Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-990
Chương 990: Chết hết rồi
Bạch Diệc Phi và Liên Âm cùng đứng trên boong tàu nghe gió thổi.
Liên Âm nhìn biển lớn, mắt thấy cách Nam Môn ngày càng gần nên không khỏi kích động.
“Sắp đến nhà rồi, vui lắm nhỉ?”, Bạch Diệc Phi cười hỏi.
Liên Âm gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Bạch Diệc Phi không nói gì nữa mà lấy một điếu thuốc ra châm lửa rồi hít một hơi.
Liên Âm nhìn Bạch Diệc Phi, một hồi lâu mới nói: “Trời sáng là đến rồi!”
Bạch Diệc Phi chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm.
Tiếp đó Liên Âm hỏi: “Bây giờ ra tay sao?”
Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, nói: “Đợi tôi hút xong điếu thuốc đã”.
“Được!”, Liên Âm gật đầu, dường như có chút kích động, nói: “Vậy bây giờ tôi có thể đi dụ Đạt Ni rồi”.
Bạch Diệc Phi cũng gật đầu nói: “Cẩn thận đấy!”
Liên Âm xoay người đi vào bên trong.
Sau khi Bạch Diệc Phi hút xong điếu thuốc thì tiện tay ném tàn thuốc xuống biển, sau đó anh cũng đi vào trong. Nhưng anh không đi lên mà là đi xuống kho hàng.
Nhưng sau khi anh đi một vòng dưới tầng hầm thì lại quay lại vòng nữa, sau đó chậm rãi đi lên tầng ba.
Bây giờ đã là hai giờ sáng, tất cả mọi người đều ngủ say. Trên du thuyền này gần như đều là người Nam Môn, vì vậy Cát Xa không sắp xếp người đứng bên ngoài.
Bạch Diệc Phi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh đến bên ngoài phòng Cát Xa.
Lúc này anh đeo một mặt nạ trên mặt, coi như lại ngụy trang tiếp. Bởi vì lúc ăn cơm tối anh có đi qua phòng bếp rồi cho vào thức ăn ít thuốc ngủ. Vì vậy Bạch Diệc Phi lúc này mới không do dự mà mở cửa phòng của Cát Xa ra.
Nhưng điều anh không ngờ đến là cửa không khóa, đẩy cái là được.
Bạch Diệc Phi chau mày nhưng hiện giờ cũng không quan tâm nhiều quá làm gì, vì vậy anh đẩy cửa đi vào trong.
Sau khi anh vào trong thì lập tức sững người trước cảnh tượng trước mặt.
Đèn trong phòng không hề tắt, dưới ánh sáng của đèn, mọi thứ trong phòng đều thấy rõ.
Trên sàn nhà đều là vết máu, trong không trung toàn là mùi máu tanh nồng nặc. Còn chủ nhân căn phòng là Cát Xa, hắn ta đang trợn trừng hai mắt nhìn Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt đều là sự phẫn nộ và khó tin.
Nhưng trên thực tế, hắn ta chỉ có thể trừng mắt như thế, vì đây chỉ là đầu của hắn ta thôi. Còn thân người đang nằm ngửa trên giường, máu chảy trên cổ đang nhuốm đỏ một nửa ga giường.
Đầu hắn ta được đặt ngay ngắn trên kệ đầu giường.
Ngoài Cát Xa thì còn có một cô gái nữa. Cô ta là một người bạn của Tùng Lệ Tư.
Nhưng hiện giờ cô ta đang khỏa thân nằm trên đất, đầu và thân người cũng rời nhau.
Nhìn thấy cảnh này, đầu Bạch Diệc Phi thấy choáng váng như sắp nổ tung. Lúc này, Bạch Diệc Phi lập tức nghĩ đến việc có người muốn hại anh.
Vì vậy, anh không dám ở lại lâu mà lập tức chạy đến đầu giường tìm điện thoại của Cát Xa, sau đó cầm lên rồi xông ra ngoài.
Chỉ đến khi anh chạy lên trên boong tàu rồi ngửi thấy mùi của biển thì mùi máu tanh xộc lên trên mũi ban nãy mới dần dịu đi.
Nhưng tiếp đó, anh dường như nghe thấy âm thanh kỳ quái. Đúng lúc này, Bạch Diệc Phi không kịp nghĩ nhiều mà lập tức lao tới.
Ở phía bên kia của boong tàu, Đạt Ni ngồi dựa vào lan can, đau đớn ôm ngực, phẫn nộ nhìn người đang đứng trước mặt gã.
Người đó chính là Liên Âm, trong tay hắn vẫn đang cầm vũ khí do vô số mảnh sắt tạo thành. Nhưng hình dạng cuối cùng lại giống như chiếc bút lông. Hắn cầm vũ khí đâm trúng tim Đạt Ni.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì lập tức hét lớn: “Mau dừng tay!”
Liên Âm và Đạt Ni đều giật mình. Một giây sau, Liên Âm cầm vũ khí trong tay đâm sâu vào tim Đạt Ni. Và Đạt Ni trợn trừng hai mắt, chết trong tư thế không nhắm được mắt.
Bạch Diệc Phi chạy lại, vừa lúc nhìn thấy cảnh này thì như chết lặng.
Lúc này Liên Âm thu tay lại rồi quay đầu với vẻ giờ mới phát hiện là Bạch Diệc Phi đến: “Sao anh lại đến đây?”
Bạch Diệc Phi nhìn Đạt Ni đã chết, sau đó lại nhìn Liên Âm, cuối cùng cười khô một tiếng, nói: “Xảy ra chuyện rồi!”
“Chuyện gì vậy?”, Liên Âm lập tức hỏi.
Bạch Diệc Phi vừa nghĩ đến cảnh tượng ban nãy thì toàn thân như sởn gai ốc: “Cát Xa chết rồi!”
“Chuyện gì vậy?”, Liên Âm chau mày hỏi.
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, lúc tôi đến hắn ta đã chết rồi”.
“Nhưng tôi phát hiện trong phòng hắn ta có camera, đang định đi xem thì nghe thấy động tĩnh trên boong tàu nên xuống luôn”.
Liên Âm thấy vậy thì chau mày nói: “Để tôi đi xem sao!”
Sau khi nói xong, Liên Âm xoay người đi về phía cabin.
Bạch Diệc Phi cũng đi theo, chỉ có điều lúc đi đến tầng hai, anh đột nhiên nói: “Anh đi trước đi! Tôi xử lý thi thể của Đạt Ni đã”.
“Ừm”, Liên Âm không quay đầu lại mà tiếp tục đi lên trên.
Bạch Diệc Phi đợi Liên Âm đi lên tầng ba thì nhanh chóng vào phòng ngủ của Tùng Lệ Tư chứ không phải đi đến boong tàu.
Lúc này, anh không kịp gõ cửa mà dùng tay bẻ gãy khóa cửa, sau đó đẩy cửa vào.
Lúc này, Tùng Lệ Tư đang ngủ say. Có lẽ vì Bạch Diệc Phi cho thuốc ngủ vào thức ăn nên sau khi anh vào, Tùng Lệ Tư cũng chưa tỉnh lại được.
Hiện giờ Bạch Diệc Phi không quan tâm đến quá nhiều. Anh tiện tay lấy tấm thảm quấn lên người Tùng Lệ Tư rồi vác cô ta lên vai.
Kết quả là làm Tùng Lệ Tư bừng tỉnh.
Tùng Lệ Tư theo bản năng hét lên một tiếng: “A…”.
Bạch Diệc Phi giật mình, vội thấp giọng nói: “Câm miệng cho tôi”.
“Muốn sống thì ngoan ngoãn đi theo tôi”.
Tùng Lệ Tư trước tiên là ngây người ra, sau đó biết là anh thì ôm chặt miệng mình.
Bạch Diệc Phi vác Tùng Lệ Tư nhanh chóng rời khỏi tầng hai rồi đến boong tàu.
Chỉ có điều khi anh đến đó thì phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.
“Anh Bạch! Anh vội thế, định đi đâu?”
Trong lòng Bạch Diệc Phi kinh ngạc, quay đầu nhìn thì thấy Liên Âm đang cười.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì cười hì hì nói: “Dù sao thì Cát Xa cũng chết rồi, cô dâu chẳng phải cũng có thể…”, trong lời nói này sao khiến người ta có cảm giác hai người có gì đó mờ ám?
Nhưng Liên Âm chỉ gật đầu nói: “Tôi hiểu! Nhưng đêm khuya rồi chi bằng về cabin ngủ đi, bên ngoài lạnh lắm”.
“Sợ gì chứ, dù sao cũng là sở thích mà”, Bạch Diệc Phi cười đáp.
Đúng lúc này, Liên Âm lắc đầu, nói: “Nhưng trong phòng không lắp camera”.
Bạch Diệc Phi lập tức không cười nổi nữa. Liên Âm nhìn anh, nói: “Chúng ta dù sao cũng là một nhóm mà?”
Bạch Diệc Phi nhìn Liên Âm không nói gì, một lúc sau anh lại cười.
“Ban đầu sau khi anh nói với tôi về điều kiện với Vân Anh, còn nói vì thấy cô ta chân thành nên mới tin. Lúc đó tôi nghĩ anh quá ngây thơ nhưng bây giờ mới thấy tôi mới là người ngây thơ”.
“Ý gì vậy?”, Liên Âm dường như có chút kinh ngạc.
Bạch Diệc Phi nhìn hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Tối hôm đó tôi suýt bị Đạt Ni vạch trần, tôi gọi điện thoại cho cậu hai mới thoát được”.
“Nhưng dường như anh không tò mò cậu hai là ai, chứng tỏ anh sớm đã biết cậu hai chính là Vân Anh. Nếu đã biết là ai thì không thể vì cô ta chân thành mà tin được”.
“Hơn nữa, lúc ở nhà họ Tùng, tôi bị Đạt Ni đánh lén, chính anh xuất hiện cứu tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ, anh thoát thân kiểu gì?”
Bạch Diệc Phi và Liên Âm cùng đứng trên boong tàu nghe gió thổi.
Liên Âm nhìn biển lớn, mắt thấy cách Nam Môn ngày càng gần nên không khỏi kích động.
“Sắp đến nhà rồi, vui lắm nhỉ?”, Bạch Diệc Phi cười hỏi.
Liên Âm gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Bạch Diệc Phi không nói gì nữa mà lấy một điếu thuốc ra châm lửa rồi hít một hơi.
Liên Âm nhìn Bạch Diệc Phi, một hồi lâu mới nói: “Trời sáng là đến rồi!”
Bạch Diệc Phi chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm.
Tiếp đó Liên Âm hỏi: “Bây giờ ra tay sao?”
Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, nói: “Đợi tôi hút xong điếu thuốc đã”.
“Được!”, Liên Âm gật đầu, dường như có chút kích động, nói: “Vậy bây giờ tôi có thể đi dụ Đạt Ni rồi”.
Bạch Diệc Phi cũng gật đầu nói: “Cẩn thận đấy!”
Liên Âm xoay người đi vào bên trong.
Sau khi Bạch Diệc Phi hút xong điếu thuốc thì tiện tay ném tàn thuốc xuống biển, sau đó anh cũng đi vào trong. Nhưng anh không đi lên mà là đi xuống kho hàng.
Nhưng sau khi anh đi một vòng dưới tầng hầm thì lại quay lại vòng nữa, sau đó chậm rãi đi lên tầng ba.
Bây giờ đã là hai giờ sáng, tất cả mọi người đều ngủ say. Trên du thuyền này gần như đều là người Nam Môn, vì vậy Cát Xa không sắp xếp người đứng bên ngoài.
Bạch Diệc Phi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh đến bên ngoài phòng Cát Xa.
Lúc này anh đeo một mặt nạ trên mặt, coi như lại ngụy trang tiếp. Bởi vì lúc ăn cơm tối anh có đi qua phòng bếp rồi cho vào thức ăn ít thuốc ngủ. Vì vậy Bạch Diệc Phi lúc này mới không do dự mà mở cửa phòng của Cát Xa ra.
Nhưng điều anh không ngờ đến là cửa không khóa, đẩy cái là được.
Bạch Diệc Phi chau mày nhưng hiện giờ cũng không quan tâm nhiều quá làm gì, vì vậy anh đẩy cửa đi vào trong.
Sau khi anh vào trong thì lập tức sững người trước cảnh tượng trước mặt.
Đèn trong phòng không hề tắt, dưới ánh sáng của đèn, mọi thứ trong phòng đều thấy rõ.
Trên sàn nhà đều là vết máu, trong không trung toàn là mùi máu tanh nồng nặc. Còn chủ nhân căn phòng là Cát Xa, hắn ta đang trợn trừng hai mắt nhìn Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt đều là sự phẫn nộ và khó tin.
Nhưng trên thực tế, hắn ta chỉ có thể trừng mắt như thế, vì đây chỉ là đầu của hắn ta thôi. Còn thân người đang nằm ngửa trên giường, máu chảy trên cổ đang nhuốm đỏ một nửa ga giường.
Đầu hắn ta được đặt ngay ngắn trên kệ đầu giường.
Ngoài Cát Xa thì còn có một cô gái nữa. Cô ta là một người bạn của Tùng Lệ Tư.
Nhưng hiện giờ cô ta đang khỏa thân nằm trên đất, đầu và thân người cũng rời nhau.
Nhìn thấy cảnh này, đầu Bạch Diệc Phi thấy choáng váng như sắp nổ tung. Lúc này, Bạch Diệc Phi lập tức nghĩ đến việc có người muốn hại anh.
Vì vậy, anh không dám ở lại lâu mà lập tức chạy đến đầu giường tìm điện thoại của Cát Xa, sau đó cầm lên rồi xông ra ngoài.
Chỉ đến khi anh chạy lên trên boong tàu rồi ngửi thấy mùi của biển thì mùi máu tanh xộc lên trên mũi ban nãy mới dần dịu đi.
Nhưng tiếp đó, anh dường như nghe thấy âm thanh kỳ quái. Đúng lúc này, Bạch Diệc Phi không kịp nghĩ nhiều mà lập tức lao tới.
Ở phía bên kia của boong tàu, Đạt Ni ngồi dựa vào lan can, đau đớn ôm ngực, phẫn nộ nhìn người đang đứng trước mặt gã.
Người đó chính là Liên Âm, trong tay hắn vẫn đang cầm vũ khí do vô số mảnh sắt tạo thành. Nhưng hình dạng cuối cùng lại giống như chiếc bút lông. Hắn cầm vũ khí đâm trúng tim Đạt Ni.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì lập tức hét lớn: “Mau dừng tay!”
Liên Âm và Đạt Ni đều giật mình. Một giây sau, Liên Âm cầm vũ khí trong tay đâm sâu vào tim Đạt Ni. Và Đạt Ni trợn trừng hai mắt, chết trong tư thế không nhắm được mắt.
Bạch Diệc Phi chạy lại, vừa lúc nhìn thấy cảnh này thì như chết lặng.
Lúc này Liên Âm thu tay lại rồi quay đầu với vẻ giờ mới phát hiện là Bạch Diệc Phi đến: “Sao anh lại đến đây?”
Bạch Diệc Phi nhìn Đạt Ni đã chết, sau đó lại nhìn Liên Âm, cuối cùng cười khô một tiếng, nói: “Xảy ra chuyện rồi!”
“Chuyện gì vậy?”, Liên Âm lập tức hỏi.
Bạch Diệc Phi vừa nghĩ đến cảnh tượng ban nãy thì toàn thân như sởn gai ốc: “Cát Xa chết rồi!”
“Chuyện gì vậy?”, Liên Âm chau mày hỏi.
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, lúc tôi đến hắn ta đã chết rồi”.
“Nhưng tôi phát hiện trong phòng hắn ta có camera, đang định đi xem thì nghe thấy động tĩnh trên boong tàu nên xuống luôn”.
Liên Âm thấy vậy thì chau mày nói: “Để tôi đi xem sao!”
Sau khi nói xong, Liên Âm xoay người đi về phía cabin.
Bạch Diệc Phi cũng đi theo, chỉ có điều lúc đi đến tầng hai, anh đột nhiên nói: “Anh đi trước đi! Tôi xử lý thi thể của Đạt Ni đã”.
“Ừm”, Liên Âm không quay đầu lại mà tiếp tục đi lên trên.
Bạch Diệc Phi đợi Liên Âm đi lên tầng ba thì nhanh chóng vào phòng ngủ của Tùng Lệ Tư chứ không phải đi đến boong tàu.
Lúc này, anh không kịp gõ cửa mà dùng tay bẻ gãy khóa cửa, sau đó đẩy cửa vào.
Lúc này, Tùng Lệ Tư đang ngủ say. Có lẽ vì Bạch Diệc Phi cho thuốc ngủ vào thức ăn nên sau khi anh vào, Tùng Lệ Tư cũng chưa tỉnh lại được.
Hiện giờ Bạch Diệc Phi không quan tâm đến quá nhiều. Anh tiện tay lấy tấm thảm quấn lên người Tùng Lệ Tư rồi vác cô ta lên vai.
Kết quả là làm Tùng Lệ Tư bừng tỉnh.
Tùng Lệ Tư theo bản năng hét lên một tiếng: “A…”.
Bạch Diệc Phi giật mình, vội thấp giọng nói: “Câm miệng cho tôi”.
“Muốn sống thì ngoan ngoãn đi theo tôi”.
Tùng Lệ Tư trước tiên là ngây người ra, sau đó biết là anh thì ôm chặt miệng mình.
Bạch Diệc Phi vác Tùng Lệ Tư nhanh chóng rời khỏi tầng hai rồi đến boong tàu.
Chỉ có điều khi anh đến đó thì phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.
“Anh Bạch! Anh vội thế, định đi đâu?”
Trong lòng Bạch Diệc Phi kinh ngạc, quay đầu nhìn thì thấy Liên Âm đang cười.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì cười hì hì nói: “Dù sao thì Cát Xa cũng chết rồi, cô dâu chẳng phải cũng có thể…”, trong lời nói này sao khiến người ta có cảm giác hai người có gì đó mờ ám?
Nhưng Liên Âm chỉ gật đầu nói: “Tôi hiểu! Nhưng đêm khuya rồi chi bằng về cabin ngủ đi, bên ngoài lạnh lắm”.
“Sợ gì chứ, dù sao cũng là sở thích mà”, Bạch Diệc Phi cười đáp.
Đúng lúc này, Liên Âm lắc đầu, nói: “Nhưng trong phòng không lắp camera”.
Bạch Diệc Phi lập tức không cười nổi nữa. Liên Âm nhìn anh, nói: “Chúng ta dù sao cũng là một nhóm mà?”
Bạch Diệc Phi nhìn Liên Âm không nói gì, một lúc sau anh lại cười.
“Ban đầu sau khi anh nói với tôi về điều kiện với Vân Anh, còn nói vì thấy cô ta chân thành nên mới tin. Lúc đó tôi nghĩ anh quá ngây thơ nhưng bây giờ mới thấy tôi mới là người ngây thơ”.
“Ý gì vậy?”, Liên Âm dường như có chút kinh ngạc.
Bạch Diệc Phi nhìn hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Tối hôm đó tôi suýt bị Đạt Ni vạch trần, tôi gọi điện thoại cho cậu hai mới thoát được”.
“Nhưng dường như anh không tò mò cậu hai là ai, chứng tỏ anh sớm đã biết cậu hai chính là Vân Anh. Nếu đã biết là ai thì không thể vì cô ta chân thành mà tin được”.
“Hơn nữa, lúc ở nhà họ Tùng, tôi bị Đạt Ni đánh lén, chính anh xuất hiện cứu tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ, anh thoát thân kiểu gì?”