Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-597
Chương 725: Xát muối vào tim
Ai bảo mấy câu gã ta nói ra lại chọc trúng chỗ đau của Bạch Diệc Phi chứ?
Em gái của anh mới mất không bao lâu mà tên này lại hết lần này đến lần khác nhắc tới, không phải giống như xát muối vào ngực Bạch Diệc Phi sao?
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông nọ, anh lạnh lùng nói: “Muốn chết à!”
“Ối trời, tên nhóc này cũng ngông cuồng nhỉ?”, dáng vẻ gã họ Cao cà lơ phất phơ, nhưng ngay một giây sau gã ta đã cầm chai rượu trong tay lên đập về phía đầu Bạch Diệc Phi.
“Nhóc con, nghe rõ những lời ông sắp nói đây, loại người dưới đáy xã hội như mày không có tư cách nói chuyện ở đây. Ông đây thích đánh thì đánh, nếu không ông đây sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
“Choang!”
Âm thanh va chạm vang lên, chai rượu vỡ nát ngay trên đầu Bạch Diệc Phi.
Tiếng động lớn như vậy khiến cho tất cả những người ngồi trên bàn rượu đều nhìn sang, sau đó ai nấy đều theo bản năng giữ yên lặng.
Còn đám bạn bè của gã họ Cao kia thì hưng phấn không thôi.
Trong đó có cả Châu Lâm, nhưng mặt mũi của anh ta thì tràn đầy hoảng sợ.
Chỉ riêng Lưu Hiểu Anh là vẫn không hề thay đổi nét mặt.
Lưu Hiểu Anh cũng không lo lắng rằng chai rượu kia có thể khiến Bạch Diệc Phi bị thương. Dù sao thì Bạch Diệc Phi cũng rất giỏi chịu đựng.
Thấy Bạch Diệc Phi không có phản ứng gì cả thì gã họ Cao nghĩ là mình đã khiến cho anh sợ hãi đến ngẩn người, sau đó gã ta lại tiếp tục đập nát một chai rượu nữa, nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không nói gì cả. Tên họ Cao tiếp tục chế giễu: “Một thằng sếp nhỏ không biết từ đâu ra mà dám làm liều trước mặt ông nội mày đấy à?”
“Con mẹ nó, mày là cái đồ...”
Nhưng tên đó còn chưa nói xong thì đột nhiên dừng lại.
Bởi vì lúc này Bạch Diệc Phi đã chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía gã ta. Ánh mắt của anh vô cùng u ám, hơn nữa còn cứ bình tĩnh nhìn gã ta như vậy, khiến cho gã ta bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi.
Lúc này Phương Nhiên mới phản ứng lại được, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi bị đánh thì cô ta lập tức tức giận nói: “Giữa hai người xảy ra chuyện gì hả? Sao lại đánh anh ấy?”
Vừa rồi vì quá mức kinh ngạc nên cô ta đã quên mất Bạch Diệc Phi không phải là dạng người yếu đuối để mặc cho kẻ khác bắt nạt, huống chi là mấy tên trước mặt đây hoàn toàn không đáng để Bạch Diệc Phi để ý đến.
“Con mẹ nó, mày dám nhìn tao như vậy à?”, gã họ Cao vừa rồi bị ánh mắt Bạch Diệc Phi dọa sợ, sau khi kịp thời phản ứng lại thì cảm thấy việc như thế rất mất mặt, nên gã ta càng tức giận hơn.
Gã ta lại cầm một vỏ chai rượu lên, muốn tiếp tục đập vào đầu Bạch Diệc Phi.
Nhưng lần này không được như ý.
“Choang!”
“Bốp!”
“Á!”
Bạch Diệc Phi đứng thẳng người lên, anh giơ tay đấm thẳng vào vỏ chai rượu, chai rượu vỡ nát. Sau đó lại cho gã họ Cao kia một cú tát vang dội.
Gã ta theo bản năng hét thảm một tiếng.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì lập tức hít sâu vào một hơi.
Gã họ Cao này chính là họ hàng gần trong vòng ba đời của nhà họ Cao tiếng tăm, đánh gã ta thì chẳng phải sẽ đắc tội với nhà họ Cao kia sao?
Vậy nên ngoại trừ Châu Lâm thì tất cả bọn họ đều đứng lên chỉ vào người Bạch Diệc Phi mắng to.
“Con mẹ nó, mày ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám đánh anh Cao!”
“Tao thấy mày có vẻ chán sống rồi đấy!”
“Mày cứ chờ đấy. Hôm nay đừng có hòng bước chân ra khỏi đây!”
Bạch Diệc Phi vẫn dửng dưng trước những người đang cao giọng mắng nhiếc và đe dọa này. Anh chỉ bước đến trước mặt gã họ Cao. Gã ta vừa bị cú tát của anh đánh ngã lăn ra đất, bây giờ đang muốn đứng dậy.
Bạch Diệc Phi trực tiếp lấy chân giẫm thẳng lên đầu gã ta.
“Bộp!”
Đầu gã ta đập mạnh xuống đất.
Gã họ Cao không thể đứng dậy nổi nên chửi ầm lên: “Con mẹ mày, mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không hả? Có biết hậu quả của việc đắc tội với tao là gì không?”
Dựa vào thân phận của gã ta thì từ trước đến nay chưa có bất cứ kẻ nào dám đối xử với gã ta như vậy. Không chỉ bị người ta đánh, bây giờ còn bị giẫm dưới chân, thật sự là mất hết mặt mũi, điều này khiến gã ta vô cùng tức giận.
Vốn dĩ Bạch Diệc Phi chẳng thèm để ý mấy người này, bọn họ muốn mắng thì cứ việc mắng, anh cũng chẳng quan tâm, thế nhưng cái tên họ Cao này lại hết lần này đến lần khác động đến nỗi đau trong tim Bạch Diệc Phi.
Em gái Bạch Diệc Phi vừa mới qua đời, vậy mà gã ta lại nhắc đến chuyện này, như vậy chẳng phải gã ta đang đâm thêm một nhát dao nữa vào tim Bạch Diệc Phi sao?
“Đồ khốn kiếp, còn không mau buông anh ấy ra!”
“Mau thả anh ấy ra, nếu không cả nhà họ Cao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
“Mày đừng có tự mình đâm đầu vào chỗ chết!”
Đám người kia vừa sợ vừa giận.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn bọn họ một lát, sau đó thản nhiên nói: “Ồ, vậy thì cứ bảo đám người nhà họ Cao đến tìm tôi đi này".
Nói xong câu đó thì Bạch Diệc Phi giơ chân lên, sau đó đạp mạnh xuống đầu gã họ Cao.
“Bộp!”
“Á!”
Đầu gã ta lập tức đập xuống đất, máu tươi chảy ra.
Âm thanh tiếp theo chính là tiếng kêu thảm thiết của gã ta.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì tất cả mọi người đều ngây ngốc trợn tròn mắt.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ dù anh biết rõ tên đó là người nhà họ Cao nhưng vẫn dám ra tay!
Lúc này cuối cùng Phương Nhiên cũng đã nhớ ra Bạch Diệc Phi là người giỏi giang cỡ nào, nhưng mà cô ta cũng không có ý kiến gì về chuyện này.
Còn ông chủ của câu lạc bộ đã vụng trộm đi ra ngoài gọi bảo vệ ngay từ lúc Bạch Diệc Phi tát gã họ Cao kia một cái.
Máu tươi chảy khắp đầu gã ta, mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều sợ hãi.
Bản thân gã ta cũng sợ khiếp vía, thế nên nhanh chóng thay đổi thái độ, mở miệng cầu xin tha thứ: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tha cho tao đi!”
“Mày muốn gì tao đều cho mày hết. Muốn tiền tao cũng có thể cho mày! Cầu xin mày đừng đánh nữa, ngoài ra tao cũng sẽ bảo người nhà họ Cao bỏ qua cho mày".
Gã ta thật sự sợ hãi. Cú đạp vừa rồi kia nếu như thay bằng một người có sức lực mạnh mẽ hơn chút nữa, thì khả năng gã ta đã bị đá vỡ đầu mà chết rồi.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Tao với mày không thù không hận, tao cũng không muốn gây thêm chuyện, nhưng ai bảo mẹ nó mày cứ nhất định phải đâm chọc tao làm gì?”
“Bộp!”
Bạch Diệc Phi lại đạp thêm một cú nữa.
“Á!”
Gã họ Cao lập tức hét thảm lên một tiếng.
Cả khuôn mặt của gã ta đều cắm xuống đất, chỉ vì cú đá này mà xương mũi của gã ta bị vỡ nát, máu tươi chảy dọc ra theo khóe miệng, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.
Cả đám người thấy cảnh này thì nhao nhao đứng dậy đe dọa.
“Mau dừng tay lại. Mày không gánh nổi hậu quả của chuyện này đâu!”
“Nếu mày đánh chết người thì nhà họ Cao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Tao đã báo cho người nhà họ Cao rồi, bây giờ mày dừng tay lại vẫn còn kịp!”
Cả người Bạch Diệc Phi tỏa ra khí thế lạnh lẽo, khiến cho người ta không kìm được mà tránh xa, không dám bước đến bên gần anh.
Anh nhìn đám người kia một lát, sau đó không khỏi cười lạnh: “Nhà họ Cao à?”
“Chưa từng nghe qua, họ lợi hại đến thế sao?”
“Chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả bốn gia tộc lớn hả?”
“Còn lợi hại hơn cả Đạo Tưởng sao?”
Đám người nghe thấy mấy câu hỏi liên tiếp này thì ngây người, bởi vì bọn họ không biết Bạch Diệc Phi nói ra những lời này là có ý gì.
Nhưng mà bọn họ biết Đạo Trưởng và bốn gia tộc lớn. Nếu thế rõ ràng Bạch Diệc Phi cũng không phải là tên nhà quê như bọn họ nghĩ. Dù sao cũng không có nhiều người biết được những cái tên này.
Những lời Bạch Diệc Phi nói ra tiếp theo đã khiến cả đám kinh ngạc đến rớt cằm.
“Cậu chủ nhà họ Tùng của một trong bốn gia tộc lớn gây chuyện với tao, đã bị tao giết!”
“Đạo Trưởng động vào tao, không phải cũng bị tao đánh bại sao!”
“Chúng mày nói nhà họ Cao sẽ không bỏ qua cho tao ấy hả?”
“Nhà họ Cao kia là cái thá gì chứ!”
- ------------------
Ai bảo mấy câu gã ta nói ra lại chọc trúng chỗ đau của Bạch Diệc Phi chứ?
Em gái của anh mới mất không bao lâu mà tên này lại hết lần này đến lần khác nhắc tới, không phải giống như xát muối vào ngực Bạch Diệc Phi sao?
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông nọ, anh lạnh lùng nói: “Muốn chết à!”
“Ối trời, tên nhóc này cũng ngông cuồng nhỉ?”, dáng vẻ gã họ Cao cà lơ phất phơ, nhưng ngay một giây sau gã ta đã cầm chai rượu trong tay lên đập về phía đầu Bạch Diệc Phi.
“Nhóc con, nghe rõ những lời ông sắp nói đây, loại người dưới đáy xã hội như mày không có tư cách nói chuyện ở đây. Ông đây thích đánh thì đánh, nếu không ông đây sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
“Choang!”
Âm thanh va chạm vang lên, chai rượu vỡ nát ngay trên đầu Bạch Diệc Phi.
Tiếng động lớn như vậy khiến cho tất cả những người ngồi trên bàn rượu đều nhìn sang, sau đó ai nấy đều theo bản năng giữ yên lặng.
Còn đám bạn bè của gã họ Cao kia thì hưng phấn không thôi.
Trong đó có cả Châu Lâm, nhưng mặt mũi của anh ta thì tràn đầy hoảng sợ.
Chỉ riêng Lưu Hiểu Anh là vẫn không hề thay đổi nét mặt.
Lưu Hiểu Anh cũng không lo lắng rằng chai rượu kia có thể khiến Bạch Diệc Phi bị thương. Dù sao thì Bạch Diệc Phi cũng rất giỏi chịu đựng.
Thấy Bạch Diệc Phi không có phản ứng gì cả thì gã họ Cao nghĩ là mình đã khiến cho anh sợ hãi đến ngẩn người, sau đó gã ta lại tiếp tục đập nát một chai rượu nữa, nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không nói gì cả. Tên họ Cao tiếp tục chế giễu: “Một thằng sếp nhỏ không biết từ đâu ra mà dám làm liều trước mặt ông nội mày đấy à?”
“Con mẹ nó, mày là cái đồ...”
Nhưng tên đó còn chưa nói xong thì đột nhiên dừng lại.
Bởi vì lúc này Bạch Diệc Phi đã chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía gã ta. Ánh mắt của anh vô cùng u ám, hơn nữa còn cứ bình tĩnh nhìn gã ta như vậy, khiến cho gã ta bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi.
Lúc này Phương Nhiên mới phản ứng lại được, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi bị đánh thì cô ta lập tức tức giận nói: “Giữa hai người xảy ra chuyện gì hả? Sao lại đánh anh ấy?”
Vừa rồi vì quá mức kinh ngạc nên cô ta đã quên mất Bạch Diệc Phi không phải là dạng người yếu đuối để mặc cho kẻ khác bắt nạt, huống chi là mấy tên trước mặt đây hoàn toàn không đáng để Bạch Diệc Phi để ý đến.
“Con mẹ nó, mày dám nhìn tao như vậy à?”, gã họ Cao vừa rồi bị ánh mắt Bạch Diệc Phi dọa sợ, sau khi kịp thời phản ứng lại thì cảm thấy việc như thế rất mất mặt, nên gã ta càng tức giận hơn.
Gã ta lại cầm một vỏ chai rượu lên, muốn tiếp tục đập vào đầu Bạch Diệc Phi.
Nhưng lần này không được như ý.
“Choang!”
“Bốp!”
“Á!”
Bạch Diệc Phi đứng thẳng người lên, anh giơ tay đấm thẳng vào vỏ chai rượu, chai rượu vỡ nát. Sau đó lại cho gã họ Cao kia một cú tát vang dội.
Gã ta theo bản năng hét thảm một tiếng.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì lập tức hít sâu vào một hơi.
Gã họ Cao này chính là họ hàng gần trong vòng ba đời của nhà họ Cao tiếng tăm, đánh gã ta thì chẳng phải sẽ đắc tội với nhà họ Cao kia sao?
Vậy nên ngoại trừ Châu Lâm thì tất cả bọn họ đều đứng lên chỉ vào người Bạch Diệc Phi mắng to.
“Con mẹ nó, mày ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám đánh anh Cao!”
“Tao thấy mày có vẻ chán sống rồi đấy!”
“Mày cứ chờ đấy. Hôm nay đừng có hòng bước chân ra khỏi đây!”
Bạch Diệc Phi vẫn dửng dưng trước những người đang cao giọng mắng nhiếc và đe dọa này. Anh chỉ bước đến trước mặt gã họ Cao. Gã ta vừa bị cú tát của anh đánh ngã lăn ra đất, bây giờ đang muốn đứng dậy.
Bạch Diệc Phi trực tiếp lấy chân giẫm thẳng lên đầu gã ta.
“Bộp!”
Đầu gã ta đập mạnh xuống đất.
Gã họ Cao không thể đứng dậy nổi nên chửi ầm lên: “Con mẹ mày, mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không hả? Có biết hậu quả của việc đắc tội với tao là gì không?”
Dựa vào thân phận của gã ta thì từ trước đến nay chưa có bất cứ kẻ nào dám đối xử với gã ta như vậy. Không chỉ bị người ta đánh, bây giờ còn bị giẫm dưới chân, thật sự là mất hết mặt mũi, điều này khiến gã ta vô cùng tức giận.
Vốn dĩ Bạch Diệc Phi chẳng thèm để ý mấy người này, bọn họ muốn mắng thì cứ việc mắng, anh cũng chẳng quan tâm, thế nhưng cái tên họ Cao này lại hết lần này đến lần khác động đến nỗi đau trong tim Bạch Diệc Phi.
Em gái Bạch Diệc Phi vừa mới qua đời, vậy mà gã ta lại nhắc đến chuyện này, như vậy chẳng phải gã ta đang đâm thêm một nhát dao nữa vào tim Bạch Diệc Phi sao?
“Đồ khốn kiếp, còn không mau buông anh ấy ra!”
“Mau thả anh ấy ra, nếu không cả nhà họ Cao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
“Mày đừng có tự mình đâm đầu vào chỗ chết!”
Đám người kia vừa sợ vừa giận.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn bọn họ một lát, sau đó thản nhiên nói: “Ồ, vậy thì cứ bảo đám người nhà họ Cao đến tìm tôi đi này".
Nói xong câu đó thì Bạch Diệc Phi giơ chân lên, sau đó đạp mạnh xuống đầu gã họ Cao.
“Bộp!”
“Á!”
Đầu gã ta lập tức đập xuống đất, máu tươi chảy ra.
Âm thanh tiếp theo chính là tiếng kêu thảm thiết của gã ta.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì tất cả mọi người đều ngây ngốc trợn tròn mắt.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ dù anh biết rõ tên đó là người nhà họ Cao nhưng vẫn dám ra tay!
Lúc này cuối cùng Phương Nhiên cũng đã nhớ ra Bạch Diệc Phi là người giỏi giang cỡ nào, nhưng mà cô ta cũng không có ý kiến gì về chuyện này.
Còn ông chủ của câu lạc bộ đã vụng trộm đi ra ngoài gọi bảo vệ ngay từ lúc Bạch Diệc Phi tát gã họ Cao kia một cái.
Máu tươi chảy khắp đầu gã ta, mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều sợ hãi.
Bản thân gã ta cũng sợ khiếp vía, thế nên nhanh chóng thay đổi thái độ, mở miệng cầu xin tha thứ: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tha cho tao đi!”
“Mày muốn gì tao đều cho mày hết. Muốn tiền tao cũng có thể cho mày! Cầu xin mày đừng đánh nữa, ngoài ra tao cũng sẽ bảo người nhà họ Cao bỏ qua cho mày".
Gã ta thật sự sợ hãi. Cú đạp vừa rồi kia nếu như thay bằng một người có sức lực mạnh mẽ hơn chút nữa, thì khả năng gã ta đã bị đá vỡ đầu mà chết rồi.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Tao với mày không thù không hận, tao cũng không muốn gây thêm chuyện, nhưng ai bảo mẹ nó mày cứ nhất định phải đâm chọc tao làm gì?”
“Bộp!”
Bạch Diệc Phi lại đạp thêm một cú nữa.
“Á!”
Gã họ Cao lập tức hét thảm lên một tiếng.
Cả khuôn mặt của gã ta đều cắm xuống đất, chỉ vì cú đá này mà xương mũi của gã ta bị vỡ nát, máu tươi chảy dọc ra theo khóe miệng, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.
Cả đám người thấy cảnh này thì nhao nhao đứng dậy đe dọa.
“Mau dừng tay lại. Mày không gánh nổi hậu quả của chuyện này đâu!”
“Nếu mày đánh chết người thì nhà họ Cao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Tao đã báo cho người nhà họ Cao rồi, bây giờ mày dừng tay lại vẫn còn kịp!”
Cả người Bạch Diệc Phi tỏa ra khí thế lạnh lẽo, khiến cho người ta không kìm được mà tránh xa, không dám bước đến bên gần anh.
Anh nhìn đám người kia một lát, sau đó không khỏi cười lạnh: “Nhà họ Cao à?”
“Chưa từng nghe qua, họ lợi hại đến thế sao?”
“Chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả bốn gia tộc lớn hả?”
“Còn lợi hại hơn cả Đạo Tưởng sao?”
Đám người nghe thấy mấy câu hỏi liên tiếp này thì ngây người, bởi vì bọn họ không biết Bạch Diệc Phi nói ra những lời này là có ý gì.
Nhưng mà bọn họ biết Đạo Trưởng và bốn gia tộc lớn. Nếu thế rõ ràng Bạch Diệc Phi cũng không phải là tên nhà quê như bọn họ nghĩ. Dù sao cũng không có nhiều người biết được những cái tên này.
Những lời Bạch Diệc Phi nói ra tiếp theo đã khiến cả đám kinh ngạc đến rớt cằm.
“Cậu chủ nhà họ Tùng của một trong bốn gia tộc lớn gây chuyện với tao, đã bị tao giết!”
“Đạo Trưởng động vào tao, không phải cũng bị tao đánh bại sao!”
“Chúng mày nói nhà họ Cao sẽ không bỏ qua cho tao ấy hả?”
“Nhà họ Cao kia là cái thá gì chứ!”
- ------------------