-
Chương 4
7.
Bởi vì lần tôi bị ngã này, Kỳ Huy rất nghe lời tôi, hầu như ngày nào cũng ở bên tôi, cố gắng làm tôi vui bằng nhiều cách khác nhau. Nếu không phải tôi khéo léo thuyết phục, chỉ sợ ngay cả cuối tuần anh ấy cũng không muốn về nhà.
Nhưng mục đích của tôi còn hơn thế nữa.
Nhân cơ hội này, tôi tiện thể đi các khoa khác khám luôn, chẳng hạn như chất lượng giấc ngủ không tốt, dạ dày khó chịu, bệnh lớn bệnh nhỏ đều kiểm tra hết một lượt.
Một vị thầy thuốc đông y rất giỏi, sau khi bắt mạch, vẻ mặt nghiêm túc.
Bác sĩ dùng lời lẽ dễ hiểu, đơn giản, giải thích cho tôi một lúc lâu, những triệu chứng nào sẽ xảy ra do thức khuya, ăn uống không điều độ, suy nghĩ quá nhiều.
“Cô gái nhỏ, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà cậy mạnh, thân thể cần phải chăm sóc thật tốt.”
“Bạn trai cũng nên quan tâm cô ấy hơn.”
Lấy thuốc xong, Kỳ Huy có chút lo lắng.
Anh ấy cẩn thận thuyết phục tôi: “Nghiên Nghiên, anh biết em là một cô gái rất chăm chỉ, biết cố gắng. Nhưng anh chỉ muốn nói, thật ra em không cần phải liều mạng như vậy…”
“Hở?”
“Em, em có thể nghỉ ngơi, anh sẽ mãi mãi ở phía sau em. Anh là đàn ông, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Tôi ngây ngẩn cả người, nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Kỳ Huy cho rằng tôi đang tức giận nên vội vàng dỗ dành tôi: “Anh không nói là em không thể làm việc chăm chỉ, nghiêm túc, anh chỉ muốn nói… em có anh, có thể yên tâm dựa vào anh. Em nhìn xem, mặc dù gia đình anh không quá giàu, nhưng để gánh vác chi tiêu của hai chúng ta, vẫn dư sức…”
Với nguồn tài chính của cha mẹ Kỳ Huy cũng như mức độ yêu thương mà họ dành cho anh ấy, chỉ sợ nói” dư sức” vẫn là khiêm tốn.
Tôi lắc đầu, chân thành nói: “Cũng bởi vì gia đình anh rất tốt nên em mới càng liều mạng như vậy.”
“Nghiên Nghiên?”
“Anh cho rằng em không biết mệt, không cần nghỉ ngơi à? Thế nhưng em… em không dám.”
“Bởi vì em không tự tin.”
Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thể hiện cảm xúc tiêu cực trước mặt Kỳ Huy.
Theo góc nhìn của anh ấy, tôi mãi mãi nghiêm túc, năng động, bất khả chiến bại và không bao giờ chịu thua.
Nhưng lần này, tôi muốn thẳng thắn nói với anh ấy, những năm qua tôi đã phải chịu đựng rất nhiều.
Rất nhiều cách đối nhân xử thế, tôi đều học được từ Kỳ Huy.
Anh ấy rất thành thạo, dễ dàng xử lí mọi chuyện khiến tôi trở nên vụng về như một đứa trẻ. Đôi khi tôi sẽ tự nhẩm trong lòng những đạo lí đối nhân xử thế này, sau đó ngày ngày lặp đi lặp lại thuộc lòng, rồi ứng dụng vào cuộc sống của mình.
Lần đầu tiên chúng tôi đi du lịch cùng nhau tiêu hết 5000 tệ, tôi kiên trì AA. Sau khi trở về, tình cờ điện thoại tôi cũng bị hỏng, khiến tôi phải chi trả thêm một khoản tiền nữa. Tôi đã ăn mì gói hai tuần liên tục trước khi nhận được tiền lương từ việc đi làm bán thời gian.
Trong thời gian ôn thi nghiên cứu sinh, mặt tôi chi chít mụn, bạn cùng phòng giới thiệu mỹ phẩm đắt tiền, nhưng tôi không mua được, chỉ có thể mỗi ngày trời tối đều chạy một vòng quanh sân vận động bởi vì tôi cảm thấy tập thể dục ra mồ hôi, không cần tốn tiền.
Mãi đến khi tôi thi đậu nghiên cứu sinh đại học B, tôi mới lấy hết can đảm đến thăm cha mẹ Kỳ Huy. Tôi như con cáo nhỏ mượn oai hùm, sau khi khoác lên mình cái mác nghiên cứu sinh Đại học B, tôi mới dám gặp người.
Nhưng trúng tuyển vào Đại học B không có nghĩa cuộc đời của tôi sẽ suôn sẻ.
Bạn học tôi có những người xuất thân từ gia đình giàu có, biết cách tiêu tiền để cải thiện các mối quan hệ. Tôi thiếu tiền, không đủ khả năng mời khách, phải tìm một lối đi riêng — tôi sẽ kiên nhẫn giải đáp, giúp đỡ các đàn em. Sống như vậy, tôi có thể “ngang hàng” với các đàn chị bạch phú mỹ.
Ngay cả đến việc ra nước ngoài học tiến sĩ, tôi cũng không giống như Doãn Tiểu Y, người có thể tùy tiện chi ra mấy trăm vạn học phí, tôi chỉ có thể dựa vào học bổng của nhà trường. Thậm chí vì học bổng, tôi có thể chọn những trường xếp hạng thấp hơn.
Tôi quá nhạy cảm, tự ti, dù bên ngoài trông có vẻ thoải mái, tự do nhưng trong lòng tôi vẫn luôn bất an.
Nguồn gốc của sự bất an là vì tôi sợ, một người sinh ra ở trấn nhỏ như tôi không xứng với Kỳ Huy, người lớn lên trong một gia đình thượng lưu.
Một người luôn tỏ ra mạnh mẽ khi yếu đuối sẽ càng khiến người khác thương xót.
Kết quả của việc tôi cho anh thấy hết lòng mình, đúng như tôi mong đợi.
Hai mắt Kỳ Huy đỏ lên.
“Nghiên Nghiên, đừng nghĩ như vậy, em đã rất ưu tú, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy em không xứng với anh.”
“Sau này… Anh sẽ yêu em nhiều hơn trước, để em yên tâm hơn, được không?”
Tôi tin anh ấy đang nói những lời thật lòng.
Trong tính cách của Kỳ Huy, có một mặt rất chân thành, giản dị. Nếu anh ấy tin tưởng một người, anh ấy sẽ thành thật với họ, không hề phòng bị.
Tôi nín khóc mỉm cười, lấy ngón tay gãi nhẹ mũi anh ấy, “Đồ ngốc, anh đối với em rất tốt rồi, anh còn muốn yêu em thế nào nữa?”
Kỳ Huy không trả lời.
Trong mắt ánh lên một ánh sáng nhanh chóng và kiên quyết.
Tôi có thể mơ hồ đoán được suy nghĩ trong anh, đây cũng là kết quả của sự chỉ dẫn tận tình của tôi.
Tôi và anh đã yêu nhau gần năm năm. Bước chuyển tiếp trong mối quan hệ, là một nhu cầu tất yếu, như nước chảy thành sông.
Trên thực tế, nếu Doãn Tiểu Y không xuất hiện, tôi sẽ không phải tìm mọi cách để có được lời hứa hẹn của Kỳ Huy.
Nhưng ở thời điểm thích hợp, đẩy nhẹ anh ấy một cái, cũng không phải là chuyện xấu, tôi đoán vậy.
8.
Mấy ngày kế tiếp, Kỳ Huy bí mật dùng điện thoại, trò chuyện với bạn bè. Thỉnh thoảng tôi cầm điện thoại của anh ấy, cũng giả vờ không nhìn thấy thông báo nhắc nhở “Đồ trang trí lãng mạn XX đã được giao hàng.”
Tiết trời dịu mát, và một ngày mùa thu nào đó là sinh nhật lần thứ 24 của tôi.
Mọi hành động của Kỳ Huy có lẽ đều chuẩn bị cho kế hoạch ngày hôm nay.
Tôi giả vờ rằng Kỳ Huy mời tôi đến nhà hàng ăn trưa chỉ để chúc mừng sinh nhật tôi.
Nhưng khi tôi đến nhà hàng như đã hẹn và nhìn thấy cách trang trí ở đó, tôi vẫn không kìm được nước mắt.
Kỳ Huy mời mười người bạn thân thiết của chúng tôi đến chứng kiến.
Anh ấy mặc một bộ âu phục chỉnh tề, còn lần đầu tiên làm tóc.
Anh quỳ một chân xuống, mở chiếc hộp nhung tơ đỏ trên tay, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cầu hôn tôi.
“An Nghiên, làm vợ anh nhé!”
Trên màn hình trong nhà hàng chiếu video kỉ niệm của chúng tôi trong suốt những năm qua. Chúng tôi học cùng nhau, tham gia câu lạc bộ cùng nhau và đi du lịch chung.
Trang điểm của tôi ngày càng tinh xảo, khí chất của Kỳ Huy cũng ngày càng nho nhã, lịch sự.
Niềm hạnh phúc đóng băng trong những bức ảnh, cho dù nhiều năm về sau nhìn lại, tôi vẫn cảm động.
Tôi cứ nghĩ bản thân là một người giỏi che dấu cảm xúc, có thể tự kiềm chế cảm xúc của bản thân nhưng khi nghe câu này, tôi vẫn rưng rưng nước mắt.
Tôi lau nước mắt trên mặt, trả lời “Được”.
Cảnh này được bạn bè chụp lại, đăng trên các mạng xã hội của họ.
Tất cả mọi người đều mỉm cười chúc phúc.
Tiếng cười như làn sóng chập trùng bất tận, khiến tôi hết lần này đến lần khác mê muội.
Kỳ Huy xích lại gần tôi, nhỏ giọng nói: “Buổi trưa chúng ta mời họ ăn cơm, sau đó buổi chiều mình đi lĩnh chứng, anh đã hẹn trước rồi…”
Tôi đang định trêu chọc anh ấy sao gấp gáp thế, nhưng ngay sau đó, điện thoại di động của Kỳ Huy reo lên. Anh cầm lên nhìn thoáng qua, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh ra hiệu cho tôi, đi đến chỗ vắng vẻ nhận điện thoại.
Tôi lặng lẽ đến gần, chỉ nghe thấy giọng nói lo lắng của mẹ Kỳ Huy.
“Con mau đến đây, Tiểu Y bị tai nạn, đang ở trong bệnh viện.”
Kỳ Huy có chút bất đắc dĩ: “Mẹ, chỗ con đang có việc, không đi được.”
“Đứa nhỏ này, con đang nói bậy bạ gì thế? Con cầu hôn An Nghiên mà không nói cho mọi người biết, Tiểu Y vội vàng đến chúc mừng con mới xảy ra tai nạn. Con… Về tình về lý, con đều phải đến thăm con bé ngay.”
“Mẹ, tối nay con đi thăm được không? Con và Nghiên Nghiên…”
“Chúng ta và Doãn gia có mấy chục năm giao tình, khi còn bé chú Doãn yêu thương con thế nào con còn nhớ không? Đứa nhỏ này, lề mà lề mề, con muốn chọc mẹ tức ch ết đúng không!”
Kỳ Huy cười khổ: “Vâng, vâng, mẹ đừng vội, con đi ngay đây.” Anh cúp điện thoại, nhưng giả vờ như vẫn nghe máy, quay người rời đi.
Dáng vẻ đắn đo của Kỳ Huy rơi vào mắt tôi, hai tay tôi đan vào nhau siết chặt, viên kim cương mới được đeo lên ngón áp út đâm vào lòng bàn tay đau nhức.
Doãn Tiểu Y, lại là Doãn Tiểu Y.
Tại sao cô ta luôn xuất hiện trong thế giới của tôi!
Ngay lúc mấu chốt này cô ta bị tai nạn, liệu có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?
Nhưng tôi không thể ngăn cản.
Kỳ Huy là người tốt bụng và mềm lòng. Anh ấy có thể mắc bẫy của tôi, đương nhiên không thể không quan tâm đến người khác.
Ngay cả khi đang trong tiệc cầu hôn, anh ấy cũng chẳng thế chống đối mệnh lệnh của mẹ mình, bỏ qua tôi, đi thăm tiểu thanh mai của anh ấy.
Còn việc bỏ lại tôi, bạn bè ở hiện trường phải xử lý như thế nào?
Có lẽ anh ấy cũng khó xử.
Nhưng tôi đâu có nghĩa vụ phải giải quyết khó xử của anh ấy?
Bạn bè ở đây không chỉ là bạn của anh ấy, mà còn là bạn của tôi, anh muốn bọn họ và tôi tiếp tục ngồi nhìn nhau xấu hổ à?
Tôi trốn vào nhà vệ sinh để lấy lại bình tĩnh, tỉnh táo.
Như thể có cây rìu bổ tôi ra làm hai.
Một bên đang điên cuồng, phẫn nộ, hận không thể lao đến, tát thẳng vào mặt Kỳ Huy.
Một bên tỉnh táo, lý trí, cẩn thận cân nhắc bản thân nên làm gì trong trường hợp này để không bị mọi người chê cười.
Làm thế nào cũng sai.
Vả lại, làm thế nào tôi cũng thấy rất bực bội.
Tôi không muốn suốt ngày hơn thua với tiểu thanh mai của Kỳ Huy. Tất nhiên tôi có thể tiếp tục sử dụng các thủ đoạn để khống chế Kỳ Huy, nhưng tiếp tục như vậy để cuối cùng nhận lại được gì?
Ngay cả khi tôi thắng Doãn Tiểu Y, vậy thì sao?
Đó không khác gì tôi giành được toàn bộ tình yêu và sự tôn trọng từ bạn trai, điều mà tất cả các cô gái khác hiển nhiên có được.
Có lẽ, đây là thời điểm để triệt để buông tay.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để chia tay.
Sau nhiều năm yêu đương, vòng tròn quan hệ của tôi và Kỳ Huy trùng nhau quá nhiều.
Cho dù là BE, tôi cũng muốn thiết kế một kết cục mà không ai có thể chê trách tôi.
Năm phút sau, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mặt điềm tĩnh, hỏi Kỳ Huy có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không.
Sau khi anh ấy giải thích “Doãn Tiểu Y muốn đến chúc mừng chúng ta nhưng không may bị tai nạn.”, tôi cũng không chất vấn “Tại sao cô ta phải đến tận nơi chúc mừng, không thể gửi tin nhắn qua Wechat sao?”, cũng không phê bình “Sao cô ta không cẩn thận như vậy?”, càng không nghi ngờ “Kỳ Huy, anh cũng không phải bác sĩ, anh đến đó có ích lợi gì?”.
Thay vào đó, tôi không chút oán hận đề nghị anh ấy: “Anh mau đi thăm Tiểu Y đi, nơi này cứ để em lo.”
“Giao tình giữa hai gia đình, anh phải giữ. Anh mời nhiều bạn bè như vậy, cũng phải cho người ta mặt mũi. Cho nên, anh cứ đi đi, em sẽ đi chào hỏi bọn họ."
“Chuyện của em, em có thể tự mình giải quyết.”
Nếu lúc này Kỳ Huy đổi ý, tôi có lẽ sẽ thu hồi những suy nghĩ vừa rồi. Nhưng anh ấy rõ ràng không để ý đến cảm xúc của tôi, ngược lại như trút được gánh nặng nói: “Được, Nghiên Nghiên, em hiểu chuyện quá. Anh đi bệnh viện xong sẽ trở về ngay.”
Anh ấy dứt khoát rời đi.
Tôi đưa mắt nhìn theo, như thể nói lời tạm biệt với năm năm đã qua của mình.
Màn cầu hôn này không vì chủ nhân biến mất mà trở nên tẻ nhạt.
Tôi đã sử dụng tất cả những kĩ năng xã hội mà cả đời này học được, chiếu cố tốt tất cả mọi người.
Trong lòng càng khó chịu, tôi càng phải cười đến xinh đẹp.
Cơm trưa kết thúc, tôi thậm chí không ăn miếng nào nhưng cũng không cảm thấy đói.
Sau khi tiễn hết khách, tôi quyết định đến bệnh viện. Dù sao Doãn Tiểu Y bị thương, tôi cũng nên đi thăm cô ta.
Tôi nhờ người phục vụ gói cho tôi bó hoa từ vài bông hồng được trang trí ở nhà hàng.
Hoa hồng này giống với hoa hồng lần đó chúng tôi nhìn thấy ở trung tâm thương mại.
Nếu Doãn Tiểu Y đã thích, tôi sẽ tặng cô ta cả bó.