Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-928
Chương 928: Tạm biệt
Bất luận là người kế thừa nhà họ Bạch hay là người lựa chọn canh giữ kho vàng thì anh đều có năng lực đó.
“Nhưng trước đó anh vẫn phải giúp tôi một việc”, Vân Anh đổi chủ đề.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Chuyện gì?”
“Đến lúc đó anh sẽ biết”, Vân Anh không nói rõ.
Sau khi nói xong, cô ta không cho Bạch Diệc Phi cơ hội hỏi thêm mà xoay người đi xuống. Bạch Diệc Phi nhìn bóng hình cô ta đi xuống mà trong lòng khẽ chấn động.
Vân Anh lúc này đang đứng quay lưng lại với anh và anh cũng biết điểm chí mạng của Vân Anh.
Lúc này là cơ hội tốt nhất, cơ hội đánh lén tốt nhất.
Bạch Diệc Phi càng nghĩ thì càng không kìm chế được nhưng cuối cùng anh vẫn phải nhẫn nhịn.
Bởi vì anh cảm thấy, điểm chí mạng của Đạt Tư là ở cổ nhưng của Vân Anh chưa chắc đã ở đó. Vân Anh mạnh hơn Đạt Tư quá nhiều, thậm chí cô ta còn che chắn bảo vệ điểm chí mạng của mình khá kỹ.
Khi chưa thể chắc chắn thì Bạch Diệc Phi không muốn thử cảm giác tự đập đầu vào tường như thế.
…
Sau khi Vân Anh đi, Bạch Diệc Phi cõng Ngô Cường xuống sườn núi.
Sau khi đi xuống, đám Lưu Hiểu Anh cũng xúm lại, còn Trịnh Tùng thì đầy kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.
Dù sao thì trên đảo Lam cũng chỉ có vài cao thủ cấp 2 chứ càng không nói đến cao thủ cấp 1. Nhưng ở Nam Môn thì hoàn toàn ngược lại, khắp nơi đều là cao thủ cấp 2.
Và lần này Bạch Diệc Phi chỉ dựa vào một mình anh mà có thể giải quyết được mấy chục người Nam Môn. Đúng là quá khủng bố.
Trịnh Tùng nhìn thấy anh mà theo bản năng chân mềm nhũn, vội nói với Bạch Diệc Phi: “Anh Bạch vất vả rồi”.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu nói: “Chú Trịnh! Cho người xử lý sạch sẽ chỗ này đi”.
Trịnh Tùng vừa định gật đầu thì Bạch Diệc Phi ở trước mặt ông ta đang cõng Ngô Cường trên vai, lúc này rầm một tiếng, cả hai đều ngã xuống đất.
“Bạch Diệc Phi!”
“Chú ơi!”
“Anh Bạch!”
Mấy người cùng kinh hãi hô lên.
Trận quyết đấu với Đạt Tư làm tiêu hao quá nhiều thể lực của Bạch Diệc Phi và còn khiến anh bị thương. Cộng với việc thần kinh đang căng thẳng về vụ báo thù cho Ngô Cường, giờ đây được thả lỏng người nên khiến anh đột nhiên như suy sụp hẳn đi.
…
Bạch Diệc Phi nằm mơ. Anh mơ thấy Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh và cả con của anh sống trong một làng quê nhỏ.
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh mỗi người đều dắt theo một đứa trẻ, còn Bạch Diệc Phi ra ruộng làm việc. Mặc dù có vất vả một chút nhưng cả nhà đều vô cùng yên ổn, vui vẻ. Bạch Diệc Phi vẫn thích cảm giác đó hơn. Nhưng chưa đợi anh cảm nhận thêm chút nữa thì anh đã tỉnh.
Lúc anh tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng. Anh nghiêng đầu nhìn thì thấy bên ngoài cửa sổ đã là trời tối.
Rồi anh lại nhìn đầu giường thì thấy Lưu Hiểu Anh đang nằm ngủ.
Bạch Diệc Phi biết Lưu Hiểu Anh vì không yên tâm nên luôn canh chừng ở bên cạnh mình, sau đó mệt nên ngủ thiếp từ lúc nào không hay.
Bạch Diệc Phi lặng lẽ nhìn cô ta rồi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lại nhớ tới giấc mơ mà cảm thấy có chút không giống lắm.
Sau đó anh nhìn đôi môi nhỏ nhắn của Lưu Hiểu Anh. Bạch Diệc Phi nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước.
Cuối cùng cũng báo thù được cho Ngô Cường, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn, và tất nhiên anh lại suy nghĩ nhiều hơn.
Vì vậy, anh nhìn Lưu Hiểu Anh mà không kìm được áp sát lại gần mặt cô ta, sau đó khẽ đặt nụ hôn lên môi cô ta.
Nhưng Lưu Hiểu Anh khá nhạy cảm, cô ta đột nhiên tỉnh dậy. Bạch Diệc Phi giật mình, vội nằm trở lại giường.
Lưu Hiểu Anh ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Diệc Phi ở trên giường, sau đó tự trách mình, nói: “Sao mình lại ngủ quên được? Đúng là không nên”.
Cô ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra, nhìn điện thoại rồi cô ta lẩm bẩm nói: “Phải làm thế nào đây? Có nên nói cho anh ấy không? Nhưng không nói thì…”.
Bạch Diệc Phi giả vờ ngủ, sau khi nghe thấy lời đó của Lưu Hiểu Anh thì thấy tò mò, vì vậy anh tiếp tục giả vờ ngủ để nghe xem.
“Đều trách mình!”, Lưu Hiểu Anh thở dài rồi giơ tay ra nắm chặt tay Bạch Diệc Phi, lo lắng nói: “Chồng ơi! Em nên làm thế nào bây giờ?”
“Em đã nói cho họ chuyện của chúng ta, liệu họ có giận em không, liệu có cần em nữa không?”
Nghe thấy câu này, trong lòng Bạch Diệc Phi thấy run rẩy. Anh không thể kìm được nữa, vì vậy ngồi bật dậy, nắm chặt lấy tay của Lưu Hiểu Anh, hỏi: “Ai? Ai không cần em nữa? Em có ý gì vậy?”
Bạch Diệc Phi đột nhiên tỉnh lại khiến Lưu Hiểu Anh giật mình. Cô ta ngây người nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vội hỏi: “Rốt cuộc là ai? Em nói đi!”
Lưu Hiểu Anh định thần lại, sau đó chau mày, thấp giọng nói: “Anh bỏ tay ra! Đau quá đi…”.
Bạch Diệc Phi vội buông tay ra, có chút áy náy, cũng tại vì anh quá sốt ruột.
Sau đó Lưu Hiểu Anh đưa cho Bạch Diệc Phi nhìn điện thoại của mình.
Trên điện thoại có một tin nhắn, là tin bố mẹ cô ta gửi đến. Bởi vì gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Anh thì cô ta không nghe, video cũng không nhận khiến họ rất lo lắng, nên họ quyết định đến thăm cô ta.
Lưu Hiểu Anh thấp giọng nói: “Trước đó họ cứ bắt em tìm bạn trai nhưng để đối phó, em đã nói là em có bạn trai rồi”.
Sau khi nghe xong, Bạch Diệc Phi có chút ngạc nhiên hỏi: “Em bảo họ đến đây tìm em?”
Lưu Hiểu Anh gật đầu, nói: “Họ ở trong đất liền mà không tìm thấy em thì càng lo nhưng…”.
Bạch Diệc Phi biết Lưu Hiểu Anh lo lắng điều gì, khẽ nắm lấy tay cô ta, cười nói: “Không sao đâu! Bảo họ đến đi, để họ thấy được một thế giới khác nữa”.
Lưu Hiểu Anh nghe thấy lời này thì trong lòng vô cùng cảm động, có chút muốn dựa dẫm vào Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn ánh mắt như muốn dựa dẫm của Lưu Hiểu Anh, lúc này trong lòng bỗng thấy rạo rực. Có người đàn ông nào không thích người phụ nữ của mình dựa dẫm vào mình chứ?
Bạch Diệc Phi dần tiến lại gần Lưu Hiểu Anh, nhìn thẳng vào cô ta. Không khí giữa hai người lúc này ấm áp vô cùng. Lưu Hiểu Anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, hai mắt ‘bất an’ nhìn Bạch Diệc Phi.
Trong lúc Bạch Diệc Phi chạm vào bờ môi của Lưu Hiểu Anh, cô ta dần nhắm mắt lại. Hai người ôm hôn nhau, Lưu Hiểu Anh được Bạch Diệc Phi bế lên giường rồi từng chiếc áo được cởi ra, lúc này trong phòng ấm áp vô cùng.
Lúc này Trịnh Ngữ Yên đứng ở cửa ôm chặt chiếc chăn bông. Tay của cô ta nắm chặt cánh cửa, tai còn truyền lại những hơi thở ấm áp trong phòng.
Cô ta đứng đờ đẫn tại chỗ, không biết từ lúc nào những giọt nước mắt từ gó má rơi xuống.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi tạm biệt Trịnh Tùng và rời khỏi nhà họ Trịnh.
Lần này anh đến khu số 2 chủ yếu là báo thù cho Ngô Cường, đồng thời cũng để những người Nam Môn kia biết, người của phương Bắc không dễ bắt nạt như vậy.
Lần đến khu số 2 này cũng coi như có được thu hoạch không nhỏ. Dù sao anh cũng báo thù được và còn giết một cậu chủ của Nam Môn, lại tiêu diệt được mấy chục cao thủ.
Còn nhà họ Trịnh có Vân Anh ở đó thì chắc sẽ không có chuyện lớn xảy ra.
Sau khi người Nam Môn biết Bạch Diệc Phi đã giết chết mấy chục cao thủ của họ thì lúc này đã chuyển mục tiêu sang anh. Vì vậy, anh rời khỏi nhà họ Trịnh chính là đang bảo vệ nhà họ.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh ngồi trong xe, bên trong cốp còn đặt quan tài của Ngô Cường.
Lúc họ đi, ngoài Trịnh Ngữ Yên thì tất cả mọi người đều đến tiễn.
Bạch Diệc Phi nói lời tạm biệt với họ và khởi động xe rời đi.
Bất luận là người kế thừa nhà họ Bạch hay là người lựa chọn canh giữ kho vàng thì anh đều có năng lực đó.
“Nhưng trước đó anh vẫn phải giúp tôi một việc”, Vân Anh đổi chủ đề.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Chuyện gì?”
“Đến lúc đó anh sẽ biết”, Vân Anh không nói rõ.
Sau khi nói xong, cô ta không cho Bạch Diệc Phi cơ hội hỏi thêm mà xoay người đi xuống. Bạch Diệc Phi nhìn bóng hình cô ta đi xuống mà trong lòng khẽ chấn động.
Vân Anh lúc này đang đứng quay lưng lại với anh và anh cũng biết điểm chí mạng của Vân Anh.
Lúc này là cơ hội tốt nhất, cơ hội đánh lén tốt nhất.
Bạch Diệc Phi càng nghĩ thì càng không kìm chế được nhưng cuối cùng anh vẫn phải nhẫn nhịn.
Bởi vì anh cảm thấy, điểm chí mạng của Đạt Tư là ở cổ nhưng của Vân Anh chưa chắc đã ở đó. Vân Anh mạnh hơn Đạt Tư quá nhiều, thậm chí cô ta còn che chắn bảo vệ điểm chí mạng của mình khá kỹ.
Khi chưa thể chắc chắn thì Bạch Diệc Phi không muốn thử cảm giác tự đập đầu vào tường như thế.
…
Sau khi Vân Anh đi, Bạch Diệc Phi cõng Ngô Cường xuống sườn núi.
Sau khi đi xuống, đám Lưu Hiểu Anh cũng xúm lại, còn Trịnh Tùng thì đầy kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.
Dù sao thì trên đảo Lam cũng chỉ có vài cao thủ cấp 2 chứ càng không nói đến cao thủ cấp 1. Nhưng ở Nam Môn thì hoàn toàn ngược lại, khắp nơi đều là cao thủ cấp 2.
Và lần này Bạch Diệc Phi chỉ dựa vào một mình anh mà có thể giải quyết được mấy chục người Nam Môn. Đúng là quá khủng bố.
Trịnh Tùng nhìn thấy anh mà theo bản năng chân mềm nhũn, vội nói với Bạch Diệc Phi: “Anh Bạch vất vả rồi”.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu nói: “Chú Trịnh! Cho người xử lý sạch sẽ chỗ này đi”.
Trịnh Tùng vừa định gật đầu thì Bạch Diệc Phi ở trước mặt ông ta đang cõng Ngô Cường trên vai, lúc này rầm một tiếng, cả hai đều ngã xuống đất.
“Bạch Diệc Phi!”
“Chú ơi!”
“Anh Bạch!”
Mấy người cùng kinh hãi hô lên.
Trận quyết đấu với Đạt Tư làm tiêu hao quá nhiều thể lực của Bạch Diệc Phi và còn khiến anh bị thương. Cộng với việc thần kinh đang căng thẳng về vụ báo thù cho Ngô Cường, giờ đây được thả lỏng người nên khiến anh đột nhiên như suy sụp hẳn đi.
…
Bạch Diệc Phi nằm mơ. Anh mơ thấy Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh và cả con của anh sống trong một làng quê nhỏ.
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh mỗi người đều dắt theo một đứa trẻ, còn Bạch Diệc Phi ra ruộng làm việc. Mặc dù có vất vả một chút nhưng cả nhà đều vô cùng yên ổn, vui vẻ. Bạch Diệc Phi vẫn thích cảm giác đó hơn. Nhưng chưa đợi anh cảm nhận thêm chút nữa thì anh đã tỉnh.
Lúc anh tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng. Anh nghiêng đầu nhìn thì thấy bên ngoài cửa sổ đã là trời tối.
Rồi anh lại nhìn đầu giường thì thấy Lưu Hiểu Anh đang nằm ngủ.
Bạch Diệc Phi biết Lưu Hiểu Anh vì không yên tâm nên luôn canh chừng ở bên cạnh mình, sau đó mệt nên ngủ thiếp từ lúc nào không hay.
Bạch Diệc Phi lặng lẽ nhìn cô ta rồi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lại nhớ tới giấc mơ mà cảm thấy có chút không giống lắm.
Sau đó anh nhìn đôi môi nhỏ nhắn của Lưu Hiểu Anh. Bạch Diệc Phi nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước.
Cuối cùng cũng báo thù được cho Ngô Cường, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn, và tất nhiên anh lại suy nghĩ nhiều hơn.
Vì vậy, anh nhìn Lưu Hiểu Anh mà không kìm được áp sát lại gần mặt cô ta, sau đó khẽ đặt nụ hôn lên môi cô ta.
Nhưng Lưu Hiểu Anh khá nhạy cảm, cô ta đột nhiên tỉnh dậy. Bạch Diệc Phi giật mình, vội nằm trở lại giường.
Lưu Hiểu Anh ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Diệc Phi ở trên giường, sau đó tự trách mình, nói: “Sao mình lại ngủ quên được? Đúng là không nên”.
Cô ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra, nhìn điện thoại rồi cô ta lẩm bẩm nói: “Phải làm thế nào đây? Có nên nói cho anh ấy không? Nhưng không nói thì…”.
Bạch Diệc Phi giả vờ ngủ, sau khi nghe thấy lời đó của Lưu Hiểu Anh thì thấy tò mò, vì vậy anh tiếp tục giả vờ ngủ để nghe xem.
“Đều trách mình!”, Lưu Hiểu Anh thở dài rồi giơ tay ra nắm chặt tay Bạch Diệc Phi, lo lắng nói: “Chồng ơi! Em nên làm thế nào bây giờ?”
“Em đã nói cho họ chuyện của chúng ta, liệu họ có giận em không, liệu có cần em nữa không?”
Nghe thấy câu này, trong lòng Bạch Diệc Phi thấy run rẩy. Anh không thể kìm được nữa, vì vậy ngồi bật dậy, nắm chặt lấy tay của Lưu Hiểu Anh, hỏi: “Ai? Ai không cần em nữa? Em có ý gì vậy?”
Bạch Diệc Phi đột nhiên tỉnh lại khiến Lưu Hiểu Anh giật mình. Cô ta ngây người nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vội hỏi: “Rốt cuộc là ai? Em nói đi!”
Lưu Hiểu Anh định thần lại, sau đó chau mày, thấp giọng nói: “Anh bỏ tay ra! Đau quá đi…”.
Bạch Diệc Phi vội buông tay ra, có chút áy náy, cũng tại vì anh quá sốt ruột.
Sau đó Lưu Hiểu Anh đưa cho Bạch Diệc Phi nhìn điện thoại của mình.
Trên điện thoại có một tin nhắn, là tin bố mẹ cô ta gửi đến. Bởi vì gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Anh thì cô ta không nghe, video cũng không nhận khiến họ rất lo lắng, nên họ quyết định đến thăm cô ta.
Lưu Hiểu Anh thấp giọng nói: “Trước đó họ cứ bắt em tìm bạn trai nhưng để đối phó, em đã nói là em có bạn trai rồi”.
Sau khi nghe xong, Bạch Diệc Phi có chút ngạc nhiên hỏi: “Em bảo họ đến đây tìm em?”
Lưu Hiểu Anh gật đầu, nói: “Họ ở trong đất liền mà không tìm thấy em thì càng lo nhưng…”.
Bạch Diệc Phi biết Lưu Hiểu Anh lo lắng điều gì, khẽ nắm lấy tay cô ta, cười nói: “Không sao đâu! Bảo họ đến đi, để họ thấy được một thế giới khác nữa”.
Lưu Hiểu Anh nghe thấy lời này thì trong lòng vô cùng cảm động, có chút muốn dựa dẫm vào Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn ánh mắt như muốn dựa dẫm của Lưu Hiểu Anh, lúc này trong lòng bỗng thấy rạo rực. Có người đàn ông nào không thích người phụ nữ của mình dựa dẫm vào mình chứ?
Bạch Diệc Phi dần tiến lại gần Lưu Hiểu Anh, nhìn thẳng vào cô ta. Không khí giữa hai người lúc này ấm áp vô cùng. Lưu Hiểu Anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, hai mắt ‘bất an’ nhìn Bạch Diệc Phi.
Trong lúc Bạch Diệc Phi chạm vào bờ môi của Lưu Hiểu Anh, cô ta dần nhắm mắt lại. Hai người ôm hôn nhau, Lưu Hiểu Anh được Bạch Diệc Phi bế lên giường rồi từng chiếc áo được cởi ra, lúc này trong phòng ấm áp vô cùng.
Lúc này Trịnh Ngữ Yên đứng ở cửa ôm chặt chiếc chăn bông. Tay của cô ta nắm chặt cánh cửa, tai còn truyền lại những hơi thở ấm áp trong phòng.
Cô ta đứng đờ đẫn tại chỗ, không biết từ lúc nào những giọt nước mắt từ gó má rơi xuống.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi tạm biệt Trịnh Tùng và rời khỏi nhà họ Trịnh.
Lần này anh đến khu số 2 chủ yếu là báo thù cho Ngô Cường, đồng thời cũng để những người Nam Môn kia biết, người của phương Bắc không dễ bắt nạt như vậy.
Lần đến khu số 2 này cũng coi như có được thu hoạch không nhỏ. Dù sao anh cũng báo thù được và còn giết một cậu chủ của Nam Môn, lại tiêu diệt được mấy chục cao thủ.
Còn nhà họ Trịnh có Vân Anh ở đó thì chắc sẽ không có chuyện lớn xảy ra.
Sau khi người Nam Môn biết Bạch Diệc Phi đã giết chết mấy chục cao thủ của họ thì lúc này đã chuyển mục tiêu sang anh. Vì vậy, anh rời khỏi nhà họ Trịnh chính là đang bảo vệ nhà họ.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh ngồi trong xe, bên trong cốp còn đặt quan tài của Ngô Cường.
Lúc họ đi, ngoài Trịnh Ngữ Yên thì tất cả mọi người đều đến tiễn.
Bạch Diệc Phi nói lời tạm biệt với họ và khởi động xe rời đi.
Bình luận facebook