Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 612-618
Chương 612: Khích bác Trần Hạo
Quăng Kỳ Kỳ xuống biển thì mọi vấn đề đều sẽ không còn là vấn đề nữa.
Và sẽ không có ai biết được việc này.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, từ tốn nói: “Có lẽ tôi quả thực là nghĩ quá nhiều rồi".
"Nhưng cũng chẳng sao, dù gì cũng còn tốt hơn là khiến cho lương tâm mình không được yên”.
"Nói cho cùng, Từ Lãng là anh em của chúng ta”.
Lời nói vừa dứt, Trương Hoa Bân không hề thấy ngạc nhiên, nhưng ánh mắt thì lại long lanh hơn rất nhiều: “Tôi biết, anh không nỡ ra tay”.
"Tôi tin rằng rất nhiều người khi gặp phải tình huống này, nhất là những nhân vật trí dũng kiệt xuất ôm dã tâm lớn, có lẽ sẽ lựa chọn cách đơn giản nhất, nhưng mà anh lại không giống họ, nhưng điều này cũng chứng minh được rằng, tôi không lựa chọn nhầm người”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cười khổ một tiếng: “Chứng minh là tôi không phải nhân vật kiệt xuất có dã tâm lớn”.
Bạch Diệc Phi uống hết ngụm trà cuối cùng, đứng dậy quay trở về khoang thuyền của mình.
Trương Hoa Bân nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi cười nói: "Đúng vậy, mọi thứ trong cuộc đời này của anh đều không thể khiến anh trở thành nhân vật kiệt xuất có dã tâm”.
"Nhưng mà, anh sẽ trở thành một bậc vương giả!”
...
Khi tàu đánh cá cập vào Đảo Lam, bọn họ quyết định lựa chọn bên mặt chưa được khai thác của hòn đảo này để lên bờ.
Trương Hoa Bân ở lại trên thuyền, Bạch Diệc Phi và Trần Hạo đưa theo Kỳ Kỳ xuống thuyền.
Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ vẫn bị một sợi dây thừng trói lại với nhau, Trần Hạo lưng đeo một cái ba lô to đi phía sau bọn họ.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy chiếc du thuyền bị mắc cạn ở gần đó, chỉ về hướng chiếc thuyền nói: “Kìa, du thuyền của cô vẫn còn đó!”
Kỳ Kỳ nghe vậy trợn mắt lườm Bạch Diệc Phi một cái, nó khiến cho cô ta nhớ lại lúc đó mình oai hùng cỡ nào, mà bây giờ, kẻ nắm quyền lại là Bạch Diệc Phi, vị trí của cả hai đã thay đổi cho nhau.
Bạch Diệc Phi đi theo con đường trong trí nhớ của mình, rất nhanh sau đó đã đến trước khu rừng già nọ.
Nhìn rừng cây cao cỡ sáu bảy mét, Bạch Diệc Phi cảm khái nói: “Chỉ mấy ngày trước đây thôi, suýt chút nữa là chết ở đây rồi”.
Kỳ Kỳ cười lạnh: "Đúng vậy, đúng là đáng tiếc”.
Bạch Diệc Phi coi như không nghe thấy câu nói của Kỳ Kỳ, mà nói bằng giọng hàm ý sâu xa: “Giờ thì tôi đã biết, Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tại sao lại xây dựng hòn đảo này rồi”.
“Tại sao?”, Kỳ Kỳ nhìn Bạch Diệc Phi hỏi.
Bạch Diệc Phi không giải thích mà quay qua nháy mắt với Trần Hạo.
Trần Hạo gật đầu, lấy từ trong ba lô một cái thang dây sau đó quăng nó lên cành cây.
Ba người cùng nhau leo lên thang.
Khi Trần Hạo trèo lên đến ngọn cây, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta không khỏi giật mình kinh hãi.
"Ông trời ơi! Cứ như trong phim ấy! Đẹp quá đi!"
Trần Hạo lại rút thang lên, nhét vào trong lỗ cây, cả ba người lại bám theo thang dây bò xuống dưới.
Bọn họ bò theo lối đi vào bên trong, trong ấn tượng của Bạch Diệc Phi, con đường này rất dài, nhưng lần này anh lại thấy rất ngắn, có lẽ là do lần trước trên người có vết thương nên mới thấy như vậy.
Bọn họ bò chừng hơn mười phút đã đến nơi.
Sau khi vào được bên trong sảnh lớn hơn hai nghìn mét vuông thì cả ba người đều dại ra.
Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ đã từng nhìn thấy nơi này, nhưng lần này nhìn lại thì vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Trần Hạo đương nhiên càng khiếp đảm, đây là lần đầu tiên anh ta được nhìn thấy chỗ như này mà!
"Hoàn hồn, mau đi lấy đồ nào!”
Bạch Diệc Phi gọi một tiếng, Trần Hạo lập tức hoàn hồn, mở ba lô ra, bên trong còn có thêm hai ba lô nữa, đưa nó cho Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ miễn cưỡng cầm lấy ba lô.
Chẳng bao lâu, chiếc ba lô trên tay mỗi người đã được nhét đầy, mỗi chiếc phải nặng cỡ gần 50 kg.
Gần 50 kg này mà đeo lên người quả thực cũng không hề dễ chịu chút nào.
Cho nên Bạch Diệc Phi nói: "Mọi người ở lại đây nghỉ ngơi một chút, đợi tôi quay lại sau đó chúng ta sẽ quay về”.
Trần Hạo khó hiểu hỏi: "Anh, anh định đi đâu?”
Bạch Diệc Phi cười nói: "Còn có một cái hang nữa, trước đó không có cơ hội nên bây giờ anh muốn đi qua xem sao”.
Bạch Diệc Phi không hề giấu giếm, dù sao thì trước đó Kỳ Kỳ cũng đã biết đến cái hang này, mà Trần Hạo, giờ anh ta đã nhìn thấy núi vàng này rồi thì càng chẳng có lý do gì để mà giấu giếm nữa cả.
Bạch Diệc Phi cởi dây thừng trên người mình ra, buộc nó lên trên người Trần Hạo.
Kỳ Kỳ đã chẳng còn sức, có Trần Hạo ở đây giám sát là được.
Sau khi làm xong, Bạch Diệc Phi bèn leo về hướng miệng hang.
Sau khi Bạch Diệc Phi rời đi, trong hang yên tĩnh trở lại, hai người chẳng ai nói với ai câu gì.
Sau một lúc, Kỳ Kỳ đột nhiên nghiêng đầu liếc nhìn Trần Hạo: "Này!"
“Làm sao vậy?”, Trần Hạo lập tức quay đầu nhìn cô ta.
Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm Trần Hạo, cuối cùng lắc đầu: "Thôi bỏ đi."
Trần Hạo thấy vậy hơi nhíu mày, mà Kỳ Kỳ lại giống như có lời muốn nói, anh ta cảm thấy hơi hiếu kỳ, nhưng mà vẫn quyết định không nên hỏi nhiều, trong hang động lại trở nên yên lặng.
Nhưng, chẳng bao lâu sau, Kỳ Kỳ lại không nhịn được, đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng: “Ha…”.
Trần Hạo không kiềm được hỏi: "Cô cười cái gì?"
Nhưng Kỳ Kỳ lại thở dài: "Haiz, con người ấy à, đúng là phải xem số mệnh”.
“Ý gì?”, Trần Hạo cau mày, luôn cảm thấy lời nói của Kỳ Kỳ có ý tứ gì đó.
Kỳ Kỳ lắc đầu nói: "Chẳng có ý gì cả!"
"Thật ra, điều tôi muốn nói là Bạch Diệc Phi không yêu tiền, nhưng trời sinh anh ta mang mệnh phú quý. Mà người giống như anh, bất kể phải cố gắng bao lâu, cho dù là phải vất vả kiếm tiền cả đời thì cũng vẫn là người mệnh khổ”.
“Cho nên?”, Trần Hạo không khỏi nhìn Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ lạnh lùng cười: "Cho nên á, nhìn thấy số vàng này, tại sao anh lại không động lòng?”
Nhưng Trần Hạo lại nói: "Chỉ cần là người, nhìn thấy chỗ vàng này đều sẽ động lòng!”
Kỳ Kỳ gật đầu: "Bây giờ Bạch Diệc Phi rất giàu có đúng không? Anh thấy anh ta còn động lòng rồi, anh càng phải nên có suy tính riêng chứ, nhưng mà thật đáng tiếc…”
"Thật đáng tiếc cái gì?"
“Thật đáng tiếc là chỉ dám nghĩ, không dám làm!”, Kỳ Kỳ khinh bỉ hừ một tiếng.
Trần Hạo nghe vậy sắc mặt tối sầm lại: "Ý của cô là gì? Cô muốn nói cái gì?"
Kỳ Kỳ thay đổi tư thế ngồi thẳng lại, nghiêm túc nói: "Lúc mà chúng ta xuống đây, anh nhìn thấy cái cửa hang đấy chưa?”
Trần Hạo gật đầu.
Kỳ Kỳ nói tiếp: "Chỗ mà Bạch Diệc Phi đi chính là cái cửa hang đó. Cái hang này vốn hướng xuống dưới, nếu như đột nhiên bị sập, thì không phải là anh ta sẽ không ra được hay sao?”
Trần Hạo suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Quả thực như vậy".
Kỳ Kỳ thấy vậy thì vội vàng nói: “Tôi nghĩ, anh chắc chắn có cách có thể khiến cho cái cửa hang kia bị sập, chỉ cần Bạch Diệc Phi bị nhốt chết bên trong, anh lại cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi cũng có thể khiến cho Trương Hoa Bân biến mất”.
"Như vậy, thì núi vàng này sẽ là của chúng ta”.
"Khi đó, chúng ta chia năm năm, anh thấy sao?”
Trần Hạo nghe vậy thì nhất thời ngây ra.
Núi vàng, cho dù chỉ là một nửa của núi vàng này cũng đủ cho anh ta sống đến mấy đời rồi!
Nếu như ra được bên ngoài, đừng nói là thành phố Thiên Bắc, cho dù có đi thủ đô thì cũng đủ để nhìn tứ đại gia tộc bằng nửa con mắt.
Loại cám dỗ này quả thực đủ mạnh để mê hoặc con người.
Trần Hạo đột nhiên nở nụ cười.
Kỳ Kỳ thấy vậy cũng cười theo, sau đó đứng dậy thôi thúc Trần Hạo ra tay: “Nếu đã như vậy, thì mau ra tay đi thôi, lỡ như chốc nữa Bạch Diệc Phi quay về”.
Trần Hạo cũng đứng dậy, nhưng thay vì đi đến chỗ cửa hang, anh ta lại đi đến trước mặt Kỳ Kỳ.
"Bốp!"
Một cái tát giáng mạnh xuống mặt Kỳ Kỳ.
Lúc này, không khí dường như đông cứng lại.
Kỳ Kỳ ôm má, không tin nổi nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Trần Hạo thấy vậy thì lạnh lùng cười một tiếng: “Cô vốn không thể hiểu được tình cảm giữa tôi và anh tôi, giữa chúng tôi là loại tình cảm đã trải qua sống chết có nhau, đừng nói là núi vàng, cho dù có lấy tiền tài của cả thế giới này ra để bảo tôi đi hãm hại anh tôi, thì cũng không được!”
Chương 613: Người đàn ông trong hang
Nếu như Trần Hạo không gặp được Bạch Diệc Phi thì bây giờ anh ta vẫn là một tên trộm, một tên trộm bị người đời vừa thấy là đánh và chửi.
Mà mẹ anh ta cũng sẽ không được chữa khỏi bệnh, thậm chí có lẽ đã qua đời từ lâu rồi.
Bạch Diệc Phi chỉ đưa anh ta và Trương Hoa Bân đến đảo Lam, mà không phải là Bạch Hổ, Từ Lãng, Trần Ngạo Kiều, điều này đã đủ để chứng minh một điều, Bạch Diệc Phi vô cùng tin tưởng bọn họ, hơn nữa bọn họ chính là người mà anh tin tưởng nhất.
Không chỉ có Trần Hạo, mà Trương Hoa Bân cũng vậy, nếu không có Bạch Diệc Phi, mắt của vợ Trương Hoa Bân có lẽ cũng chẳng thể nhìn lại được nữa, mà bọn họ rất có thể đã ly hôn từ lâu rồi.
Cho nên, có đôi khi tình cảm còn vượt qua được tất cả mọi thứ, bao gồm cả tiền bạc.
Kỳ Kỳ chưa bao giờ được trải nghiệm điều này, cho nên cô ta vô cùng khó hiểu: “Tại sao?”
Rõ ràng có thể lấy được vàng rồi tự mình làm chủ, nhưng lại cam tâm tình nguyện bán mạng cho anh ta?
Trần Hạo nhún vai: "Có giải thích cho cô cũng vô dụng, dù gì thì cô cũng không thể hiểu được”.
...
Bạch Diệc Phi trèo đến đoạn ngã ba đường, lấy điện thoại ra mở đèn flash cho sáng, sau đó mới mò mẫm từng bước trèo xuống dưới.
Đoạn đường này cũng rất dài, hơn nữa còn lắt léo quanh co, mặt đường còn nghiêng 45 độ hướng xuống dưới.
Sau hơn mười phút, con đường dần dần trở nên rộng rãi hơn.
Cuối cùng, không gian càng lúc càng rộng hơn, rộng đến mức anh có thể đứng hẳn dậy.
Bạch Diệc Phi men theo con đường này khoảng mấy phút liền nhìn thấy một ngã ba nữa, anh do dự một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, sau đó nhìn thấy một cánh cửa bằng sắt.
Anh cầm điện thoại lên soi, phát hiện ra cánh cửa sắt này đã gỉ sét, xem ra đã khá lâu rồi.
Sau khi kiểm tra kỹ hơn, chỉ có một ổ khoá duy nhất, nhưng ổ khoá này rất to, ước chừng phải to bằng nắm tay của người đàn ông trưởng thành. Nếu muốn mở khoá, trừ khi phải dùng chìa hoặc dùng công cụ khác để phá.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại không có hai thứ này.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi đành phải quay lại chỗ ngã ba và tiếp tục đi xuống.
Đi được một đoạn, liền nhìn thấy một tia sáng le lói, có chút giống với ánh sáng của chỗ sảnh chính.
Bạch Diệc Phi không khỏi hưng phấn, hẳn là đã đi đến cuối đường rồi, cho nên anh vội vàng chạy lên vài bước.
Sau đó, khi anh chạy đến đoạn rẽ, nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền sững ra tại chỗ.
Ở ngay phía trước mặt anh, có một khuôn mặt dính máu, giờ phút này đang dùng đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn anh, một đầu tóc đen rối nhùi xoã ra bù xù, người này dùng giọng nói khàn đặc, đứt quãng nói.
"Cuối cùng ... cuối cùng cũng có người... tới rồi...".
...
Trên thuyền đánh cá đang đậu bên bờ biển, thủy thủ đoàn cùng Trương Hoa Bân đợi nhóm người Bạch Diệc Phi quay lại, chẳng có gì làm, bọn họ chỉ đành ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Cả đoàn thuỷ thủ đều rất tò mò, một trong số họ hỏi: "Ông chủ, ba vị kia đi đâu làm gì rồi?”
Theo như bọn họ thấy, đây chẳng qua chỉ là một hòn đảo hoang, bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy thành phố ở mặt bên kia của hòn đảo, lại thêm hòn đảo này cũng không được ghi trên bản đồ, cho nên bọn họ cho rằng đây chỉ là một hòn đảo hoang mà thôi.
Trương Hoa Bân nghe vậy mỉm cười nói: “Ông chủ của chúng tôi làm kinh doanh hoa quả, ngẫu nhiên đến hòn đào này một lần nên mới biết, anh ấy phát hiện dừa trên hòn đảo này rất ngon cho nên muốn lấy mang về bán”.
Thuỷ thủ đoàn nghe vậy hiểu ra vấn đề, sau đó lại hỏi: “Vậy tại sao bà chủ với một ông chủ lại buộc dây thừng vào người nhau vậy? Bọn họ có quan hệ gì à?”
Khuôn mặt Trương Hoa Bân vô cùng nghiêm túc mở miệng nói bừa: “Cô gái kia chỗ này có vấn đề, là em gái của ông chủ, ông chủ không yên tâm, cho nên mới…”.
"À, thì ra là như vậy!"
Đoàn thuỷ thủ lúc này đang gật đầu tin sái cổ.
Đúng lúc này, đột nhiên có người chỉ tay về phía xa xa: "Ông chủ, có một chiếc thuyền đang tới".
Trương Hoa Bân nhìn theo, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Ở phía xa xa, có hai con tàu xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy hai con tàu, Trương Hoa Bân nhận ra điều gì đó nên lập tức hét lên: "Mau lái thuyền! Mau lên!"
Ông chủ của con thuyền thấy vậy thì căng thẳng hỏi: “Ông chủ, chuyện này là sao?”
Trương Hoa Bân làm gì còn có đủ kiên nhẫn trả lời: “Mau nổ máy thuyền, rời khỏi đây ngay, đừng có hỏi nữa, tiền tôi vẫn trả đủ, trả gấp đôi!”
"Nhưng mà đồng bạn của anh vẫn…”, ông chủ thuyền có chút do dự.
Trương Hoa Bân càng thêm sốt ruột: “Mẹ kiếp, đừng nói nhảm nữa, mau lái thuyền đi, không muốn chết thì mau rời khỏi chỗ này ngay!”
Nghe đến đây, chủ thuyền bị doạ cho sợ hết hồn, không dám hỏi nhiều nữa, chỉ cần bọn họ trả tiền thì thế nào cũng được.
Con thuyền đánh cá liền rời bờ, lái về phía biển khơi.
Hai chiếc thuyền ở đằng xa phát hiện bọn họ liền thay đổi phương hướng đuổi theo chiếc thuyền cá.
Trương Hoa Bân đứng trên boong, nhìn hai chiếc thuyền đang đuổi theo phía sau, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: gã Đạo Trưởng này quả nhiên không phải loại ăn chay!
Bọn họ muốn đến đảo Lam, Bạch Diệc Phi suy đoán được chỗ mà Đạo Trưởng sẽ cướp thuyền, bọn họ cũng đã thành công tránh được tai mắt của chúng, nhưng lại sơ suất một điểm.
Đảo Lam là địa bàn của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, Đạo Trưởng lại là chủ tịch Hiệp hội, bọn họ có thể không cần ngăn cản Bạch Diệc Phi, chỉ cần ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ là được.
Mà hai con thuyền phía sau, chính là tới để ôm cây đợi thỏ.
Cho nên khi nhận ra được điểm này, Trương Hoa Bân bèn gấp rút lái thuyền rời khỏi đây để tránh đối phương phát hiện được nhóm người Bạch Diệc Phi.
...
Bạch Diệc Phi ra khỏi con đường này liền nhìn thấy một không gian còn to hơn, rộng hơn sảnh đựng vàng gấp mười lần.
Không gian này cũng tương tự như sảnh đựng vàng, đều được tấm sắt bao bọc, cũng có nhiều đèn tường đến nỗi đếm không xuể.
Ngoài ra, khu vực này còn được lát nền, tấm lát nền là những tấm gạch được làm bằng vàng, trên mặt đất những chỗ khác thỉnh thoảng còn chất đống một núi vàng nhỏ.
Vàng ở đây còn nhiều hơn cả vàng ở cái sảnh kia.
Đương nhiên, đây không phải là điều khiến anh cảm thấy kinh hãi nhất, nói đúng hơn là khiến anh giật mình sợ hãi nhất chính là có một người đàn ông trung niên mặt mũi người ngợm bẩn thỉu đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên tái nhợt, nhất là đôi môi, nhìn nhợt nhạt như một tờ giấy trắng. Trên người ông ta khoác một chiếc áo choàng màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần rộng rãi nhưng đã thủng khá nhiều lỗ.
Ông ta đứng trước mặt Bạch Diệc Phi, dùng chất giọng khản đặc nói: “Cuối cùng… có người…đến rồi”.
Bạch Diệc Phi tập trung nhìn, mới nhận ra người đàn ông trung niên này đi chân đất, trên chân bị xích bằng một vòng xích sắt rất to.
Có thể tưởng tượng ra được, trong cái hang vốn dĩ đã chẳng có người, đột nhiên lại xuất hiện một con người, còn dùng giọng nói khản đặc như vậy nói chuyện, bất kể là ai gặp phải cũng đều bị doạ cho sợ khiếp vía, nói không chừng còn có thể sợ phát ngất.
Bạch Diệc Phi cũng tái mặt vì sợ hãi, phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.
Anh lùi lại một bước, kinh khủng và cảnh giác hỏi: “Ông… ông là sai? Là người hay ma?”
Người đàn ông trung niên đưa tay vén tóc mình, dẹt miệng định nở một nụ cười, nhưng nụ cười còn chưa thấy đâu thì da mặt đã giật giật vài cái: “Tôi là người, tôi là người… có bóng…”.
Nhưng nói xong câu này thì ông ta lại lắc lắc đầu mình: “Không đúng, tôi cũng không biết… tôi có còn là người nữa không…”.
Bạch Diệc Phi ngây ra, anh hầu như không thể ngờ rằng sẽ gặp người nào đó ở đây: “Ông… ở đây bao lâu rồi? Làm thế nào vào được đây?”
Sau khi hỏi xong, đột nhiên cảm thấy câu hỏi của mình đúng là thừa thãi, bởi vì trên chân của đối phương có một sợi xích sắt to như vậy, khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là bị người ta bắt nhốt vào đây.
Nhưng người đàn ông trung niên kia lại ngẩn ra một lúc, sau đó mới lắc đầu, ánh mắt ngơ ngác: “Tôi cũng không biết, tôi không nhớ nữa rồi, tôi không biết đã ở đây bao lâu rồi”.
Ở đây nhìn không thấy bầu trời, chỉ có mỗi ánh đèn tường chiếu sáng cho nên hầu như không thể phân biệt được ngày đêm.
Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này thì vô cùng kinh hãi: “Không phải chứ? Chẳng lẽ ông đã ở đây rất lâu rồi? Vậy ông ăn uống bài tiết thế nào?”
Nếu không có thức ăn và nước uống, thì không thể ở lại đây nhiều năm được.
Người đàn ông trung niên nghe vậy liền túm lấy cánh tay Bạch Diệc Phi, kéo anh đi theo nói: “Đến đây, đi theo tôi”.
Bạch Diệc Phi vốn dĩ muốn tránh, nhưng không biết vì sao, tốc độ của người đàn ông này cũng không nhanh mà bản thân anh lại không tránh thoát được.
Sau khi Bạch Diệc Phi bị túm tay liền cảm thấy cả người không được khoẻ, sau đó da gà da vịt nổi hết cả lên.
Bạch Diệc Phi lập tức có một suy nghĩ.
Người này chắc chắn là một cao thủ!
Nhưng tại sao một cao thủ lại bị bắt nhốt ở đây?
Là ai đã nhốt người này ở đây?
Mục đích nhốt ông ta lại là gì? Tại sao lại không trực tiếp giết luôn? Như thế chẳng phải càng đỡ rách việc hơn sao?
Người đàn ông trung niên kéo Bạch Diệc Phi đến phía một bức tường khác, sau đó dùng tay đẩy, bức tường liền được mở ra giống như một cánh cửa.
Người đàn ông trung niên chỉ vào bên trong: "Cậu nhìn đi".
Lúc ông ta nói câu này thì ánh mắt lấp la lấp lánh, bây giờ đã chứng minh lời ông ta nói là thật, chứ không phải nói dối.
Bạch Diệc Phi nhìn qua, anh kinh hãi.
Bên trong là một mật thất khép kín, diện tích khá lớn, đại khái tầm hơn một nghìn mét.
Chương 614: Mối hận nhiều năm
Bên trong có rất nhiều chai lọ, còn có một cái giá, trên giá đó có rất nhiều hoa quả.
Đi lên bên trên còn có một động vừa cao vừa dài, cửa động tầm kích cỡ của quả bóng nhưng theo kiểu kéo dài lên trên.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Diệc Phi dường như hiểu ra điều gì đó.
Lúc này, người đàn ông trung niên lên tiếng: “Ở đây cứ cách một thời gian sẽ có rất nhiều trái cây dại chòi vào, sau đó tôi làm chúng thành trái cây khô”.
“Ở bên cạnh cũng có một động như này, cách một thời gian cũng có những trái hồng rơi vào trong này”.
“À phải rồi, ở kế bên còn có rất nhiều lọ trống”.
Người đàn ông trung niên nói nhiều như vậy, đôi mắt màu đỏ nhìn Bạch Diệc Phi, dường như đang thôi miên anh.
Còn Bạch Diệc Phi cũng ngây người một hồi lâu. Đúng như anh đoán, người đàn ông này ở đây nhiều năm, ông ta nói đến cách một thời gian, có khả năng là một năm chăng. Bởi vì quả ở đây đều một năm ra một lần.
Còn người đàn ông này dựa hoàn toàn vào những trái cây này nên mới sống sót được.
Lúc này, người đàn ông trung niên bước lại, sau đó nắm chặt cánh tay Bạch Diệc Phi, nói: “Đi theo tôi! Tôi đưa cậu đi xem qua một vòng”.
Tình huống này như kiểu lần đầu tiên bạn đến chơi nhà, chủ nhà dẫn bạn đi tham quan một vòng vậy.
Thời gian còn lại Bạch Diệc Phi dạo quanh ‘nhà’ của người đàn ông này, sau đó bị chấn động bởi cảnh vật nơi đây.
Ở đây tổng cộng có năm phòng, phòng bếp, nhà vệ sinh và phòng ngủ đều riêng.
Thiết bị trong phòng bếp đều hỏng hết rồi, còn người đàn ông kia rất thông minh, ông ta biến những vật dụng cũ hỏng thành đồ tái chế.
Đáng nói nhất trong nhà vệ sinh chính là bể phốt. Dường như bể phốt này rất sâu, nhưng không biết là chảy đi đâu.
Ở đây có rất nhiều thực phẩm quá hạn sử dụng. Bạch Diệc Phi cầm lên nhìn thì phát hiện ra, đây là chiếc bánh mì mười sáu năm trước.
Hai phòng còn lại, một phòng thì không biết là cái gì nhưng trong đó còn có một con kênh nhỏ thông xuống dưới núi.
Còn một phòng chính là chỗ ban nãy Bạch Diệc Phi nhìn thấy người đàn ông kia dùng để dự trữ đồ ăn.
Anh thật sự bị chấn động. Chiếc bánh mì của mười sáu năm trước, điều này chứng tỏ người đàn ông này đã sống ở đây ít nhất hơn chục năm rồi. Và ông ta chỉ sống bằng những trái cây này. Nghị lực và tinh thần quá lớn.
Nếu là người bình thường, chỉ e đã phát điên từ lâu rồi.
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ một lát, chỉ có thể hỏi: “Ông à, ông có thể nói cho tôi biết ông là ai không? Tại sao ông lại bị nhốt ở nơi này?”
Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy thì chau mày, ông ta nghĩ đến gì đó nhưng không ngừng lắc đầu, dường như không thể nhớ ra nổi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền đoán: “Lẽ nào mất trí nhớ rồi sao?”
Lời vừa dứt thì người đàn ông đó lắc đầu nói: “Không đâu! Tôi vẫn còn nhớ Lương Minh Nguyệt. Kể cả làm ma thì tôi vẫn nhớ kỹ gã ta, đợi khi tôi ra khỏi đây, tôi phải…”.
“À không đúng, nếu cậu đến được đây thì chứng tỏ gã ta đã chết rồi”.
“Lương Minh Nguyệt sẽ không cho bất cứ ai biết nơi này đâu”.
“Vì vậy gã ta đã ra tay giết hết đám thợ đó”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc hỏi: “Thợ ư?”
Người đàn ông này bị giam cầm ở nơi đây hơn chục năm, ông ta không nhớ mình là ai nhưng lại nhớ Lương Minh Nguyệt. Trên đời này, ngoài yêu thì đó là hận.
Chỉ có hận đến tận xương tủy thì mới nhớ kỹ như thế. Kể cả là quên mất bản thân mình nhưng lại không quên kẻ đó.
Mặc dù lời nói của ông ta rất lung tung nhưng lại rất logic.
Bạch Diệc Phi có thể hoàn toàn đoán được cảnh tượng lúc đó. Khi đám thợ đào xong động này thì Lương Minh Nguyệt vì muốn giữ bí mật về núi vàng nên không tiếc gì giết hết đám thợ.
Nhưng tại sao Lương Minh Nguyệt lại không giết người đàn ông này.
Ông ta nghĩ ra gì đó rồi đột nhiên bật cười, lát sau lại khóc nhưng khóc không thành tiếng. Sau đó ông ta lại ngồi trên đất, dường như mất đi toàn bộ sức lực.
“Bao nhiêu năm nay ngày nào tôi cũng nghĩ, sau khi ra khỏi đây tôi nhất định phải giết gã ta”.
“Nhưng xích sắt này tôi có dùng cách nào, dùng công cụ gì thì đều không mở ra được”.
“Tôi chưa bao giờ từ bỏ hi vọng vì tôi nghĩ mình có thể ra ngoài được”.
Sau khi nghe xong, trong lòng Bạch Diệc Phi lại càng nhiều nghi hoặc hơn.
“Chắc thân thủ của ông phải lợi hại hơn cả Lương Minh Nguyệt chứ? Tại sao ông ta không giết ông mà chỉ khóa ông ở nơi này?”
Người đàn ông kia không để ý đến lời nói của anh mà ánh mắt toát lên vẻ tuyệt vọng. Dường như ông ta đã mất đi động lực để sống tiếp, mất đi cả linh hồn.
Thấy vậy, Bạch Diệc Phi hiểu được. Người đàn ông này sống dựa vào một niềm tin, khi niềm tin này đột nhiên mất đi thì mục tiêu cũng không còn nữa, từ đó ông ta tất nhiên sẽ mất đi linh hồn của chính mình.
Ông ta cảm thấy mơ hồ, cứ coi như ra được ngoài thì mình có thể làm gì đây? Không có bất cứ khát vọng và mong muốn nào thì kể cả ra được ngoài cũng có khác gì với việc bị giam ở đây đâu.
Bạch Diệc Phi ngồi xổm, nói nghiêm túc: “Ông à, tôi cứu ông ra ngoài nhé”.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn anh.
Bạch Diệc Phi không sợ đây là người xấu. Dù sao thì bị giam cầm hơn chục năm ở nơi này, kể cả có xấu đến đâu thì cũng bị mai một dần rồi.
Hơn nữa, người đàn ông này suốt bao nhiêu năm làm bạn với vàng ở nơi này, nhưng có tiền mà không dùng đến thì có tác dụng gì? Vì vậy Bạch Diệc Phi nghĩ, người đàn ông này có ác cảm với tiền, người như này có thể là người xấu được không?
Người đàn ông nhìn Bạch Diệc Phi, trầm ngâm một lát mới gật đầu nói: “Được”.
“Nếu cậu có thể cứu được tôi ra ngoài thì cái mạng còn lại này của tôi sẽ là của cậu”.
Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc, vội khoát tay nói: “Ôi không cần đâu! Mạng này là của ông, tôi cứu ông ra ngoài, ông coi tôi là bạn là được rồi”.
Người đàn ông nghe vậy có chút không tin nhưng hiện giờ, vấn đề quan trọng nhất là làm sao mở được xích sắt cứng này.
Ông ta nói tiếp: “Chất liệu của xích sắt này rất cứng, có thể dùng nhiệt độ cao đun đỏ lên, sau đó ngâm vào nước lạnh là có thể được”.
Nhưng xích sắt này buộc chặt trên chân và tay của ông ta. Kể cả dây sắt không đủ dài nhưng kim loại dẫn nhiệt rất nhanh, chỉ sợ vẫn chưa nung đỏ xích sắt thì người đàn ông này đã bị bỏng chết rồi.
Bạch Diệc Phi lắc đầu không đồng ý, anh cần công cụ chuyên nghiệp hơn để đề phòng bất trắc.
Vì thế anh nói rất nghiêm túc: “Ông cố gắng chờ đợi, lần sau tôi sẽ mang dụng cụ đến”.
Người đàn ông gật đầu.
Bạch Diệc Phi không rời đi luôn mà hỏi: “Ông nhớ lại chưa?”
Người đàn ông chau mày, nói: “Tôi chỉ nhớ mình họ Sa”.
Giọng ông ta nói khàn khàn, bị nhốt ở đây bao nhiêu năm mà không mất đi giọng nói là đã tốt lắm rồi.
Nhưng anh nghĩ, dựa vào năng lực của ông ta, mười mấy năm trước chắc cũng là nhân vật máu mặt, có lẽ đi ra khỏi đây có thể nghe ngóng hỏi thăm chút.
Sau khi xác định ông ta là người tốt hoặc cũng không phải người xấu lắm, thả ông ta ra cũng được. Chỉ có điều, bí mật nơi này rất khó giữ. Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không còn cách nào khác, nếu ông ta bị nhốt ở đây thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng nếu như giết ông ta thì Bạch Diệc Phi không nỡ. Vì vậy, làm thế nào để giữ được bí mật này mới là vấn đề.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi không nghĩ ra, đành phải tạm thời gác lại bởi anh phải rời đi rồi.
Người đàn ông thấy Bạch Diệc Phi định rời đi thì đột nhiên gọi giật anh lại: “Ở đây có bao nhiêu vàng như vậy, cậu không mang đi một ít sao?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Không cần vội”, sau đó anh rời đi luôn.
Anh trèo về động kia rồi gọi Trần Hạo và Kỳ Kỳ đến, mọi người cùng bò ra ngoài.
Đường này họ đã đi hai lần rồi, cũng coi như quen đường, hơn nữa trên người cũng không bị thương nên kể cả vác hàng trăm kg vàng trên vai thì cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau khi bò ra ngoài, Bạch Diệc Phi nói: “Đi thôi, không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng phải đi lại vài lần”.
Trên đường đi, Trần Hạo đi theo sát Bạch Diệc Phi, nói: “Anh ơi! Ban nãy cô ta muốn em phản bội anh”.
Kỳ Kỳ thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, sát khí trong mắt toé ra nhìn chằm chằm vào Trần Hạo.
Nhưng tiếc rằng Kỳ Kỳ không toát ra uy lực đến thế. Hơn nữa, cô ta vẫn còn sợ. Cô ta sợ Bạch Diệc Phi thật sự sẽ ném mình cho đám đàn ông thối tha kia.
Nhưng hành động lần này của Bạch Diệc Phi khiến cô ta kinh ngạc.
Chương 615: Đi tìm nguồn vàng
Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ một cái, phát hiện ra ánh mắt vốn cao ngạo giờ đây lại trở nên sợ hãi và thận trọng hơn. Trong lòng anh nghĩ, có lẽ cô ta là em gái của Từ Lãng chăng. Sau đó lại nhìn cô ta chật vật, trán thì toát hết mồ hôi nên anh bước lại tháo ba lô xuống.
Kỳ Kỳ giật mình bởi hành động này nên vội hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Bạch Diệc Phi không làm gì tiếp mà đeo ba lô của Kỳ Kỳ lên vai mình, thản nhiên nói: “Đi nào”.
Trần Hạo vô cùng ngạc nhiên, nói với vẻ khó hiểu: “Sao anh không nói cô ta mà còn giúp vậy?”
Kỳ Kỳ ngây người ra, đợi lúc Trần Hạo cắt dây thừng ra cô mới phản ứng lại rồi đi về phía biển.
Hơn hai mươi phút sau họ đến bờ biển nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở đó thì họ đều ngây người tại chỗ.
“Thuyền đâu rồi?”, Trần Hạo kinh ngạc hỏi.
Thuyền mà đáng lẽ phải đợi họ ở đây thì lúc này không thấy đâu.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì lập tức phản ứng lại, nói: “Đi thôi, mau quay về”, nói xong anh xoay người chạy về.
Trần Hạo và Kỳ Kỳ thấy thế thì cũng không để ý nhiều mà đi theo Bạch Diệc Phi.
Đi chưa được bao lâu thì nhìn thấy bóng người, vì vậy họ liền tránh vào bụi cỏ.
Suốt cả quá trình họ tổng cộng phải tránh ba lượt người.
Thần sắc của Bạch Diệc Phi ngưng trọng, xâu chuỗi những chuyện xảy ra trước đó thì càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Đạo Trưởng quả nhiên lợi hại!
Họ cứ tưởng rằng Đạo Trưởng sẽ bố trí đề phòng ở cửa khẩu, trên thực tế đúng là ôm cây đợi thỏ. Phải nói là, ông ta cao tay hơn hẳn.
Bạch Diệc Phi cười chế giễu một cái, một hồi lâu anh mới tiết lộ ra cách đơn giản và trực tiếp nhất.
Quay về được khu rừng trước đó, ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ một chút, nói: “Các người về trước đi, tôi liên hệ với Trương Hoa Bân một chút”.
Bạch Diệc Phi rất lo lắng cho anh ta. Đối phương đang ‘ôm cây đợi thỏ’, còn thuyền của họ rất lớn, chắc chắn đối phương đã nhìn thấy rồi, nếu không thì đã không chuyển thuyền đi.
Lần này, Bạch Diệc Phi có mang theo điện thoại, hơn nữa còn mang cả sạc dự phòng nữa. Chỉ vì ban nãy ở trong động không có tín hiệu, muốn liên lạc cũng không được.
Nhưng Bạch Diệc Phi vừa lấy điện thoại ra, vẫn chưa bật lên thì đã có người nói: “Hóa ra là ở đây”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn lại. Phía sau họ xuất hiện một nhóm người, kẻ dẫn đầu là người đàn ông trông khá tuấn tú.
Bạch Diệc Phi biết người này, đó là A Vũ.
Nhóm người này rất nhanh đã bao vây đám Bạch Diệc Phi.
Anh quét nhìn đám người đó một lượt, cũng tầm hơn hai mươi người. Hơn nữa ba người trong đó còn có súng.
Trận này khiến Bạch Diệc Phi thật sự đau đầu. Chưa nói đến đám người có súng kia mà chỉ mỗi A Vũ thôi thì họ cũng không đánh nổi.
Đám Bạch Diệc Phi chỉ có thể án binh bất động.
A Vũ không thèm nhìn Bạch Diệc Phi mà đến trước mặt Kỳ Kỳ, quét nhìn một cái, cười nói: “Sư muội! Lâu lắm không gặp”.
Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn gã, sắc mặt vô cùng khó coi.
A Vũ là người của Đạo Trưởng, nếu như Kỳ Kỳ rơi vào tay của A Vũ thì tại cái nơi kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay như này, cô ta chỉ có đường chết mà thôi.
Nếu như so sánh thì cô ta thà rơi vào tay của Bạch Diệc Phi còn hơn.
A Vũ thấy Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn mình thì gã giơ tay lên tát một cái.
“Bốp”, A Vũ cười lạnh một tiếng hỏi: “Dám trừng mắt nhìn tôi à?”
Kỳ Kỳ nghiêng đầu sang một bên, khóe miệng chảy chút máu nhưng ánh mắt của cô ta không nhượng bộ mà tràn đầy vẻ oán trách, còn căm hận hơn hẳn khi nhìn Bạch Diệc Phi.
A Vũ thấy thế thì phì cười, nói: “Mẹ kiếp! To gan gớm nhỉ, còn dám trừng mắt nhìn nữa? Mẹ kiếp! Tưởng có sư phụ chống lưng cho nên cô không sợ trời không sợ đất đúng không? Tôi đập chết cô ở đây thì sư phụ cũng không biết được”, nói xong A Vũ giơ tay lên định đánh Kỳ Kỳ nhưng bị Bạch Diệc Phi ngăn lại.
“Dừng tay! Nếu anh đánh cô ta thì có chết tôi cũng sẽ không nói cho các người thứ mà các người muốn biết”.
“Ố…”, cuối cùng A Vũ cũng nhìn về phía Bạch Diệc Phi: “Chết đến nơi rồi mà vẫn còn định ra vẻ anh hùng à?”
“Nhưng mà tao vẫn phải cảm ơn mày. Nếu như không phải là mày thì chỉ e tao cũng không đánh lại được sư muội của mình. Bây giờ đúng là đỡ được bao việc”.
Lúc này Kỳ Kỳ nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt khác lạ, cô ta không hiểu vì sao anh lại ngăn cản A Vũ.
Bạch Diệc Phi sẽ không để ý đến sự sống chết của cô ta mới phải.
Thấy vậy, Trần Hạo cũng thấy khó hiểu.
A Vũ lại bật cười, sự khinh bỉ toát ra từ trong đôi mắt. Gã nắm tóc Bạch Diệc Phi, nói: “Vậy thì được! Vậy thì mày hãy nói cho tao nghe những gì mà chúng tao muốn biết, sau đó tao sẽ thả chúng mày ra. Thấy sao?”
“Đừng tin lời hắn”, Kỳ Kỳ đột nhiên nói.
Bạch Diệc Phi không để ý đến Kỳ Kỳ mà đáp: “Được”.
Kỳ Kỳ nghe thấy vậy lập tức hoang mang, nói: “Anh đừng nghe hắn nói, hắn sẽ không tha cho chúng ta đâu. Anh đừng nói ra”.
“Bốp”, A Vũ đẩy Kỳ Kỳ ra rồi lại một cái bạt tai tiếp: “Im miệng vào cho tao! Nếu không thì tao sẽ giết mày ngay lập tức đấy”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền hét lớn: “Dừng tay!”
Tay A Vũ dừng lại, sau đó nhìn Bạch Diệc Phi, hỏi: “Sao tao phải nghe lời mày?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Vì tôi biết thứ mà các anh muốn ở đâu, không có tôi dẫn đường thì các người không vào được đâu”, nói xong anh ném ba lô của mình lên trên đất.
“Keng, keng…”, lúc này những thỏi vàng rơi đầy trên đất.
A Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức trợn trừng mắt lên. Những người khác thấy vậy thì cũng đờ đẫn người.
Đừng nói là vàng trong cả ba lô mà chỉ cần là một thỏi thôi cũng đủ khiến mọi người sáng hết mắt lên rồi. Huống hồ, ở đây có hẳn ba lô vàng.
A Vũ hít mấy hơi và rồi ánh mắt nhìn những thỏi vàng như sáng rực lên.
Gã lập tức nắm chặt tay Bạch Diệc Phi, gấp gáp nói: “Đưa tôi đi, bây giờ hãy đưa tôi đi. Tôi bảo đảm nhất định sẽ thả các người ra”.
Kỳ Kỳ thấy vậy thì định nói gì đó nhưng cô ta nhìn thấy tay Bạch Diệc Phi để sau lưng ra hiệu với cô ta nên cô ta không nói gì thêm.
Bạch Diệc Phi không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ không tin lời A Vũ nói rồi.
Hơn nữa, A Vũ là người mạnh nhất ở đây, đoán chừng sau khi nhìn thấy chỗ vàng đó thì chắc gã sẽ giải quyết hết thôi.
A Vũ là người của Đạo Trưởng mà Đạo Trưởng làm việc không bao giờ để lại dấu vết gì thì chắc chắn A Vũ cũng vậy.
Nhưng Bạch Diệc Phi có một câu hỏi, đứng trước đống vàng như vậy thì liệu A Vũ còn trung thành với Đạo Trưởng không? Câu hỏi này tạm thời chưa có câu trả lời.
Và hiện giờ Bạch Diệc Phi cũng không còn cách nào khác, chỉ có như này mới có thể kéo dài thời gian được. Hơn nữa, đợi sau khi vào động thì có lẽ họ còn có con đường sống.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Bỏ ra”.
Ánh mắt A Vũ tối sầm lại dường như muốn bộc phát ra nhưng rất nhanh liền kìm chế lại, còn kèm theo nụ cười, nói: “Được, chỉ cần anh dẫn tôi đi thì tôi sẽ nghe lời anh”.
Bạch Diệc Phi thấy thế liền nói: “Thang dây”.
Trần Hạo nghe thấy liền lấy thang ra, tìm một cây lớn rồi ném lên.
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Đi thôi”, nói xong dường như nghĩ tới gì đó nên anh nói vô cùng nghiêm túc: “Sau khi vào trong thì phải bám sát tôi, nếu không cẩn thận mà động chạm vào thiết bị gì, lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở”.
A Vũ ngưng lại một lúc, hỏi: “Bên trong còn có thiết bị nữa cơ à?”
Bạch Diệc Phi cũng chỉ nói vậy thôi chứ thật ra không có thiết bị nào cả. Nhưng nếu không nói thì chắc chắn lúc vào động A Vũ sẽ giết chết bọn họ.
A Vũ đi theo sau lưng Bạch Diệc Phi đề phòng anh giở trò gì. Gã trèo lên cây rồi lại trèo xuống, một lúc sau gã cũng phải than thở: “Không ngờ lại thần kỳ như vậy”.
Thứ này mà ở mười mấy năm trước thì đúng là thần kỳ thật. Chỉ có điều, trong lúc họ đi đến chỗ ngoặt thì Bạch Diệc Phi đột nhiên dừng lại.
Chương 616: Giao dịch với A Vũ
Sắc mặt A Vũ đột nhiên sa sầm: "Sao không đi nữa?"
“Tôi muốn nói chuyện với anh một chút”, Bạch Diệc Phi giữ thái độ bình tĩnh nói.
A Vũ thấy vậy, dùng ánh mắt bất mãn nhìn Bạch Diệc Phi, mặc dù gã bây giờ đã sắp mất hết kiên nhẫn, muốn mau chóng tìm thấy đống vàng kia, nhưng gã vẫn cần Bạch Diệc Phi dẫn đường, cho nên không thể không nghe Bạch Diệc Phi.
"Anh muốn nói gì?"
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì quay ra nói với Trần Hạo đứng phía sau A Vũ: "Chuột nhắt, đưa bọn họ đi hang vàng trước”.
Sắc mặt A Vũ lập tức thay đổi: “Anh muốn làm cái gì?”
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với anh mà thôi, hơn nữa anh cũng biết tôi đánh không lại anh, có muốn làm cái gì cũng không có sức!”, Bạch Diệc Phi mỉm cười trả lời.
A Vũ nghe vậy, suy nghĩ một lát mới quay ra nói với nhóm người phía sau: “Đi theo bọn họ, trông nom cho kỹ vào”.
Trần Hạo có chút lo lắng cho Bạch Diệc Phi: “Anh...”.
Bạch Diệc Phi cười nhẹ gật đầu với Trần Hạo: “Đi đi, ở bên đó đợi anh là được”.
Trần Hạo không còn cách nào khác, chỉ đành phải đưa Kỳ Kỳ cùng với hai mươi mấy người của A Vũ đi về phía hang vàng.
Đợi đám người kia đi xa rồi, A Vũ tỏ thái độ mất kiên nhẫn hỏi: “Muốn nói cái gì, nói mau lên”.
Bạch Diệc Phi chỉ xoay người ngồi xuống chỗ đầu ngã ba, còn ung dung lấy một bao thuốc từ trong túi của mình ra, rút một điếu thuốc đưa nó cho A Vũ.
A Vũ cau mày: "Tôi không hút thuốc".
A Vũ rất sốt ruột, gã vội vàng muốn đi đến chỗ hang vàng, cho nên ánh mắt vẫn luôn hướng về phía mà đám người kia rời đi.
Bạch Diệc Phi tự lấy cho mình một điếu, châm lửa rồi hít một hơi thuốc xong mới nói: “Không vòng vo với anh nữa, nói thật là, đợi đến lúc vào được hang vàng kia, anh cũng sẽ không tha cho chúng tôi, thậm chí là đám người dưới của anh, anh cũng sẽ không tha, tôi nói có đúng không?”
"Tôi nói lời sẽ giữ…”, A Vũ lắc đầu định phủ nhận.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng cười chế nhạo: “Anh không cần vội vàng phủ nhận, tôi cũng không phải tên ngốc”.
A Vũ im lặng nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, tiếp đó mới mở miệng nói: “Vậy anh nói xem, phải làm thế nào anh mới tin tưởng tôi?”
“Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với anh”, Bạch Diệc Phi nói.
A Vũ nhìn Bạch Diệc Phi: “Nói”.
Bạch Diệc Phi cười nói: “Tôi có thể nói thật với anh, hang động bên trên kia quả thực có vàng, không, phải nói là núi vàng, tương đương với trữ lượng vàng của một quốc gia nhỏ”.
A Vũ nghe đến câu cuối thì lập tức kích động hẳn lên, trữ lượng vàng của một quốc gia nhỏ, vậy là bao nhiêu?
Tiếp đó, Bạch Diệc Phi lại nói: “Nhưng mà, chỗ đó cũng chỉ là một chút mà thôi”.
A Vũ sửng sốt: “Một chút?”
Bạch Diệc Phi gật đầu.
A Vũ nuốt một ngụm nước bọt, tim gã thì bắt đầu đập loạn xạ cả lên, đó mới chỉ là một chút mà thôi, vậy tức là còn có nhiều vàng hơn thế nữa?
“Anh là muốn nói cho tôi, anh biết chỗ còn có nhiều vàng hơn thế nữa?”, A Vũ hỏi.
Bạch Diệc Phi lại gật đầu.
A Vũ thấy Bạch Diệc Phi gật đầu, lại như nghĩ đến cái gì bèn nhìn về hướng con đường đi xuống kia.
Bạch Diệc Phi thấy vậy nói: "Anh đoán không sai, chính là ở bên dưới này, chẳng qua là những cái bẫy ở bên dưới này càng khủng khiếp hơn mà thôi”.
A Vũ lập tức nói: “Dẫn đường, chỉ cần anh đưa tôi đến chỗ đựng số vàng kia, tôi tuyệt đối sẽ không giết anh!”
Bạch Diệc Phi từ tốn nói: “Anh không giết tôi, đây là điều kiện cơ bản nhất mà tôi đưa ra, nhưng nó cũng không bao gồm tất cả các điều kiện của tôi, bởi vì nếu như anh có thể lấy được chỗ vàng đó, anh sẽ trở thành người giàu nhất thế giới”.
"Ngay cả Đạo Trưởng cũng không thể làm gì được anh, anh thậm chí còn có thể tự xây dựng một quốc gia cho riêng mình”.
Tự xây dựng một quốc gia cho riêng mình!
Trở thành người thống trị của một quốc gia!
Đây là một sự cám dỗ cực kỳ hấp dẫn!
Đôi mắt của A Vũ đã bắt đầu sáng rực lên, trong đó ngập tràn sự khát vọng đối với quyền lực và tiền bạc.
Bạch Diệc Phi có thể nhìn rõ dục vọng và dã tâm trong mắt gã.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới nghiêm túc nói: “Cho nên, một điều kiện khác của tôi là, tôi muốn một phần ba số vàng này, hai phần ba còn lại là của anh, số vàng này vẫn đủ để khiến anh trở thành người giàu có nhất thế giới, đến lúc đó, anh có thể không cần bán mạng cho Đạo Trưởng nữa”.
“Đạo Trưởng chắc chắn cũng sẽ tìm cách loại bỏ anh, nhưng chỉ dựa vào lời nói của mình thì anh hẳn sẽ không dễ dàng đối phó được với Đạo Trưởng”.
“Cho nên, số một phần ba đưa cho tôi, tôi sẽ trở thành một đồng minh đáng tin cậy nhất của anh, tôi nghĩ, so với Đạo Trưởng thì anh hẳn sẽ càng yên tâm về tôi hơn”.
Nghe Bạch Diệc Phi nói xong, A Vũ cụp mắt xuống, nhưng sự cuồng nhiệt trong đáy mắt vẫn không hề giảm đi, chỉ thấy gã hỏi: “Cho nên anh muốn tôi phản bội đại sư huynh?”
Bạch Diệc Phi đột nhiên bật cười: “Câu này anh nói sai rồi, đây không phải là tôi bảo anh phản bội, mà là anh buộc phải phản bội, con người của Đạo Trưởng ra sao anh hẳn là rõ nhất, chẳng lẽ anh cho rằng khi gã ta lấy được số vàng này xong, sẽ giữ lại mạng cho anh sao?”
Lời này vừa dứt, A Vũ đột nhiên bừng tỉnh.
Quả thật là như vậy, A Vũ thực sự rất hiểu con người của Đạo Trưởng, cho nên gã biết, Đạo Trưởng sau khi lấy được số vàng này chắc chắn sẽ không giữ lại mạng sống cho bất cứ người nào biết đến chuyện này.
Cách Đạo Trưởng làm việc vẫn luôn tỉ mỉ và chuẩn xác, gã ta sẽ không để lại bất cứ điểm yếu nào để bị người ta nắm thóp.
Nhìn gã ta trông có vẻ như không màng điều gì, nhưng thực tế vì dục vọng của mình,gã ta có thể hy sinh tất cả mọi thứ, là một kẻ mười phần lạnh lùng vô tình.
A Vũ nhìn Bạch Diệc Phi, hỏi: “Vậy tại sao lại muốn lấy một phần ba số vàng?”
Bạch Diệc Phi thấy vậy thở dài một cái: “Tôi thực cũng muốn lấy hết, anh có cho tôi cơ hội này không?”
A Vũ: “Không”.
Bạch Diệc Phi mở hai tay ra: “Thế không phải được rồi à? Cho nên tôi chỉ muốn lấy một phần ba, dù sao thì làm gì có ai không thích tiền, mà mục đích lấy một phần ba này của tôi chẳng qua là để giữ mạng cho mình, sau đó sống yên ổn cho đến hết cuộc đời”.
"Bởi vì tôi có một phần ba số vàng này, thì mới có thực lực để trở thành đồng minh đáng tin cậy nhất của anh. Anh hẳn là biết cách cân nhắc sự nặng nhẹ, tôi chính là lựa chọn phù hợp nhất”.
“Hơn nữa chỉ có anh và tôi biết được bí mật này, chúng ta đương nhiên phải cùng nhau giữ kín”.
“Tôi tin là anh cũng sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra, bởi vì chỉ cần một trong hai người chúng ta không giữ bí mật, thì cả hai chúng ta đều sẽ phải chịu ảnh hưởng, không cần thiết”.
“Anh cũng không cần phải thề thốt đảm bảo, loại thề thốt này vốn dĩ không đáng tin”.
“Cho nên, tôi muốn một phần ba số vàng”.
A Vũ nghe vậy thì nhíu mày.
Những gì Bạch Diệc Phi nói quả thực không sai.
Nếu muốn chiếm hết số vàng này, mình cần phải có một đồng minh đáng tin cậy, nhưng mà gã có thể tìm người khác.
Tuy nhiên, gã hẳn là rất khó để tin tưởng người khác không bán đứng gã, dù gì thì số lượng vàng lớn như vậy, chẳng có ai là sẽ chịu ngồi yên cả.
Cho nên, giống như những gì Bạch Diệc Phi vừa nói, anh ta mới là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Nhưng, gã cũng không hề tin tưởng Bạch Diệc Phi.
A Vũ nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Được, tôi đồng ý với anh”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy mỉm cười: “Vậy được, đi theo tôi, tôi dẫn đường”.
Nói xong, bèn leo xuống con đường đi phía dưới.
A Vũ đi theo phía sau Bạch Diệc Phi, âm thầm cười lạnh: tên Bạch Diệc Phi này, quá là ngu xuẩn!
Nhưng, khi đến cửa hang động thì Bạch Diệc Phi bỗng dừng lại.
Sắc mặt A Vũ khó coi: “Anh lại muốn làm cái gì?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy khẽ thở dài, quay đầu qua nói: “Bởi vì tôi cảm thấy anh vẫn sẽ giết hết chúng tôi”.
Khuôn mặt A Vũ cứng ngắc lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, thái độ thể hiện ra sự bất đắc dĩ: “Vậy tôi phải làm thế nào? Phải thế nào mới tin tôi đây? Hay là tôi moi tim ra cho anh xem nhé?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Như vậy cũng được”.
A Vũ đột nhiên nổi khùng lên: “Đừng có lằng nhằng nữa, không phải là anh đã lên kế hoạch hết rồi sao? Giống như anh nói, trừ anh ra, tôi không tìm được đồng minh nào phù hợp hơn cả”.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút mới nói: “Quả thực là như vậy”.
A Vũ thấy vậy thở phào nhẹ nhõm: “Cho nên mới nói, còn lo lắng gì nữa?”
Bạch Diệc Phi liếc nhìn A Vũ một cái, bất đắc dĩ thở dài, xoay người vừa đi vào bên trong hang động vừa nói: “Vậy được rồi, vậy thì tôi đánh cược một lần, mặc dù tôi là bị anh bắt ép tới đây, hy vọng anh có thể giữ được lời hứa, đương nhiên, nếu như bị anh giết, vậy chỉ trách bản thân tôi không cẩn thận mắc lừa anh thôi”.
A Vũ nghe Bạch Diệc Phi nói thì cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng nghĩ lại dường như cũng không có vấn đề gì.
Mà đã sắp được nhìn thấy chỗ vàng kia rồi, A Vũ không muốn nghĩ nhiều nữa, ngược lại gã còn đang rất kích động, tưởng tượng bản thân mình có một vương quốc riêng, đến lúc đó không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Chương 617: Hạ gục A Vũ
Đến khi bọn họ đặt chân vào trong sảnh rộng, A Vũ lập tức bị cảnh tượng trong này làm rung động cả tâm hồn.
A Vũ sốt sắng bước chân trên nền đất lát gạch vàng, sau đó hỏi Bạch Diệc Phi: “Bên trong những thùng kia đều là vàng phải không?”
“Đúng”.
A Vũ vui vẻ đến ngây ngất, nhìn thấy nhiều thỏi vàng như vậy, hai con mắt của gã sáng rực cả lên.
Gã không kiềm được bước đến phía trước một thùng đựng vàng, nhấc chân đạp mạnh.
"Rầm!"
Nắp thùng liền bật mở ra, những thỏi vàng bên trong đầy ắp rơi cả ra ngoài.
A Vũ cúi người xuống nhặt một thỏi vàng lên, biểu cảm trên mặt kích động đến mức vặn vẹo.
Bạch Diệc Phi đứng ở phía sau gã: "Anh xem đi, tôi không lừa anh chứ”.
A Vũ nghe vậy thì cả người run lên.
Mới vừa rồi nhìn thấy đống vàng này kích động quá, đến mức khiến gã quên cả Bạch Diệc Phi, lúc này, A Vũ đã hoàn hồn lại, lưng quay về phía Bạch Diệc Phi che đi gương mặt đang cười dữ tợn, tiếp đó nói: “Rất tốt”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì thở phào một hơi.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, A Vũ đột nhiên xoay người, nhấc chân bèn đạp mạnh vào người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi hầu như không thể tránh được.
"Rầm!"
Bạch Diệc Phi bị đạp văng ra đến mười mét.
Cũng may là Bạch Diệc Phi vốn bị ăn đạp quen rồi, nếu không thì một cú này chỉ sợ đã đạp chết anh luôn rồi.
Bạch Diệc Phi chật vật chống người dậy, ngập trong ánh mắt là sự hoảng sợ, kinh hãi nói: “Anh nuốt lời!”
“Ha ha...”, A Vũ cười lớn, trên mặt toàn là vẻ đắc ý: “Đúng thì làm sao? Chỉ có thể trách mày quá ngu ngốc thôi!”
Nụ cười trên mặt A Vũ chợt tắt, khinh bỉ nói: “Một người ngu như mày, tao thật không hiểu nổi, vì sao sư thúc lại chọn mày?”
"Đừng nói tới việc dùng đầu óc, chỉ cần dùng ngón chân để nghĩ, thì mày cũng phải biết là tao sẽ không thể tha cho mày được!”
"Lại còn đồng minh cái gì? Nực cười!”
"Sao mà mày lại ngu thế?”
"Ha ha...".
A Vũ vừa nói vừa đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên mặt anh: “Đần độn như mày, có tư cách gì để sống trên đời này?”
Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng: “Là do tôi đã đánh giá thấp tham vọng của anh rồi”.
A Vũ bật cười: “Chẳng lẽ mày cho rằng tao thực sự sẽ giống như mày, sống có tình có nghĩa hay sao?”
Chỉ cần gã giết chết Bạch Diệc Phi, rồi sau đó giết nốt đám người bên chỗ hang vàng còn lại, như vậy thì tất cả số vàng này đều sẽ là của gã. Gã cũng sẽ là người giàu có nhất trên thế giới này, việc như vậy, tại sao gã lại phải chia sẻ với người khác?
Những gì Bạch Diệc Phi nói không sai, nhưng mà gã làm sao có thể tin tưởng Bạch Diệc Phi không phải là đang mưu toan chiếm đoạt vàng của gã?
A Vũ lạnh lùng cười chế giễu: “Trước đây Đạo Trưởng đã từng phân tích, điểm yếu của mày chính là giải quyết vấn đề bằng cảm tính, đó chính là điều ngu ngốc nhất. Tao với mày không giống nhau, muốn làm việc lớn thì tuyệt đối không được có nhược điểm như vậy”.
"Đạo Trưởng từng nói, phải quên hết tất cả mọi người trừ mình ra, chỉ có như vậy thì mới có thể làm được việc lớn”.
“Không cần đi quan tâm đến người khác, chỉ cần quan tâm chính bản thân mình là được rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe xong gật đầu: “Tôi biết rồi, anh là muốn nói, bây giờ tôi muốn anh đưa một người ra ngoài, là điều không thể đúng không?”
“Đương nhiên!”, A Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Bạch Diệc Phi: “Được đưa ra khỏi chỗ này, chỉ có vàng”.
"Còn đám ngu xuẩn như mày, thì ngoan ngoãn chết trong này đi, trước khi chết còn được bầu bạn với đống vàng này, cũng coi như là mày có phúc lắm rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy mỉm cười.
Biểu cảm đắc ý của A Vũ khựng lại sau khi nhìn thấy nụ cười này của Bạch Diệc Phi: “Mày cười cái gì? Biết mình sẽ chết chắc nên bị ngu rồi à?”
Nụ cười của Bạch Diệc Phi chợt tắt, vô cùng dửng dưng nói: “Tôi cười, anh không giết được tôi”.
Lời nói vừa dứt, A Vũ liền bật cười: “Nói cái quái gì đấy? Tao không giết được mày?”
“Hôm nay ông sẽ cho mày biết, rốt cuộc là tao có thể giết được mày hay không!”, nói dứt, A Vũ tung một cú đấm về phía Bạch Diệc Phi.
"Ầm!"
Nắm đấm của A Vũ vẫn đang ở lưng chừng thì đột nhiên bức tường bên cạnh mở ra, có một bóng đen vọt ra từ bên trong.
Tốc độ của cái bóng rất nhanh, A Vũ còn chưa kịp nhìn rõ thì đã cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên, hai mắt gã lập tức trợn trừng.
Sau đó, có một cú đấm nện thẳng vào bụng dưới của gã, cả người gã giống như một quả đạn pháo bị bắn văng ra xa.
Nhưng, vã vốn cho rằng cơ thể mình sẽ bị đấm văng ra xa thì chỉ một tích tắc sau, bóng đen kia đã túm chặt lấy chân gã kéo trở lại.
"Uỳnh!"
Người gã bị người ta quẳng mạnh xuống nền đất.
"Phụt!"
A Vũ phun ra một ngụm máu, gã còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị một bàn chân dẫm lên cổ họng.
Cho đến tận lúc này, gã mới nhìn rõ cái bóng đen này mẹ kiếp ăn mặc lôi thôi nhếch nhác, sắc mặt trắng bệch, trông giống như con ma.
Gã kinh hãi, khiếp sợ.
A Vũ rất hiểu thực lực của mình ra sao, nhưng mà thực lực này, với đối phương mà nói chỉ đơn giản như giết một con kiến, sự chênh lệch như vậy khỏi cần nghĩ cũng biết.
Xét ra, đối phương có lẽ còn giỏi hơn cả Đạo Trưởng nữa, có lẽ là cùng cấp với sư phụ của bọn họ.
Lúc này Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng bò dậy được, lau vệt máu trên khoé miệng, đi đến trước mặt A Vũ.
Bạch Diệc Phi bật cười chế nhạo, còn nhổ một miếng nước bọt: “Hừ!”
"Nói người khác ngu, con mẹ mày thông minh đến đâu?”
"Nói tao ngu?"
"Tao thấy, mày mới đúng là đồ ngu xuẩn”.
A Vũ bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Gã sợ cái người không ra người ma không ra ma đang đứng trước mặt, gã có thể cảm nhận được đối phương nếu muốn giết gã thì quá là dễ dàng.
Tại sao trên đời này lại có loại người đáng sợ như vậy?
Nếu như A Vũ gặp được người đàn ông đeo mặt nạ ở thành phố Thiên Bắc kia, có lẽ sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Đạo Trưởng không phải là vô địch, chỉ là chưa gặp được người mạnh hơn ông ta mà thôi.
A Vũ hầu như không thể phản kháng lại được, cho nên gã biết, gã sắp chết, thực sự sắp phải chết rồi, gã rất hoảng sợ.
Chẳng có ai là không sợ chết cả.
“Đừng giết tôi!”, A Vũ nhìn Bạch Diệc Phi, bởi vì gã cảm thấy người nọ sẽ nghe lời Bạch Diệc Phi, cho nên chỉ cần cầu cứu Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi mà mềm lòng thì sẽ không giết mình nữa.
Nhưng mà, gã đã nhầm rồi.
Bạch Diệc Phi ngồi xổm xuống, đưa cho gã một viên thuốc: “Uống nó đi, tao sẽ không giết mày”.
A Vũ nhìn chằm chằm viên thuốc trong tay Bạch Diệc Phi, gã do dự.
Bạch Diệc Phi bật cười nói: “Mày còn quyền lựa chọn hay sao?”
A Vũ thấy vậy thì hết cách, cho dù đây là thuốc độc thì gã cũng phải uống.
Cho nên A Vũ há miệng, Bạch Diệc Phi bèn ném viên thuốc vào miệng gã, viên thuốc này giống với viên mà Kỳ Kỳ uống, uống vào xong sẽ mất hết sức lực.
Bạch Diệc Phi không định giết gã ngay, bởi vì anh không biết nhóm người Trương Hoa Bân bây giờ thế nào rồi, nếu như Trương Hoa Bân rơi vào tay bọn chúng thì người này vẫn còn có chút giá trị lợi dụng.
Nhưng mà đến lúc đó thì phải giở chút thủ đoạn, ngộ nhỡ gã nói chuyện hôm nay ra thì hậu quả sau này sẽ rất khó lường.
Có lẽ khi về có thể hỏi Lưu Hiểu Anh xem cô ta có thể chế tạo ra được loại thuốc làm mất trí nhớ giống như trước kia của Lý Tuyết không.
Sau khi Bạch Diệc Phi đưa thuốc cho A Vũ uống liền đứng dậy nói với người đàn ông: “Cảm ơn tiền bối”.
Người đàn ông cười hềnh hệch.
Những gì Bạch Diệc Phi nói trước khi bước vào đây, thực ra là muốn nói cho người đàn ông này nghe, anh muốn để cho ông ta biết được vấn đề trong đó.
Bạch Diệc Phi không chắc chắn lắm ông ta có phải là đối thủ của A Vũ hay không, nhưng chắc chắn ông ta là một cao thủ, nếu như người đàn ông muốn anh cứu ông ta ra ngoài, vậy chắc chắn ông ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Mà sau khi bước vào, khi Bạch Diệc Phi thấy A Vũ lộ ra bộ mặt thật, những lời mà anh nói cũng là để dẫn dắt A Vũ, dẫn dắt A Vũ nói ra cho người đàn ông nghe.
Anh muốn để người đàn ông biết được, chỉ có anh mới đồng ý cứu ông ta ra ngoài, mà người giống như A Vũ này, dã tâm quá lớn lại chỉ biết mưu đồ lợi ích của riêng mình thì sẽ không bao giờ cứu ông ta ra.
Cho nên, người đàn ông sẽ ra tay vào đúng thời khắc quan trọng nhất.
Chương 618: Lòng tham của con người
Nhưng mà, võ nghệ của người đàn ông khiến cho Bạch Diệc Phi kinh hãi.
Thực lực của người đàn ông này sợ là Đạo Trưởng cũng không đánh lại được.
Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy rất may mắn, nếu sau này bên cạnh anh có một người dũng mãnh như thế này, vậy thì…
Trong vòng nửa giờ đồng hồ, A Vũ đã mất hết cả sức lực.
Bây giờ A Vũ đã chắc chắn rằng Bạch Diệc Phi sẽ không giết gã, đồng thời, gã cũng đã tỉnh táo lại.
Vừa rồi gã đã quá điên cuồng, nhưng tất cả những điều viển vông đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.
“Anh nói đúng, tôi mới thực sự là người ngu xuẩn”, A Vũ cười khổ nói.
Nếu không phải gã đã quá tham lam, gã sẽ không nghe lời Bạch Diệc Phi, thì sẽ không đi đến đây, lại càng không biến thành bộ dạng mặc cho người ta chém giết như bây giờ.
A Vũ đột nhiên nhớ lại lời Đạo Trưởng từng nói: không cần quá coi trọng Bạch Diệc Phi, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Khi đó, A Vũ luôn cảm thấy Đạo Trưởng đã quá cẩn thận rồi, dù sao thì đây cũng là phong cách từ trước tới giờ của Đạo Trưởng.
Bây giờ xem ra, là do gã đã quá khinh địch.
Bạch Diệc Phi đá A Vũ một cú nói: "Đứng dậy!"
A Vũ sợ chết, cho nên không dám đối đầu với Bạch Diệc Phi mà ngoan ngoãn đứng dậy.
Sau đó Bạch Diệc Phi dẫn theo A Vũ đến một cái hang vàng khác.
...
Sau khi đến hang vàng này, khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy nhóm người nọ đang bình tĩnh nhìn về phía A Vũ thì có chút ngạc nhiên.
Anh cho rằng đám người này sau khi nhìn thấy số vàng ở đây thì sẽ đánh mất lý trí, thậm chí sẽ tàn sát lẫn nhau.
Nhưng bọn họ không hề như vậy, bọn họ đang rất bình tĩnh nhìn vào A Vũ.
Bạch Diệc Phi dùng dao của mình dí vào eo của A Vũ, nếu như A Vũ dám manh động thì con dao này sẽ cắm thẳng vào người gã.
A Vũ bây giờ đã giống với Kỳ Kỳ, khắp người không còn sức lực nên gã không dám mảy may cử động lung tung.
Gã thậm chí còn biết bản thân mình nên nói cái gì: “Rất tốt, nếu đã tìm thấy thì có thể quay về được rồi, lần này mọi người làm rất tốt, sau khi trở về tôi sẽ báo cáo lại với Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, đến lúc đó mọi người đều sẽ được nhận một khoản thưởng lớn!”
Sau khi nghe những lời này, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó mới đi ra ngoài.
Lúc này, có một người cầm súng đi ngang qua bên người A Vũ, A Vũ đột nhiên gọi một tiếng: “Ngưu Nhị, đưa súng cho tôi”.
Ngưu Nhị hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa súng cho A Vũ.
Trần Hạo nhìn thấy Bạch Diệc Phi đã quay lại thì thở phào, bước qua hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không sao, anh với gã đã tìm được tiếng nói chung rồi”
Kỳ Kỳ nghe vậy thì đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Bạch Diệc Phi! Anh đang tự tìm đường chết cho mình!”
Bạch Diệc Phi chẳng thèm để ý đến Kỳ Kỳ, mà khoác vai A Vũ đi ra bên ngoài.
Bộ dáng bọn họ thân thiết như vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, những người khác không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi Kỳ Kỳ nhìn thấy thì đột nhiên ngẩn ra.
Giờ phút này cô ta mới hiểu ra vấn đề nên vội ngậm miệng lại.
Mọi người đều đang đi về phía bên ngoài, Bạch Diệc Phi còn vừa đi vừa nói: “Anh Vũ, sau khi ra ngoài nhớ giúp mấy anh em nói vài lời dễ nghe trước mặt Đạo Trưởng nhé, sau này chúng ta là người một nhà rồi”.
Khuôn mặt A Vũ nhìn có vẻ ung dung, nhưng trên thực tế thì đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, bởi vì khẩu súng mà gã mới lấy được kia là ý của Bạch Diệc Phi, mà khi Bạch Diệc Phi khoác vai gã thì đã lấy luôn khẩu súng đi rồi.
A Vũ chỉ có thể cười khan hai tiếng: “Được chứ được chứ”.
Chỉ là, bọn họ vừa mới ra khỏi hang động, đang chuẩn bị bò vào đường hầm thì có một khẩu súng dí vào đầu của A Vũ.
A Vũ lập tức đứng khựng lại.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngừng lại.
“Anh Vũ, xin lỗi nhé”, đó là một trong số hai mươi người đi theo A Vũ, người có làn da hơi ngăm đen, chính gã đang cầm súng dí vào đầu A Vũ. Gã lạnh lùng cười một tiếng: “Chúng tôi đã định sẽ không làm việc cho Hiệp hội liên minh doanh nghiệp nữa rồi”.
A Vũ hơi ngây ra, lập tức phản ứng lại, phẫn nộ quát: “Lão Chu, mọi người đang làm cái gì vậy? Muốn phản bội lại Hiệp hội hay sao? Nếu như Hiệp hội biết được thì mọi người sẽ…”.
Lão Chu ngắt lời A Vũ: "Sẽ không có ai biết, các người, đều phải chết ở trong này”.
Trước sự cám dỗ cực lớn từ đồng tiền, chẳng ai có thể may mắn tránh thoát.
Lão Chu bật cười nói: “Chúng tôi có số vàng này rồi, còn phải sợ Hiệp hội nữa à?”
A Vũ yên lặng, không thể phản bác.
Lão Chu thấy vậy lập tức nói với một tên đi theo: “Lục soát khẩu súng trên người gã”.
Tên đi theo nghe vậy lập tức tiến lên lục soát người A Vũ.
Thực lực dù có mạnh nữa thì cũng vẫn phải sợ súng, dù gì thì tốc độ của súng cũng nhanh hơn nhiều.
A Vũ không còn cách nào khác, bây giờ gã còn đang bị người ta dùng súng chĩa vào đầu, chỉ đành phải ngoan ngoãn để bị lục soát.
Hơn nữa, Bạch Diệc Phi cũng rất phối hợp đứng sang bên cạnh, thậm chí còn giơ hai tay lên đầu.
Chỉ là sau khi tên đi cùng lục soát người A Vũ xong thì nghi ngờ nói: “Không có súng?”
Không đúng, lúc nãy bọn họ đều nhìn thấy A Vũ lấy một khẩu súng từ trong tay Ngưu Nhị.
Trên thực tế, gã đi theo quả thực không tìm được khẩu súng nào.
Sắc mặt Lão Chu sa sầm, hỏi A Vũ: “Súng đâu?”
A Vũ vẫn yên lặng, chỉ lắc đầu.
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Ở đây này!"
Tiếp đến là một tràng tiếng “Pằng pằng”.
Bạch Diệc Phi đứng sau lưng bọn họ, nhanh chóng rút khẩu súng ra nhắm trúng mấy người đang cầm súng trên tay, bắn ra mấy phát súng.
Trong hang động, tiếng súng nổ đinh tai.
Bởi vì không gian ở đây cực kỳ nhỏ hẹp, đám người kia sau khi nghe thấy tiếng súng thì chạy tán loạn cả lên.
Điều này càng tiện cho Bạch Diệc Phi, cho nên anh bắn mỗi người một phát súng.
Bọn họ đều biết, A Vũ mới là người giỏi nhất ở đây, cho nên sự chú ý của bọn họ đều tập trung trên người A Vũ mà không hề để ý đến Bạch Diệc Phi.
Tuy nhiên, chính Bạch Diệc Phi là người đột nhiên nổ súng, khiến cho bọn họ không kịp trở tay.
Cùng lúc đó, Kỳ Kỳ cũng chuyển động.
Bọn họ có tổng cộng ba khẩu súng, bây giờ có một khẩu đang nằm trên tay Bạch Diệc Phi, một khẩu trong tay Lão Chu, Lão Chu đã bị Bạch Diệc Phi bắn chết, Kỳ Kỳ bèn lập tức cướp lấy khẩu súng của gã, nhắm vào đám người kia bắn liên tục.
Chỉ trong vòng vài phút, hai mươi người đều đã chết sạch.
Mới chẳng bao lâu mà cục diện đã bị xoay chuyển hoàn toàn.
Lúc này Kỳ Kỳ chĩa súng thẳng về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không cử động nữa.
Bạch Diệc Phi hết cách, chỉ đành phải ném khẩu súng trên tay đi, nói bằng giọng thờ ơ: “Cô chắc chắn là sau khi giết tôi thì cô sẽ được an toàn?”
Vừa rồi Kỳ Kỳ đã nhìn thấu mánh khoé của Bạch Diệc Phi với A Vũ, cho nên cô ta biết, A Vũ chắc chắn cũng đã bị Bạch Diệc Phi uy hiếp rồi, cho nên, cô ta đặt trọng tâm lên người Bạch Diệc Phi.
Kỳ Kỳ nghe vậy lạnh lùng cười chế nhạo: “Sư huynh tôi có một thói quen xấu, đó chính là ghét nhất người ta khoác vai mình!”
Bạch Diệc Phi lúc này mới sực hiểu ra.
Lúc nãy khi ở trong hang vàng, Bạch Diệc Phi vẫn luôn khoác vai A Vũ, người khác không biết, cảm thấy không có gì lạ, nhưng Kỳ Kỳ biết.
Bạch Diệc Phi nhún vai nói: “Cho nên, bây giờ cô muốn giết tôi?”
Anh nghi ngờ Kỳ Kỳ chính là em gái của Từ Lãng, hơn nữa đã chắc đến 99%, cho nên, bất kể là Kỳ Kỳ giết mình hay là mình giết Kỳ Kỳ thì sợ là Từ Lãng đều sẽ không dễ chịu gì.
Nếu biết trước, thì anh nên giết cô ta từ lâu rồi.
Đương nhiên, với tính cách của Bạch Diệc Phi, sợ là dù có biết trước thì anh cũng sẽ không giết Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ cau mày, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ, tôi là muốn giết anh, nhưng mà…”.
Trước đây, khi A Vũ tát cô ta một bạt tai, là Bạch Diệc Phi đã đứng chắn trước mặt cô ta, khiến cho bây giờ Kỳ Kỳ có chút do dự.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này Bạch Diệc Phi cũng không làm gì cô ta, chỉ là không muốn để cô ta giết anh nên mới cho cô ta uống một loại thuốc khiến cô ta mất hết sức lực.
Kỳ Kỳ bây giờ đang rất băn khoăn, một bên thì nghĩ tha chết cho Bạch Diệc Phi, nhưng một bên lại nghĩ, nếu không giết Bạch Diệc Phi thì bí mật ở đây chắc chắn sẽ bị tiết lộ.
Quả thực là khó xử.
Cuối cùng, Kỳ Kỳ lạnh lùng nói với bọn họ: “Đừng nói nhảm nữa, đi!”
Bạch Diệc Phi hết cách, đành phải xoay người đi ra ngoài.
Quăng Kỳ Kỳ xuống biển thì mọi vấn đề đều sẽ không còn là vấn đề nữa.
Và sẽ không có ai biết được việc này.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, từ tốn nói: “Có lẽ tôi quả thực là nghĩ quá nhiều rồi".
"Nhưng cũng chẳng sao, dù gì cũng còn tốt hơn là khiến cho lương tâm mình không được yên”.
"Nói cho cùng, Từ Lãng là anh em của chúng ta”.
Lời nói vừa dứt, Trương Hoa Bân không hề thấy ngạc nhiên, nhưng ánh mắt thì lại long lanh hơn rất nhiều: “Tôi biết, anh không nỡ ra tay”.
"Tôi tin rằng rất nhiều người khi gặp phải tình huống này, nhất là những nhân vật trí dũng kiệt xuất ôm dã tâm lớn, có lẽ sẽ lựa chọn cách đơn giản nhất, nhưng mà anh lại không giống họ, nhưng điều này cũng chứng minh được rằng, tôi không lựa chọn nhầm người”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cười khổ một tiếng: “Chứng minh là tôi không phải nhân vật kiệt xuất có dã tâm lớn”.
Bạch Diệc Phi uống hết ngụm trà cuối cùng, đứng dậy quay trở về khoang thuyền của mình.
Trương Hoa Bân nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi cười nói: "Đúng vậy, mọi thứ trong cuộc đời này của anh đều không thể khiến anh trở thành nhân vật kiệt xuất có dã tâm”.
"Nhưng mà, anh sẽ trở thành một bậc vương giả!”
...
Khi tàu đánh cá cập vào Đảo Lam, bọn họ quyết định lựa chọn bên mặt chưa được khai thác của hòn đảo này để lên bờ.
Trương Hoa Bân ở lại trên thuyền, Bạch Diệc Phi và Trần Hạo đưa theo Kỳ Kỳ xuống thuyền.
Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ vẫn bị một sợi dây thừng trói lại với nhau, Trần Hạo lưng đeo một cái ba lô to đi phía sau bọn họ.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy chiếc du thuyền bị mắc cạn ở gần đó, chỉ về hướng chiếc thuyền nói: “Kìa, du thuyền của cô vẫn còn đó!”
Kỳ Kỳ nghe vậy trợn mắt lườm Bạch Diệc Phi một cái, nó khiến cho cô ta nhớ lại lúc đó mình oai hùng cỡ nào, mà bây giờ, kẻ nắm quyền lại là Bạch Diệc Phi, vị trí của cả hai đã thay đổi cho nhau.
Bạch Diệc Phi đi theo con đường trong trí nhớ của mình, rất nhanh sau đó đã đến trước khu rừng già nọ.
Nhìn rừng cây cao cỡ sáu bảy mét, Bạch Diệc Phi cảm khái nói: “Chỉ mấy ngày trước đây thôi, suýt chút nữa là chết ở đây rồi”.
Kỳ Kỳ cười lạnh: "Đúng vậy, đúng là đáng tiếc”.
Bạch Diệc Phi coi như không nghe thấy câu nói của Kỳ Kỳ, mà nói bằng giọng hàm ý sâu xa: “Giờ thì tôi đã biết, Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tại sao lại xây dựng hòn đảo này rồi”.
“Tại sao?”, Kỳ Kỳ nhìn Bạch Diệc Phi hỏi.
Bạch Diệc Phi không giải thích mà quay qua nháy mắt với Trần Hạo.
Trần Hạo gật đầu, lấy từ trong ba lô một cái thang dây sau đó quăng nó lên cành cây.
Ba người cùng nhau leo lên thang.
Khi Trần Hạo trèo lên đến ngọn cây, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta không khỏi giật mình kinh hãi.
"Ông trời ơi! Cứ như trong phim ấy! Đẹp quá đi!"
Trần Hạo lại rút thang lên, nhét vào trong lỗ cây, cả ba người lại bám theo thang dây bò xuống dưới.
Bọn họ bò theo lối đi vào bên trong, trong ấn tượng của Bạch Diệc Phi, con đường này rất dài, nhưng lần này anh lại thấy rất ngắn, có lẽ là do lần trước trên người có vết thương nên mới thấy như vậy.
Bọn họ bò chừng hơn mười phút đã đến nơi.
Sau khi vào được bên trong sảnh lớn hơn hai nghìn mét vuông thì cả ba người đều dại ra.
Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ đã từng nhìn thấy nơi này, nhưng lần này nhìn lại thì vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Trần Hạo đương nhiên càng khiếp đảm, đây là lần đầu tiên anh ta được nhìn thấy chỗ như này mà!
"Hoàn hồn, mau đi lấy đồ nào!”
Bạch Diệc Phi gọi một tiếng, Trần Hạo lập tức hoàn hồn, mở ba lô ra, bên trong còn có thêm hai ba lô nữa, đưa nó cho Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ miễn cưỡng cầm lấy ba lô.
Chẳng bao lâu, chiếc ba lô trên tay mỗi người đã được nhét đầy, mỗi chiếc phải nặng cỡ gần 50 kg.
Gần 50 kg này mà đeo lên người quả thực cũng không hề dễ chịu chút nào.
Cho nên Bạch Diệc Phi nói: "Mọi người ở lại đây nghỉ ngơi một chút, đợi tôi quay lại sau đó chúng ta sẽ quay về”.
Trần Hạo khó hiểu hỏi: "Anh, anh định đi đâu?”
Bạch Diệc Phi cười nói: "Còn có một cái hang nữa, trước đó không có cơ hội nên bây giờ anh muốn đi qua xem sao”.
Bạch Diệc Phi không hề giấu giếm, dù sao thì trước đó Kỳ Kỳ cũng đã biết đến cái hang này, mà Trần Hạo, giờ anh ta đã nhìn thấy núi vàng này rồi thì càng chẳng có lý do gì để mà giấu giếm nữa cả.
Bạch Diệc Phi cởi dây thừng trên người mình ra, buộc nó lên trên người Trần Hạo.
Kỳ Kỳ đã chẳng còn sức, có Trần Hạo ở đây giám sát là được.
Sau khi làm xong, Bạch Diệc Phi bèn leo về hướng miệng hang.
Sau khi Bạch Diệc Phi rời đi, trong hang yên tĩnh trở lại, hai người chẳng ai nói với ai câu gì.
Sau một lúc, Kỳ Kỳ đột nhiên nghiêng đầu liếc nhìn Trần Hạo: "Này!"
“Làm sao vậy?”, Trần Hạo lập tức quay đầu nhìn cô ta.
Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm Trần Hạo, cuối cùng lắc đầu: "Thôi bỏ đi."
Trần Hạo thấy vậy hơi nhíu mày, mà Kỳ Kỳ lại giống như có lời muốn nói, anh ta cảm thấy hơi hiếu kỳ, nhưng mà vẫn quyết định không nên hỏi nhiều, trong hang động lại trở nên yên lặng.
Nhưng, chẳng bao lâu sau, Kỳ Kỳ lại không nhịn được, đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng: “Ha…”.
Trần Hạo không kiềm được hỏi: "Cô cười cái gì?"
Nhưng Kỳ Kỳ lại thở dài: "Haiz, con người ấy à, đúng là phải xem số mệnh”.
“Ý gì?”, Trần Hạo cau mày, luôn cảm thấy lời nói của Kỳ Kỳ có ý tứ gì đó.
Kỳ Kỳ lắc đầu nói: "Chẳng có ý gì cả!"
"Thật ra, điều tôi muốn nói là Bạch Diệc Phi không yêu tiền, nhưng trời sinh anh ta mang mệnh phú quý. Mà người giống như anh, bất kể phải cố gắng bao lâu, cho dù là phải vất vả kiếm tiền cả đời thì cũng vẫn là người mệnh khổ”.
“Cho nên?”, Trần Hạo không khỏi nhìn Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ lạnh lùng cười: "Cho nên á, nhìn thấy số vàng này, tại sao anh lại không động lòng?”
Nhưng Trần Hạo lại nói: "Chỉ cần là người, nhìn thấy chỗ vàng này đều sẽ động lòng!”
Kỳ Kỳ gật đầu: "Bây giờ Bạch Diệc Phi rất giàu có đúng không? Anh thấy anh ta còn động lòng rồi, anh càng phải nên có suy tính riêng chứ, nhưng mà thật đáng tiếc…”
"Thật đáng tiếc cái gì?"
“Thật đáng tiếc là chỉ dám nghĩ, không dám làm!”, Kỳ Kỳ khinh bỉ hừ một tiếng.
Trần Hạo nghe vậy sắc mặt tối sầm lại: "Ý của cô là gì? Cô muốn nói cái gì?"
Kỳ Kỳ thay đổi tư thế ngồi thẳng lại, nghiêm túc nói: "Lúc mà chúng ta xuống đây, anh nhìn thấy cái cửa hang đấy chưa?”
Trần Hạo gật đầu.
Kỳ Kỳ nói tiếp: "Chỗ mà Bạch Diệc Phi đi chính là cái cửa hang đó. Cái hang này vốn hướng xuống dưới, nếu như đột nhiên bị sập, thì không phải là anh ta sẽ không ra được hay sao?”
Trần Hạo suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Quả thực như vậy".
Kỳ Kỳ thấy vậy thì vội vàng nói: “Tôi nghĩ, anh chắc chắn có cách có thể khiến cho cái cửa hang kia bị sập, chỉ cần Bạch Diệc Phi bị nhốt chết bên trong, anh lại cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi cũng có thể khiến cho Trương Hoa Bân biến mất”.
"Như vậy, thì núi vàng này sẽ là của chúng ta”.
"Khi đó, chúng ta chia năm năm, anh thấy sao?”
Trần Hạo nghe vậy thì nhất thời ngây ra.
Núi vàng, cho dù chỉ là một nửa của núi vàng này cũng đủ cho anh ta sống đến mấy đời rồi!
Nếu như ra được bên ngoài, đừng nói là thành phố Thiên Bắc, cho dù có đi thủ đô thì cũng đủ để nhìn tứ đại gia tộc bằng nửa con mắt.
Loại cám dỗ này quả thực đủ mạnh để mê hoặc con người.
Trần Hạo đột nhiên nở nụ cười.
Kỳ Kỳ thấy vậy cũng cười theo, sau đó đứng dậy thôi thúc Trần Hạo ra tay: “Nếu đã như vậy, thì mau ra tay đi thôi, lỡ như chốc nữa Bạch Diệc Phi quay về”.
Trần Hạo cũng đứng dậy, nhưng thay vì đi đến chỗ cửa hang, anh ta lại đi đến trước mặt Kỳ Kỳ.
"Bốp!"
Một cái tát giáng mạnh xuống mặt Kỳ Kỳ.
Lúc này, không khí dường như đông cứng lại.
Kỳ Kỳ ôm má, không tin nổi nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Trần Hạo thấy vậy thì lạnh lùng cười một tiếng: “Cô vốn không thể hiểu được tình cảm giữa tôi và anh tôi, giữa chúng tôi là loại tình cảm đã trải qua sống chết có nhau, đừng nói là núi vàng, cho dù có lấy tiền tài của cả thế giới này ra để bảo tôi đi hãm hại anh tôi, thì cũng không được!”
Chương 613: Người đàn ông trong hang
Nếu như Trần Hạo không gặp được Bạch Diệc Phi thì bây giờ anh ta vẫn là một tên trộm, một tên trộm bị người đời vừa thấy là đánh và chửi.
Mà mẹ anh ta cũng sẽ không được chữa khỏi bệnh, thậm chí có lẽ đã qua đời từ lâu rồi.
Bạch Diệc Phi chỉ đưa anh ta và Trương Hoa Bân đến đảo Lam, mà không phải là Bạch Hổ, Từ Lãng, Trần Ngạo Kiều, điều này đã đủ để chứng minh một điều, Bạch Diệc Phi vô cùng tin tưởng bọn họ, hơn nữa bọn họ chính là người mà anh tin tưởng nhất.
Không chỉ có Trần Hạo, mà Trương Hoa Bân cũng vậy, nếu không có Bạch Diệc Phi, mắt của vợ Trương Hoa Bân có lẽ cũng chẳng thể nhìn lại được nữa, mà bọn họ rất có thể đã ly hôn từ lâu rồi.
Cho nên, có đôi khi tình cảm còn vượt qua được tất cả mọi thứ, bao gồm cả tiền bạc.
Kỳ Kỳ chưa bao giờ được trải nghiệm điều này, cho nên cô ta vô cùng khó hiểu: “Tại sao?”
Rõ ràng có thể lấy được vàng rồi tự mình làm chủ, nhưng lại cam tâm tình nguyện bán mạng cho anh ta?
Trần Hạo nhún vai: "Có giải thích cho cô cũng vô dụng, dù gì thì cô cũng không thể hiểu được”.
...
Bạch Diệc Phi trèo đến đoạn ngã ba đường, lấy điện thoại ra mở đèn flash cho sáng, sau đó mới mò mẫm từng bước trèo xuống dưới.
Đoạn đường này cũng rất dài, hơn nữa còn lắt léo quanh co, mặt đường còn nghiêng 45 độ hướng xuống dưới.
Sau hơn mười phút, con đường dần dần trở nên rộng rãi hơn.
Cuối cùng, không gian càng lúc càng rộng hơn, rộng đến mức anh có thể đứng hẳn dậy.
Bạch Diệc Phi men theo con đường này khoảng mấy phút liền nhìn thấy một ngã ba nữa, anh do dự một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, sau đó nhìn thấy một cánh cửa bằng sắt.
Anh cầm điện thoại lên soi, phát hiện ra cánh cửa sắt này đã gỉ sét, xem ra đã khá lâu rồi.
Sau khi kiểm tra kỹ hơn, chỉ có một ổ khoá duy nhất, nhưng ổ khoá này rất to, ước chừng phải to bằng nắm tay của người đàn ông trưởng thành. Nếu muốn mở khoá, trừ khi phải dùng chìa hoặc dùng công cụ khác để phá.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại không có hai thứ này.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi đành phải quay lại chỗ ngã ba và tiếp tục đi xuống.
Đi được một đoạn, liền nhìn thấy một tia sáng le lói, có chút giống với ánh sáng của chỗ sảnh chính.
Bạch Diệc Phi không khỏi hưng phấn, hẳn là đã đi đến cuối đường rồi, cho nên anh vội vàng chạy lên vài bước.
Sau đó, khi anh chạy đến đoạn rẽ, nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền sững ra tại chỗ.
Ở ngay phía trước mặt anh, có một khuôn mặt dính máu, giờ phút này đang dùng đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn anh, một đầu tóc đen rối nhùi xoã ra bù xù, người này dùng giọng nói khàn đặc, đứt quãng nói.
"Cuối cùng ... cuối cùng cũng có người... tới rồi...".
...
Trên thuyền đánh cá đang đậu bên bờ biển, thủy thủ đoàn cùng Trương Hoa Bân đợi nhóm người Bạch Diệc Phi quay lại, chẳng có gì làm, bọn họ chỉ đành ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Cả đoàn thuỷ thủ đều rất tò mò, một trong số họ hỏi: "Ông chủ, ba vị kia đi đâu làm gì rồi?”
Theo như bọn họ thấy, đây chẳng qua chỉ là một hòn đảo hoang, bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy thành phố ở mặt bên kia của hòn đảo, lại thêm hòn đảo này cũng không được ghi trên bản đồ, cho nên bọn họ cho rằng đây chỉ là một hòn đảo hoang mà thôi.
Trương Hoa Bân nghe vậy mỉm cười nói: “Ông chủ của chúng tôi làm kinh doanh hoa quả, ngẫu nhiên đến hòn đào này một lần nên mới biết, anh ấy phát hiện dừa trên hòn đảo này rất ngon cho nên muốn lấy mang về bán”.
Thuỷ thủ đoàn nghe vậy hiểu ra vấn đề, sau đó lại hỏi: “Vậy tại sao bà chủ với một ông chủ lại buộc dây thừng vào người nhau vậy? Bọn họ có quan hệ gì à?”
Khuôn mặt Trương Hoa Bân vô cùng nghiêm túc mở miệng nói bừa: “Cô gái kia chỗ này có vấn đề, là em gái của ông chủ, ông chủ không yên tâm, cho nên mới…”.
"À, thì ra là như vậy!"
Đoàn thuỷ thủ lúc này đang gật đầu tin sái cổ.
Đúng lúc này, đột nhiên có người chỉ tay về phía xa xa: "Ông chủ, có một chiếc thuyền đang tới".
Trương Hoa Bân nhìn theo, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Ở phía xa xa, có hai con tàu xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy hai con tàu, Trương Hoa Bân nhận ra điều gì đó nên lập tức hét lên: "Mau lái thuyền! Mau lên!"
Ông chủ của con thuyền thấy vậy thì căng thẳng hỏi: “Ông chủ, chuyện này là sao?”
Trương Hoa Bân làm gì còn có đủ kiên nhẫn trả lời: “Mau nổ máy thuyền, rời khỏi đây ngay, đừng có hỏi nữa, tiền tôi vẫn trả đủ, trả gấp đôi!”
"Nhưng mà đồng bạn của anh vẫn…”, ông chủ thuyền có chút do dự.
Trương Hoa Bân càng thêm sốt ruột: “Mẹ kiếp, đừng nói nhảm nữa, mau lái thuyền đi, không muốn chết thì mau rời khỏi chỗ này ngay!”
Nghe đến đây, chủ thuyền bị doạ cho sợ hết hồn, không dám hỏi nhiều nữa, chỉ cần bọn họ trả tiền thì thế nào cũng được.
Con thuyền đánh cá liền rời bờ, lái về phía biển khơi.
Hai chiếc thuyền ở đằng xa phát hiện bọn họ liền thay đổi phương hướng đuổi theo chiếc thuyền cá.
Trương Hoa Bân đứng trên boong, nhìn hai chiếc thuyền đang đuổi theo phía sau, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: gã Đạo Trưởng này quả nhiên không phải loại ăn chay!
Bọn họ muốn đến đảo Lam, Bạch Diệc Phi suy đoán được chỗ mà Đạo Trưởng sẽ cướp thuyền, bọn họ cũng đã thành công tránh được tai mắt của chúng, nhưng lại sơ suất một điểm.
Đảo Lam là địa bàn của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, Đạo Trưởng lại là chủ tịch Hiệp hội, bọn họ có thể không cần ngăn cản Bạch Diệc Phi, chỉ cần ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ là được.
Mà hai con thuyền phía sau, chính là tới để ôm cây đợi thỏ.
Cho nên khi nhận ra được điểm này, Trương Hoa Bân bèn gấp rút lái thuyền rời khỏi đây để tránh đối phương phát hiện được nhóm người Bạch Diệc Phi.
...
Bạch Diệc Phi ra khỏi con đường này liền nhìn thấy một không gian còn to hơn, rộng hơn sảnh đựng vàng gấp mười lần.
Không gian này cũng tương tự như sảnh đựng vàng, đều được tấm sắt bao bọc, cũng có nhiều đèn tường đến nỗi đếm không xuể.
Ngoài ra, khu vực này còn được lát nền, tấm lát nền là những tấm gạch được làm bằng vàng, trên mặt đất những chỗ khác thỉnh thoảng còn chất đống một núi vàng nhỏ.
Vàng ở đây còn nhiều hơn cả vàng ở cái sảnh kia.
Đương nhiên, đây không phải là điều khiến anh cảm thấy kinh hãi nhất, nói đúng hơn là khiến anh giật mình sợ hãi nhất chính là có một người đàn ông trung niên mặt mũi người ngợm bẩn thỉu đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên tái nhợt, nhất là đôi môi, nhìn nhợt nhạt như một tờ giấy trắng. Trên người ông ta khoác một chiếc áo choàng màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần rộng rãi nhưng đã thủng khá nhiều lỗ.
Ông ta đứng trước mặt Bạch Diệc Phi, dùng chất giọng khản đặc nói: “Cuối cùng… có người…đến rồi”.
Bạch Diệc Phi tập trung nhìn, mới nhận ra người đàn ông trung niên này đi chân đất, trên chân bị xích bằng một vòng xích sắt rất to.
Có thể tưởng tượng ra được, trong cái hang vốn dĩ đã chẳng có người, đột nhiên lại xuất hiện một con người, còn dùng giọng nói khản đặc như vậy nói chuyện, bất kể là ai gặp phải cũng đều bị doạ cho sợ khiếp vía, nói không chừng còn có thể sợ phát ngất.
Bạch Diệc Phi cũng tái mặt vì sợ hãi, phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.
Anh lùi lại một bước, kinh khủng và cảnh giác hỏi: “Ông… ông là sai? Là người hay ma?”
Người đàn ông trung niên đưa tay vén tóc mình, dẹt miệng định nở một nụ cười, nhưng nụ cười còn chưa thấy đâu thì da mặt đã giật giật vài cái: “Tôi là người, tôi là người… có bóng…”.
Nhưng nói xong câu này thì ông ta lại lắc lắc đầu mình: “Không đúng, tôi cũng không biết… tôi có còn là người nữa không…”.
Bạch Diệc Phi ngây ra, anh hầu như không thể ngờ rằng sẽ gặp người nào đó ở đây: “Ông… ở đây bao lâu rồi? Làm thế nào vào được đây?”
Sau khi hỏi xong, đột nhiên cảm thấy câu hỏi của mình đúng là thừa thãi, bởi vì trên chân của đối phương có một sợi xích sắt to như vậy, khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là bị người ta bắt nhốt vào đây.
Nhưng người đàn ông trung niên kia lại ngẩn ra một lúc, sau đó mới lắc đầu, ánh mắt ngơ ngác: “Tôi cũng không biết, tôi không nhớ nữa rồi, tôi không biết đã ở đây bao lâu rồi”.
Ở đây nhìn không thấy bầu trời, chỉ có mỗi ánh đèn tường chiếu sáng cho nên hầu như không thể phân biệt được ngày đêm.
Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này thì vô cùng kinh hãi: “Không phải chứ? Chẳng lẽ ông đã ở đây rất lâu rồi? Vậy ông ăn uống bài tiết thế nào?”
Nếu không có thức ăn và nước uống, thì không thể ở lại đây nhiều năm được.
Người đàn ông trung niên nghe vậy liền túm lấy cánh tay Bạch Diệc Phi, kéo anh đi theo nói: “Đến đây, đi theo tôi”.
Bạch Diệc Phi vốn dĩ muốn tránh, nhưng không biết vì sao, tốc độ của người đàn ông này cũng không nhanh mà bản thân anh lại không tránh thoát được.
Sau khi Bạch Diệc Phi bị túm tay liền cảm thấy cả người không được khoẻ, sau đó da gà da vịt nổi hết cả lên.
Bạch Diệc Phi lập tức có một suy nghĩ.
Người này chắc chắn là một cao thủ!
Nhưng tại sao một cao thủ lại bị bắt nhốt ở đây?
Là ai đã nhốt người này ở đây?
Mục đích nhốt ông ta lại là gì? Tại sao lại không trực tiếp giết luôn? Như thế chẳng phải càng đỡ rách việc hơn sao?
Người đàn ông trung niên kéo Bạch Diệc Phi đến phía một bức tường khác, sau đó dùng tay đẩy, bức tường liền được mở ra giống như một cánh cửa.
Người đàn ông trung niên chỉ vào bên trong: "Cậu nhìn đi".
Lúc ông ta nói câu này thì ánh mắt lấp la lấp lánh, bây giờ đã chứng minh lời ông ta nói là thật, chứ không phải nói dối.
Bạch Diệc Phi nhìn qua, anh kinh hãi.
Bên trong là một mật thất khép kín, diện tích khá lớn, đại khái tầm hơn một nghìn mét.
Chương 614: Mối hận nhiều năm
Bên trong có rất nhiều chai lọ, còn có một cái giá, trên giá đó có rất nhiều hoa quả.
Đi lên bên trên còn có một động vừa cao vừa dài, cửa động tầm kích cỡ của quả bóng nhưng theo kiểu kéo dài lên trên.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Diệc Phi dường như hiểu ra điều gì đó.
Lúc này, người đàn ông trung niên lên tiếng: “Ở đây cứ cách một thời gian sẽ có rất nhiều trái cây dại chòi vào, sau đó tôi làm chúng thành trái cây khô”.
“Ở bên cạnh cũng có một động như này, cách một thời gian cũng có những trái hồng rơi vào trong này”.
“À phải rồi, ở kế bên còn có rất nhiều lọ trống”.
Người đàn ông trung niên nói nhiều như vậy, đôi mắt màu đỏ nhìn Bạch Diệc Phi, dường như đang thôi miên anh.
Còn Bạch Diệc Phi cũng ngây người một hồi lâu. Đúng như anh đoán, người đàn ông này ở đây nhiều năm, ông ta nói đến cách một thời gian, có khả năng là một năm chăng. Bởi vì quả ở đây đều một năm ra một lần.
Còn người đàn ông này dựa hoàn toàn vào những trái cây này nên mới sống sót được.
Lúc này, người đàn ông trung niên bước lại, sau đó nắm chặt cánh tay Bạch Diệc Phi, nói: “Đi theo tôi! Tôi đưa cậu đi xem qua một vòng”.
Tình huống này như kiểu lần đầu tiên bạn đến chơi nhà, chủ nhà dẫn bạn đi tham quan một vòng vậy.
Thời gian còn lại Bạch Diệc Phi dạo quanh ‘nhà’ của người đàn ông này, sau đó bị chấn động bởi cảnh vật nơi đây.
Ở đây tổng cộng có năm phòng, phòng bếp, nhà vệ sinh và phòng ngủ đều riêng.
Thiết bị trong phòng bếp đều hỏng hết rồi, còn người đàn ông kia rất thông minh, ông ta biến những vật dụng cũ hỏng thành đồ tái chế.
Đáng nói nhất trong nhà vệ sinh chính là bể phốt. Dường như bể phốt này rất sâu, nhưng không biết là chảy đi đâu.
Ở đây có rất nhiều thực phẩm quá hạn sử dụng. Bạch Diệc Phi cầm lên nhìn thì phát hiện ra, đây là chiếc bánh mì mười sáu năm trước.
Hai phòng còn lại, một phòng thì không biết là cái gì nhưng trong đó còn có một con kênh nhỏ thông xuống dưới núi.
Còn một phòng chính là chỗ ban nãy Bạch Diệc Phi nhìn thấy người đàn ông kia dùng để dự trữ đồ ăn.
Anh thật sự bị chấn động. Chiếc bánh mì của mười sáu năm trước, điều này chứng tỏ người đàn ông này đã sống ở đây ít nhất hơn chục năm rồi. Và ông ta chỉ sống bằng những trái cây này. Nghị lực và tinh thần quá lớn.
Nếu là người bình thường, chỉ e đã phát điên từ lâu rồi.
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ một lát, chỉ có thể hỏi: “Ông à, ông có thể nói cho tôi biết ông là ai không? Tại sao ông lại bị nhốt ở nơi này?”
Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy thì chau mày, ông ta nghĩ đến gì đó nhưng không ngừng lắc đầu, dường như không thể nhớ ra nổi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền đoán: “Lẽ nào mất trí nhớ rồi sao?”
Lời vừa dứt thì người đàn ông đó lắc đầu nói: “Không đâu! Tôi vẫn còn nhớ Lương Minh Nguyệt. Kể cả làm ma thì tôi vẫn nhớ kỹ gã ta, đợi khi tôi ra khỏi đây, tôi phải…”.
“À không đúng, nếu cậu đến được đây thì chứng tỏ gã ta đã chết rồi”.
“Lương Minh Nguyệt sẽ không cho bất cứ ai biết nơi này đâu”.
“Vì vậy gã ta đã ra tay giết hết đám thợ đó”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc hỏi: “Thợ ư?”
Người đàn ông này bị giam cầm ở nơi đây hơn chục năm, ông ta không nhớ mình là ai nhưng lại nhớ Lương Minh Nguyệt. Trên đời này, ngoài yêu thì đó là hận.
Chỉ có hận đến tận xương tủy thì mới nhớ kỹ như thế. Kể cả là quên mất bản thân mình nhưng lại không quên kẻ đó.
Mặc dù lời nói của ông ta rất lung tung nhưng lại rất logic.
Bạch Diệc Phi có thể hoàn toàn đoán được cảnh tượng lúc đó. Khi đám thợ đào xong động này thì Lương Minh Nguyệt vì muốn giữ bí mật về núi vàng nên không tiếc gì giết hết đám thợ.
Nhưng tại sao Lương Minh Nguyệt lại không giết người đàn ông này.
Ông ta nghĩ ra gì đó rồi đột nhiên bật cười, lát sau lại khóc nhưng khóc không thành tiếng. Sau đó ông ta lại ngồi trên đất, dường như mất đi toàn bộ sức lực.
“Bao nhiêu năm nay ngày nào tôi cũng nghĩ, sau khi ra khỏi đây tôi nhất định phải giết gã ta”.
“Nhưng xích sắt này tôi có dùng cách nào, dùng công cụ gì thì đều không mở ra được”.
“Tôi chưa bao giờ từ bỏ hi vọng vì tôi nghĩ mình có thể ra ngoài được”.
Sau khi nghe xong, trong lòng Bạch Diệc Phi lại càng nhiều nghi hoặc hơn.
“Chắc thân thủ của ông phải lợi hại hơn cả Lương Minh Nguyệt chứ? Tại sao ông ta không giết ông mà chỉ khóa ông ở nơi này?”
Người đàn ông kia không để ý đến lời nói của anh mà ánh mắt toát lên vẻ tuyệt vọng. Dường như ông ta đã mất đi động lực để sống tiếp, mất đi cả linh hồn.
Thấy vậy, Bạch Diệc Phi hiểu được. Người đàn ông này sống dựa vào một niềm tin, khi niềm tin này đột nhiên mất đi thì mục tiêu cũng không còn nữa, từ đó ông ta tất nhiên sẽ mất đi linh hồn của chính mình.
Ông ta cảm thấy mơ hồ, cứ coi như ra được ngoài thì mình có thể làm gì đây? Không có bất cứ khát vọng và mong muốn nào thì kể cả ra được ngoài cũng có khác gì với việc bị giam ở đây đâu.
Bạch Diệc Phi ngồi xổm, nói nghiêm túc: “Ông à, tôi cứu ông ra ngoài nhé”.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn anh.
Bạch Diệc Phi không sợ đây là người xấu. Dù sao thì bị giam cầm hơn chục năm ở nơi này, kể cả có xấu đến đâu thì cũng bị mai một dần rồi.
Hơn nữa, người đàn ông này suốt bao nhiêu năm làm bạn với vàng ở nơi này, nhưng có tiền mà không dùng đến thì có tác dụng gì? Vì vậy Bạch Diệc Phi nghĩ, người đàn ông này có ác cảm với tiền, người như này có thể là người xấu được không?
Người đàn ông nhìn Bạch Diệc Phi, trầm ngâm một lát mới gật đầu nói: “Được”.
“Nếu cậu có thể cứu được tôi ra ngoài thì cái mạng còn lại này của tôi sẽ là của cậu”.
Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc, vội khoát tay nói: “Ôi không cần đâu! Mạng này là của ông, tôi cứu ông ra ngoài, ông coi tôi là bạn là được rồi”.
Người đàn ông nghe vậy có chút không tin nhưng hiện giờ, vấn đề quan trọng nhất là làm sao mở được xích sắt cứng này.
Ông ta nói tiếp: “Chất liệu của xích sắt này rất cứng, có thể dùng nhiệt độ cao đun đỏ lên, sau đó ngâm vào nước lạnh là có thể được”.
Nhưng xích sắt này buộc chặt trên chân và tay của ông ta. Kể cả dây sắt không đủ dài nhưng kim loại dẫn nhiệt rất nhanh, chỉ sợ vẫn chưa nung đỏ xích sắt thì người đàn ông này đã bị bỏng chết rồi.
Bạch Diệc Phi lắc đầu không đồng ý, anh cần công cụ chuyên nghiệp hơn để đề phòng bất trắc.
Vì thế anh nói rất nghiêm túc: “Ông cố gắng chờ đợi, lần sau tôi sẽ mang dụng cụ đến”.
Người đàn ông gật đầu.
Bạch Diệc Phi không rời đi luôn mà hỏi: “Ông nhớ lại chưa?”
Người đàn ông chau mày, nói: “Tôi chỉ nhớ mình họ Sa”.
Giọng ông ta nói khàn khàn, bị nhốt ở đây bao nhiêu năm mà không mất đi giọng nói là đã tốt lắm rồi.
Nhưng anh nghĩ, dựa vào năng lực của ông ta, mười mấy năm trước chắc cũng là nhân vật máu mặt, có lẽ đi ra khỏi đây có thể nghe ngóng hỏi thăm chút.
Sau khi xác định ông ta là người tốt hoặc cũng không phải người xấu lắm, thả ông ta ra cũng được. Chỉ có điều, bí mật nơi này rất khó giữ. Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không còn cách nào khác, nếu ông ta bị nhốt ở đây thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng nếu như giết ông ta thì Bạch Diệc Phi không nỡ. Vì vậy, làm thế nào để giữ được bí mật này mới là vấn đề.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi không nghĩ ra, đành phải tạm thời gác lại bởi anh phải rời đi rồi.
Người đàn ông thấy Bạch Diệc Phi định rời đi thì đột nhiên gọi giật anh lại: “Ở đây có bao nhiêu vàng như vậy, cậu không mang đi một ít sao?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Không cần vội”, sau đó anh rời đi luôn.
Anh trèo về động kia rồi gọi Trần Hạo và Kỳ Kỳ đến, mọi người cùng bò ra ngoài.
Đường này họ đã đi hai lần rồi, cũng coi như quen đường, hơn nữa trên người cũng không bị thương nên kể cả vác hàng trăm kg vàng trên vai thì cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau khi bò ra ngoài, Bạch Diệc Phi nói: “Đi thôi, không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng phải đi lại vài lần”.
Trên đường đi, Trần Hạo đi theo sát Bạch Diệc Phi, nói: “Anh ơi! Ban nãy cô ta muốn em phản bội anh”.
Kỳ Kỳ thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, sát khí trong mắt toé ra nhìn chằm chằm vào Trần Hạo.
Nhưng tiếc rằng Kỳ Kỳ không toát ra uy lực đến thế. Hơn nữa, cô ta vẫn còn sợ. Cô ta sợ Bạch Diệc Phi thật sự sẽ ném mình cho đám đàn ông thối tha kia.
Nhưng hành động lần này của Bạch Diệc Phi khiến cô ta kinh ngạc.
Chương 615: Đi tìm nguồn vàng
Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ một cái, phát hiện ra ánh mắt vốn cao ngạo giờ đây lại trở nên sợ hãi và thận trọng hơn. Trong lòng anh nghĩ, có lẽ cô ta là em gái của Từ Lãng chăng. Sau đó lại nhìn cô ta chật vật, trán thì toát hết mồ hôi nên anh bước lại tháo ba lô xuống.
Kỳ Kỳ giật mình bởi hành động này nên vội hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Bạch Diệc Phi không làm gì tiếp mà đeo ba lô của Kỳ Kỳ lên vai mình, thản nhiên nói: “Đi nào”.
Trần Hạo vô cùng ngạc nhiên, nói với vẻ khó hiểu: “Sao anh không nói cô ta mà còn giúp vậy?”
Kỳ Kỳ ngây người ra, đợi lúc Trần Hạo cắt dây thừng ra cô mới phản ứng lại rồi đi về phía biển.
Hơn hai mươi phút sau họ đến bờ biển nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở đó thì họ đều ngây người tại chỗ.
“Thuyền đâu rồi?”, Trần Hạo kinh ngạc hỏi.
Thuyền mà đáng lẽ phải đợi họ ở đây thì lúc này không thấy đâu.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì lập tức phản ứng lại, nói: “Đi thôi, mau quay về”, nói xong anh xoay người chạy về.
Trần Hạo và Kỳ Kỳ thấy thế thì cũng không để ý nhiều mà đi theo Bạch Diệc Phi.
Đi chưa được bao lâu thì nhìn thấy bóng người, vì vậy họ liền tránh vào bụi cỏ.
Suốt cả quá trình họ tổng cộng phải tránh ba lượt người.
Thần sắc của Bạch Diệc Phi ngưng trọng, xâu chuỗi những chuyện xảy ra trước đó thì càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Đạo Trưởng quả nhiên lợi hại!
Họ cứ tưởng rằng Đạo Trưởng sẽ bố trí đề phòng ở cửa khẩu, trên thực tế đúng là ôm cây đợi thỏ. Phải nói là, ông ta cao tay hơn hẳn.
Bạch Diệc Phi cười chế giễu một cái, một hồi lâu anh mới tiết lộ ra cách đơn giản và trực tiếp nhất.
Quay về được khu rừng trước đó, ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ một chút, nói: “Các người về trước đi, tôi liên hệ với Trương Hoa Bân một chút”.
Bạch Diệc Phi rất lo lắng cho anh ta. Đối phương đang ‘ôm cây đợi thỏ’, còn thuyền của họ rất lớn, chắc chắn đối phương đã nhìn thấy rồi, nếu không thì đã không chuyển thuyền đi.
Lần này, Bạch Diệc Phi có mang theo điện thoại, hơn nữa còn mang cả sạc dự phòng nữa. Chỉ vì ban nãy ở trong động không có tín hiệu, muốn liên lạc cũng không được.
Nhưng Bạch Diệc Phi vừa lấy điện thoại ra, vẫn chưa bật lên thì đã có người nói: “Hóa ra là ở đây”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn lại. Phía sau họ xuất hiện một nhóm người, kẻ dẫn đầu là người đàn ông trông khá tuấn tú.
Bạch Diệc Phi biết người này, đó là A Vũ.
Nhóm người này rất nhanh đã bao vây đám Bạch Diệc Phi.
Anh quét nhìn đám người đó một lượt, cũng tầm hơn hai mươi người. Hơn nữa ba người trong đó còn có súng.
Trận này khiến Bạch Diệc Phi thật sự đau đầu. Chưa nói đến đám người có súng kia mà chỉ mỗi A Vũ thôi thì họ cũng không đánh nổi.
Đám Bạch Diệc Phi chỉ có thể án binh bất động.
A Vũ không thèm nhìn Bạch Diệc Phi mà đến trước mặt Kỳ Kỳ, quét nhìn một cái, cười nói: “Sư muội! Lâu lắm không gặp”.
Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn gã, sắc mặt vô cùng khó coi.
A Vũ là người của Đạo Trưởng, nếu như Kỳ Kỳ rơi vào tay của A Vũ thì tại cái nơi kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay như này, cô ta chỉ có đường chết mà thôi.
Nếu như so sánh thì cô ta thà rơi vào tay của Bạch Diệc Phi còn hơn.
A Vũ thấy Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn mình thì gã giơ tay lên tát một cái.
“Bốp”, A Vũ cười lạnh một tiếng hỏi: “Dám trừng mắt nhìn tôi à?”
Kỳ Kỳ nghiêng đầu sang một bên, khóe miệng chảy chút máu nhưng ánh mắt của cô ta không nhượng bộ mà tràn đầy vẻ oán trách, còn căm hận hơn hẳn khi nhìn Bạch Diệc Phi.
A Vũ thấy thế thì phì cười, nói: “Mẹ kiếp! To gan gớm nhỉ, còn dám trừng mắt nhìn nữa? Mẹ kiếp! Tưởng có sư phụ chống lưng cho nên cô không sợ trời không sợ đất đúng không? Tôi đập chết cô ở đây thì sư phụ cũng không biết được”, nói xong A Vũ giơ tay lên định đánh Kỳ Kỳ nhưng bị Bạch Diệc Phi ngăn lại.
“Dừng tay! Nếu anh đánh cô ta thì có chết tôi cũng sẽ không nói cho các người thứ mà các người muốn biết”.
“Ố…”, cuối cùng A Vũ cũng nhìn về phía Bạch Diệc Phi: “Chết đến nơi rồi mà vẫn còn định ra vẻ anh hùng à?”
“Nhưng mà tao vẫn phải cảm ơn mày. Nếu như không phải là mày thì chỉ e tao cũng không đánh lại được sư muội của mình. Bây giờ đúng là đỡ được bao việc”.
Lúc này Kỳ Kỳ nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt khác lạ, cô ta không hiểu vì sao anh lại ngăn cản A Vũ.
Bạch Diệc Phi sẽ không để ý đến sự sống chết của cô ta mới phải.
Thấy vậy, Trần Hạo cũng thấy khó hiểu.
A Vũ lại bật cười, sự khinh bỉ toát ra từ trong đôi mắt. Gã nắm tóc Bạch Diệc Phi, nói: “Vậy thì được! Vậy thì mày hãy nói cho tao nghe những gì mà chúng tao muốn biết, sau đó tao sẽ thả chúng mày ra. Thấy sao?”
“Đừng tin lời hắn”, Kỳ Kỳ đột nhiên nói.
Bạch Diệc Phi không để ý đến Kỳ Kỳ mà đáp: “Được”.
Kỳ Kỳ nghe thấy vậy lập tức hoang mang, nói: “Anh đừng nghe hắn nói, hắn sẽ không tha cho chúng ta đâu. Anh đừng nói ra”.
“Bốp”, A Vũ đẩy Kỳ Kỳ ra rồi lại một cái bạt tai tiếp: “Im miệng vào cho tao! Nếu không thì tao sẽ giết mày ngay lập tức đấy”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền hét lớn: “Dừng tay!”
Tay A Vũ dừng lại, sau đó nhìn Bạch Diệc Phi, hỏi: “Sao tao phải nghe lời mày?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Vì tôi biết thứ mà các anh muốn ở đâu, không có tôi dẫn đường thì các người không vào được đâu”, nói xong anh ném ba lô của mình lên trên đất.
“Keng, keng…”, lúc này những thỏi vàng rơi đầy trên đất.
A Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức trợn trừng mắt lên. Những người khác thấy vậy thì cũng đờ đẫn người.
Đừng nói là vàng trong cả ba lô mà chỉ cần là một thỏi thôi cũng đủ khiến mọi người sáng hết mắt lên rồi. Huống hồ, ở đây có hẳn ba lô vàng.
A Vũ hít mấy hơi và rồi ánh mắt nhìn những thỏi vàng như sáng rực lên.
Gã lập tức nắm chặt tay Bạch Diệc Phi, gấp gáp nói: “Đưa tôi đi, bây giờ hãy đưa tôi đi. Tôi bảo đảm nhất định sẽ thả các người ra”.
Kỳ Kỳ thấy vậy thì định nói gì đó nhưng cô ta nhìn thấy tay Bạch Diệc Phi để sau lưng ra hiệu với cô ta nên cô ta không nói gì thêm.
Bạch Diệc Phi không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ không tin lời A Vũ nói rồi.
Hơn nữa, A Vũ là người mạnh nhất ở đây, đoán chừng sau khi nhìn thấy chỗ vàng đó thì chắc gã sẽ giải quyết hết thôi.
A Vũ là người của Đạo Trưởng mà Đạo Trưởng làm việc không bao giờ để lại dấu vết gì thì chắc chắn A Vũ cũng vậy.
Nhưng Bạch Diệc Phi có một câu hỏi, đứng trước đống vàng như vậy thì liệu A Vũ còn trung thành với Đạo Trưởng không? Câu hỏi này tạm thời chưa có câu trả lời.
Và hiện giờ Bạch Diệc Phi cũng không còn cách nào khác, chỉ có như này mới có thể kéo dài thời gian được. Hơn nữa, đợi sau khi vào động thì có lẽ họ còn có con đường sống.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Bỏ ra”.
Ánh mắt A Vũ tối sầm lại dường như muốn bộc phát ra nhưng rất nhanh liền kìm chế lại, còn kèm theo nụ cười, nói: “Được, chỉ cần anh dẫn tôi đi thì tôi sẽ nghe lời anh”.
Bạch Diệc Phi thấy thế liền nói: “Thang dây”.
Trần Hạo nghe thấy liền lấy thang ra, tìm một cây lớn rồi ném lên.
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Đi thôi”, nói xong dường như nghĩ tới gì đó nên anh nói vô cùng nghiêm túc: “Sau khi vào trong thì phải bám sát tôi, nếu không cẩn thận mà động chạm vào thiết bị gì, lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở”.
A Vũ ngưng lại một lúc, hỏi: “Bên trong còn có thiết bị nữa cơ à?”
Bạch Diệc Phi cũng chỉ nói vậy thôi chứ thật ra không có thiết bị nào cả. Nhưng nếu không nói thì chắc chắn lúc vào động A Vũ sẽ giết chết bọn họ.
A Vũ đi theo sau lưng Bạch Diệc Phi đề phòng anh giở trò gì. Gã trèo lên cây rồi lại trèo xuống, một lúc sau gã cũng phải than thở: “Không ngờ lại thần kỳ như vậy”.
Thứ này mà ở mười mấy năm trước thì đúng là thần kỳ thật. Chỉ có điều, trong lúc họ đi đến chỗ ngoặt thì Bạch Diệc Phi đột nhiên dừng lại.
Chương 616: Giao dịch với A Vũ
Sắc mặt A Vũ đột nhiên sa sầm: "Sao không đi nữa?"
“Tôi muốn nói chuyện với anh một chút”, Bạch Diệc Phi giữ thái độ bình tĩnh nói.
A Vũ thấy vậy, dùng ánh mắt bất mãn nhìn Bạch Diệc Phi, mặc dù gã bây giờ đã sắp mất hết kiên nhẫn, muốn mau chóng tìm thấy đống vàng kia, nhưng gã vẫn cần Bạch Diệc Phi dẫn đường, cho nên không thể không nghe Bạch Diệc Phi.
"Anh muốn nói gì?"
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì quay ra nói với Trần Hạo đứng phía sau A Vũ: "Chuột nhắt, đưa bọn họ đi hang vàng trước”.
Sắc mặt A Vũ lập tức thay đổi: “Anh muốn làm cái gì?”
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với anh mà thôi, hơn nữa anh cũng biết tôi đánh không lại anh, có muốn làm cái gì cũng không có sức!”, Bạch Diệc Phi mỉm cười trả lời.
A Vũ nghe vậy, suy nghĩ một lát mới quay ra nói với nhóm người phía sau: “Đi theo bọn họ, trông nom cho kỹ vào”.
Trần Hạo có chút lo lắng cho Bạch Diệc Phi: “Anh...”.
Bạch Diệc Phi cười nhẹ gật đầu với Trần Hạo: “Đi đi, ở bên đó đợi anh là được”.
Trần Hạo không còn cách nào khác, chỉ đành phải đưa Kỳ Kỳ cùng với hai mươi mấy người của A Vũ đi về phía hang vàng.
Đợi đám người kia đi xa rồi, A Vũ tỏ thái độ mất kiên nhẫn hỏi: “Muốn nói cái gì, nói mau lên”.
Bạch Diệc Phi chỉ xoay người ngồi xuống chỗ đầu ngã ba, còn ung dung lấy một bao thuốc từ trong túi của mình ra, rút một điếu thuốc đưa nó cho A Vũ.
A Vũ cau mày: "Tôi không hút thuốc".
A Vũ rất sốt ruột, gã vội vàng muốn đi đến chỗ hang vàng, cho nên ánh mắt vẫn luôn hướng về phía mà đám người kia rời đi.
Bạch Diệc Phi tự lấy cho mình một điếu, châm lửa rồi hít một hơi thuốc xong mới nói: “Không vòng vo với anh nữa, nói thật là, đợi đến lúc vào được hang vàng kia, anh cũng sẽ không tha cho chúng tôi, thậm chí là đám người dưới của anh, anh cũng sẽ không tha, tôi nói có đúng không?”
"Tôi nói lời sẽ giữ…”, A Vũ lắc đầu định phủ nhận.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng cười chế nhạo: “Anh không cần vội vàng phủ nhận, tôi cũng không phải tên ngốc”.
A Vũ im lặng nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, tiếp đó mới mở miệng nói: “Vậy anh nói xem, phải làm thế nào anh mới tin tưởng tôi?”
“Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với anh”, Bạch Diệc Phi nói.
A Vũ nhìn Bạch Diệc Phi: “Nói”.
Bạch Diệc Phi cười nói: “Tôi có thể nói thật với anh, hang động bên trên kia quả thực có vàng, không, phải nói là núi vàng, tương đương với trữ lượng vàng của một quốc gia nhỏ”.
A Vũ nghe đến câu cuối thì lập tức kích động hẳn lên, trữ lượng vàng của một quốc gia nhỏ, vậy là bao nhiêu?
Tiếp đó, Bạch Diệc Phi lại nói: “Nhưng mà, chỗ đó cũng chỉ là một chút mà thôi”.
A Vũ sửng sốt: “Một chút?”
Bạch Diệc Phi gật đầu.
A Vũ nuốt một ngụm nước bọt, tim gã thì bắt đầu đập loạn xạ cả lên, đó mới chỉ là một chút mà thôi, vậy tức là còn có nhiều vàng hơn thế nữa?
“Anh là muốn nói cho tôi, anh biết chỗ còn có nhiều vàng hơn thế nữa?”, A Vũ hỏi.
Bạch Diệc Phi lại gật đầu.
A Vũ thấy Bạch Diệc Phi gật đầu, lại như nghĩ đến cái gì bèn nhìn về hướng con đường đi xuống kia.
Bạch Diệc Phi thấy vậy nói: "Anh đoán không sai, chính là ở bên dưới này, chẳng qua là những cái bẫy ở bên dưới này càng khủng khiếp hơn mà thôi”.
A Vũ lập tức nói: “Dẫn đường, chỉ cần anh đưa tôi đến chỗ đựng số vàng kia, tôi tuyệt đối sẽ không giết anh!”
Bạch Diệc Phi từ tốn nói: “Anh không giết tôi, đây là điều kiện cơ bản nhất mà tôi đưa ra, nhưng nó cũng không bao gồm tất cả các điều kiện của tôi, bởi vì nếu như anh có thể lấy được chỗ vàng đó, anh sẽ trở thành người giàu nhất thế giới”.
"Ngay cả Đạo Trưởng cũng không thể làm gì được anh, anh thậm chí còn có thể tự xây dựng một quốc gia cho riêng mình”.
Tự xây dựng một quốc gia cho riêng mình!
Trở thành người thống trị của một quốc gia!
Đây là một sự cám dỗ cực kỳ hấp dẫn!
Đôi mắt của A Vũ đã bắt đầu sáng rực lên, trong đó ngập tràn sự khát vọng đối với quyền lực và tiền bạc.
Bạch Diệc Phi có thể nhìn rõ dục vọng và dã tâm trong mắt gã.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới nghiêm túc nói: “Cho nên, một điều kiện khác của tôi là, tôi muốn một phần ba số vàng này, hai phần ba còn lại là của anh, số vàng này vẫn đủ để khiến anh trở thành người giàu có nhất thế giới, đến lúc đó, anh có thể không cần bán mạng cho Đạo Trưởng nữa”.
“Đạo Trưởng chắc chắn cũng sẽ tìm cách loại bỏ anh, nhưng chỉ dựa vào lời nói của mình thì anh hẳn sẽ không dễ dàng đối phó được với Đạo Trưởng”.
“Cho nên, số một phần ba đưa cho tôi, tôi sẽ trở thành một đồng minh đáng tin cậy nhất của anh, tôi nghĩ, so với Đạo Trưởng thì anh hẳn sẽ càng yên tâm về tôi hơn”.
Nghe Bạch Diệc Phi nói xong, A Vũ cụp mắt xuống, nhưng sự cuồng nhiệt trong đáy mắt vẫn không hề giảm đi, chỉ thấy gã hỏi: “Cho nên anh muốn tôi phản bội đại sư huynh?”
Bạch Diệc Phi đột nhiên bật cười: “Câu này anh nói sai rồi, đây không phải là tôi bảo anh phản bội, mà là anh buộc phải phản bội, con người của Đạo Trưởng ra sao anh hẳn là rõ nhất, chẳng lẽ anh cho rằng khi gã ta lấy được số vàng này xong, sẽ giữ lại mạng cho anh sao?”
Lời này vừa dứt, A Vũ đột nhiên bừng tỉnh.
Quả thật là như vậy, A Vũ thực sự rất hiểu con người của Đạo Trưởng, cho nên gã biết, Đạo Trưởng sau khi lấy được số vàng này chắc chắn sẽ không giữ lại mạng sống cho bất cứ người nào biết đến chuyện này.
Cách Đạo Trưởng làm việc vẫn luôn tỉ mỉ và chuẩn xác, gã ta sẽ không để lại bất cứ điểm yếu nào để bị người ta nắm thóp.
Nhìn gã ta trông có vẻ như không màng điều gì, nhưng thực tế vì dục vọng của mình,gã ta có thể hy sinh tất cả mọi thứ, là một kẻ mười phần lạnh lùng vô tình.
A Vũ nhìn Bạch Diệc Phi, hỏi: “Vậy tại sao lại muốn lấy một phần ba số vàng?”
Bạch Diệc Phi thấy vậy thở dài một cái: “Tôi thực cũng muốn lấy hết, anh có cho tôi cơ hội này không?”
A Vũ: “Không”.
Bạch Diệc Phi mở hai tay ra: “Thế không phải được rồi à? Cho nên tôi chỉ muốn lấy một phần ba, dù sao thì làm gì có ai không thích tiền, mà mục đích lấy một phần ba này của tôi chẳng qua là để giữ mạng cho mình, sau đó sống yên ổn cho đến hết cuộc đời”.
"Bởi vì tôi có một phần ba số vàng này, thì mới có thực lực để trở thành đồng minh đáng tin cậy nhất của anh. Anh hẳn là biết cách cân nhắc sự nặng nhẹ, tôi chính là lựa chọn phù hợp nhất”.
“Hơn nữa chỉ có anh và tôi biết được bí mật này, chúng ta đương nhiên phải cùng nhau giữ kín”.
“Tôi tin là anh cũng sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra, bởi vì chỉ cần một trong hai người chúng ta không giữ bí mật, thì cả hai chúng ta đều sẽ phải chịu ảnh hưởng, không cần thiết”.
“Anh cũng không cần phải thề thốt đảm bảo, loại thề thốt này vốn dĩ không đáng tin”.
“Cho nên, tôi muốn một phần ba số vàng”.
A Vũ nghe vậy thì nhíu mày.
Những gì Bạch Diệc Phi nói quả thực không sai.
Nếu muốn chiếm hết số vàng này, mình cần phải có một đồng minh đáng tin cậy, nhưng mà gã có thể tìm người khác.
Tuy nhiên, gã hẳn là rất khó để tin tưởng người khác không bán đứng gã, dù gì thì số lượng vàng lớn như vậy, chẳng có ai là sẽ chịu ngồi yên cả.
Cho nên, giống như những gì Bạch Diệc Phi vừa nói, anh ta mới là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Nhưng, gã cũng không hề tin tưởng Bạch Diệc Phi.
A Vũ nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Được, tôi đồng ý với anh”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy mỉm cười: “Vậy được, đi theo tôi, tôi dẫn đường”.
Nói xong, bèn leo xuống con đường đi phía dưới.
A Vũ đi theo phía sau Bạch Diệc Phi, âm thầm cười lạnh: tên Bạch Diệc Phi này, quá là ngu xuẩn!
Nhưng, khi đến cửa hang động thì Bạch Diệc Phi bỗng dừng lại.
Sắc mặt A Vũ khó coi: “Anh lại muốn làm cái gì?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy khẽ thở dài, quay đầu qua nói: “Bởi vì tôi cảm thấy anh vẫn sẽ giết hết chúng tôi”.
Khuôn mặt A Vũ cứng ngắc lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, thái độ thể hiện ra sự bất đắc dĩ: “Vậy tôi phải làm thế nào? Phải thế nào mới tin tôi đây? Hay là tôi moi tim ra cho anh xem nhé?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Như vậy cũng được”.
A Vũ đột nhiên nổi khùng lên: “Đừng có lằng nhằng nữa, không phải là anh đã lên kế hoạch hết rồi sao? Giống như anh nói, trừ anh ra, tôi không tìm được đồng minh nào phù hợp hơn cả”.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút mới nói: “Quả thực là như vậy”.
A Vũ thấy vậy thở phào nhẹ nhõm: “Cho nên mới nói, còn lo lắng gì nữa?”
Bạch Diệc Phi liếc nhìn A Vũ một cái, bất đắc dĩ thở dài, xoay người vừa đi vào bên trong hang động vừa nói: “Vậy được rồi, vậy thì tôi đánh cược một lần, mặc dù tôi là bị anh bắt ép tới đây, hy vọng anh có thể giữ được lời hứa, đương nhiên, nếu như bị anh giết, vậy chỉ trách bản thân tôi không cẩn thận mắc lừa anh thôi”.
A Vũ nghe Bạch Diệc Phi nói thì cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng nghĩ lại dường như cũng không có vấn đề gì.
Mà đã sắp được nhìn thấy chỗ vàng kia rồi, A Vũ không muốn nghĩ nhiều nữa, ngược lại gã còn đang rất kích động, tưởng tượng bản thân mình có một vương quốc riêng, đến lúc đó không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Chương 617: Hạ gục A Vũ
Đến khi bọn họ đặt chân vào trong sảnh rộng, A Vũ lập tức bị cảnh tượng trong này làm rung động cả tâm hồn.
A Vũ sốt sắng bước chân trên nền đất lát gạch vàng, sau đó hỏi Bạch Diệc Phi: “Bên trong những thùng kia đều là vàng phải không?”
“Đúng”.
A Vũ vui vẻ đến ngây ngất, nhìn thấy nhiều thỏi vàng như vậy, hai con mắt của gã sáng rực cả lên.
Gã không kiềm được bước đến phía trước một thùng đựng vàng, nhấc chân đạp mạnh.
"Rầm!"
Nắp thùng liền bật mở ra, những thỏi vàng bên trong đầy ắp rơi cả ra ngoài.
A Vũ cúi người xuống nhặt một thỏi vàng lên, biểu cảm trên mặt kích động đến mức vặn vẹo.
Bạch Diệc Phi đứng ở phía sau gã: "Anh xem đi, tôi không lừa anh chứ”.
A Vũ nghe vậy thì cả người run lên.
Mới vừa rồi nhìn thấy đống vàng này kích động quá, đến mức khiến gã quên cả Bạch Diệc Phi, lúc này, A Vũ đã hoàn hồn lại, lưng quay về phía Bạch Diệc Phi che đi gương mặt đang cười dữ tợn, tiếp đó nói: “Rất tốt”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì thở phào một hơi.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, A Vũ đột nhiên xoay người, nhấc chân bèn đạp mạnh vào người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi hầu như không thể tránh được.
"Rầm!"
Bạch Diệc Phi bị đạp văng ra đến mười mét.
Cũng may là Bạch Diệc Phi vốn bị ăn đạp quen rồi, nếu không thì một cú này chỉ sợ đã đạp chết anh luôn rồi.
Bạch Diệc Phi chật vật chống người dậy, ngập trong ánh mắt là sự hoảng sợ, kinh hãi nói: “Anh nuốt lời!”
“Ha ha...”, A Vũ cười lớn, trên mặt toàn là vẻ đắc ý: “Đúng thì làm sao? Chỉ có thể trách mày quá ngu ngốc thôi!”
Nụ cười trên mặt A Vũ chợt tắt, khinh bỉ nói: “Một người ngu như mày, tao thật không hiểu nổi, vì sao sư thúc lại chọn mày?”
"Đừng nói tới việc dùng đầu óc, chỉ cần dùng ngón chân để nghĩ, thì mày cũng phải biết là tao sẽ không thể tha cho mày được!”
"Lại còn đồng minh cái gì? Nực cười!”
"Sao mà mày lại ngu thế?”
"Ha ha...".
A Vũ vừa nói vừa đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên mặt anh: “Đần độn như mày, có tư cách gì để sống trên đời này?”
Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng: “Là do tôi đã đánh giá thấp tham vọng của anh rồi”.
A Vũ bật cười: “Chẳng lẽ mày cho rằng tao thực sự sẽ giống như mày, sống có tình có nghĩa hay sao?”
Chỉ cần gã giết chết Bạch Diệc Phi, rồi sau đó giết nốt đám người bên chỗ hang vàng còn lại, như vậy thì tất cả số vàng này đều sẽ là của gã. Gã cũng sẽ là người giàu có nhất trên thế giới này, việc như vậy, tại sao gã lại phải chia sẻ với người khác?
Những gì Bạch Diệc Phi nói không sai, nhưng mà gã làm sao có thể tin tưởng Bạch Diệc Phi không phải là đang mưu toan chiếm đoạt vàng của gã?
A Vũ lạnh lùng cười chế giễu: “Trước đây Đạo Trưởng đã từng phân tích, điểm yếu của mày chính là giải quyết vấn đề bằng cảm tính, đó chính là điều ngu ngốc nhất. Tao với mày không giống nhau, muốn làm việc lớn thì tuyệt đối không được có nhược điểm như vậy”.
"Đạo Trưởng từng nói, phải quên hết tất cả mọi người trừ mình ra, chỉ có như vậy thì mới có thể làm được việc lớn”.
“Không cần đi quan tâm đến người khác, chỉ cần quan tâm chính bản thân mình là được rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe xong gật đầu: “Tôi biết rồi, anh là muốn nói, bây giờ tôi muốn anh đưa một người ra ngoài, là điều không thể đúng không?”
“Đương nhiên!”, A Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Bạch Diệc Phi: “Được đưa ra khỏi chỗ này, chỉ có vàng”.
"Còn đám ngu xuẩn như mày, thì ngoan ngoãn chết trong này đi, trước khi chết còn được bầu bạn với đống vàng này, cũng coi như là mày có phúc lắm rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy mỉm cười.
Biểu cảm đắc ý của A Vũ khựng lại sau khi nhìn thấy nụ cười này của Bạch Diệc Phi: “Mày cười cái gì? Biết mình sẽ chết chắc nên bị ngu rồi à?”
Nụ cười của Bạch Diệc Phi chợt tắt, vô cùng dửng dưng nói: “Tôi cười, anh không giết được tôi”.
Lời nói vừa dứt, A Vũ liền bật cười: “Nói cái quái gì đấy? Tao không giết được mày?”
“Hôm nay ông sẽ cho mày biết, rốt cuộc là tao có thể giết được mày hay không!”, nói dứt, A Vũ tung một cú đấm về phía Bạch Diệc Phi.
"Ầm!"
Nắm đấm của A Vũ vẫn đang ở lưng chừng thì đột nhiên bức tường bên cạnh mở ra, có một bóng đen vọt ra từ bên trong.
Tốc độ của cái bóng rất nhanh, A Vũ còn chưa kịp nhìn rõ thì đã cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên, hai mắt gã lập tức trợn trừng.
Sau đó, có một cú đấm nện thẳng vào bụng dưới của gã, cả người gã giống như một quả đạn pháo bị bắn văng ra xa.
Nhưng, vã vốn cho rằng cơ thể mình sẽ bị đấm văng ra xa thì chỉ một tích tắc sau, bóng đen kia đã túm chặt lấy chân gã kéo trở lại.
"Uỳnh!"
Người gã bị người ta quẳng mạnh xuống nền đất.
"Phụt!"
A Vũ phun ra một ngụm máu, gã còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị một bàn chân dẫm lên cổ họng.
Cho đến tận lúc này, gã mới nhìn rõ cái bóng đen này mẹ kiếp ăn mặc lôi thôi nhếch nhác, sắc mặt trắng bệch, trông giống như con ma.
Gã kinh hãi, khiếp sợ.
A Vũ rất hiểu thực lực của mình ra sao, nhưng mà thực lực này, với đối phương mà nói chỉ đơn giản như giết một con kiến, sự chênh lệch như vậy khỏi cần nghĩ cũng biết.
Xét ra, đối phương có lẽ còn giỏi hơn cả Đạo Trưởng nữa, có lẽ là cùng cấp với sư phụ của bọn họ.
Lúc này Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng bò dậy được, lau vệt máu trên khoé miệng, đi đến trước mặt A Vũ.
Bạch Diệc Phi bật cười chế nhạo, còn nhổ một miếng nước bọt: “Hừ!”
"Nói người khác ngu, con mẹ mày thông minh đến đâu?”
"Nói tao ngu?"
"Tao thấy, mày mới đúng là đồ ngu xuẩn”.
A Vũ bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Gã sợ cái người không ra người ma không ra ma đang đứng trước mặt, gã có thể cảm nhận được đối phương nếu muốn giết gã thì quá là dễ dàng.
Tại sao trên đời này lại có loại người đáng sợ như vậy?
Nếu như A Vũ gặp được người đàn ông đeo mặt nạ ở thành phố Thiên Bắc kia, có lẽ sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Đạo Trưởng không phải là vô địch, chỉ là chưa gặp được người mạnh hơn ông ta mà thôi.
A Vũ hầu như không thể phản kháng lại được, cho nên gã biết, gã sắp chết, thực sự sắp phải chết rồi, gã rất hoảng sợ.
Chẳng có ai là không sợ chết cả.
“Đừng giết tôi!”, A Vũ nhìn Bạch Diệc Phi, bởi vì gã cảm thấy người nọ sẽ nghe lời Bạch Diệc Phi, cho nên chỉ cần cầu cứu Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi mà mềm lòng thì sẽ không giết mình nữa.
Nhưng mà, gã đã nhầm rồi.
Bạch Diệc Phi ngồi xổm xuống, đưa cho gã một viên thuốc: “Uống nó đi, tao sẽ không giết mày”.
A Vũ nhìn chằm chằm viên thuốc trong tay Bạch Diệc Phi, gã do dự.
Bạch Diệc Phi bật cười nói: “Mày còn quyền lựa chọn hay sao?”
A Vũ thấy vậy thì hết cách, cho dù đây là thuốc độc thì gã cũng phải uống.
Cho nên A Vũ há miệng, Bạch Diệc Phi bèn ném viên thuốc vào miệng gã, viên thuốc này giống với viên mà Kỳ Kỳ uống, uống vào xong sẽ mất hết sức lực.
Bạch Diệc Phi không định giết gã ngay, bởi vì anh không biết nhóm người Trương Hoa Bân bây giờ thế nào rồi, nếu như Trương Hoa Bân rơi vào tay bọn chúng thì người này vẫn còn có chút giá trị lợi dụng.
Nhưng mà đến lúc đó thì phải giở chút thủ đoạn, ngộ nhỡ gã nói chuyện hôm nay ra thì hậu quả sau này sẽ rất khó lường.
Có lẽ khi về có thể hỏi Lưu Hiểu Anh xem cô ta có thể chế tạo ra được loại thuốc làm mất trí nhớ giống như trước kia của Lý Tuyết không.
Sau khi Bạch Diệc Phi đưa thuốc cho A Vũ uống liền đứng dậy nói với người đàn ông: “Cảm ơn tiền bối”.
Người đàn ông cười hềnh hệch.
Những gì Bạch Diệc Phi nói trước khi bước vào đây, thực ra là muốn nói cho người đàn ông này nghe, anh muốn để cho ông ta biết được vấn đề trong đó.
Bạch Diệc Phi không chắc chắn lắm ông ta có phải là đối thủ của A Vũ hay không, nhưng chắc chắn ông ta là một cao thủ, nếu như người đàn ông muốn anh cứu ông ta ra ngoài, vậy chắc chắn ông ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Mà sau khi bước vào, khi Bạch Diệc Phi thấy A Vũ lộ ra bộ mặt thật, những lời mà anh nói cũng là để dẫn dắt A Vũ, dẫn dắt A Vũ nói ra cho người đàn ông nghe.
Anh muốn để người đàn ông biết được, chỉ có anh mới đồng ý cứu ông ta ra ngoài, mà người giống như A Vũ này, dã tâm quá lớn lại chỉ biết mưu đồ lợi ích của riêng mình thì sẽ không bao giờ cứu ông ta ra.
Cho nên, người đàn ông sẽ ra tay vào đúng thời khắc quan trọng nhất.
Chương 618: Lòng tham của con người
Nhưng mà, võ nghệ của người đàn ông khiến cho Bạch Diệc Phi kinh hãi.
Thực lực của người đàn ông này sợ là Đạo Trưởng cũng không đánh lại được.
Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy rất may mắn, nếu sau này bên cạnh anh có một người dũng mãnh như thế này, vậy thì…
Trong vòng nửa giờ đồng hồ, A Vũ đã mất hết cả sức lực.
Bây giờ A Vũ đã chắc chắn rằng Bạch Diệc Phi sẽ không giết gã, đồng thời, gã cũng đã tỉnh táo lại.
Vừa rồi gã đã quá điên cuồng, nhưng tất cả những điều viển vông đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.
“Anh nói đúng, tôi mới thực sự là người ngu xuẩn”, A Vũ cười khổ nói.
Nếu không phải gã đã quá tham lam, gã sẽ không nghe lời Bạch Diệc Phi, thì sẽ không đi đến đây, lại càng không biến thành bộ dạng mặc cho người ta chém giết như bây giờ.
A Vũ đột nhiên nhớ lại lời Đạo Trưởng từng nói: không cần quá coi trọng Bạch Diệc Phi, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Khi đó, A Vũ luôn cảm thấy Đạo Trưởng đã quá cẩn thận rồi, dù sao thì đây cũng là phong cách từ trước tới giờ của Đạo Trưởng.
Bây giờ xem ra, là do gã đã quá khinh địch.
Bạch Diệc Phi đá A Vũ một cú nói: "Đứng dậy!"
A Vũ sợ chết, cho nên không dám đối đầu với Bạch Diệc Phi mà ngoan ngoãn đứng dậy.
Sau đó Bạch Diệc Phi dẫn theo A Vũ đến một cái hang vàng khác.
...
Sau khi đến hang vàng này, khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy nhóm người nọ đang bình tĩnh nhìn về phía A Vũ thì có chút ngạc nhiên.
Anh cho rằng đám người này sau khi nhìn thấy số vàng ở đây thì sẽ đánh mất lý trí, thậm chí sẽ tàn sát lẫn nhau.
Nhưng bọn họ không hề như vậy, bọn họ đang rất bình tĩnh nhìn vào A Vũ.
Bạch Diệc Phi dùng dao của mình dí vào eo của A Vũ, nếu như A Vũ dám manh động thì con dao này sẽ cắm thẳng vào người gã.
A Vũ bây giờ đã giống với Kỳ Kỳ, khắp người không còn sức lực nên gã không dám mảy may cử động lung tung.
Gã thậm chí còn biết bản thân mình nên nói cái gì: “Rất tốt, nếu đã tìm thấy thì có thể quay về được rồi, lần này mọi người làm rất tốt, sau khi trở về tôi sẽ báo cáo lại với Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, đến lúc đó mọi người đều sẽ được nhận một khoản thưởng lớn!”
Sau khi nghe những lời này, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó mới đi ra ngoài.
Lúc này, có một người cầm súng đi ngang qua bên người A Vũ, A Vũ đột nhiên gọi một tiếng: “Ngưu Nhị, đưa súng cho tôi”.
Ngưu Nhị hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa súng cho A Vũ.
Trần Hạo nhìn thấy Bạch Diệc Phi đã quay lại thì thở phào, bước qua hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không sao, anh với gã đã tìm được tiếng nói chung rồi”
Kỳ Kỳ nghe vậy thì đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Bạch Diệc Phi! Anh đang tự tìm đường chết cho mình!”
Bạch Diệc Phi chẳng thèm để ý đến Kỳ Kỳ, mà khoác vai A Vũ đi ra bên ngoài.
Bộ dáng bọn họ thân thiết như vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, những người khác không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi Kỳ Kỳ nhìn thấy thì đột nhiên ngẩn ra.
Giờ phút này cô ta mới hiểu ra vấn đề nên vội ngậm miệng lại.
Mọi người đều đang đi về phía bên ngoài, Bạch Diệc Phi còn vừa đi vừa nói: “Anh Vũ, sau khi ra ngoài nhớ giúp mấy anh em nói vài lời dễ nghe trước mặt Đạo Trưởng nhé, sau này chúng ta là người một nhà rồi”.
Khuôn mặt A Vũ nhìn có vẻ ung dung, nhưng trên thực tế thì đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, bởi vì khẩu súng mà gã mới lấy được kia là ý của Bạch Diệc Phi, mà khi Bạch Diệc Phi khoác vai gã thì đã lấy luôn khẩu súng đi rồi.
A Vũ chỉ có thể cười khan hai tiếng: “Được chứ được chứ”.
Chỉ là, bọn họ vừa mới ra khỏi hang động, đang chuẩn bị bò vào đường hầm thì có một khẩu súng dí vào đầu của A Vũ.
A Vũ lập tức đứng khựng lại.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngừng lại.
“Anh Vũ, xin lỗi nhé”, đó là một trong số hai mươi người đi theo A Vũ, người có làn da hơi ngăm đen, chính gã đang cầm súng dí vào đầu A Vũ. Gã lạnh lùng cười một tiếng: “Chúng tôi đã định sẽ không làm việc cho Hiệp hội liên minh doanh nghiệp nữa rồi”.
A Vũ hơi ngây ra, lập tức phản ứng lại, phẫn nộ quát: “Lão Chu, mọi người đang làm cái gì vậy? Muốn phản bội lại Hiệp hội hay sao? Nếu như Hiệp hội biết được thì mọi người sẽ…”.
Lão Chu ngắt lời A Vũ: "Sẽ không có ai biết, các người, đều phải chết ở trong này”.
Trước sự cám dỗ cực lớn từ đồng tiền, chẳng ai có thể may mắn tránh thoát.
Lão Chu bật cười nói: “Chúng tôi có số vàng này rồi, còn phải sợ Hiệp hội nữa à?”
A Vũ yên lặng, không thể phản bác.
Lão Chu thấy vậy lập tức nói với một tên đi theo: “Lục soát khẩu súng trên người gã”.
Tên đi theo nghe vậy lập tức tiến lên lục soát người A Vũ.
Thực lực dù có mạnh nữa thì cũng vẫn phải sợ súng, dù gì thì tốc độ của súng cũng nhanh hơn nhiều.
A Vũ không còn cách nào khác, bây giờ gã còn đang bị người ta dùng súng chĩa vào đầu, chỉ đành phải ngoan ngoãn để bị lục soát.
Hơn nữa, Bạch Diệc Phi cũng rất phối hợp đứng sang bên cạnh, thậm chí còn giơ hai tay lên đầu.
Chỉ là sau khi tên đi cùng lục soát người A Vũ xong thì nghi ngờ nói: “Không có súng?”
Không đúng, lúc nãy bọn họ đều nhìn thấy A Vũ lấy một khẩu súng từ trong tay Ngưu Nhị.
Trên thực tế, gã đi theo quả thực không tìm được khẩu súng nào.
Sắc mặt Lão Chu sa sầm, hỏi A Vũ: “Súng đâu?”
A Vũ vẫn yên lặng, chỉ lắc đầu.
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Ở đây này!"
Tiếp đến là một tràng tiếng “Pằng pằng”.
Bạch Diệc Phi đứng sau lưng bọn họ, nhanh chóng rút khẩu súng ra nhắm trúng mấy người đang cầm súng trên tay, bắn ra mấy phát súng.
Trong hang động, tiếng súng nổ đinh tai.
Bởi vì không gian ở đây cực kỳ nhỏ hẹp, đám người kia sau khi nghe thấy tiếng súng thì chạy tán loạn cả lên.
Điều này càng tiện cho Bạch Diệc Phi, cho nên anh bắn mỗi người một phát súng.
Bọn họ đều biết, A Vũ mới là người giỏi nhất ở đây, cho nên sự chú ý của bọn họ đều tập trung trên người A Vũ mà không hề để ý đến Bạch Diệc Phi.
Tuy nhiên, chính Bạch Diệc Phi là người đột nhiên nổ súng, khiến cho bọn họ không kịp trở tay.
Cùng lúc đó, Kỳ Kỳ cũng chuyển động.
Bọn họ có tổng cộng ba khẩu súng, bây giờ có một khẩu đang nằm trên tay Bạch Diệc Phi, một khẩu trong tay Lão Chu, Lão Chu đã bị Bạch Diệc Phi bắn chết, Kỳ Kỳ bèn lập tức cướp lấy khẩu súng của gã, nhắm vào đám người kia bắn liên tục.
Chỉ trong vòng vài phút, hai mươi người đều đã chết sạch.
Mới chẳng bao lâu mà cục diện đã bị xoay chuyển hoàn toàn.
Lúc này Kỳ Kỳ chĩa súng thẳng về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không cử động nữa.
Bạch Diệc Phi hết cách, chỉ đành phải ném khẩu súng trên tay đi, nói bằng giọng thờ ơ: “Cô chắc chắn là sau khi giết tôi thì cô sẽ được an toàn?”
Vừa rồi Kỳ Kỳ đã nhìn thấu mánh khoé của Bạch Diệc Phi với A Vũ, cho nên cô ta biết, A Vũ chắc chắn cũng đã bị Bạch Diệc Phi uy hiếp rồi, cho nên, cô ta đặt trọng tâm lên người Bạch Diệc Phi.
Kỳ Kỳ nghe vậy lạnh lùng cười chế nhạo: “Sư huynh tôi có một thói quen xấu, đó chính là ghét nhất người ta khoác vai mình!”
Bạch Diệc Phi lúc này mới sực hiểu ra.
Lúc nãy khi ở trong hang vàng, Bạch Diệc Phi vẫn luôn khoác vai A Vũ, người khác không biết, cảm thấy không có gì lạ, nhưng Kỳ Kỳ biết.
Bạch Diệc Phi nhún vai nói: “Cho nên, bây giờ cô muốn giết tôi?”
Anh nghi ngờ Kỳ Kỳ chính là em gái của Từ Lãng, hơn nữa đã chắc đến 99%, cho nên, bất kể là Kỳ Kỳ giết mình hay là mình giết Kỳ Kỳ thì sợ là Từ Lãng đều sẽ không dễ chịu gì.
Nếu biết trước, thì anh nên giết cô ta từ lâu rồi.
Đương nhiên, với tính cách của Bạch Diệc Phi, sợ là dù có biết trước thì anh cũng sẽ không giết Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ cau mày, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ, tôi là muốn giết anh, nhưng mà…”.
Trước đây, khi A Vũ tát cô ta một bạt tai, là Bạch Diệc Phi đã đứng chắn trước mặt cô ta, khiến cho bây giờ Kỳ Kỳ có chút do dự.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này Bạch Diệc Phi cũng không làm gì cô ta, chỉ là không muốn để cô ta giết anh nên mới cho cô ta uống một loại thuốc khiến cô ta mất hết sức lực.
Kỳ Kỳ bây giờ đang rất băn khoăn, một bên thì nghĩ tha chết cho Bạch Diệc Phi, nhưng một bên lại nghĩ, nếu không giết Bạch Diệc Phi thì bí mật ở đây chắc chắn sẽ bị tiết lộ.
Quả thực là khó xử.
Cuối cùng, Kỳ Kỳ lạnh lùng nói với bọn họ: “Đừng nói nhảm nữa, đi!”
Bạch Diệc Phi hết cách, đành phải xoay người đi ra ngoài.