Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-987
Chương 987: Thăm dò
“Cậu cả đi đường vất vả rồi”, Tùng Vưu Minh khom người vô cùng cung kính nói với Cát Xa.
Cát Xa chỉ liếc nhìn một cái rất hờ hững rồi ừm một tiếng sau đó không nói gì nữa.
Thái độ không mặn không nhạt khiến cho Tùng Vưu Minh có chút xấu hổ, nhưng mà rất nhanh sau đó hắn ta đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vừa cười vừa vươn tay ra dẫn đường: “Cậu cả, mời vào trong”.
Tất cả mọi người thấy vậy đều vỗ tay rần rần chào đón.
Nhưng đúng vào lúc ồn ào náo nhiệt này, Cát Xa lại chỉ nói bằng giọng hờ hững: “Không vào nữa, thời gian gấp gáp, bảo em gái của anh mau xuống đây đi”.
Lời vừa nói xong, tất cả những tiếng cười nói bỗng trở nên sượng sùng.
Gương mặt của Tùng Vưu Minh cũng cứng cả lại.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, ngại ngần không biết nên nói cái gì cho phải.
Ở chỗ bọn họ, khi chú rể đến đón cô dâu thì sẽ phải bị người bên phía nhà cô dâu làm khó các kiểu, sau đó phải đưa bao lì xì thì mới được đón cô dâu về nhà.
Kết quả người vừa mới đến, thái độ không những kiêu ngạo lại còn tỏ vẻ mất hết kiên nhẫn bắt cô dâu phải tự đi xuống?
Cho nên trong đám người này, có người không rõ thân phận của chú rể liền không chịu được mà nói một câu.
“Đây là quy tắc ở chỗ chúng tôi, anh phải tự đi lên mời cô dâu xuống”.
Có một người nói ra liền sẽ có hai, ba người khác nói theo.
“Đúng đó, anh phải làm theo quy tắc của chúng tôi chứ!”
“Đúng đúng đúng, mau đi lên mời cô dâu xuống đi!”
Mà Cát Xa nghe thấy những lời này, sắc mặt lạnh đi vài phần, quét mắt nhìn tất cả mọi người một lượt rồi nói: “Bảo cậu chủ đây phải làm theo quy tắc?”
Nói xong hắn ta lạnh lùng hừ một cái: “Vậy thì hôm nay cậu chủ đây sẽ cho các người biết thế nào là quy tắc của cậu đây!”
Tiếp sau đó, bèn có một người đột nhiên vọt ra, lao đến trước mặt của người đầu tiên lên tiếng lúc nãy.
“Bốp” một tiếng, người nọ liền hứng ngay một bạt tai ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt đến á khẩu.
Bọn họ ngây ra như phỗng nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, trong một lúc mọi thứ yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Sắc mặt Tùng Vưu Minh đen xì.
Cát Xa vẫn giữ điệu bộ kiêu ngạo lúc nãy: “Xét đến hôm nay là ngày vui của cậu chủ đây, tạm thời tha cho hắn ta một mạng!”
“Nhưng điều này cũng không có nghĩa là, sự kiên nhẫn của cậu chủ đây không có giới hạn”.
Nghe thấy lời này, Tùng Vưu Minh siết chặt nắm tay nhưng lại không dám nói một câu nào.
Mà chính vào lúc này, Tùng Lệ Tư được Phương Nhiên dìu đỡ xuất hiện trước mặt mọi người.
“Cô dâu đến rồi”.
Không biết là ai mắt tinh đã nhìn thấy, bèn nhỏ giọng nói một câu, cho nên tất cả mọi người đều quay qua nhìn.
Tùng Lệ Tư lúc này không mặc váy cô dâu mà đang mặc lễ phục, cô ta vốn đã rất xinh đẹp, nay bộ lễ phục mặc trên người lại càng tôn lên vẻ đẹp khuynh thành của cô ta.
Xong lúc này, tất cả mọi người chẳng ai có tâm trạng đâu mà đi thưởng thức vẻ đẹp của cô ta nữa, thứ lộ ra ánh mắt của bọn họ giờ đây chỉ có thương tiếc.
Tùng Lệ Tư là người đẹp nhất của thủ đô, lại phải gả cho một người đàn ông trung niên không biết lễ giáo phép tắc là gì này, khác gì là bị chà đạp không thương tiếc.
Cho nên nhìn thấy cô dâu đến, bọn họ cũng không hoan hô chúc mừng mà im như thóc.
Ngược lại sau khi Cát Xa nhìn thấy Tùng Lệ Tư thì đã bị vẻ đẹp của cô ta thu hút, hai mắt sáng lên lấp lánh.
Nhưng cũng chỉ vài giây mà thôi, sau đó hắn ta lập tức khôi phục lại vẻ kiêu ngạo của mình.
Tùng Lệ Tư đi đến trước mặt Cát Xa, cô ta không ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, chỉ cúi đầu nén lại giọt nước mắt sắp tràn ra của mình.
Mà khi cô ta đi ngang qua người Tùng Vưu Minh, cũng không nhìn đến hắn, đối với cô ta mà nói, người anh trai này đã không còn là anh trai của cô ta nữa rồi.
Tùng Vưu Minh thấy vậy, không khỏi siết chặt nắm tay của mình, hắn ta đang hết sức kiềm chế bản thân mình.
Xong điều bất ngờ là, khi hắn ta ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn giữ được nụ cười, sau đó quay ra hét lên với tất cả quan khách nói: “Hôm nay là ngày vui, mọi người hãy náo nhiệt lên nào!”
Xong sau lời nói này của hắn ta, tất cả mọi người chỉ yên lặng nhìn nhau.
Tình huống thế này ai mà còn náo nhiệt lên được nữa?
Mọi người không khỏi quay sang nhìn Tùng Vưu Minh, hàm ý trong ánh mắt cũng dần thay đổi.
Mà đúng vào lúc này, hiện trường đang yên ắng bỗng vang lên một giọng nói.
“Từ từ đã!”
Bạch Diệc Phi và Liên Âm từ trong đám đông bước ra.
Chỉ là Bạch Diệc Phi còn chưa kịp đi đến phía trước mặt Cát Xa thì đã bị một người đàn ông cao lớn với làn da ngăm đen chặn lại.
“Đứng lại!”
Bạch Diệc Phi đứng lại, ngẩng đầu nhìn hắn ta hỏi: “Có việc?”
Người đàn ông nọ chính là người đã đánh Bạch Diệc Phi bị thương hồi tối hôm qua, gã nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Tối hôm qua là mày?”
“Hả?”, mặt Bạch Diệc Phi đầy vẻ nghi hoặc.
Lúc này Cát Xa đột nhiên chen lời, nói: “Tả hộ pháp, anh ta là ai?”
“Nói là thủ hạ của cậu hai, được phân công đến đây để hộ tống cậu chủ”, Đạt Ni lạnh lùng đáp.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, bèn bước sang bên cạnh một bước, chắp hai tay khẽ chào nói: “Ra mắt cậu cả”.
Cát Xa chỉ hờ hững liếc Bạch Diệc Phi một cái, sau đó chẳng thèm quan tâm đến anh rồi nói: “Đi thôi”.
Bạch Diệc Phi đang định đi theo, kết quả lại bị Đạt Ni ấn vai lại.
Đạt Ni cúi đầu, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, đôi mắt đó của gã sắc như dao khiến người ta lạnh hết cả người.
Gã lạnh lùng cảnh cáo: “Bất kể mày là ai, tao khuyên mày tốt nhất hãy ngoan ngoãn một chút!”
“Còn nữa, không được uống rượu!”
Bạch Diệc Phi lập tức gật đầu.
Tiếp sau đó người của Nam Môn lần lượt lên xe.
Bạch Diệc Phi đi theo sát bọn họ, mà trước khi lên xe, Liên Âm đều nhìn chăm chú vào Đạt Ni.
Bạch Diệc Phi để ý thấy, cho nên mới nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn nữa, mau lên xe thôi”.
Sau đó Liên Âm cười với Bạch Diệc Phi, ánh mắt lại liếc về phía Đạt Ni, nói: “Chuẩn võ giả cảnh giới thần võ”.
“Chuẩn cảnh giới thần võ?”, Bạch Diệc Phi khẽ ngẩn ra.
Nói như vậy Đạt Ni còn chưa thực sự đạt đến cảnh giới thần võ, mà chỉ là một cao thủ cấp một cao cấp.
…
Một đoàn xe đi thẳng đến cảng khẩu của thủ đô, mà ở bên cạnh cảng đã có một chiếc du thuyền sang trọng cực lớn đang chờ sẵn.
Sau khi xe dừng lại, tất cả mọi người lục tục đi lên du thuyền.
Sau khi lên thuyền, người trên thuyền cũng là người của Nam Môn, bọn họ sắp xếp phòng ở cho tất cả quan khách, Bạch Diệc Phi và Liên Âm bị xếp vào cùng một phòng.
Nhưng mà điều làm Bạch Diệc Phi ngạc nhiên đó là, Tùng lệ Tư không hề ở chung phòng với Cát Xa, mà người nhà họ Tùng đều được sắp xếp ở tại tầng hai.
Đợi khi tất cả mọi thứ hoàn thành xong, du thuyền bắt đầu rời bến, từ từ rời khỏi bến cảnh đi về phía Nam Môn.
Khoảng cách từ thủ đô đến Nam môn rất xa, ngồi du thuyền đại khái mất khoảng ba ngày mới đến nơi.
Bạch Diệc Phi vì cẩn thận nên trong ngày đầu tiên rất ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng, không làm gì cả.
Chỉ khi tối đến, anh mới đi lại trên boong tàu để hóng gió hít khí trời.
Mà anh chỉ đi có một mình, bởi vì Liên Âm là người tương đối thích yên tĩnh.
Tay Bạch Diệc Phi bám vào lan can, đứng trên boong tàu để gió biển lướt qua mặt, anh không khỏi nhớ đến Lý Tuyết và các con.
Rất nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xem khiến Bạch Diệc Phi bất giác đốt một điếu thuốc lên hút.
Xong khi anh vừa mới hít một hơi thuốc, đột nhiên có một giọng nói vang lên ngay phía sau lưng anh: “Thuốc của mày không phải là thuốc của Nam Môn”.
Nghe thấy câu này, trong lòng Bạch Diệc Phi giật thót.
Ngay sau đó liền bình tĩnh lại, anh lấy bao thuốc Trung Hoa từ trong túi, rút một điếu thuốc ra đưa cho Đạt Ni.
Hai mắt Đạt Ni nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, sau đó lại lắc đầu nói: “Tao không hút thuốc”.
Bạch Diệc Phi cũng không nói gì, chỉ hờ hững rút tay về, lại hít thêm một hơi thuốc nữa sau khi thở ra mới dùng giọng điệu cực kỳ phiền muộn nói: “Đã rất lâu không được hút thuốc của quê hương rồi…”.
Nghe thấy câu này, Đạt Ni khẽ ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lại chỉ nói đều đều: “Từ khi còn rất nhỏ tôi đã đến bên này rồi, việc liên hệ với cậu hai cũng chỉ là đơn phương”.
Nếu như Bạch Diệc Phi lúc này mà lộ ra một chút hoảng loạn nào thì sẽ chỉ khiến bản thân mình bị lộ tẩy, cho nên anh mới thừa nhận một cách rất thản nhiên, thậm chí còn tự bịa ra một thân phận gián điệp cho chính mình.
- ------------------
“Cậu cả đi đường vất vả rồi”, Tùng Vưu Minh khom người vô cùng cung kính nói với Cát Xa.
Cát Xa chỉ liếc nhìn một cái rất hờ hững rồi ừm một tiếng sau đó không nói gì nữa.
Thái độ không mặn không nhạt khiến cho Tùng Vưu Minh có chút xấu hổ, nhưng mà rất nhanh sau đó hắn ta đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vừa cười vừa vươn tay ra dẫn đường: “Cậu cả, mời vào trong”.
Tất cả mọi người thấy vậy đều vỗ tay rần rần chào đón.
Nhưng đúng vào lúc ồn ào náo nhiệt này, Cát Xa lại chỉ nói bằng giọng hờ hững: “Không vào nữa, thời gian gấp gáp, bảo em gái của anh mau xuống đây đi”.
Lời vừa nói xong, tất cả những tiếng cười nói bỗng trở nên sượng sùng.
Gương mặt của Tùng Vưu Minh cũng cứng cả lại.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, ngại ngần không biết nên nói cái gì cho phải.
Ở chỗ bọn họ, khi chú rể đến đón cô dâu thì sẽ phải bị người bên phía nhà cô dâu làm khó các kiểu, sau đó phải đưa bao lì xì thì mới được đón cô dâu về nhà.
Kết quả người vừa mới đến, thái độ không những kiêu ngạo lại còn tỏ vẻ mất hết kiên nhẫn bắt cô dâu phải tự đi xuống?
Cho nên trong đám người này, có người không rõ thân phận của chú rể liền không chịu được mà nói một câu.
“Đây là quy tắc ở chỗ chúng tôi, anh phải tự đi lên mời cô dâu xuống”.
Có một người nói ra liền sẽ có hai, ba người khác nói theo.
“Đúng đó, anh phải làm theo quy tắc của chúng tôi chứ!”
“Đúng đúng đúng, mau đi lên mời cô dâu xuống đi!”
Mà Cát Xa nghe thấy những lời này, sắc mặt lạnh đi vài phần, quét mắt nhìn tất cả mọi người một lượt rồi nói: “Bảo cậu chủ đây phải làm theo quy tắc?”
Nói xong hắn ta lạnh lùng hừ một cái: “Vậy thì hôm nay cậu chủ đây sẽ cho các người biết thế nào là quy tắc của cậu đây!”
Tiếp sau đó, bèn có một người đột nhiên vọt ra, lao đến trước mặt của người đầu tiên lên tiếng lúc nãy.
“Bốp” một tiếng, người nọ liền hứng ngay một bạt tai ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt đến á khẩu.
Bọn họ ngây ra như phỗng nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, trong một lúc mọi thứ yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Sắc mặt Tùng Vưu Minh đen xì.
Cát Xa vẫn giữ điệu bộ kiêu ngạo lúc nãy: “Xét đến hôm nay là ngày vui của cậu chủ đây, tạm thời tha cho hắn ta một mạng!”
“Nhưng điều này cũng không có nghĩa là, sự kiên nhẫn của cậu chủ đây không có giới hạn”.
Nghe thấy lời này, Tùng Vưu Minh siết chặt nắm tay nhưng lại không dám nói một câu nào.
Mà chính vào lúc này, Tùng Lệ Tư được Phương Nhiên dìu đỡ xuất hiện trước mặt mọi người.
“Cô dâu đến rồi”.
Không biết là ai mắt tinh đã nhìn thấy, bèn nhỏ giọng nói một câu, cho nên tất cả mọi người đều quay qua nhìn.
Tùng Lệ Tư lúc này không mặc váy cô dâu mà đang mặc lễ phục, cô ta vốn đã rất xinh đẹp, nay bộ lễ phục mặc trên người lại càng tôn lên vẻ đẹp khuynh thành của cô ta.
Xong lúc này, tất cả mọi người chẳng ai có tâm trạng đâu mà đi thưởng thức vẻ đẹp của cô ta nữa, thứ lộ ra ánh mắt của bọn họ giờ đây chỉ có thương tiếc.
Tùng Lệ Tư là người đẹp nhất của thủ đô, lại phải gả cho một người đàn ông trung niên không biết lễ giáo phép tắc là gì này, khác gì là bị chà đạp không thương tiếc.
Cho nên nhìn thấy cô dâu đến, bọn họ cũng không hoan hô chúc mừng mà im như thóc.
Ngược lại sau khi Cát Xa nhìn thấy Tùng Lệ Tư thì đã bị vẻ đẹp của cô ta thu hút, hai mắt sáng lên lấp lánh.
Nhưng cũng chỉ vài giây mà thôi, sau đó hắn ta lập tức khôi phục lại vẻ kiêu ngạo của mình.
Tùng Lệ Tư đi đến trước mặt Cát Xa, cô ta không ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, chỉ cúi đầu nén lại giọt nước mắt sắp tràn ra của mình.
Mà khi cô ta đi ngang qua người Tùng Vưu Minh, cũng không nhìn đến hắn, đối với cô ta mà nói, người anh trai này đã không còn là anh trai của cô ta nữa rồi.
Tùng Vưu Minh thấy vậy, không khỏi siết chặt nắm tay của mình, hắn ta đang hết sức kiềm chế bản thân mình.
Xong điều bất ngờ là, khi hắn ta ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn giữ được nụ cười, sau đó quay ra hét lên với tất cả quan khách nói: “Hôm nay là ngày vui, mọi người hãy náo nhiệt lên nào!”
Xong sau lời nói này của hắn ta, tất cả mọi người chỉ yên lặng nhìn nhau.
Tình huống thế này ai mà còn náo nhiệt lên được nữa?
Mọi người không khỏi quay sang nhìn Tùng Vưu Minh, hàm ý trong ánh mắt cũng dần thay đổi.
Mà đúng vào lúc này, hiện trường đang yên ắng bỗng vang lên một giọng nói.
“Từ từ đã!”
Bạch Diệc Phi và Liên Âm từ trong đám đông bước ra.
Chỉ là Bạch Diệc Phi còn chưa kịp đi đến phía trước mặt Cát Xa thì đã bị một người đàn ông cao lớn với làn da ngăm đen chặn lại.
“Đứng lại!”
Bạch Diệc Phi đứng lại, ngẩng đầu nhìn hắn ta hỏi: “Có việc?”
Người đàn ông nọ chính là người đã đánh Bạch Diệc Phi bị thương hồi tối hôm qua, gã nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Tối hôm qua là mày?”
“Hả?”, mặt Bạch Diệc Phi đầy vẻ nghi hoặc.
Lúc này Cát Xa đột nhiên chen lời, nói: “Tả hộ pháp, anh ta là ai?”
“Nói là thủ hạ của cậu hai, được phân công đến đây để hộ tống cậu chủ”, Đạt Ni lạnh lùng đáp.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, bèn bước sang bên cạnh một bước, chắp hai tay khẽ chào nói: “Ra mắt cậu cả”.
Cát Xa chỉ hờ hững liếc Bạch Diệc Phi một cái, sau đó chẳng thèm quan tâm đến anh rồi nói: “Đi thôi”.
Bạch Diệc Phi đang định đi theo, kết quả lại bị Đạt Ni ấn vai lại.
Đạt Ni cúi đầu, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, đôi mắt đó của gã sắc như dao khiến người ta lạnh hết cả người.
Gã lạnh lùng cảnh cáo: “Bất kể mày là ai, tao khuyên mày tốt nhất hãy ngoan ngoãn một chút!”
“Còn nữa, không được uống rượu!”
Bạch Diệc Phi lập tức gật đầu.
Tiếp sau đó người của Nam Môn lần lượt lên xe.
Bạch Diệc Phi đi theo sát bọn họ, mà trước khi lên xe, Liên Âm đều nhìn chăm chú vào Đạt Ni.
Bạch Diệc Phi để ý thấy, cho nên mới nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn nữa, mau lên xe thôi”.
Sau đó Liên Âm cười với Bạch Diệc Phi, ánh mắt lại liếc về phía Đạt Ni, nói: “Chuẩn võ giả cảnh giới thần võ”.
“Chuẩn cảnh giới thần võ?”, Bạch Diệc Phi khẽ ngẩn ra.
Nói như vậy Đạt Ni còn chưa thực sự đạt đến cảnh giới thần võ, mà chỉ là một cao thủ cấp một cao cấp.
…
Một đoàn xe đi thẳng đến cảng khẩu của thủ đô, mà ở bên cạnh cảng đã có một chiếc du thuyền sang trọng cực lớn đang chờ sẵn.
Sau khi xe dừng lại, tất cả mọi người lục tục đi lên du thuyền.
Sau khi lên thuyền, người trên thuyền cũng là người của Nam Môn, bọn họ sắp xếp phòng ở cho tất cả quan khách, Bạch Diệc Phi và Liên Âm bị xếp vào cùng một phòng.
Nhưng mà điều làm Bạch Diệc Phi ngạc nhiên đó là, Tùng lệ Tư không hề ở chung phòng với Cát Xa, mà người nhà họ Tùng đều được sắp xếp ở tại tầng hai.
Đợi khi tất cả mọi thứ hoàn thành xong, du thuyền bắt đầu rời bến, từ từ rời khỏi bến cảnh đi về phía Nam Môn.
Khoảng cách từ thủ đô đến Nam môn rất xa, ngồi du thuyền đại khái mất khoảng ba ngày mới đến nơi.
Bạch Diệc Phi vì cẩn thận nên trong ngày đầu tiên rất ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng, không làm gì cả.
Chỉ khi tối đến, anh mới đi lại trên boong tàu để hóng gió hít khí trời.
Mà anh chỉ đi có một mình, bởi vì Liên Âm là người tương đối thích yên tĩnh.
Tay Bạch Diệc Phi bám vào lan can, đứng trên boong tàu để gió biển lướt qua mặt, anh không khỏi nhớ đến Lý Tuyết và các con.
Rất nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xem khiến Bạch Diệc Phi bất giác đốt một điếu thuốc lên hút.
Xong khi anh vừa mới hít một hơi thuốc, đột nhiên có một giọng nói vang lên ngay phía sau lưng anh: “Thuốc của mày không phải là thuốc của Nam Môn”.
Nghe thấy câu này, trong lòng Bạch Diệc Phi giật thót.
Ngay sau đó liền bình tĩnh lại, anh lấy bao thuốc Trung Hoa từ trong túi, rút một điếu thuốc ra đưa cho Đạt Ni.
Hai mắt Đạt Ni nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, sau đó lại lắc đầu nói: “Tao không hút thuốc”.
Bạch Diệc Phi cũng không nói gì, chỉ hờ hững rút tay về, lại hít thêm một hơi thuốc nữa sau khi thở ra mới dùng giọng điệu cực kỳ phiền muộn nói: “Đã rất lâu không được hút thuốc của quê hương rồi…”.
Nghe thấy câu này, Đạt Ni khẽ ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lại chỉ nói đều đều: “Từ khi còn rất nhỏ tôi đã đến bên này rồi, việc liên hệ với cậu hai cũng chỉ là đơn phương”.
Nếu như Bạch Diệc Phi lúc này mà lộ ra một chút hoảng loạn nào thì sẽ chỉ khiến bản thân mình bị lộ tẩy, cho nên anh mới thừa nhận một cách rất thản nhiên, thậm chí còn tự bịa ra một thân phận gián điệp cho chính mình.
- ------------------