Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1082: Một bước cuối cùng
Nếu như lời của người đàn bà này không sai, vậy người đàn ông đang cứu Bạch Diệc Phi chính là Nguyệt sao?
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh càng nghĩ càng lo lắng, ngay lúc hai người họ suýt tức giận phản bác người đàn bà này thì Bạch Vân Bằng vội tiến lên vỗ vai Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, Bạch Diệc Phi thật sự được cứu rồi".
...
Bạch Diệc Phi quả thực được cứu rồi.
Sự điều trị của Nguyệt hiển nhiên khiến Bạch Diệc Phàm cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống trở lại.
Chỉ có điều vẫn còn rất đau đớn, cơn đau kia cứ như cắn xé linh hồn anh, dai dẳng không nguôi.
May thay anh đã kịp thời cắn chặt thứ gì đó, không thì ắt hẳn đã tự cắn nát lưỡi của mình rồi.
Bạch Diệc Phi thấy cảm giác đau đớn này kéo dài không dứt, nó lâu như thể đã qua hàng thế kỷ rồi, sau cùng thì mới dần dần giảm bớt.
Lúc này, rốt cuộc anh cũng có hơi sức mà mở mắt.
Bây giờ, anh chợt nhận ra, thứ mà anh chụp được để cắn lại chính là tay trái của Nguyệt, cũng vì anh dốc sức cắn nên khắp tay trái ông ta đã hằn lên rất nhiều dấu răng của anh.
Bạch Diệc Phi lập tức buông tay trái Nguyệt ra, trong lòng cảm thấy có lỗi và kinh hoảng: "Xin lỗi... Thật sự xin lỗi..."
Nguyệt bình tĩnh rút tay về, giơ lên trước mặt anh rồi nói với vẻ lạnh tanh: "Này gọi là làm ơn mắc oán à?"
Bạch Diệc Phi thấy vậy vội vàng giải thích: "Chú à, không phải thế..."
Sau thì anh lại thấy gọi thế không đúng lắm, bèn sửa lại: "Tổ tông, vừa rồi cháu không biết mình quơ trúng cái gì, tại cháu đau quá nên mới nắm đại thôi, thật sự xin lỗi ông! Cháu thành thật xin lỗi ông".
Nguyệt khẽ cau mày: "Tổ tông? Cậu có chắc cậu không phải đang mắng tôi chứ?"
Trong lòng Bạch Diệc Phi càng áy náy hơn.
Cùng lúc đó, anh mới để ý tới mái tóc của Nguyệt, ban đầu nó vốn đen tuyền mà bây giờ đã bạc hết một nửa.
Vì cứu mình mà Nguyệt đã hao tổn hết một nửa phần công lực rồi.
Mà nói thế thì nếu như công lực đạt đến cảnh giới đủ thâm hậu, quả thật cũng sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ của con người, chí ít với thế hệ như Nguyệt, một người bình thường thì nấm mồ của họ cũng đã tan hoang từ lâu.
Nhưng bây giờ vì để cứu Bạch Diệc Phi mà ông ta đã tiêu hao đến cả tuổi thọ của mình, thế nên Nguyệt mới không thể nào duy trì vẻ ngoài trẻ trung của mình nữa.
Bạch Diệc Phi vừa áy náy vừa cảm động: "Tổ tông... Trước đó không phải ông bảo không muốn cứu cháu sao? Tại sao lại đổi ý vậy?"
Nguyệt nhàn nhạt đáp: "Tôi thích thì tôi làm".
Bạch Diệc Phi cảm giác có hơi á khẩu: "Nhưng mà... Đây là âm mưu nhằm vào ông đấy! Ông cứu cháu rồi thì công lực của ông sẽ giảm một nửa, đến lúc đó bọn họ sẽ..."
Nguyệt cười lạnh cắt lời Bạch Diệc Phi: "Hợp tác giết tôi sao?"
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Nguyệt lấy từ trong vali nhỏ ra một chiếc túi vải, sau khi mở ra thì bên trong có một hàng kim màu bạc, ông ta lấy ngẫu nhiên một chiếc ghim thẳng lên bụng của Bạch Diệc Phi, vừa xoay kim vừa nói: "Hồi còn trẻ tôi đã gặp một cao nhân".
"Ông ấy thu nhận hết thảy năm người đồ đệ, mà tôi là người sau cùng".
"Nói thật thì ông ấy là một kẻ điên, trong người ngoại trừ tiền và mấy cuốn sách cổ thì không có gì cả".
"Những thứ ông ấy dạy chúng tôi tu luyện đều từ trong sách, còn chúng tôi vẫn bằng lòng nghe lời ông ấy, tất cả cũng bởi vì ông ấy có tiền thôi. Vào những năm tháng đó, có thể ăn no mặc ấm cũng đã rất tốt rồi".
"Nhưng nghĩ lại thì rất kỳ lạ, những thứ trong cuốn sách đó ông ấy không học được mà chỉ giảng dạy cho chúng tôi, mà ngược lại thì đều vào đầu chúng tôi được hết".
"Rồi sau đó, chúng tôi chăm chỉ tu luyện nên càng ngày càng lợi hại hơn, ông ấy giận quá thì không thèm dạy những thứ trong sách cho nữa, nên tôi và Tân Thu đã lén trộm sách ra ngoài".
"Mà càng kỳ lạ hơn là chúng tôi tự dựa theo sách học thì lại không học được, chỉ đành phải nhờ cao nhân kia dạy cho, lúc đó chúng tôi mới vỡ lẽ ra thật sự kỳ lạ này".
"Ông ấy còn chưa giảng xong hết mọi thứ trong sách thì cũng đã từ trần".
"Tổng cộng ông ấy đã giảng dạy cho chúng tôi hết 30 năm, mà trong 30 năm này, ngoại hình của chúng tôi gần như không có thay đổi gì, nhưng ông ấy thì lại chết già".
"Sau khi ông ấy chết, chúng tôi mới nhận ra đã mất đi một cuốn sách".
"Bởi vì tôi là người tu luyện và tiếp thu nhanh nhất, nên bốn người còn lại cho rằng tôi là người trộm sách, dù tôi không có nhưng lại lười giải thích với bọn họ, cuối cùng thì chúng tôi cũng tan rã".
"Thật thì tôi cũng là loại người rất khó hiểu, bởi vì say mê sắc đẹp của phụ nữ mà thời gian nghiêm túc vùi đầu vào luyện công cũng không nhiều lắm, còn bốn người họ thì đều rất chăm chỉ chịu khó, đặc biệt là Tân Thu, ông ta đã dành cả đời để tìm hiểu những cuốn sách cao nhân kia để lại".
"Nhưng bàn về thiên phú thì cũng đành chịu, dù tôi có lười biếng, có không tập trung thế nào đi nữa thì tôi vẫn lĩnh hội được nhiều hơn bọn họ, đương nhiên cảnh giới của tôi cũng cao hơn bọn họ".
"Đã gần 100 năm rồi nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng 100 năm qua cảnh giới của tôi cũng thăng tiến chậm chạp như bọn họ sao?"
Đột nhiên, Nguyệt cười gian: "Dù giảm một nửa công lực thì sao? Cảnh giới của bọn họ hôm nay tôi còn chẳng thèm coi ra gì nữa là".
Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này thì ngây người ra tại chỗ.
Cho dù Nguyệt mất một nửa phần công lực, đám người Tân Thu vẫn không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho ông ta, điều đó chứng tỏ thực lực của ông ta khủng khiếp đến cỡ nào cơ chứ.
Mà anh cũng từng cho rằng, trong số những người anh biết thì Tân Thu là người mạnh nhất, có thể nói là vô địch thiên hạ cũng không ngoa.
Vả lại, còn có đám người Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc. Mỗi một người bọn họ cũng có thể áp chế tứ phương trong giới võ giả.
Bạch Diệc Phi cảm thấy bọn họ rất mạnh.
Nhưng, những nhân vật tầm cỡ này trong mắt Nguyệt cũng chẳng đáng là gì, mà lại trong lúc ông ta chỉ còn một nửa phần công lực.
Điều này khiến Bạch Diệc Phi có hơi nghi ngờ, lời ông ta nói có phải là đang chém gió không?
Hơn nữa, ông ta cũng kể vị cao nhân kia bản thân chẳng biết gì cả nhưng lại có năm người đồ đệ thành tài không thôi, toàn là cao thủ hiếm có trên thế gian, kỳ diệu hơn trong khoảng thời gian đó ngoại hình bọn họ không thay đổi, nhưng sư phụ thì lại chết già.
Loại chuyện này kể ra thật sự làm người khác không tài nào tin nổi.
Bạch Diệc Phi yên lặng một lúc lâu mới nói: "Cháu... Cháu ổn rồi ạ?"
Nguyệt nghe thấy thì giống như hoàn hồn, nói: "Còn thiếu một bước cuối cùng".
Nguyệt mang số kim bạc còn lại châm lên người Bạch Diệc Phi.
Khi tất cả kim bạc châm lên hết, anh lại cảm thấy cơn đau đớn cùng cực như trước lại ập đến.
"A!"
Thời gian trôi qua từng giây phút một, tiếng hét thất thanh của anh vẫn vang vọng không ngưng.
Mặt trời lên.
Rồi lặng đi.
Cả người Bạch Diệc Phi không ngừng tuôn ra những giọt mồ hôi màu đen, mà những giọt mồ hôi này lại hôi thối vô cùng, cảm giác cứ như mùi của hố phân vậy.
Cuối cùng thì cảm giác đau đớn mới thuyên giảm, Bạch Diệc Phi hít thở hỗn hển từng hơi: "Bước cuối cùng này có phải hơi nhiều quá rồi không?"
Nguyệt cười nhạt nói: "Bây giờ mới thật sự thiếu một bước cuối cùng".
Sau khi nói xong, Nguyệt dùng ngón tay điểm vào ngay giữa ấn đường của Bạch Diệc Phi.
"Ầm!"
Bạch Diệc Phi cảm giác đầu mình giống như sắp nổ tung vậy, ngay sau đó anh liền mất dần ý thức.
...
"Bạch Diệc Phi..."
"Chồng ơi..."
"Đại ca".
Không biết đã bao lâu, Bạch Diệc Phi loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi ầm ỉ, vì thế anh muốn mở mắt ra xem, nhưng mí mắt anh lại nặng trịch như có thứ gì đó đè lại, dù cố mở thế nào cũng không được.
Lúc này, bên trong khoang tàu, cạnh Bạch Diệc Phi đã có đầy người bu quanh.
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh đang vội dùng khăn lau mồ hôi cho anh.
Bạch Vân Bằng cũng đứng gần đó, ông nhìn thấy tóc của Nguyệt đột nhiên bạc đi, thì thấy sốc vô cùng. Ông cảm kích không thôi, cẩn thận hỏi: "Bạch Diệc Phi... Nó không sao chứ ạ?"
Nguyệt nhàn nhạt đáp: "Hết đêm nay thì không sao rồi".
Sau khi nói xong, Nguyệt cất bước đi ra ngoài, Vũ Mạt thấy vậy bèn bước lên dìu ông ta.
Nguyệt cười nói: "Tôi không sao mà".
Vũ Mạt lại trừng mắt nhìn ông ta: "Đừng có cãi bướng!"
Bạch Vân Bằng bỗng nghĩ đến gì đó bèn vội vã đuổi theo hai người họ xuống tàu.
Nguyệt và Vũ Mạt lên đến bờ thì thấy Bạch Vân Bằng chạy theo, vẫy tay nói với ông: "Đưa nó đi đi".
Bạch Vân Bằng xoắn xuýt, ông cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, cho nên càng cảm động không thôi. Sau đó, ông ta liền qùy xuống trịnh trọng lạy Nguyệt ba cái như bày tỏ lòng tôn kính cùng biết ơn của mình.
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh càng nghĩ càng lo lắng, ngay lúc hai người họ suýt tức giận phản bác người đàn bà này thì Bạch Vân Bằng vội tiến lên vỗ vai Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, Bạch Diệc Phi thật sự được cứu rồi".
...
Bạch Diệc Phi quả thực được cứu rồi.
Sự điều trị của Nguyệt hiển nhiên khiến Bạch Diệc Phàm cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống trở lại.
Chỉ có điều vẫn còn rất đau đớn, cơn đau kia cứ như cắn xé linh hồn anh, dai dẳng không nguôi.
May thay anh đã kịp thời cắn chặt thứ gì đó, không thì ắt hẳn đã tự cắn nát lưỡi của mình rồi.
Bạch Diệc Phi thấy cảm giác đau đớn này kéo dài không dứt, nó lâu như thể đã qua hàng thế kỷ rồi, sau cùng thì mới dần dần giảm bớt.
Lúc này, rốt cuộc anh cũng có hơi sức mà mở mắt.
Bây giờ, anh chợt nhận ra, thứ mà anh chụp được để cắn lại chính là tay trái của Nguyệt, cũng vì anh dốc sức cắn nên khắp tay trái ông ta đã hằn lên rất nhiều dấu răng của anh.
Bạch Diệc Phi lập tức buông tay trái Nguyệt ra, trong lòng cảm thấy có lỗi và kinh hoảng: "Xin lỗi... Thật sự xin lỗi..."
Nguyệt bình tĩnh rút tay về, giơ lên trước mặt anh rồi nói với vẻ lạnh tanh: "Này gọi là làm ơn mắc oán à?"
Bạch Diệc Phi thấy vậy vội vàng giải thích: "Chú à, không phải thế..."
Sau thì anh lại thấy gọi thế không đúng lắm, bèn sửa lại: "Tổ tông, vừa rồi cháu không biết mình quơ trúng cái gì, tại cháu đau quá nên mới nắm đại thôi, thật sự xin lỗi ông! Cháu thành thật xin lỗi ông".
Nguyệt khẽ cau mày: "Tổ tông? Cậu có chắc cậu không phải đang mắng tôi chứ?"
Trong lòng Bạch Diệc Phi càng áy náy hơn.
Cùng lúc đó, anh mới để ý tới mái tóc của Nguyệt, ban đầu nó vốn đen tuyền mà bây giờ đã bạc hết một nửa.
Vì cứu mình mà Nguyệt đã hao tổn hết một nửa phần công lực rồi.
Mà nói thế thì nếu như công lực đạt đến cảnh giới đủ thâm hậu, quả thật cũng sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ của con người, chí ít với thế hệ như Nguyệt, một người bình thường thì nấm mồ của họ cũng đã tan hoang từ lâu.
Nhưng bây giờ vì để cứu Bạch Diệc Phi mà ông ta đã tiêu hao đến cả tuổi thọ của mình, thế nên Nguyệt mới không thể nào duy trì vẻ ngoài trẻ trung của mình nữa.
Bạch Diệc Phi vừa áy náy vừa cảm động: "Tổ tông... Trước đó không phải ông bảo không muốn cứu cháu sao? Tại sao lại đổi ý vậy?"
Nguyệt nhàn nhạt đáp: "Tôi thích thì tôi làm".
Bạch Diệc Phi cảm giác có hơi á khẩu: "Nhưng mà... Đây là âm mưu nhằm vào ông đấy! Ông cứu cháu rồi thì công lực của ông sẽ giảm một nửa, đến lúc đó bọn họ sẽ..."
Nguyệt cười lạnh cắt lời Bạch Diệc Phi: "Hợp tác giết tôi sao?"
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Nguyệt lấy từ trong vali nhỏ ra một chiếc túi vải, sau khi mở ra thì bên trong có một hàng kim màu bạc, ông ta lấy ngẫu nhiên một chiếc ghim thẳng lên bụng của Bạch Diệc Phi, vừa xoay kim vừa nói: "Hồi còn trẻ tôi đã gặp một cao nhân".
"Ông ấy thu nhận hết thảy năm người đồ đệ, mà tôi là người sau cùng".
"Nói thật thì ông ấy là một kẻ điên, trong người ngoại trừ tiền và mấy cuốn sách cổ thì không có gì cả".
"Những thứ ông ấy dạy chúng tôi tu luyện đều từ trong sách, còn chúng tôi vẫn bằng lòng nghe lời ông ấy, tất cả cũng bởi vì ông ấy có tiền thôi. Vào những năm tháng đó, có thể ăn no mặc ấm cũng đã rất tốt rồi".
"Nhưng nghĩ lại thì rất kỳ lạ, những thứ trong cuốn sách đó ông ấy không học được mà chỉ giảng dạy cho chúng tôi, mà ngược lại thì đều vào đầu chúng tôi được hết".
"Rồi sau đó, chúng tôi chăm chỉ tu luyện nên càng ngày càng lợi hại hơn, ông ấy giận quá thì không thèm dạy những thứ trong sách cho nữa, nên tôi và Tân Thu đã lén trộm sách ra ngoài".
"Mà càng kỳ lạ hơn là chúng tôi tự dựa theo sách học thì lại không học được, chỉ đành phải nhờ cao nhân kia dạy cho, lúc đó chúng tôi mới vỡ lẽ ra thật sự kỳ lạ này".
"Ông ấy còn chưa giảng xong hết mọi thứ trong sách thì cũng đã từ trần".
"Tổng cộng ông ấy đã giảng dạy cho chúng tôi hết 30 năm, mà trong 30 năm này, ngoại hình của chúng tôi gần như không có thay đổi gì, nhưng ông ấy thì lại chết già".
"Sau khi ông ấy chết, chúng tôi mới nhận ra đã mất đi một cuốn sách".
"Bởi vì tôi là người tu luyện và tiếp thu nhanh nhất, nên bốn người còn lại cho rằng tôi là người trộm sách, dù tôi không có nhưng lại lười giải thích với bọn họ, cuối cùng thì chúng tôi cũng tan rã".
"Thật thì tôi cũng là loại người rất khó hiểu, bởi vì say mê sắc đẹp của phụ nữ mà thời gian nghiêm túc vùi đầu vào luyện công cũng không nhiều lắm, còn bốn người họ thì đều rất chăm chỉ chịu khó, đặc biệt là Tân Thu, ông ta đã dành cả đời để tìm hiểu những cuốn sách cao nhân kia để lại".
"Nhưng bàn về thiên phú thì cũng đành chịu, dù tôi có lười biếng, có không tập trung thế nào đi nữa thì tôi vẫn lĩnh hội được nhiều hơn bọn họ, đương nhiên cảnh giới của tôi cũng cao hơn bọn họ".
"Đã gần 100 năm rồi nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng 100 năm qua cảnh giới của tôi cũng thăng tiến chậm chạp như bọn họ sao?"
Đột nhiên, Nguyệt cười gian: "Dù giảm một nửa công lực thì sao? Cảnh giới của bọn họ hôm nay tôi còn chẳng thèm coi ra gì nữa là".
Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này thì ngây người ra tại chỗ.
Cho dù Nguyệt mất một nửa phần công lực, đám người Tân Thu vẫn không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho ông ta, điều đó chứng tỏ thực lực của ông ta khủng khiếp đến cỡ nào cơ chứ.
Mà anh cũng từng cho rằng, trong số những người anh biết thì Tân Thu là người mạnh nhất, có thể nói là vô địch thiên hạ cũng không ngoa.
Vả lại, còn có đám người Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc. Mỗi một người bọn họ cũng có thể áp chế tứ phương trong giới võ giả.
Bạch Diệc Phi cảm thấy bọn họ rất mạnh.
Nhưng, những nhân vật tầm cỡ này trong mắt Nguyệt cũng chẳng đáng là gì, mà lại trong lúc ông ta chỉ còn một nửa phần công lực.
Điều này khiến Bạch Diệc Phi có hơi nghi ngờ, lời ông ta nói có phải là đang chém gió không?
Hơn nữa, ông ta cũng kể vị cao nhân kia bản thân chẳng biết gì cả nhưng lại có năm người đồ đệ thành tài không thôi, toàn là cao thủ hiếm có trên thế gian, kỳ diệu hơn trong khoảng thời gian đó ngoại hình bọn họ không thay đổi, nhưng sư phụ thì lại chết già.
Loại chuyện này kể ra thật sự làm người khác không tài nào tin nổi.
Bạch Diệc Phi yên lặng một lúc lâu mới nói: "Cháu... Cháu ổn rồi ạ?"
Nguyệt nghe thấy thì giống như hoàn hồn, nói: "Còn thiếu một bước cuối cùng".
Nguyệt mang số kim bạc còn lại châm lên người Bạch Diệc Phi.
Khi tất cả kim bạc châm lên hết, anh lại cảm thấy cơn đau đớn cùng cực như trước lại ập đến.
"A!"
Thời gian trôi qua từng giây phút một, tiếng hét thất thanh của anh vẫn vang vọng không ngưng.
Mặt trời lên.
Rồi lặng đi.
Cả người Bạch Diệc Phi không ngừng tuôn ra những giọt mồ hôi màu đen, mà những giọt mồ hôi này lại hôi thối vô cùng, cảm giác cứ như mùi của hố phân vậy.
Cuối cùng thì cảm giác đau đớn mới thuyên giảm, Bạch Diệc Phi hít thở hỗn hển từng hơi: "Bước cuối cùng này có phải hơi nhiều quá rồi không?"
Nguyệt cười nhạt nói: "Bây giờ mới thật sự thiếu một bước cuối cùng".
Sau khi nói xong, Nguyệt dùng ngón tay điểm vào ngay giữa ấn đường của Bạch Diệc Phi.
"Ầm!"
Bạch Diệc Phi cảm giác đầu mình giống như sắp nổ tung vậy, ngay sau đó anh liền mất dần ý thức.
...
"Bạch Diệc Phi..."
"Chồng ơi..."
"Đại ca".
Không biết đã bao lâu, Bạch Diệc Phi loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi ầm ỉ, vì thế anh muốn mở mắt ra xem, nhưng mí mắt anh lại nặng trịch như có thứ gì đó đè lại, dù cố mở thế nào cũng không được.
Lúc này, bên trong khoang tàu, cạnh Bạch Diệc Phi đã có đầy người bu quanh.
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh đang vội dùng khăn lau mồ hôi cho anh.
Bạch Vân Bằng cũng đứng gần đó, ông nhìn thấy tóc của Nguyệt đột nhiên bạc đi, thì thấy sốc vô cùng. Ông cảm kích không thôi, cẩn thận hỏi: "Bạch Diệc Phi... Nó không sao chứ ạ?"
Nguyệt nhàn nhạt đáp: "Hết đêm nay thì không sao rồi".
Sau khi nói xong, Nguyệt cất bước đi ra ngoài, Vũ Mạt thấy vậy bèn bước lên dìu ông ta.
Nguyệt cười nói: "Tôi không sao mà".
Vũ Mạt lại trừng mắt nhìn ông ta: "Đừng có cãi bướng!"
Bạch Vân Bằng bỗng nghĩ đến gì đó bèn vội vã đuổi theo hai người họ xuống tàu.
Nguyệt và Vũ Mạt lên đến bờ thì thấy Bạch Vân Bằng chạy theo, vẫy tay nói với ông: "Đưa nó đi đi".
Bạch Vân Bằng xoắn xuýt, ông cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, cho nên càng cảm động không thôi. Sau đó, ông ta liền qùy xuống trịnh trọng lạy Nguyệt ba cái như bày tỏ lòng tôn kính cùng biết ơn của mình.
Last edited: