng nói tay làm thu dọn luôn đống đồ dùng cá nhân của tôi bỏ vào vali:
- Không thay quần áo đi, còn đứng ngơ ra đó làm gì?
- À..Chờ tôi tí.
Vơ tạm bộ quần áo để sẵn ở đầu giường, tôi chạy thật nhanh vào nhà tắm bỏ qua nụ cười "đáng ghét" của chú già...
Nửa tiếng sau chú dẫn tôi xuống trả phòng, lái xe chở tôi một mạch về thẳng nhà. Xe đỗ hiên ngang ngay giữa cổng giống hệt cái tính cách khó chiều của chú:
- Xuống đi, sợ gì chứ?
- Hay chú cứ chở tôi quay lại khách sạn, đợi khi nào bố về rồi giải quyết mọi chuyện cũng được.
- Tôi bảo em xuống thì cứ xuống, những chuyện khác đừng quan tâm.
- Nhưng mà mẹ..
Không để tôi nói hết câu chú đã chen ngang:
- Nay nhiều lời thế nhỉ? Chưa ai làm gì đã rụt đầu vào mai rồi, mọi ngày gấu lắm cơ mà?
Biết thừa chú già đang dùng kế kích tướng với mình nhưng tôi vẫn không nhịn được chu mỏ lên cãi:
- Ai rụt đầu vào mai, chẳng qua tôi sợ gây rắc rối thêm cho chú thôi...
Tiếng động cơ xe hơi đang đi chậm lại rồi dừng hẳn ở phía sau. Cửa ô tô mở ra mụ thầy bói dởm hôm nọ bước xuống cúi đầu chào tôi.
- Cô đến đây làm gì?
Mụ ta mỉm cười liếc sang chú già:
- Cô yên tâm, tôi không làm gì hại cô nữa đâu. Hôm nay tôi đến đây để giúp cô thôi.
Trong suy nghĩ của tôi cũng đã hiểu ra phần nào mục đích của chuyến đi này, nhưng vẫn xác định thật kĩ càng:
- Giúp tôi? Cô có nhầm không? Tôi đâu mượn cô giúp?
- Cô cứ bình tĩnh nghe tôi nói đã, không phải tôi tự nhiên thích đến đây đâu mà do chồng cô giúp đỡ tôi nên tôi mới đồng ý nghe lời anh ta đến vạch trần bộ mặt giả dối, hèn hạ của con khốn Trâm trả lại công bằng cho cô đó.
Trợ lí của chú già đứng bên mang theo cả một tập liệu dày cộp, mà tôi cũng chẳng biết trong đó là những gì.
- Mọi người đã lên kế hoạch từ trước sao?
Chú già vẫn lẳng lặng đứng im quan sát mọi thứ xung quanh, từng câu hỏi thắc mắc của tôi chẳng làm chú bận tâm. Hiển nhiên người làm kinh doanh, đầu óc thủ đoạn nhạy bén vô cùng...
Trâm đứng trong nhà thò đầu ra ngoài nhìn thấy tôi và chú già thì ngạc nhiên lắm. Chú già chẳng nói chẳng rằng mở cửa xe, ấn người tôi vào trong. Môt thoáng sau đến lượt mẹ chồng tôi từ từ bước ra:
- Con mới về à? Sao không vào nhà lại đứng ngoài này? Bố con đâu? Tối hôm kia mẹ điện bố bảo cuối tuần hai bố con mới về cơ mà.
- Nếu con không về thì làm sao biết được mẹ ưu ái vợ con đến thế?
- Không phải đâu, chuyện gì cũng có lí do riêng của nó. Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.
- Tốt cho con, hay tốt cho sự nghiệp của con trai mẹ?
Ngồi trong xe bản thân tôi cũng sửng sốt với câu nói này của chú già. Khuôn mặt, ánh mắt chú bình thản khác thường. Hàng ngày tuy có lạnh lùng cau có nhưng chưa bao giờ tôi thấy hai mẹ con họ nói chuyện với nhau theo cách này. Là tôi không để ý hay vốn dĩ chú vẫn muốn che giấu điều.
- Chuyện của vợ con mẹ thấy mình không hề sai, con ăn nói như vậy mẹ không chấp nhận đâu. Loại phụ nữ hám tiền, không cần liêm sỉ đánh mất hết nhân cách hại cả em dâu thì có gì phải tiếc chứ?
- Xem ra có nhiều điều mẹ còn chưa biết lắm.
- Con muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo tam quốc với mẹ.
- Mẹ cứ vào nhà đã, những chuyện con chuẩn bị nói đảm bảo không làm mẹ thất vọng đâu.
Mẹ chồng tôi nhìn qua cửa kính xe với ánh mắt nghi ngờ, hừ hừ vài tiếng rồi quay lưng bước vào trong. Anh trợ lí và mụ thầy bói gật đầu ra hiệu, chú lại một lần nữa mở cửa xe kéo tay tôi ra:
- Vào thôi.
Trong nhà Vân Anh và Trâm đã ngồi sẵn ở ghế sofa. Thấy bọn tôi xuất hiện cứ trợn tròn mắt lên nhìn. Trâm còn giả vờ kích động đứng bật dậy chỉ thẳng tay về phía tôi, quát tháo inh ỏi:
- Ai cho mày về đây? Mày cút đi ngay.
- Tôi đưa vợ tôi về nhà có liên quan gì đến cô không? Còn ai phải cút đi ngay thì chưa biết đâu.
Giọng chú trầm ổn không rõ vui buồn làm tôi cũng được an ủi phần nào. Còn Trâm thì trái ngược hoàn toàn, tay cô ta nắm chặt thành quyền:
- Anh có biết con khốn đó làm gì với mẹ con tôi không?
- Làm gì?
- Nó hại con tôi đó. Anh còn muốn bảo vệ nó à? Anh không sợ có ngày nó cắn ngược lại cả anh sao?
- Tôi có nên cảm ơn cô không nhỉ? Cô đúng là người nhìn xa trông rộng, biết suy nghĩ tính toán cho cả tương lai của tôi.
- Không nghe lời tôi anh sẽ phải hối hận.
- Tôi sẵn lòng chờ ngày đó tới.
Mụ thầy bói đứng sau lưng tôi, giờ mới tiện tay tháo cái khẩu trang y tế xuống bước lên phía trước đối diện thẳng mặt Trâm:
- Cô nhận ra tôi không? Lâu lắm rồi mình mới gặp lại nhau nhỉ?
Trâm tái mét mặt lại lắp bắp:
- Cô..đến đây làm gì?
Tiếng cười ha hả vang lên mỗi lúc một to, mẹ chồng tôi nhận ra mụ thầy bói quen thuộc thì quay sang chào hỏi rối rít:
- Lạy cô...Cô đến nhà sao không gọi con ra đón?
- Chị đừng lạy tôi, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói với chị vài câu về đứa con dâu mẫu mực của chị thôi.
- Vâng ạ. Con mời cô ngồi. Trâm rót nước cho cô đi.
Ánh mắt Trâm sắc lẹm như dao chỉ muốn lao vào tấn công mụ thầy bói bất cứ lúc nào nhưng mẹ chồng đã mở lời nên cô ta không dám từ chối:
- Vâng ạ.
Mụ thầy bói vẫn rất kiên quyết không cho Trâm bất cứ cơ hội rút lui nào:
- Đừng phí công rót nước mời tôi, nước cô ta rót uống vào tôi sợ mình không giữ nổi mạng sống đâu.
- Ấy. Sao cô lại nói vậy? Con dâu con tuy trẻ người non dạ nhưng biết điều lắm. Nó chưa bao giờ làm phật lòng ai cả.
- Chưa bao giờ làm phật lòng ai, nhưng cô ta giỏi nhất là ăn cháo đá bát đó. Tôi nói có sai không, cô con dâu HIẾU THẢO.
Vừa nói mụ thầy bói vừa nhấn mạnh chữ "hiếu thảo" làm mẹ chồng tôi càng nghi ngờ:
- Hay cô và Trâm có hiểu nhầm nhau chuyện gì không?
- Tôi không hiểu nhầm cô ta, chỉ trách bản thân bằng này tuổi đầu còn để cô ta xỏ mũi dắt đi thôi. Chị không tin thì nghe cho kĩ nhé, tránh trường hợp bảo tôi đổ oan cho con dâu chị.
Lôi từ trong túi xách ra cái điện thoại cũ kĩ bật đoạn ghi âm cuộc nói chuyện với Trâm mấy tháng trước. Trâm choài người sang cướp, thì mẹ chồng tôi quát to:
- Để im đấy.
Tôi ngồi cạnh chú già mà cũng hồi hộp theo, hôm nay tôi mới được chứng kiến cách chú già trả đũa thay tôi, không có một chút sơ hở nào. Từng lời nói, bằng chứng chắc như đinh đóng cột khiến đối phương chỉ biết câm lặng. Thì ra những chuyện trong nhà chú đều biết tất, chỉ âm thầm chờ đợi thời cơ phản đòn quyết định thôi...
(Chính thức thông báo Trâm sắp hết vai diễn )
- Vào trong đã.
Tôi luống cuống gật đầu, tránh sang một bên:
- Chú vào đi. Chú về sao không gọi tôi ra đón?
Đảo mắt nhìn một lượt khắp căn phòng, chú già khẽ nhếch môi:
- Nhóc đón được tôi trong tình trạng này sao?
Cũng phải thôi tôi bây giờ đang mặc cái áo choàng mỏng tanh của khách sạn, đầu óc thì rối tung rối mù. Mắt đêm qua khóc nhiều quá, nay sưng vù hết lên. Xấu hổ quá phải cười hề hề kiếm câu chuyện đánh trống lảng:
- Bố có về cùng chú không?
- Không. Có mình tôi thôi, chuẩn bị quần áo đi tôi đưa về nhà.
Tôi vô tư hỏi lại:
- Về nhà nào?
Tay chú cầm điện thoại nhắn tin ai cho đó, miệng vẫn tiếp tục nói chuyện với tôi:
- Còn nhà nào nữa, nhanh lên.
- Tôi không về đâu, về mẹ lại đuổi tôi đi.
- Không ai dám đuổi em hết.
Chú già đột nhiên thay đổi cách xưng hô, nhưng đang có chuyện quan trọng hơn nên tôi cũng không phản kháng:
- Thật không?
- Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói dối em.
Miệng nói tay làm thu dọn luôn đống đồ dùng cá nhân của tôi bỏ vào vali:
- Không thay quần áo đi, còn đứng ngơ ra đó làm gì?
- À..Chờ tôi tí.
Vơ tạm bộ quần áo để sẵn ở đầu giường, tôi chạy thật nhanh vào nhà tắm bỏ qua nụ cười "đáng ghét" của chú già...
Nửa tiếng sau chú dẫn tôi xuống trả phòng, lái xe chở tôi một mạch về thẳng nhà. Xe đỗ hiên ngang ngay giữa cổng giống hệt cái tính cách khó chiều của chú:
- Xuống đi, sợ gì chứ?
- Hay chú cứ chở tôi quay lại khách sạn, đợi khi nào bố về rồi giải quyết mọi chuyện cũng được.
- Tôi bảo em xuống thì cứ xuống, những chuyện khác đừng quan tâm.
- Nhưng mà mẹ..
Không để tôi nói hết câu chú đã chen ngang:
- Nay nhiều lời thế nhỉ? Chưa ai làm gì đã rụt đầu vào mai rồi, mọi ngày gấu lắm cơ mà?
Biết thừa chú già đang dùng kế kích tướng với mình nhưng tôi vẫn không nhịn được chu mỏ lên cãi:
- Ai rụt đầu vào mai, chẳng qua tôi sợ gây rắc rối thêm cho chú thôi...
Tiếng động cơ xe hơi đang đi chậm lại rồi dừng hẳn ở phía sau. Cửa ô tô mở ra mụ thầy bói dởm hôm nọ bước xuống cúi đầu chào tôi.
- Cô đến đây làm gì?
Mụ ta mỉm cười liếc sang chú già:
- Cô yên tâm, tôi không làm gì hại cô nữa đâu. Hôm nay tôi đến đây để giúp cô thôi.
Trong suy nghĩ của tôi cũng đã hiểu ra phần nào mục đích của chuyến đi này, nhưng vẫn xác định thật kĩ càng:
- Giúp tôi? Cô có nhầm không? Tôi đâu mượn cô giúp?
- Cô cứ bình tĩnh nghe tôi nói đã, không phải tôi tự nhiên thích đến đây đâu mà do chồng cô giúp đỡ tôi nên tôi mới đồng ý nghe lời anh ta đến vạch trần bộ mặt giả dối, hèn hạ của con khốn Trâm trả lại công bằng cho cô đó.
Trợ lí của chú già đứng bên mang theo cả một tập liệu dày cộp, mà tôi cũng chẳng biết trong đó là những gì.
- Mọi người đã lên kế hoạch từ trước sao?
Chú già vẫn lẳng lặng đứng im quan sát mọi thứ xung quanh, từng câu hỏi thắc mắc của tôi chẳng làm chú bận tâm. Hiển nhiên người làm kinh doanh, đầu óc thủ đoạn nhạy bén vô cùng...
Trâm đứng trong nhà thò đầu ra ngoài nhìn thấy tôi và chú già thì ngạc nhiên lắm. Chú già chẳng nói chẳng rằng mở cửa xe, ấn người tôi vào trong. Môt thoáng sau đến lượt mẹ chồng tôi từ từ bước ra:
- Con mới về à? Sao không vào nhà lại đứng ngoài này? Bố con đâu? Tối hôm kia mẹ điện bố bảo cuối tuần hai bố con mới về cơ mà.
- Nếu con không về thì làm sao biết được mẹ ưu ái vợ con đến thế?
- Không phải đâu, chuyện gì cũng có lí do riêng của nó. Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.
- Tốt cho con, hay tốt cho sự nghiệp của con trai mẹ?
Ngồi trong xe bản thân tôi cũng sửng sốt với câu nói này của chú già. Khuôn mặt, ánh mắt chú bình thản khác thường. Hàng ngày tuy có lạnh lùng cau có nhưng chưa bao giờ tôi thấy hai mẹ con họ nói chuyện với nhau theo cách này. Là tôi không để ý hay vốn dĩ chú vẫn muốn che giấu điều.
- Chuyện của vợ con mẹ thấy mình không hề sai, con ăn nói như vậy mẹ không chấp nhận đâu. Loại phụ nữ hám tiền, không cần liêm sỉ đánh mất hết nhân cách hại cả em dâu thì có gì phải tiếc chứ?
- Xem ra có nhiều điều mẹ còn chưa biết lắm.
- Con muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo tam quốc với mẹ.
- Mẹ cứ vào nhà đã, những chuyện con chuẩn bị nói đảm bảo không làm mẹ thất vọng đâu.
Mẹ chồng tôi nhìn qua cửa kính xe với ánh mắt nghi ngờ, hừ hừ vài tiếng rồi quay lưng bước vào trong. Anh trợ lí và mụ thầy bói gật đầu ra hiệu, chú lại một lần nữa mở cửa xe kéo tay tôi ra:
- Vào thôi.
Trong nhà Vân Anh và Trâm đã ngồi sẵn ở ghế sofa. Thấy bọn tôi xuất hiện cứ trợn tròn mắt lên nhìn. Trâm còn giả vờ kích động đứng bật dậy chỉ thẳng tay về phía tôi, quát tháo inh ỏi:
- Ai cho mày về đây? Mày cút đi ngay.
- Tôi đưa vợ tôi về nhà có liên quan gì đến cô không? Còn ai phải cút đi ngay thì chưa biết đâu.
Giọng chú trầm ổn không rõ vui buồn làm tôi cũng được an ủi phần nào. Còn Trâm thì trái ngược hoàn toàn, tay cô ta nắm chặt thành quyền:
- Anh có biết con khốn đó làm gì với mẹ con tôi không?
- Làm gì?
- Nó hại con tôi đó. Anh còn muốn bảo vệ nó à? Anh không sợ có ngày nó cắn ngược lại cả anh sao?
- Tôi có nên cảm ơn cô không nhỉ? Cô đúng là người nhìn xa trông rộng, biết suy nghĩ tính toán cho cả tương lai của tôi.
- Không nghe lời tôi anh sẽ phải hối hận.
- Tôi sẵn lòng chờ ngày đó tới.
Mụ thầy bói đứng sau lưng tôi, giờ mới tiện tay tháo cái khẩu trang y tế xuống bước lên phía trước đối diện thẳng mặt Trâm:
- Cô nhận ra tôi không? Lâu lắm rồi mình mới gặp lại nhau nhỉ?
Trâm tái mét mặt lại lắp bắp:
- Cô..đến đây làm gì?
Tiếng cười ha hả vang lên mỗi lúc một to, mẹ chồng tôi nhận ra mụ thầy bói quen thuộc thì quay sang chào hỏi rối rít:
- Lạy cô...Cô đến nhà sao không gọi con ra đón?
- Chị đừng lạy tôi, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói với chị vài câu về đứa con dâu mẫu mực của chị thôi.
- Vâng ạ. Con mời cô ngồi. Trâm rót nước cho cô đi.
Ánh mắt Trâm sắc lẹm như dao chỉ muốn lao vào tấn công mụ thầy bói bất cứ lúc nào nhưng mẹ chồng đã mở lời nên cô ta không dám từ chối:
- Vâng ạ.
Mụ thầy bói vẫn rất kiên quyết không cho Trâm bất cứ cơ hội rút lui nào:
- Đừng phí công rót nước mời tôi, nước cô ta rót uống vào tôi sợ mình không giữ nổi mạng sống đâu.
- Ấy. Sao cô lại nói vậy? Con dâu con tuy trẻ người non dạ nhưng biết điều lắm. Nó chưa bao giờ làm phật lòng ai cả.
- Chưa bao giờ làm phật lòng ai, nhưng cô ta giỏi nhất là ăn cháo đá bát đó. Tôi nói có sai không, cô con dâu HIẾU THẢO.
Vừa nói mụ thầy bói vừa nhấn mạnh chữ "hiếu thảo" làm mẹ chồng tôi càng nghi ngờ:
- Hay cô và Trâm có hiểu nhầm nhau chuyện gì không?
- Tôi không hiểu nhầm cô ta, chỉ trách bản thân bằng này tuổi đầu còn để cô ta xỏ mũi dắt đi thôi. Chị không tin thì nghe cho kĩ nhé, tránh trường hợp bảo tôi đổ oan cho con dâu chị.
Lôi từ trong túi xách ra cái điện thoại cũ kĩ bật đoạn ghi âm cuộc nói chuyện với Trâm mấy tháng trước. Trâm choài người sang cướp, thì mẹ chồng tôi quát to:
- Để im đấy.
Tôi ngồi cạnh chú già mà cũng hồi hộp theo, hôm nay tôi mới được chứng kiến cách chú già trả đũa thay tôi, không có một chút sơ hở nào. Từng lời nói, bằng chứng chắc như đinh đóng cột khiến đối phương chỉ biết câm lặng. Thì ra những chuyện trong nhà chú đều biết tất, chỉ âm thầm chờ đợi thời cơ phản đòn quyết định thôi...
(Chính thức thông báo Trâm sắp hết vai diễn )