Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501-510
Chương 501: Mồi câu
Sáng hôm sau, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Lý Cường Đông.
“Bố?”
Giọng của Lý Cường Đông rất trầm, cũng rất mạnh mẽ: “Lập tức đến gặp bố”.
Nói xong ông cũng cúp máy.
Bạch Diệc Phi tay cầm điện thoại, biểu cảm lộ vẻ khó hiểu: “Bố làm sao vậy?”
Mặc dù anh không hiểu Lý Cường Đông làm sao nhưng trực giác nói cho anh rằng nhất định là có chuyện gì đó quan trọng. Vì thế anh không lằng nhằng nữa mà lập tức đi tìm ông.
Lưu Tử Vân dường như đã đi mua thức ăn rồi, ông cụ Lý cũng ra ngoài tản bộ, trong nhà chỉ còn Lý Cường Đông và Bạch Diệc Phi.
Lý Cường Đông bình thường đều trông có vẻ ôn hòa nhưng hôm nay vẻ mặt ông rất trầm trọng, thậm chí còn có vẻ tức giận.
“Con có biết con là mồi câu không?”, Lý Cường Đông nói thẳng, càng khiến Bạch Diệc Phi mờ mịt: “Con biết, nên…”.
Lý Cường Đông nghiêm khắc nói: “Biết thì bảo vệ bản thân thật tốt! Chứ không phải đặt mình vào nguy hiểm!”
Anh nghe xong thì ngây ra, sau đó cười nhạt: “Bố, nếu con đã là mồi câu thì gặp nguy hiểm là đương nhiên, không phải ư? Nếu không sao gọi là “mồi câu” được”.
Lý Cường Đông sây sẩm mặt mày: “Vậy thì cũng nên dùng vào những lúc cần thiết chứ không phải là chút chuyện nhỏ nhặt này!”
“Bố, rốt cuộc bố có ý gì?”, cho đến bây giờ Bạch Diệc Phi vẫn không hiểu tại sao ông lại tức giận, tại sao lại phải nhấn mạnh chuyện này?
Lý Cường Đông hít sâu một hơi rồi mới trầm giọng nói: “Bố đã biết chuyện hôm qua rồi, nhiều danh gia vọng tộc ở thủ đô không làm gì được con, nhưng con lại suýt chút nữa bị giết bởi một kẻ vô danh, nếu đám người kia biết chuyện này thì sẽ cảm thấy con còn tác dụng ư?”
“Nhất định sẽ không!”, Lý Cường Đông nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Bạch Diệc Phi cũng sầm mặt: “Con nói rồi, con không muốn làm mồi, ai muốn làm thì đi mà làm!”
“Bạch Diệc Phi!”, Lý Cường Đông cũng bực mình: “Được, nếu con đã không biết thì để bố nói cho!”
“Con không thể không làm mồi câu được, lý do vì sao thì bố đã nói với con rồi”.
“Chuyện hôm đó chẳng qua là bọn họ đang thử con mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc đến!”
“Những dòng họ giàu có ở thủ đô, đặc biệt là bốn gia tộc lớn, căn cơ của họ đều rất sâu rộng, con không thể tưởng tượng được đâu”.
“Chỉ cần một nhà nào đó phái bừa ra một “át chủ bài” cũng đủ khiến con mất mạng rồi!”
Bạch Diệc Phi nghe vậy, trong lòng mặc dù kinh hãi nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Vậy thì con còn làm mồi câu làm gì? Cứ giết con luôn cho xong!”
“Mục đích để con làm vậy là khiến bọn họ ra bài tẩy, để bọn họ cho rằng chỉ có ra át chủ bài thì mới giết được con!”
“Chỉ cần như vậy thì bố con sẽ biết ai là người sau màn”.
Bạch Diệc Phi cười nhạt: “Vì thế con hiện tại còn chưa đủ tư cách khiến bọn họ ra át chủ bài?”
“Đúng”, Lý Cường Đông gật đầu, lại cau mày nói: “Mà hành động tối qua của con đã khiến bọn họ biết được tùy tiện phái một người đến là đủ!”
“Cần gì phải lộ bài tẩy!”
“Chuyện tối qua?”, Bạch Diệc Phi khựng lại, sau đó hiểu ra: “Chuyện bị Hoàng Vĩ ám sát? Đấy là chỉ là ngoài ý muốn thôi”.
Lý Cường Đông cười nhạt: “Ngoài ý muốn? Chuyện cỏn con như thế cũng khiến con suýt chết thì ra át chủ bài làm gì? Hơn nữa, con vì bảo vệ Tuyết Nhi mới bị thương, như vậy khác nào nói với bọn họ, con bé là nhược điểm của con!”
“Một người có nhược điểm thì càng không đáng để bọn họ dốc hết sức!”
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi nhất thời nổi giận: “Lý Cường Đông! Đủ rồi, bố lại thế nữa!”
“Bố có phải là một người bố không? Tuyết Nhi là con ruột của bố, là vợ của con, con không bảo vệ cô ấy thì bảo vệ ai? Lẽ nào con phải đứng im nhìn cô ấy bị tên rác rưởi kia đâm chết ư?”
“Nếu thật sự là vậy thì mẹ nó, bọn họ không cần đến giết con, ông đây tự xử lý chính mình là được!”
Bạch Diệc Phi đột nhiên gào lên khiến Lý Cường Đông hơi sững ra, ông mở miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng đành thở dài, không phản bác.
Bạch Diệc Phi nói xong thì định đứng dậy rời đi, Lý Cường Đông vội nói: “Bố con không giết Lương Minh Nguyệt”.
“Lúc bố con đến thì ông ta vẫn còn thở, trước khi chết ông ta đã nói với bố con điều gì đó”.
“Mà những lời ông ta nói vô cùng quan trọng, người sau màn sợ lộ tẩy mới làm mọi chuyện thành thế này, khiến tất cả mọi người đuổi giết bố con”.
“Nhưng bố con trốn đi, không ai có thể tìm được ông ấy. Bọn họ liền chuyển sang con, chỉ cần bắt được con thì có thể ép bố con ra mặt”.
“Bố con biết rõ điều này nên mới dùng con làm mồi câu, hy vọng đối phương có thể lộ bài tẩy, như vậy ông ấy sẽ biết ai là người sau màn, mọi chuyện cũng có thể rõ ràng”.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì im lặng một lúc lâu, vừa khó chịu vừa bất đắc dĩ.
Bố ruột lợi dụng mình, biến mình thành mồi câu bị bao nhiêu nhà đuổi giết, ai mà không khó chịu cho được?
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Chuyện đã đến nước này, anh chỉ còn cách trở thành mồi câu, không còn đường nào khác.
Lý Cường Đông để anh suy nghĩ một lát mới nói: “Hiện tại con thế này, đối phương không cần ra chiêu mạnh nhất cũng dư sức giải quết, vậy thì tất cả đều trở thành công cốc! Con không thể mất bình tĩnh, biết không?”
“Bình tĩnh?”, Bạch Diệc Phi như đang nghe chuyện cười: “Tình huống lúc đó vô cùng nguy hiểm, bố bảo con bình tĩnh kiểu gì?”
Lý Cường Đông hơi đau đầu, vuốt vuốt mi tâm, lại thở dài: “Vẫn là câu đó, chỉ khi con trở nên mạnh mẽ mới có thể cho Tuyết Nhi một cuộc sống tốt hơn, an toàn hơn”.
“Lần tuyển chọn chủ tịch liên minh doanh nghiệp này là một cơ hội tốt, bọn họ đều không muốn con gia nhập liên minh vì thế sẽ ngăn cản, nếu con đi bọn họ sẽ sớm ra tay”.
Chương 502: Thư mời
Nghe Lý Cường Đông nói xong, Bạch Diệc Phi càng nhìn ông với ánh mắt phức tạp: “Con muốn biết tại sao bố lại giúp Bạch Vân Bằng? Thậm chí còn hi sinh, lợi dụng con gái mình?”
Lý Cường Đông nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Bởi vì ông ấy từng cứu mạng bố”.
Bạch Diệc Phi không ngờ đến chuyện này, nhưng sau khi bất ngờ thì anh lại không thể nào hiểu nổi, cho dù đã cứu mình thì cũng không nhất thiết phải đẩy con gái mình vào nguy hiểm như vậy chứ?
Đột nhiên anh nghĩ đến gì đó: “Vì thế nên Tuyết Nhi mới lấy con?”
Lý Cường Đông gật đầu.
Bạch Diệc Phi tức đến bật cười: “Nếu con không thích Tuyết Nhi, cô ấy cũng không thích con, bố bảo một người phụ nữ như cô ấy phải làm thế nào?”
Cách làm này không khác gì bố mẹ thời cổ đại, vì báo đáp ân cứu mạng mà gả con gái mình cho con trái của ân nhân, hoàn toàn không quan tâm đến hạnh phúc của con gái.
“Thực tế chứng minh hai đứa đã yêu nhau rồi”, Lý Cường Đông bình thản trả lời.
Bạch Diệc Phi nghẹn họng, không thể phản bác.
Lý Cường Đông lại nói tiếp: “Con đi tranh cử dụ kẻ sau màn lòi đuôi, khi mọi chuyện kết thúc thì Tuyết Nhi sẽ được an toàn, không phải sao?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Thực sự sẽ an toàn ư?”
Cho dù giải quyết kẻ đứng đằng sau mọi chuyện thì cũng không thể an toàn, dù sao vẫn còn Bạch Khiếu đang nhăm nhe, cùng người nhà họ Tùng muốn báo thù cho Tùng Vưu Duy.
Bọn chúng đều sẽ không để Bạch Diệc Phi sống sót, Lý Tuyết đương nhiên cũng sẽ chịu uy hiếp.
Nhưng… Nếu không làm như vậy, dường như cũng không còn cách giải quyết nào khác.
“Con sẽ đi”.
Nói xong, anh cũng rời đi.
…
Phòng làm việc chủ tịch Hầu Tước.
“Chủ tịch, có một cô gái tên Diệp Ngải muốn gặp anh”, thư ký xinh đẹp vừa tới làm mặc một bộ trang phục màu đen toàn thân, cung kính mà nói với Liễu Chiêu Phong.
Trên mặt Liễu Chiêu Phong vẫn còn một số vết xưng đỏ, trên người cũng có vài vết xanh tím, là vết thương do lần trước bị đám Trần Ngạo Kiều đánh.
Gã vốn phải chết, nhưng khi Trần Ngạo Kiều đâm dao tới thì không biết ai lại kịp thời xuất hiện cứu gã đi, giúp gã tránh được một kiếp.
“Ừm, mời cô ta vào”, Liễu Chiêu Phong gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Diệp Ngải đến tìm mình làm gì?”
Không lâu sau, nữ thư ký dẫn Diệp Ngải mặc chiếc váy dài màu đỏ tiến vào.
Liễu Chiêu Phong ngồi tại chỗ của mình, không đứng dậy: “Cô Diệp sao lại rồng đến nhà tôm thế này?”
Diệp Ngải không thèm để ý đến thái độ của gã mà nhìn nữ thư ký xinh đẹp ở bên cạnh.
Liễu Chiêu Phong nhướn mày, nói với nữ thư ký: “Cô ra ngoài đi!”
“Vâng, chủ tịch”.
Thư ký đi rồi, Diệp Ngải cũng ngồi xuống ghế sô pha, chậm rãi nói “Tôi đến đưa đồ cho anh”.
“Đồ gì?”, Liễu Chiêu Phong vẫn không đứng dậy, chủ yếu là vết xanh tím trên người gã còn rất nhiều, chỉ cần cử động là đau không chịu nổi.
Diệp Ngải thấy vậy thì hơi cau mày nhưng vẫn tự đi qua, lấy một tấm thư mời hai màu đỏ trắng từ trong túi xách ra đặt lên bàn: “Tranh cử chủ tịch liên minh doanh nghiệp thành phố Bắc Hải”.
Liễu Chiêu Phong nhướn mày: “Mời tôi?”
Vừa nói xong, gã đã cầm thư mời lên rồi mở ra xem, quả thực là thư mời. Bên trên viết tên gã, hơn nữa doanh nghiệp được chú thích là tập đoàn Hầu Tước.
“Tập đoàn Hầu Tước hiện tại là sản nghệp nhà họ Diệp, nhưng đối với chúng tôi mà nói thì có hay không cũng được vì thế anh có thể một mình đi tham gia tranh cử, được lợi gì thì không cần tôi phải nói chứ”, Diệp Ngải mỉm cười.
Liễu Chiêu Phong đặt thư mời xuống, dựa người ra phía sau: “Cô Diệp, Bạch Diệp Phi muốn giết tôi đấy, cô thấy tôi đi rồi thì có về được không?”
Gã không muốn chết, còn sống thì chuyện gì cũng dễ nói, mà chết rồi thì lợi ích có lớn đến đâu, hấp dẫn đến đâu cũng vô dụng.
Diệp Ngải cười khinh thường, nói: “Anh sợ Bạch Diệc Phi?”
“Còn lâu!”, Liễu Chiêu Phong vỗ bàn, đột nhiên cao giọng nói: “Tôi sợ hắn? Một tên tép riu như hắn thì có gì phải sợ?”
Lời này rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.
Diệp Ngải cười khinh miệt: “Vậy anh có không đi?”
“Tôi…”, Liễu Chiêu Phong khựng lại, sau đó cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi đi!”
Diệp Ngải cười, đột nhiên than thở: “Giữa người với người quả nhiên có sự khác biệt!”
“Cô có ý gì?”, Liễu Chiêu Phong nhận ra ý của cô ta, nhất thời sầm mặt: “Cô nói tôi không bằng Bạch Diệc Phi?”
Diệp Ngải quay người ngồi lên sô pha, bắt chéo đôi chân trắng nõn: “Không thể không nói, Bạch Diệc Phi quả thực rất đáng gờm, nếu không tại sao tập đoàn Liễu Thị lại phá sản?”
Liễu Chiêu Phong khựng lại, sắc mặt âm trầm, cắn răng nói: “Đây là sự thật nhưng không nói lên được tất cả. Bây giờ tôi mới là người thắng, mới là chủ tịch Hầu Tước mà Bạch Diệc Phi chẳng là cái thá gì cả!”
Diệp Ngải tủm tỉm: “Vì thế lần này Bạch Diệc Phi sẽ không tham gia tranh tuyển”.
Liễu Chiêu Phong ngây ra, sau đó cũng cười: “Hắn không có tư cách nên đương nhiên sẽ không đi!”
Gã cười đầy tự tin. Con chó điên Bạch Diệc Phi này không đi thì tính mạng gã sẽ không bị uy hiếp, lại có người nhà họ Diệp giúp đỡ, cộng thêm thân phận chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, gã rất có khả năng sẽ tranh cử thành công.
Đến lúc đó, gã sẽ là chủ tịch liên minh doanh nghiệp toàn tỉnh Bắc Hải, tương đương với việc ngự trị toàn bộ doanh nghiệp ở tỉnh này.
Bạch Diệc Phi càng không sánh được với gã, vậy thì Lý Tuyết…
“Còn một tấm nữa gửi ai?”, Liễu Chiêu Phong vừa lấy ra xem, phần để tên khách mời cùng tên doanh nghiệp đều để trống.
Diệp Ngải thờ ơ nói: “Cả thành phố Thiên Bắc, ngoại trừ tập đoàn Hầu Tước và tập đoàn Thủy Tinh ra, anh tùy tiện chọn một doanh nghiệp thích hợp là được”.
Liễu Chiêu Phong nghe vậy híp mắt: “Đưa ai cũng được?”
“Tùy anh”, Diệp Ngải hoàn toàn không quan tâm. Dù sao tại thành phố Thiên Bắc này, ngoại trừ Hầu Tước và Thủy Tinh ra, gần như không có doanh nghiệp nào đáng nói, hoàn toàn không có năng lực cạnh tranh, đưa cho ai cũng vậy.
Liễu Chiêu Phong cười đầy ẩn ý: “Tôi biết rồi”.
Diệp Ngải ừ một tiếng rồi rời đi.
Liễu Chiêu Phong nhìn thư mời trước mặt, cười lạnh: “Cơ hội tốt thế này thì không thể vụt mất!”
Nói xong, gã lập tức gọi điện cho thư ký: “Vào đi”.
Một lát sau, thư ký xinh đẹp tiến vào: “Chủ tịch”.
“Gửi thư mời này cho tổng giám đốc công ty đá quý Phúc Thụy. Nhớ kỹ, nhất định phải đưa cho tổng giám đốc của bọn họ. Còn nữa, đừng nói là ai đưa”, Liễu Chiêu Phong dặn dò.
…
Công ty đá quý Phúc Thụy, Trương Vinh cầm một tấm thư mời bước vào: “Giám đốc Lý, có một tấm thư mời gửi cho cô”.
Chương 503: Đến tham gia lễ tranh cử
“Thư mời? Mời gì?”, Lý Tuyết đặt văn kiện xuống, sau khi mở ra xem thì ngạc nhiên: “Tranh cử chủ tịch liên minh doanh nghiệp?”
Trương Vinh gật đầu. Ông ta cũng vô tình mở ra xem, nhất thời vô cùng kinh ngạc, vội vàng đóng bức thư lại. Ông ta lăn lộn ở thành phố Thiên Bắc lâu như vậy rồi, đương nhiên biết chủ tịch liên minh doanh nghiệp có thân phận và địa vị cao đến nhường nào.
Chỉ là ông ta không ngờ, Lý Tuyết lại nhận được thư mời. Chuyện này thực sự rất khó hiểu.
Công ty Phúc Thụy bọn họ chỉ là một công ty nhỏ, hoàn toàn không có tư cách tham gia cạnh tranh. Rốt cuộc bức thư này là ai gửi cho Lý Tuyết?
Lý Tuyết cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Cô thông qua Bạch Diệc Phi mới biết mỗi tỉnh đều có liên minh doanh nghiệp riêng, mà liên minh đứng trên tất cả các doanh nghiệp.
Chủ tịch liên minh thì càng không cần nói.
“Bức thư này… Liệu có phải gửi nhầm không?”, Lý Tuyết chớp chớp mắt, nghi hoặc.
Trương Vinh lắc đầu: “Bức thư này đúng là gửi cho giám đốc Lý, hơn nữa còn đánh dấu rõ ràng, nhất định là mời cô”.
Lý Tuyết càng thấy khó hiểu: “Sao tôi có tư cách tham gia tranh cử được?”
Trương Vinh định gật đầu đồng tình nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy. Ông ta chỉ đề nghị: “Hay là cô cứ cất nhắc xem thế nào?”
Lý Tuyết cau mày: “Tôi biết rồi, ông đi làm việc đi”.
“Vâng, giám đốc”, Trương Vinh nhìn cô, không biết cô có quyết định đi hay không.
Nhưng đây không phải là chuyện ông ta cần quan tâm, ông ta chỉ cần làm tốt công việc của mình rồi cầm tiền lương là được.
Lý Tuyết nhìn bức thư mời thì ngẫm nghĩ…
…
Buổi tối, Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi cùng đi ăn. Sau khi về phòng, cô nói với anh: “Chồng à, em… Có chuyện muốn nói với anh”.
Bạch Diệc Phi đang chuẩn bị đi tắm, tay còn cầm đồ ngủ, thấy cô nói vậy thì dừng lại: “Chuyện gì vậy em?”
Lý Tuyết lấy bức thư mời trong túi ra đưa cho Bạch Diệc Phi: “Không biết ai gửi cho em. Em đã xem rồi, cho dù thế nào em cũng quyết đi một chuyến”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy bức thư mời quen thuộc thì đánh rơi bộ quần áo ngủ lên sô pha. Anh lập tức cầm bức thư lên xem, quả thực là thư mời tham gia tranh cử vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp. Anh hơi sững người, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Tuyết: “Em muốn đi?”
“Vâng”, cô gật đầu: “Em biết công ty của chúng ta không đủ tư cách nhưng em chỉ muốn đi làm quen với nhiều người hơn, nói không chừng có thể kiếm được vài hợp đồng. Như vậy sẽ có lợi cho công ty của chúng ta hơn”.
“Vợ à… Em không cần phải như vậy. Hiện tại đã rất tốt rồi, hà tất phải mệt mỏi như thế”, Bạch Diệc Phi rất thương Lý Tuyết, không muốn cô phải vất vả.
Lý Tuyết lắc đầu: “Chúng ta là người một nhà, ai kiếm tiền mà chả được. Hiện tại anh không tiện thì để em làm, đây chẳng phải là chuyện đương nhiên ư?”
…
Bên ngoài biệt thự, một cuộc chém giết vừa kết thúc.
Trong khu cây xanh rậm rạp, ba người đàn ông bị cắt họng nằm la liệt ra đất.
Mà bên cạnh bọn họ là hai người phụ nữ đang đứng, trong đó có một người mặc áo gió màu đậm, một người mặc bộ đồ đen toàn thân, nổi bật nhất là kiểu tóc ngắn trẻ con của cô ta.
“Sư phụ”, Lương Ngọc nhìn ba người nằm trên đất: “Đều chết rồi”.
Người phụ nữ mặc áo gió gật đầu: “Ừ, làm tốt lắm”.
Nói xong, cô ta nhìn Lương Ngọc, hơi thở dài: “Tiểu Ngọc, em muốn báo thù không?”
“Sư phụ…”, Lương Ngọc nhìn cô ta, khẽ gật đầu
Người phụ nữ mặc áo gió thấy vậy thì khẽ nói: “Đôi khi mọi chuyện không như bề ngoài”.
“Ý gì ạ?”, Lương Ngọc ngây ra.
Người phụ nữ mặc áo gió lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Em hẳn đã đoán được rồi”.
Lương Ngọc vẫn ngây ra, người phụ nữ lại nói: “Chủ tịch liên minh doanh nghiệp ở thủ đô là đạo trưởng, đã chọn xong rồi”.
“Cái gì?”, Lương Ngọc vẫn đang ngạc nhiên, bây giờ lại thêm tin tức này khiến cô ta càng kinh ngạc hơn: “Chẳng phải chọn từ một trong bốn gia tộc lớn ư? Chuyện này thì liên quan gì đến đạo trưởng?”
Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Nếu chủ tịch liên minh doanh nghiệp là bất cứ ai thuộc bốn gia tộc thì ba gia tộc còn lại sẽ chịu khống chế ở mức độ khác nhau, sự cân bằng giữa bốn bên sẽ không còn nữa”.
Nghe vậy, Lương Ngọc hoàn toàn hiểu ra.
Người phụ nữ mặc áo gió suy nghĩ rồi nói: “Em đến thủ đô đi, quan sát tình hình”.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày tranh cử chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải.
Bởi vì lần này có rất nhiều doanh nghiệp cùng người tranh tuyển nên du thuyền được chọn làm nơi tổ chức.
Đây là một chiếc du thuyền vô cùng lớn, có tổng cộng 5 tầng, hai tầng bên dưới là khoang điều khiển cùng kho chứa đồ. Tầng ở giữa là đại sảnh và boong tàu, hai tầng trên cùng là khoang nghỉ ngơi, có rất nhiều phòng, đủ để sắp xếp những người đến tham gia vào ở.
Hội nghị sẽ diễn ra trong ba ngày liên tục với ba vòng tuyển chọn. Vòng đầu tiên là lên bục tự tiến cử bản thân, sau đó chọn ra 100 người phù hợp với yêu cầu tham gia vào vòng 2.
Vòng hai thì thông qua mọi người bỏ phiếu để chọn ra 20 người vào vòng 3.
Vòng 3 sẽ chọn ra người thích hợp nhất, cũng là người có năng lực nhất trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp Bắc Hải.
Thời gian lâu như vậy cho nên du thuyển không thể chỉ dừng lại bên bờ. Theo kế hoạch, người đến tham gia không chỉ có thể tranh cử mà còn có thể thưởng thức cảnh biển.
Lịch trình ngày đầu tiên chủ yếu là tập trung họp, sau đó tuyên bố quy tắc, tiếp theo sẽ là vòng tranh cử đầu tiên. Rất nhiều người đến tham gia tranh cử nên vòng này diễn ra khá lâu, lịch trình ngày đầu tiên về cơ bản đã sắp xếp xong.
8 giờ sáng, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cùng đến, ngoài ra còn có Chu Khúc Nhi, Trần Hạo, Bạch Hổ và Từ Lãng.
Khoảng thời gian này, Bạch Diệc Phi đã vài lần muốn nói với Lý Tuyết rằng anh cũng tham gia tranh cử, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nói thế nào nên đành quyết định khi nào đến nơi sẽ nói.
Vì thế cho đến lúc này Lý Tuyết vẫn cho rằng Bạch Diệc Phi chỉ là đến cùng cô mà thôi.
Còn Chu Khúc Nhi là Lý Tuyết bảo cô ta đến. Chu Khúc Nhi cứ luôn ở bệnh viện chăm sóc Tần Hoa, lâu dài sẽ không có lợi cho cô ta, vì thế ra ngoài đi lại, thư giãn một chút cũng tốt.
Mấy người đi đến du thuyền thì lập tức bị bảo vệ ngăn cả: “Phiền cô lấy giấy mời ra”.
Lý Tuyết gật đầu, đưa giấy mời của mình cho bảo vệ.
Bảo vệ xem xong thì trả cho Lý Tuyết, nhưng nhìn bên cạnh cô nhiều người như vậy thì nhắc nhở: “Thưa cô, một bức thư chỉ đưa được nhiều nhất ba người bao gồm cả cô, những người còn lại không được phép lên thuyền.
Lý Tuyết nghe vậy thì nhìn Bạch Diệc Phi, ba người cô, Bạch Diệc Phi, Chu Khúc Nhi là vừa đủ, còn lại thì không thể vào được.
Bạch Diệc Phi lại không quá để ý, anh đã biết điều này vì thế đưa vừa đủ người đến.
“Không sao, em đưa Khúc Nhi và Trần Hạo vào đi”, Bạch Diệc Phi bình thản nói.
Lý Tuyết ngây ra: “Anh thì sao?”
Chương 504: Không ăn được thì đạp đổ
“Tôi…”, Bạch Diệc Phi vừa định nói gì thì một giọng nói lại vang lên: “Tuyết Nhi, cô đến rồi”.
Liễu Chiêu Phong mặc một bộ vest màu bạc từ tàu du lịch đi lại. Gã đợi đám người Lý Tuyết một lúc vẫn không thấy ai đến nên chủ động đi ra tìm. Vừa hay gặp được Lý Tuyết ở cửa.
Nhưng Liễu Chiêu Phong rất nhanh lại nhìn thấy Bạch Diệc Phi, hỏi: “Bạch Diệc Phi! Sao anh lại ở đây?”
Bạch Diệc Phi hếch mắt lên nhìn gã, nói: “Nghe giọng của anh thì tôi không nên ở đây?”
“Lẽ nào không phải sao?”, Liễu Chiêu Phong đã không còn tươi cười nữa, nói: “Đây là cuộc lựa chọn chủ tịch hiệp hội thương mại, anh không là ai thì không có tư cách đến đây”.
Lý Tuyết không chịu được khi thấy Liễu Chiêu Phong nói Bạch Diệc Phi như vậy nên trầm giọng nói: “Tôi có tư cách là được rồi, tôi có thể đưa anh ấy đến”.
Liễu Chiêu Phong tất nhiên biết một thư mời có thể dẫn thêm hai người khác nhưng gã không thể ngờ Lý Tuyết lại dẫn Bạch Diệc Phi đến. Gã tức đến nỗi không thở được: “Được, cô muốn dẫn hắn vào đúng không? Vậy thì tôi nói cho cô biết, hắn không được vào, bởi vì tôi không cho phép”.
“Dựa vào đâu mà anh không cho phép anh ấy không được vào? Buổi hôm nay là anh mở ra sao?”, Lý Tuyết lớn tiếng phản bác.
Liễu Chiêu Phong cười với ý vị thâm thúy: “Bởi vì thư mời của cô là tôi cho cô, cô nói xem tôi có quyền không cho hắn vào không?”
“Cái gì?”, Lý Tuyết kinh ngạc trợn mắt lên, không ngờ thư mời này là Liễu Chiêu Phong cho cô. Cô cúi đầu xuống nắm chặt tay.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì liếc mắt nhìn Liễu Chiêu Phong, nói: “Anh yên tâm, thư mời của Tuyết Nhi không phải dẫn tôi vào, cô ấy sẽ dẫn hai người này vào”, nói xong, Bạch Diệc Phi chỉ về phía Chu Khúc Nhi và Trần Hạo.
Chu Khúc Nhi chau mày, cô ta cũng không thích Liễu Chiêu Phong. Trong tình huống như này khiến cô ta có chút do dự có nên vào hay không? Không biết có nên dành lại quyền này cho Bạch Diệc Phi?
Nhưng lời ban nãy của Liễu Chiêu Phong lại khiến cô ta dập tắt suy nghĩ ban nãy, nhưng nhìn dáng vẻ của Bạch Diệc Phi dường như không để ý lắm?
Liễu Chiêu Phong thấy thế thì bật cười, nói: “Coi như anh biết điều”, nói xong Liễu Chiêu Phong lại cười rồi nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, đi thôi, tôi dẫn đường cho cô”.
“Không cần”, Lý Tuyết nói với sắc mặt khó coi, sau khi đáp lời gã thì cô lại nói với Bạch Diệc Phi: “Anh đợi em xíu, em sẽ cố gắng hết sức”.
Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô nên không kìm nổi bật cười: “Ừm, anh đợi em”, sau đó Lý Tuyết không thèm nhìn Liễu Chiêu Phong một cái rồi đi lên trên thuyền.
Gã bị Lý Tuyết ngó lơ nên sắc mặt trầm xuống. Nhưng nghĩ đến việc Bạch Diệc Phi không lên được, ba ngày này gã vẫn còn nhiều thời gian ở bên cạnh Lý Tuyết nên cũng không vội.
“Bạch Diệc Phi, anh cứ đợi đấy, đợi tôi thành chủ tịch hiệp hội thương mại thì Tuyết Nhi sẽ là của tôi”, Liễu Chiêu Phong nói xong liền xoay người đi lên thuyền.
Bạch Diệc Phi nhìn gã, thốt hai chữ với vẻ mặt vô cảm: “Đồ ngu”.
Đợi mấy người rời đi, bảo vệ mới lên tiếng: “Các vị, nếu không có thư mời thì xin về cho”.
“Ai nói tôi không có thư mời?”, Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp.
Bảo vệ ngưng lại một chút, ông ta đều nghe rõ cuộc đối thoại của mấy người. Liễu Chiêu Phong là ai, ông ta cũng biết, đó là nhân vật lớn- là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước thành phố Thiên Bắc.
Bạch Diệc Phi không là gì cả, vậy thì không có tư cách vào. Vì vậy, khi ông ta nghe thấy Bạch Diệc Phi có thư mời thì ông ta mới ngây người ra.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ thì liền lấy ra thư mời của mình đưa cho ông ta.
Bảo vệ lập tức giơ tay ra nhận lấy rồi nhìn thật kỹ. Sau khi phát hiện đây là thư mời thật thì kinh ngạc rồi lập tức thể hiện ra thái độ chuyên nghiệp: “Thư mời không có vấn đề gì, anh có thể vào được rồi”.
Vì thế mà ba người Bạch Diệc Phi quang minh chính đại đi vào.
…
Lý Tuyết đi lên boong tàu, Liễu Chiêu Phong từ phía sau đuổi theo.
“Tuyết Nhi, cô vừa lên đây vẫn chưa quen lắm nên tôi dẫn cô đi dạo nha”, Liễu Chiêu Phong ân cần nói.
Lý Tuyết không thèm để ý đến Liễu Chiêu Phong mà đợi Chu Khúc Nhi và Trần Hạo cùng đến.
Liễu Chiêu Phong thấy Lý Tuyết không thèm để ý đến mình thì ngọn lửa không cam tâm và ghen tỵ tích tụ trong lòng đã lâu bây giờ như bị châm lên, hỏi: “Lý Tuyết, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Tôi đối xử với cô không tốt sao? Điều kiện của tôi kém lắm sao? Hay là tôi giết người phóng hỏa rồi, sao cô không thể nhìn thẳng tôi một lần”, Liễu Chiêu Phong phẫn nộ quát lên.
Lý Tuyết nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn gã, nói: “Liễu Chiêu Phong, tôi đã nói vô số lần rồi, tôi không thích anh, nói với anh mấy chuyện đó cũng vô ích. Không thích thì là không thích, kể cả anh là người giàu nhất thế giới thì tôi cũng không thích”.
“Vậy tại sao cô lại thích Bạch Diệc Phi? Hắn còn không bằng tôi, cô thích cái gì ở hắn?”, Liễu Chiêu Phong không cam tâm, nói.
Lý Tuyết đột nhiên cười, nói: “Không, trong lòng tôi, anh ấy là anh hùng của tôi”.
“Bất luận thế nào, chỉ cần là anh ấy thì tôi đều thích”.
“Bùm…”, những lời nói này như pháo nổ bên tai Liễu Chiêu Phong khiến gã ngây người tại chỗ. Đồng thời, lửa ghen trong lòng, nỗi không cam tâm và phẫn nộ đều hòa quyện vào nhau.
“Bất luận thế nào, chỉ cần là anh ấy thì tôi đều thích…”, câu nói đơn giản như này có thể nhìn ra tình cảm của Lý Tuyết dành cho Bạch Diệc Phi sâu đậm đến nhường nào.
Liễu Chiêu Phong hai mắt đỏ ửng, hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết, trầm giọng nói: “Được, nếu làm thế nào cô cũng không thích tôi, vậy thì tôi cũng không để ý nữa”, nói xong gã nắm chặt lấy tay cô. Dù sao thì Lý Tuyết cũng không thích gã, vậy thì gã sẽ trực tiếp chiếm đoạt cô, ít nhất cũng có được cơ thể của cô.
Vừa nghĩ đến đây, Liễu Chiêu Phong lại thấy rạo rực trong người. Đồng thời trong lòng càng thấy cuồng nhiệt hơn. Bởi vì gã có thể nhìn ra, Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi đã xx rồi.
Đây mới là lý do gã không bận tâm gì nữa.
“Anh buông tay ra ngay”, Chu Khúc Nhi chạy lại kéo Lý Tuyết lùi ra sau, Trần Hạo đứng ở trước mặt hai người, nói: “Đây là nơi công cộng, xin hãy chú ý hành vi của mình”.
Đúng lúc này, Bạch Diệc Phi cũng đi đến: “Liễu Chiêu Phong, đừng ép tôi phải giết anh”, Bạch Diệc Phi bước lại rồi đứng bên cạnh Lý Tuyết.
Lúc Liễu Chiêu Phong nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì ngây người ra, hỏi: “Mẹ kiếp, sao anh lên được thuyền?”
Đừng nói là Liễu Chiêu Phong mà đến Lý Tuyết cũng kinh ngạc. Bạch Diệc Phi không có thư mời, sao anh lên được? Hơn nữa Bạch Hổ và Từ Lãng cũng lên theo.
Bạch Diệc Phi trấn an nhìn Lý Tuyết, sau đó nhìn Liễu Chiêu Phong giống như đang nhìn kẻ ngốc: “Tất nhiên là đi lên rồi”.
Liễu Chiêu Phong phẫn nộ quát lên: “Bảo vệ, bảo vệ đâu, chuyện gì đây? Sao ở đây lại cho một kẻ không có thư mời lên được. Mau đuổi hắn đi”, tiếng quát này khiến tất cả mọi người trên thuyền đều nhìn lại.
“Chuyện gì vậy?”
“Nghe nói là có người không có thư mời trà trộn lên đây”.
Chương 505: Thư mời thật hay giả?
“Không có thư mời mà vẫn có thể vào sao?”
“Chẳng phải bảo vệ phải xem qua thư mời mới có thể vào sao? Không thể trà trộn như anh ta nói chứ?”
“Người ta cầm thư mời đi vào, vậy thì anh kia hét cái gì chứ”, nhất thời mọi người đều cảm thấy bất mãn với Liễu Chiêu Phong. Dù sao thì những người đến tham dự cuộc tranh cử chủ tịch hiệp hội thương mại lần này đều là người có thực lực, không ai sợ ai cả.
Liễu Chiêu Phong nghe thấy tiếng nói của mọi người nên sắc mặt càng khó coi hơn. Cũng may là bảo vệ chạy đến kịp thời.
“Hắn ta không có thư mời, sao các người có thể cho hắn ta vào được?”, Liễu Chiêu Phong hét với bảo vệ còn chỉ tay về phía Bạch Diệc Phi nữa.
Bảo vệ chạy đến đây chính là bảo vệ ở cổng trước đó. Ông ta nhìn kỹ thư mời rồi mới cho Bạch Diệc Phi vào. Bây giờ bị Liễu Chiêu Phong nói như vậy nên cảm thấy trong lòng không được thoải mái.
Những bảo vệ này đều được hiệp hội thương mại thủ đô cử đến nên tất nhiên không sợ Liễu Chiêu Phong.
“Thưa anh, anh này vào được là vì có thư mời. Anh không ưa anh ấy thì đó là việc của anh còn chúng tôi chỉ phụ trách kiểm tra thư mời rồi cho người ta vào thôi, xin đừng làm lỡ thời gian của chúng tôi”, bảo vệ nói xong thì vẻ mặt lạnh lùng rồi xoay người rời đi.
Liễu Chiêu Phong ngây người ra, Bạch Diệc Phi vào được vì có thư mời? Sao có thể như thế được?
Thư mời trong tay Lý Tuyết thì có thể hiểu được nhưng cái này chính là gã cho Lý Tuyết, vậy của Bạch Diệc Phi lấy từ đâu ra?
“Bạch Diệc Phi! Anh mang thư mời giả đến sao?”, Liễu Chiêu Phong nghĩ đến khả năng duy nhất chính là như thế, sau đó nói: “Đợi một lát, bảo vệ”.
Bảo vệ không nhẫn nại mà quay đầu lại, hỏi: “Anh còn việc gì nữa?”
“Thư mời trong tay hắn ta là giả, ông mau đi kiểm tra đi”, Liễu Chiêu Phong lại chỉ về phía Bạch Diệc Phi rồi nói với thái độ chắc chắn.
Sắc mặt của bảo vệ càng khó coi hơn, nói: “Anh đang nghi ngờ thái độ làm việc của chúng tôi sao?”
“Thư mời của anh ta là do tôi kiểm tra, là thật. Xin hỏi vẫn còn nghi vấn gì sao?”, bảo vệ lạnh lùng nói.
Liễu Chiêu Phong lại một lần nữa ngây người ra, thư mời thật ư, sao có thể thế được?
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi cũng hoài nghi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bảo vệ vẫn phải kiểm tra ở cửa ra vào nên định xoay người rời đi.
Lúc này, Liễu Chiêu Phong lại gọi giật lại: “Đợi đã! Hắn ta không có chức vụ gì cả, cũng không có bất kỳ doanh nghiệp nào, vốn không có tư cách vào đây. Vì vậy, thư mời này tuyệt đối không phải của hắn ta”.
“Tôi nghi là hắn lấy trộm thư mời của ai rồi trà trộn vào đây, nếu không thì một kẻ không là gì như hắn làm sao có được thư mời? Hiệp hội thương mại sẽ không dại gì lại gửi thư mời cho một người như hắn”, một câu nói mà vô cùng có lý.
Bảo vệ sau khi nghe xong thì do dự, nếu thật sự như vậy thì đúng là họ thất trách rồi.
“Thưa anh, anh có thể nói cho chúng tôi biết, thư mời của anh là ở đâu không?”, bảo vệ hỏi.
Liễu Chiêu Phong hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Chắc chắn là ăn trộm rồi, ông vẫn không biết rồi, người bên cạnh hắn tên là Trần Hạo, là một tên trộm, tay chân nhanh nhạy lắm. Biết đâu trong lúc người ta không để ý nên ăn trộm đó”.
“Anh ngậm máu phun người”, Trần Hạo phẫn nộ quát: “Tôi không có”.
Bạch Diệc Phi cũng sầm mặt lại, ban nãy bị Liễu Chiêu Phong chỉ trỏ vu khống nên anh sớm đã muốn xử lý gã rồi. Giờ còn dám nói người anh em của mình như vậy, nếu anh không lên tiếng thì đúng không còn là đàn ông nữa.
Lúc này tay của Liễu Chiêu Phong lại chỉ về phía Trần Hạo.
Bạch Diệc Phi nghiêng người, giơ tay lên nắm chặt lấy ngón tay của Liễu Chiêu Phong rồi dùng lực vặn mạnh một cái.
“A…”, Liễu Chiêu Phong kêu thảm một tiếng, nói: “Bỏ tay ra, mẹ kiếp… Bỏ tay ra ngay”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì lại càng dùng lực, thấp giọng nói: “Liễu Chiêu Phong, được người ta cứu nên đắc ý quên mất mình là ai rồi hả? Đã quên rằng tôi muốn giết anh rồi sao?”
Liễu Chiêu Phong sau khi nghe thấy câu này của Bạch Diệc Phi thì sững người ra. Trước đó bị kẹt ở trong phòng vip, suýt nữa bị giết chết. Cảnh tượng này lại khiến Liễu Chiêu Phong thấy sợ hãi.
“Anh… Anh muốn làm gì? Ở đây là nơi công cộng, anh mà dám làm loạn thì anh không xong đâu”, Liễu Chiêu Phong hét lên.
Bạch Diệc Phi cười khinh bỉ, nói: “Anh nghĩ là tôi sợ à?”
Liễu Chiêu Phong đột nhiên sợ hãi, thở gấp, nói: “Anh dám giết người trước mặt Tuyết Nhi sao? Cô ấy nhìn thấy anh giết người thì sẽ không yêu một phạm nhân như anh đâu”.
Bạch Diệc Phi vẫn cười rồi thốt ra một từ: “Ngu ngốc”.
Lý Tuyết để ý đến điều này sao? Nếu như cô ấy thật sự để ý thì đã không đi theo anh trong lúc anh bị truy sát. Rõ ràng trước đó cô ấy có cơ hội đi nhưng cô vẫn chọn đi theo anh.
Cô tận mắt nhìn thấy bao nhiêu người chết, mặc dù chưa nhìn thấy Bạch Diệc Phi giết người nhưng anh tin rằng, Lý Tuyết sẽ không để ý.
Bạch Diệc Phi bỏ tay của Liễu Chiêu Phong ra, dùng lực đá một cái, nói: “Liễu Chiêu Phong, giờ tôi không giết anh. Nhưng tốt nhất là anh đừng chọc giận tôi, nếu không thì tôi sẽ thay đổi chủ ý đấy. Dù sao thì đợi du thuyền lái ra ngoài rồi, ném xác chết ra biển thì cũng không ai biết cả”.
“Anh…”, ánh mắt Liễu Chiêu Phong nhìn Bạch Diệc Phi chứa đầy vẻ sợ hãi.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng rồi mới quay đầu nói với bảo vệ: “Thư mời của tôi tất nhiên là tôi nhận được rồi nhưng ai gửi cho tôi thì tôi cũng không biết”.
Lời này nửa thật nửa giả, thật sự anh đã nhận được thư mời nhưng là Lý Cường Đông cho anh. Tất nhiên anh cũng có một câu hỏi, đó là tại sao Lý Cường Đông lại có thư mời này?
Bảo vệ nghe thấy vậy thì quả nhiên không tin lắm: “Về lý mà nói, nếu như anh thật sự không có tư cách thì không thể nhận được thư mời. Điều này…”.
“Vậy thì chỉ có một khả năng”, đột nhiên có giọng nói của con gái vang lên phía sau lưng họ.
Mọi người đưa mắt nhìn lại thì nhìn thấy Phùng Tiên Tiên- vợ của Diệp Hoan.
Cô ta mặc váy dài màu be, tao nhã bước lại.
Tất nhiên là bảo vệ nhận ra cô ta, liền gọi một tiếng: “Xin chào cô Diệp”.
Phùng Tiên Tiên rất thích cảm giác này, phong thái càng kiêu ngạo hơn, nói: “Ừm! Tôi nói này, nếu như không có tư cách mà lại có được thư mời thật thì chỉ có một khả năng thôi”.
“Đó là ăn trộm”.
Nói xong, mọi người không có phản ứng gì nhiều. Ban nãy Liễu Chiêu Phong cũng nói là Bạch Diệc Phi ăn trộm nhưng mọi người đều thấy tò mò.
“Không phải chứ? Thật sự là ăn trộm sao?”
“Chẳng phải ban nãy Liễu Chiêu Phong nói là người bên cạnh hắn là tên trộm rất lợi hại sao?”
“Đúng thế! Vậy thì ai xui xẻo bị lấy mất thư mời nhỉ?”
“Không biết nữa…”.
Sau khi nghe thấy vậy, bảo vệ chau mày, trầm ngâm không nói gì.
Phùng Tiên Tiên tiếp tục nói: “Bảo vệ! Tôi khuyên ông nên kiểm tra hết thư mời của tất cả mọi người ở đây, xem có ai bị mất không. Nếu ai đó bị lấy cắp trong lúc không để ý thì sẽ lớn chuyện đấy”.
Hiện giờ Liễu Chiêu Phong có Phùng Tiên Tiên chống lưng cho nên cũng hống hách hơn hẳn: “Đúng vậy! Ban nãy tôi đã nói là hắn ăn trộm rồi mà, các người còn không tin. Hắn còn ra tay với tôi, chứng tỏ là hắn chột dạ, chắc chắn là ăn trộm rồi”.
Sau khi do dự một lát thì bảo vệ cảm thấy có lý. Nếu như có người bị lấy cắp, vậy thì họ sẽ khó tránh được trách nhiệm. Vì vậy bảo vệ lập tức thông báo cho đồng nghiệp ở phòng truyền thông để họ bảo mọi người có mặt ở đây đều kiểm tra thư mời của mình xem còn không.
Đám người Bạch Diệc Phi đứng sờ sờ ở đó, vẻ mặt thản nhiên.
Phùng Tiên Tiên với vẻ mặt kiêu ngạo, dường như sớm biết được kết quả cuối cùng. Còn Liễu Chiêu Phong có chút lo lắng, ngộ nhỡ không có ai mất thư mời thì sao?
Chương 506: Giấy mời của tôi
Thật ra Liễu Chiêu Phong lo lắng là đúng.
Đã mười phút trôi qua mà không có bất kỳ ai đến đây, mà rõ ràng không có ai trên thuyền làm mất thư mời cả.
Lý Tuyết thấy thế thì thầm thở dài một hơi, cô chủ động nói: “Không có ai làm mất thư mời cả, thư mời của chồng tôi là thật, anh ấy có thể đi vào”.
Bạch Diệc Phi cười, anh nhìn về phía Phùng Tiên Tiên, Phùng Tiên Tiên vẫn tỏ vẻ do tình thế bắt buộc, ánh mắt Bạch Diệc Phi lóe lên, sau đó anh nháy mắt với Trần Hạo.
Trần Hạo lập tức hiểu ý, hắn ta âm thầm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong rất khó coi, gã náo loạn ra một trận như thế, nhưng Bạch Diệc Phi căn bản không trộm thư mời, vậy thư mời của hắn ta từ đâu ra? Không thể là do người của liên minh doanh nghiệp gửi được?
Sắc mặt của bảo vệ cũng rất xấu, nhưng cũng chỉ tức giận với Liễu Chiêu Phong và Phùng Tiên Tiên.
“Thưa hai vị, sự thật đã được chứng minh, không có người nào làm mất thư mời cả, mấy người đừng náo loạn vô lý nữa”, sau khi bảo vệ nói xong thì muốn rời đi, nhưng lại bị Phùng Tiên Tiên cắt ngang.
“Từ từ đã, ai nói thế hả?", Phùng Tiên Tiên gọi bảo vệ lại: “Tôi còn chưa kiểm tra mà”, nói xong thì Phùng Tiên Tiên kiểm tra túi xách của mình ở trước mặt mọi người, sau đó gương mặt cô ta hoảng sợ nói: “Trời ạ, thư mời của tôi không thấy đâu!"
Cảnh này khiến cho mọi người đều trầm mặt xuống.
Trước tiên không nói về việc Phùng Tiên Tiên này diễn kịch như thế nào, quan trọng là nhiều người đều đang nhìn, cô ta rõ ràng muốn làm khó Bạch Diệc Phi?
Mọi người cũng không phải đồ ngu!
Bảo vệ nhìn thấy cũng im lặng, nhưng đã như vậy rồi thì đành phải nói với Bạch Diệc Phi: “Thưa anh, thư mời của anh…”
“Từ từ", Bạch Diệc Phi đưa tay cắt ngang lời bảo vệ: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì Phùng Tiên Tiên cô là vợ của Diệp Hoan, nói cách khác cô chỉ là người được mời kèm theo thư mời của chồng cô, như vậy xin hỏi thư mời của cô ở đâu ra?”
“Tôi…”, Phùng Tiên Tiên ngây ngẩn cả người, cô ta lập tức nhanh chóng phản ứng: “Thư mời đương nhiên là mời chồng tôi, chồng tôi cũng đã giao cho tôi giữ, thư mời đã mất đương nhiên là do anh trộm của chồng tôi!”
Liễu Chiêu Phong cũng nói theo: “Đúng vậy, chắc chắn anh đã trộm thư mời của giám đốc Diệp!”
Bạch Diệc Phi cũng thật sự khâm phục trí thông minh bằng không của tên này: “Vậy làm phiền mấy người nhìn cho rõ ràng, trên thư mời của tôi đã viết rõ ràng tên tôi, không có bất kỳ dấu vết thay đổi nào cả".
Mỗi một thư mời đều có ghi tên để làm rõ tên của người đến, đây cũng là để phòng ngừa có người trộm cắp, hiện giờ nó đã phát huy được tác dụng.
Bảo vệ nghe vậy thì lập tức nhớ ra, khi nhìn thư mời đúng là có viết ba chữ Bạch Diệc Phi, còn về phần doanh nghiệp nào thì không thấy rõ ràng.
“Đúng vậy, quả thật là tên Bạch Diệc Phi, tôi đã thấy rồi, không có bất kỳ vết tích thay đổi nào cả".
“Cái gì?”
“Không thể như thế được!”
Gương mặt Phùng Tiên Tiên và Liễu Chiêu Phong tràn đầy vẻ không tin.
Tại sao Bạch Diệc Phi lại có thư mời chứ?
Đây quả thật là trò cười lớn!
Nhưng trên thực tế Bạch Diệc Phi thật sự có thư mời!
Bảo vệ thấy đã làm mất thời gian quá nhiều ở đây rồi, vì vậy thản nhiên nói: "Mọi chuyện đã rất rõ ràng, xin hai vị đừng tiếp tục làm loạn nữa, chúng tôi còn có nhiệm vụ cần làm”.
Nói xong thì lần này bảo vệ rời đi thật.
Phùng Tiên Tiên và Liễu Chiêu Phong căm tức nhìn Bạch Diệc Phi.
Phùng Tiên Tiên khẽ nói: “Coi như anh có thư mời thì thế nào? Anh cũng không được chọn đâu! Anh nằm mơ đi!”
Liễu Chiêu Phong gật đầu, gã hung ác nói: “Bạch Diệc Phi, mày cứ chờ xem, nhìn cho rõ xem tao làm thế nào để đoạt được vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp, đến lúc đó tao sẽ xử lý mày!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, anh thản nhiên nhìn lướt qua Phùng Tiên Tiên, sau đó đến gần Liễu Chiêu Phong nói nhỏ: “Mày không biết là chủ tịch liên minh doanh nghiệp đó đã bị tao giết chết rồi sao?”
Nói xong thì Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết bình tĩnh rời đi.
Liễu Chiêu Phong sững sờ tại chỗ, gã vô thức run rẩy.
Phùng Tiên Tiên nhìn thấy bọn họ rời đi thì vô cùng không vui, sau đó lại thấy dáng vẻ này của Liễu Chiêu Phong thì lập tức tức giận nói: “Tại sao lại vô dụng đến vậy chứ?”
“Đồ vô dụng!”
Nói xong Phùng Tiên Tiên cũng rời đi.
Liễu Chiêu Phong bị Bạch Diệc Phi hù dọa.
Hắn ta dám giết cả chủ tịch liên minh doanh nghiệp, vậy chẳng phải hắn ta cũng có thể giết chết chủ tịch kế tiếp sao?
Liễu Chiêu Phong đột nhiên có suy nghĩ muốn lùi bước, nhưng vào lúc này gã lại nghĩ tới Lý Tuyết, người phụ nữ mà gã nhớ thương, nhất định gã phải đoạt được cô!
Cùng lắm thì chết vì gái thôi mà!
Liễu Chiêu Phong quyết tâm liều mạng, dù sao trên thuyền cũng có nhiều người như vậy, chỉ cần gã không đi một mình thì Bạch Diệc Phi sẽ không có khả năng giết gã!
Sau khi suy nghĩ xong thì Liễu Chiêu Phong tự tin quay người đi vào.
Đúng lúc này sau lưng Liễu Chiêu Phong đột nhiên xuất hiện một bàn chân, bàn chân kia bỗng đạp một cú.
“Bịch!”
Liễu Chiêu Phong bị đạp rơi xuống biển.
“Á!”
Tiếng kêu của Liễu Chiêu Phong bị tiếng gió cuốn đi, khiến những người xung quanh chỉ nghe được âm thanh nhỏ.
“Vừa rồi hình như có âm thanh gì đó thì phải?”
“Có sao? Tôi không nghe thấy mà?”
“Hình như tôi có nghe thấy, là âm thanh ai đó kêu lên?”
“Không biết nữa…”
Sau khi Trần Hạo đã ra tay thành công thì quay về bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Nếu không phải do hoàn cảnh không thích hợp thì Bạch Diệc Phi đã sớm giết chết Liễu Chiêu Phong rồi, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc anh xử lý Liễu Chiêu Phong, dù sao người tới đây nhiều như vậy, đạp một người trong đó xuống biển chơi một chuyến cũng sẽ không có ai biết.
Còn cuối cùng gã có thể đi lên hay không thì phải dựa vào bản thân gã.
…
Sau khi đi vào Lý Tuyết kéo tay Bạch Diệc Phi, cô nhỏ giọng hỏi: “Thư mời của anh ở đâu ra thế?”
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, anh ăn ngay nói thật: “Là bố cho anh, em tin không?”
“Hả?”, Lý Tuyết sững sờ, sau đó cô hờn dỗi một tiếng: “Anh không muốn nói thì thôi?”
Lý Cường Đông có một tập đoàn, nhưng bây giờ đã thuộc về tập đoàn Thuỷ Tinh, làm sao có thể có thư mời của lần tranh cử này được.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ nhún vai, anh nói thật mà!
Chu Khúc Nhi nhìn thấy hai người thân mật như thế thì trong lòng cũng vui mừng, nhưng sau đó lại hơi thất thần, cô ta nghĩ đến Tần Hoa.
Nếu như Tần Hoa không sao thì có phải là hai người bọn họ cũng sẽ như vậy, có thể liếc mắt đưa tình, có thể cười đùa, khi cô ta gặp quấy rối thì anh ấy cũng sẽ đứng ra.
Thế nhưng…
Bây giờ anh ấy đang nằm trên giường bệnh…
Sau đó mấy người cùng đi vào trong đại sảnh, đại sảnh rất lớn, du thuyền lớn này có thể chứa được hơn nghìn người.
Lúc này trong đại sảnh đã có rất nhiều người tới, chỗ ngồi cũng không còn mấy, xung quanh có vài người đang đi lại, ở giữa là một khán đài cao, mấy vị trí ở trên đài cao chắc hẳn được sắp xếp cho người của liên minh doanh nghiệp thủ đô.
Màn tranh cử sẽ bắt đầu lúc chín giờ, bây giờ cách chín giờ vẫn còn hai mươi phút.
Đám người Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết tìm một chỗ ngồi xuống.
Chu Khúc Nhi chỉ đến để giải sầu, không cần thiết phải ngồi ở bên trong, cho nên sau khi nói với Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết một tiếng thì đã đi đến phía boong tàu hóng gió.
Cô ta cố ý tìm một vị trí vắng vẻ để ngồi, nơi này chỉ có mấy người, bọn họ ngắm nhìn một lúc thì rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô ta ngồi ở đó với một người đàn ông trên ghế dài.
Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, đang xem báo, dường như không có hứng thú với mọi người xung quanh.
Chu Khúc Nhi vịn vào lan can hít vào một hơi thật sâu, cô ta nhìn bờ biển màu xanh trải dài mênh mông, nơi mặt biển tiếp xúc với đất trời, tâm trạng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Chương 507: Tranh cử
Đến tám giờ năm mươi, du thuyền đóng cửa lại rồi dần dần đi về phía biển cả.
Chu Khúc Nhi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đi vào tìm nhóm người Bạch Diệc Phi.
Nhưng khi cô ta xoay người lại thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bóng người kia đi rất nhanh, giống như có việc gấp, trong chớp mắt đã biến mất ở lối rẽ.
Chu Khúc Nhi đuổi theo phía sau, cuối cùng cô ta đuổi tới tận đại sảnh, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng kia nữa.
“Sao có thể là anh ấy? Mình nhìn lầm sao?”
Bóng người vừa rồi mà Chu Khúc Nhi nhìn thấy giống với người chồng mới cưới của cô ta, Tần Hoa.
Chu Khúc Nhi nhìn xung quanh một lúc lâu nhưng không thấy bóng người kia đâu, cô ta nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ mình nhìn lầm hả? Bây giờ anh ấy đang nằm trên giường bệnh, tại sao lại xuất hiện ở đây được?”
Chu Khúc Nhi nghi ngờ ngồi xuống bên cạnh Lý Tuyết, trong đầu cô ta hiện giờ toàn là bóng dáng vừa nhìn thấy.
“Khúc Nhi? Cậu làm sao thế?”, Lý Tuyết nhìn biểu hiện không ổn của Chu Khúc Nhi thì nghĩ rằng cô ta bị bắt nạt: “Có người nào gây chuyện với cậu hả?”
Chu Khúc Nhi kêu lên một tiếng, sau đó cô ta mới hoàn hồn lại, nói năng có chút lộn xộn nói: “Mình vừa nhìn thấy Tần Hoa, không phải, mình nhìn thấy một người rất giống với anh ấy...”
“Hình như là mình nhìn lầm? Nhưng rõ ràng mình thấy tận mắt mà? Vậy thì anh ta là ai? Tuyết Nhi...”
Lý Tuyết kinh ngạc: “Cậu đã nhìn thấy một người giống hệt Tần Hoa sao?”
Chu Khúc Nhi gật đầu: “Mình còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm, nhưng giờ nhớ lại thì không thể nào nhầm được!”
Lý Tuyết trầm mặc một lát rồi nói khẽ: “Khúc Nhi, có phải cậu quá nhớ anh ấy, cho nên mới nhìn nhầm người khác thành anh ấy không? Có lẽ vóc dáng của người kia và anh ấy hơi giống nhau?”
Chu Khúc Nhi nhíu mày, cô ta vô cùng kiên định nói: “Mình chắc chắn không nhìn nhầm!”
“Làm sao vậy?”, Bạch Diệc Phi vừa ngồi xuống thì nghe thấy lời này, anh nhíu mày tò mò hỏi.
Lý Tuyết nói cho Bạch Diệp Phi chuyện vừa rồi Chu Khúc Nhi kể, trong lòng cũng rất nghi hoặc, mọi người đều biết Tần Hoa đang nằm ở trong bệnh viện, không có khả năng xuất hiện ở đây.
Bạch Diệc Phi khựng lại, tim anh giật thót một cái: “Thật sao?”
“Còn sao nữa?”, Chu Khúc Nhi tức giận trừng mắt nhìn hai người: “Hai ngươi không tin mình cũng không sao, dù sao thì mình cũng thật sự nhìn thấy, không chừng là người giống người thôi!”
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết, anh thản nhiên nói: “Cho dù là thật thì cũng không phải anh ấy".
“Tôi biết", Chu Khúc Nhi hừ một tiếng: “Tôi chỉ tò mò một chút thôi".
Cho dù ai nhìn thấy một người có hình dáng giống như đúc với chồng mình thì cũng đều tò mò thôi!
Bạch Diệc Phi nhún vai: “Nếu trên thuyền có một người như vậy thì kiểu gì chúng ta cũng sẽ gặp được”.
Dù có nhiều người ở trên thuyền thì cũng chỉ có một số phạm vi hoạt động nhất định thôi, đặc biệt là hầu như tất cả mọi người sẽ đến đại sảnh, sớm muộn gì cũng sẽ thấy.
Chu Khúc Nhi không nói chuyện, trong lòng cô ta cũng có chút cảm xúc không nói thành lời…
Không lâu sau đã đến chín giờ, cuộc tranh cử chính thức bắt đầu.
Một lúc sau mọi người trong đại sảnh đều yên lặng, đúng vào lúc này một nhóm đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra.
Bọn họ đều đến từ liên minh doanh nghiệp thủ đô, sẽ chủ trì cuộc tranh cử lần này.
Trong đó người đứng đầu là Hứa Xương, phó chủ tịch liên minh doanh nghiệp thủ đô, anh ta mới gần ba mươi tuổi, mái tóc được chải chuốt sáng bóng, anh ta đeo một chiếc kính gọng đen, nhìn rất bình dị gần gũi, nhưng tuổi còn trẻ mà đã ngồi vào được vị trí phó chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, có thể thấy người này cũng không hề đơn giản như bề ngoài.
Sau khi mọi người ngồi xuống thì Hứa Xương bật mic bắt đầu nói chuyện.
“Xin chào mọi người, tôi là Hứa Xương, phó chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, lần này tôi được cử tới đây để chủ trì cuộc tranh cử của liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải”.
“Đầu tiên tôi muốn nói một chút về quy tắc tranh cử lần này”.
“Bây giờ tôi đã có danh sách tất cả mọi người sẽ tham gia tranh cử lần này”.
“Tổng cộng có hai trăm sáu mươi chủ doanh nghiệp tham gia tranh cử”.
“Cuộc tranh cử lần này được chia làm ba vòng. Vòng thứ nhất, tất cả mọi người tham gia tranh cử đều có cơ hội lên trên sân khấu phát biểu, nhưng bởi vì số lượng quá đông, nên khi lên phát biểu hãy ngắn gọn nhất có thể, đừng nói những điều vô nghĩa làm lãng phí thời gian".
“Trong khoảng thời gian này mọi người có thể ở lại đại sảnh, những người không đến lượt có thể ra ngoài, đến giờ ăn cơm cuộc tranh cử sẽ tạm nghỉ, sau thời gian nghỉ ngơi thì lại tiếp tục”.
“Sau khi sàng lọc qua vòng thứ nhất, sẽ chọn ra một trăm người tham gia tranh cử, sau đó tiến vào vòng thứ hai, mọi người tiến hành bỏ phiếu chọn ra hai mươi người đứng đầu tiến vào vòng thứ ba”.
“Trong vòng cuối cùng sẽ chọn ra một ứng cử viên tốt nhất”.
“Quá trình tóm lại là như thế, nhân đây tôi cũng muốn khằng định rằng quyền lựa chọn cuối cùng của cuộc tranh cử thuộc về tôi, tôi cũng là người quyết định cuối cùng".
“Được rồi, tôi đọc đến tên của ai thì hãy bước lên sân khấu giới thiệu về bản thân”.
Vừa nói xong thì người đứng bên cạnh anh ta đọc tên theo danh sách: “Lưu Huy”.
Người bị gọi tên cũng hơi hoảng hốt: “Mẹ kiếp, tôi là người đầu tiên!”
Nhưng có hoang mang thì cũng thế thôi, nhất định phải nhanh chóng đi lên, nếu không sẽ hết thời gian, coi như là bỏ quyền tranh cử.
Sau khi Lưu Huy đi lên thì mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Trời ạ, phó chủ tịch liên minh doanh nghiệp thủ đô này trẻ như vậy hả?"
“Biết đâu được? Nhìn có vẻ là một người tàn nhẫn đó!”
“Lời anh ta vừa nói nghĩa là sao?”
“Ý là tất cả đều do anh ta quyết định hả!”
“Gì cơ?”
“Dù sao anh ta cũng là người cuối cùng đưa ra quyết định về việc ai là chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thành phố chúng ta, chúng ta có phản đối cũng không được”.
“Mẹ kiếp, vậy lần lựa chọn này còn có ý nghĩa gì hả?”
“Ngu ngốc, đương nhiên phải chọn như vậy rồi!”
…
Bạch Diệc Phi nghe xong thì cũng không có phản ứng gì, anh chỉ khẽ nhíu mày, nếu như thế thì có khả năng Hứa Xương đã có ứng cử viên rồi, bây giờ chỉ làm cho có thôi!
Nghĩ đến đây thì Bạch Diệc Phi mỉm cười, anh chỉ có hai bệnh viện tư nhân, so với nhiều doanh nghiệp đứng đầu khác thì không đáng nói, có vẻ cũng không đáng mong đợi gì.
Anh nhìn Lý Tuyết một lần nữa, cô có vẻ hơi buồn, nhưng mà không lâu sau đã trở lại bình thường, cô đến đây để quen biết với các đối tác.
Trên sân khấu, người đàn ông tên Lưu Huy đã bước lên, vì anh ta là người đầu tiên nên không tránh được có chút hồi hộp, anh ta cầm mic, giọng nói run run: “Xin chào mọi người, tôi tên là Lưu Huy, là chủ tịch tập đoàn Quân Duyệt, tôi…"
Sau đó là một thời gian dài khoe khoang về bản thân, dù sao đều là ông chủ lớn, dù có khẩn trương đến đâu thì phong thái của ông chủ vẫn lộ ra, sau một lát đã bình tĩnh và sáng suốt trở lại.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì cảm thấy nhàm chán, anh quay đầu muốn nói chuyện cùng Lý Tuyết, lại phát hiện Lý Tuyết đang nói thầm cái gì đó, anh vô thức xích lại gần: “Xin chào mọi người, tôi là Lý Tuyết, tổng giám đốc của công ty trang sức Phúc Thụy, tôi…”
“Em đang ghi nhớ lời thoại sao”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết trừng mắt với anh một cái: “Em sợ khẩn trương mà quên mất”.
Bạch Diệc Phi mỉm cười: “Thật ra em không cần khẩn trương, chỉ cần nói mấy câu là xong việc rồi".
“Em biết mình sẽ không trúng cử, nhưng nhưng mà vẫn phải có thái độ nghiêm túc”, Lý Tuyết nói một cách nghiêm túc.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng chỉ có mười mấy người đi lên, tiến độ khá chậm.
Chương 508: Chu Khúc Nhi ở đâu?
"Chồng à, chắc chắn còn lâu mới đến lượt em, hay chúng ta ra ngoài một chút đi?", Lý Tuyết rốt cuộc cũng không học thuộc được, cô cảm thấy nhàm chán nên đề nghị.
Bạch Diệc Phi không muốn ngồi bên trong này nữa, anh lập tức gật đầu, sau đó chỉ vào Chu Khúc Nhi.
Lý Tuyết quay đầu hỏi: "Khúc Nhi, cậu muốn đi ra ngoài không? Trong này chán quá, còn rất lâu mới đến chúng ta".
"Cũng được", Chu Khúc Nhi gật đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện người giống Tần Hoa như đúc vừa nãy.
Ba người cùng nhau đứng dậy, rời khỏi phòng khách đến boong tàu.
Bầu trời xanh thẳm, biển xanh biếc, gió thổi nhè nhẹ khiến cho người nhìn không khỏi mở lòng, cả người thoải mái.
Nơi này là chỗ trước đây Chu Khúc Nhi đã đứng, Chu Khúc Nhi lại nhìn chỗ người đàn ông đang đọc báo lần nữa.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết theo ánh mắt Chu Khúc Nhi nhìn sang, Lý Tuyết không phát hiện chỗ này có gì đặc biệt.
Mà Bạch Diệc Phi híp mắt lại, anh không biết người đàn ông này, nhưng trực giác cho anh biết người đàn ông này rất nguy hiểm.
"Cô biết anh ta sao?", Bạch Diệc Phi nhẹ giọng hỏi Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi quay đầu lại: "Không biết, nhưng mà vừa rồi cũng thấy anh ta ở chỗ này".
"Ồ", Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn người đàn ông kia lần nữa, anh cũng không hỏi nhiều.
Ngắm biển một lúc thì Chu Khúc Nhi nói: "Tớ đi vệ sinh".
Nói xong thì không đợi hai người lên tiếng đã đi vào bên trong.
Lý Tuyết thấy có chút lo lắng: "Không biết lần này đưa cô ấy đến đây có đúng không?"
Bạch Diệc Phi ôm vai Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, cô ấy tốt hơn trước kia rất nhiều rồi, đừng lo lắng".
Một lát sau Chu Khúc Nhi quay lại, đứng ở bên cạnh họ, cô ta không nói một lời.
Hai người cũng không cảm thấy gì, Bạch Diệc Phi nhìn đồng hồ rồi đề nghị: "Chúng ta vào thôi!"
"Được", Lý Tuyết gật đầu, cô nói với Chu Khúc Nhi: "Cậu muốn vào chung không?"
Chu Khúc Nhi không cần tham gia tranh cử, nên có thể tiếp tục đợi ở bên ngoài.
Chu Khúc Nhi nói: "Giờ vào á? Không chờ thêm một chút sao? Không khí bên ngoài rất tốt!"
"Chắc sắp đến lượt tớ rồi, tớ muốn vào trước chuẩn bị", Lý Tuyết nghĩ tới đây thì theo bản năng lập tức khẩn trương: "Nếu không cậu ở bên ngoài đi!"
"Như vậy sao được?", Chu Khúc Nhi xua tay: "Tớ đương nhiên phải đi ủng hộ cậu rồi!"
Vì vậy ba người lại quay trở vào.
Vừa mới ngồi chưa được bao lâu thì đã nghe Hứa Xương kêu lên: "Người tiếp theo, Tần Sơn".
Người tên Tần Sơn lập tức đứng lên, đi lên sân khấu, dưới sân khấu tiếng vỗ tay thưa thớt.
Tần Sơn là một thanh niên trẻ mặc âu phục màu xanh đậm, vẻ ngoài không thể nói là khôi ngô nhưng trông rất cường tráng, còn cộng thêm một chút khí chất vô lại nữa, nên khiến cho người ta có một cảm giác khác về sự đẹp trai.
"Xin chào mọi người, tôi là Tần Sơn..."
Khoảnh khắc Tần Sơn bước lên sân khấu thì Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều kinh hãi.
Chỉ vì Tần Sơn này giống Tần Hoa như đúc, nếu không phải khí chất giữa hai người khác nhau thì hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt gì.
Lúc này hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới lời Chu Khúc Nhi mới nói, cô ta nhìn thấy một người giống Tần Hoa như đúc, bây giờ mới chắc chắn không phải là ảo giác, đúng là sự thật!
Lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy Tần Sơn thì anh thậm chí còn cho là Tần Hoa tới đây, nhưng khi Tần Sơn mở miệng nói chuyện thì anh phát hiện đây không phải là Tần Hoa.
Tần Hoa là người chính trực, không cần nói lời nào đã khiến người khác cảm giác nghiêm túc thành thật.
Nhưng Tần Sơn không giống vậy, Tần Sơn vừa nhìn qua đã biết là người giảo hoạt, anh ta khôn khéo, ánh mắt tinh khôn, có vẻ không dễ chọc vào.
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: "Trên đời này có người giống nhau như đúc vậy sao?"
"Liệu có phải sinh đôi không nhỉ?", Lý Tuyết lẩm bẩm.
Bạch Diệc Phi đột nhiên kinh ngạc, sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hạo: "Cậu thấy người trên sân khấu kia không? Lập tức đi điều tra, anh muốn tất cả tài liệu của anh ta".
Nếu quả thật giống như Lý Tuyết nói thì Tần Sơn kia rất có thể là anh em sinh đôi của Tần Hoa!
Bạch Diệc Phi có chút kích động, giống như thấy Tần Hoa đứng trên đó vậy.
Nhưng sau khi kích động qua đi thì Bạch Diệc Phi lập tức tỉnh táo lại, Tần Hoa từng nói bản thân không có anh em, ngay cả cha mẹ cũng mất, Tần Sơn kia…
"Khúc Nhi, cậu...", Lý Tuyết muốn an ủi Chu Khúc Nhi, dù sao thấy một Tần Sơn giống như đúc vậy thì chắc chắn trong lòng cô ta rất phức tạp.
Nhưng Lý Tuyết thấy Chu Khúc Nhi nhìn Tần Sơn với vẻ mặt bình thản, không có một chút kích động nào.
Bạch Diệc Phi nhìn lại, anh phát hiện Chu Khúc Nhi như vậy thì ánh mắt chợt lóe, anh hỏi một câu: "Cô cảm thấy người phía trên thế nào?"
Chu Khúc Nhi nghe vậy thì chớp mắt: "Anh nói anh ta hả? Không làm sao cả? Tôi thấy anh ta không tốt bằng Lý Tuyết, chờ lát nữa Lý Tuyết đi lên chắc chắn sẽ nghiền nát anh ta!"
Trong lòng Lý Tuyết bỗng nổi lên nghi ngờ, cô nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, anh nói với Chu Khúc Nhi: "Khúc Nhi, tôi đột nhiên nhớ ra có thứ này muốn đưa cho cô, ở đây nhiều người không tiện, chúng ta ra ngoài đi?"
"Hả, thứ gì?", Chu Khúc Nhi sửng sốt một chút, sau đó cô ta dịch ra xa: "Anh định làm gì? Lý Tuyết vẫn đang ở đây đấy, anh chú ý thân phận một chút đi!"
Lý Tuyết nghe vậy thì trừng mắt một cái: "Nói gì vậy?"
Chu Khúc Nhi cười ha ha: "Chỉ đùa một chút thôi!"
Dứt lời thì Chu Khúc Nhi chủ động đứng lên: "Đi thôi! Đừng lề mề nữa, tôi còn chờ lát nữa xem Lý Tuyết".
Bạch Diệc Phi đứng lên theo, anh bị Lý Tuyết kéo lại, Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên nói: "Chờ anh quay lại".
Lý Tuyết thấy vậy thì không thể làm gì khác hơn ngoài buông tay ra, cô mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào, cho nên mới theo bản năng kéo Bạch Diệc Phi lại.
Bạch Diệc Phi đi theo Chu Khúc Nhi ra ngoài.
Hai người đi tới một góc vắng vẻ, nơi này chỉ có hai người bọn họ.
Chu Khúc Nhi đứng lại rồi cười hỏi: "Muốn đưa tôi thứ gì vậy?"
Bạch Diệc Phi nhìn thẳng Chu Khúc Nhi rồi cười lạnh một tiếng: "Chu Khúc Nhi đang ở đâu?"
Chu Khúc Nhi ngừng một lát: "Không phải tôi đang đứng trước mặt anh hả?"
"Đừng giả bộ nữa, nói cho tôi biết Chu Khúc Nhi đang ở nơi đâu?", ánh mắt Bạch Diệc Phi càng lạnh hơn, lúc đang nói chuyện còn nhanh chóng ra tay, kẹp cổ Chu Khúc Nhi!
Chu Khúc Nhi không nghĩ tới việc Bạch Diệc Phi đột nhiên ra tay, cô ta chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị Bạch Diệc Phi ép về phía sau tường: "Khụ..."
"Nói! Cô ta đang ở đâu?", Bạch Diệc Phi đột nhiên dùng sức, mặt Chu Khúc Nhi bị ép đến đỏ bừng.
Ánh mắt Chu Khúc Nhi tối sầm lại, cô ta bắt lấy cổ tay Bạch Diệc Phi, đuối lý chống lại.
Bạch Diệc Phi đề phòng cô ta, ngay lúc cô ta vừa cử động đã buông tay đang bóp cổ cô ta rồi lập tức đỡ đòn, tay còn lại túm lấy cổ tay Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi thấy tấn công không trúng thì ra tay lần nữa, cô ta lập tức móc một con dao từ hông ra đâm tới.
Bạch Diệc Phi kinh hãi, anh nghiêng đầu tránh đi, sau đó lại dùng sức vung nắm đấm, Chu Khúc Nhi cũng theo đà tránh đi, Bạch Diệc Phi thấy vậy thì đạp một cú, trực tiếp đạp Chu Khúc Nhi vào tường.
Bạch Diệc Phi thấy đúng thời cơ thì tiến lên dùng chân đè hai chân Chu Khúc Nhi lại, dùng tay khóa tay Chu Khúc Nhi ở phía sau, gắt gao chế trụ cô ta.
Chu Khúc Nhi ra sức giãy giụa, nhưng cũng không giãy giụa được.
Bạch Diệc Phi ở sau lưng cô ta lạnh lùng nói: "Nói! Chu Khúc Nhi đang ở đâu?"
'Chu Khúc Nhi' không cam lòng: "Làm sao anh nhận ra?"
Cô ta tự nhận là đã ngụy trang rất tốt, cho dù là tướng mạo hay là cách nói chuyện, cách đi đứng, hoàn toàn không có vấn đề gì, người này tại sao lại nhận ra được?
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: "Chu Khúc Nhi không có võ công như cô!"
"Anh nhận ra từ tôi trước lúc đó!", 'Chu Khúc Nhi' rất chắc chắn, bằng không anh sẽ không cố ý dẫn cô ta tới góc xó xỉnh không có ai này.
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Bởi vì Tần Sơn".
"Ai?", 'Chu Khúc Nhi' sửng sốt một lát, cô ta chớp mắt mới nhớ ra Tần Sơn là ai, nhưng vẫn không hiểu, chẳng lẽ Tần Sơn và cô ta biết nhau? Không đúng, trong lúc điều tra không có nói qua chuyện này!
Bản thân cô ta không biết, nhưng Bạch Diệc Phi cùng Lý Tuyết biết, Tần Sơn có dáng vẻ giống Tần Hoa như đúc, Chu Khúc Nhi có thể không kích động sao?
Lúc trước Chu Khúc Nhi vì một bóng lưng mà kích động không thôi, bây giờ thấy được tận mắt nhưng bản thân lại hoàn toàn thờ ơ, việc này chứng tỏ cô ta có vấn đề?
Chương 509: Điều kiện
Bạch Diệc Phi tăng mạnh lực tay, nói: “Với trình độ này của mày mà cũng dám đóng giả làm người khác, sớm muộn gì cũng chết trong tay kẻ khác! Tao không có thời gian lôi thôi với mày, Chu Khúc Nhi đâu?”
“Chu Khúc Nhi” nghe vậy cười lạnh: “Tao không nói mày làm gì được tao?”
Bạch Diệc Phi đối phó với kẻ thù thì hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc. Anh túm tóc “Chu Khúc Nhi” giật mạnh về sau, đập lên tường: “Nói hay không?”
“A!”
Trán “Chu Khúc Nhi” lập tức bị đập cho sưng phù lên.
“Có nói không?”
Trong mắt “Chu Khúc Nhi” tràn ngập sự oán hận, ác độc nói: “Chỉ có tao biết cô ta ở đâu, nếu mày giết tao thì mày vĩnh viễn đừng hòng biết được!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Có rất nhiều cách khiến một người phải mở miệng!”
Nói xong, anh lại kéo đầu “Chu Khúc Nhi” đập thật mạnh lên tường. Lần này anh không dừng lại mà đập thêm vài cái nữa.
“Á…”.
“Chu Khúc Nhi” không ngừng kêu lên thảm thiết, đầu đã bị đập cho máu thịt be bét, trông vô cùng kinh người.
“Tao cho mày một cơ hội nữa! Có nói hay không?”, Bạch Diệc Phi nói bằng giọng lạnh như băng.
“Chu Khúc Nhi” từ trước đến nay chưa từng phải chịu ngược đãi như vậy, bị đập vài phát thì đã không chịu được, khó lóc nói: “Tôi nói, tôi nói… Đừng đập nữa…”.
Bạch Diệc Phi khẽ hừ: “Nói sớm thì có tốt hơn không? Cứ muốn tự mình hại mình”.
Nói xong, anh khẽ buông “Chu Khúc Nhi” ra, cô ta lập tức chớp lấy thời cơ giãy thoát, sau đó ném bột phấn về phía anh.
Bạch Diệc Phi giật mình, lập tức né tránh, đồng thời bịt mũi lại.
“Chu Khúc Nhi” nhân cơ hội tránh thoát, sau đó bỏ chạy.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lập tức lấy thuốc giải độc đã chuẩn bị sẵn ra uống rồi đuổi theo.
“Chu Khu Nhi” không chạy vào trong đại sảnh, cũng không chạy vào khoang nghỉ ngơi mà là chạy ra boong tàu.
Không lâu sau, “Chu Khúc Nhi” chạy đến một bên khác ở boong tàu, đến bên cạnh một người đàn ông. Người đàn ông này còn đang đọc báo, bên cạnh còn kê một chiếc bàn, trên bàn là cốc trà nóng hổi.
“Thầy…”, “Chu Khúc Nhi” cúi đầu gọi.
Người đàn ông đặt báo xuống nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Bị phát hiện rồi?”
“Vâng”, cô ta trả lời.
Người đàn ông cười khẽ: “Quả nhiên không thể coi thường hắn…”.
“Chu Khúc Nhi” còn chưa kịp nói gì thì Bạch Diệc Phi đã đuổi đến.
Anh nhìn người đàn ông kia, mắt híp lại. Tên này không đơn giản! Nhất định chính tên này đã chỉ cho người phụ nữ kia đóng giả “Chu Khúc Nhi!”
“Chu Khúc Nhi đâu?”, Bạch Diệc Phi hỏi thẳng.
Chu Khúc Nhi giả đã đứng bên cạnh người đàn ông, đôi mắt phẫn nộ trừng Bạch Diệc Phi, hận không thể đập anh một trận.
Người đàn ông vẫn bình thản uống trà, đặt báo xuống: “Cô ta rất an toàn, cậu không cần lo lắng”.
“Mẹ nó, tao hỏi mày, người đâu?”, Bạch Diệc Phi đã hết kiên nhẫn mà gào lên khiến “Chu Khúc Nhi” run rẩy.
Người đàn ông trung niên cười khẽ: “Người trẻ tuổi dễ kích động thật đấy”.
Bạch Diệc Phi nắm chặt tay, nếu không phải Chu Khúc Nhi ở trong tay bọn họ thì anh đã ra tay rồi: “Ông muốn làm gì?”
Nếu đối phương đã không nói người ở đâu thì nhất định có mục đích.
Người đàn ông trung niên nhìn anh một cách tán thưởng: “Không hổ là Bạch Diệc Phi!”
“Rất đơn giản, từ bỏ lần tranh cử chủ tịch lần này”.
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi bật cười: “Chỉ có vậy?”
“Đúng”, người đàn ông gật đầu.
Bạch Diệc Phi ngừng cười: “Lẽ nào các người còn không rõ tình hình của tôi hiện tại ư? Tôi vốn không có tư cách tham gia”.
Người đàn ông nhìn anh đầy ẩn ý: “Mọi chuyện đều khó đoán, ai biết được chứ?”
Bạch Diệc Phi khựng lại: “Có ý gì?”
Người đàn ông không giải thích: “Dù sao chỉ cần cậu chủ động từ bỏ thì tôi sẽ để cô ta bình an trở về”.
Bạch Diệc Phi lạnh giọng: “Không cần tôi từ bỏ thì tôi cũng không có phần, bây giờ tôi muốn nhìn thấy cô ấy!”
Người đàn ông vẫn không nói gì, người phụ nữ đóng giả Chu Khúc Nhi lại cướp lời, ngữ khí tràn ngập oán hận: “Bạch Diệc Phi, mày không có tư cách ra giá!”
Người đàn ông khẽ giơ tay, ý bảo người phụ nữ im lặng, sau đó chậm rãi nói với Bạch Diệc Phi: “Thế này vậy, chúng ta đánh cược. Nếu cậu thắng thì tôi sẽ nói cho cậu, cậu thua rồi thì phải làm theo lời tôi”.
“Dựa vào đâu?”, Bạch Diệc Phi cười khinh thường, cũng không nhiều lời nữa mà bước lên trước, chuẩn bị ra tay.
Người phụ nữ thấy vậy thì lập tức tiến lên đánh với Bạch Diệc Phi. Nhưng cô ta là phụ nữ, sao khỏe hơn được đàn ông, cô ta bị đánh cho lùi lại liên tục.
Bạch Diệc Phi muốn tấn công người đàn ông. Ông ta mới là kẻ chỉ đạo, chỉ cần bắt được ông ta thì anh có thể biết được tung tích của Chu Khúc Nhi.
Nhưng Bạch Diệc Phi vừa dơ tay lên thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, chân anh mềm nhũn. Không xong, trúng độc rồi!
Anh vừa nghĩ đến đây thì đã hôn mê ngã xuống.
Người phụ nữ thấy vậy thì lập tức đi đến, hừ lạnh, còn đạp anh một phát, sau đó mới hỏi: “Tại sao không giết hắn?”
“Giết hắn có thể bớt rất nhiều chuyện, hơn nữa còn dụ được Bạch Vân Bằng ra mặt. Tại sao lại không giết?”
“Giết hắn? Cô cảm cảm thấy cô có thể giết được hắn?”, người đàn ông hỏi ngược.
“Bây giờ hắn đã không còn bất cứ uy hiếp nào nữa, chỉ cần chúng ta muốn thì có thể dễ dàng khiến hắn chết, tại sao không giết hắn?”, trong mắt người phụ nữ tràn ngập thù hận.
Vừa nãy Bạch Diệc Phi túm tóc cô ta đập mạnh vào tường khiến cô ta máu chảy ròng ròng, e là sẽ để lại sẹo.
Người phụ nữ nào mà chả thích đẹp, ai muốn mặt mình có sẹo cơ chứ?
Người đàn ông nhìn cô ta lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn!”
“Ai chẳng biết giết Bạch Diệc Phi thì có thể dụ Bạch Vân Bằng ra, nhưng cô thấy ai giết hắn chưa?”
“Làm việc thì đừng có bồng bột như vậy. Sẽ có người ra tay, chúng ta không cần thiết phải đích thân động thủ nếu không, không phải ai chịu được sự tức giận của Bạch Vân Bằng”.
“Chỉ cần Bạch Diệc Phi không trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải thì những người ở thủ đô sẽ mất sạch kiên nhẫn mà ra tay, đến lúc đó chúng ta làm ngư ông đắc lợi, không tốt hơn à”
Ngươi phụ nữ khựng lại, lập tức hiểu ra, sau đó lại lo lắng nói: “Chẳng may không có ai ra tay thì sao?”
“Không thể nào”, người đàn ông cười khẩy: “Sẽ có người làm”.
“Tại sao?”, người phụ nữ không hiểu. Dù sao ông ta cũng đã nói là không phải ai cũng chịu được sự giận dữ của Bạch Vân Bằng.
Người đàn ông nhếch mép: “Bởi vì một khi Bạch Vân Bằng có thêm một lá bùa hộ thân thì bọn họ càng khó ra tay”.
…
Lúc Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì anh vẫn nằm tại chỗ cũ. Chiếc ghế nằm, chiếc bàn, ly trà vẫn còn đấy, nhưng hai người kia thì đã không thấy đâu.
“Đệt!”
Bạch Diệc Phi căm tức đập bàn, nước trong ly trà lập tức rơi ra ngoài, chảy đến mép bàn.
Anh cho rằng đã uống thuốc giải thì sẽ không trúng độc nữa nhưng cuối cùng vẫn trúng chiêu, còn không hỏi được cái mẹ gì!
Anh uất hận một lúc rồi quay về sảnh.
Lý Tuyết thấy anh quay về, lại không thấy Chu Khúc Nhi đâu thì căng thẳng: “Khúc Nhi đâu?”
Bạch Diệc Phi áy náy: “Bị người đưa đi rồi, tạm thời không sao, anh…”.
“Anh không sao chứ? Có bị thương không?”, Lý Tuyết càng lo lắng cho Bạch Diệc Phi.
Chương 510: Lý Tuyết chứng tỏ bản thân
Trong lòng Bạch Diệc Phi thấy ấm áp, giải thích một chút về sự việc ban nãy, sau đó mới nói: “Chắc cô ta không sao đâu, dù sao thì anh cũng không cạnh tranh được”.
“Anh cũng muốn cạnh tranh sao?”, Lý Tuyết kinh ngạc, hỏi.
Dù sao thì họ đều rõ, thực lực của mình căn bản không có tư cách tham gia lần cạnh tranh này.
Bạch Diệc Phi gật đầu, thản nhiên nói: “Có cơ hội này, tất nhiên không thể lãng phí thư mời được”.
Lúc này bỗng vang lên giọng nói: “Xin mời vị tiếp theo, Liễu Chiêu Phong”.
Lời nói vừa dứt thì Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi đều nhìn về phía Liễu Chiêu Phong đang đi lên sân khấu.
Gã đã thay bộ vest, tóc cũng làm lại, xem ra không giống với dáng vẻ lúc trước. Hiện giờ gã đang hiên ngang giới thiệu bản thân mình.
“Chào mọi người, tôi là Liễu Chiêu Phong, là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước của thành phố Thiên Bắc…”.
Vừa nhắc đến tập đoàn Hầu Tước ở thành phố Thiên Bắc thì mọi người đều hào hứng hẳn lên.
Tập đoàn Hầu Tước đứng đầu thành phố Thiên Bắc, cũng xếp thứ mười ba trong toàn tỉnh và cũng được coi là doanh nghiệp lớn. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là sau lưng họ còn có nhà họ Bạch thủ đô chống lưng cho. Cộng với những sự việc xảy ra gần đây ở tập đoàn Hầu Tước nên mọi người đều biết cả.
“Đây thật sự là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước sao? Không phải là Bạch Diệc Phi sao?”
“Người anh em, thông tin của anh cũ quá rồi đấy, tập đoàn Hầu Tước đã bán cho tập đoàn Diệp Thị rồi. Người này chắc là nhà họ Diệp cử đến để quản lý tập đoàn Hầu Tước chăng”.
“Wao, tập đoàn Hầu Tước thay chủ rồi sao?”
“Sao giờ tôi mới biết thông tin hot như vậy nhỉ?”
“Cái tên Liễu Chiêu Phong này thoạt nhìn trông chả ra làm sao cả”.
“Cũng không biết hiện giờ Bạch Diệc Phi đang ở đâu? Nhưng chắc chắn không có cơ hội đến đây rồi”.
“…”.
Hứa Xương ngồi ở vị trí chủ tịch nhìn Liễu Chiêu Phong một cái, lúc này ngắt lời Liễu Chiêu Phong hỏi: “Anh Liễu, xin đợi một lát, chẳng phải chủ tịch tập đoàn Hầu Tước là Bạch Diệc Phi sao?”
Hứa Xương ở thủ đô, cũng chỉ biết thủ đô gây sức ép với Bạch Diệc Phi chứ không biết tập đoàn Hầu Tước đã thay người.
Liễu Chiêu Phong nghe thấy vậy thì đắc ý, cười nói: “Đó là trước đây thôi, bây giờ tôi mới là chủ tịch”.
“Ồ, vậy thì anh tiếp tục đi”, Hứa Xương đáp với vẻ mặt không biểu cảm, trong lòng thầm đặt câu hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Chiêu Phong tiếp tục giới thiệu, phần lớn đều là thổi phồng doanh nghiệp của mình, sau đó còn nói sau khi mình được làm chủ tịch hiệp hội thương mại thì sẽ làm thế nào. Sau khi nói xong, Liễu Chiêu Phong nói lời cảm ơn rồi xuống sân khấu.
Ở dưới đều vỗ tay, chứng tỏ họ rất coi trọng vị chủ tịch này của tập đoàn Hầu Tước.
Lý Tuyết thấy thế thì không phục, cô lại lo là Bạch Diệc Phi sẽ đau lòng nên cô nắm chặt tay anh, nói: “Không sao đâu, kể cả không có tập đoàn Hầu Tước thì chúng ta vẫn có thể sống tốt”.
Lý Tuyết định nói tiếp thì Hứa Xương đã đọc tên cô: “Xin mời người tiếp theo, cô Lý Tuyết”.
Tay Lý Tuyết run rẩy, cô theo bản năng nắm chặt lấy tay của Bạch Diệc Phi. Anh cười an ủi: “Em cứ đi đi, đừng căng thẳng quá”.
“Vâng”, Lý Tuyết hít một hơi thật sâu rồi buông tay Bạch Diệc Phi ra. Cô đứng dậy, đi lên sân khấu.
“Uầy…”, khi mọi người nhìn thấy dung nhan của Lý Tuyết thì tất cả đều trầm trồ ngưỡng mộ.
“Xinh quá đi thôi!”.
“Trời ơi, đây không phải là tiên nữ giáng trần đấy chứ?”
“Tôi chưa từng nhìn thấy cô gái nào cực phẩm như này”.
Trong lòng Lý Tuyết rất căng thẳng nhưng bề ngoài không thể hiện rõ, thoạt nhìn vẫn khá trấn tĩnh: “Chào mọi người, tôi là Lý Tuyết, là Tổng giám đốc của công ty đá quý Phúc Thụy…”.
“Có lẽ mọi người chưa từng nghe đến tên công ty này. Đúng là như vậy, bởi công ty đá quý Phúc Thụy là công ty nhỏ, thật ra không có tư cách tham gia buổi hôm nay”.
“Nhưng tôi nhận được thư mời, để không lãng phí cơ hội lần này nên cũng định đến thử sức xem sao. Tôi biết là mình cũng không được chọn, nhưng tôi đến để chứng minh với một người”.
“Kể cả mọi thứ không được như trước đây nữa, nhưng tôi vẫn có thể gánh vác được gia đình mình”.
“Trước đây là người ấy chăm sóc tôi thì bây giờ đổi lại tôi sẽ chăm sóc người ấy”.
“Chúng tôi nhất định có thể tiến xa hơn nữa”, lời nói vừa dứt thì tiếng vỗ tay vang lên, còn có nhiều người nói phụ họa vào.
“Người đẹp! Hãy tin vào bản thân mình, cô có thể làm được”.
“Nếu cô gái đẹp như này mà đảm nhận chức vụ chủ tịch của hiệp hội thương mại thì tôi cảm thấy rất ổn”.
“Tôi cũng thế”.
“…”.
Lý Tuyết nghe thấy vậy thì có chút ngại ngùng, cuối cùng cô vẫn tiếp tục nói: “Công ty đá quý Phúc Thụy của chúng tôi chủ yếu là kinh doanh đá quý, có đội ngũ nhân viên và nhà thiết kế hoàn thiện, trong đó có nhà thiết kế Lisa đang làm việc ở công ty chúng tôi. Ngoài ra chúng tôi còn có xưởng gia công của riêng mình nữa”.
“Nếu quý vị ở đây có ai muốn hợp tác với chúng tôi thì có thể liên hệ với tôi, cảm ơn mọi người”, Lý Tuyết đã đạt được mục đích của mình, đó là tuyên truyền cho công ty của cô và tìm kiếm đối tác.
Một phần nhỏ người trong nghề khi nghe thấy tên nhà thiết kế Lisa thì đều vô cùng kinh ngạc.
“Ôi, Lisa làm ở công ty của cô ấy kìa?”
“Vậy chẳng phải là công ty rất có triển vọng sao?”
“Lát nữa tôi sẽ đi liên hệ, biết đâu có thể hợp tác với nhau”.
Còn những người không hiểu thì hỏi: “Lisa giỏi lắm sao?”
“Tất nhiên rồi, đó là nhà thiết kế nổi tiếng trong giới đá quý đấy”.
“Đúng thế! Đá quý mà cô ấy thiết kế ra đều mang ra đấu giá đấy. Giá cả hầu như toàn trên chục triệu thôi”.
“…”.
Mọi người lập tức cảm thấy có hứng thú với công ty đá quý Phúc Thụy nhỏ bé kia.
Lý Tuyết đi xuống sân khấu, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm rồi đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Sáng hôm sau, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Lý Cường Đông.
“Bố?”
Giọng của Lý Cường Đông rất trầm, cũng rất mạnh mẽ: “Lập tức đến gặp bố”.
Nói xong ông cũng cúp máy.
Bạch Diệc Phi tay cầm điện thoại, biểu cảm lộ vẻ khó hiểu: “Bố làm sao vậy?”
Mặc dù anh không hiểu Lý Cường Đông làm sao nhưng trực giác nói cho anh rằng nhất định là có chuyện gì đó quan trọng. Vì thế anh không lằng nhằng nữa mà lập tức đi tìm ông.
Lưu Tử Vân dường như đã đi mua thức ăn rồi, ông cụ Lý cũng ra ngoài tản bộ, trong nhà chỉ còn Lý Cường Đông và Bạch Diệc Phi.
Lý Cường Đông bình thường đều trông có vẻ ôn hòa nhưng hôm nay vẻ mặt ông rất trầm trọng, thậm chí còn có vẻ tức giận.
“Con có biết con là mồi câu không?”, Lý Cường Đông nói thẳng, càng khiến Bạch Diệc Phi mờ mịt: “Con biết, nên…”.
Lý Cường Đông nghiêm khắc nói: “Biết thì bảo vệ bản thân thật tốt! Chứ không phải đặt mình vào nguy hiểm!”
Anh nghe xong thì ngây ra, sau đó cười nhạt: “Bố, nếu con đã là mồi câu thì gặp nguy hiểm là đương nhiên, không phải ư? Nếu không sao gọi là “mồi câu” được”.
Lý Cường Đông sây sẩm mặt mày: “Vậy thì cũng nên dùng vào những lúc cần thiết chứ không phải là chút chuyện nhỏ nhặt này!”
“Bố, rốt cuộc bố có ý gì?”, cho đến bây giờ Bạch Diệc Phi vẫn không hiểu tại sao ông lại tức giận, tại sao lại phải nhấn mạnh chuyện này?
Lý Cường Đông hít sâu một hơi rồi mới trầm giọng nói: “Bố đã biết chuyện hôm qua rồi, nhiều danh gia vọng tộc ở thủ đô không làm gì được con, nhưng con lại suýt chút nữa bị giết bởi một kẻ vô danh, nếu đám người kia biết chuyện này thì sẽ cảm thấy con còn tác dụng ư?”
“Nhất định sẽ không!”, Lý Cường Đông nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Bạch Diệc Phi cũng sầm mặt: “Con nói rồi, con không muốn làm mồi, ai muốn làm thì đi mà làm!”
“Bạch Diệc Phi!”, Lý Cường Đông cũng bực mình: “Được, nếu con đã không biết thì để bố nói cho!”
“Con không thể không làm mồi câu được, lý do vì sao thì bố đã nói với con rồi”.
“Chuyện hôm đó chẳng qua là bọn họ đang thử con mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc đến!”
“Những dòng họ giàu có ở thủ đô, đặc biệt là bốn gia tộc lớn, căn cơ của họ đều rất sâu rộng, con không thể tưởng tượng được đâu”.
“Chỉ cần một nhà nào đó phái bừa ra một “át chủ bài” cũng đủ khiến con mất mạng rồi!”
Bạch Diệc Phi nghe vậy, trong lòng mặc dù kinh hãi nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Vậy thì con còn làm mồi câu làm gì? Cứ giết con luôn cho xong!”
“Mục đích để con làm vậy là khiến bọn họ ra bài tẩy, để bọn họ cho rằng chỉ có ra át chủ bài thì mới giết được con!”
“Chỉ cần như vậy thì bố con sẽ biết ai là người sau màn”.
Bạch Diệc Phi cười nhạt: “Vì thế con hiện tại còn chưa đủ tư cách khiến bọn họ ra át chủ bài?”
“Đúng”, Lý Cường Đông gật đầu, lại cau mày nói: “Mà hành động tối qua của con đã khiến bọn họ biết được tùy tiện phái một người đến là đủ!”
“Cần gì phải lộ bài tẩy!”
“Chuyện tối qua?”, Bạch Diệc Phi khựng lại, sau đó hiểu ra: “Chuyện bị Hoàng Vĩ ám sát? Đấy là chỉ là ngoài ý muốn thôi”.
Lý Cường Đông cười nhạt: “Ngoài ý muốn? Chuyện cỏn con như thế cũng khiến con suýt chết thì ra át chủ bài làm gì? Hơn nữa, con vì bảo vệ Tuyết Nhi mới bị thương, như vậy khác nào nói với bọn họ, con bé là nhược điểm của con!”
“Một người có nhược điểm thì càng không đáng để bọn họ dốc hết sức!”
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi nhất thời nổi giận: “Lý Cường Đông! Đủ rồi, bố lại thế nữa!”
“Bố có phải là một người bố không? Tuyết Nhi là con ruột của bố, là vợ của con, con không bảo vệ cô ấy thì bảo vệ ai? Lẽ nào con phải đứng im nhìn cô ấy bị tên rác rưởi kia đâm chết ư?”
“Nếu thật sự là vậy thì mẹ nó, bọn họ không cần đến giết con, ông đây tự xử lý chính mình là được!”
Bạch Diệc Phi đột nhiên gào lên khiến Lý Cường Đông hơi sững ra, ông mở miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng đành thở dài, không phản bác.
Bạch Diệc Phi nói xong thì định đứng dậy rời đi, Lý Cường Đông vội nói: “Bố con không giết Lương Minh Nguyệt”.
“Lúc bố con đến thì ông ta vẫn còn thở, trước khi chết ông ta đã nói với bố con điều gì đó”.
“Mà những lời ông ta nói vô cùng quan trọng, người sau màn sợ lộ tẩy mới làm mọi chuyện thành thế này, khiến tất cả mọi người đuổi giết bố con”.
“Nhưng bố con trốn đi, không ai có thể tìm được ông ấy. Bọn họ liền chuyển sang con, chỉ cần bắt được con thì có thể ép bố con ra mặt”.
“Bố con biết rõ điều này nên mới dùng con làm mồi câu, hy vọng đối phương có thể lộ bài tẩy, như vậy ông ấy sẽ biết ai là người sau màn, mọi chuyện cũng có thể rõ ràng”.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì im lặng một lúc lâu, vừa khó chịu vừa bất đắc dĩ.
Bố ruột lợi dụng mình, biến mình thành mồi câu bị bao nhiêu nhà đuổi giết, ai mà không khó chịu cho được?
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Chuyện đã đến nước này, anh chỉ còn cách trở thành mồi câu, không còn đường nào khác.
Lý Cường Đông để anh suy nghĩ một lát mới nói: “Hiện tại con thế này, đối phương không cần ra chiêu mạnh nhất cũng dư sức giải quết, vậy thì tất cả đều trở thành công cốc! Con không thể mất bình tĩnh, biết không?”
“Bình tĩnh?”, Bạch Diệc Phi như đang nghe chuyện cười: “Tình huống lúc đó vô cùng nguy hiểm, bố bảo con bình tĩnh kiểu gì?”
Lý Cường Đông hơi đau đầu, vuốt vuốt mi tâm, lại thở dài: “Vẫn là câu đó, chỉ khi con trở nên mạnh mẽ mới có thể cho Tuyết Nhi một cuộc sống tốt hơn, an toàn hơn”.
“Lần tuyển chọn chủ tịch liên minh doanh nghiệp này là một cơ hội tốt, bọn họ đều không muốn con gia nhập liên minh vì thế sẽ ngăn cản, nếu con đi bọn họ sẽ sớm ra tay”.
Chương 502: Thư mời
Nghe Lý Cường Đông nói xong, Bạch Diệc Phi càng nhìn ông với ánh mắt phức tạp: “Con muốn biết tại sao bố lại giúp Bạch Vân Bằng? Thậm chí còn hi sinh, lợi dụng con gái mình?”
Lý Cường Đông nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Bởi vì ông ấy từng cứu mạng bố”.
Bạch Diệc Phi không ngờ đến chuyện này, nhưng sau khi bất ngờ thì anh lại không thể nào hiểu nổi, cho dù đã cứu mình thì cũng không nhất thiết phải đẩy con gái mình vào nguy hiểm như vậy chứ?
Đột nhiên anh nghĩ đến gì đó: “Vì thế nên Tuyết Nhi mới lấy con?”
Lý Cường Đông gật đầu.
Bạch Diệc Phi tức đến bật cười: “Nếu con không thích Tuyết Nhi, cô ấy cũng không thích con, bố bảo một người phụ nữ như cô ấy phải làm thế nào?”
Cách làm này không khác gì bố mẹ thời cổ đại, vì báo đáp ân cứu mạng mà gả con gái mình cho con trái của ân nhân, hoàn toàn không quan tâm đến hạnh phúc của con gái.
“Thực tế chứng minh hai đứa đã yêu nhau rồi”, Lý Cường Đông bình thản trả lời.
Bạch Diệc Phi nghẹn họng, không thể phản bác.
Lý Cường Đông lại nói tiếp: “Con đi tranh cử dụ kẻ sau màn lòi đuôi, khi mọi chuyện kết thúc thì Tuyết Nhi sẽ được an toàn, không phải sao?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Thực sự sẽ an toàn ư?”
Cho dù giải quyết kẻ đứng đằng sau mọi chuyện thì cũng không thể an toàn, dù sao vẫn còn Bạch Khiếu đang nhăm nhe, cùng người nhà họ Tùng muốn báo thù cho Tùng Vưu Duy.
Bọn chúng đều sẽ không để Bạch Diệc Phi sống sót, Lý Tuyết đương nhiên cũng sẽ chịu uy hiếp.
Nhưng… Nếu không làm như vậy, dường như cũng không còn cách giải quyết nào khác.
“Con sẽ đi”.
Nói xong, anh cũng rời đi.
…
Phòng làm việc chủ tịch Hầu Tước.
“Chủ tịch, có một cô gái tên Diệp Ngải muốn gặp anh”, thư ký xinh đẹp vừa tới làm mặc một bộ trang phục màu đen toàn thân, cung kính mà nói với Liễu Chiêu Phong.
Trên mặt Liễu Chiêu Phong vẫn còn một số vết xưng đỏ, trên người cũng có vài vết xanh tím, là vết thương do lần trước bị đám Trần Ngạo Kiều đánh.
Gã vốn phải chết, nhưng khi Trần Ngạo Kiều đâm dao tới thì không biết ai lại kịp thời xuất hiện cứu gã đi, giúp gã tránh được một kiếp.
“Ừm, mời cô ta vào”, Liễu Chiêu Phong gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Diệp Ngải đến tìm mình làm gì?”
Không lâu sau, nữ thư ký dẫn Diệp Ngải mặc chiếc váy dài màu đỏ tiến vào.
Liễu Chiêu Phong ngồi tại chỗ của mình, không đứng dậy: “Cô Diệp sao lại rồng đến nhà tôm thế này?”
Diệp Ngải không thèm để ý đến thái độ của gã mà nhìn nữ thư ký xinh đẹp ở bên cạnh.
Liễu Chiêu Phong nhướn mày, nói với nữ thư ký: “Cô ra ngoài đi!”
“Vâng, chủ tịch”.
Thư ký đi rồi, Diệp Ngải cũng ngồi xuống ghế sô pha, chậm rãi nói “Tôi đến đưa đồ cho anh”.
“Đồ gì?”, Liễu Chiêu Phong vẫn không đứng dậy, chủ yếu là vết xanh tím trên người gã còn rất nhiều, chỉ cần cử động là đau không chịu nổi.
Diệp Ngải thấy vậy thì hơi cau mày nhưng vẫn tự đi qua, lấy một tấm thư mời hai màu đỏ trắng từ trong túi xách ra đặt lên bàn: “Tranh cử chủ tịch liên minh doanh nghiệp thành phố Bắc Hải”.
Liễu Chiêu Phong nhướn mày: “Mời tôi?”
Vừa nói xong, gã đã cầm thư mời lên rồi mở ra xem, quả thực là thư mời. Bên trên viết tên gã, hơn nữa doanh nghiệp được chú thích là tập đoàn Hầu Tước.
“Tập đoàn Hầu Tước hiện tại là sản nghệp nhà họ Diệp, nhưng đối với chúng tôi mà nói thì có hay không cũng được vì thế anh có thể một mình đi tham gia tranh cử, được lợi gì thì không cần tôi phải nói chứ”, Diệp Ngải mỉm cười.
Liễu Chiêu Phong đặt thư mời xuống, dựa người ra phía sau: “Cô Diệp, Bạch Diệp Phi muốn giết tôi đấy, cô thấy tôi đi rồi thì có về được không?”
Gã không muốn chết, còn sống thì chuyện gì cũng dễ nói, mà chết rồi thì lợi ích có lớn đến đâu, hấp dẫn đến đâu cũng vô dụng.
Diệp Ngải cười khinh thường, nói: “Anh sợ Bạch Diệc Phi?”
“Còn lâu!”, Liễu Chiêu Phong vỗ bàn, đột nhiên cao giọng nói: “Tôi sợ hắn? Một tên tép riu như hắn thì có gì phải sợ?”
Lời này rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.
Diệp Ngải cười khinh miệt: “Vậy anh có không đi?”
“Tôi…”, Liễu Chiêu Phong khựng lại, sau đó cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi đi!”
Diệp Ngải cười, đột nhiên than thở: “Giữa người với người quả nhiên có sự khác biệt!”
“Cô có ý gì?”, Liễu Chiêu Phong nhận ra ý của cô ta, nhất thời sầm mặt: “Cô nói tôi không bằng Bạch Diệc Phi?”
Diệp Ngải quay người ngồi lên sô pha, bắt chéo đôi chân trắng nõn: “Không thể không nói, Bạch Diệc Phi quả thực rất đáng gờm, nếu không tại sao tập đoàn Liễu Thị lại phá sản?”
Liễu Chiêu Phong khựng lại, sắc mặt âm trầm, cắn răng nói: “Đây là sự thật nhưng không nói lên được tất cả. Bây giờ tôi mới là người thắng, mới là chủ tịch Hầu Tước mà Bạch Diệc Phi chẳng là cái thá gì cả!”
Diệp Ngải tủm tỉm: “Vì thế lần này Bạch Diệc Phi sẽ không tham gia tranh tuyển”.
Liễu Chiêu Phong ngây ra, sau đó cũng cười: “Hắn không có tư cách nên đương nhiên sẽ không đi!”
Gã cười đầy tự tin. Con chó điên Bạch Diệc Phi này không đi thì tính mạng gã sẽ không bị uy hiếp, lại có người nhà họ Diệp giúp đỡ, cộng thêm thân phận chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, gã rất có khả năng sẽ tranh cử thành công.
Đến lúc đó, gã sẽ là chủ tịch liên minh doanh nghiệp toàn tỉnh Bắc Hải, tương đương với việc ngự trị toàn bộ doanh nghiệp ở tỉnh này.
Bạch Diệc Phi càng không sánh được với gã, vậy thì Lý Tuyết…
“Còn một tấm nữa gửi ai?”, Liễu Chiêu Phong vừa lấy ra xem, phần để tên khách mời cùng tên doanh nghiệp đều để trống.
Diệp Ngải thờ ơ nói: “Cả thành phố Thiên Bắc, ngoại trừ tập đoàn Hầu Tước và tập đoàn Thủy Tinh ra, anh tùy tiện chọn một doanh nghiệp thích hợp là được”.
Liễu Chiêu Phong nghe vậy híp mắt: “Đưa ai cũng được?”
“Tùy anh”, Diệp Ngải hoàn toàn không quan tâm. Dù sao tại thành phố Thiên Bắc này, ngoại trừ Hầu Tước và Thủy Tinh ra, gần như không có doanh nghiệp nào đáng nói, hoàn toàn không có năng lực cạnh tranh, đưa cho ai cũng vậy.
Liễu Chiêu Phong cười đầy ẩn ý: “Tôi biết rồi”.
Diệp Ngải ừ một tiếng rồi rời đi.
Liễu Chiêu Phong nhìn thư mời trước mặt, cười lạnh: “Cơ hội tốt thế này thì không thể vụt mất!”
Nói xong, gã lập tức gọi điện cho thư ký: “Vào đi”.
Một lát sau, thư ký xinh đẹp tiến vào: “Chủ tịch”.
“Gửi thư mời này cho tổng giám đốc công ty đá quý Phúc Thụy. Nhớ kỹ, nhất định phải đưa cho tổng giám đốc của bọn họ. Còn nữa, đừng nói là ai đưa”, Liễu Chiêu Phong dặn dò.
…
Công ty đá quý Phúc Thụy, Trương Vinh cầm một tấm thư mời bước vào: “Giám đốc Lý, có một tấm thư mời gửi cho cô”.
Chương 503: Đến tham gia lễ tranh cử
“Thư mời? Mời gì?”, Lý Tuyết đặt văn kiện xuống, sau khi mở ra xem thì ngạc nhiên: “Tranh cử chủ tịch liên minh doanh nghiệp?”
Trương Vinh gật đầu. Ông ta cũng vô tình mở ra xem, nhất thời vô cùng kinh ngạc, vội vàng đóng bức thư lại. Ông ta lăn lộn ở thành phố Thiên Bắc lâu như vậy rồi, đương nhiên biết chủ tịch liên minh doanh nghiệp có thân phận và địa vị cao đến nhường nào.
Chỉ là ông ta không ngờ, Lý Tuyết lại nhận được thư mời. Chuyện này thực sự rất khó hiểu.
Công ty Phúc Thụy bọn họ chỉ là một công ty nhỏ, hoàn toàn không có tư cách tham gia cạnh tranh. Rốt cuộc bức thư này là ai gửi cho Lý Tuyết?
Lý Tuyết cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Cô thông qua Bạch Diệc Phi mới biết mỗi tỉnh đều có liên minh doanh nghiệp riêng, mà liên minh đứng trên tất cả các doanh nghiệp.
Chủ tịch liên minh thì càng không cần nói.
“Bức thư này… Liệu có phải gửi nhầm không?”, Lý Tuyết chớp chớp mắt, nghi hoặc.
Trương Vinh lắc đầu: “Bức thư này đúng là gửi cho giám đốc Lý, hơn nữa còn đánh dấu rõ ràng, nhất định là mời cô”.
Lý Tuyết càng thấy khó hiểu: “Sao tôi có tư cách tham gia tranh cử được?”
Trương Vinh định gật đầu đồng tình nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy. Ông ta chỉ đề nghị: “Hay là cô cứ cất nhắc xem thế nào?”
Lý Tuyết cau mày: “Tôi biết rồi, ông đi làm việc đi”.
“Vâng, giám đốc”, Trương Vinh nhìn cô, không biết cô có quyết định đi hay không.
Nhưng đây không phải là chuyện ông ta cần quan tâm, ông ta chỉ cần làm tốt công việc của mình rồi cầm tiền lương là được.
Lý Tuyết nhìn bức thư mời thì ngẫm nghĩ…
…
Buổi tối, Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi cùng đi ăn. Sau khi về phòng, cô nói với anh: “Chồng à, em… Có chuyện muốn nói với anh”.
Bạch Diệc Phi đang chuẩn bị đi tắm, tay còn cầm đồ ngủ, thấy cô nói vậy thì dừng lại: “Chuyện gì vậy em?”
Lý Tuyết lấy bức thư mời trong túi ra đưa cho Bạch Diệc Phi: “Không biết ai gửi cho em. Em đã xem rồi, cho dù thế nào em cũng quyết đi một chuyến”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy bức thư mời quen thuộc thì đánh rơi bộ quần áo ngủ lên sô pha. Anh lập tức cầm bức thư lên xem, quả thực là thư mời tham gia tranh cử vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp. Anh hơi sững người, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Tuyết: “Em muốn đi?”
“Vâng”, cô gật đầu: “Em biết công ty của chúng ta không đủ tư cách nhưng em chỉ muốn đi làm quen với nhiều người hơn, nói không chừng có thể kiếm được vài hợp đồng. Như vậy sẽ có lợi cho công ty của chúng ta hơn”.
“Vợ à… Em không cần phải như vậy. Hiện tại đã rất tốt rồi, hà tất phải mệt mỏi như thế”, Bạch Diệc Phi rất thương Lý Tuyết, không muốn cô phải vất vả.
Lý Tuyết lắc đầu: “Chúng ta là người một nhà, ai kiếm tiền mà chả được. Hiện tại anh không tiện thì để em làm, đây chẳng phải là chuyện đương nhiên ư?”
…
Bên ngoài biệt thự, một cuộc chém giết vừa kết thúc.
Trong khu cây xanh rậm rạp, ba người đàn ông bị cắt họng nằm la liệt ra đất.
Mà bên cạnh bọn họ là hai người phụ nữ đang đứng, trong đó có một người mặc áo gió màu đậm, một người mặc bộ đồ đen toàn thân, nổi bật nhất là kiểu tóc ngắn trẻ con của cô ta.
“Sư phụ”, Lương Ngọc nhìn ba người nằm trên đất: “Đều chết rồi”.
Người phụ nữ mặc áo gió gật đầu: “Ừ, làm tốt lắm”.
Nói xong, cô ta nhìn Lương Ngọc, hơi thở dài: “Tiểu Ngọc, em muốn báo thù không?”
“Sư phụ…”, Lương Ngọc nhìn cô ta, khẽ gật đầu
Người phụ nữ mặc áo gió thấy vậy thì khẽ nói: “Đôi khi mọi chuyện không như bề ngoài”.
“Ý gì ạ?”, Lương Ngọc ngây ra.
Người phụ nữ mặc áo gió lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Em hẳn đã đoán được rồi”.
Lương Ngọc vẫn ngây ra, người phụ nữ lại nói: “Chủ tịch liên minh doanh nghiệp ở thủ đô là đạo trưởng, đã chọn xong rồi”.
“Cái gì?”, Lương Ngọc vẫn đang ngạc nhiên, bây giờ lại thêm tin tức này khiến cô ta càng kinh ngạc hơn: “Chẳng phải chọn từ một trong bốn gia tộc lớn ư? Chuyện này thì liên quan gì đến đạo trưởng?”
Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Nếu chủ tịch liên minh doanh nghiệp là bất cứ ai thuộc bốn gia tộc thì ba gia tộc còn lại sẽ chịu khống chế ở mức độ khác nhau, sự cân bằng giữa bốn bên sẽ không còn nữa”.
Nghe vậy, Lương Ngọc hoàn toàn hiểu ra.
Người phụ nữ mặc áo gió suy nghĩ rồi nói: “Em đến thủ đô đi, quan sát tình hình”.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày tranh cử chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải.
Bởi vì lần này có rất nhiều doanh nghiệp cùng người tranh tuyển nên du thuyền được chọn làm nơi tổ chức.
Đây là một chiếc du thuyền vô cùng lớn, có tổng cộng 5 tầng, hai tầng bên dưới là khoang điều khiển cùng kho chứa đồ. Tầng ở giữa là đại sảnh và boong tàu, hai tầng trên cùng là khoang nghỉ ngơi, có rất nhiều phòng, đủ để sắp xếp những người đến tham gia vào ở.
Hội nghị sẽ diễn ra trong ba ngày liên tục với ba vòng tuyển chọn. Vòng đầu tiên là lên bục tự tiến cử bản thân, sau đó chọn ra 100 người phù hợp với yêu cầu tham gia vào vòng 2.
Vòng hai thì thông qua mọi người bỏ phiếu để chọn ra 20 người vào vòng 3.
Vòng 3 sẽ chọn ra người thích hợp nhất, cũng là người có năng lực nhất trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp Bắc Hải.
Thời gian lâu như vậy cho nên du thuyển không thể chỉ dừng lại bên bờ. Theo kế hoạch, người đến tham gia không chỉ có thể tranh cử mà còn có thể thưởng thức cảnh biển.
Lịch trình ngày đầu tiên chủ yếu là tập trung họp, sau đó tuyên bố quy tắc, tiếp theo sẽ là vòng tranh cử đầu tiên. Rất nhiều người đến tham gia tranh cử nên vòng này diễn ra khá lâu, lịch trình ngày đầu tiên về cơ bản đã sắp xếp xong.
8 giờ sáng, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cùng đến, ngoài ra còn có Chu Khúc Nhi, Trần Hạo, Bạch Hổ và Từ Lãng.
Khoảng thời gian này, Bạch Diệc Phi đã vài lần muốn nói với Lý Tuyết rằng anh cũng tham gia tranh cử, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nói thế nào nên đành quyết định khi nào đến nơi sẽ nói.
Vì thế cho đến lúc này Lý Tuyết vẫn cho rằng Bạch Diệc Phi chỉ là đến cùng cô mà thôi.
Còn Chu Khúc Nhi là Lý Tuyết bảo cô ta đến. Chu Khúc Nhi cứ luôn ở bệnh viện chăm sóc Tần Hoa, lâu dài sẽ không có lợi cho cô ta, vì thế ra ngoài đi lại, thư giãn một chút cũng tốt.
Mấy người đi đến du thuyền thì lập tức bị bảo vệ ngăn cả: “Phiền cô lấy giấy mời ra”.
Lý Tuyết gật đầu, đưa giấy mời của mình cho bảo vệ.
Bảo vệ xem xong thì trả cho Lý Tuyết, nhưng nhìn bên cạnh cô nhiều người như vậy thì nhắc nhở: “Thưa cô, một bức thư chỉ đưa được nhiều nhất ba người bao gồm cả cô, những người còn lại không được phép lên thuyền.
Lý Tuyết nghe vậy thì nhìn Bạch Diệc Phi, ba người cô, Bạch Diệc Phi, Chu Khúc Nhi là vừa đủ, còn lại thì không thể vào được.
Bạch Diệc Phi lại không quá để ý, anh đã biết điều này vì thế đưa vừa đủ người đến.
“Không sao, em đưa Khúc Nhi và Trần Hạo vào đi”, Bạch Diệc Phi bình thản nói.
Lý Tuyết ngây ra: “Anh thì sao?”
Chương 504: Không ăn được thì đạp đổ
“Tôi…”, Bạch Diệc Phi vừa định nói gì thì một giọng nói lại vang lên: “Tuyết Nhi, cô đến rồi”.
Liễu Chiêu Phong mặc một bộ vest màu bạc từ tàu du lịch đi lại. Gã đợi đám người Lý Tuyết một lúc vẫn không thấy ai đến nên chủ động đi ra tìm. Vừa hay gặp được Lý Tuyết ở cửa.
Nhưng Liễu Chiêu Phong rất nhanh lại nhìn thấy Bạch Diệc Phi, hỏi: “Bạch Diệc Phi! Sao anh lại ở đây?”
Bạch Diệc Phi hếch mắt lên nhìn gã, nói: “Nghe giọng của anh thì tôi không nên ở đây?”
“Lẽ nào không phải sao?”, Liễu Chiêu Phong đã không còn tươi cười nữa, nói: “Đây là cuộc lựa chọn chủ tịch hiệp hội thương mại, anh không là ai thì không có tư cách đến đây”.
Lý Tuyết không chịu được khi thấy Liễu Chiêu Phong nói Bạch Diệc Phi như vậy nên trầm giọng nói: “Tôi có tư cách là được rồi, tôi có thể đưa anh ấy đến”.
Liễu Chiêu Phong tất nhiên biết một thư mời có thể dẫn thêm hai người khác nhưng gã không thể ngờ Lý Tuyết lại dẫn Bạch Diệc Phi đến. Gã tức đến nỗi không thở được: “Được, cô muốn dẫn hắn vào đúng không? Vậy thì tôi nói cho cô biết, hắn không được vào, bởi vì tôi không cho phép”.
“Dựa vào đâu mà anh không cho phép anh ấy không được vào? Buổi hôm nay là anh mở ra sao?”, Lý Tuyết lớn tiếng phản bác.
Liễu Chiêu Phong cười với ý vị thâm thúy: “Bởi vì thư mời của cô là tôi cho cô, cô nói xem tôi có quyền không cho hắn vào không?”
“Cái gì?”, Lý Tuyết kinh ngạc trợn mắt lên, không ngờ thư mời này là Liễu Chiêu Phong cho cô. Cô cúi đầu xuống nắm chặt tay.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì liếc mắt nhìn Liễu Chiêu Phong, nói: “Anh yên tâm, thư mời của Tuyết Nhi không phải dẫn tôi vào, cô ấy sẽ dẫn hai người này vào”, nói xong, Bạch Diệc Phi chỉ về phía Chu Khúc Nhi và Trần Hạo.
Chu Khúc Nhi chau mày, cô ta cũng không thích Liễu Chiêu Phong. Trong tình huống như này khiến cô ta có chút do dự có nên vào hay không? Không biết có nên dành lại quyền này cho Bạch Diệc Phi?
Nhưng lời ban nãy của Liễu Chiêu Phong lại khiến cô ta dập tắt suy nghĩ ban nãy, nhưng nhìn dáng vẻ của Bạch Diệc Phi dường như không để ý lắm?
Liễu Chiêu Phong thấy thế thì bật cười, nói: “Coi như anh biết điều”, nói xong Liễu Chiêu Phong lại cười rồi nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, đi thôi, tôi dẫn đường cho cô”.
“Không cần”, Lý Tuyết nói với sắc mặt khó coi, sau khi đáp lời gã thì cô lại nói với Bạch Diệc Phi: “Anh đợi em xíu, em sẽ cố gắng hết sức”.
Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô nên không kìm nổi bật cười: “Ừm, anh đợi em”, sau đó Lý Tuyết không thèm nhìn Liễu Chiêu Phong một cái rồi đi lên trên thuyền.
Gã bị Lý Tuyết ngó lơ nên sắc mặt trầm xuống. Nhưng nghĩ đến việc Bạch Diệc Phi không lên được, ba ngày này gã vẫn còn nhiều thời gian ở bên cạnh Lý Tuyết nên cũng không vội.
“Bạch Diệc Phi, anh cứ đợi đấy, đợi tôi thành chủ tịch hiệp hội thương mại thì Tuyết Nhi sẽ là của tôi”, Liễu Chiêu Phong nói xong liền xoay người đi lên thuyền.
Bạch Diệc Phi nhìn gã, thốt hai chữ với vẻ mặt vô cảm: “Đồ ngu”.
Đợi mấy người rời đi, bảo vệ mới lên tiếng: “Các vị, nếu không có thư mời thì xin về cho”.
“Ai nói tôi không có thư mời?”, Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp.
Bảo vệ ngưng lại một chút, ông ta đều nghe rõ cuộc đối thoại của mấy người. Liễu Chiêu Phong là ai, ông ta cũng biết, đó là nhân vật lớn- là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước thành phố Thiên Bắc.
Bạch Diệc Phi không là gì cả, vậy thì không có tư cách vào. Vì vậy, khi ông ta nghe thấy Bạch Diệc Phi có thư mời thì ông ta mới ngây người ra.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ thì liền lấy ra thư mời của mình đưa cho ông ta.
Bảo vệ lập tức giơ tay ra nhận lấy rồi nhìn thật kỹ. Sau khi phát hiện đây là thư mời thật thì kinh ngạc rồi lập tức thể hiện ra thái độ chuyên nghiệp: “Thư mời không có vấn đề gì, anh có thể vào được rồi”.
Vì thế mà ba người Bạch Diệc Phi quang minh chính đại đi vào.
…
Lý Tuyết đi lên boong tàu, Liễu Chiêu Phong từ phía sau đuổi theo.
“Tuyết Nhi, cô vừa lên đây vẫn chưa quen lắm nên tôi dẫn cô đi dạo nha”, Liễu Chiêu Phong ân cần nói.
Lý Tuyết không thèm để ý đến Liễu Chiêu Phong mà đợi Chu Khúc Nhi và Trần Hạo cùng đến.
Liễu Chiêu Phong thấy Lý Tuyết không thèm để ý đến mình thì ngọn lửa không cam tâm và ghen tỵ tích tụ trong lòng đã lâu bây giờ như bị châm lên, hỏi: “Lý Tuyết, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Tôi đối xử với cô không tốt sao? Điều kiện của tôi kém lắm sao? Hay là tôi giết người phóng hỏa rồi, sao cô không thể nhìn thẳng tôi một lần”, Liễu Chiêu Phong phẫn nộ quát lên.
Lý Tuyết nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn gã, nói: “Liễu Chiêu Phong, tôi đã nói vô số lần rồi, tôi không thích anh, nói với anh mấy chuyện đó cũng vô ích. Không thích thì là không thích, kể cả anh là người giàu nhất thế giới thì tôi cũng không thích”.
“Vậy tại sao cô lại thích Bạch Diệc Phi? Hắn còn không bằng tôi, cô thích cái gì ở hắn?”, Liễu Chiêu Phong không cam tâm, nói.
Lý Tuyết đột nhiên cười, nói: “Không, trong lòng tôi, anh ấy là anh hùng của tôi”.
“Bất luận thế nào, chỉ cần là anh ấy thì tôi đều thích”.
“Bùm…”, những lời nói này như pháo nổ bên tai Liễu Chiêu Phong khiến gã ngây người tại chỗ. Đồng thời, lửa ghen trong lòng, nỗi không cam tâm và phẫn nộ đều hòa quyện vào nhau.
“Bất luận thế nào, chỉ cần là anh ấy thì tôi đều thích…”, câu nói đơn giản như này có thể nhìn ra tình cảm của Lý Tuyết dành cho Bạch Diệc Phi sâu đậm đến nhường nào.
Liễu Chiêu Phong hai mắt đỏ ửng, hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết, trầm giọng nói: “Được, nếu làm thế nào cô cũng không thích tôi, vậy thì tôi cũng không để ý nữa”, nói xong gã nắm chặt lấy tay cô. Dù sao thì Lý Tuyết cũng không thích gã, vậy thì gã sẽ trực tiếp chiếm đoạt cô, ít nhất cũng có được cơ thể của cô.
Vừa nghĩ đến đây, Liễu Chiêu Phong lại thấy rạo rực trong người. Đồng thời trong lòng càng thấy cuồng nhiệt hơn. Bởi vì gã có thể nhìn ra, Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi đã xx rồi.
Đây mới là lý do gã không bận tâm gì nữa.
“Anh buông tay ra ngay”, Chu Khúc Nhi chạy lại kéo Lý Tuyết lùi ra sau, Trần Hạo đứng ở trước mặt hai người, nói: “Đây là nơi công cộng, xin hãy chú ý hành vi của mình”.
Đúng lúc này, Bạch Diệc Phi cũng đi đến: “Liễu Chiêu Phong, đừng ép tôi phải giết anh”, Bạch Diệc Phi bước lại rồi đứng bên cạnh Lý Tuyết.
Lúc Liễu Chiêu Phong nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì ngây người ra, hỏi: “Mẹ kiếp, sao anh lên được thuyền?”
Đừng nói là Liễu Chiêu Phong mà đến Lý Tuyết cũng kinh ngạc. Bạch Diệc Phi không có thư mời, sao anh lên được? Hơn nữa Bạch Hổ và Từ Lãng cũng lên theo.
Bạch Diệc Phi trấn an nhìn Lý Tuyết, sau đó nhìn Liễu Chiêu Phong giống như đang nhìn kẻ ngốc: “Tất nhiên là đi lên rồi”.
Liễu Chiêu Phong phẫn nộ quát lên: “Bảo vệ, bảo vệ đâu, chuyện gì đây? Sao ở đây lại cho một kẻ không có thư mời lên được. Mau đuổi hắn đi”, tiếng quát này khiến tất cả mọi người trên thuyền đều nhìn lại.
“Chuyện gì vậy?”
“Nghe nói là có người không có thư mời trà trộn lên đây”.
Chương 505: Thư mời thật hay giả?
“Không có thư mời mà vẫn có thể vào sao?”
“Chẳng phải bảo vệ phải xem qua thư mời mới có thể vào sao? Không thể trà trộn như anh ta nói chứ?”
“Người ta cầm thư mời đi vào, vậy thì anh kia hét cái gì chứ”, nhất thời mọi người đều cảm thấy bất mãn với Liễu Chiêu Phong. Dù sao thì những người đến tham dự cuộc tranh cử chủ tịch hiệp hội thương mại lần này đều là người có thực lực, không ai sợ ai cả.
Liễu Chiêu Phong nghe thấy tiếng nói của mọi người nên sắc mặt càng khó coi hơn. Cũng may là bảo vệ chạy đến kịp thời.
“Hắn ta không có thư mời, sao các người có thể cho hắn ta vào được?”, Liễu Chiêu Phong hét với bảo vệ còn chỉ tay về phía Bạch Diệc Phi nữa.
Bảo vệ chạy đến đây chính là bảo vệ ở cổng trước đó. Ông ta nhìn kỹ thư mời rồi mới cho Bạch Diệc Phi vào. Bây giờ bị Liễu Chiêu Phong nói như vậy nên cảm thấy trong lòng không được thoải mái.
Những bảo vệ này đều được hiệp hội thương mại thủ đô cử đến nên tất nhiên không sợ Liễu Chiêu Phong.
“Thưa anh, anh này vào được là vì có thư mời. Anh không ưa anh ấy thì đó là việc của anh còn chúng tôi chỉ phụ trách kiểm tra thư mời rồi cho người ta vào thôi, xin đừng làm lỡ thời gian của chúng tôi”, bảo vệ nói xong thì vẻ mặt lạnh lùng rồi xoay người rời đi.
Liễu Chiêu Phong ngây người ra, Bạch Diệc Phi vào được vì có thư mời? Sao có thể như thế được?
Thư mời trong tay Lý Tuyết thì có thể hiểu được nhưng cái này chính là gã cho Lý Tuyết, vậy của Bạch Diệc Phi lấy từ đâu ra?
“Bạch Diệc Phi! Anh mang thư mời giả đến sao?”, Liễu Chiêu Phong nghĩ đến khả năng duy nhất chính là như thế, sau đó nói: “Đợi một lát, bảo vệ”.
Bảo vệ không nhẫn nại mà quay đầu lại, hỏi: “Anh còn việc gì nữa?”
“Thư mời trong tay hắn ta là giả, ông mau đi kiểm tra đi”, Liễu Chiêu Phong lại chỉ về phía Bạch Diệc Phi rồi nói với thái độ chắc chắn.
Sắc mặt của bảo vệ càng khó coi hơn, nói: “Anh đang nghi ngờ thái độ làm việc của chúng tôi sao?”
“Thư mời của anh ta là do tôi kiểm tra, là thật. Xin hỏi vẫn còn nghi vấn gì sao?”, bảo vệ lạnh lùng nói.
Liễu Chiêu Phong lại một lần nữa ngây người ra, thư mời thật ư, sao có thể thế được?
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi cũng hoài nghi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bảo vệ vẫn phải kiểm tra ở cửa ra vào nên định xoay người rời đi.
Lúc này, Liễu Chiêu Phong lại gọi giật lại: “Đợi đã! Hắn ta không có chức vụ gì cả, cũng không có bất kỳ doanh nghiệp nào, vốn không có tư cách vào đây. Vì vậy, thư mời này tuyệt đối không phải của hắn ta”.
“Tôi nghi là hắn lấy trộm thư mời của ai rồi trà trộn vào đây, nếu không thì một kẻ không là gì như hắn làm sao có được thư mời? Hiệp hội thương mại sẽ không dại gì lại gửi thư mời cho một người như hắn”, một câu nói mà vô cùng có lý.
Bảo vệ sau khi nghe xong thì do dự, nếu thật sự như vậy thì đúng là họ thất trách rồi.
“Thưa anh, anh có thể nói cho chúng tôi biết, thư mời của anh là ở đâu không?”, bảo vệ hỏi.
Liễu Chiêu Phong hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Chắc chắn là ăn trộm rồi, ông vẫn không biết rồi, người bên cạnh hắn tên là Trần Hạo, là một tên trộm, tay chân nhanh nhạy lắm. Biết đâu trong lúc người ta không để ý nên ăn trộm đó”.
“Anh ngậm máu phun người”, Trần Hạo phẫn nộ quát: “Tôi không có”.
Bạch Diệc Phi cũng sầm mặt lại, ban nãy bị Liễu Chiêu Phong chỉ trỏ vu khống nên anh sớm đã muốn xử lý gã rồi. Giờ còn dám nói người anh em của mình như vậy, nếu anh không lên tiếng thì đúng không còn là đàn ông nữa.
Lúc này tay của Liễu Chiêu Phong lại chỉ về phía Trần Hạo.
Bạch Diệc Phi nghiêng người, giơ tay lên nắm chặt lấy ngón tay của Liễu Chiêu Phong rồi dùng lực vặn mạnh một cái.
“A…”, Liễu Chiêu Phong kêu thảm một tiếng, nói: “Bỏ tay ra, mẹ kiếp… Bỏ tay ra ngay”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì lại càng dùng lực, thấp giọng nói: “Liễu Chiêu Phong, được người ta cứu nên đắc ý quên mất mình là ai rồi hả? Đã quên rằng tôi muốn giết anh rồi sao?”
Liễu Chiêu Phong sau khi nghe thấy câu này của Bạch Diệc Phi thì sững người ra. Trước đó bị kẹt ở trong phòng vip, suýt nữa bị giết chết. Cảnh tượng này lại khiến Liễu Chiêu Phong thấy sợ hãi.
“Anh… Anh muốn làm gì? Ở đây là nơi công cộng, anh mà dám làm loạn thì anh không xong đâu”, Liễu Chiêu Phong hét lên.
Bạch Diệc Phi cười khinh bỉ, nói: “Anh nghĩ là tôi sợ à?”
Liễu Chiêu Phong đột nhiên sợ hãi, thở gấp, nói: “Anh dám giết người trước mặt Tuyết Nhi sao? Cô ấy nhìn thấy anh giết người thì sẽ không yêu một phạm nhân như anh đâu”.
Bạch Diệc Phi vẫn cười rồi thốt ra một từ: “Ngu ngốc”.
Lý Tuyết để ý đến điều này sao? Nếu như cô ấy thật sự để ý thì đã không đi theo anh trong lúc anh bị truy sát. Rõ ràng trước đó cô ấy có cơ hội đi nhưng cô vẫn chọn đi theo anh.
Cô tận mắt nhìn thấy bao nhiêu người chết, mặc dù chưa nhìn thấy Bạch Diệc Phi giết người nhưng anh tin rằng, Lý Tuyết sẽ không để ý.
Bạch Diệc Phi bỏ tay của Liễu Chiêu Phong ra, dùng lực đá một cái, nói: “Liễu Chiêu Phong, giờ tôi không giết anh. Nhưng tốt nhất là anh đừng chọc giận tôi, nếu không thì tôi sẽ thay đổi chủ ý đấy. Dù sao thì đợi du thuyền lái ra ngoài rồi, ném xác chết ra biển thì cũng không ai biết cả”.
“Anh…”, ánh mắt Liễu Chiêu Phong nhìn Bạch Diệc Phi chứa đầy vẻ sợ hãi.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng rồi mới quay đầu nói với bảo vệ: “Thư mời của tôi tất nhiên là tôi nhận được rồi nhưng ai gửi cho tôi thì tôi cũng không biết”.
Lời này nửa thật nửa giả, thật sự anh đã nhận được thư mời nhưng là Lý Cường Đông cho anh. Tất nhiên anh cũng có một câu hỏi, đó là tại sao Lý Cường Đông lại có thư mời này?
Bảo vệ nghe thấy vậy thì quả nhiên không tin lắm: “Về lý mà nói, nếu như anh thật sự không có tư cách thì không thể nhận được thư mời. Điều này…”.
“Vậy thì chỉ có một khả năng”, đột nhiên có giọng nói của con gái vang lên phía sau lưng họ.
Mọi người đưa mắt nhìn lại thì nhìn thấy Phùng Tiên Tiên- vợ của Diệp Hoan.
Cô ta mặc váy dài màu be, tao nhã bước lại.
Tất nhiên là bảo vệ nhận ra cô ta, liền gọi một tiếng: “Xin chào cô Diệp”.
Phùng Tiên Tiên rất thích cảm giác này, phong thái càng kiêu ngạo hơn, nói: “Ừm! Tôi nói này, nếu như không có tư cách mà lại có được thư mời thật thì chỉ có một khả năng thôi”.
“Đó là ăn trộm”.
Nói xong, mọi người không có phản ứng gì nhiều. Ban nãy Liễu Chiêu Phong cũng nói là Bạch Diệc Phi ăn trộm nhưng mọi người đều thấy tò mò.
“Không phải chứ? Thật sự là ăn trộm sao?”
“Chẳng phải ban nãy Liễu Chiêu Phong nói là người bên cạnh hắn là tên trộm rất lợi hại sao?”
“Đúng thế! Vậy thì ai xui xẻo bị lấy mất thư mời nhỉ?”
“Không biết nữa…”.
Sau khi nghe thấy vậy, bảo vệ chau mày, trầm ngâm không nói gì.
Phùng Tiên Tiên tiếp tục nói: “Bảo vệ! Tôi khuyên ông nên kiểm tra hết thư mời của tất cả mọi người ở đây, xem có ai bị mất không. Nếu ai đó bị lấy cắp trong lúc không để ý thì sẽ lớn chuyện đấy”.
Hiện giờ Liễu Chiêu Phong có Phùng Tiên Tiên chống lưng cho nên cũng hống hách hơn hẳn: “Đúng vậy! Ban nãy tôi đã nói là hắn ăn trộm rồi mà, các người còn không tin. Hắn còn ra tay với tôi, chứng tỏ là hắn chột dạ, chắc chắn là ăn trộm rồi”.
Sau khi do dự một lát thì bảo vệ cảm thấy có lý. Nếu như có người bị lấy cắp, vậy thì họ sẽ khó tránh được trách nhiệm. Vì vậy bảo vệ lập tức thông báo cho đồng nghiệp ở phòng truyền thông để họ bảo mọi người có mặt ở đây đều kiểm tra thư mời của mình xem còn không.
Đám người Bạch Diệc Phi đứng sờ sờ ở đó, vẻ mặt thản nhiên.
Phùng Tiên Tiên với vẻ mặt kiêu ngạo, dường như sớm biết được kết quả cuối cùng. Còn Liễu Chiêu Phong có chút lo lắng, ngộ nhỡ không có ai mất thư mời thì sao?
Chương 506: Giấy mời của tôi
Thật ra Liễu Chiêu Phong lo lắng là đúng.
Đã mười phút trôi qua mà không có bất kỳ ai đến đây, mà rõ ràng không có ai trên thuyền làm mất thư mời cả.
Lý Tuyết thấy thế thì thầm thở dài một hơi, cô chủ động nói: “Không có ai làm mất thư mời cả, thư mời của chồng tôi là thật, anh ấy có thể đi vào”.
Bạch Diệc Phi cười, anh nhìn về phía Phùng Tiên Tiên, Phùng Tiên Tiên vẫn tỏ vẻ do tình thế bắt buộc, ánh mắt Bạch Diệc Phi lóe lên, sau đó anh nháy mắt với Trần Hạo.
Trần Hạo lập tức hiểu ý, hắn ta âm thầm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong rất khó coi, gã náo loạn ra một trận như thế, nhưng Bạch Diệc Phi căn bản không trộm thư mời, vậy thư mời của hắn ta từ đâu ra? Không thể là do người của liên minh doanh nghiệp gửi được?
Sắc mặt của bảo vệ cũng rất xấu, nhưng cũng chỉ tức giận với Liễu Chiêu Phong và Phùng Tiên Tiên.
“Thưa hai vị, sự thật đã được chứng minh, không có người nào làm mất thư mời cả, mấy người đừng náo loạn vô lý nữa”, sau khi bảo vệ nói xong thì muốn rời đi, nhưng lại bị Phùng Tiên Tiên cắt ngang.
“Từ từ đã, ai nói thế hả?", Phùng Tiên Tiên gọi bảo vệ lại: “Tôi còn chưa kiểm tra mà”, nói xong thì Phùng Tiên Tiên kiểm tra túi xách của mình ở trước mặt mọi người, sau đó gương mặt cô ta hoảng sợ nói: “Trời ạ, thư mời của tôi không thấy đâu!"
Cảnh này khiến cho mọi người đều trầm mặt xuống.
Trước tiên không nói về việc Phùng Tiên Tiên này diễn kịch như thế nào, quan trọng là nhiều người đều đang nhìn, cô ta rõ ràng muốn làm khó Bạch Diệc Phi?
Mọi người cũng không phải đồ ngu!
Bảo vệ nhìn thấy cũng im lặng, nhưng đã như vậy rồi thì đành phải nói với Bạch Diệc Phi: “Thưa anh, thư mời của anh…”
“Từ từ", Bạch Diệc Phi đưa tay cắt ngang lời bảo vệ: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì Phùng Tiên Tiên cô là vợ của Diệp Hoan, nói cách khác cô chỉ là người được mời kèm theo thư mời của chồng cô, như vậy xin hỏi thư mời của cô ở đâu ra?”
“Tôi…”, Phùng Tiên Tiên ngây ngẩn cả người, cô ta lập tức nhanh chóng phản ứng: “Thư mời đương nhiên là mời chồng tôi, chồng tôi cũng đã giao cho tôi giữ, thư mời đã mất đương nhiên là do anh trộm của chồng tôi!”
Liễu Chiêu Phong cũng nói theo: “Đúng vậy, chắc chắn anh đã trộm thư mời của giám đốc Diệp!”
Bạch Diệc Phi cũng thật sự khâm phục trí thông minh bằng không của tên này: “Vậy làm phiền mấy người nhìn cho rõ ràng, trên thư mời của tôi đã viết rõ ràng tên tôi, không có bất kỳ dấu vết thay đổi nào cả".
Mỗi một thư mời đều có ghi tên để làm rõ tên của người đến, đây cũng là để phòng ngừa có người trộm cắp, hiện giờ nó đã phát huy được tác dụng.
Bảo vệ nghe vậy thì lập tức nhớ ra, khi nhìn thư mời đúng là có viết ba chữ Bạch Diệc Phi, còn về phần doanh nghiệp nào thì không thấy rõ ràng.
“Đúng vậy, quả thật là tên Bạch Diệc Phi, tôi đã thấy rồi, không có bất kỳ vết tích thay đổi nào cả".
“Cái gì?”
“Không thể như thế được!”
Gương mặt Phùng Tiên Tiên và Liễu Chiêu Phong tràn đầy vẻ không tin.
Tại sao Bạch Diệc Phi lại có thư mời chứ?
Đây quả thật là trò cười lớn!
Nhưng trên thực tế Bạch Diệc Phi thật sự có thư mời!
Bảo vệ thấy đã làm mất thời gian quá nhiều ở đây rồi, vì vậy thản nhiên nói: "Mọi chuyện đã rất rõ ràng, xin hai vị đừng tiếp tục làm loạn nữa, chúng tôi còn có nhiệm vụ cần làm”.
Nói xong thì lần này bảo vệ rời đi thật.
Phùng Tiên Tiên và Liễu Chiêu Phong căm tức nhìn Bạch Diệc Phi.
Phùng Tiên Tiên khẽ nói: “Coi như anh có thư mời thì thế nào? Anh cũng không được chọn đâu! Anh nằm mơ đi!”
Liễu Chiêu Phong gật đầu, gã hung ác nói: “Bạch Diệc Phi, mày cứ chờ xem, nhìn cho rõ xem tao làm thế nào để đoạt được vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp, đến lúc đó tao sẽ xử lý mày!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, anh thản nhiên nhìn lướt qua Phùng Tiên Tiên, sau đó đến gần Liễu Chiêu Phong nói nhỏ: “Mày không biết là chủ tịch liên minh doanh nghiệp đó đã bị tao giết chết rồi sao?”
Nói xong thì Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết bình tĩnh rời đi.
Liễu Chiêu Phong sững sờ tại chỗ, gã vô thức run rẩy.
Phùng Tiên Tiên nhìn thấy bọn họ rời đi thì vô cùng không vui, sau đó lại thấy dáng vẻ này của Liễu Chiêu Phong thì lập tức tức giận nói: “Tại sao lại vô dụng đến vậy chứ?”
“Đồ vô dụng!”
Nói xong Phùng Tiên Tiên cũng rời đi.
Liễu Chiêu Phong bị Bạch Diệc Phi hù dọa.
Hắn ta dám giết cả chủ tịch liên minh doanh nghiệp, vậy chẳng phải hắn ta cũng có thể giết chết chủ tịch kế tiếp sao?
Liễu Chiêu Phong đột nhiên có suy nghĩ muốn lùi bước, nhưng vào lúc này gã lại nghĩ tới Lý Tuyết, người phụ nữ mà gã nhớ thương, nhất định gã phải đoạt được cô!
Cùng lắm thì chết vì gái thôi mà!
Liễu Chiêu Phong quyết tâm liều mạng, dù sao trên thuyền cũng có nhiều người như vậy, chỉ cần gã không đi một mình thì Bạch Diệc Phi sẽ không có khả năng giết gã!
Sau khi suy nghĩ xong thì Liễu Chiêu Phong tự tin quay người đi vào.
Đúng lúc này sau lưng Liễu Chiêu Phong đột nhiên xuất hiện một bàn chân, bàn chân kia bỗng đạp một cú.
“Bịch!”
Liễu Chiêu Phong bị đạp rơi xuống biển.
“Á!”
Tiếng kêu của Liễu Chiêu Phong bị tiếng gió cuốn đi, khiến những người xung quanh chỉ nghe được âm thanh nhỏ.
“Vừa rồi hình như có âm thanh gì đó thì phải?”
“Có sao? Tôi không nghe thấy mà?”
“Hình như tôi có nghe thấy, là âm thanh ai đó kêu lên?”
“Không biết nữa…”
Sau khi Trần Hạo đã ra tay thành công thì quay về bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Nếu không phải do hoàn cảnh không thích hợp thì Bạch Diệc Phi đã sớm giết chết Liễu Chiêu Phong rồi, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc anh xử lý Liễu Chiêu Phong, dù sao người tới đây nhiều như vậy, đạp một người trong đó xuống biển chơi một chuyến cũng sẽ không có ai biết.
Còn cuối cùng gã có thể đi lên hay không thì phải dựa vào bản thân gã.
…
Sau khi đi vào Lý Tuyết kéo tay Bạch Diệc Phi, cô nhỏ giọng hỏi: “Thư mời của anh ở đâu ra thế?”
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, anh ăn ngay nói thật: “Là bố cho anh, em tin không?”
“Hả?”, Lý Tuyết sững sờ, sau đó cô hờn dỗi một tiếng: “Anh không muốn nói thì thôi?”
Lý Cường Đông có một tập đoàn, nhưng bây giờ đã thuộc về tập đoàn Thuỷ Tinh, làm sao có thể có thư mời của lần tranh cử này được.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ nhún vai, anh nói thật mà!
Chu Khúc Nhi nhìn thấy hai người thân mật như thế thì trong lòng cũng vui mừng, nhưng sau đó lại hơi thất thần, cô ta nghĩ đến Tần Hoa.
Nếu như Tần Hoa không sao thì có phải là hai người bọn họ cũng sẽ như vậy, có thể liếc mắt đưa tình, có thể cười đùa, khi cô ta gặp quấy rối thì anh ấy cũng sẽ đứng ra.
Thế nhưng…
Bây giờ anh ấy đang nằm trên giường bệnh…
Sau đó mấy người cùng đi vào trong đại sảnh, đại sảnh rất lớn, du thuyền lớn này có thể chứa được hơn nghìn người.
Lúc này trong đại sảnh đã có rất nhiều người tới, chỗ ngồi cũng không còn mấy, xung quanh có vài người đang đi lại, ở giữa là một khán đài cao, mấy vị trí ở trên đài cao chắc hẳn được sắp xếp cho người của liên minh doanh nghiệp thủ đô.
Màn tranh cử sẽ bắt đầu lúc chín giờ, bây giờ cách chín giờ vẫn còn hai mươi phút.
Đám người Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết tìm một chỗ ngồi xuống.
Chu Khúc Nhi chỉ đến để giải sầu, không cần thiết phải ngồi ở bên trong, cho nên sau khi nói với Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết một tiếng thì đã đi đến phía boong tàu hóng gió.
Cô ta cố ý tìm một vị trí vắng vẻ để ngồi, nơi này chỉ có mấy người, bọn họ ngắm nhìn một lúc thì rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô ta ngồi ở đó với một người đàn ông trên ghế dài.
Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, đang xem báo, dường như không có hứng thú với mọi người xung quanh.
Chu Khúc Nhi vịn vào lan can hít vào một hơi thật sâu, cô ta nhìn bờ biển màu xanh trải dài mênh mông, nơi mặt biển tiếp xúc với đất trời, tâm trạng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Chương 507: Tranh cử
Đến tám giờ năm mươi, du thuyền đóng cửa lại rồi dần dần đi về phía biển cả.
Chu Khúc Nhi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đi vào tìm nhóm người Bạch Diệc Phi.
Nhưng khi cô ta xoay người lại thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bóng người kia đi rất nhanh, giống như có việc gấp, trong chớp mắt đã biến mất ở lối rẽ.
Chu Khúc Nhi đuổi theo phía sau, cuối cùng cô ta đuổi tới tận đại sảnh, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng kia nữa.
“Sao có thể là anh ấy? Mình nhìn lầm sao?”
Bóng người vừa rồi mà Chu Khúc Nhi nhìn thấy giống với người chồng mới cưới của cô ta, Tần Hoa.
Chu Khúc Nhi nhìn xung quanh một lúc lâu nhưng không thấy bóng người kia đâu, cô ta nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ mình nhìn lầm hả? Bây giờ anh ấy đang nằm trên giường bệnh, tại sao lại xuất hiện ở đây được?”
Chu Khúc Nhi nghi ngờ ngồi xuống bên cạnh Lý Tuyết, trong đầu cô ta hiện giờ toàn là bóng dáng vừa nhìn thấy.
“Khúc Nhi? Cậu làm sao thế?”, Lý Tuyết nhìn biểu hiện không ổn của Chu Khúc Nhi thì nghĩ rằng cô ta bị bắt nạt: “Có người nào gây chuyện với cậu hả?”
Chu Khúc Nhi kêu lên một tiếng, sau đó cô ta mới hoàn hồn lại, nói năng có chút lộn xộn nói: “Mình vừa nhìn thấy Tần Hoa, không phải, mình nhìn thấy một người rất giống với anh ấy...”
“Hình như là mình nhìn lầm? Nhưng rõ ràng mình thấy tận mắt mà? Vậy thì anh ta là ai? Tuyết Nhi...”
Lý Tuyết kinh ngạc: “Cậu đã nhìn thấy một người giống hệt Tần Hoa sao?”
Chu Khúc Nhi gật đầu: “Mình còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm, nhưng giờ nhớ lại thì không thể nào nhầm được!”
Lý Tuyết trầm mặc một lát rồi nói khẽ: “Khúc Nhi, có phải cậu quá nhớ anh ấy, cho nên mới nhìn nhầm người khác thành anh ấy không? Có lẽ vóc dáng của người kia và anh ấy hơi giống nhau?”
Chu Khúc Nhi nhíu mày, cô ta vô cùng kiên định nói: “Mình chắc chắn không nhìn nhầm!”
“Làm sao vậy?”, Bạch Diệc Phi vừa ngồi xuống thì nghe thấy lời này, anh nhíu mày tò mò hỏi.
Lý Tuyết nói cho Bạch Diệp Phi chuyện vừa rồi Chu Khúc Nhi kể, trong lòng cũng rất nghi hoặc, mọi người đều biết Tần Hoa đang nằm ở trong bệnh viện, không có khả năng xuất hiện ở đây.
Bạch Diệc Phi khựng lại, tim anh giật thót một cái: “Thật sao?”
“Còn sao nữa?”, Chu Khúc Nhi tức giận trừng mắt nhìn hai người: “Hai ngươi không tin mình cũng không sao, dù sao thì mình cũng thật sự nhìn thấy, không chừng là người giống người thôi!”
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết, anh thản nhiên nói: “Cho dù là thật thì cũng không phải anh ấy".
“Tôi biết", Chu Khúc Nhi hừ một tiếng: “Tôi chỉ tò mò một chút thôi".
Cho dù ai nhìn thấy một người có hình dáng giống như đúc với chồng mình thì cũng đều tò mò thôi!
Bạch Diệc Phi nhún vai: “Nếu trên thuyền có một người như vậy thì kiểu gì chúng ta cũng sẽ gặp được”.
Dù có nhiều người ở trên thuyền thì cũng chỉ có một số phạm vi hoạt động nhất định thôi, đặc biệt là hầu như tất cả mọi người sẽ đến đại sảnh, sớm muộn gì cũng sẽ thấy.
Chu Khúc Nhi không nói chuyện, trong lòng cô ta cũng có chút cảm xúc không nói thành lời…
Không lâu sau đã đến chín giờ, cuộc tranh cử chính thức bắt đầu.
Một lúc sau mọi người trong đại sảnh đều yên lặng, đúng vào lúc này một nhóm đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra.
Bọn họ đều đến từ liên minh doanh nghiệp thủ đô, sẽ chủ trì cuộc tranh cử lần này.
Trong đó người đứng đầu là Hứa Xương, phó chủ tịch liên minh doanh nghiệp thủ đô, anh ta mới gần ba mươi tuổi, mái tóc được chải chuốt sáng bóng, anh ta đeo một chiếc kính gọng đen, nhìn rất bình dị gần gũi, nhưng tuổi còn trẻ mà đã ngồi vào được vị trí phó chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, có thể thấy người này cũng không hề đơn giản như bề ngoài.
Sau khi mọi người ngồi xuống thì Hứa Xương bật mic bắt đầu nói chuyện.
“Xin chào mọi người, tôi là Hứa Xương, phó chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, lần này tôi được cử tới đây để chủ trì cuộc tranh cử của liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải”.
“Đầu tiên tôi muốn nói một chút về quy tắc tranh cử lần này”.
“Bây giờ tôi đã có danh sách tất cả mọi người sẽ tham gia tranh cử lần này”.
“Tổng cộng có hai trăm sáu mươi chủ doanh nghiệp tham gia tranh cử”.
“Cuộc tranh cử lần này được chia làm ba vòng. Vòng thứ nhất, tất cả mọi người tham gia tranh cử đều có cơ hội lên trên sân khấu phát biểu, nhưng bởi vì số lượng quá đông, nên khi lên phát biểu hãy ngắn gọn nhất có thể, đừng nói những điều vô nghĩa làm lãng phí thời gian".
“Trong khoảng thời gian này mọi người có thể ở lại đại sảnh, những người không đến lượt có thể ra ngoài, đến giờ ăn cơm cuộc tranh cử sẽ tạm nghỉ, sau thời gian nghỉ ngơi thì lại tiếp tục”.
“Sau khi sàng lọc qua vòng thứ nhất, sẽ chọn ra một trăm người tham gia tranh cử, sau đó tiến vào vòng thứ hai, mọi người tiến hành bỏ phiếu chọn ra hai mươi người đứng đầu tiến vào vòng thứ ba”.
“Trong vòng cuối cùng sẽ chọn ra một ứng cử viên tốt nhất”.
“Quá trình tóm lại là như thế, nhân đây tôi cũng muốn khằng định rằng quyền lựa chọn cuối cùng của cuộc tranh cử thuộc về tôi, tôi cũng là người quyết định cuối cùng".
“Được rồi, tôi đọc đến tên của ai thì hãy bước lên sân khấu giới thiệu về bản thân”.
Vừa nói xong thì người đứng bên cạnh anh ta đọc tên theo danh sách: “Lưu Huy”.
Người bị gọi tên cũng hơi hoảng hốt: “Mẹ kiếp, tôi là người đầu tiên!”
Nhưng có hoang mang thì cũng thế thôi, nhất định phải nhanh chóng đi lên, nếu không sẽ hết thời gian, coi như là bỏ quyền tranh cử.
Sau khi Lưu Huy đi lên thì mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Trời ạ, phó chủ tịch liên minh doanh nghiệp thủ đô này trẻ như vậy hả?"
“Biết đâu được? Nhìn có vẻ là một người tàn nhẫn đó!”
“Lời anh ta vừa nói nghĩa là sao?”
“Ý là tất cả đều do anh ta quyết định hả!”
“Gì cơ?”
“Dù sao anh ta cũng là người cuối cùng đưa ra quyết định về việc ai là chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thành phố chúng ta, chúng ta có phản đối cũng không được”.
“Mẹ kiếp, vậy lần lựa chọn này còn có ý nghĩa gì hả?”
“Ngu ngốc, đương nhiên phải chọn như vậy rồi!”
…
Bạch Diệc Phi nghe xong thì cũng không có phản ứng gì, anh chỉ khẽ nhíu mày, nếu như thế thì có khả năng Hứa Xương đã có ứng cử viên rồi, bây giờ chỉ làm cho có thôi!
Nghĩ đến đây thì Bạch Diệc Phi mỉm cười, anh chỉ có hai bệnh viện tư nhân, so với nhiều doanh nghiệp đứng đầu khác thì không đáng nói, có vẻ cũng không đáng mong đợi gì.
Anh nhìn Lý Tuyết một lần nữa, cô có vẻ hơi buồn, nhưng mà không lâu sau đã trở lại bình thường, cô đến đây để quen biết với các đối tác.
Trên sân khấu, người đàn ông tên Lưu Huy đã bước lên, vì anh ta là người đầu tiên nên không tránh được có chút hồi hộp, anh ta cầm mic, giọng nói run run: “Xin chào mọi người, tôi tên là Lưu Huy, là chủ tịch tập đoàn Quân Duyệt, tôi…"
Sau đó là một thời gian dài khoe khoang về bản thân, dù sao đều là ông chủ lớn, dù có khẩn trương đến đâu thì phong thái của ông chủ vẫn lộ ra, sau một lát đã bình tĩnh và sáng suốt trở lại.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì cảm thấy nhàm chán, anh quay đầu muốn nói chuyện cùng Lý Tuyết, lại phát hiện Lý Tuyết đang nói thầm cái gì đó, anh vô thức xích lại gần: “Xin chào mọi người, tôi là Lý Tuyết, tổng giám đốc của công ty trang sức Phúc Thụy, tôi…”
“Em đang ghi nhớ lời thoại sao”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết trừng mắt với anh một cái: “Em sợ khẩn trương mà quên mất”.
Bạch Diệc Phi mỉm cười: “Thật ra em không cần khẩn trương, chỉ cần nói mấy câu là xong việc rồi".
“Em biết mình sẽ không trúng cử, nhưng nhưng mà vẫn phải có thái độ nghiêm túc”, Lý Tuyết nói một cách nghiêm túc.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng chỉ có mười mấy người đi lên, tiến độ khá chậm.
Chương 508: Chu Khúc Nhi ở đâu?
"Chồng à, chắc chắn còn lâu mới đến lượt em, hay chúng ta ra ngoài một chút đi?", Lý Tuyết rốt cuộc cũng không học thuộc được, cô cảm thấy nhàm chán nên đề nghị.
Bạch Diệc Phi không muốn ngồi bên trong này nữa, anh lập tức gật đầu, sau đó chỉ vào Chu Khúc Nhi.
Lý Tuyết quay đầu hỏi: "Khúc Nhi, cậu muốn đi ra ngoài không? Trong này chán quá, còn rất lâu mới đến chúng ta".
"Cũng được", Chu Khúc Nhi gật đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện người giống Tần Hoa như đúc vừa nãy.
Ba người cùng nhau đứng dậy, rời khỏi phòng khách đến boong tàu.
Bầu trời xanh thẳm, biển xanh biếc, gió thổi nhè nhẹ khiến cho người nhìn không khỏi mở lòng, cả người thoải mái.
Nơi này là chỗ trước đây Chu Khúc Nhi đã đứng, Chu Khúc Nhi lại nhìn chỗ người đàn ông đang đọc báo lần nữa.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết theo ánh mắt Chu Khúc Nhi nhìn sang, Lý Tuyết không phát hiện chỗ này có gì đặc biệt.
Mà Bạch Diệc Phi híp mắt lại, anh không biết người đàn ông này, nhưng trực giác cho anh biết người đàn ông này rất nguy hiểm.
"Cô biết anh ta sao?", Bạch Diệc Phi nhẹ giọng hỏi Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi quay đầu lại: "Không biết, nhưng mà vừa rồi cũng thấy anh ta ở chỗ này".
"Ồ", Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn người đàn ông kia lần nữa, anh cũng không hỏi nhiều.
Ngắm biển một lúc thì Chu Khúc Nhi nói: "Tớ đi vệ sinh".
Nói xong thì không đợi hai người lên tiếng đã đi vào bên trong.
Lý Tuyết thấy có chút lo lắng: "Không biết lần này đưa cô ấy đến đây có đúng không?"
Bạch Diệc Phi ôm vai Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, cô ấy tốt hơn trước kia rất nhiều rồi, đừng lo lắng".
Một lát sau Chu Khúc Nhi quay lại, đứng ở bên cạnh họ, cô ta không nói một lời.
Hai người cũng không cảm thấy gì, Bạch Diệc Phi nhìn đồng hồ rồi đề nghị: "Chúng ta vào thôi!"
"Được", Lý Tuyết gật đầu, cô nói với Chu Khúc Nhi: "Cậu muốn vào chung không?"
Chu Khúc Nhi không cần tham gia tranh cử, nên có thể tiếp tục đợi ở bên ngoài.
Chu Khúc Nhi nói: "Giờ vào á? Không chờ thêm một chút sao? Không khí bên ngoài rất tốt!"
"Chắc sắp đến lượt tớ rồi, tớ muốn vào trước chuẩn bị", Lý Tuyết nghĩ tới đây thì theo bản năng lập tức khẩn trương: "Nếu không cậu ở bên ngoài đi!"
"Như vậy sao được?", Chu Khúc Nhi xua tay: "Tớ đương nhiên phải đi ủng hộ cậu rồi!"
Vì vậy ba người lại quay trở vào.
Vừa mới ngồi chưa được bao lâu thì đã nghe Hứa Xương kêu lên: "Người tiếp theo, Tần Sơn".
Người tên Tần Sơn lập tức đứng lên, đi lên sân khấu, dưới sân khấu tiếng vỗ tay thưa thớt.
Tần Sơn là một thanh niên trẻ mặc âu phục màu xanh đậm, vẻ ngoài không thể nói là khôi ngô nhưng trông rất cường tráng, còn cộng thêm một chút khí chất vô lại nữa, nên khiến cho người ta có một cảm giác khác về sự đẹp trai.
"Xin chào mọi người, tôi là Tần Sơn..."
Khoảnh khắc Tần Sơn bước lên sân khấu thì Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều kinh hãi.
Chỉ vì Tần Sơn này giống Tần Hoa như đúc, nếu không phải khí chất giữa hai người khác nhau thì hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt gì.
Lúc này hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới lời Chu Khúc Nhi mới nói, cô ta nhìn thấy một người giống Tần Hoa như đúc, bây giờ mới chắc chắn không phải là ảo giác, đúng là sự thật!
Lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy Tần Sơn thì anh thậm chí còn cho là Tần Hoa tới đây, nhưng khi Tần Sơn mở miệng nói chuyện thì anh phát hiện đây không phải là Tần Hoa.
Tần Hoa là người chính trực, không cần nói lời nào đã khiến người khác cảm giác nghiêm túc thành thật.
Nhưng Tần Sơn không giống vậy, Tần Sơn vừa nhìn qua đã biết là người giảo hoạt, anh ta khôn khéo, ánh mắt tinh khôn, có vẻ không dễ chọc vào.
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: "Trên đời này có người giống nhau như đúc vậy sao?"
"Liệu có phải sinh đôi không nhỉ?", Lý Tuyết lẩm bẩm.
Bạch Diệc Phi đột nhiên kinh ngạc, sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hạo: "Cậu thấy người trên sân khấu kia không? Lập tức đi điều tra, anh muốn tất cả tài liệu của anh ta".
Nếu quả thật giống như Lý Tuyết nói thì Tần Sơn kia rất có thể là anh em sinh đôi của Tần Hoa!
Bạch Diệc Phi có chút kích động, giống như thấy Tần Hoa đứng trên đó vậy.
Nhưng sau khi kích động qua đi thì Bạch Diệc Phi lập tức tỉnh táo lại, Tần Hoa từng nói bản thân không có anh em, ngay cả cha mẹ cũng mất, Tần Sơn kia…
"Khúc Nhi, cậu...", Lý Tuyết muốn an ủi Chu Khúc Nhi, dù sao thấy một Tần Sơn giống như đúc vậy thì chắc chắn trong lòng cô ta rất phức tạp.
Nhưng Lý Tuyết thấy Chu Khúc Nhi nhìn Tần Sơn với vẻ mặt bình thản, không có một chút kích động nào.
Bạch Diệc Phi nhìn lại, anh phát hiện Chu Khúc Nhi như vậy thì ánh mắt chợt lóe, anh hỏi một câu: "Cô cảm thấy người phía trên thế nào?"
Chu Khúc Nhi nghe vậy thì chớp mắt: "Anh nói anh ta hả? Không làm sao cả? Tôi thấy anh ta không tốt bằng Lý Tuyết, chờ lát nữa Lý Tuyết đi lên chắc chắn sẽ nghiền nát anh ta!"
Trong lòng Lý Tuyết bỗng nổi lên nghi ngờ, cô nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, anh nói với Chu Khúc Nhi: "Khúc Nhi, tôi đột nhiên nhớ ra có thứ này muốn đưa cho cô, ở đây nhiều người không tiện, chúng ta ra ngoài đi?"
"Hả, thứ gì?", Chu Khúc Nhi sửng sốt một chút, sau đó cô ta dịch ra xa: "Anh định làm gì? Lý Tuyết vẫn đang ở đây đấy, anh chú ý thân phận một chút đi!"
Lý Tuyết nghe vậy thì trừng mắt một cái: "Nói gì vậy?"
Chu Khúc Nhi cười ha ha: "Chỉ đùa một chút thôi!"
Dứt lời thì Chu Khúc Nhi chủ động đứng lên: "Đi thôi! Đừng lề mề nữa, tôi còn chờ lát nữa xem Lý Tuyết".
Bạch Diệc Phi đứng lên theo, anh bị Lý Tuyết kéo lại, Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên nói: "Chờ anh quay lại".
Lý Tuyết thấy vậy thì không thể làm gì khác hơn ngoài buông tay ra, cô mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào, cho nên mới theo bản năng kéo Bạch Diệc Phi lại.
Bạch Diệc Phi đi theo Chu Khúc Nhi ra ngoài.
Hai người đi tới một góc vắng vẻ, nơi này chỉ có hai người bọn họ.
Chu Khúc Nhi đứng lại rồi cười hỏi: "Muốn đưa tôi thứ gì vậy?"
Bạch Diệc Phi nhìn thẳng Chu Khúc Nhi rồi cười lạnh một tiếng: "Chu Khúc Nhi đang ở đâu?"
Chu Khúc Nhi ngừng một lát: "Không phải tôi đang đứng trước mặt anh hả?"
"Đừng giả bộ nữa, nói cho tôi biết Chu Khúc Nhi đang ở nơi đâu?", ánh mắt Bạch Diệc Phi càng lạnh hơn, lúc đang nói chuyện còn nhanh chóng ra tay, kẹp cổ Chu Khúc Nhi!
Chu Khúc Nhi không nghĩ tới việc Bạch Diệc Phi đột nhiên ra tay, cô ta chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị Bạch Diệc Phi ép về phía sau tường: "Khụ..."
"Nói! Cô ta đang ở đâu?", Bạch Diệc Phi đột nhiên dùng sức, mặt Chu Khúc Nhi bị ép đến đỏ bừng.
Ánh mắt Chu Khúc Nhi tối sầm lại, cô ta bắt lấy cổ tay Bạch Diệc Phi, đuối lý chống lại.
Bạch Diệc Phi đề phòng cô ta, ngay lúc cô ta vừa cử động đã buông tay đang bóp cổ cô ta rồi lập tức đỡ đòn, tay còn lại túm lấy cổ tay Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi thấy tấn công không trúng thì ra tay lần nữa, cô ta lập tức móc một con dao từ hông ra đâm tới.
Bạch Diệc Phi kinh hãi, anh nghiêng đầu tránh đi, sau đó lại dùng sức vung nắm đấm, Chu Khúc Nhi cũng theo đà tránh đi, Bạch Diệc Phi thấy vậy thì đạp một cú, trực tiếp đạp Chu Khúc Nhi vào tường.
Bạch Diệc Phi thấy đúng thời cơ thì tiến lên dùng chân đè hai chân Chu Khúc Nhi lại, dùng tay khóa tay Chu Khúc Nhi ở phía sau, gắt gao chế trụ cô ta.
Chu Khúc Nhi ra sức giãy giụa, nhưng cũng không giãy giụa được.
Bạch Diệc Phi ở sau lưng cô ta lạnh lùng nói: "Nói! Chu Khúc Nhi đang ở đâu?"
'Chu Khúc Nhi' không cam lòng: "Làm sao anh nhận ra?"
Cô ta tự nhận là đã ngụy trang rất tốt, cho dù là tướng mạo hay là cách nói chuyện, cách đi đứng, hoàn toàn không có vấn đề gì, người này tại sao lại nhận ra được?
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: "Chu Khúc Nhi không có võ công như cô!"
"Anh nhận ra từ tôi trước lúc đó!", 'Chu Khúc Nhi' rất chắc chắn, bằng không anh sẽ không cố ý dẫn cô ta tới góc xó xỉnh không có ai này.
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Bởi vì Tần Sơn".
"Ai?", 'Chu Khúc Nhi' sửng sốt một lát, cô ta chớp mắt mới nhớ ra Tần Sơn là ai, nhưng vẫn không hiểu, chẳng lẽ Tần Sơn và cô ta biết nhau? Không đúng, trong lúc điều tra không có nói qua chuyện này!
Bản thân cô ta không biết, nhưng Bạch Diệc Phi cùng Lý Tuyết biết, Tần Sơn có dáng vẻ giống Tần Hoa như đúc, Chu Khúc Nhi có thể không kích động sao?
Lúc trước Chu Khúc Nhi vì một bóng lưng mà kích động không thôi, bây giờ thấy được tận mắt nhưng bản thân lại hoàn toàn thờ ơ, việc này chứng tỏ cô ta có vấn đề?
Chương 509: Điều kiện
Bạch Diệc Phi tăng mạnh lực tay, nói: “Với trình độ này của mày mà cũng dám đóng giả làm người khác, sớm muộn gì cũng chết trong tay kẻ khác! Tao không có thời gian lôi thôi với mày, Chu Khúc Nhi đâu?”
“Chu Khúc Nhi” nghe vậy cười lạnh: “Tao không nói mày làm gì được tao?”
Bạch Diệc Phi đối phó với kẻ thù thì hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc. Anh túm tóc “Chu Khúc Nhi” giật mạnh về sau, đập lên tường: “Nói hay không?”
“A!”
Trán “Chu Khúc Nhi” lập tức bị đập cho sưng phù lên.
“Có nói không?”
Trong mắt “Chu Khúc Nhi” tràn ngập sự oán hận, ác độc nói: “Chỉ có tao biết cô ta ở đâu, nếu mày giết tao thì mày vĩnh viễn đừng hòng biết được!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Có rất nhiều cách khiến một người phải mở miệng!”
Nói xong, anh lại kéo đầu “Chu Khúc Nhi” đập thật mạnh lên tường. Lần này anh không dừng lại mà đập thêm vài cái nữa.
“Á…”.
“Chu Khúc Nhi” không ngừng kêu lên thảm thiết, đầu đã bị đập cho máu thịt be bét, trông vô cùng kinh người.
“Tao cho mày một cơ hội nữa! Có nói hay không?”, Bạch Diệc Phi nói bằng giọng lạnh như băng.
“Chu Khúc Nhi” từ trước đến nay chưa từng phải chịu ngược đãi như vậy, bị đập vài phát thì đã không chịu được, khó lóc nói: “Tôi nói, tôi nói… Đừng đập nữa…”.
Bạch Diệc Phi khẽ hừ: “Nói sớm thì có tốt hơn không? Cứ muốn tự mình hại mình”.
Nói xong, anh khẽ buông “Chu Khúc Nhi” ra, cô ta lập tức chớp lấy thời cơ giãy thoát, sau đó ném bột phấn về phía anh.
Bạch Diệc Phi giật mình, lập tức né tránh, đồng thời bịt mũi lại.
“Chu Khúc Nhi” nhân cơ hội tránh thoát, sau đó bỏ chạy.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lập tức lấy thuốc giải độc đã chuẩn bị sẵn ra uống rồi đuổi theo.
“Chu Khu Nhi” không chạy vào trong đại sảnh, cũng không chạy vào khoang nghỉ ngơi mà là chạy ra boong tàu.
Không lâu sau, “Chu Khúc Nhi” chạy đến một bên khác ở boong tàu, đến bên cạnh một người đàn ông. Người đàn ông này còn đang đọc báo, bên cạnh còn kê một chiếc bàn, trên bàn là cốc trà nóng hổi.
“Thầy…”, “Chu Khúc Nhi” cúi đầu gọi.
Người đàn ông đặt báo xuống nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Bị phát hiện rồi?”
“Vâng”, cô ta trả lời.
Người đàn ông cười khẽ: “Quả nhiên không thể coi thường hắn…”.
“Chu Khúc Nhi” còn chưa kịp nói gì thì Bạch Diệc Phi đã đuổi đến.
Anh nhìn người đàn ông kia, mắt híp lại. Tên này không đơn giản! Nhất định chính tên này đã chỉ cho người phụ nữ kia đóng giả “Chu Khúc Nhi!”
“Chu Khúc Nhi đâu?”, Bạch Diệc Phi hỏi thẳng.
Chu Khúc Nhi giả đã đứng bên cạnh người đàn ông, đôi mắt phẫn nộ trừng Bạch Diệc Phi, hận không thể đập anh một trận.
Người đàn ông vẫn bình thản uống trà, đặt báo xuống: “Cô ta rất an toàn, cậu không cần lo lắng”.
“Mẹ nó, tao hỏi mày, người đâu?”, Bạch Diệc Phi đã hết kiên nhẫn mà gào lên khiến “Chu Khúc Nhi” run rẩy.
Người đàn ông trung niên cười khẽ: “Người trẻ tuổi dễ kích động thật đấy”.
Bạch Diệc Phi nắm chặt tay, nếu không phải Chu Khúc Nhi ở trong tay bọn họ thì anh đã ra tay rồi: “Ông muốn làm gì?”
Nếu đối phương đã không nói người ở đâu thì nhất định có mục đích.
Người đàn ông trung niên nhìn anh một cách tán thưởng: “Không hổ là Bạch Diệc Phi!”
“Rất đơn giản, từ bỏ lần tranh cử chủ tịch lần này”.
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi bật cười: “Chỉ có vậy?”
“Đúng”, người đàn ông gật đầu.
Bạch Diệc Phi ngừng cười: “Lẽ nào các người còn không rõ tình hình của tôi hiện tại ư? Tôi vốn không có tư cách tham gia”.
Người đàn ông nhìn anh đầy ẩn ý: “Mọi chuyện đều khó đoán, ai biết được chứ?”
Bạch Diệc Phi khựng lại: “Có ý gì?”
Người đàn ông không giải thích: “Dù sao chỉ cần cậu chủ động từ bỏ thì tôi sẽ để cô ta bình an trở về”.
Bạch Diệc Phi lạnh giọng: “Không cần tôi từ bỏ thì tôi cũng không có phần, bây giờ tôi muốn nhìn thấy cô ấy!”
Người đàn ông vẫn không nói gì, người phụ nữ đóng giả Chu Khúc Nhi lại cướp lời, ngữ khí tràn ngập oán hận: “Bạch Diệc Phi, mày không có tư cách ra giá!”
Người đàn ông khẽ giơ tay, ý bảo người phụ nữ im lặng, sau đó chậm rãi nói với Bạch Diệc Phi: “Thế này vậy, chúng ta đánh cược. Nếu cậu thắng thì tôi sẽ nói cho cậu, cậu thua rồi thì phải làm theo lời tôi”.
“Dựa vào đâu?”, Bạch Diệc Phi cười khinh thường, cũng không nhiều lời nữa mà bước lên trước, chuẩn bị ra tay.
Người phụ nữ thấy vậy thì lập tức tiến lên đánh với Bạch Diệc Phi. Nhưng cô ta là phụ nữ, sao khỏe hơn được đàn ông, cô ta bị đánh cho lùi lại liên tục.
Bạch Diệc Phi muốn tấn công người đàn ông. Ông ta mới là kẻ chỉ đạo, chỉ cần bắt được ông ta thì anh có thể biết được tung tích của Chu Khúc Nhi.
Nhưng Bạch Diệc Phi vừa dơ tay lên thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, chân anh mềm nhũn. Không xong, trúng độc rồi!
Anh vừa nghĩ đến đây thì đã hôn mê ngã xuống.
Người phụ nữ thấy vậy thì lập tức đi đến, hừ lạnh, còn đạp anh một phát, sau đó mới hỏi: “Tại sao không giết hắn?”
“Giết hắn có thể bớt rất nhiều chuyện, hơn nữa còn dụ được Bạch Vân Bằng ra mặt. Tại sao lại không giết?”
“Giết hắn? Cô cảm cảm thấy cô có thể giết được hắn?”, người đàn ông hỏi ngược.
“Bây giờ hắn đã không còn bất cứ uy hiếp nào nữa, chỉ cần chúng ta muốn thì có thể dễ dàng khiến hắn chết, tại sao không giết hắn?”, trong mắt người phụ nữ tràn ngập thù hận.
Vừa nãy Bạch Diệc Phi túm tóc cô ta đập mạnh vào tường khiến cô ta máu chảy ròng ròng, e là sẽ để lại sẹo.
Người phụ nữ nào mà chả thích đẹp, ai muốn mặt mình có sẹo cơ chứ?
Người đàn ông nhìn cô ta lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn!”
“Ai chẳng biết giết Bạch Diệc Phi thì có thể dụ Bạch Vân Bằng ra, nhưng cô thấy ai giết hắn chưa?”
“Làm việc thì đừng có bồng bột như vậy. Sẽ có người ra tay, chúng ta không cần thiết phải đích thân động thủ nếu không, không phải ai chịu được sự tức giận của Bạch Vân Bằng”.
“Chỉ cần Bạch Diệc Phi không trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải thì những người ở thủ đô sẽ mất sạch kiên nhẫn mà ra tay, đến lúc đó chúng ta làm ngư ông đắc lợi, không tốt hơn à”
Ngươi phụ nữ khựng lại, lập tức hiểu ra, sau đó lại lo lắng nói: “Chẳng may không có ai ra tay thì sao?”
“Không thể nào”, người đàn ông cười khẩy: “Sẽ có người làm”.
“Tại sao?”, người phụ nữ không hiểu. Dù sao ông ta cũng đã nói là không phải ai cũng chịu được sự giận dữ của Bạch Vân Bằng.
Người đàn ông nhếch mép: “Bởi vì một khi Bạch Vân Bằng có thêm một lá bùa hộ thân thì bọn họ càng khó ra tay”.
…
Lúc Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì anh vẫn nằm tại chỗ cũ. Chiếc ghế nằm, chiếc bàn, ly trà vẫn còn đấy, nhưng hai người kia thì đã không thấy đâu.
“Đệt!”
Bạch Diệc Phi căm tức đập bàn, nước trong ly trà lập tức rơi ra ngoài, chảy đến mép bàn.
Anh cho rằng đã uống thuốc giải thì sẽ không trúng độc nữa nhưng cuối cùng vẫn trúng chiêu, còn không hỏi được cái mẹ gì!
Anh uất hận một lúc rồi quay về sảnh.
Lý Tuyết thấy anh quay về, lại không thấy Chu Khúc Nhi đâu thì căng thẳng: “Khúc Nhi đâu?”
Bạch Diệc Phi áy náy: “Bị người đưa đi rồi, tạm thời không sao, anh…”.
“Anh không sao chứ? Có bị thương không?”, Lý Tuyết càng lo lắng cho Bạch Diệc Phi.
Chương 510: Lý Tuyết chứng tỏ bản thân
Trong lòng Bạch Diệc Phi thấy ấm áp, giải thích một chút về sự việc ban nãy, sau đó mới nói: “Chắc cô ta không sao đâu, dù sao thì anh cũng không cạnh tranh được”.
“Anh cũng muốn cạnh tranh sao?”, Lý Tuyết kinh ngạc, hỏi.
Dù sao thì họ đều rõ, thực lực của mình căn bản không có tư cách tham gia lần cạnh tranh này.
Bạch Diệc Phi gật đầu, thản nhiên nói: “Có cơ hội này, tất nhiên không thể lãng phí thư mời được”.
Lúc này bỗng vang lên giọng nói: “Xin mời vị tiếp theo, Liễu Chiêu Phong”.
Lời nói vừa dứt thì Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi đều nhìn về phía Liễu Chiêu Phong đang đi lên sân khấu.
Gã đã thay bộ vest, tóc cũng làm lại, xem ra không giống với dáng vẻ lúc trước. Hiện giờ gã đang hiên ngang giới thiệu bản thân mình.
“Chào mọi người, tôi là Liễu Chiêu Phong, là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước của thành phố Thiên Bắc…”.
Vừa nhắc đến tập đoàn Hầu Tước ở thành phố Thiên Bắc thì mọi người đều hào hứng hẳn lên.
Tập đoàn Hầu Tước đứng đầu thành phố Thiên Bắc, cũng xếp thứ mười ba trong toàn tỉnh và cũng được coi là doanh nghiệp lớn. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là sau lưng họ còn có nhà họ Bạch thủ đô chống lưng cho. Cộng với những sự việc xảy ra gần đây ở tập đoàn Hầu Tước nên mọi người đều biết cả.
“Đây thật sự là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước sao? Không phải là Bạch Diệc Phi sao?”
“Người anh em, thông tin của anh cũ quá rồi đấy, tập đoàn Hầu Tước đã bán cho tập đoàn Diệp Thị rồi. Người này chắc là nhà họ Diệp cử đến để quản lý tập đoàn Hầu Tước chăng”.
“Wao, tập đoàn Hầu Tước thay chủ rồi sao?”
“Sao giờ tôi mới biết thông tin hot như vậy nhỉ?”
“Cái tên Liễu Chiêu Phong này thoạt nhìn trông chả ra làm sao cả”.
“Cũng không biết hiện giờ Bạch Diệc Phi đang ở đâu? Nhưng chắc chắn không có cơ hội đến đây rồi”.
“…”.
Hứa Xương ngồi ở vị trí chủ tịch nhìn Liễu Chiêu Phong một cái, lúc này ngắt lời Liễu Chiêu Phong hỏi: “Anh Liễu, xin đợi một lát, chẳng phải chủ tịch tập đoàn Hầu Tước là Bạch Diệc Phi sao?”
Hứa Xương ở thủ đô, cũng chỉ biết thủ đô gây sức ép với Bạch Diệc Phi chứ không biết tập đoàn Hầu Tước đã thay người.
Liễu Chiêu Phong nghe thấy vậy thì đắc ý, cười nói: “Đó là trước đây thôi, bây giờ tôi mới là chủ tịch”.
“Ồ, vậy thì anh tiếp tục đi”, Hứa Xương đáp với vẻ mặt không biểu cảm, trong lòng thầm đặt câu hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Chiêu Phong tiếp tục giới thiệu, phần lớn đều là thổi phồng doanh nghiệp của mình, sau đó còn nói sau khi mình được làm chủ tịch hiệp hội thương mại thì sẽ làm thế nào. Sau khi nói xong, Liễu Chiêu Phong nói lời cảm ơn rồi xuống sân khấu.
Ở dưới đều vỗ tay, chứng tỏ họ rất coi trọng vị chủ tịch này của tập đoàn Hầu Tước.
Lý Tuyết thấy thế thì không phục, cô lại lo là Bạch Diệc Phi sẽ đau lòng nên cô nắm chặt tay anh, nói: “Không sao đâu, kể cả không có tập đoàn Hầu Tước thì chúng ta vẫn có thể sống tốt”.
Lý Tuyết định nói tiếp thì Hứa Xương đã đọc tên cô: “Xin mời người tiếp theo, cô Lý Tuyết”.
Tay Lý Tuyết run rẩy, cô theo bản năng nắm chặt lấy tay của Bạch Diệc Phi. Anh cười an ủi: “Em cứ đi đi, đừng căng thẳng quá”.
“Vâng”, Lý Tuyết hít một hơi thật sâu rồi buông tay Bạch Diệc Phi ra. Cô đứng dậy, đi lên sân khấu.
“Uầy…”, khi mọi người nhìn thấy dung nhan của Lý Tuyết thì tất cả đều trầm trồ ngưỡng mộ.
“Xinh quá đi thôi!”.
“Trời ơi, đây không phải là tiên nữ giáng trần đấy chứ?”
“Tôi chưa từng nhìn thấy cô gái nào cực phẩm như này”.
Trong lòng Lý Tuyết rất căng thẳng nhưng bề ngoài không thể hiện rõ, thoạt nhìn vẫn khá trấn tĩnh: “Chào mọi người, tôi là Lý Tuyết, là Tổng giám đốc của công ty đá quý Phúc Thụy…”.
“Có lẽ mọi người chưa từng nghe đến tên công ty này. Đúng là như vậy, bởi công ty đá quý Phúc Thụy là công ty nhỏ, thật ra không có tư cách tham gia buổi hôm nay”.
“Nhưng tôi nhận được thư mời, để không lãng phí cơ hội lần này nên cũng định đến thử sức xem sao. Tôi biết là mình cũng không được chọn, nhưng tôi đến để chứng minh với một người”.
“Kể cả mọi thứ không được như trước đây nữa, nhưng tôi vẫn có thể gánh vác được gia đình mình”.
“Trước đây là người ấy chăm sóc tôi thì bây giờ đổi lại tôi sẽ chăm sóc người ấy”.
“Chúng tôi nhất định có thể tiến xa hơn nữa”, lời nói vừa dứt thì tiếng vỗ tay vang lên, còn có nhiều người nói phụ họa vào.
“Người đẹp! Hãy tin vào bản thân mình, cô có thể làm được”.
“Nếu cô gái đẹp như này mà đảm nhận chức vụ chủ tịch của hiệp hội thương mại thì tôi cảm thấy rất ổn”.
“Tôi cũng thế”.
“…”.
Lý Tuyết nghe thấy vậy thì có chút ngại ngùng, cuối cùng cô vẫn tiếp tục nói: “Công ty đá quý Phúc Thụy của chúng tôi chủ yếu là kinh doanh đá quý, có đội ngũ nhân viên và nhà thiết kế hoàn thiện, trong đó có nhà thiết kế Lisa đang làm việc ở công ty chúng tôi. Ngoài ra chúng tôi còn có xưởng gia công của riêng mình nữa”.
“Nếu quý vị ở đây có ai muốn hợp tác với chúng tôi thì có thể liên hệ với tôi, cảm ơn mọi người”, Lý Tuyết đã đạt được mục đích của mình, đó là tuyên truyền cho công ty của cô và tìm kiếm đối tác.
Một phần nhỏ người trong nghề khi nghe thấy tên nhà thiết kế Lisa thì đều vô cùng kinh ngạc.
“Ôi, Lisa làm ở công ty của cô ấy kìa?”
“Vậy chẳng phải là công ty rất có triển vọng sao?”
“Lát nữa tôi sẽ đi liên hệ, biết đâu có thể hợp tác với nhau”.
Còn những người không hiểu thì hỏi: “Lisa giỏi lắm sao?”
“Tất nhiên rồi, đó là nhà thiết kế nổi tiếng trong giới đá quý đấy”.
“Đúng thế! Đá quý mà cô ấy thiết kế ra đều mang ra đấu giá đấy. Giá cả hầu như toàn trên chục triệu thôi”.
“…”.
Mọi người lập tức cảm thấy có hứng thú với công ty đá quý Phúc Thụy nhỏ bé kia.
Lý Tuyết đi xuống sân khấu, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm rồi đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi.