Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-851
Chương 851: Không từ bỏ
Ngô Nguyệt lập tức lắc đầu: “Không không không, đều là lỗi của tôi, đều do tôi!”
Đối diện với một Ngô Nguyệt như vậy, cơn giận của Bạch Diệc Phi tức khắc bốc lên phừng phừng phừng.
Anh không chỉ nổi giận với Lôi Minh, mà còn cả cái đảo Lam cùng với những quy tắc khiến người ta căm ghét của cái đảo này.
Bạch Diệc Phi nhịn rồi lại nhịn mãi, sau đó ấn Ngô Nguyệt ngồi trên ghế, nói: “Tôi biết, bây giờ tôi nói gì cũng đều vô dụng, nhưng mà tôi vẫn phải nói cho cô biết, ở chỗ tôi là phải tuân theo quy tắc, bất kể là ai, chỉ cần vi phạm quy định thì sẽ phải chịu sự trừng phạt tương ứng”.
“Cho dù đó có là anh em của tôi thì tôi cũng sẽ không nương tay!”
Ngô Nguyệt lúc này đã rất sợ hãi, hầu như không hiểu được Bạch Diệc Phi đang nói cái gì.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, buộc phải giữ lấy vai của Ngô Nguyệt, cơ thể cô ta run lẩy bẩy.
Bạch Diệc Phi nói: “Cô cứ việc nói với tôi, tôi có thể giúp cô đòi lại công lý. Người tổn thương cô là Lôi Minh, tôi sẽ khiến gã phải trả lại sự trong sạch cho cô, dùng chính mạng sống của gã”.
Ngô Nguyệt sững sờ, sau đó kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi, lắc đầu quầy quậy nói: “Không… không cần, không cần, tôi không xứng!”
Thái độ của Ngô Nguyệt rất hèn mọn, hèn mọn đến mức không dám đứng lên lấy lại công lý cho chính mình.
Bạch Diệc Phi mặc kệ cô ta, chỉ nói: “Cô đi trước đi”.
Xong Ngô Nguyệt lại quỳ phịch xuống đất, hoảng loạn nói: “Tôi… tôi từ nhỏ đã bị nhà họ Triệu bắt đi, cuộc sống đã phải trải qua rất nhiều khổ cực, mỗi giờ mỗi phút tôi đều muốn rời khỏi cái nhà đó, nhưng mà tôi không biết sau khi tôi rời khỏi nhà họ Triệu thì tôi có thể đi đâu?”
“Anh ấy… anh ấy quả thực là… nhưng anh ấy cũng đã giết chết những người trước kia từng ức hiếp tôi, cho nên, tôi… tôi không trách anh ấy”.
Bạch Diệc Phi nghe những lời này thì yên lặng không nói.
Một lúc lâu sau, anh kéo Ngô Nguyệt đứng dậy, hỏi cô ta: “Vậy nếu như để cô gả cho gã, cô có đồng ý không?”
Ngô Nguyệt lắc đầu hoảng hốt, nói: “Không không, tôi không xứng, tôi không xứng với anh ấy”.
Bạch Diệc Phi thấy cô ta như vậy thì rất bất đắc dĩ, nhưng cũng hiểu được ý của cô ta, những người giống như cô ta chỉ cần có một chỗ để dung thân là được.
Cho nên Bạch Diệc Phi dặn dò người của mình sắp xếp chỗ ăn ở cho cô ta.
...
Trong phòng họp của văn phòng, Ngô Nguyệt đứng phía sau Lôi Minh.
Trường Tiễu nhìn Lôi Minh lạnh giọng nói: “Đã nghe thấy chưa?”
Lôi Minh cúi thấp đầu, có một chút hoảng sợ, cũng có chút khó hiểu và thêm một chút quyết tâm, gã cúi người với Bạch Diệc Phi, sau đó nói: “Anh Bạch, là lỗi của tôi, xin lỗi, trước đây tôi cảm thấy anh… nhưng bây giờ mong anh yên tâm, sau này tôi sẽ không dám khinh suất nữa, cũng sẽ đối xử thật tốt với Ngô Nguyệt, nếu như tôi phụ lòng cô ấy, tôi bằng lòng lấy cái chết để tạ tội”.
Bạch Diệc Phi chỉ lạnh lùng nói: “Anh hứa với Ngô Nguyệt chứ không phải với tôi”.
…
Việc này đã được giải quyết, tiếp sau đây cần phải giải quyết việc mỏ vàng bị người ta tấn công.
Kỳ thực vào nửa tháng trước, Bạch Diệc Phi đã lường trước chuyện này, bây giờ anh lấy được khu số ba và khu số bốn, nếu muốn tự lấy nốt các khu khác thì sợ là không có cơ hội.
Cho nên anh mới dứt khoát, đã làm thì làm cho trót, để cho ba khu còn lại chủ động đến tấn công anh.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, hôm nay đám người làm loạn gây rối trong cuộc họp chắc chắn là do ba khu kia phái đến.
Bạch Diệc Phi nhớ lại cách mà bọn họ làm trong hội trường của thành phố Triều Dương lần trước, cho nên lần này anh cũng làm theo tương tự, phái người đi đến ba khu còn lại, âm thầm tuyên truyền người ngoại lại sắp sửa đến tấn công bọn rồi.
Cho nên, đám người nắm quyền của ba khu còn lại đều không thể bình tĩnh được nữa.
Bạch Diệc Phi muốn giết chết Lôi Minh trong hội trường, như vậy đám người trà trộn trong đó sẽ lập tức đưa tin tức này về, bọn họ cũng sẽ không cần phải thương lượng gì thêm với nhau nữa mà cho rằng đây chính là cơ hội tốt nhất.
Chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ xảy ra một trận đại chiến, nếu như giết Lôi Minh, bọn họ sẽ mất đi một vị tướng tài, thậm chí sẽ còn xảy ra xung đột với nhau, nhưng nếu không giết thì lại không thể làm yên lòng người dân của thành phố Quang Minh.
Đây là một vấn đề khó khăn, bất luận lựa chọn thế nào cũng đều không dễ xử lý.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại cứ thế mà giết chết Lôi Minh.
Nói ra, còn phải cảm ơn việc đám người của ba khu lớn kia tấn công bọn họ.
Bởi vì nếu như ba khu lớn kia không đồng thời tấn công thì e là sẽ còn có người nghi ngờ người nọ không phải là Lôi Minh, mà cũng chính vì bọn họ tấn công nên sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào một việc khác rồi.
Như vậy, việc Bạch Diệc Phi giết Lôi Minh chỉ có thể khiến cho bọn họ cảm thấy sửng sốt, nhưng sẽ không có tinh thần để đi nghĩ xem việc này rốt cuộc là thật hay giả?
Mà sau khi Bạch Diệc Phi nghe được thông tin này, cố ý tỏ ra rất ngạc nhiên, lại có Trường Tiễu ở bên cạnh diễn cùng, nên chẳng có ai còn nghi ngờ gì nữa.
Trương Hoa Bân nói: “Vừa rồi có tin báo đến, khu số một và khu số năm đang đánh mỏ vàng của thành phố Triều Dương, khu số hai đánh mỏ vàng của thành phố Quang Minh”.
Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Như vậy xem ra đại bản doanh của bọn chúng đã không còn lại mấy người nữa rồi?”
Từ Lãng lại nói: “Lại chiêu này? Có thể đổi trò khác mới mẻ được không?”
“Ôi dà, mặc kệ nó cũ hay mới, có tác dụng là được, đúng không?”, Trần Ngạo Kiều cười nói.
Từ Lãng liếc Trần Ngạo Kiều, từ tốn nói: “Mặc kệ là Lương Ngọc hay Hứa Y Y, có thể hạ gục Trần Ngạo Kiều anh là được, đúng không?”
“Mẹ kiếp!”, Trần Ngạo Kiều đập bàn: “Nói cái mẹ gì thế?”
“Ha ha ha…”, trong phòng họp bỗng rộn lên tiếng cười.
Mà lúc này, điện thoại của Bạch Diệc Phi vang lên, anh cầm điện thoại lên liếc mắt một cái sau đó nói với mọi người: “Nghe theo sự sắp xếp của anh Trương, đi đi, tôi còn có chút chuyện giải quyết, đi trước đây”.
Nói xong rồi cầm điện thoại rời đi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bình thường, chỉ có mỗi Trương Hoa Bân phát giác ra có chút không ổn, bất giác nhíu mày lại.
...
Sau khi Bạch Diệc Phi đi đến một con đường vắng vẻ, mới lấy điện thoại bấm gọi lại cuộc gọi lỡ lúc nãy.
“Anh ở đâu?”
Giọng của Lương Ngọc truyền qua điện thoại: “Còn ba ngày nữa”.
...
Trên một ngọn núi vô danh nào đó, Lưu Hiểu Anh đứng trước một vách núi, dựa cả người vào một gốc cây lá úa vàng, nhìn mặt trời của buổi hoàng hôn đang dần lặn xuống.
Bây giờ đã là cuối thu, gió thổi trên vách núi lạnh buốt tận xương.
Nhưng Lưu Hiểu Anh lại giống như đã mất cảm giác, cô ta chỉ đứng đó đờ đẫn nhìn hoàng hôn.
Lương Ngọc đứng ở phía sau, cười lạnh lùng nói: “Anh ta không đến kịp đâu”.
“Lại hoặc là, anh ta trước giờ chưa từng có ý định đến đây”.
Lưu Hiểu Anh không nói gì, vẫn đờ đẫn nhìn về phía xa xa, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ thấy được sự buồn rầu và bi thương trong đó.
Lương Ngọc nói tiếp: “Ngoài Lý Tuyết yếu đuối kia, bất kể là cô hay là tôi, Bạch Diệc Phi đều sẽ chẳng quan tâm”.
Lưu Hiểu Anh vẫn giữ im lặng.
Lương Ngọc vẫn tiếp tục nói: “Thế nào? Đã đến nước này rồi, còn chưa buông bỏ sao?”
Cuối cùng Lưu Hiểu Anh cũng khẽ động, đưa tay vén lại lọn tóc bị gió thổi bay lung tung ra phía sau tai, sau đó mới mở miệng nói bằng giọng hờ hững: “Người không buông bỏ được là cô”.
Lời vừa dứt, sắc mặt Lương Ngọc hơi sững lại, cơ thể không ngừng được run rẩy, sau đó lập tức phản bác: “Nói bừa, không thể nào, tôi chỉ muốn giết anh ta mà thôi!”
Lưu Hiểu Anh từ từ quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Lương Ngọc, hỏi cô ta: “Tại sao muốn giết anh ấy?”
“Tôi…”, Lương Ngọc không thể giải thích được.
Nhìn biểu cảm của Lưu Hiểu Anh vẫn dửng dưng và lặng lẽ, như thể cô ta đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện, cũng đã buông bỏ được tất cả, loại cảm giác này khiến Lương Ngọc cảm thấy vô cùng khó chịu, lại đột nhiên hét lên: “Cô mặc kệ tôi, tôi tự có lý do của mình!”
Lưu Hiểu Anh hờ hững nói: “Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, cô không thể giết anh ấy”.
“Đúng, nhưng tôi muốn thử”, đột nhiên mặt Lương Ngọc sắt lại.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy khẽ lắc đầu, sau cũng không nhìn cô ta nữa mà quay đầu đi tiếp tục ngắm hoàng hôn.
Thực ra, Lưu Hiểu Anh rất hiểu suy nghĩ của Lương Ngọc, bởi vì cô ta cũng là phụ nữ, hơn nữa cũng yêu một người đàn ông không nên yêu.
Nhìn hoàng hôn, Lưu Hiểu Anh thở dài nói: “Cô nói anh ấy không đẹp trai, tài năng cũng không xuất sắc, tính cách lại càng không dễ ưa, nhưng vì sao lại có nhiều người thích anh ấy đến thế?”
“Không chỉ phụ nữ thích anh ấy, ngay đến cả đàn ông cũng cam tâm tình nguyện đi theo anh ấy làm đàn em của anh ấy, bán mạng cho anh ấy”.
“Cái gì?”, Lương Ngọc nghe thấy câu này thì sững người một lúc.
Lưu Hiểu Anh đột nhiên bật cười, sau đó nói: “Cô không cần gạt tôi, đều là phụ nữ, làm sao lại không hiểu? Hơn nữa cô cũng không thể gạt được trái tim của mình, đúng không?”
“Cô thích anh ấy, quan tâm anh ấy, nhưng những gì cô làm cho anh ấy, anh ấy lại chẳng để tâm, dường như còn cố gắng phớt lờ, thậm chí cũng chẳng quan tâm cô đang làm cái gì, nghĩ cái gì”.
Ngô Nguyệt lập tức lắc đầu: “Không không không, đều là lỗi của tôi, đều do tôi!”
Đối diện với một Ngô Nguyệt như vậy, cơn giận của Bạch Diệc Phi tức khắc bốc lên phừng phừng phừng.
Anh không chỉ nổi giận với Lôi Minh, mà còn cả cái đảo Lam cùng với những quy tắc khiến người ta căm ghét của cái đảo này.
Bạch Diệc Phi nhịn rồi lại nhịn mãi, sau đó ấn Ngô Nguyệt ngồi trên ghế, nói: “Tôi biết, bây giờ tôi nói gì cũng đều vô dụng, nhưng mà tôi vẫn phải nói cho cô biết, ở chỗ tôi là phải tuân theo quy tắc, bất kể là ai, chỉ cần vi phạm quy định thì sẽ phải chịu sự trừng phạt tương ứng”.
“Cho dù đó có là anh em của tôi thì tôi cũng sẽ không nương tay!”
Ngô Nguyệt lúc này đã rất sợ hãi, hầu như không hiểu được Bạch Diệc Phi đang nói cái gì.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, buộc phải giữ lấy vai của Ngô Nguyệt, cơ thể cô ta run lẩy bẩy.
Bạch Diệc Phi nói: “Cô cứ việc nói với tôi, tôi có thể giúp cô đòi lại công lý. Người tổn thương cô là Lôi Minh, tôi sẽ khiến gã phải trả lại sự trong sạch cho cô, dùng chính mạng sống của gã”.
Ngô Nguyệt sững sờ, sau đó kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi, lắc đầu quầy quậy nói: “Không… không cần, không cần, tôi không xứng!”
Thái độ của Ngô Nguyệt rất hèn mọn, hèn mọn đến mức không dám đứng lên lấy lại công lý cho chính mình.
Bạch Diệc Phi mặc kệ cô ta, chỉ nói: “Cô đi trước đi”.
Xong Ngô Nguyệt lại quỳ phịch xuống đất, hoảng loạn nói: “Tôi… tôi từ nhỏ đã bị nhà họ Triệu bắt đi, cuộc sống đã phải trải qua rất nhiều khổ cực, mỗi giờ mỗi phút tôi đều muốn rời khỏi cái nhà đó, nhưng mà tôi không biết sau khi tôi rời khỏi nhà họ Triệu thì tôi có thể đi đâu?”
“Anh ấy… anh ấy quả thực là… nhưng anh ấy cũng đã giết chết những người trước kia từng ức hiếp tôi, cho nên, tôi… tôi không trách anh ấy”.
Bạch Diệc Phi nghe những lời này thì yên lặng không nói.
Một lúc lâu sau, anh kéo Ngô Nguyệt đứng dậy, hỏi cô ta: “Vậy nếu như để cô gả cho gã, cô có đồng ý không?”
Ngô Nguyệt lắc đầu hoảng hốt, nói: “Không không, tôi không xứng, tôi không xứng với anh ấy”.
Bạch Diệc Phi thấy cô ta như vậy thì rất bất đắc dĩ, nhưng cũng hiểu được ý của cô ta, những người giống như cô ta chỉ cần có một chỗ để dung thân là được.
Cho nên Bạch Diệc Phi dặn dò người của mình sắp xếp chỗ ăn ở cho cô ta.
...
Trong phòng họp của văn phòng, Ngô Nguyệt đứng phía sau Lôi Minh.
Trường Tiễu nhìn Lôi Minh lạnh giọng nói: “Đã nghe thấy chưa?”
Lôi Minh cúi thấp đầu, có một chút hoảng sợ, cũng có chút khó hiểu và thêm một chút quyết tâm, gã cúi người với Bạch Diệc Phi, sau đó nói: “Anh Bạch, là lỗi của tôi, xin lỗi, trước đây tôi cảm thấy anh… nhưng bây giờ mong anh yên tâm, sau này tôi sẽ không dám khinh suất nữa, cũng sẽ đối xử thật tốt với Ngô Nguyệt, nếu như tôi phụ lòng cô ấy, tôi bằng lòng lấy cái chết để tạ tội”.
Bạch Diệc Phi chỉ lạnh lùng nói: “Anh hứa với Ngô Nguyệt chứ không phải với tôi”.
…
Việc này đã được giải quyết, tiếp sau đây cần phải giải quyết việc mỏ vàng bị người ta tấn công.
Kỳ thực vào nửa tháng trước, Bạch Diệc Phi đã lường trước chuyện này, bây giờ anh lấy được khu số ba và khu số bốn, nếu muốn tự lấy nốt các khu khác thì sợ là không có cơ hội.
Cho nên anh mới dứt khoát, đã làm thì làm cho trót, để cho ba khu còn lại chủ động đến tấn công anh.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, hôm nay đám người làm loạn gây rối trong cuộc họp chắc chắn là do ba khu kia phái đến.
Bạch Diệc Phi nhớ lại cách mà bọn họ làm trong hội trường của thành phố Triều Dương lần trước, cho nên lần này anh cũng làm theo tương tự, phái người đi đến ba khu còn lại, âm thầm tuyên truyền người ngoại lại sắp sửa đến tấn công bọn rồi.
Cho nên, đám người nắm quyền của ba khu còn lại đều không thể bình tĩnh được nữa.
Bạch Diệc Phi muốn giết chết Lôi Minh trong hội trường, như vậy đám người trà trộn trong đó sẽ lập tức đưa tin tức này về, bọn họ cũng sẽ không cần phải thương lượng gì thêm với nhau nữa mà cho rằng đây chính là cơ hội tốt nhất.
Chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ xảy ra một trận đại chiến, nếu như giết Lôi Minh, bọn họ sẽ mất đi một vị tướng tài, thậm chí sẽ còn xảy ra xung đột với nhau, nhưng nếu không giết thì lại không thể làm yên lòng người dân của thành phố Quang Minh.
Đây là một vấn đề khó khăn, bất luận lựa chọn thế nào cũng đều không dễ xử lý.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại cứ thế mà giết chết Lôi Minh.
Nói ra, còn phải cảm ơn việc đám người của ba khu lớn kia tấn công bọn họ.
Bởi vì nếu như ba khu lớn kia không đồng thời tấn công thì e là sẽ còn có người nghi ngờ người nọ không phải là Lôi Minh, mà cũng chính vì bọn họ tấn công nên sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào một việc khác rồi.
Như vậy, việc Bạch Diệc Phi giết Lôi Minh chỉ có thể khiến cho bọn họ cảm thấy sửng sốt, nhưng sẽ không có tinh thần để đi nghĩ xem việc này rốt cuộc là thật hay giả?
Mà sau khi Bạch Diệc Phi nghe được thông tin này, cố ý tỏ ra rất ngạc nhiên, lại có Trường Tiễu ở bên cạnh diễn cùng, nên chẳng có ai còn nghi ngờ gì nữa.
Trương Hoa Bân nói: “Vừa rồi có tin báo đến, khu số một và khu số năm đang đánh mỏ vàng của thành phố Triều Dương, khu số hai đánh mỏ vàng của thành phố Quang Minh”.
Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Như vậy xem ra đại bản doanh của bọn chúng đã không còn lại mấy người nữa rồi?”
Từ Lãng lại nói: “Lại chiêu này? Có thể đổi trò khác mới mẻ được không?”
“Ôi dà, mặc kệ nó cũ hay mới, có tác dụng là được, đúng không?”, Trần Ngạo Kiều cười nói.
Từ Lãng liếc Trần Ngạo Kiều, từ tốn nói: “Mặc kệ là Lương Ngọc hay Hứa Y Y, có thể hạ gục Trần Ngạo Kiều anh là được, đúng không?”
“Mẹ kiếp!”, Trần Ngạo Kiều đập bàn: “Nói cái mẹ gì thế?”
“Ha ha ha…”, trong phòng họp bỗng rộn lên tiếng cười.
Mà lúc này, điện thoại của Bạch Diệc Phi vang lên, anh cầm điện thoại lên liếc mắt một cái sau đó nói với mọi người: “Nghe theo sự sắp xếp của anh Trương, đi đi, tôi còn có chút chuyện giải quyết, đi trước đây”.
Nói xong rồi cầm điện thoại rời đi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bình thường, chỉ có mỗi Trương Hoa Bân phát giác ra có chút không ổn, bất giác nhíu mày lại.
...
Sau khi Bạch Diệc Phi đi đến một con đường vắng vẻ, mới lấy điện thoại bấm gọi lại cuộc gọi lỡ lúc nãy.
“Anh ở đâu?”
Giọng của Lương Ngọc truyền qua điện thoại: “Còn ba ngày nữa”.
...
Trên một ngọn núi vô danh nào đó, Lưu Hiểu Anh đứng trước một vách núi, dựa cả người vào một gốc cây lá úa vàng, nhìn mặt trời của buổi hoàng hôn đang dần lặn xuống.
Bây giờ đã là cuối thu, gió thổi trên vách núi lạnh buốt tận xương.
Nhưng Lưu Hiểu Anh lại giống như đã mất cảm giác, cô ta chỉ đứng đó đờ đẫn nhìn hoàng hôn.
Lương Ngọc đứng ở phía sau, cười lạnh lùng nói: “Anh ta không đến kịp đâu”.
“Lại hoặc là, anh ta trước giờ chưa từng có ý định đến đây”.
Lưu Hiểu Anh không nói gì, vẫn đờ đẫn nhìn về phía xa xa, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ thấy được sự buồn rầu và bi thương trong đó.
Lương Ngọc nói tiếp: “Ngoài Lý Tuyết yếu đuối kia, bất kể là cô hay là tôi, Bạch Diệc Phi đều sẽ chẳng quan tâm”.
Lưu Hiểu Anh vẫn giữ im lặng.
Lương Ngọc vẫn tiếp tục nói: “Thế nào? Đã đến nước này rồi, còn chưa buông bỏ sao?”
Cuối cùng Lưu Hiểu Anh cũng khẽ động, đưa tay vén lại lọn tóc bị gió thổi bay lung tung ra phía sau tai, sau đó mới mở miệng nói bằng giọng hờ hững: “Người không buông bỏ được là cô”.
Lời vừa dứt, sắc mặt Lương Ngọc hơi sững lại, cơ thể không ngừng được run rẩy, sau đó lập tức phản bác: “Nói bừa, không thể nào, tôi chỉ muốn giết anh ta mà thôi!”
Lưu Hiểu Anh từ từ quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Lương Ngọc, hỏi cô ta: “Tại sao muốn giết anh ấy?”
“Tôi…”, Lương Ngọc không thể giải thích được.
Nhìn biểu cảm của Lưu Hiểu Anh vẫn dửng dưng và lặng lẽ, như thể cô ta đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện, cũng đã buông bỏ được tất cả, loại cảm giác này khiến Lương Ngọc cảm thấy vô cùng khó chịu, lại đột nhiên hét lên: “Cô mặc kệ tôi, tôi tự có lý do của mình!”
Lưu Hiểu Anh hờ hững nói: “Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, cô không thể giết anh ấy”.
“Đúng, nhưng tôi muốn thử”, đột nhiên mặt Lương Ngọc sắt lại.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy khẽ lắc đầu, sau cũng không nhìn cô ta nữa mà quay đầu đi tiếp tục ngắm hoàng hôn.
Thực ra, Lưu Hiểu Anh rất hiểu suy nghĩ của Lương Ngọc, bởi vì cô ta cũng là phụ nữ, hơn nữa cũng yêu một người đàn ông không nên yêu.
Nhìn hoàng hôn, Lưu Hiểu Anh thở dài nói: “Cô nói anh ấy không đẹp trai, tài năng cũng không xuất sắc, tính cách lại càng không dễ ưa, nhưng vì sao lại có nhiều người thích anh ấy đến thế?”
“Không chỉ phụ nữ thích anh ấy, ngay đến cả đàn ông cũng cam tâm tình nguyện đi theo anh ấy làm đàn em của anh ấy, bán mạng cho anh ấy”.
“Cái gì?”, Lương Ngọc nghe thấy câu này thì sững người một lúc.
Lưu Hiểu Anh đột nhiên bật cười, sau đó nói: “Cô không cần gạt tôi, đều là phụ nữ, làm sao lại không hiểu? Hơn nữa cô cũng không thể gạt được trái tim của mình, đúng không?”
“Cô thích anh ấy, quan tâm anh ấy, nhưng những gì cô làm cho anh ấy, anh ấy lại chẳng để tâm, dường như còn cố gắng phớt lờ, thậm chí cũng chẳng quan tâm cô đang làm cái gì, nghĩ cái gì”.