Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 433-438
Chương 433: Tính sổ với Tiêu Vinh Đào
Trên thực tế thì nhân viên lễ tân đã nghĩ nhiều rồi, bởi vì Bạch Diệc Phi không hề để ý đến cô ta, cuối cùng Trương Vinh dẫn anh đi thẳng lên lầu.
....
Trên lầu, Lý Tuyết vừa kết thúc cuộc họp, chuẩn bị tan làm thì có tiếng gõ cửa.
"Mời vào".
Bạch Diệc Phi đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Lý Tuyết đang đứng trước bàn làm việc dọn dẹp đồ đạc, lúc này Lý Tuyết đang quay lưng về phía Bạch Diệc Phi nên không hề biết người đến là ai.
“Có chuyện gì vậy?”, Lý Tuyết vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi, cô cũng không quay đầu lại nhìn.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì rón rén đi đến phía sau cô, sau đó ôm chặt lấy cô từ phía sau.
"Aaa!"
Lý Tuyết giật thót, cô cố gắng hết sức giãy dụa nhưng càng giãy thì càng không thể thoát ra.
Bạch Diệc Phi sợ làm đau Lý Tuyết nên vội vàng nói: “Tuyết Nhi, là anh”.
Lý Tuyết nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh thì khựng lại, lúc này mới quay đầu lại phía sau để nhìn, quả thực là Bạch Diệc Phi cho nên mới quay người lại dùng nắm đấm nhỏ bé của mình ra sức đấm vào ngực Bạch Diệc Phi.
"Anh làm cái gì mà lại doạ em như vậy? Em còn tưởng…”.
Bạch Diệc Phi vội vàng nhận lỗi: “Anh sai rồi, là lỗi của anh, không phải là anh muốn tặng cho em một bất ngờ hay sao?”
Lý Tuyết lườm Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi thấy vậy thì tim đập thùm thụp, trong lòng nổi lên ý nghĩ không được hợp cảnh cho lắm, ít nhất Bạch Diệc Phi cũng biết là địa điểm không hợp với ý nghĩ.
Bạch Diệc Phi kéo tay Lý Tuyết nói: “Đi, chúng ta đi ăn cơm nào”.
Lý Tuyết hừ mũi nhưng vẫn cầm túi xách lên đi theo Bạch Diệc Phi
Sau khi lên xe, Bạch Diệc Phi bèn đưa Lý Tuyết đến một quán đồ tây, nói mới nhớ là hai người bọn họ hình như rất ít khi đi ăn đồ tây với nhau, chủ yếu vẫn là không có thời gian.
"Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, hi hi…”, sau khi ngồi xuống thì Bạch Diệc Phi cười nói với Lý Tuyết.
Tiếp đó, thì diễn biến của sự việc chẳng bao giờ được như ý cả.
Khi Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đang chuẩn bị ăn thì có một cặp tình nhân bước vào trong nhà hàng, trong đó người đàn ông chính là Tiêu Vinh Đào ngày hôm qua vừa xúi giục giám đốc Phùng.
Do chọn vị trí nên chỗ ngồi của Bạch Diệc Phi lại quay lưng về phía Tiêu Vinh Đào, mà Tiêu Vinh Đào sau khi bước vào nhà hàng nhìn thấy Lý Tuyết thì theo phản xạ cho rằng Lý Tuyết với giám đốc Phùng đã thành đôi rồi, mà không biết người đàn ông ngồi đối diện với Lý Tuyết kia là ai.
Tiêu Vinh Đào ôm bạn gái trong tay bước đến bàn ăn của Lý Tuyết.
“Giám đốc Lý, tối hôm qua có vui vẻ không?”, trong mắt Tiêu Vinh Đào đầy ắp sự bỡn cợt, có thể trả thù được Lý Tuyết chính là đã trả thù được Bạch Diệc Phi, điều này khiến gã cảm thấy sung sướng vô cùng.
Lý Tuyết nhướng mắt nhìn Tiêu Vinh Đào, hơi chau mày lại: "Tiêu Vinh Đào!"
Đúng lúc này, người phụ nữ bên cạnh Tiêu Vinh Đào thấy vậy, lại liên kết với cuộc đối thoại vừa rồi thì cho rằng Lý Tuyết và Tiêu Vinh Đào có mối quan hệ ái muội, nhất là khi nói về chuyện tối qua.
Hôm qua cô ta đã mời gã cũng ăn tối nhưng Tiêu Vinh Đào lại nói có một bữa tiệc không thể từ chối, bây giờ gã lại hỏi một cô gái xinh đẹp khác là tối hôm qua có vui không thì cô ta không nghĩ lệch lạc mới lạ.
“Tối hôm qua không phải là anh ở chung với con hồ ly tinh này chứ?”, bạn gái chất vấn Tiêu Vinh Đào: “Tối qua anh không hề tham gia bất kỳ bữa tiệc nào!”
Tiêu Vinh Đào giật mình ngẩn ra tiếp sau đó thì đen mặt: “Vớ vẩn! Tối qua đúng là tham gia tiệc mà!”
"Vậy thì sao lại hỏi như thế, chắc chắn tối qua anh ở chung với con hồ ly tinh này!”, bạn gái hắn không tin, cô ta cũng biết Tiêu Vinh Đào đã đổi rất nhiều người yêu rồi cho nên rất không yên tâm với gã.
Tiêu Vinh Đào thấy bộ dáng của cô ta rồi lại quay qua ngó ra xung quanh nhà hàng thấy có vài người bắt đầu quay qua bên này nhìn thì cảm thấy rất mất mặt nên thấp giọng quát: “Việc tối hôm qua không như em nghĩ, đừng có ở đây làm mất mặt anh!”
“Anh!”, bạn gái nghe xong câu này thì càng tin tưởng Tiêu Vinh Đào và Lý Tuyết có vấn đề cho nên mới quay người qua chỗ Lý Tuyết nói: “Con hồ ly tinh không biết xấu hổ này!”
Sắc mặt của Lý Tuyết vô cùng khó coi, vốn dĩ cô vẫn còn sợ hãi chuyện xảy ra tối hôm qua.
“Tôi với anh ta chẳng có quan hệ gì hết!”, Lý Tuyết lạnh lùng nói: “Tôi đã kết hôn rồi!”
Người phụ nữ ngẩn ra tiếp sau đó lại càng nổi điên: “Kết hôn rồi còn đi ra ngoài dụ dỗ người đàn ông khác! Hồ ly tinh!”
Lời vừa dứt thì có một thanh âm vô cùng chát chúa vang lên.
"Bốp!"
Âm thanh này to đến nỗi khiến tất cả mọi người trong nhà hàng đều quay lại nhìn.
Người phụ nữ ôm chặt má mình, đần mặt ra nhìn người đàn ông không quen trước mắt.
Tiêu Vinh Đào thấy vậy thì nổi khùng lên, dù gì thì cô ta cũng là người đàn bà của gã, nhưng lại bị tên đàn ông khác đánh thì có khác gì đánh vào mặt gã đâu: “Con mẹ mày dám đánh người đàn bà của tao à? Mày…”.
Nói đến đây thì Tiêu Vinh Đào bỗng nghẹn lại bởi vì bây giờ gã mới nhận ra người đàn ông này là ai.
Làn da của Bạch Diệc Phi đen hơn một chút, cũng gầy hơn một chút, mà Tiêu Vinh Đào lại chỉ lo nói chuyện với Lý Tuyết mà hầu như quên luôn Bạch Diệc Phi đang ngồi đó cho nên vẫn chưa nhận ra anh.
“Bạch Diệc Phi?”, Tiêu Vinh Đào trợn trừng hai mắt: “Sao cậu lại ở đây?”
Ánh mắt Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn hai người: “Tôi và vợ mình đang ăn cơm, tại sao lại không thể ở đây?"
Bạn gái của Tiêu Vinh Đào không dám mở miệng thêm nữa, khí thế của Bạch Diệc Phi quá mức khủng bố, cô ta thấy sợ.
"Cậu… không phải cậu đã…”, Tiêu Vinh Đào nhất thời không phản ứng kịp, Bạch Diệc Phi đã mất tích cả tháng nay rồi, chẳng lẽ không phải là đã chết từ lâu rồi sao? Sao bây giờ vẫn sống sờ sờ đứng ở đây thế này?
Bạch Diệc Phi hừ lạnh, anh biết Tiêu Vinh Đào đang nghĩ cái gì trong đầu, nhưng mà anh không muốn nói những lời thừa thãi: “Tiêu Vinh Đào, tôi đang định tìm cậu đây, bắt nạt vợ tôi, cậu cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cậu hay sao?”
“Ý của cậu là gì?”, Tiêu Vinh Đào theo phản xạ lùi về phía sau một bước, trước đó gã từng bị Bạch Diệc Phi đập cho một trận cộng thêm cơn khủng hoảng sau khi công ty của gã bị phá sản khiến cho gã sinh ra một loại cảm giác sợ hãi theo bản năng.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Việc xảy ra tối qua, đừng cho là tôi không biết”.
"Cái ông giám đốc Phùng của cậu ngày hôm nay đã bị tôi đến đập phá hết xưởng, người cũng bị tôi đập cho một trận rồi, còn có gã Ngưu Kim ăn cây táo rào cây sung kia cũng đã bị tôi sa thải”.
"Bây giờ, chỉ còn lại cậu thôi, cậu nói xem, tôi nên đập cho cậu một trận hay là lại khiến cho công ty của cậu phá sản thêm lần nữa đây?”
Tiêu Vinh Đào nghe vậy thì rùng mình một cái, gã nói hôm nay làm sao mà lại không liên lạc được với giám đốc Phùng, hoá ra là nhà xưởng bị người ta phá rồi, người cũng bị xử lý, mà Ngưu Kim kia vốn cũng định từ chức thì giờ quả thực đã nghỉ việc rồi nhưng mà là do Bạch Diệc Phi sa thải.
Nhất thời Tiêu Vinh Đào không nói được gì, bạn gái nhìn thấy gã như vậy thì trong lòng cũng thót lên một cái theo bản năng.
Bạch Diệc Phi lúc này mới quay ra nói với bạn gái Tiêu Vinh Đào: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng mà cô dám mắng vợ tôi thì tôi không thèm quan tâm cô có phải phụ nữ hay không, đều đánh hết!”
"Bây giờ, lập tức xin lỗi vợ tôi!”
Bạn gái nghe vậy thì liếc mắt nhìn Tiêu Vinh Đào một cái, do dự mãi không nói gì.
Tiêu Vinh Đào biết, bây giờ không phải là lúc để đối đầu với Bạch Diệc Phi cho nên kéo bạn gái của mình qua đẩy về phía trước mặt Lý Tuyết: “Mau xin lỗi!”
Bạn gái thấy vậy thì chỉ đành cúi đầu: “Xin lỗi…”.
Tiêu Vinh Đào thấy vậy thì lập tức cười nịnh nọt: “Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, vậy chúng tôi không làm phiền hai người ăn cơm nữa”.
Nói xong gã bèn kéo bạn gái mình rời đi.
“Đứng lại!”, Bạch Diệc Phi lập tức gọi bọn họ lại: “Tôi cho phép các người đi chưa?”
Tiêu Vinh Đào khựng lại, liền sau đó sắc mặt sa sầm lại nói: “Bạch Diệc Phi, cậu còn muốn gì nữa?”
"Xin lỗi là việc của cô ta, việc của cậu tôi còn chưa tính với cậu đâu!”
Chương 434: Tôi là bác sĩ
Tim Tiêu Vinh Đào đập mạnh: “Chuyện tối hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, tôi bị ép...”
Bạch Diệc Phi không tin lý do thoái thác này của Tiêu Vinh Đào, anh bước từng bước về phía trước mặt Tiêu Vinh Đào, sau đó dùng âm thanh chỉ hai người nghe được: “Về chờ chuẩn bị lưu lạc đầu đường xó chợ đi".
“Nếu lại có lần sau thì tôi sẽ không nương tay đâu, tôi sẽ giết chết cậu”.
Lúc nói những lời này Bạch Diệc Phi không che giấu sát ý của mình.
Tiêu Vinh Đào bị sát ý của Bạch Diệc Phi khiến cho đổ mồ hôi lạnh, nỗi sợ trong gã ngày càng lớn.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh: "Cút”.
Tiêu Vinh Đào nuốt nước bọt, gã kéo bạn gái vội vàng chuồn đi.
Người trong phòng ăn thấy hết trò vui rồi thì lại tiếp tục ăn cơm.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết không muốn ăn nữa, cả hai người lái xe về nhà.
Trên xe, Lý Tuyết không nhịn được mà hỏi Bạch Diệc Phi: “Anh thật sự mang người đến phá công xưởng của giám đốc Phùng hả?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Ừ, đúng thế, từ nay về sau xưởng đó sẽ là của em”.
“Phá công xưởng của ông ta chủ yếu vì muốn trút giận thay em thôi, còn mấy sản phẩm kém chất lượng đó không đáng giá bao nhiêu cả, bây giờ anh đã mua lại xưởng đó rồi, sau này công ty có thể tự mình sản xuất, không cần lo lắng về vấn đề chất lượng nữa”.
Lý Tuyết thấy vậy thì vô cùng cảm động, song cô cũng cảm thấy bản thân vô dụng, có Bạch Diệc Phi giúp đỡ thì mới có thể giải quyết được vấn về, điều này khiến cô cảm thấy bất lực vô cùng.
Lý Tuyết không khỏi thở dài một hơi, mình phải cố gắng hơn nữa mới được
…
Buổi sáng, Bạch Diệc Phi muốn đi thăm vợ chồng Trương Hoa Bân, anh bảo Lý Tuyết đi cùng, nhưng cô còn có việc ở công ty nên không đi được.
Trước đó Bạch Diệc Phi đi một chuyến tới bệnh viện Ngọa Long, sau khi xem xét qua tình hình thì anh lại dẫn theo Lưu Hiểu Anh đi tiếp.
Lưu Hiểu Anh cứ nằng nặc đòi đi cùng, Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác đành phải dẫn cô ta theo.
Bệnh viện mà Trương Hoa Bân ở không ở thành phố Thiên Bắc, mà ở thành phố Long Nam kế bên, nếu lái xe thì mất khoảng 3 tiếng là tới.
Sau khi đi hết đường cao tốc thì có đi qua một đoạn đường ở ngoại thành, trên đường Lưu Hiểu Anh cảm thấy đói bụng, cô ta nhìn thấy bên đường có một quán mì nhỏ thì vội kêu dừng xe: "Mau dừng xe, mau dừng xe, tôi muốn ăn mì”.
Bạch Diệc Phi nhìn đồng hồ thấy cũng sắp 12h rồi, thế nên anh dừng xe ở bên đường.
Đang ở ngoại ô nên rất hoang vu, xung quanh chỉ có một quán này, cũng chả gia đình nào ở đây, khắp nơi đều là cánh đồng rộng lớn.
Tên của quán mì nhỏ này cũng rất tùy tiện, quán mì Trương Ký, có vẻ chủ quán họ Trương.
Hai người xuống xe xong thì đi vào quán, bởi vì ở đây rất hẻo lánh nên trong quán chỉ có hai ba người khách với chủ quán và vợ.
Quán nhỏ này rất cũ kĩ, bức tường cũng bị đen xì, bàn ghế dùng lâu năm, xem ra là một quán mì từ thời xưa.
Sau khi Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh ngồi xuống thì vợ chủ quán, một người phụ nữ hơn 50 tuổi tiến lại hỏi: "Hai người dùng gì ạ?”
Lưu Hiểu Anh nhìn thực đơn: "Cho tôi hai bát mì thịt bò”.
Bạch Diệc Phi cũng lười chọn: "Cho tôi một bát giống cô ấy”.
“Được, hai người chờ chút”.
Đợi vợ chủ quán đi rồi thì Lưu Hiểu Anh mới cười ha ha: "Khẩu vị của anh cũng giống của tôi nhỉ”.
“Tôi chỉ lười chọn thôi, hơn nữa mì thịt bò cũng khá được”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Lưu Hiểu Anh bĩu môi: "Thừa nhận thì cũng có sao đâu”.
Bạch Diệc Phi cười khổ: "Sao có cái đó mà cô cũng phải so đo hả”.
“Biết rồi sao còn hỏi, anh xấu tính thật”, Lưu Hiểu Anh bầm bầm nói.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ lại trước kia Lưu Hiểu Anh từng nói rằng cô thích anh, lúc đó anh đã từ chối rồi, anh cũng đã nói rất rõ ràng, nhưng hình như Lưu Hiểu Anh vẫn như thế.
“Cô cũng biết ý của tôi rồi, hành vi hiện giờ của cô không phải cũng coi là xấu xa hả?”, Bạch Diệc Phi phản bác lại.
Lưu Hiểu Anh trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Tôi xấu xa đó thì sao hả? Tôi rõ ràng là bạn anh, anh nghĩ đi đâu vậy hả? Tôi thấy anh mới là suy nghĩ không đứng đắn đó?”
Không lâu sau vợ chủ quán mang ra hai bát mì thịt bò.
“Hai cô cậu từ từ ăn nhé”.
“Cảm ơn", Lưu Hiểu Anh bưng bát mì ăn xì xụp ăn như hổ đói.
Trong lúc hai người ăn thì lại có một vị khách tới, là một cậu thanh niên nhìn có chút ngốc nghếch.
“Ông chủ, cho hai bát mì thịt sườn”.
Người đó ngồi sau bọn họ tám chuyện với vợ chủ quán, hình như là khách quen ở đây.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì vợ chủ quán đột nhiên ngất xỉu.
“Dì Vương”, cậu thanh niên đó lập tức đỡ lấy vợ chủ quán, để bà ấy ngồi trên ghế.
Chủ quán nghe thấy thế thì vội chạy ra ngoài, sau đó lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu thế”.
“Không biết...”, cậu thanh niên cũng lo lắng: “Để cháu xem cho dì ấy”.
“Hả, cậu xem hả? Cậu biết xem bệnh à? Sao tôi không biết nhỉ?”, ông chủ Trương dường như không tin tưởng: "Thôi thôi, để tôi mang bà ấy đi bệnh viện”.
“Hãy tin cháu”, cậu thanh niên nói bằng giọng chắc nịch: "Nhìn tình trạng của dì Vương rất giống bị trúng độc”.
“Cái gì? Trúng độc?”, chủ quán khó tin nói: “Trúng độc gì?”
Ba vị khách hào hứng hóng chuyện.
“Thời đại nào rồi mà còn trúng độc?”
“Đúng đó, làm như trong phim kiếm hiệp vậy, ăn cơm mà cũng có thể trúng độc hả?”
“Đừng nghe cậu ta đoán mò, mau đưa đi bệnh viện đi? Chẳng may là bệnh gì thì không tốt đâu”.
Chủ quán cũng thấy thế: "Đi thôi, tôi đưa bà ấy đi bệnh viện”.
Thanh niên đó kiên trì nói: "Dì Vương thật sự bị trúng độc, tôi có thể giải độc”.
Nhưng chủ quán không tin cậu ta, ông ta tự mình nâng dì Vương ra ngoài.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhìn sang Lưu Hiểu Anh: “Có đi xem không?”.
Lưu Hiểu Anh ăn xong miếng cuối cùng, cô ta lau miệng rồi mới đứng dậy.
“Tôi là bác sĩ, để tôi khám thử”, Lưu Hiểu Anh đi tới.
“Cô là bác sĩ?”
Chủ quán thấy Lưu Hiểu Anh chỉ tầm hai mươi tuổi thôi, ông ta làm sao tin được, là y tá nghe còn xuôi tai.
Ba người khách kia cũng thấy vậy.
“Cô gái, cô trẻ thế mà là bác sĩ hả? Bác sĩ không phải toàn mấy người lớn lớn tuổi sao?”
“Đúng đấy, tôi thấy cô cùng lắm chỉ là y tá thôi”.
“Phải đó, thanh niên bây giờ đi đâu cũng thích nói mình là bác sĩ, trong khi bản thân chỉ là y tá thôi".
Lưu Hiểu Anh không nghe nổi nữa: "Tôi nói tôi là bác sĩ, mấy người không tin thì cũng đừng làm lỡ dở việc cứu người”.
Chủ quán rất khó xử: "Cô gái, cô thật sự là bác sĩ hả? Vậy cô phải có giấy phép hành nghề chứ?”
Lưu Hiểu Anh nghẹn họng: "Tôi vội ra ngoài nên không mang theo”.
Chương 435: Trúng độc
Cô ta vừa nói xong thì ba vị khách kia bật cười: “Ông nhìn xem, cô ta chắc chắn đang nói dối”.
Chủ quán nghe thế cũng chỉ biết thở dài: “Tôi thấy vẫn nên tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện đi”.
Lúc này cậu thanh niên kia nhìn Lưu Hiểu Anh: “Cô là bác sĩ thật hả? Trung y hay Tây y thế?”
“Liên quan gì đến anh hả?”, Lưu Hiểu Anh bị chọc tức nên giọng điệu rất không tốt.
Cậu thanh niên kia sờ mũi, trông có chút xấu hổ, sau đó quay đầu nói với chủ quán: “Chú Trương, những gì tôi nói đều là thật, dì Vương bị trúng độc rồi".
Nói xong thì cậu thanh niên bước tới giúp chủ quán đỡ cô Vương dậy, còn móc từ trong túi ra một viên thuốc: “Đây là thuốc giải độc do chính tay tôi điều chế, chỉ cần dì Vương ăn xong thì chắc chắn sẽ tỉnh lại”.
Ngoại trừ Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi ra thì những người khác đều nhìn vậy thanh niên như thể nhìn một thằng ngốc, bọn họ nghi ngờ đầu óc cậu thanh niên có vấn đề.
Chủ quán Trương hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, thời gian không đợi ai cả đâu, tôi muốn đi lấy xe”.
Cậu thanh niên rất sốt ruột: “Nếu không cho dì ấy ăn thì tình trạng sẽ càng nghiêm trọng đấy”.
Nói xong cậu thanh niên còn thở dài: “Đây chính là thuốc giải do tôi bí mật điều chế. Lúc điều chế đã tốn rất nhiều công sức. Lúc đầu muốn bán cho chú với giá gốc, nhưng mà bây giờ chú lại không chịu tin, thế nên tôi đành tặng miễn phí cho chú một viên này vậy”.
Thấy cậu ta lấy ra viên thuốc giải độc thì ba người khách kia cảm thấy rất mới lạ, còn chủ quán lại chẳng có cảm giác gì cả, ngược lại ông ta còn thấy đang làm mất thời gian, ông cũng không thèm nhìn qua.
“Tôi không có thời gian lãng phí với cậu, tránh sang một bên”, chủ quán Trương đã không kiên nhẫn nữa.
Lưu Hiểu Anh đứng một bên chớp mắt mấy cái, cô ta nhìn nhìn viên thuốc trong tay cậu thanh niên, đôi mắt cô ta bỗng lóe lên, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Đúng lúc này cơ thể chủ quán Trương hơi lung lay, sau đó ông ta cũng ngất xỉu.
“Á…”
Cậu thanh niên nhanh chóng đưa tay ra đỡ, đáng tiếc không chịu nổi sức nặng của hai người nên cuối cùng cả ba đều ngã xuống xuống đất.
“Chuyện này là sao?”, cậu thanh niên nói thầm một câu.
Cùng lúc đó ba người khách đang đứng hóng chuyện cũng lần lượt ngất xỉu trên bàn.
May mắn Bạch Diệc Phi có ý chí tương đối mạnh, nên anh đã gắng gượng không ngất đi: “Hiểu Anh…”
Gọi một tiếng này xong thì Bạch Diệc Phi mới hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lưu Hiểu Anh phát hiện có chuyện gì đó không đúng, cô ta đi nhanh đến bên cạnh Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi?”
Cậu thanh niên kia không bị ngất xỉu, vì thế đã nhanh chóng lấy viên thuốc trong tay ra định đút cho đi Vương, nhưng Lưu Hiểu Anh đã chặn lại: “Từ từ đã, thuốc của cậu có thể giải độc thật không? Nếu thật tôi sẽ mua nó".
“Chắc chắn luôn!”, ánh mắt cậu thanh niên sáng lên, sau đó lại nói: “Nhưng mà thuốc của tôi rất đắt, một viên năm ngàn”.
“Năm ngàn? Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?”, Lưu Hiểu Anh trợn tròn mắt.
Cậu thanh niên rụt cổ: “Đúng là giá rất mắc, tôi nói cho cô biết, đấy mới là giá gốc thôi đấy!”
Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi bên cạnh, cô ta không mặc cả nữa: “Được rồi, năm ngàn, đưa thuốc cho tôi".
Cậu thanh niên cười hì hì, sau đó lại lấy từ trong túi ra một viên nữa đưa cho Lưu HIểu Anh: “Tiền đâu?”
“Từ từ đã, để tôi cho anh ấy uống trước”.
Lưu Hiểu Anh đút viên thuốc cho Bạch Diệc Phi, không bao lâu sao Bạch Diệc phi đã tỉnh lại, chỉ là đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Trúng độc", Lưu Hiểu Anh trả lời: "Khí độc phát tán trong không khí, không màu không vị”.
“Cô không sao chứ?”, Bạch Diệc Phi lo lắng nhìn nhìn cô ta một chút.
Lưu Hiểu Anh lắc đầu: “Tôi không sao. Tôi thường xuyên tiếp xúc với độc nên không ảnh hưởng đến tôi”.
Lúc này cậu thanh niên mới ồ lên một tiếng: “Chị gái, cô đúng là bác sĩ hả? Còn hiểu về độc nữa?”
Lưu Hiểu Anh tức giận trừng mắt nhìn cậu ta: “Ai cần cậu quan tâm!”
“À mà… đưa tiền cho tôi đi chứ?”, cậu thanh niên kiên nhẫn dò hỏi.
Lưu Hiểu Anh hít sâu một hơi, cô ta lấy điện thoại ra chuyển khoản cho cậu ta năm ngàn: “Đó".
Cậu thanh niên nhận được tiền thì sung sướng đến phát điên: “Cuối cùng cũng có tiền”.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, anh đã đoán ra được gì đó, nên có chút tò mò về cậu thanh niên này: “Thuốc giải của cậu rất có tác dụng nhỉ”.
“Đó là…”, cậu thanh niên cũng chẳng khiêm tốn chút nào: “Đó là thuốc giải có một không hai do tôi bí mật điều chế, đương nhiên là có tác dụng rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn những người khác, anh vẫn còn thấy hơi choáng. Người đầu tiên bị trúng độc là dì Vương, hiện giờ bà ấy đã bắt đầu co giật: “Hiểu Anh, mau nhìn bà ấy!”
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy cũng giật mình, cô ta lập tức ngồi xổm xuống: “Thời gian trúng độc đã lâu, nhất định phải uống thuốc giải”.
“Hơn nữa sợ rằng những người khác cũng không khá hơn là mấy”.
Nói xong cô ta quay đầu nhìn về phía cậu thanh niên kia: "Cậu còn bao nhiêu thuốc giải? Lấy ra đây, tôi mua hết".
Cậu thanh niên nghe thấy thế thì càng vui sướng: “Có, còn khoảng hơn mấy trăm viên, nhưng mà tôi để ở nhà hết rồi, trên người tôi bây giờ chỉ còn lại một viên cuối cùng".
Lưu Hiểu Anh đứng dậy, cô ta không quan tâm cậu thanh niên có đồng ý hay không mà thẳng thừng đoạt lấy viên thuốc đút cho dì Vương ăn.
“Nhà cậu ở đâu?”, Bạch Diệc Phi đứng lên: “Tốn bao nhiêu thời gian?”
“Vừa đi vừa về mất nửa tiếng”, cậu thanh niên trả lời.
Lưu Hiểu Anh nhíu mày, cô ta chăm chú nói: “Chỉ có nửa tiếng. Trước tiên tôi sẽ dùng kim để không cho độc tố lan tràn, nhưng quá nửa tiếng thì sẽ không khống chế được nữa”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, anh nói với cậu thanh niên: “Bây giờ cậu mau về nhà lấy đi, toàn bộ chỗ đó tôi sẽ mua hết, nhất định phải quay lại trong vòng nửa tiếng!”
Cậu thanh niên cũng biết chuyện này rất khẩn cấp: “Yên tâm đi. Tôi về đây".
Nói xong thì cậu thanh niên chạy ra khỏi quán.
Bạch Diệc Phi đi qua giúp đỡ, anh nâng ba người nằm trên đất dậy. Lúc này dì Vương cũng tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn còn chút suy yếu, bà ấy thấy được tình trạng trong quán thì bị dọa cho sợ hãi: “Chuyện này… sao lại thế này?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên bước qua nói: “Trúng độc, tất cả mọi người đều bị ngất. Vừa rồi cậu thanh niên kia cho bà uống thuốc giải, bây giờ cậu ta đã về nhà lấy thuốc giải còn lại rồi, không cần lo lắng".
Bên kia Lưu Hiểu Anh đã lấy ra kim châm ra, dì Vương nhìn thấy thì quát to một tiếng: “Cô làm gì vậy?”
“Cô ấy ngăn độc tố lan ra”, Bạch Diệc Phi vội vàng giải thích: “Đó là kim châm cứu".
Dì Vương cũng kịp thời phản ứng lại. Chủ yếu là do vừa mới tỉnh lại, còn bị chuyện trúng độc dọa sợ nên trong lúc nhất thời mới nghĩ Lưu Hiểu Anh muốn làm chuyện xấu.
“Ừ, tôi xin lỗi…”, dì Vương hơi xấu hổ, nhưng không nhịn được lo lắng hỏi: “Sao lại trúng độc vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chồng tôi thế nào rồi?”
“Bà yên tâm đi, không có chuyện gì đâu", Bạch Diệc Phi lên tiếng an ủi, nhưng lông mày anh đã nhăn hết lại.
Mới bắt đầu anh còn chưa nhận ra, về sau anh đã phát hiện, chỉ sợ độc này là nhằm vào anh.
Nơi này chỉ là một quán mỳ ven đường ở ngoại thành, bên trong đều là người bình thường, bọn họ sẽ không đắc tội ai đến mức người ta phải dùng độc.
Vậy thì người hạ độc muốn nhằm vào anh, còn những người này bị anh liên lụy.
Trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy hổ thẹn, nhưng mà anh cũng không nói gì, bởi vì anh sẽ cố hết sức để cứu những người này.
Có Lưu Hiểu Anh ở đây, cộng thêm cậu thanh niên kia về nhà lấy thuốc giải nên anh cũng không lo lắng. Bây giờ điều khiến anh lo lắng hơn là nếu như đã biết anh ở đây rồi, sau khi hạ độc xong chắc chắn sẽ có người xuất hiện để xác nhận tình trạng của anh.
Bạch Diệc Phi nhìn về phía cửa, trong lòng dần dần có dự cảm không tốt.
Mấy phút sau Lưu Hiểu anh đã xử lý xong độc tính của một người, còn lại ba người nữa.
Ngay lúc này đột nhiên ở cửa xuất hiện một chiếc xe tải màu đen, hơn mười người mặc quần áo đen bước xuống từ trên xe, bọn họ cầm gậy trong tay, chuẩn bị xông vào quán.
Bạch Diệc Phi thấy thế nhanh chóng đứng dậy, anh nói với Lưu Hiểu Anh: “Chú ý an toàn".
Nói xong thì Bạch Diệc Phi xông ra ngoài.
Lưu Hiểu Anh cũng để ý đến tình huống bên ngoài, cô ta lo lắng dừng động tác trên tay lại.
Nhưng Bạch Diệc Phi đã xông ra rồi.
Dì Vương đứng một bên bị dọa đến mức không dám nói gì cả, cả người run rẩy.
Chương 436: Cô gái có thân phận bí ẩn
Sau khi Bạch Diệc Phi xông ra đứng chắn ở trước cửa.
Lúc này, có người lấy ra một bức ảnh: "Mày có phải là Bạch Diệc Phi không?"
Bạch Diệc Phi trong bức ảnh trắng hơn bên ngoài một chút, nhìn thoáng qua có vẻ không giống lắm.
Bạch Diệc Phi đã sớm biết bọn họ tới đây để tìm mình nên thẳng thắn thừa nhận: "Là tôi".
Dứt lời, người kia liền nói: "Chính là nó, lên cho tao".
Ánh mắt của Bạch Diệc Phi lạnh lẽo, chủ động xông ra ngoài.
Sau khi trải qua một tháng huấn luyện gian khổ, Bạch Diệc Phi đã sớm thay da đổi thịt, đối mặt với mười mấy tên này, anh có thể xử lý bọn chúng dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần nhìn thấy cây gậy của tên kia sắp sửa vung tới, Bạch Diệc Phi liền nghiêng đầu một cái rồi nhảy lên, chân phải tung một cú đá giáng trời khiến cho tên đó một đường "thẳng cánh cò bay". Bởi vì phía sau còn có mấy người nữa nên sau khi tên đó bị ngã liền liên lụy tới đồng bọn ngã xuống theo như rơm như rạ.
Bạch Diệc Phi tiếp đất xong liền nhặt một cây gậy, giơ tay lên chặn cây gậy sắp rơi xuống người của mình, cùng lúc đó lại giơ chân ra sút bay đám người đó.
Đám người còn lại cũng đồng thời xông lên, Bạch Diệc Phi quay người tóm lấy một tên, sau đó xoay tên đó như chong chóng nhằm gạt hết mấy tên xung quanh ra, rồi lại tiếp tục mượn cơ thể của tên đó để nhảy lên đá bay mấy tên đứng gần mình.
Chả mấy chốc, mười mấy tên mặc quần áo đen bị Bạch Diệc Phi đánh cho thừa sống thiếu chết nằm la liệt trên đất không đứng dậy nổi.
Bạch Diệc Phi tìm được tên cầm đầu liền đạp một cú lên người gã: "Ông chủ của mày là ai?"
Tên đó vẫn còn mạnh miệng cãi chày cãi cối: "Phụt, bố mày còn lâu mới nói cho mày, thằng chó má, mày chính là tội phạm giết người!"
Bạch Diệc Phi nghe vậy ánh mắt rũ xuống, cười lạnh một tiếng: "Tội phạm giết người?"
"Xem ra mày đã biết tao giết người của Tùng Vưu Duy rồi?"
"Mày là người của nhà họ Tùng? Hay là nhà họ Diệp?"
Bạch Diệc Phi khẽ cau mày, có lẽ đều không phải, nhà họ Tùng và họ Diệp hiện tại chắc chắn sẽ không dám ra tay với anh, trừ khi bọn họ bị người của hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô dồn ép.
Vậy là ai?
Hơn nữa làm sao bọn họ có thể biết được dấu vết của anh?
"Giết người sẽ phải đền mạng! Hừ! Mày cứ chờ đấy, còn rất nhiều người nữa sẽ tới giết mày!", tên kia lại tiếp tục chửi rủa.
Bạch Diệc Phi dùng sức đạp một cái, hỏi lại lần nữa: "Ông chủ chúng mày là ai?"
"Nếu mày không nói thì tao sẽ lập tức giết chết mày! Dù sao thì tao cũng giết không ít người rồi!", mặc dù miệng có cứng rắn như thế nào đi nữa, không phải cũng vẫn sợ chết hay sao?
Tên kia nghe vậy con ngươi hơi co lại, quả thật gã ta cũng sợ chết nhưng vẫn quyết không lên tiếng.
Bạch Diệc Phi từ từ ngồi xuống, bóp mạnh vào cổ của gã: "Có nói không?"
Khi Bạch Diệc Phi gia tăng sức lực, tên đó liền cảm thấy ngạt thở, càng ngày không khí càng ít đi khiến cho gã không chịu được mà giãy giụa, đáng tiếc là Bạch Diệc Phi đè gã vô cùng gắt gao, không để cho gã nhúc nhích.
Tên đó thật sự bị dọa sợ hãi, cuối cùng cũng nói một cách đứt quãng: "Tôi... nói..."
"Ông chủ là ai chúng tôi thật sự cũng không biết, ông ta cho chúng tôi tới để giết anh, nói là giết người thì phải đền mạng!"
Bạch Diệc Phi cau mày: "Ông ta tự mình tới nói cho chúng mày biết?"
"Không phải, hình như là một người đàn ông đeo khẩu trang, còn những cái khác tôi không biết".
Ánh mắt Bạch Diệc Phi sắc lạnh nhìn chằm chằm vào gã, câu này nói cũng chẳng có tích sự gì?
Tên kia thấy Bạch Diệc Phi vẫn không buông tha cho mình, lại mở miệng nói: "Còn nữa, người đàn ông kia nói, sau khi để cho chúng tôi giết anh liền tìm ông chủ để báo cáo kết quả, ông chủ ở ngay quán trà phía trước".
Dứt lời, Bạch Diệc Phi không chịu được mà nện cho tên đó một cú: "Sao không nói sớm!"
"Cởi quần áo ra!"
"Hả?", tên kia sửng sốt: "Cởi... Cởi quần áo?"
"Đừng nói nhảm, mau lên!", Bạch Diệp Phi trực tiếp ra tay, tên đó bị dọa cho sợ hãi nên mau chóng đem quần áo của mình cởi xuống.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng đổi lại quần áo, nói với đám người xung quanh: "Nếu không muốn chết thì cút đi càng xa càng tốt!"
Dứt lời, tên kia mang tất cả đám đàn em lao thẳng lên xe, chạy trốn nhanh như một làn khói.
Bạch Diệc Phi quay người nhìn vào trong cửa hàng, dì Vương bị dọa sợ chết khiếp đã trốn vào trong nhà bếp, mà Lưu Hiểu Anh vẫn còn châm cứu cho người khách bị trúng độc, cũng không có chú ý tới anh.
Bạch Diệc Phi đi tới, đứng ở trước cửa: "Hiểu Anh, tôi có chút chuyện cần phải xử lý, cô ở chỗ này chờ tôi".
Lưu Hiểu Anh ngẩng đầu: "Anh đi đâu?"
"Tôi tới gặp bạn một chút".
Lưu Hiểu Anh không hề tin tưởng lời giải thích của Bạch Diệc Phi: "Tôi đi với anh".
"Bọn họ cần cô", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Người kia hẳn là sẽ quay trở lại".
Lưu Hiểu Anh mím môi, giờ phút này vẫn còn một ít người chưa được châm cứu, cô ta không có ở đây, mấy người này không được châm cứu, nhất định sẽ không đợi được người thanh niên kia lấy thuốc giải về để cứu họ.
Nhưng cô ta cũng rất lo lắng cho Bạch Diệc Phi, tình huống vừa mới xảy ra ở bên ngoài cô ta cũng không có chú ý tới, chỉ vì cô ta không dám nhìn mà thôi, còn may, một tháng này Bạch Diệc Phi không biến mất một cách vô ích, anh đã đem tất cả đám người xử lý xong xuôi.
Bạch Diệc Phi không muốn lãng phí thời gian liền quay người rời đi.
...
Bach Diệc Phi dựa vào lời nói của tên kia liền một mực đi thẳng về phía trước, đi được hơn mười phút, cũng nhìn thấy một tiệm trà nằm ở ven đường vô cùng hẻo lánh, nhưng xung quanh vẫn còn có vài gia đình sinh sống, còn có cả một cái chợ nhỏ.
Cùng lúc đó, Bạch Diệc phi phát hiện ra một điểm rất bất thường, đó chính là ven đường có một chiếc xe thương vụ mắc tiền dừng lại ở đây không hề ăn khớp với khung cảnh nơi này.
Loại xe thương vụ này nhất định sẽ không xuất hiện ở quán trà nhỏ vắng vẻ như thế này, xem ra, tên kia nói không sai, ông chủ phía sau bọn họ chờ ở chỗ này.
Lúc này, trong quán trà chẳng có mấy người, không, phải nói là quán trà này đã được người ta bao toàn bộ mới đúng.
Trong quán trà chỉ có một người ngồi, còn là một cô học sinh, nhìn chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng dấp cũng không tệ lắm, gương mặt hơi tròn trông rất đáng yêu.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cô ta có chút kinh ngạc, ông chủ phía sau chính là cô học sinh này sao?
Một cô học sinh mười bảy mười tám tuổi, vậy mà trong lòng có thể máu lạnh như thế, còn biết tìm người đi giết người!
Đây là việc một cô học sinh mười bảy mười tám tuổi biết làm sao?
Được rồi, đây không phải là điều quan trọng nhất, điểm mấu chốt vẫn là anh căn bản không hề quen biết cô học sinh này!
Không đúng, Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ ra, vừa rồi tên kia mới nói giết người thì phải đền mạng, vậy người này nhất định là vì báo thù cho Tùng Vưu Duy, như vậy cô ta chắc chắn có quan hệ với Tùng Vưu Duy.
Trong lòng Bạch Diệc Phi đột nhiên trầm xuống, anh tạm thời còn không biết người mười bảy mười tám tuổi có quan hệ với Tùng Vưu Duy là ai, nhưng xem ra trước mắt anh phải đối phó với người này một chút.
Vì vậy Bạch Diệc Phi đi tới, cúi đầu thấp, dáng vẻ vô cùng cung kính.
"Người chạy rồi ạ", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Cô học sinh sau khi nghe xong, tách trà trong tay bị đặt mạnh xuống kêu lên một tiếng loảng xoảng: "Một đám vô dụng!"
"Vương Lâu đúng là có vấn đề, cung cấp thông tin không đáng tin cậy chút nào!"
Tiếng nói vừa dứt, đôi mắt vừa rũ xuống của Bạch Diệc Phi lúc này trợn to, trong lòng hoảng sợ không thôi.
Vương Lâu?
Giờ phút này, Bạch Diệc Phi cảm thấy cơn phẫn nộ ngập trời vì bị phản bội.
Cùng lúc đó, anh đã nghĩ thông suốt một số chuyện trước đây còn vướng mắc trong lòng, hóa ra tất cả điểm mấu chốt đều do Vương Lâu.
Giỏi lắm!
Bạch Diệc Phi cúi đầu dùng đầu lưỡi đẩy quai hàm, kìm nén cơn phẫn nộ.
"Có cần đuổi theo không ạ?", Bạch Diệc Phi hỏi một câu.
Cô học sinh hừ lạnh một tiếng: "Đuổi cái gì mà đuổi, người đã sớm cao chạy xa bay, đuổi kịp sao?"
Bạch Diệc Phi cúi thấp đầu, hỏi: "Không phải là cô muốn giết tên đó sao?"
"Nếu không thì sao?", cô học sinh trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Hừ, không giết chết tên đó, tôi khó mà xóa đi mối hận trong lòng".
Chương 437: Ai mới là người có tư cách
Trong lòng Bạch Diệc Phi tràn đầy sự nghi ngờ, rốt cuộc cô học sinh này và Tùng Vưu Duy có quan hệ như thế nào?
Chẳng lẽ lại là bồ nhí gì đó sao? Hơn nữa còn bởi vì tình cảm thật lòng với Tùng Vưu Duy cho nên mới tìm người tới giết anh?
Tùng Vưu Duy cũng không phải là con người, thế mà lại ra tay với cô học sinh nhỏ tuổi như vậy, đúng là cầm thú!
Bạch Diệc Phi cảm thấy đáng lẽ ra lúc giết gã phải tặng thêm cho gã vài nhát dao nữa mới phải.
Cô học sinh đứng dậy, cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.
Bạch Diệc Phi đi theo phía sau cô ta, lúc đi tới trước xe, Bạch Diệc Phi không lên xe mà lạnh nhạt nói: "Tôi cảm thấy không đáng để cô làm như vậy".
Cô học sinh đang lên xe bỗng ngừng lại một lát, quay người nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Anh làm vệ sĩ cho tôi như vậy sao?"
"Tôi chỉ không muốn lương tâm mình bị cắn rứt", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt trả lời.
Cô học sinh cười nhạo một tiếng: "Anh không hiểu thì đừng tùy tiện nói ăn nói bậy bạ!"
"Tôi quả thật không hiểu", Bạch Diệc Phi gật đầu: "Vậy cô có hiểu không?"
"Cái gì?", cô nữ sinh ngạc nhiên hỏi.
"Làm người thì nên sống cho chính mình".
Bạch Diệc Phi đã cho rằng người này là cô bồ nhí bé bỏng được Tùng Vưu Duy nuôi dưỡng cho nên cảm thấy việc này không đáng với cô ta, cũng không đuổi cùng giết tận người muốn tìm giết mình, thậm chí anh còn muốn khuyên nhủ cô ta.
Cô học sinh nghe xong cười nói: "Anh đang kể chuyện cười à?"
"Đạo lý này tôi mượn anh dạy sao? Anh chỉ là một tên vệ sĩ, nói trắng ra thì anh chỉ là người làm thuê cho tôi, tôi mới là chủ, nhân viên không có quyền hỏi cũng không có quyền dạy đạo lý cho cô chủ!"
Bạch Diệc Phi ngừng lại, cảm thấy đây chính là một cô công chúa bị chiều hư.
"Vậy người như thế nào mới có quyền giảng đạo lý?", Bạch Diệc Phi hỏi.
Cô học sinh sửng sốt một chút, ngay sau đó đáp lại: "Ai cũng không thể! Không đúng, có người có thể nhưng bây giờ người ấy không còn bên cạnh tôi nữa".
Bạch Diệc Phi nghe vậy dễ dàng đoán được người cô ta nói chính là Tùng Vưu Duy, trong lòng càng cảm thấy không xứng đáng cho cô, con người xấu xa như Tùng Vưu Duy có thể làm hỏng một cô gái như vậy!
"Không phải còn có cha mẹ sao? Tôi cảm thấy cha mẹ cũng có thể", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Cô học sinh hừ một tiếng: "Vậy không giống nhau!"
"Có cái gì mà không giống?", Bạch Diệc Phi hỏi lại.
Cô học sinh dường như sắp trả lời nhưng ngừng lại mấy giây rồi mới nói: "Dựa vào cái gì mà tôi phải trả lời anh, tôi nói anh không có tư cách đó!"
Nói xong, cô học sinh quay người lên xe, nói với Bạch Diệc Phi: "Biểu hiện cùng đạo đức nghề nghiệp của anh làm tôi quá thất vọng, cho nên anh đã bị đuổi việc!"
Bạch Diệc Phi đứng tại chỗ nhìn chiếc xe thương vụ dần dần đi xa.
Hầy, mặc dù tính tình có chút nóng nảy nhưng sự xuất hiện của cô học sinh này bên người Tùng Vưu Duy cũng rất bình thường, chỉ không tốt ở chỗ Tùng Vưu Duy đã gây ra bao nhiêu tai họa cho một cô gái nhỏ như vậy.
Bạch Diệc Phi đứng ở đó một lúc rồi trở lại con đường cũ, khoảng mười mấy phút sau anh vẫn suy nghĩ rất nhiều.
Việc bất ngờ này quả thật không thể ngờ được, anh vô tình phát hiện ra thứ đồ mà anh không tìm thấy.
Thậm chí anh còn mong rằng cô học sinh đó sẽ sớm nghĩ thông suốt, nhưng mà anh đoán lần này không giết cô ta thì sau này hẳn là sẽ gặp lại.
...
Sau khi trở lại quán mì nhỏ, Bạch Diệc Phi thấy tất cả mọi người đều đã tỉnh lại rồi, xem ra chất độc đều đã được giải rồi.
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy Bạch Diệc Phi bình an trở lại thì thở phào nhẹ nhõm: "Anh mà không trở lại tôi suýt chút nữa đã đi tìm anh rồi".
"Đừng làm thế", Bạch Diệc Phi xua tay: "Nếu mà cô không tìm được người, tôi quay về rồi thì cô đã bị bắt mất, sẽ vô cùng rắc rối".
"Nằm mơ! Tôi còn lâu mới bị bắt cóc!", Lưu Hiểu Anh hừ một tiếng.
Cậu thanh niên kia cười hì hì, chen miệng nói: "Cái gì cơ, thuốc còn thừa đều ở chỗ này, anh vừa mới nói muốn mua toàn bộ à!"
Bạch Diệc Phi cầm lấy lọ thuốc, viên thuốc rất nhỏ.
Một lọ thuốc nhỏ chỉ có mấy trăm viên, anh đưa cho Lưu Hiểu Anh: "Cô nhìn đi".
Lưu Hiểu Anh sau khi nhận lấy cũng không mở ra: "Không cần nhìn, hiệu quả của mấy thứ các anh ăn là minh chứng rõ ràng nhất rồi".
"Cũng đúng", Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó nhìn cậu thanh niên: "Tổng cộng bao nhiên tiền?"
"Tôi tính một chút, còn thừa lại bốn trăm viên, mỗi viên năm nghìn, tổng cộng là hai triệu".
Nói xong, cậu ta còn do dự nhìn Bạch Diệc Phi: "Anh chắc chắn muốn mua hết sao? Tổng cộng hết hai triệu đấy..."
Bạch Diệc Phi lập tức lấy điện thoại ra để chuyển tiền.
"Con mẹ nó!", cậu thanh niên thấy tài khoản của mình được cộng thêm hai triệu thì cực kỳ vui sướng: "Giàu to rồi! Giàu to rồi!"
Ông chủ Trương ở bên cạnh lập tức trợn tròn cặp mắt.
Không phải chứ? Hai người này nhìn rất tầm thường, thế mà lại phóng khoáng trả luôn hai triệu?
Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là người có thể bỏ ra hai triệu lại ăn cơm trong một quán mì nhỏ cũ kỹ như vậy, thật khiến người khác được mở rộng tầm mắt.
Bạch Diệc Phi không biết bọn họ đang nghĩ gì, dù sao thì Bạch Diệc Phi có một chút ý kiến vì vậy liền dặn dò Lưu Hiểu Anh: "Cô trả tiền đi, chúng tôi ra ngoài nói chút chuyện".
Dứt lời, Bạch Diệc Phi nói với cậu thanh niên: "Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, đi không?"
"Đi! Đi!", cậu thanh niên nịnh nọt, có tiền mua tiên cũng được nữa ấy chứ.
Trên chiếc xe bên cạnh, Bạch Diệc Phi lạnh lùng hỏi: "Cậu tên là gì?"
"Phùng Trác".
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Tôi là Bạch Diệc Phi, chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước".
Phùng Trác khiếp sợ nhìn anh, lắp bắp nói: "Tập đoàn Hầu... Hầu Tước?"
Mặc dù không phải là thành phố lớn nhưng tập đoàn lớn như vậy chắc chắn đã từng nghe qua.
"Ừ".
Phùng Trác nuốt nước miếng một cái, thái độ vô cùng xun xoe nịnh nọt: "Hì hì, chào chủ tịch Bạch, anh cần gì thì cứ giao phó cho tôi..."
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thái độ của cậu ta khẽ cau mày nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nói: "Thuốc thật sự là do cậu làm?"
"Vâng", Phùng Trác gật đầu.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy bây giờ cậu có việc làm không?"
"Không có", Phùng Trác lắc đầu: "Nếu có việc tôi cần gì phải đi bán thuốc cơ chứ!"
Bạch Diệc Phi gật đầu một cái: "Tôi cho cậu một công việc còn cho cậu tiền lương, như thế nào?"
"Thật sao?", đôi mắt Phùng Trác sáng rực lên, mong đợi nhìn Bạch Diệc Phi.
"Cậu đến chỗ của tôi sản xuất thuốc, tôi cho cậu tiền".
"Được được được!", Phùng Trác lập tức đáp ứng, mừng rỡ như thể bắt được vàng.
Lúc Lưu Hiểu Anh đi ra nghe được cuộc trò chuyện của hai người, nhìn về phía Phùng Trác: "Cậu từng học Đông y?"
Cô ta sẽ hỏi như vậy bởi vì cô ta biết thuốc độc đó hoàn toàn được sản xuất ra bằng thảo dược, trong đó các thành phần của thảo dược cô ta vừa ngửi qua liền biết ngay, cho nên mới nghi ngờ Phùng Trác học qua Đông Y, hơn nữa tài năng cũng không hề kém cạnh so với cô ta.
Nhưng mà Phùng Trác lắc đầu: "Không có đâu!"
Bạch Diệc Phi cũng rất tò mò: "Vậy tại sao cậu tạo ra được viên thuốc giải?"
"Tự làm đương nhiên sẽ biết thôi!", Phùng Trác hồn nhiên nói.
Bạch Diệc Phi cùng Lưu Hiểu Anh liền câm nín, hai mắt nhìn nhau một cái, con người này quả thật có bản lĩnh, còn dám chém gió nữa cơ đấy.
Nói chuyện xong Bạch Diệc Phi nói: "Chúng tôi phải đến bệnh viện thành phố, cậu ở chỗ này chờ chúng tôi, lúc trở về chúng tôi sẽ đón cậu xuống cùng".
"Được, không thành vấn đề", Phùng Trác gật đầu, lại hỏi: "Khi nào thì các anh tới đây?"
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Tầm ba tiếng sau nhé!"
Phùng Trác tỏ vẻ đã biết, đưa mắt nhìn Bạch Diệc Phi cùng Lưu Hiểu Anh lái xe rời đi.
Trên xe, Lưu Hiểu Anh mới có cơ hội mở miệng hỏi: "Là ai muốn giết anh?"
"Tôi không biết", Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Anh quả thật không biết thân phận thật sự của cô gái kia.
Chương 438: Giác mạc
Nửa giờ sau Bạch Diệc Phi đi cùng Lưu Hiểu Anh đến bệnh viện thành phố.
Cứ nghĩ bên ngoài phòng phẫu thuật sẽ rất yên tĩnh, nhưng không ngờ xung quanh lại có mấy người vây quanh, còn có mấy số bác sĩ y tá đang cãi vã gì đó.
“Tôi ra giá gấp đôi, cuộc phẫu thuật lần này để cho chúng tôi làm, đồng thời tôi sẽ giúp anh tìm người thích hợp hơn!”, một người đàn ông trung niên ăn mặc khá nghiêm túc nói.
Ông ta vừa dứt lời thì người phụ nữ khác cũng nói: “Chúng tôi cần cặp giác mạc này hơn, nếu như gấp đôi không đủ thì chúng tôi có thể trả gấp ba!”
Bác sĩ đứng ở đó có vẻ như đang sứt đầu mẻ trán: “Ông Chu, bà Chu, đây không phải vấn đề về tiền bạc, mà cặp giác mạc này không phù hợp với con gái của hai người, cho dù có đổi thì cũng sẽ gặp phản ứng bài trừ, ngược lại sẽ không tốt với cô Chu".
“Con gái tôi không thể đợi được nữa rồi, nếu như bỏ qua lần này ai biết được sẽ còn phải đợi bao lâu nữa?”, bà Chu nghẹn ngào nói.
Gương mặt ông Chu rất tức giận: “Không phải các người là bác sĩ hay sao? Chẳng lẽ mấy người không phân biệt được mức độ nặng nhẹ của các bệnh nhân hả? Hơn nữa chúng tôi còn ra giá gấp đôi, thậm chí gấp ba mà mấy người cũng không chịu, lòng dạ mấy người thật sự vô cùng ác độc”.
“Cái này...”, bác sĩ khó xử nói.
Lúc này Trương Hoa Bân cũng lên tiếng: “Ông Chu này, vợ tôi cũng rất cần giác mạc này, nhưng vợ tôi đã nói nếu như mấy người cần dùng hơn thì có thể để cho mấy người dùng trước, nhưng mà bác sĩ đã nói giác mác này có độ tương xứng cao nhất với vợ tôi, để cho vợ tôi dùng sẽ thích hợp hơn".
“Con mẹ nó! Tôi thấy do mấy người không muốn nhường lại thì có!”, ông Chu mắng một câu thô tục: “Mấy người đã nộp tiền phẫu thuật rồi đúng không? Như thế này nhé, tôi ra giá gấp bốn lần, mấy người cũng đừng nói nữa, nhường cặp giác mạc này cho chúng tôi đi!”
Trương Hoa Bân yên lặng, lúc đầu anh ta cũng thấy bọn họ đang cần dùng gấp nên mới nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, nhưng thái độ đối phương càng trở nên ác liệt hơn, điều này khiến cho Trương Hoa Bân thầm quyết định, cho dù đối phương có ra giá cao hơn đi nữa thì anh ta cũng sẽ không nhường.
Anh ta cũng phải khó khăn lắm mới gom đủ tiền phẫu thuật, mãi mới chờ được giác mạc tương xứng, tại sao anh ta phải nhường lại cho bọn họ chứ?
Ngô Hân Hân nghe được những lời này thì cũng hơi bận tâm: “Hoa Bân, nếu không… chúng ta lại chờ thêm một chút nữa đi…”
“Không”, thái độ của Trương Hoa Bân rất kiên quyết: “Hôm qua đã tốn mất một ngày rồi, giác mạc này rõ ràng là của chúng ta, độ tương xứng cũng cao, không thể để cho người ngoài được”.
Ngô Hân Hân biết rằng Trương Hoa Bân muốn tốt cho mình, nhưng bọn họ cũng biết được tình huống của đối phương, điều duy nhất không tốt chính là độ tương xứng của giác mạc không cao lắm, tỉ lệ sinh ra phản ứng bài trừ lên đến tám mươi phần trăm.
“Nhưng mà...”
“Em đừng nói nữa, đây cũng là tốt cho bọn họ thôi”, Trương Hoa Bân thản nhiên nói.
Ngô Hân Hân không lên tiếng nữa.
Lúc này bà Chu đột nhiên khóc lóc om sòm: “Chắc chắn là do mấy người đã thông đồng với nhau cả rồi, có phải muốn giá tiền cao hơn phải không? Tôi nói cho mấy người biết, chúng tôi sẽ không đồng ý với đám bác sĩ có lòng dạ hiểm độc như mấy người đâu!”
“Hôm nay nhất định phải sắp xếp phẫu thuật cho con gái tôi!", thái độ của ông Chu cũng rất kiên quyết.
Đúng lúc này có một giọng nói đột ngột vang lên: “Con gái của mấy người là tổng thống à?”
Cả đám người nhìn về phía phát ra âm thanh, chính là Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh vừa mới đến.
Trương Hoa Bân nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì có chút kích động: “Chủ tịch Bạch”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, anh cũng đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho nên anh mới nói câu nói kia.
Ông Chu và bà Chu nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh đến thì cũng không biết đối phương là ai, bọn họ chỉ cho là người tới quấy rối: “Anh là ai? Con gái của chúng tôi thì có quan hệ gì với anh? Đừng có ăn nói lung tung".
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn biết con gái của ông có phải là tổng thống hay không thôi?”
“Không phải, thì sao?”, gương mặt ông Chu đầy vẻ khó hiểu.
“Vậy thì tại sao phải để con gái ông làm phẫu thuật trước".
Ông Chu ngập ngừng, sau đó lập tức phản ứng lại: “Con mẹ nó, có phải anh cùng một giuộc với mấy người này phải không? Hừ? Con gái tôi cho dù không phải tổng thống thì cũng quý hơn mấy người!”
“Mấy người có còn phải là người hay không? Con gái tôi nếu như không được làm phẫu thuật thì sẽ chết đấy, mấy người thấy chết mà không cứu, còn ở đây tranh giành với chúng tôi hả, rốt cuộc mấy người có tim phổi không vậy!”, gương mặt của bà Chu oán giận.
Bác sĩ cũng rất buồn rầu: “Bà Chu, vừa rồi chúng tôi cũng đã giải thích rất rõ ràng, giác mạc này có độ tương xứng không cao với con gái bà, nếu như miễn cưỡng làm phẫu thuật thì chỉ khiến bệnh tình của con gái bà nặng hơn thôi".
“Bà đã nghe thấy chưa? Bác sĩ cũng dựa vào tình hình của bệnh nhân để đưa ra quyết định, mấy người không nghe lời bác sĩ, nếu kiên quyết làm phẫu thuật thì sẽ có hại cho con gái mấy người”, Bạch Diệc Phi trừng mắt lên.
Ông Chu và bà Chu không chịu nghe, con gái bọn họ không may bị ung thư giác mạc, rất cần giác mạc mới, nếu không thì bệnh tình sẽ chuyển biến xấu, cái chết đang cận kề trước mắt.
Bác sĩ cũng biết tình huống của bọn họ, cũng muốn mau chóng tìm ra giác mạc có độ tương xứng, nhưng phản ứng bài trừ sẽ đau đớn hơn phản ứng của ung thư nhiều.
Ông Chu và bà Chu vẫn làm theo cảm tính, bọn họ cứ nghĩ do bệnh viện muốn moi tiền nên đã lập tức lấy ra một tờ chi phiếu một triệu: “Đây là chi phiếu một triệu, coi như tiền đền bù cho mấy người, nếu không đủ thì tôi có thể cho mấy người thêm một triệu nữa, chắc chắn chúng tôi phải có được cặp giác mạc này”.
Trương Hoa Bân muốn nói gì đó thì Bạch Diệc Phi đã tiến lên một bước, anh cũng lấy chi phiếu ra: “Tôi cho các người mười triệu, đồng thời để người của tôi giúp hai người tìm giác mạc, giác mạc hôm nay là của chúng tôi”.
Anh vừa dứt lời thì cả đám người đã trợn tròn mắt.
Ông Chu và bà Chu ngây ngốc nhìn chi phiếu trong tay Bạch Diệc Phi.
Mười... mười triệu?
Bọn họ có thể bỏ ra một triệu cho đôi giác mạc này đã là cực hạn rồi, nếu như phải bỏ ra mười triệu thì đau lòng chết mất, nhưng đối phương lại không thèm chớp mắt đã trực tiếp đưa ra mười triệu?
Bác sĩ cũng chưa từng gặp người có tiền như vậy, bỏ ra mười triệu để dập tắt cuộc cãi vã này, đúng là không thể hiểu nổi thế giới của người có tiền.
Sau khi Trương Hoa Bân và Ngô Hân Hân tỉnh táo lại thì đã lập tức ngăn cản.
“Chủ tịch Bạch, không cần thiết đâu, tôi…", Trương Hoa Bân đang định nói thì lại bị Bạch Diệc Phi ngăn lại: “Chị dâu cần dùng, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói cặp giác mạc này thích hợp với chị dâu hơn, dù có đưa cho bọn họ thì cũng lãng phí thôi".
Nói thế cũng đúng, nhưng không cần thiết phải ra mười triệu? Số tiền này còn đắt hơn cả tiền làm phẫu thuật nữa, không những vậy mà còn đắt hơn gấp mười lần.
Bạch Diệc Phi nhìn về phía ông Chu và bà Chu: “Mười triệu có đủ không? Không đủ thì tôi có thể cho mấy người thêm mười triệu nữa, giờ thì mời mấy người lập tức rời khỏi đây, đừng chậm trễ thời gian phẫu thuật của bác sĩ".
“Anh... rốt cuộc thì anh là ai?”, ông Chu im lặng hỏi, ông ta nhớ rõ ở thành phố Long Nam này không có nhân lớn nào như vậy.
Bạch Diệc Phi không thèm để ý nói: “Người ở thành phố Thiên Bắc”.
Thành phố Thiên Bắc so với thành phố Long Nam thì phát triển hơn nhiều, cũng không biết người trước mắt đây là ông lớn nào nữa.
Bác sĩ nhìn mọi người, sau đó lên tiếng: “Như vậy… ây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc phẫu thuật".
“Được rồi", Bạch Diệc Phi gật đầu.
Bác sĩ thấy thế thì lập tức quay người rời đi, bởi vì hành động vừa rồi của Bạch Diệc Phi nên bác sĩ vô ý nhận định lời nói của Bạch Diệc Phi mới là quyết định cuối cùng, cho nên đã nghe lời của anh.
Ông Chu và bà Chu cho dù có không cam lòng nhưng cũng không dám khoác lác gì nữa, bọn họ đành phải cầm theo chi phiếu mười triệu mà Bạch Diệc Phi đưa cho rời đi.
“Cảm ơn”, Trương Hoa Bân cảm kích nói: “Mười triệu kia khi nào tôi gom đủ sẽ…”
Bạch Diệc Phi khoát khoát tay: “Tôi không cần, không dễ gì mới tìm được giác mạc tương xứng, nếu như bỏ qua thì không biết lúc nào mới có thể tìm được nữa, dù sao mười triệu với tôi cũng không nhiều".
Trương Hoa Bân im lặng, anh ta ngẫm lại cũng đúng, nhưng mà về sau anh ta sẽ càng trung thành với Bạch Diệc Phi hơn.
Ngô Hân Hân cũng nói cảm ơn với Bạch Diệc Phi, đồng thời còn cảm ơn lúc trước anh đã đến tìm cô ấy, giúp cô ấy nghĩ thông suốt một số chuyện, như thế cô ấy với Trương Hoa Bân mới có thể tái hợp lại.
Lưu Hiểu Anh đứng bên cạnh làm nền cuối cùng cũng lên tiếng: “Cuộc phẫu thuật còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu phải không, có cần nghỉ ngơi một lát không? Quá trình phẫu thuật sẽ hơi lâu một chút”.
“Được rồi, đi thôi”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Bốn người bọn họ ngồi trên ghế trò chuyện.
Nửa giờ sau, Ngô Hân Hân đi vào phòng phẫu thuật, Trương Hoa Bân cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
“Đừng lo lắng, hãy tin tưởng bác sĩ", Bạch Diệc Phi vỗ vào bả vai của Trương Hoa Bân, an ủi anh ta.
Trương Hoa Bân gật đầu, nhưng anh ta vẫn nhịn không được nhìn về phía phòng phẫu thuật
Cửa phòng phẫu thuật đang yên tĩnh thì đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại của Bạch Diệc Phi.
“A lô? Từ Lãng?”
“Xảy ra chuyện rồi...”
Trên thực tế thì nhân viên lễ tân đã nghĩ nhiều rồi, bởi vì Bạch Diệc Phi không hề để ý đến cô ta, cuối cùng Trương Vinh dẫn anh đi thẳng lên lầu.
....
Trên lầu, Lý Tuyết vừa kết thúc cuộc họp, chuẩn bị tan làm thì có tiếng gõ cửa.
"Mời vào".
Bạch Diệc Phi đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Lý Tuyết đang đứng trước bàn làm việc dọn dẹp đồ đạc, lúc này Lý Tuyết đang quay lưng về phía Bạch Diệc Phi nên không hề biết người đến là ai.
“Có chuyện gì vậy?”, Lý Tuyết vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi, cô cũng không quay đầu lại nhìn.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì rón rén đi đến phía sau cô, sau đó ôm chặt lấy cô từ phía sau.
"Aaa!"
Lý Tuyết giật thót, cô cố gắng hết sức giãy dụa nhưng càng giãy thì càng không thể thoát ra.
Bạch Diệc Phi sợ làm đau Lý Tuyết nên vội vàng nói: “Tuyết Nhi, là anh”.
Lý Tuyết nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh thì khựng lại, lúc này mới quay đầu lại phía sau để nhìn, quả thực là Bạch Diệc Phi cho nên mới quay người lại dùng nắm đấm nhỏ bé của mình ra sức đấm vào ngực Bạch Diệc Phi.
"Anh làm cái gì mà lại doạ em như vậy? Em còn tưởng…”.
Bạch Diệc Phi vội vàng nhận lỗi: “Anh sai rồi, là lỗi của anh, không phải là anh muốn tặng cho em một bất ngờ hay sao?”
Lý Tuyết lườm Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi thấy vậy thì tim đập thùm thụp, trong lòng nổi lên ý nghĩ không được hợp cảnh cho lắm, ít nhất Bạch Diệc Phi cũng biết là địa điểm không hợp với ý nghĩ.
Bạch Diệc Phi kéo tay Lý Tuyết nói: “Đi, chúng ta đi ăn cơm nào”.
Lý Tuyết hừ mũi nhưng vẫn cầm túi xách lên đi theo Bạch Diệc Phi
Sau khi lên xe, Bạch Diệc Phi bèn đưa Lý Tuyết đến một quán đồ tây, nói mới nhớ là hai người bọn họ hình như rất ít khi đi ăn đồ tây với nhau, chủ yếu vẫn là không có thời gian.
"Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, hi hi…”, sau khi ngồi xuống thì Bạch Diệc Phi cười nói với Lý Tuyết.
Tiếp đó, thì diễn biến của sự việc chẳng bao giờ được như ý cả.
Khi Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đang chuẩn bị ăn thì có một cặp tình nhân bước vào trong nhà hàng, trong đó người đàn ông chính là Tiêu Vinh Đào ngày hôm qua vừa xúi giục giám đốc Phùng.
Do chọn vị trí nên chỗ ngồi của Bạch Diệc Phi lại quay lưng về phía Tiêu Vinh Đào, mà Tiêu Vinh Đào sau khi bước vào nhà hàng nhìn thấy Lý Tuyết thì theo phản xạ cho rằng Lý Tuyết với giám đốc Phùng đã thành đôi rồi, mà không biết người đàn ông ngồi đối diện với Lý Tuyết kia là ai.
Tiêu Vinh Đào ôm bạn gái trong tay bước đến bàn ăn của Lý Tuyết.
“Giám đốc Lý, tối hôm qua có vui vẻ không?”, trong mắt Tiêu Vinh Đào đầy ắp sự bỡn cợt, có thể trả thù được Lý Tuyết chính là đã trả thù được Bạch Diệc Phi, điều này khiến gã cảm thấy sung sướng vô cùng.
Lý Tuyết nhướng mắt nhìn Tiêu Vinh Đào, hơi chau mày lại: "Tiêu Vinh Đào!"
Đúng lúc này, người phụ nữ bên cạnh Tiêu Vinh Đào thấy vậy, lại liên kết với cuộc đối thoại vừa rồi thì cho rằng Lý Tuyết và Tiêu Vinh Đào có mối quan hệ ái muội, nhất là khi nói về chuyện tối qua.
Hôm qua cô ta đã mời gã cũng ăn tối nhưng Tiêu Vinh Đào lại nói có một bữa tiệc không thể từ chối, bây giờ gã lại hỏi một cô gái xinh đẹp khác là tối hôm qua có vui không thì cô ta không nghĩ lệch lạc mới lạ.
“Tối hôm qua không phải là anh ở chung với con hồ ly tinh này chứ?”, bạn gái chất vấn Tiêu Vinh Đào: “Tối qua anh không hề tham gia bất kỳ bữa tiệc nào!”
Tiêu Vinh Đào giật mình ngẩn ra tiếp sau đó thì đen mặt: “Vớ vẩn! Tối qua đúng là tham gia tiệc mà!”
"Vậy thì sao lại hỏi như thế, chắc chắn tối qua anh ở chung với con hồ ly tinh này!”, bạn gái hắn không tin, cô ta cũng biết Tiêu Vinh Đào đã đổi rất nhiều người yêu rồi cho nên rất không yên tâm với gã.
Tiêu Vinh Đào thấy bộ dáng của cô ta rồi lại quay qua ngó ra xung quanh nhà hàng thấy có vài người bắt đầu quay qua bên này nhìn thì cảm thấy rất mất mặt nên thấp giọng quát: “Việc tối hôm qua không như em nghĩ, đừng có ở đây làm mất mặt anh!”
“Anh!”, bạn gái nghe xong câu này thì càng tin tưởng Tiêu Vinh Đào và Lý Tuyết có vấn đề cho nên mới quay người qua chỗ Lý Tuyết nói: “Con hồ ly tinh không biết xấu hổ này!”
Sắc mặt của Lý Tuyết vô cùng khó coi, vốn dĩ cô vẫn còn sợ hãi chuyện xảy ra tối hôm qua.
“Tôi với anh ta chẳng có quan hệ gì hết!”, Lý Tuyết lạnh lùng nói: “Tôi đã kết hôn rồi!”
Người phụ nữ ngẩn ra tiếp sau đó lại càng nổi điên: “Kết hôn rồi còn đi ra ngoài dụ dỗ người đàn ông khác! Hồ ly tinh!”
Lời vừa dứt thì có một thanh âm vô cùng chát chúa vang lên.
"Bốp!"
Âm thanh này to đến nỗi khiến tất cả mọi người trong nhà hàng đều quay lại nhìn.
Người phụ nữ ôm chặt má mình, đần mặt ra nhìn người đàn ông không quen trước mắt.
Tiêu Vinh Đào thấy vậy thì nổi khùng lên, dù gì thì cô ta cũng là người đàn bà của gã, nhưng lại bị tên đàn ông khác đánh thì có khác gì đánh vào mặt gã đâu: “Con mẹ mày dám đánh người đàn bà của tao à? Mày…”.
Nói đến đây thì Tiêu Vinh Đào bỗng nghẹn lại bởi vì bây giờ gã mới nhận ra người đàn ông này là ai.
Làn da của Bạch Diệc Phi đen hơn một chút, cũng gầy hơn một chút, mà Tiêu Vinh Đào lại chỉ lo nói chuyện với Lý Tuyết mà hầu như quên luôn Bạch Diệc Phi đang ngồi đó cho nên vẫn chưa nhận ra anh.
“Bạch Diệc Phi?”, Tiêu Vinh Đào trợn trừng hai mắt: “Sao cậu lại ở đây?”
Ánh mắt Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn hai người: “Tôi và vợ mình đang ăn cơm, tại sao lại không thể ở đây?"
Bạn gái của Tiêu Vinh Đào không dám mở miệng thêm nữa, khí thế của Bạch Diệc Phi quá mức khủng bố, cô ta thấy sợ.
"Cậu… không phải cậu đã…”, Tiêu Vinh Đào nhất thời không phản ứng kịp, Bạch Diệc Phi đã mất tích cả tháng nay rồi, chẳng lẽ không phải là đã chết từ lâu rồi sao? Sao bây giờ vẫn sống sờ sờ đứng ở đây thế này?
Bạch Diệc Phi hừ lạnh, anh biết Tiêu Vinh Đào đang nghĩ cái gì trong đầu, nhưng mà anh không muốn nói những lời thừa thãi: “Tiêu Vinh Đào, tôi đang định tìm cậu đây, bắt nạt vợ tôi, cậu cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cậu hay sao?”
“Ý của cậu là gì?”, Tiêu Vinh Đào theo phản xạ lùi về phía sau một bước, trước đó gã từng bị Bạch Diệc Phi đập cho một trận cộng thêm cơn khủng hoảng sau khi công ty của gã bị phá sản khiến cho gã sinh ra một loại cảm giác sợ hãi theo bản năng.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Việc xảy ra tối qua, đừng cho là tôi không biết”.
"Cái ông giám đốc Phùng của cậu ngày hôm nay đã bị tôi đến đập phá hết xưởng, người cũng bị tôi đập cho một trận rồi, còn có gã Ngưu Kim ăn cây táo rào cây sung kia cũng đã bị tôi sa thải”.
"Bây giờ, chỉ còn lại cậu thôi, cậu nói xem, tôi nên đập cho cậu một trận hay là lại khiến cho công ty của cậu phá sản thêm lần nữa đây?”
Tiêu Vinh Đào nghe vậy thì rùng mình một cái, gã nói hôm nay làm sao mà lại không liên lạc được với giám đốc Phùng, hoá ra là nhà xưởng bị người ta phá rồi, người cũng bị xử lý, mà Ngưu Kim kia vốn cũng định từ chức thì giờ quả thực đã nghỉ việc rồi nhưng mà là do Bạch Diệc Phi sa thải.
Nhất thời Tiêu Vinh Đào không nói được gì, bạn gái nhìn thấy gã như vậy thì trong lòng cũng thót lên một cái theo bản năng.
Bạch Diệc Phi lúc này mới quay ra nói với bạn gái Tiêu Vinh Đào: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng mà cô dám mắng vợ tôi thì tôi không thèm quan tâm cô có phải phụ nữ hay không, đều đánh hết!”
"Bây giờ, lập tức xin lỗi vợ tôi!”
Bạn gái nghe vậy thì liếc mắt nhìn Tiêu Vinh Đào một cái, do dự mãi không nói gì.
Tiêu Vinh Đào biết, bây giờ không phải là lúc để đối đầu với Bạch Diệc Phi cho nên kéo bạn gái của mình qua đẩy về phía trước mặt Lý Tuyết: “Mau xin lỗi!”
Bạn gái thấy vậy thì chỉ đành cúi đầu: “Xin lỗi…”.
Tiêu Vinh Đào thấy vậy thì lập tức cười nịnh nọt: “Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, vậy chúng tôi không làm phiền hai người ăn cơm nữa”.
Nói xong gã bèn kéo bạn gái mình rời đi.
“Đứng lại!”, Bạch Diệc Phi lập tức gọi bọn họ lại: “Tôi cho phép các người đi chưa?”
Tiêu Vinh Đào khựng lại, liền sau đó sắc mặt sa sầm lại nói: “Bạch Diệc Phi, cậu còn muốn gì nữa?”
"Xin lỗi là việc của cô ta, việc của cậu tôi còn chưa tính với cậu đâu!”
Chương 434: Tôi là bác sĩ
Tim Tiêu Vinh Đào đập mạnh: “Chuyện tối hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, tôi bị ép...”
Bạch Diệc Phi không tin lý do thoái thác này của Tiêu Vinh Đào, anh bước từng bước về phía trước mặt Tiêu Vinh Đào, sau đó dùng âm thanh chỉ hai người nghe được: “Về chờ chuẩn bị lưu lạc đầu đường xó chợ đi".
“Nếu lại có lần sau thì tôi sẽ không nương tay đâu, tôi sẽ giết chết cậu”.
Lúc nói những lời này Bạch Diệc Phi không che giấu sát ý của mình.
Tiêu Vinh Đào bị sát ý của Bạch Diệc Phi khiến cho đổ mồ hôi lạnh, nỗi sợ trong gã ngày càng lớn.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh: "Cút”.
Tiêu Vinh Đào nuốt nước bọt, gã kéo bạn gái vội vàng chuồn đi.
Người trong phòng ăn thấy hết trò vui rồi thì lại tiếp tục ăn cơm.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết không muốn ăn nữa, cả hai người lái xe về nhà.
Trên xe, Lý Tuyết không nhịn được mà hỏi Bạch Diệc Phi: “Anh thật sự mang người đến phá công xưởng của giám đốc Phùng hả?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Ừ, đúng thế, từ nay về sau xưởng đó sẽ là của em”.
“Phá công xưởng của ông ta chủ yếu vì muốn trút giận thay em thôi, còn mấy sản phẩm kém chất lượng đó không đáng giá bao nhiêu cả, bây giờ anh đã mua lại xưởng đó rồi, sau này công ty có thể tự mình sản xuất, không cần lo lắng về vấn đề chất lượng nữa”.
Lý Tuyết thấy vậy thì vô cùng cảm động, song cô cũng cảm thấy bản thân vô dụng, có Bạch Diệc Phi giúp đỡ thì mới có thể giải quyết được vấn về, điều này khiến cô cảm thấy bất lực vô cùng.
Lý Tuyết không khỏi thở dài một hơi, mình phải cố gắng hơn nữa mới được
…
Buổi sáng, Bạch Diệc Phi muốn đi thăm vợ chồng Trương Hoa Bân, anh bảo Lý Tuyết đi cùng, nhưng cô còn có việc ở công ty nên không đi được.
Trước đó Bạch Diệc Phi đi một chuyến tới bệnh viện Ngọa Long, sau khi xem xét qua tình hình thì anh lại dẫn theo Lưu Hiểu Anh đi tiếp.
Lưu Hiểu Anh cứ nằng nặc đòi đi cùng, Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác đành phải dẫn cô ta theo.
Bệnh viện mà Trương Hoa Bân ở không ở thành phố Thiên Bắc, mà ở thành phố Long Nam kế bên, nếu lái xe thì mất khoảng 3 tiếng là tới.
Sau khi đi hết đường cao tốc thì có đi qua một đoạn đường ở ngoại thành, trên đường Lưu Hiểu Anh cảm thấy đói bụng, cô ta nhìn thấy bên đường có một quán mì nhỏ thì vội kêu dừng xe: "Mau dừng xe, mau dừng xe, tôi muốn ăn mì”.
Bạch Diệc Phi nhìn đồng hồ thấy cũng sắp 12h rồi, thế nên anh dừng xe ở bên đường.
Đang ở ngoại ô nên rất hoang vu, xung quanh chỉ có một quán này, cũng chả gia đình nào ở đây, khắp nơi đều là cánh đồng rộng lớn.
Tên của quán mì nhỏ này cũng rất tùy tiện, quán mì Trương Ký, có vẻ chủ quán họ Trương.
Hai người xuống xe xong thì đi vào quán, bởi vì ở đây rất hẻo lánh nên trong quán chỉ có hai ba người khách với chủ quán và vợ.
Quán nhỏ này rất cũ kĩ, bức tường cũng bị đen xì, bàn ghế dùng lâu năm, xem ra là một quán mì từ thời xưa.
Sau khi Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh ngồi xuống thì vợ chủ quán, một người phụ nữ hơn 50 tuổi tiến lại hỏi: "Hai người dùng gì ạ?”
Lưu Hiểu Anh nhìn thực đơn: "Cho tôi hai bát mì thịt bò”.
Bạch Diệc Phi cũng lười chọn: "Cho tôi một bát giống cô ấy”.
“Được, hai người chờ chút”.
Đợi vợ chủ quán đi rồi thì Lưu Hiểu Anh mới cười ha ha: "Khẩu vị của anh cũng giống của tôi nhỉ”.
“Tôi chỉ lười chọn thôi, hơn nữa mì thịt bò cũng khá được”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Lưu Hiểu Anh bĩu môi: "Thừa nhận thì cũng có sao đâu”.
Bạch Diệc Phi cười khổ: "Sao có cái đó mà cô cũng phải so đo hả”.
“Biết rồi sao còn hỏi, anh xấu tính thật”, Lưu Hiểu Anh bầm bầm nói.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ lại trước kia Lưu Hiểu Anh từng nói rằng cô thích anh, lúc đó anh đã từ chối rồi, anh cũng đã nói rất rõ ràng, nhưng hình như Lưu Hiểu Anh vẫn như thế.
“Cô cũng biết ý của tôi rồi, hành vi hiện giờ của cô không phải cũng coi là xấu xa hả?”, Bạch Diệc Phi phản bác lại.
Lưu Hiểu Anh trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Tôi xấu xa đó thì sao hả? Tôi rõ ràng là bạn anh, anh nghĩ đi đâu vậy hả? Tôi thấy anh mới là suy nghĩ không đứng đắn đó?”
Không lâu sau vợ chủ quán mang ra hai bát mì thịt bò.
“Hai cô cậu từ từ ăn nhé”.
“Cảm ơn", Lưu Hiểu Anh bưng bát mì ăn xì xụp ăn như hổ đói.
Trong lúc hai người ăn thì lại có một vị khách tới, là một cậu thanh niên nhìn có chút ngốc nghếch.
“Ông chủ, cho hai bát mì thịt sườn”.
Người đó ngồi sau bọn họ tám chuyện với vợ chủ quán, hình như là khách quen ở đây.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì vợ chủ quán đột nhiên ngất xỉu.
“Dì Vương”, cậu thanh niên đó lập tức đỡ lấy vợ chủ quán, để bà ấy ngồi trên ghế.
Chủ quán nghe thấy thế thì vội chạy ra ngoài, sau đó lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu thế”.
“Không biết...”, cậu thanh niên cũng lo lắng: “Để cháu xem cho dì ấy”.
“Hả, cậu xem hả? Cậu biết xem bệnh à? Sao tôi không biết nhỉ?”, ông chủ Trương dường như không tin tưởng: "Thôi thôi, để tôi mang bà ấy đi bệnh viện”.
“Hãy tin cháu”, cậu thanh niên nói bằng giọng chắc nịch: "Nhìn tình trạng của dì Vương rất giống bị trúng độc”.
“Cái gì? Trúng độc?”, chủ quán khó tin nói: “Trúng độc gì?”
Ba vị khách hào hứng hóng chuyện.
“Thời đại nào rồi mà còn trúng độc?”
“Đúng đó, làm như trong phim kiếm hiệp vậy, ăn cơm mà cũng có thể trúng độc hả?”
“Đừng nghe cậu ta đoán mò, mau đưa đi bệnh viện đi? Chẳng may là bệnh gì thì không tốt đâu”.
Chủ quán cũng thấy thế: "Đi thôi, tôi đưa bà ấy đi bệnh viện”.
Thanh niên đó kiên trì nói: "Dì Vương thật sự bị trúng độc, tôi có thể giải độc”.
Nhưng chủ quán không tin cậu ta, ông ta tự mình nâng dì Vương ra ngoài.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhìn sang Lưu Hiểu Anh: “Có đi xem không?”.
Lưu Hiểu Anh ăn xong miếng cuối cùng, cô ta lau miệng rồi mới đứng dậy.
“Tôi là bác sĩ, để tôi khám thử”, Lưu Hiểu Anh đi tới.
“Cô là bác sĩ?”
Chủ quán thấy Lưu Hiểu Anh chỉ tầm hai mươi tuổi thôi, ông ta làm sao tin được, là y tá nghe còn xuôi tai.
Ba người khách kia cũng thấy vậy.
“Cô gái, cô trẻ thế mà là bác sĩ hả? Bác sĩ không phải toàn mấy người lớn lớn tuổi sao?”
“Đúng đấy, tôi thấy cô cùng lắm chỉ là y tá thôi”.
“Phải đó, thanh niên bây giờ đi đâu cũng thích nói mình là bác sĩ, trong khi bản thân chỉ là y tá thôi".
Lưu Hiểu Anh không nghe nổi nữa: "Tôi nói tôi là bác sĩ, mấy người không tin thì cũng đừng làm lỡ dở việc cứu người”.
Chủ quán rất khó xử: "Cô gái, cô thật sự là bác sĩ hả? Vậy cô phải có giấy phép hành nghề chứ?”
Lưu Hiểu Anh nghẹn họng: "Tôi vội ra ngoài nên không mang theo”.
Chương 435: Trúng độc
Cô ta vừa nói xong thì ba vị khách kia bật cười: “Ông nhìn xem, cô ta chắc chắn đang nói dối”.
Chủ quán nghe thế cũng chỉ biết thở dài: “Tôi thấy vẫn nên tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện đi”.
Lúc này cậu thanh niên kia nhìn Lưu Hiểu Anh: “Cô là bác sĩ thật hả? Trung y hay Tây y thế?”
“Liên quan gì đến anh hả?”, Lưu Hiểu Anh bị chọc tức nên giọng điệu rất không tốt.
Cậu thanh niên kia sờ mũi, trông có chút xấu hổ, sau đó quay đầu nói với chủ quán: “Chú Trương, những gì tôi nói đều là thật, dì Vương bị trúng độc rồi".
Nói xong thì cậu thanh niên bước tới giúp chủ quán đỡ cô Vương dậy, còn móc từ trong túi ra một viên thuốc: “Đây là thuốc giải độc do chính tay tôi điều chế, chỉ cần dì Vương ăn xong thì chắc chắn sẽ tỉnh lại”.
Ngoại trừ Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi ra thì những người khác đều nhìn vậy thanh niên như thể nhìn một thằng ngốc, bọn họ nghi ngờ đầu óc cậu thanh niên có vấn đề.
Chủ quán Trương hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, thời gian không đợi ai cả đâu, tôi muốn đi lấy xe”.
Cậu thanh niên rất sốt ruột: “Nếu không cho dì ấy ăn thì tình trạng sẽ càng nghiêm trọng đấy”.
Nói xong cậu thanh niên còn thở dài: “Đây chính là thuốc giải do tôi bí mật điều chế. Lúc điều chế đã tốn rất nhiều công sức. Lúc đầu muốn bán cho chú với giá gốc, nhưng mà bây giờ chú lại không chịu tin, thế nên tôi đành tặng miễn phí cho chú một viên này vậy”.
Thấy cậu ta lấy ra viên thuốc giải độc thì ba người khách kia cảm thấy rất mới lạ, còn chủ quán lại chẳng có cảm giác gì cả, ngược lại ông ta còn thấy đang làm mất thời gian, ông cũng không thèm nhìn qua.
“Tôi không có thời gian lãng phí với cậu, tránh sang một bên”, chủ quán Trương đã không kiên nhẫn nữa.
Lưu Hiểu Anh đứng một bên chớp mắt mấy cái, cô ta nhìn nhìn viên thuốc trong tay cậu thanh niên, đôi mắt cô ta bỗng lóe lên, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Đúng lúc này cơ thể chủ quán Trương hơi lung lay, sau đó ông ta cũng ngất xỉu.
“Á…”
Cậu thanh niên nhanh chóng đưa tay ra đỡ, đáng tiếc không chịu nổi sức nặng của hai người nên cuối cùng cả ba đều ngã xuống xuống đất.
“Chuyện này là sao?”, cậu thanh niên nói thầm một câu.
Cùng lúc đó ba người khách đang đứng hóng chuyện cũng lần lượt ngất xỉu trên bàn.
May mắn Bạch Diệc Phi có ý chí tương đối mạnh, nên anh đã gắng gượng không ngất đi: “Hiểu Anh…”
Gọi một tiếng này xong thì Bạch Diệc Phi mới hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lưu Hiểu Anh phát hiện có chuyện gì đó không đúng, cô ta đi nhanh đến bên cạnh Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi?”
Cậu thanh niên kia không bị ngất xỉu, vì thế đã nhanh chóng lấy viên thuốc trong tay ra định đút cho đi Vương, nhưng Lưu Hiểu Anh đã chặn lại: “Từ từ đã, thuốc của cậu có thể giải độc thật không? Nếu thật tôi sẽ mua nó".
“Chắc chắn luôn!”, ánh mắt cậu thanh niên sáng lên, sau đó lại nói: “Nhưng mà thuốc của tôi rất đắt, một viên năm ngàn”.
“Năm ngàn? Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?”, Lưu Hiểu Anh trợn tròn mắt.
Cậu thanh niên rụt cổ: “Đúng là giá rất mắc, tôi nói cho cô biết, đấy mới là giá gốc thôi đấy!”
Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi bên cạnh, cô ta không mặc cả nữa: “Được rồi, năm ngàn, đưa thuốc cho tôi".
Cậu thanh niên cười hì hì, sau đó lại lấy từ trong túi ra một viên nữa đưa cho Lưu HIểu Anh: “Tiền đâu?”
“Từ từ đã, để tôi cho anh ấy uống trước”.
Lưu Hiểu Anh đút viên thuốc cho Bạch Diệc Phi, không bao lâu sao Bạch Diệc phi đã tỉnh lại, chỉ là đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Trúng độc", Lưu Hiểu Anh trả lời: "Khí độc phát tán trong không khí, không màu không vị”.
“Cô không sao chứ?”, Bạch Diệc Phi lo lắng nhìn nhìn cô ta một chút.
Lưu Hiểu Anh lắc đầu: “Tôi không sao. Tôi thường xuyên tiếp xúc với độc nên không ảnh hưởng đến tôi”.
Lúc này cậu thanh niên mới ồ lên một tiếng: “Chị gái, cô đúng là bác sĩ hả? Còn hiểu về độc nữa?”
Lưu Hiểu Anh tức giận trừng mắt nhìn cậu ta: “Ai cần cậu quan tâm!”
“À mà… đưa tiền cho tôi đi chứ?”, cậu thanh niên kiên nhẫn dò hỏi.
Lưu Hiểu Anh hít sâu một hơi, cô ta lấy điện thoại ra chuyển khoản cho cậu ta năm ngàn: “Đó".
Cậu thanh niên nhận được tiền thì sung sướng đến phát điên: “Cuối cùng cũng có tiền”.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, anh đã đoán ra được gì đó, nên có chút tò mò về cậu thanh niên này: “Thuốc giải của cậu rất có tác dụng nhỉ”.
“Đó là…”, cậu thanh niên cũng chẳng khiêm tốn chút nào: “Đó là thuốc giải có một không hai do tôi bí mật điều chế, đương nhiên là có tác dụng rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn những người khác, anh vẫn còn thấy hơi choáng. Người đầu tiên bị trúng độc là dì Vương, hiện giờ bà ấy đã bắt đầu co giật: “Hiểu Anh, mau nhìn bà ấy!”
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy cũng giật mình, cô ta lập tức ngồi xổm xuống: “Thời gian trúng độc đã lâu, nhất định phải uống thuốc giải”.
“Hơn nữa sợ rằng những người khác cũng không khá hơn là mấy”.
Nói xong cô ta quay đầu nhìn về phía cậu thanh niên kia: "Cậu còn bao nhiêu thuốc giải? Lấy ra đây, tôi mua hết".
Cậu thanh niên nghe thấy thế thì càng vui sướng: “Có, còn khoảng hơn mấy trăm viên, nhưng mà tôi để ở nhà hết rồi, trên người tôi bây giờ chỉ còn lại một viên cuối cùng".
Lưu Hiểu Anh đứng dậy, cô ta không quan tâm cậu thanh niên có đồng ý hay không mà thẳng thừng đoạt lấy viên thuốc đút cho dì Vương ăn.
“Nhà cậu ở đâu?”, Bạch Diệc Phi đứng lên: “Tốn bao nhiêu thời gian?”
“Vừa đi vừa về mất nửa tiếng”, cậu thanh niên trả lời.
Lưu Hiểu Anh nhíu mày, cô ta chăm chú nói: “Chỉ có nửa tiếng. Trước tiên tôi sẽ dùng kim để không cho độc tố lan tràn, nhưng quá nửa tiếng thì sẽ không khống chế được nữa”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, anh nói với cậu thanh niên: “Bây giờ cậu mau về nhà lấy đi, toàn bộ chỗ đó tôi sẽ mua hết, nhất định phải quay lại trong vòng nửa tiếng!”
Cậu thanh niên cũng biết chuyện này rất khẩn cấp: “Yên tâm đi. Tôi về đây".
Nói xong thì cậu thanh niên chạy ra khỏi quán.
Bạch Diệc Phi đi qua giúp đỡ, anh nâng ba người nằm trên đất dậy. Lúc này dì Vương cũng tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn còn chút suy yếu, bà ấy thấy được tình trạng trong quán thì bị dọa cho sợ hãi: “Chuyện này… sao lại thế này?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên bước qua nói: “Trúng độc, tất cả mọi người đều bị ngất. Vừa rồi cậu thanh niên kia cho bà uống thuốc giải, bây giờ cậu ta đã về nhà lấy thuốc giải còn lại rồi, không cần lo lắng".
Bên kia Lưu Hiểu Anh đã lấy ra kim châm ra, dì Vương nhìn thấy thì quát to một tiếng: “Cô làm gì vậy?”
“Cô ấy ngăn độc tố lan ra”, Bạch Diệc Phi vội vàng giải thích: “Đó là kim châm cứu".
Dì Vương cũng kịp thời phản ứng lại. Chủ yếu là do vừa mới tỉnh lại, còn bị chuyện trúng độc dọa sợ nên trong lúc nhất thời mới nghĩ Lưu Hiểu Anh muốn làm chuyện xấu.
“Ừ, tôi xin lỗi…”, dì Vương hơi xấu hổ, nhưng không nhịn được lo lắng hỏi: “Sao lại trúng độc vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chồng tôi thế nào rồi?”
“Bà yên tâm đi, không có chuyện gì đâu", Bạch Diệc Phi lên tiếng an ủi, nhưng lông mày anh đã nhăn hết lại.
Mới bắt đầu anh còn chưa nhận ra, về sau anh đã phát hiện, chỉ sợ độc này là nhằm vào anh.
Nơi này chỉ là một quán mỳ ven đường ở ngoại thành, bên trong đều là người bình thường, bọn họ sẽ không đắc tội ai đến mức người ta phải dùng độc.
Vậy thì người hạ độc muốn nhằm vào anh, còn những người này bị anh liên lụy.
Trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy hổ thẹn, nhưng mà anh cũng không nói gì, bởi vì anh sẽ cố hết sức để cứu những người này.
Có Lưu Hiểu Anh ở đây, cộng thêm cậu thanh niên kia về nhà lấy thuốc giải nên anh cũng không lo lắng. Bây giờ điều khiến anh lo lắng hơn là nếu như đã biết anh ở đây rồi, sau khi hạ độc xong chắc chắn sẽ có người xuất hiện để xác nhận tình trạng của anh.
Bạch Diệc Phi nhìn về phía cửa, trong lòng dần dần có dự cảm không tốt.
Mấy phút sau Lưu Hiểu anh đã xử lý xong độc tính của một người, còn lại ba người nữa.
Ngay lúc này đột nhiên ở cửa xuất hiện một chiếc xe tải màu đen, hơn mười người mặc quần áo đen bước xuống từ trên xe, bọn họ cầm gậy trong tay, chuẩn bị xông vào quán.
Bạch Diệc Phi thấy thế nhanh chóng đứng dậy, anh nói với Lưu Hiểu Anh: “Chú ý an toàn".
Nói xong thì Bạch Diệc Phi xông ra ngoài.
Lưu Hiểu Anh cũng để ý đến tình huống bên ngoài, cô ta lo lắng dừng động tác trên tay lại.
Nhưng Bạch Diệc Phi đã xông ra rồi.
Dì Vương đứng một bên bị dọa đến mức không dám nói gì cả, cả người run rẩy.
Chương 436: Cô gái có thân phận bí ẩn
Sau khi Bạch Diệc Phi xông ra đứng chắn ở trước cửa.
Lúc này, có người lấy ra một bức ảnh: "Mày có phải là Bạch Diệc Phi không?"
Bạch Diệc Phi trong bức ảnh trắng hơn bên ngoài một chút, nhìn thoáng qua có vẻ không giống lắm.
Bạch Diệc Phi đã sớm biết bọn họ tới đây để tìm mình nên thẳng thắn thừa nhận: "Là tôi".
Dứt lời, người kia liền nói: "Chính là nó, lên cho tao".
Ánh mắt của Bạch Diệc Phi lạnh lẽo, chủ động xông ra ngoài.
Sau khi trải qua một tháng huấn luyện gian khổ, Bạch Diệc Phi đã sớm thay da đổi thịt, đối mặt với mười mấy tên này, anh có thể xử lý bọn chúng dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần nhìn thấy cây gậy của tên kia sắp sửa vung tới, Bạch Diệc Phi liền nghiêng đầu một cái rồi nhảy lên, chân phải tung một cú đá giáng trời khiến cho tên đó một đường "thẳng cánh cò bay". Bởi vì phía sau còn có mấy người nữa nên sau khi tên đó bị ngã liền liên lụy tới đồng bọn ngã xuống theo như rơm như rạ.
Bạch Diệc Phi tiếp đất xong liền nhặt một cây gậy, giơ tay lên chặn cây gậy sắp rơi xuống người của mình, cùng lúc đó lại giơ chân ra sút bay đám người đó.
Đám người còn lại cũng đồng thời xông lên, Bạch Diệc Phi quay người tóm lấy một tên, sau đó xoay tên đó như chong chóng nhằm gạt hết mấy tên xung quanh ra, rồi lại tiếp tục mượn cơ thể của tên đó để nhảy lên đá bay mấy tên đứng gần mình.
Chả mấy chốc, mười mấy tên mặc quần áo đen bị Bạch Diệc Phi đánh cho thừa sống thiếu chết nằm la liệt trên đất không đứng dậy nổi.
Bạch Diệc Phi tìm được tên cầm đầu liền đạp một cú lên người gã: "Ông chủ của mày là ai?"
Tên đó vẫn còn mạnh miệng cãi chày cãi cối: "Phụt, bố mày còn lâu mới nói cho mày, thằng chó má, mày chính là tội phạm giết người!"
Bạch Diệc Phi nghe vậy ánh mắt rũ xuống, cười lạnh một tiếng: "Tội phạm giết người?"
"Xem ra mày đã biết tao giết người của Tùng Vưu Duy rồi?"
"Mày là người của nhà họ Tùng? Hay là nhà họ Diệp?"
Bạch Diệc Phi khẽ cau mày, có lẽ đều không phải, nhà họ Tùng và họ Diệp hiện tại chắc chắn sẽ không dám ra tay với anh, trừ khi bọn họ bị người của hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô dồn ép.
Vậy là ai?
Hơn nữa làm sao bọn họ có thể biết được dấu vết của anh?
"Giết người sẽ phải đền mạng! Hừ! Mày cứ chờ đấy, còn rất nhiều người nữa sẽ tới giết mày!", tên kia lại tiếp tục chửi rủa.
Bạch Diệc Phi dùng sức đạp một cái, hỏi lại lần nữa: "Ông chủ chúng mày là ai?"
"Nếu mày không nói thì tao sẽ lập tức giết chết mày! Dù sao thì tao cũng giết không ít người rồi!", mặc dù miệng có cứng rắn như thế nào đi nữa, không phải cũng vẫn sợ chết hay sao?
Tên kia nghe vậy con ngươi hơi co lại, quả thật gã ta cũng sợ chết nhưng vẫn quyết không lên tiếng.
Bạch Diệc Phi từ từ ngồi xuống, bóp mạnh vào cổ của gã: "Có nói không?"
Khi Bạch Diệc Phi gia tăng sức lực, tên đó liền cảm thấy ngạt thở, càng ngày không khí càng ít đi khiến cho gã không chịu được mà giãy giụa, đáng tiếc là Bạch Diệc Phi đè gã vô cùng gắt gao, không để cho gã nhúc nhích.
Tên đó thật sự bị dọa sợ hãi, cuối cùng cũng nói một cách đứt quãng: "Tôi... nói..."
"Ông chủ là ai chúng tôi thật sự cũng không biết, ông ta cho chúng tôi tới để giết anh, nói là giết người thì phải đền mạng!"
Bạch Diệc Phi cau mày: "Ông ta tự mình tới nói cho chúng mày biết?"
"Không phải, hình như là một người đàn ông đeo khẩu trang, còn những cái khác tôi không biết".
Ánh mắt Bạch Diệc Phi sắc lạnh nhìn chằm chằm vào gã, câu này nói cũng chẳng có tích sự gì?
Tên kia thấy Bạch Diệc Phi vẫn không buông tha cho mình, lại mở miệng nói: "Còn nữa, người đàn ông kia nói, sau khi để cho chúng tôi giết anh liền tìm ông chủ để báo cáo kết quả, ông chủ ở ngay quán trà phía trước".
Dứt lời, Bạch Diệc Phi không chịu được mà nện cho tên đó một cú: "Sao không nói sớm!"
"Cởi quần áo ra!"
"Hả?", tên kia sửng sốt: "Cởi... Cởi quần áo?"
"Đừng nói nhảm, mau lên!", Bạch Diệp Phi trực tiếp ra tay, tên đó bị dọa cho sợ hãi nên mau chóng đem quần áo của mình cởi xuống.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng đổi lại quần áo, nói với đám người xung quanh: "Nếu không muốn chết thì cút đi càng xa càng tốt!"
Dứt lời, tên kia mang tất cả đám đàn em lao thẳng lên xe, chạy trốn nhanh như một làn khói.
Bạch Diệc Phi quay người nhìn vào trong cửa hàng, dì Vương bị dọa sợ chết khiếp đã trốn vào trong nhà bếp, mà Lưu Hiểu Anh vẫn còn châm cứu cho người khách bị trúng độc, cũng không có chú ý tới anh.
Bạch Diệc Phi đi tới, đứng ở trước cửa: "Hiểu Anh, tôi có chút chuyện cần phải xử lý, cô ở chỗ này chờ tôi".
Lưu Hiểu Anh ngẩng đầu: "Anh đi đâu?"
"Tôi tới gặp bạn một chút".
Lưu Hiểu Anh không hề tin tưởng lời giải thích của Bạch Diệc Phi: "Tôi đi với anh".
"Bọn họ cần cô", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Người kia hẳn là sẽ quay trở lại".
Lưu Hiểu Anh mím môi, giờ phút này vẫn còn một ít người chưa được châm cứu, cô ta không có ở đây, mấy người này không được châm cứu, nhất định sẽ không đợi được người thanh niên kia lấy thuốc giải về để cứu họ.
Nhưng cô ta cũng rất lo lắng cho Bạch Diệc Phi, tình huống vừa mới xảy ra ở bên ngoài cô ta cũng không có chú ý tới, chỉ vì cô ta không dám nhìn mà thôi, còn may, một tháng này Bạch Diệc Phi không biến mất một cách vô ích, anh đã đem tất cả đám người xử lý xong xuôi.
Bạch Diệc Phi không muốn lãng phí thời gian liền quay người rời đi.
...
Bach Diệc Phi dựa vào lời nói của tên kia liền một mực đi thẳng về phía trước, đi được hơn mười phút, cũng nhìn thấy một tiệm trà nằm ở ven đường vô cùng hẻo lánh, nhưng xung quanh vẫn còn có vài gia đình sinh sống, còn có cả một cái chợ nhỏ.
Cùng lúc đó, Bạch Diệc phi phát hiện ra một điểm rất bất thường, đó chính là ven đường có một chiếc xe thương vụ mắc tiền dừng lại ở đây không hề ăn khớp với khung cảnh nơi này.
Loại xe thương vụ này nhất định sẽ không xuất hiện ở quán trà nhỏ vắng vẻ như thế này, xem ra, tên kia nói không sai, ông chủ phía sau bọn họ chờ ở chỗ này.
Lúc này, trong quán trà chẳng có mấy người, không, phải nói là quán trà này đã được người ta bao toàn bộ mới đúng.
Trong quán trà chỉ có một người ngồi, còn là một cô học sinh, nhìn chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng dấp cũng không tệ lắm, gương mặt hơi tròn trông rất đáng yêu.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cô ta có chút kinh ngạc, ông chủ phía sau chính là cô học sinh này sao?
Một cô học sinh mười bảy mười tám tuổi, vậy mà trong lòng có thể máu lạnh như thế, còn biết tìm người đi giết người!
Đây là việc một cô học sinh mười bảy mười tám tuổi biết làm sao?
Được rồi, đây không phải là điều quan trọng nhất, điểm mấu chốt vẫn là anh căn bản không hề quen biết cô học sinh này!
Không đúng, Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ ra, vừa rồi tên kia mới nói giết người thì phải đền mạng, vậy người này nhất định là vì báo thù cho Tùng Vưu Duy, như vậy cô ta chắc chắn có quan hệ với Tùng Vưu Duy.
Trong lòng Bạch Diệc Phi đột nhiên trầm xuống, anh tạm thời còn không biết người mười bảy mười tám tuổi có quan hệ với Tùng Vưu Duy là ai, nhưng xem ra trước mắt anh phải đối phó với người này một chút.
Vì vậy Bạch Diệc Phi đi tới, cúi đầu thấp, dáng vẻ vô cùng cung kính.
"Người chạy rồi ạ", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Cô học sinh sau khi nghe xong, tách trà trong tay bị đặt mạnh xuống kêu lên một tiếng loảng xoảng: "Một đám vô dụng!"
"Vương Lâu đúng là có vấn đề, cung cấp thông tin không đáng tin cậy chút nào!"
Tiếng nói vừa dứt, đôi mắt vừa rũ xuống của Bạch Diệc Phi lúc này trợn to, trong lòng hoảng sợ không thôi.
Vương Lâu?
Giờ phút này, Bạch Diệc Phi cảm thấy cơn phẫn nộ ngập trời vì bị phản bội.
Cùng lúc đó, anh đã nghĩ thông suốt một số chuyện trước đây còn vướng mắc trong lòng, hóa ra tất cả điểm mấu chốt đều do Vương Lâu.
Giỏi lắm!
Bạch Diệc Phi cúi đầu dùng đầu lưỡi đẩy quai hàm, kìm nén cơn phẫn nộ.
"Có cần đuổi theo không ạ?", Bạch Diệc Phi hỏi một câu.
Cô học sinh hừ lạnh một tiếng: "Đuổi cái gì mà đuổi, người đã sớm cao chạy xa bay, đuổi kịp sao?"
Bạch Diệc Phi cúi thấp đầu, hỏi: "Không phải là cô muốn giết tên đó sao?"
"Nếu không thì sao?", cô học sinh trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Hừ, không giết chết tên đó, tôi khó mà xóa đi mối hận trong lòng".
Chương 437: Ai mới là người có tư cách
Trong lòng Bạch Diệc Phi tràn đầy sự nghi ngờ, rốt cuộc cô học sinh này và Tùng Vưu Duy có quan hệ như thế nào?
Chẳng lẽ lại là bồ nhí gì đó sao? Hơn nữa còn bởi vì tình cảm thật lòng với Tùng Vưu Duy cho nên mới tìm người tới giết anh?
Tùng Vưu Duy cũng không phải là con người, thế mà lại ra tay với cô học sinh nhỏ tuổi như vậy, đúng là cầm thú!
Bạch Diệc Phi cảm thấy đáng lẽ ra lúc giết gã phải tặng thêm cho gã vài nhát dao nữa mới phải.
Cô học sinh đứng dậy, cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.
Bạch Diệc Phi đi theo phía sau cô ta, lúc đi tới trước xe, Bạch Diệc Phi không lên xe mà lạnh nhạt nói: "Tôi cảm thấy không đáng để cô làm như vậy".
Cô học sinh đang lên xe bỗng ngừng lại một lát, quay người nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Anh làm vệ sĩ cho tôi như vậy sao?"
"Tôi chỉ không muốn lương tâm mình bị cắn rứt", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt trả lời.
Cô học sinh cười nhạo một tiếng: "Anh không hiểu thì đừng tùy tiện nói ăn nói bậy bạ!"
"Tôi quả thật không hiểu", Bạch Diệc Phi gật đầu: "Vậy cô có hiểu không?"
"Cái gì?", cô nữ sinh ngạc nhiên hỏi.
"Làm người thì nên sống cho chính mình".
Bạch Diệc Phi đã cho rằng người này là cô bồ nhí bé bỏng được Tùng Vưu Duy nuôi dưỡng cho nên cảm thấy việc này không đáng với cô ta, cũng không đuổi cùng giết tận người muốn tìm giết mình, thậm chí anh còn muốn khuyên nhủ cô ta.
Cô học sinh nghe xong cười nói: "Anh đang kể chuyện cười à?"
"Đạo lý này tôi mượn anh dạy sao? Anh chỉ là một tên vệ sĩ, nói trắng ra thì anh chỉ là người làm thuê cho tôi, tôi mới là chủ, nhân viên không có quyền hỏi cũng không có quyền dạy đạo lý cho cô chủ!"
Bạch Diệc Phi ngừng lại, cảm thấy đây chính là một cô công chúa bị chiều hư.
"Vậy người như thế nào mới có quyền giảng đạo lý?", Bạch Diệc Phi hỏi.
Cô học sinh sửng sốt một chút, ngay sau đó đáp lại: "Ai cũng không thể! Không đúng, có người có thể nhưng bây giờ người ấy không còn bên cạnh tôi nữa".
Bạch Diệc Phi nghe vậy dễ dàng đoán được người cô ta nói chính là Tùng Vưu Duy, trong lòng càng cảm thấy không xứng đáng cho cô, con người xấu xa như Tùng Vưu Duy có thể làm hỏng một cô gái như vậy!
"Không phải còn có cha mẹ sao? Tôi cảm thấy cha mẹ cũng có thể", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Cô học sinh hừ một tiếng: "Vậy không giống nhau!"
"Có cái gì mà không giống?", Bạch Diệc Phi hỏi lại.
Cô học sinh dường như sắp trả lời nhưng ngừng lại mấy giây rồi mới nói: "Dựa vào cái gì mà tôi phải trả lời anh, tôi nói anh không có tư cách đó!"
Nói xong, cô học sinh quay người lên xe, nói với Bạch Diệc Phi: "Biểu hiện cùng đạo đức nghề nghiệp của anh làm tôi quá thất vọng, cho nên anh đã bị đuổi việc!"
Bạch Diệc Phi đứng tại chỗ nhìn chiếc xe thương vụ dần dần đi xa.
Hầy, mặc dù tính tình có chút nóng nảy nhưng sự xuất hiện của cô học sinh này bên người Tùng Vưu Duy cũng rất bình thường, chỉ không tốt ở chỗ Tùng Vưu Duy đã gây ra bao nhiêu tai họa cho một cô gái nhỏ như vậy.
Bạch Diệc Phi đứng ở đó một lúc rồi trở lại con đường cũ, khoảng mười mấy phút sau anh vẫn suy nghĩ rất nhiều.
Việc bất ngờ này quả thật không thể ngờ được, anh vô tình phát hiện ra thứ đồ mà anh không tìm thấy.
Thậm chí anh còn mong rằng cô học sinh đó sẽ sớm nghĩ thông suốt, nhưng mà anh đoán lần này không giết cô ta thì sau này hẳn là sẽ gặp lại.
...
Sau khi trở lại quán mì nhỏ, Bạch Diệc Phi thấy tất cả mọi người đều đã tỉnh lại rồi, xem ra chất độc đều đã được giải rồi.
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy Bạch Diệc Phi bình an trở lại thì thở phào nhẹ nhõm: "Anh mà không trở lại tôi suýt chút nữa đã đi tìm anh rồi".
"Đừng làm thế", Bạch Diệc Phi xua tay: "Nếu mà cô không tìm được người, tôi quay về rồi thì cô đã bị bắt mất, sẽ vô cùng rắc rối".
"Nằm mơ! Tôi còn lâu mới bị bắt cóc!", Lưu Hiểu Anh hừ một tiếng.
Cậu thanh niên kia cười hì hì, chen miệng nói: "Cái gì cơ, thuốc còn thừa đều ở chỗ này, anh vừa mới nói muốn mua toàn bộ à!"
Bạch Diệc Phi cầm lấy lọ thuốc, viên thuốc rất nhỏ.
Một lọ thuốc nhỏ chỉ có mấy trăm viên, anh đưa cho Lưu Hiểu Anh: "Cô nhìn đi".
Lưu Hiểu Anh sau khi nhận lấy cũng không mở ra: "Không cần nhìn, hiệu quả của mấy thứ các anh ăn là minh chứng rõ ràng nhất rồi".
"Cũng đúng", Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó nhìn cậu thanh niên: "Tổng cộng bao nhiên tiền?"
"Tôi tính một chút, còn thừa lại bốn trăm viên, mỗi viên năm nghìn, tổng cộng là hai triệu".
Nói xong, cậu ta còn do dự nhìn Bạch Diệc Phi: "Anh chắc chắn muốn mua hết sao? Tổng cộng hết hai triệu đấy..."
Bạch Diệc Phi lập tức lấy điện thoại ra để chuyển tiền.
"Con mẹ nó!", cậu thanh niên thấy tài khoản của mình được cộng thêm hai triệu thì cực kỳ vui sướng: "Giàu to rồi! Giàu to rồi!"
Ông chủ Trương ở bên cạnh lập tức trợn tròn cặp mắt.
Không phải chứ? Hai người này nhìn rất tầm thường, thế mà lại phóng khoáng trả luôn hai triệu?
Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là người có thể bỏ ra hai triệu lại ăn cơm trong một quán mì nhỏ cũ kỹ như vậy, thật khiến người khác được mở rộng tầm mắt.
Bạch Diệc Phi không biết bọn họ đang nghĩ gì, dù sao thì Bạch Diệc Phi có một chút ý kiến vì vậy liền dặn dò Lưu Hiểu Anh: "Cô trả tiền đi, chúng tôi ra ngoài nói chút chuyện".
Dứt lời, Bạch Diệc Phi nói với cậu thanh niên: "Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, đi không?"
"Đi! Đi!", cậu thanh niên nịnh nọt, có tiền mua tiên cũng được nữa ấy chứ.
Trên chiếc xe bên cạnh, Bạch Diệc Phi lạnh lùng hỏi: "Cậu tên là gì?"
"Phùng Trác".
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Tôi là Bạch Diệc Phi, chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước".
Phùng Trác khiếp sợ nhìn anh, lắp bắp nói: "Tập đoàn Hầu... Hầu Tước?"
Mặc dù không phải là thành phố lớn nhưng tập đoàn lớn như vậy chắc chắn đã từng nghe qua.
"Ừ".
Phùng Trác nuốt nước miếng một cái, thái độ vô cùng xun xoe nịnh nọt: "Hì hì, chào chủ tịch Bạch, anh cần gì thì cứ giao phó cho tôi..."
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thái độ của cậu ta khẽ cau mày nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nói: "Thuốc thật sự là do cậu làm?"
"Vâng", Phùng Trác gật đầu.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy bây giờ cậu có việc làm không?"
"Không có", Phùng Trác lắc đầu: "Nếu có việc tôi cần gì phải đi bán thuốc cơ chứ!"
Bạch Diệc Phi gật đầu một cái: "Tôi cho cậu một công việc còn cho cậu tiền lương, như thế nào?"
"Thật sao?", đôi mắt Phùng Trác sáng rực lên, mong đợi nhìn Bạch Diệc Phi.
"Cậu đến chỗ của tôi sản xuất thuốc, tôi cho cậu tiền".
"Được được được!", Phùng Trác lập tức đáp ứng, mừng rỡ như thể bắt được vàng.
Lúc Lưu Hiểu Anh đi ra nghe được cuộc trò chuyện của hai người, nhìn về phía Phùng Trác: "Cậu từng học Đông y?"
Cô ta sẽ hỏi như vậy bởi vì cô ta biết thuốc độc đó hoàn toàn được sản xuất ra bằng thảo dược, trong đó các thành phần của thảo dược cô ta vừa ngửi qua liền biết ngay, cho nên mới nghi ngờ Phùng Trác học qua Đông Y, hơn nữa tài năng cũng không hề kém cạnh so với cô ta.
Nhưng mà Phùng Trác lắc đầu: "Không có đâu!"
Bạch Diệc Phi cũng rất tò mò: "Vậy tại sao cậu tạo ra được viên thuốc giải?"
"Tự làm đương nhiên sẽ biết thôi!", Phùng Trác hồn nhiên nói.
Bạch Diệc Phi cùng Lưu Hiểu Anh liền câm nín, hai mắt nhìn nhau một cái, con người này quả thật có bản lĩnh, còn dám chém gió nữa cơ đấy.
Nói chuyện xong Bạch Diệc Phi nói: "Chúng tôi phải đến bệnh viện thành phố, cậu ở chỗ này chờ chúng tôi, lúc trở về chúng tôi sẽ đón cậu xuống cùng".
"Được, không thành vấn đề", Phùng Trác gật đầu, lại hỏi: "Khi nào thì các anh tới đây?"
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Tầm ba tiếng sau nhé!"
Phùng Trác tỏ vẻ đã biết, đưa mắt nhìn Bạch Diệc Phi cùng Lưu Hiểu Anh lái xe rời đi.
Trên xe, Lưu Hiểu Anh mới có cơ hội mở miệng hỏi: "Là ai muốn giết anh?"
"Tôi không biết", Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Anh quả thật không biết thân phận thật sự của cô gái kia.
Chương 438: Giác mạc
Nửa giờ sau Bạch Diệc Phi đi cùng Lưu Hiểu Anh đến bệnh viện thành phố.
Cứ nghĩ bên ngoài phòng phẫu thuật sẽ rất yên tĩnh, nhưng không ngờ xung quanh lại có mấy người vây quanh, còn có mấy số bác sĩ y tá đang cãi vã gì đó.
“Tôi ra giá gấp đôi, cuộc phẫu thuật lần này để cho chúng tôi làm, đồng thời tôi sẽ giúp anh tìm người thích hợp hơn!”, một người đàn ông trung niên ăn mặc khá nghiêm túc nói.
Ông ta vừa dứt lời thì người phụ nữ khác cũng nói: “Chúng tôi cần cặp giác mạc này hơn, nếu như gấp đôi không đủ thì chúng tôi có thể trả gấp ba!”
Bác sĩ đứng ở đó có vẻ như đang sứt đầu mẻ trán: “Ông Chu, bà Chu, đây không phải vấn đề về tiền bạc, mà cặp giác mạc này không phù hợp với con gái của hai người, cho dù có đổi thì cũng sẽ gặp phản ứng bài trừ, ngược lại sẽ không tốt với cô Chu".
“Con gái tôi không thể đợi được nữa rồi, nếu như bỏ qua lần này ai biết được sẽ còn phải đợi bao lâu nữa?”, bà Chu nghẹn ngào nói.
Gương mặt ông Chu rất tức giận: “Không phải các người là bác sĩ hay sao? Chẳng lẽ mấy người không phân biệt được mức độ nặng nhẹ của các bệnh nhân hả? Hơn nữa chúng tôi còn ra giá gấp đôi, thậm chí gấp ba mà mấy người cũng không chịu, lòng dạ mấy người thật sự vô cùng ác độc”.
“Cái này...”, bác sĩ khó xử nói.
Lúc này Trương Hoa Bân cũng lên tiếng: “Ông Chu này, vợ tôi cũng rất cần giác mạc này, nhưng vợ tôi đã nói nếu như mấy người cần dùng hơn thì có thể để cho mấy người dùng trước, nhưng mà bác sĩ đã nói giác mác này có độ tương xứng cao nhất với vợ tôi, để cho vợ tôi dùng sẽ thích hợp hơn".
“Con mẹ nó! Tôi thấy do mấy người không muốn nhường lại thì có!”, ông Chu mắng một câu thô tục: “Mấy người đã nộp tiền phẫu thuật rồi đúng không? Như thế này nhé, tôi ra giá gấp bốn lần, mấy người cũng đừng nói nữa, nhường cặp giác mạc này cho chúng tôi đi!”
Trương Hoa Bân yên lặng, lúc đầu anh ta cũng thấy bọn họ đang cần dùng gấp nên mới nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, nhưng thái độ đối phương càng trở nên ác liệt hơn, điều này khiến cho Trương Hoa Bân thầm quyết định, cho dù đối phương có ra giá cao hơn đi nữa thì anh ta cũng sẽ không nhường.
Anh ta cũng phải khó khăn lắm mới gom đủ tiền phẫu thuật, mãi mới chờ được giác mạc tương xứng, tại sao anh ta phải nhường lại cho bọn họ chứ?
Ngô Hân Hân nghe được những lời này thì cũng hơi bận tâm: “Hoa Bân, nếu không… chúng ta lại chờ thêm một chút nữa đi…”
“Không”, thái độ của Trương Hoa Bân rất kiên quyết: “Hôm qua đã tốn mất một ngày rồi, giác mạc này rõ ràng là của chúng ta, độ tương xứng cũng cao, không thể để cho người ngoài được”.
Ngô Hân Hân biết rằng Trương Hoa Bân muốn tốt cho mình, nhưng bọn họ cũng biết được tình huống của đối phương, điều duy nhất không tốt chính là độ tương xứng của giác mạc không cao lắm, tỉ lệ sinh ra phản ứng bài trừ lên đến tám mươi phần trăm.
“Nhưng mà...”
“Em đừng nói nữa, đây cũng là tốt cho bọn họ thôi”, Trương Hoa Bân thản nhiên nói.
Ngô Hân Hân không lên tiếng nữa.
Lúc này bà Chu đột nhiên khóc lóc om sòm: “Chắc chắn là do mấy người đã thông đồng với nhau cả rồi, có phải muốn giá tiền cao hơn phải không? Tôi nói cho mấy người biết, chúng tôi sẽ không đồng ý với đám bác sĩ có lòng dạ hiểm độc như mấy người đâu!”
“Hôm nay nhất định phải sắp xếp phẫu thuật cho con gái tôi!", thái độ của ông Chu cũng rất kiên quyết.
Đúng lúc này có một giọng nói đột ngột vang lên: “Con gái của mấy người là tổng thống à?”
Cả đám người nhìn về phía phát ra âm thanh, chính là Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh vừa mới đến.
Trương Hoa Bân nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì có chút kích động: “Chủ tịch Bạch”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, anh cũng đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho nên anh mới nói câu nói kia.
Ông Chu và bà Chu nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh đến thì cũng không biết đối phương là ai, bọn họ chỉ cho là người tới quấy rối: “Anh là ai? Con gái của chúng tôi thì có quan hệ gì với anh? Đừng có ăn nói lung tung".
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn biết con gái của ông có phải là tổng thống hay không thôi?”
“Không phải, thì sao?”, gương mặt ông Chu đầy vẻ khó hiểu.
“Vậy thì tại sao phải để con gái ông làm phẫu thuật trước".
Ông Chu ngập ngừng, sau đó lập tức phản ứng lại: “Con mẹ nó, có phải anh cùng một giuộc với mấy người này phải không? Hừ? Con gái tôi cho dù không phải tổng thống thì cũng quý hơn mấy người!”
“Mấy người có còn phải là người hay không? Con gái tôi nếu như không được làm phẫu thuật thì sẽ chết đấy, mấy người thấy chết mà không cứu, còn ở đây tranh giành với chúng tôi hả, rốt cuộc mấy người có tim phổi không vậy!”, gương mặt của bà Chu oán giận.
Bác sĩ cũng rất buồn rầu: “Bà Chu, vừa rồi chúng tôi cũng đã giải thích rất rõ ràng, giác mạc này có độ tương xứng không cao với con gái bà, nếu như miễn cưỡng làm phẫu thuật thì chỉ khiến bệnh tình của con gái bà nặng hơn thôi".
“Bà đã nghe thấy chưa? Bác sĩ cũng dựa vào tình hình của bệnh nhân để đưa ra quyết định, mấy người không nghe lời bác sĩ, nếu kiên quyết làm phẫu thuật thì sẽ có hại cho con gái mấy người”, Bạch Diệc Phi trừng mắt lên.
Ông Chu và bà Chu không chịu nghe, con gái bọn họ không may bị ung thư giác mạc, rất cần giác mạc mới, nếu không thì bệnh tình sẽ chuyển biến xấu, cái chết đang cận kề trước mắt.
Bác sĩ cũng biết tình huống của bọn họ, cũng muốn mau chóng tìm ra giác mạc có độ tương xứng, nhưng phản ứng bài trừ sẽ đau đớn hơn phản ứng của ung thư nhiều.
Ông Chu và bà Chu vẫn làm theo cảm tính, bọn họ cứ nghĩ do bệnh viện muốn moi tiền nên đã lập tức lấy ra một tờ chi phiếu một triệu: “Đây là chi phiếu một triệu, coi như tiền đền bù cho mấy người, nếu không đủ thì tôi có thể cho mấy người thêm một triệu nữa, chắc chắn chúng tôi phải có được cặp giác mạc này”.
Trương Hoa Bân muốn nói gì đó thì Bạch Diệc Phi đã tiến lên một bước, anh cũng lấy chi phiếu ra: “Tôi cho các người mười triệu, đồng thời để người của tôi giúp hai người tìm giác mạc, giác mạc hôm nay là của chúng tôi”.
Anh vừa dứt lời thì cả đám người đã trợn tròn mắt.
Ông Chu và bà Chu ngây ngốc nhìn chi phiếu trong tay Bạch Diệc Phi.
Mười... mười triệu?
Bọn họ có thể bỏ ra một triệu cho đôi giác mạc này đã là cực hạn rồi, nếu như phải bỏ ra mười triệu thì đau lòng chết mất, nhưng đối phương lại không thèm chớp mắt đã trực tiếp đưa ra mười triệu?
Bác sĩ cũng chưa từng gặp người có tiền như vậy, bỏ ra mười triệu để dập tắt cuộc cãi vã này, đúng là không thể hiểu nổi thế giới của người có tiền.
Sau khi Trương Hoa Bân và Ngô Hân Hân tỉnh táo lại thì đã lập tức ngăn cản.
“Chủ tịch Bạch, không cần thiết đâu, tôi…", Trương Hoa Bân đang định nói thì lại bị Bạch Diệc Phi ngăn lại: “Chị dâu cần dùng, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói cặp giác mạc này thích hợp với chị dâu hơn, dù có đưa cho bọn họ thì cũng lãng phí thôi".
Nói thế cũng đúng, nhưng không cần thiết phải ra mười triệu? Số tiền này còn đắt hơn cả tiền làm phẫu thuật nữa, không những vậy mà còn đắt hơn gấp mười lần.
Bạch Diệc Phi nhìn về phía ông Chu và bà Chu: “Mười triệu có đủ không? Không đủ thì tôi có thể cho mấy người thêm mười triệu nữa, giờ thì mời mấy người lập tức rời khỏi đây, đừng chậm trễ thời gian phẫu thuật của bác sĩ".
“Anh... rốt cuộc thì anh là ai?”, ông Chu im lặng hỏi, ông ta nhớ rõ ở thành phố Long Nam này không có nhân lớn nào như vậy.
Bạch Diệc Phi không thèm để ý nói: “Người ở thành phố Thiên Bắc”.
Thành phố Thiên Bắc so với thành phố Long Nam thì phát triển hơn nhiều, cũng không biết người trước mắt đây là ông lớn nào nữa.
Bác sĩ nhìn mọi người, sau đó lên tiếng: “Như vậy… ây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc phẫu thuật".
“Được rồi", Bạch Diệc Phi gật đầu.
Bác sĩ thấy thế thì lập tức quay người rời đi, bởi vì hành động vừa rồi của Bạch Diệc Phi nên bác sĩ vô ý nhận định lời nói của Bạch Diệc Phi mới là quyết định cuối cùng, cho nên đã nghe lời của anh.
Ông Chu và bà Chu cho dù có không cam lòng nhưng cũng không dám khoác lác gì nữa, bọn họ đành phải cầm theo chi phiếu mười triệu mà Bạch Diệc Phi đưa cho rời đi.
“Cảm ơn”, Trương Hoa Bân cảm kích nói: “Mười triệu kia khi nào tôi gom đủ sẽ…”
Bạch Diệc Phi khoát khoát tay: “Tôi không cần, không dễ gì mới tìm được giác mạc tương xứng, nếu như bỏ qua thì không biết lúc nào mới có thể tìm được nữa, dù sao mười triệu với tôi cũng không nhiều".
Trương Hoa Bân im lặng, anh ta ngẫm lại cũng đúng, nhưng mà về sau anh ta sẽ càng trung thành với Bạch Diệc Phi hơn.
Ngô Hân Hân cũng nói cảm ơn với Bạch Diệc Phi, đồng thời còn cảm ơn lúc trước anh đã đến tìm cô ấy, giúp cô ấy nghĩ thông suốt một số chuyện, như thế cô ấy với Trương Hoa Bân mới có thể tái hợp lại.
Lưu Hiểu Anh đứng bên cạnh làm nền cuối cùng cũng lên tiếng: “Cuộc phẫu thuật còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu phải không, có cần nghỉ ngơi một lát không? Quá trình phẫu thuật sẽ hơi lâu một chút”.
“Được rồi, đi thôi”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Bốn người bọn họ ngồi trên ghế trò chuyện.
Nửa giờ sau, Ngô Hân Hân đi vào phòng phẫu thuật, Trương Hoa Bân cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
“Đừng lo lắng, hãy tin tưởng bác sĩ", Bạch Diệc Phi vỗ vào bả vai của Trương Hoa Bân, an ủi anh ta.
Trương Hoa Bân gật đầu, nhưng anh ta vẫn nhịn không được nhìn về phía phòng phẫu thuật
Cửa phòng phẫu thuật đang yên tĩnh thì đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại của Bạch Diệc Phi.
“A lô? Từ Lãng?”
“Xảy ra chuyện rồi...”