Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Kẻ hai mặt
Lần đầu tiên Liễu Tiêu Dao nhìn thấy Hà Viên Viên thì đã bị vẻ đẹp của cô ta thu hút, sau này lại phát hiện ra Hà Viên Viên rất có năng lực trong công việc nên lại càng yêu thích hơn, vì vậy gã đã quyết định theo đuổi Hà Viên Viên.
Hà Viên Viên và Tiêu Vinh Đào đã chia tay, đối diện với sự đeo đuổi của Liễu Tiêu Dao, ban đầu cô ta cũng có chút không thích, nhưng sau đó suy nghĩ kỹ lại thì thấy Liễu Tiêu Dao là người nắm quyền trong tập đoàn Liễu Thị, gương mặt cũng được coi là đẹp trai, tính ra thì cô ta cũng chẳng thiệt thòi gì, cho nên cũng coi như ngầm đồng ý.
Liễu Tiêu Dao đưa Hà Viên Viên đến một nhà hàng cao cấp để ăn tối.
Sau khi ngồi xuống, gọi đồ ăn xong, Hà Viên Viên mới quan tâm hỏi: "Thời gian gần đây tập đoàn Liễu Thị có gây hiềm khích với ai không?"
Liễu Tiêu Dao nghe vậy hơi cau mày: "Em đã biết những gì rồi?"
“Hai ngày trước bên phía nhà đầu tư của công ty bọn em đã thông báo bên em phải ngừng cấp hàng cho tập đoàn Liễu Thị, nếu không họ sẽ huỷ hợp đồng đầu tư”, Hà Viên Viên chậm rãi nói.
Liễu Tiêu Dao hơi sửng sốt: "Nhà đầu tư? Nhà đầu tư của bên em không phải là tập đoàn Hầu tước à?"
Hà Viên Viên gật đầu: "Vâng...".
Cô ta còn định nói thêm gì đó, nhưng Hà Viên Viên lại bất ngờ nhìn về phía sau Liễu Tiêu Dao: "Là cô ấy sao?"
“Ai?”, Liễu Tiêu Dao nghe tiếng, tò mò quay đầu lại nhìn.
Hà Viên Viên mắt nhìn chằm chằm vào người kia, trả lời Liễu Tiêu Dao: "Vợ của Bạch Diệc Phi".
Liễu Tiêu Dao giật mình.
Vợ của Bạch Diệc Phi?
Điều này khiến Liễu Tiêu Dao nhớ lại cuộc đối thoại lần trước khi gã ở bên đường chặn Bạch Diệc Phi lại, lúc đó Bạch Diệc Phi nói muốn lật đổ tập đoàn Liễu Thị, chẳng lẽ việc này là do hắn ta gây ra?
Không! Sao có thể chứ!
Bạch Diệc Phi chỉ là tên nông dân từ quê lên, được làm việc ở tập đoàn Hầu Tước thì cũng không thể làm được đến mức này.
Nghĩ đến đây, Liễu Tiêu Dao lại nhớ đến Trương Vinh.
Liễu Tiêu Dao và Trương Vinh là mối quan hệ thâm giao nhiều năm, do vậy việc đầu tiên mà gã làm sau khi biết tin Trương Vinh về nước là thông báo cho Trương Vinh sa thải một nhân viên tên Bạch Diệc Phi của công ty.
Cũng không biết bây giờ tình hình thế nào rồi.
Hẳn là không có vấn đề gì, dù sao Trương Vinh cũng là một cổ đông của tập đoàn Hầu Tước, cho nên sa thải một nhân viên thì cũng chẳng có gì to tát.
Liễu Tiêu Dao lại liếc nhìn thêm lần nữa, Lý Tuyết! Ánh mắt gã hơi loé lên.
Không hổ là người mà lão tam chọn trúng, ngoại hình cùng với loại khí chất trong sáng này thật không thể chê vào đâu được, những người phụ nữ bình thường khác quả thực miễn so sánh, khó trách lão tam lại gây ra chuyện như vậy.
"Này! Nhìn lác cả mắt chưa? Có phải là thấy cô ấy xinh hơn em không, nên mới nhìn không rời mắt ra được?", Hà Viên Viên hầm hừ nói, bàn tay thì lắc qua lắc lại trước mặt Liễu Tiêu Dao.
Liễu Tiêu Dao ngượng ngùng cười cười, lắc đầu nói: "Anh đâu có nhìn không rời được mắt? Không phải là giờ anh đang nhìn em hay sao?"
Hà Viên Viên hơi dỗi, phồng má lên nói: "Thật không? Vừa rồi hăng hái nhìn người ta lắm mà?"
"Viên Viên, anh không phải người đa tình, em yên tâm, trong lòng anh chỉ có em thôi".
“Nói thật lòng đấy?”, Hà Viên Viên lườm gã hỏi.
Liễu Tiêu Dao gật đầu: "Đương nhiên là nói thật".
Tiếp sau đó là một tràng những lời nịnh nọt cam đoan khiến Hà Viên Viên vui vẻ.
Ăn được nửa bữa, Liễu Tiêu Dao đột nhiên đứng dậy nói với Hà Viên Viên: "Anh đi vệ sinh chút".
Ngay sau đó, Liễu Tiêu Dao đi về phía khu vực nhà vệ sinh, cố ý liếc nhìn số bàn mà Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi đang ngồi, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh.
"Bàn số 23 trong nhà hàng Sunshine, bất cứ giá nào, phải mời được họ đến văn phòng của tôi!"
Liễu Tiêu Dao cúp điện thoại rồi chậm rãi rửa tay trước khi rời khỏi phòng vệ sinh.
Bên này, Chu Khúc Nhi và Lý Tuyết cũng vừa gọi món xong.
Hai ngày nay Lý Tuyết suy nghĩ rất nhiều, trăm mối tơ vò, cảm xúc cũng rất phức tạp, nhưng suy đi nghĩ lại lâu như vậy mà cũng chẳng tìm ra được cách giải quyết nào, có điều cô biết, dù là chuyện gì thì cũng đến lúc phải đối diện mà không thể trốn tránh.
Do vậy, Lý Tuyết quyết định quay trở về.
“Quay về thì cậu cũng đừng nghĩ nhiều, ngồi lại nói chuyện với nhau cho rõ ràng, dù gì thì đó cũng là bố cậu”, Chu Khúc Nhi khuyên.
Lý Tuyết gật đầu, thật ra cô vẫn thấy rất lo lắng, ngay lúc này cô cũng không biết phải đối mặt với Lý Cường Đông như thế nào.
“Thôi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, ăn cơm trước đi!”, Chu Khúc Nhi nhìn Lý Tuyết lo lắng liền chuyển đề tài muốn để cho cô quên đi mấy chuyện này.
Lý Tuyết nghe vậy gật đầu nở nụ cười.
Sau khi hai người ăn xong, vừa xuống đến bãi đậu xe dưới hầm liền có hai người xuất hiện, chặn đường bọn họ lại.
"Mời hai vị đi cùng chúng tôi một chuyến".
......
Trong nhà hàng Sunshine.
Liễu Tiêu Dao nhận một cuộc gọi, vẻ mặt vẫn như thường, sau khi cúp máy gã ta quay ra nói với Hà Viên Viên: "Viên Viên, thực xin lỗi, công ty có chuyện, anh phải về trước, em cứ ăn từ từ nhé! Để anh đi thanh toán".
Hà Viên Viên gật đầu: "Ừm, chuyện của công ty quan trọng, anh đi đi".
Liễu Tiêu Dao rất hài lòng với thái độ của Hà Viên Viên, mỉm cười rồi đi thanh toán, sau đó rời đi.
Một giờ sau, Liễu Tiêu Dao lái xe đến trang viên Liễu Thị.
"Khốn kiếp!"
Khi Liễu Long biết được chuyện có người tấn công vào tập đoàn Liễu Thị, ông ta tức giận đập tan tách trà, những mảnh vỡ của tách trà và nước trà bên trong văng tứ tung khắp sàn, cũng dính luôn lên quần của Liễu Tiêu Dao nhưng Liễu Tiêu Dao không dám tránh đi.
Liễu Long vẫn đang chửi mắng: “Một đám vô dụng! Đối phương là ai mà còn không biết? Ngu ngốc!”
Sau khi mắng xong, cuối cùng Liễu Long cũng dừng lại lấy hơi, lúc này mới nhướng mắt lên hỏi Liễu Tiêu Dao: "Con cũng chưa tra ra được ai là kẻ đứng phía sau?"
Nghe xong lời này, Liễu Tiêu Dao lắc đầu thở dài, bất lực nói: "Con muốn điều tra, nhưng lão tam lại không chịu nói đã đắc tội với ai, nên con cũng đành hết cách!”
Liễu Long tức giận đập bàn: "Thằng ngu ngốc này! Đáng ra không nên để nó quản lý tập đoàn!"
Vẻ mặt Liễu Tiêu Dao không có biểu hiện gì, nhưng cảm xúc trong lòng thì đã vô cùng kích động.
Lúc trước gã đồng ý với Liễu Chiêu Phong sẽ nói vài câu dễ nghe trước mặt Liễu Long, hiển nhiên chỉ là nói dối mà thôi, không những thế, sau đây sẽ còn kịch hay để xem nữa!
Liễu Tiêu Dao lo lắng: "Bố, đừng tức giận nữa, sức khoẻ của bố quan trọng hơn”.
Nói đến Liễu Long, ông ta năm nay sáu mươi tuổi, chỉ có phần tóc mai hai bên thái dương hơi điểm bạc, do vậy cũng không tính là quá già, ít nhất là nhìn ông ta bây giờ vẫn còn rất trẻ trung phong độ.
Liễu Long hừ mũi: "Nếu nó mà bằng được một nửa của con thì bố cũng đã thấy mãn nguyện lắm rồi!”
Liễu Tiêu Dao cười nói: "Bố, có thể lão tam cũng là vô tình đắc tội người ta mà thôi, có thể sự việc không nghiêm trọng đến mức như vậy".
"Không nghiêm trọng? Không nghiêm trọng mà người ta lại chèn ép sản nghiệp dưới tên của nó đến mức này à? Được rồi, đến tập đoàn trước”, Liễu Long than thở một câu: “Đứa nào cũng thế, chẳng có đứa nào để cho tôi được yên thân!”
Hai cha con lái xe đến tòa nhà đại bản doanh của tập đoàn Liễu Thị, trong lúc lái xe Liễu Tiêu Dao gọi điện cho Liễu Chiêu Phong, đương nhiên cuộc gọi này cũng là do Liễu Long yêu cầu, dù sao việc này Liễu Chiêu Phong chính là đầu xỏ gây chuyện, gã đương nhiên phải có mặt.
Ba người gặp nhau trong tập đoàn Liễu Thị.
Liễu Long trừng mắt nhìn Liễu Chiêu Phong: "Anh đi vào đây với tôi, tôi có chuyện muốn hỏi anh!"
Liễu Chiêu Phong biết lớn chuyện rồi nên gật đầu, nhấc gót đi theo Liễu Long vào văn phòng.
Nhưng mà trước khi bước chân vào phòng, lại bị Liễu Tiêu Dao kéo khuỷu tay lại nói nhỏ vào tai: "Lão tam, bây giờ bố đang vô cùng tức giận, chút nữa cậu nói ít vài câu, tốt nhất đừng cãi bố, đợi bố hết giận rồi anh sẽ đi nói chuyện với bố”.
Liễu Chiêu Phong cũng biết gã chịu không nổi cơn thịnh nộ của bố mình nên gật đầu nói: "Em biết rồi, cám ơn anh".
“Đi thôi!” Liễu Tiêu Dao cười: “Rồi anh hai sẽ chuẩn bị cho cậu một món quà”.
Nói xong, Liễu Tiêu Dao đẩy nhẹ Liễu Chiêu Phong vào văn phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Liễu Chiêu Phong ngẩn ra, quà? Không phải là mình gây hoạ sao? Nhưng tại sao lại được tặng quà?
Hà Viên Viên và Tiêu Vinh Đào đã chia tay, đối diện với sự đeo đuổi của Liễu Tiêu Dao, ban đầu cô ta cũng có chút không thích, nhưng sau đó suy nghĩ kỹ lại thì thấy Liễu Tiêu Dao là người nắm quyền trong tập đoàn Liễu Thị, gương mặt cũng được coi là đẹp trai, tính ra thì cô ta cũng chẳng thiệt thòi gì, cho nên cũng coi như ngầm đồng ý.
Liễu Tiêu Dao đưa Hà Viên Viên đến một nhà hàng cao cấp để ăn tối.
Sau khi ngồi xuống, gọi đồ ăn xong, Hà Viên Viên mới quan tâm hỏi: "Thời gian gần đây tập đoàn Liễu Thị có gây hiềm khích với ai không?"
Liễu Tiêu Dao nghe vậy hơi cau mày: "Em đã biết những gì rồi?"
“Hai ngày trước bên phía nhà đầu tư của công ty bọn em đã thông báo bên em phải ngừng cấp hàng cho tập đoàn Liễu Thị, nếu không họ sẽ huỷ hợp đồng đầu tư”, Hà Viên Viên chậm rãi nói.
Liễu Tiêu Dao hơi sửng sốt: "Nhà đầu tư? Nhà đầu tư của bên em không phải là tập đoàn Hầu tước à?"
Hà Viên Viên gật đầu: "Vâng...".
Cô ta còn định nói thêm gì đó, nhưng Hà Viên Viên lại bất ngờ nhìn về phía sau Liễu Tiêu Dao: "Là cô ấy sao?"
“Ai?”, Liễu Tiêu Dao nghe tiếng, tò mò quay đầu lại nhìn.
Hà Viên Viên mắt nhìn chằm chằm vào người kia, trả lời Liễu Tiêu Dao: "Vợ của Bạch Diệc Phi".
Liễu Tiêu Dao giật mình.
Vợ của Bạch Diệc Phi?
Điều này khiến Liễu Tiêu Dao nhớ lại cuộc đối thoại lần trước khi gã ở bên đường chặn Bạch Diệc Phi lại, lúc đó Bạch Diệc Phi nói muốn lật đổ tập đoàn Liễu Thị, chẳng lẽ việc này là do hắn ta gây ra?
Không! Sao có thể chứ!
Bạch Diệc Phi chỉ là tên nông dân từ quê lên, được làm việc ở tập đoàn Hầu Tước thì cũng không thể làm được đến mức này.
Nghĩ đến đây, Liễu Tiêu Dao lại nhớ đến Trương Vinh.
Liễu Tiêu Dao và Trương Vinh là mối quan hệ thâm giao nhiều năm, do vậy việc đầu tiên mà gã làm sau khi biết tin Trương Vinh về nước là thông báo cho Trương Vinh sa thải một nhân viên tên Bạch Diệc Phi của công ty.
Cũng không biết bây giờ tình hình thế nào rồi.
Hẳn là không có vấn đề gì, dù sao Trương Vinh cũng là một cổ đông của tập đoàn Hầu Tước, cho nên sa thải một nhân viên thì cũng chẳng có gì to tát.
Liễu Tiêu Dao lại liếc nhìn thêm lần nữa, Lý Tuyết! Ánh mắt gã hơi loé lên.
Không hổ là người mà lão tam chọn trúng, ngoại hình cùng với loại khí chất trong sáng này thật không thể chê vào đâu được, những người phụ nữ bình thường khác quả thực miễn so sánh, khó trách lão tam lại gây ra chuyện như vậy.
"Này! Nhìn lác cả mắt chưa? Có phải là thấy cô ấy xinh hơn em không, nên mới nhìn không rời mắt ra được?", Hà Viên Viên hầm hừ nói, bàn tay thì lắc qua lắc lại trước mặt Liễu Tiêu Dao.
Liễu Tiêu Dao ngượng ngùng cười cười, lắc đầu nói: "Anh đâu có nhìn không rời được mắt? Không phải là giờ anh đang nhìn em hay sao?"
Hà Viên Viên hơi dỗi, phồng má lên nói: "Thật không? Vừa rồi hăng hái nhìn người ta lắm mà?"
"Viên Viên, anh không phải người đa tình, em yên tâm, trong lòng anh chỉ có em thôi".
“Nói thật lòng đấy?”, Hà Viên Viên lườm gã hỏi.
Liễu Tiêu Dao gật đầu: "Đương nhiên là nói thật".
Tiếp sau đó là một tràng những lời nịnh nọt cam đoan khiến Hà Viên Viên vui vẻ.
Ăn được nửa bữa, Liễu Tiêu Dao đột nhiên đứng dậy nói với Hà Viên Viên: "Anh đi vệ sinh chút".
Ngay sau đó, Liễu Tiêu Dao đi về phía khu vực nhà vệ sinh, cố ý liếc nhìn số bàn mà Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi đang ngồi, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh.
"Bàn số 23 trong nhà hàng Sunshine, bất cứ giá nào, phải mời được họ đến văn phòng của tôi!"
Liễu Tiêu Dao cúp điện thoại rồi chậm rãi rửa tay trước khi rời khỏi phòng vệ sinh.
Bên này, Chu Khúc Nhi và Lý Tuyết cũng vừa gọi món xong.
Hai ngày nay Lý Tuyết suy nghĩ rất nhiều, trăm mối tơ vò, cảm xúc cũng rất phức tạp, nhưng suy đi nghĩ lại lâu như vậy mà cũng chẳng tìm ra được cách giải quyết nào, có điều cô biết, dù là chuyện gì thì cũng đến lúc phải đối diện mà không thể trốn tránh.
Do vậy, Lý Tuyết quyết định quay trở về.
“Quay về thì cậu cũng đừng nghĩ nhiều, ngồi lại nói chuyện với nhau cho rõ ràng, dù gì thì đó cũng là bố cậu”, Chu Khúc Nhi khuyên.
Lý Tuyết gật đầu, thật ra cô vẫn thấy rất lo lắng, ngay lúc này cô cũng không biết phải đối mặt với Lý Cường Đông như thế nào.
“Thôi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, ăn cơm trước đi!”, Chu Khúc Nhi nhìn Lý Tuyết lo lắng liền chuyển đề tài muốn để cho cô quên đi mấy chuyện này.
Lý Tuyết nghe vậy gật đầu nở nụ cười.
Sau khi hai người ăn xong, vừa xuống đến bãi đậu xe dưới hầm liền có hai người xuất hiện, chặn đường bọn họ lại.
"Mời hai vị đi cùng chúng tôi một chuyến".
......
Trong nhà hàng Sunshine.
Liễu Tiêu Dao nhận một cuộc gọi, vẻ mặt vẫn như thường, sau khi cúp máy gã ta quay ra nói với Hà Viên Viên: "Viên Viên, thực xin lỗi, công ty có chuyện, anh phải về trước, em cứ ăn từ từ nhé! Để anh đi thanh toán".
Hà Viên Viên gật đầu: "Ừm, chuyện của công ty quan trọng, anh đi đi".
Liễu Tiêu Dao rất hài lòng với thái độ của Hà Viên Viên, mỉm cười rồi đi thanh toán, sau đó rời đi.
Một giờ sau, Liễu Tiêu Dao lái xe đến trang viên Liễu Thị.
"Khốn kiếp!"
Khi Liễu Long biết được chuyện có người tấn công vào tập đoàn Liễu Thị, ông ta tức giận đập tan tách trà, những mảnh vỡ của tách trà và nước trà bên trong văng tứ tung khắp sàn, cũng dính luôn lên quần của Liễu Tiêu Dao nhưng Liễu Tiêu Dao không dám tránh đi.
Liễu Long vẫn đang chửi mắng: “Một đám vô dụng! Đối phương là ai mà còn không biết? Ngu ngốc!”
Sau khi mắng xong, cuối cùng Liễu Long cũng dừng lại lấy hơi, lúc này mới nhướng mắt lên hỏi Liễu Tiêu Dao: "Con cũng chưa tra ra được ai là kẻ đứng phía sau?"
Nghe xong lời này, Liễu Tiêu Dao lắc đầu thở dài, bất lực nói: "Con muốn điều tra, nhưng lão tam lại không chịu nói đã đắc tội với ai, nên con cũng đành hết cách!”
Liễu Long tức giận đập bàn: "Thằng ngu ngốc này! Đáng ra không nên để nó quản lý tập đoàn!"
Vẻ mặt Liễu Tiêu Dao không có biểu hiện gì, nhưng cảm xúc trong lòng thì đã vô cùng kích động.
Lúc trước gã đồng ý với Liễu Chiêu Phong sẽ nói vài câu dễ nghe trước mặt Liễu Long, hiển nhiên chỉ là nói dối mà thôi, không những thế, sau đây sẽ còn kịch hay để xem nữa!
Liễu Tiêu Dao lo lắng: "Bố, đừng tức giận nữa, sức khoẻ của bố quan trọng hơn”.
Nói đến Liễu Long, ông ta năm nay sáu mươi tuổi, chỉ có phần tóc mai hai bên thái dương hơi điểm bạc, do vậy cũng không tính là quá già, ít nhất là nhìn ông ta bây giờ vẫn còn rất trẻ trung phong độ.
Liễu Long hừ mũi: "Nếu nó mà bằng được một nửa của con thì bố cũng đã thấy mãn nguyện lắm rồi!”
Liễu Tiêu Dao cười nói: "Bố, có thể lão tam cũng là vô tình đắc tội người ta mà thôi, có thể sự việc không nghiêm trọng đến mức như vậy".
"Không nghiêm trọng? Không nghiêm trọng mà người ta lại chèn ép sản nghiệp dưới tên của nó đến mức này à? Được rồi, đến tập đoàn trước”, Liễu Long than thở một câu: “Đứa nào cũng thế, chẳng có đứa nào để cho tôi được yên thân!”
Hai cha con lái xe đến tòa nhà đại bản doanh của tập đoàn Liễu Thị, trong lúc lái xe Liễu Tiêu Dao gọi điện cho Liễu Chiêu Phong, đương nhiên cuộc gọi này cũng là do Liễu Long yêu cầu, dù sao việc này Liễu Chiêu Phong chính là đầu xỏ gây chuyện, gã đương nhiên phải có mặt.
Ba người gặp nhau trong tập đoàn Liễu Thị.
Liễu Long trừng mắt nhìn Liễu Chiêu Phong: "Anh đi vào đây với tôi, tôi có chuyện muốn hỏi anh!"
Liễu Chiêu Phong biết lớn chuyện rồi nên gật đầu, nhấc gót đi theo Liễu Long vào văn phòng.
Nhưng mà trước khi bước chân vào phòng, lại bị Liễu Tiêu Dao kéo khuỷu tay lại nói nhỏ vào tai: "Lão tam, bây giờ bố đang vô cùng tức giận, chút nữa cậu nói ít vài câu, tốt nhất đừng cãi bố, đợi bố hết giận rồi anh sẽ đi nói chuyện với bố”.
Liễu Chiêu Phong cũng biết gã chịu không nổi cơn thịnh nộ của bố mình nên gật đầu nói: "Em biết rồi, cám ơn anh".
“Đi thôi!” Liễu Tiêu Dao cười: “Rồi anh hai sẽ chuẩn bị cho cậu một món quà”.
Nói xong, Liễu Tiêu Dao đẩy nhẹ Liễu Chiêu Phong vào văn phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Liễu Chiêu Phong ngẩn ra, quà? Không phải là mình gây hoạ sao? Nhưng tại sao lại được tặng quà?
Last edited: